Bán Tiên Dược Thiên Sầu Trong thâm sơn có một đạo quan, hương hỏa sớm đã điêu linh. Bỉ nhân bất tài, tuổi vừa mới mười chín, từ nhỏ đã là một gã đạo sĩ, phía trên có hơn mười vị sư huynh, phía dưới chỉ mình ta nhỏ nhất, tục xưng là Quan môn đệ tử. Sư môn quá nghèo, các sư huynh không chịu được kham khổ, may mắn chưởng môn sư tôn độ lượng, tùy ý chúng sư huynh giải tán rời đi. Về sau có ba vị sư huynh biết lạc đường mà quay lại, tuổi khá lớn, đều đã bốn mươi năm mươi. Nhờ được sư tôn ưu ái, trước khi mất truyền vị trí chưởng môn cho Tiểu đạo, nhưng mà vô luận là tuổi tác hay từng trải đều không thể phục chúng, ba vị sư huynh không phục. Sư môn bất hạnh, Tiểu đạo không phải trái hồng mềm, tuyệt không thoái nhượng, nội đấu cùng họ. Trong thôn dưới núi, có tân cử nhân, là bạn bè từ khi còn nhỏ, trước khi sư tôn mất cũng có dặn dò, hộ tống nó vào kinh đi thi. Nghĩa bất dung từ, vả lại cứ để Tiểu đạo dạo một vòng nhân gian, trở về sẽ đấu cùng chúng sư huynh! Chương 01: Đi thi 3127 tự -…

Chương 458: Truy tra

Bán TiênTác giả: Dược Thiên SầuTruyện Tiên Hiệp Bán Tiên Dược Thiên Sầu Trong thâm sơn có một đạo quan, hương hỏa sớm đã điêu linh. Bỉ nhân bất tài, tuổi vừa mới mười chín, từ nhỏ đã là một gã đạo sĩ, phía trên có hơn mười vị sư huynh, phía dưới chỉ mình ta nhỏ nhất, tục xưng là Quan môn đệ tử. Sư môn quá nghèo, các sư huynh không chịu được kham khổ, may mắn chưởng môn sư tôn độ lượng, tùy ý chúng sư huynh giải tán rời đi. Về sau có ba vị sư huynh biết lạc đường mà quay lại, tuổi khá lớn, đều đã bốn mươi năm mươi. Nhờ được sư tôn ưu ái, trước khi mất truyền vị trí chưởng môn cho Tiểu đạo, nhưng mà vô luận là tuổi tác hay từng trải đều không thể phục chúng, ba vị sư huynh không phục. Sư môn bất hạnh, Tiểu đạo không phải trái hồng mềm, tuyệt không thoái nhượng, nội đấu cùng họ. Trong thôn dưới núi, có tân cử nhân, là bạn bè từ khi còn nhỏ, trước khi sư tôn mất cũng có dặn dò, hộ tống nó vào kinh đi thi. Nghĩa bất dung từ, vả lại cứ để Tiểu đạo dạo một vòng nhân gian, trở về sẽ đấu cùng chúng sư huynh! Chương 01: Đi thi 3127 tự -… Ngồi quan sát phía sau cửa sổ, Thanh Nha thấy vậy thì hơi cau mày, bởi vì còncó một người của y còn chưa có đi ra, theo hai người một mập mạp một cườngtráng kia trở về, rõ ràng đã làm cho người khác được mình phái đi nhìn xemtình huống không còn dám tiến vào, ở dưới lầu do dự tránh sang một bên.Lúc này, có một người chạy tới phía sau y, bẩm báo: “Thanh gia, đã bắt đượctiểu hài tử vào tay, tuy nhiên, Khôi Tử nói, lão Cẩu đi vào lúc trước đã chết rồi,đã bị người giết chết rồi.”Thanh Nha đột nhiên quay đầu lại, “Bị người giết chết rồi? Có nhìn thấy hungthủ hay không?”Người đến đáp: “Không thấy được, Khôi Tử nói, hắn hoài nghi hung thủ chínhlà tiểu hài tử, bởi vì trên người tiểu hài tử có dính không ít máu tươi bắn vàongười.”“Một đứa nhóc như vậy lại có thể giết chết lão Cẩu sao?”“Khôi Tử nói tên tiểu hài tử kia có phần ương ngạnh, không sợ người lớn chútnào, khi trở nên hung dữ thì trong mắt tràn đầy dã tính, là có thể làm ra chuyệngiết người, lão Cẩu có thể là sơ ý. Còn có, bên trong phòng cũng không có nhìnthấy người khác, nếu là có thể tấn công lão Cẩu nhưng lại không tấn công hắn,thì có phần vô lý.”Thanh Nha: “Bây giờ quan tâm tới chuyện hung thủ không còn ý nghĩa gì, trởvề hỏi tên tiểu hài tử kia một chút là biết, thông báo mọi người lập tức rút lui.”Người đến vội nói: “Thi thể lão Cẩu còn tại bên trong phòng.”Thanh Nha: “Người ta đã trở về rồi, bây giờ chạy đi nhặt xác là ngươi muốnđánh nhau một trận ầm ĩ để gây náo loạn cho mọi người đều biết sao?”Người đến đáp: “Nếu nhận ra lão Cẩu, khẳng định sẽ tra đến trên người chúngta.”Thanh Nha tiếp tục nói:“Đó là chuyện cá nhân của lão Cẩu, không có liên quan gì với chúng ta, chuyệnlần này không liên lụy đến chúng ta. Một chút việc nhỏ như vậy mà lại có thểnáo loạn thành đến mức này, còn có thể ném mất mạng mình, là một tên nguxuẩn, cái nồi này hắn không cõng thì người nào cõng chứ?”Y sẽ không nói cho những người phía dưới biết chuyện lần này có người đứngsau, đó cũng không phải là chuyện người bên dưới cần biết rõ, dứt lời liền xoayngười rời đi, đồng thời lại từ trong túi quần lấy ra một nắm đậu phộng, vừa đivừa bóc vừa ăn, vỏ đậu phộng thì đi tới đâu ném tới đó, guốc gỗ dưới chânkhông ngừng cộp cộp cộp vang lên…Tiến vào gian phòng trên lầu, Mục Ngạo Thiết nhìn thấy được đại bổng với hìnhdạng bọ tre đang treo trên tường, vừa nhìn thấy đồ vật vốn như hình với bóngcùng Tiểu Hắc nằm đơn độc tại đây, lại thêm trên thân đại bổng dính máu, y lậptức nhận thức được Tiểu Hắc đã xảy ra chuyện.Tiến vào phòng tầng dưới, Nam Trúc nhìn thấy được thi thể trên mặt sàn, kinhhãi, tiến lên nhìn, phát hiện không phải là Hồ Vưu Lệ, càng không phải là TiểuHắc, một số vết thương trên thi thể rõ ràng là do bị gậy nện tạo ra.Quan sát kỹ càng tình trạng trong phòng một hồi, gã lại tiến tới mở gian phòngriêng của Hồ Vưu Lệ ra.Hiện lên trong mắt chính là đồ dùng của nữ nhân trải khắp phòng, gã muốn lụcsoát xem có người nào trong này hay không, nhìn dưới giường, trong tủ, cẩnthận kiểm tra khắp mọi ngóc ngách.Mục Ngạo Thiết đi xuống lầu, quan sát bên trong phòng một lúc, rồi cũng điđến bên cạnh thi thể, kiểm tra xem.Nam Trúc từ trong gian phòng của Hồ Vưu Lệ đi ra, hỏi: “Dưới này không cóai, trên lầu thì sao?”Mục Ngạo Thiết đứng lên, “Không có ai, trên lầu không có dấu vết tranh đấu.”Nam Trúc nhìn quanh, “Thi thể còn tại, hoặc là hành sự thất bại, Hồ Vưu Lệ dẫntheo Tiểu Hắc chạy thoát thân rồi, hoặc là đồng bạn của hung thủ không thể kịptới đưa thi thể rời đi.”Mục Ngạo Thiết: “Khả năng Tiểu Hắc thoát thân không lớn.”Nam Trúc: “Vì sao?”Mục Ngạo Thiết: “Đại bổng ở tại bên trên. Người chết hẳn là không biết đạibổng là vật sống, cho nên không cẩn thận bị chết tại trên tay đại bổng. Từ dấuvết trên thân người chết và kết hợp với vết máu trên thân đại bổng, có thể thấyhẳn phải là bị người dùng đại bổng nện loạn xạ một hồi, cách sử dụng đại bổngnhư vậy, ngoại trừ Tiểu Hắc ra hẳn không có người khác, chắc hẳn là bị TiểuHắc nện chết.”Nam Trúc đã hiểu ý của y, đại bổng còn ở tại đây, vậy thì đã nói rõ Tiểu Hắc bịngười bắt đi rồi, nếu không thì đại bổng khẳng định sẽ cùng theo Tiểu Hắc chạyđi.Đột nhiên, hai người đồng thời cảnh giác mà quay đầu lại, nhìn về phía bancông.Chỉ thấy một thân ảnh lóe lên, xuất hiện trên này, không phải ai khác, chính làHồ Vưu Lệ, trên mặt cô ta có thể thấy được sự nôn nóng.Trông thấy là cô ta, Nam Trúc lập tức hỏi: “Tiểu Hắc đâu?”Hồ Vưu Lệ vừa nghe lời này lập tức trở nên khẩn trương, cũng đã nhìn thấyđược thi thể trên sàn nhà, nỗi lòng càng thêm thắt chặt lại, cắn chặt môi, ở tạichỗ dốc sức lắc đầu.Nam Trúc nhịn không được quở trách một câu, “Ngươi lắc đầu làm gì, là mởmiệng hỏi ngươi a!”Trong mắt Hồ Vưu Lệ thoáng hiện nét bi phẫn nói:“Ta không biết, ta bị Diêu thẩm lừa, các ngươi đi rồi, Diêu thẩm tới đây, nóinhìn thấy các ngươi bị người đả thương. Trong lúc sốt ruột, ta liền để Tiểu Hắcở nhà, đi theo bà ta, về sau lại bà ta một mực không nói rõ được địa điểm tạiđâu, lúc đó ta mới phát hiện được không thích hợp, hỏi bà ta là chuyện gì xảyra, bà ta không chịu nói, ta liền nhanh chóng chạy trở về. Ta thật sự không nghĩtới Diêu thẩm sẽ gạt ta.”Sư huynh đệ hai người nhìn nhau, đều đã hiểu rồi, nếu như Hồ nữ này khôngnói dối, vậy thì việc của kẻ gây án chính là nhằm vào Tiểu Hắc, vì sao lại đi đốiphó một tiểu hài tử chứ?Nam Trúc nói với Hồ Vưu Lệ: “Chúng ta đi tìm người, ngươi ở chỗ này chờ lãoThập Ngũ.”Hồ Vưu Lệ liên tục gật đầu, khẩn trương hỏi một câu, “Tiểu Hắc không có việcgì đi?”“Không biết.” Nam Trúc ném lại một câu rồi lập tức dẫn Mục Ngạo Thiết rời đi.Sau khi hai người phi thân xuống lầu, nhìn thấy được nhiều người hai bênđường phố vẫn còn chỉ trỏ về phía bên này, rõ ràng đã nhìn thấy gì đó, hai ngườilập tức di chuyển đi tới thỉnh giáo và dò hỏi. Quả nhiên, từ trong miệng nhữngngười xung quanh bọn hắn biết được Tiểu Hắc sau khi trốn ra khỏi nhà thì bị bắtđi.Đã biết được phương hướng Tiểu Hắc bị mang đi, Nam Trúc muốn đuổi đi theo,nhưng Mục Ngạo Thiết nhắc nhở: “Bây giờ truy theo cũng đã chậm, trước tiênđi tìm Diêu thẩm kia đã.”Nam Trúc suy nghĩ thấy cũng phải, hai người lập tức đi thẳng đến cửa tiệm củaDiêu thẩm.Cửa tiệm Diêu Ký chỉ là một tiệm tạp hóa không lớn, lão bản chính là Diêuthẩm, trong tiệm chỉ có một gã người làm trẻ tuổi, là con trai của Diêu thẩm.Lúc này Diêu thẩm cũng đã trở về trong cửa hàng, cũng vừa mới trở về khôngbao lâu, vừa mới quay đầu liền nhìn thấy hai sư huynh đệ dắt tay nhau từ ngoàitiệm đi vào, tức thì có chút khẩn trương, nhưng cũng nỗ lực trấn định, làm bộnhư không có gì.Không chỉ làm bộ như không có gì, còn chủ động nói cười nói: “Ui, hai vị đạihuynh đệ tới rồi.”Nam Trúc không cùng bà ta nói vòng vo, trực tiếp hỏi: “Người bị bắt đi đâurồi?”Diêu thẩm cười ha hả đáp: “Mập mạp huynh đệ, nói gì vậy chứ, tại sao ta nghekhông hiểu?”Nam Trúc hỏi tiếp: “Là người nào bắt người đi rồi?”Diêu thẩm loay hoay bàn tính trên quầy hàng, “Mập mạp huynh đệ, ta đónkhách với khuôn mặt tươi cười, nhưng nếu ngươi nói tiếp những câu không đầukhông đuôi như vậy, ta liền không phụng bồi nữa.”Nam Trúc cau mày, hai tay ôm lấy bụng bự, cười lạnh một tiếng, “Diêu thẩm,làm tốt việc buôn bán của ngươi đi, đừng trộn lẫn vào việc không nên xen vào,nếu thật sự chọc cho lão tử nổi giận, ngươi không suy nghĩ vì chính mình thìcũng phải suy nghĩ cho con trai của ngươi đi?” Nói xong thì ánh mắt lạnh lùngliếc nhìn về phía con trai bà ta.Xuất sơn sau đã trải qua nhiều như vậy sự tình, một ít dáng vẻ đã là bất tri bấtgiác đích có rồi, chí ít tại hắn kinh lịch đích chút.. kia nhân vật tới nói, diêu thímtử tại hắn trong mắt thực sự là không tính cái gì, vì vậy mà nói lời này thìnghiễm nhiên có liễu một loại khí thế.Kết quả con trai của Diêu thẩm trẻ tuổi khí thịnh, vừa nghe được lời này thìkhông vui, lập tức đi tới châm biếm, “Mấy kẻ ngay cả khách sạn cũng không ởđược, còn dám tới cửa tiệm nhà ta dương oai, có biết được nơi đây là địaphương nào không, nơi này là Ảo Vọng, không phải địa phương để các ngươidương oai.”Nam Trúc hừ lạnh một tiếng nói:“Thanh niên nhân, không hiểu chuyện thì đừng có nói lung tung, nếu muốn mởmiệng nói chuyện, trước khi mở miệng tốt nhất phải có chút đầu óc. Xem dángvẻ của các ngươi, dường như đã biết là kẻ nào động thủ, nếu đã biết là nhân vậtdạng gì đối nghịch cùng mấy người chúng ta, thì phải có chút đầu óc cân nhắcmột chút vì sao chúng ta có tư cách làm đối thủ của bọn họ. Ngươi thật sự chorằng bọn ta không ở khách sạn thì dễ trêu chọc sao? Nếu thật chán sống rồi, lãotử sẽ thành toàn cho ngươi!”Lời này vừa nói ra, thanh niên nhân tựa hồ lập tức đã hiểu được rồi, trong ánhmắt thoáng hiện sự hoảng loạn khó giải thích.Nam Trúc đã hiểu được, quả nhiên không phải là người bình thường động thủ.Sắc mặt Diêu thẩm cũng lập tức thay đổi, trở nên khó coi, cũng không thể tiếptục giả bộ bình tĩnh nữa, thái độ cũng rất nhanh chuyển thành chịu thua, nhỏgiọng cầu xin:“Nhị vị, van cầu các ngươi, bọn họ lấy con trai của ta để uy hiếp ta, bây giờ cácngươi lại uy hiếp con ta, bảo ta làm sao bây giờ? Là ai làm, ta thật sự khôngdám nói, cho dù các ngươi giết chết chúng ta, chúng ta cũng không thể nói, chỉcần nói ra, tại Ảo Vọng liền không còn có nơi sống yên ổn cho mẹ con chúng ta,mẹ con chúng ta nhất định cũng sẽ chết rất thảm. Nhìn tại việc chúng ta cònphải giúp các ngươi tìm muội muội, các ngươi hãy buông tha chúng ta đi!”Trên khuôn mặt lạnh lùng của Nam Trúc hơi hiện ra sát khí, ánh mắt chuyển tớichuyển lui trên mặt hai mẹ con một hồi, cuối cùng hất đầu ra hiệu với MụcNgạo Thiết một tiếng, “Đi!”Rồi lập tức xoay người rời đi, không có bức ép hai mẹ con đến cùng, cũng thựcsự là ngoại trừ nói ra chút lời nói hù dọa người ta ra, bọn họ cũng không tiệnbức ép người gia quá mức, lẽ nào sẽ ngang nhiên động thủ tại Ảo Vọng sao?Sau khi nhìn theo hai người rời đi, Diêu thẩm tay ôm ngực, lòng còn sợ hãi thìthầm tự nói, “Vưu Lệ đây là rước những người nào vào nhà a, vậy mà lại khiếncho những người kia hao hết tâm tư để đối phó như thế.”Con trai bà ta hừ hừ mấy lời, “Khinh người quá đáng!”Như là có chút không phục.Hai người Nam, Mục đi ra khỏi cửa hàng, sau đó cũng không có trở về, lập tứcđi thẳng theo phương hướng Tiểu Hắc bị người bắt đi, một đường hỏi thămngười đi đường, hỏi có nhìn thấy người đi hướng nào rồi hay không.Kết quả tìm không được Tiểu Hắc, trái lại gặp được Dữu Khánh giấu mình tạitrong bộ áo choàng đen.Lúc đầu, hai người không có nhận ra, thiếu một chút đi lướt qua bên người hắn,là Dữu Khánh chủ động đưa tay chúp lại cánh tay Nam Trúc, “Hai người cácngươi lải nhải một đường tìm hiểu gì vậy?”Lúc này hai người mới phát hiện ra là hắn, Nam Trúc lập tức hạ thấp giọng nói:“Đã xảy ra chuyện, Tiểu Hắc bị người bắt đi rồi.”Dữu Khánh ngẩn người, hỏi ngược lại: “Tiểu Hắc? Bắt nó làm gì? Kẻ phíangười mặt sắt lại xuất thủ rồi hay sao?”Trên đường cái người qua người lại, hiển nhiên không phải nơi trao đổi nhữngchuyện này, Nam Trúc nhìn nhìn khắp nơi, nhanh chóng lôi kéo hắn đến trongngõ hẻm gần đó.Sau khi đi đến một nơi có phần hẻo lánh, Nam Trúc lập tức rất nhanh nhỏ giọngkể lại cho hắn nghe sự việc trải qua.Dữu Khánh nghe xong nhíu mày, hoài nghi tự nói, “Thừa dịp ta đi rồi, lại dụ cácngươi rời đi, sau đó lại bắt cóc Tiểu Hắc, đến cùng là muốn làm gì chứ?”Nam Trúc nói: “Lẽ nào thực sự là kẻ phía sau Người mặt sắt lại xuất thủ rồi?”Dữu Khánh hỏi một đằng, trả lời một nẻo: “Người của Liễu Phiêu Phiêu mộtmực nhìn chằm chằm vào nơi chúng ta ở, Tiểu Hắc bị bắt đi, bọn họ khẳng địnhđã nhìn thấy, không xuất thủ tuy bắt hay ngăn cản sao?”Nam Trúc nói: “Không có, chí ít theo chúng ta dò hỏi được thì toàn bộ quá trìnhmà người khác nhìn thấy là không có bên thứ ba tham gia.”Dữu Khánh nói:“Vậy thì không phải là phía bên Người mặt sắt, kẻ phía sau Người mặt sắt vôcùng cẩn thận, ngang nhiên bắt cóc nay giữa ban ngày ban mặt như vậy khôngcó khả năng lắm. Đối diện với việc ngang nhiên bắt cóc như thế, đám ngườiLiễu Phiêu Phiêu lại không xuất thủ thì khẳng định có nguyên nhân, tại ẢoVọng, có thể đè bọn họ lại không cho hành động, ngoại trừ quan trên ra đại kháicũng sẽ không có người khác. Người phía sau Người mặt sắt hẳn là không dámlàm như vậy. Mẹ nó, lúc trước mới từ chối dự tiệc, phía sau lập tức xảy rachuyện như vậy, sẽ không phải là con chim ngốc Vương Vấn Thiên kia làm đi?”

Bán TiênTác giả: Dược Thiên SầuTruyện Tiên Hiệp Bán Tiên Dược Thiên Sầu Trong thâm sơn có một đạo quan, hương hỏa sớm đã điêu linh. Bỉ nhân bất tài, tuổi vừa mới mười chín, từ nhỏ đã là một gã đạo sĩ, phía trên có hơn mười vị sư huynh, phía dưới chỉ mình ta nhỏ nhất, tục xưng là Quan môn đệ tử. Sư môn quá nghèo, các sư huynh không chịu được kham khổ, may mắn chưởng môn sư tôn độ lượng, tùy ý chúng sư huynh giải tán rời đi. Về sau có ba vị sư huynh biết lạc đường mà quay lại, tuổi khá lớn, đều đã bốn mươi năm mươi. Nhờ được sư tôn ưu ái, trước khi mất truyền vị trí chưởng môn cho Tiểu đạo, nhưng mà vô luận là tuổi tác hay từng trải đều không thể phục chúng, ba vị sư huynh không phục. Sư môn bất hạnh, Tiểu đạo không phải trái hồng mềm, tuyệt không thoái nhượng, nội đấu cùng họ. Trong thôn dưới núi, có tân cử nhân, là bạn bè từ khi còn nhỏ, trước khi sư tôn mất cũng có dặn dò, hộ tống nó vào kinh đi thi. Nghĩa bất dung từ, vả lại cứ để Tiểu đạo dạo một vòng nhân gian, trở về sẽ đấu cùng chúng sư huynh! Chương 01: Đi thi 3127 tự -… Ngồi quan sát phía sau cửa sổ, Thanh Nha thấy vậy thì hơi cau mày, bởi vì còncó một người của y còn chưa có đi ra, theo hai người một mập mạp một cườngtráng kia trở về, rõ ràng đã làm cho người khác được mình phái đi nhìn xemtình huống không còn dám tiến vào, ở dưới lầu do dự tránh sang một bên.Lúc này, có một người chạy tới phía sau y, bẩm báo: “Thanh gia, đã bắt đượctiểu hài tử vào tay, tuy nhiên, Khôi Tử nói, lão Cẩu đi vào lúc trước đã chết rồi,đã bị người giết chết rồi.”Thanh Nha đột nhiên quay đầu lại, “Bị người giết chết rồi? Có nhìn thấy hungthủ hay không?”Người đến đáp: “Không thấy được, Khôi Tử nói, hắn hoài nghi hung thủ chínhlà tiểu hài tử, bởi vì trên người tiểu hài tử có dính không ít máu tươi bắn vàongười.”“Một đứa nhóc như vậy lại có thể giết chết lão Cẩu sao?”“Khôi Tử nói tên tiểu hài tử kia có phần ương ngạnh, không sợ người lớn chútnào, khi trở nên hung dữ thì trong mắt tràn đầy dã tính, là có thể làm ra chuyệngiết người, lão Cẩu có thể là sơ ý. Còn có, bên trong phòng cũng không có nhìnthấy người khác, nếu là có thể tấn công lão Cẩu nhưng lại không tấn công hắn,thì có phần vô lý.”Thanh Nha: “Bây giờ quan tâm tới chuyện hung thủ không còn ý nghĩa gì, trởvề hỏi tên tiểu hài tử kia một chút là biết, thông báo mọi người lập tức rút lui.”Người đến vội nói: “Thi thể lão Cẩu còn tại bên trong phòng.”Thanh Nha: “Người ta đã trở về rồi, bây giờ chạy đi nhặt xác là ngươi muốnđánh nhau một trận ầm ĩ để gây náo loạn cho mọi người đều biết sao?”Người đến đáp: “Nếu nhận ra lão Cẩu, khẳng định sẽ tra đến trên người chúngta.”Thanh Nha tiếp tục nói:“Đó là chuyện cá nhân của lão Cẩu, không có liên quan gì với chúng ta, chuyệnlần này không liên lụy đến chúng ta. Một chút việc nhỏ như vậy mà lại có thểnáo loạn thành đến mức này, còn có thể ném mất mạng mình, là một tên nguxuẩn, cái nồi này hắn không cõng thì người nào cõng chứ?”Y sẽ không nói cho những người phía dưới biết chuyện lần này có người đứngsau, đó cũng không phải là chuyện người bên dưới cần biết rõ, dứt lời liền xoayngười rời đi, đồng thời lại từ trong túi quần lấy ra một nắm đậu phộng, vừa đivừa bóc vừa ăn, vỏ đậu phộng thì đi tới đâu ném tới đó, guốc gỗ dưới chânkhông ngừng cộp cộp cộp vang lên…Tiến vào gian phòng trên lầu, Mục Ngạo Thiết nhìn thấy được đại bổng với hìnhdạng bọ tre đang treo trên tường, vừa nhìn thấy đồ vật vốn như hình với bóngcùng Tiểu Hắc nằm đơn độc tại đây, lại thêm trên thân đại bổng dính máu, y lậptức nhận thức được Tiểu Hắc đã xảy ra chuyện.Tiến vào phòng tầng dưới, Nam Trúc nhìn thấy được thi thể trên mặt sàn, kinhhãi, tiến lên nhìn, phát hiện không phải là Hồ Vưu Lệ, càng không phải là TiểuHắc, một số vết thương trên thi thể rõ ràng là do bị gậy nện tạo ra.Quan sát kỹ càng tình trạng trong phòng một hồi, gã lại tiến tới mở gian phòngriêng của Hồ Vưu Lệ ra.Hiện lên trong mắt chính là đồ dùng của nữ nhân trải khắp phòng, gã muốn lụcsoát xem có người nào trong này hay không, nhìn dưới giường, trong tủ, cẩnthận kiểm tra khắp mọi ngóc ngách.Mục Ngạo Thiết đi xuống lầu, quan sát bên trong phòng một lúc, rồi cũng điđến bên cạnh thi thể, kiểm tra xem.Nam Trúc từ trong gian phòng của Hồ Vưu Lệ đi ra, hỏi: “Dưới này không cóai, trên lầu thì sao?”Mục Ngạo Thiết đứng lên, “Không có ai, trên lầu không có dấu vết tranh đấu.”Nam Trúc nhìn quanh, “Thi thể còn tại, hoặc là hành sự thất bại, Hồ Vưu Lệ dẫntheo Tiểu Hắc chạy thoát thân rồi, hoặc là đồng bạn của hung thủ không thể kịptới đưa thi thể rời đi.”Mục Ngạo Thiết: “Khả năng Tiểu Hắc thoát thân không lớn.”Nam Trúc: “Vì sao?”Mục Ngạo Thiết: “Đại bổng ở tại bên trên. Người chết hẳn là không biết đạibổng là vật sống, cho nên không cẩn thận bị chết tại trên tay đại bổng. Từ dấuvết trên thân người chết và kết hợp với vết máu trên thân đại bổng, có thể thấyhẳn phải là bị người dùng đại bổng nện loạn xạ một hồi, cách sử dụng đại bổngnhư vậy, ngoại trừ Tiểu Hắc ra hẳn không có người khác, chắc hẳn là bị TiểuHắc nện chết.”Nam Trúc đã hiểu ý của y, đại bổng còn ở tại đây, vậy thì đã nói rõ Tiểu Hắc bịngười bắt đi rồi, nếu không thì đại bổng khẳng định sẽ cùng theo Tiểu Hắc chạyđi.Đột nhiên, hai người đồng thời cảnh giác mà quay đầu lại, nhìn về phía bancông.Chỉ thấy một thân ảnh lóe lên, xuất hiện trên này, không phải ai khác, chính làHồ Vưu Lệ, trên mặt cô ta có thể thấy được sự nôn nóng.Trông thấy là cô ta, Nam Trúc lập tức hỏi: “Tiểu Hắc đâu?”Hồ Vưu Lệ vừa nghe lời này lập tức trở nên khẩn trương, cũng đã nhìn thấyđược thi thể trên sàn nhà, nỗi lòng càng thêm thắt chặt lại, cắn chặt môi, ở tạichỗ dốc sức lắc đầu.Nam Trúc nhịn không được quở trách một câu, “Ngươi lắc đầu làm gì, là mởmiệng hỏi ngươi a!”Trong mắt Hồ Vưu Lệ thoáng hiện nét bi phẫn nói:“Ta không biết, ta bị Diêu thẩm lừa, các ngươi đi rồi, Diêu thẩm tới đây, nóinhìn thấy các ngươi bị người đả thương. Trong lúc sốt ruột, ta liền để Tiểu Hắcở nhà, đi theo bà ta, về sau lại bà ta một mực không nói rõ được địa điểm tạiđâu, lúc đó ta mới phát hiện được không thích hợp, hỏi bà ta là chuyện gì xảyra, bà ta không chịu nói, ta liền nhanh chóng chạy trở về. Ta thật sự không nghĩtới Diêu thẩm sẽ gạt ta.”Sư huynh đệ hai người nhìn nhau, đều đã hiểu rồi, nếu như Hồ nữ này khôngnói dối, vậy thì việc của kẻ gây án chính là nhằm vào Tiểu Hắc, vì sao lại đi đốiphó một tiểu hài tử chứ?Nam Trúc nói với Hồ Vưu Lệ: “Chúng ta đi tìm người, ngươi ở chỗ này chờ lãoThập Ngũ.”Hồ Vưu Lệ liên tục gật đầu, khẩn trương hỏi một câu, “Tiểu Hắc không có việcgì đi?”“Không biết.” Nam Trúc ném lại một câu rồi lập tức dẫn Mục Ngạo Thiết rời đi.Sau khi hai người phi thân xuống lầu, nhìn thấy được nhiều người hai bênđường phố vẫn còn chỉ trỏ về phía bên này, rõ ràng đã nhìn thấy gì đó, hai ngườilập tức di chuyển đi tới thỉnh giáo và dò hỏi. Quả nhiên, từ trong miệng nhữngngười xung quanh bọn hắn biết được Tiểu Hắc sau khi trốn ra khỏi nhà thì bị bắtđi.Đã biết được phương hướng Tiểu Hắc bị mang đi, Nam Trúc muốn đuổi đi theo,nhưng Mục Ngạo Thiết nhắc nhở: “Bây giờ truy theo cũng đã chậm, trước tiênđi tìm Diêu thẩm kia đã.”Nam Trúc suy nghĩ thấy cũng phải, hai người lập tức đi thẳng đến cửa tiệm củaDiêu thẩm.Cửa tiệm Diêu Ký chỉ là một tiệm tạp hóa không lớn, lão bản chính là Diêuthẩm, trong tiệm chỉ có một gã người làm trẻ tuổi, là con trai của Diêu thẩm.Lúc này Diêu thẩm cũng đã trở về trong cửa hàng, cũng vừa mới trở về khôngbao lâu, vừa mới quay đầu liền nhìn thấy hai sư huynh đệ dắt tay nhau từ ngoàitiệm đi vào, tức thì có chút khẩn trương, nhưng cũng nỗ lực trấn định, làm bộnhư không có gì.Không chỉ làm bộ như không có gì, còn chủ động nói cười nói: “Ui, hai vị đạihuynh đệ tới rồi.”Nam Trúc không cùng bà ta nói vòng vo, trực tiếp hỏi: “Người bị bắt đi đâurồi?”Diêu thẩm cười ha hả đáp: “Mập mạp huynh đệ, nói gì vậy chứ, tại sao ta nghekhông hiểu?”Nam Trúc hỏi tiếp: “Là người nào bắt người đi rồi?”Diêu thẩm loay hoay bàn tính trên quầy hàng, “Mập mạp huynh đệ, ta đónkhách với khuôn mặt tươi cười, nhưng nếu ngươi nói tiếp những câu không đầukhông đuôi như vậy, ta liền không phụng bồi nữa.”Nam Trúc cau mày, hai tay ôm lấy bụng bự, cười lạnh một tiếng, “Diêu thẩm,làm tốt việc buôn bán của ngươi đi, đừng trộn lẫn vào việc không nên xen vào,nếu thật sự chọc cho lão tử nổi giận, ngươi không suy nghĩ vì chính mình thìcũng phải suy nghĩ cho con trai của ngươi đi?” Nói xong thì ánh mắt lạnh lùngliếc nhìn về phía con trai bà ta.Xuất sơn sau đã trải qua nhiều như vậy sự tình, một ít dáng vẻ đã là bất tri bấtgiác đích có rồi, chí ít tại hắn kinh lịch đích chút.. kia nhân vật tới nói, diêu thímtử tại hắn trong mắt thực sự là không tính cái gì, vì vậy mà nói lời này thìnghiễm nhiên có liễu một loại khí thế.Kết quả con trai của Diêu thẩm trẻ tuổi khí thịnh, vừa nghe được lời này thìkhông vui, lập tức đi tới châm biếm, “Mấy kẻ ngay cả khách sạn cũng không ởđược, còn dám tới cửa tiệm nhà ta dương oai, có biết được nơi đây là địaphương nào không, nơi này là Ảo Vọng, không phải địa phương để các ngươidương oai.”Nam Trúc hừ lạnh một tiếng nói:“Thanh niên nhân, không hiểu chuyện thì đừng có nói lung tung, nếu muốn mởmiệng nói chuyện, trước khi mở miệng tốt nhất phải có chút đầu óc. Xem dángvẻ của các ngươi, dường như đã biết là kẻ nào động thủ, nếu đã biết là nhân vậtdạng gì đối nghịch cùng mấy người chúng ta, thì phải có chút đầu óc cân nhắcmột chút vì sao chúng ta có tư cách làm đối thủ của bọn họ. Ngươi thật sự chorằng bọn ta không ở khách sạn thì dễ trêu chọc sao? Nếu thật chán sống rồi, lãotử sẽ thành toàn cho ngươi!”Lời này vừa nói ra, thanh niên nhân tựa hồ lập tức đã hiểu được rồi, trong ánhmắt thoáng hiện sự hoảng loạn khó giải thích.Nam Trúc đã hiểu được, quả nhiên không phải là người bình thường động thủ.Sắc mặt Diêu thẩm cũng lập tức thay đổi, trở nên khó coi, cũng không thể tiếptục giả bộ bình tĩnh nữa, thái độ cũng rất nhanh chuyển thành chịu thua, nhỏgiọng cầu xin:“Nhị vị, van cầu các ngươi, bọn họ lấy con trai của ta để uy hiếp ta, bây giờ cácngươi lại uy hiếp con ta, bảo ta làm sao bây giờ? Là ai làm, ta thật sự khôngdám nói, cho dù các ngươi giết chết chúng ta, chúng ta cũng không thể nói, chỉcần nói ra, tại Ảo Vọng liền không còn có nơi sống yên ổn cho mẹ con chúng ta,mẹ con chúng ta nhất định cũng sẽ chết rất thảm. Nhìn tại việc chúng ta cònphải giúp các ngươi tìm muội muội, các ngươi hãy buông tha chúng ta đi!”Trên khuôn mặt lạnh lùng của Nam Trúc hơi hiện ra sát khí, ánh mắt chuyển tớichuyển lui trên mặt hai mẹ con một hồi, cuối cùng hất đầu ra hiệu với MụcNgạo Thiết một tiếng, “Đi!”Rồi lập tức xoay người rời đi, không có bức ép hai mẹ con đến cùng, cũng thựcsự là ngoại trừ nói ra chút lời nói hù dọa người ta ra, bọn họ cũng không tiệnbức ép người gia quá mức, lẽ nào sẽ ngang nhiên động thủ tại Ảo Vọng sao?Sau khi nhìn theo hai người rời đi, Diêu thẩm tay ôm ngực, lòng còn sợ hãi thìthầm tự nói, “Vưu Lệ đây là rước những người nào vào nhà a, vậy mà lại khiếncho những người kia hao hết tâm tư để đối phó như thế.”Con trai bà ta hừ hừ mấy lời, “Khinh người quá đáng!”Như là có chút không phục.Hai người Nam, Mục đi ra khỏi cửa hàng, sau đó cũng không có trở về, lập tứcđi thẳng theo phương hướng Tiểu Hắc bị người bắt đi, một đường hỏi thămngười đi đường, hỏi có nhìn thấy người đi hướng nào rồi hay không.Kết quả tìm không được Tiểu Hắc, trái lại gặp được Dữu Khánh giấu mình tạitrong bộ áo choàng đen.Lúc đầu, hai người không có nhận ra, thiếu một chút đi lướt qua bên người hắn,là Dữu Khánh chủ động đưa tay chúp lại cánh tay Nam Trúc, “Hai người cácngươi lải nhải một đường tìm hiểu gì vậy?”Lúc này hai người mới phát hiện ra là hắn, Nam Trúc lập tức hạ thấp giọng nói:“Đã xảy ra chuyện, Tiểu Hắc bị người bắt đi rồi.”Dữu Khánh ngẩn người, hỏi ngược lại: “Tiểu Hắc? Bắt nó làm gì? Kẻ phíangười mặt sắt lại xuất thủ rồi hay sao?”Trên đường cái người qua người lại, hiển nhiên không phải nơi trao đổi nhữngchuyện này, Nam Trúc nhìn nhìn khắp nơi, nhanh chóng lôi kéo hắn đến trongngõ hẻm gần đó.Sau khi đi đến một nơi có phần hẻo lánh, Nam Trúc lập tức rất nhanh nhỏ giọngkể lại cho hắn nghe sự việc trải qua.Dữu Khánh nghe xong nhíu mày, hoài nghi tự nói, “Thừa dịp ta đi rồi, lại dụ cácngươi rời đi, sau đó lại bắt cóc Tiểu Hắc, đến cùng là muốn làm gì chứ?”Nam Trúc nói: “Lẽ nào thực sự là kẻ phía sau Người mặt sắt lại xuất thủ rồi?”Dữu Khánh hỏi một đằng, trả lời một nẻo: “Người của Liễu Phiêu Phiêu mộtmực nhìn chằm chằm vào nơi chúng ta ở, Tiểu Hắc bị bắt đi, bọn họ khẳng địnhđã nhìn thấy, không xuất thủ tuy bắt hay ngăn cản sao?”Nam Trúc nói: “Không có, chí ít theo chúng ta dò hỏi được thì toàn bộ quá trìnhmà người khác nhìn thấy là không có bên thứ ba tham gia.”Dữu Khánh nói:“Vậy thì không phải là phía bên Người mặt sắt, kẻ phía sau Người mặt sắt vôcùng cẩn thận, ngang nhiên bắt cóc nay giữa ban ngày ban mặt như vậy khôngcó khả năng lắm. Đối diện với việc ngang nhiên bắt cóc như thế, đám ngườiLiễu Phiêu Phiêu lại không xuất thủ thì khẳng định có nguyên nhân, tại ẢoVọng, có thể đè bọn họ lại không cho hành động, ngoại trừ quan trên ra đại kháicũng sẽ không có người khác. Người phía sau Người mặt sắt hẳn là không dámlàm như vậy. Mẹ nó, lúc trước mới từ chối dự tiệc, phía sau lập tức xảy rachuyện như vậy, sẽ không phải là con chim ngốc Vương Vấn Thiên kia làm đi?”

Bán TiênTác giả: Dược Thiên SầuTruyện Tiên Hiệp Bán Tiên Dược Thiên Sầu Trong thâm sơn có một đạo quan, hương hỏa sớm đã điêu linh. Bỉ nhân bất tài, tuổi vừa mới mười chín, từ nhỏ đã là một gã đạo sĩ, phía trên có hơn mười vị sư huynh, phía dưới chỉ mình ta nhỏ nhất, tục xưng là Quan môn đệ tử. Sư môn quá nghèo, các sư huynh không chịu được kham khổ, may mắn chưởng môn sư tôn độ lượng, tùy ý chúng sư huynh giải tán rời đi. Về sau có ba vị sư huynh biết lạc đường mà quay lại, tuổi khá lớn, đều đã bốn mươi năm mươi. Nhờ được sư tôn ưu ái, trước khi mất truyền vị trí chưởng môn cho Tiểu đạo, nhưng mà vô luận là tuổi tác hay từng trải đều không thể phục chúng, ba vị sư huynh không phục. Sư môn bất hạnh, Tiểu đạo không phải trái hồng mềm, tuyệt không thoái nhượng, nội đấu cùng họ. Trong thôn dưới núi, có tân cử nhân, là bạn bè từ khi còn nhỏ, trước khi sư tôn mất cũng có dặn dò, hộ tống nó vào kinh đi thi. Nghĩa bất dung từ, vả lại cứ để Tiểu đạo dạo một vòng nhân gian, trở về sẽ đấu cùng chúng sư huynh! Chương 01: Đi thi 3127 tự -… Ngồi quan sát phía sau cửa sổ, Thanh Nha thấy vậy thì hơi cau mày, bởi vì còncó một người của y còn chưa có đi ra, theo hai người một mập mạp một cườngtráng kia trở về, rõ ràng đã làm cho người khác được mình phái đi nhìn xemtình huống không còn dám tiến vào, ở dưới lầu do dự tránh sang một bên.Lúc này, có một người chạy tới phía sau y, bẩm báo: “Thanh gia, đã bắt đượctiểu hài tử vào tay, tuy nhiên, Khôi Tử nói, lão Cẩu đi vào lúc trước đã chết rồi,đã bị người giết chết rồi.”Thanh Nha đột nhiên quay đầu lại, “Bị người giết chết rồi? Có nhìn thấy hungthủ hay không?”Người đến đáp: “Không thấy được, Khôi Tử nói, hắn hoài nghi hung thủ chínhlà tiểu hài tử, bởi vì trên người tiểu hài tử có dính không ít máu tươi bắn vàongười.”“Một đứa nhóc như vậy lại có thể giết chết lão Cẩu sao?”“Khôi Tử nói tên tiểu hài tử kia có phần ương ngạnh, không sợ người lớn chútnào, khi trở nên hung dữ thì trong mắt tràn đầy dã tính, là có thể làm ra chuyệngiết người, lão Cẩu có thể là sơ ý. Còn có, bên trong phòng cũng không có nhìnthấy người khác, nếu là có thể tấn công lão Cẩu nhưng lại không tấn công hắn,thì có phần vô lý.”Thanh Nha: “Bây giờ quan tâm tới chuyện hung thủ không còn ý nghĩa gì, trởvề hỏi tên tiểu hài tử kia một chút là biết, thông báo mọi người lập tức rút lui.”Người đến vội nói: “Thi thể lão Cẩu còn tại bên trong phòng.”Thanh Nha: “Người ta đã trở về rồi, bây giờ chạy đi nhặt xác là ngươi muốnđánh nhau một trận ầm ĩ để gây náo loạn cho mọi người đều biết sao?”Người đến đáp: “Nếu nhận ra lão Cẩu, khẳng định sẽ tra đến trên người chúngta.”Thanh Nha tiếp tục nói:“Đó là chuyện cá nhân của lão Cẩu, không có liên quan gì với chúng ta, chuyệnlần này không liên lụy đến chúng ta. Một chút việc nhỏ như vậy mà lại có thểnáo loạn thành đến mức này, còn có thể ném mất mạng mình, là một tên nguxuẩn, cái nồi này hắn không cõng thì người nào cõng chứ?”Y sẽ không nói cho những người phía dưới biết chuyện lần này có người đứngsau, đó cũng không phải là chuyện người bên dưới cần biết rõ, dứt lời liền xoayngười rời đi, đồng thời lại từ trong túi quần lấy ra một nắm đậu phộng, vừa đivừa bóc vừa ăn, vỏ đậu phộng thì đi tới đâu ném tới đó, guốc gỗ dưới chânkhông ngừng cộp cộp cộp vang lên…Tiến vào gian phòng trên lầu, Mục Ngạo Thiết nhìn thấy được đại bổng với hìnhdạng bọ tre đang treo trên tường, vừa nhìn thấy đồ vật vốn như hình với bóngcùng Tiểu Hắc nằm đơn độc tại đây, lại thêm trên thân đại bổng dính máu, y lậptức nhận thức được Tiểu Hắc đã xảy ra chuyện.Tiến vào phòng tầng dưới, Nam Trúc nhìn thấy được thi thể trên mặt sàn, kinhhãi, tiến lên nhìn, phát hiện không phải là Hồ Vưu Lệ, càng không phải là TiểuHắc, một số vết thương trên thi thể rõ ràng là do bị gậy nện tạo ra.Quan sát kỹ càng tình trạng trong phòng một hồi, gã lại tiến tới mở gian phòngriêng của Hồ Vưu Lệ ra.Hiện lên trong mắt chính là đồ dùng của nữ nhân trải khắp phòng, gã muốn lụcsoát xem có người nào trong này hay không, nhìn dưới giường, trong tủ, cẩnthận kiểm tra khắp mọi ngóc ngách.Mục Ngạo Thiết đi xuống lầu, quan sát bên trong phòng một lúc, rồi cũng điđến bên cạnh thi thể, kiểm tra xem.Nam Trúc từ trong gian phòng của Hồ Vưu Lệ đi ra, hỏi: “Dưới này không cóai, trên lầu thì sao?”Mục Ngạo Thiết đứng lên, “Không có ai, trên lầu không có dấu vết tranh đấu.”Nam Trúc nhìn quanh, “Thi thể còn tại, hoặc là hành sự thất bại, Hồ Vưu Lệ dẫntheo Tiểu Hắc chạy thoát thân rồi, hoặc là đồng bạn của hung thủ không thể kịptới đưa thi thể rời đi.”Mục Ngạo Thiết: “Khả năng Tiểu Hắc thoát thân không lớn.”Nam Trúc: “Vì sao?”Mục Ngạo Thiết: “Đại bổng ở tại bên trên. Người chết hẳn là không biết đạibổng là vật sống, cho nên không cẩn thận bị chết tại trên tay đại bổng. Từ dấuvết trên thân người chết và kết hợp với vết máu trên thân đại bổng, có thể thấyhẳn phải là bị người dùng đại bổng nện loạn xạ một hồi, cách sử dụng đại bổngnhư vậy, ngoại trừ Tiểu Hắc ra hẳn không có người khác, chắc hẳn là bị TiểuHắc nện chết.”Nam Trúc đã hiểu ý của y, đại bổng còn ở tại đây, vậy thì đã nói rõ Tiểu Hắc bịngười bắt đi rồi, nếu không thì đại bổng khẳng định sẽ cùng theo Tiểu Hắc chạyđi.Đột nhiên, hai người đồng thời cảnh giác mà quay đầu lại, nhìn về phía bancông.Chỉ thấy một thân ảnh lóe lên, xuất hiện trên này, không phải ai khác, chính làHồ Vưu Lệ, trên mặt cô ta có thể thấy được sự nôn nóng.Trông thấy là cô ta, Nam Trúc lập tức hỏi: “Tiểu Hắc đâu?”Hồ Vưu Lệ vừa nghe lời này lập tức trở nên khẩn trương, cũng đã nhìn thấyđược thi thể trên sàn nhà, nỗi lòng càng thêm thắt chặt lại, cắn chặt môi, ở tạichỗ dốc sức lắc đầu.Nam Trúc nhịn không được quở trách một câu, “Ngươi lắc đầu làm gì, là mởmiệng hỏi ngươi a!”Trong mắt Hồ Vưu Lệ thoáng hiện nét bi phẫn nói:“Ta không biết, ta bị Diêu thẩm lừa, các ngươi đi rồi, Diêu thẩm tới đây, nóinhìn thấy các ngươi bị người đả thương. Trong lúc sốt ruột, ta liền để Tiểu Hắcở nhà, đi theo bà ta, về sau lại bà ta một mực không nói rõ được địa điểm tạiđâu, lúc đó ta mới phát hiện được không thích hợp, hỏi bà ta là chuyện gì xảyra, bà ta không chịu nói, ta liền nhanh chóng chạy trở về. Ta thật sự không nghĩtới Diêu thẩm sẽ gạt ta.”Sư huynh đệ hai người nhìn nhau, đều đã hiểu rồi, nếu như Hồ nữ này khôngnói dối, vậy thì việc của kẻ gây án chính là nhằm vào Tiểu Hắc, vì sao lại đi đốiphó một tiểu hài tử chứ?Nam Trúc nói với Hồ Vưu Lệ: “Chúng ta đi tìm người, ngươi ở chỗ này chờ lãoThập Ngũ.”Hồ Vưu Lệ liên tục gật đầu, khẩn trương hỏi một câu, “Tiểu Hắc không có việcgì đi?”“Không biết.” Nam Trúc ném lại một câu rồi lập tức dẫn Mục Ngạo Thiết rời đi.Sau khi hai người phi thân xuống lầu, nhìn thấy được nhiều người hai bênđường phố vẫn còn chỉ trỏ về phía bên này, rõ ràng đã nhìn thấy gì đó, hai ngườilập tức di chuyển đi tới thỉnh giáo và dò hỏi. Quả nhiên, từ trong miệng nhữngngười xung quanh bọn hắn biết được Tiểu Hắc sau khi trốn ra khỏi nhà thì bị bắtđi.Đã biết được phương hướng Tiểu Hắc bị mang đi, Nam Trúc muốn đuổi đi theo,nhưng Mục Ngạo Thiết nhắc nhở: “Bây giờ truy theo cũng đã chậm, trước tiênđi tìm Diêu thẩm kia đã.”Nam Trúc suy nghĩ thấy cũng phải, hai người lập tức đi thẳng đến cửa tiệm củaDiêu thẩm.Cửa tiệm Diêu Ký chỉ là một tiệm tạp hóa không lớn, lão bản chính là Diêuthẩm, trong tiệm chỉ có một gã người làm trẻ tuổi, là con trai của Diêu thẩm.Lúc này Diêu thẩm cũng đã trở về trong cửa hàng, cũng vừa mới trở về khôngbao lâu, vừa mới quay đầu liền nhìn thấy hai sư huynh đệ dắt tay nhau từ ngoàitiệm đi vào, tức thì có chút khẩn trương, nhưng cũng nỗ lực trấn định, làm bộnhư không có gì.Không chỉ làm bộ như không có gì, còn chủ động nói cười nói: “Ui, hai vị đạihuynh đệ tới rồi.”Nam Trúc không cùng bà ta nói vòng vo, trực tiếp hỏi: “Người bị bắt đi đâurồi?”Diêu thẩm cười ha hả đáp: “Mập mạp huynh đệ, nói gì vậy chứ, tại sao ta nghekhông hiểu?”Nam Trúc hỏi tiếp: “Là người nào bắt người đi rồi?”Diêu thẩm loay hoay bàn tính trên quầy hàng, “Mập mạp huynh đệ, ta đónkhách với khuôn mặt tươi cười, nhưng nếu ngươi nói tiếp những câu không đầukhông đuôi như vậy, ta liền không phụng bồi nữa.”Nam Trúc cau mày, hai tay ôm lấy bụng bự, cười lạnh một tiếng, “Diêu thẩm,làm tốt việc buôn bán của ngươi đi, đừng trộn lẫn vào việc không nên xen vào,nếu thật sự chọc cho lão tử nổi giận, ngươi không suy nghĩ vì chính mình thìcũng phải suy nghĩ cho con trai của ngươi đi?” Nói xong thì ánh mắt lạnh lùngliếc nhìn về phía con trai bà ta.Xuất sơn sau đã trải qua nhiều như vậy sự tình, một ít dáng vẻ đã là bất tri bấtgiác đích có rồi, chí ít tại hắn kinh lịch đích chút.. kia nhân vật tới nói, diêu thímtử tại hắn trong mắt thực sự là không tính cái gì, vì vậy mà nói lời này thìnghiễm nhiên có liễu một loại khí thế.Kết quả con trai của Diêu thẩm trẻ tuổi khí thịnh, vừa nghe được lời này thìkhông vui, lập tức đi tới châm biếm, “Mấy kẻ ngay cả khách sạn cũng không ởđược, còn dám tới cửa tiệm nhà ta dương oai, có biết được nơi đây là địaphương nào không, nơi này là Ảo Vọng, không phải địa phương để các ngươidương oai.”Nam Trúc hừ lạnh một tiếng nói:“Thanh niên nhân, không hiểu chuyện thì đừng có nói lung tung, nếu muốn mởmiệng nói chuyện, trước khi mở miệng tốt nhất phải có chút đầu óc. Xem dángvẻ của các ngươi, dường như đã biết là kẻ nào động thủ, nếu đã biết là nhân vậtdạng gì đối nghịch cùng mấy người chúng ta, thì phải có chút đầu óc cân nhắcmột chút vì sao chúng ta có tư cách làm đối thủ của bọn họ. Ngươi thật sự chorằng bọn ta không ở khách sạn thì dễ trêu chọc sao? Nếu thật chán sống rồi, lãotử sẽ thành toàn cho ngươi!”Lời này vừa nói ra, thanh niên nhân tựa hồ lập tức đã hiểu được rồi, trong ánhmắt thoáng hiện sự hoảng loạn khó giải thích.Nam Trúc đã hiểu được, quả nhiên không phải là người bình thường động thủ.Sắc mặt Diêu thẩm cũng lập tức thay đổi, trở nên khó coi, cũng không thể tiếptục giả bộ bình tĩnh nữa, thái độ cũng rất nhanh chuyển thành chịu thua, nhỏgiọng cầu xin:“Nhị vị, van cầu các ngươi, bọn họ lấy con trai của ta để uy hiếp ta, bây giờ cácngươi lại uy hiếp con ta, bảo ta làm sao bây giờ? Là ai làm, ta thật sự khôngdám nói, cho dù các ngươi giết chết chúng ta, chúng ta cũng không thể nói, chỉcần nói ra, tại Ảo Vọng liền không còn có nơi sống yên ổn cho mẹ con chúng ta,mẹ con chúng ta nhất định cũng sẽ chết rất thảm. Nhìn tại việc chúng ta cònphải giúp các ngươi tìm muội muội, các ngươi hãy buông tha chúng ta đi!”Trên khuôn mặt lạnh lùng của Nam Trúc hơi hiện ra sát khí, ánh mắt chuyển tớichuyển lui trên mặt hai mẹ con một hồi, cuối cùng hất đầu ra hiệu với MụcNgạo Thiết một tiếng, “Đi!”Rồi lập tức xoay người rời đi, không có bức ép hai mẹ con đến cùng, cũng thựcsự là ngoại trừ nói ra chút lời nói hù dọa người ta ra, bọn họ cũng không tiệnbức ép người gia quá mức, lẽ nào sẽ ngang nhiên động thủ tại Ảo Vọng sao?Sau khi nhìn theo hai người rời đi, Diêu thẩm tay ôm ngực, lòng còn sợ hãi thìthầm tự nói, “Vưu Lệ đây là rước những người nào vào nhà a, vậy mà lại khiếncho những người kia hao hết tâm tư để đối phó như thế.”Con trai bà ta hừ hừ mấy lời, “Khinh người quá đáng!”Như là có chút không phục.Hai người Nam, Mục đi ra khỏi cửa hàng, sau đó cũng không có trở về, lập tứcđi thẳng theo phương hướng Tiểu Hắc bị người bắt đi, một đường hỏi thămngười đi đường, hỏi có nhìn thấy người đi hướng nào rồi hay không.Kết quả tìm không được Tiểu Hắc, trái lại gặp được Dữu Khánh giấu mình tạitrong bộ áo choàng đen.Lúc đầu, hai người không có nhận ra, thiếu một chút đi lướt qua bên người hắn,là Dữu Khánh chủ động đưa tay chúp lại cánh tay Nam Trúc, “Hai người cácngươi lải nhải một đường tìm hiểu gì vậy?”Lúc này hai người mới phát hiện ra là hắn, Nam Trúc lập tức hạ thấp giọng nói:“Đã xảy ra chuyện, Tiểu Hắc bị người bắt đi rồi.”Dữu Khánh ngẩn người, hỏi ngược lại: “Tiểu Hắc? Bắt nó làm gì? Kẻ phíangười mặt sắt lại xuất thủ rồi hay sao?”Trên đường cái người qua người lại, hiển nhiên không phải nơi trao đổi nhữngchuyện này, Nam Trúc nhìn nhìn khắp nơi, nhanh chóng lôi kéo hắn đến trongngõ hẻm gần đó.Sau khi đi đến một nơi có phần hẻo lánh, Nam Trúc lập tức rất nhanh nhỏ giọngkể lại cho hắn nghe sự việc trải qua.Dữu Khánh nghe xong nhíu mày, hoài nghi tự nói, “Thừa dịp ta đi rồi, lại dụ cácngươi rời đi, sau đó lại bắt cóc Tiểu Hắc, đến cùng là muốn làm gì chứ?”Nam Trúc nói: “Lẽ nào thực sự là kẻ phía sau Người mặt sắt lại xuất thủ rồi?”Dữu Khánh hỏi một đằng, trả lời một nẻo: “Người của Liễu Phiêu Phiêu mộtmực nhìn chằm chằm vào nơi chúng ta ở, Tiểu Hắc bị bắt đi, bọn họ khẳng địnhđã nhìn thấy, không xuất thủ tuy bắt hay ngăn cản sao?”Nam Trúc nói: “Không có, chí ít theo chúng ta dò hỏi được thì toàn bộ quá trìnhmà người khác nhìn thấy là không có bên thứ ba tham gia.”Dữu Khánh nói:“Vậy thì không phải là phía bên Người mặt sắt, kẻ phía sau Người mặt sắt vôcùng cẩn thận, ngang nhiên bắt cóc nay giữa ban ngày ban mặt như vậy khôngcó khả năng lắm. Đối diện với việc ngang nhiên bắt cóc như thế, đám ngườiLiễu Phiêu Phiêu lại không xuất thủ thì khẳng định có nguyên nhân, tại ẢoVọng, có thể đè bọn họ lại không cho hành động, ngoại trừ quan trên ra đại kháicũng sẽ không có người khác. Người phía sau Người mặt sắt hẳn là không dámlàm như vậy. Mẹ nó, lúc trước mới từ chối dự tiệc, phía sau lập tức xảy rachuyện như vậy, sẽ không phải là con chim ngốc Vương Vấn Thiên kia làm đi?”

Chương 458: Truy tra