Bán Tiên Dược Thiên Sầu Trong thâm sơn có một đạo quan, hương hỏa sớm đã điêu linh. Bỉ nhân bất tài, tuổi vừa mới mười chín, từ nhỏ đã là một gã đạo sĩ, phía trên có hơn mười vị sư huynh, phía dưới chỉ mình ta nhỏ nhất, tục xưng là Quan môn đệ tử. Sư môn quá nghèo, các sư huynh không chịu được kham khổ, may mắn chưởng môn sư tôn độ lượng, tùy ý chúng sư huynh giải tán rời đi. Về sau có ba vị sư huynh biết lạc đường mà quay lại, tuổi khá lớn, đều đã bốn mươi năm mươi. Nhờ được sư tôn ưu ái, trước khi mất truyền vị trí chưởng môn cho Tiểu đạo, nhưng mà vô luận là tuổi tác hay từng trải đều không thể phục chúng, ba vị sư huynh không phục. Sư môn bất hạnh, Tiểu đạo không phải trái hồng mềm, tuyệt không thoái nhượng, nội đấu cùng họ. Trong thôn dưới núi, có tân cử nhân, là bạn bè từ khi còn nhỏ, trước khi sư tôn mất cũng có dặn dò, hộ tống nó vào kinh đi thi. Nghĩa bất dung từ, vả lại cứ để Tiểu đạo dạo một vòng nhân gian, trở về sẽ đấu cùng chúng sư huynh! Chương 01: Đi thi 3127 tự -…
Chương 525: Mời vào trong
Bán TiênTác giả: Dược Thiên SầuTruyện Tiên Hiệp Bán Tiên Dược Thiên Sầu Trong thâm sơn có một đạo quan, hương hỏa sớm đã điêu linh. Bỉ nhân bất tài, tuổi vừa mới mười chín, từ nhỏ đã là một gã đạo sĩ, phía trên có hơn mười vị sư huynh, phía dưới chỉ mình ta nhỏ nhất, tục xưng là Quan môn đệ tử. Sư môn quá nghèo, các sư huynh không chịu được kham khổ, may mắn chưởng môn sư tôn độ lượng, tùy ý chúng sư huynh giải tán rời đi. Về sau có ba vị sư huynh biết lạc đường mà quay lại, tuổi khá lớn, đều đã bốn mươi năm mươi. Nhờ được sư tôn ưu ái, trước khi mất truyền vị trí chưởng môn cho Tiểu đạo, nhưng mà vô luận là tuổi tác hay từng trải đều không thể phục chúng, ba vị sư huynh không phục. Sư môn bất hạnh, Tiểu đạo không phải trái hồng mềm, tuyệt không thoái nhượng, nội đấu cùng họ. Trong thôn dưới núi, có tân cử nhân, là bạn bè từ khi còn nhỏ, trước khi sư tôn mất cũng có dặn dò, hộ tống nó vào kinh đi thi. Nghĩa bất dung từ, vả lại cứ để Tiểu đạo dạo một vòng nhân gian, trở về sẽ đấu cùng chúng sư huynh! Chương 01: Đi thi 3127 tự -… Ngân Sơn Hà không có hé răng về việc này, ông ta cho rằng đó là cách ThanhNha từ chối Long Hành Vân, ông ta còn cảm thấy vui với điều đó.Nếu thật sự phải đi đến Minh tự, Long Hành Vân trở nên do dự. Một ít kẻ biểuhiện ra ngoài nhìn như táo bạo, nhưng đó đều là nhằm vào người mà mình cóthể gây vào được, còn trên thực tế thì trong lòng họ rất rõ ràng nơi nào có thểchọc, nơi nào không thể trêu.Gã ta hừ một tiếng, “Thử cũng là mất công thử.”Thanh Nha: “Thử xem cũng không mất gì, vạn nhất khả thi thì sẽ không có nỗilo về sau, cùng lắm thì chân què ta đây bồi thiếu Các chủ cùng tới đó mộtchuyến.”Long Hành Vân rõ ràng vẫn còn có chút do dự, dù sao đó cũng là Minh tự a!Thấy vậy, Thanh Nha lập tức nói với đầy ẩn ý: “Nếu như thiếu Các chủ khôngmuốn đi, vậy thì quên đi, xem như ta chưa từng nói qua lời gì.”Ngụ ý rất rõ ràng, là chính ngươi sợ phiền phức, về sau đừng có trách ta khônghỗ trợ.Vừa nghe nói như vậy, Long Hành Vân liền bị kích lên lòng tự ái, giọng lạnhnhạt khinh thường: “Ta có nói không đi sao? Chẳng qua là cảm thấy đi quấy rầyMinh tự trong đêm tối như thế này thì không thích hợp.”Ở bên cạnh chậm rãi phì phèo thuốc lá, Ngân Sơn Hà nghe vậy thì mày hơinhăn lại, bởi vì từ phản ứng của Long Hành Vân, ông ta vô ý thức mà xem xétThanh Nha kỹ hơn chút, ẩn ẩn cảm thấy lời nói vừa rồi của đối phương có vẻnhư là đang khích tướng.Tuy nhiên, sau khi nghĩ lại một chút, ông ta cảm thấy có thể là mình đã suy nghĩnhiều, đối phương vẫn luôn từ chối hỗ trợ, là đã bị thiếu Các chủ ép buộc chokhông còn cách nào khác.Hơn nữa, đại khái là không vào được Minh tự, chắc chắn là đang tìm cớ.Nghĩ đến đây, ông ta yên lòng hơn không ít, chậm rãi buông lỏng cảnh giáctrong lòng.Các chủ Xích Lan các có thể giao phó sự an toàn của con trai mình cho ông ta,tức là tin tưởng vào ông ta, ông ta đương nhiên phải thận trọng.Thanh Nha nhìn nhìn màn đêm bên ngoài, gật đầu nói: “Thiếu Các chủ lo lắngrất đúng, đêm tối đen đi gõ cửa Minh tự quả thực cũng không thích hợp, vậyngày mai đi một chuyến?”Long Hành Vân: “Ngươi cũng phải để mắt sát sao tới A Sĩ Hành.”Thanh Nha: “Thiếu Các chủ yên tâm, phía bên ta luôn luôn có người theo dõihắn, chạy không thoát.”“Ngày mai ngươi tới tìm ta.” Long Hành Vân ném lại một câu, xòe chiết phiếnra, nhẹ nhàng phe phẩy rồi xoay người rời đi, cũng không nói mình ở nơi nào,gã tin tưởng đối phương có thể tìm được.Ngân Sơn Hà phì phèo thuốc lá cũng cất bước đi theo.Thanh Nha chân cẳng không thuận tiện vì vậy bỏ qua, Cổ Thanh Chiếu tự mìnhđi đưa tiễn.Tiễn xong khách nhân, quay trở lại, Cổ Thanh Chiếu nói: “Ngân Sơn Hà cảnhgiác hơn họ Long rất nhiều, ta đứng bên cạnh quan sát, thấy hình như hắn đãnhận ra ngươi đang kích động Long Hành Vân.”Thanh Nha: “Có một số việc, có nhận ra cũng vô dụng, dựa vào cảm giác đêđịnh tội ta sao?”Cổ Thanh Chiếu hơi có lo lắng, “Nếu như xảy ra động thủ, giữa ngươi và NgânSơn Hà, ai mạnh hơn?”Thanh Nha: “Không biết, chưa có giao thủ với bốn đại hộ pháp của Xích Lancác, tu vi hẳn không khác lắm so với ta. Sau khi tu vi bước vào Thượng Huyềncảnh giới, khi giao thủ trong cùng cảnh giới, ta chưa từng có thua ai! Tuy nhiên,không thể so với năm đó, hiện tại ta càng ngày càng không thích đánh đánh giếtgiết, không có ý nghĩa gì.”Cổ Thanh Chiếu trầm mặc một hồi, “Ngày mai, sau khi các ngươi đi Minh tự, tasẽ tìm vị Thám Hoa lang kia, cho hắn một câu trả lời.”Thanh Nha gật đầu, lại nhịn không được than khẽ, “Chỉ mong Can nương dựliệu không sai, nếu không, chuyến đi Minh tự này sẽ rất bối rối, về sau cũng khótiếp tục.”Cổ Thanh Chiếu: “Cứ làm theo lời Can nương đề nghị đi, có xảy ra chuyệncũng không thể trách được ngươi.”Thanh Nha chỉ có thể yên lặng gật đầu…Ngày hôm sau, khi mặt trời đã lên cao, ánh nắng chói chang, một chiếc xe ngựađira khỏi cổng sau của Kinh Hồng điện.Từ cửa sau đi thẳng đến căn nhà của Hồ Vưu Lệ, dừng xe lại bên cạnh đườngphố ở dưới lầu, xa phu quay đầu lại gọi, “Lão bản nương, đến rồi.”Đẩy rèm xe ra, Cổ Thanh Chiếu nhìn ra bên ngoài, nhìn thấy căn nhà phải leotường chui vào từ phía dưới này thì ít nhiều có chút không nói nên lời, tầng bậcsinh hoạt của bà ta bây giờ quả thực rất không có khả năng đi đến loại địaphương này, đồng thời cũng có chút hiếu kỳ với nơi tài tử đệ nhất thiên hạ ở lại,không biết có hoàn cảnh như thế nào, trong đầu hiện lên hình ảnh một cănphòng tao nhã bay mùi giấy mực.Bà ta bước ra thùng xe, tung người phi thân bay lên, rơi xuống tại ban công lầuhai, nhìn nhìn khung cảnh ban công nho nhỏ, khó nhập vào mắt bà ta, sau đómới gõ vang cửa phòng.Bà ta đi thẳng tới nơi đây, đương nhiên trước đó đã biết rõ mục tiêu cần thămhỏi có mặt hay không, hơn nữa còn biết rõ Hồ Vưu Lệ đã dẫn theo tiểu hài tử đilàm buôn bán nhỏ rồi.Người mở cửa chính là Mục Ngạo Thiết, nhìn thấy người khách tới thăm, yquay đầu gọi to, “Lão bản nương tới rồi.”Bên trong không lớn, chỉ nhìn một cái, Cổ Thanh Chiếu cũng đã nhìn thấy đượctình hình bên trong phòng, nhìn thấy Dữu Khánh và Nam Trúc kết thúc khoanhchân đả tọa, cùng nhau đứng lên.“Ôi, quý khách đăng môn.” Bước nhanh tới cửa chào đón, Dữu Khánh khôngngừng khách sáo.Ngọc bội va chạm lanh canh, Cổ Thanh Chiếu khoan thai chậm rãi bước vào.Bà ta tò mò dõi mắt quan sát khung cảnh bên trong phòng, phát hiện thấy đúngvới câu mô tả “Nhà chỉ có bốn bức tường”, trên tường không có gì cả, ngay cảmột cái ghế ngồi cũng không có, rõ ràng đều là trực tiếp ngồi trên sàn.Khi đi tới đầu cầu thang, bà ta vẫn không ngăn được tò mò đưa ánh mắt nhìnxung quanh phía tầng dưới, “Thám Hoa lang, ta có thể xuống dưới xem đượckhông?”Dữu Khánh nghe hỏi mà thấy vui vẻ, “Đây cũng không phải là nhà của ta, sovới Kinh Hồng điện của ngươi, nó chỉ lớn bằng lòng bàn tay, còn không lớnbằng căn nhà kho trong xó xỉnh của ngươi, rất tồi tàn, có gì để coi chứ? Nếunhư ngươi muốn xem, có lẽ chủ nhà cũng không dám có ý kiến gì.”Cổ Thanh Chiếu mỉm cười, cũng không khách sáo gì nữa, xách váy từng bướcmột đi xuống, đi xuống tới tầng dưới ánh sáng có vẻ hơi mờ tối, chỉ nhìn thấyđồ đạc chất đầy khắp nơi, cũng không có nhiều không gian trống để xoaychuyển, hoạt động, đối với bà ta mà nói, nơi này đâu có giống như là là một nơiđể ở, quả thực là không gọn gàng, ngăn nắp bằng nhà kho của bà ta.Bà ta cũng không khách sáo, trực tiếp mở cửa gian phòng của Hồ Vưu Lệ ra,tuy nhiên cũng không có đi vào, chỉ đứng ở cửa vào quan sát bên trong, sau đómới đóng cửa lại cùng theo Dữu Khánh quay lại tầng nhà sáng sủa rộng rãi bêntrên.Bà ta lại quét mắt nhìn căn phòng trống không mấy lần, cười nói: “Thám Hoalang có thể yên tâm ở tại nơi đây, thật đúng là người co được dãn được.”Theo bà ta, nơi tồi tàn như thế này quả thực không xứng với tài tử đệ nhất thiênhạ, khác biệt quá xa so với khung cảnh tiểu cư thoang thoảng mùi thơm giấymực trong trí tưởng tượng của bà ta.Sư huynh đệ ba người thì không có cảm giác gì, bởi vì bọn hắn thật sự khôngchú ý tới điều đó, hoàn cảnh sinh hoạt của bọn hắn chưa bao giờ thực sự cao,chỉ cho rằng người ta nói lời khách sáo mà thôi.Dữu Khánh không muốn nói nhảm với bà ta, hỏi: “Lão bản nương không phải làđặc biệt đến đây để xem nhà ở chứ?”Cổ Thanh Chiếu phe phẩy quạt tròn, thuận theo ý hắn, nói đến chính đề, lắc đầuđáp: “Về việc ông chủ phía sau Linh Tê trai, Thanh gia đã phái người điều trarồi, quá thần bí, căn bản tìm không được đầu mối để tiếp tục điều tra, trừ phi bắtlấy Chưởng quỹ kia, sau đó nghĩ biện pháp cạy mở miệng của lão, nhưng lolắng làm hỏng chuyện của ngươi, cho nên ta tới đây hỏi ngươi một chút, cómuốn làm như vậy hay không. Nếu như có thể bắt người, phía bên Thanh gia sẽtiếp tục xem tình hình để thực hiện.”Đây là điều mà bà ta muốn tới đây để tỏ rõ, đã làm việc giúp ngươi, nhưng màlàm không tốt, làm không tốt cũng không phải là không tận lực, cũng khôngphải không có biện pháp, mà là phải xem bản thân ngươi có sẵn sàng làm haykhông.Nghe nói như vậy, sư huynh đệ ba người cũng không tìm ra được bất kỳ lí do gìđể chỉ trích.Sau khi suy nghĩ một chút, Dữu Khánh đành phải thôi, “Quên vụ bắt người đi,chúng ta đều là người đứng đắn, không muốn gây ra quá nhiều phiền phức, cóthể tránh thì tránh đi.”Hắn đã biết được vị trí có thể có ông chủ cửa hàng đó, chỉ là muốn nắm giữnhiều hơn một chút thông tin, quả thực không cần phải làm phức tạp thêm nữa.Đương nhiên sẽ không nói cho đối phương biết sự thật này.Cổ Thanh Chiếu cũng làm ra vẻ rất ngạc nhiên, “Vậy, việc này cứ kết thúc thúcnhư vậy sao?”Dữu Khánh: “Coi như xong. Nói chung, đa tạ lão bản nương, cũng nhờ lão bảnnương thay ta chuyển lời cảm tạ Thanh gia, cảm ơn hắn đã hỗ trợ.”Cổ Thanh Chiếu nhẹ nhõm nói: “Cũng được, chúng ta cũng bớt được việc, vậyta cáo từ.”Sư huynh đệ ba người tiễn khách đến ban công, nhìn theo bà ta phi thân bayxuống, nhìn bà ta chui vào trong xe ngựa, nhìn xe ngựa dần dần đi xa, biến mấttrong tầm mắt, ba người mới quay trở vào trong phòng, đóng cửa mật đàm.Nam Trúc hỏi: “Bây giờ làm thế nào?”Dữu Khánh: “Nếu đã tìm không được nhiều thông tin hơn, vậy thì chuẩn bị xuấtphát đi.”Sư huynh đệ ba người bàn bạc với nhau một hồi, sau đó quyết định thời điểmxuất phát là tại sau nửa đêm, đầu tiên là chờ Hồ Vưu Lệ trở về để nói chuyện,thông báo một chút, thứ nhì là theo lời Hồ Vưu Lệ đã nói lúc trước, cho dù cóGiao nhân đưa người đi rất nhanh, nhưng muốn tới Tử Lan đảo ít nhất cũngphải mất non nửa ngày, nếu xuất phát từ bây giờ, đến Tử Lan đảo gần như đã làđêm tối.Tuy rằng Minh Hải luôn luôn bị bao phủ tại trong bóng tối, nhưng giữa banngày và đêm tối vẫn có một chút khác biệt, ánh sáng ban ngày hơi tốt hơn mộtchút, thuận lợi hơn cho việc tìm kiếm trên đảo, đêm tối mù tịt khẳng định khôngtiện tìm kiếm.Nếu xuất phát sau nửa đêm, sẽ đến Tử Lan đảo đúng lúc là trời buổi sáng.Khi Cổ Thanh Chiếu trở về tới Kinh Hồng điện thì, một nhóm năm người LongHành Vân vừa mới đến trước cổng Minh tự.Đối diện với cánh cổng đóng chặt của Minh tự, không phải nói người khác,ngay cả Ngân Sơn Hà cũng bỏ đi hành động phì phèo tẩu thuốc, cắm tẩu thuốctại trên đai lưng, không dám phì phèo phun khói thuốc tại nơi đây, như vậy sẽkhiến người ta cảm thấy mình vô lễ.Người nào đi gõ cửa trở thành việc giữa Long Hành Vân và Thanh Nha, cũngkhông thể để cho người phía dưới tiến tới gõ cổng, hai người quay nhìn nhau,cuối cùng Thanh Nha cổ động mình, lấy can đảm tiến tới gõ vang vòng cổng.Trong sân truyền đến tiếng bước chân, sau đó một đám người bên ngoài cổnglập tức đều trở nên khẩn trương.Cho dù vào thời điểm này, Ngân Sơn Hà vẫn duy trì quan sát phản ứng củaThanh Nha, nhìn thấy Thanh Nha cũng có sự kẩn trương và e ngại phát ra từtrong xương cốt, ông ta mới có phần yên tâm.Cửa mở ra một cái khe, Bạch Vân thò ra nửa người, quan sát một chút mọingười ở bên ngoài, hỏi: “Phật môn tịnh địa, gõ cửa làm gì?”Thanh Nha tức thì vẻ mặt tươi cười, “Tại hạ Thanh Nha, cùng với thiếu Các chủLong Hành Vân của Xích Lan các đến đây bái phỏng Minh tăng, thỉnh cầuthông báo.”Bạch Vân hơi cau mày, rồi thốt ra hai chữ, “Chờ chút.”Ầm, cổng đóng lại, bên trong có tiếng bước chân dần đi xa.Một đám người ngoài cổng không thốt tiếng nào, âm thầm chờ đợi.Sa khi chờ như vậy một lúc, tiếng bước chân lần nữa đi tới, lần này cổng mở ranửa cánh, Bạch Vân chắp tay đứng ở bên, “Mời vào trong.”Mọi người đều đang cho rằng sẽ bị từ chối, nghe nói vậy thì đều giật mình,thiếu một chút cho rằng mình đã nghe lầm, thật sự để cho chúng ta vào sao?Nhất là Thanh Nha, trong lòng càng là chấn động không ngừng, tuy rằng Cannương bảo y tới đây, nhưng trước đó y vẫn lo lắng mãi, kết quả không ngờ tớithật sự có thể đi vào Minh tự, trong lòng y đã có một nhận biết mới về sự thầnthông quảng đại của Can nương.Kết quả bất ngờ ngoài tưởng tượng, rất đột ngột, rất ngạc nhiên, Long HànhVân và Thanh Nha đều bị làm cho luống cuống tay chân, ngươi mời ta tiến vàotrước, ta lại mời ngươi đi trước vào, cực kỳ nhã nhặn khách khí, có thể nói rấtnho nhã lễ độ.Ngân Sơn Hà và Thôi Du cũng chưa từng nhìn thấy thiếu Các chủ thể hiện ra sựnhã nhặn, lễ độ từ trong phế phủ như vậy.Cuối cùng, vẫn là Thanh Nha nghĩ đến Can nương mà có động lực, y đi vàotrước, là nhảy một chân lướt đi vào, chỉ có một chân đeo guốc gỗ, độ cao chiếcguốc vừa vặn giúp cho một chân kia lơ lửng trên không.Long Hành Vân theo sau sát đó, cất bước tiến vào, đôi mắt cẩn thận quan sátxung quanh, phát hiện thấy khắp nơi đều là xương trắng, ngay cả trên mặt đấtcũng vậy, thật sự không biết một người sống rất tốt vì sao phải ở lại một nơi nhưvậy.Ở phía sau, Ngân Sơn Hà vừa định cùng đi theo, nhưng lại bị Bạch Vân đưa taycản lại, hỏi, “Ngươi là người phương nào, vì sao phải đi vào?”Ngân Sơn Hà vội cung kính đáp: “Chúng ta là một nhóm.” Ngón tay chỉ tớingười vừa đi vào ở bên trong.Long Hành Vân quay đầu xoay người lại cũng vội vàng cúi đầu khom lưng nói:“Không sai, chúng ta là một nhóm.”Bạch Vân mặt không biểu cảm mà trực tiếp từ chối: “Các ngươi nói Thanh Nhavà thiếu Các chủ Xích Lan các tới chơi, bần tăng đã thông báo như thế, sư tôncũng nói để cho hai người này tiến vào, không có nói để cho người khác cùngtiến vào. Chính các ngươi không nói rõ ràng, trách không được bần tăng. Bầntăng không nhiều lời cùng các ngươi, hoặc là đều đừng tiến vào, hoặc là nhữngngười khác lui ra. Tự các ngươi xem mà quyết định.”Giọng điệu này thực sự là không chút nào khách sáo, hiếm khi bị lạnh nhạt nhưthế nhưng Long Hành Vân cũng không cảm thấy bị nhục nhã, trái lại vội vàngkhuyên Ngân Sơn Hà, “Ngân thúc, thêm một người tiến vào, bớt một người tiếnvào, cũng vô ích, thôi quên đi, tốt hơn hết ngài cứ ở bên ngoài chờ chút đi.”Ngân Sơn Hà suy nghĩ cũng phải, tại nơi này, nếu người ta thật sự muốn gây bấtlợi cho thiếu Các chủ, ông ta tiến vào cũng không có bất kỳ tác dụng gì, đơngiản chỉ là trên tường nhiều thêm một bộ xương khô mà thôi, liền gật đầu, mộtcái chấn cất bước tiến tới cánh cổng được thu trở về, chậm rãi lui về phía sau.Những người khác càng không cần phải nói, Thôi Du và tâm phúc tùy tùngBàng Thành Khâu của Thanh Nha đều lui ra sau, mắt mở trừng trừng nhìn cánhcổng ngôi chùa ầm ầm đóng lại, thành thật đứng chờ ở ngoài cổng
Bán TiênTác giả: Dược Thiên SầuTruyện Tiên Hiệp Bán Tiên Dược Thiên Sầu Trong thâm sơn có một đạo quan, hương hỏa sớm đã điêu linh. Bỉ nhân bất tài, tuổi vừa mới mười chín, từ nhỏ đã là một gã đạo sĩ, phía trên có hơn mười vị sư huynh, phía dưới chỉ mình ta nhỏ nhất, tục xưng là Quan môn đệ tử. Sư môn quá nghèo, các sư huynh không chịu được kham khổ, may mắn chưởng môn sư tôn độ lượng, tùy ý chúng sư huynh giải tán rời đi. Về sau có ba vị sư huynh biết lạc đường mà quay lại, tuổi khá lớn, đều đã bốn mươi năm mươi. Nhờ được sư tôn ưu ái, trước khi mất truyền vị trí chưởng môn cho Tiểu đạo, nhưng mà vô luận là tuổi tác hay từng trải đều không thể phục chúng, ba vị sư huynh không phục. Sư môn bất hạnh, Tiểu đạo không phải trái hồng mềm, tuyệt không thoái nhượng, nội đấu cùng họ. Trong thôn dưới núi, có tân cử nhân, là bạn bè từ khi còn nhỏ, trước khi sư tôn mất cũng có dặn dò, hộ tống nó vào kinh đi thi. Nghĩa bất dung từ, vả lại cứ để Tiểu đạo dạo một vòng nhân gian, trở về sẽ đấu cùng chúng sư huynh! Chương 01: Đi thi 3127 tự -… Ngân Sơn Hà không có hé răng về việc này, ông ta cho rằng đó là cách ThanhNha từ chối Long Hành Vân, ông ta còn cảm thấy vui với điều đó.Nếu thật sự phải đi đến Minh tự, Long Hành Vân trở nên do dự. Một ít kẻ biểuhiện ra ngoài nhìn như táo bạo, nhưng đó đều là nhằm vào người mà mình cóthể gây vào được, còn trên thực tế thì trong lòng họ rất rõ ràng nơi nào có thểchọc, nơi nào không thể trêu.Gã ta hừ một tiếng, “Thử cũng là mất công thử.”Thanh Nha: “Thử xem cũng không mất gì, vạn nhất khả thi thì sẽ không có nỗilo về sau, cùng lắm thì chân què ta đây bồi thiếu Các chủ cùng tới đó mộtchuyến.”Long Hành Vân rõ ràng vẫn còn có chút do dự, dù sao đó cũng là Minh tự a!Thấy vậy, Thanh Nha lập tức nói với đầy ẩn ý: “Nếu như thiếu Các chủ khôngmuốn đi, vậy thì quên đi, xem như ta chưa từng nói qua lời gì.”Ngụ ý rất rõ ràng, là chính ngươi sợ phiền phức, về sau đừng có trách ta khônghỗ trợ.Vừa nghe nói như vậy, Long Hành Vân liền bị kích lên lòng tự ái, giọng lạnhnhạt khinh thường: “Ta có nói không đi sao? Chẳng qua là cảm thấy đi quấy rầyMinh tự trong đêm tối như thế này thì không thích hợp.”Ở bên cạnh chậm rãi phì phèo thuốc lá, Ngân Sơn Hà nghe vậy thì mày hơinhăn lại, bởi vì từ phản ứng của Long Hành Vân, ông ta vô ý thức mà xem xétThanh Nha kỹ hơn chút, ẩn ẩn cảm thấy lời nói vừa rồi của đối phương có vẻnhư là đang khích tướng.Tuy nhiên, sau khi nghĩ lại một chút, ông ta cảm thấy có thể là mình đã suy nghĩnhiều, đối phương vẫn luôn từ chối hỗ trợ, là đã bị thiếu Các chủ ép buộc chokhông còn cách nào khác.Hơn nữa, đại khái là không vào được Minh tự, chắc chắn là đang tìm cớ.Nghĩ đến đây, ông ta yên lòng hơn không ít, chậm rãi buông lỏng cảnh giáctrong lòng.Các chủ Xích Lan các có thể giao phó sự an toàn của con trai mình cho ông ta,tức là tin tưởng vào ông ta, ông ta đương nhiên phải thận trọng.Thanh Nha nhìn nhìn màn đêm bên ngoài, gật đầu nói: “Thiếu Các chủ lo lắngrất đúng, đêm tối đen đi gõ cửa Minh tự quả thực cũng không thích hợp, vậyngày mai đi một chuyến?”Long Hành Vân: “Ngươi cũng phải để mắt sát sao tới A Sĩ Hành.”Thanh Nha: “Thiếu Các chủ yên tâm, phía bên ta luôn luôn có người theo dõihắn, chạy không thoát.”“Ngày mai ngươi tới tìm ta.” Long Hành Vân ném lại một câu, xòe chiết phiếnra, nhẹ nhàng phe phẩy rồi xoay người rời đi, cũng không nói mình ở nơi nào,gã tin tưởng đối phương có thể tìm được.Ngân Sơn Hà phì phèo thuốc lá cũng cất bước đi theo.Thanh Nha chân cẳng không thuận tiện vì vậy bỏ qua, Cổ Thanh Chiếu tự mìnhđi đưa tiễn.Tiễn xong khách nhân, quay trở lại, Cổ Thanh Chiếu nói: “Ngân Sơn Hà cảnhgiác hơn họ Long rất nhiều, ta đứng bên cạnh quan sát, thấy hình như hắn đãnhận ra ngươi đang kích động Long Hành Vân.”Thanh Nha: “Có một số việc, có nhận ra cũng vô dụng, dựa vào cảm giác đêđịnh tội ta sao?”Cổ Thanh Chiếu hơi có lo lắng, “Nếu như xảy ra động thủ, giữa ngươi và NgânSơn Hà, ai mạnh hơn?”Thanh Nha: “Không biết, chưa có giao thủ với bốn đại hộ pháp của Xích Lancác, tu vi hẳn không khác lắm so với ta. Sau khi tu vi bước vào Thượng Huyềncảnh giới, khi giao thủ trong cùng cảnh giới, ta chưa từng có thua ai! Tuy nhiên,không thể so với năm đó, hiện tại ta càng ngày càng không thích đánh đánh giếtgiết, không có ý nghĩa gì.”Cổ Thanh Chiếu trầm mặc một hồi, “Ngày mai, sau khi các ngươi đi Minh tự, tasẽ tìm vị Thám Hoa lang kia, cho hắn một câu trả lời.”Thanh Nha gật đầu, lại nhịn không được than khẽ, “Chỉ mong Can nương dựliệu không sai, nếu không, chuyến đi Minh tự này sẽ rất bối rối, về sau cũng khótiếp tục.”Cổ Thanh Chiếu: “Cứ làm theo lời Can nương đề nghị đi, có xảy ra chuyệncũng không thể trách được ngươi.”Thanh Nha chỉ có thể yên lặng gật đầu…Ngày hôm sau, khi mặt trời đã lên cao, ánh nắng chói chang, một chiếc xe ngựađira khỏi cổng sau của Kinh Hồng điện.Từ cửa sau đi thẳng đến căn nhà của Hồ Vưu Lệ, dừng xe lại bên cạnh đườngphố ở dưới lầu, xa phu quay đầu lại gọi, “Lão bản nương, đến rồi.”Đẩy rèm xe ra, Cổ Thanh Chiếu nhìn ra bên ngoài, nhìn thấy căn nhà phải leotường chui vào từ phía dưới này thì ít nhiều có chút không nói nên lời, tầng bậcsinh hoạt của bà ta bây giờ quả thực rất không có khả năng đi đến loại địaphương này, đồng thời cũng có chút hiếu kỳ với nơi tài tử đệ nhất thiên hạ ở lại,không biết có hoàn cảnh như thế nào, trong đầu hiện lên hình ảnh một cănphòng tao nhã bay mùi giấy mực.Bà ta bước ra thùng xe, tung người phi thân bay lên, rơi xuống tại ban công lầuhai, nhìn nhìn khung cảnh ban công nho nhỏ, khó nhập vào mắt bà ta, sau đómới gõ vang cửa phòng.Bà ta đi thẳng tới nơi đây, đương nhiên trước đó đã biết rõ mục tiêu cần thămhỏi có mặt hay không, hơn nữa còn biết rõ Hồ Vưu Lệ đã dẫn theo tiểu hài tử đilàm buôn bán nhỏ rồi.Người mở cửa chính là Mục Ngạo Thiết, nhìn thấy người khách tới thăm, yquay đầu gọi to, “Lão bản nương tới rồi.”Bên trong không lớn, chỉ nhìn một cái, Cổ Thanh Chiếu cũng đã nhìn thấy đượctình hình bên trong phòng, nhìn thấy Dữu Khánh và Nam Trúc kết thúc khoanhchân đả tọa, cùng nhau đứng lên.“Ôi, quý khách đăng môn.” Bước nhanh tới cửa chào đón, Dữu Khánh khôngngừng khách sáo.Ngọc bội va chạm lanh canh, Cổ Thanh Chiếu khoan thai chậm rãi bước vào.Bà ta tò mò dõi mắt quan sát khung cảnh bên trong phòng, phát hiện thấy đúngvới câu mô tả “Nhà chỉ có bốn bức tường”, trên tường không có gì cả, ngay cảmột cái ghế ngồi cũng không có, rõ ràng đều là trực tiếp ngồi trên sàn.Khi đi tới đầu cầu thang, bà ta vẫn không ngăn được tò mò đưa ánh mắt nhìnxung quanh phía tầng dưới, “Thám Hoa lang, ta có thể xuống dưới xem đượckhông?”Dữu Khánh nghe hỏi mà thấy vui vẻ, “Đây cũng không phải là nhà của ta, sovới Kinh Hồng điện của ngươi, nó chỉ lớn bằng lòng bàn tay, còn không lớnbằng căn nhà kho trong xó xỉnh của ngươi, rất tồi tàn, có gì để coi chứ? Nếunhư ngươi muốn xem, có lẽ chủ nhà cũng không dám có ý kiến gì.”Cổ Thanh Chiếu mỉm cười, cũng không khách sáo gì nữa, xách váy từng bướcmột đi xuống, đi xuống tới tầng dưới ánh sáng có vẻ hơi mờ tối, chỉ nhìn thấyđồ đạc chất đầy khắp nơi, cũng không có nhiều không gian trống để xoaychuyển, hoạt động, đối với bà ta mà nói, nơi này đâu có giống như là là một nơiđể ở, quả thực là không gọn gàng, ngăn nắp bằng nhà kho của bà ta.Bà ta cũng không khách sáo, trực tiếp mở cửa gian phòng của Hồ Vưu Lệ ra,tuy nhiên cũng không có đi vào, chỉ đứng ở cửa vào quan sát bên trong, sau đómới đóng cửa lại cùng theo Dữu Khánh quay lại tầng nhà sáng sủa rộng rãi bêntrên.Bà ta lại quét mắt nhìn căn phòng trống không mấy lần, cười nói: “Thám Hoalang có thể yên tâm ở tại nơi đây, thật đúng là người co được dãn được.”Theo bà ta, nơi tồi tàn như thế này quả thực không xứng với tài tử đệ nhất thiênhạ, khác biệt quá xa so với khung cảnh tiểu cư thoang thoảng mùi thơm giấymực trong trí tưởng tượng của bà ta.Sư huynh đệ ba người thì không có cảm giác gì, bởi vì bọn hắn thật sự khôngchú ý tới điều đó, hoàn cảnh sinh hoạt của bọn hắn chưa bao giờ thực sự cao,chỉ cho rằng người ta nói lời khách sáo mà thôi.Dữu Khánh không muốn nói nhảm với bà ta, hỏi: “Lão bản nương không phải làđặc biệt đến đây để xem nhà ở chứ?”Cổ Thanh Chiếu phe phẩy quạt tròn, thuận theo ý hắn, nói đến chính đề, lắc đầuđáp: “Về việc ông chủ phía sau Linh Tê trai, Thanh gia đã phái người điều trarồi, quá thần bí, căn bản tìm không được đầu mối để tiếp tục điều tra, trừ phi bắtlấy Chưởng quỹ kia, sau đó nghĩ biện pháp cạy mở miệng của lão, nhưng lolắng làm hỏng chuyện của ngươi, cho nên ta tới đây hỏi ngươi một chút, cómuốn làm như vậy hay không. Nếu như có thể bắt người, phía bên Thanh gia sẽtiếp tục xem tình hình để thực hiện.”Đây là điều mà bà ta muốn tới đây để tỏ rõ, đã làm việc giúp ngươi, nhưng màlàm không tốt, làm không tốt cũng không phải là không tận lực, cũng khôngphải không có biện pháp, mà là phải xem bản thân ngươi có sẵn sàng làm haykhông.Nghe nói như vậy, sư huynh đệ ba người cũng không tìm ra được bất kỳ lí do gìđể chỉ trích.Sau khi suy nghĩ một chút, Dữu Khánh đành phải thôi, “Quên vụ bắt người đi,chúng ta đều là người đứng đắn, không muốn gây ra quá nhiều phiền phức, cóthể tránh thì tránh đi.”Hắn đã biết được vị trí có thể có ông chủ cửa hàng đó, chỉ là muốn nắm giữnhiều hơn một chút thông tin, quả thực không cần phải làm phức tạp thêm nữa.Đương nhiên sẽ không nói cho đối phương biết sự thật này.Cổ Thanh Chiếu cũng làm ra vẻ rất ngạc nhiên, “Vậy, việc này cứ kết thúc thúcnhư vậy sao?”Dữu Khánh: “Coi như xong. Nói chung, đa tạ lão bản nương, cũng nhờ lão bảnnương thay ta chuyển lời cảm tạ Thanh gia, cảm ơn hắn đã hỗ trợ.”Cổ Thanh Chiếu nhẹ nhõm nói: “Cũng được, chúng ta cũng bớt được việc, vậyta cáo từ.”Sư huynh đệ ba người tiễn khách đến ban công, nhìn theo bà ta phi thân bayxuống, nhìn bà ta chui vào trong xe ngựa, nhìn xe ngựa dần dần đi xa, biến mấttrong tầm mắt, ba người mới quay trở vào trong phòng, đóng cửa mật đàm.Nam Trúc hỏi: “Bây giờ làm thế nào?”Dữu Khánh: “Nếu đã tìm không được nhiều thông tin hơn, vậy thì chuẩn bị xuấtphát đi.”Sư huynh đệ ba người bàn bạc với nhau một hồi, sau đó quyết định thời điểmxuất phát là tại sau nửa đêm, đầu tiên là chờ Hồ Vưu Lệ trở về để nói chuyện,thông báo một chút, thứ nhì là theo lời Hồ Vưu Lệ đã nói lúc trước, cho dù cóGiao nhân đưa người đi rất nhanh, nhưng muốn tới Tử Lan đảo ít nhất cũngphải mất non nửa ngày, nếu xuất phát từ bây giờ, đến Tử Lan đảo gần như đã làđêm tối.Tuy rằng Minh Hải luôn luôn bị bao phủ tại trong bóng tối, nhưng giữa banngày và đêm tối vẫn có một chút khác biệt, ánh sáng ban ngày hơi tốt hơn mộtchút, thuận lợi hơn cho việc tìm kiếm trên đảo, đêm tối mù tịt khẳng định khôngtiện tìm kiếm.Nếu xuất phát sau nửa đêm, sẽ đến Tử Lan đảo đúng lúc là trời buổi sáng.Khi Cổ Thanh Chiếu trở về tới Kinh Hồng điện thì, một nhóm năm người LongHành Vân vừa mới đến trước cổng Minh tự.Đối diện với cánh cổng đóng chặt của Minh tự, không phải nói người khác,ngay cả Ngân Sơn Hà cũng bỏ đi hành động phì phèo tẩu thuốc, cắm tẩu thuốctại trên đai lưng, không dám phì phèo phun khói thuốc tại nơi đây, như vậy sẽkhiến người ta cảm thấy mình vô lễ.Người nào đi gõ cửa trở thành việc giữa Long Hành Vân và Thanh Nha, cũngkhông thể để cho người phía dưới tiến tới gõ cổng, hai người quay nhìn nhau,cuối cùng Thanh Nha cổ động mình, lấy can đảm tiến tới gõ vang vòng cổng.Trong sân truyền đến tiếng bước chân, sau đó một đám người bên ngoài cổnglập tức đều trở nên khẩn trương.Cho dù vào thời điểm này, Ngân Sơn Hà vẫn duy trì quan sát phản ứng củaThanh Nha, nhìn thấy Thanh Nha cũng có sự kẩn trương và e ngại phát ra từtrong xương cốt, ông ta mới có phần yên tâm.Cửa mở ra một cái khe, Bạch Vân thò ra nửa người, quan sát một chút mọingười ở bên ngoài, hỏi: “Phật môn tịnh địa, gõ cửa làm gì?”Thanh Nha tức thì vẻ mặt tươi cười, “Tại hạ Thanh Nha, cùng với thiếu Các chủLong Hành Vân của Xích Lan các đến đây bái phỏng Minh tăng, thỉnh cầuthông báo.”Bạch Vân hơi cau mày, rồi thốt ra hai chữ, “Chờ chút.”Ầm, cổng đóng lại, bên trong có tiếng bước chân dần đi xa.Một đám người ngoài cổng không thốt tiếng nào, âm thầm chờ đợi.Sa khi chờ như vậy một lúc, tiếng bước chân lần nữa đi tới, lần này cổng mở ranửa cánh, Bạch Vân chắp tay đứng ở bên, “Mời vào trong.”Mọi người đều đang cho rằng sẽ bị từ chối, nghe nói vậy thì đều giật mình,thiếu một chút cho rằng mình đã nghe lầm, thật sự để cho chúng ta vào sao?Nhất là Thanh Nha, trong lòng càng là chấn động không ngừng, tuy rằng Cannương bảo y tới đây, nhưng trước đó y vẫn lo lắng mãi, kết quả không ngờ tớithật sự có thể đi vào Minh tự, trong lòng y đã có một nhận biết mới về sự thầnthông quảng đại của Can nương.Kết quả bất ngờ ngoài tưởng tượng, rất đột ngột, rất ngạc nhiên, Long HànhVân và Thanh Nha đều bị làm cho luống cuống tay chân, ngươi mời ta tiến vàotrước, ta lại mời ngươi đi trước vào, cực kỳ nhã nhặn khách khí, có thể nói rấtnho nhã lễ độ.Ngân Sơn Hà và Thôi Du cũng chưa từng nhìn thấy thiếu Các chủ thể hiện ra sựnhã nhặn, lễ độ từ trong phế phủ như vậy.Cuối cùng, vẫn là Thanh Nha nghĩ đến Can nương mà có động lực, y đi vàotrước, là nhảy một chân lướt đi vào, chỉ có một chân đeo guốc gỗ, độ cao chiếcguốc vừa vặn giúp cho một chân kia lơ lửng trên không.Long Hành Vân theo sau sát đó, cất bước tiến vào, đôi mắt cẩn thận quan sátxung quanh, phát hiện thấy khắp nơi đều là xương trắng, ngay cả trên mặt đấtcũng vậy, thật sự không biết một người sống rất tốt vì sao phải ở lại một nơi nhưvậy.Ở phía sau, Ngân Sơn Hà vừa định cùng đi theo, nhưng lại bị Bạch Vân đưa taycản lại, hỏi, “Ngươi là người phương nào, vì sao phải đi vào?”Ngân Sơn Hà vội cung kính đáp: “Chúng ta là một nhóm.” Ngón tay chỉ tớingười vừa đi vào ở bên trong.Long Hành Vân quay đầu xoay người lại cũng vội vàng cúi đầu khom lưng nói:“Không sai, chúng ta là một nhóm.”Bạch Vân mặt không biểu cảm mà trực tiếp từ chối: “Các ngươi nói Thanh Nhavà thiếu Các chủ Xích Lan các tới chơi, bần tăng đã thông báo như thế, sư tôncũng nói để cho hai người này tiến vào, không có nói để cho người khác cùngtiến vào. Chính các ngươi không nói rõ ràng, trách không được bần tăng. Bầntăng không nhiều lời cùng các ngươi, hoặc là đều đừng tiến vào, hoặc là nhữngngười khác lui ra. Tự các ngươi xem mà quyết định.”Giọng điệu này thực sự là không chút nào khách sáo, hiếm khi bị lạnh nhạt nhưthế nhưng Long Hành Vân cũng không cảm thấy bị nhục nhã, trái lại vội vàngkhuyên Ngân Sơn Hà, “Ngân thúc, thêm một người tiến vào, bớt một người tiếnvào, cũng vô ích, thôi quên đi, tốt hơn hết ngài cứ ở bên ngoài chờ chút đi.”Ngân Sơn Hà suy nghĩ cũng phải, tại nơi này, nếu người ta thật sự muốn gây bấtlợi cho thiếu Các chủ, ông ta tiến vào cũng không có bất kỳ tác dụng gì, đơngiản chỉ là trên tường nhiều thêm một bộ xương khô mà thôi, liền gật đầu, mộtcái chấn cất bước tiến tới cánh cổng được thu trở về, chậm rãi lui về phía sau.Những người khác càng không cần phải nói, Thôi Du và tâm phúc tùy tùngBàng Thành Khâu của Thanh Nha đều lui ra sau, mắt mở trừng trừng nhìn cánhcổng ngôi chùa ầm ầm đóng lại, thành thật đứng chờ ở ngoài cổng
Bán TiênTác giả: Dược Thiên SầuTruyện Tiên Hiệp Bán Tiên Dược Thiên Sầu Trong thâm sơn có một đạo quan, hương hỏa sớm đã điêu linh. Bỉ nhân bất tài, tuổi vừa mới mười chín, từ nhỏ đã là một gã đạo sĩ, phía trên có hơn mười vị sư huynh, phía dưới chỉ mình ta nhỏ nhất, tục xưng là Quan môn đệ tử. Sư môn quá nghèo, các sư huynh không chịu được kham khổ, may mắn chưởng môn sư tôn độ lượng, tùy ý chúng sư huynh giải tán rời đi. Về sau có ba vị sư huynh biết lạc đường mà quay lại, tuổi khá lớn, đều đã bốn mươi năm mươi. Nhờ được sư tôn ưu ái, trước khi mất truyền vị trí chưởng môn cho Tiểu đạo, nhưng mà vô luận là tuổi tác hay từng trải đều không thể phục chúng, ba vị sư huynh không phục. Sư môn bất hạnh, Tiểu đạo không phải trái hồng mềm, tuyệt không thoái nhượng, nội đấu cùng họ. Trong thôn dưới núi, có tân cử nhân, là bạn bè từ khi còn nhỏ, trước khi sư tôn mất cũng có dặn dò, hộ tống nó vào kinh đi thi. Nghĩa bất dung từ, vả lại cứ để Tiểu đạo dạo một vòng nhân gian, trở về sẽ đấu cùng chúng sư huynh! Chương 01: Đi thi 3127 tự -… Ngân Sơn Hà không có hé răng về việc này, ông ta cho rằng đó là cách ThanhNha từ chối Long Hành Vân, ông ta còn cảm thấy vui với điều đó.Nếu thật sự phải đi đến Minh tự, Long Hành Vân trở nên do dự. Một ít kẻ biểuhiện ra ngoài nhìn như táo bạo, nhưng đó đều là nhằm vào người mà mình cóthể gây vào được, còn trên thực tế thì trong lòng họ rất rõ ràng nơi nào có thểchọc, nơi nào không thể trêu.Gã ta hừ một tiếng, “Thử cũng là mất công thử.”Thanh Nha: “Thử xem cũng không mất gì, vạn nhất khả thi thì sẽ không có nỗilo về sau, cùng lắm thì chân què ta đây bồi thiếu Các chủ cùng tới đó mộtchuyến.”Long Hành Vân rõ ràng vẫn còn có chút do dự, dù sao đó cũng là Minh tự a!Thấy vậy, Thanh Nha lập tức nói với đầy ẩn ý: “Nếu như thiếu Các chủ khôngmuốn đi, vậy thì quên đi, xem như ta chưa từng nói qua lời gì.”Ngụ ý rất rõ ràng, là chính ngươi sợ phiền phức, về sau đừng có trách ta khônghỗ trợ.Vừa nghe nói như vậy, Long Hành Vân liền bị kích lên lòng tự ái, giọng lạnhnhạt khinh thường: “Ta có nói không đi sao? Chẳng qua là cảm thấy đi quấy rầyMinh tự trong đêm tối như thế này thì không thích hợp.”Ở bên cạnh chậm rãi phì phèo thuốc lá, Ngân Sơn Hà nghe vậy thì mày hơinhăn lại, bởi vì từ phản ứng của Long Hành Vân, ông ta vô ý thức mà xem xétThanh Nha kỹ hơn chút, ẩn ẩn cảm thấy lời nói vừa rồi của đối phương có vẻnhư là đang khích tướng.Tuy nhiên, sau khi nghĩ lại một chút, ông ta cảm thấy có thể là mình đã suy nghĩnhiều, đối phương vẫn luôn từ chối hỗ trợ, là đã bị thiếu Các chủ ép buộc chokhông còn cách nào khác.Hơn nữa, đại khái là không vào được Minh tự, chắc chắn là đang tìm cớ.Nghĩ đến đây, ông ta yên lòng hơn không ít, chậm rãi buông lỏng cảnh giáctrong lòng.Các chủ Xích Lan các có thể giao phó sự an toàn của con trai mình cho ông ta,tức là tin tưởng vào ông ta, ông ta đương nhiên phải thận trọng.Thanh Nha nhìn nhìn màn đêm bên ngoài, gật đầu nói: “Thiếu Các chủ lo lắngrất đúng, đêm tối đen đi gõ cửa Minh tự quả thực cũng không thích hợp, vậyngày mai đi một chuyến?”Long Hành Vân: “Ngươi cũng phải để mắt sát sao tới A Sĩ Hành.”Thanh Nha: “Thiếu Các chủ yên tâm, phía bên ta luôn luôn có người theo dõihắn, chạy không thoát.”“Ngày mai ngươi tới tìm ta.” Long Hành Vân ném lại một câu, xòe chiết phiếnra, nhẹ nhàng phe phẩy rồi xoay người rời đi, cũng không nói mình ở nơi nào,gã tin tưởng đối phương có thể tìm được.Ngân Sơn Hà phì phèo thuốc lá cũng cất bước đi theo.Thanh Nha chân cẳng không thuận tiện vì vậy bỏ qua, Cổ Thanh Chiếu tự mìnhđi đưa tiễn.Tiễn xong khách nhân, quay trở lại, Cổ Thanh Chiếu nói: “Ngân Sơn Hà cảnhgiác hơn họ Long rất nhiều, ta đứng bên cạnh quan sát, thấy hình như hắn đãnhận ra ngươi đang kích động Long Hành Vân.”Thanh Nha: “Có một số việc, có nhận ra cũng vô dụng, dựa vào cảm giác đêđịnh tội ta sao?”Cổ Thanh Chiếu hơi có lo lắng, “Nếu như xảy ra động thủ, giữa ngươi và NgânSơn Hà, ai mạnh hơn?”Thanh Nha: “Không biết, chưa có giao thủ với bốn đại hộ pháp của Xích Lancác, tu vi hẳn không khác lắm so với ta. Sau khi tu vi bước vào Thượng Huyềncảnh giới, khi giao thủ trong cùng cảnh giới, ta chưa từng có thua ai! Tuy nhiên,không thể so với năm đó, hiện tại ta càng ngày càng không thích đánh đánh giếtgiết, không có ý nghĩa gì.”Cổ Thanh Chiếu trầm mặc một hồi, “Ngày mai, sau khi các ngươi đi Minh tự, tasẽ tìm vị Thám Hoa lang kia, cho hắn một câu trả lời.”Thanh Nha gật đầu, lại nhịn không được than khẽ, “Chỉ mong Can nương dựliệu không sai, nếu không, chuyến đi Minh tự này sẽ rất bối rối, về sau cũng khótiếp tục.”Cổ Thanh Chiếu: “Cứ làm theo lời Can nương đề nghị đi, có xảy ra chuyệncũng không thể trách được ngươi.”Thanh Nha chỉ có thể yên lặng gật đầu…Ngày hôm sau, khi mặt trời đã lên cao, ánh nắng chói chang, một chiếc xe ngựađira khỏi cổng sau của Kinh Hồng điện.Từ cửa sau đi thẳng đến căn nhà của Hồ Vưu Lệ, dừng xe lại bên cạnh đườngphố ở dưới lầu, xa phu quay đầu lại gọi, “Lão bản nương, đến rồi.”Đẩy rèm xe ra, Cổ Thanh Chiếu nhìn ra bên ngoài, nhìn thấy căn nhà phải leotường chui vào từ phía dưới này thì ít nhiều có chút không nói nên lời, tầng bậcsinh hoạt của bà ta bây giờ quả thực rất không có khả năng đi đến loại địaphương này, đồng thời cũng có chút hiếu kỳ với nơi tài tử đệ nhất thiên hạ ở lại,không biết có hoàn cảnh như thế nào, trong đầu hiện lên hình ảnh một cănphòng tao nhã bay mùi giấy mực.Bà ta bước ra thùng xe, tung người phi thân bay lên, rơi xuống tại ban công lầuhai, nhìn nhìn khung cảnh ban công nho nhỏ, khó nhập vào mắt bà ta, sau đómới gõ vang cửa phòng.Bà ta đi thẳng tới nơi đây, đương nhiên trước đó đã biết rõ mục tiêu cần thămhỏi có mặt hay không, hơn nữa còn biết rõ Hồ Vưu Lệ đã dẫn theo tiểu hài tử đilàm buôn bán nhỏ rồi.Người mở cửa chính là Mục Ngạo Thiết, nhìn thấy người khách tới thăm, yquay đầu gọi to, “Lão bản nương tới rồi.”Bên trong không lớn, chỉ nhìn một cái, Cổ Thanh Chiếu cũng đã nhìn thấy đượctình hình bên trong phòng, nhìn thấy Dữu Khánh và Nam Trúc kết thúc khoanhchân đả tọa, cùng nhau đứng lên.“Ôi, quý khách đăng môn.” Bước nhanh tới cửa chào đón, Dữu Khánh khôngngừng khách sáo.Ngọc bội va chạm lanh canh, Cổ Thanh Chiếu khoan thai chậm rãi bước vào.Bà ta tò mò dõi mắt quan sát khung cảnh bên trong phòng, phát hiện thấy đúngvới câu mô tả “Nhà chỉ có bốn bức tường”, trên tường không có gì cả, ngay cảmột cái ghế ngồi cũng không có, rõ ràng đều là trực tiếp ngồi trên sàn.Khi đi tới đầu cầu thang, bà ta vẫn không ngăn được tò mò đưa ánh mắt nhìnxung quanh phía tầng dưới, “Thám Hoa lang, ta có thể xuống dưới xem đượckhông?”Dữu Khánh nghe hỏi mà thấy vui vẻ, “Đây cũng không phải là nhà của ta, sovới Kinh Hồng điện của ngươi, nó chỉ lớn bằng lòng bàn tay, còn không lớnbằng căn nhà kho trong xó xỉnh của ngươi, rất tồi tàn, có gì để coi chứ? Nếunhư ngươi muốn xem, có lẽ chủ nhà cũng không dám có ý kiến gì.”Cổ Thanh Chiếu mỉm cười, cũng không khách sáo gì nữa, xách váy từng bướcmột đi xuống, đi xuống tới tầng dưới ánh sáng có vẻ hơi mờ tối, chỉ nhìn thấyđồ đạc chất đầy khắp nơi, cũng không có nhiều không gian trống để xoaychuyển, hoạt động, đối với bà ta mà nói, nơi này đâu có giống như là là một nơiđể ở, quả thực là không gọn gàng, ngăn nắp bằng nhà kho của bà ta.Bà ta cũng không khách sáo, trực tiếp mở cửa gian phòng của Hồ Vưu Lệ ra,tuy nhiên cũng không có đi vào, chỉ đứng ở cửa vào quan sát bên trong, sau đómới đóng cửa lại cùng theo Dữu Khánh quay lại tầng nhà sáng sủa rộng rãi bêntrên.Bà ta lại quét mắt nhìn căn phòng trống không mấy lần, cười nói: “Thám Hoalang có thể yên tâm ở tại nơi đây, thật đúng là người co được dãn được.”Theo bà ta, nơi tồi tàn như thế này quả thực không xứng với tài tử đệ nhất thiênhạ, khác biệt quá xa so với khung cảnh tiểu cư thoang thoảng mùi thơm giấymực trong trí tưởng tượng của bà ta.Sư huynh đệ ba người thì không có cảm giác gì, bởi vì bọn hắn thật sự khôngchú ý tới điều đó, hoàn cảnh sinh hoạt của bọn hắn chưa bao giờ thực sự cao,chỉ cho rằng người ta nói lời khách sáo mà thôi.Dữu Khánh không muốn nói nhảm với bà ta, hỏi: “Lão bản nương không phải làđặc biệt đến đây để xem nhà ở chứ?”Cổ Thanh Chiếu phe phẩy quạt tròn, thuận theo ý hắn, nói đến chính đề, lắc đầuđáp: “Về việc ông chủ phía sau Linh Tê trai, Thanh gia đã phái người điều trarồi, quá thần bí, căn bản tìm không được đầu mối để tiếp tục điều tra, trừ phi bắtlấy Chưởng quỹ kia, sau đó nghĩ biện pháp cạy mở miệng của lão, nhưng lolắng làm hỏng chuyện của ngươi, cho nên ta tới đây hỏi ngươi một chút, cómuốn làm như vậy hay không. Nếu như có thể bắt người, phía bên Thanh gia sẽtiếp tục xem tình hình để thực hiện.”Đây là điều mà bà ta muốn tới đây để tỏ rõ, đã làm việc giúp ngươi, nhưng màlàm không tốt, làm không tốt cũng không phải là không tận lực, cũng khôngphải không có biện pháp, mà là phải xem bản thân ngươi có sẵn sàng làm haykhông.Nghe nói như vậy, sư huynh đệ ba người cũng không tìm ra được bất kỳ lí do gìđể chỉ trích.Sau khi suy nghĩ một chút, Dữu Khánh đành phải thôi, “Quên vụ bắt người đi,chúng ta đều là người đứng đắn, không muốn gây ra quá nhiều phiền phức, cóthể tránh thì tránh đi.”Hắn đã biết được vị trí có thể có ông chủ cửa hàng đó, chỉ là muốn nắm giữnhiều hơn một chút thông tin, quả thực không cần phải làm phức tạp thêm nữa.Đương nhiên sẽ không nói cho đối phương biết sự thật này.Cổ Thanh Chiếu cũng làm ra vẻ rất ngạc nhiên, “Vậy, việc này cứ kết thúc thúcnhư vậy sao?”Dữu Khánh: “Coi như xong. Nói chung, đa tạ lão bản nương, cũng nhờ lão bảnnương thay ta chuyển lời cảm tạ Thanh gia, cảm ơn hắn đã hỗ trợ.”Cổ Thanh Chiếu nhẹ nhõm nói: “Cũng được, chúng ta cũng bớt được việc, vậyta cáo từ.”Sư huynh đệ ba người tiễn khách đến ban công, nhìn theo bà ta phi thân bayxuống, nhìn bà ta chui vào trong xe ngựa, nhìn xe ngựa dần dần đi xa, biến mấttrong tầm mắt, ba người mới quay trở vào trong phòng, đóng cửa mật đàm.Nam Trúc hỏi: “Bây giờ làm thế nào?”Dữu Khánh: “Nếu đã tìm không được nhiều thông tin hơn, vậy thì chuẩn bị xuấtphát đi.”Sư huynh đệ ba người bàn bạc với nhau một hồi, sau đó quyết định thời điểmxuất phát là tại sau nửa đêm, đầu tiên là chờ Hồ Vưu Lệ trở về để nói chuyện,thông báo một chút, thứ nhì là theo lời Hồ Vưu Lệ đã nói lúc trước, cho dù cóGiao nhân đưa người đi rất nhanh, nhưng muốn tới Tử Lan đảo ít nhất cũngphải mất non nửa ngày, nếu xuất phát từ bây giờ, đến Tử Lan đảo gần như đã làđêm tối.Tuy rằng Minh Hải luôn luôn bị bao phủ tại trong bóng tối, nhưng giữa banngày và đêm tối vẫn có một chút khác biệt, ánh sáng ban ngày hơi tốt hơn mộtchút, thuận lợi hơn cho việc tìm kiếm trên đảo, đêm tối mù tịt khẳng định khôngtiện tìm kiếm.Nếu xuất phát sau nửa đêm, sẽ đến Tử Lan đảo đúng lúc là trời buổi sáng.Khi Cổ Thanh Chiếu trở về tới Kinh Hồng điện thì, một nhóm năm người LongHành Vân vừa mới đến trước cổng Minh tự.Đối diện với cánh cổng đóng chặt của Minh tự, không phải nói người khác,ngay cả Ngân Sơn Hà cũng bỏ đi hành động phì phèo tẩu thuốc, cắm tẩu thuốctại trên đai lưng, không dám phì phèo phun khói thuốc tại nơi đây, như vậy sẽkhiến người ta cảm thấy mình vô lễ.Người nào đi gõ cửa trở thành việc giữa Long Hành Vân và Thanh Nha, cũngkhông thể để cho người phía dưới tiến tới gõ cổng, hai người quay nhìn nhau,cuối cùng Thanh Nha cổ động mình, lấy can đảm tiến tới gõ vang vòng cổng.Trong sân truyền đến tiếng bước chân, sau đó một đám người bên ngoài cổnglập tức đều trở nên khẩn trương.Cho dù vào thời điểm này, Ngân Sơn Hà vẫn duy trì quan sát phản ứng củaThanh Nha, nhìn thấy Thanh Nha cũng có sự kẩn trương và e ngại phát ra từtrong xương cốt, ông ta mới có phần yên tâm.Cửa mở ra một cái khe, Bạch Vân thò ra nửa người, quan sát một chút mọingười ở bên ngoài, hỏi: “Phật môn tịnh địa, gõ cửa làm gì?”Thanh Nha tức thì vẻ mặt tươi cười, “Tại hạ Thanh Nha, cùng với thiếu Các chủLong Hành Vân của Xích Lan các đến đây bái phỏng Minh tăng, thỉnh cầuthông báo.”Bạch Vân hơi cau mày, rồi thốt ra hai chữ, “Chờ chút.”Ầm, cổng đóng lại, bên trong có tiếng bước chân dần đi xa.Một đám người ngoài cổng không thốt tiếng nào, âm thầm chờ đợi.Sa khi chờ như vậy một lúc, tiếng bước chân lần nữa đi tới, lần này cổng mở ranửa cánh, Bạch Vân chắp tay đứng ở bên, “Mời vào trong.”Mọi người đều đang cho rằng sẽ bị từ chối, nghe nói vậy thì đều giật mình,thiếu một chút cho rằng mình đã nghe lầm, thật sự để cho chúng ta vào sao?Nhất là Thanh Nha, trong lòng càng là chấn động không ngừng, tuy rằng Cannương bảo y tới đây, nhưng trước đó y vẫn lo lắng mãi, kết quả không ngờ tớithật sự có thể đi vào Minh tự, trong lòng y đã có một nhận biết mới về sự thầnthông quảng đại của Can nương.Kết quả bất ngờ ngoài tưởng tượng, rất đột ngột, rất ngạc nhiên, Long HànhVân và Thanh Nha đều bị làm cho luống cuống tay chân, ngươi mời ta tiến vàotrước, ta lại mời ngươi đi trước vào, cực kỳ nhã nhặn khách khí, có thể nói rấtnho nhã lễ độ.Ngân Sơn Hà và Thôi Du cũng chưa từng nhìn thấy thiếu Các chủ thể hiện ra sựnhã nhặn, lễ độ từ trong phế phủ như vậy.Cuối cùng, vẫn là Thanh Nha nghĩ đến Can nương mà có động lực, y đi vàotrước, là nhảy một chân lướt đi vào, chỉ có một chân đeo guốc gỗ, độ cao chiếcguốc vừa vặn giúp cho một chân kia lơ lửng trên không.Long Hành Vân theo sau sát đó, cất bước tiến vào, đôi mắt cẩn thận quan sátxung quanh, phát hiện thấy khắp nơi đều là xương trắng, ngay cả trên mặt đấtcũng vậy, thật sự không biết một người sống rất tốt vì sao phải ở lại một nơi nhưvậy.Ở phía sau, Ngân Sơn Hà vừa định cùng đi theo, nhưng lại bị Bạch Vân đưa taycản lại, hỏi, “Ngươi là người phương nào, vì sao phải đi vào?”Ngân Sơn Hà vội cung kính đáp: “Chúng ta là một nhóm.” Ngón tay chỉ tớingười vừa đi vào ở bên trong.Long Hành Vân quay đầu xoay người lại cũng vội vàng cúi đầu khom lưng nói:“Không sai, chúng ta là một nhóm.”Bạch Vân mặt không biểu cảm mà trực tiếp từ chối: “Các ngươi nói Thanh Nhavà thiếu Các chủ Xích Lan các tới chơi, bần tăng đã thông báo như thế, sư tôncũng nói để cho hai người này tiến vào, không có nói để cho người khác cùngtiến vào. Chính các ngươi không nói rõ ràng, trách không được bần tăng. Bầntăng không nhiều lời cùng các ngươi, hoặc là đều đừng tiến vào, hoặc là nhữngngười khác lui ra. Tự các ngươi xem mà quyết định.”Giọng điệu này thực sự là không chút nào khách sáo, hiếm khi bị lạnh nhạt nhưthế nhưng Long Hành Vân cũng không cảm thấy bị nhục nhã, trái lại vội vàngkhuyên Ngân Sơn Hà, “Ngân thúc, thêm một người tiến vào, bớt một người tiếnvào, cũng vô ích, thôi quên đi, tốt hơn hết ngài cứ ở bên ngoài chờ chút đi.”Ngân Sơn Hà suy nghĩ cũng phải, tại nơi này, nếu người ta thật sự muốn gây bấtlợi cho thiếu Các chủ, ông ta tiến vào cũng không có bất kỳ tác dụng gì, đơngiản chỉ là trên tường nhiều thêm một bộ xương khô mà thôi, liền gật đầu, mộtcái chấn cất bước tiến tới cánh cổng được thu trở về, chậm rãi lui về phía sau.Những người khác càng không cần phải nói, Thôi Du và tâm phúc tùy tùngBàng Thành Khâu của Thanh Nha đều lui ra sau, mắt mở trừng trừng nhìn cánhcổng ngôi chùa ầm ầm đóng lại, thành thật đứng chờ ở ngoài cổng