Bán Tiên Dược Thiên Sầu Trong thâm sơn có một đạo quan, hương hỏa sớm đã điêu linh. Bỉ nhân bất tài, tuổi vừa mới mười chín, từ nhỏ đã là một gã đạo sĩ, phía trên có hơn mười vị sư huynh, phía dưới chỉ mình ta nhỏ nhất, tục xưng là Quan môn đệ tử. Sư môn quá nghèo, các sư huynh không chịu được kham khổ, may mắn chưởng môn sư tôn độ lượng, tùy ý chúng sư huynh giải tán rời đi. Về sau có ba vị sư huynh biết lạc đường mà quay lại, tuổi khá lớn, đều đã bốn mươi năm mươi. Nhờ được sư tôn ưu ái, trước khi mất truyền vị trí chưởng môn cho Tiểu đạo, nhưng mà vô luận là tuổi tác hay từng trải đều không thể phục chúng, ba vị sư huynh không phục. Sư môn bất hạnh, Tiểu đạo không phải trái hồng mềm, tuyệt không thoái nhượng, nội đấu cùng họ. Trong thôn dưới núi, có tân cử nhân, là bạn bè từ khi còn nhỏ, trước khi sư tôn mất cũng có dặn dò, hộ tống nó vào kinh đi thi. Nghĩa bất dung từ, vả lại cứ để Tiểu đạo dạo một vòng nhân gian, trở về sẽ đấu cùng chúng sư huynh! Chương 01: Đi thi 3127 tự -…
Chương 514: Ngón chân đứt mọc lại
Bán TiênTác giả: Dược Thiên SầuTruyện Tiên Hiệp Bán Tiên Dược Thiên Sầu Trong thâm sơn có một đạo quan, hương hỏa sớm đã điêu linh. Bỉ nhân bất tài, tuổi vừa mới mười chín, từ nhỏ đã là một gã đạo sĩ, phía trên có hơn mười vị sư huynh, phía dưới chỉ mình ta nhỏ nhất, tục xưng là Quan môn đệ tử. Sư môn quá nghèo, các sư huynh không chịu được kham khổ, may mắn chưởng môn sư tôn độ lượng, tùy ý chúng sư huynh giải tán rời đi. Về sau có ba vị sư huynh biết lạc đường mà quay lại, tuổi khá lớn, đều đã bốn mươi năm mươi. Nhờ được sư tôn ưu ái, trước khi mất truyền vị trí chưởng môn cho Tiểu đạo, nhưng mà vô luận là tuổi tác hay từng trải đều không thể phục chúng, ba vị sư huynh không phục. Sư môn bất hạnh, Tiểu đạo không phải trái hồng mềm, tuyệt không thoái nhượng, nội đấu cùng họ. Trong thôn dưới núi, có tân cử nhân, là bạn bè từ khi còn nhỏ, trước khi sư tôn mất cũng có dặn dò, hộ tống nó vào kinh đi thi. Nghĩa bất dung từ, vả lại cứ để Tiểu đạo dạo một vòng nhân gian, trở về sẽ đấu cùng chúng sư huynh! Chương 01: Đi thi 3127 tự -… Phản ứng mãnh liệt như vậy sao? Chuyện gì vậy chứ?Cổ Thanh Chiếu và Bàng Thành Khâu đều choáng váng, tuy vậy người sau vẫnkhông hỏi lí do, nhận lệnh, xoay người cất bước rời đi.“Chậm đã.” Thanh Nha bỗng gọi lại.Bàng Thành Khâu xoay người lại quay đầu nhìn y, Cổ Thanh Chiếu cũng nhìnchằm chằm vào y, chỉ thấy vẻ mặt y thay đổi liên tục.Sau một chút suy nghĩ, Thanh Nha hỏi: “Ngươi nói là ba người tên Thám Hoachó chết kia tự mình đến đây sao?”Bàng Thành Khâu ít nhiều có chút quái lạ, không biết vì sao đối phương hỏi ralời này, gật đầu đáp: “Không sai, chính là ba người bọn họ, Thanh gia, ta khôngđến mức ngay cả ba người bọn họ mà cũng có thể nhận sai a.”“Chỉ có ba người bọn hắn tới đây sao?”“Vâng, không có người khác.”“Nhìn bọn hắn không có gì khác thường sao?”“Khác thường? Không có gì khác thường… Nga, có. Thanh gia, tên mập mạpkia hình như đã gầy đi một chút, trên người còn mặc một bộ tăng bào, nhìn rấtbắt mắt, việc này có vấn đề gì hay không?”“Bọn họ không bị thương sao?”“Bị thương sao? Không có, nhìn không thấy bị thương.”“Vậy thì thực kỳ lạ.” Thanh Nha liếc nhìn Cổ Thanh Chiếu, bà ta cũng đangphản ứng với tin này và nhìn tới đây với vẻ trầm ngâm, y phất phất tay với BàngThành Khâu, “Được rồi, đi đi.”Bàng Thành Khâu chào xin lui ra với lòng nghi hoặc.Không còn có người nào khác, Thanh Nha mới hỏi: “Không phải ngươi nói làba người bọn hắn bị thương rất nặng sao?”Cổ Thanh Chiếu chần chừ đáp: “Đúng vậy, ba người đó bị cực hình nặng hơnngươi nhiều, kinh mạch của tên Thám Hoa lang kia còn bị phá tan thành mảnhnhỏ, trên cơ bản tu vi bản thân đã bị phế bỏ rồi, đã được Minh tự âm thầm đưađi cứu chữa. Theo lý thuyết thì không có khả năng nhanh như vậy liền có thểlang thang khắp nơi như người không có việc gì như vậy. Hơn nữa, tin tức từphía Can nương chắc hẳn sẽ không có sai lầm mới đúng.”Những điều bà ta nói, chuyện sư huynh đệ ba người Dữu Khánh bị bắt gánh cựchình, còn có việc Thanh Nha bị bắt tra tấn, bây giờ đều đã trở thành bí mật, kểcả chuyện sư huynh đệ ba người được Minh tự đón đi chữa thương, toàn bộTrấn Hải ty đều đã ngậm miệng rồi, nói với bên ngoài, chính là những chuyệnđó hoàn toàn không có xảy ra đối với mấy người này.Nói một cách dễ hiểu là, cho tới tận bây giờ Trấn Hải ty cũng chưa bao giờ nghingờ mấy người này là hung thủ mưu sát Vương Tuyết Đường, ngay từ đầu, đãxác định được hung thủ chính là Đồ Hưu Khôi!Mà bây giờ Đồ Hưu Khôi đã chết rồi, nghe nói là sau khi biết được sẽ đem ôngta giao cho nhân viên của Ty Nam phủ ở tại Ảo Vọng, sợ phải gánh chịu cựchình giày vò, nên đã tự sát tại trong tù rồi.Mặc dù người đã chết, nhưng chứng cứ phạm tội lại vô cùng rõ ràng. Người củaTy Nam phủ âm thầm dự thính thẩm vấn, kể cả một số bằng chứng về nhữngchuyện làm bẩn thỉu khác của Vương Tuyết Đường cũng đều bị Trấn Hải tynắm giữ được, một số nhân chứng trên Tinh La đảo cũng đã bị bắt.Nói rằng Vương Tuyết Đường ỷ thế Địa mẫu để làm bậy, trong mắt người bênngoài thì đó cũng chẳng phải là chuyện gì đáng ngạc nhiên, vốn là dựa thế Địamẫu để làm ra không ít chuyện thiếu đạo đức, trong quá trình quật khởi Già LaSơn không biết đã thôn tính lợi ích của biết bao nhiêu người, không biết khiếncho biết bao nhiêu người cửa nát nhà tan, có oan không chỗ nói rõ, không phảidữa thế Địa mẫu thì làm sao có thể ngang ngược như thế?Người bên ngoài gần như không người nào biết rõ chân tướng sự việc, căn bảnkhông người nào biết rõ sư huynh đệ ba người Dữu Khánh và Thanh Nha từngbị cuốn vào việc này, sự việc Thanh Nha và Vương Vấn Thiên trà trộn với nhauđể cùng tham gia bắt cóc Tiểu Hắc cũng bị người xóa đi sạch sẽ.Kẻ thắng là vương, người bại là giặc, đã bị chết chính là bị trừng phạt đúng tội.Thanh Nha nghi hoặc hỏi, “Bây giờ cũng chỉ mới qua hai ba ngày, chấn thươngđã khỏi hẳn rồi sao?”Cổ Thanh Chiếu: “Từ lâu đã nghe nói y thuật của Minh tự có điểm độc đáo,nhưng bị thương nặng như vậy mà cũng có thể chữa khỏi nhanh như thế, quảthực không thể tưởng tượng nổi. Đúng rồi, nếu ngươi đã nghi ngờ, tại sao khônggặp mặt bọn hắn, đối diện dò xét hư thực cũng là rất hay nha, chuyện đang rấttốt vì sao phải từ chối gặp mặt?”“Rất tốt, ta như thế này là rất tốt sao?” Thanh Nha chỉ chỉ vào bắp đùi phải buộcchặt cố định của mình, lại vỗ vỗ hai gò má mình, “Ngươi đã quên rồi sao? Lầnđầu tiên gặp mặt, hắn liền dẫn U Sai tới, thiếu chút nữa thì đã cuốn cả chúng tavào, khiến chúng ta bị hù dọa chết khiếp, bây giờ Vương Vấn Thiên vẫn cònđang tại U Nhai chờ chết a, mà cũng không khác gì với đã chết.Khi gặp lại hắn lần nữa, chính là hại chết Văn Hầu của Thiên Lưu sơn, mẹ nó,ta trở thành đồng mưu. Lần gần nhất gặp mặt, hắn dứt khoát trực tiếp đùa chếtVương Tuyết Đường, nếu không phải được Can nương xuất thủ vớt ta ra, cáimạng này của ta e rằng phải bỏ lại bên trong ngục rồi, cho dù tránh thoát đượckiếp nạn thì cũng biến thành như vậy. Bây giờ hắn lại tìm tới cửa, ngươi có thểđoán được còn sẽ xảy ra chuyện gì không? Khó lòng phòng bị a, nếu không cẩnthận, sự việc Can nương dặn dò còn chưa có làm xong, ta đã phải bị hắn ‘làm’trước rồi.”Sau khi được nhắc nhở như vậy, Cổ Thanh Chiếu suy nghĩ thấy cũng phải, nhịnkhông được nhíu mày nói: “Đúng vậy a, mỗi lần hắn tìm tới cửa đúng là khôngbao lâu sau liền có chuyện xảy ra, thực sự không phải chuyện tốt a.”Thanh Nha: “Ta đang tự hỏi, cả cái Ảo Vọng to như vậy không còn người nàocòn sống sao? Tại sao mỗi lần có chuyện lại tới tìm ta chứ? Ta rất thân quen vớihắn sao? Mới rời khỏi Minh tự, lại chạy tời tìm ta làm gì chứ? Hắn đúng làkhông chút nào ngại ngùng, xa lạ gì a, cho rằng ta là cái gì, hắn muốn gặp liềngặp sao? Không thể nuông chiều tật xấu cho hắn.”Cổ Thanh Chiếu: “Vậy chuyện Can nương dặn dò ngươi phải làm sao bây giờ?”Thanh Nha: “Về chuyện của Can nương, ngươi cứ yên tâm, ta đã sắp xếp ngườiđi xúi giục vị thiếu Các chủ kia của Xích Lan các tới đây, tại Ảo Vọng này, vịđó càng đáng dựa dẫm hơn cha con Vương gia nhiều.”Cổ Thanh Chiếu: “Vậy về sau ngươi không định gặp mặt lại vị Thám Hoa langkia nữa sao?”Thanh Nha: “Nói chung là không thể để cho hắn đến đây nói muốn gặp ta thìlập tức cho hắn gặp mặt. Ta không thể để hắn dắt mũi đi, muốn gặp cũng phải làta chủ động đi tìm hắn, không thể để cho hắn có mưu đồ tìm đến ta.”Cổ Thanh Chiếu giơ quạt tròn lên che miệng cười…“Không có tại đây sao? Đi đâu rồi?”Ngoài cổng Kinh Hồng điện, đối diện với câu trả lời của Bàng Thành Khâu,Dữu Khánh cảm thấy khá bất ngờ.Bàng Thành Khâu lắc đầu: “Thanh gia đi đâu cũng không phải chuyện nào cũngnói cho ta biết, đó cũng không phải là chuyện ta nên dò hỏi.” Dứt lời gã ta ômquyền chào rồi xoay người rời đi.Sư huynh đệ ba người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, sau đó cùng nhau xoayngười đi khỏi.Trên đường phố người qua người lại, Nam Trúc hỏi: “Làm sao bây giờ?”Dữu Khánh: “Trước tiên về chỗ Hồ Vưu Lệ đã.”Nam Trúc: “Không hỏi thăm nữa sao?”Dữu Khánh: “Ở tại đây chúng ta cũng không quen biết được bao nhiêu người cótin tức linh thông, tìm không được Thanh Nha, vậy thì chỉ có thể đi liên hệ vớivị kia rồi.” Hắn bĩu bĩu môi hướng về phía Trấn Hải ty nằm trên địa thế caonhất nơi xa xa, ám chỉ tìm Liễu Phiêu Phiêu.Bây giờ cũng chỉ có thể làm như thế.Ba người một đường đi vòng vòng vèo vèo khắp nơi, sau đó Dữu Khánh trướctiên tìm đến một địa điểm liên hệ truyền tin tức với Liễu Phiêu Phiêu, âm thầmđem tin tức muốn biết thiết lập ra tại đó, rồi mới theo con đường quen thuộc trởvề nhà Hồ Vưu Lệ.Sau khi lên được ban công thì phát hiện thấy cửa bị khóa lại rồi, lần lượt lên bốncái sân thượng trước sau đều thấy đã bị khóa hết, cũng may không phải là“Thiên Cơ tỏa”, đối với tu sĩ mà nói mấy loại khóa bình thường này chính là đểtrưng bày, ba người trực tiếp vận công mở ra, cũng không sợ bị người khác pháthiện sẽ rước phải phiền phức gì, hàng xóm láng giềng đều biết rõ bọn họ vốnchính là khách trọ ở lại nơi đây.Sau khi vào nhà, giống như bọn họ dự liệu, Hồ Vưu Lệ quả nhiên không ở nhà,Tiểu Hắc cũng không.Ở tại cầu thang, bọn họ nhìn thấy được một tờ giấy nhắn lại, là Hồ Vưu Lệ viết,nói rằng không biết mấy ngày nay bọn họ đã đi đâu, không tiện để một mìnhTiểu Hắc ở lại trong nhà, nên đã dẫn Tiểu Hắc đi theo ra đường cùng đi buônbán kiếm tiền.Đối với việc này, sư huynh đệ ba người đều có thể lý giải, tại Ảo Vọng này, dựavào điều kiện của Hồ Vưu Lệ, nếu không nỗ lực kiếm tiền vậy thì thực sự sẽthành miệng ăn núi lở, không có khả năng một mực trông chừng Tiểu Hắc màkhông cần phải làm gì.Nhìn thấy được tin nhắn để lại, đã biết rõ không có việc gì, ba người lập tức yêntâm. Dữu Khánh quay đầu đi mở cửa sổ ra, phát tín hiệu cho Liễu Phiêu Phiêu,cũng không biết mấy ngày nay không trở về, Liễu Phiêu Phiêu có thể đúng lúcnhận được tín hiệu hay không.Mục Ngạo Thiết ngồi ở trên sàn nhà, cởi giày ra, tháo bỏ băng vải quấn trên bànchân mình.Khi một bàn chân được tháo hết xong, lập tức thu hút Dữu Khánh và Nam Trúcđi đến, đều nửa ngồi xổm vây quanh ở trước bàn chân Mục Ngạo Thiết.Bàn chân vốn thiếu hai ngón, bây giờ đã mọc lại đầy đủ hết rồi, chỉ là so với haingón chân vốn có trước đây, hai ngón mới mọc ra rõ ràng còn quá non mềm.Một bàn chân khác khi tháo băng ra, nhìn thấy năm ngón bị thiếu cũng đã mọcra lại đầy đủ rồi.Không có việc gì thì tốt, Dữu Khánh và Nam Trúc xem như thở phào ra một hơinhẹ nhõm, nếu không hai người sẽ phải áy náy cả đời.Tuy nhiên, cả ba người cũng không có gì vui vẻ.Nam Trúc lẩm bẩm một câu, “Ta nói a, sau khi xương vàng lan tràn ra khắp toànthân, ba người chúng ta sẽ không biến đổi thành yêu quái giống như ba vị trangchủ của Liệt Cốc sơn trang kia đi, khuôn mặt dữ tợn, mọc ra hai cánh?”Dữu Khánh: “Ba vị trang chủ đó không có xương vàng nha.”Nam Trúc lại lẩm bẩm, “Cha con Ngô Hắc có xương vàng nha, nếu thực sựkhông được, có thể biến thành như cha con bọn họ cũng được a, ít nhất thì nhìnvẫn bình thường, tuổi thọ cũng lâu dài, nói không chừng chúng ta cũng có thểkéo thành cao thủ Thượng Huyền cảnh giới nha.”Dữu Khánh xùy một tiếng, “Người ta là mạng dài, máu người ta cũng là vàngkim, chúng ta có sao?”Nam Trúc tức thì thở vắn than dài, “Việc này không thể kiểm soát được, trênxương sống tiếp tục lan tràn xuống, cuối cùng chúng ta có thể rơi vào cái chết tửtế, hay là rơi vào cuộc sống tệ hại a?”Dữu Khánh: “Tên Người mặt sắt kia sau khi leo ra khỏi Đại tuyền thì biến thànhba đầu sáu tay, có thể thấy quả thực là biến dị khác nhau tùy theo người, lo lắngnhiều như vậy cũng vô dụng, có thể sống tốt ngày nào tính ngày đó đi. Ít nhất,nhìn từ hiện tại, người có liên quan với nguồn suối kia hình như không có kẻnào đoản mệnh.”Tuy là nói như vậy, nhưng đều biết rõ là đang tự an ủi mình, có trời mới biết cóngày nào đó đột nhiên phù phù ngã xuống mặt đất hay không.Nam Trúc cười khổ cởi bỏ tăng bào trên người mình, cẩn thận vuốt ve cất giữcẩn thận, dáng vẻ vô cùng quý trọng.Đến nửa buổi chiều, bên này nhìn thấy cửa sổ nơi điểm bố trí giám sát của LiễuPhiêu Phiêu mở ra một nửa, liền biết Liễu Phiêu Phiêu đã nhận được tín hiệu,bên này mới đóng cửa sổ lại.Sau khi màn đêm buông xuống, cuối cùng Hồ Vưu Lệ cũng dẫn theo Tiểu Hắcđi trở về, hai người cũng không biết trên người mấy người Dữu Khánh đã xảy rachuyện gì, cho nên cũng không có cảm thấy có gì khác thường.Sau khi đã đối mặt xác nhận sự an toàn của hai người bọn họ, ba người DữuKhánh lại thừa dịp màn đêm cất bước rời nhà, bởi vì phía bên Liễu Phiêu Phiêucũng đã gửi đi tín hiệu.Sau một hồi đi dạo Ảo Vọng phồn hoa, ba người dạo bộ vào trong một chỗ ngõhẻm, rồi từ phía sau một viên gạch tường có thể di chuyển lấy được một tờ giấy.Ba người tìm cách tránh né tai mắt người khác, nhìn xem nội dung bên trên.Phản hồi của Liễu Phiêu Phiêu không khác lắm với tình hình Minh tăng đã nóicho biết. Chuyện lần này, cụ thể đã xảy ra chuyện gì thì ngay cả Liễu PhiêuPhiêu cũng không tìm hiểu được, và ngay cả cấp trên của nàng ta, Tả sứ Vũ Phicủa Trấn Hải ty cũng không rõ ràng lắm, v với tình cảnh hiện nay của LiễuPhiêu Phiêu thì cũng không tiện tìm hiểu quá nhiều. Nàng ta chỉ cảm thấy đây làcầm Đồ Hưu Khôi ra gánh tội thay.Liễu Phiêu Phiêu biết rõ Dữu Khánh còn có một nửa “Bạch la sa” khác, đã đoánđược là do Dữu Khánh hạ sát thủ.Không nghĩ tới là tình huống như thế, vì vậy sư huynh đệ ba người lại bôn ba điKinh Hồng điện, lại đi tìm Thanh Nha, nào ngờ Thanh Nha vẫn không có mặt.Không còn cách nào khác, bọn họ cũng không thể vì chuyện nhỏ mà bỏ việclớn, chỉ có thể trước tiên làm nhanh những việc mình có thể làm.Ba người lại một đường đi thẳng đến Bắc thị, đi đến khu vực Lão Tỉnh khanh,nhìn quanh nhìn quất tìm kiếm bảng hiệu “Linh Tê trai”, tìm kiếm cái cửa tiệmcó biểu tượng con cá bơi kia.
Bán TiênTác giả: Dược Thiên SầuTruyện Tiên Hiệp Bán Tiên Dược Thiên Sầu Trong thâm sơn có một đạo quan, hương hỏa sớm đã điêu linh. Bỉ nhân bất tài, tuổi vừa mới mười chín, từ nhỏ đã là một gã đạo sĩ, phía trên có hơn mười vị sư huynh, phía dưới chỉ mình ta nhỏ nhất, tục xưng là Quan môn đệ tử. Sư môn quá nghèo, các sư huynh không chịu được kham khổ, may mắn chưởng môn sư tôn độ lượng, tùy ý chúng sư huynh giải tán rời đi. Về sau có ba vị sư huynh biết lạc đường mà quay lại, tuổi khá lớn, đều đã bốn mươi năm mươi. Nhờ được sư tôn ưu ái, trước khi mất truyền vị trí chưởng môn cho Tiểu đạo, nhưng mà vô luận là tuổi tác hay từng trải đều không thể phục chúng, ba vị sư huynh không phục. Sư môn bất hạnh, Tiểu đạo không phải trái hồng mềm, tuyệt không thoái nhượng, nội đấu cùng họ. Trong thôn dưới núi, có tân cử nhân, là bạn bè từ khi còn nhỏ, trước khi sư tôn mất cũng có dặn dò, hộ tống nó vào kinh đi thi. Nghĩa bất dung từ, vả lại cứ để Tiểu đạo dạo một vòng nhân gian, trở về sẽ đấu cùng chúng sư huynh! Chương 01: Đi thi 3127 tự -… Phản ứng mãnh liệt như vậy sao? Chuyện gì vậy chứ?Cổ Thanh Chiếu và Bàng Thành Khâu đều choáng váng, tuy vậy người sau vẫnkhông hỏi lí do, nhận lệnh, xoay người cất bước rời đi.“Chậm đã.” Thanh Nha bỗng gọi lại.Bàng Thành Khâu xoay người lại quay đầu nhìn y, Cổ Thanh Chiếu cũng nhìnchằm chằm vào y, chỉ thấy vẻ mặt y thay đổi liên tục.Sau một chút suy nghĩ, Thanh Nha hỏi: “Ngươi nói là ba người tên Thám Hoachó chết kia tự mình đến đây sao?”Bàng Thành Khâu ít nhiều có chút quái lạ, không biết vì sao đối phương hỏi ralời này, gật đầu đáp: “Không sai, chính là ba người bọn họ, Thanh gia, ta khôngđến mức ngay cả ba người bọn họ mà cũng có thể nhận sai a.”“Chỉ có ba người bọn hắn tới đây sao?”“Vâng, không có người khác.”“Nhìn bọn hắn không có gì khác thường sao?”“Khác thường? Không có gì khác thường… Nga, có. Thanh gia, tên mập mạpkia hình như đã gầy đi một chút, trên người còn mặc một bộ tăng bào, nhìn rấtbắt mắt, việc này có vấn đề gì hay không?”“Bọn họ không bị thương sao?”“Bị thương sao? Không có, nhìn không thấy bị thương.”“Vậy thì thực kỳ lạ.” Thanh Nha liếc nhìn Cổ Thanh Chiếu, bà ta cũng đangphản ứng với tin này và nhìn tới đây với vẻ trầm ngâm, y phất phất tay với BàngThành Khâu, “Được rồi, đi đi.”Bàng Thành Khâu chào xin lui ra với lòng nghi hoặc.Không còn có người nào khác, Thanh Nha mới hỏi: “Không phải ngươi nói làba người bọn hắn bị thương rất nặng sao?”Cổ Thanh Chiếu chần chừ đáp: “Đúng vậy, ba người đó bị cực hình nặng hơnngươi nhiều, kinh mạch của tên Thám Hoa lang kia còn bị phá tan thành mảnhnhỏ, trên cơ bản tu vi bản thân đã bị phế bỏ rồi, đã được Minh tự âm thầm đưađi cứu chữa. Theo lý thuyết thì không có khả năng nhanh như vậy liền có thểlang thang khắp nơi như người không có việc gì như vậy. Hơn nữa, tin tức từphía Can nương chắc hẳn sẽ không có sai lầm mới đúng.”Những điều bà ta nói, chuyện sư huynh đệ ba người Dữu Khánh bị bắt gánh cựchình, còn có việc Thanh Nha bị bắt tra tấn, bây giờ đều đã trở thành bí mật, kểcả chuyện sư huynh đệ ba người được Minh tự đón đi chữa thương, toàn bộTrấn Hải ty đều đã ngậm miệng rồi, nói với bên ngoài, chính là những chuyệnđó hoàn toàn không có xảy ra đối với mấy người này.Nói một cách dễ hiểu là, cho tới tận bây giờ Trấn Hải ty cũng chưa bao giờ nghingờ mấy người này là hung thủ mưu sát Vương Tuyết Đường, ngay từ đầu, đãxác định được hung thủ chính là Đồ Hưu Khôi!Mà bây giờ Đồ Hưu Khôi đã chết rồi, nghe nói là sau khi biết được sẽ đem ôngta giao cho nhân viên của Ty Nam phủ ở tại Ảo Vọng, sợ phải gánh chịu cựchình giày vò, nên đã tự sát tại trong tù rồi.Mặc dù người đã chết, nhưng chứng cứ phạm tội lại vô cùng rõ ràng. Người củaTy Nam phủ âm thầm dự thính thẩm vấn, kể cả một số bằng chứng về nhữngchuyện làm bẩn thỉu khác của Vương Tuyết Đường cũng đều bị Trấn Hải tynắm giữ được, một số nhân chứng trên Tinh La đảo cũng đã bị bắt.Nói rằng Vương Tuyết Đường ỷ thế Địa mẫu để làm bậy, trong mắt người bênngoài thì đó cũng chẳng phải là chuyện gì đáng ngạc nhiên, vốn là dựa thế Địamẫu để làm ra không ít chuyện thiếu đạo đức, trong quá trình quật khởi Già LaSơn không biết đã thôn tính lợi ích của biết bao nhiêu người, không biết khiếncho biết bao nhiêu người cửa nát nhà tan, có oan không chỗ nói rõ, không phảidữa thế Địa mẫu thì làm sao có thể ngang ngược như thế?Người bên ngoài gần như không người nào biết rõ chân tướng sự việc, căn bảnkhông người nào biết rõ sư huynh đệ ba người Dữu Khánh và Thanh Nha từngbị cuốn vào việc này, sự việc Thanh Nha và Vương Vấn Thiên trà trộn với nhauđể cùng tham gia bắt cóc Tiểu Hắc cũng bị người xóa đi sạch sẽ.Kẻ thắng là vương, người bại là giặc, đã bị chết chính là bị trừng phạt đúng tội.Thanh Nha nghi hoặc hỏi, “Bây giờ cũng chỉ mới qua hai ba ngày, chấn thươngđã khỏi hẳn rồi sao?”Cổ Thanh Chiếu: “Từ lâu đã nghe nói y thuật của Minh tự có điểm độc đáo,nhưng bị thương nặng như vậy mà cũng có thể chữa khỏi nhanh như thế, quảthực không thể tưởng tượng nổi. Đúng rồi, nếu ngươi đã nghi ngờ, tại sao khônggặp mặt bọn hắn, đối diện dò xét hư thực cũng là rất hay nha, chuyện đang rấttốt vì sao phải từ chối gặp mặt?”“Rất tốt, ta như thế này là rất tốt sao?” Thanh Nha chỉ chỉ vào bắp đùi phải buộcchặt cố định của mình, lại vỗ vỗ hai gò má mình, “Ngươi đã quên rồi sao? Lầnđầu tiên gặp mặt, hắn liền dẫn U Sai tới, thiếu chút nữa thì đã cuốn cả chúng tavào, khiến chúng ta bị hù dọa chết khiếp, bây giờ Vương Vấn Thiên vẫn cònđang tại U Nhai chờ chết a, mà cũng không khác gì với đã chết.Khi gặp lại hắn lần nữa, chính là hại chết Văn Hầu của Thiên Lưu sơn, mẹ nó,ta trở thành đồng mưu. Lần gần nhất gặp mặt, hắn dứt khoát trực tiếp đùa chếtVương Tuyết Đường, nếu không phải được Can nương xuất thủ vớt ta ra, cáimạng này của ta e rằng phải bỏ lại bên trong ngục rồi, cho dù tránh thoát đượckiếp nạn thì cũng biến thành như vậy. Bây giờ hắn lại tìm tới cửa, ngươi có thểđoán được còn sẽ xảy ra chuyện gì không? Khó lòng phòng bị a, nếu không cẩnthận, sự việc Can nương dặn dò còn chưa có làm xong, ta đã phải bị hắn ‘làm’trước rồi.”Sau khi được nhắc nhở như vậy, Cổ Thanh Chiếu suy nghĩ thấy cũng phải, nhịnkhông được nhíu mày nói: “Đúng vậy a, mỗi lần hắn tìm tới cửa đúng là khôngbao lâu sau liền có chuyện xảy ra, thực sự không phải chuyện tốt a.”Thanh Nha: “Ta đang tự hỏi, cả cái Ảo Vọng to như vậy không còn người nàocòn sống sao? Tại sao mỗi lần có chuyện lại tới tìm ta chứ? Ta rất thân quen vớihắn sao? Mới rời khỏi Minh tự, lại chạy tời tìm ta làm gì chứ? Hắn đúng làkhông chút nào ngại ngùng, xa lạ gì a, cho rằng ta là cái gì, hắn muốn gặp liềngặp sao? Không thể nuông chiều tật xấu cho hắn.”Cổ Thanh Chiếu: “Vậy chuyện Can nương dặn dò ngươi phải làm sao bây giờ?”Thanh Nha: “Về chuyện của Can nương, ngươi cứ yên tâm, ta đã sắp xếp ngườiđi xúi giục vị thiếu Các chủ kia của Xích Lan các tới đây, tại Ảo Vọng này, vịđó càng đáng dựa dẫm hơn cha con Vương gia nhiều.”Cổ Thanh Chiếu: “Vậy về sau ngươi không định gặp mặt lại vị Thám Hoa langkia nữa sao?”Thanh Nha: “Nói chung là không thể để cho hắn đến đây nói muốn gặp ta thìlập tức cho hắn gặp mặt. Ta không thể để hắn dắt mũi đi, muốn gặp cũng phải làta chủ động đi tìm hắn, không thể để cho hắn có mưu đồ tìm đến ta.”Cổ Thanh Chiếu giơ quạt tròn lên che miệng cười…“Không có tại đây sao? Đi đâu rồi?”Ngoài cổng Kinh Hồng điện, đối diện với câu trả lời của Bàng Thành Khâu,Dữu Khánh cảm thấy khá bất ngờ.Bàng Thành Khâu lắc đầu: “Thanh gia đi đâu cũng không phải chuyện nào cũngnói cho ta biết, đó cũng không phải là chuyện ta nên dò hỏi.” Dứt lời gã ta ômquyền chào rồi xoay người rời đi.Sư huynh đệ ba người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, sau đó cùng nhau xoayngười đi khỏi.Trên đường phố người qua người lại, Nam Trúc hỏi: “Làm sao bây giờ?”Dữu Khánh: “Trước tiên về chỗ Hồ Vưu Lệ đã.”Nam Trúc: “Không hỏi thăm nữa sao?”Dữu Khánh: “Ở tại đây chúng ta cũng không quen biết được bao nhiêu người cótin tức linh thông, tìm không được Thanh Nha, vậy thì chỉ có thể đi liên hệ vớivị kia rồi.” Hắn bĩu bĩu môi hướng về phía Trấn Hải ty nằm trên địa thế caonhất nơi xa xa, ám chỉ tìm Liễu Phiêu Phiêu.Bây giờ cũng chỉ có thể làm như thế.Ba người một đường đi vòng vòng vèo vèo khắp nơi, sau đó Dữu Khánh trướctiên tìm đến một địa điểm liên hệ truyền tin tức với Liễu Phiêu Phiêu, âm thầmđem tin tức muốn biết thiết lập ra tại đó, rồi mới theo con đường quen thuộc trởvề nhà Hồ Vưu Lệ.Sau khi lên được ban công thì phát hiện thấy cửa bị khóa lại rồi, lần lượt lên bốncái sân thượng trước sau đều thấy đã bị khóa hết, cũng may không phải là“Thiên Cơ tỏa”, đối với tu sĩ mà nói mấy loại khóa bình thường này chính là đểtrưng bày, ba người trực tiếp vận công mở ra, cũng không sợ bị người khác pháthiện sẽ rước phải phiền phức gì, hàng xóm láng giềng đều biết rõ bọn họ vốnchính là khách trọ ở lại nơi đây.Sau khi vào nhà, giống như bọn họ dự liệu, Hồ Vưu Lệ quả nhiên không ở nhà,Tiểu Hắc cũng không.Ở tại cầu thang, bọn họ nhìn thấy được một tờ giấy nhắn lại, là Hồ Vưu Lệ viết,nói rằng không biết mấy ngày nay bọn họ đã đi đâu, không tiện để một mìnhTiểu Hắc ở lại trong nhà, nên đã dẫn Tiểu Hắc đi theo ra đường cùng đi buônbán kiếm tiền.Đối với việc này, sư huynh đệ ba người đều có thể lý giải, tại Ảo Vọng này, dựavào điều kiện của Hồ Vưu Lệ, nếu không nỗ lực kiếm tiền vậy thì thực sự sẽthành miệng ăn núi lở, không có khả năng một mực trông chừng Tiểu Hắc màkhông cần phải làm gì.Nhìn thấy được tin nhắn để lại, đã biết rõ không có việc gì, ba người lập tức yêntâm. Dữu Khánh quay đầu đi mở cửa sổ ra, phát tín hiệu cho Liễu Phiêu Phiêu,cũng không biết mấy ngày nay không trở về, Liễu Phiêu Phiêu có thể đúng lúcnhận được tín hiệu hay không.Mục Ngạo Thiết ngồi ở trên sàn nhà, cởi giày ra, tháo bỏ băng vải quấn trên bànchân mình.Khi một bàn chân được tháo hết xong, lập tức thu hút Dữu Khánh và Nam Trúcđi đến, đều nửa ngồi xổm vây quanh ở trước bàn chân Mục Ngạo Thiết.Bàn chân vốn thiếu hai ngón, bây giờ đã mọc lại đầy đủ hết rồi, chỉ là so với haingón chân vốn có trước đây, hai ngón mới mọc ra rõ ràng còn quá non mềm.Một bàn chân khác khi tháo băng ra, nhìn thấy năm ngón bị thiếu cũng đã mọcra lại đầy đủ rồi.Không có việc gì thì tốt, Dữu Khánh và Nam Trúc xem như thở phào ra một hơinhẹ nhõm, nếu không hai người sẽ phải áy náy cả đời.Tuy nhiên, cả ba người cũng không có gì vui vẻ.Nam Trúc lẩm bẩm một câu, “Ta nói a, sau khi xương vàng lan tràn ra khắp toànthân, ba người chúng ta sẽ không biến đổi thành yêu quái giống như ba vị trangchủ của Liệt Cốc sơn trang kia đi, khuôn mặt dữ tợn, mọc ra hai cánh?”Dữu Khánh: “Ba vị trang chủ đó không có xương vàng nha.”Nam Trúc lại lẩm bẩm, “Cha con Ngô Hắc có xương vàng nha, nếu thực sựkhông được, có thể biến thành như cha con bọn họ cũng được a, ít nhất thì nhìnvẫn bình thường, tuổi thọ cũng lâu dài, nói không chừng chúng ta cũng có thểkéo thành cao thủ Thượng Huyền cảnh giới nha.”Dữu Khánh xùy một tiếng, “Người ta là mạng dài, máu người ta cũng là vàngkim, chúng ta có sao?”Nam Trúc tức thì thở vắn than dài, “Việc này không thể kiểm soát được, trênxương sống tiếp tục lan tràn xuống, cuối cùng chúng ta có thể rơi vào cái chết tửtế, hay là rơi vào cuộc sống tệ hại a?”Dữu Khánh: “Tên Người mặt sắt kia sau khi leo ra khỏi Đại tuyền thì biến thànhba đầu sáu tay, có thể thấy quả thực là biến dị khác nhau tùy theo người, lo lắngnhiều như vậy cũng vô dụng, có thể sống tốt ngày nào tính ngày đó đi. Ít nhất,nhìn từ hiện tại, người có liên quan với nguồn suối kia hình như không có kẻnào đoản mệnh.”Tuy là nói như vậy, nhưng đều biết rõ là đang tự an ủi mình, có trời mới biết cóngày nào đó đột nhiên phù phù ngã xuống mặt đất hay không.Nam Trúc cười khổ cởi bỏ tăng bào trên người mình, cẩn thận vuốt ve cất giữcẩn thận, dáng vẻ vô cùng quý trọng.Đến nửa buổi chiều, bên này nhìn thấy cửa sổ nơi điểm bố trí giám sát của LiễuPhiêu Phiêu mở ra một nửa, liền biết Liễu Phiêu Phiêu đã nhận được tín hiệu,bên này mới đóng cửa sổ lại.Sau khi màn đêm buông xuống, cuối cùng Hồ Vưu Lệ cũng dẫn theo Tiểu Hắcđi trở về, hai người cũng không biết trên người mấy người Dữu Khánh đã xảy rachuyện gì, cho nên cũng không có cảm thấy có gì khác thường.Sau khi đã đối mặt xác nhận sự an toàn của hai người bọn họ, ba người DữuKhánh lại thừa dịp màn đêm cất bước rời nhà, bởi vì phía bên Liễu Phiêu Phiêucũng đã gửi đi tín hiệu.Sau một hồi đi dạo Ảo Vọng phồn hoa, ba người dạo bộ vào trong một chỗ ngõhẻm, rồi từ phía sau một viên gạch tường có thể di chuyển lấy được một tờ giấy.Ba người tìm cách tránh né tai mắt người khác, nhìn xem nội dung bên trên.Phản hồi của Liễu Phiêu Phiêu không khác lắm với tình hình Minh tăng đã nóicho biết. Chuyện lần này, cụ thể đã xảy ra chuyện gì thì ngay cả Liễu PhiêuPhiêu cũng không tìm hiểu được, và ngay cả cấp trên của nàng ta, Tả sứ Vũ Phicủa Trấn Hải ty cũng không rõ ràng lắm, v với tình cảnh hiện nay của LiễuPhiêu Phiêu thì cũng không tiện tìm hiểu quá nhiều. Nàng ta chỉ cảm thấy đây làcầm Đồ Hưu Khôi ra gánh tội thay.Liễu Phiêu Phiêu biết rõ Dữu Khánh còn có một nửa “Bạch la sa” khác, đã đoánđược là do Dữu Khánh hạ sát thủ.Không nghĩ tới là tình huống như thế, vì vậy sư huynh đệ ba người lại bôn ba điKinh Hồng điện, lại đi tìm Thanh Nha, nào ngờ Thanh Nha vẫn không có mặt.Không còn cách nào khác, bọn họ cũng không thể vì chuyện nhỏ mà bỏ việclớn, chỉ có thể trước tiên làm nhanh những việc mình có thể làm.Ba người lại một đường đi thẳng đến Bắc thị, đi đến khu vực Lão Tỉnh khanh,nhìn quanh nhìn quất tìm kiếm bảng hiệu “Linh Tê trai”, tìm kiếm cái cửa tiệmcó biểu tượng con cá bơi kia.
Bán TiênTác giả: Dược Thiên SầuTruyện Tiên Hiệp Bán Tiên Dược Thiên Sầu Trong thâm sơn có một đạo quan, hương hỏa sớm đã điêu linh. Bỉ nhân bất tài, tuổi vừa mới mười chín, từ nhỏ đã là một gã đạo sĩ, phía trên có hơn mười vị sư huynh, phía dưới chỉ mình ta nhỏ nhất, tục xưng là Quan môn đệ tử. Sư môn quá nghèo, các sư huynh không chịu được kham khổ, may mắn chưởng môn sư tôn độ lượng, tùy ý chúng sư huynh giải tán rời đi. Về sau có ba vị sư huynh biết lạc đường mà quay lại, tuổi khá lớn, đều đã bốn mươi năm mươi. Nhờ được sư tôn ưu ái, trước khi mất truyền vị trí chưởng môn cho Tiểu đạo, nhưng mà vô luận là tuổi tác hay từng trải đều không thể phục chúng, ba vị sư huynh không phục. Sư môn bất hạnh, Tiểu đạo không phải trái hồng mềm, tuyệt không thoái nhượng, nội đấu cùng họ. Trong thôn dưới núi, có tân cử nhân, là bạn bè từ khi còn nhỏ, trước khi sư tôn mất cũng có dặn dò, hộ tống nó vào kinh đi thi. Nghĩa bất dung từ, vả lại cứ để Tiểu đạo dạo một vòng nhân gian, trở về sẽ đấu cùng chúng sư huynh! Chương 01: Đi thi 3127 tự -… Phản ứng mãnh liệt như vậy sao? Chuyện gì vậy chứ?Cổ Thanh Chiếu và Bàng Thành Khâu đều choáng váng, tuy vậy người sau vẫnkhông hỏi lí do, nhận lệnh, xoay người cất bước rời đi.“Chậm đã.” Thanh Nha bỗng gọi lại.Bàng Thành Khâu xoay người lại quay đầu nhìn y, Cổ Thanh Chiếu cũng nhìnchằm chằm vào y, chỉ thấy vẻ mặt y thay đổi liên tục.Sau một chút suy nghĩ, Thanh Nha hỏi: “Ngươi nói là ba người tên Thám Hoachó chết kia tự mình đến đây sao?”Bàng Thành Khâu ít nhiều có chút quái lạ, không biết vì sao đối phương hỏi ralời này, gật đầu đáp: “Không sai, chính là ba người bọn họ, Thanh gia, ta khôngđến mức ngay cả ba người bọn họ mà cũng có thể nhận sai a.”“Chỉ có ba người bọn hắn tới đây sao?”“Vâng, không có người khác.”“Nhìn bọn hắn không có gì khác thường sao?”“Khác thường? Không có gì khác thường… Nga, có. Thanh gia, tên mập mạpkia hình như đã gầy đi một chút, trên người còn mặc một bộ tăng bào, nhìn rấtbắt mắt, việc này có vấn đề gì hay không?”“Bọn họ không bị thương sao?”“Bị thương sao? Không có, nhìn không thấy bị thương.”“Vậy thì thực kỳ lạ.” Thanh Nha liếc nhìn Cổ Thanh Chiếu, bà ta cũng đangphản ứng với tin này và nhìn tới đây với vẻ trầm ngâm, y phất phất tay với BàngThành Khâu, “Được rồi, đi đi.”Bàng Thành Khâu chào xin lui ra với lòng nghi hoặc.Không còn có người nào khác, Thanh Nha mới hỏi: “Không phải ngươi nói làba người bọn hắn bị thương rất nặng sao?”Cổ Thanh Chiếu chần chừ đáp: “Đúng vậy, ba người đó bị cực hình nặng hơnngươi nhiều, kinh mạch của tên Thám Hoa lang kia còn bị phá tan thành mảnhnhỏ, trên cơ bản tu vi bản thân đã bị phế bỏ rồi, đã được Minh tự âm thầm đưađi cứu chữa. Theo lý thuyết thì không có khả năng nhanh như vậy liền có thểlang thang khắp nơi như người không có việc gì như vậy. Hơn nữa, tin tức từphía Can nương chắc hẳn sẽ không có sai lầm mới đúng.”Những điều bà ta nói, chuyện sư huynh đệ ba người Dữu Khánh bị bắt gánh cựchình, còn có việc Thanh Nha bị bắt tra tấn, bây giờ đều đã trở thành bí mật, kểcả chuyện sư huynh đệ ba người được Minh tự đón đi chữa thương, toàn bộTrấn Hải ty đều đã ngậm miệng rồi, nói với bên ngoài, chính là những chuyệnđó hoàn toàn không có xảy ra đối với mấy người này.Nói một cách dễ hiểu là, cho tới tận bây giờ Trấn Hải ty cũng chưa bao giờ nghingờ mấy người này là hung thủ mưu sát Vương Tuyết Đường, ngay từ đầu, đãxác định được hung thủ chính là Đồ Hưu Khôi!Mà bây giờ Đồ Hưu Khôi đã chết rồi, nghe nói là sau khi biết được sẽ đem ôngta giao cho nhân viên của Ty Nam phủ ở tại Ảo Vọng, sợ phải gánh chịu cựchình giày vò, nên đã tự sát tại trong tù rồi.Mặc dù người đã chết, nhưng chứng cứ phạm tội lại vô cùng rõ ràng. Người củaTy Nam phủ âm thầm dự thính thẩm vấn, kể cả một số bằng chứng về nhữngchuyện làm bẩn thỉu khác của Vương Tuyết Đường cũng đều bị Trấn Hải tynắm giữ được, một số nhân chứng trên Tinh La đảo cũng đã bị bắt.Nói rằng Vương Tuyết Đường ỷ thế Địa mẫu để làm bậy, trong mắt người bênngoài thì đó cũng chẳng phải là chuyện gì đáng ngạc nhiên, vốn là dựa thế Địamẫu để làm ra không ít chuyện thiếu đạo đức, trong quá trình quật khởi Già LaSơn không biết đã thôn tính lợi ích của biết bao nhiêu người, không biết khiếncho biết bao nhiêu người cửa nát nhà tan, có oan không chỗ nói rõ, không phảidữa thế Địa mẫu thì làm sao có thể ngang ngược như thế?Người bên ngoài gần như không người nào biết rõ chân tướng sự việc, căn bảnkhông người nào biết rõ sư huynh đệ ba người Dữu Khánh và Thanh Nha từngbị cuốn vào việc này, sự việc Thanh Nha và Vương Vấn Thiên trà trộn với nhauđể cùng tham gia bắt cóc Tiểu Hắc cũng bị người xóa đi sạch sẽ.Kẻ thắng là vương, người bại là giặc, đã bị chết chính là bị trừng phạt đúng tội.Thanh Nha nghi hoặc hỏi, “Bây giờ cũng chỉ mới qua hai ba ngày, chấn thươngđã khỏi hẳn rồi sao?”Cổ Thanh Chiếu: “Từ lâu đã nghe nói y thuật của Minh tự có điểm độc đáo,nhưng bị thương nặng như vậy mà cũng có thể chữa khỏi nhanh như thế, quảthực không thể tưởng tượng nổi. Đúng rồi, nếu ngươi đã nghi ngờ, tại sao khônggặp mặt bọn hắn, đối diện dò xét hư thực cũng là rất hay nha, chuyện đang rấttốt vì sao phải từ chối gặp mặt?”“Rất tốt, ta như thế này là rất tốt sao?” Thanh Nha chỉ chỉ vào bắp đùi phải buộcchặt cố định của mình, lại vỗ vỗ hai gò má mình, “Ngươi đã quên rồi sao? Lầnđầu tiên gặp mặt, hắn liền dẫn U Sai tới, thiếu chút nữa thì đã cuốn cả chúng tavào, khiến chúng ta bị hù dọa chết khiếp, bây giờ Vương Vấn Thiên vẫn cònđang tại U Nhai chờ chết a, mà cũng không khác gì với đã chết.Khi gặp lại hắn lần nữa, chính là hại chết Văn Hầu của Thiên Lưu sơn, mẹ nó,ta trở thành đồng mưu. Lần gần nhất gặp mặt, hắn dứt khoát trực tiếp đùa chếtVương Tuyết Đường, nếu không phải được Can nương xuất thủ vớt ta ra, cáimạng này của ta e rằng phải bỏ lại bên trong ngục rồi, cho dù tránh thoát đượckiếp nạn thì cũng biến thành như vậy. Bây giờ hắn lại tìm tới cửa, ngươi có thểđoán được còn sẽ xảy ra chuyện gì không? Khó lòng phòng bị a, nếu không cẩnthận, sự việc Can nương dặn dò còn chưa có làm xong, ta đã phải bị hắn ‘làm’trước rồi.”Sau khi được nhắc nhở như vậy, Cổ Thanh Chiếu suy nghĩ thấy cũng phải, nhịnkhông được nhíu mày nói: “Đúng vậy a, mỗi lần hắn tìm tới cửa đúng là khôngbao lâu sau liền có chuyện xảy ra, thực sự không phải chuyện tốt a.”Thanh Nha: “Ta đang tự hỏi, cả cái Ảo Vọng to như vậy không còn người nàocòn sống sao? Tại sao mỗi lần có chuyện lại tới tìm ta chứ? Ta rất thân quen vớihắn sao? Mới rời khỏi Minh tự, lại chạy tời tìm ta làm gì chứ? Hắn đúng làkhông chút nào ngại ngùng, xa lạ gì a, cho rằng ta là cái gì, hắn muốn gặp liềngặp sao? Không thể nuông chiều tật xấu cho hắn.”Cổ Thanh Chiếu: “Vậy chuyện Can nương dặn dò ngươi phải làm sao bây giờ?”Thanh Nha: “Về chuyện của Can nương, ngươi cứ yên tâm, ta đã sắp xếp ngườiđi xúi giục vị thiếu Các chủ kia của Xích Lan các tới đây, tại Ảo Vọng này, vịđó càng đáng dựa dẫm hơn cha con Vương gia nhiều.”Cổ Thanh Chiếu: “Vậy về sau ngươi không định gặp mặt lại vị Thám Hoa langkia nữa sao?”Thanh Nha: “Nói chung là không thể để cho hắn đến đây nói muốn gặp ta thìlập tức cho hắn gặp mặt. Ta không thể để hắn dắt mũi đi, muốn gặp cũng phải làta chủ động đi tìm hắn, không thể để cho hắn có mưu đồ tìm đến ta.”Cổ Thanh Chiếu giơ quạt tròn lên che miệng cười…“Không có tại đây sao? Đi đâu rồi?”Ngoài cổng Kinh Hồng điện, đối diện với câu trả lời của Bàng Thành Khâu,Dữu Khánh cảm thấy khá bất ngờ.Bàng Thành Khâu lắc đầu: “Thanh gia đi đâu cũng không phải chuyện nào cũngnói cho ta biết, đó cũng không phải là chuyện ta nên dò hỏi.” Dứt lời gã ta ômquyền chào rồi xoay người rời đi.Sư huynh đệ ba người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, sau đó cùng nhau xoayngười đi khỏi.Trên đường phố người qua người lại, Nam Trúc hỏi: “Làm sao bây giờ?”Dữu Khánh: “Trước tiên về chỗ Hồ Vưu Lệ đã.”Nam Trúc: “Không hỏi thăm nữa sao?”Dữu Khánh: “Ở tại đây chúng ta cũng không quen biết được bao nhiêu người cótin tức linh thông, tìm không được Thanh Nha, vậy thì chỉ có thể đi liên hệ vớivị kia rồi.” Hắn bĩu bĩu môi hướng về phía Trấn Hải ty nằm trên địa thế caonhất nơi xa xa, ám chỉ tìm Liễu Phiêu Phiêu.Bây giờ cũng chỉ có thể làm như thế.Ba người một đường đi vòng vòng vèo vèo khắp nơi, sau đó Dữu Khánh trướctiên tìm đến một địa điểm liên hệ truyền tin tức với Liễu Phiêu Phiêu, âm thầmđem tin tức muốn biết thiết lập ra tại đó, rồi mới theo con đường quen thuộc trởvề nhà Hồ Vưu Lệ.Sau khi lên được ban công thì phát hiện thấy cửa bị khóa lại rồi, lần lượt lên bốncái sân thượng trước sau đều thấy đã bị khóa hết, cũng may không phải là“Thiên Cơ tỏa”, đối với tu sĩ mà nói mấy loại khóa bình thường này chính là đểtrưng bày, ba người trực tiếp vận công mở ra, cũng không sợ bị người khác pháthiện sẽ rước phải phiền phức gì, hàng xóm láng giềng đều biết rõ bọn họ vốnchính là khách trọ ở lại nơi đây.Sau khi vào nhà, giống như bọn họ dự liệu, Hồ Vưu Lệ quả nhiên không ở nhà,Tiểu Hắc cũng không.Ở tại cầu thang, bọn họ nhìn thấy được một tờ giấy nhắn lại, là Hồ Vưu Lệ viết,nói rằng không biết mấy ngày nay bọn họ đã đi đâu, không tiện để một mìnhTiểu Hắc ở lại trong nhà, nên đã dẫn Tiểu Hắc đi theo ra đường cùng đi buônbán kiếm tiền.Đối với việc này, sư huynh đệ ba người đều có thể lý giải, tại Ảo Vọng này, dựavào điều kiện của Hồ Vưu Lệ, nếu không nỗ lực kiếm tiền vậy thì thực sự sẽthành miệng ăn núi lở, không có khả năng một mực trông chừng Tiểu Hắc màkhông cần phải làm gì.Nhìn thấy được tin nhắn để lại, đã biết rõ không có việc gì, ba người lập tức yêntâm. Dữu Khánh quay đầu đi mở cửa sổ ra, phát tín hiệu cho Liễu Phiêu Phiêu,cũng không biết mấy ngày nay không trở về, Liễu Phiêu Phiêu có thể đúng lúcnhận được tín hiệu hay không.Mục Ngạo Thiết ngồi ở trên sàn nhà, cởi giày ra, tháo bỏ băng vải quấn trên bànchân mình.Khi một bàn chân được tháo hết xong, lập tức thu hút Dữu Khánh và Nam Trúcđi đến, đều nửa ngồi xổm vây quanh ở trước bàn chân Mục Ngạo Thiết.Bàn chân vốn thiếu hai ngón, bây giờ đã mọc lại đầy đủ hết rồi, chỉ là so với haingón chân vốn có trước đây, hai ngón mới mọc ra rõ ràng còn quá non mềm.Một bàn chân khác khi tháo băng ra, nhìn thấy năm ngón bị thiếu cũng đã mọcra lại đầy đủ rồi.Không có việc gì thì tốt, Dữu Khánh và Nam Trúc xem như thở phào ra một hơinhẹ nhõm, nếu không hai người sẽ phải áy náy cả đời.Tuy nhiên, cả ba người cũng không có gì vui vẻ.Nam Trúc lẩm bẩm một câu, “Ta nói a, sau khi xương vàng lan tràn ra khắp toànthân, ba người chúng ta sẽ không biến đổi thành yêu quái giống như ba vị trangchủ của Liệt Cốc sơn trang kia đi, khuôn mặt dữ tợn, mọc ra hai cánh?”Dữu Khánh: “Ba vị trang chủ đó không có xương vàng nha.”Nam Trúc lại lẩm bẩm, “Cha con Ngô Hắc có xương vàng nha, nếu thực sựkhông được, có thể biến thành như cha con bọn họ cũng được a, ít nhất thì nhìnvẫn bình thường, tuổi thọ cũng lâu dài, nói không chừng chúng ta cũng có thểkéo thành cao thủ Thượng Huyền cảnh giới nha.”Dữu Khánh xùy một tiếng, “Người ta là mạng dài, máu người ta cũng là vàngkim, chúng ta có sao?”Nam Trúc tức thì thở vắn than dài, “Việc này không thể kiểm soát được, trênxương sống tiếp tục lan tràn xuống, cuối cùng chúng ta có thể rơi vào cái chết tửtế, hay là rơi vào cuộc sống tệ hại a?”Dữu Khánh: “Tên Người mặt sắt kia sau khi leo ra khỏi Đại tuyền thì biến thànhba đầu sáu tay, có thể thấy quả thực là biến dị khác nhau tùy theo người, lo lắngnhiều như vậy cũng vô dụng, có thể sống tốt ngày nào tính ngày đó đi. Ít nhất,nhìn từ hiện tại, người có liên quan với nguồn suối kia hình như không có kẻnào đoản mệnh.”Tuy là nói như vậy, nhưng đều biết rõ là đang tự an ủi mình, có trời mới biết cóngày nào đó đột nhiên phù phù ngã xuống mặt đất hay không.Nam Trúc cười khổ cởi bỏ tăng bào trên người mình, cẩn thận vuốt ve cất giữcẩn thận, dáng vẻ vô cùng quý trọng.Đến nửa buổi chiều, bên này nhìn thấy cửa sổ nơi điểm bố trí giám sát của LiễuPhiêu Phiêu mở ra một nửa, liền biết Liễu Phiêu Phiêu đã nhận được tín hiệu,bên này mới đóng cửa sổ lại.Sau khi màn đêm buông xuống, cuối cùng Hồ Vưu Lệ cũng dẫn theo Tiểu Hắcđi trở về, hai người cũng không biết trên người mấy người Dữu Khánh đã xảy rachuyện gì, cho nên cũng không có cảm thấy có gì khác thường.Sau khi đã đối mặt xác nhận sự an toàn của hai người bọn họ, ba người DữuKhánh lại thừa dịp màn đêm cất bước rời nhà, bởi vì phía bên Liễu Phiêu Phiêucũng đã gửi đi tín hiệu.Sau một hồi đi dạo Ảo Vọng phồn hoa, ba người dạo bộ vào trong một chỗ ngõhẻm, rồi từ phía sau một viên gạch tường có thể di chuyển lấy được một tờ giấy.Ba người tìm cách tránh né tai mắt người khác, nhìn xem nội dung bên trên.Phản hồi của Liễu Phiêu Phiêu không khác lắm với tình hình Minh tăng đã nóicho biết. Chuyện lần này, cụ thể đã xảy ra chuyện gì thì ngay cả Liễu PhiêuPhiêu cũng không tìm hiểu được, và ngay cả cấp trên của nàng ta, Tả sứ Vũ Phicủa Trấn Hải ty cũng không rõ ràng lắm, v với tình cảnh hiện nay của LiễuPhiêu Phiêu thì cũng không tiện tìm hiểu quá nhiều. Nàng ta chỉ cảm thấy đây làcầm Đồ Hưu Khôi ra gánh tội thay.Liễu Phiêu Phiêu biết rõ Dữu Khánh còn có một nửa “Bạch la sa” khác, đã đoánđược là do Dữu Khánh hạ sát thủ.Không nghĩ tới là tình huống như thế, vì vậy sư huynh đệ ba người lại bôn ba điKinh Hồng điện, lại đi tìm Thanh Nha, nào ngờ Thanh Nha vẫn không có mặt.Không còn cách nào khác, bọn họ cũng không thể vì chuyện nhỏ mà bỏ việclớn, chỉ có thể trước tiên làm nhanh những việc mình có thể làm.Ba người lại một đường đi thẳng đến Bắc thị, đi đến khu vực Lão Tỉnh khanh,nhìn quanh nhìn quất tìm kiếm bảng hiệu “Linh Tê trai”, tìm kiếm cái cửa tiệmcó biểu tượng con cá bơi kia.