Bán Tiên Dược Thiên Sầu Trong thâm sơn có một đạo quan, hương hỏa sớm đã điêu linh. Bỉ nhân bất tài, tuổi vừa mới mười chín, từ nhỏ đã là một gã đạo sĩ, phía trên có hơn mười vị sư huynh, phía dưới chỉ mình ta nhỏ nhất, tục xưng là Quan môn đệ tử. Sư môn quá nghèo, các sư huynh không chịu được kham khổ, may mắn chưởng môn sư tôn độ lượng, tùy ý chúng sư huynh giải tán rời đi. Về sau có ba vị sư huynh biết lạc đường mà quay lại, tuổi khá lớn, đều đã bốn mươi năm mươi. Nhờ được sư tôn ưu ái, trước khi mất truyền vị trí chưởng môn cho Tiểu đạo, nhưng mà vô luận là tuổi tác hay từng trải đều không thể phục chúng, ba vị sư huynh không phục. Sư môn bất hạnh, Tiểu đạo không phải trái hồng mềm, tuyệt không thoái nhượng, nội đấu cùng họ. Trong thôn dưới núi, có tân cử nhân, là bạn bè từ khi còn nhỏ, trước khi sư tôn mất cũng có dặn dò, hộ tống nó vào kinh đi thi. Nghĩa bất dung từ, vả lại cứ để Tiểu đạo dạo một vòng nhân gian, trở về sẽ đấu cùng chúng sư huynh! Chương 01: Đi thi 3127 tự -…

Chương 473: Làm càn

Bán TiênTác giả: Dược Thiên SầuTruyện Tiên Hiệp Bán Tiên Dược Thiên Sầu Trong thâm sơn có một đạo quan, hương hỏa sớm đã điêu linh. Bỉ nhân bất tài, tuổi vừa mới mười chín, từ nhỏ đã là một gã đạo sĩ, phía trên có hơn mười vị sư huynh, phía dưới chỉ mình ta nhỏ nhất, tục xưng là Quan môn đệ tử. Sư môn quá nghèo, các sư huynh không chịu được kham khổ, may mắn chưởng môn sư tôn độ lượng, tùy ý chúng sư huynh giải tán rời đi. Về sau có ba vị sư huynh biết lạc đường mà quay lại, tuổi khá lớn, đều đã bốn mươi năm mươi. Nhờ được sư tôn ưu ái, trước khi mất truyền vị trí chưởng môn cho Tiểu đạo, nhưng mà vô luận là tuổi tác hay từng trải đều không thể phục chúng, ba vị sư huynh không phục. Sư môn bất hạnh, Tiểu đạo không phải trái hồng mềm, tuyệt không thoái nhượng, nội đấu cùng họ. Trong thôn dưới núi, có tân cử nhân, là bạn bè từ khi còn nhỏ, trước khi sư tôn mất cũng có dặn dò, hộ tống nó vào kinh đi thi. Nghĩa bất dung từ, vả lại cứ để Tiểu đạo dạo một vòng nhân gian, trở về sẽ đấu cùng chúng sư huynh! Chương 01: Đi thi 3127 tự -… Hắc y nhân đang đè người xuống nghe lệnh liền rút chủy thủ ra lập tức muốnchém xuống.Đối diện với đám người không kiêng nể gì cả, dám ngay tại Ảo Vọng nói giếtngười liền giết người, Diêu thẩm hoảng sợ, kinh hô: “Ta nói!”Hắc y nhân cầm đầu nhấc tay ra hiệu, hắc y nhân khua chủy thủ lên liền dừngtay lại, tạm hoãn hạ dao.Diêu thẩm nhìn thấy vậy thì thở phào nhẹ nhõm, ngay sau đó liền lập tức rơi lệ,cất tiếng khóc lóc, cầu xin: “Nếu ta nói ra, bọn họ sẽ không bỏ qua cho chúngta.”Cầm đầu hắc y nhân, “Cứ nói đừng ngại, chỉ cần ngươi nói ra, về sau chúng tasẽ không ghé qua nơi đây, xem như ngươi chưa từng nói ra điều gì.” Thấy đốiphương cứ khóc sướt mướt không ngừng, cất lời cảnh cáo: “Xem ra phải chặthai cánh tay con trai ngươi thì ngươi mới bằng lòng nói ra rồi.”Diêu thẩm lập tức ngẩng đầu nói: “Lão Cẩu, là lão Cẩu, là hắn bức ta dụ VưuLệ rời đi. Ta cũng không muốn làm như vậy, Vưu Lệ cũng là ta nhìn nó lớn lêntừ nhỏ. Nhưng mà ta không còn cách nào khác, nếu không đồng ý làm như vậy,mẹ con chúng ta liền không thể tiếp tục sinh tồn tại Ảo Vọng nữa rồi!” Nướcmắt không ngừng tuôn trào.Hắc y nhân cầm đầu nói: “Hi vọng lời ngươi nói là thật. Nếu như có một câunói dối, mẹ con các ngươi là thật sự không còn sống nổi nữa rồi.” Dứt lời liềnxoay người rời đi.Lập tức có hai gã hắc y nhân rất nhanh tháo dỡ mấy tấm ván cửa ra, để cho y đitrước ra ngoài, những người khác đi theo ngay sau đó, một nhóm người rấtnhanh liền biến mất trên đường phố trong màn mưa đêm.Một đám người thần bí tới rất nhanh, đi cũng rất nhanh.Bên trong tiệm, thanh niên trẻ tuổi bò dậy khỏi mặt đất, tức giận vô cùng, rầm!Một quyền đấm tại trên quầy hàng, chỉ hận bản thân mình bất lực.Diêu thẩm giữ lại cánh tay con trai, thỉnh thoảng gạt lệ…Trong màn mưa đêm, bên bờ biển vẫn rất rực rỡ, người lui người tới, người lênngười xuống thuyền không ngừng.Nơi đây không giống Tinh La đảo, cần phải treo đèn lồng chờ thuyền gì đó,thuyền rảnh rỗi chờ đợi bên bờ, người nào muốn rời khỏi Ảo Vọng cứ việc trựctiếp tìm một chiếc thuyền trống, bước lên thuyền là được, thỏa thuận giá cảxong, đốt đèn lồng lên liền lập tức khởi hành.Dẫn theo mấy tên tùy tùng, Vương Tuyết Đường chính là làm như vậy, khuônmặt u ám bước lên thuyền rời đi.Tại đầu thuyền, một người ở sau lưng bung dù che mưa cho Vương TuyếtĐường.Ngược hướng ánh sáng đi vào trong bóng tối, Vương Tuyết Đường không biếtchuyến đi này sẽ có kết quả như thế nào, nhưng lão ta vẫn phải đi một chuyếntới Cẩm quốc kinh thành, đến Ty Nam phủ một lần, dù cho biết rõ Địa mẫuchưa chắc sẽ giúp mình đến U Nhai cứu con trai, nhưng vẫn là phải đi mộtchuyến, mặc kệ có được hay không, dù sao cũng phải cố gắng thử xem.Bên bờ biển rộn ràng nhốn nháo, một đám môn đồ chắp tay tiễn đưa, Tôn Cửucũng ở tại trong đó, đều là người của Già La Sơn.Không cần thiết một đống người chạy đến Ty Nam phủ, nơi đây có chuyện nơiđây, cần có người lưu lại…Nơi cao nhất Ảo Vọng, một quần thể công trình ánh đèn mờ nhạt thâm trầmnhìn bao quát toàn bộ khung cảnh Ảo Vọng, hai bên trái phải của khu nhà mỗibên có một tòa Nhĩ lâu tương đối thấp.Tả Nhĩ lâu là nơi ở của Tả sứ Vũ Phi của Trấn Hải ty, Vũ Phi chính là người củaĐệ Tam động Thiên Lưu sơn, luận về thân phận địa vị, hiện nay Liễu PhiêuPhiêu là thủ hạ của y.Hữu Nhĩ lâu thì là nơi ở của Hữu sứ Thiện A Sơn của Trấn Hải ty, Thiện A Sơnlà người của Đệ Tứ động Thiên Lưu sơn.Tả Hữu sứ kỳ thực chính là Phó sứ của Trấn Hải ty, Chu Hiên là Chính sứChưởng lệnh.Lúc này, tại bên trong Hữu Nhĩ lâu, Thiện A Sơn với dáng vẻ phương phi đứngchắp tay phía trước cửa sổ, luận về hình thể, y còn phải to lớn hơn cả Nam Trúc,y ngắm nhìn Ảo Vọng rực rỡ sắc màu trong màn mưa đêm, bên trong phòng lạilà một màu đen kịt.Ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa cành cạch, Thiện A Sơn trầm giọng nói: “Vàođi.”Cửa mở, một nam nhân trên người còn dính nước mưa nhanh chóng tiến vào,đóng cửa lại, chính là Chưởng vệ thủ hạ của y, tên là Ngô Cùng Tẫn, cũng làtâm phúc của y.Ngô Cùng Tẫn bước nhanh đến phía sau y, chắp tay chào: “Hữu sứ, nhóm ngườilúc trước tham dự bắt cóc đã tra được hai tên. Kẻ bắt tiểu hài tử đi gọi là HoaLang, kẻ phối hợp hỗ trợ gọi là lão Cẩu, đều là địa đầu xà trong khu vực, tiếptục truy xét sâu hơn thì phát hiện không còn thấy hai người đó nữa rồi. Sau khisự việc xảy ra, hai người đều biến mất. Có người nhìn thấy, một người trong đólên đò rời khỏi Ảo Vọng sau khi sự việc xảy ra, hiện nay không biết hai ngườiđã đi nơi nào, trong lúc nhất thời sợ là rất khó tìm được.”Thiện A Sơn: “Cái gì gọi có tật giật mình? Chạy thật nhanh a, làm việc cũng rấtkín đáo. Hai tên đó có liên quan gì với tên Thanh Nha bên cạnh Vương VấnThiên không?”Ngô Cùng Tẫn: “Thanh Nha là địa đầu xà của địa đầu xà tại Ảo Vọng, là nhânvật số một trong đó, nếu nói có liên quan, khẳng định là có liên quan.”Thiện A Sơn: “Nếu đầu mối đã đứt rồi, thủ hạ của Thanh Nha phạm tội, hắn dùsao cũng phải có giải thích, bắt đi.”“Việc này…” Ngô Cùng Tẫn chần chừ nói: “Hiện tại chúng ta không có chứngcứ chứng minh là hắn làm, mạo muội bắt hắn e rằng không thích hợp. Tên đó cóthể lặn lộn tại Ảo Vọng cho tới bây giờ chắc chắn là có một số mối quan hệ,huống hồ phía bên Chưởng lệnh…”Thiện A Sơn: “Có chứng cứ hay không, không phải chỉ đoán bằng miệng, bắt vềthẩm vấn qua mới biết được. Thủ hạ của hắn ngang nhiên bắt cóc tại Ảo Vọng,bắt hắn về thẩm vấn là sai sao? U Sai đã tham gia rồi, sự tình đã làm lớn rồi,Chưởng lệnh cũng ngồi không yên, hình như đã đi Thiên Lưu sơn, đây chính làthời điểm ít cản trở nhất, muốn bắt người thì phải thừa dịp bậy giờ.”Ngô Cùng Tẫn đã hiểu rồi, lập tức đáp: “Được, vậy ta liền đi bắt người, nhấtđịnh cạy mở miệng của hắn!”Trong lâm viên, tiếng đàn tiếng hát vẫn cất lên trong các tòa nhà rường cộtchạm trổ như trước. Thanh Nha trở lại Kinh Hồng điện, xuống xe ngựa, một đôiguốc gỗ lạch cạch đạp trong nền dãy hành lang.Sau khi tìm một nơi yên tĩnh ngồi xuống, y lại ngồi ở đó bóc đậu phộng ăn,dường như vô cùng yêu thích món này.Không bao lâu sau, Cổ Thanh Chiếu vội vã đi tới, trực tiếp ngồi ở bên cạnh y,hỏi: “Họ Vương thế nào rồi?”Thanh Nha cười ha hả, miệng nhai ngấu nghiến, nói ra: “Đã bị mang đi U Nhai.U Sai để lại lời nói, bảo Già La Sơn móc ra hai mươi tỷ đổi người, kỳ hạn mộttháng, một tháng sau không nhìn thấy tiền, Vương Tuyết Đường cũng sẽ khôngnhìn thấy con hắn nữa.”“Hai mươi tỷ?” Cổ Thanh Chiếu hít vào một hơi khí lạnh, “Già La Sơn có tiềncỡ nào cũng chịu không nổi con số này a?”Thanh Nha: “Đó không phải là chuyện chúng ta cần quan tâm… Không ngoàidự liệu, Can nương quả nhiên đã biết rõ thân phận vị Thám Hoa lang kia.”Cổ Thanh Chiếu không hiểu, hỏi, “Can nương nói như thế nào?”Thanh Nha dừng động tác bóc đậu phộng trên tay lại, có phần không hiểu nói:“Bảo ta đừng có ngừng lại, cứ tiếp tục xử lý hắn.”Cổ Thanh Chiếu ngạc nhiên, “Có ý gì?”Thanh Nha: “Còn có thể có ý gì? Cứ như lúc trước vậy, tiếp tục âm thầm quấyrối vị Thám Hoa lang kia.”Cổ Thanh Chiếu: “Không phải, ý của ta là, Can nương cần gì phải gây khó dễvới vị Thám Hoa lang kia, giữa bọn họ hẳn là chưa từng có bất kỳ giao tiếp gìđi? Ta cũng chưa bao giờ nghe nói qua phía bên Can nương và vị Thám Hoalang kia có đụng chạm gì, với tính tình lạnh lùng bình đạm của Can nương,cũng không phải người đa sự, tại sao lại cứ bám chặt lấy Thám Hoa lang khôngbuông chứ? Vì sao a?”Thanh Nha: “Ta làm sao biết được? Dù sao thì ta cũng không thể hỏi rõ ràng,nếu không ngươi đi hỏi xem?”Trong mắt người ngoài, từ xa nhìn tới, trông hai người vào lúc này giống như làđang liếc mắt đưa tình, người ở xung quanh lui tới cũng không cảm thấy có gìkỳ lạ, Thanh Nha là nam nhân có thể đi vào trong phòng ngủ của lão bản nương,đều cho rằng giữa hai người có chen một chân, ngoại nhân đa số đều cho rằngCổ Thanh Chiếu là nhân tình của Thanh Nha.Chính vào lúc này, từ xa xa truyền đến một tràng âm thanh ầm ĩ, một đám bóngngười lao nhanh về phía bên này.Đám bảo vệ trong nhà chạy tới trước một bước khẩn cấp vọt đến bên cạnh CổThanh Chiếu, còn chưa kịp hỏi rõ là chuyện gì xảy ra, một đám người mặc trangphục Trấn Hải ty đã nhanh chóng vọt tới nơi, vây quanh hai người nam nữ đangsững sờ im lặng tại chỗ.“Lão bản nương, bọn họ cứ muốn xông vào, chúng ta cũng không cò ncáchnào…”Một gã đầu lĩnh hộ vệ khẩn cấp giải thích với Cổ Thanh Chiếu.Cổ Thanh Chiếu vung quạt tròn trong tay lên, ra hiệu không cần nói nữa, “Đãbiết rồi, việc này cũng không trách được các ngươi.”Toàn bộ Ảo Vọng, không quản là nơi nào, nếu Trấn Hải ty muốn xông vào thìđến đâu cũng được, Kinh Hồng điện cũng không có tư cách ngăn cản, nếukhông chính là cản trở công vụ.Thanh Nha đứng lên nhìn trái nhìn phải, quan sát những người vây quanh mình,trong tay lại bắt đầu bóc đậu phộng ăn, ném vỏ tán loạn, vẻ mặt bình tĩnh.Nhìn thấy người cầm đầu đi ra từ trong đám nhân thủ Trấn Hải ty bao vây xungquanh, Cổ Thanh Chiếu với vẻ đẹp mượt mà giữ lại từ tuổi thanh xuân mỉmcười nói: “Thì ra là Ngô chưởng vệ, ngọn gió nào đưa ngài thổi tới đây, cònhưng sư động chúng như vậy chứ, là ta đã làm ra chuyện gì không phù hợp quycủ sao?”“Không có quan hệ gì với lão bản nương.” Ngô Cùng Tẫn đáp lại một câu rồikhông để ý tới bà ta nữa, nhìn chằm chằm vào Thanh Nha hỏi: “Thanh Nha,ngươi nhận biết Hoa Lang và lão Cẩu không?”Thanh Nha đáp: “Nhận biết, đã gặp mặt, nhưng không quen thuộc.”Ngô Cùng Tẫn: “Hay cho một câu không quen thuộc? Chỗ của ta có một đốngchứng cứ chứng minh các ngươi rất quen thuộc. Thanh Nha, ngươi bị nghi cóliên quan tới việc ngang nhiên bắt cóc tại Ảo Vọng, theo chúng ta đi mộtchuyến đi.”Cổ Thanh Chiếu lập tức cất bước tiến lên, chắn phía trước Thanh Nha, “Ngôchưởng vệ, tại sao lại dính dáng tới chuyện bắt cóc gì rồi, về phần…”Bà ta đang định biến chuyện lớn thành chuyện nhỏ, nào ngờ lần này Ngô CùngTẫn hoàn toàn không nể mặt bà ta, phất tay đẩy ra, “Cút ra đi!”Một cánh tay nhanh như bóng ma, đột nhiên chụp lấy cổ tay gã ta, ngay tại lúctay của gã ta vừa sắp chạm đến vai Cổ Thanh Chiếu thì đã bị Thanh Nha xuấtthủ chụp lại rồi.Ngô Cùng Tẫn lập tức lạnh lùng nhìn chăm chú về phía Thanh Nha, trầm giọngnói: “Làm càn!”Ở xung quanh, nhân viên Trấn Hải ty lập tức tản ra, đao kiếm quang ảnh vungra, dồn dập chỉ về phía Thanh Nha.Thanh Nha không chút hoang mang đẩy Cổ Thanh Chiếu ra phía sau mình,không nhìn những đao quang kiếm ảnh ở xung quanh, buông ra cổ tay NgôCùng Tẫn ra, “Ngô chưởng vệ, có chuyện gì cứ nói, đi một chuyến thì đi mộtchuyến a, ta phối hợp là được, không nên động tay động chân với nữ nhân a.”Ngô Cùng Tẫn lạnh lùng hỏi: “Ngươi đang dạy ta làm việc sao?”Thanh Nha lập tức nhìn thẳng vào hai mắt gã ta, giọng điệu trở nên bất thiện,“Dạy ngươi? Ngươi suy nghĩ nhiều, ngươi hãy nghe cho kỹ đây, ta là đang cảnhcáo ngươi, ngươi có bản lĩnh thì động tới nàng một đầu ngón tay thử xem, tađảm bảo ngươi nhìn không thấy ánh mặt trời ngày mai, ngươi tin hay không?”Lời này vừa nói ra, đám hộ vệ bảo vệ Kinh Hồng điện lập tức kinh ngạc, lúctrước khi những nam nhân khác ôm ôm quơ quơ lão bản nương cũng khôngthấy vị này phản ứng như vậy, bây giờ đột nhiên bộc lộ khí phách ra ngoài, tứcthì làm cho bọn hắn nhìn với ánh mắt coi trọng hơn, đồng thời cũng lo lắng.Vấn đề là lời này lại nói ra ngay tại trước mặt một đám người Trấn Hải ty, nhưvậy làm sao Ngô Cùng Tẫn chịu cho nổi.Ánh mắt mọi người đều tập trung tại trên mặt Ngô Cùng Tẫn.Cổ Thanh Chiếu chậm rãi phe phẩy quạt tròn, không nói lời nào nữa, dáng vẻrất tầm thường.Ngô Cùng Tẫn căng cứng gương mặt, lạnh lùng đối diện với Thanh Nha, gã tanhìn thấy được trong mắt Thanh Nha chậm rãi bốc lên sát cơ, lời nói theo cảmtính đã đến miệng cuối cùng được nuốt trở vào, hít sâu một hơi, phất tay quátlớn: “Mang đi!”Lập tức có đao kiếm thử thăm dò tiến lên, lưỡi dao mũi kiếm đặt tại trên cổThanh Nha, sau đó một đám nhân viên Trấn Hải ty mới dám tiến lên tay, nhanhchóng khống chế Thanh Nha lại, áp giải người đuổi theo Ngô Cùng Tẫn, cùngrời đi.“Lão bản nương…”Đầu lĩnh hộ vệ tiến đến trước mặt Cổ Thanh Chiếu, cất lời nói.Cổ Thanh Chiếu nhấc tay ra hiệu ngừng, “Không sao, mọi người ai về chỗ nấy,làm việc của mình đi.”Dứt lời, bà ta ung dung xoay người rời đi, giống như chưa từng có chuyện gìxảy ra.

Bán TiênTác giả: Dược Thiên SầuTruyện Tiên Hiệp Bán Tiên Dược Thiên Sầu Trong thâm sơn có một đạo quan, hương hỏa sớm đã điêu linh. Bỉ nhân bất tài, tuổi vừa mới mười chín, từ nhỏ đã là một gã đạo sĩ, phía trên có hơn mười vị sư huynh, phía dưới chỉ mình ta nhỏ nhất, tục xưng là Quan môn đệ tử. Sư môn quá nghèo, các sư huynh không chịu được kham khổ, may mắn chưởng môn sư tôn độ lượng, tùy ý chúng sư huynh giải tán rời đi. Về sau có ba vị sư huynh biết lạc đường mà quay lại, tuổi khá lớn, đều đã bốn mươi năm mươi. Nhờ được sư tôn ưu ái, trước khi mất truyền vị trí chưởng môn cho Tiểu đạo, nhưng mà vô luận là tuổi tác hay từng trải đều không thể phục chúng, ba vị sư huynh không phục. Sư môn bất hạnh, Tiểu đạo không phải trái hồng mềm, tuyệt không thoái nhượng, nội đấu cùng họ. Trong thôn dưới núi, có tân cử nhân, là bạn bè từ khi còn nhỏ, trước khi sư tôn mất cũng có dặn dò, hộ tống nó vào kinh đi thi. Nghĩa bất dung từ, vả lại cứ để Tiểu đạo dạo một vòng nhân gian, trở về sẽ đấu cùng chúng sư huynh! Chương 01: Đi thi 3127 tự -… Hắc y nhân đang đè người xuống nghe lệnh liền rút chủy thủ ra lập tức muốnchém xuống.Đối diện với đám người không kiêng nể gì cả, dám ngay tại Ảo Vọng nói giếtngười liền giết người, Diêu thẩm hoảng sợ, kinh hô: “Ta nói!”Hắc y nhân cầm đầu nhấc tay ra hiệu, hắc y nhân khua chủy thủ lên liền dừngtay lại, tạm hoãn hạ dao.Diêu thẩm nhìn thấy vậy thì thở phào nhẹ nhõm, ngay sau đó liền lập tức rơi lệ,cất tiếng khóc lóc, cầu xin: “Nếu ta nói ra, bọn họ sẽ không bỏ qua cho chúngta.”Cầm đầu hắc y nhân, “Cứ nói đừng ngại, chỉ cần ngươi nói ra, về sau chúng tasẽ không ghé qua nơi đây, xem như ngươi chưa từng nói ra điều gì.” Thấy đốiphương cứ khóc sướt mướt không ngừng, cất lời cảnh cáo: “Xem ra phải chặthai cánh tay con trai ngươi thì ngươi mới bằng lòng nói ra rồi.”Diêu thẩm lập tức ngẩng đầu nói: “Lão Cẩu, là lão Cẩu, là hắn bức ta dụ VưuLệ rời đi. Ta cũng không muốn làm như vậy, Vưu Lệ cũng là ta nhìn nó lớn lêntừ nhỏ. Nhưng mà ta không còn cách nào khác, nếu không đồng ý làm như vậy,mẹ con chúng ta liền không thể tiếp tục sinh tồn tại Ảo Vọng nữa rồi!” Nướcmắt không ngừng tuôn trào.Hắc y nhân cầm đầu nói: “Hi vọng lời ngươi nói là thật. Nếu như có một câunói dối, mẹ con các ngươi là thật sự không còn sống nổi nữa rồi.” Dứt lời liềnxoay người rời đi.Lập tức có hai gã hắc y nhân rất nhanh tháo dỡ mấy tấm ván cửa ra, để cho y đitrước ra ngoài, những người khác đi theo ngay sau đó, một nhóm người rấtnhanh liền biến mất trên đường phố trong màn mưa đêm.Một đám người thần bí tới rất nhanh, đi cũng rất nhanh.Bên trong tiệm, thanh niên trẻ tuổi bò dậy khỏi mặt đất, tức giận vô cùng, rầm!Một quyền đấm tại trên quầy hàng, chỉ hận bản thân mình bất lực.Diêu thẩm giữ lại cánh tay con trai, thỉnh thoảng gạt lệ…Trong màn mưa đêm, bên bờ biển vẫn rất rực rỡ, người lui người tới, người lênngười xuống thuyền không ngừng.Nơi đây không giống Tinh La đảo, cần phải treo đèn lồng chờ thuyền gì đó,thuyền rảnh rỗi chờ đợi bên bờ, người nào muốn rời khỏi Ảo Vọng cứ việc trựctiếp tìm một chiếc thuyền trống, bước lên thuyền là được, thỏa thuận giá cảxong, đốt đèn lồng lên liền lập tức khởi hành.Dẫn theo mấy tên tùy tùng, Vương Tuyết Đường chính là làm như vậy, khuônmặt u ám bước lên thuyền rời đi.Tại đầu thuyền, một người ở sau lưng bung dù che mưa cho Vương TuyếtĐường.Ngược hướng ánh sáng đi vào trong bóng tối, Vương Tuyết Đường không biếtchuyến đi này sẽ có kết quả như thế nào, nhưng lão ta vẫn phải đi một chuyếntới Cẩm quốc kinh thành, đến Ty Nam phủ một lần, dù cho biết rõ Địa mẫuchưa chắc sẽ giúp mình đến U Nhai cứu con trai, nhưng vẫn là phải đi mộtchuyến, mặc kệ có được hay không, dù sao cũng phải cố gắng thử xem.Bên bờ biển rộn ràng nhốn nháo, một đám môn đồ chắp tay tiễn đưa, Tôn Cửucũng ở tại trong đó, đều là người của Già La Sơn.Không cần thiết một đống người chạy đến Ty Nam phủ, nơi đây có chuyện nơiđây, cần có người lưu lại…Nơi cao nhất Ảo Vọng, một quần thể công trình ánh đèn mờ nhạt thâm trầmnhìn bao quát toàn bộ khung cảnh Ảo Vọng, hai bên trái phải của khu nhà mỗibên có một tòa Nhĩ lâu tương đối thấp.Tả Nhĩ lâu là nơi ở của Tả sứ Vũ Phi của Trấn Hải ty, Vũ Phi chính là người củaĐệ Tam động Thiên Lưu sơn, luận về thân phận địa vị, hiện nay Liễu PhiêuPhiêu là thủ hạ của y.Hữu Nhĩ lâu thì là nơi ở của Hữu sứ Thiện A Sơn của Trấn Hải ty, Thiện A Sơnlà người của Đệ Tứ động Thiên Lưu sơn.Tả Hữu sứ kỳ thực chính là Phó sứ của Trấn Hải ty, Chu Hiên là Chính sứChưởng lệnh.Lúc này, tại bên trong Hữu Nhĩ lâu, Thiện A Sơn với dáng vẻ phương phi đứngchắp tay phía trước cửa sổ, luận về hình thể, y còn phải to lớn hơn cả Nam Trúc,y ngắm nhìn Ảo Vọng rực rỡ sắc màu trong màn mưa đêm, bên trong phòng lạilà một màu đen kịt.Ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa cành cạch, Thiện A Sơn trầm giọng nói: “Vàođi.”Cửa mở, một nam nhân trên người còn dính nước mưa nhanh chóng tiến vào,đóng cửa lại, chính là Chưởng vệ thủ hạ của y, tên là Ngô Cùng Tẫn, cũng làtâm phúc của y.Ngô Cùng Tẫn bước nhanh đến phía sau y, chắp tay chào: “Hữu sứ, nhóm ngườilúc trước tham dự bắt cóc đã tra được hai tên. Kẻ bắt tiểu hài tử đi gọi là HoaLang, kẻ phối hợp hỗ trợ gọi là lão Cẩu, đều là địa đầu xà trong khu vực, tiếptục truy xét sâu hơn thì phát hiện không còn thấy hai người đó nữa rồi. Sau khisự việc xảy ra, hai người đều biến mất. Có người nhìn thấy, một người trong đólên đò rời khỏi Ảo Vọng sau khi sự việc xảy ra, hiện nay không biết hai ngườiđã đi nơi nào, trong lúc nhất thời sợ là rất khó tìm được.”Thiện A Sơn: “Cái gì gọi có tật giật mình? Chạy thật nhanh a, làm việc cũng rấtkín đáo. Hai tên đó có liên quan gì với tên Thanh Nha bên cạnh Vương VấnThiên không?”Ngô Cùng Tẫn: “Thanh Nha là địa đầu xà của địa đầu xà tại Ảo Vọng, là nhânvật số một trong đó, nếu nói có liên quan, khẳng định là có liên quan.”Thiện A Sơn: “Nếu đầu mối đã đứt rồi, thủ hạ của Thanh Nha phạm tội, hắn dùsao cũng phải có giải thích, bắt đi.”“Việc này…” Ngô Cùng Tẫn chần chừ nói: “Hiện tại chúng ta không có chứngcứ chứng minh là hắn làm, mạo muội bắt hắn e rằng không thích hợp. Tên đó cóthể lặn lộn tại Ảo Vọng cho tới bây giờ chắc chắn là có một số mối quan hệ,huống hồ phía bên Chưởng lệnh…”Thiện A Sơn: “Có chứng cứ hay không, không phải chỉ đoán bằng miệng, bắt vềthẩm vấn qua mới biết được. Thủ hạ của hắn ngang nhiên bắt cóc tại Ảo Vọng,bắt hắn về thẩm vấn là sai sao? U Sai đã tham gia rồi, sự tình đã làm lớn rồi,Chưởng lệnh cũng ngồi không yên, hình như đã đi Thiên Lưu sơn, đây chính làthời điểm ít cản trở nhất, muốn bắt người thì phải thừa dịp bậy giờ.”Ngô Cùng Tẫn đã hiểu rồi, lập tức đáp: “Được, vậy ta liền đi bắt người, nhấtđịnh cạy mở miệng của hắn!”Trong lâm viên, tiếng đàn tiếng hát vẫn cất lên trong các tòa nhà rường cộtchạm trổ như trước. Thanh Nha trở lại Kinh Hồng điện, xuống xe ngựa, một đôiguốc gỗ lạch cạch đạp trong nền dãy hành lang.Sau khi tìm một nơi yên tĩnh ngồi xuống, y lại ngồi ở đó bóc đậu phộng ăn,dường như vô cùng yêu thích món này.Không bao lâu sau, Cổ Thanh Chiếu vội vã đi tới, trực tiếp ngồi ở bên cạnh y,hỏi: “Họ Vương thế nào rồi?”Thanh Nha cười ha hả, miệng nhai ngấu nghiến, nói ra: “Đã bị mang đi U Nhai.U Sai để lại lời nói, bảo Già La Sơn móc ra hai mươi tỷ đổi người, kỳ hạn mộttháng, một tháng sau không nhìn thấy tiền, Vương Tuyết Đường cũng sẽ khôngnhìn thấy con hắn nữa.”“Hai mươi tỷ?” Cổ Thanh Chiếu hít vào một hơi khí lạnh, “Già La Sơn có tiềncỡ nào cũng chịu không nổi con số này a?”Thanh Nha: “Đó không phải là chuyện chúng ta cần quan tâm… Không ngoàidự liệu, Can nương quả nhiên đã biết rõ thân phận vị Thám Hoa lang kia.”Cổ Thanh Chiếu không hiểu, hỏi, “Can nương nói như thế nào?”Thanh Nha dừng động tác bóc đậu phộng trên tay lại, có phần không hiểu nói:“Bảo ta đừng có ngừng lại, cứ tiếp tục xử lý hắn.”Cổ Thanh Chiếu ngạc nhiên, “Có ý gì?”Thanh Nha: “Còn có thể có ý gì? Cứ như lúc trước vậy, tiếp tục âm thầm quấyrối vị Thám Hoa lang kia.”Cổ Thanh Chiếu: “Không phải, ý của ta là, Can nương cần gì phải gây khó dễvới vị Thám Hoa lang kia, giữa bọn họ hẳn là chưa từng có bất kỳ giao tiếp gìđi? Ta cũng chưa bao giờ nghe nói qua phía bên Can nương và vị Thám Hoalang kia có đụng chạm gì, với tính tình lạnh lùng bình đạm của Can nương,cũng không phải người đa sự, tại sao lại cứ bám chặt lấy Thám Hoa lang khôngbuông chứ? Vì sao a?”Thanh Nha: “Ta làm sao biết được? Dù sao thì ta cũng không thể hỏi rõ ràng,nếu không ngươi đi hỏi xem?”Trong mắt người ngoài, từ xa nhìn tới, trông hai người vào lúc này giống như làđang liếc mắt đưa tình, người ở xung quanh lui tới cũng không cảm thấy có gìkỳ lạ, Thanh Nha là nam nhân có thể đi vào trong phòng ngủ của lão bản nương,đều cho rằng giữa hai người có chen một chân, ngoại nhân đa số đều cho rằngCổ Thanh Chiếu là nhân tình của Thanh Nha.Chính vào lúc này, từ xa xa truyền đến một tràng âm thanh ầm ĩ, một đám bóngngười lao nhanh về phía bên này.Đám bảo vệ trong nhà chạy tới trước một bước khẩn cấp vọt đến bên cạnh CổThanh Chiếu, còn chưa kịp hỏi rõ là chuyện gì xảy ra, một đám người mặc trangphục Trấn Hải ty đã nhanh chóng vọt tới nơi, vây quanh hai người nam nữ đangsững sờ im lặng tại chỗ.“Lão bản nương, bọn họ cứ muốn xông vào, chúng ta cũng không cò ncáchnào…”Một gã đầu lĩnh hộ vệ khẩn cấp giải thích với Cổ Thanh Chiếu.Cổ Thanh Chiếu vung quạt tròn trong tay lên, ra hiệu không cần nói nữa, “Đãbiết rồi, việc này cũng không trách được các ngươi.”Toàn bộ Ảo Vọng, không quản là nơi nào, nếu Trấn Hải ty muốn xông vào thìđến đâu cũng được, Kinh Hồng điện cũng không có tư cách ngăn cản, nếukhông chính là cản trở công vụ.Thanh Nha đứng lên nhìn trái nhìn phải, quan sát những người vây quanh mình,trong tay lại bắt đầu bóc đậu phộng ăn, ném vỏ tán loạn, vẻ mặt bình tĩnh.Nhìn thấy người cầm đầu đi ra từ trong đám nhân thủ Trấn Hải ty bao vây xungquanh, Cổ Thanh Chiếu với vẻ đẹp mượt mà giữ lại từ tuổi thanh xuân mỉmcười nói: “Thì ra là Ngô chưởng vệ, ngọn gió nào đưa ngài thổi tới đây, cònhưng sư động chúng như vậy chứ, là ta đã làm ra chuyện gì không phù hợp quycủ sao?”“Không có quan hệ gì với lão bản nương.” Ngô Cùng Tẫn đáp lại một câu rồikhông để ý tới bà ta nữa, nhìn chằm chằm vào Thanh Nha hỏi: “Thanh Nha,ngươi nhận biết Hoa Lang và lão Cẩu không?”Thanh Nha đáp: “Nhận biết, đã gặp mặt, nhưng không quen thuộc.”Ngô Cùng Tẫn: “Hay cho một câu không quen thuộc? Chỗ của ta có một đốngchứng cứ chứng minh các ngươi rất quen thuộc. Thanh Nha, ngươi bị nghi cóliên quan tới việc ngang nhiên bắt cóc tại Ảo Vọng, theo chúng ta đi mộtchuyến đi.”Cổ Thanh Chiếu lập tức cất bước tiến lên, chắn phía trước Thanh Nha, “Ngôchưởng vệ, tại sao lại dính dáng tới chuyện bắt cóc gì rồi, về phần…”Bà ta đang định biến chuyện lớn thành chuyện nhỏ, nào ngờ lần này Ngô CùngTẫn hoàn toàn không nể mặt bà ta, phất tay đẩy ra, “Cút ra đi!”Một cánh tay nhanh như bóng ma, đột nhiên chụp lấy cổ tay gã ta, ngay tại lúctay của gã ta vừa sắp chạm đến vai Cổ Thanh Chiếu thì đã bị Thanh Nha xuấtthủ chụp lại rồi.Ngô Cùng Tẫn lập tức lạnh lùng nhìn chăm chú về phía Thanh Nha, trầm giọngnói: “Làm càn!”Ở xung quanh, nhân viên Trấn Hải ty lập tức tản ra, đao kiếm quang ảnh vungra, dồn dập chỉ về phía Thanh Nha.Thanh Nha không chút hoang mang đẩy Cổ Thanh Chiếu ra phía sau mình,không nhìn những đao quang kiếm ảnh ở xung quanh, buông ra cổ tay NgôCùng Tẫn ra, “Ngô chưởng vệ, có chuyện gì cứ nói, đi một chuyến thì đi mộtchuyến a, ta phối hợp là được, không nên động tay động chân với nữ nhân a.”Ngô Cùng Tẫn lạnh lùng hỏi: “Ngươi đang dạy ta làm việc sao?”Thanh Nha lập tức nhìn thẳng vào hai mắt gã ta, giọng điệu trở nên bất thiện,“Dạy ngươi? Ngươi suy nghĩ nhiều, ngươi hãy nghe cho kỹ đây, ta là đang cảnhcáo ngươi, ngươi có bản lĩnh thì động tới nàng một đầu ngón tay thử xem, tađảm bảo ngươi nhìn không thấy ánh mặt trời ngày mai, ngươi tin hay không?”Lời này vừa nói ra, đám hộ vệ bảo vệ Kinh Hồng điện lập tức kinh ngạc, lúctrước khi những nam nhân khác ôm ôm quơ quơ lão bản nương cũng khôngthấy vị này phản ứng như vậy, bây giờ đột nhiên bộc lộ khí phách ra ngoài, tứcthì làm cho bọn hắn nhìn với ánh mắt coi trọng hơn, đồng thời cũng lo lắng.Vấn đề là lời này lại nói ra ngay tại trước mặt một đám người Trấn Hải ty, nhưvậy làm sao Ngô Cùng Tẫn chịu cho nổi.Ánh mắt mọi người đều tập trung tại trên mặt Ngô Cùng Tẫn.Cổ Thanh Chiếu chậm rãi phe phẩy quạt tròn, không nói lời nào nữa, dáng vẻrất tầm thường.Ngô Cùng Tẫn căng cứng gương mặt, lạnh lùng đối diện với Thanh Nha, gã tanhìn thấy được trong mắt Thanh Nha chậm rãi bốc lên sát cơ, lời nói theo cảmtính đã đến miệng cuối cùng được nuốt trở vào, hít sâu một hơi, phất tay quátlớn: “Mang đi!”Lập tức có đao kiếm thử thăm dò tiến lên, lưỡi dao mũi kiếm đặt tại trên cổThanh Nha, sau đó một đám nhân viên Trấn Hải ty mới dám tiến lên tay, nhanhchóng khống chế Thanh Nha lại, áp giải người đuổi theo Ngô Cùng Tẫn, cùngrời đi.“Lão bản nương…”Đầu lĩnh hộ vệ tiến đến trước mặt Cổ Thanh Chiếu, cất lời nói.Cổ Thanh Chiếu nhấc tay ra hiệu ngừng, “Không sao, mọi người ai về chỗ nấy,làm việc của mình đi.”Dứt lời, bà ta ung dung xoay người rời đi, giống như chưa từng có chuyện gìxảy ra.

Bán TiênTác giả: Dược Thiên SầuTruyện Tiên Hiệp Bán Tiên Dược Thiên Sầu Trong thâm sơn có một đạo quan, hương hỏa sớm đã điêu linh. Bỉ nhân bất tài, tuổi vừa mới mười chín, từ nhỏ đã là một gã đạo sĩ, phía trên có hơn mười vị sư huynh, phía dưới chỉ mình ta nhỏ nhất, tục xưng là Quan môn đệ tử. Sư môn quá nghèo, các sư huynh không chịu được kham khổ, may mắn chưởng môn sư tôn độ lượng, tùy ý chúng sư huynh giải tán rời đi. Về sau có ba vị sư huynh biết lạc đường mà quay lại, tuổi khá lớn, đều đã bốn mươi năm mươi. Nhờ được sư tôn ưu ái, trước khi mất truyền vị trí chưởng môn cho Tiểu đạo, nhưng mà vô luận là tuổi tác hay từng trải đều không thể phục chúng, ba vị sư huynh không phục. Sư môn bất hạnh, Tiểu đạo không phải trái hồng mềm, tuyệt không thoái nhượng, nội đấu cùng họ. Trong thôn dưới núi, có tân cử nhân, là bạn bè từ khi còn nhỏ, trước khi sư tôn mất cũng có dặn dò, hộ tống nó vào kinh đi thi. Nghĩa bất dung từ, vả lại cứ để Tiểu đạo dạo một vòng nhân gian, trở về sẽ đấu cùng chúng sư huynh! Chương 01: Đi thi 3127 tự -… Hắc y nhân đang đè người xuống nghe lệnh liền rút chủy thủ ra lập tức muốnchém xuống.Đối diện với đám người không kiêng nể gì cả, dám ngay tại Ảo Vọng nói giếtngười liền giết người, Diêu thẩm hoảng sợ, kinh hô: “Ta nói!”Hắc y nhân cầm đầu nhấc tay ra hiệu, hắc y nhân khua chủy thủ lên liền dừngtay lại, tạm hoãn hạ dao.Diêu thẩm nhìn thấy vậy thì thở phào nhẹ nhõm, ngay sau đó liền lập tức rơi lệ,cất tiếng khóc lóc, cầu xin: “Nếu ta nói ra, bọn họ sẽ không bỏ qua cho chúngta.”Cầm đầu hắc y nhân, “Cứ nói đừng ngại, chỉ cần ngươi nói ra, về sau chúng tasẽ không ghé qua nơi đây, xem như ngươi chưa từng nói ra điều gì.” Thấy đốiphương cứ khóc sướt mướt không ngừng, cất lời cảnh cáo: “Xem ra phải chặthai cánh tay con trai ngươi thì ngươi mới bằng lòng nói ra rồi.”Diêu thẩm lập tức ngẩng đầu nói: “Lão Cẩu, là lão Cẩu, là hắn bức ta dụ VưuLệ rời đi. Ta cũng không muốn làm như vậy, Vưu Lệ cũng là ta nhìn nó lớn lêntừ nhỏ. Nhưng mà ta không còn cách nào khác, nếu không đồng ý làm như vậy,mẹ con chúng ta liền không thể tiếp tục sinh tồn tại Ảo Vọng nữa rồi!” Nướcmắt không ngừng tuôn trào.Hắc y nhân cầm đầu nói: “Hi vọng lời ngươi nói là thật. Nếu như có một câunói dối, mẹ con các ngươi là thật sự không còn sống nổi nữa rồi.” Dứt lời liềnxoay người rời đi.Lập tức có hai gã hắc y nhân rất nhanh tháo dỡ mấy tấm ván cửa ra, để cho y đitrước ra ngoài, những người khác đi theo ngay sau đó, một nhóm người rấtnhanh liền biến mất trên đường phố trong màn mưa đêm.Một đám người thần bí tới rất nhanh, đi cũng rất nhanh.Bên trong tiệm, thanh niên trẻ tuổi bò dậy khỏi mặt đất, tức giận vô cùng, rầm!Một quyền đấm tại trên quầy hàng, chỉ hận bản thân mình bất lực.Diêu thẩm giữ lại cánh tay con trai, thỉnh thoảng gạt lệ…Trong màn mưa đêm, bên bờ biển vẫn rất rực rỡ, người lui người tới, người lênngười xuống thuyền không ngừng.Nơi đây không giống Tinh La đảo, cần phải treo đèn lồng chờ thuyền gì đó,thuyền rảnh rỗi chờ đợi bên bờ, người nào muốn rời khỏi Ảo Vọng cứ việc trựctiếp tìm một chiếc thuyền trống, bước lên thuyền là được, thỏa thuận giá cảxong, đốt đèn lồng lên liền lập tức khởi hành.Dẫn theo mấy tên tùy tùng, Vương Tuyết Đường chính là làm như vậy, khuônmặt u ám bước lên thuyền rời đi.Tại đầu thuyền, một người ở sau lưng bung dù che mưa cho Vương TuyếtĐường.Ngược hướng ánh sáng đi vào trong bóng tối, Vương Tuyết Đường không biếtchuyến đi này sẽ có kết quả như thế nào, nhưng lão ta vẫn phải đi một chuyếntới Cẩm quốc kinh thành, đến Ty Nam phủ một lần, dù cho biết rõ Địa mẫuchưa chắc sẽ giúp mình đến U Nhai cứu con trai, nhưng vẫn là phải đi mộtchuyến, mặc kệ có được hay không, dù sao cũng phải cố gắng thử xem.Bên bờ biển rộn ràng nhốn nháo, một đám môn đồ chắp tay tiễn đưa, Tôn Cửucũng ở tại trong đó, đều là người của Già La Sơn.Không cần thiết một đống người chạy đến Ty Nam phủ, nơi đây có chuyện nơiđây, cần có người lưu lại…Nơi cao nhất Ảo Vọng, một quần thể công trình ánh đèn mờ nhạt thâm trầmnhìn bao quát toàn bộ khung cảnh Ảo Vọng, hai bên trái phải của khu nhà mỗibên có một tòa Nhĩ lâu tương đối thấp.Tả Nhĩ lâu là nơi ở của Tả sứ Vũ Phi của Trấn Hải ty, Vũ Phi chính là người củaĐệ Tam động Thiên Lưu sơn, luận về thân phận địa vị, hiện nay Liễu PhiêuPhiêu là thủ hạ của y.Hữu Nhĩ lâu thì là nơi ở của Hữu sứ Thiện A Sơn của Trấn Hải ty, Thiện A Sơnlà người của Đệ Tứ động Thiên Lưu sơn.Tả Hữu sứ kỳ thực chính là Phó sứ của Trấn Hải ty, Chu Hiên là Chính sứChưởng lệnh.Lúc này, tại bên trong Hữu Nhĩ lâu, Thiện A Sơn với dáng vẻ phương phi đứngchắp tay phía trước cửa sổ, luận về hình thể, y còn phải to lớn hơn cả Nam Trúc,y ngắm nhìn Ảo Vọng rực rỡ sắc màu trong màn mưa đêm, bên trong phòng lạilà một màu đen kịt.Ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa cành cạch, Thiện A Sơn trầm giọng nói: “Vàođi.”Cửa mở, một nam nhân trên người còn dính nước mưa nhanh chóng tiến vào,đóng cửa lại, chính là Chưởng vệ thủ hạ của y, tên là Ngô Cùng Tẫn, cũng làtâm phúc của y.Ngô Cùng Tẫn bước nhanh đến phía sau y, chắp tay chào: “Hữu sứ, nhóm ngườilúc trước tham dự bắt cóc đã tra được hai tên. Kẻ bắt tiểu hài tử đi gọi là HoaLang, kẻ phối hợp hỗ trợ gọi là lão Cẩu, đều là địa đầu xà trong khu vực, tiếptục truy xét sâu hơn thì phát hiện không còn thấy hai người đó nữa rồi. Sau khisự việc xảy ra, hai người đều biến mất. Có người nhìn thấy, một người trong đólên đò rời khỏi Ảo Vọng sau khi sự việc xảy ra, hiện nay không biết hai ngườiđã đi nơi nào, trong lúc nhất thời sợ là rất khó tìm được.”Thiện A Sơn: “Cái gì gọi có tật giật mình? Chạy thật nhanh a, làm việc cũng rấtkín đáo. Hai tên đó có liên quan gì với tên Thanh Nha bên cạnh Vương VấnThiên không?”Ngô Cùng Tẫn: “Thanh Nha là địa đầu xà của địa đầu xà tại Ảo Vọng, là nhânvật số một trong đó, nếu nói có liên quan, khẳng định là có liên quan.”Thiện A Sơn: “Nếu đầu mối đã đứt rồi, thủ hạ của Thanh Nha phạm tội, hắn dùsao cũng phải có giải thích, bắt đi.”“Việc này…” Ngô Cùng Tẫn chần chừ nói: “Hiện tại chúng ta không có chứngcứ chứng minh là hắn làm, mạo muội bắt hắn e rằng không thích hợp. Tên đó cóthể lặn lộn tại Ảo Vọng cho tới bây giờ chắc chắn là có một số mối quan hệ,huống hồ phía bên Chưởng lệnh…”Thiện A Sơn: “Có chứng cứ hay không, không phải chỉ đoán bằng miệng, bắt vềthẩm vấn qua mới biết được. Thủ hạ của hắn ngang nhiên bắt cóc tại Ảo Vọng,bắt hắn về thẩm vấn là sai sao? U Sai đã tham gia rồi, sự tình đã làm lớn rồi,Chưởng lệnh cũng ngồi không yên, hình như đã đi Thiên Lưu sơn, đây chính làthời điểm ít cản trở nhất, muốn bắt người thì phải thừa dịp bậy giờ.”Ngô Cùng Tẫn đã hiểu rồi, lập tức đáp: “Được, vậy ta liền đi bắt người, nhấtđịnh cạy mở miệng của hắn!”Trong lâm viên, tiếng đàn tiếng hát vẫn cất lên trong các tòa nhà rường cộtchạm trổ như trước. Thanh Nha trở lại Kinh Hồng điện, xuống xe ngựa, một đôiguốc gỗ lạch cạch đạp trong nền dãy hành lang.Sau khi tìm một nơi yên tĩnh ngồi xuống, y lại ngồi ở đó bóc đậu phộng ăn,dường như vô cùng yêu thích món này.Không bao lâu sau, Cổ Thanh Chiếu vội vã đi tới, trực tiếp ngồi ở bên cạnh y,hỏi: “Họ Vương thế nào rồi?”Thanh Nha cười ha hả, miệng nhai ngấu nghiến, nói ra: “Đã bị mang đi U Nhai.U Sai để lại lời nói, bảo Già La Sơn móc ra hai mươi tỷ đổi người, kỳ hạn mộttháng, một tháng sau không nhìn thấy tiền, Vương Tuyết Đường cũng sẽ khôngnhìn thấy con hắn nữa.”“Hai mươi tỷ?” Cổ Thanh Chiếu hít vào một hơi khí lạnh, “Già La Sơn có tiềncỡ nào cũng chịu không nổi con số này a?”Thanh Nha: “Đó không phải là chuyện chúng ta cần quan tâm… Không ngoàidự liệu, Can nương quả nhiên đã biết rõ thân phận vị Thám Hoa lang kia.”Cổ Thanh Chiếu không hiểu, hỏi, “Can nương nói như thế nào?”Thanh Nha dừng động tác bóc đậu phộng trên tay lại, có phần không hiểu nói:“Bảo ta đừng có ngừng lại, cứ tiếp tục xử lý hắn.”Cổ Thanh Chiếu ngạc nhiên, “Có ý gì?”Thanh Nha: “Còn có thể có ý gì? Cứ như lúc trước vậy, tiếp tục âm thầm quấyrối vị Thám Hoa lang kia.”Cổ Thanh Chiếu: “Không phải, ý của ta là, Can nương cần gì phải gây khó dễvới vị Thám Hoa lang kia, giữa bọn họ hẳn là chưa từng có bất kỳ giao tiếp gìđi? Ta cũng chưa bao giờ nghe nói qua phía bên Can nương và vị Thám Hoalang kia có đụng chạm gì, với tính tình lạnh lùng bình đạm của Can nương,cũng không phải người đa sự, tại sao lại cứ bám chặt lấy Thám Hoa lang khôngbuông chứ? Vì sao a?”Thanh Nha: “Ta làm sao biết được? Dù sao thì ta cũng không thể hỏi rõ ràng,nếu không ngươi đi hỏi xem?”Trong mắt người ngoài, từ xa nhìn tới, trông hai người vào lúc này giống như làđang liếc mắt đưa tình, người ở xung quanh lui tới cũng không cảm thấy có gìkỳ lạ, Thanh Nha là nam nhân có thể đi vào trong phòng ngủ của lão bản nương,đều cho rằng giữa hai người có chen một chân, ngoại nhân đa số đều cho rằngCổ Thanh Chiếu là nhân tình của Thanh Nha.Chính vào lúc này, từ xa xa truyền đến một tràng âm thanh ầm ĩ, một đám bóngngười lao nhanh về phía bên này.Đám bảo vệ trong nhà chạy tới trước một bước khẩn cấp vọt đến bên cạnh CổThanh Chiếu, còn chưa kịp hỏi rõ là chuyện gì xảy ra, một đám người mặc trangphục Trấn Hải ty đã nhanh chóng vọt tới nơi, vây quanh hai người nam nữ đangsững sờ im lặng tại chỗ.“Lão bản nương, bọn họ cứ muốn xông vào, chúng ta cũng không cò ncáchnào…”Một gã đầu lĩnh hộ vệ khẩn cấp giải thích với Cổ Thanh Chiếu.Cổ Thanh Chiếu vung quạt tròn trong tay lên, ra hiệu không cần nói nữa, “Đãbiết rồi, việc này cũng không trách được các ngươi.”Toàn bộ Ảo Vọng, không quản là nơi nào, nếu Trấn Hải ty muốn xông vào thìđến đâu cũng được, Kinh Hồng điện cũng không có tư cách ngăn cản, nếukhông chính là cản trở công vụ.Thanh Nha đứng lên nhìn trái nhìn phải, quan sát những người vây quanh mình,trong tay lại bắt đầu bóc đậu phộng ăn, ném vỏ tán loạn, vẻ mặt bình tĩnh.Nhìn thấy người cầm đầu đi ra từ trong đám nhân thủ Trấn Hải ty bao vây xungquanh, Cổ Thanh Chiếu với vẻ đẹp mượt mà giữ lại từ tuổi thanh xuân mỉmcười nói: “Thì ra là Ngô chưởng vệ, ngọn gió nào đưa ngài thổi tới đây, cònhưng sư động chúng như vậy chứ, là ta đã làm ra chuyện gì không phù hợp quycủ sao?”“Không có quan hệ gì với lão bản nương.” Ngô Cùng Tẫn đáp lại một câu rồikhông để ý tới bà ta nữa, nhìn chằm chằm vào Thanh Nha hỏi: “Thanh Nha,ngươi nhận biết Hoa Lang và lão Cẩu không?”Thanh Nha đáp: “Nhận biết, đã gặp mặt, nhưng không quen thuộc.”Ngô Cùng Tẫn: “Hay cho một câu không quen thuộc? Chỗ của ta có một đốngchứng cứ chứng minh các ngươi rất quen thuộc. Thanh Nha, ngươi bị nghi cóliên quan tới việc ngang nhiên bắt cóc tại Ảo Vọng, theo chúng ta đi mộtchuyến đi.”Cổ Thanh Chiếu lập tức cất bước tiến lên, chắn phía trước Thanh Nha, “Ngôchưởng vệ, tại sao lại dính dáng tới chuyện bắt cóc gì rồi, về phần…”Bà ta đang định biến chuyện lớn thành chuyện nhỏ, nào ngờ lần này Ngô CùngTẫn hoàn toàn không nể mặt bà ta, phất tay đẩy ra, “Cút ra đi!”Một cánh tay nhanh như bóng ma, đột nhiên chụp lấy cổ tay gã ta, ngay tại lúctay của gã ta vừa sắp chạm đến vai Cổ Thanh Chiếu thì đã bị Thanh Nha xuấtthủ chụp lại rồi.Ngô Cùng Tẫn lập tức lạnh lùng nhìn chăm chú về phía Thanh Nha, trầm giọngnói: “Làm càn!”Ở xung quanh, nhân viên Trấn Hải ty lập tức tản ra, đao kiếm quang ảnh vungra, dồn dập chỉ về phía Thanh Nha.Thanh Nha không chút hoang mang đẩy Cổ Thanh Chiếu ra phía sau mình,không nhìn những đao quang kiếm ảnh ở xung quanh, buông ra cổ tay NgôCùng Tẫn ra, “Ngô chưởng vệ, có chuyện gì cứ nói, đi một chuyến thì đi mộtchuyến a, ta phối hợp là được, không nên động tay động chân với nữ nhân a.”Ngô Cùng Tẫn lạnh lùng hỏi: “Ngươi đang dạy ta làm việc sao?”Thanh Nha lập tức nhìn thẳng vào hai mắt gã ta, giọng điệu trở nên bất thiện,“Dạy ngươi? Ngươi suy nghĩ nhiều, ngươi hãy nghe cho kỹ đây, ta là đang cảnhcáo ngươi, ngươi có bản lĩnh thì động tới nàng một đầu ngón tay thử xem, tađảm bảo ngươi nhìn không thấy ánh mặt trời ngày mai, ngươi tin hay không?”Lời này vừa nói ra, đám hộ vệ bảo vệ Kinh Hồng điện lập tức kinh ngạc, lúctrước khi những nam nhân khác ôm ôm quơ quơ lão bản nương cũng khôngthấy vị này phản ứng như vậy, bây giờ đột nhiên bộc lộ khí phách ra ngoài, tứcthì làm cho bọn hắn nhìn với ánh mắt coi trọng hơn, đồng thời cũng lo lắng.Vấn đề là lời này lại nói ra ngay tại trước mặt một đám người Trấn Hải ty, nhưvậy làm sao Ngô Cùng Tẫn chịu cho nổi.Ánh mắt mọi người đều tập trung tại trên mặt Ngô Cùng Tẫn.Cổ Thanh Chiếu chậm rãi phe phẩy quạt tròn, không nói lời nào nữa, dáng vẻrất tầm thường.Ngô Cùng Tẫn căng cứng gương mặt, lạnh lùng đối diện với Thanh Nha, gã tanhìn thấy được trong mắt Thanh Nha chậm rãi bốc lên sát cơ, lời nói theo cảmtính đã đến miệng cuối cùng được nuốt trở vào, hít sâu một hơi, phất tay quátlớn: “Mang đi!”Lập tức có đao kiếm thử thăm dò tiến lên, lưỡi dao mũi kiếm đặt tại trên cổThanh Nha, sau đó một đám nhân viên Trấn Hải ty mới dám tiến lên tay, nhanhchóng khống chế Thanh Nha lại, áp giải người đuổi theo Ngô Cùng Tẫn, cùngrời đi.“Lão bản nương…”Đầu lĩnh hộ vệ tiến đến trước mặt Cổ Thanh Chiếu, cất lời nói.Cổ Thanh Chiếu nhấc tay ra hiệu ngừng, “Không sao, mọi người ai về chỗ nấy,làm việc của mình đi.”Dứt lời, bà ta ung dung xoay người rời đi, giống như chưa từng có chuyện gìxảy ra.

Chương 473: Làm càn