Bán Tiên Dược Thiên Sầu Trong thâm sơn có một đạo quan, hương hỏa sớm đã điêu linh. Bỉ nhân bất tài, tuổi vừa mới mười chín, từ nhỏ đã là một gã đạo sĩ, phía trên có hơn mười vị sư huynh, phía dưới chỉ mình ta nhỏ nhất, tục xưng là Quan môn đệ tử. Sư môn quá nghèo, các sư huynh không chịu được kham khổ, may mắn chưởng môn sư tôn độ lượng, tùy ý chúng sư huynh giải tán rời đi. Về sau có ba vị sư huynh biết lạc đường mà quay lại, tuổi khá lớn, đều đã bốn mươi năm mươi. Nhờ được sư tôn ưu ái, trước khi mất truyền vị trí chưởng môn cho Tiểu đạo, nhưng mà vô luận là tuổi tác hay từng trải đều không thể phục chúng, ba vị sư huynh không phục. Sư môn bất hạnh, Tiểu đạo không phải trái hồng mềm, tuyệt không thoái nhượng, nội đấu cùng họ. Trong thôn dưới núi, có tân cử nhân, là bạn bè từ khi còn nhỏ, trước khi sư tôn mất cũng có dặn dò, hộ tống nó vào kinh đi thi. Nghĩa bất dung từ, vả lại cứ để Tiểu đạo dạo một vòng nhân gian, trở về sẽ đấu cùng chúng sư huynh! Chương 01: Đi thi 3127 tự -…
Chương 463: Thuận thế mà làm
Bán TiênTác giả: Dược Thiên SầuTruyện Tiên Hiệp Bán Tiên Dược Thiên Sầu Trong thâm sơn có một đạo quan, hương hỏa sớm đã điêu linh. Bỉ nhân bất tài, tuổi vừa mới mười chín, từ nhỏ đã là một gã đạo sĩ, phía trên có hơn mười vị sư huynh, phía dưới chỉ mình ta nhỏ nhất, tục xưng là Quan môn đệ tử. Sư môn quá nghèo, các sư huynh không chịu được kham khổ, may mắn chưởng môn sư tôn độ lượng, tùy ý chúng sư huynh giải tán rời đi. Về sau có ba vị sư huynh biết lạc đường mà quay lại, tuổi khá lớn, đều đã bốn mươi năm mươi. Nhờ được sư tôn ưu ái, trước khi mất truyền vị trí chưởng môn cho Tiểu đạo, nhưng mà vô luận là tuổi tác hay từng trải đều không thể phục chúng, ba vị sư huynh không phục. Sư môn bất hạnh, Tiểu đạo không phải trái hồng mềm, tuyệt không thoái nhượng, nội đấu cùng họ. Trong thôn dưới núi, có tân cử nhân, là bạn bè từ khi còn nhỏ, trước khi sư tôn mất cũng có dặn dò, hộ tống nó vào kinh đi thi. Nghĩa bất dung từ, vả lại cứ để Tiểu đạo dạo một vòng nhân gian, trở về sẽ đấu cùng chúng sư huynh! Chương 01: Đi thi 3127 tự -… Tính mạng? Vương Vấn Thiên có chút ngây dại, tại sao lại kéo tới tính mạngcủa mình rồi chứ?Thứ khác thì gã ta có thể không quan tâm, nhưng tính mạng của mình thì làmsao có thể không quan tâm được cơ chứ.Thấy phụ thân xoay người lại muốn trở vào trong phòng nghỉ ngơi, gã ta cũngcó chút nôn nóng, nhịn không được cất tiếng gọi, “Cha…”Vương Tuyết Đường dừng lại quay đầu, hỏi: “Gì vậy?”Lời nói đến bên mép, Vương Vấn Thiên lại nói không nên lời, then chốt làkhông biết phải hỏi như thế nào.Vương Tuyết Đường thì nhìn chằm chằm vào gã ta, còn bước quay trở lại,Vương Vấn Thiên chột dạ, bị ép buộc phải từng bước lui về phía sau, đùng phảitay vịn của ghế mới không thể không dừng lại.Vương Tuyết Đường hỏi: “Ngươi thành thật nói cho ta biết, việc này có phải làcó liên quan gì với ngươi hay không?”Việc đã đến nước này, Vương Vấn Thiên đành phải thuận dốc xuống nước, yếuớt nói: “Đứa trẻ kia là do ta tìm địa đầu xà tại Ảo Vọng bắt đi…”Hai mắt Vương Tuyết Đường lập tức trợn tròn, phất tay cho gã ta một cái tát tai.Bốp! Vương Vấn Thiên ôm mặt, không dám giận, lùi bước.Vẻ mặt Vương Tuyết Đường thì chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, lúc trước lãota nghe lới Chu Hiên nói thì đã biết việc này tám chín phần mười có liên quanvới con trai của mình, lúc này ngón tay run rẩy chỉ tới gã ta, “Lúc trước ngheđược tin tức về A Sĩ Hành, ta đã lo lắng ngươi sẽ làm bậy, ta có phải đã rấtnhiều lần dặn dò ngươi hay không, tên A Sĩ Hành kia giết chết Giao nhân vẫncòn có thể toàn thân rút lui khỏi Minh tự, khẳng định đã khiến cho những ngườikhác chú ý, người nào lộn xộn động tới đều có khả năng bị theo dõi sát sao.Ngươi coi lời ta nói là gió thoảng bên tai sao?Ứng Tiểu Đường dựa vào cái gì dám ở Cẩm quốc đối nghịch với Địa mẫu?Ngươi không biết quan hệ giữa Ứng Tiểu Đường và Minh tăng sao? Ngươicũng không có nghe nói qua quan hệ giữa Ứng Tiểu Đường và A Sĩ Hành hả? ASĩ Hành đó không phải là người cha con bọn ta có thể công khai động vào, chodù muốn giết hắn cũng quyết không thể để cho người nào khác biết được là dochúng ta làm. Một khi khiến cho Ứng Tiểu Đường nổi giận, ngươi cho rằng lãota không dám điều động đại quân tìm cớ san bằng Già La Sơn hay sao?”Bộ dạng Vương Vấn Thiên vô cùng uất ức, nói: “Cha, ta biết rõ không dễ độngtới hắn, ta cũng không muốn giết chết hắn, ta chỉ là định dụ hắn đến ‘KinhHồng điện’, lợi dụng nữ sắc gây náo loạn khiến cho hắn thân bại danh liệt màthôi. Ta cũng không có dự định gây tổn thương cho đứa trẻ kia, chỉ lợi dụng mộtchút, sau đó đương nhiên sẽ thả nó ra. Ta nào biết được tên gia hỏa kia đầu óccó bệnh vậy mà lại chạy đi đập phá Trân Bảo trai vốn không chút dính líu gì.”Nghe đến đó, Vương Tuyết Đường cũng dần dần bình tĩnh lại, chắp tay đi lui đitới suy nghĩ một hồi, “Nếu nói như thế, Trân Bảo trai là bị vị Thám Hoa langkia cố ý đến đập phá, chẳng lẽ là muốn mượn tay Trấn Hải ty giúp bọn hắn tìmđứa trẻ kia về?”Vương Vấn Thiên lập tức thả lỏng bàn tay ôm mặt, “Cha anh minh! Không sai,tên Thám Hoa lang chó má đó thật âm hiểm, tuyệt đối chính là muốn mượn tayTrấn Hải ty, nếu không thì làm sao có khả năng kéo đến trên đầu Trân Bảo traichứ.”Bốp! Vương Tuyết Đường lại phất tay cho gã ta một cái bạt tai.Vương Vấn Thiên bị tát lại ôp chặt má, có mấy phần kinh ngạc và uất ức, khôngbiết vì sao phụ thân lại động thủ.“Người ta âm hiểm hay không cũng không quan trọng, quan trọng là sự việc cóliên quan tới ngươi.” Vương Tuyết Đường tức giận không thể kìm nén, chỉ vềphía danh sách trên bàn, hỏi: “Bây giờ Chu Hiên muốn tính toán khoản nợ nàyvới chúng ta, xấp xỉ sáu trăm triệu, ngươi nói làm sao bây giờ?”Vương Vấn Thiên ấm ức nói: “Bản thân Chu Hiên cũng không có xác định làdo ta làm, chính hắn cũng chỉ nói ngài cầm về cho ta xem, nhìn xem có thể giúpcung cấp chút đầu mối tra án cho Trấn Hải ty bọn hắn hay không, có chứng cứthì đã không bảo cha về hỏi ta rồi.”Vương Tuyết Đường lại là vẻ mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, ngón taychọc chọc vào trên trán gã ta, “Dùng phương thức này để nhờ ngươi cung cấpđầu mối sao, như vậy có khác gì người ta có bệnh, nếu thật sự muốn ngươi cungcấp đầu mối, trực tiếp phái người tới hỏi là được rồi.”“Cha, có phải là chính cha suy nghĩ nhiều rồi hay không?”“Ngu xuẩn, ý tứ kèm theo háo đơn này là gì, ngươi xem không hiểu sao? Đây làmuốn cho chúng ta bỏ tiền ra! Đây là đang nói cho chúng ta biết, hắn đã nắmgiữ được tương đối rõ tình huống, tùy thời có thể lấy ra chứng cứ để bắt ngươi.Hắn không nói trắng ra, là lưu lại khoảng trống để vãn hồi. Chúng ta chủ độnggiao tiền, tất cả sẽ thuận theo tự nhiên trôi qua, mặt mũi mọi người đều dễ coi.Loại người bọn họ là thích kiểu cách lời nói không rõ ràng này.”“Cha, Trân Bảo trai không phải do chúng ta đập phá, dựa vào đâu bắt chúng tabỏ ra khoản tiền này? Nếu bỏ ra thì cũng phải là tên A Sĩ Hành kia bỏ ra a!”“Người ta đưa hóa đơn này cho ngươi là đang giảng lý lẽ với ngươi sao? Ngươikhông trả tiền thử xem, ngươi tin hay không hắn lập tức có thể tra ra đượcngươi là kẻ chủ mưu phía sau vụ bắt cóc. Ngươi cho rằng ngươi không trả tiềnthì hắn có thể để cho ngươi sống sờ sờ rời khỏi Ảo Vọng hay sao?”“Cha, ngài yên tâm, ta không hề sử dụng tới người của chúng ta đi làm việc này.Chắc hẳn ngài cũng đã nghe nói tới địa đầu xà ‘Thanh Nha’ của Ảo Vọng, đềudo một tay hắn xử lý. Người này có thể đặt chân tại Ảo Vọng và hoành hànhcho đến nay, là thực sự có năng lực. Có hắn chống đỡ ở phía trước, tra khôngđược đến trên đầu chúng ta.”“Cái gì mà địa đầu xà? Ngu xuẩn! Bất kể tại nơi nào, có người giấu giếm khôngra mặt, địa đầu xà ở đâu ra? Ảo Vọng là địa phương nào? Muốn hoành hành tạinơi đây, nếu không có người ngầm đồng ý là không thể, bằng không thì đừngnói tới làm cái gì mà địa đầu xà, chỉ sợ từ lâu đã chết không có chỗ chôn rồi.Chu Hiên đã bỏ qua tên địa đầu xà kia trực tiếp đưa hóa đơn tới trên đầu chúngta, ngươi còn trông chờ một tên địa đầu xà có thể ngăn cản được hắn sao?”Vương Vấn Thiên lập tức sửng sốt, hơi lộ ra vẻ hoảng loạn hỏi: “Cha, vậy bâygiờ phải làm sao?”Bộp! Vương Tuyết Đường lại phất tay cho gã ta một cú tát, giận.Còn có thể làm sao bây giờ? Cửa hàng của Trấn Hải sứ bởi vì hành động củaVương gia mà bị người đập phá, đã bị tổn thất thật lớn, giống như chính lão tađã nói, không đền tiền thì đừng hòng còn sống rời đi Ảo Vọng. Chu Hiên cónăng lực khiến cho cha con bọn họ đi không được.Vì vậy ngày hôm sau, đích thân Vương Tuyết Đường đến Trấn Hải ty, tại tronglầu các Đại thiên thai của Trấn Hải ty gặp được Chu Hiên.Khách và chủ ngồi đối diện cách cái bàn, Vương Tuyết Đường lấy ra một đốngngân phiếu đã chuẩn bị, ngân phiếu được giấy bao lại, đẩy đến trước mặt ChuHiên.Tuy rằng môn phái Linh thực xếp trong mười hạng đầu tại Cẩm quốc vô cùngcó tiền, nhưng năm sáu trăm triệu dù sao cũng không phải là một khoản tiềnnhỏ, cũng là một khoản tài nguyên tu luyện không ít, đủ để khiến cho VươngTuyết Đường cảm thấy đau lòng.Chu Hiên đưa tay xé mở giấy bao ra một cái lỗ, nhìn thấy ngân phiếu bên trong,khóe miệng lộ ra nét tươi cười nhàn nhạt, cũng không có mở ra đếm ngân phiếu,thách đối phương cũng không dám lừa gạt mình, đưa tay ra hiệu, “Uống trà.”Vương Tuyết Đường bưng trà nhấp một miếng, sau khi bỏ cốc trà xuống thì mởlời hỏi: “Chu công dự định xử lý A Sĩ Hành như thế nào?”Chu Hiên: “Các ngươi thả con tin ra đi, con tin trở về nhà liền chứng minh đượcTrân Bảo trai không có bắt người, chỉ là hiểu lầm, chỗ ta tự nhiên cũng có đượclí do kết án thả người. Về phần các ngươi muốn chơi như thế nào, đó là chuyệngiữa các ngươi, ta không có khả năng để cho hắn chết tại trong đại lao của TrấnHải ty.”Vẫn là câu nói kia, không có khả năng giúp Vương gia đùa chết vị Thám Hoalang kia ở trong lao.Vương Tuyết Đường: “Đó là đương nhiên. Nhưng mà… Chu công, ngài có thểthả người ra trước hay không, để cho khuyển tử đối mặt với hắn nói chuyện vớinhau xong, sau đó thả con tin?”Cũng đã tốn một khoản tiền lớn như vậy rồi, sự việc cũng đã đến tình trạng này,lão ta suy nghĩ tới suy nghĩ lui, cảm thấy biện pháp của con trai cũng không hẳnkhông phải là biện pháp, lão ta cũng muốn làm cho A Sĩ Hành thân bại danhliệt, việc đã đến nước này không bằng thuận thế mà làm.Chu Hiên vừa nghe liền hiểu biết là có ý gì, dù sao có một số việc chính là ybày mưu đặt kế cho người đi gây xích mích, và y cũng muốn tiếp tục theo dõitrò chơi này, bởi vì y còn chưa có nhìn thấy mục đích mà mình muốn đạt được,huống hồ cũng đã lấy tiền của người ta.Tuy nhiên, vô duyên vô cớ thả người ra, y cũng không dễ làm, nếu như chỉ làđập phá cửa hàng nhà hắn thì không sao, hắn hoàn toàn có thể nói không so đo,có thể trực tiếp thả người ra, nhưng vấn đề còn liên lụy tới một vụ án bắt cócxảy ra trước mắt biết bao nhiêu người, vụ án còn chưa có điều tra rõ ràng, contin còn chưa tìm được, làm sao kết án chứ?Y là Trấn Hải sứ, không sai, nhưng tại Ảo Vọng y cũng không thể muốn làm gìthì làm.Suy đi nghĩ lại, y chỉ có thể chậm rãi nói: “Vương huynh, tục ngữ nói ngườinhỏ, lời nhẹ, nhưng ngươi đã biết rõ thân phận người kia, người mặc dù nhẹ,nhưng lời nói lại có rất nhiều người nghe đến. Nếu như hắn chạy đi ra ngoài kêugào loạn xạ, ta cũng sẽ không được thoải mái. Cho nên, ta chỉ có thể nói là tậnlực nghĩ biện pháp, nếu thực sự không được, phía bên ngươi vẫn là phải thả contin, cần phải nhanh chóng kết án mới tốt, nếu không sẽ rất dễ dàng dẫn tới đêmdài lắm mộng.”Vương Tuyết Đường tự nhiên là liên tục xưng phải…U Giác Phụ, Diệu Thanh Đường.Một gã chưởng quỹ trong cửa hàng ở chếch đối diện bên kia đường phố sảibước đi tới, trực tiếp vào cửa, hướng về phía Cao Vân Tiết đang đọc sách dướiđèn bên trong quầy hàng, gọi: “Cao chưởng quỹ.”Cao Vân Tiết cũng đang rảnh rỗi đến buồn chán, nhưng bộ dáng vuốt râu đọcsách dưới đèn nhìn vẫn rất có khí phái, có thể khiến cho Dữu Khánh nhìn khôngvừa mắt cũng không phải không có nguyên nhân, thoạt nhìn ông ta quả thựccàng có dáng vẻ Chưởng môn hơn so với tên Dữu Khánh để ria mép nhìn hènmọn kia.Lúc này ông ta ngẩng đầu lên nhìn, thoáng sửng sốt, vội vàng úp sách, đứng lên,chắp tay cười hỏi: “Lâm chưởng quỹ, ngọn gió nào đưa ngài tới đây?”Lâm chưởng quỹ trực tiếp đưa một phong thư ném vào trên quầy hàng, “Tanhận được một phong thư, mở ra nhìn xem, thấy bên trong còn có phong bì, viếtgửi cho ngươi.”Cao Vân Tiết mở phong bì ra nhìn xem, trong lòng đã hiểu rõ là chuyện gì xảyra, đây không phải là lần đầu tiên có chuyện như vậy, ông ta đã đoán được là aigởi thư, lúc này liên tục gật đầu nói: “Không sai, là gửi cho ta. Làm phiền làmphiền, thực sự là phiền phức ngài.”Lâm chưởng quỹ thì ẩn ý sâu xa nói: “Cao chưởng quỹ, chuyển giao phong thưcũng không có gì, tốt nhất là đừng để ta cuốn vào chuyện gì khác, ngài nghĩ thếnào?”Trong lời nói thể hiện rất rõ ràng, đừng rước tới phiền phức cho bọn họ.Cao Vân Tiết vội nói: “Không có, tuyệt đối không có. Có dịp ta sẽ làm chủ, mờingài tới ‘U nhã lâu’ uống rượu, ngài nhất định phải vui lòng đến dự nha.”“Vậy được rồi.” Lâm chưởng quỹ cười đáp, rồi cũng không ở lại lâu, xoayngười rời đi.Cao Vân Tiết vội vàng đi ra quầy hàng, tự mình tiễn người ra cửa.Quay đầu đi trở về phía sau quầy hàng, tỉ mỉ kiểm tra dưới ánh đèn, sau đó mớimở thư ra xem, vừa nhìn nội dung bên trên, sắc mặt đột nhiên biến đổi.Thư chính là Dữu Khánh nhờ Liễu Phiêu Phiêu gửi tới, nói cho bên này biết đãxảy ra chuyện, bảo lão Nhị phối hợp làm việc.Xem kỹ lời căn dặn trong thư, phải tranh thủ thời gian, Cao Vân Tiết khôngdám làm lỡ thời gian, lập tức quay đầu chạy vào trong nội viện, kêu gọi TrùngNhi tới đây, sau đó căn dặn Trùng Nhi một hồi, bảo Trùng Nhi trông coi cửahàng, ông ta thì khoác lên chiếc áo choàng đen rất nhanh đi ra cửa.Một đường không ngừng đi nhanh, xuyên đường vượt hẻm qua sông, thậm chítrốn vào ẩn núp trong nước.Không có cách nào, tại trong thư Dữu Khánh đã căn dặn rồi, bào ông ta đichuyến này cần phải bí ẩn, một khi đả thảo kinh xà, Tiểu Hắc rất khả năng sẽ bịgiết.Khi ông ta hiện thân lại thì đã đứng ở đầu cầu trước một vách núi cao chót vót,đối diện vách núi là một cái vách đá to lớn cao sừng sững toát ra khí tức thần bí,trường kỳ bao trùm tại trong bóng tối, không người nào có thể hoàn toàn thấy rõtoàn cảnh.Trên cầu có những con mèo lớn có màu sắc khác nhau thân thể to lớn như sư tử,chúng hoặc nằm hoặc lui tới trên cầu với dáng vẻ lười biếng.Giấu mình trong chiếc áo choàng đen, Cao Vân Tiết hít sâu một hơi, cuối cùngsải bước đi về phía đầu cầu bên kia…
Bán TiênTác giả: Dược Thiên SầuTruyện Tiên Hiệp Bán Tiên Dược Thiên Sầu Trong thâm sơn có một đạo quan, hương hỏa sớm đã điêu linh. Bỉ nhân bất tài, tuổi vừa mới mười chín, từ nhỏ đã là một gã đạo sĩ, phía trên có hơn mười vị sư huynh, phía dưới chỉ mình ta nhỏ nhất, tục xưng là Quan môn đệ tử. Sư môn quá nghèo, các sư huynh không chịu được kham khổ, may mắn chưởng môn sư tôn độ lượng, tùy ý chúng sư huynh giải tán rời đi. Về sau có ba vị sư huynh biết lạc đường mà quay lại, tuổi khá lớn, đều đã bốn mươi năm mươi. Nhờ được sư tôn ưu ái, trước khi mất truyền vị trí chưởng môn cho Tiểu đạo, nhưng mà vô luận là tuổi tác hay từng trải đều không thể phục chúng, ba vị sư huynh không phục. Sư môn bất hạnh, Tiểu đạo không phải trái hồng mềm, tuyệt không thoái nhượng, nội đấu cùng họ. Trong thôn dưới núi, có tân cử nhân, là bạn bè từ khi còn nhỏ, trước khi sư tôn mất cũng có dặn dò, hộ tống nó vào kinh đi thi. Nghĩa bất dung từ, vả lại cứ để Tiểu đạo dạo một vòng nhân gian, trở về sẽ đấu cùng chúng sư huynh! Chương 01: Đi thi 3127 tự -… Tính mạng? Vương Vấn Thiên có chút ngây dại, tại sao lại kéo tới tính mạngcủa mình rồi chứ?Thứ khác thì gã ta có thể không quan tâm, nhưng tính mạng của mình thì làmsao có thể không quan tâm được cơ chứ.Thấy phụ thân xoay người lại muốn trở vào trong phòng nghỉ ngơi, gã ta cũngcó chút nôn nóng, nhịn không được cất tiếng gọi, “Cha…”Vương Tuyết Đường dừng lại quay đầu, hỏi: “Gì vậy?”Lời nói đến bên mép, Vương Vấn Thiên lại nói không nên lời, then chốt làkhông biết phải hỏi như thế nào.Vương Tuyết Đường thì nhìn chằm chằm vào gã ta, còn bước quay trở lại,Vương Vấn Thiên chột dạ, bị ép buộc phải từng bước lui về phía sau, đùng phảitay vịn của ghế mới không thể không dừng lại.Vương Tuyết Đường hỏi: “Ngươi thành thật nói cho ta biết, việc này có phải làcó liên quan gì với ngươi hay không?”Việc đã đến nước này, Vương Vấn Thiên đành phải thuận dốc xuống nước, yếuớt nói: “Đứa trẻ kia là do ta tìm địa đầu xà tại Ảo Vọng bắt đi…”Hai mắt Vương Tuyết Đường lập tức trợn tròn, phất tay cho gã ta một cái tát tai.Bốp! Vương Vấn Thiên ôm mặt, không dám giận, lùi bước.Vẻ mặt Vương Tuyết Đường thì chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, lúc trước lãota nghe lới Chu Hiên nói thì đã biết việc này tám chín phần mười có liên quanvới con trai của mình, lúc này ngón tay run rẩy chỉ tới gã ta, “Lúc trước ngheđược tin tức về A Sĩ Hành, ta đã lo lắng ngươi sẽ làm bậy, ta có phải đã rấtnhiều lần dặn dò ngươi hay không, tên A Sĩ Hành kia giết chết Giao nhân vẫncòn có thể toàn thân rút lui khỏi Minh tự, khẳng định đã khiến cho những ngườikhác chú ý, người nào lộn xộn động tới đều có khả năng bị theo dõi sát sao.Ngươi coi lời ta nói là gió thoảng bên tai sao?Ứng Tiểu Đường dựa vào cái gì dám ở Cẩm quốc đối nghịch với Địa mẫu?Ngươi không biết quan hệ giữa Ứng Tiểu Đường và Minh tăng sao? Ngươicũng không có nghe nói qua quan hệ giữa Ứng Tiểu Đường và A Sĩ Hành hả? ASĩ Hành đó không phải là người cha con bọn ta có thể công khai động vào, chodù muốn giết hắn cũng quyết không thể để cho người nào khác biết được là dochúng ta làm. Một khi khiến cho Ứng Tiểu Đường nổi giận, ngươi cho rằng lãota không dám điều động đại quân tìm cớ san bằng Già La Sơn hay sao?”Bộ dạng Vương Vấn Thiên vô cùng uất ức, nói: “Cha, ta biết rõ không dễ độngtới hắn, ta cũng không muốn giết chết hắn, ta chỉ là định dụ hắn đến ‘KinhHồng điện’, lợi dụng nữ sắc gây náo loạn khiến cho hắn thân bại danh liệt màthôi. Ta cũng không có dự định gây tổn thương cho đứa trẻ kia, chỉ lợi dụng mộtchút, sau đó đương nhiên sẽ thả nó ra. Ta nào biết được tên gia hỏa kia đầu óccó bệnh vậy mà lại chạy đi đập phá Trân Bảo trai vốn không chút dính líu gì.”Nghe đến đó, Vương Tuyết Đường cũng dần dần bình tĩnh lại, chắp tay đi lui đitới suy nghĩ một hồi, “Nếu nói như thế, Trân Bảo trai là bị vị Thám Hoa langkia cố ý đến đập phá, chẳng lẽ là muốn mượn tay Trấn Hải ty giúp bọn hắn tìmđứa trẻ kia về?”Vương Vấn Thiên lập tức thả lỏng bàn tay ôm mặt, “Cha anh minh! Không sai,tên Thám Hoa lang chó má đó thật âm hiểm, tuyệt đối chính là muốn mượn tayTrấn Hải ty, nếu không thì làm sao có khả năng kéo đến trên đầu Trân Bảo traichứ.”Bốp! Vương Tuyết Đường lại phất tay cho gã ta một cái bạt tai.Vương Vấn Thiên bị tát lại ôp chặt má, có mấy phần kinh ngạc và uất ức, khôngbiết vì sao phụ thân lại động thủ.“Người ta âm hiểm hay không cũng không quan trọng, quan trọng là sự việc cóliên quan tới ngươi.” Vương Tuyết Đường tức giận không thể kìm nén, chỉ vềphía danh sách trên bàn, hỏi: “Bây giờ Chu Hiên muốn tính toán khoản nợ nàyvới chúng ta, xấp xỉ sáu trăm triệu, ngươi nói làm sao bây giờ?”Vương Vấn Thiên ấm ức nói: “Bản thân Chu Hiên cũng không có xác định làdo ta làm, chính hắn cũng chỉ nói ngài cầm về cho ta xem, nhìn xem có thể giúpcung cấp chút đầu mối tra án cho Trấn Hải ty bọn hắn hay không, có chứng cứthì đã không bảo cha về hỏi ta rồi.”Vương Tuyết Đường lại là vẻ mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, ngón taychọc chọc vào trên trán gã ta, “Dùng phương thức này để nhờ ngươi cung cấpđầu mối sao, như vậy có khác gì người ta có bệnh, nếu thật sự muốn ngươi cungcấp đầu mối, trực tiếp phái người tới hỏi là được rồi.”“Cha, có phải là chính cha suy nghĩ nhiều rồi hay không?”“Ngu xuẩn, ý tứ kèm theo háo đơn này là gì, ngươi xem không hiểu sao? Đây làmuốn cho chúng ta bỏ tiền ra! Đây là đang nói cho chúng ta biết, hắn đã nắmgiữ được tương đối rõ tình huống, tùy thời có thể lấy ra chứng cứ để bắt ngươi.Hắn không nói trắng ra, là lưu lại khoảng trống để vãn hồi. Chúng ta chủ độnggiao tiền, tất cả sẽ thuận theo tự nhiên trôi qua, mặt mũi mọi người đều dễ coi.Loại người bọn họ là thích kiểu cách lời nói không rõ ràng này.”“Cha, Trân Bảo trai không phải do chúng ta đập phá, dựa vào đâu bắt chúng tabỏ ra khoản tiền này? Nếu bỏ ra thì cũng phải là tên A Sĩ Hành kia bỏ ra a!”“Người ta đưa hóa đơn này cho ngươi là đang giảng lý lẽ với ngươi sao? Ngươikhông trả tiền thử xem, ngươi tin hay không hắn lập tức có thể tra ra đượcngươi là kẻ chủ mưu phía sau vụ bắt cóc. Ngươi cho rằng ngươi không trả tiềnthì hắn có thể để cho ngươi sống sờ sờ rời khỏi Ảo Vọng hay sao?”“Cha, ngài yên tâm, ta không hề sử dụng tới người của chúng ta đi làm việc này.Chắc hẳn ngài cũng đã nghe nói tới địa đầu xà ‘Thanh Nha’ của Ảo Vọng, đềudo một tay hắn xử lý. Người này có thể đặt chân tại Ảo Vọng và hoành hànhcho đến nay, là thực sự có năng lực. Có hắn chống đỡ ở phía trước, tra khôngđược đến trên đầu chúng ta.”“Cái gì mà địa đầu xà? Ngu xuẩn! Bất kể tại nơi nào, có người giấu giếm khôngra mặt, địa đầu xà ở đâu ra? Ảo Vọng là địa phương nào? Muốn hoành hành tạinơi đây, nếu không có người ngầm đồng ý là không thể, bằng không thì đừngnói tới làm cái gì mà địa đầu xà, chỉ sợ từ lâu đã chết không có chỗ chôn rồi.Chu Hiên đã bỏ qua tên địa đầu xà kia trực tiếp đưa hóa đơn tới trên đầu chúngta, ngươi còn trông chờ một tên địa đầu xà có thể ngăn cản được hắn sao?”Vương Vấn Thiên lập tức sửng sốt, hơi lộ ra vẻ hoảng loạn hỏi: “Cha, vậy bâygiờ phải làm sao?”Bộp! Vương Tuyết Đường lại phất tay cho gã ta một cú tát, giận.Còn có thể làm sao bây giờ? Cửa hàng của Trấn Hải sứ bởi vì hành động củaVương gia mà bị người đập phá, đã bị tổn thất thật lớn, giống như chính lão tađã nói, không đền tiền thì đừng hòng còn sống rời đi Ảo Vọng. Chu Hiên cónăng lực khiến cho cha con bọn họ đi không được.Vì vậy ngày hôm sau, đích thân Vương Tuyết Đường đến Trấn Hải ty, tại tronglầu các Đại thiên thai của Trấn Hải ty gặp được Chu Hiên.Khách và chủ ngồi đối diện cách cái bàn, Vương Tuyết Đường lấy ra một đốngngân phiếu đã chuẩn bị, ngân phiếu được giấy bao lại, đẩy đến trước mặt ChuHiên.Tuy rằng môn phái Linh thực xếp trong mười hạng đầu tại Cẩm quốc vô cùngcó tiền, nhưng năm sáu trăm triệu dù sao cũng không phải là một khoản tiềnnhỏ, cũng là một khoản tài nguyên tu luyện không ít, đủ để khiến cho VươngTuyết Đường cảm thấy đau lòng.Chu Hiên đưa tay xé mở giấy bao ra một cái lỗ, nhìn thấy ngân phiếu bên trong,khóe miệng lộ ra nét tươi cười nhàn nhạt, cũng không có mở ra đếm ngân phiếu,thách đối phương cũng không dám lừa gạt mình, đưa tay ra hiệu, “Uống trà.”Vương Tuyết Đường bưng trà nhấp một miếng, sau khi bỏ cốc trà xuống thì mởlời hỏi: “Chu công dự định xử lý A Sĩ Hành như thế nào?”Chu Hiên: “Các ngươi thả con tin ra đi, con tin trở về nhà liền chứng minh đượcTrân Bảo trai không có bắt người, chỉ là hiểu lầm, chỗ ta tự nhiên cũng có đượclí do kết án thả người. Về phần các ngươi muốn chơi như thế nào, đó là chuyệngiữa các ngươi, ta không có khả năng để cho hắn chết tại trong đại lao của TrấnHải ty.”Vẫn là câu nói kia, không có khả năng giúp Vương gia đùa chết vị Thám Hoalang kia ở trong lao.Vương Tuyết Đường: “Đó là đương nhiên. Nhưng mà… Chu công, ngài có thểthả người ra trước hay không, để cho khuyển tử đối mặt với hắn nói chuyện vớinhau xong, sau đó thả con tin?”Cũng đã tốn một khoản tiền lớn như vậy rồi, sự việc cũng đã đến tình trạng này,lão ta suy nghĩ tới suy nghĩ lui, cảm thấy biện pháp của con trai cũng không hẳnkhông phải là biện pháp, lão ta cũng muốn làm cho A Sĩ Hành thân bại danhliệt, việc đã đến nước này không bằng thuận thế mà làm.Chu Hiên vừa nghe liền hiểu biết là có ý gì, dù sao có một số việc chính là ybày mưu đặt kế cho người đi gây xích mích, và y cũng muốn tiếp tục theo dõitrò chơi này, bởi vì y còn chưa có nhìn thấy mục đích mà mình muốn đạt được,huống hồ cũng đã lấy tiền của người ta.Tuy nhiên, vô duyên vô cớ thả người ra, y cũng không dễ làm, nếu như chỉ làđập phá cửa hàng nhà hắn thì không sao, hắn hoàn toàn có thể nói không so đo,có thể trực tiếp thả người ra, nhưng vấn đề còn liên lụy tới một vụ án bắt cócxảy ra trước mắt biết bao nhiêu người, vụ án còn chưa có điều tra rõ ràng, contin còn chưa tìm được, làm sao kết án chứ?Y là Trấn Hải sứ, không sai, nhưng tại Ảo Vọng y cũng không thể muốn làm gìthì làm.Suy đi nghĩ lại, y chỉ có thể chậm rãi nói: “Vương huynh, tục ngữ nói ngườinhỏ, lời nhẹ, nhưng ngươi đã biết rõ thân phận người kia, người mặc dù nhẹ,nhưng lời nói lại có rất nhiều người nghe đến. Nếu như hắn chạy đi ra ngoài kêugào loạn xạ, ta cũng sẽ không được thoải mái. Cho nên, ta chỉ có thể nói là tậnlực nghĩ biện pháp, nếu thực sự không được, phía bên ngươi vẫn là phải thả contin, cần phải nhanh chóng kết án mới tốt, nếu không sẽ rất dễ dàng dẫn tới đêmdài lắm mộng.”Vương Tuyết Đường tự nhiên là liên tục xưng phải…U Giác Phụ, Diệu Thanh Đường.Một gã chưởng quỹ trong cửa hàng ở chếch đối diện bên kia đường phố sảibước đi tới, trực tiếp vào cửa, hướng về phía Cao Vân Tiết đang đọc sách dướiđèn bên trong quầy hàng, gọi: “Cao chưởng quỹ.”Cao Vân Tiết cũng đang rảnh rỗi đến buồn chán, nhưng bộ dáng vuốt râu đọcsách dưới đèn nhìn vẫn rất có khí phái, có thể khiến cho Dữu Khánh nhìn khôngvừa mắt cũng không phải không có nguyên nhân, thoạt nhìn ông ta quả thựccàng có dáng vẻ Chưởng môn hơn so với tên Dữu Khánh để ria mép nhìn hènmọn kia.Lúc này ông ta ngẩng đầu lên nhìn, thoáng sửng sốt, vội vàng úp sách, đứng lên,chắp tay cười hỏi: “Lâm chưởng quỹ, ngọn gió nào đưa ngài tới đây?”Lâm chưởng quỹ trực tiếp đưa một phong thư ném vào trên quầy hàng, “Tanhận được một phong thư, mở ra nhìn xem, thấy bên trong còn có phong bì, viếtgửi cho ngươi.”Cao Vân Tiết mở phong bì ra nhìn xem, trong lòng đã hiểu rõ là chuyện gì xảyra, đây không phải là lần đầu tiên có chuyện như vậy, ông ta đã đoán được là aigởi thư, lúc này liên tục gật đầu nói: “Không sai, là gửi cho ta. Làm phiền làmphiền, thực sự là phiền phức ngài.”Lâm chưởng quỹ thì ẩn ý sâu xa nói: “Cao chưởng quỹ, chuyển giao phong thưcũng không có gì, tốt nhất là đừng để ta cuốn vào chuyện gì khác, ngài nghĩ thếnào?”Trong lời nói thể hiện rất rõ ràng, đừng rước tới phiền phức cho bọn họ.Cao Vân Tiết vội nói: “Không có, tuyệt đối không có. Có dịp ta sẽ làm chủ, mờingài tới ‘U nhã lâu’ uống rượu, ngài nhất định phải vui lòng đến dự nha.”“Vậy được rồi.” Lâm chưởng quỹ cười đáp, rồi cũng không ở lại lâu, xoayngười rời đi.Cao Vân Tiết vội vàng đi ra quầy hàng, tự mình tiễn người ra cửa.Quay đầu đi trở về phía sau quầy hàng, tỉ mỉ kiểm tra dưới ánh đèn, sau đó mớimở thư ra xem, vừa nhìn nội dung bên trên, sắc mặt đột nhiên biến đổi.Thư chính là Dữu Khánh nhờ Liễu Phiêu Phiêu gửi tới, nói cho bên này biết đãxảy ra chuyện, bảo lão Nhị phối hợp làm việc.Xem kỹ lời căn dặn trong thư, phải tranh thủ thời gian, Cao Vân Tiết khôngdám làm lỡ thời gian, lập tức quay đầu chạy vào trong nội viện, kêu gọi TrùngNhi tới đây, sau đó căn dặn Trùng Nhi một hồi, bảo Trùng Nhi trông coi cửahàng, ông ta thì khoác lên chiếc áo choàng đen rất nhanh đi ra cửa.Một đường không ngừng đi nhanh, xuyên đường vượt hẻm qua sông, thậm chítrốn vào ẩn núp trong nước.Không có cách nào, tại trong thư Dữu Khánh đã căn dặn rồi, bào ông ta đichuyến này cần phải bí ẩn, một khi đả thảo kinh xà, Tiểu Hắc rất khả năng sẽ bịgiết.Khi ông ta hiện thân lại thì đã đứng ở đầu cầu trước một vách núi cao chót vót,đối diện vách núi là một cái vách đá to lớn cao sừng sững toát ra khí tức thần bí,trường kỳ bao trùm tại trong bóng tối, không người nào có thể hoàn toàn thấy rõtoàn cảnh.Trên cầu có những con mèo lớn có màu sắc khác nhau thân thể to lớn như sư tử,chúng hoặc nằm hoặc lui tới trên cầu với dáng vẻ lười biếng.Giấu mình trong chiếc áo choàng đen, Cao Vân Tiết hít sâu một hơi, cuối cùngsải bước đi về phía đầu cầu bên kia…
Bán TiênTác giả: Dược Thiên SầuTruyện Tiên Hiệp Bán Tiên Dược Thiên Sầu Trong thâm sơn có một đạo quan, hương hỏa sớm đã điêu linh. Bỉ nhân bất tài, tuổi vừa mới mười chín, từ nhỏ đã là một gã đạo sĩ, phía trên có hơn mười vị sư huynh, phía dưới chỉ mình ta nhỏ nhất, tục xưng là Quan môn đệ tử. Sư môn quá nghèo, các sư huynh không chịu được kham khổ, may mắn chưởng môn sư tôn độ lượng, tùy ý chúng sư huynh giải tán rời đi. Về sau có ba vị sư huynh biết lạc đường mà quay lại, tuổi khá lớn, đều đã bốn mươi năm mươi. Nhờ được sư tôn ưu ái, trước khi mất truyền vị trí chưởng môn cho Tiểu đạo, nhưng mà vô luận là tuổi tác hay từng trải đều không thể phục chúng, ba vị sư huynh không phục. Sư môn bất hạnh, Tiểu đạo không phải trái hồng mềm, tuyệt không thoái nhượng, nội đấu cùng họ. Trong thôn dưới núi, có tân cử nhân, là bạn bè từ khi còn nhỏ, trước khi sư tôn mất cũng có dặn dò, hộ tống nó vào kinh đi thi. Nghĩa bất dung từ, vả lại cứ để Tiểu đạo dạo một vòng nhân gian, trở về sẽ đấu cùng chúng sư huynh! Chương 01: Đi thi 3127 tự -… Tính mạng? Vương Vấn Thiên có chút ngây dại, tại sao lại kéo tới tính mạngcủa mình rồi chứ?Thứ khác thì gã ta có thể không quan tâm, nhưng tính mạng của mình thì làmsao có thể không quan tâm được cơ chứ.Thấy phụ thân xoay người lại muốn trở vào trong phòng nghỉ ngơi, gã ta cũngcó chút nôn nóng, nhịn không được cất tiếng gọi, “Cha…”Vương Tuyết Đường dừng lại quay đầu, hỏi: “Gì vậy?”Lời nói đến bên mép, Vương Vấn Thiên lại nói không nên lời, then chốt làkhông biết phải hỏi như thế nào.Vương Tuyết Đường thì nhìn chằm chằm vào gã ta, còn bước quay trở lại,Vương Vấn Thiên chột dạ, bị ép buộc phải từng bước lui về phía sau, đùng phảitay vịn của ghế mới không thể không dừng lại.Vương Tuyết Đường hỏi: “Ngươi thành thật nói cho ta biết, việc này có phải làcó liên quan gì với ngươi hay không?”Việc đã đến nước này, Vương Vấn Thiên đành phải thuận dốc xuống nước, yếuớt nói: “Đứa trẻ kia là do ta tìm địa đầu xà tại Ảo Vọng bắt đi…”Hai mắt Vương Tuyết Đường lập tức trợn tròn, phất tay cho gã ta một cái tát tai.Bốp! Vương Vấn Thiên ôm mặt, không dám giận, lùi bước.Vẻ mặt Vương Tuyết Đường thì chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, lúc trước lãota nghe lới Chu Hiên nói thì đã biết việc này tám chín phần mười có liên quanvới con trai của mình, lúc này ngón tay run rẩy chỉ tới gã ta, “Lúc trước ngheđược tin tức về A Sĩ Hành, ta đã lo lắng ngươi sẽ làm bậy, ta có phải đã rấtnhiều lần dặn dò ngươi hay không, tên A Sĩ Hành kia giết chết Giao nhân vẫncòn có thể toàn thân rút lui khỏi Minh tự, khẳng định đã khiến cho những ngườikhác chú ý, người nào lộn xộn động tới đều có khả năng bị theo dõi sát sao.Ngươi coi lời ta nói là gió thoảng bên tai sao?Ứng Tiểu Đường dựa vào cái gì dám ở Cẩm quốc đối nghịch với Địa mẫu?Ngươi không biết quan hệ giữa Ứng Tiểu Đường và Minh tăng sao? Ngươicũng không có nghe nói qua quan hệ giữa Ứng Tiểu Đường và A Sĩ Hành hả? ASĩ Hành đó không phải là người cha con bọn ta có thể công khai động vào, chodù muốn giết hắn cũng quyết không thể để cho người nào khác biết được là dochúng ta làm. Một khi khiến cho Ứng Tiểu Đường nổi giận, ngươi cho rằng lãota không dám điều động đại quân tìm cớ san bằng Già La Sơn hay sao?”Bộ dạng Vương Vấn Thiên vô cùng uất ức, nói: “Cha, ta biết rõ không dễ độngtới hắn, ta cũng không muốn giết chết hắn, ta chỉ là định dụ hắn đến ‘KinhHồng điện’, lợi dụng nữ sắc gây náo loạn khiến cho hắn thân bại danh liệt màthôi. Ta cũng không có dự định gây tổn thương cho đứa trẻ kia, chỉ lợi dụng mộtchút, sau đó đương nhiên sẽ thả nó ra. Ta nào biết được tên gia hỏa kia đầu óccó bệnh vậy mà lại chạy đi đập phá Trân Bảo trai vốn không chút dính líu gì.”Nghe đến đó, Vương Tuyết Đường cũng dần dần bình tĩnh lại, chắp tay đi lui đitới suy nghĩ một hồi, “Nếu nói như thế, Trân Bảo trai là bị vị Thám Hoa langkia cố ý đến đập phá, chẳng lẽ là muốn mượn tay Trấn Hải ty giúp bọn hắn tìmđứa trẻ kia về?”Vương Vấn Thiên lập tức thả lỏng bàn tay ôm mặt, “Cha anh minh! Không sai,tên Thám Hoa lang chó má đó thật âm hiểm, tuyệt đối chính là muốn mượn tayTrấn Hải ty, nếu không thì làm sao có khả năng kéo đến trên đầu Trân Bảo traichứ.”Bốp! Vương Tuyết Đường lại phất tay cho gã ta một cái bạt tai.Vương Vấn Thiên bị tát lại ôp chặt má, có mấy phần kinh ngạc và uất ức, khôngbiết vì sao phụ thân lại động thủ.“Người ta âm hiểm hay không cũng không quan trọng, quan trọng là sự việc cóliên quan tới ngươi.” Vương Tuyết Đường tức giận không thể kìm nén, chỉ vềphía danh sách trên bàn, hỏi: “Bây giờ Chu Hiên muốn tính toán khoản nợ nàyvới chúng ta, xấp xỉ sáu trăm triệu, ngươi nói làm sao bây giờ?”Vương Vấn Thiên ấm ức nói: “Bản thân Chu Hiên cũng không có xác định làdo ta làm, chính hắn cũng chỉ nói ngài cầm về cho ta xem, nhìn xem có thể giúpcung cấp chút đầu mối tra án cho Trấn Hải ty bọn hắn hay không, có chứng cứthì đã không bảo cha về hỏi ta rồi.”Vương Tuyết Đường lại là vẻ mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, ngón taychọc chọc vào trên trán gã ta, “Dùng phương thức này để nhờ ngươi cung cấpđầu mối sao, như vậy có khác gì người ta có bệnh, nếu thật sự muốn ngươi cungcấp đầu mối, trực tiếp phái người tới hỏi là được rồi.”“Cha, có phải là chính cha suy nghĩ nhiều rồi hay không?”“Ngu xuẩn, ý tứ kèm theo háo đơn này là gì, ngươi xem không hiểu sao? Đây làmuốn cho chúng ta bỏ tiền ra! Đây là đang nói cho chúng ta biết, hắn đã nắmgiữ được tương đối rõ tình huống, tùy thời có thể lấy ra chứng cứ để bắt ngươi.Hắn không nói trắng ra, là lưu lại khoảng trống để vãn hồi. Chúng ta chủ độnggiao tiền, tất cả sẽ thuận theo tự nhiên trôi qua, mặt mũi mọi người đều dễ coi.Loại người bọn họ là thích kiểu cách lời nói không rõ ràng này.”“Cha, Trân Bảo trai không phải do chúng ta đập phá, dựa vào đâu bắt chúng tabỏ ra khoản tiền này? Nếu bỏ ra thì cũng phải là tên A Sĩ Hành kia bỏ ra a!”“Người ta đưa hóa đơn này cho ngươi là đang giảng lý lẽ với ngươi sao? Ngươikhông trả tiền thử xem, ngươi tin hay không hắn lập tức có thể tra ra đượcngươi là kẻ chủ mưu phía sau vụ bắt cóc. Ngươi cho rằng ngươi không trả tiềnthì hắn có thể để cho ngươi sống sờ sờ rời khỏi Ảo Vọng hay sao?”“Cha, ngài yên tâm, ta không hề sử dụng tới người của chúng ta đi làm việc này.Chắc hẳn ngài cũng đã nghe nói tới địa đầu xà ‘Thanh Nha’ của Ảo Vọng, đềudo một tay hắn xử lý. Người này có thể đặt chân tại Ảo Vọng và hoành hànhcho đến nay, là thực sự có năng lực. Có hắn chống đỡ ở phía trước, tra khôngđược đến trên đầu chúng ta.”“Cái gì mà địa đầu xà? Ngu xuẩn! Bất kể tại nơi nào, có người giấu giếm khôngra mặt, địa đầu xà ở đâu ra? Ảo Vọng là địa phương nào? Muốn hoành hành tạinơi đây, nếu không có người ngầm đồng ý là không thể, bằng không thì đừngnói tới làm cái gì mà địa đầu xà, chỉ sợ từ lâu đã chết không có chỗ chôn rồi.Chu Hiên đã bỏ qua tên địa đầu xà kia trực tiếp đưa hóa đơn tới trên đầu chúngta, ngươi còn trông chờ một tên địa đầu xà có thể ngăn cản được hắn sao?”Vương Vấn Thiên lập tức sửng sốt, hơi lộ ra vẻ hoảng loạn hỏi: “Cha, vậy bâygiờ phải làm sao?”Bộp! Vương Tuyết Đường lại phất tay cho gã ta một cú tát, giận.Còn có thể làm sao bây giờ? Cửa hàng của Trấn Hải sứ bởi vì hành động củaVương gia mà bị người đập phá, đã bị tổn thất thật lớn, giống như chính lão tađã nói, không đền tiền thì đừng hòng còn sống rời đi Ảo Vọng. Chu Hiên cónăng lực khiến cho cha con bọn họ đi không được.Vì vậy ngày hôm sau, đích thân Vương Tuyết Đường đến Trấn Hải ty, tại tronglầu các Đại thiên thai của Trấn Hải ty gặp được Chu Hiên.Khách và chủ ngồi đối diện cách cái bàn, Vương Tuyết Đường lấy ra một đốngngân phiếu đã chuẩn bị, ngân phiếu được giấy bao lại, đẩy đến trước mặt ChuHiên.Tuy rằng môn phái Linh thực xếp trong mười hạng đầu tại Cẩm quốc vô cùngcó tiền, nhưng năm sáu trăm triệu dù sao cũng không phải là một khoản tiềnnhỏ, cũng là một khoản tài nguyên tu luyện không ít, đủ để khiến cho VươngTuyết Đường cảm thấy đau lòng.Chu Hiên đưa tay xé mở giấy bao ra một cái lỗ, nhìn thấy ngân phiếu bên trong,khóe miệng lộ ra nét tươi cười nhàn nhạt, cũng không có mở ra đếm ngân phiếu,thách đối phương cũng không dám lừa gạt mình, đưa tay ra hiệu, “Uống trà.”Vương Tuyết Đường bưng trà nhấp một miếng, sau khi bỏ cốc trà xuống thì mởlời hỏi: “Chu công dự định xử lý A Sĩ Hành như thế nào?”Chu Hiên: “Các ngươi thả con tin ra đi, con tin trở về nhà liền chứng minh đượcTrân Bảo trai không có bắt người, chỉ là hiểu lầm, chỗ ta tự nhiên cũng có đượclí do kết án thả người. Về phần các ngươi muốn chơi như thế nào, đó là chuyệngiữa các ngươi, ta không có khả năng để cho hắn chết tại trong đại lao của TrấnHải ty.”Vẫn là câu nói kia, không có khả năng giúp Vương gia đùa chết vị Thám Hoalang kia ở trong lao.Vương Tuyết Đường: “Đó là đương nhiên. Nhưng mà… Chu công, ngài có thểthả người ra trước hay không, để cho khuyển tử đối mặt với hắn nói chuyện vớinhau xong, sau đó thả con tin?”Cũng đã tốn một khoản tiền lớn như vậy rồi, sự việc cũng đã đến tình trạng này,lão ta suy nghĩ tới suy nghĩ lui, cảm thấy biện pháp của con trai cũng không hẳnkhông phải là biện pháp, lão ta cũng muốn làm cho A Sĩ Hành thân bại danhliệt, việc đã đến nước này không bằng thuận thế mà làm.Chu Hiên vừa nghe liền hiểu biết là có ý gì, dù sao có một số việc chính là ybày mưu đặt kế cho người đi gây xích mích, và y cũng muốn tiếp tục theo dõitrò chơi này, bởi vì y còn chưa có nhìn thấy mục đích mà mình muốn đạt được,huống hồ cũng đã lấy tiền của người ta.Tuy nhiên, vô duyên vô cớ thả người ra, y cũng không dễ làm, nếu như chỉ làđập phá cửa hàng nhà hắn thì không sao, hắn hoàn toàn có thể nói không so đo,có thể trực tiếp thả người ra, nhưng vấn đề còn liên lụy tới một vụ án bắt cócxảy ra trước mắt biết bao nhiêu người, vụ án còn chưa có điều tra rõ ràng, contin còn chưa tìm được, làm sao kết án chứ?Y là Trấn Hải sứ, không sai, nhưng tại Ảo Vọng y cũng không thể muốn làm gìthì làm.Suy đi nghĩ lại, y chỉ có thể chậm rãi nói: “Vương huynh, tục ngữ nói ngườinhỏ, lời nhẹ, nhưng ngươi đã biết rõ thân phận người kia, người mặc dù nhẹ,nhưng lời nói lại có rất nhiều người nghe đến. Nếu như hắn chạy đi ra ngoài kêugào loạn xạ, ta cũng sẽ không được thoải mái. Cho nên, ta chỉ có thể nói là tậnlực nghĩ biện pháp, nếu thực sự không được, phía bên ngươi vẫn là phải thả contin, cần phải nhanh chóng kết án mới tốt, nếu không sẽ rất dễ dàng dẫn tới đêmdài lắm mộng.”Vương Tuyết Đường tự nhiên là liên tục xưng phải…U Giác Phụ, Diệu Thanh Đường.Một gã chưởng quỹ trong cửa hàng ở chếch đối diện bên kia đường phố sảibước đi tới, trực tiếp vào cửa, hướng về phía Cao Vân Tiết đang đọc sách dướiđèn bên trong quầy hàng, gọi: “Cao chưởng quỹ.”Cao Vân Tiết cũng đang rảnh rỗi đến buồn chán, nhưng bộ dáng vuốt râu đọcsách dưới đèn nhìn vẫn rất có khí phái, có thể khiến cho Dữu Khánh nhìn khôngvừa mắt cũng không phải không có nguyên nhân, thoạt nhìn ông ta quả thựccàng có dáng vẻ Chưởng môn hơn so với tên Dữu Khánh để ria mép nhìn hènmọn kia.Lúc này ông ta ngẩng đầu lên nhìn, thoáng sửng sốt, vội vàng úp sách, đứng lên,chắp tay cười hỏi: “Lâm chưởng quỹ, ngọn gió nào đưa ngài tới đây?”Lâm chưởng quỹ trực tiếp đưa một phong thư ném vào trên quầy hàng, “Tanhận được một phong thư, mở ra nhìn xem, thấy bên trong còn có phong bì, viếtgửi cho ngươi.”Cao Vân Tiết mở phong bì ra nhìn xem, trong lòng đã hiểu rõ là chuyện gì xảyra, đây không phải là lần đầu tiên có chuyện như vậy, ông ta đã đoán được là aigởi thư, lúc này liên tục gật đầu nói: “Không sai, là gửi cho ta. Làm phiền làmphiền, thực sự là phiền phức ngài.”Lâm chưởng quỹ thì ẩn ý sâu xa nói: “Cao chưởng quỹ, chuyển giao phong thưcũng không có gì, tốt nhất là đừng để ta cuốn vào chuyện gì khác, ngài nghĩ thếnào?”Trong lời nói thể hiện rất rõ ràng, đừng rước tới phiền phức cho bọn họ.Cao Vân Tiết vội nói: “Không có, tuyệt đối không có. Có dịp ta sẽ làm chủ, mờingài tới ‘U nhã lâu’ uống rượu, ngài nhất định phải vui lòng đến dự nha.”“Vậy được rồi.” Lâm chưởng quỹ cười đáp, rồi cũng không ở lại lâu, xoayngười rời đi.Cao Vân Tiết vội vàng đi ra quầy hàng, tự mình tiễn người ra cửa.Quay đầu đi trở về phía sau quầy hàng, tỉ mỉ kiểm tra dưới ánh đèn, sau đó mớimở thư ra xem, vừa nhìn nội dung bên trên, sắc mặt đột nhiên biến đổi.Thư chính là Dữu Khánh nhờ Liễu Phiêu Phiêu gửi tới, nói cho bên này biết đãxảy ra chuyện, bảo lão Nhị phối hợp làm việc.Xem kỹ lời căn dặn trong thư, phải tranh thủ thời gian, Cao Vân Tiết khôngdám làm lỡ thời gian, lập tức quay đầu chạy vào trong nội viện, kêu gọi TrùngNhi tới đây, sau đó căn dặn Trùng Nhi một hồi, bảo Trùng Nhi trông coi cửahàng, ông ta thì khoác lên chiếc áo choàng đen rất nhanh đi ra cửa.Một đường không ngừng đi nhanh, xuyên đường vượt hẻm qua sông, thậm chítrốn vào ẩn núp trong nước.Không có cách nào, tại trong thư Dữu Khánh đã căn dặn rồi, bào ông ta đichuyến này cần phải bí ẩn, một khi đả thảo kinh xà, Tiểu Hắc rất khả năng sẽ bịgiết.Khi ông ta hiện thân lại thì đã đứng ở đầu cầu trước một vách núi cao chót vót,đối diện vách núi là một cái vách đá to lớn cao sừng sững toát ra khí tức thần bí,trường kỳ bao trùm tại trong bóng tối, không người nào có thể hoàn toàn thấy rõtoàn cảnh.Trên cầu có những con mèo lớn có màu sắc khác nhau thân thể to lớn như sư tử,chúng hoặc nằm hoặc lui tới trên cầu với dáng vẻ lười biếng.Giấu mình trong chiếc áo choàng đen, Cao Vân Tiết hít sâu một hơi, cuối cùngsải bước đi về phía đầu cầu bên kia…