Bán Tiên Dược Thiên Sầu Trong thâm sơn có một đạo quan, hương hỏa sớm đã điêu linh. Bỉ nhân bất tài, tuổi vừa mới mười chín, từ nhỏ đã là một gã đạo sĩ, phía trên có hơn mười vị sư huynh, phía dưới chỉ mình ta nhỏ nhất, tục xưng là Quan môn đệ tử. Sư môn quá nghèo, các sư huynh không chịu được kham khổ, may mắn chưởng môn sư tôn độ lượng, tùy ý chúng sư huynh giải tán rời đi. Về sau có ba vị sư huynh biết lạc đường mà quay lại, tuổi khá lớn, đều đã bốn mươi năm mươi. Nhờ được sư tôn ưu ái, trước khi mất truyền vị trí chưởng môn cho Tiểu đạo, nhưng mà vô luận là tuổi tác hay từng trải đều không thể phục chúng, ba vị sư huynh không phục. Sư môn bất hạnh, Tiểu đạo không phải trái hồng mềm, tuyệt không thoái nhượng, nội đấu cùng họ. Trong thôn dưới núi, có tân cử nhân, là bạn bè từ khi còn nhỏ, trước khi sư tôn mất cũng có dặn dò, hộ tống nó vào kinh đi thi. Nghĩa bất dung từ, vả lại cứ để Tiểu đạo dạo một vòng nhân gian, trở về sẽ đấu cùng chúng sư huynh! Chương 01: Đi thi 3127 tự -…

Chương 496: Đã quyết ý (1)

Bán TiênTác giả: Dược Thiên SầuTruyện Tiên Hiệp Bán Tiên Dược Thiên Sầu Trong thâm sơn có một đạo quan, hương hỏa sớm đã điêu linh. Bỉ nhân bất tài, tuổi vừa mới mười chín, từ nhỏ đã là một gã đạo sĩ, phía trên có hơn mười vị sư huynh, phía dưới chỉ mình ta nhỏ nhất, tục xưng là Quan môn đệ tử. Sư môn quá nghèo, các sư huynh không chịu được kham khổ, may mắn chưởng môn sư tôn độ lượng, tùy ý chúng sư huynh giải tán rời đi. Về sau có ba vị sư huynh biết lạc đường mà quay lại, tuổi khá lớn, đều đã bốn mươi năm mươi. Nhờ được sư tôn ưu ái, trước khi mất truyền vị trí chưởng môn cho Tiểu đạo, nhưng mà vô luận là tuổi tác hay từng trải đều không thể phục chúng, ba vị sư huynh không phục. Sư môn bất hạnh, Tiểu đạo không phải trái hồng mềm, tuyệt không thoái nhượng, nội đấu cùng họ. Trong thôn dưới núi, có tân cử nhân, là bạn bè từ khi còn nhỏ, trước khi sư tôn mất cũng có dặn dò, hộ tống nó vào kinh đi thi. Nghĩa bất dung từ, vả lại cứ để Tiểu đạo dạo một vòng nhân gian, trở về sẽ đấu cùng chúng sư huynh! Chương 01: Đi thi 3127 tự -… Chuyện gì vậy chứ?Một phen lời nói này của đối phương khiến cho Dữu Khánh sững sờ ngay tạichỗ, không nghĩ tới lòng dạ vị này lại rộng lớn bao dung như vậy, mối thù giếtcon vậy mà lại bỏ qua một cách nhẹ nhàng như thế. Nói chung là làm cho hắnkhông thể tiếp tục nói ra một loạt lời nói biện giải đã chuẩn bị sẵn.Còn có thể nói gì nữa bây giờ? Chuẩn bị một đống lời biện giải không phải làdùng để hóa giải oán cừu giữa hai bên sao, bây giờ người ta đã bày tỏ tha thứcho mình, nói tiếp chính là lời vô nghĩa.Nhưng vấn đề là nếu không nói một câu nói nào lại cảm thấy trong lòng khôngcó xác định.Nếu như đối phương thực sự là người biết rõ lí lẽ như thế, vậy thì ánh mắt ẩnchứa sát ý khiến cho lòng hắn rùng mình khi đối phương bước ra khỏi phòng đólà có ý nghĩa gì chứ?Hắn và Nam Trúc không khỏi quay mặt nhìn nhau.Sau một hồi hơi chút sửng sốt, hắn vẫn là nhịn không được cất lời nói tiếp:“Tiền bối phẩm hạnh thanh cao, đức độ, vãn bối thực sự kính nể, nhưng mà vãnbối vẫn muốn nói ra rõ ràng sự việc. Đêm đó tại Kinh Hồng điện, vãn bối thậtsự không có ý nghĩ muốn đẩy Vấn Thiên huynh vào chuyện bất nghĩa, chỉ vìvãn bối cô độc lẻ loi…”Vương Tuyết Đường lại nhấc tay ngắt lời hắn, nói: “Ta đã nói rồi, ta đã biết rõnhững việc xảy ra, không cần tiếp tục giải thích gì nữa. Ta nói chuyện quá khứchính là quá khứ, Thám Hoa lang chẳng lẽ không tin bản tọa sao?”“Không phải.” Dữu Khánh vội vàng xua tay, bày tỏ không phải là không tin.Vương Tuyết Đường không đợi cho hắn giải thích, lại ngắt lời: “Được rồi,Thám Hoa lang không cần suy nghĩ nhiều, yên tâm trở về là được. Ta còn cóchút công vụ môn phái cần phải giải quyết, không lưu ngươi lại nữa. Đồ trưởnglão, thay ta tiễn khách.”“Vâng.” Đồ Hưu Khôi đáp lời, trên mặt hiện nét tươi cười, đưa tay ra làm tư thếmời với hai sư huynh đệ, ông ta có thể hiểu được chuyện Vương Tuyết Đườngthay đổi thái độ.Cho dù Dữu Khánh có hàng ngàn hàng vạn lời muốn nói, nhưng đối diện vớikiểu thái độ khoan hồng độ lượng đó của Vương Tuyết Đường thì cũng khó thểnói ra, cảm giác giống như là súc thế đã lâu, hết sức tung ra một quyền nhưnglại đánh vào trên bông vải, tốn công vô ích.Đây là kết quả mà hắn muốn, nhưng sự khác biệt trong quá trình khiến cho hắncảm thấy đây không phải là kết quả mà mình mong muốn.Nhưng mà người ta đã là hết sức nhân từ, lời cũng đã nói đến mức độ này, hắncũng không còn lí do gì để tiếp tục nán lại, chỉ có thể đứng dậy nói lời từ biệt,rồi theo Đồ Hưu Khôi rời đi.Nam Trúc đuổi theo, Thanh Nha cũng nhấc đôi guốc gỗ cọc cọc đuổi theo.Vương Tuyết Đường lại lên tiếng kêu gọi một tiếng, “Thanh Nha, ngươi lưumột chút.”Thanh Nha quay đầu lại, hơi giật mình, đành phải quay trở về chỗ, ngồi xuống.Ngoài cửa, đưa khách nhân tống ra tới đoạn hành lang nằm ngoài khu vực nhânviên bảo vệ canh gác, Đồ Hưu Khôi vẻ mặt mỉm cười, chắp tay dừng lại, khôngcó đưa tiễn xa hơn.Dữu Khánh mấy lần quay đầu nhìn lại, có một loại cảm giác nào đó quanh quẩnthật lâu trong lòng, đợi cả nửa ngày, kết quả bị người ta dùng mấy câu nói liềnđuổi đi rồi, làm cho chính hắn cũng không biết như vậy có xem như là uất ứchay không.Trở về bên trong phòng, Đồ Hưu Khôi hơi gật đầu ra hiệu với Vương TuyếtĐường.Lúc này Vương Tuyết Đường mới nói với Thanh Nha: “Tại sao bọn chúng vẫncòn lề mề, dây dưa ở nơi này, đêm dài lắm mộng, chuyện mà Đồ trưởng lão dặndò, ngươi cần phải nhanh chóng thực hiện cho xong đi.”Thanh Nha biết chuyện mà lão ta nói tới chính là việc đuổi vị Thám Hoa langkia ra khỏi Ảo Vọng, y liền đứng lên trả lời: “Vương Chưởng môn cứ việc yêntâm, nhất định sẽ mau chóng hoàn thành.”Vương Tuyết Đường chậm rãi nhắm hai mắt lại.Đồ Hưu Khôi lập tức đưa tay ra hiệu cho Thanh Nha cứ tự tiện hành động,Thanh Nha khẽ gật đầu, rồi xoay người rời đi…Sau khi đi xuống lầu, hai sư huynh đệ gặp được Mục Ngạo Thiết đang chờ đợiphía dưới.Vừa gặp mặt, Mục Ngạo Thiết lập tức quan sát hai người từ trên xuống dướimột lượt, khi không nhìn thấy có vấn đề gì mới cất bước đuổi theo.Ba người đi xuyên qua khu vườn xinh đẹp, đi lên trên lầu trở về căn phòng củamình, sau đó Mục Ngạo Thiết cất lời hỏi: “Tại sao lâu như vậy mới đi ra?”Lúc trước y ở bên ngoài đợi rất lâu, không nghĩ tới bọn họ có thể chờ đợi trongcăn phòng của Vương Tuyết Đường đến nửa ngày, vô cùng lo lắng không biếtcó phải đã xảy ra chuyện gì rồi hay không? Nếu không phải là thỉnh thoảng cóthể nhìn thấy Dữu Khánh đảo qua bên cửa sổ, y thật sự đã tự mình xông vàonhìn xem tình hình rồi.Nam Trúc cười ha hả, “Còn có thể là tại sao, bị người ta cho leo cây nửa ngày.”Mục Ngạo Thiết tự nhiên là muốn quan tâm đến kết quả, “Kết quả như thếnào?”Nam Trúc giang hai tay ra, cười khổ nói:“Uổng làm tiểu nhân. Có vẻ như tự chúng ta đã quá lo lắng. Người ta nhìn rấtthoáng, nói rõ là do con trai của mình không đúng, tất cả đều là do con trai mìnhsai trước, nói rằng sự việc đã trôi qua, cũng không muốn tiếp tục truy xét cái gì,hại lão Thập Ngũ chuẩn bị sẵn một bụng lời nói cũng không thể phát huy đượctác dụng, sự việc kết thúc như thế đó. Thực sự phải nói, người có thể làmChưởng môn một môn phái lớn như vậy, lòng dạ quả thực không phải loại tiểunhân vật chúng ta đây có thể tưởng tượng.”Mục Ngạo Thiết cũng không nghĩ tới sự việc lại đơn giản như thế, ít nhiều cũngthở phào nhẹ nhõm theo.Sự việc có thể chuyện lớn biến thành chuyện nhỏ đương nhiên là kết quả tốtnhất, nếu không, tạo ra một loạt hậu quả cũng chưa chắc có thể hay, đó là điềumà không ai muốn nhìn thấy.Nhưng mà, khi ánh mắt liếc sang bên, nhìn thấy Dữu Khánh ngồi ở một bên sắcmặt âm trầm không nói lời nào, y có phần sửng sốt, tại sao có cảm giác lãoThập Ngũ không vui vẻ.Vào lúc này, Dữu Khánh chợt hỏi một câu, “Lão Cửu, chuyện bên ngươi chuẩnbị như thế nào rồi?”Mục Ngạo Thiết hạ thấp giọng trả lời: “Sợi dây ngươi ném xuống dưới đã đượcche giấu đi rồi, một mồi đánh lửa khác cũng đã được bố trí ổn thỏa tại vị tríthích hợp. Hẳn là không có vấn đề gì.”Nam Trúc nói: “Lão Cửu, một hồi, ngươi khổ cực một chút, quay lại tìm cơ hộidỡ xuống đi. Mà thôi, cũng không cần quan tâm tới nữa, sau này cho dù có bịphát hiện thấy thì cũng không có liên quan gì với chúng ta.”Dữu Khánh vẻ mặt nặng nề, âm trầm toát ra một câu, “Ngươi thật sự cho rằngVương Tuyết Đường có thể buông tha chúng ta sao?”Khi nói những lời này thì trong đầu hắn lại xuất hiện ánh mắt Vương TuyếtĐường nhìn hắn khi đi từ buồng trong bước ra, trong mắt ẩn chứa sát ý!Nam Trúc hoài nghi hỏi: “Ý của ngươi là, lão ta có thể nói không giữ lời?”Dữu Khánh: “Ta chỉ hỏi ngươi một câu, nếu như lão ta thực sự bỏ qua việc này,vì sao phải để cho chúng ta chờ đợi nửa ngày mới lộ diện?”Nam Trúc ngây người, nhất thời ấp úng, “Có khả năng… Có khả năng tronglòng cảm thấy có phần không thoải mái.”Tuy nói ra như vậy, nhưng trên mặt cũng lộ ra vẻ hoài nghi không chắc chắn.Chính vào lúc này, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng bước chân lóc cóc quenthuộc, ngay sau đó lại vang lên tiếng gõ cửa cọc cọc.

Bán TiênTác giả: Dược Thiên SầuTruyện Tiên Hiệp Bán Tiên Dược Thiên Sầu Trong thâm sơn có một đạo quan, hương hỏa sớm đã điêu linh. Bỉ nhân bất tài, tuổi vừa mới mười chín, từ nhỏ đã là một gã đạo sĩ, phía trên có hơn mười vị sư huynh, phía dưới chỉ mình ta nhỏ nhất, tục xưng là Quan môn đệ tử. Sư môn quá nghèo, các sư huynh không chịu được kham khổ, may mắn chưởng môn sư tôn độ lượng, tùy ý chúng sư huynh giải tán rời đi. Về sau có ba vị sư huynh biết lạc đường mà quay lại, tuổi khá lớn, đều đã bốn mươi năm mươi. Nhờ được sư tôn ưu ái, trước khi mất truyền vị trí chưởng môn cho Tiểu đạo, nhưng mà vô luận là tuổi tác hay từng trải đều không thể phục chúng, ba vị sư huynh không phục. Sư môn bất hạnh, Tiểu đạo không phải trái hồng mềm, tuyệt không thoái nhượng, nội đấu cùng họ. Trong thôn dưới núi, có tân cử nhân, là bạn bè từ khi còn nhỏ, trước khi sư tôn mất cũng có dặn dò, hộ tống nó vào kinh đi thi. Nghĩa bất dung từ, vả lại cứ để Tiểu đạo dạo một vòng nhân gian, trở về sẽ đấu cùng chúng sư huynh! Chương 01: Đi thi 3127 tự -… Chuyện gì vậy chứ?Một phen lời nói này của đối phương khiến cho Dữu Khánh sững sờ ngay tạichỗ, không nghĩ tới lòng dạ vị này lại rộng lớn bao dung như vậy, mối thù giếtcon vậy mà lại bỏ qua một cách nhẹ nhàng như thế. Nói chung là làm cho hắnkhông thể tiếp tục nói ra một loạt lời nói biện giải đã chuẩn bị sẵn.Còn có thể nói gì nữa bây giờ? Chuẩn bị một đống lời biện giải không phải làdùng để hóa giải oán cừu giữa hai bên sao, bây giờ người ta đã bày tỏ tha thứcho mình, nói tiếp chính là lời vô nghĩa.Nhưng vấn đề là nếu không nói một câu nói nào lại cảm thấy trong lòng khôngcó xác định.Nếu như đối phương thực sự là người biết rõ lí lẽ như thế, vậy thì ánh mắt ẩnchứa sát ý khiến cho lòng hắn rùng mình khi đối phương bước ra khỏi phòng đólà có ý nghĩa gì chứ?Hắn và Nam Trúc không khỏi quay mặt nhìn nhau.Sau một hồi hơi chút sửng sốt, hắn vẫn là nhịn không được cất lời nói tiếp:“Tiền bối phẩm hạnh thanh cao, đức độ, vãn bối thực sự kính nể, nhưng mà vãnbối vẫn muốn nói ra rõ ràng sự việc. Đêm đó tại Kinh Hồng điện, vãn bối thậtsự không có ý nghĩ muốn đẩy Vấn Thiên huynh vào chuyện bất nghĩa, chỉ vìvãn bối cô độc lẻ loi…”Vương Tuyết Đường lại nhấc tay ngắt lời hắn, nói: “Ta đã nói rồi, ta đã biết rõnhững việc xảy ra, không cần tiếp tục giải thích gì nữa. Ta nói chuyện quá khứchính là quá khứ, Thám Hoa lang chẳng lẽ không tin bản tọa sao?”“Không phải.” Dữu Khánh vội vàng xua tay, bày tỏ không phải là không tin.Vương Tuyết Đường không đợi cho hắn giải thích, lại ngắt lời: “Được rồi,Thám Hoa lang không cần suy nghĩ nhiều, yên tâm trở về là được. Ta còn cóchút công vụ môn phái cần phải giải quyết, không lưu ngươi lại nữa. Đồ trưởnglão, thay ta tiễn khách.”“Vâng.” Đồ Hưu Khôi đáp lời, trên mặt hiện nét tươi cười, đưa tay ra làm tư thếmời với hai sư huynh đệ, ông ta có thể hiểu được chuyện Vương Tuyết Đườngthay đổi thái độ.Cho dù Dữu Khánh có hàng ngàn hàng vạn lời muốn nói, nhưng đối diện vớikiểu thái độ khoan hồng độ lượng đó của Vương Tuyết Đường thì cũng khó thểnói ra, cảm giác giống như là súc thế đã lâu, hết sức tung ra một quyền nhưnglại đánh vào trên bông vải, tốn công vô ích.Đây là kết quả mà hắn muốn, nhưng sự khác biệt trong quá trình khiến cho hắncảm thấy đây không phải là kết quả mà mình mong muốn.Nhưng mà người ta đã là hết sức nhân từ, lời cũng đã nói đến mức độ này, hắncũng không còn lí do gì để tiếp tục nán lại, chỉ có thể đứng dậy nói lời từ biệt,rồi theo Đồ Hưu Khôi rời đi.Nam Trúc đuổi theo, Thanh Nha cũng nhấc đôi guốc gỗ cọc cọc đuổi theo.Vương Tuyết Đường lại lên tiếng kêu gọi một tiếng, “Thanh Nha, ngươi lưumột chút.”Thanh Nha quay đầu lại, hơi giật mình, đành phải quay trở về chỗ, ngồi xuống.Ngoài cửa, đưa khách nhân tống ra tới đoạn hành lang nằm ngoài khu vực nhânviên bảo vệ canh gác, Đồ Hưu Khôi vẻ mặt mỉm cười, chắp tay dừng lại, khôngcó đưa tiễn xa hơn.Dữu Khánh mấy lần quay đầu nhìn lại, có một loại cảm giác nào đó quanh quẩnthật lâu trong lòng, đợi cả nửa ngày, kết quả bị người ta dùng mấy câu nói liềnđuổi đi rồi, làm cho chính hắn cũng không biết như vậy có xem như là uất ứchay không.Trở về bên trong phòng, Đồ Hưu Khôi hơi gật đầu ra hiệu với Vương TuyếtĐường.Lúc này Vương Tuyết Đường mới nói với Thanh Nha: “Tại sao bọn chúng vẫncòn lề mề, dây dưa ở nơi này, đêm dài lắm mộng, chuyện mà Đồ trưởng lão dặndò, ngươi cần phải nhanh chóng thực hiện cho xong đi.”Thanh Nha biết chuyện mà lão ta nói tới chính là việc đuổi vị Thám Hoa langkia ra khỏi Ảo Vọng, y liền đứng lên trả lời: “Vương Chưởng môn cứ việc yêntâm, nhất định sẽ mau chóng hoàn thành.”Vương Tuyết Đường chậm rãi nhắm hai mắt lại.Đồ Hưu Khôi lập tức đưa tay ra hiệu cho Thanh Nha cứ tự tiện hành động,Thanh Nha khẽ gật đầu, rồi xoay người rời đi…Sau khi đi xuống lầu, hai sư huynh đệ gặp được Mục Ngạo Thiết đang chờ đợiphía dưới.Vừa gặp mặt, Mục Ngạo Thiết lập tức quan sát hai người từ trên xuống dướimột lượt, khi không nhìn thấy có vấn đề gì mới cất bước đuổi theo.Ba người đi xuyên qua khu vườn xinh đẹp, đi lên trên lầu trở về căn phòng củamình, sau đó Mục Ngạo Thiết cất lời hỏi: “Tại sao lâu như vậy mới đi ra?”Lúc trước y ở bên ngoài đợi rất lâu, không nghĩ tới bọn họ có thể chờ đợi trongcăn phòng của Vương Tuyết Đường đến nửa ngày, vô cùng lo lắng không biếtcó phải đã xảy ra chuyện gì rồi hay không? Nếu không phải là thỉnh thoảng cóthể nhìn thấy Dữu Khánh đảo qua bên cửa sổ, y thật sự đã tự mình xông vàonhìn xem tình hình rồi.Nam Trúc cười ha hả, “Còn có thể là tại sao, bị người ta cho leo cây nửa ngày.”Mục Ngạo Thiết tự nhiên là muốn quan tâm đến kết quả, “Kết quả như thếnào?”Nam Trúc giang hai tay ra, cười khổ nói:“Uổng làm tiểu nhân. Có vẻ như tự chúng ta đã quá lo lắng. Người ta nhìn rấtthoáng, nói rõ là do con trai của mình không đúng, tất cả đều là do con trai mìnhsai trước, nói rằng sự việc đã trôi qua, cũng không muốn tiếp tục truy xét cái gì,hại lão Thập Ngũ chuẩn bị sẵn một bụng lời nói cũng không thể phát huy đượctác dụng, sự việc kết thúc như thế đó. Thực sự phải nói, người có thể làmChưởng môn một môn phái lớn như vậy, lòng dạ quả thực không phải loại tiểunhân vật chúng ta đây có thể tưởng tượng.”Mục Ngạo Thiết cũng không nghĩ tới sự việc lại đơn giản như thế, ít nhiều cũngthở phào nhẹ nhõm theo.Sự việc có thể chuyện lớn biến thành chuyện nhỏ đương nhiên là kết quả tốtnhất, nếu không, tạo ra một loạt hậu quả cũng chưa chắc có thể hay, đó là điềumà không ai muốn nhìn thấy.Nhưng mà, khi ánh mắt liếc sang bên, nhìn thấy Dữu Khánh ngồi ở một bên sắcmặt âm trầm không nói lời nào, y có phần sửng sốt, tại sao có cảm giác lãoThập Ngũ không vui vẻ.Vào lúc này, Dữu Khánh chợt hỏi một câu, “Lão Cửu, chuyện bên ngươi chuẩnbị như thế nào rồi?”Mục Ngạo Thiết hạ thấp giọng trả lời: “Sợi dây ngươi ném xuống dưới đã đượcche giấu đi rồi, một mồi đánh lửa khác cũng đã được bố trí ổn thỏa tại vị tríthích hợp. Hẳn là không có vấn đề gì.”Nam Trúc nói: “Lão Cửu, một hồi, ngươi khổ cực một chút, quay lại tìm cơ hộidỡ xuống đi. Mà thôi, cũng không cần quan tâm tới nữa, sau này cho dù có bịphát hiện thấy thì cũng không có liên quan gì với chúng ta.”Dữu Khánh vẻ mặt nặng nề, âm trầm toát ra một câu, “Ngươi thật sự cho rằngVương Tuyết Đường có thể buông tha chúng ta sao?”Khi nói những lời này thì trong đầu hắn lại xuất hiện ánh mắt Vương TuyếtĐường nhìn hắn khi đi từ buồng trong bước ra, trong mắt ẩn chứa sát ý!Nam Trúc hoài nghi hỏi: “Ý của ngươi là, lão ta có thể nói không giữ lời?”Dữu Khánh: “Ta chỉ hỏi ngươi một câu, nếu như lão ta thực sự bỏ qua việc này,vì sao phải để cho chúng ta chờ đợi nửa ngày mới lộ diện?”Nam Trúc ngây người, nhất thời ấp úng, “Có khả năng… Có khả năng tronglòng cảm thấy có phần không thoải mái.”Tuy nói ra như vậy, nhưng trên mặt cũng lộ ra vẻ hoài nghi không chắc chắn.Chính vào lúc này, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng bước chân lóc cóc quenthuộc, ngay sau đó lại vang lên tiếng gõ cửa cọc cọc.

Bán TiênTác giả: Dược Thiên SầuTruyện Tiên Hiệp Bán Tiên Dược Thiên Sầu Trong thâm sơn có một đạo quan, hương hỏa sớm đã điêu linh. Bỉ nhân bất tài, tuổi vừa mới mười chín, từ nhỏ đã là một gã đạo sĩ, phía trên có hơn mười vị sư huynh, phía dưới chỉ mình ta nhỏ nhất, tục xưng là Quan môn đệ tử. Sư môn quá nghèo, các sư huynh không chịu được kham khổ, may mắn chưởng môn sư tôn độ lượng, tùy ý chúng sư huynh giải tán rời đi. Về sau có ba vị sư huynh biết lạc đường mà quay lại, tuổi khá lớn, đều đã bốn mươi năm mươi. Nhờ được sư tôn ưu ái, trước khi mất truyền vị trí chưởng môn cho Tiểu đạo, nhưng mà vô luận là tuổi tác hay từng trải đều không thể phục chúng, ba vị sư huynh không phục. Sư môn bất hạnh, Tiểu đạo không phải trái hồng mềm, tuyệt không thoái nhượng, nội đấu cùng họ. Trong thôn dưới núi, có tân cử nhân, là bạn bè từ khi còn nhỏ, trước khi sư tôn mất cũng có dặn dò, hộ tống nó vào kinh đi thi. Nghĩa bất dung từ, vả lại cứ để Tiểu đạo dạo một vòng nhân gian, trở về sẽ đấu cùng chúng sư huynh! Chương 01: Đi thi 3127 tự -… Chuyện gì vậy chứ?Một phen lời nói này của đối phương khiến cho Dữu Khánh sững sờ ngay tạichỗ, không nghĩ tới lòng dạ vị này lại rộng lớn bao dung như vậy, mối thù giếtcon vậy mà lại bỏ qua một cách nhẹ nhàng như thế. Nói chung là làm cho hắnkhông thể tiếp tục nói ra một loạt lời nói biện giải đã chuẩn bị sẵn.Còn có thể nói gì nữa bây giờ? Chuẩn bị một đống lời biện giải không phải làdùng để hóa giải oán cừu giữa hai bên sao, bây giờ người ta đã bày tỏ tha thứcho mình, nói tiếp chính là lời vô nghĩa.Nhưng vấn đề là nếu không nói một câu nói nào lại cảm thấy trong lòng khôngcó xác định.Nếu như đối phương thực sự là người biết rõ lí lẽ như thế, vậy thì ánh mắt ẩnchứa sát ý khiến cho lòng hắn rùng mình khi đối phương bước ra khỏi phòng đólà có ý nghĩa gì chứ?Hắn và Nam Trúc không khỏi quay mặt nhìn nhau.Sau một hồi hơi chút sửng sốt, hắn vẫn là nhịn không được cất lời nói tiếp:“Tiền bối phẩm hạnh thanh cao, đức độ, vãn bối thực sự kính nể, nhưng mà vãnbối vẫn muốn nói ra rõ ràng sự việc. Đêm đó tại Kinh Hồng điện, vãn bối thậtsự không có ý nghĩ muốn đẩy Vấn Thiên huynh vào chuyện bất nghĩa, chỉ vìvãn bối cô độc lẻ loi…”Vương Tuyết Đường lại nhấc tay ngắt lời hắn, nói: “Ta đã nói rồi, ta đã biết rõnhững việc xảy ra, không cần tiếp tục giải thích gì nữa. Ta nói chuyện quá khứchính là quá khứ, Thám Hoa lang chẳng lẽ không tin bản tọa sao?”“Không phải.” Dữu Khánh vội vàng xua tay, bày tỏ không phải là không tin.Vương Tuyết Đường không đợi cho hắn giải thích, lại ngắt lời: “Được rồi,Thám Hoa lang không cần suy nghĩ nhiều, yên tâm trở về là được. Ta còn cóchút công vụ môn phái cần phải giải quyết, không lưu ngươi lại nữa. Đồ trưởnglão, thay ta tiễn khách.”“Vâng.” Đồ Hưu Khôi đáp lời, trên mặt hiện nét tươi cười, đưa tay ra làm tư thếmời với hai sư huynh đệ, ông ta có thể hiểu được chuyện Vương Tuyết Đườngthay đổi thái độ.Cho dù Dữu Khánh có hàng ngàn hàng vạn lời muốn nói, nhưng đối diện vớikiểu thái độ khoan hồng độ lượng đó của Vương Tuyết Đường thì cũng khó thểnói ra, cảm giác giống như là súc thế đã lâu, hết sức tung ra một quyền nhưnglại đánh vào trên bông vải, tốn công vô ích.Đây là kết quả mà hắn muốn, nhưng sự khác biệt trong quá trình khiến cho hắncảm thấy đây không phải là kết quả mà mình mong muốn.Nhưng mà người ta đã là hết sức nhân từ, lời cũng đã nói đến mức độ này, hắncũng không còn lí do gì để tiếp tục nán lại, chỉ có thể đứng dậy nói lời từ biệt,rồi theo Đồ Hưu Khôi rời đi.Nam Trúc đuổi theo, Thanh Nha cũng nhấc đôi guốc gỗ cọc cọc đuổi theo.Vương Tuyết Đường lại lên tiếng kêu gọi một tiếng, “Thanh Nha, ngươi lưumột chút.”Thanh Nha quay đầu lại, hơi giật mình, đành phải quay trở về chỗ, ngồi xuống.Ngoài cửa, đưa khách nhân tống ra tới đoạn hành lang nằm ngoài khu vực nhânviên bảo vệ canh gác, Đồ Hưu Khôi vẻ mặt mỉm cười, chắp tay dừng lại, khôngcó đưa tiễn xa hơn.Dữu Khánh mấy lần quay đầu nhìn lại, có một loại cảm giác nào đó quanh quẩnthật lâu trong lòng, đợi cả nửa ngày, kết quả bị người ta dùng mấy câu nói liềnđuổi đi rồi, làm cho chính hắn cũng không biết như vậy có xem như là uất ứchay không.Trở về bên trong phòng, Đồ Hưu Khôi hơi gật đầu ra hiệu với Vương TuyếtĐường.Lúc này Vương Tuyết Đường mới nói với Thanh Nha: “Tại sao bọn chúng vẫncòn lề mề, dây dưa ở nơi này, đêm dài lắm mộng, chuyện mà Đồ trưởng lão dặndò, ngươi cần phải nhanh chóng thực hiện cho xong đi.”Thanh Nha biết chuyện mà lão ta nói tới chính là việc đuổi vị Thám Hoa langkia ra khỏi Ảo Vọng, y liền đứng lên trả lời: “Vương Chưởng môn cứ việc yêntâm, nhất định sẽ mau chóng hoàn thành.”Vương Tuyết Đường chậm rãi nhắm hai mắt lại.Đồ Hưu Khôi lập tức đưa tay ra hiệu cho Thanh Nha cứ tự tiện hành động,Thanh Nha khẽ gật đầu, rồi xoay người rời đi…Sau khi đi xuống lầu, hai sư huynh đệ gặp được Mục Ngạo Thiết đang chờ đợiphía dưới.Vừa gặp mặt, Mục Ngạo Thiết lập tức quan sát hai người từ trên xuống dướimột lượt, khi không nhìn thấy có vấn đề gì mới cất bước đuổi theo.Ba người đi xuyên qua khu vườn xinh đẹp, đi lên trên lầu trở về căn phòng củamình, sau đó Mục Ngạo Thiết cất lời hỏi: “Tại sao lâu như vậy mới đi ra?”Lúc trước y ở bên ngoài đợi rất lâu, không nghĩ tới bọn họ có thể chờ đợi trongcăn phòng của Vương Tuyết Đường đến nửa ngày, vô cùng lo lắng không biếtcó phải đã xảy ra chuyện gì rồi hay không? Nếu không phải là thỉnh thoảng cóthể nhìn thấy Dữu Khánh đảo qua bên cửa sổ, y thật sự đã tự mình xông vàonhìn xem tình hình rồi.Nam Trúc cười ha hả, “Còn có thể là tại sao, bị người ta cho leo cây nửa ngày.”Mục Ngạo Thiết tự nhiên là muốn quan tâm đến kết quả, “Kết quả như thếnào?”Nam Trúc giang hai tay ra, cười khổ nói:“Uổng làm tiểu nhân. Có vẻ như tự chúng ta đã quá lo lắng. Người ta nhìn rấtthoáng, nói rõ là do con trai của mình không đúng, tất cả đều là do con trai mìnhsai trước, nói rằng sự việc đã trôi qua, cũng không muốn tiếp tục truy xét cái gì,hại lão Thập Ngũ chuẩn bị sẵn một bụng lời nói cũng không thể phát huy đượctác dụng, sự việc kết thúc như thế đó. Thực sự phải nói, người có thể làmChưởng môn một môn phái lớn như vậy, lòng dạ quả thực không phải loại tiểunhân vật chúng ta đây có thể tưởng tượng.”Mục Ngạo Thiết cũng không nghĩ tới sự việc lại đơn giản như thế, ít nhiều cũngthở phào nhẹ nhõm theo.Sự việc có thể chuyện lớn biến thành chuyện nhỏ đương nhiên là kết quả tốtnhất, nếu không, tạo ra một loạt hậu quả cũng chưa chắc có thể hay, đó là điềumà không ai muốn nhìn thấy.Nhưng mà, khi ánh mắt liếc sang bên, nhìn thấy Dữu Khánh ngồi ở một bên sắcmặt âm trầm không nói lời nào, y có phần sửng sốt, tại sao có cảm giác lãoThập Ngũ không vui vẻ.Vào lúc này, Dữu Khánh chợt hỏi một câu, “Lão Cửu, chuyện bên ngươi chuẩnbị như thế nào rồi?”Mục Ngạo Thiết hạ thấp giọng trả lời: “Sợi dây ngươi ném xuống dưới đã đượcche giấu đi rồi, một mồi đánh lửa khác cũng đã được bố trí ổn thỏa tại vị tríthích hợp. Hẳn là không có vấn đề gì.”Nam Trúc nói: “Lão Cửu, một hồi, ngươi khổ cực một chút, quay lại tìm cơ hộidỡ xuống đi. Mà thôi, cũng không cần quan tâm tới nữa, sau này cho dù có bịphát hiện thấy thì cũng không có liên quan gì với chúng ta.”Dữu Khánh vẻ mặt nặng nề, âm trầm toát ra một câu, “Ngươi thật sự cho rằngVương Tuyết Đường có thể buông tha chúng ta sao?”Khi nói những lời này thì trong đầu hắn lại xuất hiện ánh mắt Vương TuyếtĐường nhìn hắn khi đi từ buồng trong bước ra, trong mắt ẩn chứa sát ý!Nam Trúc hoài nghi hỏi: “Ý của ngươi là, lão ta có thể nói không giữ lời?”Dữu Khánh: “Ta chỉ hỏi ngươi một câu, nếu như lão ta thực sự bỏ qua việc này,vì sao phải để cho chúng ta chờ đợi nửa ngày mới lộ diện?”Nam Trúc ngây người, nhất thời ấp úng, “Có khả năng… Có khả năng tronglòng cảm thấy có phần không thoải mái.”Tuy nói ra như vậy, nhưng trên mặt cũng lộ ra vẻ hoài nghi không chắc chắn.Chính vào lúc này, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng bước chân lóc cóc quenthuộc, ngay sau đó lại vang lên tiếng gõ cửa cọc cọc.

Chương 496: Đã quyết ý (1)