Bán Tiên Dược Thiên Sầu Trong thâm sơn có một đạo quan, hương hỏa sớm đã điêu linh. Bỉ nhân bất tài, tuổi vừa mới mười chín, từ nhỏ đã là một gã đạo sĩ, phía trên có hơn mười vị sư huynh, phía dưới chỉ mình ta nhỏ nhất, tục xưng là Quan môn đệ tử. Sư môn quá nghèo, các sư huynh không chịu được kham khổ, may mắn chưởng môn sư tôn độ lượng, tùy ý chúng sư huynh giải tán rời đi. Về sau có ba vị sư huynh biết lạc đường mà quay lại, tuổi khá lớn, đều đã bốn mươi năm mươi. Nhờ được sư tôn ưu ái, trước khi mất truyền vị trí chưởng môn cho Tiểu đạo, nhưng mà vô luận là tuổi tác hay từng trải đều không thể phục chúng, ba vị sư huynh không phục. Sư môn bất hạnh, Tiểu đạo không phải trái hồng mềm, tuyệt không thoái nhượng, nội đấu cùng họ. Trong thôn dưới núi, có tân cử nhân, là bạn bè từ khi còn nhỏ, trước khi sư tôn mất cũng có dặn dò, hộ tống nó vào kinh đi thi. Nghĩa bất dung từ, vả lại cứ để Tiểu đạo dạo một vòng nhân gian, trở về sẽ đấu cùng chúng sư huynh! Chương 01: Đi thi 3127 tự -…
Chương 580: Chân dung (1)
Bán TiênTác giả: Dược Thiên SầuTruyện Tiên Hiệp Bán Tiên Dược Thiên Sầu Trong thâm sơn có một đạo quan, hương hỏa sớm đã điêu linh. Bỉ nhân bất tài, tuổi vừa mới mười chín, từ nhỏ đã là một gã đạo sĩ, phía trên có hơn mười vị sư huynh, phía dưới chỉ mình ta nhỏ nhất, tục xưng là Quan môn đệ tử. Sư môn quá nghèo, các sư huynh không chịu được kham khổ, may mắn chưởng môn sư tôn độ lượng, tùy ý chúng sư huynh giải tán rời đi. Về sau có ba vị sư huynh biết lạc đường mà quay lại, tuổi khá lớn, đều đã bốn mươi năm mươi. Nhờ được sư tôn ưu ái, trước khi mất truyền vị trí chưởng môn cho Tiểu đạo, nhưng mà vô luận là tuổi tác hay từng trải đều không thể phục chúng, ba vị sư huynh không phục. Sư môn bất hạnh, Tiểu đạo không phải trái hồng mềm, tuyệt không thoái nhượng, nội đấu cùng họ. Trong thôn dưới núi, có tân cử nhân, là bạn bè từ khi còn nhỏ, trước khi sư tôn mất cũng có dặn dò, hộ tống nó vào kinh đi thi. Nghĩa bất dung từ, vả lại cứ để Tiểu đạo dạo một vòng nhân gian, trở về sẽ đấu cùng chúng sư huynh! Chương 01: Đi thi 3127 tự -… Trời cao đêm tối, một vài vì sao lấp lánh sáng ngời đặc biệt rõ ràng.Từng đống lửa hừng hực cháy lên rọi sáng bên trong doanh trại, dòng người qualại đi tới trước bếp xếp chồng bằng đá tảng múc canh cầm bánh, quay trở lạitrước đống lửa ngồi ăn.Mùi khói lửa, mùi một đám đàn ông thô lỗ, mùi cơm nước, và cả mùi của ngựacủa vật cưỡi hay gia súc hòa trộn với nhau, quả thực không thể nào dễ ngửi.Một nữ nhân thả bộ bước đi giữa những đống lửa khiến cho đám đàn ông ghémắt nhìn không ngừng, thậm chí còn rỉ tai nhau thì thầm cười trộm, khe khẽ nóinhỏ một ít từ ngữ khó nghe.Nữ nhân khoác một chiếc áo choàng, thả chiếc nón vành to ở phía sau lưng, bờmôi đỏ mọng, khuôn mặt thanh tú, thực sự là xinh đẹp như hoa, hơn nữa còn làmột đóa hoa diễm lệ, đôi mắt sáng ngời đảo qua mọi người, trong ánh mắt đó cóvẻ ngả khiêu gợi quyến rũ, nhìn giống như là loại người tương đối dễ dàng dụdỗ.Nữ nhân không phải người nào khác, chính là đại hành tẩu hiện nay của ĐạiNghiệp ty - Hướng Lan Huyên.Chắp tay thả bộ bước đi bên cạnh nàng ta chính là Ngoại Hậu đô đốc Mễ VânTrung, đi theo ở một bên còn có thống lĩnh quân đồn trú.Tại cách không xa có một gã hoạn quan đem theo một chiếc áo choàng bướcnhanh tới, cùng theo bước chân Mễ Vân Trung cẩn thận khoác áo lên cho y,đồng thời nhắc một câu, “Đốc công, trời đã trở lạnh rồi.”Mễ Vân Trung hơi nhấc tay, ra hiệu cho gã lui ra sau, lỗ tai khẽ nhúc nhích, ánhmắt nhìn chăm chú về phía những binh lính đang khe khẽ nói nhỏ kia, y biết nếumình có thể nghe được những lời thì thầm đó thì chắc chắn Hướng Lan Huyêncũng nghe được, lập tức cất lời an ủi: “Chỉ là một đám đàn ông thô lỗ, nói bậynói bạ sau lưng quen rồi, đại hành tẩu không cần chấp nhặt với bọn hắn.”Vừa nghe được lời này, tên thống lĩnh tháp tùng ở một bên lập tức thay đổi sắcmặt, đang định gọi người tới truyền lệnh ước thúc đám người phía dưới, nàongờ Hướng Lan Huyên lại mỉm cười nói: “Không sao, điều này chứng tỏ ta xinhđẹp, ta hấp dẫn, ta có sức quyến rũ, hôm nay để cho bọn hắn nhìn cho đã mắtđi.”Biểu hiện ra rằng dù sao thì bọn hắn cũng không chiếm được ta.Thấy nàng ta vui vẻ tự đắc, dường như còn rất hưởng thụ loại cảm giác đượcmọi người chú ý như vậy, thống lĩnh đành phải ngậm miệng, trong lòng lẩmbẩm một câu, quan hệ quỷ gì với việc xinh đẹp hay không xinh đẹp chứ, chỉ cầnlà một con cái tới đây thì tất cả đều như nhau.Mễ Vân Trung cười ha hả, y là một hoạn quan, không thích công khai bàn tánvề sắc đẹp nữ nhân, liền chuyển hướng đề tài, “Đại hành tẩu đích thân tới đây,chẳng lẽ là đi tiền trạm cho ‘Đại nhân’?”“Đại nhân” mà y nói tới là chỉ Địa sư, nơi đây nhiều người, không dám nóithẳng.Thống lĩnh đi theo cũng vừa nghe liền hiểu, “Đại nhân” có thể khiến cho vị đạihành tẩu Đại Nghiệp ty này đích thân đi tiền trạm, còn có thể là ai vào đây nữachứ?Hướng Lan Huyên hơi lắc đầu, ” ‘Đại nhân’ có tới hay không, ta cũng khôngbiết. Nếu như không có gì để cho ‘Đại nhân’ cảm thấy hứng thú, đại phái nghìnnăm Côn Linh sơn này cũng chưa hẳn có thể diện lớn như vậy. Ta tới đây khôngcó liên quan gì với ‘Đại nhân’, dù sao thì đại hội lớn này cũng diễn ra tại tronglãnh thổ Ân quốc, là tổ chức trên địa bàn của Đại Nghiệp ty, Đại Nghiệp tykhông có khả năng không quan tâm tới.”Mễ Vân Trung gật đầu phụ họa, “Đó là tự nhiên.”Thống lĩnh cùng cất bước đi theo lặng lẽ lắng nghe, chỉ dùng tai không dùngmiệng.Hướng Lan Huyên tiếp tục nói: “Chỉ chớp mắt đã hai mươi năm trôi qua, cũngđủ cho rất nhiều người mới phát triển lên rồi. Không biết có kẻ nào thiên phú dịbẩm hay không, Đại Nghiệp ty cũng cần bổ sung và kết nạp người mới, ta tớiđây thử nhìn xem có chọn được người nào không, cũng không thể để ngườikhác chiếm hết lợi ích nha.”Mễ Vân Trung lại gật đầu lần nữa, “Đó là tự nhiên.”Kỳ thực đây cũng là một trong những mục đích tổ chức “Triêu Dương đại hội”,người mới cần mượn nhờ một sân khấu nào đó để lộ diện dương danh, nhằm tạora được một giá trị bản thân tốt, thế lực các nơi cũng cần mượn nhờ sân khấucủa đại hội để mời chào nhân thủ, kể cả quân đội, cùng những thế gia phú hàobỏ tiền ra tài trợ kia.“Ngoài ra, chính là hi vọng đại hội diễn ra thuận lợi. Dù sao, đại hội cũng làđược tổ chức trên đất của chúng ta, nếu bị đập phá sân bãi thì mặt mũi của mọingười sẽ rất khó coi, Đại Nghiệp ty ta cũng cần phải để mắt tới một chút. Quảnnhiều thì chúng ta cũng không muốn quản, nhưng nếu cần phải Đại Nghiệp ty tara mặt, Đại Nghiệp ty ta cũng không thể ậm ờ. Nghe nói đốc công đích thân đếnđây, cũng là vất vả vì việc này, ngươi có nhiều tai mắt, chắc hẳn nắm chắc tìnhhình cục diện như thế nào, cho nên tới đây tìm đốc công cùng nhau thươnglượng bàn bạc. Nếu có chuyện gì xảy ra, chúng ta có thể lấy thừa bù thiếu chonhau, ngài nghĩ thế nào?”Mễ Vân Trung lập tức cười ha hả, nói: “Có đại hành tẩu đích thân tới đây tọatrấn, ta tự nhiên là cầu còn không được. Đại hành tẩu yên tâm, có tình huống gìta nhất định sẽ thông báo cho ngài đúng lúc.”Hướng Lan Huyên cũng cười khúc khích.Chính vào lúc này, phó tướng phụ trách đối ngoại bước nhanh tới, đi theo bêncạnh thống lĩnh bẩm báo: “Đại thống lĩnh, sự việc có chút không ổn, không thấyTào Uy nữa rồi.”“Không thấy nữa rồi?” Thống lĩnh dừng lại, xoay người hỏi: “Cái gì gọi làkhông thấy nữa rồi?”Biết được chút tình hình, Mễ Vân Trung nghe vậy thì cũng dừng lại, hơinghiêng đầu nhìn.Bọn họ đều đã dừng lại, Hướng Lan Huyên đương nhiên cũng dừng bước theo,nhìn, nghe, không biết có chuyện gì lại có thể khiến cho vị Ngoại Hậu đô đốcnày chú ý.Phó tướng nói: “Sau khi nhân thủ trong núi nhận được thông tin, đã mở sẵn túichờ đợi, nào ngờ chờ đến khi trời đã tối đen cũng không thấy Tào Uy dẫn ngườiđến. Bên kia cảm thấy không thích hợp, vì vậy phái người trở ngược lại kiểmtra, kết quả đi hết cả chặng đường cũng không nhìn thấy bóng dáng Tào Uy, liềnphái người tới báo. Mà người giám sát của chúng ta phía bên thị trấn đã chínhmắt nhìn thấy Tào Uy dẫn người đi. Đại thống lĩnh, tám chín phần mười là đãxảy ra chuyện rồi.”Thống lĩnh trầm giọng nói: “Tìm, tăng thêm nhân thủ tìm kiếm.”Phó tướng nói: “Ty chức đã sai người đi tìm rồi.”Thống lĩnh: “Chuẩn bị sẵn sàng tình huống không tìm được, gọi người đã từngnhìn thấy ba người kia tới, một khi tìm không được thì lập tức vẽ chân dung,gửi tới các nơi để giăng lưới truy bắt.”Phó tướng nói: “Ty chức đã dẫn người giám sát có nhìn thấy hình dạng ba ngườiđó đưa về rồi, đang bảo hắn mô tả lại cho họa sĩ vẽ chân dung.”Mễ Vân Trung đột nhiên chen lời: “Nơi chỗ ta có dẫn theo cao thủ làm bản khắctrong cung, vẽ chân dung xong rồi có thể cầm tới chỗ ta.”Thống lĩnh vội vàng tán tụng: “Đốc công minh giám, có thể lập tức làm bảnkhắc thì quá tốt, có thể in ấn chân dung, tốc độ sẽ nhanh hơn nhiều.” Gã quayđầu lại phất tay quở trách phó tướng, “Còn chờ gì nữa, còn không nhanh chóngđi làm đi.”“Vâng.” Phó tướng nhanh chóng nhận lệnh rời đi.
Bán TiênTác giả: Dược Thiên SầuTruyện Tiên Hiệp Bán Tiên Dược Thiên Sầu Trong thâm sơn có một đạo quan, hương hỏa sớm đã điêu linh. Bỉ nhân bất tài, tuổi vừa mới mười chín, từ nhỏ đã là một gã đạo sĩ, phía trên có hơn mười vị sư huynh, phía dưới chỉ mình ta nhỏ nhất, tục xưng là Quan môn đệ tử. Sư môn quá nghèo, các sư huynh không chịu được kham khổ, may mắn chưởng môn sư tôn độ lượng, tùy ý chúng sư huynh giải tán rời đi. Về sau có ba vị sư huynh biết lạc đường mà quay lại, tuổi khá lớn, đều đã bốn mươi năm mươi. Nhờ được sư tôn ưu ái, trước khi mất truyền vị trí chưởng môn cho Tiểu đạo, nhưng mà vô luận là tuổi tác hay từng trải đều không thể phục chúng, ba vị sư huynh không phục. Sư môn bất hạnh, Tiểu đạo không phải trái hồng mềm, tuyệt không thoái nhượng, nội đấu cùng họ. Trong thôn dưới núi, có tân cử nhân, là bạn bè từ khi còn nhỏ, trước khi sư tôn mất cũng có dặn dò, hộ tống nó vào kinh đi thi. Nghĩa bất dung từ, vả lại cứ để Tiểu đạo dạo một vòng nhân gian, trở về sẽ đấu cùng chúng sư huynh! Chương 01: Đi thi 3127 tự -… Trời cao đêm tối, một vài vì sao lấp lánh sáng ngời đặc biệt rõ ràng.Từng đống lửa hừng hực cháy lên rọi sáng bên trong doanh trại, dòng người qualại đi tới trước bếp xếp chồng bằng đá tảng múc canh cầm bánh, quay trở lạitrước đống lửa ngồi ăn.Mùi khói lửa, mùi một đám đàn ông thô lỗ, mùi cơm nước, và cả mùi của ngựacủa vật cưỡi hay gia súc hòa trộn với nhau, quả thực không thể nào dễ ngửi.Một nữ nhân thả bộ bước đi giữa những đống lửa khiến cho đám đàn ông ghémắt nhìn không ngừng, thậm chí còn rỉ tai nhau thì thầm cười trộm, khe khẽ nóinhỏ một ít từ ngữ khó nghe.Nữ nhân khoác một chiếc áo choàng, thả chiếc nón vành to ở phía sau lưng, bờmôi đỏ mọng, khuôn mặt thanh tú, thực sự là xinh đẹp như hoa, hơn nữa còn làmột đóa hoa diễm lệ, đôi mắt sáng ngời đảo qua mọi người, trong ánh mắt đó cóvẻ ngả khiêu gợi quyến rũ, nhìn giống như là loại người tương đối dễ dàng dụdỗ.Nữ nhân không phải người nào khác, chính là đại hành tẩu hiện nay của ĐạiNghiệp ty - Hướng Lan Huyên.Chắp tay thả bộ bước đi bên cạnh nàng ta chính là Ngoại Hậu đô đốc Mễ VânTrung, đi theo ở một bên còn có thống lĩnh quân đồn trú.Tại cách không xa có một gã hoạn quan đem theo một chiếc áo choàng bướcnhanh tới, cùng theo bước chân Mễ Vân Trung cẩn thận khoác áo lên cho y,đồng thời nhắc một câu, “Đốc công, trời đã trở lạnh rồi.”Mễ Vân Trung hơi nhấc tay, ra hiệu cho gã lui ra sau, lỗ tai khẽ nhúc nhích, ánhmắt nhìn chăm chú về phía những binh lính đang khe khẽ nói nhỏ kia, y biết nếumình có thể nghe được những lời thì thầm đó thì chắc chắn Hướng Lan Huyêncũng nghe được, lập tức cất lời an ủi: “Chỉ là một đám đàn ông thô lỗ, nói bậynói bạ sau lưng quen rồi, đại hành tẩu không cần chấp nhặt với bọn hắn.”Vừa nghe được lời này, tên thống lĩnh tháp tùng ở một bên lập tức thay đổi sắcmặt, đang định gọi người tới truyền lệnh ước thúc đám người phía dưới, nàongờ Hướng Lan Huyên lại mỉm cười nói: “Không sao, điều này chứng tỏ ta xinhđẹp, ta hấp dẫn, ta có sức quyến rũ, hôm nay để cho bọn hắn nhìn cho đã mắtđi.”Biểu hiện ra rằng dù sao thì bọn hắn cũng không chiếm được ta.Thấy nàng ta vui vẻ tự đắc, dường như còn rất hưởng thụ loại cảm giác đượcmọi người chú ý như vậy, thống lĩnh đành phải ngậm miệng, trong lòng lẩmbẩm một câu, quan hệ quỷ gì với việc xinh đẹp hay không xinh đẹp chứ, chỉ cầnlà một con cái tới đây thì tất cả đều như nhau.Mễ Vân Trung cười ha hả, y là một hoạn quan, không thích công khai bàn tánvề sắc đẹp nữ nhân, liền chuyển hướng đề tài, “Đại hành tẩu đích thân tới đây,chẳng lẽ là đi tiền trạm cho ‘Đại nhân’?”“Đại nhân” mà y nói tới là chỉ Địa sư, nơi đây nhiều người, không dám nóithẳng.Thống lĩnh đi theo cũng vừa nghe liền hiểu, “Đại nhân” có thể khiến cho vị đạihành tẩu Đại Nghiệp ty này đích thân đi tiền trạm, còn có thể là ai vào đây nữachứ?Hướng Lan Huyên hơi lắc đầu, ” ‘Đại nhân’ có tới hay không, ta cũng khôngbiết. Nếu như không có gì để cho ‘Đại nhân’ cảm thấy hứng thú, đại phái nghìnnăm Côn Linh sơn này cũng chưa hẳn có thể diện lớn như vậy. Ta tới đây khôngcó liên quan gì với ‘Đại nhân’, dù sao thì đại hội lớn này cũng diễn ra tại tronglãnh thổ Ân quốc, là tổ chức trên địa bàn của Đại Nghiệp ty, Đại Nghiệp tykhông có khả năng không quan tâm tới.”Mễ Vân Trung gật đầu phụ họa, “Đó là tự nhiên.”Thống lĩnh cùng cất bước đi theo lặng lẽ lắng nghe, chỉ dùng tai không dùngmiệng.Hướng Lan Huyên tiếp tục nói: “Chỉ chớp mắt đã hai mươi năm trôi qua, cũngđủ cho rất nhiều người mới phát triển lên rồi. Không biết có kẻ nào thiên phú dịbẩm hay không, Đại Nghiệp ty cũng cần bổ sung và kết nạp người mới, ta tớiđây thử nhìn xem có chọn được người nào không, cũng không thể để ngườikhác chiếm hết lợi ích nha.”Mễ Vân Trung lại gật đầu lần nữa, “Đó là tự nhiên.”Kỳ thực đây cũng là một trong những mục đích tổ chức “Triêu Dương đại hội”,người mới cần mượn nhờ một sân khấu nào đó để lộ diện dương danh, nhằm tạora được một giá trị bản thân tốt, thế lực các nơi cũng cần mượn nhờ sân khấucủa đại hội để mời chào nhân thủ, kể cả quân đội, cùng những thế gia phú hàobỏ tiền ra tài trợ kia.“Ngoài ra, chính là hi vọng đại hội diễn ra thuận lợi. Dù sao, đại hội cũng làđược tổ chức trên đất của chúng ta, nếu bị đập phá sân bãi thì mặt mũi của mọingười sẽ rất khó coi, Đại Nghiệp ty ta cũng cần phải để mắt tới một chút. Quảnnhiều thì chúng ta cũng không muốn quản, nhưng nếu cần phải Đại Nghiệp ty tara mặt, Đại Nghiệp ty ta cũng không thể ậm ờ. Nghe nói đốc công đích thân đếnđây, cũng là vất vả vì việc này, ngươi có nhiều tai mắt, chắc hẳn nắm chắc tìnhhình cục diện như thế nào, cho nên tới đây tìm đốc công cùng nhau thươnglượng bàn bạc. Nếu có chuyện gì xảy ra, chúng ta có thể lấy thừa bù thiếu chonhau, ngài nghĩ thế nào?”Mễ Vân Trung lập tức cười ha hả, nói: “Có đại hành tẩu đích thân tới đây tọatrấn, ta tự nhiên là cầu còn không được. Đại hành tẩu yên tâm, có tình huống gìta nhất định sẽ thông báo cho ngài đúng lúc.”Hướng Lan Huyên cũng cười khúc khích.Chính vào lúc này, phó tướng phụ trách đối ngoại bước nhanh tới, đi theo bêncạnh thống lĩnh bẩm báo: “Đại thống lĩnh, sự việc có chút không ổn, không thấyTào Uy nữa rồi.”“Không thấy nữa rồi?” Thống lĩnh dừng lại, xoay người hỏi: “Cái gì gọi làkhông thấy nữa rồi?”Biết được chút tình hình, Mễ Vân Trung nghe vậy thì cũng dừng lại, hơinghiêng đầu nhìn.Bọn họ đều đã dừng lại, Hướng Lan Huyên đương nhiên cũng dừng bước theo,nhìn, nghe, không biết có chuyện gì lại có thể khiến cho vị Ngoại Hậu đô đốcnày chú ý.Phó tướng nói: “Sau khi nhân thủ trong núi nhận được thông tin, đã mở sẵn túichờ đợi, nào ngờ chờ đến khi trời đã tối đen cũng không thấy Tào Uy dẫn ngườiđến. Bên kia cảm thấy không thích hợp, vì vậy phái người trở ngược lại kiểmtra, kết quả đi hết cả chặng đường cũng không nhìn thấy bóng dáng Tào Uy, liềnphái người tới báo. Mà người giám sát của chúng ta phía bên thị trấn đã chínhmắt nhìn thấy Tào Uy dẫn người đi. Đại thống lĩnh, tám chín phần mười là đãxảy ra chuyện rồi.”Thống lĩnh trầm giọng nói: “Tìm, tăng thêm nhân thủ tìm kiếm.”Phó tướng nói: “Ty chức đã sai người đi tìm rồi.”Thống lĩnh: “Chuẩn bị sẵn sàng tình huống không tìm được, gọi người đã từngnhìn thấy ba người kia tới, một khi tìm không được thì lập tức vẽ chân dung,gửi tới các nơi để giăng lưới truy bắt.”Phó tướng nói: “Ty chức đã dẫn người giám sát có nhìn thấy hình dạng ba ngườiđó đưa về rồi, đang bảo hắn mô tả lại cho họa sĩ vẽ chân dung.”Mễ Vân Trung đột nhiên chen lời: “Nơi chỗ ta có dẫn theo cao thủ làm bản khắctrong cung, vẽ chân dung xong rồi có thể cầm tới chỗ ta.”Thống lĩnh vội vàng tán tụng: “Đốc công minh giám, có thể lập tức làm bảnkhắc thì quá tốt, có thể in ấn chân dung, tốc độ sẽ nhanh hơn nhiều.” Gã quayđầu lại phất tay quở trách phó tướng, “Còn chờ gì nữa, còn không nhanh chóngđi làm đi.”“Vâng.” Phó tướng nhanh chóng nhận lệnh rời đi.
Bán TiênTác giả: Dược Thiên SầuTruyện Tiên Hiệp Bán Tiên Dược Thiên Sầu Trong thâm sơn có một đạo quan, hương hỏa sớm đã điêu linh. Bỉ nhân bất tài, tuổi vừa mới mười chín, từ nhỏ đã là một gã đạo sĩ, phía trên có hơn mười vị sư huynh, phía dưới chỉ mình ta nhỏ nhất, tục xưng là Quan môn đệ tử. Sư môn quá nghèo, các sư huynh không chịu được kham khổ, may mắn chưởng môn sư tôn độ lượng, tùy ý chúng sư huynh giải tán rời đi. Về sau có ba vị sư huynh biết lạc đường mà quay lại, tuổi khá lớn, đều đã bốn mươi năm mươi. Nhờ được sư tôn ưu ái, trước khi mất truyền vị trí chưởng môn cho Tiểu đạo, nhưng mà vô luận là tuổi tác hay từng trải đều không thể phục chúng, ba vị sư huynh không phục. Sư môn bất hạnh, Tiểu đạo không phải trái hồng mềm, tuyệt không thoái nhượng, nội đấu cùng họ. Trong thôn dưới núi, có tân cử nhân, là bạn bè từ khi còn nhỏ, trước khi sư tôn mất cũng có dặn dò, hộ tống nó vào kinh đi thi. Nghĩa bất dung từ, vả lại cứ để Tiểu đạo dạo một vòng nhân gian, trở về sẽ đấu cùng chúng sư huynh! Chương 01: Đi thi 3127 tự -… Trời cao đêm tối, một vài vì sao lấp lánh sáng ngời đặc biệt rõ ràng.Từng đống lửa hừng hực cháy lên rọi sáng bên trong doanh trại, dòng người qualại đi tới trước bếp xếp chồng bằng đá tảng múc canh cầm bánh, quay trở lạitrước đống lửa ngồi ăn.Mùi khói lửa, mùi một đám đàn ông thô lỗ, mùi cơm nước, và cả mùi của ngựacủa vật cưỡi hay gia súc hòa trộn với nhau, quả thực không thể nào dễ ngửi.Một nữ nhân thả bộ bước đi giữa những đống lửa khiến cho đám đàn ông ghémắt nhìn không ngừng, thậm chí còn rỉ tai nhau thì thầm cười trộm, khe khẽ nóinhỏ một ít từ ngữ khó nghe.Nữ nhân khoác một chiếc áo choàng, thả chiếc nón vành to ở phía sau lưng, bờmôi đỏ mọng, khuôn mặt thanh tú, thực sự là xinh đẹp như hoa, hơn nữa còn làmột đóa hoa diễm lệ, đôi mắt sáng ngời đảo qua mọi người, trong ánh mắt đó cóvẻ ngả khiêu gợi quyến rũ, nhìn giống như là loại người tương đối dễ dàng dụdỗ.Nữ nhân không phải người nào khác, chính là đại hành tẩu hiện nay của ĐạiNghiệp ty - Hướng Lan Huyên.Chắp tay thả bộ bước đi bên cạnh nàng ta chính là Ngoại Hậu đô đốc Mễ VânTrung, đi theo ở một bên còn có thống lĩnh quân đồn trú.Tại cách không xa có một gã hoạn quan đem theo một chiếc áo choàng bướcnhanh tới, cùng theo bước chân Mễ Vân Trung cẩn thận khoác áo lên cho y,đồng thời nhắc một câu, “Đốc công, trời đã trở lạnh rồi.”Mễ Vân Trung hơi nhấc tay, ra hiệu cho gã lui ra sau, lỗ tai khẽ nhúc nhích, ánhmắt nhìn chăm chú về phía những binh lính đang khe khẽ nói nhỏ kia, y biết nếumình có thể nghe được những lời thì thầm đó thì chắc chắn Hướng Lan Huyêncũng nghe được, lập tức cất lời an ủi: “Chỉ là một đám đàn ông thô lỗ, nói bậynói bạ sau lưng quen rồi, đại hành tẩu không cần chấp nhặt với bọn hắn.”Vừa nghe được lời này, tên thống lĩnh tháp tùng ở một bên lập tức thay đổi sắcmặt, đang định gọi người tới truyền lệnh ước thúc đám người phía dưới, nàongờ Hướng Lan Huyên lại mỉm cười nói: “Không sao, điều này chứng tỏ ta xinhđẹp, ta hấp dẫn, ta có sức quyến rũ, hôm nay để cho bọn hắn nhìn cho đã mắtđi.”Biểu hiện ra rằng dù sao thì bọn hắn cũng không chiếm được ta.Thấy nàng ta vui vẻ tự đắc, dường như còn rất hưởng thụ loại cảm giác đượcmọi người chú ý như vậy, thống lĩnh đành phải ngậm miệng, trong lòng lẩmbẩm một câu, quan hệ quỷ gì với việc xinh đẹp hay không xinh đẹp chứ, chỉ cầnlà một con cái tới đây thì tất cả đều như nhau.Mễ Vân Trung cười ha hả, y là một hoạn quan, không thích công khai bàn tánvề sắc đẹp nữ nhân, liền chuyển hướng đề tài, “Đại hành tẩu đích thân tới đây,chẳng lẽ là đi tiền trạm cho ‘Đại nhân’?”“Đại nhân” mà y nói tới là chỉ Địa sư, nơi đây nhiều người, không dám nóithẳng.Thống lĩnh đi theo cũng vừa nghe liền hiểu, “Đại nhân” có thể khiến cho vị đạihành tẩu Đại Nghiệp ty này đích thân đi tiền trạm, còn có thể là ai vào đây nữachứ?Hướng Lan Huyên hơi lắc đầu, ” ‘Đại nhân’ có tới hay không, ta cũng khôngbiết. Nếu như không có gì để cho ‘Đại nhân’ cảm thấy hứng thú, đại phái nghìnnăm Côn Linh sơn này cũng chưa hẳn có thể diện lớn như vậy. Ta tới đây khôngcó liên quan gì với ‘Đại nhân’, dù sao thì đại hội lớn này cũng diễn ra tại tronglãnh thổ Ân quốc, là tổ chức trên địa bàn của Đại Nghiệp ty, Đại Nghiệp tykhông có khả năng không quan tâm tới.”Mễ Vân Trung gật đầu phụ họa, “Đó là tự nhiên.”Thống lĩnh cùng cất bước đi theo lặng lẽ lắng nghe, chỉ dùng tai không dùngmiệng.Hướng Lan Huyên tiếp tục nói: “Chỉ chớp mắt đã hai mươi năm trôi qua, cũngđủ cho rất nhiều người mới phát triển lên rồi. Không biết có kẻ nào thiên phú dịbẩm hay không, Đại Nghiệp ty cũng cần bổ sung và kết nạp người mới, ta tớiđây thử nhìn xem có chọn được người nào không, cũng không thể để ngườikhác chiếm hết lợi ích nha.”Mễ Vân Trung lại gật đầu lần nữa, “Đó là tự nhiên.”Kỳ thực đây cũng là một trong những mục đích tổ chức “Triêu Dương đại hội”,người mới cần mượn nhờ một sân khấu nào đó để lộ diện dương danh, nhằm tạora được một giá trị bản thân tốt, thế lực các nơi cũng cần mượn nhờ sân khấucủa đại hội để mời chào nhân thủ, kể cả quân đội, cùng những thế gia phú hàobỏ tiền ra tài trợ kia.“Ngoài ra, chính là hi vọng đại hội diễn ra thuận lợi. Dù sao, đại hội cũng làđược tổ chức trên đất của chúng ta, nếu bị đập phá sân bãi thì mặt mũi của mọingười sẽ rất khó coi, Đại Nghiệp ty ta cũng cần phải để mắt tới một chút. Quảnnhiều thì chúng ta cũng không muốn quản, nhưng nếu cần phải Đại Nghiệp ty tara mặt, Đại Nghiệp ty ta cũng không thể ậm ờ. Nghe nói đốc công đích thân đếnđây, cũng là vất vả vì việc này, ngươi có nhiều tai mắt, chắc hẳn nắm chắc tìnhhình cục diện như thế nào, cho nên tới đây tìm đốc công cùng nhau thươnglượng bàn bạc. Nếu có chuyện gì xảy ra, chúng ta có thể lấy thừa bù thiếu chonhau, ngài nghĩ thế nào?”Mễ Vân Trung lập tức cười ha hả, nói: “Có đại hành tẩu đích thân tới đây tọatrấn, ta tự nhiên là cầu còn không được. Đại hành tẩu yên tâm, có tình huống gìta nhất định sẽ thông báo cho ngài đúng lúc.”Hướng Lan Huyên cũng cười khúc khích.Chính vào lúc này, phó tướng phụ trách đối ngoại bước nhanh tới, đi theo bêncạnh thống lĩnh bẩm báo: “Đại thống lĩnh, sự việc có chút không ổn, không thấyTào Uy nữa rồi.”“Không thấy nữa rồi?” Thống lĩnh dừng lại, xoay người hỏi: “Cái gì gọi làkhông thấy nữa rồi?”Biết được chút tình hình, Mễ Vân Trung nghe vậy thì cũng dừng lại, hơinghiêng đầu nhìn.Bọn họ đều đã dừng lại, Hướng Lan Huyên đương nhiên cũng dừng bước theo,nhìn, nghe, không biết có chuyện gì lại có thể khiến cho vị Ngoại Hậu đô đốcnày chú ý.Phó tướng nói: “Sau khi nhân thủ trong núi nhận được thông tin, đã mở sẵn túichờ đợi, nào ngờ chờ đến khi trời đã tối đen cũng không thấy Tào Uy dẫn ngườiđến. Bên kia cảm thấy không thích hợp, vì vậy phái người trở ngược lại kiểmtra, kết quả đi hết cả chặng đường cũng không nhìn thấy bóng dáng Tào Uy, liềnphái người tới báo. Mà người giám sát của chúng ta phía bên thị trấn đã chínhmắt nhìn thấy Tào Uy dẫn người đi. Đại thống lĩnh, tám chín phần mười là đãxảy ra chuyện rồi.”Thống lĩnh trầm giọng nói: “Tìm, tăng thêm nhân thủ tìm kiếm.”Phó tướng nói: “Ty chức đã sai người đi tìm rồi.”Thống lĩnh: “Chuẩn bị sẵn sàng tình huống không tìm được, gọi người đã từngnhìn thấy ba người kia tới, một khi tìm không được thì lập tức vẽ chân dung,gửi tới các nơi để giăng lưới truy bắt.”Phó tướng nói: “Ty chức đã dẫn người giám sát có nhìn thấy hình dạng ba ngườiđó đưa về rồi, đang bảo hắn mô tả lại cho họa sĩ vẽ chân dung.”Mễ Vân Trung đột nhiên chen lời: “Nơi chỗ ta có dẫn theo cao thủ làm bản khắctrong cung, vẽ chân dung xong rồi có thể cầm tới chỗ ta.”Thống lĩnh vội vàng tán tụng: “Đốc công minh giám, có thể lập tức làm bảnkhắc thì quá tốt, có thể in ấn chân dung, tốc độ sẽ nhanh hơn nhiều.” Gã quayđầu lại phất tay quở trách phó tướng, “Còn chờ gì nữa, còn không nhanh chóngđi làm đi.”“Vâng.” Phó tướng nhanh chóng nhận lệnh rời đi.