Bán Tiên Dược Thiên Sầu Trong thâm sơn có một đạo quan, hương hỏa sớm đã điêu linh. Bỉ nhân bất tài, tuổi vừa mới mười chín, từ nhỏ đã là một gã đạo sĩ, phía trên có hơn mười vị sư huynh, phía dưới chỉ mình ta nhỏ nhất, tục xưng là Quan môn đệ tử. Sư môn quá nghèo, các sư huynh không chịu được kham khổ, may mắn chưởng môn sư tôn độ lượng, tùy ý chúng sư huynh giải tán rời đi. Về sau có ba vị sư huynh biết lạc đường mà quay lại, tuổi khá lớn, đều đã bốn mươi năm mươi. Nhờ được sư tôn ưu ái, trước khi mất truyền vị trí chưởng môn cho Tiểu đạo, nhưng mà vô luận là tuổi tác hay từng trải đều không thể phục chúng, ba vị sư huynh không phục. Sư môn bất hạnh, Tiểu đạo không phải trái hồng mềm, tuyệt không thoái nhượng, nội đấu cùng họ. Trong thôn dưới núi, có tân cử nhân, là bạn bè từ khi còn nhỏ, trước khi sư tôn mất cũng có dặn dò, hộ tống nó vào kinh đi thi. Nghĩa bất dung từ, vả lại cứ để Tiểu đạo dạo một vòng nhân gian, trở về sẽ đấu cùng chúng sư huynh! Chương 01: Đi thi 3127 tự -…
Chương 518: Đạt được (1)
Bán TiênTác giả: Dược Thiên SầuTruyện Tiên Hiệp Bán Tiên Dược Thiên Sầu Trong thâm sơn có một đạo quan, hương hỏa sớm đã điêu linh. Bỉ nhân bất tài, tuổi vừa mới mười chín, từ nhỏ đã là một gã đạo sĩ, phía trên có hơn mười vị sư huynh, phía dưới chỉ mình ta nhỏ nhất, tục xưng là Quan môn đệ tử. Sư môn quá nghèo, các sư huynh không chịu được kham khổ, may mắn chưởng môn sư tôn độ lượng, tùy ý chúng sư huynh giải tán rời đi. Về sau có ba vị sư huynh biết lạc đường mà quay lại, tuổi khá lớn, đều đã bốn mươi năm mươi. Nhờ được sư tôn ưu ái, trước khi mất truyền vị trí chưởng môn cho Tiểu đạo, nhưng mà vô luận là tuổi tác hay từng trải đều không thể phục chúng, ba vị sư huynh không phục. Sư môn bất hạnh, Tiểu đạo không phải trái hồng mềm, tuyệt không thoái nhượng, nội đấu cùng họ. Trong thôn dưới núi, có tân cử nhân, là bạn bè từ khi còn nhỏ, trước khi sư tôn mất cũng có dặn dò, hộ tống nó vào kinh đi thi. Nghĩa bất dung từ, vả lại cứ để Tiểu đạo dạo một vòng nhân gian, trở về sẽ đấu cùng chúng sư huynh! Chương 01: Đi thi 3127 tự -… Vừa nghe giải thích như vậy, Bàng Thành Khâu cảm thấy rất không thể tinđược, lập tức quay đầu lại nhìn về phía ba người bị đánh vừa mới được kéo ra,trách hỏi: “Các ngươi đã nói như vậy hả?”Chân gần như đứng không vững, cần phải có người đỡ, Hoàng quản sự miệngmũi chảy đầy máu, nghe vậy liền hét lên, “Bàng gia, không có, tuyệt đối khôngcó việc đó. Ta làm sao dám dựng chuyện cho Thanh gia. Hắn đang nói bậy.”Bàng Thành Khâu lập tức quay đầu lại, hung dự nhìn chằm chằm vào DữuKhánh, sư huynh đệ ba người thì gần như đồng thời ngẩng đầu ưỡn ngực lên, bộdạng ta không bị lép vế.Kỳ thực trong lòng Nam Trúc đang âm thầm hắn, mắng thanh niên làm việcthực là bốc đồng, gã chưa từng nghĩ tới Dữu Khánh có thể trực tiếp động thủngay khi vừa đi tới, việc này giống như là muốn đi vào vui chơi giải trí sao?Dữu Khánh cũng đã chỉ về phía Hoàng quản sự, hỏi: “Vậy ngươi nói xem, cóphải ta đã nói là ta muốn vào tiêu tiền để vui chơi hay không?”Trong tiềm thức cảm thấy lời hỏi này có gài bẫy, Hoàng quản sự do dự mộtchút.Dữu Khánh dồn ép, hỏi tiếp, “Có phải ngươi đã ngăn cản ta lại hay không?Ngươi chắc chắn ngươi không có lấy Thanh Nha ra để ngăn cản ta chứ?”Càng ngày càng có nhiều người tụ tập ngoài cổng đứng xem náo nhiệt, bọn họngạc nhiên không biết người này là ai, dám mở miệng ngậm miệng gọi thẳng họtên của Thanh Nha.Thấy có nhiều người theo dõi sự việc, sống lưng Nam Trúc và Mục Ngạo Thiếtcàng ưỡn thẳng lên hơn, bộ dạng không sợ cường quyền.Bàng Thành Khâu nghe hắn nói vậy thì lòng tin đối với người bên mình giảmđi, ánh mắt gã quay sang nhìn chăm chú vào hai người trông cửa khác, rất rõràng là muốn xác minh thông tin, nếu thực sự giống như lời vị Thám Hoa langnày nói, dám lấy Thanh gia ra để làm cớ, vậy thì đúng là phải lập lại quy củ rồi.Hoàng quản sự nhanh chóng giải thích: “Bàng gia, ta không có lấy Thanh gia rađể ngăn cản, ta chỉ là nghĩ lầm hắn lại tới tìm kiếm Thanh gia, nói là không có ởđây mà thôi.”Dữu Khánh lập tức vung tay chỉ tới hai người kia, “Tới đây, hai người cácngươi làm chứng, tới đây nói xem, nói lại kỹ càng từ đầu đến cuối những gìchúng ta đã đối thoại khi chúng ta vừa tới cho Bàng gia của các ngươi nghe.Nếu các ngươi dám nói dối, lão tử cũng không phải là bùn đất, cho dù máu tươichảy ba thước đất cũng phải tranh luận cho rõ ràng!”Dứt lời, keng một tiếng rút kiếm cầm trong tay, chỉ xéo xuống mặt đất.Thực sự tức giận rồi sao? Hai người Nam, Mục có phần bị hắn hù dọa giậtmình, trong lòng có chút do dự, nhưng vẫn đồng thời cùng nhau rút kiếm ra.Chưa nói tới việc ai đúng ai sai, động tác rút kiếm có phần chọc giận BàngThành Khâu, gã chỉ tới kiếm trong tay ba người, “Ngươi có ý gì, cố tình đếnđây kiếm chuyện phải không?”Dữu Khánh chỉ chỉ phía sau, “Ngoài cổng có rất nhiều người đang theo dõi, nếunhư ngươi cứ nhất định muốn đổ cho chúng ta kiếm chuyện, vậy thì chúng tacũng không còn cách nào, cứ coi như chúng ta kiếm chuyện là được. Muốnđộng thủ cứ việc phóng ngựa tới đây, nếu như chúng ta lui một bước, chính làđàn bà.”Lời nói này lập tức khiến cho Bàng Thành Khâu thẹn quá hóa giận, nhưng màgã dù sao cũng là người biết rõ một chút chi tiết, sau khi thật sự bị ép buộc đếntình trạng này, chính gã mới nhận ra rằng, mình đúng là không dám chưa làm rõsự việc liền phất tay hạ lệnh cho người của Kinh Hồng điện đi đánh ba tên giahỏa này. Nếu thực sự lại xảy ra chuyện gì đó thì gã cũng không giữ nổi.Dữu Khánh cứ như vậy thờ ơ lạnh nhạt đứng nhìn, càng xem càng hiểu rõ, cóthể nói là không ngoài dự liệu.Trong khi Bàng Thành Khâu còn đang có phần không biết phải làm thế nào, CổThanh Chiếu nghe tin vội vã chạy tới tránh ở một bên lặng lẽ theo dõi cuối cùngđành phải hiện thân, “Một đám người chen chúc tại cổng ngăn cản không chokhách ra vào, xảy ra chuyện gì vậy?”Một hàng người chặn ngang phía bên trong nghe tiếng lập tức nhanh chóngnhường đường, Bàng Thành Khâu cũng nghiêng người tránh sang một bên,chắp tay hành lễ, cũng có thể nói là thở phào nhẹ nhõm, nếu không gã thực sựkhông biết phải nên kết thúc như thế nào, vấn đề là Thanh Nha không nói gì, gãcũng không dám động tới nhóm người Dữu Khánh.Mặc dù gã không biết là chuyện gì xảy ra, nhưng đi theo Thanh Nha đã lâu nhưvậy, có một số việc cũng có thể cảm nhận được, tại trên thân mấy người này,Thanh gia giống như là có tính toán gì đó.“Là các ngươi a, ui, có việc gì rồi, tại sao còn vung đao múa kiếm chứ?”Cổ Thanh Chiếu làm ra vẻ ngạc nhiên.Nhìn thấy một trong những chính chủ đã đi ra, mũi kiếm chỉ xéo khiêu khíchtrong tay Dữu Khánh thả lỏng ra, chống xuống mặt đất, “Lão bản nương, KinhHồng điện này của ngươi thật đúng là không dễ vào a, ta muốn đi vào vung taytiêu tiền, các ngươi ngăn cản không cho tiến vào thì thôi nha, vậy mà còn muốnỷ thế hiếp người, là có ý gì, là chê tiền của chúng ta thối, hay là sợ chúng takhông có tiền a, cho rằng chúng ta dễ bắt nạt phải không?”Cổ Thanh Chiếu lập tức cười khanh khách, đáp: “Làm sao có khả năng từ chốikhách, nhất định là hiểu lầm, tuy rằng Kinh Hồng điện quả thực không phảingười nào cũng có thể tiến vào, nhưng mà Dữu huynh đệ đương nhiên là ngoạilệ nha, cũng đừng đứng ở cổng nữa, có lời gì muốn nói đi vào tìm một nơi ngồichơi chậm rãi nói a.”Bà ta không muốn bị nhiều người như vậy đứng chặn kín tại cổng vào để xemnáo nhiệt, và chuyện với Dữu Khánh cũng không nên thảo luận ngay tại trướccông chúng, trước tiên kéo sư huynh đệ ba người vào trong rồi nói tiếp.Về phần những người phía dưới bị đánh, bà ta làm như không nhìn thấy.Làm nghề này của bà ta, có rất nhiều lúc phải mở một con mắt nhắm một conmắt là chuyện bình thường, có khi khách động tay động chân táy máy trênngười bà ta, hoặc không vui thì cho cô nương nơi này một cú tát, hoặc đámngười phục vụ có điểm nào đó khiến khách không hài lòng mà bị khách đánhcho một trận, chuyện nào có thể dàn xếp ổn thỏa thì đều sẽ tận lực nhường nhịnba phần, chỉ cần không phải quá đáng, bọn họ cơ bản cũng sẽ không quá mứcnghiêm túc với khách, bởi vì nơi này vốn chính là nơi để tới tìm vui.Quan trọng là, khách tới nơi này đa số đều có lai lịch không tầm thường.Thay đổi người trông cổng mới, tăng thêm một vài bảo vệ, bắt đầu xua đuổiđám người chặn trước cổng xem náo nhiệt đi.Bàng Thành Khâu nhìn chằm chằm vào ba người bị đánh, nói với mấy ngườibên cạnh: “Không ai có thể lừa gạt, tách ba người bọn họ ra, thẩm vấn từngngười một, tìm hiểu xem rốt cuộc là chuyện gì xảy ra lúc nãy.”Cho thấy rằng quyết định không cho ba người bị đánh có cơ hội thông cung vớinhau, sự tình trở thành như vậy, gã cũng muốn biết rõ ràng sự việc để tiện trở vềbáo cáo kết quả cho Thanh Nha.
Bán TiênTác giả: Dược Thiên SầuTruyện Tiên Hiệp Bán Tiên Dược Thiên Sầu Trong thâm sơn có một đạo quan, hương hỏa sớm đã điêu linh. Bỉ nhân bất tài, tuổi vừa mới mười chín, từ nhỏ đã là một gã đạo sĩ, phía trên có hơn mười vị sư huynh, phía dưới chỉ mình ta nhỏ nhất, tục xưng là Quan môn đệ tử. Sư môn quá nghèo, các sư huynh không chịu được kham khổ, may mắn chưởng môn sư tôn độ lượng, tùy ý chúng sư huynh giải tán rời đi. Về sau có ba vị sư huynh biết lạc đường mà quay lại, tuổi khá lớn, đều đã bốn mươi năm mươi. Nhờ được sư tôn ưu ái, trước khi mất truyền vị trí chưởng môn cho Tiểu đạo, nhưng mà vô luận là tuổi tác hay từng trải đều không thể phục chúng, ba vị sư huynh không phục. Sư môn bất hạnh, Tiểu đạo không phải trái hồng mềm, tuyệt không thoái nhượng, nội đấu cùng họ. Trong thôn dưới núi, có tân cử nhân, là bạn bè từ khi còn nhỏ, trước khi sư tôn mất cũng có dặn dò, hộ tống nó vào kinh đi thi. Nghĩa bất dung từ, vả lại cứ để Tiểu đạo dạo một vòng nhân gian, trở về sẽ đấu cùng chúng sư huynh! Chương 01: Đi thi 3127 tự -… Vừa nghe giải thích như vậy, Bàng Thành Khâu cảm thấy rất không thể tinđược, lập tức quay đầu lại nhìn về phía ba người bị đánh vừa mới được kéo ra,trách hỏi: “Các ngươi đã nói như vậy hả?”Chân gần như đứng không vững, cần phải có người đỡ, Hoàng quản sự miệngmũi chảy đầy máu, nghe vậy liền hét lên, “Bàng gia, không có, tuyệt đối khôngcó việc đó. Ta làm sao dám dựng chuyện cho Thanh gia. Hắn đang nói bậy.”Bàng Thành Khâu lập tức quay đầu lại, hung dự nhìn chằm chằm vào DữuKhánh, sư huynh đệ ba người thì gần như đồng thời ngẩng đầu ưỡn ngực lên, bộdạng ta không bị lép vế.Kỳ thực trong lòng Nam Trúc đang âm thầm hắn, mắng thanh niên làm việcthực là bốc đồng, gã chưa từng nghĩ tới Dữu Khánh có thể trực tiếp động thủngay khi vừa đi tới, việc này giống như là muốn đi vào vui chơi giải trí sao?Dữu Khánh cũng đã chỉ về phía Hoàng quản sự, hỏi: “Vậy ngươi nói xem, cóphải ta đã nói là ta muốn vào tiêu tiền để vui chơi hay không?”Trong tiềm thức cảm thấy lời hỏi này có gài bẫy, Hoàng quản sự do dự mộtchút.Dữu Khánh dồn ép, hỏi tiếp, “Có phải ngươi đã ngăn cản ta lại hay không?Ngươi chắc chắn ngươi không có lấy Thanh Nha ra để ngăn cản ta chứ?”Càng ngày càng có nhiều người tụ tập ngoài cổng đứng xem náo nhiệt, bọn họngạc nhiên không biết người này là ai, dám mở miệng ngậm miệng gọi thẳng họtên của Thanh Nha.Thấy có nhiều người theo dõi sự việc, sống lưng Nam Trúc và Mục Ngạo Thiếtcàng ưỡn thẳng lên hơn, bộ dạng không sợ cường quyền.Bàng Thành Khâu nghe hắn nói vậy thì lòng tin đối với người bên mình giảmđi, ánh mắt gã quay sang nhìn chăm chú vào hai người trông cửa khác, rất rõràng là muốn xác minh thông tin, nếu thực sự giống như lời vị Thám Hoa langnày nói, dám lấy Thanh gia ra để làm cớ, vậy thì đúng là phải lập lại quy củ rồi.Hoàng quản sự nhanh chóng giải thích: “Bàng gia, ta không có lấy Thanh gia rađể ngăn cản, ta chỉ là nghĩ lầm hắn lại tới tìm kiếm Thanh gia, nói là không có ởđây mà thôi.”Dữu Khánh lập tức vung tay chỉ tới hai người kia, “Tới đây, hai người cácngươi làm chứng, tới đây nói xem, nói lại kỹ càng từ đầu đến cuối những gìchúng ta đã đối thoại khi chúng ta vừa tới cho Bàng gia của các ngươi nghe.Nếu các ngươi dám nói dối, lão tử cũng không phải là bùn đất, cho dù máu tươichảy ba thước đất cũng phải tranh luận cho rõ ràng!”Dứt lời, keng một tiếng rút kiếm cầm trong tay, chỉ xéo xuống mặt đất.Thực sự tức giận rồi sao? Hai người Nam, Mục có phần bị hắn hù dọa giậtmình, trong lòng có chút do dự, nhưng vẫn đồng thời cùng nhau rút kiếm ra.Chưa nói tới việc ai đúng ai sai, động tác rút kiếm có phần chọc giận BàngThành Khâu, gã chỉ tới kiếm trong tay ba người, “Ngươi có ý gì, cố tình đếnđây kiếm chuyện phải không?”Dữu Khánh chỉ chỉ phía sau, “Ngoài cổng có rất nhiều người đang theo dõi, nếunhư ngươi cứ nhất định muốn đổ cho chúng ta kiếm chuyện, vậy thì chúng tacũng không còn cách nào, cứ coi như chúng ta kiếm chuyện là được. Muốnđộng thủ cứ việc phóng ngựa tới đây, nếu như chúng ta lui một bước, chính làđàn bà.”Lời nói này lập tức khiến cho Bàng Thành Khâu thẹn quá hóa giận, nhưng màgã dù sao cũng là người biết rõ một chút chi tiết, sau khi thật sự bị ép buộc đếntình trạng này, chính gã mới nhận ra rằng, mình đúng là không dám chưa làm rõsự việc liền phất tay hạ lệnh cho người của Kinh Hồng điện đi đánh ba tên giahỏa này. Nếu thực sự lại xảy ra chuyện gì đó thì gã cũng không giữ nổi.Dữu Khánh cứ như vậy thờ ơ lạnh nhạt đứng nhìn, càng xem càng hiểu rõ, cóthể nói là không ngoài dự liệu.Trong khi Bàng Thành Khâu còn đang có phần không biết phải làm thế nào, CổThanh Chiếu nghe tin vội vã chạy tới tránh ở một bên lặng lẽ theo dõi cuối cùngđành phải hiện thân, “Một đám người chen chúc tại cổng ngăn cản không chokhách ra vào, xảy ra chuyện gì vậy?”Một hàng người chặn ngang phía bên trong nghe tiếng lập tức nhanh chóngnhường đường, Bàng Thành Khâu cũng nghiêng người tránh sang một bên,chắp tay hành lễ, cũng có thể nói là thở phào nhẹ nhõm, nếu không gã thực sựkhông biết phải nên kết thúc như thế nào, vấn đề là Thanh Nha không nói gì, gãcũng không dám động tới nhóm người Dữu Khánh.Mặc dù gã không biết là chuyện gì xảy ra, nhưng đi theo Thanh Nha đã lâu nhưvậy, có một số việc cũng có thể cảm nhận được, tại trên thân mấy người này,Thanh gia giống như là có tính toán gì đó.“Là các ngươi a, ui, có việc gì rồi, tại sao còn vung đao múa kiếm chứ?”Cổ Thanh Chiếu làm ra vẻ ngạc nhiên.Nhìn thấy một trong những chính chủ đã đi ra, mũi kiếm chỉ xéo khiêu khíchtrong tay Dữu Khánh thả lỏng ra, chống xuống mặt đất, “Lão bản nương, KinhHồng điện này của ngươi thật đúng là không dễ vào a, ta muốn đi vào vung taytiêu tiền, các ngươi ngăn cản không cho tiến vào thì thôi nha, vậy mà còn muốnỷ thế hiếp người, là có ý gì, là chê tiền của chúng ta thối, hay là sợ chúng takhông có tiền a, cho rằng chúng ta dễ bắt nạt phải không?”Cổ Thanh Chiếu lập tức cười khanh khách, đáp: “Làm sao có khả năng từ chốikhách, nhất định là hiểu lầm, tuy rằng Kinh Hồng điện quả thực không phảingười nào cũng có thể tiến vào, nhưng mà Dữu huynh đệ đương nhiên là ngoạilệ nha, cũng đừng đứng ở cổng nữa, có lời gì muốn nói đi vào tìm một nơi ngồichơi chậm rãi nói a.”Bà ta không muốn bị nhiều người như vậy đứng chặn kín tại cổng vào để xemnáo nhiệt, và chuyện với Dữu Khánh cũng không nên thảo luận ngay tại trướccông chúng, trước tiên kéo sư huynh đệ ba người vào trong rồi nói tiếp.Về phần những người phía dưới bị đánh, bà ta làm như không nhìn thấy.Làm nghề này của bà ta, có rất nhiều lúc phải mở một con mắt nhắm một conmắt là chuyện bình thường, có khi khách động tay động chân táy máy trênngười bà ta, hoặc không vui thì cho cô nương nơi này một cú tát, hoặc đámngười phục vụ có điểm nào đó khiến khách không hài lòng mà bị khách đánhcho một trận, chuyện nào có thể dàn xếp ổn thỏa thì đều sẽ tận lực nhường nhịnba phần, chỉ cần không phải quá đáng, bọn họ cơ bản cũng sẽ không quá mứcnghiêm túc với khách, bởi vì nơi này vốn chính là nơi để tới tìm vui.Quan trọng là, khách tới nơi này đa số đều có lai lịch không tầm thường.Thay đổi người trông cổng mới, tăng thêm một vài bảo vệ, bắt đầu xua đuổiđám người chặn trước cổng xem náo nhiệt đi.Bàng Thành Khâu nhìn chằm chằm vào ba người bị đánh, nói với mấy ngườibên cạnh: “Không ai có thể lừa gạt, tách ba người bọn họ ra, thẩm vấn từngngười một, tìm hiểu xem rốt cuộc là chuyện gì xảy ra lúc nãy.”Cho thấy rằng quyết định không cho ba người bị đánh có cơ hội thông cung vớinhau, sự tình trở thành như vậy, gã cũng muốn biết rõ ràng sự việc để tiện trở vềbáo cáo kết quả cho Thanh Nha.
Bán TiênTác giả: Dược Thiên SầuTruyện Tiên Hiệp Bán Tiên Dược Thiên Sầu Trong thâm sơn có một đạo quan, hương hỏa sớm đã điêu linh. Bỉ nhân bất tài, tuổi vừa mới mười chín, từ nhỏ đã là một gã đạo sĩ, phía trên có hơn mười vị sư huynh, phía dưới chỉ mình ta nhỏ nhất, tục xưng là Quan môn đệ tử. Sư môn quá nghèo, các sư huynh không chịu được kham khổ, may mắn chưởng môn sư tôn độ lượng, tùy ý chúng sư huynh giải tán rời đi. Về sau có ba vị sư huynh biết lạc đường mà quay lại, tuổi khá lớn, đều đã bốn mươi năm mươi. Nhờ được sư tôn ưu ái, trước khi mất truyền vị trí chưởng môn cho Tiểu đạo, nhưng mà vô luận là tuổi tác hay từng trải đều không thể phục chúng, ba vị sư huynh không phục. Sư môn bất hạnh, Tiểu đạo không phải trái hồng mềm, tuyệt không thoái nhượng, nội đấu cùng họ. Trong thôn dưới núi, có tân cử nhân, là bạn bè từ khi còn nhỏ, trước khi sư tôn mất cũng có dặn dò, hộ tống nó vào kinh đi thi. Nghĩa bất dung từ, vả lại cứ để Tiểu đạo dạo một vòng nhân gian, trở về sẽ đấu cùng chúng sư huynh! Chương 01: Đi thi 3127 tự -… Vừa nghe giải thích như vậy, Bàng Thành Khâu cảm thấy rất không thể tinđược, lập tức quay đầu lại nhìn về phía ba người bị đánh vừa mới được kéo ra,trách hỏi: “Các ngươi đã nói như vậy hả?”Chân gần như đứng không vững, cần phải có người đỡ, Hoàng quản sự miệngmũi chảy đầy máu, nghe vậy liền hét lên, “Bàng gia, không có, tuyệt đối khôngcó việc đó. Ta làm sao dám dựng chuyện cho Thanh gia. Hắn đang nói bậy.”Bàng Thành Khâu lập tức quay đầu lại, hung dự nhìn chằm chằm vào DữuKhánh, sư huynh đệ ba người thì gần như đồng thời ngẩng đầu ưỡn ngực lên, bộdạng ta không bị lép vế.Kỳ thực trong lòng Nam Trúc đang âm thầm hắn, mắng thanh niên làm việcthực là bốc đồng, gã chưa từng nghĩ tới Dữu Khánh có thể trực tiếp động thủngay khi vừa đi tới, việc này giống như là muốn đi vào vui chơi giải trí sao?Dữu Khánh cũng đã chỉ về phía Hoàng quản sự, hỏi: “Vậy ngươi nói xem, cóphải ta đã nói là ta muốn vào tiêu tiền để vui chơi hay không?”Trong tiềm thức cảm thấy lời hỏi này có gài bẫy, Hoàng quản sự do dự mộtchút.Dữu Khánh dồn ép, hỏi tiếp, “Có phải ngươi đã ngăn cản ta lại hay không?Ngươi chắc chắn ngươi không có lấy Thanh Nha ra để ngăn cản ta chứ?”Càng ngày càng có nhiều người tụ tập ngoài cổng đứng xem náo nhiệt, bọn họngạc nhiên không biết người này là ai, dám mở miệng ngậm miệng gọi thẳng họtên của Thanh Nha.Thấy có nhiều người theo dõi sự việc, sống lưng Nam Trúc và Mục Ngạo Thiếtcàng ưỡn thẳng lên hơn, bộ dạng không sợ cường quyền.Bàng Thành Khâu nghe hắn nói vậy thì lòng tin đối với người bên mình giảmđi, ánh mắt gã quay sang nhìn chăm chú vào hai người trông cửa khác, rất rõràng là muốn xác minh thông tin, nếu thực sự giống như lời vị Thám Hoa langnày nói, dám lấy Thanh gia ra để làm cớ, vậy thì đúng là phải lập lại quy củ rồi.Hoàng quản sự nhanh chóng giải thích: “Bàng gia, ta không có lấy Thanh gia rađể ngăn cản, ta chỉ là nghĩ lầm hắn lại tới tìm kiếm Thanh gia, nói là không có ởđây mà thôi.”Dữu Khánh lập tức vung tay chỉ tới hai người kia, “Tới đây, hai người cácngươi làm chứng, tới đây nói xem, nói lại kỹ càng từ đầu đến cuối những gìchúng ta đã đối thoại khi chúng ta vừa tới cho Bàng gia của các ngươi nghe.Nếu các ngươi dám nói dối, lão tử cũng không phải là bùn đất, cho dù máu tươichảy ba thước đất cũng phải tranh luận cho rõ ràng!”Dứt lời, keng một tiếng rút kiếm cầm trong tay, chỉ xéo xuống mặt đất.Thực sự tức giận rồi sao? Hai người Nam, Mục có phần bị hắn hù dọa giậtmình, trong lòng có chút do dự, nhưng vẫn đồng thời cùng nhau rút kiếm ra.Chưa nói tới việc ai đúng ai sai, động tác rút kiếm có phần chọc giận BàngThành Khâu, gã chỉ tới kiếm trong tay ba người, “Ngươi có ý gì, cố tình đếnđây kiếm chuyện phải không?”Dữu Khánh chỉ chỉ phía sau, “Ngoài cổng có rất nhiều người đang theo dõi, nếunhư ngươi cứ nhất định muốn đổ cho chúng ta kiếm chuyện, vậy thì chúng tacũng không còn cách nào, cứ coi như chúng ta kiếm chuyện là được. Muốnđộng thủ cứ việc phóng ngựa tới đây, nếu như chúng ta lui một bước, chính làđàn bà.”Lời nói này lập tức khiến cho Bàng Thành Khâu thẹn quá hóa giận, nhưng màgã dù sao cũng là người biết rõ một chút chi tiết, sau khi thật sự bị ép buộc đếntình trạng này, chính gã mới nhận ra rằng, mình đúng là không dám chưa làm rõsự việc liền phất tay hạ lệnh cho người của Kinh Hồng điện đi đánh ba tên giahỏa này. Nếu thực sự lại xảy ra chuyện gì đó thì gã cũng không giữ nổi.Dữu Khánh cứ như vậy thờ ơ lạnh nhạt đứng nhìn, càng xem càng hiểu rõ, cóthể nói là không ngoài dự liệu.Trong khi Bàng Thành Khâu còn đang có phần không biết phải làm thế nào, CổThanh Chiếu nghe tin vội vã chạy tới tránh ở một bên lặng lẽ theo dõi cuối cùngđành phải hiện thân, “Một đám người chen chúc tại cổng ngăn cản không chokhách ra vào, xảy ra chuyện gì vậy?”Một hàng người chặn ngang phía bên trong nghe tiếng lập tức nhanh chóngnhường đường, Bàng Thành Khâu cũng nghiêng người tránh sang một bên,chắp tay hành lễ, cũng có thể nói là thở phào nhẹ nhõm, nếu không gã thực sựkhông biết phải nên kết thúc như thế nào, vấn đề là Thanh Nha không nói gì, gãcũng không dám động tới nhóm người Dữu Khánh.Mặc dù gã không biết là chuyện gì xảy ra, nhưng đi theo Thanh Nha đã lâu nhưvậy, có một số việc cũng có thể cảm nhận được, tại trên thân mấy người này,Thanh gia giống như là có tính toán gì đó.“Là các ngươi a, ui, có việc gì rồi, tại sao còn vung đao múa kiếm chứ?”Cổ Thanh Chiếu làm ra vẻ ngạc nhiên.Nhìn thấy một trong những chính chủ đã đi ra, mũi kiếm chỉ xéo khiêu khíchtrong tay Dữu Khánh thả lỏng ra, chống xuống mặt đất, “Lão bản nương, KinhHồng điện này của ngươi thật đúng là không dễ vào a, ta muốn đi vào vung taytiêu tiền, các ngươi ngăn cản không cho tiến vào thì thôi nha, vậy mà còn muốnỷ thế hiếp người, là có ý gì, là chê tiền của chúng ta thối, hay là sợ chúng takhông có tiền a, cho rằng chúng ta dễ bắt nạt phải không?”Cổ Thanh Chiếu lập tức cười khanh khách, đáp: “Làm sao có khả năng từ chốikhách, nhất định là hiểu lầm, tuy rằng Kinh Hồng điện quả thực không phảingười nào cũng có thể tiến vào, nhưng mà Dữu huynh đệ đương nhiên là ngoạilệ nha, cũng đừng đứng ở cổng nữa, có lời gì muốn nói đi vào tìm một nơi ngồichơi chậm rãi nói a.”Bà ta không muốn bị nhiều người như vậy đứng chặn kín tại cổng vào để xemnáo nhiệt, và chuyện với Dữu Khánh cũng không nên thảo luận ngay tại trướccông chúng, trước tiên kéo sư huynh đệ ba người vào trong rồi nói tiếp.Về phần những người phía dưới bị đánh, bà ta làm như không nhìn thấy.Làm nghề này của bà ta, có rất nhiều lúc phải mở một con mắt nhắm một conmắt là chuyện bình thường, có khi khách động tay động chân táy máy trênngười bà ta, hoặc không vui thì cho cô nương nơi này một cú tát, hoặc đámngười phục vụ có điểm nào đó khiến khách không hài lòng mà bị khách đánhcho một trận, chuyện nào có thể dàn xếp ổn thỏa thì đều sẽ tận lực nhường nhịnba phần, chỉ cần không phải quá đáng, bọn họ cơ bản cũng sẽ không quá mứcnghiêm túc với khách, bởi vì nơi này vốn chính là nơi để tới tìm vui.Quan trọng là, khách tới nơi này đa số đều có lai lịch không tầm thường.Thay đổi người trông cổng mới, tăng thêm một vài bảo vệ, bắt đầu xua đuổiđám người chặn trước cổng xem náo nhiệt đi.Bàng Thành Khâu nhìn chằm chằm vào ba người bị đánh, nói với mấy ngườibên cạnh: “Không ai có thể lừa gạt, tách ba người bọn họ ra, thẩm vấn từngngười một, tìm hiểu xem rốt cuộc là chuyện gì xảy ra lúc nãy.”Cho thấy rằng quyết định không cho ba người bị đánh có cơ hội thông cung vớinhau, sự tình trở thành như vậy, gã cũng muốn biết rõ ràng sự việc để tiện trở vềbáo cáo kết quả cho Thanh Nha.