Bán Tiên Dược Thiên Sầu Trong thâm sơn có một đạo quan, hương hỏa sớm đã điêu linh. Bỉ nhân bất tài, tuổi vừa mới mười chín, từ nhỏ đã là một gã đạo sĩ, phía trên có hơn mười vị sư huynh, phía dưới chỉ mình ta nhỏ nhất, tục xưng là Quan môn đệ tử. Sư môn quá nghèo, các sư huynh không chịu được kham khổ, may mắn chưởng môn sư tôn độ lượng, tùy ý chúng sư huynh giải tán rời đi. Về sau có ba vị sư huynh biết lạc đường mà quay lại, tuổi khá lớn, đều đã bốn mươi năm mươi. Nhờ được sư tôn ưu ái, trước khi mất truyền vị trí chưởng môn cho Tiểu đạo, nhưng mà vô luận là tuổi tác hay từng trải đều không thể phục chúng, ba vị sư huynh không phục. Sư môn bất hạnh, Tiểu đạo không phải trái hồng mềm, tuyệt không thoái nhượng, nội đấu cùng họ. Trong thôn dưới núi, có tân cử nhân, là bạn bè từ khi còn nhỏ, trước khi sư tôn mất cũng có dặn dò, hộ tống nó vào kinh đi thi. Nghĩa bất dung từ, vả lại cứ để Tiểu đạo dạo một vòng nhân gian, trở về sẽ đấu cùng chúng sư huynh! Chương 01: Đi thi 3127 tự -…
Chương 517: Địa đầu xà ở bên trong
Bán TiênTác giả: Dược Thiên SầuTruyện Tiên Hiệp Bán Tiên Dược Thiên Sầu Trong thâm sơn có một đạo quan, hương hỏa sớm đã điêu linh. Bỉ nhân bất tài, tuổi vừa mới mười chín, từ nhỏ đã là một gã đạo sĩ, phía trên có hơn mười vị sư huynh, phía dưới chỉ mình ta nhỏ nhất, tục xưng là Quan môn đệ tử. Sư môn quá nghèo, các sư huynh không chịu được kham khổ, may mắn chưởng môn sư tôn độ lượng, tùy ý chúng sư huynh giải tán rời đi. Về sau có ba vị sư huynh biết lạc đường mà quay lại, tuổi khá lớn, đều đã bốn mươi năm mươi. Nhờ được sư tôn ưu ái, trước khi mất truyền vị trí chưởng môn cho Tiểu đạo, nhưng mà vô luận là tuổi tác hay từng trải đều không thể phục chúng, ba vị sư huynh không phục. Sư môn bất hạnh, Tiểu đạo không phải trái hồng mềm, tuyệt không thoái nhượng, nội đấu cùng họ. Trong thôn dưới núi, có tân cử nhân, là bạn bè từ khi còn nhỏ, trước khi sư tôn mất cũng có dặn dò, hộ tống nó vào kinh đi thi. Nghĩa bất dung từ, vả lại cứ để Tiểu đạo dạo một vòng nhân gian, trở về sẽ đấu cùng chúng sư huynh! Chương 01: Đi thi 3127 tự -… Tìm tới Thanh Nha không chỉ là về chuyện ông chủ phía sau của Linh Tê traimà còn cả việc lúc trước muốn tìm hiểu rõ thế cục hiện nay, lo lắng sẽ bị Địamẫu cấp trừng trị.Bây giờ đã có cả hai chuyện cần thiết này gom chung một chỗ, sư huynh đệ bangười không thể không lần nữa chạy tới Kinh Hồng điện, lần này làm như thếnào cũng phải nghĩ cách tìm cho được Thanh Nha.Nhưng khi chạy đến cổng Kinh Hồng điện nhờ thông báo, kết quả vẫn là nhưcũ, quản sự đưa đón khách tại cổng vào vẫn khách khí nói những lời kia, “Ba vị,thật xin lỗi, Thanh gia ra ngoài làm việc còn chưa có trở về.”Dữu Khánh hỏi: “Khoảng lúc nào có thể trở về?”Quản sự cười khổ nói: “Ngài, ngài đừng làm khó ta a. Thanh gia là nhân vật nàochứ? Việc của ngài ấy làm sao có thể để cho người khác dễ dàng nắm giữ, ta thìcàng không có khả năng biết được rồi.”Sau một hồi khách sáo lịch sự mới đuổi đi được sư huynh đệ ba người, nhưngdiễn biến tiếp theo lại không giống với lúc trước, phát hiện thấy sư huynh đệ bangười vẫn không có đi xa, mà là ngồi ở phía đối diện bên kia đường, ngồi thànhmột hàng dõi đôi mắt trông mong nhìn sang bên này.Hai gã trông cổng đứng hai bên cổng tiến đến bên cạnh vị quản sự kia, mộtngười hỏi: “Hoàng quản sự, Thanh gia hình như vẫn một mực ở bên trong a?”Quản sự hừ một tiếng, nhìn chằm chằm sư huynh đệ ba người ở đối diện bên kiađường, “Như vậy mà còn không hiểu sao, không muốn gặp.”Một gã trông cổng khác nói ra: “Trực tiếp đánh đuổi đi không phải xong rồisao.”Quản sự lườm gã một cái, “Các ngươi biết cái rắm, bọn họ thích ngồi bênđường thì cứ để cho bọn họ ngồi đi, nếu tới đây thì ứng đối cho lịch sự vào,nghìn vạn lần đừng có trêu chọc bọn hắn.”Có một số việc y không tiện nói lung tung khắp nơi, cảnh tượng tại Kinh Hồngđiện đêm đó, Vương Vấn Thiên bị U Sai đem đi kia, khi sự việc vừa mới bắtđầu xảy ra thì y cũng chạy đến hiện trường, lúc đó tận mắt nhìn thấy được batên gia hỏa đang ngồi đối diện bên kia đường, hơn nữa Bàng Thành Khâu cũngtừng đặc biệt dặn dò, không nên trêu chọc bọn hắn.“Vâng, đã hiểu rồi.”Hai gã người làm trông cổng liên tục đáp lời, đại khái đã nghe hiểu, ba vị kiahẳn là có chút lai lịch, không phải người thường.Cũng không khó hiểu được, người có thể nhiều lần chạy thẳng tới đây tìmThanh Nha, có thể là người bình thường sao?Không biết rằng Dữu Khánh đang nhìn chằm chằm tới bên này đột nhiên hípmắt lại, nhìn chăm chú vào động tác môi khi bọn họ nói chuyện với nhau.Ngồi ở bên này đường nghe được tiếng đàn sáo ca hát vui vẻ từ bên trong KinhHồng điện vẳng vẳng truyền ra, Nam Trúc nhịn không được buông tiếng thởdài, “Nói tới mới nhớ, chúng ta dù sao cũng là người từng một ngày kiếm hơntrăm triệu a… Đến lúc nào chúng ta mới có thể giống như những người bêntrong tiêu tiền như nước tìm khoái hoạt chứ. Được như vậy thì hay quá.”Mục Ngạo Thiết nhàn nhạt đáp lại một câu, “Dung tục!”Nam Trúc liếc mắt khinh bỉ, nhưng mà đấu võ miệng với tên đầu gỗ như lãoCửu cũng không có ý nghĩa gì, vì vậy gã quay đầu lại nhìn hướng về phía DữuKhánh lúc này ánh mắt lấp lóe, không biết đang suy nghĩ cái gì, chuyển đổi chủđề câu chuyện, “Ta nói nha lão Thập Ngũ, chúng ta đây việc lớn việc nhỏ gìcũng đều tìm đến Thanh Nha, thích hợp sao? Nếu như ta là y, sợ rằng cũng bịlàm phiền đến phát hoảng, dù sao chúng ta cũng không có giao tình gì a.Lão Thập Ngũ, đừng nói là ta không nhắc nhở ngươi, đúng là người ta có điểmnhược điểm bị ngươi nắm trong tay, nhưng nếu như ngươi cứ cầm lấy nhượcđiểm đó đi sai khiến người ta thì cho dù là ai cũng không thể chịu nổi. Lỡ nhưthật sự khiến người ta chán ngấy đến mệt, loại địa đầu xà này nhưng không dễchọc nha, vạn nhất kích thích người ta đi diệt khẩu thì không còn vui vẻ gì nữarồi.”Dữu Khánh nhìn chằm chằm vào chiếc cổng đối diện, chậm rãi nói: “Ta khôngđến mức không thức thời như thế, ta dám làm phiền y tự nhiên là có nguyênnhân để dám làm phiền y, ngươi yên tâm đi, vị địa đầu xà đó không có tư cáchtrở mặt cùng chúng ta, có thể sai khiến thì cứ việc sai khiến.”Nghe được lời này, hai người Nam, Mục đồng loạt quay đầu lại nhìn hắn, vẻmặt vừa ngạc nhiên vừa khó hiểu.Nam Trúc tự nhiên muốn hỏi, “Vì sao như vậy?”Dữu Khánh: “Bởi vì ta nắm được vị trí bảy tấc của con rắn đó.”Nam Trúc lập tức bất mãn nói: “Tại trước mặt hai chúng ta, đùng có làm kéovăn kéo vẻ làm gì, tình huống như thế nào?”Dữu Khánh nhìn nhìn xung quanh, nhấc tay che miệng của mình, còn đè thấpgiọng xuống thêm mấy phần, “Con xà này có thể là được người khác nuôi, phíasau y hẳn là còn có chủ nhân khác. Lần trước ta tới kiếm thuốc, trong lúc vô ýnghe được y nói chuyện với lão bản nương của nơi này…”Hắn nói cho hai vị sư huynh biết nội dung cuộc nói chuyện mà hắn vô tình pháthiện được khi tới đây kiếm Bạch La sa, hắn cũng chỉ nói là trong lúc tình cờ mànghe được, không nói là dùng Quan Tự quyết để nhận ra.Hai người Nam, Mục nghe xong thì khá kinh ngạc, Nam Trúc nghi vấn: “Có thểlàm Can nương của Thanh Nha, tất nhiên không thể là nhỏ tuổi, phía sau vậymà còn trốn một cái lão bà nương muốn âm thầm chơi chúng ta, người nàonha?”Dữu Khánh: “Ngươi hỏi ta, ta đi hỏi ai chứ? Ta hỏi Thanh Nha hắn có thể nóicho ta biết sao?”Nam Trúc hỏi: “Ngươi từng đắc tội với nữ nhân nào đó sao? Lại còn là một bàgià! Mà này, trong ba người chúng ta, có ai từng đắc tội với một người như vậyhay không?”Mục Ngạo Thiết trầm mặc suy nghĩ.Nam Trúc bỗng nói: “Sẽ không phải chính là Địa mẫu đi? Lão Thập Ngũ, ngươingẫm lại mà xem, chuyện giữa ngươi và nữ đệ tử kia của bà ta, nhắc tới thì rấtcó khả năng a. Ngoại trừ bà ta ra, ta không nghĩ ra được chúng ta hà đức hànăng gì mà có thể nhanh như vậy liền đắc tội được với một lão bà có thể saikhiến nhân vật như Thanh Nha vậy.”Dữu Khánh: “Nếu Địa mẫu muốn xử ta, còn cần chờ tới bây giờ sao? Quỷ mớibiết rõ đã trêu chọc người nào. Từ khi biết rõ còn có một ‘Can nương’ gì đó trốnở phía sau y, ta không thể không hoài nghi một chuyện, y và Vương Vấn Thiênchụm vào với nhau để đùa giỡn trên đầu chúng ta thật sự là một chuyện trùnghợp sao?Nghe lời nói như vậy, không đơn giản chỉ là Can nương của Thanh Nha, mà cònlà Can nương của Cổ Thanh Chiếu, lão bản nương Kinh Hồng điện, mà sự việclại trùng hợp xảy ra tại Kinh Hồng điện, hơn nữa, Cổ Thanh Chiếu cố tình giộinước bẩn lên người chúng ta, Cổ Thanh Chiếu và Kinh Hồng điện rõ ràng cũngtham dự vào trong đó. Hiện tại chúng ta đều đã biết rõ bối cảnh của Kinh Hồngđiện, đó cũng không phải là một thiếu Chưởng môn Già La Sơn có thể điềukhiển, nhất là còn sai khiến Cổ Thanh Chiếu phối hợp làm ra loại chuyện có thểsẽ đập vỡ chiêu bài của mình.”Nam Trúc trầm tư suy nghĩ, nghe vậy cũng đã hiểu rồi, thần sắc dần dần trở nênnghiêm trọng, “Theo như lời ngươi nói như vậy, bắt đầu từ khi Vương VấnThiên tìm chúng ta gây phiền toái, vị Can nương kia quả thực có khả năng cũngđã tham gia vào rồi. Không đúng a, nếu đã biết rõ người ta muốn xử ngươi,ngươi còn vội vàng lao đến trước mặt người ta làm gì, muốn chết sao?”Dữu Khánh: “Nếu như Thanh Nha thật sự muốn đùa chết chúng ta thì đã sớm hạthủ rồi, dựa vào thực lực và thế lực của y tại Ảo Vọng, muốn đùa chết chúng takhông khó chút nào, không đáng dây dưa kéo dài, cũng không đáng vòng vo…”Hắn nhún vai, “Dù sao thì chúng ta cũng không có thế lớn như người ta, cũngđâu không thắng người ta, nếu đã như vậy, chúng ta đây cứ tự đưa tới cửa đểcho y xử đi, thay vì để cho y nhàn rỗi kiếm chuyện, khiến chúng ta mù mờkhông rõ tình huống, không bằng chúng ta tìm chuyện cho y làm đi.”Trên thực tế, sau khi hắn biết được tình hình thì vẫn luôn làm như vậy, kể cảviệc ám sát Vương Tuyết Đường cũng lôi Thanh Nha vào cùng nhau chơi đùa.Nam Trúc lo lắng hỏi, “Tuy là nói như vậy, nhưng để cho Thanh Nha tham giavào chuyện Linh Tê trai, thật sự thích hợp sao?”Lúc trước không biết còn có kẻ ẩn giấu phía sau Thanh Nha thì không sao, bâygiờ đã biết rõ người ta bụng dạ khó lường mà vẫn còn để cho người ta tham giavào loại chuyện này, gã bắt đầu lo lắng.Dữu Khánh: “Chuyện không thích hợp mà vẫn tìm y làm cũng không chỉ có mộtchuyện, sợ cái gì? Sợ y không giúp chúng ta tìm vị Đông gia thần bí kia, hay làsợ y mượn cơ hội lập mưu?”Mục Ngạo Thiết đột nhiên nói ra một câu, “Có phải hay không là kẻ đứng sautên Người mặt sắt kia lại theo dõi chúng ta?”Ba người lập tức im lặng, không phải là không có khả năng này, đó là một đoạnquá khứ đau thương, ký ức vẫn còn mới mẻ khó quên, có lẽ độc thủ phía saumàn lại muốn lặp lại câu chuyện giống việc tìm kiếm Kim Khư kia.Dữu Khánh: “Nếu như thật sự là độc thủ phía sau màn kia, vậy thì với tình trạngtrước mắt chưa hẳn là chuyện xấu, chúng ta sẽ càng thêm an toàn… Nhưng hẳnlà không phải, nếu phải, độc thủ phía sau màn sẽ hi vọng chúng ta nhanh chónghết sức tìm được, mà không phải ngáng chân ngăn cản chúng ta.”Dứt lời hắn hất hất cằm về phía chiếc cổng đối diện, “Lão Thất, ngươi khôngphải muốn đi vào tiêu tiền như nước khoái hoạt một lần sao? Hôm nay sẽ thànhtoàn cho ngươi một lần.”Ánh mắt Nam Trúc lập tức sáng lên, “Ngươi mời khách?” Sau đó lập tức giốngnhư tỉnh ngộ vậy, xùy một tiếng, “Đùa gì vậy chứ, chỉ với chút tiến đó trênngười ngươi, tiến vào đó còn chưa đủ cho người ta nhét kẽ răng. Được rồi, ngồibên đường nghèo hèn thì nghèo hèn một chút đi, cũng còn tốt hơn so với vào đómà móc không ra tiền, mất mặt.”Dữu Khánh nhìn chằm chằm vào cánh cổng phía đối diện, lạnh lùng nói: “Takhông mời khách, có người mời khách, tên địa đầu xà kia vẫn ở bên trong, hoàntoàn chưa từng rời đi.”Hai vị sư huynh đột nhiên nhìn chằm chằm vào hắn, Nam Trúc: “Làm sao ngươibiết?”Dữu Khánh: “Bởi vì ta thông minh hơn các ngươi, ta biết phán đoán, nếu khôngthì vì sao phải truyền chức vị Chưởng môn cho ta chứ?” Dứt lời hắn liền đứngdậy bước đi, “Thực không dám giấu giếm, lúc trước ta lại thiếu nợ Thanh Nhahai nghìn vạn, không quan tâm thiếu nợ nhiều thêm chút. Đồ chó, vậy mà lại comình ở trong đó đùa giỡn ta nửa ngày, tiến vào cứ thoải mái vui chơi đi, hômnay chúng ta cũng mở mắt nhìn việc đời!”Lại thiếu nợ hai nghìn vạn? Hai người Nam, Mục giật nảy mình, nhưng rồi rấtnhanh liều hiểu ra gì đó, nhanh chóng đứng dậy đuổi theo.Cổng vào Kinh Hồng điện vừa mới đưa tiễn đi mấy chiếc xe ngựa, người trôngcửa nhìn thấy sư huynh đệ ba người lại đi tới, một người nhanh chóng quay lạigọi một tiếng, gọi vị Hoàng quản sự kia quay ra lại.Dữu Khánh cũng không quản y là Hoàng quản sự hay là Lý quản sự, ngay mặtcất tiếng hét to oán trách, “Tránh ra!”Hoàng quản sự ngăn cản lại, liên tục thở dài nói: “Ngài, Thanh gia thật sự cònchưa có trở về.”Dữu Khánh: “Bên ngoài vắng vẻ lạnh lẽo, ngồi khó chịu, ta muốn đi vào tiêutiền tìm vui cũng không được sao?”“…” Hoàng quản sự nghẹn lời, hai tên trông cửa cũng ngây ngẩn sững sờ.Nhưng Hoàng quản sự rất nhanh lại cười bồi, nói: “Ngài a, thật, ta không lừagạt ngài, Thanh gia thật sự chưa trở về, ngài đừng làm khó chúng ta nữa.”“Làm khó?” Dữu Khánh nhíu mày, đột nhiên một quyền nhằm thẳng vào mặtđối phương.Bộp! Ôi một tiếng, Hoàng quản sự trở tay không kịp, bị nện một cú nổ đomđóm mắt, lảo đảo lui về phía sau.“Đánh hắn.” Dữu Khánh hét lên một tiếng, rồi lập tức tiến lên tiếp tục đấm đá.Hai người Nam, Mục thoáng sửng sốt một chút, sau đó cũng xông tới, sư huynhđệ ba người liên thủ quần ẩu, quyền đấm cước đá, ngay cả hai gã trông cửa tớikhuyên can cũng bị đánh nằm cuộn mình trên đất.Những kẻ trông cửa tiếp đón, chiêu đãi khách nhân xem như khôn khéo, nhưngthực lực đánh nhau quả thực không được tốt lắm, có chút ngoài dự liệu của DữuKhánh, hắn vốn còn định mượn cơ hội đánh nhau này để dỡ cổng Kinh Hồngđiện, cuối cùng không thể đạt được như mong muốn.Nhưng bên trong lại có rất nhiều hộ vệ giữ nhà đánh nhau lợi hại, tại cổng vàovừa xảy ra động tĩnh, lập tức soàn soạt lướt ra một số bóng người.Những người này vừa muốn xông lên động thủ, lập tức có người hô lên: “Dừngtay!”Là Bàng Thành Khâu khẩn cấp hiện thân, gã lắc mình rơi xuống tại cửa vào.Dữu Khánh giương mắt nhìn, nhịn không được âm thầm cười nhạt, hắn đã biếtbên trong này có người một mực nhìn chằm chằm vào mình, quả nhiên vừa mớigây chuyện liền lộ diện ra rồi, nhưng hắn vẫn là phất tay ra hiệu cho hai ngườiNam, Mục dừng tay.Nhân thủ từ bên trong lao ra vội vàng đưa ba người bị thương rời đi.Người qua người lại bên ngoài, cùng xe ngựa lui tới đều dừng lại xem náo nhiệt,đều rất kinh ngạc, vậy mà lại có người dám gây sự ngay cổng vào Kinh Hồngđiện?Ánh mắt Bàng Thành Khâu đảo qua sư huynh đệ ba người, trầm giọng hỏi:“Các ngươi có phải đã tìm sai địa chỉ gây rối rồi hay không?”Dữu Khánh: “Ta muốn đi vào tiêu tiền tìm vui, bọn họ lại ngăn cản không chota vào, nói là Thanh Nha không cho ta vào, ta nghĩ Thanh Nha làm sao có khảnăng nói lời như vậy, dù sao thì Thanh Nha cũng không phải là người của KinhHồng điện, liền giúp Thanh gia giáo huấn bọn họ một chút.”
Bán TiênTác giả: Dược Thiên SầuTruyện Tiên Hiệp Bán Tiên Dược Thiên Sầu Trong thâm sơn có một đạo quan, hương hỏa sớm đã điêu linh. Bỉ nhân bất tài, tuổi vừa mới mười chín, từ nhỏ đã là một gã đạo sĩ, phía trên có hơn mười vị sư huynh, phía dưới chỉ mình ta nhỏ nhất, tục xưng là Quan môn đệ tử. Sư môn quá nghèo, các sư huynh không chịu được kham khổ, may mắn chưởng môn sư tôn độ lượng, tùy ý chúng sư huynh giải tán rời đi. Về sau có ba vị sư huynh biết lạc đường mà quay lại, tuổi khá lớn, đều đã bốn mươi năm mươi. Nhờ được sư tôn ưu ái, trước khi mất truyền vị trí chưởng môn cho Tiểu đạo, nhưng mà vô luận là tuổi tác hay từng trải đều không thể phục chúng, ba vị sư huynh không phục. Sư môn bất hạnh, Tiểu đạo không phải trái hồng mềm, tuyệt không thoái nhượng, nội đấu cùng họ. Trong thôn dưới núi, có tân cử nhân, là bạn bè từ khi còn nhỏ, trước khi sư tôn mất cũng có dặn dò, hộ tống nó vào kinh đi thi. Nghĩa bất dung từ, vả lại cứ để Tiểu đạo dạo một vòng nhân gian, trở về sẽ đấu cùng chúng sư huynh! Chương 01: Đi thi 3127 tự -… Tìm tới Thanh Nha không chỉ là về chuyện ông chủ phía sau của Linh Tê traimà còn cả việc lúc trước muốn tìm hiểu rõ thế cục hiện nay, lo lắng sẽ bị Địamẫu cấp trừng trị.Bây giờ đã có cả hai chuyện cần thiết này gom chung một chỗ, sư huynh đệ bangười không thể không lần nữa chạy tới Kinh Hồng điện, lần này làm như thếnào cũng phải nghĩ cách tìm cho được Thanh Nha.Nhưng khi chạy đến cổng Kinh Hồng điện nhờ thông báo, kết quả vẫn là nhưcũ, quản sự đưa đón khách tại cổng vào vẫn khách khí nói những lời kia, “Ba vị,thật xin lỗi, Thanh gia ra ngoài làm việc còn chưa có trở về.”Dữu Khánh hỏi: “Khoảng lúc nào có thể trở về?”Quản sự cười khổ nói: “Ngài, ngài đừng làm khó ta a. Thanh gia là nhân vật nàochứ? Việc của ngài ấy làm sao có thể để cho người khác dễ dàng nắm giữ, ta thìcàng không có khả năng biết được rồi.”Sau một hồi khách sáo lịch sự mới đuổi đi được sư huynh đệ ba người, nhưngdiễn biến tiếp theo lại không giống với lúc trước, phát hiện thấy sư huynh đệ bangười vẫn không có đi xa, mà là ngồi ở phía đối diện bên kia đường, ngồi thànhmột hàng dõi đôi mắt trông mong nhìn sang bên này.Hai gã trông cổng đứng hai bên cổng tiến đến bên cạnh vị quản sự kia, mộtngười hỏi: “Hoàng quản sự, Thanh gia hình như vẫn một mực ở bên trong a?”Quản sự hừ một tiếng, nhìn chằm chằm sư huynh đệ ba người ở đối diện bên kiađường, “Như vậy mà còn không hiểu sao, không muốn gặp.”Một gã trông cổng khác nói ra: “Trực tiếp đánh đuổi đi không phải xong rồisao.”Quản sự lườm gã một cái, “Các ngươi biết cái rắm, bọn họ thích ngồi bênđường thì cứ để cho bọn họ ngồi đi, nếu tới đây thì ứng đối cho lịch sự vào,nghìn vạn lần đừng có trêu chọc bọn hắn.”Có một số việc y không tiện nói lung tung khắp nơi, cảnh tượng tại Kinh Hồngđiện đêm đó, Vương Vấn Thiên bị U Sai đem đi kia, khi sự việc vừa mới bắtđầu xảy ra thì y cũng chạy đến hiện trường, lúc đó tận mắt nhìn thấy được batên gia hỏa đang ngồi đối diện bên kia đường, hơn nữa Bàng Thành Khâu cũngtừng đặc biệt dặn dò, không nên trêu chọc bọn hắn.“Vâng, đã hiểu rồi.”Hai gã người làm trông cổng liên tục đáp lời, đại khái đã nghe hiểu, ba vị kiahẳn là có chút lai lịch, không phải người thường.Cũng không khó hiểu được, người có thể nhiều lần chạy thẳng tới đây tìmThanh Nha, có thể là người bình thường sao?Không biết rằng Dữu Khánh đang nhìn chằm chằm tới bên này đột nhiên hípmắt lại, nhìn chăm chú vào động tác môi khi bọn họ nói chuyện với nhau.Ngồi ở bên này đường nghe được tiếng đàn sáo ca hát vui vẻ từ bên trong KinhHồng điện vẳng vẳng truyền ra, Nam Trúc nhịn không được buông tiếng thởdài, “Nói tới mới nhớ, chúng ta dù sao cũng là người từng một ngày kiếm hơntrăm triệu a… Đến lúc nào chúng ta mới có thể giống như những người bêntrong tiêu tiền như nước tìm khoái hoạt chứ. Được như vậy thì hay quá.”Mục Ngạo Thiết nhàn nhạt đáp lại một câu, “Dung tục!”Nam Trúc liếc mắt khinh bỉ, nhưng mà đấu võ miệng với tên đầu gỗ như lãoCửu cũng không có ý nghĩa gì, vì vậy gã quay đầu lại nhìn hướng về phía DữuKhánh lúc này ánh mắt lấp lóe, không biết đang suy nghĩ cái gì, chuyển đổi chủđề câu chuyện, “Ta nói nha lão Thập Ngũ, chúng ta đây việc lớn việc nhỏ gìcũng đều tìm đến Thanh Nha, thích hợp sao? Nếu như ta là y, sợ rằng cũng bịlàm phiền đến phát hoảng, dù sao chúng ta cũng không có giao tình gì a.Lão Thập Ngũ, đừng nói là ta không nhắc nhở ngươi, đúng là người ta có điểmnhược điểm bị ngươi nắm trong tay, nhưng nếu như ngươi cứ cầm lấy nhượcđiểm đó đi sai khiến người ta thì cho dù là ai cũng không thể chịu nổi. Lỡ nhưthật sự khiến người ta chán ngấy đến mệt, loại địa đầu xà này nhưng không dễchọc nha, vạn nhất kích thích người ta đi diệt khẩu thì không còn vui vẻ gì nữarồi.”Dữu Khánh nhìn chằm chằm vào chiếc cổng đối diện, chậm rãi nói: “Ta khôngđến mức không thức thời như thế, ta dám làm phiền y tự nhiên là có nguyênnhân để dám làm phiền y, ngươi yên tâm đi, vị địa đầu xà đó không có tư cáchtrở mặt cùng chúng ta, có thể sai khiến thì cứ việc sai khiến.”Nghe được lời này, hai người Nam, Mục đồng loạt quay đầu lại nhìn hắn, vẻmặt vừa ngạc nhiên vừa khó hiểu.Nam Trúc tự nhiên muốn hỏi, “Vì sao như vậy?”Dữu Khánh: “Bởi vì ta nắm được vị trí bảy tấc của con rắn đó.”Nam Trúc lập tức bất mãn nói: “Tại trước mặt hai chúng ta, đùng có làm kéovăn kéo vẻ làm gì, tình huống như thế nào?”Dữu Khánh nhìn nhìn xung quanh, nhấc tay che miệng của mình, còn đè thấpgiọng xuống thêm mấy phần, “Con xà này có thể là được người khác nuôi, phíasau y hẳn là còn có chủ nhân khác. Lần trước ta tới kiếm thuốc, trong lúc vô ýnghe được y nói chuyện với lão bản nương của nơi này…”Hắn nói cho hai vị sư huynh biết nội dung cuộc nói chuyện mà hắn vô tình pháthiện được khi tới đây kiếm Bạch La sa, hắn cũng chỉ nói là trong lúc tình cờ mànghe được, không nói là dùng Quan Tự quyết để nhận ra.Hai người Nam, Mục nghe xong thì khá kinh ngạc, Nam Trúc nghi vấn: “Có thểlàm Can nương của Thanh Nha, tất nhiên không thể là nhỏ tuổi, phía sau vậymà còn trốn một cái lão bà nương muốn âm thầm chơi chúng ta, người nàonha?”Dữu Khánh: “Ngươi hỏi ta, ta đi hỏi ai chứ? Ta hỏi Thanh Nha hắn có thể nóicho ta biết sao?”Nam Trúc hỏi: “Ngươi từng đắc tội với nữ nhân nào đó sao? Lại còn là một bàgià! Mà này, trong ba người chúng ta, có ai từng đắc tội với một người như vậyhay không?”Mục Ngạo Thiết trầm mặc suy nghĩ.Nam Trúc bỗng nói: “Sẽ không phải chính là Địa mẫu đi? Lão Thập Ngũ, ngươingẫm lại mà xem, chuyện giữa ngươi và nữ đệ tử kia của bà ta, nhắc tới thì rấtcó khả năng a. Ngoại trừ bà ta ra, ta không nghĩ ra được chúng ta hà đức hànăng gì mà có thể nhanh như vậy liền đắc tội được với một lão bà có thể saikhiến nhân vật như Thanh Nha vậy.”Dữu Khánh: “Nếu Địa mẫu muốn xử ta, còn cần chờ tới bây giờ sao? Quỷ mớibiết rõ đã trêu chọc người nào. Từ khi biết rõ còn có một ‘Can nương’ gì đó trốnở phía sau y, ta không thể không hoài nghi một chuyện, y và Vương Vấn Thiênchụm vào với nhau để đùa giỡn trên đầu chúng ta thật sự là một chuyện trùnghợp sao?Nghe lời nói như vậy, không đơn giản chỉ là Can nương của Thanh Nha, mà cònlà Can nương của Cổ Thanh Chiếu, lão bản nương Kinh Hồng điện, mà sự việclại trùng hợp xảy ra tại Kinh Hồng điện, hơn nữa, Cổ Thanh Chiếu cố tình giộinước bẩn lên người chúng ta, Cổ Thanh Chiếu và Kinh Hồng điện rõ ràng cũngtham dự vào trong đó. Hiện tại chúng ta đều đã biết rõ bối cảnh của Kinh Hồngđiện, đó cũng không phải là một thiếu Chưởng môn Già La Sơn có thể điềukhiển, nhất là còn sai khiến Cổ Thanh Chiếu phối hợp làm ra loại chuyện có thểsẽ đập vỡ chiêu bài của mình.”Nam Trúc trầm tư suy nghĩ, nghe vậy cũng đã hiểu rồi, thần sắc dần dần trở nênnghiêm trọng, “Theo như lời ngươi nói như vậy, bắt đầu từ khi Vương VấnThiên tìm chúng ta gây phiền toái, vị Can nương kia quả thực có khả năng cũngđã tham gia vào rồi. Không đúng a, nếu đã biết rõ người ta muốn xử ngươi,ngươi còn vội vàng lao đến trước mặt người ta làm gì, muốn chết sao?”Dữu Khánh: “Nếu như Thanh Nha thật sự muốn đùa chết chúng ta thì đã sớm hạthủ rồi, dựa vào thực lực và thế lực của y tại Ảo Vọng, muốn đùa chết chúng takhông khó chút nào, không đáng dây dưa kéo dài, cũng không đáng vòng vo…”Hắn nhún vai, “Dù sao thì chúng ta cũng không có thế lớn như người ta, cũngđâu không thắng người ta, nếu đã như vậy, chúng ta đây cứ tự đưa tới cửa đểcho y xử đi, thay vì để cho y nhàn rỗi kiếm chuyện, khiến chúng ta mù mờkhông rõ tình huống, không bằng chúng ta tìm chuyện cho y làm đi.”Trên thực tế, sau khi hắn biết được tình hình thì vẫn luôn làm như vậy, kể cảviệc ám sát Vương Tuyết Đường cũng lôi Thanh Nha vào cùng nhau chơi đùa.Nam Trúc lo lắng hỏi, “Tuy là nói như vậy, nhưng để cho Thanh Nha tham giavào chuyện Linh Tê trai, thật sự thích hợp sao?”Lúc trước không biết còn có kẻ ẩn giấu phía sau Thanh Nha thì không sao, bâygiờ đã biết rõ người ta bụng dạ khó lường mà vẫn còn để cho người ta tham giavào loại chuyện này, gã bắt đầu lo lắng.Dữu Khánh: “Chuyện không thích hợp mà vẫn tìm y làm cũng không chỉ có mộtchuyện, sợ cái gì? Sợ y không giúp chúng ta tìm vị Đông gia thần bí kia, hay làsợ y mượn cơ hội lập mưu?”Mục Ngạo Thiết đột nhiên nói ra một câu, “Có phải hay không là kẻ đứng sautên Người mặt sắt kia lại theo dõi chúng ta?”Ba người lập tức im lặng, không phải là không có khả năng này, đó là một đoạnquá khứ đau thương, ký ức vẫn còn mới mẻ khó quên, có lẽ độc thủ phía saumàn lại muốn lặp lại câu chuyện giống việc tìm kiếm Kim Khư kia.Dữu Khánh: “Nếu như thật sự là độc thủ phía sau màn kia, vậy thì với tình trạngtrước mắt chưa hẳn là chuyện xấu, chúng ta sẽ càng thêm an toàn… Nhưng hẳnlà không phải, nếu phải, độc thủ phía sau màn sẽ hi vọng chúng ta nhanh chónghết sức tìm được, mà không phải ngáng chân ngăn cản chúng ta.”Dứt lời hắn hất hất cằm về phía chiếc cổng đối diện, “Lão Thất, ngươi khôngphải muốn đi vào tiêu tiền như nước khoái hoạt một lần sao? Hôm nay sẽ thànhtoàn cho ngươi một lần.”Ánh mắt Nam Trúc lập tức sáng lên, “Ngươi mời khách?” Sau đó lập tức giốngnhư tỉnh ngộ vậy, xùy một tiếng, “Đùa gì vậy chứ, chỉ với chút tiến đó trênngười ngươi, tiến vào đó còn chưa đủ cho người ta nhét kẽ răng. Được rồi, ngồibên đường nghèo hèn thì nghèo hèn một chút đi, cũng còn tốt hơn so với vào đómà móc không ra tiền, mất mặt.”Dữu Khánh nhìn chằm chằm vào cánh cổng phía đối diện, lạnh lùng nói: “Takhông mời khách, có người mời khách, tên địa đầu xà kia vẫn ở bên trong, hoàntoàn chưa từng rời đi.”Hai vị sư huynh đột nhiên nhìn chằm chằm vào hắn, Nam Trúc: “Làm sao ngươibiết?”Dữu Khánh: “Bởi vì ta thông minh hơn các ngươi, ta biết phán đoán, nếu khôngthì vì sao phải truyền chức vị Chưởng môn cho ta chứ?” Dứt lời hắn liền đứngdậy bước đi, “Thực không dám giấu giếm, lúc trước ta lại thiếu nợ Thanh Nhahai nghìn vạn, không quan tâm thiếu nợ nhiều thêm chút. Đồ chó, vậy mà lại comình ở trong đó đùa giỡn ta nửa ngày, tiến vào cứ thoải mái vui chơi đi, hômnay chúng ta cũng mở mắt nhìn việc đời!”Lại thiếu nợ hai nghìn vạn? Hai người Nam, Mục giật nảy mình, nhưng rồi rấtnhanh liều hiểu ra gì đó, nhanh chóng đứng dậy đuổi theo.Cổng vào Kinh Hồng điện vừa mới đưa tiễn đi mấy chiếc xe ngựa, người trôngcửa nhìn thấy sư huynh đệ ba người lại đi tới, một người nhanh chóng quay lạigọi một tiếng, gọi vị Hoàng quản sự kia quay ra lại.Dữu Khánh cũng không quản y là Hoàng quản sự hay là Lý quản sự, ngay mặtcất tiếng hét to oán trách, “Tránh ra!”Hoàng quản sự ngăn cản lại, liên tục thở dài nói: “Ngài, Thanh gia thật sự cònchưa có trở về.”Dữu Khánh: “Bên ngoài vắng vẻ lạnh lẽo, ngồi khó chịu, ta muốn đi vào tiêutiền tìm vui cũng không được sao?”“…” Hoàng quản sự nghẹn lời, hai tên trông cửa cũng ngây ngẩn sững sờ.Nhưng Hoàng quản sự rất nhanh lại cười bồi, nói: “Ngài a, thật, ta không lừagạt ngài, Thanh gia thật sự chưa trở về, ngài đừng làm khó chúng ta nữa.”“Làm khó?” Dữu Khánh nhíu mày, đột nhiên một quyền nhằm thẳng vào mặtđối phương.Bộp! Ôi một tiếng, Hoàng quản sự trở tay không kịp, bị nện một cú nổ đomđóm mắt, lảo đảo lui về phía sau.“Đánh hắn.” Dữu Khánh hét lên một tiếng, rồi lập tức tiến lên tiếp tục đấm đá.Hai người Nam, Mục thoáng sửng sốt một chút, sau đó cũng xông tới, sư huynhđệ ba người liên thủ quần ẩu, quyền đấm cước đá, ngay cả hai gã trông cửa tớikhuyên can cũng bị đánh nằm cuộn mình trên đất.Những kẻ trông cửa tiếp đón, chiêu đãi khách nhân xem như khôn khéo, nhưngthực lực đánh nhau quả thực không được tốt lắm, có chút ngoài dự liệu của DữuKhánh, hắn vốn còn định mượn cơ hội đánh nhau này để dỡ cổng Kinh Hồngđiện, cuối cùng không thể đạt được như mong muốn.Nhưng bên trong lại có rất nhiều hộ vệ giữ nhà đánh nhau lợi hại, tại cổng vàovừa xảy ra động tĩnh, lập tức soàn soạt lướt ra một số bóng người.Những người này vừa muốn xông lên động thủ, lập tức có người hô lên: “Dừngtay!”Là Bàng Thành Khâu khẩn cấp hiện thân, gã lắc mình rơi xuống tại cửa vào.Dữu Khánh giương mắt nhìn, nhịn không được âm thầm cười nhạt, hắn đã biếtbên trong này có người một mực nhìn chằm chằm vào mình, quả nhiên vừa mớigây chuyện liền lộ diện ra rồi, nhưng hắn vẫn là phất tay ra hiệu cho hai ngườiNam, Mục dừng tay.Nhân thủ từ bên trong lao ra vội vàng đưa ba người bị thương rời đi.Người qua người lại bên ngoài, cùng xe ngựa lui tới đều dừng lại xem náo nhiệt,đều rất kinh ngạc, vậy mà lại có người dám gây sự ngay cổng vào Kinh Hồngđiện?Ánh mắt Bàng Thành Khâu đảo qua sư huynh đệ ba người, trầm giọng hỏi:“Các ngươi có phải đã tìm sai địa chỉ gây rối rồi hay không?”Dữu Khánh: “Ta muốn đi vào tiêu tiền tìm vui, bọn họ lại ngăn cản không chota vào, nói là Thanh Nha không cho ta vào, ta nghĩ Thanh Nha làm sao có khảnăng nói lời như vậy, dù sao thì Thanh Nha cũng không phải là người của KinhHồng điện, liền giúp Thanh gia giáo huấn bọn họ một chút.”
Bán TiênTác giả: Dược Thiên SầuTruyện Tiên Hiệp Bán Tiên Dược Thiên Sầu Trong thâm sơn có một đạo quan, hương hỏa sớm đã điêu linh. Bỉ nhân bất tài, tuổi vừa mới mười chín, từ nhỏ đã là một gã đạo sĩ, phía trên có hơn mười vị sư huynh, phía dưới chỉ mình ta nhỏ nhất, tục xưng là Quan môn đệ tử. Sư môn quá nghèo, các sư huynh không chịu được kham khổ, may mắn chưởng môn sư tôn độ lượng, tùy ý chúng sư huynh giải tán rời đi. Về sau có ba vị sư huynh biết lạc đường mà quay lại, tuổi khá lớn, đều đã bốn mươi năm mươi. Nhờ được sư tôn ưu ái, trước khi mất truyền vị trí chưởng môn cho Tiểu đạo, nhưng mà vô luận là tuổi tác hay từng trải đều không thể phục chúng, ba vị sư huynh không phục. Sư môn bất hạnh, Tiểu đạo không phải trái hồng mềm, tuyệt không thoái nhượng, nội đấu cùng họ. Trong thôn dưới núi, có tân cử nhân, là bạn bè từ khi còn nhỏ, trước khi sư tôn mất cũng có dặn dò, hộ tống nó vào kinh đi thi. Nghĩa bất dung từ, vả lại cứ để Tiểu đạo dạo một vòng nhân gian, trở về sẽ đấu cùng chúng sư huynh! Chương 01: Đi thi 3127 tự -… Tìm tới Thanh Nha không chỉ là về chuyện ông chủ phía sau của Linh Tê traimà còn cả việc lúc trước muốn tìm hiểu rõ thế cục hiện nay, lo lắng sẽ bị Địamẫu cấp trừng trị.Bây giờ đã có cả hai chuyện cần thiết này gom chung một chỗ, sư huynh đệ bangười không thể không lần nữa chạy tới Kinh Hồng điện, lần này làm như thếnào cũng phải nghĩ cách tìm cho được Thanh Nha.Nhưng khi chạy đến cổng Kinh Hồng điện nhờ thông báo, kết quả vẫn là nhưcũ, quản sự đưa đón khách tại cổng vào vẫn khách khí nói những lời kia, “Ba vị,thật xin lỗi, Thanh gia ra ngoài làm việc còn chưa có trở về.”Dữu Khánh hỏi: “Khoảng lúc nào có thể trở về?”Quản sự cười khổ nói: “Ngài, ngài đừng làm khó ta a. Thanh gia là nhân vật nàochứ? Việc của ngài ấy làm sao có thể để cho người khác dễ dàng nắm giữ, ta thìcàng không có khả năng biết được rồi.”Sau một hồi khách sáo lịch sự mới đuổi đi được sư huynh đệ ba người, nhưngdiễn biến tiếp theo lại không giống với lúc trước, phát hiện thấy sư huynh đệ bangười vẫn không có đi xa, mà là ngồi ở phía đối diện bên kia đường, ngồi thànhmột hàng dõi đôi mắt trông mong nhìn sang bên này.Hai gã trông cổng đứng hai bên cổng tiến đến bên cạnh vị quản sự kia, mộtngười hỏi: “Hoàng quản sự, Thanh gia hình như vẫn một mực ở bên trong a?”Quản sự hừ một tiếng, nhìn chằm chằm sư huynh đệ ba người ở đối diện bên kiađường, “Như vậy mà còn không hiểu sao, không muốn gặp.”Một gã trông cổng khác nói ra: “Trực tiếp đánh đuổi đi không phải xong rồisao.”Quản sự lườm gã một cái, “Các ngươi biết cái rắm, bọn họ thích ngồi bênđường thì cứ để cho bọn họ ngồi đi, nếu tới đây thì ứng đối cho lịch sự vào,nghìn vạn lần đừng có trêu chọc bọn hắn.”Có một số việc y không tiện nói lung tung khắp nơi, cảnh tượng tại Kinh Hồngđiện đêm đó, Vương Vấn Thiên bị U Sai đem đi kia, khi sự việc vừa mới bắtđầu xảy ra thì y cũng chạy đến hiện trường, lúc đó tận mắt nhìn thấy được batên gia hỏa đang ngồi đối diện bên kia đường, hơn nữa Bàng Thành Khâu cũngtừng đặc biệt dặn dò, không nên trêu chọc bọn hắn.“Vâng, đã hiểu rồi.”Hai gã người làm trông cổng liên tục đáp lời, đại khái đã nghe hiểu, ba vị kiahẳn là có chút lai lịch, không phải người thường.Cũng không khó hiểu được, người có thể nhiều lần chạy thẳng tới đây tìmThanh Nha, có thể là người bình thường sao?Không biết rằng Dữu Khánh đang nhìn chằm chằm tới bên này đột nhiên hípmắt lại, nhìn chăm chú vào động tác môi khi bọn họ nói chuyện với nhau.Ngồi ở bên này đường nghe được tiếng đàn sáo ca hát vui vẻ từ bên trong KinhHồng điện vẳng vẳng truyền ra, Nam Trúc nhịn không được buông tiếng thởdài, “Nói tới mới nhớ, chúng ta dù sao cũng là người từng một ngày kiếm hơntrăm triệu a… Đến lúc nào chúng ta mới có thể giống như những người bêntrong tiêu tiền như nước tìm khoái hoạt chứ. Được như vậy thì hay quá.”Mục Ngạo Thiết nhàn nhạt đáp lại một câu, “Dung tục!”Nam Trúc liếc mắt khinh bỉ, nhưng mà đấu võ miệng với tên đầu gỗ như lãoCửu cũng không có ý nghĩa gì, vì vậy gã quay đầu lại nhìn hướng về phía DữuKhánh lúc này ánh mắt lấp lóe, không biết đang suy nghĩ cái gì, chuyển đổi chủđề câu chuyện, “Ta nói nha lão Thập Ngũ, chúng ta đây việc lớn việc nhỏ gìcũng đều tìm đến Thanh Nha, thích hợp sao? Nếu như ta là y, sợ rằng cũng bịlàm phiền đến phát hoảng, dù sao chúng ta cũng không có giao tình gì a.Lão Thập Ngũ, đừng nói là ta không nhắc nhở ngươi, đúng là người ta có điểmnhược điểm bị ngươi nắm trong tay, nhưng nếu như ngươi cứ cầm lấy nhượcđiểm đó đi sai khiến người ta thì cho dù là ai cũng không thể chịu nổi. Lỡ nhưthật sự khiến người ta chán ngấy đến mệt, loại địa đầu xà này nhưng không dễchọc nha, vạn nhất kích thích người ta đi diệt khẩu thì không còn vui vẻ gì nữarồi.”Dữu Khánh nhìn chằm chằm vào chiếc cổng đối diện, chậm rãi nói: “Ta khôngđến mức không thức thời như thế, ta dám làm phiền y tự nhiên là có nguyênnhân để dám làm phiền y, ngươi yên tâm đi, vị địa đầu xà đó không có tư cáchtrở mặt cùng chúng ta, có thể sai khiến thì cứ việc sai khiến.”Nghe được lời này, hai người Nam, Mục đồng loạt quay đầu lại nhìn hắn, vẻmặt vừa ngạc nhiên vừa khó hiểu.Nam Trúc tự nhiên muốn hỏi, “Vì sao như vậy?”Dữu Khánh: “Bởi vì ta nắm được vị trí bảy tấc của con rắn đó.”Nam Trúc lập tức bất mãn nói: “Tại trước mặt hai chúng ta, đùng có làm kéovăn kéo vẻ làm gì, tình huống như thế nào?”Dữu Khánh nhìn nhìn xung quanh, nhấc tay che miệng của mình, còn đè thấpgiọng xuống thêm mấy phần, “Con xà này có thể là được người khác nuôi, phíasau y hẳn là còn có chủ nhân khác. Lần trước ta tới kiếm thuốc, trong lúc vô ýnghe được y nói chuyện với lão bản nương của nơi này…”Hắn nói cho hai vị sư huynh biết nội dung cuộc nói chuyện mà hắn vô tình pháthiện được khi tới đây kiếm Bạch La sa, hắn cũng chỉ nói là trong lúc tình cờ mànghe được, không nói là dùng Quan Tự quyết để nhận ra.Hai người Nam, Mục nghe xong thì khá kinh ngạc, Nam Trúc nghi vấn: “Có thểlàm Can nương của Thanh Nha, tất nhiên không thể là nhỏ tuổi, phía sau vậymà còn trốn một cái lão bà nương muốn âm thầm chơi chúng ta, người nàonha?”Dữu Khánh: “Ngươi hỏi ta, ta đi hỏi ai chứ? Ta hỏi Thanh Nha hắn có thể nóicho ta biết sao?”Nam Trúc hỏi: “Ngươi từng đắc tội với nữ nhân nào đó sao? Lại còn là một bàgià! Mà này, trong ba người chúng ta, có ai từng đắc tội với một người như vậyhay không?”Mục Ngạo Thiết trầm mặc suy nghĩ.Nam Trúc bỗng nói: “Sẽ không phải chính là Địa mẫu đi? Lão Thập Ngũ, ngươingẫm lại mà xem, chuyện giữa ngươi và nữ đệ tử kia của bà ta, nhắc tới thì rấtcó khả năng a. Ngoại trừ bà ta ra, ta không nghĩ ra được chúng ta hà đức hànăng gì mà có thể nhanh như vậy liền đắc tội được với một lão bà có thể saikhiến nhân vật như Thanh Nha vậy.”Dữu Khánh: “Nếu Địa mẫu muốn xử ta, còn cần chờ tới bây giờ sao? Quỷ mớibiết rõ đã trêu chọc người nào. Từ khi biết rõ còn có một ‘Can nương’ gì đó trốnở phía sau y, ta không thể không hoài nghi một chuyện, y và Vương Vấn Thiênchụm vào với nhau để đùa giỡn trên đầu chúng ta thật sự là một chuyện trùnghợp sao?Nghe lời nói như vậy, không đơn giản chỉ là Can nương của Thanh Nha, mà cònlà Can nương của Cổ Thanh Chiếu, lão bản nương Kinh Hồng điện, mà sự việclại trùng hợp xảy ra tại Kinh Hồng điện, hơn nữa, Cổ Thanh Chiếu cố tình giộinước bẩn lên người chúng ta, Cổ Thanh Chiếu và Kinh Hồng điện rõ ràng cũngtham dự vào trong đó. Hiện tại chúng ta đều đã biết rõ bối cảnh của Kinh Hồngđiện, đó cũng không phải là một thiếu Chưởng môn Già La Sơn có thể điềukhiển, nhất là còn sai khiến Cổ Thanh Chiếu phối hợp làm ra loại chuyện có thểsẽ đập vỡ chiêu bài của mình.”Nam Trúc trầm tư suy nghĩ, nghe vậy cũng đã hiểu rồi, thần sắc dần dần trở nênnghiêm trọng, “Theo như lời ngươi nói như vậy, bắt đầu từ khi Vương VấnThiên tìm chúng ta gây phiền toái, vị Can nương kia quả thực có khả năng cũngđã tham gia vào rồi. Không đúng a, nếu đã biết rõ người ta muốn xử ngươi,ngươi còn vội vàng lao đến trước mặt người ta làm gì, muốn chết sao?”Dữu Khánh: “Nếu như Thanh Nha thật sự muốn đùa chết chúng ta thì đã sớm hạthủ rồi, dựa vào thực lực và thế lực của y tại Ảo Vọng, muốn đùa chết chúng takhông khó chút nào, không đáng dây dưa kéo dài, cũng không đáng vòng vo…”Hắn nhún vai, “Dù sao thì chúng ta cũng không có thế lớn như người ta, cũngđâu không thắng người ta, nếu đã như vậy, chúng ta đây cứ tự đưa tới cửa đểcho y xử đi, thay vì để cho y nhàn rỗi kiếm chuyện, khiến chúng ta mù mờkhông rõ tình huống, không bằng chúng ta tìm chuyện cho y làm đi.”Trên thực tế, sau khi hắn biết được tình hình thì vẫn luôn làm như vậy, kể cảviệc ám sát Vương Tuyết Đường cũng lôi Thanh Nha vào cùng nhau chơi đùa.Nam Trúc lo lắng hỏi, “Tuy là nói như vậy, nhưng để cho Thanh Nha tham giavào chuyện Linh Tê trai, thật sự thích hợp sao?”Lúc trước không biết còn có kẻ ẩn giấu phía sau Thanh Nha thì không sao, bâygiờ đã biết rõ người ta bụng dạ khó lường mà vẫn còn để cho người ta tham giavào loại chuyện này, gã bắt đầu lo lắng.Dữu Khánh: “Chuyện không thích hợp mà vẫn tìm y làm cũng không chỉ có mộtchuyện, sợ cái gì? Sợ y không giúp chúng ta tìm vị Đông gia thần bí kia, hay làsợ y mượn cơ hội lập mưu?”Mục Ngạo Thiết đột nhiên nói ra một câu, “Có phải hay không là kẻ đứng sautên Người mặt sắt kia lại theo dõi chúng ta?”Ba người lập tức im lặng, không phải là không có khả năng này, đó là một đoạnquá khứ đau thương, ký ức vẫn còn mới mẻ khó quên, có lẽ độc thủ phía saumàn lại muốn lặp lại câu chuyện giống việc tìm kiếm Kim Khư kia.Dữu Khánh: “Nếu như thật sự là độc thủ phía sau màn kia, vậy thì với tình trạngtrước mắt chưa hẳn là chuyện xấu, chúng ta sẽ càng thêm an toàn… Nhưng hẳnlà không phải, nếu phải, độc thủ phía sau màn sẽ hi vọng chúng ta nhanh chónghết sức tìm được, mà không phải ngáng chân ngăn cản chúng ta.”Dứt lời hắn hất hất cằm về phía chiếc cổng đối diện, “Lão Thất, ngươi khôngphải muốn đi vào tiêu tiền như nước khoái hoạt một lần sao? Hôm nay sẽ thànhtoàn cho ngươi một lần.”Ánh mắt Nam Trúc lập tức sáng lên, “Ngươi mời khách?” Sau đó lập tức giốngnhư tỉnh ngộ vậy, xùy một tiếng, “Đùa gì vậy chứ, chỉ với chút tiến đó trênngười ngươi, tiến vào đó còn chưa đủ cho người ta nhét kẽ răng. Được rồi, ngồibên đường nghèo hèn thì nghèo hèn một chút đi, cũng còn tốt hơn so với vào đómà móc không ra tiền, mất mặt.”Dữu Khánh nhìn chằm chằm vào cánh cổng phía đối diện, lạnh lùng nói: “Takhông mời khách, có người mời khách, tên địa đầu xà kia vẫn ở bên trong, hoàntoàn chưa từng rời đi.”Hai vị sư huynh đột nhiên nhìn chằm chằm vào hắn, Nam Trúc: “Làm sao ngươibiết?”Dữu Khánh: “Bởi vì ta thông minh hơn các ngươi, ta biết phán đoán, nếu khôngthì vì sao phải truyền chức vị Chưởng môn cho ta chứ?” Dứt lời hắn liền đứngdậy bước đi, “Thực không dám giấu giếm, lúc trước ta lại thiếu nợ Thanh Nhahai nghìn vạn, không quan tâm thiếu nợ nhiều thêm chút. Đồ chó, vậy mà lại comình ở trong đó đùa giỡn ta nửa ngày, tiến vào cứ thoải mái vui chơi đi, hômnay chúng ta cũng mở mắt nhìn việc đời!”Lại thiếu nợ hai nghìn vạn? Hai người Nam, Mục giật nảy mình, nhưng rồi rấtnhanh liều hiểu ra gì đó, nhanh chóng đứng dậy đuổi theo.Cổng vào Kinh Hồng điện vừa mới đưa tiễn đi mấy chiếc xe ngựa, người trôngcửa nhìn thấy sư huynh đệ ba người lại đi tới, một người nhanh chóng quay lạigọi một tiếng, gọi vị Hoàng quản sự kia quay ra lại.Dữu Khánh cũng không quản y là Hoàng quản sự hay là Lý quản sự, ngay mặtcất tiếng hét to oán trách, “Tránh ra!”Hoàng quản sự ngăn cản lại, liên tục thở dài nói: “Ngài, Thanh gia thật sự cònchưa có trở về.”Dữu Khánh: “Bên ngoài vắng vẻ lạnh lẽo, ngồi khó chịu, ta muốn đi vào tiêutiền tìm vui cũng không được sao?”“…” Hoàng quản sự nghẹn lời, hai tên trông cửa cũng ngây ngẩn sững sờ.Nhưng Hoàng quản sự rất nhanh lại cười bồi, nói: “Ngài a, thật, ta không lừagạt ngài, Thanh gia thật sự chưa trở về, ngài đừng làm khó chúng ta nữa.”“Làm khó?” Dữu Khánh nhíu mày, đột nhiên một quyền nhằm thẳng vào mặtđối phương.Bộp! Ôi một tiếng, Hoàng quản sự trở tay không kịp, bị nện một cú nổ đomđóm mắt, lảo đảo lui về phía sau.“Đánh hắn.” Dữu Khánh hét lên một tiếng, rồi lập tức tiến lên tiếp tục đấm đá.Hai người Nam, Mục thoáng sửng sốt một chút, sau đó cũng xông tới, sư huynhđệ ba người liên thủ quần ẩu, quyền đấm cước đá, ngay cả hai gã trông cửa tớikhuyên can cũng bị đánh nằm cuộn mình trên đất.Những kẻ trông cửa tiếp đón, chiêu đãi khách nhân xem như khôn khéo, nhưngthực lực đánh nhau quả thực không được tốt lắm, có chút ngoài dự liệu của DữuKhánh, hắn vốn còn định mượn cơ hội đánh nhau này để dỡ cổng Kinh Hồngđiện, cuối cùng không thể đạt được như mong muốn.Nhưng bên trong lại có rất nhiều hộ vệ giữ nhà đánh nhau lợi hại, tại cổng vàovừa xảy ra động tĩnh, lập tức soàn soạt lướt ra một số bóng người.Những người này vừa muốn xông lên động thủ, lập tức có người hô lên: “Dừngtay!”Là Bàng Thành Khâu khẩn cấp hiện thân, gã lắc mình rơi xuống tại cửa vào.Dữu Khánh giương mắt nhìn, nhịn không được âm thầm cười nhạt, hắn đã biếtbên trong này có người một mực nhìn chằm chằm vào mình, quả nhiên vừa mớigây chuyện liền lộ diện ra rồi, nhưng hắn vẫn là phất tay ra hiệu cho hai ngườiNam, Mục dừng tay.Nhân thủ từ bên trong lao ra vội vàng đưa ba người bị thương rời đi.Người qua người lại bên ngoài, cùng xe ngựa lui tới đều dừng lại xem náo nhiệt,đều rất kinh ngạc, vậy mà lại có người dám gây sự ngay cổng vào Kinh Hồngđiện?Ánh mắt Bàng Thành Khâu đảo qua sư huynh đệ ba người, trầm giọng hỏi:“Các ngươi có phải đã tìm sai địa chỉ gây rối rồi hay không?”Dữu Khánh: “Ta muốn đi vào tiêu tiền tìm vui, bọn họ lại ngăn cản không chota vào, nói là Thanh Nha không cho ta vào, ta nghĩ Thanh Nha làm sao có khảnăng nói lời như vậy, dù sao thì Thanh Nha cũng không phải là người của KinhHồng điện, liền giúp Thanh gia giáo huấn bọn họ một chút.”