Bán Tiên Dược Thiên Sầu Trong thâm sơn có một đạo quan, hương hỏa sớm đã điêu linh. Bỉ nhân bất tài, tuổi vừa mới mười chín, từ nhỏ đã là một gã đạo sĩ, phía trên có hơn mười vị sư huynh, phía dưới chỉ mình ta nhỏ nhất, tục xưng là Quan môn đệ tử. Sư môn quá nghèo, các sư huynh không chịu được kham khổ, may mắn chưởng môn sư tôn độ lượng, tùy ý chúng sư huynh giải tán rời đi. Về sau có ba vị sư huynh biết lạc đường mà quay lại, tuổi khá lớn, đều đã bốn mươi năm mươi. Nhờ được sư tôn ưu ái, trước khi mất truyền vị trí chưởng môn cho Tiểu đạo, nhưng mà vô luận là tuổi tác hay từng trải đều không thể phục chúng, ba vị sư huynh không phục. Sư môn bất hạnh, Tiểu đạo không phải trái hồng mềm, tuyệt không thoái nhượng, nội đấu cùng họ. Trong thôn dưới núi, có tân cử nhân, là bạn bè từ khi còn nhỏ, trước khi sư tôn mất cũng có dặn dò, hộ tống nó vào kinh đi thi. Nghĩa bất dung từ, vả lại cứ để Tiểu đạo dạo một vòng nhân gian, trở về sẽ đấu cùng chúng sư huynh! Chương 01: Đi thi 3127 tự -…
Chương 460: Đập phá
Bán TiênTác giả: Dược Thiên SầuTruyện Tiên Hiệp Bán Tiên Dược Thiên Sầu Trong thâm sơn có một đạo quan, hương hỏa sớm đã điêu linh. Bỉ nhân bất tài, tuổi vừa mới mười chín, từ nhỏ đã là một gã đạo sĩ, phía trên có hơn mười vị sư huynh, phía dưới chỉ mình ta nhỏ nhất, tục xưng là Quan môn đệ tử. Sư môn quá nghèo, các sư huynh không chịu được kham khổ, may mắn chưởng môn sư tôn độ lượng, tùy ý chúng sư huynh giải tán rời đi. Về sau có ba vị sư huynh biết lạc đường mà quay lại, tuổi khá lớn, đều đã bốn mươi năm mươi. Nhờ được sư tôn ưu ái, trước khi mất truyền vị trí chưởng môn cho Tiểu đạo, nhưng mà vô luận là tuổi tác hay từng trải đều không thể phục chúng, ba vị sư huynh không phục. Sư môn bất hạnh, Tiểu đạo không phải trái hồng mềm, tuyệt không thoái nhượng, nội đấu cùng họ. Trong thôn dưới núi, có tân cử nhân, là bạn bè từ khi còn nhỏ, trước khi sư tôn mất cũng có dặn dò, hộ tống nó vào kinh đi thi. Nghĩa bất dung từ, vả lại cứ để Tiểu đạo dạo một vòng nhân gian, trở về sẽ đấu cùng chúng sư huynh! Chương 01: Đi thi 3127 tự -… Người lang thang trên đường kia cầm được tiền thì cười hì hì, lập tức vắt chânchạy đi, một đường chạy đến dưới căn nhà Hồ Vưu Lệ, gọi to một hồi, “LãoThất, lão Cửu, lão Thất, lão Cửu…”Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết lập tức bị gã ta kêu gọi đi ra, nhảy xuống dướivừa hỏi tình huống, xác định được là lão Thập Ngũ đang tìm thì lập tức theo gãta rời đi.Lần này trái lại không có nghi ngờ gì, đã không có gì để mất nữa rồi.Không bao lâu sau, hai người liền tại một góc đường nhìn thấy được DữuKhánh.Dữu Khánh đưa cho người lang thang một nửa số tiền đã hứa còn lại, rồi khôngđợi cho hai vị sư huynh nói chuyện gì, liền phất tay ra hiệu cùng đi theo hắn.“Ta thường ở tại khu vực này, lần sau có việc cứ tới nơi này tìm ta.”Người lang thang nhìn theo bóng lưng ba người rời đi, phất tay la hét, quay đầulại đếm số ngân phiếu năm trăm lượng trên tay, cả đi và về cũng chỉ chạy khôngđến hai dặm đường liền có được năm trăm lượng, vẻ mặt rất hạnh phúc.Nhưng mà còn chưa kịp hết hưng phấn, bên cạnh liền có một cánh tay vươn tới,móc qua cổ, chụp lấy cổ họng gã ta, trực tiếp kéo gã ta tiến vào trong ngõ hẻm ởbên cạnh.Ba tên nam tử vây quanh lấy gã ta, ấn đầu gã ta vào trên tường.Một người bóp lấy tay gã ta, lấy đống ngân phiếu trong tay ra kiểm tra một cái,sau đó dò hỏi: “Nói đi, người vừa rồi tìm ngươi nói cái gì?”…Sư huynh đệ ba người đi nhanh trong hệ thống mương thoát dưới lòng đất, lãoThất, lão Cửu theo sát tại phía sau Dữu Khánh.Cứ chạy theo như vậy một hồi dù chưa hiểu ra sao, cuối cùng nhìn thấy một nơithích hợp để dừng chân, Nam Trúc nhịn không được kéo Dữu Khánh lại, thấpgiọng hỏi: “Làm gì vậy?”Dữu Khánh chắc chắn là phải giải thích cho bọn họ biết những gì cần phải làm,vừa rồi chưa quan tâm tới chỉ là vì trước tiên cần tận lực tránh thoát khỏi khảnăng bị theo dõi, lúc này nhân cơ hội này nói ra tình huống.Được biết không phải là Liễu Phiêu Phiêu sẽ bắt bọn họ giam vào đại lao, màđổi thành đi đập phá cửa hàng của Trấn Hải sứ Chu Hiên, hai người Nam, Mụccó thể nói là vô cùng lo sợ.Dữu Khánh phân tích rõ ràng, kỹ càng sự lợi và hại của quan hệ cho hai ngườinghe, lời Liễu Phiêu Phiêu căn dặn đương nhiên cũng chuyển cho bọn họ biết,cứ khăng khăng khẳng định là người của cửa hàng nhà Chu Hiên bắt cóc TiểuHắc.Không còn cách nào, cuối cùng hai người chỉ có thể cắn chặt răng kiên trì đilàm, tiếp tục đi tới trước.Chỉ là Nam Trúc nhịn không được lại cất tiếng lải nhải, “Đã biết mỗi lần rời nhàđều sẽ có nguy hiểm…”Lúc trước đây, gã bị người nắm giữ hình ngục đuổi bắt khắp nơi, bị hù dọa phảitrốn trở về Linh Lung quan, không nghĩ tới bây giờ… Gã chỉ có thể lắc đầu mộtthở dài tiếng, cảm thấy ngày hôm qua mình còn tại trong núi thong dong ngắmnhìn mây trắng bồng bềnh, chỉ trong chớp mắt thế nào lại đột nhiên rơi vào cuộcsống lắc lư chao đảo trong sóng gió…Trân Bảo trai, một cửa hàng cao năm tầng chiếm diện tích đạt đến một mẫu, tọalạc trên con đường chính phồn hoa nhất Ảo Vọng, chỉ suy nghĩ cũng thấy đượcgiá trị của nó. Cửa hàng giống như cái tên của mình, buôn bán các vật phẩmtrân quý, ngoài ra cũng có thực hiện một số cuộc bán đấu giá không theo địnhkỳ.Người sống lâu dài tại Ảo Vọng, đa số đều biết rõ đây là sản nghiệp của ngườinào.Trên thực tế, tại trong khu vực phồn hoa nhất này, cửa hiệu mặt tiền như TrânBảo trai vậy không phải là đỉnh cấp, chỉ có thể tính là loại ba.Loại khu vực tập trung các sản nghiệp hào phú này cũng là khu vực mà lựclượng tuần tra của Trấn Hải ty trọng điểm quan tâm, ngay cả một số người ănmặc không chỉnh tề cũng sẽ bị nhân viên tuần tra của Trấn Hải ty chú ý tra hỏi,không ai dám gây sự tại khu vực như thế này.Vì vậy mà đường phố và cửa hiệu ở khu vực này nhìn có vẻ tương đối ngăn nắptrật tự, thoáng nhìn cũng đã biết là khu vực cao cấp tại Ảo Vọng.Nhưng vào lúc này, sư huynh đệ ba người Dữu Khánh lại đang nhìn chằm chằmvào Trân Bảo trai.Ba người đứng ở đối diện bên kia đường phố, nhìn kỹ cửa hàng phía đối diện,sợ có sai lầm, trên đường đi còn tìm người thỉnh giáo một chút, sau khi đã xácnhận không sai, chính là cửa hàng của nhà Chu Hiên mà Liễu Phiêu Phiêu đãnói.Bên ngoài mặt tiền sang trọng, dòng khách hàng cao cấp ăn mặc hoa lệ đi ra đivào, hai gã nhân viên nơi cửa vào thỉnh thoảng cúi đầu khom lưng chào, bêntrong cũng có không ít nhân viên, đứng ở đối diện cũng có thể cảm nhận đượcsự sang trọng quý phái bên trong cửa hàng.Mấy tên nhân viên ăn mặc trang phục Trấn Hải ty đúng lúc đi qua trước mặt sưhuynh đệ ba người, khi đi ngang qua bên người thì còn đưa ánh mắt nhìn kỹ bangười từ trên xuống dưới.Nam Trúc nhìn nhìn, nuốt nuốt nước bọt, hạ thấp giọng hỏi:“Như vậy làm sao đập được? Nếu xông vào đập phá sẽ không bị người ta đánhchết đi?”Dữu Khánh suy nghĩ một chút, “Chúng ta cũng không phải kẻ ăn chay… Cứđập từ bên ngoài là được rồi.”Mục Ngạo Thiết thình lình chen vào một câu: “Ngươi xác định đến lúc đó sẽkhông bắt chúng ta đền tiền?”Dữu Khánh: “Đương nhiên là do kẻ nào khơi mào ra việc này đền, chúng tacũng là khổ chủ. Đi!” Dứt lời liền đi trước dẫn đầu.Hai người Nam, Mục nhìn nhau, có thể làm gì bây giờ? Chỉ có thể là cắn răngkiên trì đuổi theo.Nhìn thấy ba người đi tới, hai tên nhân viên tại cửa vào lập tức tươi cười chàođón, cho rằng là khách nhân tới buôn bán, nhưng hành động tiếp theo của bangười lại khiến cho bọn họ nằm mơ cũng không nghĩ đến.Dữu Khánh là người đầu tiên nắm quyền đánh tới.Rầm! Trên tường vỡ ra một cái lỗ lớn.Ngay sau đó, phía sau vang lên âm thanh ầm ầm, lần lượt đến phiên Nam Trúcvà Mục Ngạo Thiết xuất thủ.Động tĩnh này khiến cho người đi đường lui tới ở bên ngoài giật nảy mình, haigã nhân viên tại cửa vào cũng kinh ngạc ngây người.Những mảnh vỡ đổ ập, văng vào bên trong cửa hàng làm cho bên trong liên tiếpvang lên những âm thanh va đập bùm bùm, khách nhân ở bên trong hoảng sợnhanh chóng tránh né, đám nhân viên ở trong đó cũng đều sững sờ ngây ra,trong lúc nhất thời không kịp phản ứng lại là xảy ra chuyện gì.Ngay sau đó, hai tên nhân viên tại cửa vào bị làm cho hoảng sợ nhanh chóngchạy trốn vào trong, có thể thấy hai gã cũng không phải là người có tu vi cao, sợphiền phức phải chạy đi núp.Dữu Khánh lập tức rút kiếm đi đến, kiếm chém, cước đá, quyền đánh, hai ba cáiliền đem phần môn đình sang trọng xa hoa kia phá dỡ tan tành.Chỉ trong chớp mắt, mặt tiền cửa hàng Trân Bảo trai đã bị phá hủy thành mộtđống hỗn độn, bụi mù tung bay khắp nơi.Lúc này, nhân viên cửa hàng ở bên trong mới kịp phản ứng lại, đây là có ngườitới gây sự, một đám người liền nhanh chóng chạy ra, chưởng quỹ cầm đầu quátlớn trách mắng: “Người nào đám đến nơi này dương oai, hãy xưng tên ra!”Một tay đặt ở sau lưng đã lập tức liên tục ra hiệu.Phía sau gã ta liền có người hiểu ý, nhanh chóng rời khỏi hiện trường, chạy đigọi người.Sở dĩ chỉ quát to mà không có lập tức động thủ, cũng thực sự là có điểm kiêngkị, bởi vì không biết được rõ ràng là nhân vật nào, người dám chạy đến cửa đậpphá sản nghiệp của Trấn Hải sứ, muốn không thận trọng cũng khó.Vừa nhìn thấy phản ứng này, sư huynh đệ ba người tức thì đã hiểu rồi, cũng làmột đám gia hỏa bắt nạt kẻ yếu, bọn hắn lập tức có thêm dũng khí.Dữu Khánh lập tức vung kiếm chỉ vào chưởng quỹ, gầm lên, “Lập tức thảngười, nếu không lão tử đem Trân Bảo trai chó má này của ngươi tháo dỡxuống!”“Đúng, thả người!” Nam Trúc cùng rống giận theo, một cước vung ra đá baymột tảng đá rơi sụp trên đất bay ngược vào bên trong cửa hàng, nện vỡ tan tácgiá kệ bên trong.Mục Ngạo Thiết thì một giò đạp vào trên tường, lại đạp ra thêm một cái lỗthủng lớn.Đám người qua lại trên đường phố, kẻ nhát gan sợ bị liên lụy đến thì nhanhchóng chạy ra xa, kẻ gan lớn thì đứng trên đường phố phía đối diện nhìn xemnáo nhiệt.Chưởng quỹ có phần không hiểu ra sao, “Thả người nào?”Dữu Khánh quát mắng: “Các ngươi dùng thủ đoạn dẫn chúng ta đi rồi bắt lấyngười của chúng ta, chúng ta đã biết rõ rồi, còn dám tại nơi đây giả bộ hồ đồ?Lập tức thả người, nếu không đừng trách ta không khách khí!”Đây là ông nói gà bà nói vịt, chưởng quỹ thực sự không hiểu rõ là chuyện gìxảy ra, hỏi ngược lại: “Các ngươi có biết đây là cửa hàng nhà ai không hả?”Dữu Khánh: “Ta quản gì đến việc cửa hàng này là của ai, ta không tin cửa hàngnhà ngươi có thể vượt quá quy tắc của Thiên Lưu sơn!”Chính vào lúc này, một đám nhân viên chạy vội đến, hơn mười người mặc yphục Trấn Hải ty chạy tới, dưới sự dẫn đường của nhân viên cửa hàng, một đámngười rút ra đao kiếm, nhanh chóng bao vây quanh ba người Dữu Khánh.Dám đập cửa hàng nhà Trấn Hải sứ bọn họ, gấp rút đến đây tiếp viện làm sao cóthể không tích cực.Kẻ cầm đầu quát lớn: “Người nào dám tới đây gây sự, chán sống rồi sao?”Dữu Khánh trái lại cắm kiếm về trong vỏ, “Các ngươi tới vừa đúng lúc, tiếtkiệm bớt việc cho chúng ta, lập tức bắt hết toàn bộ người trong cửa hàng này lạicho ta, không cho phép để cho bất kỳ kẻ nào chạy thoát, rồi lục soát kỹ càngbên trong cửa hàng này.”Tư thế sai khiến người này, khiến cho một đám nhân viên Trấn Hải ty bị làmcho sửng sốt ngây ra, nghe vậy bọn họ cũng không thể không suy nghĩ, dámngay tại ban ngày ban mặt đập phá cửa hàng của Trấn Hải sứ Chu Hiên, còndám ngay trước mặt mọi người sai khiến nhân viên Trấn Hải ty, người này có lailịch gì?Trên mặt các nhân viên liên quan Trân Bảo trai cũng hiện ra nét cẩn thận nhiềuhơn, không dám có vẻ quá mức làm càn.Kẻ cầm đầu nhân viên Trấn Hải ty thu lại nét mặt ác liệt, cẩn thận cất lời thămdò, “Dám hỏi tôn tính đại danh các hạ?”Dữu Khánh: “Ta là ai không quan trọng, quan trọng là người của cửa hàng nàybắt cóc người của ta, hôm nay nếu không giao người ra, chúng ta tuyệt đốikhông từ bỏ ý đồ.”Chưởng quỹ lập tức biện bạch, “Tuyệt đối không có việc này, bọn ta đang yênđang lành làm ăn buôn bán, làm sao lại đi bắt người?” Trong lúc nói chuyện thìhướng về phía kẻ cầm đầu nhóm người Trấn Hải ty, nháy nháy mắt.Kẻ cầm đầu hiểu ý, nhìn một chút nhân viên Trấn Hải ty đang tiếp tục chạy tớiphía sau, lập tức trầm giọng nói:“Một bên nói có bắt người, một bên nói không bắt, ông nói ông có lý, bà nói bàcó lý, chân tướng sự thực sẽ được Trấn Hải ty điều tra rõ. Chúng ta sẽ phong tỏalục soát Trân Bảo trai, các ngươi tại trên đường đập phá cũng phải cùng chúngta đi một chuyến về Trấn Hải ty để tiếp nhận các minh.” Nói đến đây, lại khôngthể không nhắc nhở sư huynh đệ ba người, “Ngay tại trước công chúng, khôngphải nơi gây rối, chúng ta giải quyết việc công, các ngươi tốt nhất đừng khiếnchúng ta khó xử.”Dữu Khánh lập tức thuận thế xuống dốc, “Đi thì đi, chúng ta là người phân rõphải trái, đương nhiên sẽ không để cho các ngươi khó xử. Chỉ là, nếu việc nàymà không thể đưa ra một lời giải thích rõ ràng cho chúng ta, ta và các ngươi sẽcòn chưa xong.”Kẻ cầm đầu thở phào nhẹ nhõm, trước tiên giải quyết thế cục trước mắt rồi nóitiếp. Sau khi đưa người đến Trấn Hải ty, phải xử lý như thế nào thì không cóliên quan gì đến y nữa rồi, y lập tức phất tay làm cái thủ thế ra hiệu.Sư huynh đệ ba người liền nghênh ngang rời đi, bị một đám nhân viên Trấn Hảity áp giải đi.Người đứng xem náo nhiệt ở bên đường khe khẽ thì thầm nho nhỏ, không dámcao giọng.Nam Trúc hết nhìn đông tới nhìn tây, mới phát hiện thấy, thì ra nhiều khi tùy ýngông cuồng cũng có thể đổi lấy sự tôn kính.Khách nhân ở bên trong Trân Bảo trai muốn đi ra ngoài, nhưng bị nhân viênTrấn Hải ty cản lại. Nếu Dữu Khánh đã nói như vậy rồi, nhân viên Trấn Hải tycho dù là làm bộ làm tịch, cũng phải trước tiên phong tỏa Trân Bảo trai để lụcsoát một phen rồi nói tiếp, dù sao cũng là ngay tại trước mắt bao nhiêu ánh mắtngười nhìn chằm chằm như vậy.Cuối cùng nên làm như thế nào, phía bên Trấn Hải ty tự nhiên sẽ có người đếnđây nói rõ, đến lúc đó có trách nhiệm gì thì cũng không còn liên quan gì tới mọingười.Lúc này Chưởng quỹ quay lại nhìn Trân Bảo trai, phát hiện chỉ một chút thờigian không lâu như thế, mặt tiền cửa hàng đã triệt để sụp đổ không còn hìnhdạng, thật sự đã bị người đập nát rồi.Ngoại nhân đứng xem náo nhiệt khe khẽ nói nhỏ với nhau, tất cả đều thì thầm,vậy mà có người dám đập phá cửa hàng của nhà Trấn Hải sứ Chu Hiên, đềuđang suy đoán xem đó là người nào.Việc này giống như một cơn gió, nhanh chóng làn tràn ra khắp toàn bộ ẢoVọng…Tại trong một căn hầm, Tiểu Hắc bị khống chế nằm mê man tại trên một tấmván gỗ.Thanh Nha bóc đậu phộng, ở một bên nhìn xem.Vốn định từ trên người Tiểu Hắc hỏi ra chút tình huống, nào ngờ tiểu gia hỏanày rất ương ngạnh, chỉ cần vừa tỉnh lại liền điên cuồng giãy giụa cắn loạn, đedọa như thế nào cũng vô dụng, giống như dã nhân vậy, nhe răng nhếch miệnggào thét không ngừng. Thanh Nha cũng không có dự định tổn thương Tiểu Hắc,đành phải khiến cho Tiểu Hắc mê man ngủ đi.Chính vào lúc này, bên ngoài có người bước nhanh đi vào, khẩn cấp bẩm báo:“Thanh gia, đã xảy ra chuyện, ba tên gia hỏa mang theo thằng nhóc con này đãchạy đến Trân Bảo trai, đập phá tan nát Trân Bảo trai rồi, nói là Trân Bảo traibắt tiểu hài tử này.”“Trân Bảo trai?” Thanh Nha vẻ mặt kinh ngạc, “Trân Bảo trai của nhà Trấn Hảisứ Chu Hiên?”
Bán TiênTác giả: Dược Thiên SầuTruyện Tiên Hiệp Bán Tiên Dược Thiên Sầu Trong thâm sơn có một đạo quan, hương hỏa sớm đã điêu linh. Bỉ nhân bất tài, tuổi vừa mới mười chín, từ nhỏ đã là một gã đạo sĩ, phía trên có hơn mười vị sư huynh, phía dưới chỉ mình ta nhỏ nhất, tục xưng là Quan môn đệ tử. Sư môn quá nghèo, các sư huynh không chịu được kham khổ, may mắn chưởng môn sư tôn độ lượng, tùy ý chúng sư huynh giải tán rời đi. Về sau có ba vị sư huynh biết lạc đường mà quay lại, tuổi khá lớn, đều đã bốn mươi năm mươi. Nhờ được sư tôn ưu ái, trước khi mất truyền vị trí chưởng môn cho Tiểu đạo, nhưng mà vô luận là tuổi tác hay từng trải đều không thể phục chúng, ba vị sư huynh không phục. Sư môn bất hạnh, Tiểu đạo không phải trái hồng mềm, tuyệt không thoái nhượng, nội đấu cùng họ. Trong thôn dưới núi, có tân cử nhân, là bạn bè từ khi còn nhỏ, trước khi sư tôn mất cũng có dặn dò, hộ tống nó vào kinh đi thi. Nghĩa bất dung từ, vả lại cứ để Tiểu đạo dạo một vòng nhân gian, trở về sẽ đấu cùng chúng sư huynh! Chương 01: Đi thi 3127 tự -… Người lang thang trên đường kia cầm được tiền thì cười hì hì, lập tức vắt chânchạy đi, một đường chạy đến dưới căn nhà Hồ Vưu Lệ, gọi to một hồi, “LãoThất, lão Cửu, lão Thất, lão Cửu…”Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết lập tức bị gã ta kêu gọi đi ra, nhảy xuống dướivừa hỏi tình huống, xác định được là lão Thập Ngũ đang tìm thì lập tức theo gãta rời đi.Lần này trái lại không có nghi ngờ gì, đã không có gì để mất nữa rồi.Không bao lâu sau, hai người liền tại một góc đường nhìn thấy được DữuKhánh.Dữu Khánh đưa cho người lang thang một nửa số tiền đã hứa còn lại, rồi khôngđợi cho hai vị sư huynh nói chuyện gì, liền phất tay ra hiệu cùng đi theo hắn.“Ta thường ở tại khu vực này, lần sau có việc cứ tới nơi này tìm ta.”Người lang thang nhìn theo bóng lưng ba người rời đi, phất tay la hét, quay đầulại đếm số ngân phiếu năm trăm lượng trên tay, cả đi và về cũng chỉ chạy khôngđến hai dặm đường liền có được năm trăm lượng, vẻ mặt rất hạnh phúc.Nhưng mà còn chưa kịp hết hưng phấn, bên cạnh liền có một cánh tay vươn tới,móc qua cổ, chụp lấy cổ họng gã ta, trực tiếp kéo gã ta tiến vào trong ngõ hẻm ởbên cạnh.Ba tên nam tử vây quanh lấy gã ta, ấn đầu gã ta vào trên tường.Một người bóp lấy tay gã ta, lấy đống ngân phiếu trong tay ra kiểm tra một cái,sau đó dò hỏi: “Nói đi, người vừa rồi tìm ngươi nói cái gì?”…Sư huynh đệ ba người đi nhanh trong hệ thống mương thoát dưới lòng đất, lãoThất, lão Cửu theo sát tại phía sau Dữu Khánh.Cứ chạy theo như vậy một hồi dù chưa hiểu ra sao, cuối cùng nhìn thấy một nơithích hợp để dừng chân, Nam Trúc nhịn không được kéo Dữu Khánh lại, thấpgiọng hỏi: “Làm gì vậy?”Dữu Khánh chắc chắn là phải giải thích cho bọn họ biết những gì cần phải làm,vừa rồi chưa quan tâm tới chỉ là vì trước tiên cần tận lực tránh thoát khỏi khảnăng bị theo dõi, lúc này nhân cơ hội này nói ra tình huống.Được biết không phải là Liễu Phiêu Phiêu sẽ bắt bọn họ giam vào đại lao, màđổi thành đi đập phá cửa hàng của Trấn Hải sứ Chu Hiên, hai người Nam, Mụccó thể nói là vô cùng lo sợ.Dữu Khánh phân tích rõ ràng, kỹ càng sự lợi và hại của quan hệ cho hai ngườinghe, lời Liễu Phiêu Phiêu căn dặn đương nhiên cũng chuyển cho bọn họ biết,cứ khăng khăng khẳng định là người của cửa hàng nhà Chu Hiên bắt cóc TiểuHắc.Không còn cách nào, cuối cùng hai người chỉ có thể cắn chặt răng kiên trì đilàm, tiếp tục đi tới trước.Chỉ là Nam Trúc nhịn không được lại cất tiếng lải nhải, “Đã biết mỗi lần rời nhàđều sẽ có nguy hiểm…”Lúc trước đây, gã bị người nắm giữ hình ngục đuổi bắt khắp nơi, bị hù dọa phảitrốn trở về Linh Lung quan, không nghĩ tới bây giờ… Gã chỉ có thể lắc đầu mộtthở dài tiếng, cảm thấy ngày hôm qua mình còn tại trong núi thong dong ngắmnhìn mây trắng bồng bềnh, chỉ trong chớp mắt thế nào lại đột nhiên rơi vào cuộcsống lắc lư chao đảo trong sóng gió…Trân Bảo trai, một cửa hàng cao năm tầng chiếm diện tích đạt đến một mẫu, tọalạc trên con đường chính phồn hoa nhất Ảo Vọng, chỉ suy nghĩ cũng thấy đượcgiá trị của nó. Cửa hàng giống như cái tên của mình, buôn bán các vật phẩmtrân quý, ngoài ra cũng có thực hiện một số cuộc bán đấu giá không theo địnhkỳ.Người sống lâu dài tại Ảo Vọng, đa số đều biết rõ đây là sản nghiệp của ngườinào.Trên thực tế, tại trong khu vực phồn hoa nhất này, cửa hiệu mặt tiền như TrânBảo trai vậy không phải là đỉnh cấp, chỉ có thể tính là loại ba.Loại khu vực tập trung các sản nghiệp hào phú này cũng là khu vực mà lựclượng tuần tra của Trấn Hải ty trọng điểm quan tâm, ngay cả một số người ănmặc không chỉnh tề cũng sẽ bị nhân viên tuần tra của Trấn Hải ty chú ý tra hỏi,không ai dám gây sự tại khu vực như thế này.Vì vậy mà đường phố và cửa hiệu ở khu vực này nhìn có vẻ tương đối ngăn nắptrật tự, thoáng nhìn cũng đã biết là khu vực cao cấp tại Ảo Vọng.Nhưng vào lúc này, sư huynh đệ ba người Dữu Khánh lại đang nhìn chằm chằmvào Trân Bảo trai.Ba người đứng ở đối diện bên kia đường phố, nhìn kỹ cửa hàng phía đối diện,sợ có sai lầm, trên đường đi còn tìm người thỉnh giáo một chút, sau khi đã xácnhận không sai, chính là cửa hàng của nhà Chu Hiên mà Liễu Phiêu Phiêu đãnói.Bên ngoài mặt tiền sang trọng, dòng khách hàng cao cấp ăn mặc hoa lệ đi ra đivào, hai gã nhân viên nơi cửa vào thỉnh thoảng cúi đầu khom lưng chào, bêntrong cũng có không ít nhân viên, đứng ở đối diện cũng có thể cảm nhận đượcsự sang trọng quý phái bên trong cửa hàng.Mấy tên nhân viên ăn mặc trang phục Trấn Hải ty đúng lúc đi qua trước mặt sưhuynh đệ ba người, khi đi ngang qua bên người thì còn đưa ánh mắt nhìn kỹ bangười từ trên xuống dưới.Nam Trúc nhìn nhìn, nuốt nuốt nước bọt, hạ thấp giọng hỏi:“Như vậy làm sao đập được? Nếu xông vào đập phá sẽ không bị người ta đánhchết đi?”Dữu Khánh suy nghĩ một chút, “Chúng ta cũng không phải kẻ ăn chay… Cứđập từ bên ngoài là được rồi.”Mục Ngạo Thiết thình lình chen vào một câu: “Ngươi xác định đến lúc đó sẽkhông bắt chúng ta đền tiền?”Dữu Khánh: “Đương nhiên là do kẻ nào khơi mào ra việc này đền, chúng tacũng là khổ chủ. Đi!” Dứt lời liền đi trước dẫn đầu.Hai người Nam, Mục nhìn nhau, có thể làm gì bây giờ? Chỉ có thể là cắn răngkiên trì đuổi theo.Nhìn thấy ba người đi tới, hai tên nhân viên tại cửa vào lập tức tươi cười chàođón, cho rằng là khách nhân tới buôn bán, nhưng hành động tiếp theo của bangười lại khiến cho bọn họ nằm mơ cũng không nghĩ đến.Dữu Khánh là người đầu tiên nắm quyền đánh tới.Rầm! Trên tường vỡ ra một cái lỗ lớn.Ngay sau đó, phía sau vang lên âm thanh ầm ầm, lần lượt đến phiên Nam Trúcvà Mục Ngạo Thiết xuất thủ.Động tĩnh này khiến cho người đi đường lui tới ở bên ngoài giật nảy mình, haigã nhân viên tại cửa vào cũng kinh ngạc ngây người.Những mảnh vỡ đổ ập, văng vào bên trong cửa hàng làm cho bên trong liên tiếpvang lên những âm thanh va đập bùm bùm, khách nhân ở bên trong hoảng sợnhanh chóng tránh né, đám nhân viên ở trong đó cũng đều sững sờ ngây ra,trong lúc nhất thời không kịp phản ứng lại là xảy ra chuyện gì.Ngay sau đó, hai tên nhân viên tại cửa vào bị làm cho hoảng sợ nhanh chóngchạy trốn vào trong, có thể thấy hai gã cũng không phải là người có tu vi cao, sợphiền phức phải chạy đi núp.Dữu Khánh lập tức rút kiếm đi đến, kiếm chém, cước đá, quyền đánh, hai ba cáiliền đem phần môn đình sang trọng xa hoa kia phá dỡ tan tành.Chỉ trong chớp mắt, mặt tiền cửa hàng Trân Bảo trai đã bị phá hủy thành mộtđống hỗn độn, bụi mù tung bay khắp nơi.Lúc này, nhân viên cửa hàng ở bên trong mới kịp phản ứng lại, đây là có ngườitới gây sự, một đám người liền nhanh chóng chạy ra, chưởng quỹ cầm đầu quátlớn trách mắng: “Người nào đám đến nơi này dương oai, hãy xưng tên ra!”Một tay đặt ở sau lưng đã lập tức liên tục ra hiệu.Phía sau gã ta liền có người hiểu ý, nhanh chóng rời khỏi hiện trường, chạy đigọi người.Sở dĩ chỉ quát to mà không có lập tức động thủ, cũng thực sự là có điểm kiêngkị, bởi vì không biết được rõ ràng là nhân vật nào, người dám chạy đến cửa đậpphá sản nghiệp của Trấn Hải sứ, muốn không thận trọng cũng khó.Vừa nhìn thấy phản ứng này, sư huynh đệ ba người tức thì đã hiểu rồi, cũng làmột đám gia hỏa bắt nạt kẻ yếu, bọn hắn lập tức có thêm dũng khí.Dữu Khánh lập tức vung kiếm chỉ vào chưởng quỹ, gầm lên, “Lập tức thảngười, nếu không lão tử đem Trân Bảo trai chó má này của ngươi tháo dỡxuống!”“Đúng, thả người!” Nam Trúc cùng rống giận theo, một cước vung ra đá baymột tảng đá rơi sụp trên đất bay ngược vào bên trong cửa hàng, nện vỡ tan tácgiá kệ bên trong.Mục Ngạo Thiết thì một giò đạp vào trên tường, lại đạp ra thêm một cái lỗthủng lớn.Đám người qua lại trên đường phố, kẻ nhát gan sợ bị liên lụy đến thì nhanhchóng chạy ra xa, kẻ gan lớn thì đứng trên đường phố phía đối diện nhìn xemnáo nhiệt.Chưởng quỹ có phần không hiểu ra sao, “Thả người nào?”Dữu Khánh quát mắng: “Các ngươi dùng thủ đoạn dẫn chúng ta đi rồi bắt lấyngười của chúng ta, chúng ta đã biết rõ rồi, còn dám tại nơi đây giả bộ hồ đồ?Lập tức thả người, nếu không đừng trách ta không khách khí!”Đây là ông nói gà bà nói vịt, chưởng quỹ thực sự không hiểu rõ là chuyện gìxảy ra, hỏi ngược lại: “Các ngươi có biết đây là cửa hàng nhà ai không hả?”Dữu Khánh: “Ta quản gì đến việc cửa hàng này là của ai, ta không tin cửa hàngnhà ngươi có thể vượt quá quy tắc của Thiên Lưu sơn!”Chính vào lúc này, một đám nhân viên chạy vội đến, hơn mười người mặc yphục Trấn Hải ty chạy tới, dưới sự dẫn đường của nhân viên cửa hàng, một đámngười rút ra đao kiếm, nhanh chóng bao vây quanh ba người Dữu Khánh.Dám đập cửa hàng nhà Trấn Hải sứ bọn họ, gấp rút đến đây tiếp viện làm sao cóthể không tích cực.Kẻ cầm đầu quát lớn: “Người nào dám tới đây gây sự, chán sống rồi sao?”Dữu Khánh trái lại cắm kiếm về trong vỏ, “Các ngươi tới vừa đúng lúc, tiếtkiệm bớt việc cho chúng ta, lập tức bắt hết toàn bộ người trong cửa hàng này lạicho ta, không cho phép để cho bất kỳ kẻ nào chạy thoát, rồi lục soát kỹ càngbên trong cửa hàng này.”Tư thế sai khiến người này, khiến cho một đám nhân viên Trấn Hải ty bị làmcho sửng sốt ngây ra, nghe vậy bọn họ cũng không thể không suy nghĩ, dámngay tại ban ngày ban mặt đập phá cửa hàng của Trấn Hải sứ Chu Hiên, còndám ngay trước mặt mọi người sai khiến nhân viên Trấn Hải ty, người này có lailịch gì?Trên mặt các nhân viên liên quan Trân Bảo trai cũng hiện ra nét cẩn thận nhiềuhơn, không dám có vẻ quá mức làm càn.Kẻ cầm đầu nhân viên Trấn Hải ty thu lại nét mặt ác liệt, cẩn thận cất lời thămdò, “Dám hỏi tôn tính đại danh các hạ?”Dữu Khánh: “Ta là ai không quan trọng, quan trọng là người của cửa hàng nàybắt cóc người của ta, hôm nay nếu không giao người ra, chúng ta tuyệt đốikhông từ bỏ ý đồ.”Chưởng quỹ lập tức biện bạch, “Tuyệt đối không có việc này, bọn ta đang yênđang lành làm ăn buôn bán, làm sao lại đi bắt người?” Trong lúc nói chuyện thìhướng về phía kẻ cầm đầu nhóm người Trấn Hải ty, nháy nháy mắt.Kẻ cầm đầu hiểu ý, nhìn một chút nhân viên Trấn Hải ty đang tiếp tục chạy tớiphía sau, lập tức trầm giọng nói:“Một bên nói có bắt người, một bên nói không bắt, ông nói ông có lý, bà nói bàcó lý, chân tướng sự thực sẽ được Trấn Hải ty điều tra rõ. Chúng ta sẽ phong tỏalục soát Trân Bảo trai, các ngươi tại trên đường đập phá cũng phải cùng chúngta đi một chuyến về Trấn Hải ty để tiếp nhận các minh.” Nói đến đây, lại khôngthể không nhắc nhở sư huynh đệ ba người, “Ngay tại trước công chúng, khôngphải nơi gây rối, chúng ta giải quyết việc công, các ngươi tốt nhất đừng khiếnchúng ta khó xử.”Dữu Khánh lập tức thuận thế xuống dốc, “Đi thì đi, chúng ta là người phân rõphải trái, đương nhiên sẽ không để cho các ngươi khó xử. Chỉ là, nếu việc nàymà không thể đưa ra một lời giải thích rõ ràng cho chúng ta, ta và các ngươi sẽcòn chưa xong.”Kẻ cầm đầu thở phào nhẹ nhõm, trước tiên giải quyết thế cục trước mắt rồi nóitiếp. Sau khi đưa người đến Trấn Hải ty, phải xử lý như thế nào thì không cóliên quan gì đến y nữa rồi, y lập tức phất tay làm cái thủ thế ra hiệu.Sư huynh đệ ba người liền nghênh ngang rời đi, bị một đám nhân viên Trấn Hảity áp giải đi.Người đứng xem náo nhiệt ở bên đường khe khẽ thì thầm nho nhỏ, không dámcao giọng.Nam Trúc hết nhìn đông tới nhìn tây, mới phát hiện thấy, thì ra nhiều khi tùy ýngông cuồng cũng có thể đổi lấy sự tôn kính.Khách nhân ở bên trong Trân Bảo trai muốn đi ra ngoài, nhưng bị nhân viênTrấn Hải ty cản lại. Nếu Dữu Khánh đã nói như vậy rồi, nhân viên Trấn Hải tycho dù là làm bộ làm tịch, cũng phải trước tiên phong tỏa Trân Bảo trai để lụcsoát một phen rồi nói tiếp, dù sao cũng là ngay tại trước mắt bao nhiêu ánh mắtngười nhìn chằm chằm như vậy.Cuối cùng nên làm như thế nào, phía bên Trấn Hải ty tự nhiên sẽ có người đếnđây nói rõ, đến lúc đó có trách nhiệm gì thì cũng không còn liên quan gì tới mọingười.Lúc này Chưởng quỹ quay lại nhìn Trân Bảo trai, phát hiện chỉ một chút thờigian không lâu như thế, mặt tiền cửa hàng đã triệt để sụp đổ không còn hìnhdạng, thật sự đã bị người đập nát rồi.Ngoại nhân đứng xem náo nhiệt khe khẽ nói nhỏ với nhau, tất cả đều thì thầm,vậy mà có người dám đập phá cửa hàng của nhà Trấn Hải sứ Chu Hiên, đềuđang suy đoán xem đó là người nào.Việc này giống như một cơn gió, nhanh chóng làn tràn ra khắp toàn bộ ẢoVọng…Tại trong một căn hầm, Tiểu Hắc bị khống chế nằm mê man tại trên một tấmván gỗ.Thanh Nha bóc đậu phộng, ở một bên nhìn xem.Vốn định từ trên người Tiểu Hắc hỏi ra chút tình huống, nào ngờ tiểu gia hỏanày rất ương ngạnh, chỉ cần vừa tỉnh lại liền điên cuồng giãy giụa cắn loạn, đedọa như thế nào cũng vô dụng, giống như dã nhân vậy, nhe răng nhếch miệnggào thét không ngừng. Thanh Nha cũng không có dự định tổn thương Tiểu Hắc,đành phải khiến cho Tiểu Hắc mê man ngủ đi.Chính vào lúc này, bên ngoài có người bước nhanh đi vào, khẩn cấp bẩm báo:“Thanh gia, đã xảy ra chuyện, ba tên gia hỏa mang theo thằng nhóc con này đãchạy đến Trân Bảo trai, đập phá tan nát Trân Bảo trai rồi, nói là Trân Bảo traibắt tiểu hài tử này.”“Trân Bảo trai?” Thanh Nha vẻ mặt kinh ngạc, “Trân Bảo trai của nhà Trấn Hảisứ Chu Hiên?”
Bán TiênTác giả: Dược Thiên SầuTruyện Tiên Hiệp Bán Tiên Dược Thiên Sầu Trong thâm sơn có một đạo quan, hương hỏa sớm đã điêu linh. Bỉ nhân bất tài, tuổi vừa mới mười chín, từ nhỏ đã là một gã đạo sĩ, phía trên có hơn mười vị sư huynh, phía dưới chỉ mình ta nhỏ nhất, tục xưng là Quan môn đệ tử. Sư môn quá nghèo, các sư huynh không chịu được kham khổ, may mắn chưởng môn sư tôn độ lượng, tùy ý chúng sư huynh giải tán rời đi. Về sau có ba vị sư huynh biết lạc đường mà quay lại, tuổi khá lớn, đều đã bốn mươi năm mươi. Nhờ được sư tôn ưu ái, trước khi mất truyền vị trí chưởng môn cho Tiểu đạo, nhưng mà vô luận là tuổi tác hay từng trải đều không thể phục chúng, ba vị sư huynh không phục. Sư môn bất hạnh, Tiểu đạo không phải trái hồng mềm, tuyệt không thoái nhượng, nội đấu cùng họ. Trong thôn dưới núi, có tân cử nhân, là bạn bè từ khi còn nhỏ, trước khi sư tôn mất cũng có dặn dò, hộ tống nó vào kinh đi thi. Nghĩa bất dung từ, vả lại cứ để Tiểu đạo dạo một vòng nhân gian, trở về sẽ đấu cùng chúng sư huynh! Chương 01: Đi thi 3127 tự -… Người lang thang trên đường kia cầm được tiền thì cười hì hì, lập tức vắt chânchạy đi, một đường chạy đến dưới căn nhà Hồ Vưu Lệ, gọi to một hồi, “LãoThất, lão Cửu, lão Thất, lão Cửu…”Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết lập tức bị gã ta kêu gọi đi ra, nhảy xuống dướivừa hỏi tình huống, xác định được là lão Thập Ngũ đang tìm thì lập tức theo gãta rời đi.Lần này trái lại không có nghi ngờ gì, đã không có gì để mất nữa rồi.Không bao lâu sau, hai người liền tại một góc đường nhìn thấy được DữuKhánh.Dữu Khánh đưa cho người lang thang một nửa số tiền đã hứa còn lại, rồi khôngđợi cho hai vị sư huynh nói chuyện gì, liền phất tay ra hiệu cùng đi theo hắn.“Ta thường ở tại khu vực này, lần sau có việc cứ tới nơi này tìm ta.”Người lang thang nhìn theo bóng lưng ba người rời đi, phất tay la hét, quay đầulại đếm số ngân phiếu năm trăm lượng trên tay, cả đi và về cũng chỉ chạy khôngđến hai dặm đường liền có được năm trăm lượng, vẻ mặt rất hạnh phúc.Nhưng mà còn chưa kịp hết hưng phấn, bên cạnh liền có một cánh tay vươn tới,móc qua cổ, chụp lấy cổ họng gã ta, trực tiếp kéo gã ta tiến vào trong ngõ hẻm ởbên cạnh.Ba tên nam tử vây quanh lấy gã ta, ấn đầu gã ta vào trên tường.Một người bóp lấy tay gã ta, lấy đống ngân phiếu trong tay ra kiểm tra một cái,sau đó dò hỏi: “Nói đi, người vừa rồi tìm ngươi nói cái gì?”…Sư huynh đệ ba người đi nhanh trong hệ thống mương thoát dưới lòng đất, lãoThất, lão Cửu theo sát tại phía sau Dữu Khánh.Cứ chạy theo như vậy một hồi dù chưa hiểu ra sao, cuối cùng nhìn thấy một nơithích hợp để dừng chân, Nam Trúc nhịn không được kéo Dữu Khánh lại, thấpgiọng hỏi: “Làm gì vậy?”Dữu Khánh chắc chắn là phải giải thích cho bọn họ biết những gì cần phải làm,vừa rồi chưa quan tâm tới chỉ là vì trước tiên cần tận lực tránh thoát khỏi khảnăng bị theo dõi, lúc này nhân cơ hội này nói ra tình huống.Được biết không phải là Liễu Phiêu Phiêu sẽ bắt bọn họ giam vào đại lao, màđổi thành đi đập phá cửa hàng của Trấn Hải sứ Chu Hiên, hai người Nam, Mụccó thể nói là vô cùng lo sợ.Dữu Khánh phân tích rõ ràng, kỹ càng sự lợi và hại của quan hệ cho hai ngườinghe, lời Liễu Phiêu Phiêu căn dặn đương nhiên cũng chuyển cho bọn họ biết,cứ khăng khăng khẳng định là người của cửa hàng nhà Chu Hiên bắt cóc TiểuHắc.Không còn cách nào, cuối cùng hai người chỉ có thể cắn chặt răng kiên trì đilàm, tiếp tục đi tới trước.Chỉ là Nam Trúc nhịn không được lại cất tiếng lải nhải, “Đã biết mỗi lần rời nhàđều sẽ có nguy hiểm…”Lúc trước đây, gã bị người nắm giữ hình ngục đuổi bắt khắp nơi, bị hù dọa phảitrốn trở về Linh Lung quan, không nghĩ tới bây giờ… Gã chỉ có thể lắc đầu mộtthở dài tiếng, cảm thấy ngày hôm qua mình còn tại trong núi thong dong ngắmnhìn mây trắng bồng bềnh, chỉ trong chớp mắt thế nào lại đột nhiên rơi vào cuộcsống lắc lư chao đảo trong sóng gió…Trân Bảo trai, một cửa hàng cao năm tầng chiếm diện tích đạt đến một mẫu, tọalạc trên con đường chính phồn hoa nhất Ảo Vọng, chỉ suy nghĩ cũng thấy đượcgiá trị của nó. Cửa hàng giống như cái tên của mình, buôn bán các vật phẩmtrân quý, ngoài ra cũng có thực hiện một số cuộc bán đấu giá không theo địnhkỳ.Người sống lâu dài tại Ảo Vọng, đa số đều biết rõ đây là sản nghiệp của ngườinào.Trên thực tế, tại trong khu vực phồn hoa nhất này, cửa hiệu mặt tiền như TrânBảo trai vậy không phải là đỉnh cấp, chỉ có thể tính là loại ba.Loại khu vực tập trung các sản nghiệp hào phú này cũng là khu vực mà lựclượng tuần tra của Trấn Hải ty trọng điểm quan tâm, ngay cả một số người ănmặc không chỉnh tề cũng sẽ bị nhân viên tuần tra của Trấn Hải ty chú ý tra hỏi,không ai dám gây sự tại khu vực như thế này.Vì vậy mà đường phố và cửa hiệu ở khu vực này nhìn có vẻ tương đối ngăn nắptrật tự, thoáng nhìn cũng đã biết là khu vực cao cấp tại Ảo Vọng.Nhưng vào lúc này, sư huynh đệ ba người Dữu Khánh lại đang nhìn chằm chằmvào Trân Bảo trai.Ba người đứng ở đối diện bên kia đường phố, nhìn kỹ cửa hàng phía đối diện,sợ có sai lầm, trên đường đi còn tìm người thỉnh giáo một chút, sau khi đã xácnhận không sai, chính là cửa hàng của nhà Chu Hiên mà Liễu Phiêu Phiêu đãnói.Bên ngoài mặt tiền sang trọng, dòng khách hàng cao cấp ăn mặc hoa lệ đi ra đivào, hai gã nhân viên nơi cửa vào thỉnh thoảng cúi đầu khom lưng chào, bêntrong cũng có không ít nhân viên, đứng ở đối diện cũng có thể cảm nhận đượcsự sang trọng quý phái bên trong cửa hàng.Mấy tên nhân viên ăn mặc trang phục Trấn Hải ty đúng lúc đi qua trước mặt sưhuynh đệ ba người, khi đi ngang qua bên người thì còn đưa ánh mắt nhìn kỹ bangười từ trên xuống dưới.Nam Trúc nhìn nhìn, nuốt nuốt nước bọt, hạ thấp giọng hỏi:“Như vậy làm sao đập được? Nếu xông vào đập phá sẽ không bị người ta đánhchết đi?”Dữu Khánh suy nghĩ một chút, “Chúng ta cũng không phải kẻ ăn chay… Cứđập từ bên ngoài là được rồi.”Mục Ngạo Thiết thình lình chen vào một câu: “Ngươi xác định đến lúc đó sẽkhông bắt chúng ta đền tiền?”Dữu Khánh: “Đương nhiên là do kẻ nào khơi mào ra việc này đền, chúng tacũng là khổ chủ. Đi!” Dứt lời liền đi trước dẫn đầu.Hai người Nam, Mục nhìn nhau, có thể làm gì bây giờ? Chỉ có thể là cắn răngkiên trì đuổi theo.Nhìn thấy ba người đi tới, hai tên nhân viên tại cửa vào lập tức tươi cười chàođón, cho rằng là khách nhân tới buôn bán, nhưng hành động tiếp theo của bangười lại khiến cho bọn họ nằm mơ cũng không nghĩ đến.Dữu Khánh là người đầu tiên nắm quyền đánh tới.Rầm! Trên tường vỡ ra một cái lỗ lớn.Ngay sau đó, phía sau vang lên âm thanh ầm ầm, lần lượt đến phiên Nam Trúcvà Mục Ngạo Thiết xuất thủ.Động tĩnh này khiến cho người đi đường lui tới ở bên ngoài giật nảy mình, haigã nhân viên tại cửa vào cũng kinh ngạc ngây người.Những mảnh vỡ đổ ập, văng vào bên trong cửa hàng làm cho bên trong liên tiếpvang lên những âm thanh va đập bùm bùm, khách nhân ở bên trong hoảng sợnhanh chóng tránh né, đám nhân viên ở trong đó cũng đều sững sờ ngây ra,trong lúc nhất thời không kịp phản ứng lại là xảy ra chuyện gì.Ngay sau đó, hai tên nhân viên tại cửa vào bị làm cho hoảng sợ nhanh chóngchạy trốn vào trong, có thể thấy hai gã cũng không phải là người có tu vi cao, sợphiền phức phải chạy đi núp.Dữu Khánh lập tức rút kiếm đi đến, kiếm chém, cước đá, quyền đánh, hai ba cáiliền đem phần môn đình sang trọng xa hoa kia phá dỡ tan tành.Chỉ trong chớp mắt, mặt tiền cửa hàng Trân Bảo trai đã bị phá hủy thành mộtđống hỗn độn, bụi mù tung bay khắp nơi.Lúc này, nhân viên cửa hàng ở bên trong mới kịp phản ứng lại, đây là có ngườitới gây sự, một đám người liền nhanh chóng chạy ra, chưởng quỹ cầm đầu quátlớn trách mắng: “Người nào đám đến nơi này dương oai, hãy xưng tên ra!”Một tay đặt ở sau lưng đã lập tức liên tục ra hiệu.Phía sau gã ta liền có người hiểu ý, nhanh chóng rời khỏi hiện trường, chạy đigọi người.Sở dĩ chỉ quát to mà không có lập tức động thủ, cũng thực sự là có điểm kiêngkị, bởi vì không biết được rõ ràng là nhân vật nào, người dám chạy đến cửa đậpphá sản nghiệp của Trấn Hải sứ, muốn không thận trọng cũng khó.Vừa nhìn thấy phản ứng này, sư huynh đệ ba người tức thì đã hiểu rồi, cũng làmột đám gia hỏa bắt nạt kẻ yếu, bọn hắn lập tức có thêm dũng khí.Dữu Khánh lập tức vung kiếm chỉ vào chưởng quỹ, gầm lên, “Lập tức thảngười, nếu không lão tử đem Trân Bảo trai chó má này của ngươi tháo dỡxuống!”“Đúng, thả người!” Nam Trúc cùng rống giận theo, một cước vung ra đá baymột tảng đá rơi sụp trên đất bay ngược vào bên trong cửa hàng, nện vỡ tan tácgiá kệ bên trong.Mục Ngạo Thiết thì một giò đạp vào trên tường, lại đạp ra thêm một cái lỗthủng lớn.Đám người qua lại trên đường phố, kẻ nhát gan sợ bị liên lụy đến thì nhanhchóng chạy ra xa, kẻ gan lớn thì đứng trên đường phố phía đối diện nhìn xemnáo nhiệt.Chưởng quỹ có phần không hiểu ra sao, “Thả người nào?”Dữu Khánh quát mắng: “Các ngươi dùng thủ đoạn dẫn chúng ta đi rồi bắt lấyngười của chúng ta, chúng ta đã biết rõ rồi, còn dám tại nơi đây giả bộ hồ đồ?Lập tức thả người, nếu không đừng trách ta không khách khí!”Đây là ông nói gà bà nói vịt, chưởng quỹ thực sự không hiểu rõ là chuyện gìxảy ra, hỏi ngược lại: “Các ngươi có biết đây là cửa hàng nhà ai không hả?”Dữu Khánh: “Ta quản gì đến việc cửa hàng này là của ai, ta không tin cửa hàngnhà ngươi có thể vượt quá quy tắc của Thiên Lưu sơn!”Chính vào lúc này, một đám nhân viên chạy vội đến, hơn mười người mặc yphục Trấn Hải ty chạy tới, dưới sự dẫn đường của nhân viên cửa hàng, một đámngười rút ra đao kiếm, nhanh chóng bao vây quanh ba người Dữu Khánh.Dám đập cửa hàng nhà Trấn Hải sứ bọn họ, gấp rút đến đây tiếp viện làm sao cóthể không tích cực.Kẻ cầm đầu quát lớn: “Người nào dám tới đây gây sự, chán sống rồi sao?”Dữu Khánh trái lại cắm kiếm về trong vỏ, “Các ngươi tới vừa đúng lúc, tiếtkiệm bớt việc cho chúng ta, lập tức bắt hết toàn bộ người trong cửa hàng này lạicho ta, không cho phép để cho bất kỳ kẻ nào chạy thoát, rồi lục soát kỹ càngbên trong cửa hàng này.”Tư thế sai khiến người này, khiến cho một đám nhân viên Trấn Hải ty bị làmcho sửng sốt ngây ra, nghe vậy bọn họ cũng không thể không suy nghĩ, dámngay tại ban ngày ban mặt đập phá cửa hàng của Trấn Hải sứ Chu Hiên, còndám ngay trước mặt mọi người sai khiến nhân viên Trấn Hải ty, người này có lailịch gì?Trên mặt các nhân viên liên quan Trân Bảo trai cũng hiện ra nét cẩn thận nhiềuhơn, không dám có vẻ quá mức làm càn.Kẻ cầm đầu nhân viên Trấn Hải ty thu lại nét mặt ác liệt, cẩn thận cất lời thămdò, “Dám hỏi tôn tính đại danh các hạ?”Dữu Khánh: “Ta là ai không quan trọng, quan trọng là người của cửa hàng nàybắt cóc người của ta, hôm nay nếu không giao người ra, chúng ta tuyệt đốikhông từ bỏ ý đồ.”Chưởng quỹ lập tức biện bạch, “Tuyệt đối không có việc này, bọn ta đang yênđang lành làm ăn buôn bán, làm sao lại đi bắt người?” Trong lúc nói chuyện thìhướng về phía kẻ cầm đầu nhóm người Trấn Hải ty, nháy nháy mắt.Kẻ cầm đầu hiểu ý, nhìn một chút nhân viên Trấn Hải ty đang tiếp tục chạy tớiphía sau, lập tức trầm giọng nói:“Một bên nói có bắt người, một bên nói không bắt, ông nói ông có lý, bà nói bàcó lý, chân tướng sự thực sẽ được Trấn Hải ty điều tra rõ. Chúng ta sẽ phong tỏalục soát Trân Bảo trai, các ngươi tại trên đường đập phá cũng phải cùng chúngta đi một chuyến về Trấn Hải ty để tiếp nhận các minh.” Nói đến đây, lại khôngthể không nhắc nhở sư huynh đệ ba người, “Ngay tại trước công chúng, khôngphải nơi gây rối, chúng ta giải quyết việc công, các ngươi tốt nhất đừng khiếnchúng ta khó xử.”Dữu Khánh lập tức thuận thế xuống dốc, “Đi thì đi, chúng ta là người phân rõphải trái, đương nhiên sẽ không để cho các ngươi khó xử. Chỉ là, nếu việc nàymà không thể đưa ra một lời giải thích rõ ràng cho chúng ta, ta và các ngươi sẽcòn chưa xong.”Kẻ cầm đầu thở phào nhẹ nhõm, trước tiên giải quyết thế cục trước mắt rồi nóitiếp. Sau khi đưa người đến Trấn Hải ty, phải xử lý như thế nào thì không cóliên quan gì đến y nữa rồi, y lập tức phất tay làm cái thủ thế ra hiệu.Sư huynh đệ ba người liền nghênh ngang rời đi, bị một đám nhân viên Trấn Hảity áp giải đi.Người đứng xem náo nhiệt ở bên đường khe khẽ thì thầm nho nhỏ, không dámcao giọng.Nam Trúc hết nhìn đông tới nhìn tây, mới phát hiện thấy, thì ra nhiều khi tùy ýngông cuồng cũng có thể đổi lấy sự tôn kính.Khách nhân ở bên trong Trân Bảo trai muốn đi ra ngoài, nhưng bị nhân viênTrấn Hải ty cản lại. Nếu Dữu Khánh đã nói như vậy rồi, nhân viên Trấn Hải tycho dù là làm bộ làm tịch, cũng phải trước tiên phong tỏa Trân Bảo trai để lụcsoát một phen rồi nói tiếp, dù sao cũng là ngay tại trước mắt bao nhiêu ánh mắtngười nhìn chằm chằm như vậy.Cuối cùng nên làm như thế nào, phía bên Trấn Hải ty tự nhiên sẽ có người đếnđây nói rõ, đến lúc đó có trách nhiệm gì thì cũng không còn liên quan gì tới mọingười.Lúc này Chưởng quỹ quay lại nhìn Trân Bảo trai, phát hiện chỉ một chút thờigian không lâu như thế, mặt tiền cửa hàng đã triệt để sụp đổ không còn hìnhdạng, thật sự đã bị người đập nát rồi.Ngoại nhân đứng xem náo nhiệt khe khẽ nói nhỏ với nhau, tất cả đều thì thầm,vậy mà có người dám đập phá cửa hàng của nhà Trấn Hải sứ Chu Hiên, đềuđang suy đoán xem đó là người nào.Việc này giống như một cơn gió, nhanh chóng làn tràn ra khắp toàn bộ ẢoVọng…Tại trong một căn hầm, Tiểu Hắc bị khống chế nằm mê man tại trên một tấmván gỗ.Thanh Nha bóc đậu phộng, ở một bên nhìn xem.Vốn định từ trên người Tiểu Hắc hỏi ra chút tình huống, nào ngờ tiểu gia hỏanày rất ương ngạnh, chỉ cần vừa tỉnh lại liền điên cuồng giãy giụa cắn loạn, đedọa như thế nào cũng vô dụng, giống như dã nhân vậy, nhe răng nhếch miệnggào thét không ngừng. Thanh Nha cũng không có dự định tổn thương Tiểu Hắc,đành phải khiến cho Tiểu Hắc mê man ngủ đi.Chính vào lúc này, bên ngoài có người bước nhanh đi vào, khẩn cấp bẩm báo:“Thanh gia, đã xảy ra chuyện, ba tên gia hỏa mang theo thằng nhóc con này đãchạy đến Trân Bảo trai, đập phá tan nát Trân Bảo trai rồi, nói là Trân Bảo traibắt tiểu hài tử này.”“Trân Bảo trai?” Thanh Nha vẻ mặt kinh ngạc, “Trân Bảo trai của nhà Trấn Hảisứ Chu Hiên?”