Bán Tiên Dược Thiên Sầu Trong thâm sơn có một đạo quan, hương hỏa sớm đã điêu linh. Bỉ nhân bất tài, tuổi vừa mới mười chín, từ nhỏ đã là một gã đạo sĩ, phía trên có hơn mười vị sư huynh, phía dưới chỉ mình ta nhỏ nhất, tục xưng là Quan môn đệ tử. Sư môn quá nghèo, các sư huynh không chịu được kham khổ, may mắn chưởng môn sư tôn độ lượng, tùy ý chúng sư huynh giải tán rời đi. Về sau có ba vị sư huynh biết lạc đường mà quay lại, tuổi khá lớn, đều đã bốn mươi năm mươi. Nhờ được sư tôn ưu ái, trước khi mất truyền vị trí chưởng môn cho Tiểu đạo, nhưng mà vô luận là tuổi tác hay từng trải đều không thể phục chúng, ba vị sư huynh không phục. Sư môn bất hạnh, Tiểu đạo không phải trái hồng mềm, tuyệt không thoái nhượng, nội đấu cùng họ. Trong thôn dưới núi, có tân cử nhân, là bạn bè từ khi còn nhỏ, trước khi sư tôn mất cũng có dặn dò, hộ tống nó vào kinh đi thi. Nghĩa bất dung từ, vả lại cứ để Tiểu đạo dạo một vòng nhân gian, trở về sẽ đấu cùng chúng sư huynh! Chương 01: Đi thi 3127 tự -…

Chương 560: Hải Nữ cuối cùng (1)

Bán TiênTác giả: Dược Thiên SầuTruyện Tiên Hiệp Bán Tiên Dược Thiên Sầu Trong thâm sơn có một đạo quan, hương hỏa sớm đã điêu linh. Bỉ nhân bất tài, tuổi vừa mới mười chín, từ nhỏ đã là một gã đạo sĩ, phía trên có hơn mười vị sư huynh, phía dưới chỉ mình ta nhỏ nhất, tục xưng là Quan môn đệ tử. Sư môn quá nghèo, các sư huynh không chịu được kham khổ, may mắn chưởng môn sư tôn độ lượng, tùy ý chúng sư huynh giải tán rời đi. Về sau có ba vị sư huynh biết lạc đường mà quay lại, tuổi khá lớn, đều đã bốn mươi năm mươi. Nhờ được sư tôn ưu ái, trước khi mất truyền vị trí chưởng môn cho Tiểu đạo, nhưng mà vô luận là tuổi tác hay từng trải đều không thể phục chúng, ba vị sư huynh không phục. Sư môn bất hạnh, Tiểu đạo không phải trái hồng mềm, tuyệt không thoái nhượng, nội đấu cùng họ. Trong thôn dưới núi, có tân cử nhân, là bạn bè từ khi còn nhỏ, trước khi sư tôn mất cũng có dặn dò, hộ tống nó vào kinh đi thi. Nghĩa bất dung từ, vả lại cứ để Tiểu đạo dạo một vòng nhân gian, trở về sẽ đấu cùng chúng sư huynh! Chương 01: Đi thi 3127 tự -… Nam Trúc nói nhảm rất nhiều, trực tiếp mở miệng hỏi, “Lão già câu cá là ngườicủa ngươi?”Nữ nhân bên ngọn cô đăng: “Không quan trọng. Lời cũng đã nói đến nước nàyrồi, các ngươi vẫn còn không chịu nói ra chiếc nhẫn từ đâu mà có sao?”Sư huynh đệ ba người trầm mặc một hồi, Dữu Khánh vừa định thổ lộ, NamTrúc đột nhiên nói: “Vấn đề này rất quan trọng, vì để công bằng và hợp lý, vềđịa danh kia, chúng ta một người nói một chữ.”Dữu Khánh và Mục Ngạo Thiết cùng nhau quay đầu nhìn gã, gã đã nhận rađược, hỏi ngược lại hai người: “Thận trọng một chút, có gì không tốt sao?”Cả hai người không nói nên lời, nữ nhân bên ngọn cô đăng cũng trầm mặc ngồiđó không có hé răng nữa.Nam Trúc lại nói: “Ngươi hãy nghe cho kỹ, kim!”Nghe khẳng định là đã nghe, nhưng nữ nhân bên ngọn cô đăng cũng không cóphối hợp với hành động của gã, sau khi nghe được chữ “Kim” đó thì chậm rãithở dài, “Xem ra là sự thật, các ngươi quả thực đã tiến vào tiên phủ của HuyềnKim thượng tiên.”Khóe môi Nam Trúc giật giật, sư huynh đệ ba người cũng liếc nhìn nhau, lúcnày thì đúng rồi, nơi mà trong lòng mọi người đều biết rõ nhưng cũng khôngdám trực tiếp nói cho đối phương biết bây giờ đã được nói rõ ra bằng một cáchkhác, đã chứng minh được tính thỏa đáng trong thân phận mỗi bên.Dữu Khánh hỏi: “Ngươi thật sự là Lệ Nương sao? Ngươi thật sự đã sống mấynghìn năm sao?”Nữ nhân bên ngọn cô đăng hỏi ngược lại: “Chẳng lẽ không phải ca ca ta bảo cácngươi tới tìm ta?”Ý tứ trong lời nói rất đơn giản, ca ta có thể sống mấy nghìn năm, ta sống mấynghìn năm không được sao?Dữu Khánh: “Không sai, là hắn dặn dò chúng ta tới tìm ngươi.”Nữ nhân bên ngọn cô đăng bỗng nhiên biến đổi giọng điệu, “Vì sao chính hắnkhông tới tìm ta, trái lại phải nhờ cậy các ngươi?”Giọng điệu thay đổi nhưng dáng vẻ người ngồi ở đó vẫn không có bất kỳ phảnứng gì, vẫn đang nhìn chằm chằm vào ngọn đèn kia.“Trên người hắn bị hạ cấm chế nào đó, không thể rời khỏi Kim Khư…” Nói đếnđây, Dữu Khánh bỗng nhiên sửng sốt, trên mặt hình như có sự chợt hiểu nào đó,“Ngươi nói ngươi là tiên nhân? Lúc trước tại trong một tòa cổ mộ, chúng tacũng nhìn thấy một người, cũng sống mấy nghìn năm, cũng tự xưng là ‘Tiên’,về sau bị mấy cao thủ liên thủ giết chết tại Tiểu Vân gian.Ngươi chắc hẳn cũng có nghe nói qua về nàng ta, nàng ta tên là Vân Hề, trênngười nàng ta cũng có cấm chế nào đó, bản thể vĩnh viễn bị vây ở tại Tiểu Vângian. Trên người ca ca ngươi thượng cũng có cấm chế nào đó, không thể rờikhỏi Kim Khư. Trên… trên người ngươi có phải cũng có cấm chế hay không,ngươi bị vây khốn tại Minh Hải không thể rời đi?”Dựa vào kinh nghiệm và cảm giác của hắn, vào lúc này hắn đột nhiên nhận thứcđược, trước khi mỗi một tiên phủ đóng lại thì dường như đều sử dụng một thủđoạn ước thúc nào đó hạ lên người nhân viên lưu thủ, để tránh bị làm xằng làmbậy.Đối với vấn đề này, nữ nhân bên ngọn cô đăng từ chối cho ý kiến, hỏi ngược lại:“Hắn không thể rời đi, vậy các ngươi làm sao có thể đi vào? Không phải lối ravào Kim Khư đã bị phong ấn từ lâu rồi sao?”Dữu Khánh trầm mặc một hồi, đáp: “Chưa bị phong ấn. Nói đến cùng vẫn là cóliên quan tới ngươi. Người phụ trách hoàn thành phong ấn Kim Khư chính là caca của ngươi. Nhưng ca ca ngươi ẩn giấu tư tâm, lưu lại cơ hội để huynh muộicó thể gặp mặt, vì vậy mà không tuân lệnh triệu hồi Cầm kích thủ vệ ở bênngoài để hoàn toàn phong kín cửa ra vào. Vì vậy chúng ta mới lợi dụng sơ hởđó để xông vào, nhưng bây giờ thì đã triệt để phong kín, hẳn là chính tay ca cangươi phong kín, có thể mở ra lại từ bên trong hay không thì ta không biếtđược…”Nữ nhân bên ngọn cô đăng hai tay vịn cạnh bàn, “Không phong ấn, vậy mà lạikhông có phong ấn, vậy mà cũng giống như Tiểu Vân gian, ca ca vẫn luôn chờđợi ta, vẫn luôn đang đợi ta…”Dữu Khánh: “Hắn bảo chúng ta tới tìm ngươi, nói rằng ngươi đã trải qua Thiêntuyền tẩy thân, chắc hẳn còn sống. Đưa chiếc nhẫn này cho chúng ta, nói là khingươi nhìn thấy chiếc nhẫn này thì sẽ biết rõ lai lịch của chúng ta, bảo chúng tanói cho ngươi biết tình trạng của hắn…”Thực ra thì vị hoàng kim đại lực sĩ kia là dặn dò Ngô Hắc đi tìm người, nhưngbị hắn ôm việc này vào trên người mình, nhưng hắn cũng không làm lỡ việcnày, coi như đã hoàn thành được lời dặn dò của Hoàng kim đại lực sĩ, chuyểnlời thông báo tình hình của hắn cho muội muội Lệ Nương được biết.Nào ngờ khi Lệ Nương nghe được thông tin đó thì đột nhiên đứng lên, tâm tìnhtrở nên cực kỳ kích động, xoay người lại đối diện với bọn họ, “Các ngươi nói caca ta đã biến thành cự nhân? Còn biến thành Hoàng kim cự nhân không có nhụcthân sao?”Sư huynh đệ ba người kinh ngạc, cũng hiếu kì với tướng mạo của nàng ta,nhưng mà Lệ Nương giấu mình trong chiếc áo choàng lại đưa lưng về ánh đènkhiến người ta không thể nhìn thấy rõ khuôn mặt.Dữu Khánh: “Đúng vậy, ngươi không biết sao?”Thân thể Lệ Nương rõ ràng đang run rẩy cầm cập, “Bọn họ vậy mà cũng đãbiến anh ấy thành lực sĩ rồi!”Sư huynh đệ ba người nhìn nhau, không thể hiểu được giọng nói run rẩy của nữnhân này rốt cuộc đại biểu cho điều gì, nhưng có thể cảm nhận được tronggiọng nói của nàng ta ẩn chứa sự phẫn nộ.Một lúc lâu sau, nàng ta mới khôi phục lại bình tĩnh, hỏi: “Chỉ những điều nàysao?”Dữu Khánh: “Hắn nhờ chúng ta chuyển lời chỉ có chừng đó, việc khác thì chínhlà một ít nghi vấn mà chúng ta thỉnh giáo hắn, hắn cũng không biết rõ tình hình,bảo chúng ta tới thỉnh giáo ngươi, đây cũng là một trong những lí do hắn có thểnhờ vả chúng ta tới tìm ngươi.”Lệ Nương: “Nghi vấn gì?”Dữu Khánh: “Thiên tuyền ở đâu? Ca ca ngươi nói, ngươi đã trải qua Thiêntuyền tẩy thân, bảo chúng ta tới hỏi ngươi.”“Thiên tuyền?” Lệ Nương hỏi ngược lại một câu, sau đó vậy mà lại nở nụ cười,phát ra tiếng cười khẽ, trong tiếng cười có chứa mấy phần ẩn ý khiến người khóthể giải thích, “Các ngươi muốn tìm Thiên tuyền sao? Thám Hoa lang đượcxưng là thiên hạ đệ nhất tài tử cũng muốn cầu trường sinh sao?”Dữu Khánh lại nghĩa chính ngôn từ, nói: “Chúng ta không phải hứng thú đốivới trường sinh, mà vì khi tại Kim Khư vô tình nhiễm phải Địa tuyền, khiến chothân thể bị ảnh hưởng rất lớn, định mượn dùng Thiên tuyền để khôi phục lạibình thường. Ca ngươi nói hắn rằng hắn cũng bó tay, bảo chúng ta tới tìmngươi.”Lệ Nương không hiểu, hỏi: “Lỡ nhiễm phải Địa tuyền thì thế nào?”Dữu Khánh lập tức keng một tiếng rút kiếm cầm trong tay, hất đầu nói: “LãoCửu.”Mục Ngạo Thiết hiểu ý, lập tức xé mở vạt áo, kéo cổ áo xuống, xoay người lại.Dữu Khánh một tay kéo cổ áo y ra, đưa tay lên mũi kiếm rạch xuống vị trí lồilên sau cổ của y, đã có chuẩn bị, Mục Ngạo Thiết thi pháp kiềm chế không chomáu chảy ra. Dữu Khánh đưa hai ngón tay đưa vào phần da thịt bị cắt, tách mởvết rạch ra, để lộ phần khớp xương gồ lên, khớp xương đó đã hơn phân nửa biếnthành vàng kim, lập lòe ánh sáng dưới ánh đèn chiếu rọi.“Vì giúp ca ngươi thủ hộ Tiên cung, khi chúng ta chiến đấu với đám tặc nhânxâm nhập thì bị nước Địa tuyền hất tung lên người, không chỉ có hắn, cả haichúng ta đều xuất hiện loại bệnh trạng này.”Dữu Khánh nói rất chính đáng nghiêm chỉnh. Nam Trúc và Mục Ngạo Thiếtnhưng là không ngừng oán thầm, lúc đó là người nào cứ muốn nhào vào trongĐịa tuyền, muốn kéo lại cũng kéo không được a, kết quả khiến mọi người đềubị hại cho thê thảm.Đương nhiên, việc đã đến nước này, bọn họ cũng không có khả năng bắt bẻ hắn,nếu không sẽ chẳng khác gì hại chính mình.

Bán TiênTác giả: Dược Thiên SầuTruyện Tiên Hiệp Bán Tiên Dược Thiên Sầu Trong thâm sơn có một đạo quan, hương hỏa sớm đã điêu linh. Bỉ nhân bất tài, tuổi vừa mới mười chín, từ nhỏ đã là một gã đạo sĩ, phía trên có hơn mười vị sư huynh, phía dưới chỉ mình ta nhỏ nhất, tục xưng là Quan môn đệ tử. Sư môn quá nghèo, các sư huynh không chịu được kham khổ, may mắn chưởng môn sư tôn độ lượng, tùy ý chúng sư huynh giải tán rời đi. Về sau có ba vị sư huynh biết lạc đường mà quay lại, tuổi khá lớn, đều đã bốn mươi năm mươi. Nhờ được sư tôn ưu ái, trước khi mất truyền vị trí chưởng môn cho Tiểu đạo, nhưng mà vô luận là tuổi tác hay từng trải đều không thể phục chúng, ba vị sư huynh không phục. Sư môn bất hạnh, Tiểu đạo không phải trái hồng mềm, tuyệt không thoái nhượng, nội đấu cùng họ. Trong thôn dưới núi, có tân cử nhân, là bạn bè từ khi còn nhỏ, trước khi sư tôn mất cũng có dặn dò, hộ tống nó vào kinh đi thi. Nghĩa bất dung từ, vả lại cứ để Tiểu đạo dạo một vòng nhân gian, trở về sẽ đấu cùng chúng sư huynh! Chương 01: Đi thi 3127 tự -… Nam Trúc nói nhảm rất nhiều, trực tiếp mở miệng hỏi, “Lão già câu cá là ngườicủa ngươi?”Nữ nhân bên ngọn cô đăng: “Không quan trọng. Lời cũng đã nói đến nước nàyrồi, các ngươi vẫn còn không chịu nói ra chiếc nhẫn từ đâu mà có sao?”Sư huynh đệ ba người trầm mặc một hồi, Dữu Khánh vừa định thổ lộ, NamTrúc đột nhiên nói: “Vấn đề này rất quan trọng, vì để công bằng và hợp lý, vềđịa danh kia, chúng ta một người nói một chữ.”Dữu Khánh và Mục Ngạo Thiết cùng nhau quay đầu nhìn gã, gã đã nhận rađược, hỏi ngược lại hai người: “Thận trọng một chút, có gì không tốt sao?”Cả hai người không nói nên lời, nữ nhân bên ngọn cô đăng cũng trầm mặc ngồiđó không có hé răng nữa.Nam Trúc lại nói: “Ngươi hãy nghe cho kỹ, kim!”Nghe khẳng định là đã nghe, nhưng nữ nhân bên ngọn cô đăng cũng không cóphối hợp với hành động của gã, sau khi nghe được chữ “Kim” đó thì chậm rãithở dài, “Xem ra là sự thật, các ngươi quả thực đã tiến vào tiên phủ của HuyềnKim thượng tiên.”Khóe môi Nam Trúc giật giật, sư huynh đệ ba người cũng liếc nhìn nhau, lúcnày thì đúng rồi, nơi mà trong lòng mọi người đều biết rõ nhưng cũng khôngdám trực tiếp nói cho đối phương biết bây giờ đã được nói rõ ra bằng một cáchkhác, đã chứng minh được tính thỏa đáng trong thân phận mỗi bên.Dữu Khánh hỏi: “Ngươi thật sự là Lệ Nương sao? Ngươi thật sự đã sống mấynghìn năm sao?”Nữ nhân bên ngọn cô đăng hỏi ngược lại: “Chẳng lẽ không phải ca ca ta bảo cácngươi tới tìm ta?”Ý tứ trong lời nói rất đơn giản, ca ta có thể sống mấy nghìn năm, ta sống mấynghìn năm không được sao?Dữu Khánh: “Không sai, là hắn dặn dò chúng ta tới tìm ngươi.”Nữ nhân bên ngọn cô đăng bỗng nhiên biến đổi giọng điệu, “Vì sao chính hắnkhông tới tìm ta, trái lại phải nhờ cậy các ngươi?”Giọng điệu thay đổi nhưng dáng vẻ người ngồi ở đó vẫn không có bất kỳ phảnứng gì, vẫn đang nhìn chằm chằm vào ngọn đèn kia.“Trên người hắn bị hạ cấm chế nào đó, không thể rời khỏi Kim Khư…” Nói đếnđây, Dữu Khánh bỗng nhiên sửng sốt, trên mặt hình như có sự chợt hiểu nào đó,“Ngươi nói ngươi là tiên nhân? Lúc trước tại trong một tòa cổ mộ, chúng tacũng nhìn thấy một người, cũng sống mấy nghìn năm, cũng tự xưng là ‘Tiên’,về sau bị mấy cao thủ liên thủ giết chết tại Tiểu Vân gian.Ngươi chắc hẳn cũng có nghe nói qua về nàng ta, nàng ta tên là Vân Hề, trênngười nàng ta cũng có cấm chế nào đó, bản thể vĩnh viễn bị vây ở tại Tiểu Vângian. Trên người ca ca ngươi thượng cũng có cấm chế nào đó, không thể rờikhỏi Kim Khư. Trên… trên người ngươi có phải cũng có cấm chế hay không,ngươi bị vây khốn tại Minh Hải không thể rời đi?”Dựa vào kinh nghiệm và cảm giác của hắn, vào lúc này hắn đột nhiên nhận thứcđược, trước khi mỗi một tiên phủ đóng lại thì dường như đều sử dụng một thủđoạn ước thúc nào đó hạ lên người nhân viên lưu thủ, để tránh bị làm xằng làmbậy.Đối với vấn đề này, nữ nhân bên ngọn cô đăng từ chối cho ý kiến, hỏi ngược lại:“Hắn không thể rời đi, vậy các ngươi làm sao có thể đi vào? Không phải lối ravào Kim Khư đã bị phong ấn từ lâu rồi sao?”Dữu Khánh trầm mặc một hồi, đáp: “Chưa bị phong ấn. Nói đến cùng vẫn là cóliên quan tới ngươi. Người phụ trách hoàn thành phong ấn Kim Khư chính là caca của ngươi. Nhưng ca ca ngươi ẩn giấu tư tâm, lưu lại cơ hội để huynh muộicó thể gặp mặt, vì vậy mà không tuân lệnh triệu hồi Cầm kích thủ vệ ở bênngoài để hoàn toàn phong kín cửa ra vào. Vì vậy chúng ta mới lợi dụng sơ hởđó để xông vào, nhưng bây giờ thì đã triệt để phong kín, hẳn là chính tay ca cangươi phong kín, có thể mở ra lại từ bên trong hay không thì ta không biếtđược…”Nữ nhân bên ngọn cô đăng hai tay vịn cạnh bàn, “Không phong ấn, vậy mà lạikhông có phong ấn, vậy mà cũng giống như Tiểu Vân gian, ca ca vẫn luôn chờđợi ta, vẫn luôn đang đợi ta…”Dữu Khánh: “Hắn bảo chúng ta tới tìm ngươi, nói rằng ngươi đã trải qua Thiêntuyền tẩy thân, chắc hẳn còn sống. Đưa chiếc nhẫn này cho chúng ta, nói là khingươi nhìn thấy chiếc nhẫn này thì sẽ biết rõ lai lịch của chúng ta, bảo chúng tanói cho ngươi biết tình trạng của hắn…”Thực ra thì vị hoàng kim đại lực sĩ kia là dặn dò Ngô Hắc đi tìm người, nhưngbị hắn ôm việc này vào trên người mình, nhưng hắn cũng không làm lỡ việcnày, coi như đã hoàn thành được lời dặn dò của Hoàng kim đại lực sĩ, chuyểnlời thông báo tình hình của hắn cho muội muội Lệ Nương được biết.Nào ngờ khi Lệ Nương nghe được thông tin đó thì đột nhiên đứng lên, tâm tìnhtrở nên cực kỳ kích động, xoay người lại đối diện với bọn họ, “Các ngươi nói caca ta đã biến thành cự nhân? Còn biến thành Hoàng kim cự nhân không có nhụcthân sao?”Sư huynh đệ ba người kinh ngạc, cũng hiếu kì với tướng mạo của nàng ta,nhưng mà Lệ Nương giấu mình trong chiếc áo choàng lại đưa lưng về ánh đènkhiến người ta không thể nhìn thấy rõ khuôn mặt.Dữu Khánh: “Đúng vậy, ngươi không biết sao?”Thân thể Lệ Nương rõ ràng đang run rẩy cầm cập, “Bọn họ vậy mà cũng đãbiến anh ấy thành lực sĩ rồi!”Sư huynh đệ ba người nhìn nhau, không thể hiểu được giọng nói run rẩy của nữnhân này rốt cuộc đại biểu cho điều gì, nhưng có thể cảm nhận được tronggiọng nói của nàng ta ẩn chứa sự phẫn nộ.Một lúc lâu sau, nàng ta mới khôi phục lại bình tĩnh, hỏi: “Chỉ những điều nàysao?”Dữu Khánh: “Hắn nhờ chúng ta chuyển lời chỉ có chừng đó, việc khác thì chínhlà một ít nghi vấn mà chúng ta thỉnh giáo hắn, hắn cũng không biết rõ tình hình,bảo chúng ta tới thỉnh giáo ngươi, đây cũng là một trong những lí do hắn có thểnhờ vả chúng ta tới tìm ngươi.”Lệ Nương: “Nghi vấn gì?”Dữu Khánh: “Thiên tuyền ở đâu? Ca ca ngươi nói, ngươi đã trải qua Thiêntuyền tẩy thân, bảo chúng ta tới hỏi ngươi.”“Thiên tuyền?” Lệ Nương hỏi ngược lại một câu, sau đó vậy mà lại nở nụ cười,phát ra tiếng cười khẽ, trong tiếng cười có chứa mấy phần ẩn ý khiến người khóthể giải thích, “Các ngươi muốn tìm Thiên tuyền sao? Thám Hoa lang đượcxưng là thiên hạ đệ nhất tài tử cũng muốn cầu trường sinh sao?”Dữu Khánh lại nghĩa chính ngôn từ, nói: “Chúng ta không phải hứng thú đốivới trường sinh, mà vì khi tại Kim Khư vô tình nhiễm phải Địa tuyền, khiến chothân thể bị ảnh hưởng rất lớn, định mượn dùng Thiên tuyền để khôi phục lạibình thường. Ca ngươi nói hắn rằng hắn cũng bó tay, bảo chúng ta tới tìmngươi.”Lệ Nương không hiểu, hỏi: “Lỡ nhiễm phải Địa tuyền thì thế nào?”Dữu Khánh lập tức keng một tiếng rút kiếm cầm trong tay, hất đầu nói: “LãoCửu.”Mục Ngạo Thiết hiểu ý, lập tức xé mở vạt áo, kéo cổ áo xuống, xoay người lại.Dữu Khánh một tay kéo cổ áo y ra, đưa tay lên mũi kiếm rạch xuống vị trí lồilên sau cổ của y, đã có chuẩn bị, Mục Ngạo Thiết thi pháp kiềm chế không chomáu chảy ra. Dữu Khánh đưa hai ngón tay đưa vào phần da thịt bị cắt, tách mởvết rạch ra, để lộ phần khớp xương gồ lên, khớp xương đó đã hơn phân nửa biếnthành vàng kim, lập lòe ánh sáng dưới ánh đèn chiếu rọi.“Vì giúp ca ngươi thủ hộ Tiên cung, khi chúng ta chiến đấu với đám tặc nhânxâm nhập thì bị nước Địa tuyền hất tung lên người, không chỉ có hắn, cả haichúng ta đều xuất hiện loại bệnh trạng này.”Dữu Khánh nói rất chính đáng nghiêm chỉnh. Nam Trúc và Mục Ngạo Thiếtnhưng là không ngừng oán thầm, lúc đó là người nào cứ muốn nhào vào trongĐịa tuyền, muốn kéo lại cũng kéo không được a, kết quả khiến mọi người đềubị hại cho thê thảm.Đương nhiên, việc đã đến nước này, bọn họ cũng không có khả năng bắt bẻ hắn,nếu không sẽ chẳng khác gì hại chính mình.

Bán TiênTác giả: Dược Thiên SầuTruyện Tiên Hiệp Bán Tiên Dược Thiên Sầu Trong thâm sơn có một đạo quan, hương hỏa sớm đã điêu linh. Bỉ nhân bất tài, tuổi vừa mới mười chín, từ nhỏ đã là một gã đạo sĩ, phía trên có hơn mười vị sư huynh, phía dưới chỉ mình ta nhỏ nhất, tục xưng là Quan môn đệ tử. Sư môn quá nghèo, các sư huynh không chịu được kham khổ, may mắn chưởng môn sư tôn độ lượng, tùy ý chúng sư huynh giải tán rời đi. Về sau có ba vị sư huynh biết lạc đường mà quay lại, tuổi khá lớn, đều đã bốn mươi năm mươi. Nhờ được sư tôn ưu ái, trước khi mất truyền vị trí chưởng môn cho Tiểu đạo, nhưng mà vô luận là tuổi tác hay từng trải đều không thể phục chúng, ba vị sư huynh không phục. Sư môn bất hạnh, Tiểu đạo không phải trái hồng mềm, tuyệt không thoái nhượng, nội đấu cùng họ. Trong thôn dưới núi, có tân cử nhân, là bạn bè từ khi còn nhỏ, trước khi sư tôn mất cũng có dặn dò, hộ tống nó vào kinh đi thi. Nghĩa bất dung từ, vả lại cứ để Tiểu đạo dạo một vòng nhân gian, trở về sẽ đấu cùng chúng sư huynh! Chương 01: Đi thi 3127 tự -… Nam Trúc nói nhảm rất nhiều, trực tiếp mở miệng hỏi, “Lão già câu cá là ngườicủa ngươi?”Nữ nhân bên ngọn cô đăng: “Không quan trọng. Lời cũng đã nói đến nước nàyrồi, các ngươi vẫn còn không chịu nói ra chiếc nhẫn từ đâu mà có sao?”Sư huynh đệ ba người trầm mặc một hồi, Dữu Khánh vừa định thổ lộ, NamTrúc đột nhiên nói: “Vấn đề này rất quan trọng, vì để công bằng và hợp lý, vềđịa danh kia, chúng ta một người nói một chữ.”Dữu Khánh và Mục Ngạo Thiết cùng nhau quay đầu nhìn gã, gã đã nhận rađược, hỏi ngược lại hai người: “Thận trọng một chút, có gì không tốt sao?”Cả hai người không nói nên lời, nữ nhân bên ngọn cô đăng cũng trầm mặc ngồiđó không có hé răng nữa.Nam Trúc lại nói: “Ngươi hãy nghe cho kỹ, kim!”Nghe khẳng định là đã nghe, nhưng nữ nhân bên ngọn cô đăng cũng không cóphối hợp với hành động của gã, sau khi nghe được chữ “Kim” đó thì chậm rãithở dài, “Xem ra là sự thật, các ngươi quả thực đã tiến vào tiên phủ của HuyềnKim thượng tiên.”Khóe môi Nam Trúc giật giật, sư huynh đệ ba người cũng liếc nhìn nhau, lúcnày thì đúng rồi, nơi mà trong lòng mọi người đều biết rõ nhưng cũng khôngdám trực tiếp nói cho đối phương biết bây giờ đã được nói rõ ra bằng một cáchkhác, đã chứng minh được tính thỏa đáng trong thân phận mỗi bên.Dữu Khánh hỏi: “Ngươi thật sự là Lệ Nương sao? Ngươi thật sự đã sống mấynghìn năm sao?”Nữ nhân bên ngọn cô đăng hỏi ngược lại: “Chẳng lẽ không phải ca ca ta bảo cácngươi tới tìm ta?”Ý tứ trong lời nói rất đơn giản, ca ta có thể sống mấy nghìn năm, ta sống mấynghìn năm không được sao?Dữu Khánh: “Không sai, là hắn dặn dò chúng ta tới tìm ngươi.”Nữ nhân bên ngọn cô đăng bỗng nhiên biến đổi giọng điệu, “Vì sao chính hắnkhông tới tìm ta, trái lại phải nhờ cậy các ngươi?”Giọng điệu thay đổi nhưng dáng vẻ người ngồi ở đó vẫn không có bất kỳ phảnứng gì, vẫn đang nhìn chằm chằm vào ngọn đèn kia.“Trên người hắn bị hạ cấm chế nào đó, không thể rời khỏi Kim Khư…” Nói đếnđây, Dữu Khánh bỗng nhiên sửng sốt, trên mặt hình như có sự chợt hiểu nào đó,“Ngươi nói ngươi là tiên nhân? Lúc trước tại trong một tòa cổ mộ, chúng tacũng nhìn thấy một người, cũng sống mấy nghìn năm, cũng tự xưng là ‘Tiên’,về sau bị mấy cao thủ liên thủ giết chết tại Tiểu Vân gian.Ngươi chắc hẳn cũng có nghe nói qua về nàng ta, nàng ta tên là Vân Hề, trênngười nàng ta cũng có cấm chế nào đó, bản thể vĩnh viễn bị vây ở tại Tiểu Vângian. Trên người ca ca ngươi thượng cũng có cấm chế nào đó, không thể rờikhỏi Kim Khư. Trên… trên người ngươi có phải cũng có cấm chế hay không,ngươi bị vây khốn tại Minh Hải không thể rời đi?”Dựa vào kinh nghiệm và cảm giác của hắn, vào lúc này hắn đột nhiên nhận thứcđược, trước khi mỗi một tiên phủ đóng lại thì dường như đều sử dụng một thủđoạn ước thúc nào đó hạ lên người nhân viên lưu thủ, để tránh bị làm xằng làmbậy.Đối với vấn đề này, nữ nhân bên ngọn cô đăng từ chối cho ý kiến, hỏi ngược lại:“Hắn không thể rời đi, vậy các ngươi làm sao có thể đi vào? Không phải lối ravào Kim Khư đã bị phong ấn từ lâu rồi sao?”Dữu Khánh trầm mặc một hồi, đáp: “Chưa bị phong ấn. Nói đến cùng vẫn là cóliên quan tới ngươi. Người phụ trách hoàn thành phong ấn Kim Khư chính là caca của ngươi. Nhưng ca ca ngươi ẩn giấu tư tâm, lưu lại cơ hội để huynh muộicó thể gặp mặt, vì vậy mà không tuân lệnh triệu hồi Cầm kích thủ vệ ở bênngoài để hoàn toàn phong kín cửa ra vào. Vì vậy chúng ta mới lợi dụng sơ hởđó để xông vào, nhưng bây giờ thì đã triệt để phong kín, hẳn là chính tay ca cangươi phong kín, có thể mở ra lại từ bên trong hay không thì ta không biếtđược…”Nữ nhân bên ngọn cô đăng hai tay vịn cạnh bàn, “Không phong ấn, vậy mà lạikhông có phong ấn, vậy mà cũng giống như Tiểu Vân gian, ca ca vẫn luôn chờđợi ta, vẫn luôn đang đợi ta…”Dữu Khánh: “Hắn bảo chúng ta tới tìm ngươi, nói rằng ngươi đã trải qua Thiêntuyền tẩy thân, chắc hẳn còn sống. Đưa chiếc nhẫn này cho chúng ta, nói là khingươi nhìn thấy chiếc nhẫn này thì sẽ biết rõ lai lịch của chúng ta, bảo chúng tanói cho ngươi biết tình trạng của hắn…”Thực ra thì vị hoàng kim đại lực sĩ kia là dặn dò Ngô Hắc đi tìm người, nhưngbị hắn ôm việc này vào trên người mình, nhưng hắn cũng không làm lỡ việcnày, coi như đã hoàn thành được lời dặn dò của Hoàng kim đại lực sĩ, chuyểnlời thông báo tình hình của hắn cho muội muội Lệ Nương được biết.Nào ngờ khi Lệ Nương nghe được thông tin đó thì đột nhiên đứng lên, tâm tìnhtrở nên cực kỳ kích động, xoay người lại đối diện với bọn họ, “Các ngươi nói caca ta đã biến thành cự nhân? Còn biến thành Hoàng kim cự nhân không có nhụcthân sao?”Sư huynh đệ ba người kinh ngạc, cũng hiếu kì với tướng mạo của nàng ta,nhưng mà Lệ Nương giấu mình trong chiếc áo choàng lại đưa lưng về ánh đènkhiến người ta không thể nhìn thấy rõ khuôn mặt.Dữu Khánh: “Đúng vậy, ngươi không biết sao?”Thân thể Lệ Nương rõ ràng đang run rẩy cầm cập, “Bọn họ vậy mà cũng đãbiến anh ấy thành lực sĩ rồi!”Sư huynh đệ ba người nhìn nhau, không thể hiểu được giọng nói run rẩy của nữnhân này rốt cuộc đại biểu cho điều gì, nhưng có thể cảm nhận được tronggiọng nói của nàng ta ẩn chứa sự phẫn nộ.Một lúc lâu sau, nàng ta mới khôi phục lại bình tĩnh, hỏi: “Chỉ những điều nàysao?”Dữu Khánh: “Hắn nhờ chúng ta chuyển lời chỉ có chừng đó, việc khác thì chínhlà một ít nghi vấn mà chúng ta thỉnh giáo hắn, hắn cũng không biết rõ tình hình,bảo chúng ta tới thỉnh giáo ngươi, đây cũng là một trong những lí do hắn có thểnhờ vả chúng ta tới tìm ngươi.”Lệ Nương: “Nghi vấn gì?”Dữu Khánh: “Thiên tuyền ở đâu? Ca ca ngươi nói, ngươi đã trải qua Thiêntuyền tẩy thân, bảo chúng ta tới hỏi ngươi.”“Thiên tuyền?” Lệ Nương hỏi ngược lại một câu, sau đó vậy mà lại nở nụ cười,phát ra tiếng cười khẽ, trong tiếng cười có chứa mấy phần ẩn ý khiến người khóthể giải thích, “Các ngươi muốn tìm Thiên tuyền sao? Thám Hoa lang đượcxưng là thiên hạ đệ nhất tài tử cũng muốn cầu trường sinh sao?”Dữu Khánh lại nghĩa chính ngôn từ, nói: “Chúng ta không phải hứng thú đốivới trường sinh, mà vì khi tại Kim Khư vô tình nhiễm phải Địa tuyền, khiến chothân thể bị ảnh hưởng rất lớn, định mượn dùng Thiên tuyền để khôi phục lạibình thường. Ca ngươi nói hắn rằng hắn cũng bó tay, bảo chúng ta tới tìmngươi.”Lệ Nương không hiểu, hỏi: “Lỡ nhiễm phải Địa tuyền thì thế nào?”Dữu Khánh lập tức keng một tiếng rút kiếm cầm trong tay, hất đầu nói: “LãoCửu.”Mục Ngạo Thiết hiểu ý, lập tức xé mở vạt áo, kéo cổ áo xuống, xoay người lại.Dữu Khánh một tay kéo cổ áo y ra, đưa tay lên mũi kiếm rạch xuống vị trí lồilên sau cổ của y, đã có chuẩn bị, Mục Ngạo Thiết thi pháp kiềm chế không chomáu chảy ra. Dữu Khánh đưa hai ngón tay đưa vào phần da thịt bị cắt, tách mởvết rạch ra, để lộ phần khớp xương gồ lên, khớp xương đó đã hơn phân nửa biếnthành vàng kim, lập lòe ánh sáng dưới ánh đèn chiếu rọi.“Vì giúp ca ngươi thủ hộ Tiên cung, khi chúng ta chiến đấu với đám tặc nhânxâm nhập thì bị nước Địa tuyền hất tung lên người, không chỉ có hắn, cả haichúng ta đều xuất hiện loại bệnh trạng này.”Dữu Khánh nói rất chính đáng nghiêm chỉnh. Nam Trúc và Mục Ngạo Thiếtnhưng là không ngừng oán thầm, lúc đó là người nào cứ muốn nhào vào trongĐịa tuyền, muốn kéo lại cũng kéo không được a, kết quả khiến mọi người đềubị hại cho thê thảm.Đương nhiên, việc đã đến nước này, bọn họ cũng không có khả năng bắt bẻ hắn,nếu không sẽ chẳng khác gì hại chính mình.

Chương 560: Hải Nữ cuối cùng (1)