Bán Tiên Dược Thiên Sầu Trong thâm sơn có một đạo quan, hương hỏa sớm đã điêu linh. Bỉ nhân bất tài, tuổi vừa mới mười chín, từ nhỏ đã là một gã đạo sĩ, phía trên có hơn mười vị sư huynh, phía dưới chỉ mình ta nhỏ nhất, tục xưng là Quan môn đệ tử. Sư môn quá nghèo, các sư huynh không chịu được kham khổ, may mắn chưởng môn sư tôn độ lượng, tùy ý chúng sư huynh giải tán rời đi. Về sau có ba vị sư huynh biết lạc đường mà quay lại, tuổi khá lớn, đều đã bốn mươi năm mươi. Nhờ được sư tôn ưu ái, trước khi mất truyền vị trí chưởng môn cho Tiểu đạo, nhưng mà vô luận là tuổi tác hay từng trải đều không thể phục chúng, ba vị sư huynh không phục. Sư môn bất hạnh, Tiểu đạo không phải trái hồng mềm, tuyệt không thoái nhượng, nội đấu cùng họ. Trong thôn dưới núi, có tân cử nhân, là bạn bè từ khi còn nhỏ, trước khi sư tôn mất cũng có dặn dò, hộ tống nó vào kinh đi thi. Nghĩa bất dung từ, vả lại cứ để Tiểu đạo dạo một vòng nhân gian, trở về sẽ đấu cùng chúng sư huynh! Chương 01: Đi thi 3127 tự -…
Chương 451: Mật hội (4)
Bán TiênTác giả: Dược Thiên SầuTruyện Tiên Hiệp Bán Tiên Dược Thiên Sầu Trong thâm sơn có một đạo quan, hương hỏa sớm đã điêu linh. Bỉ nhân bất tài, tuổi vừa mới mười chín, từ nhỏ đã là một gã đạo sĩ, phía trên có hơn mười vị sư huynh, phía dưới chỉ mình ta nhỏ nhất, tục xưng là Quan môn đệ tử. Sư môn quá nghèo, các sư huynh không chịu được kham khổ, may mắn chưởng môn sư tôn độ lượng, tùy ý chúng sư huynh giải tán rời đi. Về sau có ba vị sư huynh biết lạc đường mà quay lại, tuổi khá lớn, đều đã bốn mươi năm mươi. Nhờ được sư tôn ưu ái, trước khi mất truyền vị trí chưởng môn cho Tiểu đạo, nhưng mà vô luận là tuổi tác hay từng trải đều không thể phục chúng, ba vị sư huynh không phục. Sư môn bất hạnh, Tiểu đạo không phải trái hồng mềm, tuyệt không thoái nhượng, nội đấu cùng họ. Trong thôn dưới núi, có tân cử nhân, là bạn bè từ khi còn nhỏ, trước khi sư tôn mất cũng có dặn dò, hộ tống nó vào kinh đi thi. Nghĩa bất dung từ, vả lại cứ để Tiểu đạo dạo một vòng nhân gian, trở về sẽ đấu cùng chúng sư huynh! Chương 01: Đi thi 3127 tự -… Đang nướng bánh thịt ngoài ban công, Hồ Vưu Lệ dường như đã có chuẩn bịsẵn, rút từ trong tay áo ra một tờ giấy, trực tiếp đưa cho Nam Trúc.Nam Trúc không biết nó là thứ gì, mở ra nhìn xem, hiện ra trong mắt là mộtbảng giá bánh thịt, một trăm lượng một cái.Giá cả này đắt hay không đắt? Đối với tại bên ngoài thì quả thực quá đắt, sosánh với gái cả tại Ảo Vọng thì xem như đã rất rẻ.Nam Trúc có chút bất ngờ, lại nhìn nguyên liệu làm bánh thịt phía dưới, pháthiện thấy có thịt chim, có thịt thú, có sườn, còn có cả rau xanh, giá cả mỗi thứđều được ghi rõ ra trên bảng giá.Sau khi xem xét tỉ mỉ giá cả đầu vào của các nguyên liệu, giá cả rẻ đến mứckhiến Nam Trúc giật mình, nhịn không được hỏi: “Rau xanh mua ở đâu, nămmươi cân chỉ mười lượng bạc?”Không cần nói tới gã, ngay cả Mục Ngạo Thiết đứng ở một bên cũng cảm thấykhông thể tin nổi, đều biết rau xanh tại bên này thực tế rất đắt tiền, còn đắt hơncả thịt, chẳng lẽ là bên kia eo biển cũng có trồng rau xanh sao? Nhưng nếu vậythì đáng lẽ cũng không rả như vậy mới phải, bọn họ đã có đi dạo phố tìm hiểugiá cả tại nơi này.Hồ Vưu Lệ lật kìm nướng trong tay, bỏ xuống, bảo Tiểu Hắc tiếp tục lật nướng,Tiểu Hắc rất vui vẻ tiếp nhận lấy công việc này, cực kỳ hăng hái bắt tay vào làmviệc.Hồ Vưu Lệ thì đẩy Nam Trúc đang ngăn cản làm vướng tay vướng chân ở mộtbên ra, đi tới một góc ban công, nơi đó có một đống rau xanh dập nát, Hồ VưuLệ ngồi xổm xuống nhặt lên một mớ rau dập nát, bóc bỏ phần dập nát, hư thốiđi, cuối cùng chỉ còn lại phần lõi rau xanh bên trong, kích thước chỉ còn lại cỡnắm tay, nhưng rất sạch sẽ.Hồ Vưu Lệ đưa ra kết quả cuối cùng cho hai người xem, “Bề ngoài khó coi,không có nghĩa là bên trong cũng khó nhìn, phía trong rất sạch sẽ, hơn nữa ăncàng tươi càng ngon miệng hơn.”Sư huynh đệ hai người mặt đầy kinh ngạc.Nam Trúc hoài nghi, “Ngươi chuyên đi mua rau ráng dập nát này sao?”Hồ Vưu Lệ bỏ rau xuống, phủi tay sạch sẽ rồi đứng lên, duỗi tay về phía gã:“Chỉ cần ngươi có tiền, ta có thể mua về cho ngươi những thứ nguyên vẹn hơnrất nhiều. Ta không có tiền, ăn không nổi thứ tốt, mua chút đồ dập nát thì thếnào chứ? Ta muốn tích góp cho mình chút tiền để kiếm tài nguyên tu luyệnkhông được sao? Ta không ăn trộm không cướp đoạt, quang minh chính đạidùng tiền mua về, mất cũng là mất mặt chính ta, không có làm mất mặt cácngươi, có gì phải kinh ngạc. Lại nói, các ngươi cũng đã thấy được, cũng khôngđưa cho các ngươi ăn rau hỏng, rau hư, đều đã được xử lý sạch sẽ, rất tốt. Cácngươi cũng không có tiền, theo lý thuyết là không đến mức không thể tiếp nhậnđược chuyện này đi?”Lời nói này làm cho Nam Trúc vẻ mặt ngượng ngùng, đưa trả lại tờ bảng giáđang cầm trong tay.Hồ Vưu Lệ không nhận, “Ta biết các ngươi sợ ta chiếm lợi từ các ngươi, chonên cố ý liệt kê ra cái danh sách, cầm đi nhìn xem đi, nhất là tên để râu mép kiavì một tấm bản đồ năm trăm lượng mà than phiền, trách móc ta. Xem cho rõràng đi, ta chỉ kiếm chút chi phí làm chân chạy và tiền công, không lấy nhiềucủa các ngươi a.”Dứt lời liền quay trở lại bên cạnh lò nướng, lấy lại chiếc kìm kẹp thịt từ trongtay Tiểu Hắc, tiếp tục nướng.Hai người Nam, Mục bối rối lui ra, cũng nhìn thấy Dữu Khánh lén lén lút lút lùivề trên lầu, hai người tứ thì hoài nghi mình đã bị lão Thập Ngũ sử dụng nhưcông cụ…Mấy ngày sau đó, sư huynh đệ ba người thay phiên nhau đi dạo quanh ẢoVọng, lui tới nhìn xem khắp nơi, tạm thời không có bất kỳ hành động dư thừanào, tận lực quen thuộc với tình huống và địa hình, cũng không khác gì vớinhững người du lịch tới Ảo Vọng để mở rộng ánh mắt.Ba người luôn luôn duy trì có một người ở lại nơi đặt chân, lưu lại một người đểtrông chừng Tiểu Hắc cũng là một trong những lí do.Ba ngày sau, Dữu Khánh và Mục Ngạo Thiết mới trở lại nơi ở, liền nhìn thấyNam Trúc lén lút ra hiệu cho bọn họ, sau đó lấy ra một phong thư, “Hắc Tử hồiâm rồi.”Dữu Khánh bỗng thấy kỳ quái, “Hồi âm? Người không đến nơi đây gặp mặt,không đến đây dẫn nhi tử về, hồi âm làm gì?”Nam Trúc mặt mày cau lại, than thở, “Tự ngươi xem đi.”Nhận thấy không thích hợp, Dữu Khánh nhanh chóng mở thư ra, cùng xem vớiMục Ngạo Thiết.Quả thực là thư của Ngô Hắc. Đầu tiên, Ngô Hắc thể hiện sự tức giận với hànhđộng của con trai mình, nói chờ khi Tiểu Hắc trở về sẽ trừng trị nó một trận.Sau đó xoay chuyển chủ đề, nói là nếu như Tiểu Hắc đã đi tới nơi này, đi mộtchuyến rất xa như vậy cũng không dễ dàng, không cần thiết vừa tới liền bắt trởvề, dứt khoát để cho Tiểu Hắc ở lại Ảo Vọng mở rộng ánh mắt cũng tốt.Nói hiện tại hắn ta đi tới trái lại không hay, đi đến đó mà không trừng trị TiểuHắc thì không được, nếu như trừng trị nó rồi lại dẫn theo Tiểu Hắc tiếp tục ở lạiđó vui chơi thì không có hiệu quả giáo dục.Then chốt là bản thân Ngô Hắc cũng không lo lắng con trai của mình sẽ xảy rachuyện gì, đặc biệt nhấn mạnh một điểm, lúc trước vì sự an toàn của Tiểu Hắc,cũng đã làm cho Tiểu Hắc một cái thân phận U Giác Phụ, bảo ba người nói TiểuHắc treo thân phận U Giác Phụ ra là được, cơ bản sẽ không có người nào dámlàm xằng làm bậy với Tiểu Hắc, dù cho giao lại cho người khác trông nom cũngsẽ không có vấn đề gì.Nói chung, cuối cùng chính là thể hiện xin lỗi, làm phiền ba vị lão đệ hỗ trợquan tâm, chăm sóc, vân vân.Bức thư này làm cho sư huynh đệ ba người đọc mà sững sờ, việc này quả thựcgiống như là nửa đường nhặt phải đứa con ghẻ, ném đi thì ném không được,mang theo lại trở thành trói buộc, ba người đánh giá Ngô Hắc hoàn toàn khôngxem trọng bọn họ có thể tìm được người, cho rằng bọn họ là tới đây vui chơi.Tại lúc sư huynh đệ ba người đang lải nhải than phiền sau lưng Ngô Hắc thì tạitòa nhà lầu sơn vàng nơi ngã tư đường chếch hướng Nam, cửa sổ tầng cao nhấtchợt mở ra một nửa.Quan sát một hồi, phát hiện cánh cửa sổ kia quả thực đã được mở ra, DữuKhánh lập tức nhảy xuống ban công, rời đi.Sau khi rơi xuống thì trực tiếp chui vào trong hẻm đầu đường, dựa vào sự hiểubiết về địa hình qua mấy ngày tìm hiểu vừa rồi, rất nhanh nhẹn thoát thân, thẳngđến bờ biển, sau đó chui vào trong biển, biến mất.Lặn đi trong biển một đoạn đường rất xa, mới lại đến được nơi eo biển kia, lầnnữa lặng lẽ từ đáy nước tìm vào trong chỗ hang động đó.Liễu Phiêu Phiêu chưa tới, hắn cũng không nôn nóng, ngồi ở đó chậm rãi chờđợi.Khoảng nửa canh giờ sau, mới nhìn thấy Liễu Phiêu Phiêu xuất hiện, DữuKhánh lập tức đứng dậy nghênh đón.Hai người vừa chạm mặt, Liễu Phiêu Phiêu cũng không khách khí, trực tiếp nóira, “Về Hải Nữ gì đó kia, ta đã đi Thiên Lưu sơn tìm hiểu một chút, giống nhưkhông có người nào biết được sự tồn tại của nàng ta. Trong các lời lưu truyềnlại đến hiện nay, đều nói năm đó khi đánh vào Minh Hải tiên phủ thì chỉ gặpphải một con Thú thủ sơn, mấy đại cao thủ vây công Thú thủ sơn, không thấycòn có người nào khác.”Dữu Khánh lại nghĩ tới lời nói của người làm trong khách sạn trên Tinh La đảo,trầm ngâm nói: “Lẽ nào người thật sự còn sống sao? Nếu như thật sự còn sống,loại nhân vật này làm sao lại ẩn nấp nhiều năm như vậy mà không lộ ra bất kỳmanh mối nào chứ? Quả thực có chút không thể tưởng tượng nổi.”Liễu Phiêu Phiêu: “Kết quả chưa chắc là thật, đều là một ít lời kể truyền miệnglại, nói không chừng có thiếu sót.”Dữu Khánh suy tư rồi từ từ nói ra: “Nếu như ngay cả những người vốn luônkhắp nơi tìm kiếm truy tra về tiên phủ, không bỏ qua bất kỳ manh mối gì, màcũng không có người nào biết rõ sự tồ tại của Hải Nữ, vậy thì chắc có lẽ vẫn cònsống.”Hắn nhớ kỹ lời Ngô Hắc đã nói, Ngô Hắc nói vị Đại lực sĩ có nói, muội muộicủa ông ta có năng lực tự bảo vệ mình.Hắn nhờ Liễu Phiêu Phiêu đi tìm hiểu, chỉ là để tránh có sai lầm, không tiệnhành động mù quáng, cần được xác nhận một cái.Liễu Phiêu Phiêu nhắc nhở, “Dù sao cũng là chuyện đã mấy nghìn năm trước,ngươi chắc chắn như vậy, cẩn thận có sai lầm.”Dữu Khánh: “Hải Nữ kia có năng lực tự bảo vệ mình. Nếu như những ngườinăm đó đánh vào gặp được, e rằng động tĩnh sẽ không nhỏ hơn vây công Thúthủ sơn, há có thể im hơi lặng tiếng trong truyền thuyết?”Hắn có thể khẳng định Thú thủ sơn không phải là Hải Nữ, hắn cũng có nghe nóiqua lời kể về việc Minh Hải tiên phủ bị công phá.Nghe nói như thế, Liễu Phiêu Phiêu hơi chút cân nhắc, suy nghĩ cũng phải, quảthực đúng là như thế, nhưng vẫn nhịn không được cảm thán, “Người bìnhthường thật sự có thể sống lâu như vậy sao? Nếu như thật sự đã ẩn nấp nhiềunăm như vậy, tất nhiên là không muốn lộ diện, há là ngươi muốn tìm liền có thểtìm được sao? Hơn nữa, người ta chưa chắc đã còn tại Ảo Vọng, ngươi tìm cáchnào, ngươi cũng không thể công khai kêu to lên nha?”Trong đầu Dữu Khánh lần nữa xuất hiện dáng vẻ của nữ nhân kia theo hìnhdung của người làm khách sạn, trong mắt lộ ra vẻ sâu xa, nói: “Ảo Vọng hẳn làđịa phương nàng ta còn lưu luyến, ta nghĩ, nàng ta hẳn là sẽ chủ động đến tìmta.”Hắn không muốn nói nguyên nhân cụ thể, trực tiếp chuyển đề tài, hỏi: “Kết quảtra xét về Hồ Vưu Lệ kia thế nào rồi?”Liễu Phiêu Phiêu nghe vậy, vui vẻ nói, “Hẳn là không phải có người đang thiếtkế ngươi, Hồ nữ kia hình như còn rất thích ngươi. Đại khái khoảng hai nămtrước, cô ta làm tạp vụ tại khách sạn ‘Lang hoàn cư’ lớn nhất Ảo Vọng, nhìnthấy một khách nhân đang đứng trước một bộ thơ từ treo trên tường nói năng lỗmãng, chính là đang bình phẩm thơ từ của ngươi, đại khái là chê ngươi chẳngqua cũng chỉ như thế, nói chung là khinh thường ngươi. Hồ nữ này vì để bảo vệgiúp ngươi, còn phát sinh xung đột với người ta, nhưng mà thực lực lại khôngbằng người, bị người ta đánh cho thừa sống thiếu chết, còn bởi vì gây sự mà bịgiam vào ‘Trấn hải ty’. Chỉ vì loại chuyện này mà gây xung đột với kháchnhân, nghĩ cũng có thể biết được thái độ của ‘Lang hoàn cư’, đương nhiên làđập bể bát ăn cơm của cô ta.”“…” Dữu Khánh ngạc nhiên, chính hắn cũng khó mà tưởng tượng nổi, danhtiếng của A Sĩ Hành lại có thể có sức hấp dẫn lớn như thế sao?Liễu Phiêu Phiêu nói tiếp: “Hồ nữ này bởi vì dung mạo cũng xem như có nét,cũng từng nhiều lần có người muốn bỏ tiền ra bao dưỡng cô ta, nhưng mà cô tatình nguyện khổ cực kiếm tiền, cũng không đồng ý, vì thế lại khiến cho người takhông vui, rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt, từng bị người giáohuấn qua, cũng đã bị đánh. Ở mức độ nào đó mà nói là rất có cốt khí, ngườikhông xấu, ngươi ở lại đó, vấn đề hẳn là không lớn. Chỉ là…”Dữu Khánh đang chăm chú lắng nghe, nghe vậy liền truy hỏi, “Chỉ là cái gì?”Liễu Phiêu Phiêu lộ ra vẻ mặt trêu chọc, “Một tiểu hồ ly tinh xinh đẹp như thế,lại ngưỡng mộ yêu thích ngươi đã lâu, một khi biết được ngươi chính là A SĩHành, nếu người ta chủ động, ngươi có thể nắm giữ được không? Có muốn lưulại một đoạn tình cảm về Thám Hoa lang tại Ảo Vọng không?”Còn tưởng rằng nàng ta muốn nói cái gì, thì ra là nói chuyện này, Dữu Khánhnghe nói mà mắt trợn trắng, “Một mỹ nữ lạnh lùng như ngươi, nói ra loại lời nóinày mà không cảm thấy kỳ quái sao?”“Được rồi, nói chính sự.” Liễu Phiêu Phiêu lại chuyển chủ đề câu chuyện, lấy ramột quyển giấy đưa cho hắn.Dữu Khánh mở ra nhìn xem, phát hiện là một tấm bản đồ, các tuyến đường đanxen chồng chéo với nhau khiến người xem có phần không hiểu, hỏi: “Đâykhông phải là bản đồ Ảo Vọng đi?”Liễu Phiêu Phiêu: “Phải, là bản đồ các mương nước trong lòng đất. Ta đã suynghĩ rồi, địa điểm gặp mặt này đã dùng qua hai lần, tiếp tục dùng không còn antoàn nữa. Lần tới gặp mặt, hãy vào trong lòng đất đi. Tại trên đó, ta đã đánh dấucác con số một hai ba bốn, lần hẹn gặp tới sẽ đến địa điểm dựa theo thứ tự cáccon số trên đó, nhưng trên đường đi, ngươi vẫn cần phải thận trọng.”Đã nhận ra được, đối với phương diện này, nàng ta vô cùng lo lắng, Dữu Khánhcó thể lý giải, gật đầu nói: “Được.”Liễu Phiêu Phiêu: “Lần này ngươi đi trước.”“Được, nghe lời ngươi.” Dữu Khánh dùng giọng điệu nghịch ngợm, cất kỹ bảnđồ, sai đó chui vào trong nước độn đi.Một đường lặn đi tại trong nước rất lâu, trở lên bờ, lại theo một con đường khácquay trở về chỗ ở.Gặp hai người Nam, Mục, hắn liền kể lại tình huống cho họ biết. Sau đó, hắnmuốn đi tìm Hồ Vưu Lệ có chút việc, kết quả cô ta không có nhà, nói là nữnhân kia lại cõng bao lớn bao nhỏ ra đường phố bán hàng rồi.Vì thế, Dữu Khánh trầm mặc rất lâu, Nam Trúc hỏi hắn có chuyện gì, hắnkhông có nói ra chuyện Hồ Vưu Lệ vì hắn mà bị người đánh còn bị giam nhốttrong đại lao.Việc này cũng không tiện nói cho hai người Nam, Mục biết, nếu không, trongtương lai tất nhiên sẽ trở thành đề tài câu chuyện cho họ trêu chọc.Sau lại, hắn cầm giấy và bút mực ra, cầm lấy bút lông dùng kiểu chữ viết quyquy củ củ không để người nhận ra viết xuống tiêu đề: Thông báo tìm ngườithân!
Bán TiênTác giả: Dược Thiên SầuTruyện Tiên Hiệp Bán Tiên Dược Thiên Sầu Trong thâm sơn có một đạo quan, hương hỏa sớm đã điêu linh. Bỉ nhân bất tài, tuổi vừa mới mười chín, từ nhỏ đã là một gã đạo sĩ, phía trên có hơn mười vị sư huynh, phía dưới chỉ mình ta nhỏ nhất, tục xưng là Quan môn đệ tử. Sư môn quá nghèo, các sư huynh không chịu được kham khổ, may mắn chưởng môn sư tôn độ lượng, tùy ý chúng sư huynh giải tán rời đi. Về sau có ba vị sư huynh biết lạc đường mà quay lại, tuổi khá lớn, đều đã bốn mươi năm mươi. Nhờ được sư tôn ưu ái, trước khi mất truyền vị trí chưởng môn cho Tiểu đạo, nhưng mà vô luận là tuổi tác hay từng trải đều không thể phục chúng, ba vị sư huynh không phục. Sư môn bất hạnh, Tiểu đạo không phải trái hồng mềm, tuyệt không thoái nhượng, nội đấu cùng họ. Trong thôn dưới núi, có tân cử nhân, là bạn bè từ khi còn nhỏ, trước khi sư tôn mất cũng có dặn dò, hộ tống nó vào kinh đi thi. Nghĩa bất dung từ, vả lại cứ để Tiểu đạo dạo một vòng nhân gian, trở về sẽ đấu cùng chúng sư huynh! Chương 01: Đi thi 3127 tự -… Đang nướng bánh thịt ngoài ban công, Hồ Vưu Lệ dường như đã có chuẩn bịsẵn, rút từ trong tay áo ra một tờ giấy, trực tiếp đưa cho Nam Trúc.Nam Trúc không biết nó là thứ gì, mở ra nhìn xem, hiện ra trong mắt là mộtbảng giá bánh thịt, một trăm lượng một cái.Giá cả này đắt hay không đắt? Đối với tại bên ngoài thì quả thực quá đắt, sosánh với gái cả tại Ảo Vọng thì xem như đã rất rẻ.Nam Trúc có chút bất ngờ, lại nhìn nguyên liệu làm bánh thịt phía dưới, pháthiện thấy có thịt chim, có thịt thú, có sườn, còn có cả rau xanh, giá cả mỗi thứđều được ghi rõ ra trên bảng giá.Sau khi xem xét tỉ mỉ giá cả đầu vào của các nguyên liệu, giá cả rẻ đến mứckhiến Nam Trúc giật mình, nhịn không được hỏi: “Rau xanh mua ở đâu, nămmươi cân chỉ mười lượng bạc?”Không cần nói tới gã, ngay cả Mục Ngạo Thiết đứng ở một bên cũng cảm thấykhông thể tin nổi, đều biết rau xanh tại bên này thực tế rất đắt tiền, còn đắt hơncả thịt, chẳng lẽ là bên kia eo biển cũng có trồng rau xanh sao? Nhưng nếu vậythì đáng lẽ cũng không rả như vậy mới phải, bọn họ đã có đi dạo phố tìm hiểugiá cả tại nơi này.Hồ Vưu Lệ lật kìm nướng trong tay, bỏ xuống, bảo Tiểu Hắc tiếp tục lật nướng,Tiểu Hắc rất vui vẻ tiếp nhận lấy công việc này, cực kỳ hăng hái bắt tay vào làmviệc.Hồ Vưu Lệ thì đẩy Nam Trúc đang ngăn cản làm vướng tay vướng chân ở mộtbên ra, đi tới một góc ban công, nơi đó có một đống rau xanh dập nát, Hồ VưuLệ ngồi xổm xuống nhặt lên một mớ rau dập nát, bóc bỏ phần dập nát, hư thốiđi, cuối cùng chỉ còn lại phần lõi rau xanh bên trong, kích thước chỉ còn lại cỡnắm tay, nhưng rất sạch sẽ.Hồ Vưu Lệ đưa ra kết quả cuối cùng cho hai người xem, “Bề ngoài khó coi,không có nghĩa là bên trong cũng khó nhìn, phía trong rất sạch sẽ, hơn nữa ăncàng tươi càng ngon miệng hơn.”Sư huynh đệ hai người mặt đầy kinh ngạc.Nam Trúc hoài nghi, “Ngươi chuyên đi mua rau ráng dập nát này sao?”Hồ Vưu Lệ bỏ rau xuống, phủi tay sạch sẽ rồi đứng lên, duỗi tay về phía gã:“Chỉ cần ngươi có tiền, ta có thể mua về cho ngươi những thứ nguyên vẹn hơnrất nhiều. Ta không có tiền, ăn không nổi thứ tốt, mua chút đồ dập nát thì thếnào chứ? Ta muốn tích góp cho mình chút tiền để kiếm tài nguyên tu luyệnkhông được sao? Ta không ăn trộm không cướp đoạt, quang minh chính đạidùng tiền mua về, mất cũng là mất mặt chính ta, không có làm mất mặt cácngươi, có gì phải kinh ngạc. Lại nói, các ngươi cũng đã thấy được, cũng khôngđưa cho các ngươi ăn rau hỏng, rau hư, đều đã được xử lý sạch sẽ, rất tốt. Cácngươi cũng không có tiền, theo lý thuyết là không đến mức không thể tiếp nhậnđược chuyện này đi?”Lời nói này làm cho Nam Trúc vẻ mặt ngượng ngùng, đưa trả lại tờ bảng giáđang cầm trong tay.Hồ Vưu Lệ không nhận, “Ta biết các ngươi sợ ta chiếm lợi từ các ngươi, chonên cố ý liệt kê ra cái danh sách, cầm đi nhìn xem đi, nhất là tên để râu mép kiavì một tấm bản đồ năm trăm lượng mà than phiền, trách móc ta. Xem cho rõràng đi, ta chỉ kiếm chút chi phí làm chân chạy và tiền công, không lấy nhiềucủa các ngươi a.”Dứt lời liền quay trở lại bên cạnh lò nướng, lấy lại chiếc kìm kẹp thịt từ trongtay Tiểu Hắc, tiếp tục nướng.Hai người Nam, Mục bối rối lui ra, cũng nhìn thấy Dữu Khánh lén lén lút lút lùivề trên lầu, hai người tứ thì hoài nghi mình đã bị lão Thập Ngũ sử dụng nhưcông cụ…Mấy ngày sau đó, sư huynh đệ ba người thay phiên nhau đi dạo quanh ẢoVọng, lui tới nhìn xem khắp nơi, tạm thời không có bất kỳ hành động dư thừanào, tận lực quen thuộc với tình huống và địa hình, cũng không khác gì vớinhững người du lịch tới Ảo Vọng để mở rộng ánh mắt.Ba người luôn luôn duy trì có một người ở lại nơi đặt chân, lưu lại một người đểtrông chừng Tiểu Hắc cũng là một trong những lí do.Ba ngày sau, Dữu Khánh và Mục Ngạo Thiết mới trở lại nơi ở, liền nhìn thấyNam Trúc lén lút ra hiệu cho bọn họ, sau đó lấy ra một phong thư, “Hắc Tử hồiâm rồi.”Dữu Khánh bỗng thấy kỳ quái, “Hồi âm? Người không đến nơi đây gặp mặt,không đến đây dẫn nhi tử về, hồi âm làm gì?”Nam Trúc mặt mày cau lại, than thở, “Tự ngươi xem đi.”Nhận thấy không thích hợp, Dữu Khánh nhanh chóng mở thư ra, cùng xem vớiMục Ngạo Thiết.Quả thực là thư của Ngô Hắc. Đầu tiên, Ngô Hắc thể hiện sự tức giận với hànhđộng của con trai mình, nói chờ khi Tiểu Hắc trở về sẽ trừng trị nó một trận.Sau đó xoay chuyển chủ đề, nói là nếu như Tiểu Hắc đã đi tới nơi này, đi mộtchuyến rất xa như vậy cũng không dễ dàng, không cần thiết vừa tới liền bắt trởvề, dứt khoát để cho Tiểu Hắc ở lại Ảo Vọng mở rộng ánh mắt cũng tốt.Nói hiện tại hắn ta đi tới trái lại không hay, đi đến đó mà không trừng trị TiểuHắc thì không được, nếu như trừng trị nó rồi lại dẫn theo Tiểu Hắc tiếp tục ở lạiđó vui chơi thì không có hiệu quả giáo dục.Then chốt là bản thân Ngô Hắc cũng không lo lắng con trai của mình sẽ xảy rachuyện gì, đặc biệt nhấn mạnh một điểm, lúc trước vì sự an toàn của Tiểu Hắc,cũng đã làm cho Tiểu Hắc một cái thân phận U Giác Phụ, bảo ba người nói TiểuHắc treo thân phận U Giác Phụ ra là được, cơ bản sẽ không có người nào dámlàm xằng làm bậy với Tiểu Hắc, dù cho giao lại cho người khác trông nom cũngsẽ không có vấn đề gì.Nói chung, cuối cùng chính là thể hiện xin lỗi, làm phiền ba vị lão đệ hỗ trợquan tâm, chăm sóc, vân vân.Bức thư này làm cho sư huynh đệ ba người đọc mà sững sờ, việc này quả thựcgiống như là nửa đường nhặt phải đứa con ghẻ, ném đi thì ném không được,mang theo lại trở thành trói buộc, ba người đánh giá Ngô Hắc hoàn toàn khôngxem trọng bọn họ có thể tìm được người, cho rằng bọn họ là tới đây vui chơi.Tại lúc sư huynh đệ ba người đang lải nhải than phiền sau lưng Ngô Hắc thì tạitòa nhà lầu sơn vàng nơi ngã tư đường chếch hướng Nam, cửa sổ tầng cao nhấtchợt mở ra một nửa.Quan sát một hồi, phát hiện cánh cửa sổ kia quả thực đã được mở ra, DữuKhánh lập tức nhảy xuống ban công, rời đi.Sau khi rơi xuống thì trực tiếp chui vào trong hẻm đầu đường, dựa vào sự hiểubiết về địa hình qua mấy ngày tìm hiểu vừa rồi, rất nhanh nhẹn thoát thân, thẳngđến bờ biển, sau đó chui vào trong biển, biến mất.Lặn đi trong biển một đoạn đường rất xa, mới lại đến được nơi eo biển kia, lầnnữa lặng lẽ từ đáy nước tìm vào trong chỗ hang động đó.Liễu Phiêu Phiêu chưa tới, hắn cũng không nôn nóng, ngồi ở đó chậm rãi chờđợi.Khoảng nửa canh giờ sau, mới nhìn thấy Liễu Phiêu Phiêu xuất hiện, DữuKhánh lập tức đứng dậy nghênh đón.Hai người vừa chạm mặt, Liễu Phiêu Phiêu cũng không khách khí, trực tiếp nóira, “Về Hải Nữ gì đó kia, ta đã đi Thiên Lưu sơn tìm hiểu một chút, giống nhưkhông có người nào biết được sự tồn tại của nàng ta. Trong các lời lưu truyềnlại đến hiện nay, đều nói năm đó khi đánh vào Minh Hải tiên phủ thì chỉ gặpphải một con Thú thủ sơn, mấy đại cao thủ vây công Thú thủ sơn, không thấycòn có người nào khác.”Dữu Khánh lại nghĩ tới lời nói của người làm trong khách sạn trên Tinh La đảo,trầm ngâm nói: “Lẽ nào người thật sự còn sống sao? Nếu như thật sự còn sống,loại nhân vật này làm sao lại ẩn nấp nhiều năm như vậy mà không lộ ra bất kỳmanh mối nào chứ? Quả thực có chút không thể tưởng tượng nổi.”Liễu Phiêu Phiêu: “Kết quả chưa chắc là thật, đều là một ít lời kể truyền miệnglại, nói không chừng có thiếu sót.”Dữu Khánh suy tư rồi từ từ nói ra: “Nếu như ngay cả những người vốn luônkhắp nơi tìm kiếm truy tra về tiên phủ, không bỏ qua bất kỳ manh mối gì, màcũng không có người nào biết rõ sự tồ tại của Hải Nữ, vậy thì chắc có lẽ vẫn cònsống.”Hắn nhớ kỹ lời Ngô Hắc đã nói, Ngô Hắc nói vị Đại lực sĩ có nói, muội muộicủa ông ta có năng lực tự bảo vệ mình.Hắn nhờ Liễu Phiêu Phiêu đi tìm hiểu, chỉ là để tránh có sai lầm, không tiệnhành động mù quáng, cần được xác nhận một cái.Liễu Phiêu Phiêu nhắc nhở, “Dù sao cũng là chuyện đã mấy nghìn năm trước,ngươi chắc chắn như vậy, cẩn thận có sai lầm.”Dữu Khánh: “Hải Nữ kia có năng lực tự bảo vệ mình. Nếu như những ngườinăm đó đánh vào gặp được, e rằng động tĩnh sẽ không nhỏ hơn vây công Thúthủ sơn, há có thể im hơi lặng tiếng trong truyền thuyết?”Hắn có thể khẳng định Thú thủ sơn không phải là Hải Nữ, hắn cũng có nghe nóiqua lời kể về việc Minh Hải tiên phủ bị công phá.Nghe nói như thế, Liễu Phiêu Phiêu hơi chút cân nhắc, suy nghĩ cũng phải, quảthực đúng là như thế, nhưng vẫn nhịn không được cảm thán, “Người bìnhthường thật sự có thể sống lâu như vậy sao? Nếu như thật sự đã ẩn nấp nhiềunăm như vậy, tất nhiên là không muốn lộ diện, há là ngươi muốn tìm liền có thểtìm được sao? Hơn nữa, người ta chưa chắc đã còn tại Ảo Vọng, ngươi tìm cáchnào, ngươi cũng không thể công khai kêu to lên nha?”Trong đầu Dữu Khánh lần nữa xuất hiện dáng vẻ của nữ nhân kia theo hìnhdung của người làm khách sạn, trong mắt lộ ra vẻ sâu xa, nói: “Ảo Vọng hẳn làđịa phương nàng ta còn lưu luyến, ta nghĩ, nàng ta hẳn là sẽ chủ động đến tìmta.”Hắn không muốn nói nguyên nhân cụ thể, trực tiếp chuyển đề tài, hỏi: “Kết quảtra xét về Hồ Vưu Lệ kia thế nào rồi?”Liễu Phiêu Phiêu nghe vậy, vui vẻ nói, “Hẳn là không phải có người đang thiếtkế ngươi, Hồ nữ kia hình như còn rất thích ngươi. Đại khái khoảng hai nămtrước, cô ta làm tạp vụ tại khách sạn ‘Lang hoàn cư’ lớn nhất Ảo Vọng, nhìnthấy một khách nhân đang đứng trước một bộ thơ từ treo trên tường nói năng lỗmãng, chính là đang bình phẩm thơ từ của ngươi, đại khái là chê ngươi chẳngqua cũng chỉ như thế, nói chung là khinh thường ngươi. Hồ nữ này vì để bảo vệgiúp ngươi, còn phát sinh xung đột với người ta, nhưng mà thực lực lại khôngbằng người, bị người ta đánh cho thừa sống thiếu chết, còn bởi vì gây sự mà bịgiam vào ‘Trấn hải ty’. Chỉ vì loại chuyện này mà gây xung đột với kháchnhân, nghĩ cũng có thể biết được thái độ của ‘Lang hoàn cư’, đương nhiên làđập bể bát ăn cơm của cô ta.”“…” Dữu Khánh ngạc nhiên, chính hắn cũng khó mà tưởng tượng nổi, danhtiếng của A Sĩ Hành lại có thể có sức hấp dẫn lớn như thế sao?Liễu Phiêu Phiêu nói tiếp: “Hồ nữ này bởi vì dung mạo cũng xem như có nét,cũng từng nhiều lần có người muốn bỏ tiền ra bao dưỡng cô ta, nhưng mà cô tatình nguyện khổ cực kiếm tiền, cũng không đồng ý, vì thế lại khiến cho người takhông vui, rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt, từng bị người giáohuấn qua, cũng đã bị đánh. Ở mức độ nào đó mà nói là rất có cốt khí, ngườikhông xấu, ngươi ở lại đó, vấn đề hẳn là không lớn. Chỉ là…”Dữu Khánh đang chăm chú lắng nghe, nghe vậy liền truy hỏi, “Chỉ là cái gì?”Liễu Phiêu Phiêu lộ ra vẻ mặt trêu chọc, “Một tiểu hồ ly tinh xinh đẹp như thế,lại ngưỡng mộ yêu thích ngươi đã lâu, một khi biết được ngươi chính là A SĩHành, nếu người ta chủ động, ngươi có thể nắm giữ được không? Có muốn lưulại một đoạn tình cảm về Thám Hoa lang tại Ảo Vọng không?”Còn tưởng rằng nàng ta muốn nói cái gì, thì ra là nói chuyện này, Dữu Khánhnghe nói mà mắt trợn trắng, “Một mỹ nữ lạnh lùng như ngươi, nói ra loại lời nóinày mà không cảm thấy kỳ quái sao?”“Được rồi, nói chính sự.” Liễu Phiêu Phiêu lại chuyển chủ đề câu chuyện, lấy ramột quyển giấy đưa cho hắn.Dữu Khánh mở ra nhìn xem, phát hiện là một tấm bản đồ, các tuyến đường đanxen chồng chéo với nhau khiến người xem có phần không hiểu, hỏi: “Đâykhông phải là bản đồ Ảo Vọng đi?”Liễu Phiêu Phiêu: “Phải, là bản đồ các mương nước trong lòng đất. Ta đã suynghĩ rồi, địa điểm gặp mặt này đã dùng qua hai lần, tiếp tục dùng không còn antoàn nữa. Lần tới gặp mặt, hãy vào trong lòng đất đi. Tại trên đó, ta đã đánh dấucác con số một hai ba bốn, lần hẹn gặp tới sẽ đến địa điểm dựa theo thứ tự cáccon số trên đó, nhưng trên đường đi, ngươi vẫn cần phải thận trọng.”Đã nhận ra được, đối với phương diện này, nàng ta vô cùng lo lắng, Dữu Khánhcó thể lý giải, gật đầu nói: “Được.”Liễu Phiêu Phiêu: “Lần này ngươi đi trước.”“Được, nghe lời ngươi.” Dữu Khánh dùng giọng điệu nghịch ngợm, cất kỹ bảnđồ, sai đó chui vào trong nước độn đi.Một đường lặn đi tại trong nước rất lâu, trở lên bờ, lại theo một con đường khácquay trở về chỗ ở.Gặp hai người Nam, Mục, hắn liền kể lại tình huống cho họ biết. Sau đó, hắnmuốn đi tìm Hồ Vưu Lệ có chút việc, kết quả cô ta không có nhà, nói là nữnhân kia lại cõng bao lớn bao nhỏ ra đường phố bán hàng rồi.Vì thế, Dữu Khánh trầm mặc rất lâu, Nam Trúc hỏi hắn có chuyện gì, hắnkhông có nói ra chuyện Hồ Vưu Lệ vì hắn mà bị người đánh còn bị giam nhốttrong đại lao.Việc này cũng không tiện nói cho hai người Nam, Mục biết, nếu không, trongtương lai tất nhiên sẽ trở thành đề tài câu chuyện cho họ trêu chọc.Sau lại, hắn cầm giấy và bút mực ra, cầm lấy bút lông dùng kiểu chữ viết quyquy củ củ không để người nhận ra viết xuống tiêu đề: Thông báo tìm ngườithân!
Bán TiênTác giả: Dược Thiên SầuTruyện Tiên Hiệp Bán Tiên Dược Thiên Sầu Trong thâm sơn có một đạo quan, hương hỏa sớm đã điêu linh. Bỉ nhân bất tài, tuổi vừa mới mười chín, từ nhỏ đã là một gã đạo sĩ, phía trên có hơn mười vị sư huynh, phía dưới chỉ mình ta nhỏ nhất, tục xưng là Quan môn đệ tử. Sư môn quá nghèo, các sư huynh không chịu được kham khổ, may mắn chưởng môn sư tôn độ lượng, tùy ý chúng sư huynh giải tán rời đi. Về sau có ba vị sư huynh biết lạc đường mà quay lại, tuổi khá lớn, đều đã bốn mươi năm mươi. Nhờ được sư tôn ưu ái, trước khi mất truyền vị trí chưởng môn cho Tiểu đạo, nhưng mà vô luận là tuổi tác hay từng trải đều không thể phục chúng, ba vị sư huynh không phục. Sư môn bất hạnh, Tiểu đạo không phải trái hồng mềm, tuyệt không thoái nhượng, nội đấu cùng họ. Trong thôn dưới núi, có tân cử nhân, là bạn bè từ khi còn nhỏ, trước khi sư tôn mất cũng có dặn dò, hộ tống nó vào kinh đi thi. Nghĩa bất dung từ, vả lại cứ để Tiểu đạo dạo một vòng nhân gian, trở về sẽ đấu cùng chúng sư huynh! Chương 01: Đi thi 3127 tự -… Đang nướng bánh thịt ngoài ban công, Hồ Vưu Lệ dường như đã có chuẩn bịsẵn, rút từ trong tay áo ra một tờ giấy, trực tiếp đưa cho Nam Trúc.Nam Trúc không biết nó là thứ gì, mở ra nhìn xem, hiện ra trong mắt là mộtbảng giá bánh thịt, một trăm lượng một cái.Giá cả này đắt hay không đắt? Đối với tại bên ngoài thì quả thực quá đắt, sosánh với gái cả tại Ảo Vọng thì xem như đã rất rẻ.Nam Trúc có chút bất ngờ, lại nhìn nguyên liệu làm bánh thịt phía dưới, pháthiện thấy có thịt chim, có thịt thú, có sườn, còn có cả rau xanh, giá cả mỗi thứđều được ghi rõ ra trên bảng giá.Sau khi xem xét tỉ mỉ giá cả đầu vào của các nguyên liệu, giá cả rẻ đến mứckhiến Nam Trúc giật mình, nhịn không được hỏi: “Rau xanh mua ở đâu, nămmươi cân chỉ mười lượng bạc?”Không cần nói tới gã, ngay cả Mục Ngạo Thiết đứng ở một bên cũng cảm thấykhông thể tin nổi, đều biết rau xanh tại bên này thực tế rất đắt tiền, còn đắt hơncả thịt, chẳng lẽ là bên kia eo biển cũng có trồng rau xanh sao? Nhưng nếu vậythì đáng lẽ cũng không rả như vậy mới phải, bọn họ đã có đi dạo phố tìm hiểugiá cả tại nơi này.Hồ Vưu Lệ lật kìm nướng trong tay, bỏ xuống, bảo Tiểu Hắc tiếp tục lật nướng,Tiểu Hắc rất vui vẻ tiếp nhận lấy công việc này, cực kỳ hăng hái bắt tay vào làmviệc.Hồ Vưu Lệ thì đẩy Nam Trúc đang ngăn cản làm vướng tay vướng chân ở mộtbên ra, đi tới một góc ban công, nơi đó có một đống rau xanh dập nát, Hồ VưuLệ ngồi xổm xuống nhặt lên một mớ rau dập nát, bóc bỏ phần dập nát, hư thốiđi, cuối cùng chỉ còn lại phần lõi rau xanh bên trong, kích thước chỉ còn lại cỡnắm tay, nhưng rất sạch sẽ.Hồ Vưu Lệ đưa ra kết quả cuối cùng cho hai người xem, “Bề ngoài khó coi,không có nghĩa là bên trong cũng khó nhìn, phía trong rất sạch sẽ, hơn nữa ăncàng tươi càng ngon miệng hơn.”Sư huynh đệ hai người mặt đầy kinh ngạc.Nam Trúc hoài nghi, “Ngươi chuyên đi mua rau ráng dập nát này sao?”Hồ Vưu Lệ bỏ rau xuống, phủi tay sạch sẽ rồi đứng lên, duỗi tay về phía gã:“Chỉ cần ngươi có tiền, ta có thể mua về cho ngươi những thứ nguyên vẹn hơnrất nhiều. Ta không có tiền, ăn không nổi thứ tốt, mua chút đồ dập nát thì thếnào chứ? Ta muốn tích góp cho mình chút tiền để kiếm tài nguyên tu luyệnkhông được sao? Ta không ăn trộm không cướp đoạt, quang minh chính đạidùng tiền mua về, mất cũng là mất mặt chính ta, không có làm mất mặt cácngươi, có gì phải kinh ngạc. Lại nói, các ngươi cũng đã thấy được, cũng khôngđưa cho các ngươi ăn rau hỏng, rau hư, đều đã được xử lý sạch sẽ, rất tốt. Cácngươi cũng không có tiền, theo lý thuyết là không đến mức không thể tiếp nhậnđược chuyện này đi?”Lời nói này làm cho Nam Trúc vẻ mặt ngượng ngùng, đưa trả lại tờ bảng giáđang cầm trong tay.Hồ Vưu Lệ không nhận, “Ta biết các ngươi sợ ta chiếm lợi từ các ngươi, chonên cố ý liệt kê ra cái danh sách, cầm đi nhìn xem đi, nhất là tên để râu mép kiavì một tấm bản đồ năm trăm lượng mà than phiền, trách móc ta. Xem cho rõràng đi, ta chỉ kiếm chút chi phí làm chân chạy và tiền công, không lấy nhiềucủa các ngươi a.”Dứt lời liền quay trở lại bên cạnh lò nướng, lấy lại chiếc kìm kẹp thịt từ trongtay Tiểu Hắc, tiếp tục nướng.Hai người Nam, Mục bối rối lui ra, cũng nhìn thấy Dữu Khánh lén lén lút lút lùivề trên lầu, hai người tứ thì hoài nghi mình đã bị lão Thập Ngũ sử dụng nhưcông cụ…Mấy ngày sau đó, sư huynh đệ ba người thay phiên nhau đi dạo quanh ẢoVọng, lui tới nhìn xem khắp nơi, tạm thời không có bất kỳ hành động dư thừanào, tận lực quen thuộc với tình huống và địa hình, cũng không khác gì vớinhững người du lịch tới Ảo Vọng để mở rộng ánh mắt.Ba người luôn luôn duy trì có một người ở lại nơi đặt chân, lưu lại một người đểtrông chừng Tiểu Hắc cũng là một trong những lí do.Ba ngày sau, Dữu Khánh và Mục Ngạo Thiết mới trở lại nơi ở, liền nhìn thấyNam Trúc lén lút ra hiệu cho bọn họ, sau đó lấy ra một phong thư, “Hắc Tử hồiâm rồi.”Dữu Khánh bỗng thấy kỳ quái, “Hồi âm? Người không đến nơi đây gặp mặt,không đến đây dẫn nhi tử về, hồi âm làm gì?”Nam Trúc mặt mày cau lại, than thở, “Tự ngươi xem đi.”Nhận thấy không thích hợp, Dữu Khánh nhanh chóng mở thư ra, cùng xem vớiMục Ngạo Thiết.Quả thực là thư của Ngô Hắc. Đầu tiên, Ngô Hắc thể hiện sự tức giận với hànhđộng của con trai mình, nói chờ khi Tiểu Hắc trở về sẽ trừng trị nó một trận.Sau đó xoay chuyển chủ đề, nói là nếu như Tiểu Hắc đã đi tới nơi này, đi mộtchuyến rất xa như vậy cũng không dễ dàng, không cần thiết vừa tới liền bắt trởvề, dứt khoát để cho Tiểu Hắc ở lại Ảo Vọng mở rộng ánh mắt cũng tốt.Nói hiện tại hắn ta đi tới trái lại không hay, đi đến đó mà không trừng trị TiểuHắc thì không được, nếu như trừng trị nó rồi lại dẫn theo Tiểu Hắc tiếp tục ở lạiđó vui chơi thì không có hiệu quả giáo dục.Then chốt là bản thân Ngô Hắc cũng không lo lắng con trai của mình sẽ xảy rachuyện gì, đặc biệt nhấn mạnh một điểm, lúc trước vì sự an toàn của Tiểu Hắc,cũng đã làm cho Tiểu Hắc một cái thân phận U Giác Phụ, bảo ba người nói TiểuHắc treo thân phận U Giác Phụ ra là được, cơ bản sẽ không có người nào dámlàm xằng làm bậy với Tiểu Hắc, dù cho giao lại cho người khác trông nom cũngsẽ không có vấn đề gì.Nói chung, cuối cùng chính là thể hiện xin lỗi, làm phiền ba vị lão đệ hỗ trợquan tâm, chăm sóc, vân vân.Bức thư này làm cho sư huynh đệ ba người đọc mà sững sờ, việc này quả thựcgiống như là nửa đường nhặt phải đứa con ghẻ, ném đi thì ném không được,mang theo lại trở thành trói buộc, ba người đánh giá Ngô Hắc hoàn toàn khôngxem trọng bọn họ có thể tìm được người, cho rằng bọn họ là tới đây vui chơi.Tại lúc sư huynh đệ ba người đang lải nhải than phiền sau lưng Ngô Hắc thì tạitòa nhà lầu sơn vàng nơi ngã tư đường chếch hướng Nam, cửa sổ tầng cao nhấtchợt mở ra một nửa.Quan sát một hồi, phát hiện cánh cửa sổ kia quả thực đã được mở ra, DữuKhánh lập tức nhảy xuống ban công, rời đi.Sau khi rơi xuống thì trực tiếp chui vào trong hẻm đầu đường, dựa vào sự hiểubiết về địa hình qua mấy ngày tìm hiểu vừa rồi, rất nhanh nhẹn thoát thân, thẳngđến bờ biển, sau đó chui vào trong biển, biến mất.Lặn đi trong biển một đoạn đường rất xa, mới lại đến được nơi eo biển kia, lầnnữa lặng lẽ từ đáy nước tìm vào trong chỗ hang động đó.Liễu Phiêu Phiêu chưa tới, hắn cũng không nôn nóng, ngồi ở đó chậm rãi chờđợi.Khoảng nửa canh giờ sau, mới nhìn thấy Liễu Phiêu Phiêu xuất hiện, DữuKhánh lập tức đứng dậy nghênh đón.Hai người vừa chạm mặt, Liễu Phiêu Phiêu cũng không khách khí, trực tiếp nóira, “Về Hải Nữ gì đó kia, ta đã đi Thiên Lưu sơn tìm hiểu một chút, giống nhưkhông có người nào biết được sự tồn tại của nàng ta. Trong các lời lưu truyềnlại đến hiện nay, đều nói năm đó khi đánh vào Minh Hải tiên phủ thì chỉ gặpphải một con Thú thủ sơn, mấy đại cao thủ vây công Thú thủ sơn, không thấycòn có người nào khác.”Dữu Khánh lại nghĩ tới lời nói của người làm trong khách sạn trên Tinh La đảo,trầm ngâm nói: “Lẽ nào người thật sự còn sống sao? Nếu như thật sự còn sống,loại nhân vật này làm sao lại ẩn nấp nhiều năm như vậy mà không lộ ra bất kỳmanh mối nào chứ? Quả thực có chút không thể tưởng tượng nổi.”Liễu Phiêu Phiêu: “Kết quả chưa chắc là thật, đều là một ít lời kể truyền miệnglại, nói không chừng có thiếu sót.”Dữu Khánh suy tư rồi từ từ nói ra: “Nếu như ngay cả những người vốn luônkhắp nơi tìm kiếm truy tra về tiên phủ, không bỏ qua bất kỳ manh mối gì, màcũng không có người nào biết rõ sự tồ tại của Hải Nữ, vậy thì chắc có lẽ vẫn cònsống.”Hắn nhớ kỹ lời Ngô Hắc đã nói, Ngô Hắc nói vị Đại lực sĩ có nói, muội muộicủa ông ta có năng lực tự bảo vệ mình.Hắn nhờ Liễu Phiêu Phiêu đi tìm hiểu, chỉ là để tránh có sai lầm, không tiệnhành động mù quáng, cần được xác nhận một cái.Liễu Phiêu Phiêu nhắc nhở, “Dù sao cũng là chuyện đã mấy nghìn năm trước,ngươi chắc chắn như vậy, cẩn thận có sai lầm.”Dữu Khánh: “Hải Nữ kia có năng lực tự bảo vệ mình. Nếu như những ngườinăm đó đánh vào gặp được, e rằng động tĩnh sẽ không nhỏ hơn vây công Thúthủ sơn, há có thể im hơi lặng tiếng trong truyền thuyết?”Hắn có thể khẳng định Thú thủ sơn không phải là Hải Nữ, hắn cũng có nghe nóiqua lời kể về việc Minh Hải tiên phủ bị công phá.Nghe nói như thế, Liễu Phiêu Phiêu hơi chút cân nhắc, suy nghĩ cũng phải, quảthực đúng là như thế, nhưng vẫn nhịn không được cảm thán, “Người bìnhthường thật sự có thể sống lâu như vậy sao? Nếu như thật sự đã ẩn nấp nhiềunăm như vậy, tất nhiên là không muốn lộ diện, há là ngươi muốn tìm liền có thểtìm được sao? Hơn nữa, người ta chưa chắc đã còn tại Ảo Vọng, ngươi tìm cáchnào, ngươi cũng không thể công khai kêu to lên nha?”Trong đầu Dữu Khánh lần nữa xuất hiện dáng vẻ của nữ nhân kia theo hìnhdung của người làm khách sạn, trong mắt lộ ra vẻ sâu xa, nói: “Ảo Vọng hẳn làđịa phương nàng ta còn lưu luyến, ta nghĩ, nàng ta hẳn là sẽ chủ động đến tìmta.”Hắn không muốn nói nguyên nhân cụ thể, trực tiếp chuyển đề tài, hỏi: “Kết quảtra xét về Hồ Vưu Lệ kia thế nào rồi?”Liễu Phiêu Phiêu nghe vậy, vui vẻ nói, “Hẳn là không phải có người đang thiếtkế ngươi, Hồ nữ kia hình như còn rất thích ngươi. Đại khái khoảng hai nămtrước, cô ta làm tạp vụ tại khách sạn ‘Lang hoàn cư’ lớn nhất Ảo Vọng, nhìnthấy một khách nhân đang đứng trước một bộ thơ từ treo trên tường nói năng lỗmãng, chính là đang bình phẩm thơ từ của ngươi, đại khái là chê ngươi chẳngqua cũng chỉ như thế, nói chung là khinh thường ngươi. Hồ nữ này vì để bảo vệgiúp ngươi, còn phát sinh xung đột với người ta, nhưng mà thực lực lại khôngbằng người, bị người ta đánh cho thừa sống thiếu chết, còn bởi vì gây sự mà bịgiam vào ‘Trấn hải ty’. Chỉ vì loại chuyện này mà gây xung đột với kháchnhân, nghĩ cũng có thể biết được thái độ của ‘Lang hoàn cư’, đương nhiên làđập bể bát ăn cơm của cô ta.”“…” Dữu Khánh ngạc nhiên, chính hắn cũng khó mà tưởng tượng nổi, danhtiếng của A Sĩ Hành lại có thể có sức hấp dẫn lớn như thế sao?Liễu Phiêu Phiêu nói tiếp: “Hồ nữ này bởi vì dung mạo cũng xem như có nét,cũng từng nhiều lần có người muốn bỏ tiền ra bao dưỡng cô ta, nhưng mà cô tatình nguyện khổ cực kiếm tiền, cũng không đồng ý, vì thế lại khiến cho người takhông vui, rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt, từng bị người giáohuấn qua, cũng đã bị đánh. Ở mức độ nào đó mà nói là rất có cốt khí, ngườikhông xấu, ngươi ở lại đó, vấn đề hẳn là không lớn. Chỉ là…”Dữu Khánh đang chăm chú lắng nghe, nghe vậy liền truy hỏi, “Chỉ là cái gì?”Liễu Phiêu Phiêu lộ ra vẻ mặt trêu chọc, “Một tiểu hồ ly tinh xinh đẹp như thế,lại ngưỡng mộ yêu thích ngươi đã lâu, một khi biết được ngươi chính là A SĩHành, nếu người ta chủ động, ngươi có thể nắm giữ được không? Có muốn lưulại một đoạn tình cảm về Thám Hoa lang tại Ảo Vọng không?”Còn tưởng rằng nàng ta muốn nói cái gì, thì ra là nói chuyện này, Dữu Khánhnghe nói mà mắt trợn trắng, “Một mỹ nữ lạnh lùng như ngươi, nói ra loại lời nóinày mà không cảm thấy kỳ quái sao?”“Được rồi, nói chính sự.” Liễu Phiêu Phiêu lại chuyển chủ đề câu chuyện, lấy ramột quyển giấy đưa cho hắn.Dữu Khánh mở ra nhìn xem, phát hiện là một tấm bản đồ, các tuyến đường đanxen chồng chéo với nhau khiến người xem có phần không hiểu, hỏi: “Đâykhông phải là bản đồ Ảo Vọng đi?”Liễu Phiêu Phiêu: “Phải, là bản đồ các mương nước trong lòng đất. Ta đã suynghĩ rồi, địa điểm gặp mặt này đã dùng qua hai lần, tiếp tục dùng không còn antoàn nữa. Lần tới gặp mặt, hãy vào trong lòng đất đi. Tại trên đó, ta đã đánh dấucác con số một hai ba bốn, lần hẹn gặp tới sẽ đến địa điểm dựa theo thứ tự cáccon số trên đó, nhưng trên đường đi, ngươi vẫn cần phải thận trọng.”Đã nhận ra được, đối với phương diện này, nàng ta vô cùng lo lắng, Dữu Khánhcó thể lý giải, gật đầu nói: “Được.”Liễu Phiêu Phiêu: “Lần này ngươi đi trước.”“Được, nghe lời ngươi.” Dữu Khánh dùng giọng điệu nghịch ngợm, cất kỹ bảnđồ, sai đó chui vào trong nước độn đi.Một đường lặn đi tại trong nước rất lâu, trở lên bờ, lại theo một con đường khácquay trở về chỗ ở.Gặp hai người Nam, Mục, hắn liền kể lại tình huống cho họ biết. Sau đó, hắnmuốn đi tìm Hồ Vưu Lệ có chút việc, kết quả cô ta không có nhà, nói là nữnhân kia lại cõng bao lớn bao nhỏ ra đường phố bán hàng rồi.Vì thế, Dữu Khánh trầm mặc rất lâu, Nam Trúc hỏi hắn có chuyện gì, hắnkhông có nói ra chuyện Hồ Vưu Lệ vì hắn mà bị người đánh còn bị giam nhốttrong đại lao.Việc này cũng không tiện nói cho hai người Nam, Mục biết, nếu không, trongtương lai tất nhiên sẽ trở thành đề tài câu chuyện cho họ trêu chọc.Sau lại, hắn cầm giấy và bút mực ra, cầm lấy bút lông dùng kiểu chữ viết quyquy củ củ không để người nhận ra viết xuống tiêu đề: Thông báo tìm ngườithân!