Bán Tiên Dược Thiên Sầu Trong thâm sơn có một đạo quan, hương hỏa sớm đã điêu linh. Bỉ nhân bất tài, tuổi vừa mới mười chín, từ nhỏ đã là một gã đạo sĩ, phía trên có hơn mười vị sư huynh, phía dưới chỉ mình ta nhỏ nhất, tục xưng là Quan môn đệ tử. Sư môn quá nghèo, các sư huynh không chịu được kham khổ, may mắn chưởng môn sư tôn độ lượng, tùy ý chúng sư huynh giải tán rời đi. Về sau có ba vị sư huynh biết lạc đường mà quay lại, tuổi khá lớn, đều đã bốn mươi năm mươi. Nhờ được sư tôn ưu ái, trước khi mất truyền vị trí chưởng môn cho Tiểu đạo, nhưng mà vô luận là tuổi tác hay từng trải đều không thể phục chúng, ba vị sư huynh không phục. Sư môn bất hạnh, Tiểu đạo không phải trái hồng mềm, tuyệt không thoái nhượng, nội đấu cùng họ. Trong thôn dưới núi, có tân cử nhân, là bạn bè từ khi còn nhỏ, trước khi sư tôn mất cũng có dặn dò, hộ tống nó vào kinh đi thi. Nghĩa bất dung từ, vả lại cứ để Tiểu đạo dạo một vòng nhân gian, trở về sẽ đấu cùng chúng sư huynh! Chương 01: Đi thi 3127 tự -…
Chương 449: Mật hội (2)
Bán TiênTác giả: Dược Thiên SầuTruyện Tiên Hiệp Bán Tiên Dược Thiên Sầu Trong thâm sơn có một đạo quan, hương hỏa sớm đã điêu linh. Bỉ nhân bất tài, tuổi vừa mới mười chín, từ nhỏ đã là một gã đạo sĩ, phía trên có hơn mười vị sư huynh, phía dưới chỉ mình ta nhỏ nhất, tục xưng là Quan môn đệ tử. Sư môn quá nghèo, các sư huynh không chịu được kham khổ, may mắn chưởng môn sư tôn độ lượng, tùy ý chúng sư huynh giải tán rời đi. Về sau có ba vị sư huynh biết lạc đường mà quay lại, tuổi khá lớn, đều đã bốn mươi năm mươi. Nhờ được sư tôn ưu ái, trước khi mất truyền vị trí chưởng môn cho Tiểu đạo, nhưng mà vô luận là tuổi tác hay từng trải đều không thể phục chúng, ba vị sư huynh không phục. Sư môn bất hạnh, Tiểu đạo không phải trái hồng mềm, tuyệt không thoái nhượng, nội đấu cùng họ. Trong thôn dưới núi, có tân cử nhân, là bạn bè từ khi còn nhỏ, trước khi sư tôn mất cũng có dặn dò, hộ tống nó vào kinh đi thi. Nghĩa bất dung từ, vả lại cứ để Tiểu đạo dạo một vòng nhân gian, trở về sẽ đấu cùng chúng sư huynh! Chương 01: Đi thi 3127 tự -… Liễu Phiêu Phiêu cho biết nguyên nhân, “Việc này có gì kỳ quái chứ, vừa đúnglúc ta đang làm việc tại Ảo Vọng mà thôi.”Dữu Khánh kinh ngạc, “Ngươi đang giúp Thiên Lưu sơn quản Ảo Vọng sao?”Liễu Phiêu Phiêu nở nụ cười, “Ngươi cũng quá coi trọng ta rồi, dựa vào thựclực Sơ Huyền của ta thì làm sao có thể quản lý một cái Ảo Vọng to như vậy cơchứ. Lúc trước, từ Tiểu Vân gian trở về Thiên Lưu sơn không bao lâu, tình hìnhcủa Thiên Vũ liền trở nên không tốt, toàn bộ Đệ tam động không thể không cođuôi mà sống. Nói chung, một số tình huống rất phức tạp, nhất thời cũng nóikhông được rõ ràng, đại khái chính là lợi ích tại nơi đây liên quan đến tương đốinhiều, lòng người dao động khá nhiều, Thiên Vũ phái ta tới đây hỗ trợ trôngchừng, bảo ta có tình huống gì thì tùy thời báo cho hắn biết.”Dữu Khánh lại thử hỏi: “Chỉ có Đệ tam động phát hiện ra ta sao?”Liễu Phiêu Phiêu biết rõ hắn đang mong chờ điều gì, trực tiếp giội cho hắn mộtchậu nước lạnh, “Tại Ảo Vọng này, nhìn chằm chằm vào ngươi nào phải chỉ Đệtam động, mấy vị động chủ đều có người ở tại nơi đây, còn có người trực thuộcĐại Thánh nữa, toàn bộ các phái hệ của Thiên Lưu sơn có kẻ nào không cóvươn một tay vào Ảo Vọng chứ? Ngươi cho rằng ngoại trừ Thiên Lưu sơn ra,những thế lực khác có thể nhẫn nhịn không bố trí tai mắt tại nơi này hay sao?Ngươi giết chết Giao nhân của Hải tộc rồi kéo lên bờ, lại đi thẳng đến Minh tự,động tác gióng trống khua chiêng như thế, quỷ mới biết rõ ngươi bị bao nhiêungười theo dõi.”Dữu Khánh tức thì không nói nên lời, trong lòng thở dài rồi cất tiếng hỏi:“Những thế lực khác cũng đã nhận ra lai lịch của ta rồi sao?”Liễu Phiêu Phiêu trầm mặc một hồi, trà lời: “Người chưa gặp qua ngươi, cónhanh chóng nhận ra được ngươi như vậy hay không thì ta cũng không thể xácđịnh. Sau khi ta nhận ra là ngươi, đã trước tiên báo lên cấp trên, cũng đã mậtbáo cho Thiên Vũ…” Nói đến việc này, trong vẻ mặt hơi hiện ra nét xin lỗi, “Tacũng không còn cách nào, Thiên Vũ đã biết rõ ta biết ngươi, nếu giấu giếmkhông báo lên hoặc kéo dài thì khẳng định sẽ khiến cho hoài nghi.”Dữu Khánh than thở: “Không sao, về sau gặp phải loại chuyện như vậy, khôngcần phải để ý tới ta, trước tiên lo cho chính ngươi đi đã.”Khóe miệng Liễu Phiêu Phiêu co giật một hồi, nói tiếp:“Thiên Vũ có đem tin tức về ngươi báo cho người khác trong Thiên Lưu sơnbiết hay không thì ta cũng không rõ. Tuy nhiên, có một điều chắc chắn là nhữngkẻ có thể sắp xếp được một thế lực nhất định tại nơi đây thì đều không phải loạiđơn giản, cho dù trong lúc nhất thời không làm rõ được ngươi là ai, nhưng sớmmuộn gì cũng sẽ nhìn thấu được lai lịch của ngươi. Ai bảo ngươi vốn khôngphải là hạng người vô danh, còn làm ra hành động lớn như vậy động tĩnh, cácphương xác định muốn đem ngươi nội tình cấp biết rõ.”Dữu Khánh lại là một tiếng thở dài, “Các phương thế lực này cũng quả thực làđáng ghét, ta làm gì liên quan cái rắm gì đến bọn họ, những kẻ này hận khôngthể đem tất cả mọi việc đều phải nắm giữ ở trong tay mới cam tâm, là tật xấu gìvậy a.”Liễu Phiêu Phiêu mỉm cười, “Nấu ngươi đến địa vị của bọn họ, chỉ sợ cũngtránh không được. Đúng rồi, ngươi đem theo một đứa nhóc chạy tới nơi này rốtcuộc là muốn làm gì vậy?”Dữu Khánh tiếp tục thở vắn than dài, “Đừng nhắc tới chuyện thằng nhóc con đónữa, lần này xem như là té ngã ở trong tay tên nhóc quậy phá này rồi, ta cũng làcó nỗi khổ không thể nói ra. Chúng ta tới nơi này là chữa bệnh.”“Chữa bệnh?” Liễu Phiêu Phiêu kinh ngạc, “Chữa bệnh gì, tìm ai để chữa, tìmMinh tăng sao?”Dữu Khánh: “Có một số việc liên quan đến bí mật, ta cũng không tiện nói chongươi biết, nói chung cả ba chúng ta đã bị trúng tà, ngay cả bản thân mình cũngkhông biết có thể sống được bao lâu, nói chung chính là trên đỉnh đầu treo lơlửng một thanh kiếm, có thể rơi xuống bất cứ lúc nào, ngày nào cũng sống tronglo lắng sợ hãi.”Liễu Phiêu Phiêu lập tức đưa tay ra, chụp lấy cổ tay hắn, bắt mạch cho hắn.Dữu Khánh cũng không né tránh, tùy ý cho nàng ta bắt lấy, cười khổ, “Đừngmất công nữa, ngươi tra xét không ra đâu, tuyệt đối là căn bệnh ngươi chưa baogiờ gặp qua.”Liễu Phiêu Phiêu chỉ nói, “Ngậm miệng, dừng có nói chuyện.”Được rồi, Dữu Khánh ngậm miệng, tùy ý để cho nàng ta điều tra, xem như làkhông có đề phòng gì với nàng ta rồi.Một lúc lâu sau sau, Liễu Phiêu Phiêu thu tay lại, nghi hoặc nói: “Rất bìnhthường a, không thấy có bất kỳ triệu chứng bệnh tật gì, có phải là còn phải chúcmừng ngươi đã đột phá tu vi đến Huyền cấp hay không a? Xem ra đám tiên đàokia quả nhiên không phải loại tầm thường.”Dữu Khánh biết nàng ta thuận tiện dò xét một chút tu vi của mình, liền nói “Nóiđến tiên đào, ta cũng phải nói rõ chút, cái trò đó vận chuyển tới đây thật sựkhông thuận tiện, một khi bị người ta phát hiện ra, quan hệ giữa ngươi ta e rằngrất khó che giấu. Hiện tại, vì để bảo quản đống tiên đào kia, ta phải dốc hết vốn,cho nên cũng không còn thừa bao nhiêu tiền, nếu ngươi muốn ăn, thì chỉ cócách suy nghĩ biện pháp đi đến đó một chuyến, hơn nữa còn phải đến sớm chút,muộn thì khẳng định sẽ bị ăn sạch.”Liễu Phiêu Phiêu lắc đầu, “Nguyên nhân ta đã nói cho ngươi biết, là thật sựkhông tiện để đi đến đó, huống hồ tu vi của ta khi tại Kiến Nguyên sơn cũng đãkẹt tại đỉnh Sơ Huyền, nếu không thể đột phá đến Thượng Huyền, tiên đào cũngkhông có tác dụng gì đối với ta, đó cũng là một trong những nguyên nhân takhông gấp gáp.”Dữu Khánh: “Vậy thì làm sao bây giờ? Ngươi cũng biết ta thiếu một khoản nợrất lớn, hiện tại, chỉ vì ứng phó với việc trả tiền lời hàng năm, ta đã phải chặpkhắp nơi như con chó, nghèo rớt mồng tơi, là thật sự không xoay sở được tiềnngươi bù đắp cho ngươi.”Liễu Phiêu Phiêu mỉm cười: “Đã biết rõ ngươi nghèo, tìm khách sạn cũng phảichạy hết nơi này đến nơi khác, khách sạn sau rẻ hơn khách sạn trước, kết quảvẫn là không ở nổi, cuối cùng phải ở lại trong nhà người khác. Không có tiền thìthôi đi, còn bảo tên mập mạp kia giả bộ làm ra vẻ có tiền làm gì…” Nói đếnviệc này, trên mặt hiện ra nét tươi cười giống như đang nói tới một chuyện hếtsức thú vị, tựa như là đang nhìn thấy dáng vẻ xấu hổ của đối phương.Dữu Khánh có chút ngạc nhiên nhìn nàng ta, bắt đầu từ khi vừa mới gặp gỡ tạiKiến Nguyên sơn, lúc đó nàng ta còn là Đại chưởng vệ của Kiến Nguyên sơn,hình tượng nàng ta tại trong mắt hắn chính là một người đan xen ba loại cảmgiác tư thế oai hùng, khuôn mặt diễm lệ, con mắt lạnh lùng, nói chung chính làmột người lạnh lùng vô tình nói năng thận trọng.Đây là lần đầu tiên nhìn thấy nàng ta cười như vậy, phát hiện thấy nữ nhân nàykhi cười tươi lên lại có một phong cách cuốn hút khác, tựa như một đóa hoaxinh đẹp đã nở ra, trông có vẻ càng thêm quyến rũ.Thấy vậy, trong lòng hắn thầm hiện lên một ý nghĩ, không biết có phải là bảnthân mình bị ảo giác hay không, cảm thấy việc mình tìm đến nàng ta, nữ nhânnày dường như có vẻ rất vui vẻ.Rõ ràng có thể nhận ra được, lúc này, tâm trạng của nữ nhân này cũng không tệlắm.Đương nhiên, vừa nghe lời này, Dữu Khánh cũng lập tức hiểu được rồi, đốiphương khẳng định đã phái người đến khách sạn đó để tìm hiểu xem Nam Trúcđi vào làm gì, lập tức khó chịu cất lời: “Nghèo thì thế nào chứ? Đáng buồn cườinhư vậy sao? Ta dù sao cũng là người từng làm qua buôn bán lớn, một ngàykiếm hơn trăm triệu lượng bạc, chỉ là nhất thời túng quẫn không kịp quay vòngmà thôi.”“Không cười ngươi, là cười tên mập mạp kia.” Liễu Phiêu Phiêu liên tục xua tayphủ nhận, cưỡng ép ngừng cười, sau đó lại nhịn không được quan sát hắn từtrên xuống dưới, “Kỳ thực có một chuyện ta vẫn luôn không hiểu được ngươi,dựa vào tài hoa của ngươi, nếu ngươi muốn trả được chút tiền đó thì hẳn phảirất dễ dàng mới đúng, đối với ngươi mà nói ngâm thơ làm phú càng không có gìkhó, ngươi chỉ cần nguyện ý viết mấy thủ thơ từ bán ra, chút tiền đó tính là thứgì? Theo ta được biết, có rất nhiều người cầm rất nhiều tiền chờ ngươi đến kiếma.Lui một vạn bước mà nói, dù cho hiện tại ngươi không viết ra được thơ từ gì tốt,vậy thì chữ của ngươi cũng đáng tiền a, cũng không thể bây giờ ngay cả chữcũng viết không được tốt rồi nha? Rõ ràng có biện pháp để trả tiền, cứ phải đểcho bản thân mình nghèo như vậy, không cần thiết đi?”Dữu Khánh nghiêng đầu, nhìn về phía ánh sáng ngoài khe đá, trong lòng phiềnmuộn tự nói, nếu như lão tử có bản lĩnh ngâm thơ làm phú thì còn cần phải bỏquan chạy khỏi kinh thành để bị truy đuổi như con chó vậy sao? Có được thếlực của hệ phái Huyền Quốc công nâng đỡ, tiếp tục con đường làm quan củamình không phải thơm hơn sao? Đáng phải làm ra chuyện bí quá hóa liều đósao?Nói đến việc viết chữ kiếm tiền, không người nào có thể hiểu được tâm tình củahắn.Nói chung, hắn vô cùng không tình nguyện tiếp tục để cho “A Sĩ Hành” làm rabất kỳ tác phẩm gì mới.Hắn vẫn nhớ kỹ bóng dáng nữ nhân khóc lóc cầu xin hắn kia.Hắn cũng nhớ kỹ việc mình cự tuyệt nàng, sau đó dứt khoát kiên quyết rời đi lyrồi âm thầm chảy lệ.Chuyện cho tới bây giờ, hắn cũng không trông chờ tiếp tục tiền duyên gì với nữnhân đó nữa, hắn chỉ muốn có một ngày đường đường chính chính để cho nàngbiết rõ, mình thật sự là Dữu Khánh, lời mình nói đều là sự thật.Hắn muốn đường đường chính chính chứng minh bản thân mình với nàng, nămđó mình cũng không có lừa gạt nàng!Hắn chỉ muốn có một ngày nào đó có thể cho nàng một lời giải thích.Thực ra, việc này cùng với chuyện viết chữ kiếm tiền cũng không mâu thuẫnvới nhau, nhưng chính là vì muốn duy trì một phần phẩm giá, không muốn đểcho nữ nhân kia biết rõ hắn đang ngụy trang dưới danh hiệu A Sĩ Hành để kiếmtiền, hoặc nói là lừa gạt lấy tiền, muốn có một ngày có tôn nghiêm đứng ở trướcmặt người ta, một loại phẩm giá cố chấp không thể giải thích của người thanhniên.Chính bản thân hắn thực ra cũng không biết mình có thể duy trì phần phẩm giánày được bao lâu.Có lẽ có một ngày sẽ phải buông bỏ, có lẽ có một ngày sẽ phải lăn lộn đến mộtbước kia, không thể tiếp tục kiên trì được nữa, được rồi, vẫn là kiếm tiền quantrọng nhất, về phần người kia, sau này mãi không gặp lại là được rồi.Thấy hắn lặng im không có hé răng, Liễu Phiêu Phiêu lại thì thầm một câu, “Rõràng đã không còn tiền, ngay cả khách sạn cũng ở không được, còn muốn giảmạo kẻ có tiền đi hỏi giá phòng, rồi lại có thể đem toàn bộ số tiền trên ngườicho nạn dân, thật sự không hiểu nổi ngươi nghĩ như thế nào.”Chuyện nạn dân là do đi làm kẻ buôn người nhưng không có làm được, còn phảiđền hết tiền, tiền mất tật mang, Dữu Khánh làm sao có thể giải thích, danh tiếngtốt cũng đã lan ra ngoài rồi, cần gì phải tự làm bẩn mình, hắn chỉ có thể hắc hắccất lời ứng phó, “Nam tử đại trượng phu, đã nói bỏ văn theo võ, nói được làmđược nha! Được rồi, nói chuyện chính đi, hỏi thăm giúp ta một chuyện.”Liễu Phiêu Phiêu: “Ngươi nói ra trước xem.”Dữu Khánh: “Ta muốn biết lúc trước, khi những cao thủ công phá Minh Hảitiên phủ thì có giết chết một nữ nhân nào hay không, ngươi nhìn xem có thể từphía bên Thiên Lưu sơn tìm hiểu được tình huống giao chiến năm đó haykhông.”Liễu Phiêu Phiêu tức thì mặt đầy vẻ hoài nghi: “Công phá Minh Hải tiên phủ đãlà chuyện mấy nghìn năm trước, nữ nhân gì chứ?”Dữu Khánh: “Một vị tỳ nữ của Minh Hải tiên phủ, được xưng là ‘Hải Nữ’, phụtrách đưa đón khách cho Minh Hải tiên phủ tại trong vùng biển này, Hải Nữđiều khiển Hải tộc chấp hành việc đó. Theo tin tức ta tìm hiểu được từ phíaMinh tự, người của Hải tộc có thể chứng minh khi Minh Hải tiên phủ bị côngphá thì người cuối cùng đảm nhiệm Hải Nữ vẫn còn, sau đó không còn biết tungtích. Bây giờ ta muốn xác nhận xem nàng còn sống hay đã chết, cho nên muốnxác nhận việc năm đó nàng có bị giết hay không.”Liễu Phiêu Phiêu không hiểu được, “Người của mấy nghìn năm trước hẳn đãchết từ lâu rồi đi, chứng minh nàng sống hay chết có ý nghĩa gì sao?”Dữu Khánh: “Ta được biết một ít tình huống, Hải Nữ này hẳn là có được tiênduyên, nhận được trường sinh, nếu như năm đó không bị giết thì bây giờ có khảnăng còn sống!”“A!” Liễu Phiêu Phiêu thất kinh, “Làm sao có thể, nếu thật sự có loại nhân vậtsống mấy nghìn năm như vậy, chỉ sợ cho dù không có tu luyện thành tiên thìcũng đã trở thành thiên hạ vô địch rồi, làm sao có khả năng chưa bao giờ nghenói qua?”Dữu Khánh: “Rất nhiều chuyện ta cũng không rõ ràng đến tột cùng là chuyện gìxảy ra, chỉ có thể là theo manh mối mà đi thăm dò từng chút một.”Liễu Phiêu Phiêu kinh nghi: “Ngươi tìm kiếm nàng làm gì?”Dữu Khánh: “Chữa bệnh. Vấn đề trên thân ba người chúng ta, Hải Nữ kia rất cóthể có biện pháp chữa trị.”Liễu Phiêu Phiêu lần nữa truy hỏi, “Đến cùng thì các ngươi nhiễm phải bệnh gì,vậy mà phải tìm tới loại người không thể tưởng tượng nổi này để chữa trị?”Dữu Khánh: “Ai, đừng hỏi nữa, căn bệnh này ngươi xem không hiểu đâu.”Liễu Phiêu Phiêu lập tức đứng lên, “Nếu đã không muốn nói, ta đây liền khôngcó cách nào giúp việc này. Ta không muốn làm kẻ ngốc!”
Bán TiênTác giả: Dược Thiên SầuTruyện Tiên Hiệp Bán Tiên Dược Thiên Sầu Trong thâm sơn có một đạo quan, hương hỏa sớm đã điêu linh. Bỉ nhân bất tài, tuổi vừa mới mười chín, từ nhỏ đã là một gã đạo sĩ, phía trên có hơn mười vị sư huynh, phía dưới chỉ mình ta nhỏ nhất, tục xưng là Quan môn đệ tử. Sư môn quá nghèo, các sư huynh không chịu được kham khổ, may mắn chưởng môn sư tôn độ lượng, tùy ý chúng sư huynh giải tán rời đi. Về sau có ba vị sư huynh biết lạc đường mà quay lại, tuổi khá lớn, đều đã bốn mươi năm mươi. Nhờ được sư tôn ưu ái, trước khi mất truyền vị trí chưởng môn cho Tiểu đạo, nhưng mà vô luận là tuổi tác hay từng trải đều không thể phục chúng, ba vị sư huynh không phục. Sư môn bất hạnh, Tiểu đạo không phải trái hồng mềm, tuyệt không thoái nhượng, nội đấu cùng họ. Trong thôn dưới núi, có tân cử nhân, là bạn bè từ khi còn nhỏ, trước khi sư tôn mất cũng có dặn dò, hộ tống nó vào kinh đi thi. Nghĩa bất dung từ, vả lại cứ để Tiểu đạo dạo một vòng nhân gian, trở về sẽ đấu cùng chúng sư huynh! Chương 01: Đi thi 3127 tự -… Liễu Phiêu Phiêu cho biết nguyên nhân, “Việc này có gì kỳ quái chứ, vừa đúnglúc ta đang làm việc tại Ảo Vọng mà thôi.”Dữu Khánh kinh ngạc, “Ngươi đang giúp Thiên Lưu sơn quản Ảo Vọng sao?”Liễu Phiêu Phiêu nở nụ cười, “Ngươi cũng quá coi trọng ta rồi, dựa vào thựclực Sơ Huyền của ta thì làm sao có thể quản lý một cái Ảo Vọng to như vậy cơchứ. Lúc trước, từ Tiểu Vân gian trở về Thiên Lưu sơn không bao lâu, tình hìnhcủa Thiên Vũ liền trở nên không tốt, toàn bộ Đệ tam động không thể không cođuôi mà sống. Nói chung, một số tình huống rất phức tạp, nhất thời cũng nóikhông được rõ ràng, đại khái chính là lợi ích tại nơi đây liên quan đến tương đốinhiều, lòng người dao động khá nhiều, Thiên Vũ phái ta tới đây hỗ trợ trôngchừng, bảo ta có tình huống gì thì tùy thời báo cho hắn biết.”Dữu Khánh lại thử hỏi: “Chỉ có Đệ tam động phát hiện ra ta sao?”Liễu Phiêu Phiêu biết rõ hắn đang mong chờ điều gì, trực tiếp giội cho hắn mộtchậu nước lạnh, “Tại Ảo Vọng này, nhìn chằm chằm vào ngươi nào phải chỉ Đệtam động, mấy vị động chủ đều có người ở tại nơi đây, còn có người trực thuộcĐại Thánh nữa, toàn bộ các phái hệ của Thiên Lưu sơn có kẻ nào không cóvươn một tay vào Ảo Vọng chứ? Ngươi cho rằng ngoại trừ Thiên Lưu sơn ra,những thế lực khác có thể nhẫn nhịn không bố trí tai mắt tại nơi này hay sao?Ngươi giết chết Giao nhân của Hải tộc rồi kéo lên bờ, lại đi thẳng đến Minh tự,động tác gióng trống khua chiêng như thế, quỷ mới biết rõ ngươi bị bao nhiêungười theo dõi.”Dữu Khánh tức thì không nói nên lời, trong lòng thở dài rồi cất tiếng hỏi:“Những thế lực khác cũng đã nhận ra lai lịch của ta rồi sao?”Liễu Phiêu Phiêu trầm mặc một hồi, trà lời: “Người chưa gặp qua ngươi, cónhanh chóng nhận ra được ngươi như vậy hay không thì ta cũng không thể xácđịnh. Sau khi ta nhận ra là ngươi, đã trước tiên báo lên cấp trên, cũng đã mậtbáo cho Thiên Vũ…” Nói đến việc này, trong vẻ mặt hơi hiện ra nét xin lỗi, “Tacũng không còn cách nào, Thiên Vũ đã biết rõ ta biết ngươi, nếu giấu giếmkhông báo lên hoặc kéo dài thì khẳng định sẽ khiến cho hoài nghi.”Dữu Khánh than thở: “Không sao, về sau gặp phải loại chuyện như vậy, khôngcần phải để ý tới ta, trước tiên lo cho chính ngươi đi đã.”Khóe miệng Liễu Phiêu Phiêu co giật một hồi, nói tiếp:“Thiên Vũ có đem tin tức về ngươi báo cho người khác trong Thiên Lưu sơnbiết hay không thì ta cũng không rõ. Tuy nhiên, có một điều chắc chắn là nhữngkẻ có thể sắp xếp được một thế lực nhất định tại nơi đây thì đều không phải loạiđơn giản, cho dù trong lúc nhất thời không làm rõ được ngươi là ai, nhưng sớmmuộn gì cũng sẽ nhìn thấu được lai lịch của ngươi. Ai bảo ngươi vốn khôngphải là hạng người vô danh, còn làm ra hành động lớn như vậy động tĩnh, cácphương xác định muốn đem ngươi nội tình cấp biết rõ.”Dữu Khánh lại là một tiếng thở dài, “Các phương thế lực này cũng quả thực làđáng ghét, ta làm gì liên quan cái rắm gì đến bọn họ, những kẻ này hận khôngthể đem tất cả mọi việc đều phải nắm giữ ở trong tay mới cam tâm, là tật xấu gìvậy a.”Liễu Phiêu Phiêu mỉm cười, “Nấu ngươi đến địa vị của bọn họ, chỉ sợ cũngtránh không được. Đúng rồi, ngươi đem theo một đứa nhóc chạy tới nơi này rốtcuộc là muốn làm gì vậy?”Dữu Khánh tiếp tục thở vắn than dài, “Đừng nhắc tới chuyện thằng nhóc con đónữa, lần này xem như là té ngã ở trong tay tên nhóc quậy phá này rồi, ta cũng làcó nỗi khổ không thể nói ra. Chúng ta tới nơi này là chữa bệnh.”“Chữa bệnh?” Liễu Phiêu Phiêu kinh ngạc, “Chữa bệnh gì, tìm ai để chữa, tìmMinh tăng sao?”Dữu Khánh: “Có một số việc liên quan đến bí mật, ta cũng không tiện nói chongươi biết, nói chung cả ba chúng ta đã bị trúng tà, ngay cả bản thân mình cũngkhông biết có thể sống được bao lâu, nói chung chính là trên đỉnh đầu treo lơlửng một thanh kiếm, có thể rơi xuống bất cứ lúc nào, ngày nào cũng sống tronglo lắng sợ hãi.”Liễu Phiêu Phiêu lập tức đưa tay ra, chụp lấy cổ tay hắn, bắt mạch cho hắn.Dữu Khánh cũng không né tránh, tùy ý cho nàng ta bắt lấy, cười khổ, “Đừngmất công nữa, ngươi tra xét không ra đâu, tuyệt đối là căn bệnh ngươi chưa baogiờ gặp qua.”Liễu Phiêu Phiêu chỉ nói, “Ngậm miệng, dừng có nói chuyện.”Được rồi, Dữu Khánh ngậm miệng, tùy ý để cho nàng ta điều tra, xem như làkhông có đề phòng gì với nàng ta rồi.Một lúc lâu sau sau, Liễu Phiêu Phiêu thu tay lại, nghi hoặc nói: “Rất bìnhthường a, không thấy có bất kỳ triệu chứng bệnh tật gì, có phải là còn phải chúcmừng ngươi đã đột phá tu vi đến Huyền cấp hay không a? Xem ra đám tiên đàokia quả nhiên không phải loại tầm thường.”Dữu Khánh biết nàng ta thuận tiện dò xét một chút tu vi của mình, liền nói “Nóiđến tiên đào, ta cũng phải nói rõ chút, cái trò đó vận chuyển tới đây thật sựkhông thuận tiện, một khi bị người ta phát hiện ra, quan hệ giữa ngươi ta e rằngrất khó che giấu. Hiện tại, vì để bảo quản đống tiên đào kia, ta phải dốc hết vốn,cho nên cũng không còn thừa bao nhiêu tiền, nếu ngươi muốn ăn, thì chỉ cócách suy nghĩ biện pháp đi đến đó một chuyến, hơn nữa còn phải đến sớm chút,muộn thì khẳng định sẽ bị ăn sạch.”Liễu Phiêu Phiêu lắc đầu, “Nguyên nhân ta đã nói cho ngươi biết, là thật sựkhông tiện để đi đến đó, huống hồ tu vi của ta khi tại Kiến Nguyên sơn cũng đãkẹt tại đỉnh Sơ Huyền, nếu không thể đột phá đến Thượng Huyền, tiên đào cũngkhông có tác dụng gì đối với ta, đó cũng là một trong những nguyên nhân takhông gấp gáp.”Dữu Khánh: “Vậy thì làm sao bây giờ? Ngươi cũng biết ta thiếu một khoản nợrất lớn, hiện tại, chỉ vì ứng phó với việc trả tiền lời hàng năm, ta đã phải chặpkhắp nơi như con chó, nghèo rớt mồng tơi, là thật sự không xoay sở được tiềnngươi bù đắp cho ngươi.”Liễu Phiêu Phiêu mỉm cười: “Đã biết rõ ngươi nghèo, tìm khách sạn cũng phảichạy hết nơi này đến nơi khác, khách sạn sau rẻ hơn khách sạn trước, kết quảvẫn là không ở nổi, cuối cùng phải ở lại trong nhà người khác. Không có tiền thìthôi đi, còn bảo tên mập mạp kia giả bộ làm ra vẻ có tiền làm gì…” Nói đếnviệc này, trên mặt hiện ra nét tươi cười giống như đang nói tới một chuyện hếtsức thú vị, tựa như là đang nhìn thấy dáng vẻ xấu hổ của đối phương.Dữu Khánh có chút ngạc nhiên nhìn nàng ta, bắt đầu từ khi vừa mới gặp gỡ tạiKiến Nguyên sơn, lúc đó nàng ta còn là Đại chưởng vệ của Kiến Nguyên sơn,hình tượng nàng ta tại trong mắt hắn chính là một người đan xen ba loại cảmgiác tư thế oai hùng, khuôn mặt diễm lệ, con mắt lạnh lùng, nói chung chính làmột người lạnh lùng vô tình nói năng thận trọng.Đây là lần đầu tiên nhìn thấy nàng ta cười như vậy, phát hiện thấy nữ nhân nàykhi cười tươi lên lại có một phong cách cuốn hút khác, tựa như một đóa hoaxinh đẹp đã nở ra, trông có vẻ càng thêm quyến rũ.Thấy vậy, trong lòng hắn thầm hiện lên một ý nghĩ, không biết có phải là bảnthân mình bị ảo giác hay không, cảm thấy việc mình tìm đến nàng ta, nữ nhânnày dường như có vẻ rất vui vẻ.Rõ ràng có thể nhận ra được, lúc này, tâm trạng của nữ nhân này cũng không tệlắm.Đương nhiên, vừa nghe lời này, Dữu Khánh cũng lập tức hiểu được rồi, đốiphương khẳng định đã phái người đến khách sạn đó để tìm hiểu xem Nam Trúcđi vào làm gì, lập tức khó chịu cất lời: “Nghèo thì thế nào chứ? Đáng buồn cườinhư vậy sao? Ta dù sao cũng là người từng làm qua buôn bán lớn, một ngàykiếm hơn trăm triệu lượng bạc, chỉ là nhất thời túng quẫn không kịp quay vòngmà thôi.”“Không cười ngươi, là cười tên mập mạp kia.” Liễu Phiêu Phiêu liên tục xua tayphủ nhận, cưỡng ép ngừng cười, sau đó lại nhịn không được quan sát hắn từtrên xuống dưới, “Kỳ thực có một chuyện ta vẫn luôn không hiểu được ngươi,dựa vào tài hoa của ngươi, nếu ngươi muốn trả được chút tiền đó thì hẳn phảirất dễ dàng mới đúng, đối với ngươi mà nói ngâm thơ làm phú càng không có gìkhó, ngươi chỉ cần nguyện ý viết mấy thủ thơ từ bán ra, chút tiền đó tính là thứgì? Theo ta được biết, có rất nhiều người cầm rất nhiều tiền chờ ngươi đến kiếma.Lui một vạn bước mà nói, dù cho hiện tại ngươi không viết ra được thơ từ gì tốt,vậy thì chữ của ngươi cũng đáng tiền a, cũng không thể bây giờ ngay cả chữcũng viết không được tốt rồi nha? Rõ ràng có biện pháp để trả tiền, cứ phải đểcho bản thân mình nghèo như vậy, không cần thiết đi?”Dữu Khánh nghiêng đầu, nhìn về phía ánh sáng ngoài khe đá, trong lòng phiềnmuộn tự nói, nếu như lão tử có bản lĩnh ngâm thơ làm phú thì còn cần phải bỏquan chạy khỏi kinh thành để bị truy đuổi như con chó vậy sao? Có được thếlực của hệ phái Huyền Quốc công nâng đỡ, tiếp tục con đường làm quan củamình không phải thơm hơn sao? Đáng phải làm ra chuyện bí quá hóa liều đósao?Nói đến việc viết chữ kiếm tiền, không người nào có thể hiểu được tâm tình củahắn.Nói chung, hắn vô cùng không tình nguyện tiếp tục để cho “A Sĩ Hành” làm rabất kỳ tác phẩm gì mới.Hắn vẫn nhớ kỹ bóng dáng nữ nhân khóc lóc cầu xin hắn kia.Hắn cũng nhớ kỹ việc mình cự tuyệt nàng, sau đó dứt khoát kiên quyết rời đi lyrồi âm thầm chảy lệ.Chuyện cho tới bây giờ, hắn cũng không trông chờ tiếp tục tiền duyên gì với nữnhân đó nữa, hắn chỉ muốn có một ngày đường đường chính chính để cho nàngbiết rõ, mình thật sự là Dữu Khánh, lời mình nói đều là sự thật.Hắn muốn đường đường chính chính chứng minh bản thân mình với nàng, nămđó mình cũng không có lừa gạt nàng!Hắn chỉ muốn có một ngày nào đó có thể cho nàng một lời giải thích.Thực ra, việc này cùng với chuyện viết chữ kiếm tiền cũng không mâu thuẫnvới nhau, nhưng chính là vì muốn duy trì một phần phẩm giá, không muốn đểcho nữ nhân kia biết rõ hắn đang ngụy trang dưới danh hiệu A Sĩ Hành để kiếmtiền, hoặc nói là lừa gạt lấy tiền, muốn có một ngày có tôn nghiêm đứng ở trướcmặt người ta, một loại phẩm giá cố chấp không thể giải thích của người thanhniên.Chính bản thân hắn thực ra cũng không biết mình có thể duy trì phần phẩm giánày được bao lâu.Có lẽ có một ngày sẽ phải buông bỏ, có lẽ có một ngày sẽ phải lăn lộn đến mộtbước kia, không thể tiếp tục kiên trì được nữa, được rồi, vẫn là kiếm tiền quantrọng nhất, về phần người kia, sau này mãi không gặp lại là được rồi.Thấy hắn lặng im không có hé răng, Liễu Phiêu Phiêu lại thì thầm một câu, “Rõràng đã không còn tiền, ngay cả khách sạn cũng ở không được, còn muốn giảmạo kẻ có tiền đi hỏi giá phòng, rồi lại có thể đem toàn bộ số tiền trên ngườicho nạn dân, thật sự không hiểu nổi ngươi nghĩ như thế nào.”Chuyện nạn dân là do đi làm kẻ buôn người nhưng không có làm được, còn phảiđền hết tiền, tiền mất tật mang, Dữu Khánh làm sao có thể giải thích, danh tiếngtốt cũng đã lan ra ngoài rồi, cần gì phải tự làm bẩn mình, hắn chỉ có thể hắc hắccất lời ứng phó, “Nam tử đại trượng phu, đã nói bỏ văn theo võ, nói được làmđược nha! Được rồi, nói chuyện chính đi, hỏi thăm giúp ta một chuyện.”Liễu Phiêu Phiêu: “Ngươi nói ra trước xem.”Dữu Khánh: “Ta muốn biết lúc trước, khi những cao thủ công phá Minh Hảitiên phủ thì có giết chết một nữ nhân nào hay không, ngươi nhìn xem có thể từphía bên Thiên Lưu sơn tìm hiểu được tình huống giao chiến năm đó haykhông.”Liễu Phiêu Phiêu tức thì mặt đầy vẻ hoài nghi: “Công phá Minh Hải tiên phủ đãlà chuyện mấy nghìn năm trước, nữ nhân gì chứ?”Dữu Khánh: “Một vị tỳ nữ của Minh Hải tiên phủ, được xưng là ‘Hải Nữ’, phụtrách đưa đón khách cho Minh Hải tiên phủ tại trong vùng biển này, Hải Nữđiều khiển Hải tộc chấp hành việc đó. Theo tin tức ta tìm hiểu được từ phíaMinh tự, người của Hải tộc có thể chứng minh khi Minh Hải tiên phủ bị côngphá thì người cuối cùng đảm nhiệm Hải Nữ vẫn còn, sau đó không còn biết tungtích. Bây giờ ta muốn xác nhận xem nàng còn sống hay đã chết, cho nên muốnxác nhận việc năm đó nàng có bị giết hay không.”Liễu Phiêu Phiêu không hiểu được, “Người của mấy nghìn năm trước hẳn đãchết từ lâu rồi đi, chứng minh nàng sống hay chết có ý nghĩa gì sao?”Dữu Khánh: “Ta được biết một ít tình huống, Hải Nữ này hẳn là có được tiênduyên, nhận được trường sinh, nếu như năm đó không bị giết thì bây giờ có khảnăng còn sống!”“A!” Liễu Phiêu Phiêu thất kinh, “Làm sao có thể, nếu thật sự có loại nhân vậtsống mấy nghìn năm như vậy, chỉ sợ cho dù không có tu luyện thành tiên thìcũng đã trở thành thiên hạ vô địch rồi, làm sao có khả năng chưa bao giờ nghenói qua?”Dữu Khánh: “Rất nhiều chuyện ta cũng không rõ ràng đến tột cùng là chuyện gìxảy ra, chỉ có thể là theo manh mối mà đi thăm dò từng chút một.”Liễu Phiêu Phiêu kinh nghi: “Ngươi tìm kiếm nàng làm gì?”Dữu Khánh: “Chữa bệnh. Vấn đề trên thân ba người chúng ta, Hải Nữ kia rất cóthể có biện pháp chữa trị.”Liễu Phiêu Phiêu lần nữa truy hỏi, “Đến cùng thì các ngươi nhiễm phải bệnh gì,vậy mà phải tìm tới loại người không thể tưởng tượng nổi này để chữa trị?”Dữu Khánh: “Ai, đừng hỏi nữa, căn bệnh này ngươi xem không hiểu đâu.”Liễu Phiêu Phiêu lập tức đứng lên, “Nếu đã không muốn nói, ta đây liền khôngcó cách nào giúp việc này. Ta không muốn làm kẻ ngốc!”
Bán TiênTác giả: Dược Thiên SầuTruyện Tiên Hiệp Bán Tiên Dược Thiên Sầu Trong thâm sơn có một đạo quan, hương hỏa sớm đã điêu linh. Bỉ nhân bất tài, tuổi vừa mới mười chín, từ nhỏ đã là một gã đạo sĩ, phía trên có hơn mười vị sư huynh, phía dưới chỉ mình ta nhỏ nhất, tục xưng là Quan môn đệ tử. Sư môn quá nghèo, các sư huynh không chịu được kham khổ, may mắn chưởng môn sư tôn độ lượng, tùy ý chúng sư huynh giải tán rời đi. Về sau có ba vị sư huynh biết lạc đường mà quay lại, tuổi khá lớn, đều đã bốn mươi năm mươi. Nhờ được sư tôn ưu ái, trước khi mất truyền vị trí chưởng môn cho Tiểu đạo, nhưng mà vô luận là tuổi tác hay từng trải đều không thể phục chúng, ba vị sư huynh không phục. Sư môn bất hạnh, Tiểu đạo không phải trái hồng mềm, tuyệt không thoái nhượng, nội đấu cùng họ. Trong thôn dưới núi, có tân cử nhân, là bạn bè từ khi còn nhỏ, trước khi sư tôn mất cũng có dặn dò, hộ tống nó vào kinh đi thi. Nghĩa bất dung từ, vả lại cứ để Tiểu đạo dạo một vòng nhân gian, trở về sẽ đấu cùng chúng sư huynh! Chương 01: Đi thi 3127 tự -… Liễu Phiêu Phiêu cho biết nguyên nhân, “Việc này có gì kỳ quái chứ, vừa đúnglúc ta đang làm việc tại Ảo Vọng mà thôi.”Dữu Khánh kinh ngạc, “Ngươi đang giúp Thiên Lưu sơn quản Ảo Vọng sao?”Liễu Phiêu Phiêu nở nụ cười, “Ngươi cũng quá coi trọng ta rồi, dựa vào thựclực Sơ Huyền của ta thì làm sao có thể quản lý một cái Ảo Vọng to như vậy cơchứ. Lúc trước, từ Tiểu Vân gian trở về Thiên Lưu sơn không bao lâu, tình hìnhcủa Thiên Vũ liền trở nên không tốt, toàn bộ Đệ tam động không thể không cođuôi mà sống. Nói chung, một số tình huống rất phức tạp, nhất thời cũng nóikhông được rõ ràng, đại khái chính là lợi ích tại nơi đây liên quan đến tương đốinhiều, lòng người dao động khá nhiều, Thiên Vũ phái ta tới đây hỗ trợ trôngchừng, bảo ta có tình huống gì thì tùy thời báo cho hắn biết.”Dữu Khánh lại thử hỏi: “Chỉ có Đệ tam động phát hiện ra ta sao?”Liễu Phiêu Phiêu biết rõ hắn đang mong chờ điều gì, trực tiếp giội cho hắn mộtchậu nước lạnh, “Tại Ảo Vọng này, nhìn chằm chằm vào ngươi nào phải chỉ Đệtam động, mấy vị động chủ đều có người ở tại nơi đây, còn có người trực thuộcĐại Thánh nữa, toàn bộ các phái hệ của Thiên Lưu sơn có kẻ nào không cóvươn một tay vào Ảo Vọng chứ? Ngươi cho rằng ngoại trừ Thiên Lưu sơn ra,những thế lực khác có thể nhẫn nhịn không bố trí tai mắt tại nơi này hay sao?Ngươi giết chết Giao nhân của Hải tộc rồi kéo lên bờ, lại đi thẳng đến Minh tự,động tác gióng trống khua chiêng như thế, quỷ mới biết rõ ngươi bị bao nhiêungười theo dõi.”Dữu Khánh tức thì không nói nên lời, trong lòng thở dài rồi cất tiếng hỏi:“Những thế lực khác cũng đã nhận ra lai lịch của ta rồi sao?”Liễu Phiêu Phiêu trầm mặc một hồi, trà lời: “Người chưa gặp qua ngươi, cónhanh chóng nhận ra được ngươi như vậy hay không thì ta cũng không thể xácđịnh. Sau khi ta nhận ra là ngươi, đã trước tiên báo lên cấp trên, cũng đã mậtbáo cho Thiên Vũ…” Nói đến việc này, trong vẻ mặt hơi hiện ra nét xin lỗi, “Tacũng không còn cách nào, Thiên Vũ đã biết rõ ta biết ngươi, nếu giấu giếmkhông báo lên hoặc kéo dài thì khẳng định sẽ khiến cho hoài nghi.”Dữu Khánh than thở: “Không sao, về sau gặp phải loại chuyện như vậy, khôngcần phải để ý tới ta, trước tiên lo cho chính ngươi đi đã.”Khóe miệng Liễu Phiêu Phiêu co giật một hồi, nói tiếp:“Thiên Vũ có đem tin tức về ngươi báo cho người khác trong Thiên Lưu sơnbiết hay không thì ta cũng không rõ. Tuy nhiên, có một điều chắc chắn là nhữngkẻ có thể sắp xếp được một thế lực nhất định tại nơi đây thì đều không phải loạiđơn giản, cho dù trong lúc nhất thời không làm rõ được ngươi là ai, nhưng sớmmuộn gì cũng sẽ nhìn thấu được lai lịch của ngươi. Ai bảo ngươi vốn khôngphải là hạng người vô danh, còn làm ra hành động lớn như vậy động tĩnh, cácphương xác định muốn đem ngươi nội tình cấp biết rõ.”Dữu Khánh lại là một tiếng thở dài, “Các phương thế lực này cũng quả thực làđáng ghét, ta làm gì liên quan cái rắm gì đến bọn họ, những kẻ này hận khôngthể đem tất cả mọi việc đều phải nắm giữ ở trong tay mới cam tâm, là tật xấu gìvậy a.”Liễu Phiêu Phiêu mỉm cười, “Nấu ngươi đến địa vị của bọn họ, chỉ sợ cũngtránh không được. Đúng rồi, ngươi đem theo một đứa nhóc chạy tới nơi này rốtcuộc là muốn làm gì vậy?”Dữu Khánh tiếp tục thở vắn than dài, “Đừng nhắc tới chuyện thằng nhóc con đónữa, lần này xem như là té ngã ở trong tay tên nhóc quậy phá này rồi, ta cũng làcó nỗi khổ không thể nói ra. Chúng ta tới nơi này là chữa bệnh.”“Chữa bệnh?” Liễu Phiêu Phiêu kinh ngạc, “Chữa bệnh gì, tìm ai để chữa, tìmMinh tăng sao?”Dữu Khánh: “Có một số việc liên quan đến bí mật, ta cũng không tiện nói chongươi biết, nói chung cả ba chúng ta đã bị trúng tà, ngay cả bản thân mình cũngkhông biết có thể sống được bao lâu, nói chung chính là trên đỉnh đầu treo lơlửng một thanh kiếm, có thể rơi xuống bất cứ lúc nào, ngày nào cũng sống tronglo lắng sợ hãi.”Liễu Phiêu Phiêu lập tức đưa tay ra, chụp lấy cổ tay hắn, bắt mạch cho hắn.Dữu Khánh cũng không né tránh, tùy ý cho nàng ta bắt lấy, cười khổ, “Đừngmất công nữa, ngươi tra xét không ra đâu, tuyệt đối là căn bệnh ngươi chưa baogiờ gặp qua.”Liễu Phiêu Phiêu chỉ nói, “Ngậm miệng, dừng có nói chuyện.”Được rồi, Dữu Khánh ngậm miệng, tùy ý để cho nàng ta điều tra, xem như làkhông có đề phòng gì với nàng ta rồi.Một lúc lâu sau sau, Liễu Phiêu Phiêu thu tay lại, nghi hoặc nói: “Rất bìnhthường a, không thấy có bất kỳ triệu chứng bệnh tật gì, có phải là còn phải chúcmừng ngươi đã đột phá tu vi đến Huyền cấp hay không a? Xem ra đám tiên đàokia quả nhiên không phải loại tầm thường.”Dữu Khánh biết nàng ta thuận tiện dò xét một chút tu vi của mình, liền nói “Nóiđến tiên đào, ta cũng phải nói rõ chút, cái trò đó vận chuyển tới đây thật sựkhông thuận tiện, một khi bị người ta phát hiện ra, quan hệ giữa ngươi ta e rằngrất khó che giấu. Hiện tại, vì để bảo quản đống tiên đào kia, ta phải dốc hết vốn,cho nên cũng không còn thừa bao nhiêu tiền, nếu ngươi muốn ăn, thì chỉ cócách suy nghĩ biện pháp đi đến đó một chuyến, hơn nữa còn phải đến sớm chút,muộn thì khẳng định sẽ bị ăn sạch.”Liễu Phiêu Phiêu lắc đầu, “Nguyên nhân ta đã nói cho ngươi biết, là thật sựkhông tiện để đi đến đó, huống hồ tu vi của ta khi tại Kiến Nguyên sơn cũng đãkẹt tại đỉnh Sơ Huyền, nếu không thể đột phá đến Thượng Huyền, tiên đào cũngkhông có tác dụng gì đối với ta, đó cũng là một trong những nguyên nhân takhông gấp gáp.”Dữu Khánh: “Vậy thì làm sao bây giờ? Ngươi cũng biết ta thiếu một khoản nợrất lớn, hiện tại, chỉ vì ứng phó với việc trả tiền lời hàng năm, ta đã phải chặpkhắp nơi như con chó, nghèo rớt mồng tơi, là thật sự không xoay sở được tiềnngươi bù đắp cho ngươi.”Liễu Phiêu Phiêu mỉm cười: “Đã biết rõ ngươi nghèo, tìm khách sạn cũng phảichạy hết nơi này đến nơi khác, khách sạn sau rẻ hơn khách sạn trước, kết quảvẫn là không ở nổi, cuối cùng phải ở lại trong nhà người khác. Không có tiền thìthôi đi, còn bảo tên mập mạp kia giả bộ làm ra vẻ có tiền làm gì…” Nói đếnviệc này, trên mặt hiện ra nét tươi cười giống như đang nói tới một chuyện hếtsức thú vị, tựa như là đang nhìn thấy dáng vẻ xấu hổ của đối phương.Dữu Khánh có chút ngạc nhiên nhìn nàng ta, bắt đầu từ khi vừa mới gặp gỡ tạiKiến Nguyên sơn, lúc đó nàng ta còn là Đại chưởng vệ của Kiến Nguyên sơn,hình tượng nàng ta tại trong mắt hắn chính là một người đan xen ba loại cảmgiác tư thế oai hùng, khuôn mặt diễm lệ, con mắt lạnh lùng, nói chung chính làmột người lạnh lùng vô tình nói năng thận trọng.Đây là lần đầu tiên nhìn thấy nàng ta cười như vậy, phát hiện thấy nữ nhân nàykhi cười tươi lên lại có một phong cách cuốn hút khác, tựa như một đóa hoaxinh đẹp đã nở ra, trông có vẻ càng thêm quyến rũ.Thấy vậy, trong lòng hắn thầm hiện lên một ý nghĩ, không biết có phải là bảnthân mình bị ảo giác hay không, cảm thấy việc mình tìm đến nàng ta, nữ nhânnày dường như có vẻ rất vui vẻ.Rõ ràng có thể nhận ra được, lúc này, tâm trạng của nữ nhân này cũng không tệlắm.Đương nhiên, vừa nghe lời này, Dữu Khánh cũng lập tức hiểu được rồi, đốiphương khẳng định đã phái người đến khách sạn đó để tìm hiểu xem Nam Trúcđi vào làm gì, lập tức khó chịu cất lời: “Nghèo thì thế nào chứ? Đáng buồn cườinhư vậy sao? Ta dù sao cũng là người từng làm qua buôn bán lớn, một ngàykiếm hơn trăm triệu lượng bạc, chỉ là nhất thời túng quẫn không kịp quay vòngmà thôi.”“Không cười ngươi, là cười tên mập mạp kia.” Liễu Phiêu Phiêu liên tục xua tayphủ nhận, cưỡng ép ngừng cười, sau đó lại nhịn không được quan sát hắn từtrên xuống dưới, “Kỳ thực có một chuyện ta vẫn luôn không hiểu được ngươi,dựa vào tài hoa của ngươi, nếu ngươi muốn trả được chút tiền đó thì hẳn phảirất dễ dàng mới đúng, đối với ngươi mà nói ngâm thơ làm phú càng không có gìkhó, ngươi chỉ cần nguyện ý viết mấy thủ thơ từ bán ra, chút tiền đó tính là thứgì? Theo ta được biết, có rất nhiều người cầm rất nhiều tiền chờ ngươi đến kiếma.Lui một vạn bước mà nói, dù cho hiện tại ngươi không viết ra được thơ từ gì tốt,vậy thì chữ của ngươi cũng đáng tiền a, cũng không thể bây giờ ngay cả chữcũng viết không được tốt rồi nha? Rõ ràng có biện pháp để trả tiền, cứ phải đểcho bản thân mình nghèo như vậy, không cần thiết đi?”Dữu Khánh nghiêng đầu, nhìn về phía ánh sáng ngoài khe đá, trong lòng phiềnmuộn tự nói, nếu như lão tử có bản lĩnh ngâm thơ làm phú thì còn cần phải bỏquan chạy khỏi kinh thành để bị truy đuổi như con chó vậy sao? Có được thếlực của hệ phái Huyền Quốc công nâng đỡ, tiếp tục con đường làm quan củamình không phải thơm hơn sao? Đáng phải làm ra chuyện bí quá hóa liều đósao?Nói đến việc viết chữ kiếm tiền, không người nào có thể hiểu được tâm tình củahắn.Nói chung, hắn vô cùng không tình nguyện tiếp tục để cho “A Sĩ Hành” làm rabất kỳ tác phẩm gì mới.Hắn vẫn nhớ kỹ bóng dáng nữ nhân khóc lóc cầu xin hắn kia.Hắn cũng nhớ kỹ việc mình cự tuyệt nàng, sau đó dứt khoát kiên quyết rời đi lyrồi âm thầm chảy lệ.Chuyện cho tới bây giờ, hắn cũng không trông chờ tiếp tục tiền duyên gì với nữnhân đó nữa, hắn chỉ muốn có một ngày đường đường chính chính để cho nàngbiết rõ, mình thật sự là Dữu Khánh, lời mình nói đều là sự thật.Hắn muốn đường đường chính chính chứng minh bản thân mình với nàng, nămđó mình cũng không có lừa gạt nàng!Hắn chỉ muốn có một ngày nào đó có thể cho nàng một lời giải thích.Thực ra, việc này cùng với chuyện viết chữ kiếm tiền cũng không mâu thuẫnvới nhau, nhưng chính là vì muốn duy trì một phần phẩm giá, không muốn đểcho nữ nhân kia biết rõ hắn đang ngụy trang dưới danh hiệu A Sĩ Hành để kiếmtiền, hoặc nói là lừa gạt lấy tiền, muốn có một ngày có tôn nghiêm đứng ở trướcmặt người ta, một loại phẩm giá cố chấp không thể giải thích của người thanhniên.Chính bản thân hắn thực ra cũng không biết mình có thể duy trì phần phẩm giánày được bao lâu.Có lẽ có một ngày sẽ phải buông bỏ, có lẽ có một ngày sẽ phải lăn lộn đến mộtbước kia, không thể tiếp tục kiên trì được nữa, được rồi, vẫn là kiếm tiền quantrọng nhất, về phần người kia, sau này mãi không gặp lại là được rồi.Thấy hắn lặng im không có hé răng, Liễu Phiêu Phiêu lại thì thầm một câu, “Rõràng đã không còn tiền, ngay cả khách sạn cũng ở không được, còn muốn giảmạo kẻ có tiền đi hỏi giá phòng, rồi lại có thể đem toàn bộ số tiền trên ngườicho nạn dân, thật sự không hiểu nổi ngươi nghĩ như thế nào.”Chuyện nạn dân là do đi làm kẻ buôn người nhưng không có làm được, còn phảiđền hết tiền, tiền mất tật mang, Dữu Khánh làm sao có thể giải thích, danh tiếngtốt cũng đã lan ra ngoài rồi, cần gì phải tự làm bẩn mình, hắn chỉ có thể hắc hắccất lời ứng phó, “Nam tử đại trượng phu, đã nói bỏ văn theo võ, nói được làmđược nha! Được rồi, nói chuyện chính đi, hỏi thăm giúp ta một chuyện.”Liễu Phiêu Phiêu: “Ngươi nói ra trước xem.”Dữu Khánh: “Ta muốn biết lúc trước, khi những cao thủ công phá Minh Hảitiên phủ thì có giết chết một nữ nhân nào hay không, ngươi nhìn xem có thể từphía bên Thiên Lưu sơn tìm hiểu được tình huống giao chiến năm đó haykhông.”Liễu Phiêu Phiêu tức thì mặt đầy vẻ hoài nghi: “Công phá Minh Hải tiên phủ đãlà chuyện mấy nghìn năm trước, nữ nhân gì chứ?”Dữu Khánh: “Một vị tỳ nữ của Minh Hải tiên phủ, được xưng là ‘Hải Nữ’, phụtrách đưa đón khách cho Minh Hải tiên phủ tại trong vùng biển này, Hải Nữđiều khiển Hải tộc chấp hành việc đó. Theo tin tức ta tìm hiểu được từ phíaMinh tự, người của Hải tộc có thể chứng minh khi Minh Hải tiên phủ bị côngphá thì người cuối cùng đảm nhiệm Hải Nữ vẫn còn, sau đó không còn biết tungtích. Bây giờ ta muốn xác nhận xem nàng còn sống hay đã chết, cho nên muốnxác nhận việc năm đó nàng có bị giết hay không.”Liễu Phiêu Phiêu không hiểu được, “Người của mấy nghìn năm trước hẳn đãchết từ lâu rồi đi, chứng minh nàng sống hay chết có ý nghĩa gì sao?”Dữu Khánh: “Ta được biết một ít tình huống, Hải Nữ này hẳn là có được tiênduyên, nhận được trường sinh, nếu như năm đó không bị giết thì bây giờ có khảnăng còn sống!”“A!” Liễu Phiêu Phiêu thất kinh, “Làm sao có thể, nếu thật sự có loại nhân vậtsống mấy nghìn năm như vậy, chỉ sợ cho dù không có tu luyện thành tiên thìcũng đã trở thành thiên hạ vô địch rồi, làm sao có khả năng chưa bao giờ nghenói qua?”Dữu Khánh: “Rất nhiều chuyện ta cũng không rõ ràng đến tột cùng là chuyện gìxảy ra, chỉ có thể là theo manh mối mà đi thăm dò từng chút một.”Liễu Phiêu Phiêu kinh nghi: “Ngươi tìm kiếm nàng làm gì?”Dữu Khánh: “Chữa bệnh. Vấn đề trên thân ba người chúng ta, Hải Nữ kia rất cóthể có biện pháp chữa trị.”Liễu Phiêu Phiêu lần nữa truy hỏi, “Đến cùng thì các ngươi nhiễm phải bệnh gì,vậy mà phải tìm tới loại người không thể tưởng tượng nổi này để chữa trị?”Dữu Khánh: “Ai, đừng hỏi nữa, căn bệnh này ngươi xem không hiểu đâu.”Liễu Phiêu Phiêu lập tức đứng lên, “Nếu đã không muốn nói, ta đây liền khôngcó cách nào giúp việc này. Ta không muốn làm kẻ ngốc!”