Bán Tiên Dược Thiên Sầu Trong thâm sơn có một đạo quan, hương hỏa sớm đã điêu linh. Bỉ nhân bất tài, tuổi vừa mới mười chín, từ nhỏ đã là một gã đạo sĩ, phía trên có hơn mười vị sư huynh, phía dưới chỉ mình ta nhỏ nhất, tục xưng là Quan môn đệ tử. Sư môn quá nghèo, các sư huynh không chịu được kham khổ, may mắn chưởng môn sư tôn độ lượng, tùy ý chúng sư huynh giải tán rời đi. Về sau có ba vị sư huynh biết lạc đường mà quay lại, tuổi khá lớn, đều đã bốn mươi năm mươi. Nhờ được sư tôn ưu ái, trước khi mất truyền vị trí chưởng môn cho Tiểu đạo, nhưng mà vô luận là tuổi tác hay từng trải đều không thể phục chúng, ba vị sư huynh không phục. Sư môn bất hạnh, Tiểu đạo không phải trái hồng mềm, tuyệt không thoái nhượng, nội đấu cùng họ. Trong thôn dưới núi, có tân cử nhân, là bạn bè từ khi còn nhỏ, trước khi sư tôn mất cũng có dặn dò, hộ tống nó vào kinh đi thi. Nghĩa bất dung từ, vả lại cứ để Tiểu đạo dạo một vòng nhân gian, trở về sẽ đấu cùng chúng sư huynh! Chương 01: Đi thi 3127 tự -…
Chương 464: Khách không mời mà đến
Bán TiênTác giả: Dược Thiên SầuTruyện Tiên Hiệp Bán Tiên Dược Thiên Sầu Trong thâm sơn có một đạo quan, hương hỏa sớm đã điêu linh. Bỉ nhân bất tài, tuổi vừa mới mười chín, từ nhỏ đã là một gã đạo sĩ, phía trên có hơn mười vị sư huynh, phía dưới chỉ mình ta nhỏ nhất, tục xưng là Quan môn đệ tử. Sư môn quá nghèo, các sư huynh không chịu được kham khổ, may mắn chưởng môn sư tôn độ lượng, tùy ý chúng sư huynh giải tán rời đi. Về sau có ba vị sư huynh biết lạc đường mà quay lại, tuổi khá lớn, đều đã bốn mươi năm mươi. Nhờ được sư tôn ưu ái, trước khi mất truyền vị trí chưởng môn cho Tiểu đạo, nhưng mà vô luận là tuổi tác hay từng trải đều không thể phục chúng, ba vị sư huynh không phục. Sư môn bất hạnh, Tiểu đạo không phải trái hồng mềm, tuyệt không thoái nhượng, nội đấu cùng họ. Trong thôn dưới núi, có tân cử nhân, là bạn bè từ khi còn nhỏ, trước khi sư tôn mất cũng có dặn dò, hộ tống nó vào kinh đi thi. Nghĩa bất dung từ, vả lại cứ để Tiểu đạo dạo một vòng nhân gian, trở về sẽ đấu cùng chúng sư huynh! Chương 01: Đi thi 3127 tự -… Rầm! Một người đàn ông từ bên trong địa lao té lăn ra cửa, trên mặt có sự tứcgiận không thể che giấu được.Gã ta đi thẳng trở về phòng làm việc của mình, chợt nhìn thấy một bóng lưngđứng ở phía trước cửa sổ, không phải ai khác, chính là Tề Đa Lai đang chắp tayđứng đó.Người đàn ông phụ trách việc thẩm vấn vẻ mặt trịnh trọng, bước nhanh đến bêncửa sổ bái kiến, “Đại Chưởng mục, ngài tại sao lại tự mình đến đây rồi?”Tề Đa Lai hỏi một đằng, trả lời một nẻo, “Thế nào rồi?”Vẻ mặt người đàn ông tức thì trở nên vặn vẹo, “Không chịu đi, chết sống cũngkhông chịu đi, chưa từng gặp được chuyện như vậy, vẫn còn ở tại trong lao, nóilà nếu không cho bọn họ một lời giải thích rõ ràng thì bọn họ sẽ không đi. Tanói là đã điều phía bên Trân Bảo trai nhiều lần rồi, quả thực không có bất kỳchứng cứ nào chứng minh họ tham gia bắt cóc. Bọn hắn liêu kêu gào ầm ĩ, nóilà chúng ta bao che cho Trân Bảo trai, nói chúng ta dung túng việc Trân Bảo traibắt cóc.”Tề Đa Lai: “Ngươi không nói là Trân Bảo trai không truy cứu tránh nhiệm bọnhắn đập phá sao?”Người đàn ông than thở: “Đã nói rồi. Bọn hắn tố ngược lại là Trân Bảo trai cótật giật mình, còn bảo chúng ta điều tra rõ lai lịch người chết, làm như là bọnhắn đang thẩm vấn chúng ta vậy…” Nói đến đây, gã ta cũng có chút nghi hoặc,không biết bên này vì sao tra không ra lai lịch của người chết kia, là thật sựkhông thể điều tra ra, hay là giấu giếm vấn đề gì đó? Nhưng mà điều này khôngphải là điều gã ta nên hoài nghi, gã ta chỉ có thể thiện ý nhắc nhở: “Đại Chưởngmục, thật sự không cần phải dông dài với bọn hắn như vậy, trực tiếp tống rangoài là được rồi.”Tề Đa Lai: “Tống ra thì đơn giản, nhưng sự việc phải kết thúc như thế nào?Ngươi ngại bọn hắn tại trong lao kêu gào có quá ít người nghe được hay sao,muốn để cho bọn hắn chạy ra ngoài náo loạn gây ra dư luận xôn xao phảikhông? Vạn nhất chạy đến tố cáo với Thiên Lưu sơn, thì phải kết thúc thế nào?”Cần phải sợ bọn hắn sao? Người đàn ông nói thầm trong lòng, hai tay giang ra,“Đại Chưởng mục, vậy thì phiền phức rồi, ba tên gia hỏa này miệng quá ươngngạnh. Vấn đề là, chúng ta thẩm vấn quá nhẹ nhàng như vậy, sợ rằng ngay cảmột phụ nữ yếu đuối cũng không hù dọa được. Đại Chưởng mục, thứ cho ta nóithẳng, cần phải dùng cực hình, tại dưới cực hình, ta nhất định cạy mở miệngbọn hắn, đảm bảo khiến cho bọn hắn ngoan ngoãn chịu thua, đảm bảo rất nhanhsẽ kết thúc.”Tề Đa Lai hơi nhăn mày, chậm rãi nói: “Không đến mức như vậy, còn chưa tớimột bước đó, nếu thật sự đến một bước đó thì lúc đó làm mạnh cũng không trễ.”Trên mặt người đàn ông dần dần có vẻ nghi hoặc, “Đại Chưởng mục, nhỏ mạomuội hỏi một câu, ba tên gia hỏa này có phải là có bối cảnh gì hay không?”Gã ta nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có nguyên nhân này, đổi là người bình thường,người đã bị bắt vào trong Trấn Hải ty, còn dám cắn lên đầu Trấn Hải sứ, khôngdùng đại cực hình để hầu hạ mới là lạ, làm sao còn có thể khiến cho Trấn Hải typhải nghẹn một bụng mà chịu đựng như vậy.Tề Đa Lai: “Đến khi ngươi nên biết biết tự nhiên sẽ biết. Đúng rồi, thứ đã chuẩnbị kia, đưa cho bọn hắn hay chưa?”Người đàn ông gật đầu, “Một thân tu vi bị khống chế, không có tu vi gia trì,nhục thân không thể hấp thu linh khí tẩm bổ, bọn họ không muốn đói bụng cũngkhó, đều đã ăn rồi.”Thứ khác thì gã ta có lẽ không rõ ràng lắm, nhưng biết rõ bên trong thứ đưa choba người kia ăn khẳng định có bỏ thêm dược liệu, nếu không thì sẽ không cố ýtận lực dặn dò.“Tiếp tục khuyên bảo.” Tề Đa Lai ném lại những lời này rồi rời đi.Người đàn ông đứng trước cửa sổ còn có thể làm gì bây giờ, chỉ có thể chắp tayvâng dạ.Ở trong một ngóc ngách cách không xa, Liễu Phiêu Phiêu nghiêng người ẩngiấu nửa người nhìn theo Tề Đa Lai đi về phía lầu.Đi lên đến trên lầu tại thiên thai, Tề Đa Lai theo các hành lang nối liền bêntrong đi một hồi, gã ta đi vào trong một cái đình, dừng bước tại bên cạnh ChuHiên, ầm ầm, trên bầu trời đột nhiên nổ vang một trận sấm sét, khiến gã ta giậtmình hướng ra ngoài nhìn một vòng.Bây trời dày đặc mây đen, một quầng sáng vắt ngang trong bầu trời, sắc trờicàng ngày càng tối, tiếng sấm ầm ầm.Đối diện với khung cảnh dần dần u ám âm trầm, Chu Hiên thì thầm giống nhưtự nói, “Trời sắp mưa rồi.”“E rằng sẽ mưa.” Tề Đa Lai đáp lại một câu, sau đó bẩm báo lại tình hình vànhững trao đổi với người kia lúc trước.Chu Hiên: “Đây chẳng phải là ép ta phải tìm ra con tin giúp hắn sao?”Tề Đa Lai: “Xem ra là có ý nghĩ này.”Chu Hiên: “Nếu thực sự là như thế, hắn dường như chắc chắn rằng ta nhất địnhcó thể tìm được người bị bắt.”Tề Đa Lai: “Dù sao thì ngài cũng chấp chưởng toàn bộ Ảo Vọng.”Chu Hiên: “Ý ta là, ngay từ đầu hắn lựa chọn đập phá cửa hàng của ta chính làcó mục đích. Hắn dựa vào đâu để khi chuyện chỉ vừa mới xảy ra liền đã chắcchắn ta có thể tìm được người bị bắt, Trấn Hải ty cũng không phải là vạn năng,mà chuyện vừa xảy ra liền có thể khóa chặt vào ta, ngươi không cảm thấy đãvượt quá phạm vi năng lực của hắn hiện nay sao? Minh tự chỉ quan tâm tớichuyện của mình, cũng không có nhiều tai mắt để có được nhiều tin tức nhưvậy, theo lý thuyết hắn không có khả năng lấy được đủ thông tin, cũng sẽ khôngcó quá nhiều tin tức để hắn lý giải sự việc, vậy làm sao biết được sự việc có liênquan tới ta?”Tề Đa Lai: “Ngài đang hoài nghi…”Chu Hiên: “Trước và sau khi sự việc xảy ra, hắn đều từng biến mất, hắn hẳn làđi gặp mặt người nào đó. Có thể là sau khi gặp mặt người đó xong hắn mới đưara quyết định đập phá cửa hàng của ta. Phải nắm chặt việc truy tung hướng đicủa hắn, ta muốn biết hắn gặp mặt người nào.”Tề Đa Lai: “Đã bỏ thuốc dùng để truy tung vào trong thức ăn của hắn. Lần này,chỉ cần hắn đi ra ngoài, bất kể hắn chạy đi đâu, chúng ta tùy thời đều có thể tìmđược hắn. Vấn đề là, hiện tại hắn không chịu đi ra ngoài, cưỡng ép tống hắn rangoài sao? Thân phận của hắn đặt tại đó, bên trên khẳng định có người đangnhìn chằm chằm, không tra ra được lai lịch của người chết, Trân Bảo trai bị đậpphá lại có thể không truy cứu liền thả người, nhìn như thế nào đều giống như làchính bản thân chúng ta có vấn đề, một khi có người bám chặt vào việc này, bảnthân chúng ta giải thích không được rõ ràng, những kẻ nhìn chằm chằm vào vịtrí của ngài tất nhiên sẽ cắn ngay lập tức.”Chu Hiên: “Nếu thực sự không được, ngươi bảo Vương gia thả con tin ra đi.Đương nhiên, cũng không nên gấp gáp, cho dù không được cũng phải làm bộlàm dáng, dù sao thì Vương Tuyết Đường cũng đã bỏ tiền ra rồi, vội vã nói hắnthả con tin ra cũng không thích hợp, sớm hai ngày muộn hai ngày cũng khôngcó ảnh hưởng gì đến chúng ta.”“Vâng!”Tề Đa Lai vừa mới đáp lời, rầm, trong không trung lại có sấm chớp lóe lên,giống như là muốn đánh phá Ảo Vọng vậy.Rầm rầm, nước mưa đột nhiên quét ngang mặt đất, mưa to đột nhiên đổ xuốngrồi.Mới nửa buổi chiều, trời đã tối sầm, càng ngày càng nhiều đèn lồng được thắpsáng lên, các loại đèn đuốc sáng lên làm cho ngày mưa này rực rỡ nhiều màu,trời mưa cũng làm cho Ảo Vọng có một loại quảng cảnh đặc biệt khác.Trên đường phố, người qua lại vội vàng chạy vào dưới các mái hiên để núpmưa, hoặc đội mưa chạy về nhà.Trên đường phố đột nhiên trở nên vắng người đi rất nhiều, không bao lâu sautrên đường lại xuất hiện từng chiếc nấm ô, có người che ô dù đi bộ, có ngườiche ô lắc lắc thân hình như rắn nước.Có xe ngựa căng ô dù lớn, do dã nhân kéo xe, nhạc công ở trong khoang xe đàntấu, đệm nhạc cho những nữ tử tuổi thanh xuân nhảy múa dưới dù che mưa ởbên ngoài, đi dọc theo đường phố rộng rãi để thông báo, tại nơi nào đó có cửahàng mới khai trương, vân vân.Trừ thử chạy nhanh trong mưa, nhanh chóng dọn dẹp những đống hỗn độn rảiđầy trên đất do người trốn mưa để lại.- Giải thích “trừ thử” nghĩa là Chuột dọn rác. Hết giải thích.Trên nóc nhà có Yêu tu hiện ra nguyên hình tận dụng mưa to để xối rửa thânthể.Có người đóng kín cửa sổ che mưa, cũng có người lãng mạn đẩy mở cửa sổ ra,tựa người tại bên cửa sổ ngắm mưa.Nơi ban công, Hồ Vưu Lệ khoanh tay trước ngực, tựa vào khung cửa, ngơ ngẩnnhìn nước mưa ướt đẫm những chậu cây của mình, nhưng không có tâm trạngđể thu dọn, ánh mắt thỉnh thoảng ngước lên nhìn về hướng Trấn Hải ty, trên mặtcó vẻ sầu lo, không biết tình cảnh ba người Dữu Khánh bây giờ như thế nào rồi,tại trong Trấn Hải ty có bị nhiều đau khổ hay không.Cô ta càng lo lắng hơn chính là việc không biết mình đã bị quấn vào bên trongsự việc gì.Hiện tại cô ta rõ ràng đã nhận ra được, ba vị kia khẳng định không phải là loạingười nghèo trong Tu Hành giới như trong tưởng tượng của mình, chỉ dựa vàoviệc phía xuất thủ bắt người có thể khiến cho Diêu thẩm ngậm miệng liền biết,tại Ảo Vọng, người bắt cóc khẳng định không phải là người bình thường, ngườinhư vậy cần gì phải bắt cóc một đứa trẻ, ba tên cùng quỷ như vậy đáng được đốixử như thế sao?Ngoài ra, ba tên gia hỏa kia vậy mà lại chạy đến Trân Bảo trai, đập phá cửahàng của Trấn Hải sứ, đây là việc mà những tên cùng quỷ bình thường có thểlàm ra được sao?Hiện tại cô ta rất sợ hãi, lo lắng cho bản thân mình, mấy ngày nay cũng khôngcòn tâm trạng ra ngoài buôn bán.Đương nhiên, cũng là bởi Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết từng có dặn dò, nhờ côta hỗ trợ làm một việc, chờ người!Nói chung, không biết ba người kia lúc nào có thể trở về, trong phòng chỉ để lạimột con côn trùng có thể co mình lại thành cây gậy, thỉnh thoảng cô ta còn phảihỗ trợ cho nó ăn.Rầm!Một luồng sấm sét nổ vang sáng lên tại phía sau cô ta, ánh sáng lấp lóe chợtkhiến cô ta rợn tóc gáy.Không biết có phải là mình gặp phải ảo giác hay không, vừa rồi khi tia chớp lóelên, hình như có một bóng người xuất hiện tại trên ban công. Phán đoán theogóc độ thì có lẽ người đó đứng ở phía sau mình, bởi vì cô ta đang đứng tại cửavào gian phòng của mấy người Dữu Khánh, căn phòng này trống không, khôngcó bố trí vật gì to cao để tạo ra bóng đổ.Càng khiến cô ta cảm thấy sợ hãi chính là không khí sinh ra đối lưu, gió từ bancông phía sau đang thổi tới bên này.Cô ta nhớ rất rõ ràng tất cả cửa đi và cửa sổ ở ban công phía sau đã được đónglại.Thân thể cô ta căng thẳng, chậm rãi xoay người lại, chậm rãi quay đầu lại, toànthân cao độ đề phòng.Rầm!Lại có một luồng sáng sấm sét nổ vang, ánh sáng lần nữa chiếu vào bên trongphòng.Hồ Vưu Lệ cũng nhìn thấy rõ nguồn gốc xuất hiện bóng người, bên trong cănphòng quả nhiên có người, hơn nữa không chỉ một người, có hai người đứngsong song.Hai người mặc áo choàng màu đen, trên đầu đội nón lớn, nón rõ ràng được bôiloạn dầu mỡ, quanh vành nón có lụa đen rũ xuống, loại lụa này tương đối dày,ngoại nhân rất không có khả năng nhìn thấy rõ khuôn mặt dưới nón.Cho dù có gió thổi tới, màn lụa thả xuống vẫn như cũ không có chút động đậy.Cách ăn mặc của hai gã khách không mời mà đến có phần hơi kỳ quái, nhất làkhi bọn họ đột nhiên xuất hiện tại trong nhà người khác dưới hoàn cảnh trờimưa to ánh sáng u ám này, càng khiến người ta cảm thấy kinh khủng.Hồ Vưu Lệ không biết hai người này làm thế nào có thể lặng yên không mộttiếng động tiến vào đây, ngay cả là đã đến gần mình rồi nhưng mình cũng khôngbiết, điều này chứng tỏ điều gì? Chứng tỏ tu vi của hai người này rất cao.Bị bất ngờ, thiếu một chút cô ta đã giật mình cất tiếng thét chói tai, nỗ lực kiềmchế, khẩn trương, giọng nói có vẻ run rẩy: “Các ngươi… Các ngươi là…”Hai gã đội nón chợt cùng làm ra một động tác nhất quán, áo choàng quấn quanhngười đồng thời đung đưa, mở ra, mỗi người thò ra một cánh tay, đồng thời đưara một đồ vật.Một vật dạng như kim loại, hai cái lệnh tiễn màu đen mỗi cái dài khoảng mộtthước rưỡi, độ dài này đủ để có thể dùng như vũ khí.Rầm!Sấm sét lần nữa nổ vang, ánh chớp chiếu sáng hoa văn trên lệnh tiễn bằng kimloại đen, khiến người nhìn thấy rõ chữ trên lệnh tiễn.Cùng lúc đó, gió thổi tung lên tấm màn lụa buông rũ quanh vành nón, lộ ra haicái khuôn mặt không phải con người, ánh mắt thâm trầm nhìn chằm chằm HồVưu Lệ, sau đó lại bị màn lụa rơi xuống che chắn lại.Hồ Vưu Lệ giật mình sợ hãi, lập tức đã biết rõ kẻ tới đây chính là thần thánhphương nào, cũng đã nhận ra được đây có thể chính là người mà ba người kiabảo mình chờ.Một người đàn ông đội nón cất giọng nói bình tĩnh không dao động, “Ngươi làHồ Vưu Lệ?”“Ừm.”Hồ Vưu Lệ gật đầu liên tục giống như con gà mổ thóc…Không bao lâu sau, Hồ Vưu Lệ theo cửa ra vào phía dưới nhà mình chui rangoài, trong tay còn cầm một cây dù.Sau khi rơi xuống, cô ta mở dù ra, cất bước đi vào trong màn mưa.Mấy ngày không dám rời khỏi nhà, cuối cùng cô ta đã lộ diện, hơi cắn môi, mộtđường bước nhanh về phía Trấn Hải ty.
Bán TiênTác giả: Dược Thiên SầuTruyện Tiên Hiệp Bán Tiên Dược Thiên Sầu Trong thâm sơn có một đạo quan, hương hỏa sớm đã điêu linh. Bỉ nhân bất tài, tuổi vừa mới mười chín, từ nhỏ đã là một gã đạo sĩ, phía trên có hơn mười vị sư huynh, phía dưới chỉ mình ta nhỏ nhất, tục xưng là Quan môn đệ tử. Sư môn quá nghèo, các sư huynh không chịu được kham khổ, may mắn chưởng môn sư tôn độ lượng, tùy ý chúng sư huynh giải tán rời đi. Về sau có ba vị sư huynh biết lạc đường mà quay lại, tuổi khá lớn, đều đã bốn mươi năm mươi. Nhờ được sư tôn ưu ái, trước khi mất truyền vị trí chưởng môn cho Tiểu đạo, nhưng mà vô luận là tuổi tác hay từng trải đều không thể phục chúng, ba vị sư huynh không phục. Sư môn bất hạnh, Tiểu đạo không phải trái hồng mềm, tuyệt không thoái nhượng, nội đấu cùng họ. Trong thôn dưới núi, có tân cử nhân, là bạn bè từ khi còn nhỏ, trước khi sư tôn mất cũng có dặn dò, hộ tống nó vào kinh đi thi. Nghĩa bất dung từ, vả lại cứ để Tiểu đạo dạo một vòng nhân gian, trở về sẽ đấu cùng chúng sư huynh! Chương 01: Đi thi 3127 tự -… Rầm! Một người đàn ông từ bên trong địa lao té lăn ra cửa, trên mặt có sự tứcgiận không thể che giấu được.Gã ta đi thẳng trở về phòng làm việc của mình, chợt nhìn thấy một bóng lưngđứng ở phía trước cửa sổ, không phải ai khác, chính là Tề Đa Lai đang chắp tayđứng đó.Người đàn ông phụ trách việc thẩm vấn vẻ mặt trịnh trọng, bước nhanh đến bêncửa sổ bái kiến, “Đại Chưởng mục, ngài tại sao lại tự mình đến đây rồi?”Tề Đa Lai hỏi một đằng, trả lời một nẻo, “Thế nào rồi?”Vẻ mặt người đàn ông tức thì trở nên vặn vẹo, “Không chịu đi, chết sống cũngkhông chịu đi, chưa từng gặp được chuyện như vậy, vẫn còn ở tại trong lao, nóilà nếu không cho bọn họ một lời giải thích rõ ràng thì bọn họ sẽ không đi. Tanói là đã điều phía bên Trân Bảo trai nhiều lần rồi, quả thực không có bất kỳchứng cứ nào chứng minh họ tham gia bắt cóc. Bọn hắn liêu kêu gào ầm ĩ, nóilà chúng ta bao che cho Trân Bảo trai, nói chúng ta dung túng việc Trân Bảo traibắt cóc.”Tề Đa Lai: “Ngươi không nói là Trân Bảo trai không truy cứu tránh nhiệm bọnhắn đập phá sao?”Người đàn ông than thở: “Đã nói rồi. Bọn hắn tố ngược lại là Trân Bảo trai cótật giật mình, còn bảo chúng ta điều tra rõ lai lịch người chết, làm như là bọnhắn đang thẩm vấn chúng ta vậy…” Nói đến đây, gã ta cũng có chút nghi hoặc,không biết bên này vì sao tra không ra lai lịch của người chết kia, là thật sựkhông thể điều tra ra, hay là giấu giếm vấn đề gì đó? Nhưng mà điều này khôngphải là điều gã ta nên hoài nghi, gã ta chỉ có thể thiện ý nhắc nhở: “Đại Chưởngmục, thật sự không cần phải dông dài với bọn hắn như vậy, trực tiếp tống rangoài là được rồi.”Tề Đa Lai: “Tống ra thì đơn giản, nhưng sự việc phải kết thúc như thế nào?Ngươi ngại bọn hắn tại trong lao kêu gào có quá ít người nghe được hay sao,muốn để cho bọn hắn chạy ra ngoài náo loạn gây ra dư luận xôn xao phảikhông? Vạn nhất chạy đến tố cáo với Thiên Lưu sơn, thì phải kết thúc thế nào?”Cần phải sợ bọn hắn sao? Người đàn ông nói thầm trong lòng, hai tay giang ra,“Đại Chưởng mục, vậy thì phiền phức rồi, ba tên gia hỏa này miệng quá ươngngạnh. Vấn đề là, chúng ta thẩm vấn quá nhẹ nhàng như vậy, sợ rằng ngay cảmột phụ nữ yếu đuối cũng không hù dọa được. Đại Chưởng mục, thứ cho ta nóithẳng, cần phải dùng cực hình, tại dưới cực hình, ta nhất định cạy mở miệngbọn hắn, đảm bảo khiến cho bọn hắn ngoan ngoãn chịu thua, đảm bảo rất nhanhsẽ kết thúc.”Tề Đa Lai hơi nhăn mày, chậm rãi nói: “Không đến mức như vậy, còn chưa tớimột bước đó, nếu thật sự đến một bước đó thì lúc đó làm mạnh cũng không trễ.”Trên mặt người đàn ông dần dần có vẻ nghi hoặc, “Đại Chưởng mục, nhỏ mạomuội hỏi một câu, ba tên gia hỏa này có phải là có bối cảnh gì hay không?”Gã ta nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có nguyên nhân này, đổi là người bình thường,người đã bị bắt vào trong Trấn Hải ty, còn dám cắn lên đầu Trấn Hải sứ, khôngdùng đại cực hình để hầu hạ mới là lạ, làm sao còn có thể khiến cho Trấn Hải typhải nghẹn một bụng mà chịu đựng như vậy.Tề Đa Lai: “Đến khi ngươi nên biết biết tự nhiên sẽ biết. Đúng rồi, thứ đã chuẩnbị kia, đưa cho bọn hắn hay chưa?”Người đàn ông gật đầu, “Một thân tu vi bị khống chế, không có tu vi gia trì,nhục thân không thể hấp thu linh khí tẩm bổ, bọn họ không muốn đói bụng cũngkhó, đều đã ăn rồi.”Thứ khác thì gã ta có lẽ không rõ ràng lắm, nhưng biết rõ bên trong thứ đưa choba người kia ăn khẳng định có bỏ thêm dược liệu, nếu không thì sẽ không cố ýtận lực dặn dò.“Tiếp tục khuyên bảo.” Tề Đa Lai ném lại những lời này rồi rời đi.Người đàn ông đứng trước cửa sổ còn có thể làm gì bây giờ, chỉ có thể chắp tayvâng dạ.Ở trong một ngóc ngách cách không xa, Liễu Phiêu Phiêu nghiêng người ẩngiấu nửa người nhìn theo Tề Đa Lai đi về phía lầu.Đi lên đến trên lầu tại thiên thai, Tề Đa Lai theo các hành lang nối liền bêntrong đi một hồi, gã ta đi vào trong một cái đình, dừng bước tại bên cạnh ChuHiên, ầm ầm, trên bầu trời đột nhiên nổ vang một trận sấm sét, khiến gã ta giậtmình hướng ra ngoài nhìn một vòng.Bây trời dày đặc mây đen, một quầng sáng vắt ngang trong bầu trời, sắc trờicàng ngày càng tối, tiếng sấm ầm ầm.Đối diện với khung cảnh dần dần u ám âm trầm, Chu Hiên thì thầm giống nhưtự nói, “Trời sắp mưa rồi.”“E rằng sẽ mưa.” Tề Đa Lai đáp lại một câu, sau đó bẩm báo lại tình hình vànhững trao đổi với người kia lúc trước.Chu Hiên: “Đây chẳng phải là ép ta phải tìm ra con tin giúp hắn sao?”Tề Đa Lai: “Xem ra là có ý nghĩ này.”Chu Hiên: “Nếu thực sự là như thế, hắn dường như chắc chắn rằng ta nhất địnhcó thể tìm được người bị bắt.”Tề Đa Lai: “Dù sao thì ngài cũng chấp chưởng toàn bộ Ảo Vọng.”Chu Hiên: “Ý ta là, ngay từ đầu hắn lựa chọn đập phá cửa hàng của ta chính làcó mục đích. Hắn dựa vào đâu để khi chuyện chỉ vừa mới xảy ra liền đã chắcchắn ta có thể tìm được người bị bắt, Trấn Hải ty cũng không phải là vạn năng,mà chuyện vừa xảy ra liền có thể khóa chặt vào ta, ngươi không cảm thấy đãvượt quá phạm vi năng lực của hắn hiện nay sao? Minh tự chỉ quan tâm tớichuyện của mình, cũng không có nhiều tai mắt để có được nhiều tin tức nhưvậy, theo lý thuyết hắn không có khả năng lấy được đủ thông tin, cũng sẽ khôngcó quá nhiều tin tức để hắn lý giải sự việc, vậy làm sao biết được sự việc có liênquan tới ta?”Tề Đa Lai: “Ngài đang hoài nghi…”Chu Hiên: “Trước và sau khi sự việc xảy ra, hắn đều từng biến mất, hắn hẳn làđi gặp mặt người nào đó. Có thể là sau khi gặp mặt người đó xong hắn mới đưara quyết định đập phá cửa hàng của ta. Phải nắm chặt việc truy tung hướng đicủa hắn, ta muốn biết hắn gặp mặt người nào.”Tề Đa Lai: “Đã bỏ thuốc dùng để truy tung vào trong thức ăn của hắn. Lần này,chỉ cần hắn đi ra ngoài, bất kể hắn chạy đi đâu, chúng ta tùy thời đều có thể tìmđược hắn. Vấn đề là, hiện tại hắn không chịu đi ra ngoài, cưỡng ép tống hắn rangoài sao? Thân phận của hắn đặt tại đó, bên trên khẳng định có người đangnhìn chằm chằm, không tra ra được lai lịch của người chết, Trân Bảo trai bị đậpphá lại có thể không truy cứu liền thả người, nhìn như thế nào đều giống như làchính bản thân chúng ta có vấn đề, một khi có người bám chặt vào việc này, bảnthân chúng ta giải thích không được rõ ràng, những kẻ nhìn chằm chằm vào vịtrí của ngài tất nhiên sẽ cắn ngay lập tức.”Chu Hiên: “Nếu thực sự không được, ngươi bảo Vương gia thả con tin ra đi.Đương nhiên, cũng không nên gấp gáp, cho dù không được cũng phải làm bộlàm dáng, dù sao thì Vương Tuyết Đường cũng đã bỏ tiền ra rồi, vội vã nói hắnthả con tin ra cũng không thích hợp, sớm hai ngày muộn hai ngày cũng khôngcó ảnh hưởng gì đến chúng ta.”“Vâng!”Tề Đa Lai vừa mới đáp lời, rầm, trong không trung lại có sấm chớp lóe lên,giống như là muốn đánh phá Ảo Vọng vậy.Rầm rầm, nước mưa đột nhiên quét ngang mặt đất, mưa to đột nhiên đổ xuốngrồi.Mới nửa buổi chiều, trời đã tối sầm, càng ngày càng nhiều đèn lồng được thắpsáng lên, các loại đèn đuốc sáng lên làm cho ngày mưa này rực rỡ nhiều màu,trời mưa cũng làm cho Ảo Vọng có một loại quảng cảnh đặc biệt khác.Trên đường phố, người qua lại vội vàng chạy vào dưới các mái hiên để núpmưa, hoặc đội mưa chạy về nhà.Trên đường phố đột nhiên trở nên vắng người đi rất nhiều, không bao lâu sautrên đường lại xuất hiện từng chiếc nấm ô, có người che ô dù đi bộ, có ngườiche ô lắc lắc thân hình như rắn nước.Có xe ngựa căng ô dù lớn, do dã nhân kéo xe, nhạc công ở trong khoang xe đàntấu, đệm nhạc cho những nữ tử tuổi thanh xuân nhảy múa dưới dù che mưa ởbên ngoài, đi dọc theo đường phố rộng rãi để thông báo, tại nơi nào đó có cửahàng mới khai trương, vân vân.Trừ thử chạy nhanh trong mưa, nhanh chóng dọn dẹp những đống hỗn độn rảiđầy trên đất do người trốn mưa để lại.- Giải thích “trừ thử” nghĩa là Chuột dọn rác. Hết giải thích.Trên nóc nhà có Yêu tu hiện ra nguyên hình tận dụng mưa to để xối rửa thânthể.Có người đóng kín cửa sổ che mưa, cũng có người lãng mạn đẩy mở cửa sổ ra,tựa người tại bên cửa sổ ngắm mưa.Nơi ban công, Hồ Vưu Lệ khoanh tay trước ngực, tựa vào khung cửa, ngơ ngẩnnhìn nước mưa ướt đẫm những chậu cây của mình, nhưng không có tâm trạngđể thu dọn, ánh mắt thỉnh thoảng ngước lên nhìn về hướng Trấn Hải ty, trên mặtcó vẻ sầu lo, không biết tình cảnh ba người Dữu Khánh bây giờ như thế nào rồi,tại trong Trấn Hải ty có bị nhiều đau khổ hay không.Cô ta càng lo lắng hơn chính là việc không biết mình đã bị quấn vào bên trongsự việc gì.Hiện tại cô ta rõ ràng đã nhận ra được, ba vị kia khẳng định không phải là loạingười nghèo trong Tu Hành giới như trong tưởng tượng của mình, chỉ dựa vàoviệc phía xuất thủ bắt người có thể khiến cho Diêu thẩm ngậm miệng liền biết,tại Ảo Vọng, người bắt cóc khẳng định không phải là người bình thường, ngườinhư vậy cần gì phải bắt cóc một đứa trẻ, ba tên cùng quỷ như vậy đáng được đốixử như thế sao?Ngoài ra, ba tên gia hỏa kia vậy mà lại chạy đến Trân Bảo trai, đập phá cửahàng của Trấn Hải sứ, đây là việc mà những tên cùng quỷ bình thường có thểlàm ra được sao?Hiện tại cô ta rất sợ hãi, lo lắng cho bản thân mình, mấy ngày nay cũng khôngcòn tâm trạng ra ngoài buôn bán.Đương nhiên, cũng là bởi Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết từng có dặn dò, nhờ côta hỗ trợ làm một việc, chờ người!Nói chung, không biết ba người kia lúc nào có thể trở về, trong phòng chỉ để lạimột con côn trùng có thể co mình lại thành cây gậy, thỉnh thoảng cô ta còn phảihỗ trợ cho nó ăn.Rầm!Một luồng sấm sét nổ vang sáng lên tại phía sau cô ta, ánh sáng lấp lóe chợtkhiến cô ta rợn tóc gáy.Không biết có phải là mình gặp phải ảo giác hay không, vừa rồi khi tia chớp lóelên, hình như có một bóng người xuất hiện tại trên ban công. Phán đoán theogóc độ thì có lẽ người đó đứng ở phía sau mình, bởi vì cô ta đang đứng tại cửavào gian phòng của mấy người Dữu Khánh, căn phòng này trống không, khôngcó bố trí vật gì to cao để tạo ra bóng đổ.Càng khiến cô ta cảm thấy sợ hãi chính là không khí sinh ra đối lưu, gió từ bancông phía sau đang thổi tới bên này.Cô ta nhớ rất rõ ràng tất cả cửa đi và cửa sổ ở ban công phía sau đã được đónglại.Thân thể cô ta căng thẳng, chậm rãi xoay người lại, chậm rãi quay đầu lại, toànthân cao độ đề phòng.Rầm!Lại có một luồng sáng sấm sét nổ vang, ánh sáng lần nữa chiếu vào bên trongphòng.Hồ Vưu Lệ cũng nhìn thấy rõ nguồn gốc xuất hiện bóng người, bên trong cănphòng quả nhiên có người, hơn nữa không chỉ một người, có hai người đứngsong song.Hai người mặc áo choàng màu đen, trên đầu đội nón lớn, nón rõ ràng được bôiloạn dầu mỡ, quanh vành nón có lụa đen rũ xuống, loại lụa này tương đối dày,ngoại nhân rất không có khả năng nhìn thấy rõ khuôn mặt dưới nón.Cho dù có gió thổi tới, màn lụa thả xuống vẫn như cũ không có chút động đậy.Cách ăn mặc của hai gã khách không mời mà đến có phần hơi kỳ quái, nhất làkhi bọn họ đột nhiên xuất hiện tại trong nhà người khác dưới hoàn cảnh trờimưa to ánh sáng u ám này, càng khiến người ta cảm thấy kinh khủng.Hồ Vưu Lệ không biết hai người này làm thế nào có thể lặng yên không mộttiếng động tiến vào đây, ngay cả là đã đến gần mình rồi nhưng mình cũng khôngbiết, điều này chứng tỏ điều gì? Chứng tỏ tu vi của hai người này rất cao.Bị bất ngờ, thiếu một chút cô ta đã giật mình cất tiếng thét chói tai, nỗ lực kiềmchế, khẩn trương, giọng nói có vẻ run rẩy: “Các ngươi… Các ngươi là…”Hai gã đội nón chợt cùng làm ra một động tác nhất quán, áo choàng quấn quanhngười đồng thời đung đưa, mở ra, mỗi người thò ra một cánh tay, đồng thời đưara một đồ vật.Một vật dạng như kim loại, hai cái lệnh tiễn màu đen mỗi cái dài khoảng mộtthước rưỡi, độ dài này đủ để có thể dùng như vũ khí.Rầm!Sấm sét lần nữa nổ vang, ánh chớp chiếu sáng hoa văn trên lệnh tiễn bằng kimloại đen, khiến người nhìn thấy rõ chữ trên lệnh tiễn.Cùng lúc đó, gió thổi tung lên tấm màn lụa buông rũ quanh vành nón, lộ ra haicái khuôn mặt không phải con người, ánh mắt thâm trầm nhìn chằm chằm HồVưu Lệ, sau đó lại bị màn lụa rơi xuống che chắn lại.Hồ Vưu Lệ giật mình sợ hãi, lập tức đã biết rõ kẻ tới đây chính là thần thánhphương nào, cũng đã nhận ra được đây có thể chính là người mà ba người kiabảo mình chờ.Một người đàn ông đội nón cất giọng nói bình tĩnh không dao động, “Ngươi làHồ Vưu Lệ?”“Ừm.”Hồ Vưu Lệ gật đầu liên tục giống như con gà mổ thóc…Không bao lâu sau, Hồ Vưu Lệ theo cửa ra vào phía dưới nhà mình chui rangoài, trong tay còn cầm một cây dù.Sau khi rơi xuống, cô ta mở dù ra, cất bước đi vào trong màn mưa.Mấy ngày không dám rời khỏi nhà, cuối cùng cô ta đã lộ diện, hơi cắn môi, mộtđường bước nhanh về phía Trấn Hải ty.
Bán TiênTác giả: Dược Thiên SầuTruyện Tiên Hiệp Bán Tiên Dược Thiên Sầu Trong thâm sơn có một đạo quan, hương hỏa sớm đã điêu linh. Bỉ nhân bất tài, tuổi vừa mới mười chín, từ nhỏ đã là một gã đạo sĩ, phía trên có hơn mười vị sư huynh, phía dưới chỉ mình ta nhỏ nhất, tục xưng là Quan môn đệ tử. Sư môn quá nghèo, các sư huynh không chịu được kham khổ, may mắn chưởng môn sư tôn độ lượng, tùy ý chúng sư huynh giải tán rời đi. Về sau có ba vị sư huynh biết lạc đường mà quay lại, tuổi khá lớn, đều đã bốn mươi năm mươi. Nhờ được sư tôn ưu ái, trước khi mất truyền vị trí chưởng môn cho Tiểu đạo, nhưng mà vô luận là tuổi tác hay từng trải đều không thể phục chúng, ba vị sư huynh không phục. Sư môn bất hạnh, Tiểu đạo không phải trái hồng mềm, tuyệt không thoái nhượng, nội đấu cùng họ. Trong thôn dưới núi, có tân cử nhân, là bạn bè từ khi còn nhỏ, trước khi sư tôn mất cũng có dặn dò, hộ tống nó vào kinh đi thi. Nghĩa bất dung từ, vả lại cứ để Tiểu đạo dạo một vòng nhân gian, trở về sẽ đấu cùng chúng sư huynh! Chương 01: Đi thi 3127 tự -… Rầm! Một người đàn ông từ bên trong địa lao té lăn ra cửa, trên mặt có sự tứcgiận không thể che giấu được.Gã ta đi thẳng trở về phòng làm việc của mình, chợt nhìn thấy một bóng lưngđứng ở phía trước cửa sổ, không phải ai khác, chính là Tề Đa Lai đang chắp tayđứng đó.Người đàn ông phụ trách việc thẩm vấn vẻ mặt trịnh trọng, bước nhanh đến bêncửa sổ bái kiến, “Đại Chưởng mục, ngài tại sao lại tự mình đến đây rồi?”Tề Đa Lai hỏi một đằng, trả lời một nẻo, “Thế nào rồi?”Vẻ mặt người đàn ông tức thì trở nên vặn vẹo, “Không chịu đi, chết sống cũngkhông chịu đi, chưa từng gặp được chuyện như vậy, vẫn còn ở tại trong lao, nóilà nếu không cho bọn họ một lời giải thích rõ ràng thì bọn họ sẽ không đi. Tanói là đã điều phía bên Trân Bảo trai nhiều lần rồi, quả thực không có bất kỳchứng cứ nào chứng minh họ tham gia bắt cóc. Bọn hắn liêu kêu gào ầm ĩ, nóilà chúng ta bao che cho Trân Bảo trai, nói chúng ta dung túng việc Trân Bảo traibắt cóc.”Tề Đa Lai: “Ngươi không nói là Trân Bảo trai không truy cứu tránh nhiệm bọnhắn đập phá sao?”Người đàn ông than thở: “Đã nói rồi. Bọn hắn tố ngược lại là Trân Bảo trai cótật giật mình, còn bảo chúng ta điều tra rõ lai lịch người chết, làm như là bọnhắn đang thẩm vấn chúng ta vậy…” Nói đến đây, gã ta cũng có chút nghi hoặc,không biết bên này vì sao tra không ra lai lịch của người chết kia, là thật sựkhông thể điều tra ra, hay là giấu giếm vấn đề gì đó? Nhưng mà điều này khôngphải là điều gã ta nên hoài nghi, gã ta chỉ có thể thiện ý nhắc nhở: “Đại Chưởngmục, thật sự không cần phải dông dài với bọn hắn như vậy, trực tiếp tống rangoài là được rồi.”Tề Đa Lai: “Tống ra thì đơn giản, nhưng sự việc phải kết thúc như thế nào?Ngươi ngại bọn hắn tại trong lao kêu gào có quá ít người nghe được hay sao,muốn để cho bọn hắn chạy ra ngoài náo loạn gây ra dư luận xôn xao phảikhông? Vạn nhất chạy đến tố cáo với Thiên Lưu sơn, thì phải kết thúc thế nào?”Cần phải sợ bọn hắn sao? Người đàn ông nói thầm trong lòng, hai tay giang ra,“Đại Chưởng mục, vậy thì phiền phức rồi, ba tên gia hỏa này miệng quá ươngngạnh. Vấn đề là, chúng ta thẩm vấn quá nhẹ nhàng như vậy, sợ rằng ngay cảmột phụ nữ yếu đuối cũng không hù dọa được. Đại Chưởng mục, thứ cho ta nóithẳng, cần phải dùng cực hình, tại dưới cực hình, ta nhất định cạy mở miệngbọn hắn, đảm bảo khiến cho bọn hắn ngoan ngoãn chịu thua, đảm bảo rất nhanhsẽ kết thúc.”Tề Đa Lai hơi nhăn mày, chậm rãi nói: “Không đến mức như vậy, còn chưa tớimột bước đó, nếu thật sự đến một bước đó thì lúc đó làm mạnh cũng không trễ.”Trên mặt người đàn ông dần dần có vẻ nghi hoặc, “Đại Chưởng mục, nhỏ mạomuội hỏi một câu, ba tên gia hỏa này có phải là có bối cảnh gì hay không?”Gã ta nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có nguyên nhân này, đổi là người bình thường,người đã bị bắt vào trong Trấn Hải ty, còn dám cắn lên đầu Trấn Hải sứ, khôngdùng đại cực hình để hầu hạ mới là lạ, làm sao còn có thể khiến cho Trấn Hải typhải nghẹn một bụng mà chịu đựng như vậy.Tề Đa Lai: “Đến khi ngươi nên biết biết tự nhiên sẽ biết. Đúng rồi, thứ đã chuẩnbị kia, đưa cho bọn hắn hay chưa?”Người đàn ông gật đầu, “Một thân tu vi bị khống chế, không có tu vi gia trì,nhục thân không thể hấp thu linh khí tẩm bổ, bọn họ không muốn đói bụng cũngkhó, đều đã ăn rồi.”Thứ khác thì gã ta có lẽ không rõ ràng lắm, nhưng biết rõ bên trong thứ đưa choba người kia ăn khẳng định có bỏ thêm dược liệu, nếu không thì sẽ không cố ýtận lực dặn dò.“Tiếp tục khuyên bảo.” Tề Đa Lai ném lại những lời này rồi rời đi.Người đàn ông đứng trước cửa sổ còn có thể làm gì bây giờ, chỉ có thể chắp tayvâng dạ.Ở trong một ngóc ngách cách không xa, Liễu Phiêu Phiêu nghiêng người ẩngiấu nửa người nhìn theo Tề Đa Lai đi về phía lầu.Đi lên đến trên lầu tại thiên thai, Tề Đa Lai theo các hành lang nối liền bêntrong đi một hồi, gã ta đi vào trong một cái đình, dừng bước tại bên cạnh ChuHiên, ầm ầm, trên bầu trời đột nhiên nổ vang một trận sấm sét, khiến gã ta giậtmình hướng ra ngoài nhìn một vòng.Bây trời dày đặc mây đen, một quầng sáng vắt ngang trong bầu trời, sắc trờicàng ngày càng tối, tiếng sấm ầm ầm.Đối diện với khung cảnh dần dần u ám âm trầm, Chu Hiên thì thầm giống nhưtự nói, “Trời sắp mưa rồi.”“E rằng sẽ mưa.” Tề Đa Lai đáp lại một câu, sau đó bẩm báo lại tình hình vànhững trao đổi với người kia lúc trước.Chu Hiên: “Đây chẳng phải là ép ta phải tìm ra con tin giúp hắn sao?”Tề Đa Lai: “Xem ra là có ý nghĩ này.”Chu Hiên: “Nếu thực sự là như thế, hắn dường như chắc chắn rằng ta nhất địnhcó thể tìm được người bị bắt.”Tề Đa Lai: “Dù sao thì ngài cũng chấp chưởng toàn bộ Ảo Vọng.”Chu Hiên: “Ý ta là, ngay từ đầu hắn lựa chọn đập phá cửa hàng của ta chính làcó mục đích. Hắn dựa vào đâu để khi chuyện chỉ vừa mới xảy ra liền đã chắcchắn ta có thể tìm được người bị bắt, Trấn Hải ty cũng không phải là vạn năng,mà chuyện vừa xảy ra liền có thể khóa chặt vào ta, ngươi không cảm thấy đãvượt quá phạm vi năng lực của hắn hiện nay sao? Minh tự chỉ quan tâm tớichuyện của mình, cũng không có nhiều tai mắt để có được nhiều tin tức nhưvậy, theo lý thuyết hắn không có khả năng lấy được đủ thông tin, cũng sẽ khôngcó quá nhiều tin tức để hắn lý giải sự việc, vậy làm sao biết được sự việc có liênquan tới ta?”Tề Đa Lai: “Ngài đang hoài nghi…”Chu Hiên: “Trước và sau khi sự việc xảy ra, hắn đều từng biến mất, hắn hẳn làđi gặp mặt người nào đó. Có thể là sau khi gặp mặt người đó xong hắn mới đưara quyết định đập phá cửa hàng của ta. Phải nắm chặt việc truy tung hướng đicủa hắn, ta muốn biết hắn gặp mặt người nào.”Tề Đa Lai: “Đã bỏ thuốc dùng để truy tung vào trong thức ăn của hắn. Lần này,chỉ cần hắn đi ra ngoài, bất kể hắn chạy đi đâu, chúng ta tùy thời đều có thể tìmđược hắn. Vấn đề là, hiện tại hắn không chịu đi ra ngoài, cưỡng ép tống hắn rangoài sao? Thân phận của hắn đặt tại đó, bên trên khẳng định có người đangnhìn chằm chằm, không tra ra được lai lịch của người chết, Trân Bảo trai bị đậpphá lại có thể không truy cứu liền thả người, nhìn như thế nào đều giống như làchính bản thân chúng ta có vấn đề, một khi có người bám chặt vào việc này, bảnthân chúng ta giải thích không được rõ ràng, những kẻ nhìn chằm chằm vào vịtrí của ngài tất nhiên sẽ cắn ngay lập tức.”Chu Hiên: “Nếu thực sự không được, ngươi bảo Vương gia thả con tin ra đi.Đương nhiên, cũng không nên gấp gáp, cho dù không được cũng phải làm bộlàm dáng, dù sao thì Vương Tuyết Đường cũng đã bỏ tiền ra rồi, vội vã nói hắnthả con tin ra cũng không thích hợp, sớm hai ngày muộn hai ngày cũng khôngcó ảnh hưởng gì đến chúng ta.”“Vâng!”Tề Đa Lai vừa mới đáp lời, rầm, trong không trung lại có sấm chớp lóe lên,giống như là muốn đánh phá Ảo Vọng vậy.Rầm rầm, nước mưa đột nhiên quét ngang mặt đất, mưa to đột nhiên đổ xuốngrồi.Mới nửa buổi chiều, trời đã tối sầm, càng ngày càng nhiều đèn lồng được thắpsáng lên, các loại đèn đuốc sáng lên làm cho ngày mưa này rực rỡ nhiều màu,trời mưa cũng làm cho Ảo Vọng có một loại quảng cảnh đặc biệt khác.Trên đường phố, người qua lại vội vàng chạy vào dưới các mái hiên để núpmưa, hoặc đội mưa chạy về nhà.Trên đường phố đột nhiên trở nên vắng người đi rất nhiều, không bao lâu sautrên đường lại xuất hiện từng chiếc nấm ô, có người che ô dù đi bộ, có ngườiche ô lắc lắc thân hình như rắn nước.Có xe ngựa căng ô dù lớn, do dã nhân kéo xe, nhạc công ở trong khoang xe đàntấu, đệm nhạc cho những nữ tử tuổi thanh xuân nhảy múa dưới dù che mưa ởbên ngoài, đi dọc theo đường phố rộng rãi để thông báo, tại nơi nào đó có cửahàng mới khai trương, vân vân.Trừ thử chạy nhanh trong mưa, nhanh chóng dọn dẹp những đống hỗn độn rảiđầy trên đất do người trốn mưa để lại.- Giải thích “trừ thử” nghĩa là Chuột dọn rác. Hết giải thích.Trên nóc nhà có Yêu tu hiện ra nguyên hình tận dụng mưa to để xối rửa thânthể.Có người đóng kín cửa sổ che mưa, cũng có người lãng mạn đẩy mở cửa sổ ra,tựa người tại bên cửa sổ ngắm mưa.Nơi ban công, Hồ Vưu Lệ khoanh tay trước ngực, tựa vào khung cửa, ngơ ngẩnnhìn nước mưa ướt đẫm những chậu cây của mình, nhưng không có tâm trạngđể thu dọn, ánh mắt thỉnh thoảng ngước lên nhìn về hướng Trấn Hải ty, trên mặtcó vẻ sầu lo, không biết tình cảnh ba người Dữu Khánh bây giờ như thế nào rồi,tại trong Trấn Hải ty có bị nhiều đau khổ hay không.Cô ta càng lo lắng hơn chính là việc không biết mình đã bị quấn vào bên trongsự việc gì.Hiện tại cô ta rõ ràng đã nhận ra được, ba vị kia khẳng định không phải là loạingười nghèo trong Tu Hành giới như trong tưởng tượng của mình, chỉ dựa vàoviệc phía xuất thủ bắt người có thể khiến cho Diêu thẩm ngậm miệng liền biết,tại Ảo Vọng, người bắt cóc khẳng định không phải là người bình thường, ngườinhư vậy cần gì phải bắt cóc một đứa trẻ, ba tên cùng quỷ như vậy đáng được đốixử như thế sao?Ngoài ra, ba tên gia hỏa kia vậy mà lại chạy đến Trân Bảo trai, đập phá cửahàng của Trấn Hải sứ, đây là việc mà những tên cùng quỷ bình thường có thểlàm ra được sao?Hiện tại cô ta rất sợ hãi, lo lắng cho bản thân mình, mấy ngày nay cũng khôngcòn tâm trạng ra ngoài buôn bán.Đương nhiên, cũng là bởi Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết từng có dặn dò, nhờ côta hỗ trợ làm một việc, chờ người!Nói chung, không biết ba người kia lúc nào có thể trở về, trong phòng chỉ để lạimột con côn trùng có thể co mình lại thành cây gậy, thỉnh thoảng cô ta còn phảihỗ trợ cho nó ăn.Rầm!Một luồng sấm sét nổ vang sáng lên tại phía sau cô ta, ánh sáng lấp lóe chợtkhiến cô ta rợn tóc gáy.Không biết có phải là mình gặp phải ảo giác hay không, vừa rồi khi tia chớp lóelên, hình như có một bóng người xuất hiện tại trên ban công. Phán đoán theogóc độ thì có lẽ người đó đứng ở phía sau mình, bởi vì cô ta đang đứng tại cửavào gian phòng của mấy người Dữu Khánh, căn phòng này trống không, khôngcó bố trí vật gì to cao để tạo ra bóng đổ.Càng khiến cô ta cảm thấy sợ hãi chính là không khí sinh ra đối lưu, gió từ bancông phía sau đang thổi tới bên này.Cô ta nhớ rất rõ ràng tất cả cửa đi và cửa sổ ở ban công phía sau đã được đónglại.Thân thể cô ta căng thẳng, chậm rãi xoay người lại, chậm rãi quay đầu lại, toànthân cao độ đề phòng.Rầm!Lại có một luồng sáng sấm sét nổ vang, ánh sáng lần nữa chiếu vào bên trongphòng.Hồ Vưu Lệ cũng nhìn thấy rõ nguồn gốc xuất hiện bóng người, bên trong cănphòng quả nhiên có người, hơn nữa không chỉ một người, có hai người đứngsong song.Hai người mặc áo choàng màu đen, trên đầu đội nón lớn, nón rõ ràng được bôiloạn dầu mỡ, quanh vành nón có lụa đen rũ xuống, loại lụa này tương đối dày,ngoại nhân rất không có khả năng nhìn thấy rõ khuôn mặt dưới nón.Cho dù có gió thổi tới, màn lụa thả xuống vẫn như cũ không có chút động đậy.Cách ăn mặc của hai gã khách không mời mà đến có phần hơi kỳ quái, nhất làkhi bọn họ đột nhiên xuất hiện tại trong nhà người khác dưới hoàn cảnh trờimưa to ánh sáng u ám này, càng khiến người ta cảm thấy kinh khủng.Hồ Vưu Lệ không biết hai người này làm thế nào có thể lặng yên không mộttiếng động tiến vào đây, ngay cả là đã đến gần mình rồi nhưng mình cũng khôngbiết, điều này chứng tỏ điều gì? Chứng tỏ tu vi của hai người này rất cao.Bị bất ngờ, thiếu một chút cô ta đã giật mình cất tiếng thét chói tai, nỗ lực kiềmchế, khẩn trương, giọng nói có vẻ run rẩy: “Các ngươi… Các ngươi là…”Hai gã đội nón chợt cùng làm ra một động tác nhất quán, áo choàng quấn quanhngười đồng thời đung đưa, mở ra, mỗi người thò ra một cánh tay, đồng thời đưara một đồ vật.Một vật dạng như kim loại, hai cái lệnh tiễn màu đen mỗi cái dài khoảng mộtthước rưỡi, độ dài này đủ để có thể dùng như vũ khí.Rầm!Sấm sét lần nữa nổ vang, ánh chớp chiếu sáng hoa văn trên lệnh tiễn bằng kimloại đen, khiến người nhìn thấy rõ chữ trên lệnh tiễn.Cùng lúc đó, gió thổi tung lên tấm màn lụa buông rũ quanh vành nón, lộ ra haicái khuôn mặt không phải con người, ánh mắt thâm trầm nhìn chằm chằm HồVưu Lệ, sau đó lại bị màn lụa rơi xuống che chắn lại.Hồ Vưu Lệ giật mình sợ hãi, lập tức đã biết rõ kẻ tới đây chính là thần thánhphương nào, cũng đã nhận ra được đây có thể chính là người mà ba người kiabảo mình chờ.Một người đàn ông đội nón cất giọng nói bình tĩnh không dao động, “Ngươi làHồ Vưu Lệ?”“Ừm.”Hồ Vưu Lệ gật đầu liên tục giống như con gà mổ thóc…Không bao lâu sau, Hồ Vưu Lệ theo cửa ra vào phía dưới nhà mình chui rangoài, trong tay còn cầm một cây dù.Sau khi rơi xuống, cô ta mở dù ra, cất bước đi vào trong màn mưa.Mấy ngày không dám rời khỏi nhà, cuối cùng cô ta đã lộ diện, hơi cắn môi, mộtđường bước nhanh về phía Trấn Hải ty.