Bán Tiên Dược Thiên Sầu Trong thâm sơn có một đạo quan, hương hỏa sớm đã điêu linh. Bỉ nhân bất tài, tuổi vừa mới mười chín, từ nhỏ đã là một gã đạo sĩ, phía trên có hơn mười vị sư huynh, phía dưới chỉ mình ta nhỏ nhất, tục xưng là Quan môn đệ tử. Sư môn quá nghèo, các sư huynh không chịu được kham khổ, may mắn chưởng môn sư tôn độ lượng, tùy ý chúng sư huynh giải tán rời đi. Về sau có ba vị sư huynh biết lạc đường mà quay lại, tuổi khá lớn, đều đã bốn mươi năm mươi. Nhờ được sư tôn ưu ái, trước khi mất truyền vị trí chưởng môn cho Tiểu đạo, nhưng mà vô luận là tuổi tác hay từng trải đều không thể phục chúng, ba vị sư huynh không phục. Sư môn bất hạnh, Tiểu đạo không phải trái hồng mềm, tuyệt không thoái nhượng, nội đấu cùng họ. Trong thôn dưới núi, có tân cử nhân, là bạn bè từ khi còn nhỏ, trước khi sư tôn mất cũng có dặn dò, hộ tống nó vào kinh đi thi. Nghĩa bất dung từ, vả lại cứ để Tiểu đạo dạo một vòng nhân gian, trở về sẽ đấu cùng chúng sư huynh! Chương 01: Đi thi 3127 tự -…

Chương 450: Mật hội (3)

Bán TiênTác giả: Dược Thiên SầuTruyện Tiên Hiệp Bán Tiên Dược Thiên Sầu Trong thâm sơn có một đạo quan, hương hỏa sớm đã điêu linh. Bỉ nhân bất tài, tuổi vừa mới mười chín, từ nhỏ đã là một gã đạo sĩ, phía trên có hơn mười vị sư huynh, phía dưới chỉ mình ta nhỏ nhất, tục xưng là Quan môn đệ tử. Sư môn quá nghèo, các sư huynh không chịu được kham khổ, may mắn chưởng môn sư tôn độ lượng, tùy ý chúng sư huynh giải tán rời đi. Về sau có ba vị sư huynh biết lạc đường mà quay lại, tuổi khá lớn, đều đã bốn mươi năm mươi. Nhờ được sư tôn ưu ái, trước khi mất truyền vị trí chưởng môn cho Tiểu đạo, nhưng mà vô luận là tuổi tác hay từng trải đều không thể phục chúng, ba vị sư huynh không phục. Sư môn bất hạnh, Tiểu đạo không phải trái hồng mềm, tuyệt không thoái nhượng, nội đấu cùng họ. Trong thôn dưới núi, có tân cử nhân, là bạn bè từ khi còn nhỏ, trước khi sư tôn mất cũng có dặn dò, hộ tống nó vào kinh đi thi. Nghĩa bất dung từ, vả lại cứ để Tiểu đạo dạo một vòng nhân gian, trở về sẽ đấu cùng chúng sư huynh! Chương 01: Đi thi 3127 tự -… Dữu Khánh không nghĩ tới nàng ta lại làm như vậy, “Không phải chứ, ngươiđây là đang cưỡng ép ta sao?”Liễu Phiêu Phiêu gật đầu rất khẳng định, “Đúng vậy.”Dữu Khánh cùng nàng ta hai mắt nhìn nhau một hồi, cuối cùng đưa tay rútkiếm, cầm kiếm nhét vào trên tay nàng ta.Liễu Phiêu Phiêu ngạc nhiên, hỏi “Làm gì vậy?”Dữu Khánh xoay người lại đưa lưng về phía nàng ta, kéo cổ áo trên gáy xuống,lộ ra sau cổ, sờ vị chỉ gồ lên, chỉ vào đó, “Làm đi, nhằm vào vị trí này.”Liễu Phiêu Phiêu trố mắt nhìn, sau đó cười nhạt, “Đừng có làm cái kiểu này vớita.”Dữu Khánh quay đầu lại liếc nhìn nàng ta một cái, “Ngươi suy nghĩ gì vậy chứ?Ngươi không phải muốn biết rõ ta nhiễm phải bệnh gì sao? Mở phần da dịt tạivị trí gồ lên đó ra, nhìn xem xương ở bên trong, ngươi sẽ biết ngay.”Nghe liền hiểu rồi, chỉ là cách kiểm chứng này không khỏi có chút quá rợnngười, Liễu Phiêu Phiêu có chút chần chừ, “Ngươi xác định?”Dữu Khánh: “Ngươi rốt cuộc có muốn nhìn xem hay không? Không nhìn thìđừng trách là ta không nói.”Được rồi, Liễu Phiêu Phiêu lập tức không nhiều lời cùng hắn nữa, lưu loát vungkiếm, mũi kiếm đặt tại vị trí gồ lên phái sau hắn, hơi chút dừng lại, để cho hắnchuẩn bị tâm lý, sau đó mũi kiếm đột nhiên cắt vào, không thấy máu chảy ra,lập tức yên tâm vạch mở da thịt ra.Thu kiếm lại, nàng ta nhanh chóng để ngón tay sát vào, rồi cạy mở phần da thịtđã bị cắt ra, nhìn thấy được phân nửa đốt xương gồ lên đã biến thành màu vàngkim, bỗng thấy kinh ngạc, lại nhấc kiếm, mũi phong gõ gõ lên đốt xương màuvàng kim, vậy mà lại phát ra âm thanh leng keng của kim loại, nói cách khác,nửa đoạn xương này đã biến thành kim loại.Ngưng mắt nhìn kỹ một hồi lâu, thật sự không thể tin được, sau mấy lần liên tụcthử xác nhận, mũi kiếm trong tay cắm lên trên mặt đất, nhanh chóng giúp DữuKhánh xử lý vết thương, còn đắp chút thuốc bột lên đó.Dữu Khánh thu dọn chỉnh tề lại cổ áo, quay người lại, cũng nhổ cây kiếm trênmặt đất lên cắm lại vào trong vỏ, “Ta có thể cảm giác được, phần xương vàngkim đang mở rộng ra từng chút một, sau khi lan tràn ra toàn bộ, hậu quả sẽ xấunhư thế nào, cũng không có ai biết được rõ ràng, có khả năng chết bất đắc kỳ tử,ngươi bây giờ còn cho rằng người bình thường có thể chữa trị được bệnh biếncủa ta sao?”Liễu Phiêu Phiêu kinh nghi bất định, “Đây là chuyện gì xảy ra, làm sao lại cócăn bệnh kỳ quái như thế?”Dữu Khánh: “Không nên hỏi tiếp nhiều hơn nữa, nếu hỏi tiếp, sự việc không chỉliên lụy đến cá nhân ta, cá nhân ta không có quyền lợi nói nhiều hơn cho ngươibiết cái gì. Nói chung, lần này là ta tự làm tự chịu. Việc công phá Minh Hải tiênphủ năm đó có giết chết Hải Nữ kia hay không, thật sự phải nhờ cậy ngươi hỗtrợ hỏi thăm tại Thiên Lưu sơn rồi. Phải hỏi thăm như thế nào để không khiếncho người ta hoài nghi, ngươi ở tại Thiên Lưu sơn khẳng định rõ ràng nên làmnhư thế nào hơn ta, ta liền không dông dài thêm nhiều lời.”Liễu Phiêu Phiêu không từ chối, xem như đã đồng ý rồi, chỉ là vẫn còn kinhngạc, “Ngươi tại sao cứ dính dáng vào mấy chuyện thần kỳ khó lường như thếchứ, làm sao mắc phải quái bệnh như thế này, lại lấy được những thông tin ly kỳđó từ đâu ra, vì sao biết rõ Hải Nữ mấy nghìn năm trước có thể chữa trị?”Nàng ta phát hiện thấy kể từ sau khi quen biết tên gia hỏa này, mỗi một lần gặpmặt hắn đều là có sự việc thần bí khó lường.Dữu Khánh cười ha hả, cuối cùng hóa thành ngửa mặt lên trời thở dài, “Đều làchuyện tiền bạc gây ra.”Trong lòng than khổ a, nếu không phải vì tiền cũng sẽ không chạy đến KiếnNguyên sơn dò xét mộ, một đường giày vò tới bây giờ, hiện tại thì hay rồi, tiềntrái lại rất nhiều, nhưng là một đống tiền nợ nần thật lớn. Trước đây, khi còn ởtại Linh Lung quan làm sao có thể nghĩ đến đời này mình có thể thiếu mộtkhoản nợ lớn đến như vậy, hồi đó cũng không có nghĩ đến mình có thể mượnđược nhiều tiền như vậy.Bây giờ dù cho muốn thu tay lại cũng không thể thu lại được, trên đầu treo lơlửng một thanh kiếm, không thể không tiếp tục chơi đùa.Liễu Phiêu Phiêu rất không thể lý giải được sự ám ảnh của hắn đối với tiền bạc,dù sao theo nàng ta, với vị này, chỉ cần muốn thì sẽ không thiếu tiền, suy nghĩmột chút tới lời dặn dò của đối phương, vẫn là nói ra lời cảnh cáo trước,“Chuyện về Hải Nữ, ta có thể tận lực tìm hiểu giúp ngươi, nhưng dù sao cũngđã là chuyện từ mấy nghìn năm trước, có thể tìm được đáp án hay không tacũng không thể khẳng định.”Dữu Khánh: “Tìm không được cũng không còn cách nào. Đúng rồi, nếu ngươiđã biết rõ ta ở lại nơi nào, vậy thì chắc hẳn ngươi cũng hiểu rõ người chủ chothuê nhà kia đi?”Liễu Phiêu Phiêu: “Ngươi chỉ về phương diện nào?”Dữu Khánh: “Là người nào, có phải là cái bẫy do người nào đó thiết lập ra để cốý nhằm vào ta hay không, thí dụ như là thám tử xếp vào tại bên cạnh ta hoặc đểdò xét tin tức, đại loại như vậy?”Liễu Phiêu Phiêu ít nhiều có chút kinh ngạc, “Vì sao ngươi lại nghĩ như vậy,phát hiện thấy cô ta có điểm gì không bình thường hay sao?”Vì sao nghĩ như vậy? Dữu Khánh không biết nên giải thích như thế nào, hơi lắcđầu, “Cẩn thận không có sai.”Liễu Phiêu Phiêu: “Nếu ngươi đã có sự thận trọng với cô ta, chắc hẳn đã quansát cô ta ở một mức độ nhất định, có phát hiện thấy điểm gì đáng ngờ haykhông, chính ngươi hẳn phải rõ ràng. Là các ngươi chủ động tìm cô ta để muađồ, chủ động tiếp xúc với cô ta, sau đó mới đi theo đến nhà cô ta, nếu muốnthiết lập bẫy với ngươi, trừ phi rất sớm trước đó đã có người hiểu rõ mục đíchcủa ngươi, thực hiện sắp xếp trước đó, nếu không, từ khoảng thời gian ngươiđến Ảo Vọng mà xem, trong thời gian ngắn như vậy là không có cách nào làmra bố trí hoàn thiện như thế.Sau khi ngươi tiếp xúc với cô ta, bên này quả thực đã lập tức tra xét về Hồ nữkia, tên là Hồ Vưu Lệ, phụ mẫu cô ta lúc còn sống cũng xem như là lâu la củaThiên Lưu sơn, Hồ nữ này không có vấn đề gì lớn, cũng không phải là kẻ nàođó được người ta lâm thời tìm tới tham dự vào. Đương nhiên, tình hình tại ẢoVọng rất phức tạp, có người âm thầm có thân phận khác cũng không có gì ngạcnhiên, cũng có khả năng cô ta vốn có chính là một cọc ngầm của một phươngthế lực nào đó, có thể bắt đầu sử dụng bất kỳ lúc nào, điều này mới có thể nóiđược.”Dữu Khánh trầm mặc một hồi, trầm ngâm nói: “Nếu như có thể xác nhận mộtviệc, đại khái là có thể biết rõ cô ta có vấn đề hay không.”Liễu Phiêu Phiêu a một tiếng, hỏi, “Chuyện gì?”Dữu Khánh: “Tại trong nhà cô ta, ta phát hiện thấy, cô ta vậy mà lại thích thơ từphú của ta, đã sao chép rất nhiều, điều này làm cho ta sinh nghi, tại sao lại trùnghợp như thế chứ?”Liễu Phiêu Phiêu lập tức hiểu rõ ý hắn, nếu như lúc trước không có niềm yêuthích đó, bây giờ lại đột nhiên xuất hiện chuyện này, không hề nghi ngờ đóchính là nhằm vào hắn, lập tức gật đầu, “Việc này đơn giản, cũng không cầnphải che giấu, ta có thể trực tiếp sắp xếp người đi thăm dò. Còn có việc gìkhông? Nếu không có việc gì, ta trở về trước đây. Ta cũng không nên rời đi quálâu, dễ dàng khiến cho hoài nghi.”Dữu Khánh: “Lá thư đó của ta rất quan trọng, ngươi nhớ kỹ gửi ra ngoài giúpta.”Liễu Phiêu Phiêu: “Yên tâm, Nam mập mạp đã có nói nó quan trọng, ta đã sắpxếp gửi ra ngoài rồi. Đúng rồi, ngươi không nói ta còn thiếu một chút đã quên,ta đã ứng trước chi phí gửi thư đi, trả lại cho ta.” Nhấc tay, lòng bàn tay ngửa tớitrước mặt Dữu Khánh.Thần thái này, nhìn như vậy, nữ nhân lãnh khốc này lại thể hiện ra được mộtkhía cạnh xinh đẹp của tiểu nữ nhân.Dữu Khánh rất muốn nói, bây giờ ngươi là người làm việc cho Tam động chủThiên Lưu sơn, còn thiếu chút tiền đó hay sao? Hắn muốn tiết kiệm được hútnào hay chút ấy, nhưng nghĩ đến chuyện tiên đào vốn đã là thiếu nợ người ta,bây giờ lại nhờ người ta hỗ trợ làm việc, còn tính thêm món tiền nhỏ này nữa,dường như có điểm kỳ cục, lập tức lấy ngân phiếu ra, hỏi: “Bao nhiêu tiền?”“Ngươi cảm thấy ta mạo hiểm làm việc giúp ngươi giá trị bao nhiêu tiền?” LiễuPhiêu Phiêu hỏi ngược lại một câu, thấy nét mặt hắn lập tức có vẻ đau lòng, trênkhuôn mặt xinh đẹp lạnh như băng lại hiện lên nét mỉm cười, trong miệng bật rahai chữ, “Vô giá!”Tiếp đó xoay người rời đi, đi về phía vùng nước kia, “Trước thiếu nợ đó đã, chờkhi trong tay ngươi dư dả rồi nói tiếp. Về chuyện ngươi dặn dò, khi có manhmối, ta sẽ liên hệ với ngươi.”Thấy nàng ta sắp đi, Dữu Khánh nhanh chóng gọi: “Làm sao để liên hệ?”Liễu Phiêu Phiêu dừng bước bên mép nước, “Nơi ngươi ở lại, cửa sổ hướngNam, từ hôm nay trở đi, bình thường thì đừng nên mở ra, một khi cần định ngàyhẹn ta, thì mở ra không nên đóng lại, khi ta nhìn thấy thì sẽ hiểu. Ngươi đứng ởban công hướng Nam, nhìn tới phía trước theo đường phố, ngã tư đường xéoxéo phía trước, trên lầu tòa nhà sơn vàng có thể đối diện với các ngươi, cửa sổsát đường phố của tầng cao nhất, nếu như muốn liên hệ với ngươi, ta sẽ mở ranửa cánh cửa sổ.Khi ngươi rời đi thì hãy nhớ kỹ vị trí nơi này. Về sau sẽ chọn nơi đây làm địađiểm gặp mặt. Lần sau khi đến nơi đây thì không thể tiếp tục dùng cách đi thẳngđến Minh tự, nhiều lần dễ dàng khiến người ta khóa được vị trí. Nhớ kỹ, nghìnvạn lần phải cẩn thận, phía bên Thiên Lưu sơn có rất nhiều Yêu tu với đủ cácloại thiên phú, chỉ cần bị Thiên Lưu sơn khóa chặt mục tiêu, vậy thì khi ThiênLưu sơn thật sự muốn truy tung, gần như không người nào có thể tránh được,nếu như ngươi luôn luôn biến mất một cách khó giải thích, ta lo lắng sớm muộngì cũng sẽ khiến Thiên Lưu sơn nảy sinh hứng thú đối với ngươi.”Dứt lời quay đầu lại hỏi một câu, “Nhớ kỹ không?”Đang tại ngưng thần ghi nhớ, Dữu Khánh lập tức trả lời ngắn gọn: “Cửa sổhướng Nam nơi ta ở, bình thường không mở ra, một mực mở ra chính là muốnđịnh ngày hẹn ngươi. Ngã tư đường xéo ở đối diện, tòa nhà lầu sơn vàng, cửa sổsát đường phố tầng cao nhất, mở ra nửa cánh cửa là hẹn gặp mặt ta.” Dứt lờinhìn về phía nàng ta để xác nhận.“Không hổ là Thám Hoa lang dương danh thiên hạ, trí nhớ không tệ.” LiễuPhiêu Phiêu lạnh như băng trêu chọc một câu, lại nhắc nhở: “Chúng ta khôngthể cùng nhau trở lại, ngươi nán lại nơi này một canh giờ rồi hãy đi.”“Được.” Dữu Khánh đáp lại.Liễu Phiêu Phiêu nhào người chui vào trong nước, liền biến mất không thấy.Dữu Khánh nhìn nhìn ngân phiếu trong tay, hơi lộ vẻ phiền muộn mà buôngtiếng thở dài, “Vô giá? Thiếu nợ nhân tình lại thiếu nợ tiền, thiếu nhiều quá làmsao trả a, cũng không biết lúc nào mới có thể thật sự phát tài.”Nhớ tới lúc trước mình cất lời hùng hồn phát thệ muốn thành kẻ có tiền, lạithêm một tiếng thở dài, chậm rãi nhét ngân phiếu vào trong người, ngồi xuống,sắp xếp, xem xét lại nội dung nói chuyện vừa rồi, nghĩ tới một chuyện, đã quênhỏi nàng ta chức vị bây giờ là gì.Nán lại xấp xỉ một giờ, rồi hắn tựa tại trước khe đá nhìn rõ ràng hoàn cảnh bênngoài, sau đó mới trốn vào trong nước, vừa cẩn thận thăm dò hoàn cảnh dướinước, vừa nhớ kỹ vị trí lối vào hang động dưới nước nằm nơi nào, rồi nhanhchóng rời đi.Lần này hắn tại dưới nước độn đi thật xa, gần như là lên bờ tại một bên kháccủa Ảo Vọng.Trở về chỗ ở, Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết đang chờ hắn liền khẩn cấp hỏithăm tình huống xem thế nào.Dữu Khánh kỹ càng nói lại cho hai người bọn hắn biết, một ít chuyện hắn cầnphải cẩn thận cũng cần phải nhắc nhở hai vị sư huynh đồng thời cẩn thận.Tiểu Hắc ngủ một giấc đến nửa đêm mới tỉnh dậy, sau đó liền kêu gào đói bụng,sau khi sư huynh đệ ba người ngầm đồng ý nhóc con liền chạy đi tìm Hồ VưuLệ đòi ăn, ai bảo Hồ Vưu Lệ nói cô ta có đồ ăn rẻ hơn rất nhiều so với bênngoài, có thể tiết kiệm thì tại sao không tiết kiệm cơ chứ?Mặt khác chính là, dựa vào tu vi của bọn họ, cách một chút thời gian không ăncũng không sao, nhưng Tiểu Hắc thì không giống, tuổi còn nhỏ, năng lực lý giảiđối với công pháp tu hành còn chưa đủ, vẫn còn đang trong giai đoạn nhập môntu hành, thời gian dài không ăn gì thì quả thực chịu không nổi.Rất nhanh, tại ban công dưới lầu liền bay lên mùi thịt, Hồ Vưu Lệ dùng một cáiban công trong nhà làm nhà bếp.Ngửi được mùi thơm của thịt, Dữu Khánh lập tức tìm đến hai vị sư huynh nóicho biết, “Các ngươi có biết bản đồ mà nữ nhân kia gọi là vẽ tay bằng cách nàolàm ra được hay không? Trong nhà cô ta có bản khắc, bộp bộp bộp là in ra đượcmột đống tấm.”Vừa nói ra lời này, lập tức đạt được mục đích, nghĩ đến giá bán ra năm trămlượng kia, vẻ mặt hai người Nam, Mục đều lập tức biến đổi, nhanh chóng đixuống lầu.Hai người chạy đến ban công dưới lầu, nhìn thấy Hồ Vưu Lệ đang nướng thịt,Tiểu Hắc ngồi ở bên cạnh thèm chảy nước miếng, thỉnh thoảng hỏi: “Tỷ tỷnhanh lên một chút đi.”Hồ Vưu Lệ lập tức vui cười, “Tỷ tỷ xinh đẹp không?”“Xinh đẹp!”“Xinh đẹp như thế nào?”“Nhìn là thấy ngươi xinh đẹp.”Lời khen này làm cho Hồ Vưu Lệ mặt mày rạng rỡ, khí tức thanh xuân toát ra,thậm chí còn cười ra má lúm đồng tiền.Nhìn thấy dáng vẻ không có cốt khí của Tiểu Hắc, Nam Trúc đang lải nhải ởmột bên thực sự chịu không nổi, cuối cùng vẫn là mở miệng hỏi: “bánh thịt nàybán như thế nào?”Tại thang lầu bên trong, Dữu Khánh chậm rãi đi xuống lập tức dừng bước,nghiêng đầu dựng lỗ tai lên nghe trộm.

Bán TiênTác giả: Dược Thiên SầuTruyện Tiên Hiệp Bán Tiên Dược Thiên Sầu Trong thâm sơn có một đạo quan, hương hỏa sớm đã điêu linh. Bỉ nhân bất tài, tuổi vừa mới mười chín, từ nhỏ đã là một gã đạo sĩ, phía trên có hơn mười vị sư huynh, phía dưới chỉ mình ta nhỏ nhất, tục xưng là Quan môn đệ tử. Sư môn quá nghèo, các sư huynh không chịu được kham khổ, may mắn chưởng môn sư tôn độ lượng, tùy ý chúng sư huynh giải tán rời đi. Về sau có ba vị sư huynh biết lạc đường mà quay lại, tuổi khá lớn, đều đã bốn mươi năm mươi. Nhờ được sư tôn ưu ái, trước khi mất truyền vị trí chưởng môn cho Tiểu đạo, nhưng mà vô luận là tuổi tác hay từng trải đều không thể phục chúng, ba vị sư huynh không phục. Sư môn bất hạnh, Tiểu đạo không phải trái hồng mềm, tuyệt không thoái nhượng, nội đấu cùng họ. Trong thôn dưới núi, có tân cử nhân, là bạn bè từ khi còn nhỏ, trước khi sư tôn mất cũng có dặn dò, hộ tống nó vào kinh đi thi. Nghĩa bất dung từ, vả lại cứ để Tiểu đạo dạo một vòng nhân gian, trở về sẽ đấu cùng chúng sư huynh! Chương 01: Đi thi 3127 tự -… Dữu Khánh không nghĩ tới nàng ta lại làm như vậy, “Không phải chứ, ngươiđây là đang cưỡng ép ta sao?”Liễu Phiêu Phiêu gật đầu rất khẳng định, “Đúng vậy.”Dữu Khánh cùng nàng ta hai mắt nhìn nhau một hồi, cuối cùng đưa tay rútkiếm, cầm kiếm nhét vào trên tay nàng ta.Liễu Phiêu Phiêu ngạc nhiên, hỏi “Làm gì vậy?”Dữu Khánh xoay người lại đưa lưng về phía nàng ta, kéo cổ áo trên gáy xuống,lộ ra sau cổ, sờ vị chỉ gồ lên, chỉ vào đó, “Làm đi, nhằm vào vị trí này.”Liễu Phiêu Phiêu trố mắt nhìn, sau đó cười nhạt, “Đừng có làm cái kiểu này vớita.”Dữu Khánh quay đầu lại liếc nhìn nàng ta một cái, “Ngươi suy nghĩ gì vậy chứ?Ngươi không phải muốn biết rõ ta nhiễm phải bệnh gì sao? Mở phần da dịt tạivị trí gồ lên đó ra, nhìn xem xương ở bên trong, ngươi sẽ biết ngay.”Nghe liền hiểu rồi, chỉ là cách kiểm chứng này không khỏi có chút quá rợnngười, Liễu Phiêu Phiêu có chút chần chừ, “Ngươi xác định?”Dữu Khánh: “Ngươi rốt cuộc có muốn nhìn xem hay không? Không nhìn thìđừng trách là ta không nói.”Được rồi, Liễu Phiêu Phiêu lập tức không nhiều lời cùng hắn nữa, lưu loát vungkiếm, mũi kiếm đặt tại vị trí gồ lên phái sau hắn, hơi chút dừng lại, để cho hắnchuẩn bị tâm lý, sau đó mũi kiếm đột nhiên cắt vào, không thấy máu chảy ra,lập tức yên tâm vạch mở da thịt ra.Thu kiếm lại, nàng ta nhanh chóng để ngón tay sát vào, rồi cạy mở phần da thịtđã bị cắt ra, nhìn thấy được phân nửa đốt xương gồ lên đã biến thành màu vàngkim, bỗng thấy kinh ngạc, lại nhấc kiếm, mũi phong gõ gõ lên đốt xương màuvàng kim, vậy mà lại phát ra âm thanh leng keng của kim loại, nói cách khác,nửa đoạn xương này đã biến thành kim loại.Ngưng mắt nhìn kỹ một hồi lâu, thật sự không thể tin được, sau mấy lần liên tụcthử xác nhận, mũi kiếm trong tay cắm lên trên mặt đất, nhanh chóng giúp DữuKhánh xử lý vết thương, còn đắp chút thuốc bột lên đó.Dữu Khánh thu dọn chỉnh tề lại cổ áo, quay người lại, cũng nhổ cây kiếm trênmặt đất lên cắm lại vào trong vỏ, “Ta có thể cảm giác được, phần xương vàngkim đang mở rộng ra từng chút một, sau khi lan tràn ra toàn bộ, hậu quả sẽ xấunhư thế nào, cũng không có ai biết được rõ ràng, có khả năng chết bất đắc kỳ tử,ngươi bây giờ còn cho rằng người bình thường có thể chữa trị được bệnh biếncủa ta sao?”Liễu Phiêu Phiêu kinh nghi bất định, “Đây là chuyện gì xảy ra, làm sao lại cócăn bệnh kỳ quái như thế?”Dữu Khánh: “Không nên hỏi tiếp nhiều hơn nữa, nếu hỏi tiếp, sự việc không chỉliên lụy đến cá nhân ta, cá nhân ta không có quyền lợi nói nhiều hơn cho ngươibiết cái gì. Nói chung, lần này là ta tự làm tự chịu. Việc công phá Minh Hải tiênphủ năm đó có giết chết Hải Nữ kia hay không, thật sự phải nhờ cậy ngươi hỗtrợ hỏi thăm tại Thiên Lưu sơn rồi. Phải hỏi thăm như thế nào để không khiếncho người ta hoài nghi, ngươi ở tại Thiên Lưu sơn khẳng định rõ ràng nên làmnhư thế nào hơn ta, ta liền không dông dài thêm nhiều lời.”Liễu Phiêu Phiêu không từ chối, xem như đã đồng ý rồi, chỉ là vẫn còn kinhngạc, “Ngươi tại sao cứ dính dáng vào mấy chuyện thần kỳ khó lường như thếchứ, làm sao mắc phải quái bệnh như thế này, lại lấy được những thông tin ly kỳđó từ đâu ra, vì sao biết rõ Hải Nữ mấy nghìn năm trước có thể chữa trị?”Nàng ta phát hiện thấy kể từ sau khi quen biết tên gia hỏa này, mỗi một lần gặpmặt hắn đều là có sự việc thần bí khó lường.Dữu Khánh cười ha hả, cuối cùng hóa thành ngửa mặt lên trời thở dài, “Đều làchuyện tiền bạc gây ra.”Trong lòng than khổ a, nếu không phải vì tiền cũng sẽ không chạy đến KiếnNguyên sơn dò xét mộ, một đường giày vò tới bây giờ, hiện tại thì hay rồi, tiềntrái lại rất nhiều, nhưng là một đống tiền nợ nần thật lớn. Trước đây, khi còn ởtại Linh Lung quan làm sao có thể nghĩ đến đời này mình có thể thiếu mộtkhoản nợ lớn đến như vậy, hồi đó cũng không có nghĩ đến mình có thể mượnđược nhiều tiền như vậy.Bây giờ dù cho muốn thu tay lại cũng không thể thu lại được, trên đầu treo lơlửng một thanh kiếm, không thể không tiếp tục chơi đùa.Liễu Phiêu Phiêu rất không thể lý giải được sự ám ảnh của hắn đối với tiền bạc,dù sao theo nàng ta, với vị này, chỉ cần muốn thì sẽ không thiếu tiền, suy nghĩmột chút tới lời dặn dò của đối phương, vẫn là nói ra lời cảnh cáo trước,“Chuyện về Hải Nữ, ta có thể tận lực tìm hiểu giúp ngươi, nhưng dù sao cũngđã là chuyện từ mấy nghìn năm trước, có thể tìm được đáp án hay không tacũng không thể khẳng định.”Dữu Khánh: “Tìm không được cũng không còn cách nào. Đúng rồi, nếu ngươiđã biết rõ ta ở lại nơi nào, vậy thì chắc hẳn ngươi cũng hiểu rõ người chủ chothuê nhà kia đi?”Liễu Phiêu Phiêu: “Ngươi chỉ về phương diện nào?”Dữu Khánh: “Là người nào, có phải là cái bẫy do người nào đó thiết lập ra để cốý nhằm vào ta hay không, thí dụ như là thám tử xếp vào tại bên cạnh ta hoặc đểdò xét tin tức, đại loại như vậy?”Liễu Phiêu Phiêu ít nhiều có chút kinh ngạc, “Vì sao ngươi lại nghĩ như vậy,phát hiện thấy cô ta có điểm gì không bình thường hay sao?”Vì sao nghĩ như vậy? Dữu Khánh không biết nên giải thích như thế nào, hơi lắcđầu, “Cẩn thận không có sai.”Liễu Phiêu Phiêu: “Nếu ngươi đã có sự thận trọng với cô ta, chắc hẳn đã quansát cô ta ở một mức độ nhất định, có phát hiện thấy điểm gì đáng ngờ haykhông, chính ngươi hẳn phải rõ ràng. Là các ngươi chủ động tìm cô ta để muađồ, chủ động tiếp xúc với cô ta, sau đó mới đi theo đến nhà cô ta, nếu muốnthiết lập bẫy với ngươi, trừ phi rất sớm trước đó đã có người hiểu rõ mục đíchcủa ngươi, thực hiện sắp xếp trước đó, nếu không, từ khoảng thời gian ngươiđến Ảo Vọng mà xem, trong thời gian ngắn như vậy là không có cách nào làmra bố trí hoàn thiện như thế.Sau khi ngươi tiếp xúc với cô ta, bên này quả thực đã lập tức tra xét về Hồ nữkia, tên là Hồ Vưu Lệ, phụ mẫu cô ta lúc còn sống cũng xem như là lâu la củaThiên Lưu sơn, Hồ nữ này không có vấn đề gì lớn, cũng không phải là kẻ nàođó được người ta lâm thời tìm tới tham dự vào. Đương nhiên, tình hình tại ẢoVọng rất phức tạp, có người âm thầm có thân phận khác cũng không có gì ngạcnhiên, cũng có khả năng cô ta vốn có chính là một cọc ngầm của một phươngthế lực nào đó, có thể bắt đầu sử dụng bất kỳ lúc nào, điều này mới có thể nóiđược.”Dữu Khánh trầm mặc một hồi, trầm ngâm nói: “Nếu như có thể xác nhận mộtviệc, đại khái là có thể biết rõ cô ta có vấn đề hay không.”Liễu Phiêu Phiêu a một tiếng, hỏi, “Chuyện gì?”Dữu Khánh: “Tại trong nhà cô ta, ta phát hiện thấy, cô ta vậy mà lại thích thơ từphú của ta, đã sao chép rất nhiều, điều này làm cho ta sinh nghi, tại sao lại trùnghợp như thế chứ?”Liễu Phiêu Phiêu lập tức hiểu rõ ý hắn, nếu như lúc trước không có niềm yêuthích đó, bây giờ lại đột nhiên xuất hiện chuyện này, không hề nghi ngờ đóchính là nhằm vào hắn, lập tức gật đầu, “Việc này đơn giản, cũng không cầnphải che giấu, ta có thể trực tiếp sắp xếp người đi thăm dò. Còn có việc gìkhông? Nếu không có việc gì, ta trở về trước đây. Ta cũng không nên rời đi quálâu, dễ dàng khiến cho hoài nghi.”Dữu Khánh: “Lá thư đó của ta rất quan trọng, ngươi nhớ kỹ gửi ra ngoài giúpta.”Liễu Phiêu Phiêu: “Yên tâm, Nam mập mạp đã có nói nó quan trọng, ta đã sắpxếp gửi ra ngoài rồi. Đúng rồi, ngươi không nói ta còn thiếu một chút đã quên,ta đã ứng trước chi phí gửi thư đi, trả lại cho ta.” Nhấc tay, lòng bàn tay ngửa tớitrước mặt Dữu Khánh.Thần thái này, nhìn như vậy, nữ nhân lãnh khốc này lại thể hiện ra được mộtkhía cạnh xinh đẹp của tiểu nữ nhân.Dữu Khánh rất muốn nói, bây giờ ngươi là người làm việc cho Tam động chủThiên Lưu sơn, còn thiếu chút tiền đó hay sao? Hắn muốn tiết kiệm được hútnào hay chút ấy, nhưng nghĩ đến chuyện tiên đào vốn đã là thiếu nợ người ta,bây giờ lại nhờ người ta hỗ trợ làm việc, còn tính thêm món tiền nhỏ này nữa,dường như có điểm kỳ cục, lập tức lấy ngân phiếu ra, hỏi: “Bao nhiêu tiền?”“Ngươi cảm thấy ta mạo hiểm làm việc giúp ngươi giá trị bao nhiêu tiền?” LiễuPhiêu Phiêu hỏi ngược lại một câu, thấy nét mặt hắn lập tức có vẻ đau lòng, trênkhuôn mặt xinh đẹp lạnh như băng lại hiện lên nét mỉm cười, trong miệng bật rahai chữ, “Vô giá!”Tiếp đó xoay người rời đi, đi về phía vùng nước kia, “Trước thiếu nợ đó đã, chờkhi trong tay ngươi dư dả rồi nói tiếp. Về chuyện ngươi dặn dò, khi có manhmối, ta sẽ liên hệ với ngươi.”Thấy nàng ta sắp đi, Dữu Khánh nhanh chóng gọi: “Làm sao để liên hệ?”Liễu Phiêu Phiêu dừng bước bên mép nước, “Nơi ngươi ở lại, cửa sổ hướngNam, từ hôm nay trở đi, bình thường thì đừng nên mở ra, một khi cần định ngàyhẹn ta, thì mở ra không nên đóng lại, khi ta nhìn thấy thì sẽ hiểu. Ngươi đứng ởban công hướng Nam, nhìn tới phía trước theo đường phố, ngã tư đường xéoxéo phía trước, trên lầu tòa nhà sơn vàng có thể đối diện với các ngươi, cửa sổsát đường phố của tầng cao nhất, nếu như muốn liên hệ với ngươi, ta sẽ mở ranửa cánh cửa sổ.Khi ngươi rời đi thì hãy nhớ kỹ vị trí nơi này. Về sau sẽ chọn nơi đây làm địađiểm gặp mặt. Lần sau khi đến nơi đây thì không thể tiếp tục dùng cách đi thẳngđến Minh tự, nhiều lần dễ dàng khiến người ta khóa được vị trí. Nhớ kỹ, nghìnvạn lần phải cẩn thận, phía bên Thiên Lưu sơn có rất nhiều Yêu tu với đủ cácloại thiên phú, chỉ cần bị Thiên Lưu sơn khóa chặt mục tiêu, vậy thì khi ThiênLưu sơn thật sự muốn truy tung, gần như không người nào có thể tránh được,nếu như ngươi luôn luôn biến mất một cách khó giải thích, ta lo lắng sớm muộngì cũng sẽ khiến Thiên Lưu sơn nảy sinh hứng thú đối với ngươi.”Dứt lời quay đầu lại hỏi một câu, “Nhớ kỹ không?”Đang tại ngưng thần ghi nhớ, Dữu Khánh lập tức trả lời ngắn gọn: “Cửa sổhướng Nam nơi ta ở, bình thường không mở ra, một mực mở ra chính là muốnđịnh ngày hẹn ngươi. Ngã tư đường xéo ở đối diện, tòa nhà lầu sơn vàng, cửa sổsát đường phố tầng cao nhất, mở ra nửa cánh cửa là hẹn gặp mặt ta.” Dứt lờinhìn về phía nàng ta để xác nhận.“Không hổ là Thám Hoa lang dương danh thiên hạ, trí nhớ không tệ.” LiễuPhiêu Phiêu lạnh như băng trêu chọc một câu, lại nhắc nhở: “Chúng ta khôngthể cùng nhau trở lại, ngươi nán lại nơi này một canh giờ rồi hãy đi.”“Được.” Dữu Khánh đáp lại.Liễu Phiêu Phiêu nhào người chui vào trong nước, liền biến mất không thấy.Dữu Khánh nhìn nhìn ngân phiếu trong tay, hơi lộ vẻ phiền muộn mà buôngtiếng thở dài, “Vô giá? Thiếu nợ nhân tình lại thiếu nợ tiền, thiếu nhiều quá làmsao trả a, cũng không biết lúc nào mới có thể thật sự phát tài.”Nhớ tới lúc trước mình cất lời hùng hồn phát thệ muốn thành kẻ có tiền, lạithêm một tiếng thở dài, chậm rãi nhét ngân phiếu vào trong người, ngồi xuống,sắp xếp, xem xét lại nội dung nói chuyện vừa rồi, nghĩ tới một chuyện, đã quênhỏi nàng ta chức vị bây giờ là gì.Nán lại xấp xỉ một giờ, rồi hắn tựa tại trước khe đá nhìn rõ ràng hoàn cảnh bênngoài, sau đó mới trốn vào trong nước, vừa cẩn thận thăm dò hoàn cảnh dướinước, vừa nhớ kỹ vị trí lối vào hang động dưới nước nằm nơi nào, rồi nhanhchóng rời đi.Lần này hắn tại dưới nước độn đi thật xa, gần như là lên bờ tại một bên kháccủa Ảo Vọng.Trở về chỗ ở, Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết đang chờ hắn liền khẩn cấp hỏithăm tình huống xem thế nào.Dữu Khánh kỹ càng nói lại cho hai người bọn hắn biết, một ít chuyện hắn cầnphải cẩn thận cũng cần phải nhắc nhở hai vị sư huynh đồng thời cẩn thận.Tiểu Hắc ngủ một giấc đến nửa đêm mới tỉnh dậy, sau đó liền kêu gào đói bụng,sau khi sư huynh đệ ba người ngầm đồng ý nhóc con liền chạy đi tìm Hồ VưuLệ đòi ăn, ai bảo Hồ Vưu Lệ nói cô ta có đồ ăn rẻ hơn rất nhiều so với bênngoài, có thể tiết kiệm thì tại sao không tiết kiệm cơ chứ?Mặt khác chính là, dựa vào tu vi của bọn họ, cách một chút thời gian không ăncũng không sao, nhưng Tiểu Hắc thì không giống, tuổi còn nhỏ, năng lực lý giảiđối với công pháp tu hành còn chưa đủ, vẫn còn đang trong giai đoạn nhập môntu hành, thời gian dài không ăn gì thì quả thực chịu không nổi.Rất nhanh, tại ban công dưới lầu liền bay lên mùi thịt, Hồ Vưu Lệ dùng một cáiban công trong nhà làm nhà bếp.Ngửi được mùi thơm của thịt, Dữu Khánh lập tức tìm đến hai vị sư huynh nóicho biết, “Các ngươi có biết bản đồ mà nữ nhân kia gọi là vẽ tay bằng cách nàolàm ra được hay không? Trong nhà cô ta có bản khắc, bộp bộp bộp là in ra đượcmột đống tấm.”Vừa nói ra lời này, lập tức đạt được mục đích, nghĩ đến giá bán ra năm trămlượng kia, vẻ mặt hai người Nam, Mục đều lập tức biến đổi, nhanh chóng đixuống lầu.Hai người chạy đến ban công dưới lầu, nhìn thấy Hồ Vưu Lệ đang nướng thịt,Tiểu Hắc ngồi ở bên cạnh thèm chảy nước miếng, thỉnh thoảng hỏi: “Tỷ tỷnhanh lên một chút đi.”Hồ Vưu Lệ lập tức vui cười, “Tỷ tỷ xinh đẹp không?”“Xinh đẹp!”“Xinh đẹp như thế nào?”“Nhìn là thấy ngươi xinh đẹp.”Lời khen này làm cho Hồ Vưu Lệ mặt mày rạng rỡ, khí tức thanh xuân toát ra,thậm chí còn cười ra má lúm đồng tiền.Nhìn thấy dáng vẻ không có cốt khí của Tiểu Hắc, Nam Trúc đang lải nhải ởmột bên thực sự chịu không nổi, cuối cùng vẫn là mở miệng hỏi: “bánh thịt nàybán như thế nào?”Tại thang lầu bên trong, Dữu Khánh chậm rãi đi xuống lập tức dừng bước,nghiêng đầu dựng lỗ tai lên nghe trộm.

Bán TiênTác giả: Dược Thiên SầuTruyện Tiên Hiệp Bán Tiên Dược Thiên Sầu Trong thâm sơn có một đạo quan, hương hỏa sớm đã điêu linh. Bỉ nhân bất tài, tuổi vừa mới mười chín, từ nhỏ đã là một gã đạo sĩ, phía trên có hơn mười vị sư huynh, phía dưới chỉ mình ta nhỏ nhất, tục xưng là Quan môn đệ tử. Sư môn quá nghèo, các sư huynh không chịu được kham khổ, may mắn chưởng môn sư tôn độ lượng, tùy ý chúng sư huynh giải tán rời đi. Về sau có ba vị sư huynh biết lạc đường mà quay lại, tuổi khá lớn, đều đã bốn mươi năm mươi. Nhờ được sư tôn ưu ái, trước khi mất truyền vị trí chưởng môn cho Tiểu đạo, nhưng mà vô luận là tuổi tác hay từng trải đều không thể phục chúng, ba vị sư huynh không phục. Sư môn bất hạnh, Tiểu đạo không phải trái hồng mềm, tuyệt không thoái nhượng, nội đấu cùng họ. Trong thôn dưới núi, có tân cử nhân, là bạn bè từ khi còn nhỏ, trước khi sư tôn mất cũng có dặn dò, hộ tống nó vào kinh đi thi. Nghĩa bất dung từ, vả lại cứ để Tiểu đạo dạo một vòng nhân gian, trở về sẽ đấu cùng chúng sư huynh! Chương 01: Đi thi 3127 tự -… Dữu Khánh không nghĩ tới nàng ta lại làm như vậy, “Không phải chứ, ngươiđây là đang cưỡng ép ta sao?”Liễu Phiêu Phiêu gật đầu rất khẳng định, “Đúng vậy.”Dữu Khánh cùng nàng ta hai mắt nhìn nhau một hồi, cuối cùng đưa tay rútkiếm, cầm kiếm nhét vào trên tay nàng ta.Liễu Phiêu Phiêu ngạc nhiên, hỏi “Làm gì vậy?”Dữu Khánh xoay người lại đưa lưng về phía nàng ta, kéo cổ áo trên gáy xuống,lộ ra sau cổ, sờ vị chỉ gồ lên, chỉ vào đó, “Làm đi, nhằm vào vị trí này.”Liễu Phiêu Phiêu trố mắt nhìn, sau đó cười nhạt, “Đừng có làm cái kiểu này vớita.”Dữu Khánh quay đầu lại liếc nhìn nàng ta một cái, “Ngươi suy nghĩ gì vậy chứ?Ngươi không phải muốn biết rõ ta nhiễm phải bệnh gì sao? Mở phần da dịt tạivị trí gồ lên đó ra, nhìn xem xương ở bên trong, ngươi sẽ biết ngay.”Nghe liền hiểu rồi, chỉ là cách kiểm chứng này không khỏi có chút quá rợnngười, Liễu Phiêu Phiêu có chút chần chừ, “Ngươi xác định?”Dữu Khánh: “Ngươi rốt cuộc có muốn nhìn xem hay không? Không nhìn thìđừng trách là ta không nói.”Được rồi, Liễu Phiêu Phiêu lập tức không nhiều lời cùng hắn nữa, lưu loát vungkiếm, mũi kiếm đặt tại vị trí gồ lên phái sau hắn, hơi chút dừng lại, để cho hắnchuẩn bị tâm lý, sau đó mũi kiếm đột nhiên cắt vào, không thấy máu chảy ra,lập tức yên tâm vạch mở da thịt ra.Thu kiếm lại, nàng ta nhanh chóng để ngón tay sát vào, rồi cạy mở phần da thịtđã bị cắt ra, nhìn thấy được phân nửa đốt xương gồ lên đã biến thành màu vàngkim, bỗng thấy kinh ngạc, lại nhấc kiếm, mũi phong gõ gõ lên đốt xương màuvàng kim, vậy mà lại phát ra âm thanh leng keng của kim loại, nói cách khác,nửa đoạn xương này đã biến thành kim loại.Ngưng mắt nhìn kỹ một hồi lâu, thật sự không thể tin được, sau mấy lần liên tụcthử xác nhận, mũi kiếm trong tay cắm lên trên mặt đất, nhanh chóng giúp DữuKhánh xử lý vết thương, còn đắp chút thuốc bột lên đó.Dữu Khánh thu dọn chỉnh tề lại cổ áo, quay người lại, cũng nhổ cây kiếm trênmặt đất lên cắm lại vào trong vỏ, “Ta có thể cảm giác được, phần xương vàngkim đang mở rộng ra từng chút một, sau khi lan tràn ra toàn bộ, hậu quả sẽ xấunhư thế nào, cũng không có ai biết được rõ ràng, có khả năng chết bất đắc kỳ tử,ngươi bây giờ còn cho rằng người bình thường có thể chữa trị được bệnh biếncủa ta sao?”Liễu Phiêu Phiêu kinh nghi bất định, “Đây là chuyện gì xảy ra, làm sao lại cócăn bệnh kỳ quái như thế?”Dữu Khánh: “Không nên hỏi tiếp nhiều hơn nữa, nếu hỏi tiếp, sự việc không chỉliên lụy đến cá nhân ta, cá nhân ta không có quyền lợi nói nhiều hơn cho ngươibiết cái gì. Nói chung, lần này là ta tự làm tự chịu. Việc công phá Minh Hải tiênphủ năm đó có giết chết Hải Nữ kia hay không, thật sự phải nhờ cậy ngươi hỗtrợ hỏi thăm tại Thiên Lưu sơn rồi. Phải hỏi thăm như thế nào để không khiếncho người ta hoài nghi, ngươi ở tại Thiên Lưu sơn khẳng định rõ ràng nên làmnhư thế nào hơn ta, ta liền không dông dài thêm nhiều lời.”Liễu Phiêu Phiêu không từ chối, xem như đã đồng ý rồi, chỉ là vẫn còn kinhngạc, “Ngươi tại sao cứ dính dáng vào mấy chuyện thần kỳ khó lường như thếchứ, làm sao mắc phải quái bệnh như thế này, lại lấy được những thông tin ly kỳđó từ đâu ra, vì sao biết rõ Hải Nữ mấy nghìn năm trước có thể chữa trị?”Nàng ta phát hiện thấy kể từ sau khi quen biết tên gia hỏa này, mỗi một lần gặpmặt hắn đều là có sự việc thần bí khó lường.Dữu Khánh cười ha hả, cuối cùng hóa thành ngửa mặt lên trời thở dài, “Đều làchuyện tiền bạc gây ra.”Trong lòng than khổ a, nếu không phải vì tiền cũng sẽ không chạy đến KiếnNguyên sơn dò xét mộ, một đường giày vò tới bây giờ, hiện tại thì hay rồi, tiềntrái lại rất nhiều, nhưng là một đống tiền nợ nần thật lớn. Trước đây, khi còn ởtại Linh Lung quan làm sao có thể nghĩ đến đời này mình có thể thiếu mộtkhoản nợ lớn đến như vậy, hồi đó cũng không có nghĩ đến mình có thể mượnđược nhiều tiền như vậy.Bây giờ dù cho muốn thu tay lại cũng không thể thu lại được, trên đầu treo lơlửng một thanh kiếm, không thể không tiếp tục chơi đùa.Liễu Phiêu Phiêu rất không thể lý giải được sự ám ảnh của hắn đối với tiền bạc,dù sao theo nàng ta, với vị này, chỉ cần muốn thì sẽ không thiếu tiền, suy nghĩmột chút tới lời dặn dò của đối phương, vẫn là nói ra lời cảnh cáo trước,“Chuyện về Hải Nữ, ta có thể tận lực tìm hiểu giúp ngươi, nhưng dù sao cũngđã là chuyện từ mấy nghìn năm trước, có thể tìm được đáp án hay không tacũng không thể khẳng định.”Dữu Khánh: “Tìm không được cũng không còn cách nào. Đúng rồi, nếu ngươiđã biết rõ ta ở lại nơi nào, vậy thì chắc hẳn ngươi cũng hiểu rõ người chủ chothuê nhà kia đi?”Liễu Phiêu Phiêu: “Ngươi chỉ về phương diện nào?”Dữu Khánh: “Là người nào, có phải là cái bẫy do người nào đó thiết lập ra để cốý nhằm vào ta hay không, thí dụ như là thám tử xếp vào tại bên cạnh ta hoặc đểdò xét tin tức, đại loại như vậy?”Liễu Phiêu Phiêu ít nhiều có chút kinh ngạc, “Vì sao ngươi lại nghĩ như vậy,phát hiện thấy cô ta có điểm gì không bình thường hay sao?”Vì sao nghĩ như vậy? Dữu Khánh không biết nên giải thích như thế nào, hơi lắcđầu, “Cẩn thận không có sai.”Liễu Phiêu Phiêu: “Nếu ngươi đã có sự thận trọng với cô ta, chắc hẳn đã quansát cô ta ở một mức độ nhất định, có phát hiện thấy điểm gì đáng ngờ haykhông, chính ngươi hẳn phải rõ ràng. Là các ngươi chủ động tìm cô ta để muađồ, chủ động tiếp xúc với cô ta, sau đó mới đi theo đến nhà cô ta, nếu muốnthiết lập bẫy với ngươi, trừ phi rất sớm trước đó đã có người hiểu rõ mục đíchcủa ngươi, thực hiện sắp xếp trước đó, nếu không, từ khoảng thời gian ngươiđến Ảo Vọng mà xem, trong thời gian ngắn như vậy là không có cách nào làmra bố trí hoàn thiện như thế.Sau khi ngươi tiếp xúc với cô ta, bên này quả thực đã lập tức tra xét về Hồ nữkia, tên là Hồ Vưu Lệ, phụ mẫu cô ta lúc còn sống cũng xem như là lâu la củaThiên Lưu sơn, Hồ nữ này không có vấn đề gì lớn, cũng không phải là kẻ nàođó được người ta lâm thời tìm tới tham dự vào. Đương nhiên, tình hình tại ẢoVọng rất phức tạp, có người âm thầm có thân phận khác cũng không có gì ngạcnhiên, cũng có khả năng cô ta vốn có chính là một cọc ngầm của một phươngthế lực nào đó, có thể bắt đầu sử dụng bất kỳ lúc nào, điều này mới có thể nóiđược.”Dữu Khánh trầm mặc một hồi, trầm ngâm nói: “Nếu như có thể xác nhận mộtviệc, đại khái là có thể biết rõ cô ta có vấn đề hay không.”Liễu Phiêu Phiêu a một tiếng, hỏi, “Chuyện gì?”Dữu Khánh: “Tại trong nhà cô ta, ta phát hiện thấy, cô ta vậy mà lại thích thơ từphú của ta, đã sao chép rất nhiều, điều này làm cho ta sinh nghi, tại sao lại trùnghợp như thế chứ?”Liễu Phiêu Phiêu lập tức hiểu rõ ý hắn, nếu như lúc trước không có niềm yêuthích đó, bây giờ lại đột nhiên xuất hiện chuyện này, không hề nghi ngờ đóchính là nhằm vào hắn, lập tức gật đầu, “Việc này đơn giản, cũng không cầnphải che giấu, ta có thể trực tiếp sắp xếp người đi thăm dò. Còn có việc gìkhông? Nếu không có việc gì, ta trở về trước đây. Ta cũng không nên rời đi quálâu, dễ dàng khiến cho hoài nghi.”Dữu Khánh: “Lá thư đó của ta rất quan trọng, ngươi nhớ kỹ gửi ra ngoài giúpta.”Liễu Phiêu Phiêu: “Yên tâm, Nam mập mạp đã có nói nó quan trọng, ta đã sắpxếp gửi ra ngoài rồi. Đúng rồi, ngươi không nói ta còn thiếu một chút đã quên,ta đã ứng trước chi phí gửi thư đi, trả lại cho ta.” Nhấc tay, lòng bàn tay ngửa tớitrước mặt Dữu Khánh.Thần thái này, nhìn như vậy, nữ nhân lãnh khốc này lại thể hiện ra được mộtkhía cạnh xinh đẹp của tiểu nữ nhân.Dữu Khánh rất muốn nói, bây giờ ngươi là người làm việc cho Tam động chủThiên Lưu sơn, còn thiếu chút tiền đó hay sao? Hắn muốn tiết kiệm được hútnào hay chút ấy, nhưng nghĩ đến chuyện tiên đào vốn đã là thiếu nợ người ta,bây giờ lại nhờ người ta hỗ trợ làm việc, còn tính thêm món tiền nhỏ này nữa,dường như có điểm kỳ cục, lập tức lấy ngân phiếu ra, hỏi: “Bao nhiêu tiền?”“Ngươi cảm thấy ta mạo hiểm làm việc giúp ngươi giá trị bao nhiêu tiền?” LiễuPhiêu Phiêu hỏi ngược lại một câu, thấy nét mặt hắn lập tức có vẻ đau lòng, trênkhuôn mặt xinh đẹp lạnh như băng lại hiện lên nét mỉm cười, trong miệng bật rahai chữ, “Vô giá!”Tiếp đó xoay người rời đi, đi về phía vùng nước kia, “Trước thiếu nợ đó đã, chờkhi trong tay ngươi dư dả rồi nói tiếp. Về chuyện ngươi dặn dò, khi có manhmối, ta sẽ liên hệ với ngươi.”Thấy nàng ta sắp đi, Dữu Khánh nhanh chóng gọi: “Làm sao để liên hệ?”Liễu Phiêu Phiêu dừng bước bên mép nước, “Nơi ngươi ở lại, cửa sổ hướngNam, từ hôm nay trở đi, bình thường thì đừng nên mở ra, một khi cần định ngàyhẹn ta, thì mở ra không nên đóng lại, khi ta nhìn thấy thì sẽ hiểu. Ngươi đứng ởban công hướng Nam, nhìn tới phía trước theo đường phố, ngã tư đường xéoxéo phía trước, trên lầu tòa nhà sơn vàng có thể đối diện với các ngươi, cửa sổsát đường phố của tầng cao nhất, nếu như muốn liên hệ với ngươi, ta sẽ mở ranửa cánh cửa sổ.Khi ngươi rời đi thì hãy nhớ kỹ vị trí nơi này. Về sau sẽ chọn nơi đây làm địađiểm gặp mặt. Lần sau khi đến nơi đây thì không thể tiếp tục dùng cách đi thẳngđến Minh tự, nhiều lần dễ dàng khiến người ta khóa được vị trí. Nhớ kỹ, nghìnvạn lần phải cẩn thận, phía bên Thiên Lưu sơn có rất nhiều Yêu tu với đủ cácloại thiên phú, chỉ cần bị Thiên Lưu sơn khóa chặt mục tiêu, vậy thì khi ThiênLưu sơn thật sự muốn truy tung, gần như không người nào có thể tránh được,nếu như ngươi luôn luôn biến mất một cách khó giải thích, ta lo lắng sớm muộngì cũng sẽ khiến Thiên Lưu sơn nảy sinh hứng thú đối với ngươi.”Dứt lời quay đầu lại hỏi một câu, “Nhớ kỹ không?”Đang tại ngưng thần ghi nhớ, Dữu Khánh lập tức trả lời ngắn gọn: “Cửa sổhướng Nam nơi ta ở, bình thường không mở ra, một mực mở ra chính là muốnđịnh ngày hẹn ngươi. Ngã tư đường xéo ở đối diện, tòa nhà lầu sơn vàng, cửa sổsát đường phố tầng cao nhất, mở ra nửa cánh cửa là hẹn gặp mặt ta.” Dứt lờinhìn về phía nàng ta để xác nhận.“Không hổ là Thám Hoa lang dương danh thiên hạ, trí nhớ không tệ.” LiễuPhiêu Phiêu lạnh như băng trêu chọc một câu, lại nhắc nhở: “Chúng ta khôngthể cùng nhau trở lại, ngươi nán lại nơi này một canh giờ rồi hãy đi.”“Được.” Dữu Khánh đáp lại.Liễu Phiêu Phiêu nhào người chui vào trong nước, liền biến mất không thấy.Dữu Khánh nhìn nhìn ngân phiếu trong tay, hơi lộ vẻ phiền muộn mà buôngtiếng thở dài, “Vô giá? Thiếu nợ nhân tình lại thiếu nợ tiền, thiếu nhiều quá làmsao trả a, cũng không biết lúc nào mới có thể thật sự phát tài.”Nhớ tới lúc trước mình cất lời hùng hồn phát thệ muốn thành kẻ có tiền, lạithêm một tiếng thở dài, chậm rãi nhét ngân phiếu vào trong người, ngồi xuống,sắp xếp, xem xét lại nội dung nói chuyện vừa rồi, nghĩ tới một chuyện, đã quênhỏi nàng ta chức vị bây giờ là gì.Nán lại xấp xỉ một giờ, rồi hắn tựa tại trước khe đá nhìn rõ ràng hoàn cảnh bênngoài, sau đó mới trốn vào trong nước, vừa cẩn thận thăm dò hoàn cảnh dướinước, vừa nhớ kỹ vị trí lối vào hang động dưới nước nằm nơi nào, rồi nhanhchóng rời đi.Lần này hắn tại dưới nước độn đi thật xa, gần như là lên bờ tại một bên kháccủa Ảo Vọng.Trở về chỗ ở, Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết đang chờ hắn liền khẩn cấp hỏithăm tình huống xem thế nào.Dữu Khánh kỹ càng nói lại cho hai người bọn hắn biết, một ít chuyện hắn cầnphải cẩn thận cũng cần phải nhắc nhở hai vị sư huynh đồng thời cẩn thận.Tiểu Hắc ngủ một giấc đến nửa đêm mới tỉnh dậy, sau đó liền kêu gào đói bụng,sau khi sư huynh đệ ba người ngầm đồng ý nhóc con liền chạy đi tìm Hồ VưuLệ đòi ăn, ai bảo Hồ Vưu Lệ nói cô ta có đồ ăn rẻ hơn rất nhiều so với bênngoài, có thể tiết kiệm thì tại sao không tiết kiệm cơ chứ?Mặt khác chính là, dựa vào tu vi của bọn họ, cách một chút thời gian không ăncũng không sao, nhưng Tiểu Hắc thì không giống, tuổi còn nhỏ, năng lực lý giảiđối với công pháp tu hành còn chưa đủ, vẫn còn đang trong giai đoạn nhập môntu hành, thời gian dài không ăn gì thì quả thực chịu không nổi.Rất nhanh, tại ban công dưới lầu liền bay lên mùi thịt, Hồ Vưu Lệ dùng một cáiban công trong nhà làm nhà bếp.Ngửi được mùi thơm của thịt, Dữu Khánh lập tức tìm đến hai vị sư huynh nóicho biết, “Các ngươi có biết bản đồ mà nữ nhân kia gọi là vẽ tay bằng cách nàolàm ra được hay không? Trong nhà cô ta có bản khắc, bộp bộp bộp là in ra đượcmột đống tấm.”Vừa nói ra lời này, lập tức đạt được mục đích, nghĩ đến giá bán ra năm trămlượng kia, vẻ mặt hai người Nam, Mục đều lập tức biến đổi, nhanh chóng đixuống lầu.Hai người chạy đến ban công dưới lầu, nhìn thấy Hồ Vưu Lệ đang nướng thịt,Tiểu Hắc ngồi ở bên cạnh thèm chảy nước miếng, thỉnh thoảng hỏi: “Tỷ tỷnhanh lên một chút đi.”Hồ Vưu Lệ lập tức vui cười, “Tỷ tỷ xinh đẹp không?”“Xinh đẹp!”“Xinh đẹp như thế nào?”“Nhìn là thấy ngươi xinh đẹp.”Lời khen này làm cho Hồ Vưu Lệ mặt mày rạng rỡ, khí tức thanh xuân toát ra,thậm chí còn cười ra má lúm đồng tiền.Nhìn thấy dáng vẻ không có cốt khí của Tiểu Hắc, Nam Trúc đang lải nhải ởmột bên thực sự chịu không nổi, cuối cùng vẫn là mở miệng hỏi: “bánh thịt nàybán như thế nào?”Tại thang lầu bên trong, Dữu Khánh chậm rãi đi xuống lập tức dừng bước,nghiêng đầu dựng lỗ tai lên nghe trộm.

Chương 450: Mật hội (3)