Bán Tiên Dược Thiên Sầu Trong thâm sơn có một đạo quan, hương hỏa sớm đã điêu linh. Bỉ nhân bất tài, tuổi vừa mới mười chín, từ nhỏ đã là một gã đạo sĩ, phía trên có hơn mười vị sư huynh, phía dưới chỉ mình ta nhỏ nhất, tục xưng là Quan môn đệ tử. Sư môn quá nghèo, các sư huynh không chịu được kham khổ, may mắn chưởng môn sư tôn độ lượng, tùy ý chúng sư huynh giải tán rời đi. Về sau có ba vị sư huynh biết lạc đường mà quay lại, tuổi khá lớn, đều đã bốn mươi năm mươi. Nhờ được sư tôn ưu ái, trước khi mất truyền vị trí chưởng môn cho Tiểu đạo, nhưng mà vô luận là tuổi tác hay từng trải đều không thể phục chúng, ba vị sư huynh không phục. Sư môn bất hạnh, Tiểu đạo không phải trái hồng mềm, tuyệt không thoái nhượng, nội đấu cùng họ. Trong thôn dưới núi, có tân cử nhân, là bạn bè từ khi còn nhỏ, trước khi sư tôn mất cũng có dặn dò, hộ tống nó vào kinh đi thi. Nghĩa bất dung từ, vả lại cứ để Tiểu đạo dạo một vòng nhân gian, trở về sẽ đấu cùng chúng sư huynh! Chương 01: Đi thi 3127 tự -…
Chương 472: Bạn của A Sĩ Hành
Bán TiênTác giả: Dược Thiên SầuTruyện Tiên Hiệp Bán Tiên Dược Thiên Sầu Trong thâm sơn có một đạo quan, hương hỏa sớm đã điêu linh. Bỉ nhân bất tài, tuổi vừa mới mười chín, từ nhỏ đã là một gã đạo sĩ, phía trên có hơn mười vị sư huynh, phía dưới chỉ mình ta nhỏ nhất, tục xưng là Quan môn đệ tử. Sư môn quá nghèo, các sư huynh không chịu được kham khổ, may mắn chưởng môn sư tôn độ lượng, tùy ý chúng sư huynh giải tán rời đi. Về sau có ba vị sư huynh biết lạc đường mà quay lại, tuổi khá lớn, đều đã bốn mươi năm mươi. Nhờ được sư tôn ưu ái, trước khi mất truyền vị trí chưởng môn cho Tiểu đạo, nhưng mà vô luận là tuổi tác hay từng trải đều không thể phục chúng, ba vị sư huynh không phục. Sư môn bất hạnh, Tiểu đạo không phải trái hồng mềm, tuyệt không thoái nhượng, nội đấu cùng họ. Trong thôn dưới núi, có tân cử nhân, là bạn bè từ khi còn nhỏ, trước khi sư tôn mất cũng có dặn dò, hộ tống nó vào kinh đi thi. Nghĩa bất dung từ, vả lại cứ để Tiểu đạo dạo một vòng nhân gian, trở về sẽ đấu cùng chúng sư huynh! Chương 01: Đi thi 3127 tự -… Tìm Địa mẫu ra mặt sao? Vương Tuyết Đường lập tức trở nên trầm mặc, tronglòng dâng lên cảm giác khó nói nên lời.Lão ta rất rõ ràng mối quan hệ giữa Vương gia và Địa mẫu, kỳ thực là một mốiquan hệ thân thích cũng không khác với nhà người bình thường lắm.Địa mẫu đương nhiên là loại họ hàng có địa vị, Vương gia thì trái lại, thuộc vềhọ hàng “Nghèo kém”. Trong mối quan hệ họ hàng bình thường, với loại quanhệ họ hàng xa này, người trước chưa chắc sẽ có phản ứng lại với người sau,nhưng mà Địa mẫu thuộc về loại họ hàng tương đối có phẩm chất tốt, cho dù làhọ hàng nghèo đăng môn thì cũng sẽ tiếp đãi.Trên thực tế thì cũng chỉ có như vậy, tìm đến nhờ Địa mẫu hỗ trợ làm việc gìđó, Địa mẫu không đáp ứng cũng không từ chối, việc gì cũng đều để theo phéptắc.Cho dù là việc Vương gia nhìn trúng đồ đệ của Địa mẫu, đề cập tới việc hônnhân, Địa mẫu cũng vẫn là như vậy, tùy theo ý của các thanh niên.Nhờ Địa mẫu đến U Nhai biện hộ giùm? Không cần thử, Vương Tuyết Đườngđã biết được kết quả.Đương nhiên, trong lòng lão ta cũng rất rõ ràng, tuy rằng Địa mẫu chưa từnggiúp Vương gia là bất kỳ chuyện gì, nhưng thực ra việc thừa nhận quan hệ họhàng cũng là đã rất quan tâm giúp đỡ Vương gia.Chu Hiên thì chú ý quan sát lời nói và sắc mặt, quan hệ họ hàng giữa Vương giavà Địa mẫu có thể có giá trị như thế nào, mới là điều y thực sự quan tâm, nếukhông phía bên y cũng sẽ không sắp xếp người đi kích thích Vương Vấn Thiênlàm ra chuyện, bây giờ đã đến thời điểm nhìn ra sự thật.Nói chung, nói tới nói lui, thái độ của Chu Hiên đều rất rõ ràng, y không có khảnăng cùng với phía bên U Nhai làm ra chuyện lật lại bản án gì gì đó, cho dùVương Tuyết Đường đã đưa cho bao nhiêu chỗ tốt cũng vô dụng, đồng ý sẽ chothêm bao nhiêu lợi ích nữa y cũng sẽ không nhận.Cuối cùng, Vương Tuyết Đường chỉ có thể buồn bã rời đi.Sau khi tiễn khách rời đi xong, Tề Đa Lai trở về, Chu Hiên chợt nhìn chằmchằm màn màn mưa đêm, buông tiếng thở dài: “Có phần làm cho lớn chuyệnrồi. Phía bên Thiên Lưu sơn khẳng định có người nhìn chăm chú vào việc nàyđể điều tra, nhất là những kẻ nhìn chằm chằm vào vị trí của ta. Thanh Nha kialàm việc bất lợi, một chút việc nhỏ cũng làm ra động tĩnh lớn như vậy, sẽ khôngtránh được sự điều tra của người quan tâm, rất nhanh liền sẽ tra tìm ra hắn, tiếpđó sẽ liên lụy đến chúng ta. Ngươi nhìn chăm chú bên này, ta phải đi Thiên Lưusơn một chuyến, việc này cần phải tấu trình cho Nhị động chủ biết trước.”“U Sai tới Ảo Vọng làm việc, còn tới Trấn Hải ty nói chuyện, Chưởng lệnh vềThiên Lưu sơn bẩm báo cho Nhị động chủ là việc nên làm. Về phần…” Tề ĐaLai do dự một chút, chần chừ nói: “Nếu là Chưởng lệnh sợ Thanh Nha kiakhông vững vàng, có nên trực tiếp…” Gã ta nhấc tay lên làm động tác cắt cổdiệt khẩu.Chu Hiên bình tĩnh nói: “Tên Thanh Nha kia là có chút thực lực, ngươi cho rằnghắn dễ dàng bị diệt khẩu như vậy sao? Dồn hắn tới chân tường nhiều khi phảntác dụng. Còn nữa, không chừng đã có người đang chờ chúng ta đi diệt khẩu.Đám đạo chích làm loạn không có gì, chỉ cần Nhị động chủ trong lòng có hiểurõ, có nắm chắc, chỉ cần bên phía Nhị động chủ có Đại thánh ủng hộ thì sẽkhông có việc gì, không đáng bồn chồn lo sợ.”Tề Đa Lai khom người, “Chưởng lệnh nói có lý.”Quanh quẩn chờ đợi tại bên trong nhà, Hồ Vưu Lệ chợt dừng bước, quay đầulại, nhìn thấy mấy bóng người phi thân rơi xuống tại trên ban công rồi ngay lậptức đi vào.Người tới đương nhiên không phải ai khác, chính là đám người Dữu Khánh trởvề.Hồ Vưu Lệ cho rằng bọn họ dự tiệc sẽ mất thời gian rất lâu, hoặc là không biếtcó thể trở về hay không nữa, không nghĩ tới nhanh như vậy liền đã trở về rồi,hơn nữa nhìn thấy có cả Tiểu Hắc, lập tức hỏi: “Không có việc gì đi?”Nam Trúc xùy một tiếng, nói, “Làm sao có thể không có việc gì, không có việcgì mới là lạ a.”Vẻ mặt của sư huynh đệ ba người đều có vẻ nghiêm trọng khó nói rõ ràng, cònchưa biết kết quả sự việc như thế nào, cũng đã cảm nhận được áp lực vô hình từGià La Sơn.Hồ Vưu Lệ đang định hỏi kỹ càng hơn nhưng Tiểu Hắc đã chạy tới ôm lấy vòngeo cô ta, ngẩng đầu nhìn, lay lay nói: “A tỷ, ta muốn ăn bánh thịt.”Hồ Vưu Lệ đưa hai tay nâng nâng khuôn mặt nó, cũng không biết tiểu gia hỏanày bị bắt đi mấy ngày đã chịu đau khổ gì rồi, nhìn kỹ hỏi: “Đói bụng lắm hả?”Tiểu Hắc lập tức thối lui, sờ bụng, liên tục gật đầu.“Được, vậy ta liền đi làm ngay cho ngươi.” Hồ Vưu Lệ xoa xoa đầu nó, xoayngười bước nhanh đi xuống lầu.Ánh mắt Tiểu Hắc đảo qua, gọi một tiếng, “Đại bổng.”Chạy đến một bên, ôm lấy đại bổng đang tựa tại giá quần áo, có vẻ như mấyngày không gặp, đặc biệt nhớ nó.Dữu Khánh thì đẩy mở ra cánh cửa sổ kia, nhìn khung cảnh màn mưa đêm phíatrước, nhưng sau khi suy nghĩ, hắn lại chậm rãi đóng cửa sổ lại.Thấy thế, hai người Nam, Mục nhìn nhau, ngay sau đó đi tới, Nam Trúc thấpgiọng hỏi: “Muốn gặp mặt vị kia sao?”Dữu Khánh gật đầu, “U Sai bắt Vương Vấn Thiên tới Trấn Hải ty, cuối cùng sẽxử lý như thế nào, chúng ta phải biết rõ tình hình.”Hai người Nam, Mục nghe vậy thì rất đồng ý, phải sớm có chuẩn bị để đối diệnvới khả năng bị Vương gia trả thù, không biết tình huống như thế nào, tại ẢoVọng hiện nay, người đáng tin cậy nhất có thể giúp được bọn hắn là chỉ có LiễuPhiêu Phiêu mà thôi.Nam Trúc hất cằm ra hiệu về phía cửa sổ, “Vậy thì liên hệ nha, đóng cửa lại làmgì?”Dữu Khánh: “Có khả năng nàng ta còn đang tại Trấn Hải ty để tìm hiểu tìnhhình, bây giờ ta phát ra tín hiệu liên hệ, chưa chắc nàng ta có thể nhìn thấy. Vềsau nàng ta khẳng định cũng sẽ muốn gặp ta, hẳn là sẽ chủ động liên hệ. Bachúng ta thay phiên nhau nhìn chăm chú, khi nào nhìn thấy tín hiệu của nàng ta,ta sẽ đi. Nếu như trước rạng sáng ngày mai vẫn còn chưa có tín hiệu, lúc đó taphát ra tín hiệu cũng không trễ.”“Cũng được.” Nam Trúc gật đầu, tiếp đó hất đầu ra hiệu cho Mục Ngạo Thiết.Vì vậy, Mục Ngạo Thiết trở thành người đầu tiên thủ tại bên cạnh khe hở cửasổ, quan sát bên ngoài.Không bao lâu sau, dưới lầu bay lên hương thơm thịt nướng, Tiểu Hắc lập tứckhiêng đại bổng thình thịch chạy xuống.Sau một phen giày vò, chờ đến khi ăn uống no đủ rồi, Tiểu Hắc lập tức ngủthiếp đi, dây dưa tại bên cạnh mấy người một hồi, cuối cùng Hồ Vưu Lệ mởmiệng hỏi, “Rốt cuộc thì các ngươi là ai?”Giọng điệu yếu ớt.Đối với câu hỏi của cô ta, sư huynh đệ ba người cũng không bất ngờ, kẻ ngu simới sẽ làm như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra.Dữu Khánh im lặng, Nam Trúc cười tủm tỉm đáp:“Chúng ta là ai không quan trọng, quan trọng là không có ác ý đối với ngươi,coi chúng ta như là khách thuê bình thường là được rồi.”Hồ Vưu Lệ ấp úng hỏi: “Các ngươi có thể đổi thuê nơi ở khác được haykhông?”Nam Trúc nói:“Không cần, ở đâu cũng như nhau, chúng ta ở lại nơi này đã quen rồi, rất tốt.”Vẻ mặt Hồ Vưu Lệ đầy khó coi, “Các ngươi vẫn là đổi nơi ở khác đi, ta thật sựrất sợ hãi, ta chỉ là một tiểu yêu bình thường, chịu không nổi sóng gió của cácngươi, van cầu các ngươi a.”Nam Trúc da mặt dày đáp lại: “Ta đã nói rõ rồi đi, chúng ta không có tiền ở lạinơi khác. Ngươi muốn để cho chúng ta đi cũng được, chỉ cần ngươi có thể gánhchịu chi phí ở khách sạn cho chúng ta, chúng ta liền đi.” Đưa tay ra hiệu cần lấytiền.Hồ Vưu Lệ cảm thấy mình đã bị lừa, cầu xin: “Các ngươi khẳng định khôngphải người bình thường, không đến mức lấy không ra chút tiền đó, hà tất làmkhó ta. Như vậy đi, ta trả lại tiền cho các ngươi có được hay không?”Nhìn bộ dạng cô ta như vậy, khóe miệng Dữu Khánh giật giật, nghĩ đến việctiểu yêu này giữ gìn thanh danh cho “A Sĩ Hành”, cũng không muốn làm khótiểu yêu này.Chuyển thì chuyển đi, hắn đang chuẩn bị nhả ra, nào ngờ Nam Trúc đột nhiênthốt ra một câu, “Ngươi thật sự muốn đuổi chúng ta đi sao? Chúng ta nhưng làquen biết A Sĩ Hành a, hơn nữa là bạn của A Sĩ Hành, có thể giới thiệu chongươi quen biết.”Lời này vừa nói ra, Hồ Vưu Lệ lập tức ngây ngẩn cả người, trong ánh mắt lấplánh có nét kinh ngạc, có sự nghi hoặc, rõ ràng rất không tin.Dữu Khánh nghe vậy, lập tức không nín được nữa, cất tiếng quở trách: “Mậpmạp chết tiệt, ngươi nói dóc gì vậy chứ?”Nam Trúc lập tức xoay người, khuyên nhủ: “Quen biết chính là quen biết, cầngì phải che che giấu giấu. Được rồi, lui một bước, không giới thiệu để quen biết,bảo A Sĩ Hành viết một bức chữ cho nàng làm lễ vật, chỉ viết một bức chữ, mấychữ bỏ đi mà thôi, không đến mức không đồng ý a.”Khi nói ra lời này thì ánh mắt ra sức nháy nháy về phía cửa sổ kia, đang nhắcnhở Dữu Khánh, tại đây có điểm quan sát theo dõi tín liệu liên lạc mà LiễuPhiêu Phiêu đã bố trí sẵn, nếu đổi nơi khác, chưa nói tới bên này không thuậntiện, phía bên Liễu Phiêu Phiêu chưa chắc đã thuận lợi.Sau khi hiểu ý, Dữu Khánh lập tức trở nên trầm mặc.Không nói lời nào cũng là tỏ thái độ, Nam Trúc vui tươi hớn hở xoay người lại,hỏi Hồ Vưu Lệ, “Thế nào, nói A Sĩ Hành viết cho ngươi một bức chữ có đượchay không?”Hồ Vưu Lệ hai tay mười ngón đan vào với nhau, ra vẻ có phần hưng phấn, tuynhiên vẫn còn hoài nghi, “Các ngươi thật sự quen biết A Sĩ Hành sao?”Nam Trúc cười ha hả, nói: “Nếu như không quen biết, nếu như không phải làbằng hữu với hắn, hãy để ta chết không được tử tế!”Đã trực tiếp phát ra lời thề độc rồi, Hồ Vưu Lệ mơ hồ cảm giác được, nhữngngười này có khả năng thật sự quen biết người thiên hạ đệ nhất tài tử mà cô tangưỡng mộ đã lâu, hai tay mười ngón nhịn không được xoắn xuýt vào nhau, vẻmặt hưng phấn thể hiện rất rõ ràng, nhưng vẫn nhịn không được nghi vấn,“Người có thể nói A Sĩ Hành viết chữ làm sao lại không có tiền ở khách sạnchứ?”Nam Trúc rất muốn bảo cô ta hỏi xem một chút chính bản thân “A Sĩ Hành”đang tại bên người này có thiếu tiền ở khách sạn hay không, nhưng mà khôngthể nói ra, nếu không tên gia hỏa lão Thập Ngũ này sẽ trở mặt, giận mà cườinói: “Được rồi, không bằng như vậy, chúng ta viết phong thư cho A Sĩ Hành,bảo hắn viết bức chữ gửi tới đây, để cho ngươi nhìn xem trước, để cho ngươixác định thật giả trước có được hay không? Gửi đi gửi lại nhiều nhất cũng chỉmấy ngày, ngươi chờ được không?”Hồ Vưu Lệ lập tức cắn cắn răng, “Mấy ngày?”Nam Trúc cười hì hì đáp: “Trong vòng năm ngày đi, đảm bảo đưa đến, quá hạnđể cho ta không chết được tử tế!”Lại trực tiếp phát thề độc rồi, bởi vì gã rất nắm chặt, có thể viết ra bất cứ khinào, không sợ vi phạm lời thề.Chịu không nổi với đức tính đó của lão Thất, Mục Ngạo Thiết quay đầu lại, tiếptục thông qua khe hở cửa sổ để quan sát bên ngoài.Hồ Vưu Lệ lại bổ sung một câu, “Được, nếu là thật sự, ngươi muốn ở bao lâucũng được, ta miễn tiền thuê nhà cho các ngươi.”Dữu Khánh chợt thốt ra một câu, “Vì một bức chữ, không sợ chúng ta đem tớinguy hiểm cho ngươi sao?”“Đó là chuyện của ta.” Hồ Vưu Lệ đáp lại một câu, sau đó xòe bàn tay ra đưa vềphái Nam Trúc, “Nếu như ta nuốt lời, khiến ta chết không được tử tế!”Bộp! Hiểu ý, Nam Trúc nhấc tay vỗ vào bàn tay cô ta, cất tiếng hoan nghênh:“Cũng lời thề như vậy!”Bỏ tay xuống, Hồ Vưu Lệ xoay người rời đi, đi xuống lầu, đã không còn sự sợhãi lúc trước, nhận ra được, cô ta vô cùng mong đợi, ánh mắt sáng ngời, rấthưng phấn.Nam Trúc quay đầu lại kéo cai Dữu Khánh, vai kề vai hạ thấp giọng nói: “Mộtbức chữ mà thôi, hình như giá trị cũng chỉ mấy vạn lượng? Cùng lắm thì hơnmười vạn. Chi phí chỗ ở nơi đây không thấp, mười vạn lượng cũng không ởđược bao lâu, yên tâm, không lỗ. Nếu là ta, một ngày viết khoảng một trăm bứcbán ra, có tiền không kiếm là tên ngốc.”Phiền hà với gã, Dữu Khánh đưa tay đẩy gã ra…Diêu Ký, hai bên cửa vào cửa hàng treo hai ngọn đèn lồng đỏ.Một nhóm năm người khoáng áo choàng màu đen, sải bước trong đêm mưa đitới, trực tiếp đi vào trong Diêu Ký cửa hàng.Con trai của Diêu thẩm đứng lên, khuôn mặt tươi cười đón khách, “Mấy vị quýkhách, muốn mua thứ gì?”Vừa mới nói xong liền phát hiện thấy không thích hợp, hai người tiến vào cuốicùng trực tiếp từ hai bên cửa nhấc cánh cửa của cửa hàng, hỗ trợ đóng cửa, tốcđộ rất nhanh.Con trai của Diêu thẩm kinh ngạc hỏi: “Các ngươi làm gì vậy? A…”Bùm!Bụng gã hứng chịu một cú đánh mạnh, hai tên hắc y nhân ở hai bên vặn cánhtay, trực tiếp ấn gã lật nằm trên đất, một cái chân đeo giày ướt sũng nước mưađè gắt gao tại trên cổ gã, khiến gã không thể hé răng, tựa như tùy thời có thể đạpgãy cổ.Nghe thấy động tĩnh, Diêu thẩm từ trên lầu đi xuống, thấy thế thì kinh hãi, “Cácngươi làm gì vậy?”Chậm rãi tản bộ tại trong cửa hàng, hắc y nhân từ từ nói: “Ngày mà tiểu hài tửtrong nhà Hồ nữ gia kia bị bắt cóc, là ai bảo ngươi dụ dỗ Hồ nữ kia đi?”Diêu thẩm kinh ngạc sững sờ, ngay lập tức nói: “Ta không biết ngươi đang nóicái gì…”Hắc y nhân lập tức quay đầu lại nhìn chăm chú người bị đè trên mặt đất, “Chặthai tay hắn đi!”
Bán TiênTác giả: Dược Thiên SầuTruyện Tiên Hiệp Bán Tiên Dược Thiên Sầu Trong thâm sơn có một đạo quan, hương hỏa sớm đã điêu linh. Bỉ nhân bất tài, tuổi vừa mới mười chín, từ nhỏ đã là một gã đạo sĩ, phía trên có hơn mười vị sư huynh, phía dưới chỉ mình ta nhỏ nhất, tục xưng là Quan môn đệ tử. Sư môn quá nghèo, các sư huynh không chịu được kham khổ, may mắn chưởng môn sư tôn độ lượng, tùy ý chúng sư huynh giải tán rời đi. Về sau có ba vị sư huynh biết lạc đường mà quay lại, tuổi khá lớn, đều đã bốn mươi năm mươi. Nhờ được sư tôn ưu ái, trước khi mất truyền vị trí chưởng môn cho Tiểu đạo, nhưng mà vô luận là tuổi tác hay từng trải đều không thể phục chúng, ba vị sư huynh không phục. Sư môn bất hạnh, Tiểu đạo không phải trái hồng mềm, tuyệt không thoái nhượng, nội đấu cùng họ. Trong thôn dưới núi, có tân cử nhân, là bạn bè từ khi còn nhỏ, trước khi sư tôn mất cũng có dặn dò, hộ tống nó vào kinh đi thi. Nghĩa bất dung từ, vả lại cứ để Tiểu đạo dạo một vòng nhân gian, trở về sẽ đấu cùng chúng sư huynh! Chương 01: Đi thi 3127 tự -… Tìm Địa mẫu ra mặt sao? Vương Tuyết Đường lập tức trở nên trầm mặc, tronglòng dâng lên cảm giác khó nói nên lời.Lão ta rất rõ ràng mối quan hệ giữa Vương gia và Địa mẫu, kỳ thực là một mốiquan hệ thân thích cũng không khác với nhà người bình thường lắm.Địa mẫu đương nhiên là loại họ hàng có địa vị, Vương gia thì trái lại, thuộc vềhọ hàng “Nghèo kém”. Trong mối quan hệ họ hàng bình thường, với loại quanhệ họ hàng xa này, người trước chưa chắc sẽ có phản ứng lại với người sau,nhưng mà Địa mẫu thuộc về loại họ hàng tương đối có phẩm chất tốt, cho dù làhọ hàng nghèo đăng môn thì cũng sẽ tiếp đãi.Trên thực tế thì cũng chỉ có như vậy, tìm đến nhờ Địa mẫu hỗ trợ làm việc gìđó, Địa mẫu không đáp ứng cũng không từ chối, việc gì cũng đều để theo phéptắc.Cho dù là việc Vương gia nhìn trúng đồ đệ của Địa mẫu, đề cập tới việc hônnhân, Địa mẫu cũng vẫn là như vậy, tùy theo ý của các thanh niên.Nhờ Địa mẫu đến U Nhai biện hộ giùm? Không cần thử, Vương Tuyết Đườngđã biết được kết quả.Đương nhiên, trong lòng lão ta cũng rất rõ ràng, tuy rằng Địa mẫu chưa từnggiúp Vương gia là bất kỳ chuyện gì, nhưng thực ra việc thừa nhận quan hệ họhàng cũng là đã rất quan tâm giúp đỡ Vương gia.Chu Hiên thì chú ý quan sát lời nói và sắc mặt, quan hệ họ hàng giữa Vương giavà Địa mẫu có thể có giá trị như thế nào, mới là điều y thực sự quan tâm, nếukhông phía bên y cũng sẽ không sắp xếp người đi kích thích Vương Vấn Thiênlàm ra chuyện, bây giờ đã đến thời điểm nhìn ra sự thật.Nói chung, nói tới nói lui, thái độ của Chu Hiên đều rất rõ ràng, y không có khảnăng cùng với phía bên U Nhai làm ra chuyện lật lại bản án gì gì đó, cho dùVương Tuyết Đường đã đưa cho bao nhiêu chỗ tốt cũng vô dụng, đồng ý sẽ chothêm bao nhiêu lợi ích nữa y cũng sẽ không nhận.Cuối cùng, Vương Tuyết Đường chỉ có thể buồn bã rời đi.Sau khi tiễn khách rời đi xong, Tề Đa Lai trở về, Chu Hiên chợt nhìn chằmchằm màn màn mưa đêm, buông tiếng thở dài: “Có phần làm cho lớn chuyệnrồi. Phía bên Thiên Lưu sơn khẳng định có người nhìn chăm chú vào việc nàyđể điều tra, nhất là những kẻ nhìn chằm chằm vào vị trí của ta. Thanh Nha kialàm việc bất lợi, một chút việc nhỏ cũng làm ra động tĩnh lớn như vậy, sẽ khôngtránh được sự điều tra của người quan tâm, rất nhanh liền sẽ tra tìm ra hắn, tiếpđó sẽ liên lụy đến chúng ta. Ngươi nhìn chăm chú bên này, ta phải đi Thiên Lưusơn một chuyến, việc này cần phải tấu trình cho Nhị động chủ biết trước.”“U Sai tới Ảo Vọng làm việc, còn tới Trấn Hải ty nói chuyện, Chưởng lệnh vềThiên Lưu sơn bẩm báo cho Nhị động chủ là việc nên làm. Về phần…” Tề ĐaLai do dự một chút, chần chừ nói: “Nếu là Chưởng lệnh sợ Thanh Nha kiakhông vững vàng, có nên trực tiếp…” Gã ta nhấc tay lên làm động tác cắt cổdiệt khẩu.Chu Hiên bình tĩnh nói: “Tên Thanh Nha kia là có chút thực lực, ngươi cho rằnghắn dễ dàng bị diệt khẩu như vậy sao? Dồn hắn tới chân tường nhiều khi phảntác dụng. Còn nữa, không chừng đã có người đang chờ chúng ta đi diệt khẩu.Đám đạo chích làm loạn không có gì, chỉ cần Nhị động chủ trong lòng có hiểurõ, có nắm chắc, chỉ cần bên phía Nhị động chủ có Đại thánh ủng hộ thì sẽkhông có việc gì, không đáng bồn chồn lo sợ.”Tề Đa Lai khom người, “Chưởng lệnh nói có lý.”Quanh quẩn chờ đợi tại bên trong nhà, Hồ Vưu Lệ chợt dừng bước, quay đầulại, nhìn thấy mấy bóng người phi thân rơi xuống tại trên ban công rồi ngay lậptức đi vào.Người tới đương nhiên không phải ai khác, chính là đám người Dữu Khánh trởvề.Hồ Vưu Lệ cho rằng bọn họ dự tiệc sẽ mất thời gian rất lâu, hoặc là không biếtcó thể trở về hay không nữa, không nghĩ tới nhanh như vậy liền đã trở về rồi,hơn nữa nhìn thấy có cả Tiểu Hắc, lập tức hỏi: “Không có việc gì đi?”Nam Trúc xùy một tiếng, nói, “Làm sao có thể không có việc gì, không có việcgì mới là lạ a.”Vẻ mặt của sư huynh đệ ba người đều có vẻ nghiêm trọng khó nói rõ ràng, cònchưa biết kết quả sự việc như thế nào, cũng đã cảm nhận được áp lực vô hình từGià La Sơn.Hồ Vưu Lệ đang định hỏi kỹ càng hơn nhưng Tiểu Hắc đã chạy tới ôm lấy vòngeo cô ta, ngẩng đầu nhìn, lay lay nói: “A tỷ, ta muốn ăn bánh thịt.”Hồ Vưu Lệ đưa hai tay nâng nâng khuôn mặt nó, cũng không biết tiểu gia hỏanày bị bắt đi mấy ngày đã chịu đau khổ gì rồi, nhìn kỹ hỏi: “Đói bụng lắm hả?”Tiểu Hắc lập tức thối lui, sờ bụng, liên tục gật đầu.“Được, vậy ta liền đi làm ngay cho ngươi.” Hồ Vưu Lệ xoa xoa đầu nó, xoayngười bước nhanh đi xuống lầu.Ánh mắt Tiểu Hắc đảo qua, gọi một tiếng, “Đại bổng.”Chạy đến một bên, ôm lấy đại bổng đang tựa tại giá quần áo, có vẻ như mấyngày không gặp, đặc biệt nhớ nó.Dữu Khánh thì đẩy mở ra cánh cửa sổ kia, nhìn khung cảnh màn mưa đêm phíatrước, nhưng sau khi suy nghĩ, hắn lại chậm rãi đóng cửa sổ lại.Thấy thế, hai người Nam, Mục nhìn nhau, ngay sau đó đi tới, Nam Trúc thấpgiọng hỏi: “Muốn gặp mặt vị kia sao?”Dữu Khánh gật đầu, “U Sai bắt Vương Vấn Thiên tới Trấn Hải ty, cuối cùng sẽxử lý như thế nào, chúng ta phải biết rõ tình hình.”Hai người Nam, Mục nghe vậy thì rất đồng ý, phải sớm có chuẩn bị để đối diệnvới khả năng bị Vương gia trả thù, không biết tình huống như thế nào, tại ẢoVọng hiện nay, người đáng tin cậy nhất có thể giúp được bọn hắn là chỉ có LiễuPhiêu Phiêu mà thôi.Nam Trúc hất cằm ra hiệu về phía cửa sổ, “Vậy thì liên hệ nha, đóng cửa lại làmgì?”Dữu Khánh: “Có khả năng nàng ta còn đang tại Trấn Hải ty để tìm hiểu tìnhhình, bây giờ ta phát ra tín hiệu liên hệ, chưa chắc nàng ta có thể nhìn thấy. Vềsau nàng ta khẳng định cũng sẽ muốn gặp ta, hẳn là sẽ chủ động liên hệ. Bachúng ta thay phiên nhau nhìn chăm chú, khi nào nhìn thấy tín hiệu của nàng ta,ta sẽ đi. Nếu như trước rạng sáng ngày mai vẫn còn chưa có tín hiệu, lúc đó taphát ra tín hiệu cũng không trễ.”“Cũng được.” Nam Trúc gật đầu, tiếp đó hất đầu ra hiệu cho Mục Ngạo Thiết.Vì vậy, Mục Ngạo Thiết trở thành người đầu tiên thủ tại bên cạnh khe hở cửasổ, quan sát bên ngoài.Không bao lâu sau, dưới lầu bay lên hương thơm thịt nướng, Tiểu Hắc lập tứckhiêng đại bổng thình thịch chạy xuống.Sau một phen giày vò, chờ đến khi ăn uống no đủ rồi, Tiểu Hắc lập tức ngủthiếp đi, dây dưa tại bên cạnh mấy người một hồi, cuối cùng Hồ Vưu Lệ mởmiệng hỏi, “Rốt cuộc thì các ngươi là ai?”Giọng điệu yếu ớt.Đối với câu hỏi của cô ta, sư huynh đệ ba người cũng không bất ngờ, kẻ ngu simới sẽ làm như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra.Dữu Khánh im lặng, Nam Trúc cười tủm tỉm đáp:“Chúng ta là ai không quan trọng, quan trọng là không có ác ý đối với ngươi,coi chúng ta như là khách thuê bình thường là được rồi.”Hồ Vưu Lệ ấp úng hỏi: “Các ngươi có thể đổi thuê nơi ở khác được haykhông?”Nam Trúc nói:“Không cần, ở đâu cũng như nhau, chúng ta ở lại nơi này đã quen rồi, rất tốt.”Vẻ mặt Hồ Vưu Lệ đầy khó coi, “Các ngươi vẫn là đổi nơi ở khác đi, ta thật sựrất sợ hãi, ta chỉ là một tiểu yêu bình thường, chịu không nổi sóng gió của cácngươi, van cầu các ngươi a.”Nam Trúc da mặt dày đáp lại: “Ta đã nói rõ rồi đi, chúng ta không có tiền ở lạinơi khác. Ngươi muốn để cho chúng ta đi cũng được, chỉ cần ngươi có thể gánhchịu chi phí ở khách sạn cho chúng ta, chúng ta liền đi.” Đưa tay ra hiệu cần lấytiền.Hồ Vưu Lệ cảm thấy mình đã bị lừa, cầu xin: “Các ngươi khẳng định khôngphải người bình thường, không đến mức lấy không ra chút tiền đó, hà tất làmkhó ta. Như vậy đi, ta trả lại tiền cho các ngươi có được hay không?”Nhìn bộ dạng cô ta như vậy, khóe miệng Dữu Khánh giật giật, nghĩ đến việctiểu yêu này giữ gìn thanh danh cho “A Sĩ Hành”, cũng không muốn làm khótiểu yêu này.Chuyển thì chuyển đi, hắn đang chuẩn bị nhả ra, nào ngờ Nam Trúc đột nhiênthốt ra một câu, “Ngươi thật sự muốn đuổi chúng ta đi sao? Chúng ta nhưng làquen biết A Sĩ Hành a, hơn nữa là bạn của A Sĩ Hành, có thể giới thiệu chongươi quen biết.”Lời này vừa nói ra, Hồ Vưu Lệ lập tức ngây ngẩn cả người, trong ánh mắt lấplánh có nét kinh ngạc, có sự nghi hoặc, rõ ràng rất không tin.Dữu Khánh nghe vậy, lập tức không nín được nữa, cất tiếng quở trách: “Mậpmạp chết tiệt, ngươi nói dóc gì vậy chứ?”Nam Trúc lập tức xoay người, khuyên nhủ: “Quen biết chính là quen biết, cầngì phải che che giấu giấu. Được rồi, lui một bước, không giới thiệu để quen biết,bảo A Sĩ Hành viết một bức chữ cho nàng làm lễ vật, chỉ viết một bức chữ, mấychữ bỏ đi mà thôi, không đến mức không đồng ý a.”Khi nói ra lời này thì ánh mắt ra sức nháy nháy về phía cửa sổ kia, đang nhắcnhở Dữu Khánh, tại đây có điểm quan sát theo dõi tín liệu liên lạc mà LiễuPhiêu Phiêu đã bố trí sẵn, nếu đổi nơi khác, chưa nói tới bên này không thuậntiện, phía bên Liễu Phiêu Phiêu chưa chắc đã thuận lợi.Sau khi hiểu ý, Dữu Khánh lập tức trở nên trầm mặc.Không nói lời nào cũng là tỏ thái độ, Nam Trúc vui tươi hớn hở xoay người lại,hỏi Hồ Vưu Lệ, “Thế nào, nói A Sĩ Hành viết cho ngươi một bức chữ có đượchay không?”Hồ Vưu Lệ hai tay mười ngón đan vào với nhau, ra vẻ có phần hưng phấn, tuynhiên vẫn còn hoài nghi, “Các ngươi thật sự quen biết A Sĩ Hành sao?”Nam Trúc cười ha hả, nói: “Nếu như không quen biết, nếu như không phải làbằng hữu với hắn, hãy để ta chết không được tử tế!”Đã trực tiếp phát ra lời thề độc rồi, Hồ Vưu Lệ mơ hồ cảm giác được, nhữngngười này có khả năng thật sự quen biết người thiên hạ đệ nhất tài tử mà cô tangưỡng mộ đã lâu, hai tay mười ngón nhịn không được xoắn xuýt vào nhau, vẻmặt hưng phấn thể hiện rất rõ ràng, nhưng vẫn nhịn không được nghi vấn,“Người có thể nói A Sĩ Hành viết chữ làm sao lại không có tiền ở khách sạnchứ?”Nam Trúc rất muốn bảo cô ta hỏi xem một chút chính bản thân “A Sĩ Hành”đang tại bên người này có thiếu tiền ở khách sạn hay không, nhưng mà khôngthể nói ra, nếu không tên gia hỏa lão Thập Ngũ này sẽ trở mặt, giận mà cườinói: “Được rồi, không bằng như vậy, chúng ta viết phong thư cho A Sĩ Hành,bảo hắn viết bức chữ gửi tới đây, để cho ngươi nhìn xem trước, để cho ngươixác định thật giả trước có được hay không? Gửi đi gửi lại nhiều nhất cũng chỉmấy ngày, ngươi chờ được không?”Hồ Vưu Lệ lập tức cắn cắn răng, “Mấy ngày?”Nam Trúc cười hì hì đáp: “Trong vòng năm ngày đi, đảm bảo đưa đến, quá hạnđể cho ta không chết được tử tế!”Lại trực tiếp phát thề độc rồi, bởi vì gã rất nắm chặt, có thể viết ra bất cứ khinào, không sợ vi phạm lời thề.Chịu không nổi với đức tính đó của lão Thất, Mục Ngạo Thiết quay đầu lại, tiếptục thông qua khe hở cửa sổ để quan sát bên ngoài.Hồ Vưu Lệ lại bổ sung một câu, “Được, nếu là thật sự, ngươi muốn ở bao lâucũng được, ta miễn tiền thuê nhà cho các ngươi.”Dữu Khánh chợt thốt ra một câu, “Vì một bức chữ, không sợ chúng ta đem tớinguy hiểm cho ngươi sao?”“Đó là chuyện của ta.” Hồ Vưu Lệ đáp lại một câu, sau đó xòe bàn tay ra đưa vềphái Nam Trúc, “Nếu như ta nuốt lời, khiến ta chết không được tử tế!”Bộp! Hiểu ý, Nam Trúc nhấc tay vỗ vào bàn tay cô ta, cất tiếng hoan nghênh:“Cũng lời thề như vậy!”Bỏ tay xuống, Hồ Vưu Lệ xoay người rời đi, đi xuống lầu, đã không còn sự sợhãi lúc trước, nhận ra được, cô ta vô cùng mong đợi, ánh mắt sáng ngời, rấthưng phấn.Nam Trúc quay đầu lại kéo cai Dữu Khánh, vai kề vai hạ thấp giọng nói: “Mộtbức chữ mà thôi, hình như giá trị cũng chỉ mấy vạn lượng? Cùng lắm thì hơnmười vạn. Chi phí chỗ ở nơi đây không thấp, mười vạn lượng cũng không ởđược bao lâu, yên tâm, không lỗ. Nếu là ta, một ngày viết khoảng một trăm bứcbán ra, có tiền không kiếm là tên ngốc.”Phiền hà với gã, Dữu Khánh đưa tay đẩy gã ra…Diêu Ký, hai bên cửa vào cửa hàng treo hai ngọn đèn lồng đỏ.Một nhóm năm người khoáng áo choàng màu đen, sải bước trong đêm mưa đitới, trực tiếp đi vào trong Diêu Ký cửa hàng.Con trai của Diêu thẩm đứng lên, khuôn mặt tươi cười đón khách, “Mấy vị quýkhách, muốn mua thứ gì?”Vừa mới nói xong liền phát hiện thấy không thích hợp, hai người tiến vào cuốicùng trực tiếp từ hai bên cửa nhấc cánh cửa của cửa hàng, hỗ trợ đóng cửa, tốcđộ rất nhanh.Con trai của Diêu thẩm kinh ngạc hỏi: “Các ngươi làm gì vậy? A…”Bùm!Bụng gã hứng chịu một cú đánh mạnh, hai tên hắc y nhân ở hai bên vặn cánhtay, trực tiếp ấn gã lật nằm trên đất, một cái chân đeo giày ướt sũng nước mưađè gắt gao tại trên cổ gã, khiến gã không thể hé răng, tựa như tùy thời có thể đạpgãy cổ.Nghe thấy động tĩnh, Diêu thẩm từ trên lầu đi xuống, thấy thế thì kinh hãi, “Cácngươi làm gì vậy?”Chậm rãi tản bộ tại trong cửa hàng, hắc y nhân từ từ nói: “Ngày mà tiểu hài tửtrong nhà Hồ nữ gia kia bị bắt cóc, là ai bảo ngươi dụ dỗ Hồ nữ kia đi?”Diêu thẩm kinh ngạc sững sờ, ngay lập tức nói: “Ta không biết ngươi đang nóicái gì…”Hắc y nhân lập tức quay đầu lại nhìn chăm chú người bị đè trên mặt đất, “Chặthai tay hắn đi!”
Bán TiênTác giả: Dược Thiên SầuTruyện Tiên Hiệp Bán Tiên Dược Thiên Sầu Trong thâm sơn có một đạo quan, hương hỏa sớm đã điêu linh. Bỉ nhân bất tài, tuổi vừa mới mười chín, từ nhỏ đã là một gã đạo sĩ, phía trên có hơn mười vị sư huynh, phía dưới chỉ mình ta nhỏ nhất, tục xưng là Quan môn đệ tử. Sư môn quá nghèo, các sư huynh không chịu được kham khổ, may mắn chưởng môn sư tôn độ lượng, tùy ý chúng sư huynh giải tán rời đi. Về sau có ba vị sư huynh biết lạc đường mà quay lại, tuổi khá lớn, đều đã bốn mươi năm mươi. Nhờ được sư tôn ưu ái, trước khi mất truyền vị trí chưởng môn cho Tiểu đạo, nhưng mà vô luận là tuổi tác hay từng trải đều không thể phục chúng, ba vị sư huynh không phục. Sư môn bất hạnh, Tiểu đạo không phải trái hồng mềm, tuyệt không thoái nhượng, nội đấu cùng họ. Trong thôn dưới núi, có tân cử nhân, là bạn bè từ khi còn nhỏ, trước khi sư tôn mất cũng có dặn dò, hộ tống nó vào kinh đi thi. Nghĩa bất dung từ, vả lại cứ để Tiểu đạo dạo một vòng nhân gian, trở về sẽ đấu cùng chúng sư huynh! Chương 01: Đi thi 3127 tự -… Tìm Địa mẫu ra mặt sao? Vương Tuyết Đường lập tức trở nên trầm mặc, tronglòng dâng lên cảm giác khó nói nên lời.Lão ta rất rõ ràng mối quan hệ giữa Vương gia và Địa mẫu, kỳ thực là một mốiquan hệ thân thích cũng không khác với nhà người bình thường lắm.Địa mẫu đương nhiên là loại họ hàng có địa vị, Vương gia thì trái lại, thuộc vềhọ hàng “Nghèo kém”. Trong mối quan hệ họ hàng bình thường, với loại quanhệ họ hàng xa này, người trước chưa chắc sẽ có phản ứng lại với người sau,nhưng mà Địa mẫu thuộc về loại họ hàng tương đối có phẩm chất tốt, cho dù làhọ hàng nghèo đăng môn thì cũng sẽ tiếp đãi.Trên thực tế thì cũng chỉ có như vậy, tìm đến nhờ Địa mẫu hỗ trợ làm việc gìđó, Địa mẫu không đáp ứng cũng không từ chối, việc gì cũng đều để theo phéptắc.Cho dù là việc Vương gia nhìn trúng đồ đệ của Địa mẫu, đề cập tới việc hônnhân, Địa mẫu cũng vẫn là như vậy, tùy theo ý của các thanh niên.Nhờ Địa mẫu đến U Nhai biện hộ giùm? Không cần thử, Vương Tuyết Đườngđã biết được kết quả.Đương nhiên, trong lòng lão ta cũng rất rõ ràng, tuy rằng Địa mẫu chưa từnggiúp Vương gia là bất kỳ chuyện gì, nhưng thực ra việc thừa nhận quan hệ họhàng cũng là đã rất quan tâm giúp đỡ Vương gia.Chu Hiên thì chú ý quan sát lời nói và sắc mặt, quan hệ họ hàng giữa Vương giavà Địa mẫu có thể có giá trị như thế nào, mới là điều y thực sự quan tâm, nếukhông phía bên y cũng sẽ không sắp xếp người đi kích thích Vương Vấn Thiênlàm ra chuyện, bây giờ đã đến thời điểm nhìn ra sự thật.Nói chung, nói tới nói lui, thái độ của Chu Hiên đều rất rõ ràng, y không có khảnăng cùng với phía bên U Nhai làm ra chuyện lật lại bản án gì gì đó, cho dùVương Tuyết Đường đã đưa cho bao nhiêu chỗ tốt cũng vô dụng, đồng ý sẽ chothêm bao nhiêu lợi ích nữa y cũng sẽ không nhận.Cuối cùng, Vương Tuyết Đường chỉ có thể buồn bã rời đi.Sau khi tiễn khách rời đi xong, Tề Đa Lai trở về, Chu Hiên chợt nhìn chằmchằm màn màn mưa đêm, buông tiếng thở dài: “Có phần làm cho lớn chuyệnrồi. Phía bên Thiên Lưu sơn khẳng định có người nhìn chăm chú vào việc nàyđể điều tra, nhất là những kẻ nhìn chằm chằm vào vị trí của ta. Thanh Nha kialàm việc bất lợi, một chút việc nhỏ cũng làm ra động tĩnh lớn như vậy, sẽ khôngtránh được sự điều tra của người quan tâm, rất nhanh liền sẽ tra tìm ra hắn, tiếpđó sẽ liên lụy đến chúng ta. Ngươi nhìn chăm chú bên này, ta phải đi Thiên Lưusơn một chuyến, việc này cần phải tấu trình cho Nhị động chủ biết trước.”“U Sai tới Ảo Vọng làm việc, còn tới Trấn Hải ty nói chuyện, Chưởng lệnh vềThiên Lưu sơn bẩm báo cho Nhị động chủ là việc nên làm. Về phần…” Tề ĐaLai do dự một chút, chần chừ nói: “Nếu là Chưởng lệnh sợ Thanh Nha kiakhông vững vàng, có nên trực tiếp…” Gã ta nhấc tay lên làm động tác cắt cổdiệt khẩu.Chu Hiên bình tĩnh nói: “Tên Thanh Nha kia là có chút thực lực, ngươi cho rằnghắn dễ dàng bị diệt khẩu như vậy sao? Dồn hắn tới chân tường nhiều khi phảntác dụng. Còn nữa, không chừng đã có người đang chờ chúng ta đi diệt khẩu.Đám đạo chích làm loạn không có gì, chỉ cần Nhị động chủ trong lòng có hiểurõ, có nắm chắc, chỉ cần bên phía Nhị động chủ có Đại thánh ủng hộ thì sẽkhông có việc gì, không đáng bồn chồn lo sợ.”Tề Đa Lai khom người, “Chưởng lệnh nói có lý.”Quanh quẩn chờ đợi tại bên trong nhà, Hồ Vưu Lệ chợt dừng bước, quay đầulại, nhìn thấy mấy bóng người phi thân rơi xuống tại trên ban công rồi ngay lậptức đi vào.Người tới đương nhiên không phải ai khác, chính là đám người Dữu Khánh trởvề.Hồ Vưu Lệ cho rằng bọn họ dự tiệc sẽ mất thời gian rất lâu, hoặc là không biếtcó thể trở về hay không nữa, không nghĩ tới nhanh như vậy liền đã trở về rồi,hơn nữa nhìn thấy có cả Tiểu Hắc, lập tức hỏi: “Không có việc gì đi?”Nam Trúc xùy một tiếng, nói, “Làm sao có thể không có việc gì, không có việcgì mới là lạ a.”Vẻ mặt của sư huynh đệ ba người đều có vẻ nghiêm trọng khó nói rõ ràng, cònchưa biết kết quả sự việc như thế nào, cũng đã cảm nhận được áp lực vô hình từGià La Sơn.Hồ Vưu Lệ đang định hỏi kỹ càng hơn nhưng Tiểu Hắc đã chạy tới ôm lấy vòngeo cô ta, ngẩng đầu nhìn, lay lay nói: “A tỷ, ta muốn ăn bánh thịt.”Hồ Vưu Lệ đưa hai tay nâng nâng khuôn mặt nó, cũng không biết tiểu gia hỏanày bị bắt đi mấy ngày đã chịu đau khổ gì rồi, nhìn kỹ hỏi: “Đói bụng lắm hả?”Tiểu Hắc lập tức thối lui, sờ bụng, liên tục gật đầu.“Được, vậy ta liền đi làm ngay cho ngươi.” Hồ Vưu Lệ xoa xoa đầu nó, xoayngười bước nhanh đi xuống lầu.Ánh mắt Tiểu Hắc đảo qua, gọi một tiếng, “Đại bổng.”Chạy đến một bên, ôm lấy đại bổng đang tựa tại giá quần áo, có vẻ như mấyngày không gặp, đặc biệt nhớ nó.Dữu Khánh thì đẩy mở ra cánh cửa sổ kia, nhìn khung cảnh màn mưa đêm phíatrước, nhưng sau khi suy nghĩ, hắn lại chậm rãi đóng cửa sổ lại.Thấy thế, hai người Nam, Mục nhìn nhau, ngay sau đó đi tới, Nam Trúc thấpgiọng hỏi: “Muốn gặp mặt vị kia sao?”Dữu Khánh gật đầu, “U Sai bắt Vương Vấn Thiên tới Trấn Hải ty, cuối cùng sẽxử lý như thế nào, chúng ta phải biết rõ tình hình.”Hai người Nam, Mục nghe vậy thì rất đồng ý, phải sớm có chuẩn bị để đối diệnvới khả năng bị Vương gia trả thù, không biết tình huống như thế nào, tại ẢoVọng hiện nay, người đáng tin cậy nhất có thể giúp được bọn hắn là chỉ có LiễuPhiêu Phiêu mà thôi.Nam Trúc hất cằm ra hiệu về phía cửa sổ, “Vậy thì liên hệ nha, đóng cửa lại làmgì?”Dữu Khánh: “Có khả năng nàng ta còn đang tại Trấn Hải ty để tìm hiểu tìnhhình, bây giờ ta phát ra tín hiệu liên hệ, chưa chắc nàng ta có thể nhìn thấy. Vềsau nàng ta khẳng định cũng sẽ muốn gặp ta, hẳn là sẽ chủ động liên hệ. Bachúng ta thay phiên nhau nhìn chăm chú, khi nào nhìn thấy tín hiệu của nàng ta,ta sẽ đi. Nếu như trước rạng sáng ngày mai vẫn còn chưa có tín hiệu, lúc đó taphát ra tín hiệu cũng không trễ.”“Cũng được.” Nam Trúc gật đầu, tiếp đó hất đầu ra hiệu cho Mục Ngạo Thiết.Vì vậy, Mục Ngạo Thiết trở thành người đầu tiên thủ tại bên cạnh khe hở cửasổ, quan sát bên ngoài.Không bao lâu sau, dưới lầu bay lên hương thơm thịt nướng, Tiểu Hắc lập tứckhiêng đại bổng thình thịch chạy xuống.Sau một phen giày vò, chờ đến khi ăn uống no đủ rồi, Tiểu Hắc lập tức ngủthiếp đi, dây dưa tại bên cạnh mấy người một hồi, cuối cùng Hồ Vưu Lệ mởmiệng hỏi, “Rốt cuộc thì các ngươi là ai?”Giọng điệu yếu ớt.Đối với câu hỏi của cô ta, sư huynh đệ ba người cũng không bất ngờ, kẻ ngu simới sẽ làm như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra.Dữu Khánh im lặng, Nam Trúc cười tủm tỉm đáp:“Chúng ta là ai không quan trọng, quan trọng là không có ác ý đối với ngươi,coi chúng ta như là khách thuê bình thường là được rồi.”Hồ Vưu Lệ ấp úng hỏi: “Các ngươi có thể đổi thuê nơi ở khác được haykhông?”Nam Trúc nói:“Không cần, ở đâu cũng như nhau, chúng ta ở lại nơi này đã quen rồi, rất tốt.”Vẻ mặt Hồ Vưu Lệ đầy khó coi, “Các ngươi vẫn là đổi nơi ở khác đi, ta thật sựrất sợ hãi, ta chỉ là một tiểu yêu bình thường, chịu không nổi sóng gió của cácngươi, van cầu các ngươi a.”Nam Trúc da mặt dày đáp lại: “Ta đã nói rõ rồi đi, chúng ta không có tiền ở lạinơi khác. Ngươi muốn để cho chúng ta đi cũng được, chỉ cần ngươi có thể gánhchịu chi phí ở khách sạn cho chúng ta, chúng ta liền đi.” Đưa tay ra hiệu cần lấytiền.Hồ Vưu Lệ cảm thấy mình đã bị lừa, cầu xin: “Các ngươi khẳng định khôngphải người bình thường, không đến mức lấy không ra chút tiền đó, hà tất làmkhó ta. Như vậy đi, ta trả lại tiền cho các ngươi có được hay không?”Nhìn bộ dạng cô ta như vậy, khóe miệng Dữu Khánh giật giật, nghĩ đến việctiểu yêu này giữ gìn thanh danh cho “A Sĩ Hành”, cũng không muốn làm khótiểu yêu này.Chuyển thì chuyển đi, hắn đang chuẩn bị nhả ra, nào ngờ Nam Trúc đột nhiênthốt ra một câu, “Ngươi thật sự muốn đuổi chúng ta đi sao? Chúng ta nhưng làquen biết A Sĩ Hành a, hơn nữa là bạn của A Sĩ Hành, có thể giới thiệu chongươi quen biết.”Lời này vừa nói ra, Hồ Vưu Lệ lập tức ngây ngẩn cả người, trong ánh mắt lấplánh có nét kinh ngạc, có sự nghi hoặc, rõ ràng rất không tin.Dữu Khánh nghe vậy, lập tức không nín được nữa, cất tiếng quở trách: “Mậpmạp chết tiệt, ngươi nói dóc gì vậy chứ?”Nam Trúc lập tức xoay người, khuyên nhủ: “Quen biết chính là quen biết, cầngì phải che che giấu giấu. Được rồi, lui một bước, không giới thiệu để quen biết,bảo A Sĩ Hành viết một bức chữ cho nàng làm lễ vật, chỉ viết một bức chữ, mấychữ bỏ đi mà thôi, không đến mức không đồng ý a.”Khi nói ra lời này thì ánh mắt ra sức nháy nháy về phía cửa sổ kia, đang nhắcnhở Dữu Khánh, tại đây có điểm quan sát theo dõi tín liệu liên lạc mà LiễuPhiêu Phiêu đã bố trí sẵn, nếu đổi nơi khác, chưa nói tới bên này không thuậntiện, phía bên Liễu Phiêu Phiêu chưa chắc đã thuận lợi.Sau khi hiểu ý, Dữu Khánh lập tức trở nên trầm mặc.Không nói lời nào cũng là tỏ thái độ, Nam Trúc vui tươi hớn hở xoay người lại,hỏi Hồ Vưu Lệ, “Thế nào, nói A Sĩ Hành viết cho ngươi một bức chữ có đượchay không?”Hồ Vưu Lệ hai tay mười ngón đan vào với nhau, ra vẻ có phần hưng phấn, tuynhiên vẫn còn hoài nghi, “Các ngươi thật sự quen biết A Sĩ Hành sao?”Nam Trúc cười ha hả, nói: “Nếu như không quen biết, nếu như không phải làbằng hữu với hắn, hãy để ta chết không được tử tế!”Đã trực tiếp phát ra lời thề độc rồi, Hồ Vưu Lệ mơ hồ cảm giác được, nhữngngười này có khả năng thật sự quen biết người thiên hạ đệ nhất tài tử mà cô tangưỡng mộ đã lâu, hai tay mười ngón nhịn không được xoắn xuýt vào nhau, vẻmặt hưng phấn thể hiện rất rõ ràng, nhưng vẫn nhịn không được nghi vấn,“Người có thể nói A Sĩ Hành viết chữ làm sao lại không có tiền ở khách sạnchứ?”Nam Trúc rất muốn bảo cô ta hỏi xem một chút chính bản thân “A Sĩ Hành”đang tại bên người này có thiếu tiền ở khách sạn hay không, nhưng mà khôngthể nói ra, nếu không tên gia hỏa lão Thập Ngũ này sẽ trở mặt, giận mà cườinói: “Được rồi, không bằng như vậy, chúng ta viết phong thư cho A Sĩ Hành,bảo hắn viết bức chữ gửi tới đây, để cho ngươi nhìn xem trước, để cho ngươixác định thật giả trước có được hay không? Gửi đi gửi lại nhiều nhất cũng chỉmấy ngày, ngươi chờ được không?”Hồ Vưu Lệ lập tức cắn cắn răng, “Mấy ngày?”Nam Trúc cười hì hì đáp: “Trong vòng năm ngày đi, đảm bảo đưa đến, quá hạnđể cho ta không chết được tử tế!”Lại trực tiếp phát thề độc rồi, bởi vì gã rất nắm chặt, có thể viết ra bất cứ khinào, không sợ vi phạm lời thề.Chịu không nổi với đức tính đó của lão Thất, Mục Ngạo Thiết quay đầu lại, tiếptục thông qua khe hở cửa sổ để quan sát bên ngoài.Hồ Vưu Lệ lại bổ sung một câu, “Được, nếu là thật sự, ngươi muốn ở bao lâucũng được, ta miễn tiền thuê nhà cho các ngươi.”Dữu Khánh chợt thốt ra một câu, “Vì một bức chữ, không sợ chúng ta đem tớinguy hiểm cho ngươi sao?”“Đó là chuyện của ta.” Hồ Vưu Lệ đáp lại một câu, sau đó xòe bàn tay ra đưa vềphái Nam Trúc, “Nếu như ta nuốt lời, khiến ta chết không được tử tế!”Bộp! Hiểu ý, Nam Trúc nhấc tay vỗ vào bàn tay cô ta, cất tiếng hoan nghênh:“Cũng lời thề như vậy!”Bỏ tay xuống, Hồ Vưu Lệ xoay người rời đi, đi xuống lầu, đã không còn sự sợhãi lúc trước, nhận ra được, cô ta vô cùng mong đợi, ánh mắt sáng ngời, rấthưng phấn.Nam Trúc quay đầu lại kéo cai Dữu Khánh, vai kề vai hạ thấp giọng nói: “Mộtbức chữ mà thôi, hình như giá trị cũng chỉ mấy vạn lượng? Cùng lắm thì hơnmười vạn. Chi phí chỗ ở nơi đây không thấp, mười vạn lượng cũng không ởđược bao lâu, yên tâm, không lỗ. Nếu là ta, một ngày viết khoảng một trăm bứcbán ra, có tiền không kiếm là tên ngốc.”Phiền hà với gã, Dữu Khánh đưa tay đẩy gã ra…Diêu Ký, hai bên cửa vào cửa hàng treo hai ngọn đèn lồng đỏ.Một nhóm năm người khoáng áo choàng màu đen, sải bước trong đêm mưa đitới, trực tiếp đi vào trong Diêu Ký cửa hàng.Con trai của Diêu thẩm đứng lên, khuôn mặt tươi cười đón khách, “Mấy vị quýkhách, muốn mua thứ gì?”Vừa mới nói xong liền phát hiện thấy không thích hợp, hai người tiến vào cuốicùng trực tiếp từ hai bên cửa nhấc cánh cửa của cửa hàng, hỗ trợ đóng cửa, tốcđộ rất nhanh.Con trai của Diêu thẩm kinh ngạc hỏi: “Các ngươi làm gì vậy? A…”Bùm!Bụng gã hứng chịu một cú đánh mạnh, hai tên hắc y nhân ở hai bên vặn cánhtay, trực tiếp ấn gã lật nằm trên đất, một cái chân đeo giày ướt sũng nước mưađè gắt gao tại trên cổ gã, khiến gã không thể hé răng, tựa như tùy thời có thể đạpgãy cổ.Nghe thấy động tĩnh, Diêu thẩm từ trên lầu đi xuống, thấy thế thì kinh hãi, “Cácngươi làm gì vậy?”Chậm rãi tản bộ tại trong cửa hàng, hắc y nhân từ từ nói: “Ngày mà tiểu hài tửtrong nhà Hồ nữ gia kia bị bắt cóc, là ai bảo ngươi dụ dỗ Hồ nữ kia đi?”Diêu thẩm kinh ngạc sững sờ, ngay lập tức nói: “Ta không biết ngươi đang nóicái gì…”Hắc y nhân lập tức quay đầu lại nhìn chăm chú người bị đè trên mặt đất, “Chặthai tay hắn đi!”