Bán Tiên Dược Thiên Sầu Trong thâm sơn có một đạo quan, hương hỏa sớm đã điêu linh. Bỉ nhân bất tài, tuổi vừa mới mười chín, từ nhỏ đã là một gã đạo sĩ, phía trên có hơn mười vị sư huynh, phía dưới chỉ mình ta nhỏ nhất, tục xưng là Quan môn đệ tử. Sư môn quá nghèo, các sư huynh không chịu được kham khổ, may mắn chưởng môn sư tôn độ lượng, tùy ý chúng sư huynh giải tán rời đi. Về sau có ba vị sư huynh biết lạc đường mà quay lại, tuổi khá lớn, đều đã bốn mươi năm mươi. Nhờ được sư tôn ưu ái, trước khi mất truyền vị trí chưởng môn cho Tiểu đạo, nhưng mà vô luận là tuổi tác hay từng trải đều không thể phục chúng, ba vị sư huynh không phục. Sư môn bất hạnh, Tiểu đạo không phải trái hồng mềm, tuyệt không thoái nhượng, nội đấu cùng họ. Trong thôn dưới núi, có tân cử nhân, là bạn bè từ khi còn nhỏ, trước khi sư tôn mất cũng có dặn dò, hộ tống nó vào kinh đi thi. Nghĩa bất dung từ, vả lại cứ để Tiểu đạo dạo một vòng nhân gian, trở về sẽ đấu cùng chúng sư huynh! Chương 01: Đi thi 3127 tự -…

Chương 546: Ta muốn y sống (1)

Bán TiênTác giả: Dược Thiên SầuTruyện Tiên Hiệp Bán Tiên Dược Thiên Sầu Trong thâm sơn có một đạo quan, hương hỏa sớm đã điêu linh. Bỉ nhân bất tài, tuổi vừa mới mười chín, từ nhỏ đã là một gã đạo sĩ, phía trên có hơn mười vị sư huynh, phía dưới chỉ mình ta nhỏ nhất, tục xưng là Quan môn đệ tử. Sư môn quá nghèo, các sư huynh không chịu được kham khổ, may mắn chưởng môn sư tôn độ lượng, tùy ý chúng sư huynh giải tán rời đi. Về sau có ba vị sư huynh biết lạc đường mà quay lại, tuổi khá lớn, đều đã bốn mươi năm mươi. Nhờ được sư tôn ưu ái, trước khi mất truyền vị trí chưởng môn cho Tiểu đạo, nhưng mà vô luận là tuổi tác hay từng trải đều không thể phục chúng, ba vị sư huynh không phục. Sư môn bất hạnh, Tiểu đạo không phải trái hồng mềm, tuyệt không thoái nhượng, nội đấu cùng họ. Trong thôn dưới núi, có tân cử nhân, là bạn bè từ khi còn nhỏ, trước khi sư tôn mất cũng có dặn dò, hộ tống nó vào kinh đi thi. Nghĩa bất dung từ, vả lại cứ để Tiểu đạo dạo một vòng nhân gian, trở về sẽ đấu cùng chúng sư huynh! Chương 01: Đi thi 3127 tự -… Lời này vừa được nói ra, không chỉ Ngân Sơn Hà ở phía đối diện ngây ngẩn cảngười, ngay cả Long Hành Vân bị hắn bóp cổ trong tay cũng sửng sốt, quênluôn cơn giận dữ.Không biết rằng, đây mới là mục đích chính thức mà Dữu Khánh hao hết tâm tưbắt lấy Long Hành Vân, chính là nhằm vào Thanh Nha.Hắn cũng không còn cách nào khác, nếu mình đơn độc xông tới Thanh Nha,vừa đánh không thắng người ta, cũng không có thế lực lớn như người ta, muốnso đấu thủ đoạn với Thanh Nha tại Ảo Võng này, hắn còn chưa đủ tư cách, nhấtlà tại nơi đây, muốn bắt được Thanh Nha trên cơ bản là chuyện không thể nào.Cho dù Thanh Nha đã bị gãy chân, cho dù ba sư huynh đệ bọn họ liên thủ lại,cũng rất khó địch nổi, chênh lệch tu vi cảnh giới quá lớn.Ở lại chỗ Hồ Vưu Lệ đã lâu như vậy rồi, ít nhiều cũng có nghe kể một ít sự tíchtruyền kỳ của Thanh Nha tại Ảo Vọng. Hồi đó y thực sự là một nhân vật dựavào một đôi nắm đấm tung hoành tại Ảo Vọng ngư long hỗn tạp này để tạo radanh tiếng cho mình, tuyệt đối không phải là loại có tiếng không có miếng, chỉtrưng bày để hù dọa người.Ở mức độ nào đó, đối với người bình thường tại Ảo Vọng, Thanh Nha là loạinhân vật có thể hù trẻ em khóc thét.Ngay cả nhân vật bình thường của Trấn Hải ty cũng không dám trêu chọcThanh Nha quá mức.Bản thân hắn không có bản lĩnh bắt được, nhưng lúc này hắn thực sự là muốn ratay với Thanh Nha, vậy thì làm sao bây giờ?Trước mắt hắn đã có điều kiện, nhưng e rằng cũng chỉ có lão già đầu bạc mới cóthể là đối thủ của Thanh Nha, tuy nhiên lão già này làm sao có khả năng giúphắn loại việc này, vì vậy hắn mới lựa chọn “Trái hồng mềm” Long Hành Vân đểhạ thủ, vì vậy mới tạo ra tình huống này…“Bắt Thanh Nha?” Ngân Sơn Hà có phần không dám tin tưởng, hỏi lại một câu.Dữu Khánh gật đầu, “Thế nào, không dám sao?”Đối với Ngân Sơn Hà mà nói, ông ta đúng là không quá đem Thanh Nha để vàomắt, cho nên không tồn tại vấn đề có dám hay không gì đó, then chốt ở chỗ, ôngta không rõ đối phương có dụng ý gì, lo lắng lại bị rơi vào trong bẫy.Bọn họ là người từng trải, tính cảnh giác rất cao, tâm lý đề phòng cũng rấtmạnh, vì vậy mà hỏi ngược lại: “Ta có dám hay không là chuyện của ta, vì saongươi muốn bắt Thanh Nha?”Dữu Khánh: “Đừng cho rằng ta không biết các ngươi làm sao đuổi tới được nơinày. Ta coi Thanh Nha hắn là huynh đệ, hắn mặt ngoài xưng huynh gọi đệ vớita, nhưng sau lưng lại bán đứng ta, ta thực sự không thể nhịn, ta nuốt không nổicơn tức này!”Đối với lời giải thích này, Ngân Sơn Hà nửa tin nửa ngờ, “Chỉ vì việc này sao?Ta bắt hắn tới đây, ngươi liền có thể thả thiếu Các chủ của chúng ta ra?”Long Hành Vân nghe vậy tức thì hừ mũi một tiếng “hừ”, đang tức giận, gã hiểnnhiên là không muốn phía bên mình phải chịu thua Dữu Khánh.Nhưng mà Dữu Khánh lại bóp chặt cổ gã không cho gã xen mồm, “Lời của tiềnbối không khỏi quá nhẹ nhàng, nếu như ta dễ dàng thả Long thiếu ra như vậy,chẳng phải là muốn chết sao? Chỉ sợ ngay sau đó hắn sẽ giết chết ta. Bắt ThanhNha không phải điều kiện tiên quyết, điều kiện tiên quyết là Xích Lan và thiếuCác chủ các ngươi bằng lòng cùng ta biến chiến tranh thành tơ lụa, đảm bảo saunày không tiếp tục trả thù ta, cũng không tiếp tục làm khó ta. Lúc đó ta mới cóthể thả người.”Ngân Sơn Hà a một tiếng, hỏi ngược lại: “Ta nói lời đảm bảo thì ngươi có thểtin sao?”Dữu Khánh: “Nếu tiền bối có thể đứng ra đảm bảo, ta tự nhiên có thể tin tưởng,tuy nhiên cũng phải có phương pháp.”Ngân Sơn Hà: “Phương pháp? Phương pháp gì?”Dữu Khánh: “Tiền bối phải lấy sự thuần khiết của Các chủ Xích Lan các để thề,nếu như sau này tiếp tục làm khó ta, vậy thì chứng tỏ nhân phẩm của Các chủXích Lan các có vấn đề, sự thuần khiết cũng nhất định có tì vết.”Vừa nghe được lời này, vẻ mặt Ngân Sơn Hà lập tức trầm xuống, việc bên ngoàiđồn đại Các chủ là tình nhân của Đại thánh Thiên Lưu sơn, không phải ông tachưa từng nghe nói tới.Cảm xúc của Long Hành Vân cũng trở nên kích động, mũi “hừ, hừ” khôngngừng, đôi mắt nhìn về phía Ngân Sơn Hà dường như đang đỏ ngầu lên, lấy sựtrong sạch của mẫu thân gã ra để đảm bảo, gã vạn phần khó thể đáp ứng, hậnkhông thể đồng quy vu tận với Dữu Khánh.Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết nhịn không được quay người nhìn nhau một cái,khóe miệng Nam Trúc còn miễn cưỡng nở một nụ cười khô khốc, gã nhận thấybiện pháp này của lão Thập Ngũ thực sự đủ xảo trá, nếu thực sự dùng tới sựtrong sạch của người đàn bà là Các chủ Xích Lan các kia ra để thề, chắc hẳn contrai của bà ta và thủ hạ lão già đầu bạc của bà ta đều sẽ không có khả năng viphạm lời thề.Lúc này, gã mới phát hiện thấy những lo lắng của mình lúc trước chỉ là dư thừa,thủ pháp của lão Thập Ngũ quả thực tài tình và tao nhã.Ngân Sơn Hà vẻ mặt âm trầm, lạnh lùng nhíu mắt nhìn Dữu Khánh một lúc lâu,chậm rãi đưa tay tới bên hông, rút tẩu thuốc giắt trên đai lưng ra.Hành động này lập tức khiến Dữu Khánh cảnh giác lui ra sau lưng Long HànhVân để né tránh, tận lực làm cho thân thể Long Hành Vân ngăn cản trước mình.Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết thì gần như là đồng loạt tiến lên một bước ngăncản, không cho đối phương có cơ hội cướp giật cứu người.“Không cần khẩn trương, sự việc liên quan đến danh dự của Các chủ, lấy sựtrong sạch của Các chủ ra để thề không phải là việc nhỏ, để cho ta hút điếuthuốc và suy nghĩ kỹ càng cái đã.”Ngân Sơn Hà nhàn nhạt trấn an một câu, nhồi thuốc lá vào trong tẩu, đốt cháyrồi chậm rãi nhả ra từng đợt khói.Nhìn thấy là như vậy, sư huynh đệ ba người mới hơi yên lòng một chút, cũngkhông thể không cho đối phương có thời gian để cân nhắc.Ngược lại, Long Hành Vân nhìn thấy thế thì ánh mắt hơi lấp lóe, trao đổi mộtcái ánh mắt với Ngân Sơn Hà, sau đó càng thêm xác định chuyện gì đó, khóemiệng gã hiện ra sự lạnh lùng, bản thân gã cũng dần dần trở nên bình tĩnh lại.Phì phèo thuốc lá đi qua đi lại, Ngân Sơn Hà dường như đã chìm sâu vào trongsuy nghĩ.Ba người Dữu Khánh cũng không dám thả lỏng cảnh giác, luôn điều chỉnhphương hướng và vị trí đứng theo bước đi của đối phương, tránh bị đánh lén khiđưa lưng về phía ông ta.Từng ngụm khói từ trong tẩu thuốc phun ra dần dần khuếch tán lan tràn, rồitheo bước chân không ngừng đi lại vòng quanh của Ngân Sơn Hà mà chậm rãilan ra như một tấm lưới khói lớn vô hình, bất tri bất giác bao phủ về phía sưhuynh đệ ba người.

Bán TiênTác giả: Dược Thiên SầuTruyện Tiên Hiệp Bán Tiên Dược Thiên Sầu Trong thâm sơn có một đạo quan, hương hỏa sớm đã điêu linh. Bỉ nhân bất tài, tuổi vừa mới mười chín, từ nhỏ đã là một gã đạo sĩ, phía trên có hơn mười vị sư huynh, phía dưới chỉ mình ta nhỏ nhất, tục xưng là Quan môn đệ tử. Sư môn quá nghèo, các sư huynh không chịu được kham khổ, may mắn chưởng môn sư tôn độ lượng, tùy ý chúng sư huynh giải tán rời đi. Về sau có ba vị sư huynh biết lạc đường mà quay lại, tuổi khá lớn, đều đã bốn mươi năm mươi. Nhờ được sư tôn ưu ái, trước khi mất truyền vị trí chưởng môn cho Tiểu đạo, nhưng mà vô luận là tuổi tác hay từng trải đều không thể phục chúng, ba vị sư huynh không phục. Sư môn bất hạnh, Tiểu đạo không phải trái hồng mềm, tuyệt không thoái nhượng, nội đấu cùng họ. Trong thôn dưới núi, có tân cử nhân, là bạn bè từ khi còn nhỏ, trước khi sư tôn mất cũng có dặn dò, hộ tống nó vào kinh đi thi. Nghĩa bất dung từ, vả lại cứ để Tiểu đạo dạo một vòng nhân gian, trở về sẽ đấu cùng chúng sư huynh! Chương 01: Đi thi 3127 tự -… Lời này vừa được nói ra, không chỉ Ngân Sơn Hà ở phía đối diện ngây ngẩn cảngười, ngay cả Long Hành Vân bị hắn bóp cổ trong tay cũng sửng sốt, quênluôn cơn giận dữ.Không biết rằng, đây mới là mục đích chính thức mà Dữu Khánh hao hết tâm tưbắt lấy Long Hành Vân, chính là nhằm vào Thanh Nha.Hắn cũng không còn cách nào khác, nếu mình đơn độc xông tới Thanh Nha,vừa đánh không thắng người ta, cũng không có thế lực lớn như người ta, muốnso đấu thủ đoạn với Thanh Nha tại Ảo Võng này, hắn còn chưa đủ tư cách, nhấtlà tại nơi đây, muốn bắt được Thanh Nha trên cơ bản là chuyện không thể nào.Cho dù Thanh Nha đã bị gãy chân, cho dù ba sư huynh đệ bọn họ liên thủ lại,cũng rất khó địch nổi, chênh lệch tu vi cảnh giới quá lớn.Ở lại chỗ Hồ Vưu Lệ đã lâu như vậy rồi, ít nhiều cũng có nghe kể một ít sự tíchtruyền kỳ của Thanh Nha tại Ảo Vọng. Hồi đó y thực sự là một nhân vật dựavào một đôi nắm đấm tung hoành tại Ảo Vọng ngư long hỗn tạp này để tạo radanh tiếng cho mình, tuyệt đối không phải là loại có tiếng không có miếng, chỉtrưng bày để hù dọa người.Ở mức độ nào đó, đối với người bình thường tại Ảo Vọng, Thanh Nha là loạinhân vật có thể hù trẻ em khóc thét.Ngay cả nhân vật bình thường của Trấn Hải ty cũng không dám trêu chọcThanh Nha quá mức.Bản thân hắn không có bản lĩnh bắt được, nhưng lúc này hắn thực sự là muốn ratay với Thanh Nha, vậy thì làm sao bây giờ?Trước mắt hắn đã có điều kiện, nhưng e rằng cũng chỉ có lão già đầu bạc mới cóthể là đối thủ của Thanh Nha, tuy nhiên lão già này làm sao có khả năng giúphắn loại việc này, vì vậy hắn mới lựa chọn “Trái hồng mềm” Long Hành Vân đểhạ thủ, vì vậy mới tạo ra tình huống này…“Bắt Thanh Nha?” Ngân Sơn Hà có phần không dám tin tưởng, hỏi lại một câu.Dữu Khánh gật đầu, “Thế nào, không dám sao?”Đối với Ngân Sơn Hà mà nói, ông ta đúng là không quá đem Thanh Nha để vàomắt, cho nên không tồn tại vấn đề có dám hay không gì đó, then chốt ở chỗ, ôngta không rõ đối phương có dụng ý gì, lo lắng lại bị rơi vào trong bẫy.Bọn họ là người từng trải, tính cảnh giác rất cao, tâm lý đề phòng cũng rấtmạnh, vì vậy mà hỏi ngược lại: “Ta có dám hay không là chuyện của ta, vì saongươi muốn bắt Thanh Nha?”Dữu Khánh: “Đừng cho rằng ta không biết các ngươi làm sao đuổi tới được nơinày. Ta coi Thanh Nha hắn là huynh đệ, hắn mặt ngoài xưng huynh gọi đệ vớita, nhưng sau lưng lại bán đứng ta, ta thực sự không thể nhịn, ta nuốt không nổicơn tức này!”Đối với lời giải thích này, Ngân Sơn Hà nửa tin nửa ngờ, “Chỉ vì việc này sao?Ta bắt hắn tới đây, ngươi liền có thể thả thiếu Các chủ của chúng ta ra?”Long Hành Vân nghe vậy tức thì hừ mũi một tiếng “hừ”, đang tức giận, gã hiểnnhiên là không muốn phía bên mình phải chịu thua Dữu Khánh.Nhưng mà Dữu Khánh lại bóp chặt cổ gã không cho gã xen mồm, “Lời của tiềnbối không khỏi quá nhẹ nhàng, nếu như ta dễ dàng thả Long thiếu ra như vậy,chẳng phải là muốn chết sao? Chỉ sợ ngay sau đó hắn sẽ giết chết ta. Bắt ThanhNha không phải điều kiện tiên quyết, điều kiện tiên quyết là Xích Lan và thiếuCác chủ các ngươi bằng lòng cùng ta biến chiến tranh thành tơ lụa, đảm bảo saunày không tiếp tục trả thù ta, cũng không tiếp tục làm khó ta. Lúc đó ta mới cóthể thả người.”Ngân Sơn Hà a một tiếng, hỏi ngược lại: “Ta nói lời đảm bảo thì ngươi có thểtin sao?”Dữu Khánh: “Nếu tiền bối có thể đứng ra đảm bảo, ta tự nhiên có thể tin tưởng,tuy nhiên cũng phải có phương pháp.”Ngân Sơn Hà: “Phương pháp? Phương pháp gì?”Dữu Khánh: “Tiền bối phải lấy sự thuần khiết của Các chủ Xích Lan các để thề,nếu như sau này tiếp tục làm khó ta, vậy thì chứng tỏ nhân phẩm của Các chủXích Lan các có vấn đề, sự thuần khiết cũng nhất định có tì vết.”Vừa nghe được lời này, vẻ mặt Ngân Sơn Hà lập tức trầm xuống, việc bên ngoàiđồn đại Các chủ là tình nhân của Đại thánh Thiên Lưu sơn, không phải ông tachưa từng nghe nói tới.Cảm xúc của Long Hành Vân cũng trở nên kích động, mũi “hừ, hừ” khôngngừng, đôi mắt nhìn về phía Ngân Sơn Hà dường như đang đỏ ngầu lên, lấy sựtrong sạch của mẫu thân gã ra để đảm bảo, gã vạn phần khó thể đáp ứng, hậnkhông thể đồng quy vu tận với Dữu Khánh.Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết nhịn không được quay người nhìn nhau một cái,khóe miệng Nam Trúc còn miễn cưỡng nở một nụ cười khô khốc, gã nhận thấybiện pháp này của lão Thập Ngũ thực sự đủ xảo trá, nếu thực sự dùng tới sựtrong sạch của người đàn bà là Các chủ Xích Lan các kia ra để thề, chắc hẳn contrai của bà ta và thủ hạ lão già đầu bạc của bà ta đều sẽ không có khả năng viphạm lời thề.Lúc này, gã mới phát hiện thấy những lo lắng của mình lúc trước chỉ là dư thừa,thủ pháp của lão Thập Ngũ quả thực tài tình và tao nhã.Ngân Sơn Hà vẻ mặt âm trầm, lạnh lùng nhíu mắt nhìn Dữu Khánh một lúc lâu,chậm rãi đưa tay tới bên hông, rút tẩu thuốc giắt trên đai lưng ra.Hành động này lập tức khiến Dữu Khánh cảnh giác lui ra sau lưng Long HànhVân để né tránh, tận lực làm cho thân thể Long Hành Vân ngăn cản trước mình.Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết thì gần như là đồng loạt tiến lên một bước ngăncản, không cho đối phương có cơ hội cướp giật cứu người.“Không cần khẩn trương, sự việc liên quan đến danh dự của Các chủ, lấy sựtrong sạch của Các chủ ra để thề không phải là việc nhỏ, để cho ta hút điếuthuốc và suy nghĩ kỹ càng cái đã.”Ngân Sơn Hà nhàn nhạt trấn an một câu, nhồi thuốc lá vào trong tẩu, đốt cháyrồi chậm rãi nhả ra từng đợt khói.Nhìn thấy là như vậy, sư huynh đệ ba người mới hơi yên lòng một chút, cũngkhông thể không cho đối phương có thời gian để cân nhắc.Ngược lại, Long Hành Vân nhìn thấy thế thì ánh mắt hơi lấp lóe, trao đổi mộtcái ánh mắt với Ngân Sơn Hà, sau đó càng thêm xác định chuyện gì đó, khóemiệng gã hiện ra sự lạnh lùng, bản thân gã cũng dần dần trở nên bình tĩnh lại.Phì phèo thuốc lá đi qua đi lại, Ngân Sơn Hà dường như đã chìm sâu vào trongsuy nghĩ.Ba người Dữu Khánh cũng không dám thả lỏng cảnh giác, luôn điều chỉnhphương hướng và vị trí đứng theo bước đi của đối phương, tránh bị đánh lén khiđưa lưng về phía ông ta.Từng ngụm khói từ trong tẩu thuốc phun ra dần dần khuếch tán lan tràn, rồitheo bước chân không ngừng đi lại vòng quanh của Ngân Sơn Hà mà chậm rãilan ra như một tấm lưới khói lớn vô hình, bất tri bất giác bao phủ về phía sưhuynh đệ ba người.

Bán TiênTác giả: Dược Thiên SầuTruyện Tiên Hiệp Bán Tiên Dược Thiên Sầu Trong thâm sơn có một đạo quan, hương hỏa sớm đã điêu linh. Bỉ nhân bất tài, tuổi vừa mới mười chín, từ nhỏ đã là một gã đạo sĩ, phía trên có hơn mười vị sư huynh, phía dưới chỉ mình ta nhỏ nhất, tục xưng là Quan môn đệ tử. Sư môn quá nghèo, các sư huynh không chịu được kham khổ, may mắn chưởng môn sư tôn độ lượng, tùy ý chúng sư huynh giải tán rời đi. Về sau có ba vị sư huynh biết lạc đường mà quay lại, tuổi khá lớn, đều đã bốn mươi năm mươi. Nhờ được sư tôn ưu ái, trước khi mất truyền vị trí chưởng môn cho Tiểu đạo, nhưng mà vô luận là tuổi tác hay từng trải đều không thể phục chúng, ba vị sư huynh không phục. Sư môn bất hạnh, Tiểu đạo không phải trái hồng mềm, tuyệt không thoái nhượng, nội đấu cùng họ. Trong thôn dưới núi, có tân cử nhân, là bạn bè từ khi còn nhỏ, trước khi sư tôn mất cũng có dặn dò, hộ tống nó vào kinh đi thi. Nghĩa bất dung từ, vả lại cứ để Tiểu đạo dạo một vòng nhân gian, trở về sẽ đấu cùng chúng sư huynh! Chương 01: Đi thi 3127 tự -… Lời này vừa được nói ra, không chỉ Ngân Sơn Hà ở phía đối diện ngây ngẩn cảngười, ngay cả Long Hành Vân bị hắn bóp cổ trong tay cũng sửng sốt, quênluôn cơn giận dữ.Không biết rằng, đây mới là mục đích chính thức mà Dữu Khánh hao hết tâm tưbắt lấy Long Hành Vân, chính là nhằm vào Thanh Nha.Hắn cũng không còn cách nào khác, nếu mình đơn độc xông tới Thanh Nha,vừa đánh không thắng người ta, cũng không có thế lực lớn như người ta, muốnso đấu thủ đoạn với Thanh Nha tại Ảo Võng này, hắn còn chưa đủ tư cách, nhấtlà tại nơi đây, muốn bắt được Thanh Nha trên cơ bản là chuyện không thể nào.Cho dù Thanh Nha đã bị gãy chân, cho dù ba sư huynh đệ bọn họ liên thủ lại,cũng rất khó địch nổi, chênh lệch tu vi cảnh giới quá lớn.Ở lại chỗ Hồ Vưu Lệ đã lâu như vậy rồi, ít nhiều cũng có nghe kể một ít sự tíchtruyền kỳ của Thanh Nha tại Ảo Vọng. Hồi đó y thực sự là một nhân vật dựavào một đôi nắm đấm tung hoành tại Ảo Vọng ngư long hỗn tạp này để tạo radanh tiếng cho mình, tuyệt đối không phải là loại có tiếng không có miếng, chỉtrưng bày để hù dọa người.Ở mức độ nào đó, đối với người bình thường tại Ảo Vọng, Thanh Nha là loạinhân vật có thể hù trẻ em khóc thét.Ngay cả nhân vật bình thường của Trấn Hải ty cũng không dám trêu chọcThanh Nha quá mức.Bản thân hắn không có bản lĩnh bắt được, nhưng lúc này hắn thực sự là muốn ratay với Thanh Nha, vậy thì làm sao bây giờ?Trước mắt hắn đã có điều kiện, nhưng e rằng cũng chỉ có lão già đầu bạc mới cóthể là đối thủ của Thanh Nha, tuy nhiên lão già này làm sao có khả năng giúphắn loại việc này, vì vậy hắn mới lựa chọn “Trái hồng mềm” Long Hành Vân đểhạ thủ, vì vậy mới tạo ra tình huống này…“Bắt Thanh Nha?” Ngân Sơn Hà có phần không dám tin tưởng, hỏi lại một câu.Dữu Khánh gật đầu, “Thế nào, không dám sao?”Đối với Ngân Sơn Hà mà nói, ông ta đúng là không quá đem Thanh Nha để vàomắt, cho nên không tồn tại vấn đề có dám hay không gì đó, then chốt ở chỗ, ôngta không rõ đối phương có dụng ý gì, lo lắng lại bị rơi vào trong bẫy.Bọn họ là người từng trải, tính cảnh giác rất cao, tâm lý đề phòng cũng rấtmạnh, vì vậy mà hỏi ngược lại: “Ta có dám hay không là chuyện của ta, vì saongươi muốn bắt Thanh Nha?”Dữu Khánh: “Đừng cho rằng ta không biết các ngươi làm sao đuổi tới được nơinày. Ta coi Thanh Nha hắn là huynh đệ, hắn mặt ngoài xưng huynh gọi đệ vớita, nhưng sau lưng lại bán đứng ta, ta thực sự không thể nhịn, ta nuốt không nổicơn tức này!”Đối với lời giải thích này, Ngân Sơn Hà nửa tin nửa ngờ, “Chỉ vì việc này sao?Ta bắt hắn tới đây, ngươi liền có thể thả thiếu Các chủ của chúng ta ra?”Long Hành Vân nghe vậy tức thì hừ mũi một tiếng “hừ”, đang tức giận, gã hiểnnhiên là không muốn phía bên mình phải chịu thua Dữu Khánh.Nhưng mà Dữu Khánh lại bóp chặt cổ gã không cho gã xen mồm, “Lời của tiềnbối không khỏi quá nhẹ nhàng, nếu như ta dễ dàng thả Long thiếu ra như vậy,chẳng phải là muốn chết sao? Chỉ sợ ngay sau đó hắn sẽ giết chết ta. Bắt ThanhNha không phải điều kiện tiên quyết, điều kiện tiên quyết là Xích Lan và thiếuCác chủ các ngươi bằng lòng cùng ta biến chiến tranh thành tơ lụa, đảm bảo saunày không tiếp tục trả thù ta, cũng không tiếp tục làm khó ta. Lúc đó ta mới cóthể thả người.”Ngân Sơn Hà a một tiếng, hỏi ngược lại: “Ta nói lời đảm bảo thì ngươi có thểtin sao?”Dữu Khánh: “Nếu tiền bối có thể đứng ra đảm bảo, ta tự nhiên có thể tin tưởng,tuy nhiên cũng phải có phương pháp.”Ngân Sơn Hà: “Phương pháp? Phương pháp gì?”Dữu Khánh: “Tiền bối phải lấy sự thuần khiết của Các chủ Xích Lan các để thề,nếu như sau này tiếp tục làm khó ta, vậy thì chứng tỏ nhân phẩm của Các chủXích Lan các có vấn đề, sự thuần khiết cũng nhất định có tì vết.”Vừa nghe được lời này, vẻ mặt Ngân Sơn Hà lập tức trầm xuống, việc bên ngoàiđồn đại Các chủ là tình nhân của Đại thánh Thiên Lưu sơn, không phải ông tachưa từng nghe nói tới.Cảm xúc của Long Hành Vân cũng trở nên kích động, mũi “hừ, hừ” khôngngừng, đôi mắt nhìn về phía Ngân Sơn Hà dường như đang đỏ ngầu lên, lấy sựtrong sạch của mẫu thân gã ra để đảm bảo, gã vạn phần khó thể đáp ứng, hậnkhông thể đồng quy vu tận với Dữu Khánh.Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết nhịn không được quay người nhìn nhau một cái,khóe miệng Nam Trúc còn miễn cưỡng nở một nụ cười khô khốc, gã nhận thấybiện pháp này của lão Thập Ngũ thực sự đủ xảo trá, nếu thực sự dùng tới sựtrong sạch của người đàn bà là Các chủ Xích Lan các kia ra để thề, chắc hẳn contrai của bà ta và thủ hạ lão già đầu bạc của bà ta đều sẽ không có khả năng viphạm lời thề.Lúc này, gã mới phát hiện thấy những lo lắng của mình lúc trước chỉ là dư thừa,thủ pháp của lão Thập Ngũ quả thực tài tình và tao nhã.Ngân Sơn Hà vẻ mặt âm trầm, lạnh lùng nhíu mắt nhìn Dữu Khánh một lúc lâu,chậm rãi đưa tay tới bên hông, rút tẩu thuốc giắt trên đai lưng ra.Hành động này lập tức khiến Dữu Khánh cảnh giác lui ra sau lưng Long HànhVân để né tránh, tận lực làm cho thân thể Long Hành Vân ngăn cản trước mình.Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết thì gần như là đồng loạt tiến lên một bước ngăncản, không cho đối phương có cơ hội cướp giật cứu người.“Không cần khẩn trương, sự việc liên quan đến danh dự của Các chủ, lấy sựtrong sạch của Các chủ ra để thề không phải là việc nhỏ, để cho ta hút điếuthuốc và suy nghĩ kỹ càng cái đã.”Ngân Sơn Hà nhàn nhạt trấn an một câu, nhồi thuốc lá vào trong tẩu, đốt cháyrồi chậm rãi nhả ra từng đợt khói.Nhìn thấy là như vậy, sư huynh đệ ba người mới hơi yên lòng một chút, cũngkhông thể không cho đối phương có thời gian để cân nhắc.Ngược lại, Long Hành Vân nhìn thấy thế thì ánh mắt hơi lấp lóe, trao đổi mộtcái ánh mắt với Ngân Sơn Hà, sau đó càng thêm xác định chuyện gì đó, khóemiệng gã hiện ra sự lạnh lùng, bản thân gã cũng dần dần trở nên bình tĩnh lại.Phì phèo thuốc lá đi qua đi lại, Ngân Sơn Hà dường như đã chìm sâu vào trongsuy nghĩ.Ba người Dữu Khánh cũng không dám thả lỏng cảnh giác, luôn điều chỉnhphương hướng và vị trí đứng theo bước đi của đối phương, tránh bị đánh lén khiđưa lưng về phía ông ta.Từng ngụm khói từ trong tẩu thuốc phun ra dần dần khuếch tán lan tràn, rồitheo bước chân không ngừng đi lại vòng quanh của Ngân Sơn Hà mà chậm rãilan ra như một tấm lưới khói lớn vô hình, bất tri bất giác bao phủ về phía sưhuynh đệ ba người.

Chương 546: Ta muốn y sống (1)