Bán Tiên Dược Thiên Sầu Trong thâm sơn có một đạo quan, hương hỏa sớm đã điêu linh. Bỉ nhân bất tài, tuổi vừa mới mười chín, từ nhỏ đã là một gã đạo sĩ, phía trên có hơn mười vị sư huynh, phía dưới chỉ mình ta nhỏ nhất, tục xưng là Quan môn đệ tử. Sư môn quá nghèo, các sư huynh không chịu được kham khổ, may mắn chưởng môn sư tôn độ lượng, tùy ý chúng sư huynh giải tán rời đi. Về sau có ba vị sư huynh biết lạc đường mà quay lại, tuổi khá lớn, đều đã bốn mươi năm mươi. Nhờ được sư tôn ưu ái, trước khi mất truyền vị trí chưởng môn cho Tiểu đạo, nhưng mà vô luận là tuổi tác hay từng trải đều không thể phục chúng, ba vị sư huynh không phục. Sư môn bất hạnh, Tiểu đạo không phải trái hồng mềm, tuyệt không thoái nhượng, nội đấu cùng họ. Trong thôn dưới núi, có tân cử nhân, là bạn bè từ khi còn nhỏ, trước khi sư tôn mất cũng có dặn dò, hộ tống nó vào kinh đi thi. Nghĩa bất dung từ, vả lại cứ để Tiểu đạo dạo một vòng nhân gian, trở về sẽ đấu cùng chúng sư huynh! Chương 01: Đi thi 3127 tự -…
Chương 515: Linh Tê trai (1)
Bán TiênTác giả: Dược Thiên SầuTruyện Tiên Hiệp Bán Tiên Dược Thiên Sầu Trong thâm sơn có một đạo quan, hương hỏa sớm đã điêu linh. Bỉ nhân bất tài, tuổi vừa mới mười chín, từ nhỏ đã là một gã đạo sĩ, phía trên có hơn mười vị sư huynh, phía dưới chỉ mình ta nhỏ nhất, tục xưng là Quan môn đệ tử. Sư môn quá nghèo, các sư huynh không chịu được kham khổ, may mắn chưởng môn sư tôn độ lượng, tùy ý chúng sư huynh giải tán rời đi. Về sau có ba vị sư huynh biết lạc đường mà quay lại, tuổi khá lớn, đều đã bốn mươi năm mươi. Nhờ được sư tôn ưu ái, trước khi mất truyền vị trí chưởng môn cho Tiểu đạo, nhưng mà vô luận là tuổi tác hay từng trải đều không thể phục chúng, ba vị sư huynh không phục. Sư môn bất hạnh, Tiểu đạo không phải trái hồng mềm, tuyệt không thoái nhượng, nội đấu cùng họ. Trong thôn dưới núi, có tân cử nhân, là bạn bè từ khi còn nhỏ, trước khi sư tôn mất cũng có dặn dò, hộ tống nó vào kinh đi thi. Nghĩa bất dung từ, vả lại cứ để Tiểu đạo dạo một vòng nhân gian, trở về sẽ đấu cùng chúng sư huynh! Chương 01: Đi thi 3127 tự -… Lão Tỉnh khanh, kỳ thực chính là một số cái hố được lựa chọn đào tại nhữngnơi khác nhau trong thời điểm những năm đầu thành lập Ảo Vọng, mục đích làvì để đào tìm nguồn nước uống, kết quả phát hiện thấy khu vực này hoàn toànkhông có nguồn nước, vì vậy để lại mấy cái hố sâu đọng nước không có tácdụng gì, bây giờ gần như đều đã trở thành hồ nước lớn.Lão Tỉnh khanh tại Bắc thị bây giờ cũng trở thành biểu tượng trung tâm của Bắcthị, với mật độ xây dựng cao tại Ảo Vọng, không gian trong khu vực phồn hoathịnh vượng như thế này đương nhiên sẽ không bị lãng phí, cho dù là một cái hốnước lớn cũng được người điều chỉnh xây dựng thành một tòa thủy tạ hoa lệ,vào đêm tối, ánh đèn nhiều màu sắc phản chiếu vào trong nước, lung linh đẹpmắt.“Nơi đây nào có Linh Tê trai gì chứ…”Sau khi dạo quanh một vòng trên các đường phố xung quanh hồ nước lớn,nhưng không nhìn thấy được cửa tiệm mục tiêu mà mình muốn tìm, Nam Trúckhông khỏi cất tiếng lầm bầm nghi hoặc.Nhưng mà vừa mới nói dứt lời, Mục Ngạo Thiết chợt lên tiếng: “Nhìn kìa.”Y dừng lại đầu một con hẻm, ngón tay chỉ tới biển hiệu treo tại góc tường củacửa hàng ở một bên, tạo thành từ một chuỗi đèn lồng, trên mỗi một chiếc đènlồng có một chữ, kết hợp lại với nhau chính là ba chữ “Linh Tê trai”, trên mộtchiếc đèn lồng ở phía dưới cùng là hình vẽ biểu tượng con cá bơi.Hai cửa hàng ở hai bên đầu hẻm đều có bảng hiệu, mà đèn lồng “Linh Tê trai” ởgóc tường gần như là chặn lấy đầu hẻm, ánh mắt ba người nhìn thẳng vào pháisâu trong ngõ hẻm, nhìn thấy phía cuối trong ngõ hẻm quả nhiên còn có mộtcửa hàng, biển hiệu cũng chính là “Linh Tê trai”.Ba người nhìn nhau, cảm thấy như đã nhận được niềm vui rất bất ngờ, cả ba cấtbước đi vào với lòng mong đợi thu hoạch được kết quả từ chuyến đi này.Bước đi tại trong ngõ hẻm với ánh đèn lờ mờ, có mấy con Trừ thử líu ríu chạyvụt qua dưới chân giống như quỷ mị.Đi chưa được mấy bước, Nam Trúc nhịn không được cất tiếng lẩm bẩm, “Ghêthật, cái cửa hàng này núp tại trong góc khuất như vậy, đi tới đi lui cũng khôngdễ phát hiện được, khách hàng bình thường có thể nhìn thấy được sao? Buônbán như vậy làm sao có thể buôn bán chứ?”Tuy là nói như thế, nhưng thực tế tại Ảo Vọng này, việc cửa hàng tận dụng triệtđể mọi nơi mọi chốn là rất phổ biến.Ngõ hẻm cũng không sâu, cửa tiệm Linh Tê trai gần như rộng bằng với chiềurộng hẻm.Ba người dừng bước tại cửa vào, nhìn nhìn biển hiệu trên cửa, Dữu Khánh lầnnữa giơ chiếc nhẫn trên tay lên, so sánh với biểu tượng trên biển hiệu lần nữa,xác nhận chúng giống nhau, đang định cất bước đi vào thì chợt ngẩn ra, lại nhìnchăm chú vào tấm biển hiệu kia lần nữa.Nam Trúc cất tiếng kêu gọi, “Đi, vào xem đi.”Nhưng Dữu Khánh đưa tay kéo ống tay áo của gã lại, thấp giọng hỏi: “Ngươixác định hôm đó tìm hiểu tin tức, người ta nói là cửa hàng này chỉ mới khaitrương mấy ngày sao?”“Đúng vậy, có vấn đề gì sao?” Nam Trúc không hiểu, thuận thế quay nhìn lạitấm bảng hiệu, cũng thuận theo dòng suy nghĩ của Dữu Khánh, gã cũng độtnhiên sững sờ.Nhìn chằm chằm vào tấm bảng hiệu, Mục Ngạo Thiết nói: “Cửa hàng này hẳnlà đã khai trương một quãng thời gian không ngắn, ít nhất thì tấm bảng hiệu nàyđược viết trong thời gian không ngắn.”Không cần y giải thích, bản thân Nam Trúc cũng nhìn ra được, tấm bảng hiệunày đã có dấu vết của thời gian, có một số vị trí đã hơi bị loang lổ, nhìn qua liềnbiết chắc đây không thể là một tấm bảng hiệu mới làm ra, gã không khỏi chầnchừ nói: “Ta chắc hẳn đã nhớ không lầm?”“Vào nhìn xem.” Dữu Khánh nói xong liền cất bước tiến vào trước.Ánh sáng bên trong cũng không được tốt lắm, cảm giác khi tiến vào lần đầu tiênchính là nhìn nơi nào cũng đều tương đối mông lung.Tại không gian nho nhỏ đối diện với cửa vào có một cái quầy hàng, phía sau làmột bức tường, trên kệ tường sắp xếp một dãy bình lọ to to nhỏ nhỏ với nhiềumàu sắc khác nhau, trông có vẻ rất lộn xộn.Trên quầy hàng còn có một con mèo lông tuyết trắng nằm cuộn mình, nhận thấycó người tiến vào nó cũng chỉ trợn mắt nhìn nhìn, sau đó lại tiếp tục ngủ ngonlành.Ba người nhìn nhìn ra phía sau quầy hàng, phát hiện không có người nào, chỉ cómột cái ghế trống không mà thôi.Vào lúc này, đột nhiên vang lên giọng nói khàn khàn của một lão già, “Ba vịquý khách muốn mua cái gì?”Sư huynh đệ ba người đồng loạt ngẩng đầu nhìn hướng lên trên, thiếu một chútgiật nảy cả mình, chỉ thấy trên đầu tường đối diện với cửa có một cái đầu, mộtcái đầu lão già âm u tăm tối, cũng không biết có phải bởi vì nguyên nhân ánhsáng hay không mà nhìn nét tươi cười trên mặt cái đầu khiến người ta có mộtloại cảm giác quỷ dị.Cái đầu mọc ở trên tường sao? Ba người trợn mắt há mồm nhìn chằm chằm,một lúc sau, Dữu Khánh giật giật hầu kết cất tiếng trả lời: “Trước tiên nhìn xemđã rồi nói tiếp.”“Mời quý khách vào bên trong.” Lão đầu vứt lại một câu, rồi cái đầu cũng thừvào trong tường.Ba người quay mặt nhìn nhau một hồi, sau đó vượt qua quầy hàng, vòng ra saubức tường kia, băng qua hết khoảng không gian nhỏ hẹp trước sảnh đón cửachính, không gian trước mắt bỗng nhiên trở nên rộng rãi, dưới ánh sáng u ámbày những dãy kệ và lu lớn.Ba người tạm thời không có lòng quan sát hoàn cảnh nơi đây, đều nhất tề soànsoạt quay đầu nhìn về phía vị trí có tiếng bước chân tình thịch đi xuống, nhìnthấy một lão già lưng còng mái tóc hoa râm, khi cười hiện ra đầy nếp nhănnheo, trong tay xách một chiếc đèn lồng từ trên cầu thang đi xuống, khuôn mặtdưới ánh đèn chiếu rọi chính là khuôn mặt đã nhìn thấy lúc trước ở trên tường.Lúc này ba người mới hiểu được trên đỉnh tường mọc ra cái đầu là chuyện gìxảy ra, thì ra mặt sau tường chính là cầu thang, người đứng ở trên cầu thangvươn đầu qua khỏi tường mà thôi, khiến cho bọn hắn sợ bóng sợ gió một hồi,còn tưởng rằng là thủ đoạn thuật pháp gì đó.Ngoại trừ tiếng bước chân đi xuống lầu của lão già, nơi đây rất yên tĩnh, dườngnhư những bức tường đã ngăn cách tất cả tiếng ầm ĩ náo nhiệt ở bên ngoài.“Quý khách muốn xem hàng, thắp hết đèn lên đi.”Đi xuống hết cầu thang, lão già cất tiếng gọi to, sau đó cầm đèn lồng trong taytreo lên bên cạnh cầu thang.Ở một bên lại có ánh đèn sáng lên, sư huynh đệ ba người quay đầu nhìn tới,nhìn thấy một người Một Mắt cao gầy cầm mồi lửa bốc cháy trong tay, đangthắp sáng từng ngọn đèn bên trong phòng.Chỉ chốc lát sau, khắp nơi đèn đuốc sáng ngời xua đi bầu không khí âm trầmbên trong phòng, nhìn sắc mặt của lão già cũng có vẻ bình thường hơn không ít.“Các loại lò đan, các loại vật liệu cần cho luyện đan, bản tiệm hầu như khôngthiếu, cho dù bản tiệm không có, chỉ cần quý khách không gấp gáp, chúng tacũng có thể hỗ trợ tìm kiếm.”Lão già còng lưng cất giọng nói khàn khàn giới thiệu một chút, rồi đưa tay rahiệu mời.Sư huynh đệ ba người cùng đi theo lão vào trong những dãy kệ kia, trên cácbình bình lọ lọ có dán các loại nhãn mác khác nhau, cái gì mà Đan sa, Nhục linhchi, Thủy tê quế, Địa Tàng hồng, Thập Trượng thanh, đủ các chủng các loại,xem quá nhiều, nhớ không nổi.Sư huynh đệ ba người vốn không có hứng thú đối với mấy thứ này, chỉ quan sátnhững phương diện khác.
Bán TiênTác giả: Dược Thiên SầuTruyện Tiên Hiệp Bán Tiên Dược Thiên Sầu Trong thâm sơn có một đạo quan, hương hỏa sớm đã điêu linh. Bỉ nhân bất tài, tuổi vừa mới mười chín, từ nhỏ đã là một gã đạo sĩ, phía trên có hơn mười vị sư huynh, phía dưới chỉ mình ta nhỏ nhất, tục xưng là Quan môn đệ tử. Sư môn quá nghèo, các sư huynh không chịu được kham khổ, may mắn chưởng môn sư tôn độ lượng, tùy ý chúng sư huynh giải tán rời đi. Về sau có ba vị sư huynh biết lạc đường mà quay lại, tuổi khá lớn, đều đã bốn mươi năm mươi. Nhờ được sư tôn ưu ái, trước khi mất truyền vị trí chưởng môn cho Tiểu đạo, nhưng mà vô luận là tuổi tác hay từng trải đều không thể phục chúng, ba vị sư huynh không phục. Sư môn bất hạnh, Tiểu đạo không phải trái hồng mềm, tuyệt không thoái nhượng, nội đấu cùng họ. Trong thôn dưới núi, có tân cử nhân, là bạn bè từ khi còn nhỏ, trước khi sư tôn mất cũng có dặn dò, hộ tống nó vào kinh đi thi. Nghĩa bất dung từ, vả lại cứ để Tiểu đạo dạo một vòng nhân gian, trở về sẽ đấu cùng chúng sư huynh! Chương 01: Đi thi 3127 tự -… Lão Tỉnh khanh, kỳ thực chính là một số cái hố được lựa chọn đào tại nhữngnơi khác nhau trong thời điểm những năm đầu thành lập Ảo Vọng, mục đích làvì để đào tìm nguồn nước uống, kết quả phát hiện thấy khu vực này hoàn toànkhông có nguồn nước, vì vậy để lại mấy cái hố sâu đọng nước không có tácdụng gì, bây giờ gần như đều đã trở thành hồ nước lớn.Lão Tỉnh khanh tại Bắc thị bây giờ cũng trở thành biểu tượng trung tâm của Bắcthị, với mật độ xây dựng cao tại Ảo Vọng, không gian trong khu vực phồn hoathịnh vượng như thế này đương nhiên sẽ không bị lãng phí, cho dù là một cái hốnước lớn cũng được người điều chỉnh xây dựng thành một tòa thủy tạ hoa lệ,vào đêm tối, ánh đèn nhiều màu sắc phản chiếu vào trong nước, lung linh đẹpmắt.“Nơi đây nào có Linh Tê trai gì chứ…”Sau khi dạo quanh một vòng trên các đường phố xung quanh hồ nước lớn,nhưng không nhìn thấy được cửa tiệm mục tiêu mà mình muốn tìm, Nam Trúckhông khỏi cất tiếng lầm bầm nghi hoặc.Nhưng mà vừa mới nói dứt lời, Mục Ngạo Thiết chợt lên tiếng: “Nhìn kìa.”Y dừng lại đầu một con hẻm, ngón tay chỉ tới biển hiệu treo tại góc tường củacửa hàng ở một bên, tạo thành từ một chuỗi đèn lồng, trên mỗi một chiếc đènlồng có một chữ, kết hợp lại với nhau chính là ba chữ “Linh Tê trai”, trên mộtchiếc đèn lồng ở phía dưới cùng là hình vẽ biểu tượng con cá bơi.Hai cửa hàng ở hai bên đầu hẻm đều có bảng hiệu, mà đèn lồng “Linh Tê trai” ởgóc tường gần như là chặn lấy đầu hẻm, ánh mắt ba người nhìn thẳng vào pháisâu trong ngõ hẻm, nhìn thấy phía cuối trong ngõ hẻm quả nhiên còn có mộtcửa hàng, biển hiệu cũng chính là “Linh Tê trai”.Ba người nhìn nhau, cảm thấy như đã nhận được niềm vui rất bất ngờ, cả ba cấtbước đi vào với lòng mong đợi thu hoạch được kết quả từ chuyến đi này.Bước đi tại trong ngõ hẻm với ánh đèn lờ mờ, có mấy con Trừ thử líu ríu chạyvụt qua dưới chân giống như quỷ mị.Đi chưa được mấy bước, Nam Trúc nhịn không được cất tiếng lẩm bẩm, “Ghêthật, cái cửa hàng này núp tại trong góc khuất như vậy, đi tới đi lui cũng khôngdễ phát hiện được, khách hàng bình thường có thể nhìn thấy được sao? Buônbán như vậy làm sao có thể buôn bán chứ?”Tuy là nói như thế, nhưng thực tế tại Ảo Vọng này, việc cửa hàng tận dụng triệtđể mọi nơi mọi chốn là rất phổ biến.Ngõ hẻm cũng không sâu, cửa tiệm Linh Tê trai gần như rộng bằng với chiềurộng hẻm.Ba người dừng bước tại cửa vào, nhìn nhìn biển hiệu trên cửa, Dữu Khánh lầnnữa giơ chiếc nhẫn trên tay lên, so sánh với biểu tượng trên biển hiệu lần nữa,xác nhận chúng giống nhau, đang định cất bước đi vào thì chợt ngẩn ra, lại nhìnchăm chú vào tấm biển hiệu kia lần nữa.Nam Trúc cất tiếng kêu gọi, “Đi, vào xem đi.”Nhưng Dữu Khánh đưa tay kéo ống tay áo của gã lại, thấp giọng hỏi: “Ngươixác định hôm đó tìm hiểu tin tức, người ta nói là cửa hàng này chỉ mới khaitrương mấy ngày sao?”“Đúng vậy, có vấn đề gì sao?” Nam Trúc không hiểu, thuận thế quay nhìn lạitấm bảng hiệu, cũng thuận theo dòng suy nghĩ của Dữu Khánh, gã cũng độtnhiên sững sờ.Nhìn chằm chằm vào tấm bảng hiệu, Mục Ngạo Thiết nói: “Cửa hàng này hẳnlà đã khai trương một quãng thời gian không ngắn, ít nhất thì tấm bảng hiệu nàyđược viết trong thời gian không ngắn.”Không cần y giải thích, bản thân Nam Trúc cũng nhìn ra được, tấm bảng hiệunày đã có dấu vết của thời gian, có một số vị trí đã hơi bị loang lổ, nhìn qua liềnbiết chắc đây không thể là một tấm bảng hiệu mới làm ra, gã không khỏi chầnchừ nói: “Ta chắc hẳn đã nhớ không lầm?”“Vào nhìn xem.” Dữu Khánh nói xong liền cất bước tiến vào trước.Ánh sáng bên trong cũng không được tốt lắm, cảm giác khi tiến vào lần đầu tiênchính là nhìn nơi nào cũng đều tương đối mông lung.Tại không gian nho nhỏ đối diện với cửa vào có một cái quầy hàng, phía sau làmột bức tường, trên kệ tường sắp xếp một dãy bình lọ to to nhỏ nhỏ với nhiềumàu sắc khác nhau, trông có vẻ rất lộn xộn.Trên quầy hàng còn có một con mèo lông tuyết trắng nằm cuộn mình, nhận thấycó người tiến vào nó cũng chỉ trợn mắt nhìn nhìn, sau đó lại tiếp tục ngủ ngonlành.Ba người nhìn nhìn ra phía sau quầy hàng, phát hiện không có người nào, chỉ cómột cái ghế trống không mà thôi.Vào lúc này, đột nhiên vang lên giọng nói khàn khàn của một lão già, “Ba vịquý khách muốn mua cái gì?”Sư huynh đệ ba người đồng loạt ngẩng đầu nhìn hướng lên trên, thiếu một chútgiật nảy cả mình, chỉ thấy trên đầu tường đối diện với cửa có một cái đầu, mộtcái đầu lão già âm u tăm tối, cũng không biết có phải bởi vì nguyên nhân ánhsáng hay không mà nhìn nét tươi cười trên mặt cái đầu khiến người ta có mộtloại cảm giác quỷ dị.Cái đầu mọc ở trên tường sao? Ba người trợn mắt há mồm nhìn chằm chằm,một lúc sau, Dữu Khánh giật giật hầu kết cất tiếng trả lời: “Trước tiên nhìn xemđã rồi nói tiếp.”“Mời quý khách vào bên trong.” Lão đầu vứt lại một câu, rồi cái đầu cũng thừvào trong tường.Ba người quay mặt nhìn nhau một hồi, sau đó vượt qua quầy hàng, vòng ra saubức tường kia, băng qua hết khoảng không gian nhỏ hẹp trước sảnh đón cửachính, không gian trước mắt bỗng nhiên trở nên rộng rãi, dưới ánh sáng u ámbày những dãy kệ và lu lớn.Ba người tạm thời không có lòng quan sát hoàn cảnh nơi đây, đều nhất tề soànsoạt quay đầu nhìn về phía vị trí có tiếng bước chân tình thịch đi xuống, nhìnthấy một lão già lưng còng mái tóc hoa râm, khi cười hiện ra đầy nếp nhănnheo, trong tay xách một chiếc đèn lồng từ trên cầu thang đi xuống, khuôn mặtdưới ánh đèn chiếu rọi chính là khuôn mặt đã nhìn thấy lúc trước ở trên tường.Lúc này ba người mới hiểu được trên đỉnh tường mọc ra cái đầu là chuyện gìxảy ra, thì ra mặt sau tường chính là cầu thang, người đứng ở trên cầu thangvươn đầu qua khỏi tường mà thôi, khiến cho bọn hắn sợ bóng sợ gió một hồi,còn tưởng rằng là thủ đoạn thuật pháp gì đó.Ngoại trừ tiếng bước chân đi xuống lầu của lão già, nơi đây rất yên tĩnh, dườngnhư những bức tường đã ngăn cách tất cả tiếng ầm ĩ náo nhiệt ở bên ngoài.“Quý khách muốn xem hàng, thắp hết đèn lên đi.”Đi xuống hết cầu thang, lão già cất tiếng gọi to, sau đó cầm đèn lồng trong taytreo lên bên cạnh cầu thang.Ở một bên lại có ánh đèn sáng lên, sư huynh đệ ba người quay đầu nhìn tới,nhìn thấy một người Một Mắt cao gầy cầm mồi lửa bốc cháy trong tay, đangthắp sáng từng ngọn đèn bên trong phòng.Chỉ chốc lát sau, khắp nơi đèn đuốc sáng ngời xua đi bầu không khí âm trầmbên trong phòng, nhìn sắc mặt của lão già cũng có vẻ bình thường hơn không ít.“Các loại lò đan, các loại vật liệu cần cho luyện đan, bản tiệm hầu như khôngthiếu, cho dù bản tiệm không có, chỉ cần quý khách không gấp gáp, chúng tacũng có thể hỗ trợ tìm kiếm.”Lão già còng lưng cất giọng nói khàn khàn giới thiệu một chút, rồi đưa tay rahiệu mời.Sư huynh đệ ba người cùng đi theo lão vào trong những dãy kệ kia, trên cácbình bình lọ lọ có dán các loại nhãn mác khác nhau, cái gì mà Đan sa, Nhục linhchi, Thủy tê quế, Địa Tàng hồng, Thập Trượng thanh, đủ các chủng các loại,xem quá nhiều, nhớ không nổi.Sư huynh đệ ba người vốn không có hứng thú đối với mấy thứ này, chỉ quan sátnhững phương diện khác.
Bán TiênTác giả: Dược Thiên SầuTruyện Tiên Hiệp Bán Tiên Dược Thiên Sầu Trong thâm sơn có một đạo quan, hương hỏa sớm đã điêu linh. Bỉ nhân bất tài, tuổi vừa mới mười chín, từ nhỏ đã là một gã đạo sĩ, phía trên có hơn mười vị sư huynh, phía dưới chỉ mình ta nhỏ nhất, tục xưng là Quan môn đệ tử. Sư môn quá nghèo, các sư huynh không chịu được kham khổ, may mắn chưởng môn sư tôn độ lượng, tùy ý chúng sư huynh giải tán rời đi. Về sau có ba vị sư huynh biết lạc đường mà quay lại, tuổi khá lớn, đều đã bốn mươi năm mươi. Nhờ được sư tôn ưu ái, trước khi mất truyền vị trí chưởng môn cho Tiểu đạo, nhưng mà vô luận là tuổi tác hay từng trải đều không thể phục chúng, ba vị sư huynh không phục. Sư môn bất hạnh, Tiểu đạo không phải trái hồng mềm, tuyệt không thoái nhượng, nội đấu cùng họ. Trong thôn dưới núi, có tân cử nhân, là bạn bè từ khi còn nhỏ, trước khi sư tôn mất cũng có dặn dò, hộ tống nó vào kinh đi thi. Nghĩa bất dung từ, vả lại cứ để Tiểu đạo dạo một vòng nhân gian, trở về sẽ đấu cùng chúng sư huynh! Chương 01: Đi thi 3127 tự -… Lão Tỉnh khanh, kỳ thực chính là một số cái hố được lựa chọn đào tại nhữngnơi khác nhau trong thời điểm những năm đầu thành lập Ảo Vọng, mục đích làvì để đào tìm nguồn nước uống, kết quả phát hiện thấy khu vực này hoàn toànkhông có nguồn nước, vì vậy để lại mấy cái hố sâu đọng nước không có tácdụng gì, bây giờ gần như đều đã trở thành hồ nước lớn.Lão Tỉnh khanh tại Bắc thị bây giờ cũng trở thành biểu tượng trung tâm của Bắcthị, với mật độ xây dựng cao tại Ảo Vọng, không gian trong khu vực phồn hoathịnh vượng như thế này đương nhiên sẽ không bị lãng phí, cho dù là một cái hốnước lớn cũng được người điều chỉnh xây dựng thành một tòa thủy tạ hoa lệ,vào đêm tối, ánh đèn nhiều màu sắc phản chiếu vào trong nước, lung linh đẹpmắt.“Nơi đây nào có Linh Tê trai gì chứ…”Sau khi dạo quanh một vòng trên các đường phố xung quanh hồ nước lớn,nhưng không nhìn thấy được cửa tiệm mục tiêu mà mình muốn tìm, Nam Trúckhông khỏi cất tiếng lầm bầm nghi hoặc.Nhưng mà vừa mới nói dứt lời, Mục Ngạo Thiết chợt lên tiếng: “Nhìn kìa.”Y dừng lại đầu một con hẻm, ngón tay chỉ tới biển hiệu treo tại góc tường củacửa hàng ở một bên, tạo thành từ một chuỗi đèn lồng, trên mỗi một chiếc đènlồng có một chữ, kết hợp lại với nhau chính là ba chữ “Linh Tê trai”, trên mộtchiếc đèn lồng ở phía dưới cùng là hình vẽ biểu tượng con cá bơi.Hai cửa hàng ở hai bên đầu hẻm đều có bảng hiệu, mà đèn lồng “Linh Tê trai” ởgóc tường gần như là chặn lấy đầu hẻm, ánh mắt ba người nhìn thẳng vào pháisâu trong ngõ hẻm, nhìn thấy phía cuối trong ngõ hẻm quả nhiên còn có mộtcửa hàng, biển hiệu cũng chính là “Linh Tê trai”.Ba người nhìn nhau, cảm thấy như đã nhận được niềm vui rất bất ngờ, cả ba cấtbước đi vào với lòng mong đợi thu hoạch được kết quả từ chuyến đi này.Bước đi tại trong ngõ hẻm với ánh đèn lờ mờ, có mấy con Trừ thử líu ríu chạyvụt qua dưới chân giống như quỷ mị.Đi chưa được mấy bước, Nam Trúc nhịn không được cất tiếng lẩm bẩm, “Ghêthật, cái cửa hàng này núp tại trong góc khuất như vậy, đi tới đi lui cũng khôngdễ phát hiện được, khách hàng bình thường có thể nhìn thấy được sao? Buônbán như vậy làm sao có thể buôn bán chứ?”Tuy là nói như thế, nhưng thực tế tại Ảo Vọng này, việc cửa hàng tận dụng triệtđể mọi nơi mọi chốn là rất phổ biến.Ngõ hẻm cũng không sâu, cửa tiệm Linh Tê trai gần như rộng bằng với chiềurộng hẻm.Ba người dừng bước tại cửa vào, nhìn nhìn biển hiệu trên cửa, Dữu Khánh lầnnữa giơ chiếc nhẫn trên tay lên, so sánh với biểu tượng trên biển hiệu lần nữa,xác nhận chúng giống nhau, đang định cất bước đi vào thì chợt ngẩn ra, lại nhìnchăm chú vào tấm biển hiệu kia lần nữa.Nam Trúc cất tiếng kêu gọi, “Đi, vào xem đi.”Nhưng Dữu Khánh đưa tay kéo ống tay áo của gã lại, thấp giọng hỏi: “Ngươixác định hôm đó tìm hiểu tin tức, người ta nói là cửa hàng này chỉ mới khaitrương mấy ngày sao?”“Đúng vậy, có vấn đề gì sao?” Nam Trúc không hiểu, thuận thế quay nhìn lạitấm bảng hiệu, cũng thuận theo dòng suy nghĩ của Dữu Khánh, gã cũng độtnhiên sững sờ.Nhìn chằm chằm vào tấm bảng hiệu, Mục Ngạo Thiết nói: “Cửa hàng này hẳnlà đã khai trương một quãng thời gian không ngắn, ít nhất thì tấm bảng hiệu nàyđược viết trong thời gian không ngắn.”Không cần y giải thích, bản thân Nam Trúc cũng nhìn ra được, tấm bảng hiệunày đã có dấu vết của thời gian, có một số vị trí đã hơi bị loang lổ, nhìn qua liềnbiết chắc đây không thể là một tấm bảng hiệu mới làm ra, gã không khỏi chầnchừ nói: “Ta chắc hẳn đã nhớ không lầm?”“Vào nhìn xem.” Dữu Khánh nói xong liền cất bước tiến vào trước.Ánh sáng bên trong cũng không được tốt lắm, cảm giác khi tiến vào lần đầu tiênchính là nhìn nơi nào cũng đều tương đối mông lung.Tại không gian nho nhỏ đối diện với cửa vào có một cái quầy hàng, phía sau làmột bức tường, trên kệ tường sắp xếp một dãy bình lọ to to nhỏ nhỏ với nhiềumàu sắc khác nhau, trông có vẻ rất lộn xộn.Trên quầy hàng còn có một con mèo lông tuyết trắng nằm cuộn mình, nhận thấycó người tiến vào nó cũng chỉ trợn mắt nhìn nhìn, sau đó lại tiếp tục ngủ ngonlành.Ba người nhìn nhìn ra phía sau quầy hàng, phát hiện không có người nào, chỉ cómột cái ghế trống không mà thôi.Vào lúc này, đột nhiên vang lên giọng nói khàn khàn của một lão già, “Ba vịquý khách muốn mua cái gì?”Sư huynh đệ ba người đồng loạt ngẩng đầu nhìn hướng lên trên, thiếu một chútgiật nảy cả mình, chỉ thấy trên đầu tường đối diện với cửa có một cái đầu, mộtcái đầu lão già âm u tăm tối, cũng không biết có phải bởi vì nguyên nhân ánhsáng hay không mà nhìn nét tươi cười trên mặt cái đầu khiến người ta có mộtloại cảm giác quỷ dị.Cái đầu mọc ở trên tường sao? Ba người trợn mắt há mồm nhìn chằm chằm,một lúc sau, Dữu Khánh giật giật hầu kết cất tiếng trả lời: “Trước tiên nhìn xemđã rồi nói tiếp.”“Mời quý khách vào bên trong.” Lão đầu vứt lại một câu, rồi cái đầu cũng thừvào trong tường.Ba người quay mặt nhìn nhau một hồi, sau đó vượt qua quầy hàng, vòng ra saubức tường kia, băng qua hết khoảng không gian nhỏ hẹp trước sảnh đón cửachính, không gian trước mắt bỗng nhiên trở nên rộng rãi, dưới ánh sáng u ámbày những dãy kệ và lu lớn.Ba người tạm thời không có lòng quan sát hoàn cảnh nơi đây, đều nhất tề soànsoạt quay đầu nhìn về phía vị trí có tiếng bước chân tình thịch đi xuống, nhìnthấy một lão già lưng còng mái tóc hoa râm, khi cười hiện ra đầy nếp nhănnheo, trong tay xách một chiếc đèn lồng từ trên cầu thang đi xuống, khuôn mặtdưới ánh đèn chiếu rọi chính là khuôn mặt đã nhìn thấy lúc trước ở trên tường.Lúc này ba người mới hiểu được trên đỉnh tường mọc ra cái đầu là chuyện gìxảy ra, thì ra mặt sau tường chính là cầu thang, người đứng ở trên cầu thangvươn đầu qua khỏi tường mà thôi, khiến cho bọn hắn sợ bóng sợ gió một hồi,còn tưởng rằng là thủ đoạn thuật pháp gì đó.Ngoại trừ tiếng bước chân đi xuống lầu của lão già, nơi đây rất yên tĩnh, dườngnhư những bức tường đã ngăn cách tất cả tiếng ầm ĩ náo nhiệt ở bên ngoài.“Quý khách muốn xem hàng, thắp hết đèn lên đi.”Đi xuống hết cầu thang, lão già cất tiếng gọi to, sau đó cầm đèn lồng trong taytreo lên bên cạnh cầu thang.Ở một bên lại có ánh đèn sáng lên, sư huynh đệ ba người quay đầu nhìn tới,nhìn thấy một người Một Mắt cao gầy cầm mồi lửa bốc cháy trong tay, đangthắp sáng từng ngọn đèn bên trong phòng.Chỉ chốc lát sau, khắp nơi đèn đuốc sáng ngời xua đi bầu không khí âm trầmbên trong phòng, nhìn sắc mặt của lão già cũng có vẻ bình thường hơn không ít.“Các loại lò đan, các loại vật liệu cần cho luyện đan, bản tiệm hầu như khôngthiếu, cho dù bản tiệm không có, chỉ cần quý khách không gấp gáp, chúng tacũng có thể hỗ trợ tìm kiếm.”Lão già còng lưng cất giọng nói khàn khàn giới thiệu một chút, rồi đưa tay rahiệu mời.Sư huynh đệ ba người cùng đi theo lão vào trong những dãy kệ kia, trên cácbình bình lọ lọ có dán các loại nhãn mác khác nhau, cái gì mà Đan sa, Nhục linhchi, Thủy tê quế, Địa Tàng hồng, Thập Trượng thanh, đủ các chủng các loại,xem quá nhiều, nhớ không nổi.Sư huynh đệ ba người vốn không có hứng thú đối với mấy thứ này, chỉ quan sátnhững phương diện khác.