Bán Tiên Dược Thiên Sầu Trong thâm sơn có một đạo quan, hương hỏa sớm đã điêu linh. Bỉ nhân bất tài, tuổi vừa mới mười chín, từ nhỏ đã là một gã đạo sĩ, phía trên có hơn mười vị sư huynh, phía dưới chỉ mình ta nhỏ nhất, tục xưng là Quan môn đệ tử. Sư môn quá nghèo, các sư huynh không chịu được kham khổ, may mắn chưởng môn sư tôn độ lượng, tùy ý chúng sư huynh giải tán rời đi. Về sau có ba vị sư huynh biết lạc đường mà quay lại, tuổi khá lớn, đều đã bốn mươi năm mươi. Nhờ được sư tôn ưu ái, trước khi mất truyền vị trí chưởng môn cho Tiểu đạo, nhưng mà vô luận là tuổi tác hay từng trải đều không thể phục chúng, ba vị sư huynh không phục. Sư môn bất hạnh, Tiểu đạo không phải trái hồng mềm, tuyệt không thoái nhượng, nội đấu cùng họ. Trong thôn dưới núi, có tân cử nhân, là bạn bè từ khi còn nhỏ, trước khi sư tôn mất cũng có dặn dò, hộ tống nó vào kinh đi thi. Nghĩa bất dung từ, vả lại cứ để Tiểu đạo dạo một vòng nhân gian, trở về sẽ đấu cùng chúng sư huynh! Chương 01: Đi thi 3127 tự -…
Chương 559: Triều Tịch hòa hợp (2)
Bán TiênTác giả: Dược Thiên SầuTruyện Tiên Hiệp Bán Tiên Dược Thiên Sầu Trong thâm sơn có một đạo quan, hương hỏa sớm đã điêu linh. Bỉ nhân bất tài, tuổi vừa mới mười chín, từ nhỏ đã là một gã đạo sĩ, phía trên có hơn mười vị sư huynh, phía dưới chỉ mình ta nhỏ nhất, tục xưng là Quan môn đệ tử. Sư môn quá nghèo, các sư huynh không chịu được kham khổ, may mắn chưởng môn sư tôn độ lượng, tùy ý chúng sư huynh giải tán rời đi. Về sau có ba vị sư huynh biết lạc đường mà quay lại, tuổi khá lớn, đều đã bốn mươi năm mươi. Nhờ được sư tôn ưu ái, trước khi mất truyền vị trí chưởng môn cho Tiểu đạo, nhưng mà vô luận là tuổi tác hay từng trải đều không thể phục chúng, ba vị sư huynh không phục. Sư môn bất hạnh, Tiểu đạo không phải trái hồng mềm, tuyệt không thoái nhượng, nội đấu cùng họ. Trong thôn dưới núi, có tân cử nhân, là bạn bè từ khi còn nhỏ, trước khi sư tôn mất cũng có dặn dò, hộ tống nó vào kinh đi thi. Nghĩa bất dung từ, vả lại cứ để Tiểu đạo dạo một vòng nhân gian, trở về sẽ đấu cùng chúng sư huynh! Chương 01: Đi thi 3127 tự -… Một lúc sau, nữ nhân bên ngọn đèn lại phất tay ném ra.Vù! Chiếc nhẫn bay xuyên qua bức rèm vọt bắn ra ngoài, Dữu Khánh đưa taychụp lấy được, nhưng rõ ràng lớn hơn không ít.Hắn chậm rãi mở lòng bàn tay chụp chiếc nhẫn ra, ánh mắt mấy người đều chúý vào trong lòng bàn tay hắn, nhìn thấy được chiếc nhẫn đó quả thực đã to hơnrồi, hình dáng mặt nhẫn đã hoàn toàn thay đổi.Dữu Khánh lật xem, kỳ thực không phải thay đổi, chỉ là nhiều thêm một chiếcnhẫn khác, hai chiếc nhẫn trông giống nhau như đúc nhưng ăn khớp vào vớinhau thành một khối, khít lại với nhau thành một chiếc nhẫn, mặt nhẫn là haicon cá bơi âm dương giao phối.Hắn lật xem quan sát một hồi, dùng sức bóc ra, lại tách ra thành hai chiếc nhẫnđộc lập.“Triều tới khách tới, Tịch đi khách đi, âm dương hòa hợp, gọi là Triều Tịch.”Nữ nhân bên ngọn cô đăng ở trong phòng cất lên giọng nói nhỏ nhẹ giống nhưnói mớ, có thể nghe ra được nàng ta dường như đang chìm vào trong dòng suynghĩ nào đó.Thanh Nha và Cổ Thanh Chiếu thì càng thêm kinh nghi bất định, lúc này Cannương tựa như biểu lộ quá nhiều cảm xúc.Khi Dữu Khánh nghe được lời nói đó của đối phương, cuối cùng hắn cũng tìmthấy được sự khác nhau giữa hai chiếc nhẫn, mặt trong vành một chiếc nhẫn lànhẵn nhụi, một chiếc khác thì giữa mặt bên trong có khắc lõm, một đường chỉlõm.Hắn nhớ được chiếc nhẫn trên tay mình là bên trong không có chỉ lõm, nói cáchkhác, chiếc nhẫn có đường kẻ lõm đó là chiếc nhẫn trên tay đối phương, chiếcnhẫn trên tay mình hẳn gọi là “Triều giới”.Nhìn thấy điều này, đừng nói tới hắn, ngay cả Nam Trúc và Mục Ngạo Thiếtcũng xác nhận được, không sai, đúng là một chiếc nhẫn khác, và ngươi có thểnắm giữ chiếc nhẫn này cho dù không phải là người bọn hắn muốn tìm thì tấtnhiên cũng là người có liên quan tới mục đích chuyến đi này của bọn hắn.Thở dài ra một hơi, Dữu Khánh nhìn nhìn nữ nhân bên ngọn cô đăng, rồinghiêng đầu ra hiệu cho Mục Ngạo Thiết, “Giao người cho bà ta.”Lúc này Mục Ngạo Thiết mới giải trừ áp chế đối với Thanh Nha, giao ThanhNha cho Cổ Thanh Chiếu.Cổ Thanh Chiếu ôm ngang đại nam nhân này ở trên tay, hơi khom người chàongười trong phòng, sau đó xoay người rời đi.Sau khi nghe tiếng bước chân đã đi xa, Dữu Khánh hỏi: “Lời chúng ta muốnnói, có thể nói ra tại nơi đây hay không?”Nữ nhân trong nội sảnh: “Yên tâm, ta đã dặn dò muốn nói chuyện riêng cùngcác ngươi, bọn họ sẽ không nghe được nội dung chúng ta nói chuyện. Chiếc‘Triều giới’ trên tay ngươi là từ đâu mà có?”Dữu Khánh hơi suy nghĩ một chút, sau đó đáp: “Không tiện nói, trước tiên tacần xác nhận xem ngươi là ai đã, khi đã xác nhận được mối quan hệ giữa ngươivới chiếc nhẫn ‘Tịch giới’ này, lúc đó mới có thể quyết định có nên nói chongươi biết chúng ta có được chiếc nhẫn này từ đâu.”Ở một bên, Nam Trúc nghe vậy thì khẽ gật đầu, thể hiện đồng ý, thực sự là nơibọn họ có được chiếc nhẫn này không phải tầm thường, một khi để tiết lộ rangoài, đó sẽ là trời long đất lở.Nữ nhân bên ngọn đèn nói: “Các ngươi dán thông báo tìm thân đầy đường, bâygiờ đã nhìn thấy được chiếc ‘Tịch giới’ này lẽ nào còn không biết ta là ai?”Nam Trúc nhịn không được chen vào một câu, “Lẽ nào ngươi là Lệ Nương?”Nữ nhân trong phòng: “Là ta. Trước lúc Tiên phủ trầm tịch, ta sợ ca ca lại đếnMinh Hải tìm ta sẽ bất tiện, ta khẩn cấp nhờ người chuyển ‘Triều giới’ đến choca ca, suy nghĩ anh ấy có ‘Triều giới’ trong tay, Hải tộc nhìn thấy tự nhiên sẽđưa đến tiên phủ gặp mặt ta, nhưng không ngờ thời thế đổi thay, đã khó gặplại.”Cho dù đã có dự đoán, nhưng khi sư huynh đệ ba người nhận được xác nhận thìvẫn cảm thấy rất kinh ngạc.Nam Trúc lại kinh nghi hỏi: “Ngươi nhưng là đã sống mấy nghìn năm rồi?”Nữ nhân ngồi bên ngọn đèn vẫn bình tĩnh, không dao động: “Ta là tiên nhân,đồng thọ cùng thiên địa, sống mấy nghìn năm thì tính là cái gì.”Tiên nhân? Sư huynh đệ ba người nhìn nàng ta, vừa kinh ngạc vừa nghi ngờ.Nam Trúc nhịn không được, hỏi: “Nếu như ngươi thực sự là tiên nhân, trên đờinày còn có thể có chuyện đám Yêu giới Đại thánh đó sao? Gặp mặt cùng chúngta cần gì phải lén lút?”Nữ nhân: “Mục đích chúng sinh thành tiên là vì trường sinh, không phải vì đánhđánh giết giết? Không phải tất cả tiên đều thích đánh đánh giết giết. Xưngvương xưng bá như bọn họ vậy, với ta mà nói, chẳng có ý nghĩa gì? Có nói cácngươi cũng không hiểu, cần gì phải nhiều lời, còn là nói xem các ngươi từ đâucó được chiếc nhẫn này đi?”Kỳ thực, câu trả lời cho vấn đề đã rất rõ ràng, nhưng cả hai bên đều không chịutrực tiếp nói thẳng ra, đều đang làm bước xác định cuối cùng.Dữu Khánh vẫn chưa chịu dễ dàng thổ lộ ra nơi lấy được chiếc nhẫn, hỏi ngượclại: “Ngươi đã sớm biết rõ chúng ta đang tìm ngươi?”Nữ nhân ngồi bên bàn: “Các ngươi dán thông báo tìm thân đầy đường, nếu là tacòn không chú ý đến các ngươi, chẳng phải ta đã thành người mù rồi sao?”Dữu Khánh: “Cho nên về sau chúng ta bắt đầu gặp phải phiền phức, chuyệnVương Vấn Thiên hãm hại chúng ta đoán chừng cũng không thoát khỏi có liênquan với Thanh Nha đi? Và cả một số phiền phức sau đó nữa.”Nữ nhân bên đèn: “Không ngờ tới ngươi từ lâu đã biết rõ phía sau Thanh Nhacòn có Can nương là ta đây, nếu là như vậy, chuyện sau đó quả thực có phần dưthừa.”Dữu Khánh: “Mặt khác, cũng không phải là dư thừa, nếu như không phải cóchuyện sau đó, nếu không phải ‘Linh Tê trai’ trồi lên mặt nước, ta quả thật đoánkhông được Can nương phía sau Thanh Nha chính là Lệ Nương mà ta muốntìm, còn thật sự không biết sẽ bị ngươi giày vò thêm bao lâu nữa.”Nữ nhân trong phòng: “Chuyện của Linh Tê trai, hoặc nói là chuyện có liênquan tới lai lịch thực sự của ta, đám người Thanh Nha không biết rõ chút nào.Trái lại, năng lực của các ngươi đã vượt quá sự dự liệu của ta, ta không ngờrằng hành trình Tử Lan đảo các ngươi vậy mà có thể đảo khách thành chủ, còncó thể bắt được Thanh Nha, dẫn đến việc các ngươi đoán ra được có liên quantới ta.”Dữu Khánh: “Về ‘Linh Tê trai’, là ngươi cố ý để cho chúng ta tìm được đi?”Nữ nhân bên đèn: “Theo dõi hướng đi của các ngươi, thấy các ngươi muốn chạytrốn rời khỏi Ảo Vọng, đương nhiên là muốn lưu khách lại, vỉ vậy mà phải đảoqua cho các ngươi nhìn thấy.”Sư huynh đệ ba người nhớ lại ngày đó, đám cầm cờ phướn đi dạo kia đảo quatrước mặt mình, đột nhiên cảm thấy mình thật ngốc, đã bị người ta đùa giỡnvòng vòng mà không biết.Dữu Khánh có điểm nghiến răng, hỏi: “Nếu ngươi đã giao chiếc nhẫn cho ca cangươi, nếu đã biết rõ chúng ta cầm chiếc nhẫn tới đây rồi, ngươi hẳn phải biết rõchúng ta là do ca ca ngươi phái tới, vì sao còn phải nhiều lần hãm hại chúngta?”Nữ nhân bên ngọn cô đăng: “Ai có thể đảm bảo rằng người cầm chiếc nhẫn tớiđây thì nhất định là do ca ca ta phái tới? Ai có thể đảm bảo rằng không phải donhững thế lực vẫn luôn luôn cầu trường sinh kia lấy được rồi cầm tới đây lập bốcục? Ta đương nhiên là phải đùa nghịch các ngươi, thả vào trong nồi lần lượtrang xào các ngươi, tranh thủ tìm hiểu rõ ràng xem phía sau các ngươi có khảnăng ẩn giấu trợ lực nào không, để xác nhận xem có phải là có người đang bốcục hay không, lúc đó mới có thể quyết định có lộ diện gặp mặt các ngươi haykhông.”“Rang xào sao?” Nam Trúc nhớ tới những lần mạo hiểm hoặc là gặp phải thêthảm lúc trước, cất tiếng cười ha hả, “Ngươi có biết hay không thiếu một chútngươi đã đùa chết chúng ta rồi?”Nữ nhân bên ngọn cô đăng: “Yên tâm, ta luôn nhìn chằm chằm vào các ngươi,chỉ cần ta không có dự định để cho các ngươi chết, các ngươi tự nhiên khôngchết được.”Dữu Khánh: “Nhìn chằm chằm vào chúng ta? Tử Lan đảo thì nói như thế nào?Đừng cho là ta không biết, Thanh Nha đã khoanh tay đứng nhìn rồi, nếu nhưkhông phải chúng ta phản ứng nhanh, e rằng đã bị Long Hành Vân đùa chết.”Nữ nhân bên ngọn cô đăng:“Ta đã nói rồi, có một số việc Thanh Nha cũng không biết rõ tình hình. Cho dùhắn khoanh tay đứng nhìn, các ngươi cũng không chết được, nếu ta đã có thểsắp xếp để các ngươi đi Tử Lan đảo, đương nhiên sẽ có người thay ta tại Tử Lanđảo nhìn chằm chằm vào các ngươi, dù Ngân Sơn Hà xuất thủ cũng giết khôngđược các ngươi, trong lúc nguy cấp tự nhiên sẽ có người xuất thủ cứu cácngươi, không phải các ngươi đã gặp mặt hắn rồi sao chứ?”Nghe được lời này, sư huynh đệ ba người sửng sốt, trong đầu gần như cùng lúclóe lên một hình ảnh, là hình ảnh lão già câu cá bên bờ biển u tối kia.
Bán TiênTác giả: Dược Thiên SầuTruyện Tiên Hiệp Bán Tiên Dược Thiên Sầu Trong thâm sơn có một đạo quan, hương hỏa sớm đã điêu linh. Bỉ nhân bất tài, tuổi vừa mới mười chín, từ nhỏ đã là một gã đạo sĩ, phía trên có hơn mười vị sư huynh, phía dưới chỉ mình ta nhỏ nhất, tục xưng là Quan môn đệ tử. Sư môn quá nghèo, các sư huynh không chịu được kham khổ, may mắn chưởng môn sư tôn độ lượng, tùy ý chúng sư huynh giải tán rời đi. Về sau có ba vị sư huynh biết lạc đường mà quay lại, tuổi khá lớn, đều đã bốn mươi năm mươi. Nhờ được sư tôn ưu ái, trước khi mất truyền vị trí chưởng môn cho Tiểu đạo, nhưng mà vô luận là tuổi tác hay từng trải đều không thể phục chúng, ba vị sư huynh không phục. Sư môn bất hạnh, Tiểu đạo không phải trái hồng mềm, tuyệt không thoái nhượng, nội đấu cùng họ. Trong thôn dưới núi, có tân cử nhân, là bạn bè từ khi còn nhỏ, trước khi sư tôn mất cũng có dặn dò, hộ tống nó vào kinh đi thi. Nghĩa bất dung từ, vả lại cứ để Tiểu đạo dạo một vòng nhân gian, trở về sẽ đấu cùng chúng sư huynh! Chương 01: Đi thi 3127 tự -… Một lúc sau, nữ nhân bên ngọn đèn lại phất tay ném ra.Vù! Chiếc nhẫn bay xuyên qua bức rèm vọt bắn ra ngoài, Dữu Khánh đưa taychụp lấy được, nhưng rõ ràng lớn hơn không ít.Hắn chậm rãi mở lòng bàn tay chụp chiếc nhẫn ra, ánh mắt mấy người đều chúý vào trong lòng bàn tay hắn, nhìn thấy được chiếc nhẫn đó quả thực đã to hơnrồi, hình dáng mặt nhẫn đã hoàn toàn thay đổi.Dữu Khánh lật xem, kỳ thực không phải thay đổi, chỉ là nhiều thêm một chiếcnhẫn khác, hai chiếc nhẫn trông giống nhau như đúc nhưng ăn khớp vào vớinhau thành một khối, khít lại với nhau thành một chiếc nhẫn, mặt nhẫn là haicon cá bơi âm dương giao phối.Hắn lật xem quan sát một hồi, dùng sức bóc ra, lại tách ra thành hai chiếc nhẫnđộc lập.“Triều tới khách tới, Tịch đi khách đi, âm dương hòa hợp, gọi là Triều Tịch.”Nữ nhân bên ngọn cô đăng ở trong phòng cất lên giọng nói nhỏ nhẹ giống nhưnói mớ, có thể nghe ra được nàng ta dường như đang chìm vào trong dòng suynghĩ nào đó.Thanh Nha và Cổ Thanh Chiếu thì càng thêm kinh nghi bất định, lúc này Cannương tựa như biểu lộ quá nhiều cảm xúc.Khi Dữu Khánh nghe được lời nói đó của đối phương, cuối cùng hắn cũng tìmthấy được sự khác nhau giữa hai chiếc nhẫn, mặt trong vành một chiếc nhẫn lànhẵn nhụi, một chiếc khác thì giữa mặt bên trong có khắc lõm, một đường chỉlõm.Hắn nhớ được chiếc nhẫn trên tay mình là bên trong không có chỉ lõm, nói cáchkhác, chiếc nhẫn có đường kẻ lõm đó là chiếc nhẫn trên tay đối phương, chiếcnhẫn trên tay mình hẳn gọi là “Triều giới”.Nhìn thấy điều này, đừng nói tới hắn, ngay cả Nam Trúc và Mục Ngạo Thiếtcũng xác nhận được, không sai, đúng là một chiếc nhẫn khác, và ngươi có thểnắm giữ chiếc nhẫn này cho dù không phải là người bọn hắn muốn tìm thì tấtnhiên cũng là người có liên quan tới mục đích chuyến đi này của bọn hắn.Thở dài ra một hơi, Dữu Khánh nhìn nhìn nữ nhân bên ngọn cô đăng, rồinghiêng đầu ra hiệu cho Mục Ngạo Thiết, “Giao người cho bà ta.”Lúc này Mục Ngạo Thiết mới giải trừ áp chế đối với Thanh Nha, giao ThanhNha cho Cổ Thanh Chiếu.Cổ Thanh Chiếu ôm ngang đại nam nhân này ở trên tay, hơi khom người chàongười trong phòng, sau đó xoay người rời đi.Sau khi nghe tiếng bước chân đã đi xa, Dữu Khánh hỏi: “Lời chúng ta muốnnói, có thể nói ra tại nơi đây hay không?”Nữ nhân trong nội sảnh: “Yên tâm, ta đã dặn dò muốn nói chuyện riêng cùngcác ngươi, bọn họ sẽ không nghe được nội dung chúng ta nói chuyện. Chiếc‘Triều giới’ trên tay ngươi là từ đâu mà có?”Dữu Khánh hơi suy nghĩ một chút, sau đó đáp: “Không tiện nói, trước tiên tacần xác nhận xem ngươi là ai đã, khi đã xác nhận được mối quan hệ giữa ngươivới chiếc nhẫn ‘Tịch giới’ này, lúc đó mới có thể quyết định có nên nói chongươi biết chúng ta có được chiếc nhẫn này từ đâu.”Ở một bên, Nam Trúc nghe vậy thì khẽ gật đầu, thể hiện đồng ý, thực sự là nơibọn họ có được chiếc nhẫn này không phải tầm thường, một khi để tiết lộ rangoài, đó sẽ là trời long đất lở.Nữ nhân bên ngọn đèn nói: “Các ngươi dán thông báo tìm thân đầy đường, bâygiờ đã nhìn thấy được chiếc ‘Tịch giới’ này lẽ nào còn không biết ta là ai?”Nam Trúc nhịn không được chen vào một câu, “Lẽ nào ngươi là Lệ Nương?”Nữ nhân trong phòng: “Là ta. Trước lúc Tiên phủ trầm tịch, ta sợ ca ca lại đếnMinh Hải tìm ta sẽ bất tiện, ta khẩn cấp nhờ người chuyển ‘Triều giới’ đến choca ca, suy nghĩ anh ấy có ‘Triều giới’ trong tay, Hải tộc nhìn thấy tự nhiên sẽđưa đến tiên phủ gặp mặt ta, nhưng không ngờ thời thế đổi thay, đã khó gặplại.”Cho dù đã có dự đoán, nhưng khi sư huynh đệ ba người nhận được xác nhận thìvẫn cảm thấy rất kinh ngạc.Nam Trúc lại kinh nghi hỏi: “Ngươi nhưng là đã sống mấy nghìn năm rồi?”Nữ nhân ngồi bên ngọn đèn vẫn bình tĩnh, không dao động: “Ta là tiên nhân,đồng thọ cùng thiên địa, sống mấy nghìn năm thì tính là cái gì.”Tiên nhân? Sư huynh đệ ba người nhìn nàng ta, vừa kinh ngạc vừa nghi ngờ.Nam Trúc nhịn không được, hỏi: “Nếu như ngươi thực sự là tiên nhân, trên đờinày còn có thể có chuyện đám Yêu giới Đại thánh đó sao? Gặp mặt cùng chúngta cần gì phải lén lút?”Nữ nhân: “Mục đích chúng sinh thành tiên là vì trường sinh, không phải vì đánhđánh giết giết? Không phải tất cả tiên đều thích đánh đánh giết giết. Xưngvương xưng bá như bọn họ vậy, với ta mà nói, chẳng có ý nghĩa gì? Có nói cácngươi cũng không hiểu, cần gì phải nhiều lời, còn là nói xem các ngươi từ đâucó được chiếc nhẫn này đi?”Kỳ thực, câu trả lời cho vấn đề đã rất rõ ràng, nhưng cả hai bên đều không chịutrực tiếp nói thẳng ra, đều đang làm bước xác định cuối cùng.Dữu Khánh vẫn chưa chịu dễ dàng thổ lộ ra nơi lấy được chiếc nhẫn, hỏi ngượclại: “Ngươi đã sớm biết rõ chúng ta đang tìm ngươi?”Nữ nhân ngồi bên bàn: “Các ngươi dán thông báo tìm thân đầy đường, nếu là tacòn không chú ý đến các ngươi, chẳng phải ta đã thành người mù rồi sao?”Dữu Khánh: “Cho nên về sau chúng ta bắt đầu gặp phải phiền phức, chuyệnVương Vấn Thiên hãm hại chúng ta đoán chừng cũng không thoát khỏi có liênquan với Thanh Nha đi? Và cả một số phiền phức sau đó nữa.”Nữ nhân bên đèn: “Không ngờ tới ngươi từ lâu đã biết rõ phía sau Thanh Nhacòn có Can nương là ta đây, nếu là như vậy, chuyện sau đó quả thực có phần dưthừa.”Dữu Khánh: “Mặt khác, cũng không phải là dư thừa, nếu như không phải cóchuyện sau đó, nếu không phải ‘Linh Tê trai’ trồi lên mặt nước, ta quả thật đoánkhông được Can nương phía sau Thanh Nha chính là Lệ Nương mà ta muốntìm, còn thật sự không biết sẽ bị ngươi giày vò thêm bao lâu nữa.”Nữ nhân trong phòng: “Chuyện của Linh Tê trai, hoặc nói là chuyện có liênquan tới lai lịch thực sự của ta, đám người Thanh Nha không biết rõ chút nào.Trái lại, năng lực của các ngươi đã vượt quá sự dự liệu của ta, ta không ngờrằng hành trình Tử Lan đảo các ngươi vậy mà có thể đảo khách thành chủ, còncó thể bắt được Thanh Nha, dẫn đến việc các ngươi đoán ra được có liên quantới ta.”Dữu Khánh: “Về ‘Linh Tê trai’, là ngươi cố ý để cho chúng ta tìm được đi?”Nữ nhân bên đèn: “Theo dõi hướng đi của các ngươi, thấy các ngươi muốn chạytrốn rời khỏi Ảo Vọng, đương nhiên là muốn lưu khách lại, vỉ vậy mà phải đảoqua cho các ngươi nhìn thấy.”Sư huynh đệ ba người nhớ lại ngày đó, đám cầm cờ phướn đi dạo kia đảo quatrước mặt mình, đột nhiên cảm thấy mình thật ngốc, đã bị người ta đùa giỡnvòng vòng mà không biết.Dữu Khánh có điểm nghiến răng, hỏi: “Nếu ngươi đã giao chiếc nhẫn cho ca cangươi, nếu đã biết rõ chúng ta cầm chiếc nhẫn tới đây rồi, ngươi hẳn phải biết rõchúng ta là do ca ca ngươi phái tới, vì sao còn phải nhiều lần hãm hại chúngta?”Nữ nhân bên ngọn cô đăng: “Ai có thể đảm bảo rằng người cầm chiếc nhẫn tớiđây thì nhất định là do ca ca ta phái tới? Ai có thể đảm bảo rằng không phải donhững thế lực vẫn luôn luôn cầu trường sinh kia lấy được rồi cầm tới đây lập bốcục? Ta đương nhiên là phải đùa nghịch các ngươi, thả vào trong nồi lần lượtrang xào các ngươi, tranh thủ tìm hiểu rõ ràng xem phía sau các ngươi có khảnăng ẩn giấu trợ lực nào không, để xác nhận xem có phải là có người đang bốcục hay không, lúc đó mới có thể quyết định có lộ diện gặp mặt các ngươi haykhông.”“Rang xào sao?” Nam Trúc nhớ tới những lần mạo hiểm hoặc là gặp phải thêthảm lúc trước, cất tiếng cười ha hả, “Ngươi có biết hay không thiếu một chútngươi đã đùa chết chúng ta rồi?”Nữ nhân bên ngọn cô đăng: “Yên tâm, ta luôn nhìn chằm chằm vào các ngươi,chỉ cần ta không có dự định để cho các ngươi chết, các ngươi tự nhiên khôngchết được.”Dữu Khánh: “Nhìn chằm chằm vào chúng ta? Tử Lan đảo thì nói như thế nào?Đừng cho là ta không biết, Thanh Nha đã khoanh tay đứng nhìn rồi, nếu nhưkhông phải chúng ta phản ứng nhanh, e rằng đã bị Long Hành Vân đùa chết.”Nữ nhân bên ngọn cô đăng:“Ta đã nói rồi, có một số việc Thanh Nha cũng không biết rõ tình hình. Cho dùhắn khoanh tay đứng nhìn, các ngươi cũng không chết được, nếu ta đã có thểsắp xếp để các ngươi đi Tử Lan đảo, đương nhiên sẽ có người thay ta tại Tử Lanđảo nhìn chằm chằm vào các ngươi, dù Ngân Sơn Hà xuất thủ cũng giết khôngđược các ngươi, trong lúc nguy cấp tự nhiên sẽ có người xuất thủ cứu cácngươi, không phải các ngươi đã gặp mặt hắn rồi sao chứ?”Nghe được lời này, sư huynh đệ ba người sửng sốt, trong đầu gần như cùng lúclóe lên một hình ảnh, là hình ảnh lão già câu cá bên bờ biển u tối kia.
Bán TiênTác giả: Dược Thiên SầuTruyện Tiên Hiệp Bán Tiên Dược Thiên Sầu Trong thâm sơn có một đạo quan, hương hỏa sớm đã điêu linh. Bỉ nhân bất tài, tuổi vừa mới mười chín, từ nhỏ đã là một gã đạo sĩ, phía trên có hơn mười vị sư huynh, phía dưới chỉ mình ta nhỏ nhất, tục xưng là Quan môn đệ tử. Sư môn quá nghèo, các sư huynh không chịu được kham khổ, may mắn chưởng môn sư tôn độ lượng, tùy ý chúng sư huynh giải tán rời đi. Về sau có ba vị sư huynh biết lạc đường mà quay lại, tuổi khá lớn, đều đã bốn mươi năm mươi. Nhờ được sư tôn ưu ái, trước khi mất truyền vị trí chưởng môn cho Tiểu đạo, nhưng mà vô luận là tuổi tác hay từng trải đều không thể phục chúng, ba vị sư huynh không phục. Sư môn bất hạnh, Tiểu đạo không phải trái hồng mềm, tuyệt không thoái nhượng, nội đấu cùng họ. Trong thôn dưới núi, có tân cử nhân, là bạn bè từ khi còn nhỏ, trước khi sư tôn mất cũng có dặn dò, hộ tống nó vào kinh đi thi. Nghĩa bất dung từ, vả lại cứ để Tiểu đạo dạo một vòng nhân gian, trở về sẽ đấu cùng chúng sư huynh! Chương 01: Đi thi 3127 tự -… Một lúc sau, nữ nhân bên ngọn đèn lại phất tay ném ra.Vù! Chiếc nhẫn bay xuyên qua bức rèm vọt bắn ra ngoài, Dữu Khánh đưa taychụp lấy được, nhưng rõ ràng lớn hơn không ít.Hắn chậm rãi mở lòng bàn tay chụp chiếc nhẫn ra, ánh mắt mấy người đều chúý vào trong lòng bàn tay hắn, nhìn thấy được chiếc nhẫn đó quả thực đã to hơnrồi, hình dáng mặt nhẫn đã hoàn toàn thay đổi.Dữu Khánh lật xem, kỳ thực không phải thay đổi, chỉ là nhiều thêm một chiếcnhẫn khác, hai chiếc nhẫn trông giống nhau như đúc nhưng ăn khớp vào vớinhau thành một khối, khít lại với nhau thành một chiếc nhẫn, mặt nhẫn là haicon cá bơi âm dương giao phối.Hắn lật xem quan sát một hồi, dùng sức bóc ra, lại tách ra thành hai chiếc nhẫnđộc lập.“Triều tới khách tới, Tịch đi khách đi, âm dương hòa hợp, gọi là Triều Tịch.”Nữ nhân bên ngọn cô đăng ở trong phòng cất lên giọng nói nhỏ nhẹ giống nhưnói mớ, có thể nghe ra được nàng ta dường như đang chìm vào trong dòng suynghĩ nào đó.Thanh Nha và Cổ Thanh Chiếu thì càng thêm kinh nghi bất định, lúc này Cannương tựa như biểu lộ quá nhiều cảm xúc.Khi Dữu Khánh nghe được lời nói đó của đối phương, cuối cùng hắn cũng tìmthấy được sự khác nhau giữa hai chiếc nhẫn, mặt trong vành một chiếc nhẫn lànhẵn nhụi, một chiếc khác thì giữa mặt bên trong có khắc lõm, một đường chỉlõm.Hắn nhớ được chiếc nhẫn trên tay mình là bên trong không có chỉ lõm, nói cáchkhác, chiếc nhẫn có đường kẻ lõm đó là chiếc nhẫn trên tay đối phương, chiếcnhẫn trên tay mình hẳn gọi là “Triều giới”.Nhìn thấy điều này, đừng nói tới hắn, ngay cả Nam Trúc và Mục Ngạo Thiếtcũng xác nhận được, không sai, đúng là một chiếc nhẫn khác, và ngươi có thểnắm giữ chiếc nhẫn này cho dù không phải là người bọn hắn muốn tìm thì tấtnhiên cũng là người có liên quan tới mục đích chuyến đi này của bọn hắn.Thở dài ra một hơi, Dữu Khánh nhìn nhìn nữ nhân bên ngọn cô đăng, rồinghiêng đầu ra hiệu cho Mục Ngạo Thiết, “Giao người cho bà ta.”Lúc này Mục Ngạo Thiết mới giải trừ áp chế đối với Thanh Nha, giao ThanhNha cho Cổ Thanh Chiếu.Cổ Thanh Chiếu ôm ngang đại nam nhân này ở trên tay, hơi khom người chàongười trong phòng, sau đó xoay người rời đi.Sau khi nghe tiếng bước chân đã đi xa, Dữu Khánh hỏi: “Lời chúng ta muốnnói, có thể nói ra tại nơi đây hay không?”Nữ nhân trong nội sảnh: “Yên tâm, ta đã dặn dò muốn nói chuyện riêng cùngcác ngươi, bọn họ sẽ không nghe được nội dung chúng ta nói chuyện. Chiếc‘Triều giới’ trên tay ngươi là từ đâu mà có?”Dữu Khánh hơi suy nghĩ một chút, sau đó đáp: “Không tiện nói, trước tiên tacần xác nhận xem ngươi là ai đã, khi đã xác nhận được mối quan hệ giữa ngươivới chiếc nhẫn ‘Tịch giới’ này, lúc đó mới có thể quyết định có nên nói chongươi biết chúng ta có được chiếc nhẫn này từ đâu.”Ở một bên, Nam Trúc nghe vậy thì khẽ gật đầu, thể hiện đồng ý, thực sự là nơibọn họ có được chiếc nhẫn này không phải tầm thường, một khi để tiết lộ rangoài, đó sẽ là trời long đất lở.Nữ nhân bên ngọn đèn nói: “Các ngươi dán thông báo tìm thân đầy đường, bâygiờ đã nhìn thấy được chiếc ‘Tịch giới’ này lẽ nào còn không biết ta là ai?”Nam Trúc nhịn không được chen vào một câu, “Lẽ nào ngươi là Lệ Nương?”Nữ nhân trong phòng: “Là ta. Trước lúc Tiên phủ trầm tịch, ta sợ ca ca lại đếnMinh Hải tìm ta sẽ bất tiện, ta khẩn cấp nhờ người chuyển ‘Triều giới’ đến choca ca, suy nghĩ anh ấy có ‘Triều giới’ trong tay, Hải tộc nhìn thấy tự nhiên sẽđưa đến tiên phủ gặp mặt ta, nhưng không ngờ thời thế đổi thay, đã khó gặplại.”Cho dù đã có dự đoán, nhưng khi sư huynh đệ ba người nhận được xác nhận thìvẫn cảm thấy rất kinh ngạc.Nam Trúc lại kinh nghi hỏi: “Ngươi nhưng là đã sống mấy nghìn năm rồi?”Nữ nhân ngồi bên ngọn đèn vẫn bình tĩnh, không dao động: “Ta là tiên nhân,đồng thọ cùng thiên địa, sống mấy nghìn năm thì tính là cái gì.”Tiên nhân? Sư huynh đệ ba người nhìn nàng ta, vừa kinh ngạc vừa nghi ngờ.Nam Trúc nhịn không được, hỏi: “Nếu như ngươi thực sự là tiên nhân, trên đờinày còn có thể có chuyện đám Yêu giới Đại thánh đó sao? Gặp mặt cùng chúngta cần gì phải lén lút?”Nữ nhân: “Mục đích chúng sinh thành tiên là vì trường sinh, không phải vì đánhđánh giết giết? Không phải tất cả tiên đều thích đánh đánh giết giết. Xưngvương xưng bá như bọn họ vậy, với ta mà nói, chẳng có ý nghĩa gì? Có nói cácngươi cũng không hiểu, cần gì phải nhiều lời, còn là nói xem các ngươi từ đâucó được chiếc nhẫn này đi?”Kỳ thực, câu trả lời cho vấn đề đã rất rõ ràng, nhưng cả hai bên đều không chịutrực tiếp nói thẳng ra, đều đang làm bước xác định cuối cùng.Dữu Khánh vẫn chưa chịu dễ dàng thổ lộ ra nơi lấy được chiếc nhẫn, hỏi ngượclại: “Ngươi đã sớm biết rõ chúng ta đang tìm ngươi?”Nữ nhân ngồi bên bàn: “Các ngươi dán thông báo tìm thân đầy đường, nếu là tacòn không chú ý đến các ngươi, chẳng phải ta đã thành người mù rồi sao?”Dữu Khánh: “Cho nên về sau chúng ta bắt đầu gặp phải phiền phức, chuyệnVương Vấn Thiên hãm hại chúng ta đoán chừng cũng không thoát khỏi có liênquan với Thanh Nha đi? Và cả một số phiền phức sau đó nữa.”Nữ nhân bên đèn: “Không ngờ tới ngươi từ lâu đã biết rõ phía sau Thanh Nhacòn có Can nương là ta đây, nếu là như vậy, chuyện sau đó quả thực có phần dưthừa.”Dữu Khánh: “Mặt khác, cũng không phải là dư thừa, nếu như không phải cóchuyện sau đó, nếu không phải ‘Linh Tê trai’ trồi lên mặt nước, ta quả thật đoánkhông được Can nương phía sau Thanh Nha chính là Lệ Nương mà ta muốntìm, còn thật sự không biết sẽ bị ngươi giày vò thêm bao lâu nữa.”Nữ nhân trong phòng: “Chuyện của Linh Tê trai, hoặc nói là chuyện có liênquan tới lai lịch thực sự của ta, đám người Thanh Nha không biết rõ chút nào.Trái lại, năng lực của các ngươi đã vượt quá sự dự liệu của ta, ta không ngờrằng hành trình Tử Lan đảo các ngươi vậy mà có thể đảo khách thành chủ, còncó thể bắt được Thanh Nha, dẫn đến việc các ngươi đoán ra được có liên quantới ta.”Dữu Khánh: “Về ‘Linh Tê trai’, là ngươi cố ý để cho chúng ta tìm được đi?”Nữ nhân bên đèn: “Theo dõi hướng đi của các ngươi, thấy các ngươi muốn chạytrốn rời khỏi Ảo Vọng, đương nhiên là muốn lưu khách lại, vỉ vậy mà phải đảoqua cho các ngươi nhìn thấy.”Sư huynh đệ ba người nhớ lại ngày đó, đám cầm cờ phướn đi dạo kia đảo quatrước mặt mình, đột nhiên cảm thấy mình thật ngốc, đã bị người ta đùa giỡnvòng vòng mà không biết.Dữu Khánh có điểm nghiến răng, hỏi: “Nếu ngươi đã giao chiếc nhẫn cho ca cangươi, nếu đã biết rõ chúng ta cầm chiếc nhẫn tới đây rồi, ngươi hẳn phải biết rõchúng ta là do ca ca ngươi phái tới, vì sao còn phải nhiều lần hãm hại chúngta?”Nữ nhân bên ngọn cô đăng: “Ai có thể đảm bảo rằng người cầm chiếc nhẫn tớiđây thì nhất định là do ca ca ta phái tới? Ai có thể đảm bảo rằng không phải donhững thế lực vẫn luôn luôn cầu trường sinh kia lấy được rồi cầm tới đây lập bốcục? Ta đương nhiên là phải đùa nghịch các ngươi, thả vào trong nồi lần lượtrang xào các ngươi, tranh thủ tìm hiểu rõ ràng xem phía sau các ngươi có khảnăng ẩn giấu trợ lực nào không, để xác nhận xem có phải là có người đang bốcục hay không, lúc đó mới có thể quyết định có lộ diện gặp mặt các ngươi haykhông.”“Rang xào sao?” Nam Trúc nhớ tới những lần mạo hiểm hoặc là gặp phải thêthảm lúc trước, cất tiếng cười ha hả, “Ngươi có biết hay không thiếu một chútngươi đã đùa chết chúng ta rồi?”Nữ nhân bên ngọn cô đăng: “Yên tâm, ta luôn nhìn chằm chằm vào các ngươi,chỉ cần ta không có dự định để cho các ngươi chết, các ngươi tự nhiên khôngchết được.”Dữu Khánh: “Nhìn chằm chằm vào chúng ta? Tử Lan đảo thì nói như thế nào?Đừng cho là ta không biết, Thanh Nha đã khoanh tay đứng nhìn rồi, nếu nhưkhông phải chúng ta phản ứng nhanh, e rằng đã bị Long Hành Vân đùa chết.”Nữ nhân bên ngọn cô đăng:“Ta đã nói rồi, có một số việc Thanh Nha cũng không biết rõ tình hình. Cho dùhắn khoanh tay đứng nhìn, các ngươi cũng không chết được, nếu ta đã có thểsắp xếp để các ngươi đi Tử Lan đảo, đương nhiên sẽ có người thay ta tại Tử Lanđảo nhìn chằm chằm vào các ngươi, dù Ngân Sơn Hà xuất thủ cũng giết khôngđược các ngươi, trong lúc nguy cấp tự nhiên sẽ có người xuất thủ cứu cácngươi, không phải các ngươi đã gặp mặt hắn rồi sao chứ?”Nghe được lời này, sư huynh đệ ba người sửng sốt, trong đầu gần như cùng lúclóe lên một hình ảnh, là hình ảnh lão già câu cá bên bờ biển u tối kia.