Bán Tiên Dược Thiên Sầu Trong thâm sơn có một đạo quan, hương hỏa sớm đã điêu linh. Bỉ nhân bất tài, tuổi vừa mới mười chín, từ nhỏ đã là một gã đạo sĩ, phía trên có hơn mười vị sư huynh, phía dưới chỉ mình ta nhỏ nhất, tục xưng là Quan môn đệ tử. Sư môn quá nghèo, các sư huynh không chịu được kham khổ, may mắn chưởng môn sư tôn độ lượng, tùy ý chúng sư huynh giải tán rời đi. Về sau có ba vị sư huynh biết lạc đường mà quay lại, tuổi khá lớn, đều đã bốn mươi năm mươi. Nhờ được sư tôn ưu ái, trước khi mất truyền vị trí chưởng môn cho Tiểu đạo, nhưng mà vô luận là tuổi tác hay từng trải đều không thể phục chúng, ba vị sư huynh không phục. Sư môn bất hạnh, Tiểu đạo không phải trái hồng mềm, tuyệt không thoái nhượng, nội đấu cùng họ. Trong thôn dưới núi, có tân cử nhân, là bạn bè từ khi còn nhỏ, trước khi sư tôn mất cũng có dặn dò, hộ tống nó vào kinh đi thi. Nghĩa bất dung từ, vả lại cứ để Tiểu đạo dạo một vòng nhân gian, trở về sẽ đấu cùng chúng sư huynh! Chương 01: Đi thi 3127 tự -…

Chương 545: Thật hung thật hung (2)

Bán TiênTác giả: Dược Thiên SầuTruyện Tiên Hiệp Bán Tiên Dược Thiên Sầu Trong thâm sơn có một đạo quan, hương hỏa sớm đã điêu linh. Bỉ nhân bất tài, tuổi vừa mới mười chín, từ nhỏ đã là một gã đạo sĩ, phía trên có hơn mười vị sư huynh, phía dưới chỉ mình ta nhỏ nhất, tục xưng là Quan môn đệ tử. Sư môn quá nghèo, các sư huynh không chịu được kham khổ, may mắn chưởng môn sư tôn độ lượng, tùy ý chúng sư huynh giải tán rời đi. Về sau có ba vị sư huynh biết lạc đường mà quay lại, tuổi khá lớn, đều đã bốn mươi năm mươi. Nhờ được sư tôn ưu ái, trước khi mất truyền vị trí chưởng môn cho Tiểu đạo, nhưng mà vô luận là tuổi tác hay từng trải đều không thể phục chúng, ba vị sư huynh không phục. Sư môn bất hạnh, Tiểu đạo không phải trái hồng mềm, tuyệt không thoái nhượng, nội đấu cùng họ. Trong thôn dưới núi, có tân cử nhân, là bạn bè từ khi còn nhỏ, trước khi sư tôn mất cũng có dặn dò, hộ tống nó vào kinh đi thi. Nghĩa bất dung từ, vả lại cứ để Tiểu đạo dạo một vòng nhân gian, trở về sẽ đấu cùng chúng sư huynh! Chương 01: Đi thi 3127 tự -… Dữu Khánh sợ ông ta xuất thủ, cảnh cáo lần nữa, “Trái tim trong yêu thể củahắn chỉ cách mũi kiếm của ta đường tơ kẽ tóc, nếu ngươi muốn tính mạng củahắn thì có thể tới gần thử xem, để xem là ngươi nhanh, hay là kiếm của tanhanh.”Lúc trước hắn thi pháp kiểm tra cơ thể gã, đã tìm được vị trí bộ phận chí mạngcủa Long Hành Vân ẩn giấu ở đâu, mũi kiếm đang đặt ngay sát trái tim củaLong Hành Vân.“Ta không tới gần là được.” Ngân Sơn Hà đưa ra lời hứa hẹn, đồng thời gươngmặt căng thẳng chất vấn: “Ngươi là người nào? Ngươi có biết ngươi đang bắtngười nào không?”Dữu Khánh cười nhạt, “Cần gì biết rõ còn cố hỏi, cũng đã như vậy rồi, giả bộhồ đồ có gì hay ho sao?”Ngân Sơn Hà quả thực là đã biết rõ còn cố hỏi, cho dù đã đoán được lai lịch củađối phương, nhưng vẫn phải tiếp tục giả bộ hồ đồ, “Ta quả thực không biếtngươi là người nào, giữa chúng ta hẳn là không oán không cừu, trước đây chúngta từng gặp nhau rồi sao?”Dữu Khánh lập tức đung đưa Long Hành Vân trong tay, “Long thiếu Các chủ,chúng ta lại gặp mặt, nếu không ngươi đứng ra giới thiệu một chút đi?”Đã tỉnh táo lại không ít, Long Hành Vân lại nổi giận, nghiến răng nghiến lợi nóito: “A Sĩ Hành, ngươi có gan thì giết ta đi!”Dữu Khánh cười hắc hắc, đùa giỡn ương ngạnh, nói: “Ngươi cho rằng lão tửkhông dám sao?”Lúc này, Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết cũng vội vàng chạy tới, nhìn thấy lãoThập Ngũ đã thành công, hai người có thể nói là vừa mừng vừa sợ, không ngờtới lão Thập Ngũ lại thật sự thành công, nỗi lòng thả lỏng vì việc này, rồi lạidâng lên sự khẩn trương về việc khác.Cũng may, mấy năm nay hai người xem như đã trải qua một ít cảnh tượng lớn,cho nên cũng không mất bình tĩnh, cả hai rút kiếm cầm trong tay, bảo vệ hai bênDữu Khánh.Vừa nghe lời đe dọa, Ngân Sơn Hà vội trầm giọng cảnh cáo, “Thì ra ngươichính là A Sĩ Hành, không nên xằng bậy, ngươi đã biết hắn là ai, phải biết đượchậu quả nếu giết chết hắn?”Dữu Khánh nhổ một ngụm nước bọt vào mặt Long Hành Vân, “Hậu quả cáirắm, các ngươi đã chạy tới đây truy sát chúng ta, ta cũng chẳng thèm đếm xỉa gìlàm ra chuyện như vậy rồi, ngươi nói xem, ta có biết hậu quả hay không chứ?Là các ngươi bức ép ta không còn đường lui a, ta không còn lựa chọn nào khácrồi, chỉ có thể ngọc đá cùng tan mà thôi!”Ngân Sơn Hà chặn lại: “Hiểu lầm! Trùng hợp gặp gỡ mà thôi, làm gì có chuyệntruy sát chứ. Việc này khẳng định là hiểu lầm.”Đây là mục đích lúc trước ông ta giả bộ hồ đồ, muốn đánh lạc hướng là hiểulầm.Dữu Khánh quay sang nhìn nhìn hai vị sư huynh ở hai bên, ngoài cười nhưngtrong không cười hỏi: “Đây là cho rằng chúng ta dễ bị lừa gạt, hay là đang coichúng ta là kẻ ngu ngốc chứ?.”Nam Trúc lập tức quay về phía đối phương ui một tiếng, hỏi: “Lão già đầu bạc,thiếu Các chủ các ngươi có thể rơi vào trong tay chúng ta, ngươi cảm thấychúng ta là kẻ ngốc sao?”Ngân Sơn Hà lập tức quét ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào mắt gã, khíthế của cao thủ quả thực không phải tầm thường, Nam Trúc tức thì bị ánh mắtông ta làm cho có chút chột dạ, ánh mắt vô thức tránh đi ánh mắt của đốiphương.Dữu Khánh cũng dùng luôn biệt hiệu mà lão Thất đã đặt cho đối phương, “Lãogià đầu bạc, các ngươi một mực theo đuôi chúng ta trên Minh Hải, ngươi chorằng bọn ta không biết sao? Trong lòng ngươi hẳn phải rất rõ ràng, nếu như cácngươi không muốn giết ta, vị thiếu Các chủ này căn bản sẽ không có khả năngrơi vào trên tay ta. Tiếp tục nói nhảm cũng chẳng có ích lợi gì, chuẩn bị nhặtxác cho hắn đi.”Thấy không lừa gạt được, Long Hành Vân cũng không nín được nữa rồi, “Ngânthúc, không cần lo cho ta, giết chết hắn, giết chết hắn đi!”Gã có tâm trạng táo bạo vì bị vũ nhục chịu không nổi, nhưng mà thân bất do kỷ,một thân tu vi bị khống chế, toàn bộ bị khống chế gắt gao.Ngân Sơn Hà lập tức trở nên khẩn trương, vội nhấc tay ra hiệu cho Dữu Khánh,“Không nên kích động, ngươi là người có học thức, đánh đánh giết giết có nhụcvới sự văn nhã, ta từ trước đến nay cũng kính trọng người có học thức, chúng tađều là người nói lý lẽ, có lời gì cứ bình tĩnh nói ra đi.”Ông ta rất muốn nỗ lực hết sức để ổn định cảm xúc của đối phương, rất sợ đốiphương bị kích động, Xích Lan các chủ giao con trai mình cho ông ta trôngnom, nếu thật sự để cho gã bị chết, ông ta thật sự không có cách nào để giảithích.Dữu Khánh phì một tiếng, nói: “Đừng có tâng bốc ta làm gì, người có học thứctính cái rắm gì chứ!”Ngân Sơn Hà ngẩn người, vốn tưởng rằng đó là thành tích mà đối phương lấylàm tự hào, không nghĩ tới đối phương nổi cơn hung dự thì ngay cả bản thânmình cũng mắng.Dữu Khánh lại lắc lư cổ Long Hành Vân, “Đồ chết tiệt, ta thực sự không hiểunổi, lão tử với ngươi không oán không cừu, ngươi, con mẹ nó, không quen biếtcũng có thể truy sát ta đến tận trong Tiểu Vân gian, còn chạy đến U Giác Phụđập phá chuyện buôn bán của ta, hại ta phải thiếu nợ rất nhiều. Ta đã một mựcchịu đựng, không có tính toán với ngươi, ngay cả một câu trách móc cũngkhông nói, ngươi vậy mà còn có thể truy sát đến tận nơi đây, đầu óc có bệnhsao? Hôm nay nếu lão tử không chơi chết ngươi, ta cũng không có cách nào giảithích cho mạng nhỏ của mình.”Ngân Sơn Hà lần nữa quát lớn: “Không nên xằng bậy!”Long Hành Vân đang nỗ lực liếc mắt nhìn người phía sau, tức giận nói: “Ngươicũng chỉ xứng làm chút chuyện lén lút, loại rác rưởi nhà ngươi cũng chỉ dámđánh lén mà thôi, có bản lĩnh thì thả ta ra, có bản lĩnh thì đơn đả độc đấu với tanày, xem ta có thể đánh cho ngươi thành một đống rác rưỡi hay không? Đồ rácrưỡi vô dụng!”Dữu Khánh không giận còn cười to, vui vẻ nói, “Chỉ bằng ngươi sao? Ngườitrong khắp thiên hạ này ai mà chẳng biết Long Hành Vân ngươi còn chưa caisữa? Ai mà chẳng biết ngươi chỉ có chút sức lực bú sữa trong vòng tay mẹngươi? Cũng không chịu tưới chút nước tiểu soi xem đức hạnh của mình nhưthế nào. Rời khỏi vòng tay của mẹ, ngươi chỉ là cái rắm! Không có thế lực liênquan của Xích Lan các, ngươi đã bị người ta đùa chết không biết bao nhiêu lầnrồi.Chuyện đó mọi người khắp thiên hạ đều biết, ngươi còn không biết xấu hổ màcho rằng mình rất có bản lĩnh sao? Ngươi còn không biết xấu hổ mà cảm thấyngười ta là sợ ngươi sao? Long Hành Vân a, thiếu Các chủ của Xích Lan các a,xem ra ngươi là thật sự không biết người trong thiên hạ nghĩ về ngươi như thếnào nha. Ngươi có còn chút thể diện nào hay không chứ?Đổi thành người khác, chút thủ đoạn này của ta là không đánh lén được ai cả,cũng bắt không được, chỉ cần là người có mắt thì đều có thể nhận ra được câyTử mao thảo đó đã bị người khác động tay động chân, nhưng cũng đủ để tới gầnvà xử lý được một số kẻ chuyên ỷ thế hiếp người như ngươi, loại người mà khikhông còn chỗ dựa thì lập tức trở thành một kẻ ngu ngốc.Ta dựa vào bản lĩnh của mình bắt được ngươi, ngươi vậy mà còn có thể cảmthấy ta vô dụng, trái lại ngươi còn nghĩ rằng bản thân mình chỉ chuyên cáomượn oai hùm ỷ thế hiếp người là có bản lĩnh? Ngươi không cảm thấy nực cườisao? Ngươi cảm thấy ngươi xứng đơn đả độc đấu cùng ta sao? Ta nói cho ngươibiết, chờ đến ngày nào đó ngươi dứt sữa, có gan đơn độc dựa vào bản thân mìnhđối mặt với ta thì lão tử có thể tiếp nhận lời khiêu chiến đơn đả độc đấu củangươi bất cứ khi nào!Nói đi cũng phải nói lại, loại phế vật nhà ngươi, trong cuộc đời này đại kháicũng không có khả năng cai sữa được!Long Hành Vân, nếu như ngươi vẫn còn là một người đàn ông, hãy dựa vàochính mình đi, đừng tiếp tục để cho người trong thiên hạ cười nhạo mà khôngbiết. Chưa dứt sữa mà cứ làm ra vẻ thật hung thật hung như vậy có hù dọa đượcngười nào chứ? Ta cũng đến xấu hổ vì ngươi!”Những lời nói như vậy, lại thêm hai chữ “Thật hung” kia, có thể nói đã khiếnLong Hành Vân giận dữ đỏ mặt tía tai, muốn mắng lại hắn, nhưng mà DữuKhánh thầm phát ám lực từ bàn tay bóp lấy cổ gã, khiến cho gã không thể mắngđược, gã chỉ có thể ngoan ngoãn nghe bị mắng, gượng ép chịu đựng bị mộtphen sỉ nhục.Một tràng dài chế giễu này khiến cho gương mặt Ngân Sơn Hà co quắp giật mộthồi, nhưng cũng làm cho ông ta yên tâm hơn không ít, chỉ là thiếu Các chủ từnhỏ đến lớn chưa bao giờ phải nghe những lời sỉ nhục khắc cốt minh tâm nhưvậy, ông ta lo lắng Long Hành Vân sẽ bị làm cho tức chết, ông ta không muốnDữu Khánh nói thêm gì nữa, vội vàng trầm giọng nói: “A Sĩ Hành, ta nghĩngươi cũng không sẵn sàng muốn chết, nếu không ngươi cũng sẽ không ở đâynhiều lời. Nói đi, có bất cứ điều kiện gì đều có thể thương lượng, không cần kéoquá xa.”Dữu Khánh lại dừng lại một chút, ngoài cười nhưng trong không cười, “Điềukiện? Được, nếu ngươi muốn trao đổi điều kiện, vậy ta liền nói điều kiện vớingươi, nhưng ta chỉ sợ ngươi làm không được.”Ngân Sơn Hà: “Ngươi chưa nói, sao biết ta làm không được?”Dữu Khánh bĩu bĩu môi về phía Long Hành Vân trong tay, “Muốn hắn sốngcũng được, một mạng đổi một mạng, ngươi bắt Thanh Nha tới đây cho ta, taliền giao vị thiếu Các chủ này cho ngươi! Thực lực của địa đầu xà số một ẢoVọng không kém, ngươi làm được không?”

Dữu Khánh sợ ông ta xuất thủ, cảnh cáo lần nữa, “Trái tim trong yêu thể của

hắn chỉ cách mũi kiếm của ta đường tơ kẽ tóc, nếu ngươi muốn tính mạng của

hắn thì có thể tới gần thử xem, để xem là ngươi nhanh, hay là kiếm của ta

nhanh.”

Lúc trước hắn thi pháp kiểm tra cơ thể gã, đã tìm được vị trí bộ phận chí mạng

của Long Hành Vân ẩn giấu ở đâu, mũi kiếm đang đặt ngay sát trái tim của

Long Hành Vân.

“Ta không tới gần là được.” Ngân Sơn Hà đưa ra lời hứa hẹn, đồng thời gương

mặt căng thẳng chất vấn: “Ngươi là người nào? Ngươi có biết ngươi đang bắt

người nào không?”

Dữu Khánh cười nhạt, “Cần gì biết rõ còn cố hỏi, cũng đã như vậy rồi, giả bộ

hồ đồ có gì hay ho sao?”

Ngân Sơn Hà quả thực là đã biết rõ còn cố hỏi, cho dù đã đoán được lai lịch của

đối phương, nhưng vẫn phải tiếp tục giả bộ hồ đồ, “Ta quả thực không biết

ngươi là người nào, giữa chúng ta hẳn là không oán không cừu, trước đây chúng

ta từng gặp nhau rồi sao?”

Dữu Khánh lập tức đung đưa Long Hành Vân trong tay, “Long thiếu Các chủ,

chúng ta lại gặp mặt, nếu không ngươi đứng ra giới thiệu một chút đi?”

Đã tỉnh táo lại không ít, Long Hành Vân lại nổi giận, nghiến răng nghiến lợi nói

to: “A Sĩ Hành, ngươi có gan thì giết ta đi!”

Dữu Khánh cười hắc hắc, đùa giỡn ương ngạnh, nói: “Ngươi cho rằng lão tử

không dám sao?”

Lúc này, Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết cũng vội vàng chạy tới, nhìn thấy lão

Thập Ngũ đã thành công, hai người có thể nói là vừa mừng vừa sợ, không ngờ

tới lão Thập Ngũ lại thật sự thành công, nỗi lòng thả lỏng vì việc này, rồi lại

dâng lên sự khẩn trương về việc khác.

Cũng may, mấy năm nay hai người xem như đã trải qua một ít cảnh tượng lớn,

cho nên cũng không mất bình tĩnh, cả hai rút kiếm cầm trong tay, bảo vệ hai bên

Dữu Khánh.

Vừa nghe lời đe dọa, Ngân Sơn Hà vội trầm giọng cảnh cáo, “Thì ra ngươi

chính là A Sĩ Hành, không nên xằng bậy, ngươi đã biết hắn là ai, phải biết được

hậu quả nếu giết chết hắn?”

Dữu Khánh nhổ một ngụm nước bọt vào mặt Long Hành Vân, “Hậu quả cái

rắm, các ngươi đã chạy tới đây truy sát chúng ta, ta cũng chẳng thèm đếm xỉa gì

làm ra chuyện như vậy rồi, ngươi nói xem, ta có biết hậu quả hay không chứ?

Là các ngươi bức ép ta không còn đường lui a, ta không còn lựa chọn nào khác

rồi, chỉ có thể ngọc đá cùng tan mà thôi!”

Ngân Sơn Hà chặn lại: “Hiểu lầm! Trùng hợp gặp gỡ mà thôi, làm gì có chuyện

truy sát chứ. Việc này khẳng định là hiểu lầm.”

Đây là mục đích lúc trước ông ta giả bộ hồ đồ, muốn đánh lạc hướng là hiểu

lầm.

Dữu Khánh quay sang nhìn nhìn hai vị sư huynh ở hai bên, ngoài cười nhưng

trong không cười hỏi: “Đây là cho rằng chúng ta dễ bị lừa gạt, hay là đang coi

chúng ta là kẻ ngu ngốc chứ?.”

Nam Trúc lập tức quay về phía đối phương ui một tiếng, hỏi: “Lão già đầu bạc,

thiếu Các chủ các ngươi có thể rơi vào trong tay chúng ta, ngươi cảm thấy

chúng ta là kẻ ngốc sao?”

Ngân Sơn Hà lập tức quét ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào mắt gã, khí

thế của cao thủ quả thực không phải tầm thường, Nam Trúc tức thì bị ánh mắt

ông ta làm cho có chút chột dạ, ánh mắt vô thức tránh đi ánh mắt của đối

phương.

Dữu Khánh cũng dùng luôn biệt hiệu mà lão Thất đã đặt cho đối phương, “Lão

già đầu bạc, các ngươi một mực theo đuôi chúng ta trên Minh Hải, ngươi cho

rằng bọn ta không biết sao? Trong lòng ngươi hẳn phải rất rõ ràng, nếu như các

ngươi không muốn giết ta, vị thiếu Các chủ này căn bản sẽ không có khả năng

rơi vào trên tay ta. Tiếp tục nói nhảm cũng chẳng có ích lợi gì, chuẩn bị nhặt

xác cho hắn đi.”

Thấy không lừa gạt được, Long Hành Vân cũng không nín được nữa rồi, “Ngân

thúc, không cần lo cho ta, giết chết hắn, giết chết hắn đi!”

Gã có tâm trạng táo bạo vì bị vũ nhục chịu không nổi, nhưng mà thân bất do kỷ,

một thân tu vi bị khống chế, toàn bộ bị khống chế gắt gao.

Ngân Sơn Hà lập tức trở nên khẩn trương, vội nhấc tay ra hiệu cho Dữu Khánh,

“Không nên kích động, ngươi là người có học thức, đánh đánh giết giết có nhục

với sự văn nhã, ta từ trước đến nay cũng kính trọng người có học thức, chúng ta

đều là người nói lý lẽ, có lời gì cứ bình tĩnh nói ra đi.”

Ông ta rất muốn nỗ lực hết sức để ổn định cảm xúc của đối phương, rất sợ đối

phương bị kích động, Xích Lan các chủ giao con trai mình cho ông ta trông

nom, nếu thật sự để cho gã bị chết, ông ta thật sự không có cách nào để giải

thích.

Dữu Khánh phì một tiếng, nói: “Đừng có tâng bốc ta làm gì, người có học thức

tính cái rắm gì chứ!”

Ngân Sơn Hà ngẩn người, vốn tưởng rằng đó là thành tích mà đối phương lấy

làm tự hào, không nghĩ tới đối phương nổi cơn hung dự thì ngay cả bản thân

mình cũng mắng.

Dữu Khánh lại lắc lư cổ Long Hành Vân, “Đồ chết tiệt, ta thực sự không hiểu

nổi, lão tử với ngươi không oán không cừu, ngươi, con mẹ nó, không quen biết

cũng có thể truy sát ta đến tận trong Tiểu Vân gian, còn chạy đến U Giác Phụ

đập phá chuyện buôn bán của ta, hại ta phải thiếu nợ rất nhiều. Ta đã một mực

chịu đựng, không có tính toán với ngươi, ngay cả một câu trách móc cũng

không nói, ngươi vậy mà còn có thể truy sát đến tận nơi đây, đầu óc có bệnh

sao? Hôm nay nếu lão tử không chơi chết ngươi, ta cũng không có cách nào giải

thích cho mạng nhỏ của mình.”

Ngân Sơn Hà lần nữa quát lớn: “Không nên xằng bậy!”

Long Hành Vân đang nỗ lực liếc mắt nhìn người phía sau, tức giận nói: “Ngươi

cũng chỉ xứng làm chút chuyện lén lút, loại rác rưởi nhà ngươi cũng chỉ dám

đánh lén mà thôi, có bản lĩnh thì thả ta ra, có bản lĩnh thì đơn đả độc đấu với ta

này, xem ta có thể đánh cho ngươi thành một đống rác rưỡi hay không? Đồ rác

rưỡi vô dụng!”

Dữu Khánh không giận còn cười to, vui vẻ nói, “Chỉ bằng ngươi sao? Người

trong khắp thiên hạ này ai mà chẳng biết Long Hành Vân ngươi còn chưa cai

sữa? Ai mà chẳng biết ngươi chỉ có chút sức lực bú sữa trong vòng tay mẹ

ngươi? Cũng không chịu tưới chút nước tiểu soi xem đức hạnh của mình như

thế nào. Rời khỏi vòng tay của mẹ, ngươi chỉ là cái rắm! Không có thế lực liên

quan của Xích Lan các, ngươi đã bị người ta đùa chết không biết bao nhiêu lần

rồi.

Chuyện đó mọi người khắp thiên hạ đều biết, ngươi còn không biết xấu hổ mà

cho rằng mình rất có bản lĩnh sao? Ngươi còn không biết xấu hổ mà cảm thấy

người ta là sợ ngươi sao? Long Hành Vân a, thiếu Các chủ của Xích Lan các a,

xem ra ngươi là thật sự không biết người trong thiên hạ nghĩ về ngươi như thế

nào nha. Ngươi có còn chút thể diện nào hay không chứ?

Đổi thành người khác, chút thủ đoạn này của ta là không đánh lén được ai cả,

cũng bắt không được, chỉ cần là người có mắt thì đều có thể nhận ra được cây

Tử mao thảo đó đã bị người khác động tay động chân, nhưng cũng đủ để tới gần

và xử lý được một số kẻ chuyên ỷ thế hiếp người như ngươi, loại người mà khi

không còn chỗ dựa thì lập tức trở thành một kẻ ngu ngốc.

Ta dựa vào bản lĩnh của mình bắt được ngươi, ngươi vậy mà còn có thể cảm

thấy ta vô dụng, trái lại ngươi còn nghĩ rằng bản thân mình chỉ chuyên cáo

mượn oai hùm ỷ thế hiếp người là có bản lĩnh? Ngươi không cảm thấy nực cười

sao? Ngươi cảm thấy ngươi xứng đơn đả độc đấu cùng ta sao? Ta nói cho ngươi

biết, chờ đến ngày nào đó ngươi dứt sữa, có gan đơn độc dựa vào bản thân mình

đối mặt với ta thì lão tử có thể tiếp nhận lời khiêu chiến đơn đả độc đấu của

ngươi bất cứ khi nào!

Nói đi cũng phải nói lại, loại phế vật nhà ngươi, trong cuộc đời này đại khái

cũng không có khả năng cai sữa được!

Long Hành Vân, nếu như ngươi vẫn còn là một người đàn ông, hãy dựa vào

chính mình đi, đừng tiếp tục để cho người trong thiên hạ cười nhạo mà không

biết. Chưa dứt sữa mà cứ làm ra vẻ thật hung thật hung như vậy có hù dọa được

người nào chứ? Ta cũng đến xấu hổ vì ngươi!”

Những lời nói như vậy, lại thêm hai chữ “Thật hung” kia, có thể nói đã khiến

Long Hành Vân giận dữ đỏ mặt tía tai, muốn mắng lại hắn, nhưng mà Dữu

Khánh thầm phát ám lực từ bàn tay bóp lấy cổ gã, khiến cho gã không thể mắng

được, gã chỉ có thể ngoan ngoãn nghe bị mắng, gượng ép chịu đựng bị một

phen sỉ nhục.

Một tràng dài chế giễu này khiến cho gương mặt Ngân Sơn Hà co quắp giật một

hồi, nhưng cũng làm cho ông ta yên tâm hơn không ít, chỉ là thiếu Các chủ từ

nhỏ đến lớn chưa bao giờ phải nghe những lời sỉ nhục khắc cốt minh tâm như

vậy, ông ta lo lắng Long Hành Vân sẽ bị làm cho tức chết, ông ta không muốn

Dữu Khánh nói thêm gì nữa, vội vàng trầm giọng nói: “A Sĩ Hành, ta nghĩ

ngươi cũng không sẵn sàng muốn chết, nếu không ngươi cũng sẽ không ở đây

nhiều lời. Nói đi, có bất cứ điều kiện gì đều có thể thương lượng, không cần kéo

quá xa.”

Dữu Khánh lại dừng lại một chút, ngoài cười nhưng trong không cười, “Điều

kiện? Được, nếu ngươi muốn trao đổi điều kiện, vậy ta liền nói điều kiện với

ngươi, nhưng ta chỉ sợ ngươi làm không được.”

Ngân Sơn Hà: “Ngươi chưa nói, sao biết ta làm không được?”

Dữu Khánh bĩu bĩu môi về phía Long Hành Vân trong tay, “Muốn hắn sống

cũng được, một mạng đổi một mạng, ngươi bắt Thanh Nha tới đây cho ta, ta

liền giao vị thiếu Các chủ này cho ngươi! Thực lực của địa đầu xà số một Ảo

Vọng không kém, ngươi làm được không?”

Bán TiênTác giả: Dược Thiên SầuTruyện Tiên Hiệp Bán Tiên Dược Thiên Sầu Trong thâm sơn có một đạo quan, hương hỏa sớm đã điêu linh. Bỉ nhân bất tài, tuổi vừa mới mười chín, từ nhỏ đã là một gã đạo sĩ, phía trên có hơn mười vị sư huynh, phía dưới chỉ mình ta nhỏ nhất, tục xưng là Quan môn đệ tử. Sư môn quá nghèo, các sư huynh không chịu được kham khổ, may mắn chưởng môn sư tôn độ lượng, tùy ý chúng sư huynh giải tán rời đi. Về sau có ba vị sư huynh biết lạc đường mà quay lại, tuổi khá lớn, đều đã bốn mươi năm mươi. Nhờ được sư tôn ưu ái, trước khi mất truyền vị trí chưởng môn cho Tiểu đạo, nhưng mà vô luận là tuổi tác hay từng trải đều không thể phục chúng, ba vị sư huynh không phục. Sư môn bất hạnh, Tiểu đạo không phải trái hồng mềm, tuyệt không thoái nhượng, nội đấu cùng họ. Trong thôn dưới núi, có tân cử nhân, là bạn bè từ khi còn nhỏ, trước khi sư tôn mất cũng có dặn dò, hộ tống nó vào kinh đi thi. Nghĩa bất dung từ, vả lại cứ để Tiểu đạo dạo một vòng nhân gian, trở về sẽ đấu cùng chúng sư huynh! Chương 01: Đi thi 3127 tự -… Dữu Khánh sợ ông ta xuất thủ, cảnh cáo lần nữa, “Trái tim trong yêu thể củahắn chỉ cách mũi kiếm của ta đường tơ kẽ tóc, nếu ngươi muốn tính mạng củahắn thì có thể tới gần thử xem, để xem là ngươi nhanh, hay là kiếm của tanhanh.”Lúc trước hắn thi pháp kiểm tra cơ thể gã, đã tìm được vị trí bộ phận chí mạngcủa Long Hành Vân ẩn giấu ở đâu, mũi kiếm đang đặt ngay sát trái tim củaLong Hành Vân.“Ta không tới gần là được.” Ngân Sơn Hà đưa ra lời hứa hẹn, đồng thời gươngmặt căng thẳng chất vấn: “Ngươi là người nào? Ngươi có biết ngươi đang bắtngười nào không?”Dữu Khánh cười nhạt, “Cần gì biết rõ còn cố hỏi, cũng đã như vậy rồi, giả bộhồ đồ có gì hay ho sao?”Ngân Sơn Hà quả thực là đã biết rõ còn cố hỏi, cho dù đã đoán được lai lịch củađối phương, nhưng vẫn phải tiếp tục giả bộ hồ đồ, “Ta quả thực không biếtngươi là người nào, giữa chúng ta hẳn là không oán không cừu, trước đây chúngta từng gặp nhau rồi sao?”Dữu Khánh lập tức đung đưa Long Hành Vân trong tay, “Long thiếu Các chủ,chúng ta lại gặp mặt, nếu không ngươi đứng ra giới thiệu một chút đi?”Đã tỉnh táo lại không ít, Long Hành Vân lại nổi giận, nghiến răng nghiến lợi nóito: “A Sĩ Hành, ngươi có gan thì giết ta đi!”Dữu Khánh cười hắc hắc, đùa giỡn ương ngạnh, nói: “Ngươi cho rằng lão tửkhông dám sao?”Lúc này, Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết cũng vội vàng chạy tới, nhìn thấy lãoThập Ngũ đã thành công, hai người có thể nói là vừa mừng vừa sợ, không ngờtới lão Thập Ngũ lại thật sự thành công, nỗi lòng thả lỏng vì việc này, rồi lạidâng lên sự khẩn trương về việc khác.Cũng may, mấy năm nay hai người xem như đã trải qua một ít cảnh tượng lớn,cho nên cũng không mất bình tĩnh, cả hai rút kiếm cầm trong tay, bảo vệ hai bênDữu Khánh.Vừa nghe lời đe dọa, Ngân Sơn Hà vội trầm giọng cảnh cáo, “Thì ra ngươichính là A Sĩ Hành, không nên xằng bậy, ngươi đã biết hắn là ai, phải biết đượchậu quả nếu giết chết hắn?”Dữu Khánh nhổ một ngụm nước bọt vào mặt Long Hành Vân, “Hậu quả cáirắm, các ngươi đã chạy tới đây truy sát chúng ta, ta cũng chẳng thèm đếm xỉa gìlàm ra chuyện như vậy rồi, ngươi nói xem, ta có biết hậu quả hay không chứ?Là các ngươi bức ép ta không còn đường lui a, ta không còn lựa chọn nào khácrồi, chỉ có thể ngọc đá cùng tan mà thôi!”Ngân Sơn Hà chặn lại: “Hiểu lầm! Trùng hợp gặp gỡ mà thôi, làm gì có chuyệntruy sát chứ. Việc này khẳng định là hiểu lầm.”Đây là mục đích lúc trước ông ta giả bộ hồ đồ, muốn đánh lạc hướng là hiểulầm.Dữu Khánh quay sang nhìn nhìn hai vị sư huynh ở hai bên, ngoài cười nhưngtrong không cười hỏi: “Đây là cho rằng chúng ta dễ bị lừa gạt, hay là đang coichúng ta là kẻ ngu ngốc chứ?.”Nam Trúc lập tức quay về phía đối phương ui một tiếng, hỏi: “Lão già đầu bạc,thiếu Các chủ các ngươi có thể rơi vào trong tay chúng ta, ngươi cảm thấychúng ta là kẻ ngốc sao?”Ngân Sơn Hà lập tức quét ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào mắt gã, khíthế của cao thủ quả thực không phải tầm thường, Nam Trúc tức thì bị ánh mắtông ta làm cho có chút chột dạ, ánh mắt vô thức tránh đi ánh mắt của đốiphương.Dữu Khánh cũng dùng luôn biệt hiệu mà lão Thất đã đặt cho đối phương, “Lãogià đầu bạc, các ngươi một mực theo đuôi chúng ta trên Minh Hải, ngươi chorằng bọn ta không biết sao? Trong lòng ngươi hẳn phải rất rõ ràng, nếu như cácngươi không muốn giết ta, vị thiếu Các chủ này căn bản sẽ không có khả năngrơi vào trên tay ta. Tiếp tục nói nhảm cũng chẳng có ích lợi gì, chuẩn bị nhặtxác cho hắn đi.”Thấy không lừa gạt được, Long Hành Vân cũng không nín được nữa rồi, “Ngânthúc, không cần lo cho ta, giết chết hắn, giết chết hắn đi!”Gã có tâm trạng táo bạo vì bị vũ nhục chịu không nổi, nhưng mà thân bất do kỷ,một thân tu vi bị khống chế, toàn bộ bị khống chế gắt gao.Ngân Sơn Hà lập tức trở nên khẩn trương, vội nhấc tay ra hiệu cho Dữu Khánh,“Không nên kích động, ngươi là người có học thức, đánh đánh giết giết có nhụcvới sự văn nhã, ta từ trước đến nay cũng kính trọng người có học thức, chúng tađều là người nói lý lẽ, có lời gì cứ bình tĩnh nói ra đi.”Ông ta rất muốn nỗ lực hết sức để ổn định cảm xúc của đối phương, rất sợ đốiphương bị kích động, Xích Lan các chủ giao con trai mình cho ông ta trôngnom, nếu thật sự để cho gã bị chết, ông ta thật sự không có cách nào để giảithích.Dữu Khánh phì một tiếng, nói: “Đừng có tâng bốc ta làm gì, người có học thứctính cái rắm gì chứ!”Ngân Sơn Hà ngẩn người, vốn tưởng rằng đó là thành tích mà đối phương lấylàm tự hào, không nghĩ tới đối phương nổi cơn hung dự thì ngay cả bản thânmình cũng mắng.Dữu Khánh lại lắc lư cổ Long Hành Vân, “Đồ chết tiệt, ta thực sự không hiểunổi, lão tử với ngươi không oán không cừu, ngươi, con mẹ nó, không quen biếtcũng có thể truy sát ta đến tận trong Tiểu Vân gian, còn chạy đến U Giác Phụđập phá chuyện buôn bán của ta, hại ta phải thiếu nợ rất nhiều. Ta đã một mựcchịu đựng, không có tính toán với ngươi, ngay cả một câu trách móc cũngkhông nói, ngươi vậy mà còn có thể truy sát đến tận nơi đây, đầu óc có bệnhsao? Hôm nay nếu lão tử không chơi chết ngươi, ta cũng không có cách nào giảithích cho mạng nhỏ của mình.”Ngân Sơn Hà lần nữa quát lớn: “Không nên xằng bậy!”Long Hành Vân đang nỗ lực liếc mắt nhìn người phía sau, tức giận nói: “Ngươicũng chỉ xứng làm chút chuyện lén lút, loại rác rưởi nhà ngươi cũng chỉ dámđánh lén mà thôi, có bản lĩnh thì thả ta ra, có bản lĩnh thì đơn đả độc đấu với tanày, xem ta có thể đánh cho ngươi thành một đống rác rưỡi hay không? Đồ rácrưỡi vô dụng!”Dữu Khánh không giận còn cười to, vui vẻ nói, “Chỉ bằng ngươi sao? Ngườitrong khắp thiên hạ này ai mà chẳng biết Long Hành Vân ngươi còn chưa caisữa? Ai mà chẳng biết ngươi chỉ có chút sức lực bú sữa trong vòng tay mẹngươi? Cũng không chịu tưới chút nước tiểu soi xem đức hạnh của mình nhưthế nào. Rời khỏi vòng tay của mẹ, ngươi chỉ là cái rắm! Không có thế lực liênquan của Xích Lan các, ngươi đã bị người ta đùa chết không biết bao nhiêu lầnrồi.Chuyện đó mọi người khắp thiên hạ đều biết, ngươi còn không biết xấu hổ màcho rằng mình rất có bản lĩnh sao? Ngươi còn không biết xấu hổ mà cảm thấyngười ta là sợ ngươi sao? Long Hành Vân a, thiếu Các chủ của Xích Lan các a,xem ra ngươi là thật sự không biết người trong thiên hạ nghĩ về ngươi như thếnào nha. Ngươi có còn chút thể diện nào hay không chứ?Đổi thành người khác, chút thủ đoạn này của ta là không đánh lén được ai cả,cũng bắt không được, chỉ cần là người có mắt thì đều có thể nhận ra được câyTử mao thảo đó đã bị người khác động tay động chân, nhưng cũng đủ để tới gầnvà xử lý được một số kẻ chuyên ỷ thế hiếp người như ngươi, loại người mà khikhông còn chỗ dựa thì lập tức trở thành một kẻ ngu ngốc.Ta dựa vào bản lĩnh của mình bắt được ngươi, ngươi vậy mà còn có thể cảmthấy ta vô dụng, trái lại ngươi còn nghĩ rằng bản thân mình chỉ chuyên cáomượn oai hùm ỷ thế hiếp người là có bản lĩnh? Ngươi không cảm thấy nực cườisao? Ngươi cảm thấy ngươi xứng đơn đả độc đấu cùng ta sao? Ta nói cho ngươibiết, chờ đến ngày nào đó ngươi dứt sữa, có gan đơn độc dựa vào bản thân mìnhđối mặt với ta thì lão tử có thể tiếp nhận lời khiêu chiến đơn đả độc đấu củangươi bất cứ khi nào!Nói đi cũng phải nói lại, loại phế vật nhà ngươi, trong cuộc đời này đại kháicũng không có khả năng cai sữa được!Long Hành Vân, nếu như ngươi vẫn còn là một người đàn ông, hãy dựa vàochính mình đi, đừng tiếp tục để cho người trong thiên hạ cười nhạo mà khôngbiết. Chưa dứt sữa mà cứ làm ra vẻ thật hung thật hung như vậy có hù dọa đượcngười nào chứ? Ta cũng đến xấu hổ vì ngươi!”Những lời nói như vậy, lại thêm hai chữ “Thật hung” kia, có thể nói đã khiếnLong Hành Vân giận dữ đỏ mặt tía tai, muốn mắng lại hắn, nhưng mà DữuKhánh thầm phát ám lực từ bàn tay bóp lấy cổ gã, khiến cho gã không thể mắngđược, gã chỉ có thể ngoan ngoãn nghe bị mắng, gượng ép chịu đựng bị mộtphen sỉ nhục.Một tràng dài chế giễu này khiến cho gương mặt Ngân Sơn Hà co quắp giật mộthồi, nhưng cũng làm cho ông ta yên tâm hơn không ít, chỉ là thiếu Các chủ từnhỏ đến lớn chưa bao giờ phải nghe những lời sỉ nhục khắc cốt minh tâm nhưvậy, ông ta lo lắng Long Hành Vân sẽ bị làm cho tức chết, ông ta không muốnDữu Khánh nói thêm gì nữa, vội vàng trầm giọng nói: “A Sĩ Hành, ta nghĩngươi cũng không sẵn sàng muốn chết, nếu không ngươi cũng sẽ không ở đâynhiều lời. Nói đi, có bất cứ điều kiện gì đều có thể thương lượng, không cần kéoquá xa.”Dữu Khánh lại dừng lại một chút, ngoài cười nhưng trong không cười, “Điềukiện? Được, nếu ngươi muốn trao đổi điều kiện, vậy ta liền nói điều kiện vớingươi, nhưng ta chỉ sợ ngươi làm không được.”Ngân Sơn Hà: “Ngươi chưa nói, sao biết ta làm không được?”Dữu Khánh bĩu bĩu môi về phía Long Hành Vân trong tay, “Muốn hắn sốngcũng được, một mạng đổi một mạng, ngươi bắt Thanh Nha tới đây cho ta, taliền giao vị thiếu Các chủ này cho ngươi! Thực lực của địa đầu xà số một ẢoVọng không kém, ngươi làm được không?”

Chương 545: Thật hung thật hung (2)