Bán Tiên Dược Thiên Sầu Trong thâm sơn có một đạo quan, hương hỏa sớm đã điêu linh. Bỉ nhân bất tài, tuổi vừa mới mười chín, từ nhỏ đã là một gã đạo sĩ, phía trên có hơn mười vị sư huynh, phía dưới chỉ mình ta nhỏ nhất, tục xưng là Quan môn đệ tử. Sư môn quá nghèo, các sư huynh không chịu được kham khổ, may mắn chưởng môn sư tôn độ lượng, tùy ý chúng sư huynh giải tán rời đi. Về sau có ba vị sư huynh biết lạc đường mà quay lại, tuổi khá lớn, đều đã bốn mươi năm mươi. Nhờ được sư tôn ưu ái, trước khi mất truyền vị trí chưởng môn cho Tiểu đạo, nhưng mà vô luận là tuổi tác hay từng trải đều không thể phục chúng, ba vị sư huynh không phục. Sư môn bất hạnh, Tiểu đạo không phải trái hồng mềm, tuyệt không thoái nhượng, nội đấu cùng họ. Trong thôn dưới núi, có tân cử nhân, là bạn bè từ khi còn nhỏ, trước khi sư tôn mất cũng có dặn dò, hộ tống nó vào kinh đi thi. Nghĩa bất dung từ, vả lại cứ để Tiểu đạo dạo một vòng nhân gian, trở về sẽ đấu cùng chúng sư huynh! Chương 01: Đi thi 3127 tự -…
Chương 442: Có chân
Bán TiênTác giả: Dược Thiên SầuTruyện Tiên Hiệp Bán Tiên Dược Thiên Sầu Trong thâm sơn có một đạo quan, hương hỏa sớm đã điêu linh. Bỉ nhân bất tài, tuổi vừa mới mười chín, từ nhỏ đã là một gã đạo sĩ, phía trên có hơn mười vị sư huynh, phía dưới chỉ mình ta nhỏ nhất, tục xưng là Quan môn đệ tử. Sư môn quá nghèo, các sư huynh không chịu được kham khổ, may mắn chưởng môn sư tôn độ lượng, tùy ý chúng sư huynh giải tán rời đi. Về sau có ba vị sư huynh biết lạc đường mà quay lại, tuổi khá lớn, đều đã bốn mươi năm mươi. Nhờ được sư tôn ưu ái, trước khi mất truyền vị trí chưởng môn cho Tiểu đạo, nhưng mà vô luận là tuổi tác hay từng trải đều không thể phục chúng, ba vị sư huynh không phục. Sư môn bất hạnh, Tiểu đạo không phải trái hồng mềm, tuyệt không thoái nhượng, nội đấu cùng họ. Trong thôn dưới núi, có tân cử nhân, là bạn bè từ khi còn nhỏ, trước khi sư tôn mất cũng có dặn dò, hộ tống nó vào kinh đi thi. Nghĩa bất dung từ, vả lại cứ để Tiểu đạo dạo một vòng nhân gian, trở về sẽ đấu cùng chúng sư huynh! Chương 01: Đi thi 3127 tự -… Lần này đến phiên trong lòng Dữu Khánh sinh ra hoài nghi, hỏi lại lần nữa:“Đại sư thật sự không biết chiếc nhẫn này sao?”Minh tăng đột nhiên nhấc tay chụp tới.Trong lúc bất ngờ, Dữu Khánh chỉ cảm thấy một luồng lực lượng rất lớn kéotới, chiếc nhẫn trong tay vù một cái liền không thấy nữa rồi.Khi giương mắt lên, nhìn thấy đối phương đang xoay chuyển chiếc nhẫn trêntay xem xét kỹ càng, trong lòng lập tức sinh ra hoảng sợ, ý thức được tu vi củamình tại trước mặt người ta là nhỏ bé giống như tiểu hài tử ba tuổi vậy.Minh tăng xoay chuyển xem xét kỹ chiếc nhẫn mấy lần, sau đó ngước mắt hỏihắn, “Đại tài tử, ngươi đến cùng muốn nói cái gì?”Dữu Khánh trong đầu lần nữa nhanh chóng sắp xếp lại một chút suy nghĩ củamình, cảm thấy hẳn là không có vấn đề gì, mới giải thích:“Khi tại hạ lên thuyền tại Tinh La đảo, gặp được người đưa đò này, người đưađò liền nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn trên tay ta. Khi ta chuẩn bị lên thuyềnthì người đưa đò đột nhiên nói nó không muốn tiền, chỉ cần chiếc nhẫn trên tayta.” Chỉ chỉ chiếc nhẫn đối phương cầm trên tay.Minh tăng nghe vậy, ánh mắt cũng vô ý thức nhìn xuống chiếc nhẫn.“Ta cảm thấy kỳ quái, không đồng ý, đã từ chối, muốn tìm một người đưa đòkhác, kết quả nó lại đổi giọng, nói là đưa tiền cũng được, vì vậy ta liền lênthuyền của nó. Sau đó, thuyền đi tới giữa đường, đột nhiên đứng lại, không dichuyển nữa, lúc này ta mới phát hiện được nó vậy mà vứt bỏ ta và thuyền lại, bỏchạy rồi, ta cũng nhận thấy được nó là bởi vì chiếc nhẫn trong tay ta mà gây bấtlợi cho ta.”Nghe kể đến đây, ánh mắt Minh tăng lần nữa dừng tại trên chiếc nhẫn.“Đã nhận ra có vấn đề, ta liền lập tức điều khiển thuyền rời khỏi vùng nước đó.Ta di chuyển rất lâu tại Minh Hải, vào lúc cho rằng mình vĩnh viễn không thểthoát thân thì bỗng nhiên gặp được một chiếc thuyền đưa người, vì vậy đuổitheo, theo không bao lâu thì xảy ra chuyện. Vị người đưa đò này đột nhiên từdưới nước phát động tập kích, đánh thủng đáy thuyền ra một lỗ lớn, cũng mayta vẫn luôn đề phòng nó, lập tức chui vào trong nước truy sát, bắt lấy được nó.Đáng tiếc chính là, khi nhìn thấy sắp đến Ảo Vọng thì nó đã chết vì bị thươngnặng, ta không thể có cơ hội thẩm vấn nó vì sao chỉ vì chiếc nhẫn này mà mưuhại ta, ta đành phải đến Minh tự muốn có một lời giải thích.”Nghe xong những lời này, Minh tăng nhìn chằm chằm chiếc nhẫn trên tay, rơivào trầm mặc, hai gã tăng nhân trẻ tuổi thì quay mặt nhìn nhau.Về phần hai lão tăng khoanh chân đả tọa hai bên thì vẫn nhập định bình thường,không có bất kỳ động tĩnh gì.Sau đó, Minh tăng đứng lên, khẽ gật đầu ra hiệu cho hai tăng nhân trẻ tuổi.Hai tăng chắp tay với ông ta một cái, rồi một người nâng thi thể Giao nhân trênmặt đất lên, xoay người đi ra ngoài, một người đi tới trước vách tường gỡ xuốngmột vỏ ốc biển treo tại trên tường.Minh tăng nhấc chân trần bước đi, vượt qua bên cạnh Dữu Khánh, ngay cả mộttiếng bắt chuyện cũng không có đã đi ra ngoài rồi.Cuối cùng, bên trong điện chỉ còn lại có Dữu Khánh cùng hai lão tăng khôngnghe thấy chuyện ngoài thân.Sau khi hơi chút do dự, Dữu Khánh cũng bước nhanh đi ra ngoài, nhìn thấy bangười Minh tăng đang đi về phía biển rộng, hắn liền đuổi theo tới, yên lặng đitheo phía sau ba người.Cho dù người ta không có nói hắn cùng đi theo, nhưng hắn cũng có lí do cùngđi theo, chiếc nhẫn của hắn đang tại trên tay người ta.Phía mặt biển của chùa không có tường bao, chỉ có một cái vách núi, ba tăngtrực tiếp nhảy xuống.Dữu Khánh nhanh chóng chạy tới vách núi nhìn xuống, thấy phía dưới khôngphải hoàn toàn bị nước biển nhấn chìm, còn có một bãi đá ngầm khá lớn, batăng rơi tại trên đó, hắn cũng không chần chừ, lập tức phi thân bay xuống, nhẹnhàng rơi tại phía sau bọn họ, không biết bọn họ đến tột cùng muốn làm gì.Thi thể Giao nhân được đặt ở trên một tảng đá ngầm cạnh biển, tăng nhân tên làTrường Không giơ ốc biển lên đặt ở bên miệng, mặt hướng ra biển rộng bắt đầuthổ lên tiếng “Ô ô”.Âm thanh ô ô trầm bổng và du dương.Trường Không thổi liên tục, sau một hồi, khi mặt biển phía trước có thứ gì đónổi lên bọt nước, gã mới bỏ ốc biển xuống.Chỉ chốc lát sau, mặt nước trước mặt mấy người đột nhiên toát ra một cái đầutóc dài phủ vai, là một phụ nhân quyến rũ, mặc một bộ váy dài màu trắng chậmrãi đi ra từ trong nước.Có thể thấy được váy dài cũng không dính nước, đi ra khỏi mặt nước chính làkhô đi, toàn bộ vết nước đều trực tiếp chảy khỏi vải váy, đây cũng không phải làdùng tu vi làm cho khô nước, mà là chất liệu tơ lụa của bộ xiêm y này vốn làkhông dính nước.Dữu Khánh đại khái có nghe nói qua loại vải vóc này, tên là Giao Tiêu, có bántại Ảo Vọng, giá cả rất đắt đỏ, chính là do Hải tộc Giao nhân dệt ra.Da thịt phụ nhân vô cùng trắng nõn nà, lớp váy cũng che giấu không được thânhình quyến rũ giấu ở bên trong.Dữu Khánh không chú ý tới những điều này, đầu tiên là chú ý tới mái tóc củaphụ nhân, là màu xanh biếc của bầu trời, là màu tóc của Giao nhân. Hắn lập tứclại nhìn về phía dưới váy phụ nhân, nhìn chiếc váy từng chút một nhô lên khỏimặt nước, thấy được một đôi chân trần đạp đá ngầm đi về phía bọn họ.Vậy mà lại là một Giao nhân có chân? Dữu Khánh biết được một lời truyềnngôn, khi Giao nhân ở trên cạn có người yêu hay kẻ thù thì đuôi cá có thể hóathành hai chân đi trên cạn.Hắn cũng không biết vị phụ nhân này là ở trên cạn có cừu nhân hay là ngườiyêu.Nhưng điều này cũng chứng tỏ một điểm, vị Giao nhân này đã không còn giốngvới Giao nhân bình thường, giống như một con hồ ly có thể biến thành ngườivậy, có nghĩa tương tự với “Yêu” rồi. Cũng giống như là sự chênh lệch giữangười thường và tu sĩ, nói cách khác, Giao nhân này đã có thể tu hành.Phụ nhân nhìn thấy Minh tăng, đầu tiên là thản nhiên cười, nét tươi cười đó thậtsự sáng ngời, quyến rũ vô song.Tiếp đó lại dừng tại trên mặt Dữu Khánh, giật mình khựng lại, rõ ràng có chútbất ngờ, không nghĩ tới Minh tăng sẽ dẫn một ngoại nhân tới gặp bà ta.Sau đó, ánh mắt dừng tại trên thi thể Giao nhân, vẻ mặt lập tức trở nên nghiêmtrọng, đi tới trước thi thể, lật thi thể ngửa ra, nhận rõ khuôn mặt, lại nhìn xemtình trạng vết thương trên thi thể, nhìn thấy đã bị tước đứt vây đuôi, vẻ mặt càngtrở nên tức giận.Đối với cá mà nói, không có đuôi là đã mất đi biển rộng, đối với Giao nhân mànói cũng là đạo lý tương tự, điều này là nỗi nhục nhã rất lớn đối với Giao nhân.Phụ nhân lập tức quay đầu lại nhìn chăm chú Minh tăng, cắn răng hỏi: “Ailàm?”Minh tăng hơi nghiêng đầu ra hiệu, “Người đã dẫn tới cho ngươi, ở tại phía saubần tăng.”Lời này vừa nói ra, Dữu Khánh trong lòng nhảy lên một cái, không biết tên tặcngốc này có ý gì, đây là đem hắn bán đi hay sao? Một tay của hắn vô ý thức sờtìm lên chuôi kiếm.Trốn, hắn đã không trông chờ có thể chạy thoát được rồi, rất rõ ràng, nếu nhưtên tặc ngốc này muốn hại hắn, dựa vào tu vi của hắn là gần như không có bấtkỳ khả năng nào chạy thoát.Phụ nhân lập tức hầm hầm bước nhanh đến, đối diện với việc Minh tăng đứngyên đó không chút động đậy, vung tay lên, quát lên, “Chặn đường ta làm gì?Còn không tránh ra?”Dữu Khánh gò má căng thẳng, cảnh giác cao độ, trong lòng cũng đang tự giễucợt mình, đã trải qua nhiều sóng to gió lớn, nếu là tự đưa lên cửa tìm chết nhưthế này, vậy thì thật đúng là lật thuyền trong mương rồi a.Minh tăng chắn ở phía trước không có rời đi, cười nhẹ nói: “Yên tâm, nếu hắnthật sự đáng chết, sẽ chạy không thoát. Ngươi không muốn biết vì sao hắn giếttộc nhân của ngươi sao?”Phụ nhân cả giận nói: “Thiếu nợ thì trả tiền, giết người thì đền mạng, chuyệnthiên kinh địa nghĩa, còn có cái gì để nói?” Tiếp đó liền lắc mình cưỡng ép tiếnlên.Trên người Minh tăng đột nhiên vọt ra hư ảnh, tăng bào và áo cà sa không giótự lay động, trực tiếp đem Dữu Khánh ở mặt sau đây văng ra mấy bước.Hai Minh tăng xuất hiện tại trước mắt mấy người, một lớn một nhỏ, nhỏ là bảntôn, được hình tượng lớn bao bọc vào, lớn thì giống như ảo giác, uy nghiêm nhưthần phật, vươn ra một cái phật chưởng chặn phụ nhân lại, hơn nữa còn mạnhmẽ đẩy phụ nhân trượt lui lại, kiềm chế phụ nhân trong cơn kích động.Một màn này khiến cho Dữu Khánh chấn động, một thân tu vi hóa hư thànhthực cũng thôi đi, cái bóng hư hóa ra vậy mà còn có sắc thái, giống y đúc bảntôn, trông rất sống động, thật sự không biết như thế nào mà làm được.Lúc trước, hắn còn cảm thấy vị Minh tăng trong truyền thuyết này có phần hạthấp, cảm giác không đủ cao lớn, lúc này người ta chỉ hơi lộ ra thủ đoạn liềnkhiến cho hắn hiểu rõ cái gì gọi là thực lực gần với mấy vị chí tôn.Phụ nhân tựa hồ vừa sợ vừa giận, nhìn chằm chằm người ở trong hư ảnh, cảgiận truy vấn: “Ngươi vậy mà lại ra tay với ta?”Lực lượng ngăn cản bà ta trong nháy mắt liền biến mất, ảo tượng đột nhiên colại, thu về trong cơ thể Minh tăng, Minh tăng nói: “Chết cũng phải cho hắn chếtđược rõ ràng, hắn nói vị đưa đò này nảy sinh lòng tham, muốn đánh cướp đồ vậtcủa hắn, kết quả bị hắn giết ngược lại, vì vậy mà hắn tìm đến chùa, tìm bần tăngyêu cầu giải thích. Ngươi không cảm thấy bần tăng cần phải cho hắn một lờigiải thích hay sao?”“Tìm ngươi yêu cầu giải thích sao?” Phụ nhân thoáng sửng sốt một chút, rõràng cũng có phần kinh ngạc, không nghĩ tới là chủ động tìm tới cửa.Minh tăng một tay cầm tràng hạt, một tay xoay chuyển như hái hoa, hai ngóntay xoay xoay, chiếc nhẫn kia xòe ra tại trước mặt bà ta.Ông ta cũng không có nói chuyện chiếc nhẫn là chuyện gì, chỉ thuận tay mở bàntay ra nhìn xem phản ứng của bà ta như thế nào.Lúc đầu phụ nhân cũng không để ý đến, chỉ liếc mắt nhìn thoáng qua, nhưng khiánh mắt vừa sắp rời đi thì chợt nhanh chóng quay trở lại dừng tại trên chiếcnhẫn, hai mắt rõ ràng mở to hơn một chút, nét mặt có vẻ khó thể tin được, ngaysau đó lại có chút kinh nghi bất định, vô ý thức vươn cổ tới gần một ít, ngâyngẩn nhìn chằm chằm vào nó.Lúc này, Minh tăng mở miệng hỏi: “Nhận biết chiếc nhẫn này không?”Ánh mắt phụ nhân rất khó khăn mà dời khỏi chiếc nhẫn, ngước mắt nhìn ông ta,hỏi: “Ngươi lấy chiếc nhẫn này ở đâu vậy?”Minh tăng hơi hất đầu ra phía sau, “Vốn là đeo tại trên ngón tay hắn. Hắn nóingười đưa đò ngay từ đầu đã nhìn trúng chiếc nhẫn này, không cần lấy tiền làmphí vận chuyển, chỉ cần chiếc nhẫn này. Khi không thương lượng được thì nói làlấy tiền, thu tiền rồi đi đến giữa đường liền ra tay với hắn. Ngươi cảm thấy cókhả năng này hay không?”Ánh mắt phụ nhân đụng với án mắt Dữu Khánh, sau đó lại chuyển tới trên chiếcnhẫn kia, chậm rãi cúi đầu xuống một chút, trầm mặc không nói.Sau khi đợi một hồi, Minh tăng hỏi lại: “Bần tăng đang hỏi ngươi, có khả năngnảy sinh lòng tham đánh cướp hay không?”Phụ nhân lại ngước mắt nhìn về phía Dữu Khánh, không còn bộc phát giận dữ,gương mặt chỉ còn có sự gượng ép, hỏi: “Tiểu hồ tử, ngươi lấy được chiếc nhẫnnày ở đâu?”Dữu Khánh nhìn thấy cục diện như vậy, lập tức có sức lực, thuận theo khí thếxông lên, lạnh nhạt nói: “Ta là tới yêu cầu giải thích, không phải là tới để giảithích với ngươi, lấy được chiếc nhẫn này ở đâu chính là chuyện của ta, khôngcó quan hệ gì với ngươi.”Trong lòng hắn rất rõ ràng, tại thời điểm này, càng nhát gan sợ phiền phức tráilại sẽ càng dễ dàng khiến cho người nảy sinh lòng xấu xa.Tại trước mặt Minh tăng, phụ nhân rõ ràng mất đi sức lực.Cũng không khó lý giải, người nào hễ là có lý giải nhất định đối với Tu Hànhgiới thì đều biết rõ, mỗi một đời Minh tăng tuy là đại diện phát ngôn cho Hảitộc, mặc dù xem như là người phía bên Hải tộc, nhưng cũng có một điểm cơbản, ít nhất vẫn nói đạo lý, ngươi không thể để người Hải tộc làm hỏng quy tắc,còn khiến tu sĩ các phương tự nhận xui xẻo a? Nếu là như thế thì còn chơi kiểugì?Minh tăng lại hỏi: “Ngươi thừa nhận rồi?”Phụ nhân ngượng ngùng đáp: “Ta hiện tại cũng không thể xác nhận được chiếcnhẫn này có phải là thật hay không, ta chỉ từng nhìn thấy trong bức điêu khắctrên tường tại cấm địa của Thủy phủ, mặt khác là trước đây có nghe các lãonhân trong tộc nói tới chiếc nhẫn này.”Lời đã nói đến nước này, không khác đã tin tưởng đích xác có khả năng là tộcnhân của mình mưu đồ gây rối trước.Nhưng lần này, lại đến phiên Minh tăng cảm thấy kinh ngạc, “Chiếc nhẫn nàycó liên quan gì với Hải tộc các ngươi hay sao?”Phụ nhân hỏi ngược lại: “Ngươi có nghe nói tới ‘Hải nữ’ chưa?”
Bán TiênTác giả: Dược Thiên SầuTruyện Tiên Hiệp Bán Tiên Dược Thiên Sầu Trong thâm sơn có một đạo quan, hương hỏa sớm đã điêu linh. Bỉ nhân bất tài, tuổi vừa mới mười chín, từ nhỏ đã là một gã đạo sĩ, phía trên có hơn mười vị sư huynh, phía dưới chỉ mình ta nhỏ nhất, tục xưng là Quan môn đệ tử. Sư môn quá nghèo, các sư huynh không chịu được kham khổ, may mắn chưởng môn sư tôn độ lượng, tùy ý chúng sư huynh giải tán rời đi. Về sau có ba vị sư huynh biết lạc đường mà quay lại, tuổi khá lớn, đều đã bốn mươi năm mươi. Nhờ được sư tôn ưu ái, trước khi mất truyền vị trí chưởng môn cho Tiểu đạo, nhưng mà vô luận là tuổi tác hay từng trải đều không thể phục chúng, ba vị sư huynh không phục. Sư môn bất hạnh, Tiểu đạo không phải trái hồng mềm, tuyệt không thoái nhượng, nội đấu cùng họ. Trong thôn dưới núi, có tân cử nhân, là bạn bè từ khi còn nhỏ, trước khi sư tôn mất cũng có dặn dò, hộ tống nó vào kinh đi thi. Nghĩa bất dung từ, vả lại cứ để Tiểu đạo dạo một vòng nhân gian, trở về sẽ đấu cùng chúng sư huynh! Chương 01: Đi thi 3127 tự -… Lần này đến phiên trong lòng Dữu Khánh sinh ra hoài nghi, hỏi lại lần nữa:“Đại sư thật sự không biết chiếc nhẫn này sao?”Minh tăng đột nhiên nhấc tay chụp tới.Trong lúc bất ngờ, Dữu Khánh chỉ cảm thấy một luồng lực lượng rất lớn kéotới, chiếc nhẫn trong tay vù một cái liền không thấy nữa rồi.Khi giương mắt lên, nhìn thấy đối phương đang xoay chuyển chiếc nhẫn trêntay xem xét kỹ càng, trong lòng lập tức sinh ra hoảng sợ, ý thức được tu vi củamình tại trước mặt người ta là nhỏ bé giống như tiểu hài tử ba tuổi vậy.Minh tăng xoay chuyển xem xét kỹ chiếc nhẫn mấy lần, sau đó ngước mắt hỏihắn, “Đại tài tử, ngươi đến cùng muốn nói cái gì?”Dữu Khánh trong đầu lần nữa nhanh chóng sắp xếp lại một chút suy nghĩ củamình, cảm thấy hẳn là không có vấn đề gì, mới giải thích:“Khi tại hạ lên thuyền tại Tinh La đảo, gặp được người đưa đò này, người đưađò liền nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn trên tay ta. Khi ta chuẩn bị lên thuyềnthì người đưa đò đột nhiên nói nó không muốn tiền, chỉ cần chiếc nhẫn trên tayta.” Chỉ chỉ chiếc nhẫn đối phương cầm trên tay.Minh tăng nghe vậy, ánh mắt cũng vô ý thức nhìn xuống chiếc nhẫn.“Ta cảm thấy kỳ quái, không đồng ý, đã từ chối, muốn tìm một người đưa đòkhác, kết quả nó lại đổi giọng, nói là đưa tiền cũng được, vì vậy ta liền lênthuyền của nó. Sau đó, thuyền đi tới giữa đường, đột nhiên đứng lại, không dichuyển nữa, lúc này ta mới phát hiện được nó vậy mà vứt bỏ ta và thuyền lại, bỏchạy rồi, ta cũng nhận thấy được nó là bởi vì chiếc nhẫn trong tay ta mà gây bấtlợi cho ta.”Nghe kể đến đây, ánh mắt Minh tăng lần nữa dừng tại trên chiếc nhẫn.“Đã nhận ra có vấn đề, ta liền lập tức điều khiển thuyền rời khỏi vùng nước đó.Ta di chuyển rất lâu tại Minh Hải, vào lúc cho rằng mình vĩnh viễn không thểthoát thân thì bỗng nhiên gặp được một chiếc thuyền đưa người, vì vậy đuổitheo, theo không bao lâu thì xảy ra chuyện. Vị người đưa đò này đột nhiên từdưới nước phát động tập kích, đánh thủng đáy thuyền ra một lỗ lớn, cũng mayta vẫn luôn đề phòng nó, lập tức chui vào trong nước truy sát, bắt lấy được nó.Đáng tiếc chính là, khi nhìn thấy sắp đến Ảo Vọng thì nó đã chết vì bị thươngnặng, ta không thể có cơ hội thẩm vấn nó vì sao chỉ vì chiếc nhẫn này mà mưuhại ta, ta đành phải đến Minh tự muốn có một lời giải thích.”Nghe xong những lời này, Minh tăng nhìn chằm chằm chiếc nhẫn trên tay, rơivào trầm mặc, hai gã tăng nhân trẻ tuổi thì quay mặt nhìn nhau.Về phần hai lão tăng khoanh chân đả tọa hai bên thì vẫn nhập định bình thường,không có bất kỳ động tĩnh gì.Sau đó, Minh tăng đứng lên, khẽ gật đầu ra hiệu cho hai tăng nhân trẻ tuổi.Hai tăng chắp tay với ông ta một cái, rồi một người nâng thi thể Giao nhân trênmặt đất lên, xoay người đi ra ngoài, một người đi tới trước vách tường gỡ xuốngmột vỏ ốc biển treo tại trên tường.Minh tăng nhấc chân trần bước đi, vượt qua bên cạnh Dữu Khánh, ngay cả mộttiếng bắt chuyện cũng không có đã đi ra ngoài rồi.Cuối cùng, bên trong điện chỉ còn lại có Dữu Khánh cùng hai lão tăng khôngnghe thấy chuyện ngoài thân.Sau khi hơi chút do dự, Dữu Khánh cũng bước nhanh đi ra ngoài, nhìn thấy bangười Minh tăng đang đi về phía biển rộng, hắn liền đuổi theo tới, yên lặng đitheo phía sau ba người.Cho dù người ta không có nói hắn cùng đi theo, nhưng hắn cũng có lí do cùngđi theo, chiếc nhẫn của hắn đang tại trên tay người ta.Phía mặt biển của chùa không có tường bao, chỉ có một cái vách núi, ba tăngtrực tiếp nhảy xuống.Dữu Khánh nhanh chóng chạy tới vách núi nhìn xuống, thấy phía dưới khôngphải hoàn toàn bị nước biển nhấn chìm, còn có một bãi đá ngầm khá lớn, batăng rơi tại trên đó, hắn cũng không chần chừ, lập tức phi thân bay xuống, nhẹnhàng rơi tại phía sau bọn họ, không biết bọn họ đến tột cùng muốn làm gì.Thi thể Giao nhân được đặt ở trên một tảng đá ngầm cạnh biển, tăng nhân tên làTrường Không giơ ốc biển lên đặt ở bên miệng, mặt hướng ra biển rộng bắt đầuthổ lên tiếng “Ô ô”.Âm thanh ô ô trầm bổng và du dương.Trường Không thổi liên tục, sau một hồi, khi mặt biển phía trước có thứ gì đónổi lên bọt nước, gã mới bỏ ốc biển xuống.Chỉ chốc lát sau, mặt nước trước mặt mấy người đột nhiên toát ra một cái đầutóc dài phủ vai, là một phụ nhân quyến rũ, mặc một bộ váy dài màu trắng chậmrãi đi ra từ trong nước.Có thể thấy được váy dài cũng không dính nước, đi ra khỏi mặt nước chính làkhô đi, toàn bộ vết nước đều trực tiếp chảy khỏi vải váy, đây cũng không phải làdùng tu vi làm cho khô nước, mà là chất liệu tơ lụa của bộ xiêm y này vốn làkhông dính nước.Dữu Khánh đại khái có nghe nói qua loại vải vóc này, tên là Giao Tiêu, có bántại Ảo Vọng, giá cả rất đắt đỏ, chính là do Hải tộc Giao nhân dệt ra.Da thịt phụ nhân vô cùng trắng nõn nà, lớp váy cũng che giấu không được thânhình quyến rũ giấu ở bên trong.Dữu Khánh không chú ý tới những điều này, đầu tiên là chú ý tới mái tóc củaphụ nhân, là màu xanh biếc của bầu trời, là màu tóc của Giao nhân. Hắn lập tứclại nhìn về phía dưới váy phụ nhân, nhìn chiếc váy từng chút một nhô lên khỏimặt nước, thấy được một đôi chân trần đạp đá ngầm đi về phía bọn họ.Vậy mà lại là một Giao nhân có chân? Dữu Khánh biết được một lời truyềnngôn, khi Giao nhân ở trên cạn có người yêu hay kẻ thù thì đuôi cá có thể hóathành hai chân đi trên cạn.Hắn cũng không biết vị phụ nhân này là ở trên cạn có cừu nhân hay là ngườiyêu.Nhưng điều này cũng chứng tỏ một điểm, vị Giao nhân này đã không còn giốngvới Giao nhân bình thường, giống như một con hồ ly có thể biến thành ngườivậy, có nghĩa tương tự với “Yêu” rồi. Cũng giống như là sự chênh lệch giữangười thường và tu sĩ, nói cách khác, Giao nhân này đã có thể tu hành.Phụ nhân nhìn thấy Minh tăng, đầu tiên là thản nhiên cười, nét tươi cười đó thậtsự sáng ngời, quyến rũ vô song.Tiếp đó lại dừng tại trên mặt Dữu Khánh, giật mình khựng lại, rõ ràng có chútbất ngờ, không nghĩ tới Minh tăng sẽ dẫn một ngoại nhân tới gặp bà ta.Sau đó, ánh mắt dừng tại trên thi thể Giao nhân, vẻ mặt lập tức trở nên nghiêmtrọng, đi tới trước thi thể, lật thi thể ngửa ra, nhận rõ khuôn mặt, lại nhìn xemtình trạng vết thương trên thi thể, nhìn thấy đã bị tước đứt vây đuôi, vẻ mặt càngtrở nên tức giận.Đối với cá mà nói, không có đuôi là đã mất đi biển rộng, đối với Giao nhân mànói cũng là đạo lý tương tự, điều này là nỗi nhục nhã rất lớn đối với Giao nhân.Phụ nhân lập tức quay đầu lại nhìn chăm chú Minh tăng, cắn răng hỏi: “Ailàm?”Minh tăng hơi nghiêng đầu ra hiệu, “Người đã dẫn tới cho ngươi, ở tại phía saubần tăng.”Lời này vừa nói ra, Dữu Khánh trong lòng nhảy lên một cái, không biết tên tặcngốc này có ý gì, đây là đem hắn bán đi hay sao? Một tay của hắn vô ý thức sờtìm lên chuôi kiếm.Trốn, hắn đã không trông chờ có thể chạy thoát được rồi, rất rõ ràng, nếu nhưtên tặc ngốc này muốn hại hắn, dựa vào tu vi của hắn là gần như không có bấtkỳ khả năng nào chạy thoát.Phụ nhân lập tức hầm hầm bước nhanh đến, đối diện với việc Minh tăng đứngyên đó không chút động đậy, vung tay lên, quát lên, “Chặn đường ta làm gì?Còn không tránh ra?”Dữu Khánh gò má căng thẳng, cảnh giác cao độ, trong lòng cũng đang tự giễucợt mình, đã trải qua nhiều sóng to gió lớn, nếu là tự đưa lên cửa tìm chết nhưthế này, vậy thì thật đúng là lật thuyền trong mương rồi a.Minh tăng chắn ở phía trước không có rời đi, cười nhẹ nói: “Yên tâm, nếu hắnthật sự đáng chết, sẽ chạy không thoát. Ngươi không muốn biết vì sao hắn giếttộc nhân của ngươi sao?”Phụ nhân cả giận nói: “Thiếu nợ thì trả tiền, giết người thì đền mạng, chuyệnthiên kinh địa nghĩa, còn có cái gì để nói?” Tiếp đó liền lắc mình cưỡng ép tiếnlên.Trên người Minh tăng đột nhiên vọt ra hư ảnh, tăng bào và áo cà sa không giótự lay động, trực tiếp đem Dữu Khánh ở mặt sau đây văng ra mấy bước.Hai Minh tăng xuất hiện tại trước mắt mấy người, một lớn một nhỏ, nhỏ là bảntôn, được hình tượng lớn bao bọc vào, lớn thì giống như ảo giác, uy nghiêm nhưthần phật, vươn ra một cái phật chưởng chặn phụ nhân lại, hơn nữa còn mạnhmẽ đẩy phụ nhân trượt lui lại, kiềm chế phụ nhân trong cơn kích động.Một màn này khiến cho Dữu Khánh chấn động, một thân tu vi hóa hư thànhthực cũng thôi đi, cái bóng hư hóa ra vậy mà còn có sắc thái, giống y đúc bảntôn, trông rất sống động, thật sự không biết như thế nào mà làm được.Lúc trước, hắn còn cảm thấy vị Minh tăng trong truyền thuyết này có phần hạthấp, cảm giác không đủ cao lớn, lúc này người ta chỉ hơi lộ ra thủ đoạn liềnkhiến cho hắn hiểu rõ cái gì gọi là thực lực gần với mấy vị chí tôn.Phụ nhân tựa hồ vừa sợ vừa giận, nhìn chằm chằm người ở trong hư ảnh, cảgiận truy vấn: “Ngươi vậy mà lại ra tay với ta?”Lực lượng ngăn cản bà ta trong nháy mắt liền biến mất, ảo tượng đột nhiên colại, thu về trong cơ thể Minh tăng, Minh tăng nói: “Chết cũng phải cho hắn chếtđược rõ ràng, hắn nói vị đưa đò này nảy sinh lòng tham, muốn đánh cướp đồ vậtcủa hắn, kết quả bị hắn giết ngược lại, vì vậy mà hắn tìm đến chùa, tìm bần tăngyêu cầu giải thích. Ngươi không cảm thấy bần tăng cần phải cho hắn một lờigiải thích hay sao?”“Tìm ngươi yêu cầu giải thích sao?” Phụ nhân thoáng sửng sốt một chút, rõràng cũng có phần kinh ngạc, không nghĩ tới là chủ động tìm tới cửa.Minh tăng một tay cầm tràng hạt, một tay xoay chuyển như hái hoa, hai ngóntay xoay xoay, chiếc nhẫn kia xòe ra tại trước mặt bà ta.Ông ta cũng không có nói chuyện chiếc nhẫn là chuyện gì, chỉ thuận tay mở bàntay ra nhìn xem phản ứng của bà ta như thế nào.Lúc đầu phụ nhân cũng không để ý đến, chỉ liếc mắt nhìn thoáng qua, nhưng khiánh mắt vừa sắp rời đi thì chợt nhanh chóng quay trở lại dừng tại trên chiếcnhẫn, hai mắt rõ ràng mở to hơn một chút, nét mặt có vẻ khó thể tin được, ngaysau đó lại có chút kinh nghi bất định, vô ý thức vươn cổ tới gần một ít, ngâyngẩn nhìn chằm chằm vào nó.Lúc này, Minh tăng mở miệng hỏi: “Nhận biết chiếc nhẫn này không?”Ánh mắt phụ nhân rất khó khăn mà dời khỏi chiếc nhẫn, ngước mắt nhìn ông ta,hỏi: “Ngươi lấy chiếc nhẫn này ở đâu vậy?”Minh tăng hơi hất đầu ra phía sau, “Vốn là đeo tại trên ngón tay hắn. Hắn nóingười đưa đò ngay từ đầu đã nhìn trúng chiếc nhẫn này, không cần lấy tiền làmphí vận chuyển, chỉ cần chiếc nhẫn này. Khi không thương lượng được thì nói làlấy tiền, thu tiền rồi đi đến giữa đường liền ra tay với hắn. Ngươi cảm thấy cókhả năng này hay không?”Ánh mắt phụ nhân đụng với án mắt Dữu Khánh, sau đó lại chuyển tới trên chiếcnhẫn kia, chậm rãi cúi đầu xuống một chút, trầm mặc không nói.Sau khi đợi một hồi, Minh tăng hỏi lại: “Bần tăng đang hỏi ngươi, có khả năngnảy sinh lòng tham đánh cướp hay không?”Phụ nhân lại ngước mắt nhìn về phía Dữu Khánh, không còn bộc phát giận dữ,gương mặt chỉ còn có sự gượng ép, hỏi: “Tiểu hồ tử, ngươi lấy được chiếc nhẫnnày ở đâu?”Dữu Khánh nhìn thấy cục diện như vậy, lập tức có sức lực, thuận theo khí thếxông lên, lạnh nhạt nói: “Ta là tới yêu cầu giải thích, không phải là tới để giảithích với ngươi, lấy được chiếc nhẫn này ở đâu chính là chuyện của ta, khôngcó quan hệ gì với ngươi.”Trong lòng hắn rất rõ ràng, tại thời điểm này, càng nhát gan sợ phiền phức tráilại sẽ càng dễ dàng khiến cho người nảy sinh lòng xấu xa.Tại trước mặt Minh tăng, phụ nhân rõ ràng mất đi sức lực.Cũng không khó lý giải, người nào hễ là có lý giải nhất định đối với Tu Hànhgiới thì đều biết rõ, mỗi một đời Minh tăng tuy là đại diện phát ngôn cho Hảitộc, mặc dù xem như là người phía bên Hải tộc, nhưng cũng có một điểm cơbản, ít nhất vẫn nói đạo lý, ngươi không thể để người Hải tộc làm hỏng quy tắc,còn khiến tu sĩ các phương tự nhận xui xẻo a? Nếu là như thế thì còn chơi kiểugì?Minh tăng lại hỏi: “Ngươi thừa nhận rồi?”Phụ nhân ngượng ngùng đáp: “Ta hiện tại cũng không thể xác nhận được chiếcnhẫn này có phải là thật hay không, ta chỉ từng nhìn thấy trong bức điêu khắctrên tường tại cấm địa của Thủy phủ, mặt khác là trước đây có nghe các lãonhân trong tộc nói tới chiếc nhẫn này.”Lời đã nói đến nước này, không khác đã tin tưởng đích xác có khả năng là tộcnhân của mình mưu đồ gây rối trước.Nhưng lần này, lại đến phiên Minh tăng cảm thấy kinh ngạc, “Chiếc nhẫn nàycó liên quan gì với Hải tộc các ngươi hay sao?”Phụ nhân hỏi ngược lại: “Ngươi có nghe nói tới ‘Hải nữ’ chưa?”
Bán TiênTác giả: Dược Thiên SầuTruyện Tiên Hiệp Bán Tiên Dược Thiên Sầu Trong thâm sơn có một đạo quan, hương hỏa sớm đã điêu linh. Bỉ nhân bất tài, tuổi vừa mới mười chín, từ nhỏ đã là một gã đạo sĩ, phía trên có hơn mười vị sư huynh, phía dưới chỉ mình ta nhỏ nhất, tục xưng là Quan môn đệ tử. Sư môn quá nghèo, các sư huynh không chịu được kham khổ, may mắn chưởng môn sư tôn độ lượng, tùy ý chúng sư huynh giải tán rời đi. Về sau có ba vị sư huynh biết lạc đường mà quay lại, tuổi khá lớn, đều đã bốn mươi năm mươi. Nhờ được sư tôn ưu ái, trước khi mất truyền vị trí chưởng môn cho Tiểu đạo, nhưng mà vô luận là tuổi tác hay từng trải đều không thể phục chúng, ba vị sư huynh không phục. Sư môn bất hạnh, Tiểu đạo không phải trái hồng mềm, tuyệt không thoái nhượng, nội đấu cùng họ. Trong thôn dưới núi, có tân cử nhân, là bạn bè từ khi còn nhỏ, trước khi sư tôn mất cũng có dặn dò, hộ tống nó vào kinh đi thi. Nghĩa bất dung từ, vả lại cứ để Tiểu đạo dạo một vòng nhân gian, trở về sẽ đấu cùng chúng sư huynh! Chương 01: Đi thi 3127 tự -… Lần này đến phiên trong lòng Dữu Khánh sinh ra hoài nghi, hỏi lại lần nữa:“Đại sư thật sự không biết chiếc nhẫn này sao?”Minh tăng đột nhiên nhấc tay chụp tới.Trong lúc bất ngờ, Dữu Khánh chỉ cảm thấy một luồng lực lượng rất lớn kéotới, chiếc nhẫn trong tay vù một cái liền không thấy nữa rồi.Khi giương mắt lên, nhìn thấy đối phương đang xoay chuyển chiếc nhẫn trêntay xem xét kỹ càng, trong lòng lập tức sinh ra hoảng sợ, ý thức được tu vi củamình tại trước mặt người ta là nhỏ bé giống như tiểu hài tử ba tuổi vậy.Minh tăng xoay chuyển xem xét kỹ chiếc nhẫn mấy lần, sau đó ngước mắt hỏihắn, “Đại tài tử, ngươi đến cùng muốn nói cái gì?”Dữu Khánh trong đầu lần nữa nhanh chóng sắp xếp lại một chút suy nghĩ củamình, cảm thấy hẳn là không có vấn đề gì, mới giải thích:“Khi tại hạ lên thuyền tại Tinh La đảo, gặp được người đưa đò này, người đưađò liền nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn trên tay ta. Khi ta chuẩn bị lên thuyềnthì người đưa đò đột nhiên nói nó không muốn tiền, chỉ cần chiếc nhẫn trên tayta.” Chỉ chỉ chiếc nhẫn đối phương cầm trên tay.Minh tăng nghe vậy, ánh mắt cũng vô ý thức nhìn xuống chiếc nhẫn.“Ta cảm thấy kỳ quái, không đồng ý, đã từ chối, muốn tìm một người đưa đòkhác, kết quả nó lại đổi giọng, nói là đưa tiền cũng được, vì vậy ta liền lênthuyền của nó. Sau đó, thuyền đi tới giữa đường, đột nhiên đứng lại, không dichuyển nữa, lúc này ta mới phát hiện được nó vậy mà vứt bỏ ta và thuyền lại, bỏchạy rồi, ta cũng nhận thấy được nó là bởi vì chiếc nhẫn trong tay ta mà gây bấtlợi cho ta.”Nghe kể đến đây, ánh mắt Minh tăng lần nữa dừng tại trên chiếc nhẫn.“Đã nhận ra có vấn đề, ta liền lập tức điều khiển thuyền rời khỏi vùng nước đó.Ta di chuyển rất lâu tại Minh Hải, vào lúc cho rằng mình vĩnh viễn không thểthoát thân thì bỗng nhiên gặp được một chiếc thuyền đưa người, vì vậy đuổitheo, theo không bao lâu thì xảy ra chuyện. Vị người đưa đò này đột nhiên từdưới nước phát động tập kích, đánh thủng đáy thuyền ra một lỗ lớn, cũng mayta vẫn luôn đề phòng nó, lập tức chui vào trong nước truy sát, bắt lấy được nó.Đáng tiếc chính là, khi nhìn thấy sắp đến Ảo Vọng thì nó đã chết vì bị thươngnặng, ta không thể có cơ hội thẩm vấn nó vì sao chỉ vì chiếc nhẫn này mà mưuhại ta, ta đành phải đến Minh tự muốn có một lời giải thích.”Nghe xong những lời này, Minh tăng nhìn chằm chằm chiếc nhẫn trên tay, rơivào trầm mặc, hai gã tăng nhân trẻ tuổi thì quay mặt nhìn nhau.Về phần hai lão tăng khoanh chân đả tọa hai bên thì vẫn nhập định bình thường,không có bất kỳ động tĩnh gì.Sau đó, Minh tăng đứng lên, khẽ gật đầu ra hiệu cho hai tăng nhân trẻ tuổi.Hai tăng chắp tay với ông ta một cái, rồi một người nâng thi thể Giao nhân trênmặt đất lên, xoay người đi ra ngoài, một người đi tới trước vách tường gỡ xuốngmột vỏ ốc biển treo tại trên tường.Minh tăng nhấc chân trần bước đi, vượt qua bên cạnh Dữu Khánh, ngay cả mộttiếng bắt chuyện cũng không có đã đi ra ngoài rồi.Cuối cùng, bên trong điện chỉ còn lại có Dữu Khánh cùng hai lão tăng khôngnghe thấy chuyện ngoài thân.Sau khi hơi chút do dự, Dữu Khánh cũng bước nhanh đi ra ngoài, nhìn thấy bangười Minh tăng đang đi về phía biển rộng, hắn liền đuổi theo tới, yên lặng đitheo phía sau ba người.Cho dù người ta không có nói hắn cùng đi theo, nhưng hắn cũng có lí do cùngđi theo, chiếc nhẫn của hắn đang tại trên tay người ta.Phía mặt biển của chùa không có tường bao, chỉ có một cái vách núi, ba tăngtrực tiếp nhảy xuống.Dữu Khánh nhanh chóng chạy tới vách núi nhìn xuống, thấy phía dưới khôngphải hoàn toàn bị nước biển nhấn chìm, còn có một bãi đá ngầm khá lớn, batăng rơi tại trên đó, hắn cũng không chần chừ, lập tức phi thân bay xuống, nhẹnhàng rơi tại phía sau bọn họ, không biết bọn họ đến tột cùng muốn làm gì.Thi thể Giao nhân được đặt ở trên một tảng đá ngầm cạnh biển, tăng nhân tên làTrường Không giơ ốc biển lên đặt ở bên miệng, mặt hướng ra biển rộng bắt đầuthổ lên tiếng “Ô ô”.Âm thanh ô ô trầm bổng và du dương.Trường Không thổi liên tục, sau một hồi, khi mặt biển phía trước có thứ gì đónổi lên bọt nước, gã mới bỏ ốc biển xuống.Chỉ chốc lát sau, mặt nước trước mặt mấy người đột nhiên toát ra một cái đầutóc dài phủ vai, là một phụ nhân quyến rũ, mặc một bộ váy dài màu trắng chậmrãi đi ra từ trong nước.Có thể thấy được váy dài cũng không dính nước, đi ra khỏi mặt nước chính làkhô đi, toàn bộ vết nước đều trực tiếp chảy khỏi vải váy, đây cũng không phải làdùng tu vi làm cho khô nước, mà là chất liệu tơ lụa của bộ xiêm y này vốn làkhông dính nước.Dữu Khánh đại khái có nghe nói qua loại vải vóc này, tên là Giao Tiêu, có bántại Ảo Vọng, giá cả rất đắt đỏ, chính là do Hải tộc Giao nhân dệt ra.Da thịt phụ nhân vô cùng trắng nõn nà, lớp váy cũng che giấu không được thânhình quyến rũ giấu ở bên trong.Dữu Khánh không chú ý tới những điều này, đầu tiên là chú ý tới mái tóc củaphụ nhân, là màu xanh biếc của bầu trời, là màu tóc của Giao nhân. Hắn lập tứclại nhìn về phía dưới váy phụ nhân, nhìn chiếc váy từng chút một nhô lên khỏimặt nước, thấy được một đôi chân trần đạp đá ngầm đi về phía bọn họ.Vậy mà lại là một Giao nhân có chân? Dữu Khánh biết được một lời truyềnngôn, khi Giao nhân ở trên cạn có người yêu hay kẻ thù thì đuôi cá có thể hóathành hai chân đi trên cạn.Hắn cũng không biết vị phụ nhân này là ở trên cạn có cừu nhân hay là ngườiyêu.Nhưng điều này cũng chứng tỏ một điểm, vị Giao nhân này đã không còn giốngvới Giao nhân bình thường, giống như một con hồ ly có thể biến thành ngườivậy, có nghĩa tương tự với “Yêu” rồi. Cũng giống như là sự chênh lệch giữangười thường và tu sĩ, nói cách khác, Giao nhân này đã có thể tu hành.Phụ nhân nhìn thấy Minh tăng, đầu tiên là thản nhiên cười, nét tươi cười đó thậtsự sáng ngời, quyến rũ vô song.Tiếp đó lại dừng tại trên mặt Dữu Khánh, giật mình khựng lại, rõ ràng có chútbất ngờ, không nghĩ tới Minh tăng sẽ dẫn một ngoại nhân tới gặp bà ta.Sau đó, ánh mắt dừng tại trên thi thể Giao nhân, vẻ mặt lập tức trở nên nghiêmtrọng, đi tới trước thi thể, lật thi thể ngửa ra, nhận rõ khuôn mặt, lại nhìn xemtình trạng vết thương trên thi thể, nhìn thấy đã bị tước đứt vây đuôi, vẻ mặt càngtrở nên tức giận.Đối với cá mà nói, không có đuôi là đã mất đi biển rộng, đối với Giao nhân mànói cũng là đạo lý tương tự, điều này là nỗi nhục nhã rất lớn đối với Giao nhân.Phụ nhân lập tức quay đầu lại nhìn chăm chú Minh tăng, cắn răng hỏi: “Ailàm?”Minh tăng hơi nghiêng đầu ra hiệu, “Người đã dẫn tới cho ngươi, ở tại phía saubần tăng.”Lời này vừa nói ra, Dữu Khánh trong lòng nhảy lên một cái, không biết tên tặcngốc này có ý gì, đây là đem hắn bán đi hay sao? Một tay của hắn vô ý thức sờtìm lên chuôi kiếm.Trốn, hắn đã không trông chờ có thể chạy thoát được rồi, rất rõ ràng, nếu nhưtên tặc ngốc này muốn hại hắn, dựa vào tu vi của hắn là gần như không có bấtkỳ khả năng nào chạy thoát.Phụ nhân lập tức hầm hầm bước nhanh đến, đối diện với việc Minh tăng đứngyên đó không chút động đậy, vung tay lên, quát lên, “Chặn đường ta làm gì?Còn không tránh ra?”Dữu Khánh gò má căng thẳng, cảnh giác cao độ, trong lòng cũng đang tự giễucợt mình, đã trải qua nhiều sóng to gió lớn, nếu là tự đưa lên cửa tìm chết nhưthế này, vậy thì thật đúng là lật thuyền trong mương rồi a.Minh tăng chắn ở phía trước không có rời đi, cười nhẹ nói: “Yên tâm, nếu hắnthật sự đáng chết, sẽ chạy không thoát. Ngươi không muốn biết vì sao hắn giếttộc nhân của ngươi sao?”Phụ nhân cả giận nói: “Thiếu nợ thì trả tiền, giết người thì đền mạng, chuyệnthiên kinh địa nghĩa, còn có cái gì để nói?” Tiếp đó liền lắc mình cưỡng ép tiếnlên.Trên người Minh tăng đột nhiên vọt ra hư ảnh, tăng bào và áo cà sa không giótự lay động, trực tiếp đem Dữu Khánh ở mặt sau đây văng ra mấy bước.Hai Minh tăng xuất hiện tại trước mắt mấy người, một lớn một nhỏ, nhỏ là bảntôn, được hình tượng lớn bao bọc vào, lớn thì giống như ảo giác, uy nghiêm nhưthần phật, vươn ra một cái phật chưởng chặn phụ nhân lại, hơn nữa còn mạnhmẽ đẩy phụ nhân trượt lui lại, kiềm chế phụ nhân trong cơn kích động.Một màn này khiến cho Dữu Khánh chấn động, một thân tu vi hóa hư thànhthực cũng thôi đi, cái bóng hư hóa ra vậy mà còn có sắc thái, giống y đúc bảntôn, trông rất sống động, thật sự không biết như thế nào mà làm được.Lúc trước, hắn còn cảm thấy vị Minh tăng trong truyền thuyết này có phần hạthấp, cảm giác không đủ cao lớn, lúc này người ta chỉ hơi lộ ra thủ đoạn liềnkhiến cho hắn hiểu rõ cái gì gọi là thực lực gần với mấy vị chí tôn.Phụ nhân tựa hồ vừa sợ vừa giận, nhìn chằm chằm người ở trong hư ảnh, cảgiận truy vấn: “Ngươi vậy mà lại ra tay với ta?”Lực lượng ngăn cản bà ta trong nháy mắt liền biến mất, ảo tượng đột nhiên colại, thu về trong cơ thể Minh tăng, Minh tăng nói: “Chết cũng phải cho hắn chếtđược rõ ràng, hắn nói vị đưa đò này nảy sinh lòng tham, muốn đánh cướp đồ vậtcủa hắn, kết quả bị hắn giết ngược lại, vì vậy mà hắn tìm đến chùa, tìm bần tăngyêu cầu giải thích. Ngươi không cảm thấy bần tăng cần phải cho hắn một lờigiải thích hay sao?”“Tìm ngươi yêu cầu giải thích sao?” Phụ nhân thoáng sửng sốt một chút, rõràng cũng có phần kinh ngạc, không nghĩ tới là chủ động tìm tới cửa.Minh tăng một tay cầm tràng hạt, một tay xoay chuyển như hái hoa, hai ngóntay xoay xoay, chiếc nhẫn kia xòe ra tại trước mặt bà ta.Ông ta cũng không có nói chuyện chiếc nhẫn là chuyện gì, chỉ thuận tay mở bàntay ra nhìn xem phản ứng của bà ta như thế nào.Lúc đầu phụ nhân cũng không để ý đến, chỉ liếc mắt nhìn thoáng qua, nhưng khiánh mắt vừa sắp rời đi thì chợt nhanh chóng quay trở lại dừng tại trên chiếcnhẫn, hai mắt rõ ràng mở to hơn một chút, nét mặt có vẻ khó thể tin được, ngaysau đó lại có chút kinh nghi bất định, vô ý thức vươn cổ tới gần một ít, ngâyngẩn nhìn chằm chằm vào nó.Lúc này, Minh tăng mở miệng hỏi: “Nhận biết chiếc nhẫn này không?”Ánh mắt phụ nhân rất khó khăn mà dời khỏi chiếc nhẫn, ngước mắt nhìn ông ta,hỏi: “Ngươi lấy chiếc nhẫn này ở đâu vậy?”Minh tăng hơi hất đầu ra phía sau, “Vốn là đeo tại trên ngón tay hắn. Hắn nóingười đưa đò ngay từ đầu đã nhìn trúng chiếc nhẫn này, không cần lấy tiền làmphí vận chuyển, chỉ cần chiếc nhẫn này. Khi không thương lượng được thì nói làlấy tiền, thu tiền rồi đi đến giữa đường liền ra tay với hắn. Ngươi cảm thấy cókhả năng này hay không?”Ánh mắt phụ nhân đụng với án mắt Dữu Khánh, sau đó lại chuyển tới trên chiếcnhẫn kia, chậm rãi cúi đầu xuống một chút, trầm mặc không nói.Sau khi đợi một hồi, Minh tăng hỏi lại: “Bần tăng đang hỏi ngươi, có khả năngnảy sinh lòng tham đánh cướp hay không?”Phụ nhân lại ngước mắt nhìn về phía Dữu Khánh, không còn bộc phát giận dữ,gương mặt chỉ còn có sự gượng ép, hỏi: “Tiểu hồ tử, ngươi lấy được chiếc nhẫnnày ở đâu?”Dữu Khánh nhìn thấy cục diện như vậy, lập tức có sức lực, thuận theo khí thếxông lên, lạnh nhạt nói: “Ta là tới yêu cầu giải thích, không phải là tới để giảithích với ngươi, lấy được chiếc nhẫn này ở đâu chính là chuyện của ta, khôngcó quan hệ gì với ngươi.”Trong lòng hắn rất rõ ràng, tại thời điểm này, càng nhát gan sợ phiền phức tráilại sẽ càng dễ dàng khiến cho người nảy sinh lòng xấu xa.Tại trước mặt Minh tăng, phụ nhân rõ ràng mất đi sức lực.Cũng không khó lý giải, người nào hễ là có lý giải nhất định đối với Tu Hànhgiới thì đều biết rõ, mỗi một đời Minh tăng tuy là đại diện phát ngôn cho Hảitộc, mặc dù xem như là người phía bên Hải tộc, nhưng cũng có một điểm cơbản, ít nhất vẫn nói đạo lý, ngươi không thể để người Hải tộc làm hỏng quy tắc,còn khiến tu sĩ các phương tự nhận xui xẻo a? Nếu là như thế thì còn chơi kiểugì?Minh tăng lại hỏi: “Ngươi thừa nhận rồi?”Phụ nhân ngượng ngùng đáp: “Ta hiện tại cũng không thể xác nhận được chiếcnhẫn này có phải là thật hay không, ta chỉ từng nhìn thấy trong bức điêu khắctrên tường tại cấm địa của Thủy phủ, mặt khác là trước đây có nghe các lãonhân trong tộc nói tới chiếc nhẫn này.”Lời đã nói đến nước này, không khác đã tin tưởng đích xác có khả năng là tộcnhân của mình mưu đồ gây rối trước.Nhưng lần này, lại đến phiên Minh tăng cảm thấy kinh ngạc, “Chiếc nhẫn nàycó liên quan gì với Hải tộc các ngươi hay sao?”Phụ nhân hỏi ngược lại: “Ngươi có nghe nói tới ‘Hải nữ’ chưa?”