Bán Tiên Dược Thiên Sầu Trong thâm sơn có một đạo quan, hương hỏa sớm đã điêu linh. Bỉ nhân bất tài, tuổi vừa mới mười chín, từ nhỏ đã là một gã đạo sĩ, phía trên có hơn mười vị sư huynh, phía dưới chỉ mình ta nhỏ nhất, tục xưng là Quan môn đệ tử. Sư môn quá nghèo, các sư huynh không chịu được kham khổ, may mắn chưởng môn sư tôn độ lượng, tùy ý chúng sư huynh giải tán rời đi. Về sau có ba vị sư huynh biết lạc đường mà quay lại, tuổi khá lớn, đều đã bốn mươi năm mươi. Nhờ được sư tôn ưu ái, trước khi mất truyền vị trí chưởng môn cho Tiểu đạo, nhưng mà vô luận là tuổi tác hay từng trải đều không thể phục chúng, ba vị sư huynh không phục. Sư môn bất hạnh, Tiểu đạo không phải trái hồng mềm, tuyệt không thoái nhượng, nội đấu cùng họ. Trong thôn dưới núi, có tân cử nhân, là bạn bè từ khi còn nhỏ, trước khi sư tôn mất cũng có dặn dò, hộ tống nó vào kinh đi thi. Nghĩa bất dung từ, vả lại cứ để Tiểu đạo dạo một vòng nhân gian, trở về sẽ đấu cùng chúng sư huynh! Chương 01: Đi thi 3127 tự -…
Chương 462: Danh sách
Bán TiênTác giả: Dược Thiên SầuTruyện Tiên Hiệp Bán Tiên Dược Thiên Sầu Trong thâm sơn có một đạo quan, hương hỏa sớm đã điêu linh. Bỉ nhân bất tài, tuổi vừa mới mười chín, từ nhỏ đã là một gã đạo sĩ, phía trên có hơn mười vị sư huynh, phía dưới chỉ mình ta nhỏ nhất, tục xưng là Quan môn đệ tử. Sư môn quá nghèo, các sư huynh không chịu được kham khổ, may mắn chưởng môn sư tôn độ lượng, tùy ý chúng sư huynh giải tán rời đi. Về sau có ba vị sư huynh biết lạc đường mà quay lại, tuổi khá lớn, đều đã bốn mươi năm mươi. Nhờ được sư tôn ưu ái, trước khi mất truyền vị trí chưởng môn cho Tiểu đạo, nhưng mà vô luận là tuổi tác hay từng trải đều không thể phục chúng, ba vị sư huynh không phục. Sư môn bất hạnh, Tiểu đạo không phải trái hồng mềm, tuyệt không thoái nhượng, nội đấu cùng họ. Trong thôn dưới núi, có tân cử nhân, là bạn bè từ khi còn nhỏ, trước khi sư tôn mất cũng có dặn dò, hộ tống nó vào kinh đi thi. Nghĩa bất dung từ, vả lại cứ để Tiểu đạo dạo một vòng nhân gian, trở về sẽ đấu cùng chúng sư huynh! Chương 01: Đi thi 3127 tự -… Tề Đa Lai tức thì cười nhạt, “Người đang ở trên tay Trấn Hải ty, hắn vậy màcòn muốn chen một tay vào, hắn cho rằng mình là ai chứ?”Trong giọng nói tươi cười thể hiện rất rõ ràng sự mỉa mai, cười thanh niênkhông biết trời cao đất rộng, cho rằng trong nhà mình có chút tiền là có thể tạinơi đây hô gió gọi mưa, cũng là đang cười việc Trấn Hải sứ đã nhìn trúng nhàhắn có tiền, đang chuẩn bị sẵn sàng khiến cho nhà hắn phải chảy ra chút máu.Thanh Nha không rõ ẩn ý trong đó, nghe lời nói nhìn sắc mặt rồi nhắc nhở: “Cóthể nhân cơ hội này khiến cho hắn bỏ ra thêm chút tiền.”Tề Đa Lai lập tức nói ra lời răn dạy:“Đó là chuyện tiền bạc sao? Người dám giết chết Giao nhân đưa đò rồi xâmnhập Minh tự có thể là người bình thường sao? Chơi đùa chết loại người nàymột cách không minh bạch tại Trấn Hải ty, đó là muốn rước lấy xúi quẩy, ngươicho rằng chuyện gì cũng có thể dùng tiền để dàn xếp sao? Ngươi cũng khôngsuy nghĩ xem một chút, với đức hạnh của tiểu tử Vương gia kia, nếu thật sựmuốn khi dễ người nào đó, ngươi cho rằng hắn không dám hành hung, còn cầnphải mượn dùng tay của Trấn Hải ty sao?”Lời đã nói đến nước này, Thanh Nha nhịn không được hỏi thăm: “Cũng đúng,đại Chưởng mục, vậy ba tên gia hỏa kia đến tột cùng là người nào vậy?”Y quả thực cũng rất tò mò, dường như người nào biết rõ thân phận của ba ngườikia thì đều không muốn vạch trần ra, giống như tình huống gì đó lọt vào trongsương mù?Tề Đa Lai nhàn nhạt trả lời một câu, “Đến lúc ngươi nên biết thì ngươi tự nhiênsẽ biết.”Được rồi, Thanh Nha đành phải lui một bước, “Tên tiểu tử Vương Vấn Thiênkia cũng lo lắng việc này khó thể làm tại Trấn Hải ty, nếu là không thể đùa chếtthì hắn muốn nhờ ta khơi thông quan hệ, nhanh chóng thả người ra, hắn rất cấpbách muốn làm cho người ta thân bại danh liệt.”Tề Đa Lai nói:“Khơi thông? Ba tên gia hỏa này tại trước mắt biết bao nhiêu người đập pháTrân Bảo trai, một mực khẳng định là người của chưởng lệnh bắt cóc tên tiểuhài tử kia, quỷ mới biết rõ có bao nhiêu người đang nhìn chằm chằm vào. Nếubọn hắn cứ khăng khăng như vậy, vụ án không kết thúc được, ngươi nói xemphải khơi thông thế nào? Đúng rồi, đang muốn hỏi ngươi, người mà ngươi pháiđi bắt cóc, bị thất thủ chết ở đó đến cùng biết rõ bao nhiêu? Ba tên kia nói, trướckhi chết người đó đã nói cho bọn hắn biết là Trân Bảo trai sai khiến bọn hắn đibắt cóc.”Thanh Nha ngẩn người, nhanh chóng giải thích: “Tuyệt đối không có khả năngnày, hắn chỉ là tạm thời được gọi đi làm việc, hoàn toàn không biết bất kỳ thôngtin gì, càng không có khả năng kéo đến trên đầu Trân Bảo trai.”“Ta cũng suy đoán là như vậy. Thanh Nha ngươi làm việc không đến mức hámiệng nói lung tung khắp nơi.” Tề Đa Lai lẩm bẩm rồi nheo mắt lại, “Nói cáchkhác, ba tên gia hỏa kia quả thực là đang cố ý nhằm đầu Trân Bảo trai để cắn.”Nghe lời nói như vậy, Thanh Nha cũng được nhắc nhở, kinh nghi hỏi: “Ba têngia hỏa kia vì sao phải cố ý cắn lấy Trân Bảo trai?”Không phải nói y, ngay cả Tề Đa Lai cũng đang suy nghĩ xem đến tột cùng phíasau việc này có chuyện gì.Thanh Nha nhìn phản ứng của gã ta, trong lòng rất kinh nghi, cũng đã nhận rađược phía bên Trấn Hải ty có chuyện khó xử, trong lòng cũng càng thêm hiếukỳ không biết rốt cuộc ba người kia đến cùng có thân phận gì. Theo lý thuyết,nếu đã phát hiện ba người kia đang cố ý vu oan, với thủ đoạn của Trấn Hải ty,trực tiếp dùng cực hình ép hỏi là được, đâu cần phải nói tới lý lẽ gì đó, nhưnghiện tại, Trấn Hải ty rõ ràng có sự lo lắng, không dám làm cứng.Đương nhiên, hiện tại đây không phải là việc y quan tâm, thử hỏi: “Đại Chưởngmục, thi thể của huynh đệ ta bị chết ở hiện trường vụ án, nghe nói đã rơi vàotrong tay Trấn Hải ty, có thể giao cho tự chúng ta xử lý hay không?”Khi sự việc xảy ra, gặp phải chuyện bất ngờ, không nghĩ tới một chút việc nhỏlại náo loạn ra rất nhiều chuyện không thuận lợi, Nam Trúc và Mục Ngạo Thiếtđúng lúc trở về, khiến chó phía bên y chưa kịp di chuyển thi thể rời khỏi hiệntrường đúng lúc. Lúc đó cũng không quá để ý là bởi vì cảm thấy Trấn Hải ty cóthể khống chế, bây giờ mới nhận thức được, đó là người mà ngay cả Trấn Hải tycũng có điểm lo lắng, y làm sao có thể không chú ý suy nghĩ, vạn nhất Trấn Hảity qua sông dỡ cầu thì làm sao bây giờ?Chỉ cần nhận rõ được thi thể kia là người của y, sự việc lập tức có thể tra đếntrên người y, y đương nhiên phải muốn sửa chửa sai lầm.“Nếu như giao thi thể cho ngươi, sau đó bị người khác phát hiện, dựa vào quanhệ giữa Chưởng lệnh và Trân Bảo trai, chẳng phải đã thừa nhận là Trân Bảo traibắt cóc sao?” Tề Đa Lai lập tức chất vấn, đại khái cũng đoán được suy nghĩ củay, ngay sau đó lại trấn an y, “Yên tâm đi, sẽ không để cho người khác nhận ra làngười của ngươi, bên này sẽ tự xử lý thỏa đáng.”Thanh Nha muốn nói lại thôi, người ta đã nói đến nước này, biết rõ nói thêm gìnữa cũng vô dụng, dù sao người ta mới là phía cường thế…Trên bờ biển về đêm, thuyền đèn đung đưa.Trên một chiếc đò, Vương Tuyết Đường đứng sừng sững đầu thuyền, dần đếngần chiếc thuyền làm cho những con thuyền, đò khác phải tránh xa kia.Tề Đa Lai đón lão ta lên thuyền, bảo lão ta một mình vào trong khoang thuyền,không có đi cùng.Đi vào trong khoang thuyền, Vương Tuyết Đường nhịn không được quay đầulại nhìn nhiều một chút, sau khi đi vào nhìn thấy ở bên trong khoang, Chu Hiênngồi một mình tĩnh tọa đối diện với ngoài cửa sổ, ánh đèn bên ngoài chiếu rọilốm dốm trên khuôn mặt im yên tĩnh của Chu Hiên, khiến người ta không đoánra được vị Trấn Hải sứ này đang suy nghĩ điều gì.“Chu công.” Vương Tuyết Đường đi đến trước mặt y, hành lễ.Chu Hiên nghiêng đầu liếc nhìn, trong ánh mắt lộ ra suy nghĩ khắc sắc khiếnVương Tuyết Đường trong lòng căng thẳng, tiếp đó nét mặt nhàn nhạt mỉmcười, đưa tay ra hiệu cho đối phương ngồi tại vị trí song song tại bên cạnh bàntrà, “Vương huynh không cần đa lễ, mời ngồi.”Vương Tuyết Đường chậm rãi ngồi xuống, hỏi dò: “Chu công gọi ta đến đây,không biết có gì dặn dò?”Chu Hiên cũng không vòng vo với lão ta, “Vương huynh có nghe nói tới việc‘Trân Bảo trai’ của ta bị người đập phá hay không?”“Ách…” Vương Tuyết Đường hơi giật mình, không nghĩ tới đối phương vừamở miệng liền hỏi việc này, trong lòng rất nhanh liền suy nghĩ xem đối phươngnói lời này là có ý gì, nhưng trong lúc nhất thời lại không nghĩ ra được, lúc nàygật đầu đáp: “Dám đập phá đến nhà của Trấn Hải sứ, tại Ảo Vọng xảy ra loạichuyện này có thể nói là nghe rợn cả người, tin tức đại khái đã truyền khắp ẢoVọng, ta ít nhiều cũng nghe nói một chút, lần này tới còn định thuận tiện hỏimột chút Chu công xem rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.”Chu Hiên nhấc tay cầm một tờ giấy ở trên bàn trà đẩy ra nói:“Vương huynh không ngại trước tiên nhìn xem cái này.”Ánh mắt Vương Tuyết Đường rơi tại trên tờ giấy, hiếu kỳ, rồi thuận tay cầm lênnhìn xem, cầm ngay ngắn trên tay, xem kỹ, đã nhận ra được đây hẳn là danhsách các loại vật phẩm mà Trân Bảo trai bị hư hại, mỗi một loại đều có chi phíđi kèm, bởi vì còn có cả chi phí sửa chửa mặt tiền cửa hàng.Lão ta rất không quan tâm tới các hạng mục trên danh sách, ánh mắt dừng lại tạitrên con số tổng cộng cuối cùng, tổng cộng là năm trăm triệu chín ngàn vạnlượng.Nhìn thấy con số này, trong lòng lão ta nhảy dựng, không biết đưa cho mìnhxem thứ này là có ý gì, cũng không thể là để cho lão ta bỏ tiền ra để bù vàokhoản này đi? Nếu thật đúng là như vậy, vậy thì không khỏi cũng khinh ngườiquá đáng. Mặc dù lão ta nguyện ý bỏ tiền ra để kết giao với đối phương, nhưngcũng không phải là kẻ vung tiền như rác mặc cho người xâu xé, dựa vào bốicảnh của lão ta cũng không đến mức mặc cho người sắp xếp.Lúc này bỏ danh sách xuống, làm bộ như không có gì nói: “Tặc nhân xác thựcđáng ghét, nghe nói đã bị sa lưới, Chu công nhất định phải trừng phạt nónghiêm khắc, thu hồi lại tổn thất!”Chu Hiên nhàn nhạt hỏi: “Trừng phạt nghiêm khắc? Ừm, nếu như bắt đượchung phạm, đương nhiên là phải trừng phạt nghiêm khắc.”Vương Tuyết Đường ngạc nhiên, “Hung phạm? Không phải đã bắt được rồisao?”Chu Hiên: “Xem ra Vương huynh là thật sự không biết người đập phá cửa hàngcủa ta là ai.”Vương Tuyết Đường đã nghe ra được câu nói có hàm ý khác, lập tức truy hỏi,“Là ai?”Chu Hiên: “Là Hội nguyên từng tại trong thi Hội Cẩm quốc thi được bốn khoađầy điểm, Thám Hoa lang có danh xưng là thiên hạ đệ nhất tài tử, người này,Vương huynh hẳn là có ấn tượng mới đúng. Ta đã bắt hắn, chỉ là hắn lại mộtmực khẳng định là ta bắt cóc tiểu hài tử nhà hắn, dẫn đến lời đồn làn tràn khắpnơi, ngay cả phía bên Thiên Lưu sơn cũng đang theo dõi, khiến cho ta thực sự làxuống thang không được. Ta cũng không còn cách nào, mới điều động lựclượng của Trấn Hải ty tra xét xem là chuyện gì xảy ra, kết quả quả thực đã tra rađược một chút kết quả, vì vậy mời Vương huynh tới đây than khổ.”Vương Tuyết Đường trong lòng khó giải thích là nhảy dựng một cái, tuy rằngkhông rõ ràng lắm là chuyện gì xảy ra.Quả nhiên, ngay sau đó, Chu Hiên lại đẩy tờ danh sách kia về phía lão ta,“Vương huynh, không ngại đưa tờ danh sách này cho lệnh lang nhìn xem mộtchút, có lẽ hắn có thể nhìn ra chút kết quả.”Trong đầu Vương Tuyết Đường vang lên ong một tiếng, vội hỏi: “Ý của Chucông là, việc này có liên quan đến con trai của ta?”Chu Hiên: “Vương huynh không cần suy nghĩ nhiều, chỉ là đưa cho lệnh langnhìn xem, nhìn xem hắn có thể giúp Trấn Hải ty ta tra án cung cấp một chút đầumối hay không. Ta còn có việc ưu tiên xử lý, đành phải thất lễ rồi.” Cũng khôngcho đối phương hỏi nhiều, quay đầu lại liền gọi: “Tiễn khách!”Ở bên ngoài, Tề Đa Lai lập tức nghe tiếng đi vào, đưa tay mời, “Vương Chưởngmôn, mời!”Sắc mặt Vương Tuyết Đường rất khó coi, đứng dậy chắp tay cáo từ Chu Hiên.Chu Hiên gật đầu chào, đồng thời cũng chỉ chỉ danh sách trên bàn trà, ra hiệucho lão ta chớ quên mang đi.Vương Tuyết Đường chỉ có thể nhặt lên mang đi.Nơi lão ta ở lại chính là khách sạn lớn nhất Ảo Vọng, “Lang hoàn cư”, đối vớingười bình thường mà nói đây là nơi quá mức đắt tiền, đối với tài lực của lão tamà nói thì lại không có gì, có thể tại Ảo Vọng có một nơi ở an toàn thoải mái,hoàn cảnh tốt là không quan tâm tới việc dùng nhiều chút tiền.Trong đầu lão ta cứ một mực suy nghĩ lung tung, bản thân cũng không biết làlàm thế nào trở về được gian phòng.Tĩnh tọa chờ một hồi lâu, người con Vương Vấn Thiên của lão ta mới đượcngười đi tìm gọi trở về.Vương Vấn Thiên vào cửa liền hỏi: “Cha, có chuyện gì mà vội vã tìm ta vềvậy?”Cạch cạch cạch, ngón tay Vương Tuyết Đường gõ gõ danh sách trên bàn,“Ngươi tự nhìn xem đi.”Vương Vấn Thiên không hiểu được ý lão ta, nói chung là cảm thấy sắc mặt phụthân mình nhìn không tốt, lập tức đi đến trước bàn cầm lấy danh sách lên xem,sau khi xem xong thì càng thêm nghi hoặc, bởi vì trên dang sách không có ghirõ là cửa hàng nào, nghi vấn hỏi: “Đây là cái gì?”Vương Tuyết Đường: “Hôm nay Trân Bảo trai bị người đập phá, là danh sáchtổn thất.”Vương Vấn Thiên nghe vậy tức thì vui vẻ, trán cũng nhịn không được vểnh cảlên, lúc trước tiếp nhận được lời Thanh Nha trả lời, nói là sự việc khó làm nênrất không vui, bây giờ nhìn thấy Chu Hiên gặp phải một khoản tổn thất lớn nhưvậy, hắn ta đúng là không tin Chu Hiên có thể dễ dàng buông tha tên A Sĩ Hànhkia, tuy nhiên, rất nhanh sau đó, hắn ta lại nghi hoặc hỏi, “Cha, tại sao ngài lạicó được danh sách tổn hại của Trân Bảo trai?”“Không lâu trước, Chu Hiên phái người đến tìm ta, hẹn gặp mặt ta, sau khi gặpmặt, hắn đưa cho ta nhìn xem thứ này, còn lải nhải đống lời nói…”Vương Tuyết Đường không giấu giếm con trai, kể lại cho hắn ta biết toàn bộ sựviệc trải qua từ đầu chí cuối, để muốn từ trong miệng con trai mình biết được sựthật.Sau khi Vương Vấn Thiên nghe xong, lập tức cảm thấy cả người không đượckhỏe, cũng mơ hồ đã nhận ra chút gì đó, trong nét mặt có phần nao núng.Vương Tuyết Đường đã quan sát thấy, sau khi nói rõ nguồn gốc của danh sách,trầm giọng hỏi:“Bây giờ ngươi chỉ cần thành thật trả lời cho ta biết, Trân Bảo trai bị đập phá cóliên quan gì tới ngươi hay không?”Vương Vấn Thiên không dám thừa nhận:“Làm sao có khả năng liên quan tới ta, ta làm sao dám đi đập phá cửa hàng củaChu Hiên hắn. Lại nói, tên A Sĩ Hành kia cũng không có khả năng nghe lời ta.”“Tốt.” Vương Tuyết Đường đứng lên, “Xem ra là ta đã suy nghĩ nhiều, khôngcó quan hệ gì với ngươi là được, chỉ cần không phải ngươi làm, Chu Hiên cũngkhông dám đòi lấy tính mạng của ngươi.”
Bán TiênTác giả: Dược Thiên SầuTruyện Tiên Hiệp Bán Tiên Dược Thiên Sầu Trong thâm sơn có một đạo quan, hương hỏa sớm đã điêu linh. Bỉ nhân bất tài, tuổi vừa mới mười chín, từ nhỏ đã là một gã đạo sĩ, phía trên có hơn mười vị sư huynh, phía dưới chỉ mình ta nhỏ nhất, tục xưng là Quan môn đệ tử. Sư môn quá nghèo, các sư huynh không chịu được kham khổ, may mắn chưởng môn sư tôn độ lượng, tùy ý chúng sư huynh giải tán rời đi. Về sau có ba vị sư huynh biết lạc đường mà quay lại, tuổi khá lớn, đều đã bốn mươi năm mươi. Nhờ được sư tôn ưu ái, trước khi mất truyền vị trí chưởng môn cho Tiểu đạo, nhưng mà vô luận là tuổi tác hay từng trải đều không thể phục chúng, ba vị sư huynh không phục. Sư môn bất hạnh, Tiểu đạo không phải trái hồng mềm, tuyệt không thoái nhượng, nội đấu cùng họ. Trong thôn dưới núi, có tân cử nhân, là bạn bè từ khi còn nhỏ, trước khi sư tôn mất cũng có dặn dò, hộ tống nó vào kinh đi thi. Nghĩa bất dung từ, vả lại cứ để Tiểu đạo dạo một vòng nhân gian, trở về sẽ đấu cùng chúng sư huynh! Chương 01: Đi thi 3127 tự -… Tề Đa Lai tức thì cười nhạt, “Người đang ở trên tay Trấn Hải ty, hắn vậy màcòn muốn chen một tay vào, hắn cho rằng mình là ai chứ?”Trong giọng nói tươi cười thể hiện rất rõ ràng sự mỉa mai, cười thanh niênkhông biết trời cao đất rộng, cho rằng trong nhà mình có chút tiền là có thể tạinơi đây hô gió gọi mưa, cũng là đang cười việc Trấn Hải sứ đã nhìn trúng nhàhắn có tiền, đang chuẩn bị sẵn sàng khiến cho nhà hắn phải chảy ra chút máu.Thanh Nha không rõ ẩn ý trong đó, nghe lời nói nhìn sắc mặt rồi nhắc nhở: “Cóthể nhân cơ hội này khiến cho hắn bỏ ra thêm chút tiền.”Tề Đa Lai lập tức nói ra lời răn dạy:“Đó là chuyện tiền bạc sao? Người dám giết chết Giao nhân đưa đò rồi xâmnhập Minh tự có thể là người bình thường sao? Chơi đùa chết loại người nàymột cách không minh bạch tại Trấn Hải ty, đó là muốn rước lấy xúi quẩy, ngươicho rằng chuyện gì cũng có thể dùng tiền để dàn xếp sao? Ngươi cũng khôngsuy nghĩ xem một chút, với đức hạnh của tiểu tử Vương gia kia, nếu thật sựmuốn khi dễ người nào đó, ngươi cho rằng hắn không dám hành hung, còn cầnphải mượn dùng tay của Trấn Hải ty sao?”Lời đã nói đến nước này, Thanh Nha nhịn không được hỏi thăm: “Cũng đúng,đại Chưởng mục, vậy ba tên gia hỏa kia đến tột cùng là người nào vậy?”Y quả thực cũng rất tò mò, dường như người nào biết rõ thân phận của ba ngườikia thì đều không muốn vạch trần ra, giống như tình huống gì đó lọt vào trongsương mù?Tề Đa Lai nhàn nhạt trả lời một câu, “Đến lúc ngươi nên biết thì ngươi tự nhiênsẽ biết.”Được rồi, Thanh Nha đành phải lui một bước, “Tên tiểu tử Vương Vấn Thiênkia cũng lo lắng việc này khó thể làm tại Trấn Hải ty, nếu là không thể đùa chếtthì hắn muốn nhờ ta khơi thông quan hệ, nhanh chóng thả người ra, hắn rất cấpbách muốn làm cho người ta thân bại danh liệt.”Tề Đa Lai nói:“Khơi thông? Ba tên gia hỏa này tại trước mắt biết bao nhiêu người đập pháTrân Bảo trai, một mực khẳng định là người của chưởng lệnh bắt cóc tên tiểuhài tử kia, quỷ mới biết rõ có bao nhiêu người đang nhìn chằm chằm vào. Nếubọn hắn cứ khăng khăng như vậy, vụ án không kết thúc được, ngươi nói xemphải khơi thông thế nào? Đúng rồi, đang muốn hỏi ngươi, người mà ngươi pháiđi bắt cóc, bị thất thủ chết ở đó đến cùng biết rõ bao nhiêu? Ba tên kia nói, trướckhi chết người đó đã nói cho bọn hắn biết là Trân Bảo trai sai khiến bọn hắn đibắt cóc.”Thanh Nha ngẩn người, nhanh chóng giải thích: “Tuyệt đối không có khả năngnày, hắn chỉ là tạm thời được gọi đi làm việc, hoàn toàn không biết bất kỳ thôngtin gì, càng không có khả năng kéo đến trên đầu Trân Bảo trai.”“Ta cũng suy đoán là như vậy. Thanh Nha ngươi làm việc không đến mức hámiệng nói lung tung khắp nơi.” Tề Đa Lai lẩm bẩm rồi nheo mắt lại, “Nói cáchkhác, ba tên gia hỏa kia quả thực là đang cố ý nhằm đầu Trân Bảo trai để cắn.”Nghe lời nói như vậy, Thanh Nha cũng được nhắc nhở, kinh nghi hỏi: “Ba têngia hỏa kia vì sao phải cố ý cắn lấy Trân Bảo trai?”Không phải nói y, ngay cả Tề Đa Lai cũng đang suy nghĩ xem đến tột cùng phíasau việc này có chuyện gì.Thanh Nha nhìn phản ứng của gã ta, trong lòng rất kinh nghi, cũng đã nhận rađược phía bên Trấn Hải ty có chuyện khó xử, trong lòng cũng càng thêm hiếukỳ không biết rốt cuộc ba người kia đến cùng có thân phận gì. Theo lý thuyết,nếu đã phát hiện ba người kia đang cố ý vu oan, với thủ đoạn của Trấn Hải ty,trực tiếp dùng cực hình ép hỏi là được, đâu cần phải nói tới lý lẽ gì đó, nhưnghiện tại, Trấn Hải ty rõ ràng có sự lo lắng, không dám làm cứng.Đương nhiên, hiện tại đây không phải là việc y quan tâm, thử hỏi: “Đại Chưởngmục, thi thể của huynh đệ ta bị chết ở hiện trường vụ án, nghe nói đã rơi vàotrong tay Trấn Hải ty, có thể giao cho tự chúng ta xử lý hay không?”Khi sự việc xảy ra, gặp phải chuyện bất ngờ, không nghĩ tới một chút việc nhỏlại náo loạn ra rất nhiều chuyện không thuận lợi, Nam Trúc và Mục Ngạo Thiếtđúng lúc trở về, khiến chó phía bên y chưa kịp di chuyển thi thể rời khỏi hiệntrường đúng lúc. Lúc đó cũng không quá để ý là bởi vì cảm thấy Trấn Hải ty cóthể khống chế, bây giờ mới nhận thức được, đó là người mà ngay cả Trấn Hải tycũng có điểm lo lắng, y làm sao có thể không chú ý suy nghĩ, vạn nhất Trấn Hảity qua sông dỡ cầu thì làm sao bây giờ?Chỉ cần nhận rõ được thi thể kia là người của y, sự việc lập tức có thể tra đếntrên người y, y đương nhiên phải muốn sửa chửa sai lầm.“Nếu như giao thi thể cho ngươi, sau đó bị người khác phát hiện, dựa vào quanhệ giữa Chưởng lệnh và Trân Bảo trai, chẳng phải đã thừa nhận là Trân Bảo traibắt cóc sao?” Tề Đa Lai lập tức chất vấn, đại khái cũng đoán được suy nghĩ củay, ngay sau đó lại trấn an y, “Yên tâm đi, sẽ không để cho người khác nhận ra làngười của ngươi, bên này sẽ tự xử lý thỏa đáng.”Thanh Nha muốn nói lại thôi, người ta đã nói đến nước này, biết rõ nói thêm gìnữa cũng vô dụng, dù sao người ta mới là phía cường thế…Trên bờ biển về đêm, thuyền đèn đung đưa.Trên một chiếc đò, Vương Tuyết Đường đứng sừng sững đầu thuyền, dần đếngần chiếc thuyền làm cho những con thuyền, đò khác phải tránh xa kia.Tề Đa Lai đón lão ta lên thuyền, bảo lão ta một mình vào trong khoang thuyền,không có đi cùng.Đi vào trong khoang thuyền, Vương Tuyết Đường nhịn không được quay đầulại nhìn nhiều một chút, sau khi đi vào nhìn thấy ở bên trong khoang, Chu Hiênngồi một mình tĩnh tọa đối diện với ngoài cửa sổ, ánh đèn bên ngoài chiếu rọilốm dốm trên khuôn mặt im yên tĩnh của Chu Hiên, khiến người ta không đoánra được vị Trấn Hải sứ này đang suy nghĩ điều gì.“Chu công.” Vương Tuyết Đường đi đến trước mặt y, hành lễ.Chu Hiên nghiêng đầu liếc nhìn, trong ánh mắt lộ ra suy nghĩ khắc sắc khiếnVương Tuyết Đường trong lòng căng thẳng, tiếp đó nét mặt nhàn nhạt mỉmcười, đưa tay ra hiệu cho đối phương ngồi tại vị trí song song tại bên cạnh bàntrà, “Vương huynh không cần đa lễ, mời ngồi.”Vương Tuyết Đường chậm rãi ngồi xuống, hỏi dò: “Chu công gọi ta đến đây,không biết có gì dặn dò?”Chu Hiên cũng không vòng vo với lão ta, “Vương huynh có nghe nói tới việc‘Trân Bảo trai’ của ta bị người đập phá hay không?”“Ách…” Vương Tuyết Đường hơi giật mình, không nghĩ tới đối phương vừamở miệng liền hỏi việc này, trong lòng rất nhanh liền suy nghĩ xem đối phươngnói lời này là có ý gì, nhưng trong lúc nhất thời lại không nghĩ ra được, lúc nàygật đầu đáp: “Dám đập phá đến nhà của Trấn Hải sứ, tại Ảo Vọng xảy ra loạichuyện này có thể nói là nghe rợn cả người, tin tức đại khái đã truyền khắp ẢoVọng, ta ít nhiều cũng nghe nói một chút, lần này tới còn định thuận tiện hỏimột chút Chu công xem rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.”Chu Hiên nhấc tay cầm một tờ giấy ở trên bàn trà đẩy ra nói:“Vương huynh không ngại trước tiên nhìn xem cái này.”Ánh mắt Vương Tuyết Đường rơi tại trên tờ giấy, hiếu kỳ, rồi thuận tay cầm lênnhìn xem, cầm ngay ngắn trên tay, xem kỹ, đã nhận ra được đây hẳn là danhsách các loại vật phẩm mà Trân Bảo trai bị hư hại, mỗi một loại đều có chi phíđi kèm, bởi vì còn có cả chi phí sửa chửa mặt tiền cửa hàng.Lão ta rất không quan tâm tới các hạng mục trên danh sách, ánh mắt dừng lại tạitrên con số tổng cộng cuối cùng, tổng cộng là năm trăm triệu chín ngàn vạnlượng.Nhìn thấy con số này, trong lòng lão ta nhảy dựng, không biết đưa cho mìnhxem thứ này là có ý gì, cũng không thể là để cho lão ta bỏ tiền ra để bù vàokhoản này đi? Nếu thật đúng là như vậy, vậy thì không khỏi cũng khinh ngườiquá đáng. Mặc dù lão ta nguyện ý bỏ tiền ra để kết giao với đối phương, nhưngcũng không phải là kẻ vung tiền như rác mặc cho người xâu xé, dựa vào bốicảnh của lão ta cũng không đến mức mặc cho người sắp xếp.Lúc này bỏ danh sách xuống, làm bộ như không có gì nói: “Tặc nhân xác thựcđáng ghét, nghe nói đã bị sa lưới, Chu công nhất định phải trừng phạt nónghiêm khắc, thu hồi lại tổn thất!”Chu Hiên nhàn nhạt hỏi: “Trừng phạt nghiêm khắc? Ừm, nếu như bắt đượchung phạm, đương nhiên là phải trừng phạt nghiêm khắc.”Vương Tuyết Đường ngạc nhiên, “Hung phạm? Không phải đã bắt được rồisao?”Chu Hiên: “Xem ra Vương huynh là thật sự không biết người đập phá cửa hàngcủa ta là ai.”Vương Tuyết Đường đã nghe ra được câu nói có hàm ý khác, lập tức truy hỏi,“Là ai?”Chu Hiên: “Là Hội nguyên từng tại trong thi Hội Cẩm quốc thi được bốn khoađầy điểm, Thám Hoa lang có danh xưng là thiên hạ đệ nhất tài tử, người này,Vương huynh hẳn là có ấn tượng mới đúng. Ta đã bắt hắn, chỉ là hắn lại mộtmực khẳng định là ta bắt cóc tiểu hài tử nhà hắn, dẫn đến lời đồn làn tràn khắpnơi, ngay cả phía bên Thiên Lưu sơn cũng đang theo dõi, khiến cho ta thực sự làxuống thang không được. Ta cũng không còn cách nào, mới điều động lựclượng của Trấn Hải ty tra xét xem là chuyện gì xảy ra, kết quả quả thực đã tra rađược một chút kết quả, vì vậy mời Vương huynh tới đây than khổ.”Vương Tuyết Đường trong lòng khó giải thích là nhảy dựng một cái, tuy rằngkhông rõ ràng lắm là chuyện gì xảy ra.Quả nhiên, ngay sau đó, Chu Hiên lại đẩy tờ danh sách kia về phía lão ta,“Vương huynh, không ngại đưa tờ danh sách này cho lệnh lang nhìn xem mộtchút, có lẽ hắn có thể nhìn ra chút kết quả.”Trong đầu Vương Tuyết Đường vang lên ong một tiếng, vội hỏi: “Ý của Chucông là, việc này có liên quan đến con trai của ta?”Chu Hiên: “Vương huynh không cần suy nghĩ nhiều, chỉ là đưa cho lệnh langnhìn xem, nhìn xem hắn có thể giúp Trấn Hải ty ta tra án cung cấp một chút đầumối hay không. Ta còn có việc ưu tiên xử lý, đành phải thất lễ rồi.” Cũng khôngcho đối phương hỏi nhiều, quay đầu lại liền gọi: “Tiễn khách!”Ở bên ngoài, Tề Đa Lai lập tức nghe tiếng đi vào, đưa tay mời, “Vương Chưởngmôn, mời!”Sắc mặt Vương Tuyết Đường rất khó coi, đứng dậy chắp tay cáo từ Chu Hiên.Chu Hiên gật đầu chào, đồng thời cũng chỉ chỉ danh sách trên bàn trà, ra hiệucho lão ta chớ quên mang đi.Vương Tuyết Đường chỉ có thể nhặt lên mang đi.Nơi lão ta ở lại chính là khách sạn lớn nhất Ảo Vọng, “Lang hoàn cư”, đối vớingười bình thường mà nói đây là nơi quá mức đắt tiền, đối với tài lực của lão tamà nói thì lại không có gì, có thể tại Ảo Vọng có một nơi ở an toàn thoải mái,hoàn cảnh tốt là không quan tâm tới việc dùng nhiều chút tiền.Trong đầu lão ta cứ một mực suy nghĩ lung tung, bản thân cũng không biết làlàm thế nào trở về được gian phòng.Tĩnh tọa chờ một hồi lâu, người con Vương Vấn Thiên của lão ta mới đượcngười đi tìm gọi trở về.Vương Vấn Thiên vào cửa liền hỏi: “Cha, có chuyện gì mà vội vã tìm ta vềvậy?”Cạch cạch cạch, ngón tay Vương Tuyết Đường gõ gõ danh sách trên bàn,“Ngươi tự nhìn xem đi.”Vương Vấn Thiên không hiểu được ý lão ta, nói chung là cảm thấy sắc mặt phụthân mình nhìn không tốt, lập tức đi đến trước bàn cầm lấy danh sách lên xem,sau khi xem xong thì càng thêm nghi hoặc, bởi vì trên dang sách không có ghirõ là cửa hàng nào, nghi vấn hỏi: “Đây là cái gì?”Vương Tuyết Đường: “Hôm nay Trân Bảo trai bị người đập phá, là danh sáchtổn thất.”Vương Vấn Thiên nghe vậy tức thì vui vẻ, trán cũng nhịn không được vểnh cảlên, lúc trước tiếp nhận được lời Thanh Nha trả lời, nói là sự việc khó làm nênrất không vui, bây giờ nhìn thấy Chu Hiên gặp phải một khoản tổn thất lớn nhưvậy, hắn ta đúng là không tin Chu Hiên có thể dễ dàng buông tha tên A Sĩ Hànhkia, tuy nhiên, rất nhanh sau đó, hắn ta lại nghi hoặc hỏi, “Cha, tại sao ngài lạicó được danh sách tổn hại của Trân Bảo trai?”“Không lâu trước, Chu Hiên phái người đến tìm ta, hẹn gặp mặt ta, sau khi gặpmặt, hắn đưa cho ta nhìn xem thứ này, còn lải nhải đống lời nói…”Vương Tuyết Đường không giấu giếm con trai, kể lại cho hắn ta biết toàn bộ sựviệc trải qua từ đầu chí cuối, để muốn từ trong miệng con trai mình biết được sựthật.Sau khi Vương Vấn Thiên nghe xong, lập tức cảm thấy cả người không đượckhỏe, cũng mơ hồ đã nhận ra chút gì đó, trong nét mặt có phần nao núng.Vương Tuyết Đường đã quan sát thấy, sau khi nói rõ nguồn gốc của danh sách,trầm giọng hỏi:“Bây giờ ngươi chỉ cần thành thật trả lời cho ta biết, Trân Bảo trai bị đập phá cóliên quan gì tới ngươi hay không?”Vương Vấn Thiên không dám thừa nhận:“Làm sao có khả năng liên quan tới ta, ta làm sao dám đi đập phá cửa hàng củaChu Hiên hắn. Lại nói, tên A Sĩ Hành kia cũng không có khả năng nghe lời ta.”“Tốt.” Vương Tuyết Đường đứng lên, “Xem ra là ta đã suy nghĩ nhiều, khôngcó quan hệ gì với ngươi là được, chỉ cần không phải ngươi làm, Chu Hiên cũngkhông dám đòi lấy tính mạng của ngươi.”
Bán TiênTác giả: Dược Thiên SầuTruyện Tiên Hiệp Bán Tiên Dược Thiên Sầu Trong thâm sơn có một đạo quan, hương hỏa sớm đã điêu linh. Bỉ nhân bất tài, tuổi vừa mới mười chín, từ nhỏ đã là một gã đạo sĩ, phía trên có hơn mười vị sư huynh, phía dưới chỉ mình ta nhỏ nhất, tục xưng là Quan môn đệ tử. Sư môn quá nghèo, các sư huynh không chịu được kham khổ, may mắn chưởng môn sư tôn độ lượng, tùy ý chúng sư huynh giải tán rời đi. Về sau có ba vị sư huynh biết lạc đường mà quay lại, tuổi khá lớn, đều đã bốn mươi năm mươi. Nhờ được sư tôn ưu ái, trước khi mất truyền vị trí chưởng môn cho Tiểu đạo, nhưng mà vô luận là tuổi tác hay từng trải đều không thể phục chúng, ba vị sư huynh không phục. Sư môn bất hạnh, Tiểu đạo không phải trái hồng mềm, tuyệt không thoái nhượng, nội đấu cùng họ. Trong thôn dưới núi, có tân cử nhân, là bạn bè từ khi còn nhỏ, trước khi sư tôn mất cũng có dặn dò, hộ tống nó vào kinh đi thi. Nghĩa bất dung từ, vả lại cứ để Tiểu đạo dạo một vòng nhân gian, trở về sẽ đấu cùng chúng sư huynh! Chương 01: Đi thi 3127 tự -… Tề Đa Lai tức thì cười nhạt, “Người đang ở trên tay Trấn Hải ty, hắn vậy màcòn muốn chen một tay vào, hắn cho rằng mình là ai chứ?”Trong giọng nói tươi cười thể hiện rất rõ ràng sự mỉa mai, cười thanh niênkhông biết trời cao đất rộng, cho rằng trong nhà mình có chút tiền là có thể tạinơi đây hô gió gọi mưa, cũng là đang cười việc Trấn Hải sứ đã nhìn trúng nhàhắn có tiền, đang chuẩn bị sẵn sàng khiến cho nhà hắn phải chảy ra chút máu.Thanh Nha không rõ ẩn ý trong đó, nghe lời nói nhìn sắc mặt rồi nhắc nhở: “Cóthể nhân cơ hội này khiến cho hắn bỏ ra thêm chút tiền.”Tề Đa Lai lập tức nói ra lời răn dạy:“Đó là chuyện tiền bạc sao? Người dám giết chết Giao nhân đưa đò rồi xâmnhập Minh tự có thể là người bình thường sao? Chơi đùa chết loại người nàymột cách không minh bạch tại Trấn Hải ty, đó là muốn rước lấy xúi quẩy, ngươicho rằng chuyện gì cũng có thể dùng tiền để dàn xếp sao? Ngươi cũng khôngsuy nghĩ xem một chút, với đức hạnh của tiểu tử Vương gia kia, nếu thật sựmuốn khi dễ người nào đó, ngươi cho rằng hắn không dám hành hung, còn cầnphải mượn dùng tay của Trấn Hải ty sao?”Lời đã nói đến nước này, Thanh Nha nhịn không được hỏi thăm: “Cũng đúng,đại Chưởng mục, vậy ba tên gia hỏa kia đến tột cùng là người nào vậy?”Y quả thực cũng rất tò mò, dường như người nào biết rõ thân phận của ba ngườikia thì đều không muốn vạch trần ra, giống như tình huống gì đó lọt vào trongsương mù?Tề Đa Lai nhàn nhạt trả lời một câu, “Đến lúc ngươi nên biết thì ngươi tự nhiênsẽ biết.”Được rồi, Thanh Nha đành phải lui một bước, “Tên tiểu tử Vương Vấn Thiênkia cũng lo lắng việc này khó thể làm tại Trấn Hải ty, nếu là không thể đùa chếtthì hắn muốn nhờ ta khơi thông quan hệ, nhanh chóng thả người ra, hắn rất cấpbách muốn làm cho người ta thân bại danh liệt.”Tề Đa Lai nói:“Khơi thông? Ba tên gia hỏa này tại trước mắt biết bao nhiêu người đập pháTrân Bảo trai, một mực khẳng định là người của chưởng lệnh bắt cóc tên tiểuhài tử kia, quỷ mới biết rõ có bao nhiêu người đang nhìn chằm chằm vào. Nếubọn hắn cứ khăng khăng như vậy, vụ án không kết thúc được, ngươi nói xemphải khơi thông thế nào? Đúng rồi, đang muốn hỏi ngươi, người mà ngươi pháiđi bắt cóc, bị thất thủ chết ở đó đến cùng biết rõ bao nhiêu? Ba tên kia nói, trướckhi chết người đó đã nói cho bọn hắn biết là Trân Bảo trai sai khiến bọn hắn đibắt cóc.”Thanh Nha ngẩn người, nhanh chóng giải thích: “Tuyệt đối không có khả năngnày, hắn chỉ là tạm thời được gọi đi làm việc, hoàn toàn không biết bất kỳ thôngtin gì, càng không có khả năng kéo đến trên đầu Trân Bảo trai.”“Ta cũng suy đoán là như vậy. Thanh Nha ngươi làm việc không đến mức hámiệng nói lung tung khắp nơi.” Tề Đa Lai lẩm bẩm rồi nheo mắt lại, “Nói cáchkhác, ba tên gia hỏa kia quả thực là đang cố ý nhằm đầu Trân Bảo trai để cắn.”Nghe lời nói như vậy, Thanh Nha cũng được nhắc nhở, kinh nghi hỏi: “Ba têngia hỏa kia vì sao phải cố ý cắn lấy Trân Bảo trai?”Không phải nói y, ngay cả Tề Đa Lai cũng đang suy nghĩ xem đến tột cùng phíasau việc này có chuyện gì.Thanh Nha nhìn phản ứng của gã ta, trong lòng rất kinh nghi, cũng đã nhận rađược phía bên Trấn Hải ty có chuyện khó xử, trong lòng cũng càng thêm hiếukỳ không biết rốt cuộc ba người kia đến cùng có thân phận gì. Theo lý thuyết,nếu đã phát hiện ba người kia đang cố ý vu oan, với thủ đoạn của Trấn Hải ty,trực tiếp dùng cực hình ép hỏi là được, đâu cần phải nói tới lý lẽ gì đó, nhưnghiện tại, Trấn Hải ty rõ ràng có sự lo lắng, không dám làm cứng.Đương nhiên, hiện tại đây không phải là việc y quan tâm, thử hỏi: “Đại Chưởngmục, thi thể của huynh đệ ta bị chết ở hiện trường vụ án, nghe nói đã rơi vàotrong tay Trấn Hải ty, có thể giao cho tự chúng ta xử lý hay không?”Khi sự việc xảy ra, gặp phải chuyện bất ngờ, không nghĩ tới một chút việc nhỏlại náo loạn ra rất nhiều chuyện không thuận lợi, Nam Trúc và Mục Ngạo Thiếtđúng lúc trở về, khiến chó phía bên y chưa kịp di chuyển thi thể rời khỏi hiệntrường đúng lúc. Lúc đó cũng không quá để ý là bởi vì cảm thấy Trấn Hải ty cóthể khống chế, bây giờ mới nhận thức được, đó là người mà ngay cả Trấn Hải tycũng có điểm lo lắng, y làm sao có thể không chú ý suy nghĩ, vạn nhất Trấn Hảity qua sông dỡ cầu thì làm sao bây giờ?Chỉ cần nhận rõ được thi thể kia là người của y, sự việc lập tức có thể tra đếntrên người y, y đương nhiên phải muốn sửa chửa sai lầm.“Nếu như giao thi thể cho ngươi, sau đó bị người khác phát hiện, dựa vào quanhệ giữa Chưởng lệnh và Trân Bảo trai, chẳng phải đã thừa nhận là Trân Bảo traibắt cóc sao?” Tề Đa Lai lập tức chất vấn, đại khái cũng đoán được suy nghĩ củay, ngay sau đó lại trấn an y, “Yên tâm đi, sẽ không để cho người khác nhận ra làngười của ngươi, bên này sẽ tự xử lý thỏa đáng.”Thanh Nha muốn nói lại thôi, người ta đã nói đến nước này, biết rõ nói thêm gìnữa cũng vô dụng, dù sao người ta mới là phía cường thế…Trên bờ biển về đêm, thuyền đèn đung đưa.Trên một chiếc đò, Vương Tuyết Đường đứng sừng sững đầu thuyền, dần đếngần chiếc thuyền làm cho những con thuyền, đò khác phải tránh xa kia.Tề Đa Lai đón lão ta lên thuyền, bảo lão ta một mình vào trong khoang thuyền,không có đi cùng.Đi vào trong khoang thuyền, Vương Tuyết Đường nhịn không được quay đầulại nhìn nhiều một chút, sau khi đi vào nhìn thấy ở bên trong khoang, Chu Hiênngồi một mình tĩnh tọa đối diện với ngoài cửa sổ, ánh đèn bên ngoài chiếu rọilốm dốm trên khuôn mặt im yên tĩnh của Chu Hiên, khiến người ta không đoánra được vị Trấn Hải sứ này đang suy nghĩ điều gì.“Chu công.” Vương Tuyết Đường đi đến trước mặt y, hành lễ.Chu Hiên nghiêng đầu liếc nhìn, trong ánh mắt lộ ra suy nghĩ khắc sắc khiếnVương Tuyết Đường trong lòng căng thẳng, tiếp đó nét mặt nhàn nhạt mỉmcười, đưa tay ra hiệu cho đối phương ngồi tại vị trí song song tại bên cạnh bàntrà, “Vương huynh không cần đa lễ, mời ngồi.”Vương Tuyết Đường chậm rãi ngồi xuống, hỏi dò: “Chu công gọi ta đến đây,không biết có gì dặn dò?”Chu Hiên cũng không vòng vo với lão ta, “Vương huynh có nghe nói tới việc‘Trân Bảo trai’ của ta bị người đập phá hay không?”“Ách…” Vương Tuyết Đường hơi giật mình, không nghĩ tới đối phương vừamở miệng liền hỏi việc này, trong lòng rất nhanh liền suy nghĩ xem đối phươngnói lời này là có ý gì, nhưng trong lúc nhất thời lại không nghĩ ra được, lúc nàygật đầu đáp: “Dám đập phá đến nhà của Trấn Hải sứ, tại Ảo Vọng xảy ra loạichuyện này có thể nói là nghe rợn cả người, tin tức đại khái đã truyền khắp ẢoVọng, ta ít nhiều cũng nghe nói một chút, lần này tới còn định thuận tiện hỏimột chút Chu công xem rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.”Chu Hiên nhấc tay cầm một tờ giấy ở trên bàn trà đẩy ra nói:“Vương huynh không ngại trước tiên nhìn xem cái này.”Ánh mắt Vương Tuyết Đường rơi tại trên tờ giấy, hiếu kỳ, rồi thuận tay cầm lênnhìn xem, cầm ngay ngắn trên tay, xem kỹ, đã nhận ra được đây hẳn là danhsách các loại vật phẩm mà Trân Bảo trai bị hư hại, mỗi một loại đều có chi phíđi kèm, bởi vì còn có cả chi phí sửa chửa mặt tiền cửa hàng.Lão ta rất không quan tâm tới các hạng mục trên danh sách, ánh mắt dừng lại tạitrên con số tổng cộng cuối cùng, tổng cộng là năm trăm triệu chín ngàn vạnlượng.Nhìn thấy con số này, trong lòng lão ta nhảy dựng, không biết đưa cho mìnhxem thứ này là có ý gì, cũng không thể là để cho lão ta bỏ tiền ra để bù vàokhoản này đi? Nếu thật đúng là như vậy, vậy thì không khỏi cũng khinh ngườiquá đáng. Mặc dù lão ta nguyện ý bỏ tiền ra để kết giao với đối phương, nhưngcũng không phải là kẻ vung tiền như rác mặc cho người xâu xé, dựa vào bốicảnh của lão ta cũng không đến mức mặc cho người sắp xếp.Lúc này bỏ danh sách xuống, làm bộ như không có gì nói: “Tặc nhân xác thựcđáng ghét, nghe nói đã bị sa lưới, Chu công nhất định phải trừng phạt nónghiêm khắc, thu hồi lại tổn thất!”Chu Hiên nhàn nhạt hỏi: “Trừng phạt nghiêm khắc? Ừm, nếu như bắt đượchung phạm, đương nhiên là phải trừng phạt nghiêm khắc.”Vương Tuyết Đường ngạc nhiên, “Hung phạm? Không phải đã bắt được rồisao?”Chu Hiên: “Xem ra Vương huynh là thật sự không biết người đập phá cửa hàngcủa ta là ai.”Vương Tuyết Đường đã nghe ra được câu nói có hàm ý khác, lập tức truy hỏi,“Là ai?”Chu Hiên: “Là Hội nguyên từng tại trong thi Hội Cẩm quốc thi được bốn khoađầy điểm, Thám Hoa lang có danh xưng là thiên hạ đệ nhất tài tử, người này,Vương huynh hẳn là có ấn tượng mới đúng. Ta đã bắt hắn, chỉ là hắn lại mộtmực khẳng định là ta bắt cóc tiểu hài tử nhà hắn, dẫn đến lời đồn làn tràn khắpnơi, ngay cả phía bên Thiên Lưu sơn cũng đang theo dõi, khiến cho ta thực sự làxuống thang không được. Ta cũng không còn cách nào, mới điều động lựclượng của Trấn Hải ty tra xét xem là chuyện gì xảy ra, kết quả quả thực đã tra rađược một chút kết quả, vì vậy mời Vương huynh tới đây than khổ.”Vương Tuyết Đường trong lòng khó giải thích là nhảy dựng một cái, tuy rằngkhông rõ ràng lắm là chuyện gì xảy ra.Quả nhiên, ngay sau đó, Chu Hiên lại đẩy tờ danh sách kia về phía lão ta,“Vương huynh, không ngại đưa tờ danh sách này cho lệnh lang nhìn xem mộtchút, có lẽ hắn có thể nhìn ra chút kết quả.”Trong đầu Vương Tuyết Đường vang lên ong một tiếng, vội hỏi: “Ý của Chucông là, việc này có liên quan đến con trai của ta?”Chu Hiên: “Vương huynh không cần suy nghĩ nhiều, chỉ là đưa cho lệnh langnhìn xem, nhìn xem hắn có thể giúp Trấn Hải ty ta tra án cung cấp một chút đầumối hay không. Ta còn có việc ưu tiên xử lý, đành phải thất lễ rồi.” Cũng khôngcho đối phương hỏi nhiều, quay đầu lại liền gọi: “Tiễn khách!”Ở bên ngoài, Tề Đa Lai lập tức nghe tiếng đi vào, đưa tay mời, “Vương Chưởngmôn, mời!”Sắc mặt Vương Tuyết Đường rất khó coi, đứng dậy chắp tay cáo từ Chu Hiên.Chu Hiên gật đầu chào, đồng thời cũng chỉ chỉ danh sách trên bàn trà, ra hiệucho lão ta chớ quên mang đi.Vương Tuyết Đường chỉ có thể nhặt lên mang đi.Nơi lão ta ở lại chính là khách sạn lớn nhất Ảo Vọng, “Lang hoàn cư”, đối vớingười bình thường mà nói đây là nơi quá mức đắt tiền, đối với tài lực của lão tamà nói thì lại không có gì, có thể tại Ảo Vọng có một nơi ở an toàn thoải mái,hoàn cảnh tốt là không quan tâm tới việc dùng nhiều chút tiền.Trong đầu lão ta cứ một mực suy nghĩ lung tung, bản thân cũng không biết làlàm thế nào trở về được gian phòng.Tĩnh tọa chờ một hồi lâu, người con Vương Vấn Thiên của lão ta mới đượcngười đi tìm gọi trở về.Vương Vấn Thiên vào cửa liền hỏi: “Cha, có chuyện gì mà vội vã tìm ta vềvậy?”Cạch cạch cạch, ngón tay Vương Tuyết Đường gõ gõ danh sách trên bàn,“Ngươi tự nhìn xem đi.”Vương Vấn Thiên không hiểu được ý lão ta, nói chung là cảm thấy sắc mặt phụthân mình nhìn không tốt, lập tức đi đến trước bàn cầm lấy danh sách lên xem,sau khi xem xong thì càng thêm nghi hoặc, bởi vì trên dang sách không có ghirõ là cửa hàng nào, nghi vấn hỏi: “Đây là cái gì?”Vương Tuyết Đường: “Hôm nay Trân Bảo trai bị người đập phá, là danh sáchtổn thất.”Vương Vấn Thiên nghe vậy tức thì vui vẻ, trán cũng nhịn không được vểnh cảlên, lúc trước tiếp nhận được lời Thanh Nha trả lời, nói là sự việc khó làm nênrất không vui, bây giờ nhìn thấy Chu Hiên gặp phải một khoản tổn thất lớn nhưvậy, hắn ta đúng là không tin Chu Hiên có thể dễ dàng buông tha tên A Sĩ Hànhkia, tuy nhiên, rất nhanh sau đó, hắn ta lại nghi hoặc hỏi, “Cha, tại sao ngài lạicó được danh sách tổn hại của Trân Bảo trai?”“Không lâu trước, Chu Hiên phái người đến tìm ta, hẹn gặp mặt ta, sau khi gặpmặt, hắn đưa cho ta nhìn xem thứ này, còn lải nhải đống lời nói…”Vương Tuyết Đường không giấu giếm con trai, kể lại cho hắn ta biết toàn bộ sựviệc trải qua từ đầu chí cuối, để muốn từ trong miệng con trai mình biết được sựthật.Sau khi Vương Vấn Thiên nghe xong, lập tức cảm thấy cả người không đượckhỏe, cũng mơ hồ đã nhận ra chút gì đó, trong nét mặt có phần nao núng.Vương Tuyết Đường đã quan sát thấy, sau khi nói rõ nguồn gốc của danh sách,trầm giọng hỏi:“Bây giờ ngươi chỉ cần thành thật trả lời cho ta biết, Trân Bảo trai bị đập phá cóliên quan gì tới ngươi hay không?”Vương Vấn Thiên không dám thừa nhận:“Làm sao có khả năng liên quan tới ta, ta làm sao dám đi đập phá cửa hàng củaChu Hiên hắn. Lại nói, tên A Sĩ Hành kia cũng không có khả năng nghe lời ta.”“Tốt.” Vương Tuyết Đường đứng lên, “Xem ra là ta đã suy nghĩ nhiều, khôngcó quan hệ gì với ngươi là được, chỉ cần không phải ngươi làm, Chu Hiên cũngkhông dám đòi lấy tính mạng của ngươi.”