Bán Tiên Dược Thiên Sầu Trong thâm sơn có một đạo quan, hương hỏa sớm đã điêu linh. Bỉ nhân bất tài, tuổi vừa mới mười chín, từ nhỏ đã là một gã đạo sĩ, phía trên có hơn mười vị sư huynh, phía dưới chỉ mình ta nhỏ nhất, tục xưng là Quan môn đệ tử. Sư môn quá nghèo, các sư huynh không chịu được kham khổ, may mắn chưởng môn sư tôn độ lượng, tùy ý chúng sư huynh giải tán rời đi. Về sau có ba vị sư huynh biết lạc đường mà quay lại, tuổi khá lớn, đều đã bốn mươi năm mươi. Nhờ được sư tôn ưu ái, trước khi mất truyền vị trí chưởng môn cho Tiểu đạo, nhưng mà vô luận là tuổi tác hay từng trải đều không thể phục chúng, ba vị sư huynh không phục. Sư môn bất hạnh, Tiểu đạo không phải trái hồng mềm, tuyệt không thoái nhượng, nội đấu cùng họ. Trong thôn dưới núi, có tân cử nhân, là bạn bè từ khi còn nhỏ, trước khi sư tôn mất cũng có dặn dò, hộ tống nó vào kinh đi thi. Nghĩa bất dung từ, vả lại cứ để Tiểu đạo dạo một vòng nhân gian, trở về sẽ đấu cùng chúng sư huynh! Chương 01: Đi thi 3127 tự -…
Chương 459: Bắt bọn ta giam vào đi
Bán TiênTác giả: Dược Thiên SầuTruyện Tiên Hiệp Bán Tiên Dược Thiên Sầu Trong thâm sơn có một đạo quan, hương hỏa sớm đã điêu linh. Bỉ nhân bất tài, tuổi vừa mới mười chín, từ nhỏ đã là một gã đạo sĩ, phía trên có hơn mười vị sư huynh, phía dưới chỉ mình ta nhỏ nhất, tục xưng là Quan môn đệ tử. Sư môn quá nghèo, các sư huynh không chịu được kham khổ, may mắn chưởng môn sư tôn độ lượng, tùy ý chúng sư huynh giải tán rời đi. Về sau có ba vị sư huynh biết lạc đường mà quay lại, tuổi khá lớn, đều đã bốn mươi năm mươi. Nhờ được sư tôn ưu ái, trước khi mất truyền vị trí chưởng môn cho Tiểu đạo, nhưng mà vô luận là tuổi tác hay từng trải đều không thể phục chúng, ba vị sư huynh không phục. Sư môn bất hạnh, Tiểu đạo không phải trái hồng mềm, tuyệt không thoái nhượng, nội đấu cùng họ. Trong thôn dưới núi, có tân cử nhân, là bạn bè từ khi còn nhỏ, trước khi sư tôn mất cũng có dặn dò, hộ tống nó vào kinh đi thi. Nghĩa bất dung từ, vả lại cứ để Tiểu đạo dạo một vòng nhân gian, trở về sẽ đấu cùng chúng sư huynh! Chương 01: Đi thi 3127 tự -… Hai người Nam, Mục có phần không hiểu ra sao, Nam Trúc hỏi ngược lại:“Rốt cuộc tên Vương Vấn Thiên kia là chuyện gì vậy?”“Họ hàng xa của Địa mẫu, vì duy trì quan hệ với Địa mẫu nên Vương gia đangđề nghị kết thân với Địa mẫu, cầu cho Vương Vấn Thiên lấy Chung NhượcThần…” Dữu Khánh kể lại đại khái tình huống, nhắc tới một chút lời nhắc nhởcủa Liễu Phiêu Phiêu, việc Vương Vấn Thiên mời nhóm mình đi dự tiệc rấtkhông thể là vì kết giao bằng hữu, là nam nhân thì đều không có khả năng kếtgiao bằng hữu kiểu quan hệ như thế này, rất có thể là có ý tranh giành tình nhân.Quả thực là như vậy, hai người Nam, Mục đều có phần không nói nên lời, đềucó cảm giác như họa từ trên trời giáng xuống.Nam Trúc: “Nếu nói như vậy, đó chính là tiệc không phải tiệc gì tốt, như vậyviệc này mới giải thích được. Chỉ cần không phải là người phía sau Mặt nạ sắtlàm. Nhìn từ tình huống hiện nay, người khác bắt Tiểu Hắc thì có ích lợi gì?Tám chín phần mười là họ Vương, không thoát được rồi.”Mục Ngạo Thiết: “Họ Vương có quan hệ tại Ảo Vọng.”Đã biết ý của y, bắt người tại Ảo Vọng ngay tại ban ngày ban mặt, còn có thể đèlại Liễu Phiêu Phiêu không cho bọn họ nhúng tay.Nam Trúc: “Việc này còn cần phải nói sao, môn phái Linh thực xếp nằm trongmười hạng đầu tại Cẩm quốc có bao nhiêu tiền, có chút quan hệ giao tiếp tại ẢoVọng không phải là chuyện rất bình thường sao. Then chốt là thằng cháu traikia bắt Tiểu Hắc rồi làm bước gì tiếp theo?”Dữu Khánh hừ một tiếng, “Nếu như thực sự là hắn ta làm, đương nhiên là rượumời không uống bắt uống rượu phạt rồi, lần tới mời chúng ta dự tiệc, chúng tacòn có thể không đi sao?”Sư huynh đệ ba người tức thì rơi vào trầm mặc.Sự tình đã rõ ràng, tại Ảo Vọng bọn hắn căn bản chơi không thắng được VươngVấn Thiên, dựa vào thế lực của người ta, cho dù không ở tại Ảo Vọng, bọn hắncũng là chơi không thắng. Bọn hắn ngay cả khách sạn cũng không có tiền để ởlại, kiếm được chút tiền cũng phải tiết kiệm để trả nợ cho người, đối đầu với thếlực có tiền tai như Già La Sơn vậy vốn là nằm ở phía rất yếu thế.Nam Trúc: “Biện pháp duy nhất hiện tại chính là tìm hắn ta làm rõ Tiểu Hắc cóthân phận U Giác Phụ.”Dữu Khánh nói:“Ngươi xác định hắn có thể thừa nhận mình ngay tại ban ngày ban mặt bắt cócngười của U Giác Phụ sao? Một khi hắn thề thốt phủ nhận thì hậu quả sẽ nhưthế nào? Hiện tại hắn bắt người, có khả năng chỉ là vì để khiến cho chúng ta dựtiệc, một khi tính chất sự việc biến thành bắt cóc người của U Giác Phụ, thì đếnphiên hắn không giải thích được rồi, Già La Sơn hắn cho dù có tiền tài thế lựcđến đâu cũng chống không nổi, khi đó hắn liền có khả năng làm tất cả để rũsạch mối quan hệ, ngươi muốn hại chết Tiểu Hắc sao?”Lời này lập tức khiến cho hai người Nam, Mục đau đầu.Sau khi hơi trầm mặc, Nam Trúc nhẹ nhàng cất lên lời than thở, “Nếu sớm biếtvậy thì nên làm theo lời Hắc Tử đã nói trong thư cho rồi, ngay từ đầu liền côngkhai thân phận U Giác Phụ của Tiểu Hắc, như vậy sẽ không có xảy ra việc này.”Tuy là nói như vậy, trên thực tế ngay cả chính gã cũng biết đây hoàn toàn chỉ làlời càm ràm cho có sau khi việc đã xảy ra rồi mà thôi, ngay từ đầu đã phải giấugiấu giếm giếm, bọn hắn ở tại bất cứ nơi nào thì đều không có khả năng tự lộ rathân phận.Mục Ngạo Thiết chợt nhìn thấy Dữu Khánh sờ sờ chút râu mép, trong mắt lộ ravẻ kỳ lạ, đoán chừng hắn đã có ý nghĩ gì đó, cất lời hỏi: “Làm thế nào bây giờ?”Dữu Khánh đưa ra một cái đáp án không hiểu ra sao, “E rằng chúng ta phải gâychút chuyện, để cho Trấn Hải ty bắt chúng ta giam lại ba ngày mới được.”“Cái gì?” Nam Trúc thất thanh, còn có trò tìm kích kích cho mình như vậy haysao?Mục Ngạo Thiết cũng sững sờ, cho rằng mình đã nghe lầm.Dữu Khánh: “Tám chín phần mười là chuyện tốt do Vương Vấn Thiên làm ra.Cho dù là ai bắt cóc Tiểu Hắc, mục đích cũng không phải là để đối phó TiểuHắc, sau đó cũng sẽ nhằm tới bọn ta, chỉ khi chúng ta đã bị bắt lại, khiến cho kếhoạch của đối phương tạm kéo dài, như vậy chúng ta mới có thể tranh thủ đượcmột ít thời gian, mới có thể tranh thủ được một ít quyền chủ động.”Nam Trúc: “Có ý gì?”“Không cần tiếp tục tìm kiếm, tìm kiếm cũng vô dụng, không có khả năng đểcho các ngươi tìm được Tiểu Hắc dễ dàng như vậy. Các ngươi trước tiên trở vềđi, đem một ít chuyện thu xếp, giải thích cho Hồ Vưu Lệ…”Dữu Khánh kéo hai vị sư huynh tới sát, thì thầm to nhỏ bên tai hai người mộthồi.Trên mặt hai người Nam, Mục hiện ra vẻ trầm tư, đại khái đã nắm được lãoThập Ngũ muốn làm gì.Sau khi dặn dò xong, Nam Trúc lại hỏi Dữu Khánh, “Ngươi không cùng trở vềvới chúng ta sao?”Dữu Khánh hỏi ngược lại:“Thiệp mời của người ta có khả năng đang chờ ta, ta làm sao có thể trở về chứ?Ngươi cũng đã biết rõ tiệc không phải là tiệc gì tốt. Nói chung, ta không nên trởvề, quay trở về là rất dễ bị chụp lại. Hiện tại ta cũng không thể quay về, cònphải làm một số chuẩn bị. Sau khi các ngươi trở về thì lập tức mở cửa sổ ra,Liễu Phiêu Phiêu hẳn là đang nghiêm ngặt chú ý tới, ta còn cần phải tiếp tục gặpmặt nàng ta một lần. Được rồi, không có thời gian dông dài nữa, nếu còn dôngdài người ta sẽ trực tiếp chạy đến nơi đây tìm ta, đi mau.”Nghe hắn nói như thế, hai người Nam, Mục biết hắn không muốn bị động mặccho người ta sắp xếp, muốn đấu cùng kẻ ngầm hạ độc thủ một hồi, bây giờ cầntranh thủ thời gian, kéo dài không được, hai người đành phải căn dặn hắn cẩnthận, sau đó lập tức rời đi.Dữu Khánh cũng nhanh chóng chui vào con đường, ngõ hẻm để thoát thân, trênđường tìm cơ hội thuận tay xả liễu khối phá bố mang đi, vòng đến một nơikhông người thì lại nhanh chóng vạch mở nắp giếng chui xuống, lại lần nữaluồn lách trong hệ thống đường mương thoát nước dưới lòng đất.Giống như đi qua một mê cung dưới lòng đất, vòng vo một hồi, mới đi đếnđược địa điểm chạm mặt thứ hai trên bản đồ mà Liễu Phiêu Phiêu đưa cho.Liễu Phiêu Phiêu vẫn chưa đến, cũng không biết lúc nào mới có thể đến. Hắnngồi xổm xuống lấy ra miếng vải rách thuận tay lấy được trên đường đi, sau đóbắt một con chuột, trực tiếp giết chết nó, lấy máu viết gì đó lên trân miếng vảirách, sau đó âm thầm tiếp tục chờ đợi.Đợi không đến nửa canh giờ, Liễu Phiêu Phiêu cũng giấu mình trong chiếc áochoàng chạy tới nơi.Thời điểm gặp mặt lúc trước, hai người đều không ngờ đến có thể nhanh chónggặp mặt lại như thế này. Liễu Phiêu Phiêu vừa gặp mặt liền hỏi: “Có người bắtđứa nhóc của các ngươi là xảy ra chuyện gì vậy?”Dữu Khánh nói: “Ta cũng không dám hoàn toàn khẳng định là ai làm, nhưng tađoán chừng tám chín phần mười là tên chết tiệt Vương Vấn Thiên kia.”Liễu Phiêu Phiêu vừa nghe nói vậy lập tức hiểu được là chuyện gì xảy ra, dù saocũng là nàng ta chỉ ra chuyện Vương Vấn Thiên đang tranh giành tình nhân, hơigật đầu, “Nếu ngươi đã loại trừ được những người khác, vậy thì khẳng định làVương Vấn Thiên. Ta biết rõ chuyện cha hắn, Vương Tuyết Đường, và Trấn Hảisứ Chu Hiên có qua lại, có thể phù hợp.Tuy nhiên, về việc này, ngươi tìm ta là vô dụng. Đại Chưởng mục Tề Đa Laicủa Trấn Hải ty, cũng là tâm phúc của Chu Hiên, đã đứng ra rồi, hắn có ý canthiệp, không để cho ta nhúng tay vào việc này, khiến cho ta mắt mở trừng trừngnhìn tiểu hài tử kia bị bắt đi mà không thể tham gia. Tình trạng của Thiên Vũhiện nay ngươi cũng đã biết, hắn không thể làm cứng, ta cũng khó mà làm đượccái gì.”“Đã đoán được ngươi có chuyện khó xử, không nhờ ngươi triệu tập nhân thủ hỗtrợ tìm người.” Dữu Khánh vừa nói vừa lấy từ trong áo choàng ra miếng vảirách kia, đưa cho nàng ta, “Đây là một phong thư, vì tránh để cho có người pháthiện ta gửi thư ra ngoài, ta đã viết nội dung ra lên đây, còn có cả địa chỉ nhậnthư, ngươi trở về viết lại giúp ta, rồi nhanh chóng gửi đi giùm.”Liễu Phiêu Phiêu rung mở mảnh vải ra nhìn xem, vừa nhìn thấy nội dung bêntrên, nàng ta liền biết rõ là đã xảy ra chuyện gì, kinh ngạc hỏi: “Tiểu hài tử nhỏnhư vậy mà cũng đã gia nhập U Giác Phụ?”Dữu Khánh gật đầu: “Còn có, một chút nữa, ngươi cần tìm lí do nào đó bắt bangười chúng ta tới Trấn Hải ty, giam chúng ta lại mấy ngày.”Liễu Phiêu Phiêu trong lúc nhất thời không kịp phản ứng lại, kinh ngạc hỏi:“Bắt các ngươi làm gì?”“Cho dù có phải là Vương Vấn Thiên hay không, kẻ bắt tiểu hài tử đều là nhằmvào ba người chúng ta, trên tay người ta nắm bắt con tin, sau đó tìm đến ta, ta đitheo hay là không theo? Ta cần trốn đi một quãng thời gian.” Dữu Khánh chỉ chỉtấm vải rách trong tay nàng ta, “Ba ngày, ít nhất phải giam chúng ta ba ngày!”Liễu Phiêu Phiêu ngây ngây nhìn hắn, xem như đã phục hắn rồi, vậy mà cònnghĩ ra cả một chiêu chui vào trong lao này nữa, biện pháp có phần hơi gượnggạo, nhưng quả thực có hiệu quả, tuy nhiên, nàng ta cũng có điểm khó làm, “Bắtngươi thì dễ dàng, nhưng ngươi có nghĩ qua hay không, tình huống ba ngày sauchợt biến đổi, lập tức sẽ có người hoài nghi đến trên đầu ta, hoài nghi là ta đangkéo dài thời gian giúp các ngươi.”Dữu Khánh: “Vì vậy mới tìm ngươi để thương lượng, dùng phương thức nào đểbị bắt vào là thích hợp nhất, cũng không đến mức ngay cả muốn ngồi tù cũngkhó như vậy đi?”“Đây là lần đầu tiên ta gặp được người vội vàng muốn mình vào ngồi tù.” LiễuPhiêu Phiêu có chút dở khóc dở cười, chậm rãi cất đi miếng vải rách trên tay,“Ngươi để cho ta suy nghĩ một chút.”Dữu Khánh không nói lời nào nữa, chờ, chờ nàng ta chậm rãi suy nghĩ.Im lặng một hồi sau, Liễu Phiêu Phiêu trầm ngâm nói: “Muốn ngồi tù tự nhiênlà dễ dàng, đi vào không khó, vấn đề là ngươi muốn ở lại đến ba ngày, làm saocó thể tùy ngươi muốn ở mấy ngày thì ở chừng đó. Trấn Hải ty dù sao cũng làthuộc Chu Hiên quản lý, chỉ sợ các ngươi phạm phải chút chuyện bị bắt vào,Vương gia tùy tiện bắt chuyện một cái, các ngươi sẽ rất nhanh lại được thả ra,cuối cùng vẫn phải đối diện. Nhưng nếu phạm phải chuyện lớn, e rằng sẽ càngphù hợp với ý của người ta, lúc đó sẽ dứt khoát giam ngươi lại trong đó để giàyvò.”Dữu Khánh: “Không phải là có không ít đại nhân vật Thiên Lưu sơn có cửahàng tại đây sao? Tìm một cái đủ sức nặng, có thể khiến cho Chu Hiên cũngkhông thể dễ dàng bỏ qua, ba huynh đệ ta đi đập một nhà.”Khóe miệng Liễu Phiêu Phiêu hơi co giật, “Có đủ sức nặng, loại nhân vật nhưvậy là đền một chút tiền liền có thể xong việc được sao? Ngươi cũng không cótiền để bồi thường, không sợ tiến vào được ra không được sao? Không bằngnhư vậy, còn là đi đập cửa hàng của Chu Hiên cho rồi, bị tổn thất, ngươi khôngđền được thì Vương gia phải đền.Dù sao cũng là bị Vương gia liên lụy, lại là giúp đỡ Vương gia, Vương gia cũngkhông dám không đền. Chỉ cần có bồi thường, Chu Hiên cũng không đến mứclàm khó dễ ngươi. Tuy nhiên, có một điểm ngươi phải nhớ kỹ, khi ngươi đậpphá cửa hàng nhà Chu Hiên thì nhất định phải khăng khăng khẳng định là ngườicủa ngươi bị người của cửa hàng nhà y bắt cóc.”Dữu Khánh hoài nghi, “Cắn Chu Hiên? Có ý gì?”Liễu Phiêu Phiêu:“Chỉ có như vậy, Vương gia mới không thể dễ dàng đưa ngươi đi ra ngoài. TrấnHải ty cũng không phải là một mình Chu Hiên y có thể lấy thúng úp voi, còn cóngười của những động phủ khác nhìn chằm chằm, chỉ cần một ngày ngươikhông nhả ra, một ngày Chu Hiên chưa phủi sạch được quan hệ, thì ngày đóviệc này sẽ không thể kết thúc. Nếu y dám làm qua loa, người của những độngphủ khác, kể cả ta ở trong đó đều sẽ lên tiếng, không phải tùy ý để y làm bậy,đến lúc đó, lúc nào muốn kết thúc sự việc liền nắm giữ tại trên tay chúng ta.”Dữu Khánh suy nghĩ một chút, gật gật đầu, tuy nhiên vẫn hơi có lo lắng, “Tacắn loạn như vậy, ngươi xác định chúng ta còn có thể sống đi ra ngoài sao?”Liễu Phiêu Phiêu:“Chỉ cần ngươi buông lỏng miệng, lập tức sẽ kết án thả người, nếu không thìcòn muốn làm thế nào nữa? Là Vương gia dám điều tra rõ sự thật, hay là ChuHiên dám thật sự điều tra rõ sự thật? Chí ít Vương gia là sẽ liều mạng ngăn cản.Việc này ngươi yên tâm, tình hình bên trong Trấn Hải ty như thế nào ta rõ rànghơn ngươi, trong lòng ta đã có nắm chắc, sẽ không để sai lầm, khi cần thiết tacũng có thể can thiệp một chút, sẽ không để cho bọn chúng làm xằng làm bậyvới các ngươi. Việc Tề Đa Lai ngăn cản ta đuổi theo bọn bắt cóc chính là lỗhổng mà ta có thể dùng để cắn chúng bất cứ khi nào.”Nói đến đây, Dữu Khánh không thừa nhận cũng không được, mình quả thựckhông rõ ràng lắm, cũng không hiểu được tình hình bên trong Trấn Hải ty nhưthế nào, nếu không có vị này chỉ đường, trong thời gian ngắn hắn khẳng địnhkhông rõ ràng được.“Được, ta đã biết rõ rồi, cứ làm theo lời ngươi nói.”Hai người tiếp tục trao đổi kỹ càng các chi tiết, sau đó mỗi người đi một hướng.Dữu Khánh trực tiếp tại trong mương ngầm tìm đến một vị trí tương đối gầnnhà Hồ Vưu Lệ, nhấc nắp chui ra, tìm một kẻ lang thang trên đường, đưa chútbạc để làm chân chạy, nhờ hỗ trợ gọi hai người Nam, Mục tới, xong việc sẽ đưatiếp một nửa.
Bán TiênTác giả: Dược Thiên SầuTruyện Tiên Hiệp Bán Tiên Dược Thiên Sầu Trong thâm sơn có một đạo quan, hương hỏa sớm đã điêu linh. Bỉ nhân bất tài, tuổi vừa mới mười chín, từ nhỏ đã là một gã đạo sĩ, phía trên có hơn mười vị sư huynh, phía dưới chỉ mình ta nhỏ nhất, tục xưng là Quan môn đệ tử. Sư môn quá nghèo, các sư huynh không chịu được kham khổ, may mắn chưởng môn sư tôn độ lượng, tùy ý chúng sư huynh giải tán rời đi. Về sau có ba vị sư huynh biết lạc đường mà quay lại, tuổi khá lớn, đều đã bốn mươi năm mươi. Nhờ được sư tôn ưu ái, trước khi mất truyền vị trí chưởng môn cho Tiểu đạo, nhưng mà vô luận là tuổi tác hay từng trải đều không thể phục chúng, ba vị sư huynh không phục. Sư môn bất hạnh, Tiểu đạo không phải trái hồng mềm, tuyệt không thoái nhượng, nội đấu cùng họ. Trong thôn dưới núi, có tân cử nhân, là bạn bè từ khi còn nhỏ, trước khi sư tôn mất cũng có dặn dò, hộ tống nó vào kinh đi thi. Nghĩa bất dung từ, vả lại cứ để Tiểu đạo dạo một vòng nhân gian, trở về sẽ đấu cùng chúng sư huynh! Chương 01: Đi thi 3127 tự -… Hai người Nam, Mục có phần không hiểu ra sao, Nam Trúc hỏi ngược lại:“Rốt cuộc tên Vương Vấn Thiên kia là chuyện gì vậy?”“Họ hàng xa của Địa mẫu, vì duy trì quan hệ với Địa mẫu nên Vương gia đangđề nghị kết thân với Địa mẫu, cầu cho Vương Vấn Thiên lấy Chung NhượcThần…” Dữu Khánh kể lại đại khái tình huống, nhắc tới một chút lời nhắc nhởcủa Liễu Phiêu Phiêu, việc Vương Vấn Thiên mời nhóm mình đi dự tiệc rấtkhông thể là vì kết giao bằng hữu, là nam nhân thì đều không có khả năng kếtgiao bằng hữu kiểu quan hệ như thế này, rất có thể là có ý tranh giành tình nhân.Quả thực là như vậy, hai người Nam, Mục đều có phần không nói nên lời, đềucó cảm giác như họa từ trên trời giáng xuống.Nam Trúc: “Nếu nói như vậy, đó chính là tiệc không phải tiệc gì tốt, như vậyviệc này mới giải thích được. Chỉ cần không phải là người phía sau Mặt nạ sắtlàm. Nhìn từ tình huống hiện nay, người khác bắt Tiểu Hắc thì có ích lợi gì?Tám chín phần mười là họ Vương, không thoát được rồi.”Mục Ngạo Thiết: “Họ Vương có quan hệ tại Ảo Vọng.”Đã biết ý của y, bắt người tại Ảo Vọng ngay tại ban ngày ban mặt, còn có thể đèlại Liễu Phiêu Phiêu không cho bọn họ nhúng tay.Nam Trúc: “Việc này còn cần phải nói sao, môn phái Linh thực xếp nằm trongmười hạng đầu tại Cẩm quốc có bao nhiêu tiền, có chút quan hệ giao tiếp tại ẢoVọng không phải là chuyện rất bình thường sao. Then chốt là thằng cháu traikia bắt Tiểu Hắc rồi làm bước gì tiếp theo?”Dữu Khánh hừ một tiếng, “Nếu như thực sự là hắn ta làm, đương nhiên là rượumời không uống bắt uống rượu phạt rồi, lần tới mời chúng ta dự tiệc, chúng tacòn có thể không đi sao?”Sư huynh đệ ba người tức thì rơi vào trầm mặc.Sự tình đã rõ ràng, tại Ảo Vọng bọn hắn căn bản chơi không thắng được VươngVấn Thiên, dựa vào thế lực của người ta, cho dù không ở tại Ảo Vọng, bọn hắncũng là chơi không thắng. Bọn hắn ngay cả khách sạn cũng không có tiền để ởlại, kiếm được chút tiền cũng phải tiết kiệm để trả nợ cho người, đối đầu với thếlực có tiền tai như Già La Sơn vậy vốn là nằm ở phía rất yếu thế.Nam Trúc: “Biện pháp duy nhất hiện tại chính là tìm hắn ta làm rõ Tiểu Hắc cóthân phận U Giác Phụ.”Dữu Khánh nói:“Ngươi xác định hắn có thể thừa nhận mình ngay tại ban ngày ban mặt bắt cócngười của U Giác Phụ sao? Một khi hắn thề thốt phủ nhận thì hậu quả sẽ nhưthế nào? Hiện tại hắn bắt người, có khả năng chỉ là vì để khiến cho chúng ta dựtiệc, một khi tính chất sự việc biến thành bắt cóc người của U Giác Phụ, thì đếnphiên hắn không giải thích được rồi, Già La Sơn hắn cho dù có tiền tài thế lựcđến đâu cũng chống không nổi, khi đó hắn liền có khả năng làm tất cả để rũsạch mối quan hệ, ngươi muốn hại chết Tiểu Hắc sao?”Lời này lập tức khiến cho hai người Nam, Mục đau đầu.Sau khi hơi trầm mặc, Nam Trúc nhẹ nhàng cất lên lời than thở, “Nếu sớm biếtvậy thì nên làm theo lời Hắc Tử đã nói trong thư cho rồi, ngay từ đầu liền côngkhai thân phận U Giác Phụ của Tiểu Hắc, như vậy sẽ không có xảy ra việc này.”Tuy là nói như vậy, trên thực tế ngay cả chính gã cũng biết đây hoàn toàn chỉ làlời càm ràm cho có sau khi việc đã xảy ra rồi mà thôi, ngay từ đầu đã phải giấugiấu giếm giếm, bọn hắn ở tại bất cứ nơi nào thì đều không có khả năng tự lộ rathân phận.Mục Ngạo Thiết chợt nhìn thấy Dữu Khánh sờ sờ chút râu mép, trong mắt lộ ravẻ kỳ lạ, đoán chừng hắn đã có ý nghĩ gì đó, cất lời hỏi: “Làm thế nào bây giờ?”Dữu Khánh đưa ra một cái đáp án không hiểu ra sao, “E rằng chúng ta phải gâychút chuyện, để cho Trấn Hải ty bắt chúng ta giam lại ba ngày mới được.”“Cái gì?” Nam Trúc thất thanh, còn có trò tìm kích kích cho mình như vậy haysao?Mục Ngạo Thiết cũng sững sờ, cho rằng mình đã nghe lầm.Dữu Khánh: “Tám chín phần mười là chuyện tốt do Vương Vấn Thiên làm ra.Cho dù là ai bắt cóc Tiểu Hắc, mục đích cũng không phải là để đối phó TiểuHắc, sau đó cũng sẽ nhằm tới bọn ta, chỉ khi chúng ta đã bị bắt lại, khiến cho kếhoạch của đối phương tạm kéo dài, như vậy chúng ta mới có thể tranh thủ đượcmột ít thời gian, mới có thể tranh thủ được một ít quyền chủ động.”Nam Trúc: “Có ý gì?”“Không cần tiếp tục tìm kiếm, tìm kiếm cũng vô dụng, không có khả năng đểcho các ngươi tìm được Tiểu Hắc dễ dàng như vậy. Các ngươi trước tiên trở vềđi, đem một ít chuyện thu xếp, giải thích cho Hồ Vưu Lệ…”Dữu Khánh kéo hai vị sư huynh tới sát, thì thầm to nhỏ bên tai hai người mộthồi.Trên mặt hai người Nam, Mục hiện ra vẻ trầm tư, đại khái đã nắm được lãoThập Ngũ muốn làm gì.Sau khi dặn dò xong, Nam Trúc lại hỏi Dữu Khánh, “Ngươi không cùng trở vềvới chúng ta sao?”Dữu Khánh hỏi ngược lại:“Thiệp mời của người ta có khả năng đang chờ ta, ta làm sao có thể trở về chứ?Ngươi cũng đã biết rõ tiệc không phải là tiệc gì tốt. Nói chung, ta không nên trởvề, quay trở về là rất dễ bị chụp lại. Hiện tại ta cũng không thể quay về, cònphải làm một số chuẩn bị. Sau khi các ngươi trở về thì lập tức mở cửa sổ ra,Liễu Phiêu Phiêu hẳn là đang nghiêm ngặt chú ý tới, ta còn cần phải tiếp tục gặpmặt nàng ta một lần. Được rồi, không có thời gian dông dài nữa, nếu còn dôngdài người ta sẽ trực tiếp chạy đến nơi đây tìm ta, đi mau.”Nghe hắn nói như thế, hai người Nam, Mục biết hắn không muốn bị động mặccho người ta sắp xếp, muốn đấu cùng kẻ ngầm hạ độc thủ một hồi, bây giờ cầntranh thủ thời gian, kéo dài không được, hai người đành phải căn dặn hắn cẩnthận, sau đó lập tức rời đi.Dữu Khánh cũng nhanh chóng chui vào con đường, ngõ hẻm để thoát thân, trênđường tìm cơ hội thuận tay xả liễu khối phá bố mang đi, vòng đến một nơikhông người thì lại nhanh chóng vạch mở nắp giếng chui xuống, lại lần nữaluồn lách trong hệ thống đường mương thoát nước dưới lòng đất.Giống như đi qua một mê cung dưới lòng đất, vòng vo một hồi, mới đi đếnđược địa điểm chạm mặt thứ hai trên bản đồ mà Liễu Phiêu Phiêu đưa cho.Liễu Phiêu Phiêu vẫn chưa đến, cũng không biết lúc nào mới có thể đến. Hắnngồi xổm xuống lấy ra miếng vải rách thuận tay lấy được trên đường đi, sau đóbắt một con chuột, trực tiếp giết chết nó, lấy máu viết gì đó lên trân miếng vảirách, sau đó âm thầm tiếp tục chờ đợi.Đợi không đến nửa canh giờ, Liễu Phiêu Phiêu cũng giấu mình trong chiếc áochoàng chạy tới nơi.Thời điểm gặp mặt lúc trước, hai người đều không ngờ đến có thể nhanh chónggặp mặt lại như thế này. Liễu Phiêu Phiêu vừa gặp mặt liền hỏi: “Có người bắtđứa nhóc của các ngươi là xảy ra chuyện gì vậy?”Dữu Khánh nói: “Ta cũng không dám hoàn toàn khẳng định là ai làm, nhưng tađoán chừng tám chín phần mười là tên chết tiệt Vương Vấn Thiên kia.”Liễu Phiêu Phiêu vừa nghe nói vậy lập tức hiểu được là chuyện gì xảy ra, dù saocũng là nàng ta chỉ ra chuyện Vương Vấn Thiên đang tranh giành tình nhân, hơigật đầu, “Nếu ngươi đã loại trừ được những người khác, vậy thì khẳng định làVương Vấn Thiên. Ta biết rõ chuyện cha hắn, Vương Tuyết Đường, và Trấn Hảisứ Chu Hiên có qua lại, có thể phù hợp.Tuy nhiên, về việc này, ngươi tìm ta là vô dụng. Đại Chưởng mục Tề Đa Laicủa Trấn Hải ty, cũng là tâm phúc của Chu Hiên, đã đứng ra rồi, hắn có ý canthiệp, không để cho ta nhúng tay vào việc này, khiến cho ta mắt mở trừng trừngnhìn tiểu hài tử kia bị bắt đi mà không thể tham gia. Tình trạng của Thiên Vũhiện nay ngươi cũng đã biết, hắn không thể làm cứng, ta cũng khó mà làm đượccái gì.”“Đã đoán được ngươi có chuyện khó xử, không nhờ ngươi triệu tập nhân thủ hỗtrợ tìm người.” Dữu Khánh vừa nói vừa lấy từ trong áo choàng ra miếng vảirách kia, đưa cho nàng ta, “Đây là một phong thư, vì tránh để cho có người pháthiện ta gửi thư ra ngoài, ta đã viết nội dung ra lên đây, còn có cả địa chỉ nhậnthư, ngươi trở về viết lại giúp ta, rồi nhanh chóng gửi đi giùm.”Liễu Phiêu Phiêu rung mở mảnh vải ra nhìn xem, vừa nhìn thấy nội dung bêntrên, nàng ta liền biết rõ là đã xảy ra chuyện gì, kinh ngạc hỏi: “Tiểu hài tử nhỏnhư vậy mà cũng đã gia nhập U Giác Phụ?”Dữu Khánh gật đầu: “Còn có, một chút nữa, ngươi cần tìm lí do nào đó bắt bangười chúng ta tới Trấn Hải ty, giam chúng ta lại mấy ngày.”Liễu Phiêu Phiêu trong lúc nhất thời không kịp phản ứng lại, kinh ngạc hỏi:“Bắt các ngươi làm gì?”“Cho dù có phải là Vương Vấn Thiên hay không, kẻ bắt tiểu hài tử đều là nhằmvào ba người chúng ta, trên tay người ta nắm bắt con tin, sau đó tìm đến ta, ta đitheo hay là không theo? Ta cần trốn đi một quãng thời gian.” Dữu Khánh chỉ chỉtấm vải rách trong tay nàng ta, “Ba ngày, ít nhất phải giam chúng ta ba ngày!”Liễu Phiêu Phiêu ngây ngây nhìn hắn, xem như đã phục hắn rồi, vậy mà cònnghĩ ra cả một chiêu chui vào trong lao này nữa, biện pháp có phần hơi gượnggạo, nhưng quả thực có hiệu quả, tuy nhiên, nàng ta cũng có điểm khó làm, “Bắtngươi thì dễ dàng, nhưng ngươi có nghĩ qua hay không, tình huống ba ngày sauchợt biến đổi, lập tức sẽ có người hoài nghi đến trên đầu ta, hoài nghi là ta đangkéo dài thời gian giúp các ngươi.”Dữu Khánh: “Vì vậy mới tìm ngươi để thương lượng, dùng phương thức nào đểbị bắt vào là thích hợp nhất, cũng không đến mức ngay cả muốn ngồi tù cũngkhó như vậy đi?”“Đây là lần đầu tiên ta gặp được người vội vàng muốn mình vào ngồi tù.” LiễuPhiêu Phiêu có chút dở khóc dở cười, chậm rãi cất đi miếng vải rách trên tay,“Ngươi để cho ta suy nghĩ một chút.”Dữu Khánh không nói lời nào nữa, chờ, chờ nàng ta chậm rãi suy nghĩ.Im lặng một hồi sau, Liễu Phiêu Phiêu trầm ngâm nói: “Muốn ngồi tù tự nhiênlà dễ dàng, đi vào không khó, vấn đề là ngươi muốn ở lại đến ba ngày, làm saocó thể tùy ngươi muốn ở mấy ngày thì ở chừng đó. Trấn Hải ty dù sao cũng làthuộc Chu Hiên quản lý, chỉ sợ các ngươi phạm phải chút chuyện bị bắt vào,Vương gia tùy tiện bắt chuyện một cái, các ngươi sẽ rất nhanh lại được thả ra,cuối cùng vẫn phải đối diện. Nhưng nếu phạm phải chuyện lớn, e rằng sẽ càngphù hợp với ý của người ta, lúc đó sẽ dứt khoát giam ngươi lại trong đó để giàyvò.”Dữu Khánh: “Không phải là có không ít đại nhân vật Thiên Lưu sơn có cửahàng tại đây sao? Tìm một cái đủ sức nặng, có thể khiến cho Chu Hiên cũngkhông thể dễ dàng bỏ qua, ba huynh đệ ta đi đập một nhà.”Khóe miệng Liễu Phiêu Phiêu hơi co giật, “Có đủ sức nặng, loại nhân vật nhưvậy là đền một chút tiền liền có thể xong việc được sao? Ngươi cũng không cótiền để bồi thường, không sợ tiến vào được ra không được sao? Không bằngnhư vậy, còn là đi đập cửa hàng của Chu Hiên cho rồi, bị tổn thất, ngươi khôngđền được thì Vương gia phải đền.Dù sao cũng là bị Vương gia liên lụy, lại là giúp đỡ Vương gia, Vương gia cũngkhông dám không đền. Chỉ cần có bồi thường, Chu Hiên cũng không đến mứclàm khó dễ ngươi. Tuy nhiên, có một điểm ngươi phải nhớ kỹ, khi ngươi đậpphá cửa hàng nhà Chu Hiên thì nhất định phải khăng khăng khẳng định là ngườicủa ngươi bị người của cửa hàng nhà y bắt cóc.”Dữu Khánh hoài nghi, “Cắn Chu Hiên? Có ý gì?”Liễu Phiêu Phiêu:“Chỉ có như vậy, Vương gia mới không thể dễ dàng đưa ngươi đi ra ngoài. TrấnHải ty cũng không phải là một mình Chu Hiên y có thể lấy thúng úp voi, còn cóngười của những động phủ khác nhìn chằm chằm, chỉ cần một ngày ngươikhông nhả ra, một ngày Chu Hiên chưa phủi sạch được quan hệ, thì ngày đóviệc này sẽ không thể kết thúc. Nếu y dám làm qua loa, người của những độngphủ khác, kể cả ta ở trong đó đều sẽ lên tiếng, không phải tùy ý để y làm bậy,đến lúc đó, lúc nào muốn kết thúc sự việc liền nắm giữ tại trên tay chúng ta.”Dữu Khánh suy nghĩ một chút, gật gật đầu, tuy nhiên vẫn hơi có lo lắng, “Tacắn loạn như vậy, ngươi xác định chúng ta còn có thể sống đi ra ngoài sao?”Liễu Phiêu Phiêu:“Chỉ cần ngươi buông lỏng miệng, lập tức sẽ kết án thả người, nếu không thìcòn muốn làm thế nào nữa? Là Vương gia dám điều tra rõ sự thật, hay là ChuHiên dám thật sự điều tra rõ sự thật? Chí ít Vương gia là sẽ liều mạng ngăn cản.Việc này ngươi yên tâm, tình hình bên trong Trấn Hải ty như thế nào ta rõ rànghơn ngươi, trong lòng ta đã có nắm chắc, sẽ không để sai lầm, khi cần thiết tacũng có thể can thiệp một chút, sẽ không để cho bọn chúng làm xằng làm bậyvới các ngươi. Việc Tề Đa Lai ngăn cản ta đuổi theo bọn bắt cóc chính là lỗhổng mà ta có thể dùng để cắn chúng bất cứ khi nào.”Nói đến đây, Dữu Khánh không thừa nhận cũng không được, mình quả thựckhông rõ ràng lắm, cũng không hiểu được tình hình bên trong Trấn Hải ty nhưthế nào, nếu không có vị này chỉ đường, trong thời gian ngắn hắn khẳng địnhkhông rõ ràng được.“Được, ta đã biết rõ rồi, cứ làm theo lời ngươi nói.”Hai người tiếp tục trao đổi kỹ càng các chi tiết, sau đó mỗi người đi một hướng.Dữu Khánh trực tiếp tại trong mương ngầm tìm đến một vị trí tương đối gầnnhà Hồ Vưu Lệ, nhấc nắp chui ra, tìm một kẻ lang thang trên đường, đưa chútbạc để làm chân chạy, nhờ hỗ trợ gọi hai người Nam, Mục tới, xong việc sẽ đưatiếp một nửa.
Bán TiênTác giả: Dược Thiên SầuTruyện Tiên Hiệp Bán Tiên Dược Thiên Sầu Trong thâm sơn có một đạo quan, hương hỏa sớm đã điêu linh. Bỉ nhân bất tài, tuổi vừa mới mười chín, từ nhỏ đã là một gã đạo sĩ, phía trên có hơn mười vị sư huynh, phía dưới chỉ mình ta nhỏ nhất, tục xưng là Quan môn đệ tử. Sư môn quá nghèo, các sư huynh không chịu được kham khổ, may mắn chưởng môn sư tôn độ lượng, tùy ý chúng sư huynh giải tán rời đi. Về sau có ba vị sư huynh biết lạc đường mà quay lại, tuổi khá lớn, đều đã bốn mươi năm mươi. Nhờ được sư tôn ưu ái, trước khi mất truyền vị trí chưởng môn cho Tiểu đạo, nhưng mà vô luận là tuổi tác hay từng trải đều không thể phục chúng, ba vị sư huynh không phục. Sư môn bất hạnh, Tiểu đạo không phải trái hồng mềm, tuyệt không thoái nhượng, nội đấu cùng họ. Trong thôn dưới núi, có tân cử nhân, là bạn bè từ khi còn nhỏ, trước khi sư tôn mất cũng có dặn dò, hộ tống nó vào kinh đi thi. Nghĩa bất dung từ, vả lại cứ để Tiểu đạo dạo một vòng nhân gian, trở về sẽ đấu cùng chúng sư huynh! Chương 01: Đi thi 3127 tự -… Hai người Nam, Mục có phần không hiểu ra sao, Nam Trúc hỏi ngược lại:“Rốt cuộc tên Vương Vấn Thiên kia là chuyện gì vậy?”“Họ hàng xa của Địa mẫu, vì duy trì quan hệ với Địa mẫu nên Vương gia đangđề nghị kết thân với Địa mẫu, cầu cho Vương Vấn Thiên lấy Chung NhượcThần…” Dữu Khánh kể lại đại khái tình huống, nhắc tới một chút lời nhắc nhởcủa Liễu Phiêu Phiêu, việc Vương Vấn Thiên mời nhóm mình đi dự tiệc rấtkhông thể là vì kết giao bằng hữu, là nam nhân thì đều không có khả năng kếtgiao bằng hữu kiểu quan hệ như thế này, rất có thể là có ý tranh giành tình nhân.Quả thực là như vậy, hai người Nam, Mục đều có phần không nói nên lời, đềucó cảm giác như họa từ trên trời giáng xuống.Nam Trúc: “Nếu nói như vậy, đó chính là tiệc không phải tiệc gì tốt, như vậyviệc này mới giải thích được. Chỉ cần không phải là người phía sau Mặt nạ sắtlàm. Nhìn từ tình huống hiện nay, người khác bắt Tiểu Hắc thì có ích lợi gì?Tám chín phần mười là họ Vương, không thoát được rồi.”Mục Ngạo Thiết: “Họ Vương có quan hệ tại Ảo Vọng.”Đã biết ý của y, bắt người tại Ảo Vọng ngay tại ban ngày ban mặt, còn có thể đèlại Liễu Phiêu Phiêu không cho bọn họ nhúng tay.Nam Trúc: “Việc này còn cần phải nói sao, môn phái Linh thực xếp nằm trongmười hạng đầu tại Cẩm quốc có bao nhiêu tiền, có chút quan hệ giao tiếp tại ẢoVọng không phải là chuyện rất bình thường sao. Then chốt là thằng cháu traikia bắt Tiểu Hắc rồi làm bước gì tiếp theo?”Dữu Khánh hừ một tiếng, “Nếu như thực sự là hắn ta làm, đương nhiên là rượumời không uống bắt uống rượu phạt rồi, lần tới mời chúng ta dự tiệc, chúng tacòn có thể không đi sao?”Sư huynh đệ ba người tức thì rơi vào trầm mặc.Sự tình đã rõ ràng, tại Ảo Vọng bọn hắn căn bản chơi không thắng được VươngVấn Thiên, dựa vào thế lực của người ta, cho dù không ở tại Ảo Vọng, bọn hắncũng là chơi không thắng. Bọn hắn ngay cả khách sạn cũng không có tiền để ởlại, kiếm được chút tiền cũng phải tiết kiệm để trả nợ cho người, đối đầu với thếlực có tiền tai như Già La Sơn vậy vốn là nằm ở phía rất yếu thế.Nam Trúc: “Biện pháp duy nhất hiện tại chính là tìm hắn ta làm rõ Tiểu Hắc cóthân phận U Giác Phụ.”Dữu Khánh nói:“Ngươi xác định hắn có thể thừa nhận mình ngay tại ban ngày ban mặt bắt cócngười của U Giác Phụ sao? Một khi hắn thề thốt phủ nhận thì hậu quả sẽ nhưthế nào? Hiện tại hắn bắt người, có khả năng chỉ là vì để khiến cho chúng ta dựtiệc, một khi tính chất sự việc biến thành bắt cóc người của U Giác Phụ, thì đếnphiên hắn không giải thích được rồi, Già La Sơn hắn cho dù có tiền tài thế lựcđến đâu cũng chống không nổi, khi đó hắn liền có khả năng làm tất cả để rũsạch mối quan hệ, ngươi muốn hại chết Tiểu Hắc sao?”Lời này lập tức khiến cho hai người Nam, Mục đau đầu.Sau khi hơi trầm mặc, Nam Trúc nhẹ nhàng cất lên lời than thở, “Nếu sớm biếtvậy thì nên làm theo lời Hắc Tử đã nói trong thư cho rồi, ngay từ đầu liền côngkhai thân phận U Giác Phụ của Tiểu Hắc, như vậy sẽ không có xảy ra việc này.”Tuy là nói như vậy, trên thực tế ngay cả chính gã cũng biết đây hoàn toàn chỉ làlời càm ràm cho có sau khi việc đã xảy ra rồi mà thôi, ngay từ đầu đã phải giấugiấu giếm giếm, bọn hắn ở tại bất cứ nơi nào thì đều không có khả năng tự lộ rathân phận.Mục Ngạo Thiết chợt nhìn thấy Dữu Khánh sờ sờ chút râu mép, trong mắt lộ ravẻ kỳ lạ, đoán chừng hắn đã có ý nghĩ gì đó, cất lời hỏi: “Làm thế nào bây giờ?”Dữu Khánh đưa ra một cái đáp án không hiểu ra sao, “E rằng chúng ta phải gâychút chuyện, để cho Trấn Hải ty bắt chúng ta giam lại ba ngày mới được.”“Cái gì?” Nam Trúc thất thanh, còn có trò tìm kích kích cho mình như vậy haysao?Mục Ngạo Thiết cũng sững sờ, cho rằng mình đã nghe lầm.Dữu Khánh: “Tám chín phần mười là chuyện tốt do Vương Vấn Thiên làm ra.Cho dù là ai bắt cóc Tiểu Hắc, mục đích cũng không phải là để đối phó TiểuHắc, sau đó cũng sẽ nhằm tới bọn ta, chỉ khi chúng ta đã bị bắt lại, khiến cho kếhoạch của đối phương tạm kéo dài, như vậy chúng ta mới có thể tranh thủ đượcmột ít thời gian, mới có thể tranh thủ được một ít quyền chủ động.”Nam Trúc: “Có ý gì?”“Không cần tiếp tục tìm kiếm, tìm kiếm cũng vô dụng, không có khả năng đểcho các ngươi tìm được Tiểu Hắc dễ dàng như vậy. Các ngươi trước tiên trở vềđi, đem một ít chuyện thu xếp, giải thích cho Hồ Vưu Lệ…”Dữu Khánh kéo hai vị sư huynh tới sát, thì thầm to nhỏ bên tai hai người mộthồi.Trên mặt hai người Nam, Mục hiện ra vẻ trầm tư, đại khái đã nắm được lãoThập Ngũ muốn làm gì.Sau khi dặn dò xong, Nam Trúc lại hỏi Dữu Khánh, “Ngươi không cùng trở vềvới chúng ta sao?”Dữu Khánh hỏi ngược lại:“Thiệp mời của người ta có khả năng đang chờ ta, ta làm sao có thể trở về chứ?Ngươi cũng đã biết rõ tiệc không phải là tiệc gì tốt. Nói chung, ta không nên trởvề, quay trở về là rất dễ bị chụp lại. Hiện tại ta cũng không thể quay về, cònphải làm một số chuẩn bị. Sau khi các ngươi trở về thì lập tức mở cửa sổ ra,Liễu Phiêu Phiêu hẳn là đang nghiêm ngặt chú ý tới, ta còn cần phải tiếp tục gặpmặt nàng ta một lần. Được rồi, không có thời gian dông dài nữa, nếu còn dôngdài người ta sẽ trực tiếp chạy đến nơi đây tìm ta, đi mau.”Nghe hắn nói như thế, hai người Nam, Mục biết hắn không muốn bị động mặccho người ta sắp xếp, muốn đấu cùng kẻ ngầm hạ độc thủ một hồi, bây giờ cầntranh thủ thời gian, kéo dài không được, hai người đành phải căn dặn hắn cẩnthận, sau đó lập tức rời đi.Dữu Khánh cũng nhanh chóng chui vào con đường, ngõ hẻm để thoát thân, trênđường tìm cơ hội thuận tay xả liễu khối phá bố mang đi, vòng đến một nơikhông người thì lại nhanh chóng vạch mở nắp giếng chui xuống, lại lần nữaluồn lách trong hệ thống đường mương thoát nước dưới lòng đất.Giống như đi qua một mê cung dưới lòng đất, vòng vo một hồi, mới đi đếnđược địa điểm chạm mặt thứ hai trên bản đồ mà Liễu Phiêu Phiêu đưa cho.Liễu Phiêu Phiêu vẫn chưa đến, cũng không biết lúc nào mới có thể đến. Hắnngồi xổm xuống lấy ra miếng vải rách thuận tay lấy được trên đường đi, sau đóbắt một con chuột, trực tiếp giết chết nó, lấy máu viết gì đó lên trân miếng vảirách, sau đó âm thầm tiếp tục chờ đợi.Đợi không đến nửa canh giờ, Liễu Phiêu Phiêu cũng giấu mình trong chiếc áochoàng chạy tới nơi.Thời điểm gặp mặt lúc trước, hai người đều không ngờ đến có thể nhanh chónggặp mặt lại như thế này. Liễu Phiêu Phiêu vừa gặp mặt liền hỏi: “Có người bắtđứa nhóc của các ngươi là xảy ra chuyện gì vậy?”Dữu Khánh nói: “Ta cũng không dám hoàn toàn khẳng định là ai làm, nhưng tađoán chừng tám chín phần mười là tên chết tiệt Vương Vấn Thiên kia.”Liễu Phiêu Phiêu vừa nghe nói vậy lập tức hiểu được là chuyện gì xảy ra, dù saocũng là nàng ta chỉ ra chuyện Vương Vấn Thiên đang tranh giành tình nhân, hơigật đầu, “Nếu ngươi đã loại trừ được những người khác, vậy thì khẳng định làVương Vấn Thiên. Ta biết rõ chuyện cha hắn, Vương Tuyết Đường, và Trấn Hảisứ Chu Hiên có qua lại, có thể phù hợp.Tuy nhiên, về việc này, ngươi tìm ta là vô dụng. Đại Chưởng mục Tề Đa Laicủa Trấn Hải ty, cũng là tâm phúc của Chu Hiên, đã đứng ra rồi, hắn có ý canthiệp, không để cho ta nhúng tay vào việc này, khiến cho ta mắt mở trừng trừngnhìn tiểu hài tử kia bị bắt đi mà không thể tham gia. Tình trạng của Thiên Vũhiện nay ngươi cũng đã biết, hắn không thể làm cứng, ta cũng khó mà làm đượccái gì.”“Đã đoán được ngươi có chuyện khó xử, không nhờ ngươi triệu tập nhân thủ hỗtrợ tìm người.” Dữu Khánh vừa nói vừa lấy từ trong áo choàng ra miếng vảirách kia, đưa cho nàng ta, “Đây là một phong thư, vì tránh để cho có người pháthiện ta gửi thư ra ngoài, ta đã viết nội dung ra lên đây, còn có cả địa chỉ nhậnthư, ngươi trở về viết lại giúp ta, rồi nhanh chóng gửi đi giùm.”Liễu Phiêu Phiêu rung mở mảnh vải ra nhìn xem, vừa nhìn thấy nội dung bêntrên, nàng ta liền biết rõ là đã xảy ra chuyện gì, kinh ngạc hỏi: “Tiểu hài tử nhỏnhư vậy mà cũng đã gia nhập U Giác Phụ?”Dữu Khánh gật đầu: “Còn có, một chút nữa, ngươi cần tìm lí do nào đó bắt bangười chúng ta tới Trấn Hải ty, giam chúng ta lại mấy ngày.”Liễu Phiêu Phiêu trong lúc nhất thời không kịp phản ứng lại, kinh ngạc hỏi:“Bắt các ngươi làm gì?”“Cho dù có phải là Vương Vấn Thiên hay không, kẻ bắt tiểu hài tử đều là nhằmvào ba người chúng ta, trên tay người ta nắm bắt con tin, sau đó tìm đến ta, ta đitheo hay là không theo? Ta cần trốn đi một quãng thời gian.” Dữu Khánh chỉ chỉtấm vải rách trong tay nàng ta, “Ba ngày, ít nhất phải giam chúng ta ba ngày!”Liễu Phiêu Phiêu ngây ngây nhìn hắn, xem như đã phục hắn rồi, vậy mà cònnghĩ ra cả một chiêu chui vào trong lao này nữa, biện pháp có phần hơi gượnggạo, nhưng quả thực có hiệu quả, tuy nhiên, nàng ta cũng có điểm khó làm, “Bắtngươi thì dễ dàng, nhưng ngươi có nghĩ qua hay không, tình huống ba ngày sauchợt biến đổi, lập tức sẽ có người hoài nghi đến trên đầu ta, hoài nghi là ta đangkéo dài thời gian giúp các ngươi.”Dữu Khánh: “Vì vậy mới tìm ngươi để thương lượng, dùng phương thức nào đểbị bắt vào là thích hợp nhất, cũng không đến mức ngay cả muốn ngồi tù cũngkhó như vậy đi?”“Đây là lần đầu tiên ta gặp được người vội vàng muốn mình vào ngồi tù.” LiễuPhiêu Phiêu có chút dở khóc dở cười, chậm rãi cất đi miếng vải rách trên tay,“Ngươi để cho ta suy nghĩ một chút.”Dữu Khánh không nói lời nào nữa, chờ, chờ nàng ta chậm rãi suy nghĩ.Im lặng một hồi sau, Liễu Phiêu Phiêu trầm ngâm nói: “Muốn ngồi tù tự nhiênlà dễ dàng, đi vào không khó, vấn đề là ngươi muốn ở lại đến ba ngày, làm saocó thể tùy ngươi muốn ở mấy ngày thì ở chừng đó. Trấn Hải ty dù sao cũng làthuộc Chu Hiên quản lý, chỉ sợ các ngươi phạm phải chút chuyện bị bắt vào,Vương gia tùy tiện bắt chuyện một cái, các ngươi sẽ rất nhanh lại được thả ra,cuối cùng vẫn phải đối diện. Nhưng nếu phạm phải chuyện lớn, e rằng sẽ càngphù hợp với ý của người ta, lúc đó sẽ dứt khoát giam ngươi lại trong đó để giàyvò.”Dữu Khánh: “Không phải là có không ít đại nhân vật Thiên Lưu sơn có cửahàng tại đây sao? Tìm một cái đủ sức nặng, có thể khiến cho Chu Hiên cũngkhông thể dễ dàng bỏ qua, ba huynh đệ ta đi đập một nhà.”Khóe miệng Liễu Phiêu Phiêu hơi co giật, “Có đủ sức nặng, loại nhân vật nhưvậy là đền một chút tiền liền có thể xong việc được sao? Ngươi cũng không cótiền để bồi thường, không sợ tiến vào được ra không được sao? Không bằngnhư vậy, còn là đi đập cửa hàng của Chu Hiên cho rồi, bị tổn thất, ngươi khôngđền được thì Vương gia phải đền.Dù sao cũng là bị Vương gia liên lụy, lại là giúp đỡ Vương gia, Vương gia cũngkhông dám không đền. Chỉ cần có bồi thường, Chu Hiên cũng không đến mứclàm khó dễ ngươi. Tuy nhiên, có một điểm ngươi phải nhớ kỹ, khi ngươi đậpphá cửa hàng nhà Chu Hiên thì nhất định phải khăng khăng khẳng định là ngườicủa ngươi bị người của cửa hàng nhà y bắt cóc.”Dữu Khánh hoài nghi, “Cắn Chu Hiên? Có ý gì?”Liễu Phiêu Phiêu:“Chỉ có như vậy, Vương gia mới không thể dễ dàng đưa ngươi đi ra ngoài. TrấnHải ty cũng không phải là một mình Chu Hiên y có thể lấy thúng úp voi, còn cóngười của những động phủ khác nhìn chằm chằm, chỉ cần một ngày ngươikhông nhả ra, một ngày Chu Hiên chưa phủi sạch được quan hệ, thì ngày đóviệc này sẽ không thể kết thúc. Nếu y dám làm qua loa, người của những độngphủ khác, kể cả ta ở trong đó đều sẽ lên tiếng, không phải tùy ý để y làm bậy,đến lúc đó, lúc nào muốn kết thúc sự việc liền nắm giữ tại trên tay chúng ta.”Dữu Khánh suy nghĩ một chút, gật gật đầu, tuy nhiên vẫn hơi có lo lắng, “Tacắn loạn như vậy, ngươi xác định chúng ta còn có thể sống đi ra ngoài sao?”Liễu Phiêu Phiêu:“Chỉ cần ngươi buông lỏng miệng, lập tức sẽ kết án thả người, nếu không thìcòn muốn làm thế nào nữa? Là Vương gia dám điều tra rõ sự thật, hay là ChuHiên dám thật sự điều tra rõ sự thật? Chí ít Vương gia là sẽ liều mạng ngăn cản.Việc này ngươi yên tâm, tình hình bên trong Trấn Hải ty như thế nào ta rõ rànghơn ngươi, trong lòng ta đã có nắm chắc, sẽ không để sai lầm, khi cần thiết tacũng có thể can thiệp một chút, sẽ không để cho bọn chúng làm xằng làm bậyvới các ngươi. Việc Tề Đa Lai ngăn cản ta đuổi theo bọn bắt cóc chính là lỗhổng mà ta có thể dùng để cắn chúng bất cứ khi nào.”Nói đến đây, Dữu Khánh không thừa nhận cũng không được, mình quả thựckhông rõ ràng lắm, cũng không hiểu được tình hình bên trong Trấn Hải ty nhưthế nào, nếu không có vị này chỉ đường, trong thời gian ngắn hắn khẳng địnhkhông rõ ràng được.“Được, ta đã biết rõ rồi, cứ làm theo lời ngươi nói.”Hai người tiếp tục trao đổi kỹ càng các chi tiết, sau đó mỗi người đi một hướng.Dữu Khánh trực tiếp tại trong mương ngầm tìm đến một vị trí tương đối gầnnhà Hồ Vưu Lệ, nhấc nắp chui ra, tìm một kẻ lang thang trên đường, đưa chútbạc để làm chân chạy, nhờ hỗ trợ gọi hai người Nam, Mục tới, xong việc sẽ đưatiếp một nửa.