Bán Tiên Dược Thiên Sầu Trong thâm sơn có một đạo quan, hương hỏa sớm đã điêu linh. Bỉ nhân bất tài, tuổi vừa mới mười chín, từ nhỏ đã là một gã đạo sĩ, phía trên có hơn mười vị sư huynh, phía dưới chỉ mình ta nhỏ nhất, tục xưng là Quan môn đệ tử. Sư môn quá nghèo, các sư huynh không chịu được kham khổ, may mắn chưởng môn sư tôn độ lượng, tùy ý chúng sư huynh giải tán rời đi. Về sau có ba vị sư huynh biết lạc đường mà quay lại, tuổi khá lớn, đều đã bốn mươi năm mươi. Nhờ được sư tôn ưu ái, trước khi mất truyền vị trí chưởng môn cho Tiểu đạo, nhưng mà vô luận là tuổi tác hay từng trải đều không thể phục chúng, ba vị sư huynh không phục. Sư môn bất hạnh, Tiểu đạo không phải trái hồng mềm, tuyệt không thoái nhượng, nội đấu cùng họ. Trong thôn dưới núi, có tân cử nhân, là bạn bè từ khi còn nhỏ, trước khi sư tôn mất cũng có dặn dò, hộ tống nó vào kinh đi thi. Nghĩa bất dung từ, vả lại cứ để Tiểu đạo dạo một vòng nhân gian, trở về sẽ đấu cùng chúng sư huynh! Chương 01: Đi thi 3127 tự -…
Chương 558: Triều Tịch hòa hợp (1)
Bán TiênTác giả: Dược Thiên SầuTruyện Tiên Hiệp Bán Tiên Dược Thiên Sầu Trong thâm sơn có một đạo quan, hương hỏa sớm đã điêu linh. Bỉ nhân bất tài, tuổi vừa mới mười chín, từ nhỏ đã là một gã đạo sĩ, phía trên có hơn mười vị sư huynh, phía dưới chỉ mình ta nhỏ nhất, tục xưng là Quan môn đệ tử. Sư môn quá nghèo, các sư huynh không chịu được kham khổ, may mắn chưởng môn sư tôn độ lượng, tùy ý chúng sư huynh giải tán rời đi. Về sau có ba vị sư huynh biết lạc đường mà quay lại, tuổi khá lớn, đều đã bốn mươi năm mươi. Nhờ được sư tôn ưu ái, trước khi mất truyền vị trí chưởng môn cho Tiểu đạo, nhưng mà vô luận là tuổi tác hay từng trải đều không thể phục chúng, ba vị sư huynh không phục. Sư môn bất hạnh, Tiểu đạo không phải trái hồng mềm, tuyệt không thoái nhượng, nội đấu cùng họ. Trong thôn dưới núi, có tân cử nhân, là bạn bè từ khi còn nhỏ, trước khi sư tôn mất cũng có dặn dò, hộ tống nó vào kinh đi thi. Nghĩa bất dung từ, vả lại cứ để Tiểu đạo dạo một vòng nhân gian, trở về sẽ đấu cùng chúng sư huynh! Chương 01: Đi thi 3127 tự -… Nghe được lời này, sư huynh đệ ba người nhanh chóng đảo mắt nhìn nhau, lờinày của đối phương là xác nhận sự tồn tại của “Can nương”, cũng làm rõ bảnthân mình chính là “Can nương” đó, tốn nhiều sức lực như vậy cuối cùng đã tìmđược rồi, ba người có cảm giác không phụ công sức đã bỏ ra.Nhất là Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết, lúc trước nghe Dữu Khánh nói có sự tồntại của một Can nương như thế thì hai người ít nhiều có phần nghi hoặc, bây giờhọ đã vững tin không hề nghi ngờ, cũng không thể không âm thầm kinh ngạcđối với sự tài tình thần khốc quỷ sầu của Dữu Khánh.Cổ Thanh Chiếu là người đầu tiên trả lời:“Ta tuyệt đối chưa từng tiết lộ nửa chữ nào có liên quan tới sự tồn tại của Cannương.”Thanh Nha bị chiếc áo choàng đen bao trùm cũng lập tức kêu lên: “Ta cũngkhông có.”Dữu Khánh ở bên cạnh vươn tay tới, kéo mở vải trùm trên mặt y.Nữ nhân bên cạnh chiếc đèn cô độc nói: “Vậy thì thực quái lạ, quan hệ giữa bachúng ta với nhau ngoại trừ chúng ta biết rõ, trên đời này hẳn sẽ không có ngườithứ tư biết được. Nếu như thông tin không phải để lộ từ miệng một trong bachúng ta, vậy thì rò rỉ từ nơi nào chứ? Người nào để lộ, bây giờ nói ra đi, ta sẽxử lý nhẹ nhàng, nếu không thì đừng có hối hận.”Cổ Thanh Chiếu khom người đáp: “Ta tuyệt đối chưa từng tiết lộ chút nào.”Thanh Nha cũng trả lời không khác: “Ta tuyệt đối không có.”Nữ nhân bên đèn: “Bọn họ đều nói không có. Thám Hoa lang, xem ra cũng chỉcó các ngươi có thể cho ta đáp án. Chuyện đã đến nước này, không đến mứcngay cả một chút chuyện này ngươi cũng giấu giếm ta đi?”Dữu Khánh trầm mặc một hồi, cuối cùng thẳng thắn nói ra: “Là cả hai bọn hắncùng nhau để lộ.”Ngay khi lời này vừa được nói ra, thần sắc Cổ Thanh Chiếu đại biến, lạnh lùngnói: “A Sĩ Hành, ngươi đừng nên ngậm máu phun người!”Thanh Nha cũng giống như liều mạng, ré lên, “Thám Hoa chó chết, ngươi cònchưa có đủ phải không, nhất định muốn đẩy ta vào trong chỗ chết có phải haykhông? Ta thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi!”Lần này y rõ ràng đã bị làm cho tức giận.Nữ nhân bên chiếc đèn lẻ loi cất giọng nói nhàn nhạt lạnh lùng cắt đứt lời: “Cácngươi gấp gáp làm gì, là nói bậy, hay là sự thực, các ngươi không thể để chongười ta giải thích rõ ràng đã hay sao?”Hai người Thanh, Cổ muốn nói gì đó nhưng rồi lại thôi, cuối cùng vẫn là khôngdám nói gì nữa, đã nhận ra được rồi, đều tương đối kính nể vị Can nương này.Đợi cho bọn họ đã yên tĩnh lại, Dữu Khánh tiếp tục nói: “Lần ta đến Kinh Hồngđiện cầu lấy ‘Bạch la sa’, Thanh gia ngươi nói ‘Thật không rõ vì sao Can nươngphải âm thầm xử hắn’, lão bản nương thì nói ‘Can nương không chịu nói, tacũng không tiện hỏi nhiều’ …”Thanh Nha và Cổ Thanh Chiếu đều sợ ngây người ngay tại chỗ, mà nữ nhântrong nội sảnh vẫn y như trước, không chút dao động nào, không có động tĩnhgì, vẫn nhìn chằm chằm vào ngọn đèn cô độc kia.Cổ Thanh Chiếu đột nhiên gào lên giống như kẻ điên: “Không đúng, lúc đóngươi không có ở bên cạnh chúng ta, khi chúng ta nói những lời này thì bêncạnh không thể có người ngoài nào cả, nếu có người ngoài thì chúng ta khôngcó khả năng sẽ nói ra những lời này, làm sao ngươi biết được?”Dữu Khánh bình tĩnh nói: “Ta đã bỏ đi rồi, nhưng khi ta quay đầu nhìn lại.” Hắndừng một chút, lại nhẹ nhàng bồi thêm một câu, “Ta biết thuật đọc môi.”Hai người Nam, Mục quay mặt nhìn nhau, trong lòng đều có nghi vấn, lão ThậpNgũ biết thuật pháp này sao?Nhưng đúng là không cần phải nói, có một số việc là có vết tích có thể truy xétđược, bọn họ mơ hồ nhớ lại về sư phụ của mình, khi sư phụ còn sống trên đời,thỉnh thoảng ông ấy cũng có thể biết được lời bọn họ thì thầm mà cất tiếng răndạy, lúc đó bọn họ từng có suy nghĩ có hoài nghi, không biết là như thế, lẽ nàođó chính là thuật đọc môi mà lão Thập Ngũ nói?Hai người Thanh, Cổ đều không nói nên lời, cũng trợn tròn mắt, nhớ lại lúc đó,bọn họ không nhớ rõ vị Thám Hoa lang chó chết này có quay đầu lại nhìn bọnhọ hay không, nhưng nhớ được hai người quả thực từng có lời nói nghi hoặc vềhành vi của Can nương, bởi vì bọn họ thực sự không hiểu được Can nương có ýgì, dựa vào thực lực và thế lực của bọn họ muốn đùa chết tên Thám Hoa chónày cũng không phải việc khó, không rõ vì sao Can nương phải quanh co lòngvòng mượn tay người khác.Nữ nhân bên ngọn cô đăng lại lên tiếng, “Phải rồi, ta là nhìn bọn họ từ nhỏ lớnlên, tính tình như thế nào ta biết rất rõ ràng, cho dù Thanh Nha có rơi vào trongtay của ngươi, hắn cũng sẽ không bán đứng ta mới đúng, thì ra là thế. Được rồi,hai người các ngươi đi xuống đi, nơi đây không còn chuyện của các ngươi nữa.Ta muốn nói chuyện riêng với khách nhân. Thám Hoa lang, ngươi giao ThanhNha cho Thanh Chiếu đi, để nàng ta mang hắn đi chữa thương.”Cổ Thanh Chiếu hơi khom người, sau đó đưa tay về phía Mục Ngạo Thiết muốnnhận người.Nào ngờ Dữu Khánh lại đưa tay ngăn cản lại, nói với người trong phòng:“Trước khi giao người cho ngươi, có phải nên để cho ta xác nhận xem một chiếcnhẫn khác có đúng là nằm tại trên tay ngươi hay không chứ?”Sự việc đã đi tới một bước này, không biết có phải đã xâm nhập vào hang hổhay không, nhưng có một điểm hắn có thể khẳng định, một khi có biến, ít nhấtcó thể kéo theo một kẻ làm đệm lưng, không có khả năng dễ dàng giao con tinra được.Nghe được lời này, Cổ Thanh Chiếu và Thanh Nha cũng đều nhìn về phía ngườiđang ngồi bên cạnh ngọn đèn trong nội sảnh, trong lòng cũng đang tò mò,không biết rốt cuộc là chiếc nhẫn gì?Nữ nhân bên cạnh cô đăng đưa tay về phía bên này: “Ngươi đưa chiếc nhẫn củangươi cho ta nhìn xem.”Dữu Khánh lấy chiếc nhẫn ra, đang định đi tới, nữ nhân bên trong lại thình lìnhcất lời nhắc nhở, “Ném tới đây là được.”Rõ ràng không hi vọng hắn tới gần.Mới bước tới hai bước, Dữu Khánh dừng lại, do dự một chút, cuối cùng vẫnbấm tay bắn chiếc nhẫn bay ra.Nữ nhân bên cô đăng xòe bàn tay cách không chụp một cái, chiếc nhẫn bay tớisắp đụng phải bức rèm che thì bỗng nhiên hơi lệch đi, xuyên qua khe hở giữahai chuỗi hạt bức rèm, cụp vào trong tay nàng ta.Bên này mơ hồ có thể nhìn thấy nàng ta xoay chuyển lật xem chiếc nhẫn trướcánh đèn, một lúc sau, mới nghe nàng ta cất lên lời cảm khái, “Đúng rồi, khôngsai, là chiếc nhẫn của ta, rời xa nhiều năm cuối cùng đã được gặp lại nó.”Ánh mắt Thanh Nha và Cổ Thanh Chiếu lấp lóe không ngừng, bọn họ cho rằngmình đã nghe lầm rồi, vốn nói chuyện rất ít thấy có âm điệu cảm xúc, lúc nàyCan nương vậy mà lại cất lên lời cảm khái tràn đầy cảm xúc tâm tình.Sự ngạc nhiên và hoài nghi của hai người lộ ra rất rõ ràng, trên tay tên ThámHoa chó chết này tại sao lại có chiếc nhẫn của Can nương? Và hình như trướcđó Can nương đã biết được rồi, vậy thì vì sao bà ta lại không ngừng giày vòThám Hoa chó đó chứ?
Bán TiênTác giả: Dược Thiên SầuTruyện Tiên Hiệp Bán Tiên Dược Thiên Sầu Trong thâm sơn có một đạo quan, hương hỏa sớm đã điêu linh. Bỉ nhân bất tài, tuổi vừa mới mười chín, từ nhỏ đã là một gã đạo sĩ, phía trên có hơn mười vị sư huynh, phía dưới chỉ mình ta nhỏ nhất, tục xưng là Quan môn đệ tử. Sư môn quá nghèo, các sư huynh không chịu được kham khổ, may mắn chưởng môn sư tôn độ lượng, tùy ý chúng sư huynh giải tán rời đi. Về sau có ba vị sư huynh biết lạc đường mà quay lại, tuổi khá lớn, đều đã bốn mươi năm mươi. Nhờ được sư tôn ưu ái, trước khi mất truyền vị trí chưởng môn cho Tiểu đạo, nhưng mà vô luận là tuổi tác hay từng trải đều không thể phục chúng, ba vị sư huynh không phục. Sư môn bất hạnh, Tiểu đạo không phải trái hồng mềm, tuyệt không thoái nhượng, nội đấu cùng họ. Trong thôn dưới núi, có tân cử nhân, là bạn bè từ khi còn nhỏ, trước khi sư tôn mất cũng có dặn dò, hộ tống nó vào kinh đi thi. Nghĩa bất dung từ, vả lại cứ để Tiểu đạo dạo một vòng nhân gian, trở về sẽ đấu cùng chúng sư huynh! Chương 01: Đi thi 3127 tự -… Nghe được lời này, sư huynh đệ ba người nhanh chóng đảo mắt nhìn nhau, lờinày của đối phương là xác nhận sự tồn tại của “Can nương”, cũng làm rõ bảnthân mình chính là “Can nương” đó, tốn nhiều sức lực như vậy cuối cùng đã tìmđược rồi, ba người có cảm giác không phụ công sức đã bỏ ra.Nhất là Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết, lúc trước nghe Dữu Khánh nói có sự tồntại của một Can nương như thế thì hai người ít nhiều có phần nghi hoặc, bây giờhọ đã vững tin không hề nghi ngờ, cũng không thể không âm thầm kinh ngạcđối với sự tài tình thần khốc quỷ sầu của Dữu Khánh.Cổ Thanh Chiếu là người đầu tiên trả lời:“Ta tuyệt đối chưa từng tiết lộ nửa chữ nào có liên quan tới sự tồn tại của Cannương.”Thanh Nha bị chiếc áo choàng đen bao trùm cũng lập tức kêu lên: “Ta cũngkhông có.”Dữu Khánh ở bên cạnh vươn tay tới, kéo mở vải trùm trên mặt y.Nữ nhân bên cạnh chiếc đèn cô độc nói: “Vậy thì thực quái lạ, quan hệ giữa bachúng ta với nhau ngoại trừ chúng ta biết rõ, trên đời này hẳn sẽ không có ngườithứ tư biết được. Nếu như thông tin không phải để lộ từ miệng một trong bachúng ta, vậy thì rò rỉ từ nơi nào chứ? Người nào để lộ, bây giờ nói ra đi, ta sẽxử lý nhẹ nhàng, nếu không thì đừng có hối hận.”Cổ Thanh Chiếu khom người đáp: “Ta tuyệt đối chưa từng tiết lộ chút nào.”Thanh Nha cũng trả lời không khác: “Ta tuyệt đối không có.”Nữ nhân bên đèn: “Bọn họ đều nói không có. Thám Hoa lang, xem ra cũng chỉcó các ngươi có thể cho ta đáp án. Chuyện đã đến nước này, không đến mứcngay cả một chút chuyện này ngươi cũng giấu giếm ta đi?”Dữu Khánh trầm mặc một hồi, cuối cùng thẳng thắn nói ra: “Là cả hai bọn hắncùng nhau để lộ.”Ngay khi lời này vừa được nói ra, thần sắc Cổ Thanh Chiếu đại biến, lạnh lùngnói: “A Sĩ Hành, ngươi đừng nên ngậm máu phun người!”Thanh Nha cũng giống như liều mạng, ré lên, “Thám Hoa chó chết, ngươi cònchưa có đủ phải không, nhất định muốn đẩy ta vào trong chỗ chết có phải haykhông? Ta thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi!”Lần này y rõ ràng đã bị làm cho tức giận.Nữ nhân bên chiếc đèn lẻ loi cất giọng nói nhàn nhạt lạnh lùng cắt đứt lời: “Cácngươi gấp gáp làm gì, là nói bậy, hay là sự thực, các ngươi không thể để chongười ta giải thích rõ ràng đã hay sao?”Hai người Thanh, Cổ muốn nói gì đó nhưng rồi lại thôi, cuối cùng vẫn là khôngdám nói gì nữa, đã nhận ra được rồi, đều tương đối kính nể vị Can nương này.Đợi cho bọn họ đã yên tĩnh lại, Dữu Khánh tiếp tục nói: “Lần ta đến Kinh Hồngđiện cầu lấy ‘Bạch la sa’, Thanh gia ngươi nói ‘Thật không rõ vì sao Can nươngphải âm thầm xử hắn’, lão bản nương thì nói ‘Can nương không chịu nói, tacũng không tiện hỏi nhiều’ …”Thanh Nha và Cổ Thanh Chiếu đều sợ ngây người ngay tại chỗ, mà nữ nhântrong nội sảnh vẫn y như trước, không chút dao động nào, không có động tĩnhgì, vẫn nhìn chằm chằm vào ngọn đèn cô độc kia.Cổ Thanh Chiếu đột nhiên gào lên giống như kẻ điên: “Không đúng, lúc đóngươi không có ở bên cạnh chúng ta, khi chúng ta nói những lời này thì bêncạnh không thể có người ngoài nào cả, nếu có người ngoài thì chúng ta khôngcó khả năng sẽ nói ra những lời này, làm sao ngươi biết được?”Dữu Khánh bình tĩnh nói: “Ta đã bỏ đi rồi, nhưng khi ta quay đầu nhìn lại.” Hắndừng một chút, lại nhẹ nhàng bồi thêm một câu, “Ta biết thuật đọc môi.”Hai người Nam, Mục quay mặt nhìn nhau, trong lòng đều có nghi vấn, lão ThậpNgũ biết thuật pháp này sao?Nhưng đúng là không cần phải nói, có một số việc là có vết tích có thể truy xétđược, bọn họ mơ hồ nhớ lại về sư phụ của mình, khi sư phụ còn sống trên đời,thỉnh thoảng ông ấy cũng có thể biết được lời bọn họ thì thầm mà cất tiếng răndạy, lúc đó bọn họ từng có suy nghĩ có hoài nghi, không biết là như thế, lẽ nàođó chính là thuật đọc môi mà lão Thập Ngũ nói?Hai người Thanh, Cổ đều không nói nên lời, cũng trợn tròn mắt, nhớ lại lúc đó,bọn họ không nhớ rõ vị Thám Hoa lang chó chết này có quay đầu lại nhìn bọnhọ hay không, nhưng nhớ được hai người quả thực từng có lời nói nghi hoặc vềhành vi của Can nương, bởi vì bọn họ thực sự không hiểu được Can nương có ýgì, dựa vào thực lực và thế lực của bọn họ muốn đùa chết tên Thám Hoa chónày cũng không phải việc khó, không rõ vì sao Can nương phải quanh co lòngvòng mượn tay người khác.Nữ nhân bên ngọn cô đăng lại lên tiếng, “Phải rồi, ta là nhìn bọn họ từ nhỏ lớnlên, tính tình như thế nào ta biết rất rõ ràng, cho dù Thanh Nha có rơi vào trongtay của ngươi, hắn cũng sẽ không bán đứng ta mới đúng, thì ra là thế. Được rồi,hai người các ngươi đi xuống đi, nơi đây không còn chuyện của các ngươi nữa.Ta muốn nói chuyện riêng với khách nhân. Thám Hoa lang, ngươi giao ThanhNha cho Thanh Chiếu đi, để nàng ta mang hắn đi chữa thương.”Cổ Thanh Chiếu hơi khom người, sau đó đưa tay về phía Mục Ngạo Thiết muốnnhận người.Nào ngờ Dữu Khánh lại đưa tay ngăn cản lại, nói với người trong phòng:“Trước khi giao người cho ngươi, có phải nên để cho ta xác nhận xem một chiếcnhẫn khác có đúng là nằm tại trên tay ngươi hay không chứ?”Sự việc đã đi tới một bước này, không biết có phải đã xâm nhập vào hang hổhay không, nhưng có một điểm hắn có thể khẳng định, một khi có biến, ít nhấtcó thể kéo theo một kẻ làm đệm lưng, không có khả năng dễ dàng giao con tinra được.Nghe được lời này, Cổ Thanh Chiếu và Thanh Nha cũng đều nhìn về phía ngườiđang ngồi bên cạnh ngọn đèn trong nội sảnh, trong lòng cũng đang tò mò,không biết rốt cuộc là chiếc nhẫn gì?Nữ nhân bên cạnh cô đăng đưa tay về phía bên này: “Ngươi đưa chiếc nhẫn củangươi cho ta nhìn xem.”Dữu Khánh lấy chiếc nhẫn ra, đang định đi tới, nữ nhân bên trong lại thình lìnhcất lời nhắc nhở, “Ném tới đây là được.”Rõ ràng không hi vọng hắn tới gần.Mới bước tới hai bước, Dữu Khánh dừng lại, do dự một chút, cuối cùng vẫnbấm tay bắn chiếc nhẫn bay ra.Nữ nhân bên cô đăng xòe bàn tay cách không chụp một cái, chiếc nhẫn bay tớisắp đụng phải bức rèm che thì bỗng nhiên hơi lệch đi, xuyên qua khe hở giữahai chuỗi hạt bức rèm, cụp vào trong tay nàng ta.Bên này mơ hồ có thể nhìn thấy nàng ta xoay chuyển lật xem chiếc nhẫn trướcánh đèn, một lúc sau, mới nghe nàng ta cất lên lời cảm khái, “Đúng rồi, khôngsai, là chiếc nhẫn của ta, rời xa nhiều năm cuối cùng đã được gặp lại nó.”Ánh mắt Thanh Nha và Cổ Thanh Chiếu lấp lóe không ngừng, bọn họ cho rằngmình đã nghe lầm rồi, vốn nói chuyện rất ít thấy có âm điệu cảm xúc, lúc nàyCan nương vậy mà lại cất lên lời cảm khái tràn đầy cảm xúc tâm tình.Sự ngạc nhiên và hoài nghi của hai người lộ ra rất rõ ràng, trên tay tên ThámHoa chó chết này tại sao lại có chiếc nhẫn của Can nương? Và hình như trướcđó Can nương đã biết được rồi, vậy thì vì sao bà ta lại không ngừng giày vòThám Hoa chó đó chứ?
Bán TiênTác giả: Dược Thiên SầuTruyện Tiên Hiệp Bán Tiên Dược Thiên Sầu Trong thâm sơn có một đạo quan, hương hỏa sớm đã điêu linh. Bỉ nhân bất tài, tuổi vừa mới mười chín, từ nhỏ đã là một gã đạo sĩ, phía trên có hơn mười vị sư huynh, phía dưới chỉ mình ta nhỏ nhất, tục xưng là Quan môn đệ tử. Sư môn quá nghèo, các sư huynh không chịu được kham khổ, may mắn chưởng môn sư tôn độ lượng, tùy ý chúng sư huynh giải tán rời đi. Về sau có ba vị sư huynh biết lạc đường mà quay lại, tuổi khá lớn, đều đã bốn mươi năm mươi. Nhờ được sư tôn ưu ái, trước khi mất truyền vị trí chưởng môn cho Tiểu đạo, nhưng mà vô luận là tuổi tác hay từng trải đều không thể phục chúng, ba vị sư huynh không phục. Sư môn bất hạnh, Tiểu đạo không phải trái hồng mềm, tuyệt không thoái nhượng, nội đấu cùng họ. Trong thôn dưới núi, có tân cử nhân, là bạn bè từ khi còn nhỏ, trước khi sư tôn mất cũng có dặn dò, hộ tống nó vào kinh đi thi. Nghĩa bất dung từ, vả lại cứ để Tiểu đạo dạo một vòng nhân gian, trở về sẽ đấu cùng chúng sư huynh! Chương 01: Đi thi 3127 tự -… Nghe được lời này, sư huynh đệ ba người nhanh chóng đảo mắt nhìn nhau, lờinày của đối phương là xác nhận sự tồn tại của “Can nương”, cũng làm rõ bảnthân mình chính là “Can nương” đó, tốn nhiều sức lực như vậy cuối cùng đã tìmđược rồi, ba người có cảm giác không phụ công sức đã bỏ ra.Nhất là Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết, lúc trước nghe Dữu Khánh nói có sự tồntại của một Can nương như thế thì hai người ít nhiều có phần nghi hoặc, bây giờhọ đã vững tin không hề nghi ngờ, cũng không thể không âm thầm kinh ngạcđối với sự tài tình thần khốc quỷ sầu của Dữu Khánh.Cổ Thanh Chiếu là người đầu tiên trả lời:“Ta tuyệt đối chưa từng tiết lộ nửa chữ nào có liên quan tới sự tồn tại của Cannương.”Thanh Nha bị chiếc áo choàng đen bao trùm cũng lập tức kêu lên: “Ta cũngkhông có.”Dữu Khánh ở bên cạnh vươn tay tới, kéo mở vải trùm trên mặt y.Nữ nhân bên cạnh chiếc đèn cô độc nói: “Vậy thì thực quái lạ, quan hệ giữa bachúng ta với nhau ngoại trừ chúng ta biết rõ, trên đời này hẳn sẽ không có ngườithứ tư biết được. Nếu như thông tin không phải để lộ từ miệng một trong bachúng ta, vậy thì rò rỉ từ nơi nào chứ? Người nào để lộ, bây giờ nói ra đi, ta sẽxử lý nhẹ nhàng, nếu không thì đừng có hối hận.”Cổ Thanh Chiếu khom người đáp: “Ta tuyệt đối chưa từng tiết lộ chút nào.”Thanh Nha cũng trả lời không khác: “Ta tuyệt đối không có.”Nữ nhân bên đèn: “Bọn họ đều nói không có. Thám Hoa lang, xem ra cũng chỉcó các ngươi có thể cho ta đáp án. Chuyện đã đến nước này, không đến mứcngay cả một chút chuyện này ngươi cũng giấu giếm ta đi?”Dữu Khánh trầm mặc một hồi, cuối cùng thẳng thắn nói ra: “Là cả hai bọn hắncùng nhau để lộ.”Ngay khi lời này vừa được nói ra, thần sắc Cổ Thanh Chiếu đại biến, lạnh lùngnói: “A Sĩ Hành, ngươi đừng nên ngậm máu phun người!”Thanh Nha cũng giống như liều mạng, ré lên, “Thám Hoa chó chết, ngươi cònchưa có đủ phải không, nhất định muốn đẩy ta vào trong chỗ chết có phải haykhông? Ta thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi!”Lần này y rõ ràng đã bị làm cho tức giận.Nữ nhân bên chiếc đèn lẻ loi cất giọng nói nhàn nhạt lạnh lùng cắt đứt lời: “Cácngươi gấp gáp làm gì, là nói bậy, hay là sự thực, các ngươi không thể để chongười ta giải thích rõ ràng đã hay sao?”Hai người Thanh, Cổ muốn nói gì đó nhưng rồi lại thôi, cuối cùng vẫn là khôngdám nói gì nữa, đã nhận ra được rồi, đều tương đối kính nể vị Can nương này.Đợi cho bọn họ đã yên tĩnh lại, Dữu Khánh tiếp tục nói: “Lần ta đến Kinh Hồngđiện cầu lấy ‘Bạch la sa’, Thanh gia ngươi nói ‘Thật không rõ vì sao Can nươngphải âm thầm xử hắn’, lão bản nương thì nói ‘Can nương không chịu nói, tacũng không tiện hỏi nhiều’ …”Thanh Nha và Cổ Thanh Chiếu đều sợ ngây người ngay tại chỗ, mà nữ nhântrong nội sảnh vẫn y như trước, không chút dao động nào, không có động tĩnhgì, vẫn nhìn chằm chằm vào ngọn đèn cô độc kia.Cổ Thanh Chiếu đột nhiên gào lên giống như kẻ điên: “Không đúng, lúc đóngươi không có ở bên cạnh chúng ta, khi chúng ta nói những lời này thì bêncạnh không thể có người ngoài nào cả, nếu có người ngoài thì chúng ta khôngcó khả năng sẽ nói ra những lời này, làm sao ngươi biết được?”Dữu Khánh bình tĩnh nói: “Ta đã bỏ đi rồi, nhưng khi ta quay đầu nhìn lại.” Hắndừng một chút, lại nhẹ nhàng bồi thêm một câu, “Ta biết thuật đọc môi.”Hai người Nam, Mục quay mặt nhìn nhau, trong lòng đều có nghi vấn, lão ThậpNgũ biết thuật pháp này sao?Nhưng đúng là không cần phải nói, có một số việc là có vết tích có thể truy xétđược, bọn họ mơ hồ nhớ lại về sư phụ của mình, khi sư phụ còn sống trên đời,thỉnh thoảng ông ấy cũng có thể biết được lời bọn họ thì thầm mà cất tiếng răndạy, lúc đó bọn họ từng có suy nghĩ có hoài nghi, không biết là như thế, lẽ nàođó chính là thuật đọc môi mà lão Thập Ngũ nói?Hai người Thanh, Cổ đều không nói nên lời, cũng trợn tròn mắt, nhớ lại lúc đó,bọn họ không nhớ rõ vị Thám Hoa lang chó chết này có quay đầu lại nhìn bọnhọ hay không, nhưng nhớ được hai người quả thực từng có lời nói nghi hoặc vềhành vi của Can nương, bởi vì bọn họ thực sự không hiểu được Can nương có ýgì, dựa vào thực lực và thế lực của bọn họ muốn đùa chết tên Thám Hoa chónày cũng không phải việc khó, không rõ vì sao Can nương phải quanh co lòngvòng mượn tay người khác.Nữ nhân bên ngọn cô đăng lại lên tiếng, “Phải rồi, ta là nhìn bọn họ từ nhỏ lớnlên, tính tình như thế nào ta biết rất rõ ràng, cho dù Thanh Nha có rơi vào trongtay của ngươi, hắn cũng sẽ không bán đứng ta mới đúng, thì ra là thế. Được rồi,hai người các ngươi đi xuống đi, nơi đây không còn chuyện của các ngươi nữa.Ta muốn nói chuyện riêng với khách nhân. Thám Hoa lang, ngươi giao ThanhNha cho Thanh Chiếu đi, để nàng ta mang hắn đi chữa thương.”Cổ Thanh Chiếu hơi khom người, sau đó đưa tay về phía Mục Ngạo Thiết muốnnhận người.Nào ngờ Dữu Khánh lại đưa tay ngăn cản lại, nói với người trong phòng:“Trước khi giao người cho ngươi, có phải nên để cho ta xác nhận xem một chiếcnhẫn khác có đúng là nằm tại trên tay ngươi hay không chứ?”Sự việc đã đi tới một bước này, không biết có phải đã xâm nhập vào hang hổhay không, nhưng có một điểm hắn có thể khẳng định, một khi có biến, ít nhấtcó thể kéo theo một kẻ làm đệm lưng, không có khả năng dễ dàng giao con tinra được.Nghe được lời này, Cổ Thanh Chiếu và Thanh Nha cũng đều nhìn về phía ngườiđang ngồi bên cạnh ngọn đèn trong nội sảnh, trong lòng cũng đang tò mò,không biết rốt cuộc là chiếc nhẫn gì?Nữ nhân bên cạnh cô đăng đưa tay về phía bên này: “Ngươi đưa chiếc nhẫn củangươi cho ta nhìn xem.”Dữu Khánh lấy chiếc nhẫn ra, đang định đi tới, nữ nhân bên trong lại thình lìnhcất lời nhắc nhở, “Ném tới đây là được.”Rõ ràng không hi vọng hắn tới gần.Mới bước tới hai bước, Dữu Khánh dừng lại, do dự một chút, cuối cùng vẫnbấm tay bắn chiếc nhẫn bay ra.Nữ nhân bên cô đăng xòe bàn tay cách không chụp một cái, chiếc nhẫn bay tớisắp đụng phải bức rèm che thì bỗng nhiên hơi lệch đi, xuyên qua khe hở giữahai chuỗi hạt bức rèm, cụp vào trong tay nàng ta.Bên này mơ hồ có thể nhìn thấy nàng ta xoay chuyển lật xem chiếc nhẫn trướcánh đèn, một lúc sau, mới nghe nàng ta cất lên lời cảm khái, “Đúng rồi, khôngsai, là chiếc nhẫn của ta, rời xa nhiều năm cuối cùng đã được gặp lại nó.”Ánh mắt Thanh Nha và Cổ Thanh Chiếu lấp lóe không ngừng, bọn họ cho rằngmình đã nghe lầm rồi, vốn nói chuyện rất ít thấy có âm điệu cảm xúc, lúc nàyCan nương vậy mà lại cất lên lời cảm khái tràn đầy cảm xúc tâm tình.Sự ngạc nhiên và hoài nghi của hai người lộ ra rất rõ ràng, trên tay tên ThámHoa chó chết này tại sao lại có chiếc nhẫn của Can nương? Và hình như trướcđó Can nương đã biết được rồi, vậy thì vì sao bà ta lại không ngừng giày vòThám Hoa chó đó chứ?