Bán Tiên Dược Thiên Sầu Trong thâm sơn có một đạo quan, hương hỏa sớm đã điêu linh. Bỉ nhân bất tài, tuổi vừa mới mười chín, từ nhỏ đã là một gã đạo sĩ, phía trên có hơn mười vị sư huynh, phía dưới chỉ mình ta nhỏ nhất, tục xưng là Quan môn đệ tử. Sư môn quá nghèo, các sư huynh không chịu được kham khổ, may mắn chưởng môn sư tôn độ lượng, tùy ý chúng sư huynh giải tán rời đi. Về sau có ba vị sư huynh biết lạc đường mà quay lại, tuổi khá lớn, đều đã bốn mươi năm mươi. Nhờ được sư tôn ưu ái, trước khi mất truyền vị trí chưởng môn cho Tiểu đạo, nhưng mà vô luận là tuổi tác hay từng trải đều không thể phục chúng, ba vị sư huynh không phục. Sư môn bất hạnh, Tiểu đạo không phải trái hồng mềm, tuyệt không thoái nhượng, nội đấu cùng họ. Trong thôn dưới núi, có tân cử nhân, là bạn bè từ khi còn nhỏ, trước khi sư tôn mất cũng có dặn dò, hộ tống nó vào kinh đi thi. Nghĩa bất dung từ, vả lại cứ để Tiểu đạo dạo một vòng nhân gian, trở về sẽ đấu cùng chúng sư huynh! Chương 01: Đi thi 3127 tự -…

Chương 581: Chân dung (2)

Bán TiênTác giả: Dược Thiên SầuTruyện Tiên Hiệp Bán Tiên Dược Thiên Sầu Trong thâm sơn có một đạo quan, hương hỏa sớm đã điêu linh. Bỉ nhân bất tài, tuổi vừa mới mười chín, từ nhỏ đã là một gã đạo sĩ, phía trên có hơn mười vị sư huynh, phía dưới chỉ mình ta nhỏ nhất, tục xưng là Quan môn đệ tử. Sư môn quá nghèo, các sư huynh không chịu được kham khổ, may mắn chưởng môn sư tôn độ lượng, tùy ý chúng sư huynh giải tán rời đi. Về sau có ba vị sư huynh biết lạc đường mà quay lại, tuổi khá lớn, đều đã bốn mươi năm mươi. Nhờ được sư tôn ưu ái, trước khi mất truyền vị trí chưởng môn cho Tiểu đạo, nhưng mà vô luận là tuổi tác hay từng trải đều không thể phục chúng, ba vị sư huynh không phục. Sư môn bất hạnh, Tiểu đạo không phải trái hồng mềm, tuyệt không thoái nhượng, nội đấu cùng họ. Trong thôn dưới núi, có tân cử nhân, là bạn bè từ khi còn nhỏ, trước khi sư tôn mất cũng có dặn dò, hộ tống nó vào kinh đi thi. Nghĩa bất dung từ, vả lại cứ để Tiểu đạo dạo một vòng nhân gian, trở về sẽ đấu cùng chúng sư huynh! Chương 01: Đi thi 3127 tự -… Đợi cho bọn hắn kết thúc trao đổi, Hướng Lan Huyên quan tâm hỏi: “Đốc công,đã xảy ra chuyện gì rồi sao?”Mễ Vân Trung khách khí đưa tay, ra hiệu mọi người tiếp tục dạo bộ, vừa đi vừanói chuyện, chậm rãi kể lại việc bên này giăng lưới câu cá để bắt những kẻ có ýđồ trà trộn vào quấy phá “Triêu Dương đại hội”.Đây cũng là một trong những sự quan tâm của Hướng Lan Huyên khi tới đây,nàng ta nghe nói vậy thì khẽ gật đầu, “Quả thực là một biện pháp tốt, lúc trướccó bắt được không?”Thống lĩnh vội đáp lời, “Đã bắt được hơn mười tên, đang xác minh lai lịch.”Hướng Lan Huyên lại nói với Mễ Vân Trung: “Đốc công, để cho người của tathẩm vấn lại một lần được chứ?”Mễ Vân Trung cười nói: “Cẩn thận một chút cũng tốt. Nếu chúng ta có sơ sótchỗ nào, cũng có thể đúng lúc bù đắp.”Y đã nói như vậy rồi, Hướng Lan Huyên cũng không khách khí, dù sao tìnhhình hai bên nắm giữ được có khả năng vẫn là có chút khác nhau. Nàng ta lạihỏi thống lĩnh, “Biện pháp này của các ngươi cũng không tệ lắm, kế hoạch cũngchu đáo chặt chẽ, theo lý thuyết là sẽ không xảy ra sự cố, trong những lần câubắt trước có xảy ra chuyện gì bất ngờ không?”Thống lĩnh do dự một chút, “Không có, trước đây đều rất thuận lợi, lần nàykhông biết xảy ra chuyện gì, không biết tại sao lại xảy ra chuyện bất ngờ.”Hướng Lan Huyên vẻ mặt có chút suy tư, sau đó cười nói, “Chuyện bất ngờsao? Ta rất thích chuyện bất ngờ. Người có thể tạo ra chuyện bất ngờ, tất cónguyên nhân, hoặc là gặp phải kẻ giảo hoạt, hoặc là gặp phải người có năng lực,hoặc đơn thuần là tai nạn, và cũng có thể là chính nội bộ chúng ta xảy ra vấnđề.”Mễ Vân Trung chần chừ nói: “Đại hành tẩu hoài nghi nội bộ chúng ta có ngườiđể lộ tin tức sao?”Hướng Lan Huyên: “Ta chỉ nói là có khả năng. Giống như đốc công đã nói, bùđắp mà. Chuyện bất ngờ có thể phản ánh vấn đề một cách tốt nhất. Nội bộ cóvấn đề gì hay không, cứ bắt được người tự nhiên sẽ có thể tìm hiểu được. Nếuthật sự có vấn đề gì đó, bộc lộ ra đúng lúc là chuyện tốt, ngài thấy thế nào?”Mễ Vân Trung hơi gật đầu, biết rõ ý của đối phương, nếu thực sự nội bộ xuấthiện sơ hở hoặc nội gian, điều này mới thật sự dễ dàng gây ra vấn đề lớn, khôngđơn giản chỉ là chuyện mấy cái nghi phạm, vì vậy y lập tức dứt khoát nói: “Tathực sự muốn xem bọn chúng có thể chạy thoát khỏi tay thuộc hạ của ta haykhông!”Tới đây liền kết thúc đề tài này, ba người tiếp tục tản bộ tham quan cảnh đêmtrong doanh trại.Cũng không đợi quá lâu, tên phó tương kia lại vội vã chạy đến, cầm chân dungnghi phạm do họa sĩ vẽ lại theo miêu tả đưa cho thống lĩnh.Thống lĩnh mở ra, hướng về phía đống lửa lật xem từng tấm, sau khi xác nhậnhình vẽ rõ ràng không mờ nhòe, mới xếp lại một xấp, hai tay dâng tới cho MễVân Trung.Nào ngờ Hướng Lan Huyên ở bên cạnh lại nói: “Chậm đã.”Mễ Vân Trung đang định đưa tay nhận lấy bức họa, và thống lĩnh cầm bức họadâng tới, kể cả tên phó tướng kia, đều thoáng sửng sốt, rồi cùng nhau quay đầunhìn nàng ta, không biết nữ nhân này có ý gì.Mễ Vân Trung không hiểu ra sao, lúc này y bị làm cho không biết có nên nhậnlấy bức họa hay không, hỏi: “Có gì không ổn sao?”Trên mặt rõ ràng có sự nghi hoặc, Hướng Lan Huyên đưa tay cầm lấy xấp chândung, vừa mở ra vừa nói: “Vừa rồi đứng ở bên cạnh thoáng nhìn qua, khôngthấy được rõ ràng, để nhìn lại một chút.”Mấy người ở bên cạnh đều không nói nên lời, chỉ là không nhìn thấy rõ ràng cócần phải ngạc nhiên kêu to lên như thế sao? Thống lĩnh và phó tướng nhịnkhông được quay mặt thoáng nhìn nhau, cảm thấy hành vi của nữ nhân khônggiống như là biểu hiện của một đại nhân vật.Bức chân dung còn có thể là ai, tự nhiên chính là ba người Dữu Khánh, NamTrúc và Mục Ngạo Thiết. Bức vẽ cũng chỉ là phác họa đại khái hình dáng, vẽ lạitheo lời mô tả có thể giống được bao nhiêu chứ, vấn đề này rất khó nói.Hướng Lan Huyên nghiêng đầu nhìn chằm chằm một hồi, sau đó ngẩng đầunhìn chằm chằm tên phó tướng kia, “Hình dạng ba người này như thế nào?”Tên Phó tướng chần chừ nói: “Hình như nói là có mập có gầy, khuôn mặt béophì đó là của tên mập mạp.”Lời vô dụng! Hướng Lan Huyên thấy gã ta không nói được rõ ràng, “Ngườitừng gặp nghi phạm có ở đây không? Dẫn đến đây gặp ta.”Phó tướng nhìn nhìn dò hỏi ý kiến của thống lĩnh, sau đó mới chắp tay nhậnlệnh, nhanh chóng rời đi.Lúc này, Mễ Vân Trung đã nhận thấy có điểm không thích hợp, thử hỏi: “Chẳnglẽ Đại hành tẩu nhận biết ba người này?”Hướng Lan Huyên cũng có chút phân vân, “Ta cũng không dám xác định cóphải là người ta biết hay không. Theo lý thuyết, nếu thật sự là bọn hắn, hẳn phảilà co đầu rút cổ không chạy ra ngoài mới đúng, làm sao còn dám chạy đến‘Triêu Dương đại hội’ tham gia náo nhiệt chứ?”Mễ Vân Trung hỏi thêm một câu, “Ai vậy?”Nhưng không nhận được câu trả lời của đối phương, tuy vậy trong lòng y cũngđã có suy đoán, nhân vật có thể được vị đại hành tẩu Đại Nghiệp ty này nhớ kỹe rằng không phải kẻ đơn giản. Nếu là như vậy, xem ra không khó hiểu với việcmà bọn họ có thể thoát thân khỏi tấm lưới đã giăng ra.Không bao lâu sau, người giám sát ngầm trở về doanh trại để mô tả hình dạngnghi phạm được đưa đến nơi.Hướng Lan Huyên cũng không để ý tới những lễ nghi phiền phức, trực tiếp mởbức vẽ ra, trước tiên chỉ vào tấm thứ nhất vẽ Nam Trúc hỏi, “Có phải tên mậpmạp này cao cỡ thống lĩnh của các ngươi hay không?”Người đến quan sát thống lĩnh một chút, gật đầu nói: “Đúng vậy, không kháclắm.”Kéo bức vẽ thứ hai ra, Hướng Lan Huyên lại hỏi: “Tên này có phải là một kẻ tocon, luôn luôn không biểu hiện ra cảm xúc gì hay không?”Trên bức vẽ chỉ có khuôn mặt, không có vóc người.Người đến thoáng sửng sốt, rồi gật đầu đáp: “Đúng vậy, là một tên to con, nétmặt quả thực lạnh nhạt không có cảm xúc gì.”Hướng Lan Huyên lập tức lại kéo bức vẽ thứ ba ra, “Tên để ria mép này có phảithoạt nhìn trông rất hèn mọn hay không?”Loại chân dung phác họa này là không thể mô tả ra được cảm giác mà nàng tanói.Người đến lại liên tục gật đầu, “Không sai, thoạt nhìn còn rất trẻ tuổi, với tuổicủa hắn, ít người nào lại để ria mép kiểu này, thoạt nhìn là có điểm là lạ.”“Ha hả.” Hướng Lan Huyên nghe vậy cất tiếng cười sung sướng, cười đến runcả người, sau đó ngay tại trước mặt mọi người nàng ta cầm mấy bức hình xénát, vo thành một cục, trực tiếp ném vào trong đống lửa.Thấy tận mắt những bức vẽ khổ cực phác họa ra biến thành lửa sáng, mấy ngườitại đây đều kinh ngạc, Mễ Vân Trung chỉ vào mấy bức vẽ đang cháy, cau màyhỏi: “Đại hành tẩu, làm vậy là ý gì?”Hướng Lan Huyên đưa tay ấn ấn tay y xuống, than thở: “Ai, ta cũng không nghĩtới là ba tên gia hỏa vô lại này lại tới đây, bọn hắn có thể chạy thoát chẳng phảilà chuyện gì bất ngờ. Được rồi, ta cũng là giúp các ngươi bớt việc, mọi ngườiđều có thể đỡ chút phiền phức. Nói chung, không cần phải bắt ba người này.Ngươi có bắt về cũng không dám làm gì hắn, mời về vẫn phải thả ra, không cầnphải hưng sư động chúng. Được rồi, nếu ba người này đã tới đây rồi, giao chobên ta xử lý là được, ta sẽ chịu tất cả trách nhiệm.”

Bán TiênTác giả: Dược Thiên SầuTruyện Tiên Hiệp Bán Tiên Dược Thiên Sầu Trong thâm sơn có một đạo quan, hương hỏa sớm đã điêu linh. Bỉ nhân bất tài, tuổi vừa mới mười chín, từ nhỏ đã là một gã đạo sĩ, phía trên có hơn mười vị sư huynh, phía dưới chỉ mình ta nhỏ nhất, tục xưng là Quan môn đệ tử. Sư môn quá nghèo, các sư huynh không chịu được kham khổ, may mắn chưởng môn sư tôn độ lượng, tùy ý chúng sư huynh giải tán rời đi. Về sau có ba vị sư huynh biết lạc đường mà quay lại, tuổi khá lớn, đều đã bốn mươi năm mươi. Nhờ được sư tôn ưu ái, trước khi mất truyền vị trí chưởng môn cho Tiểu đạo, nhưng mà vô luận là tuổi tác hay từng trải đều không thể phục chúng, ba vị sư huynh không phục. Sư môn bất hạnh, Tiểu đạo không phải trái hồng mềm, tuyệt không thoái nhượng, nội đấu cùng họ. Trong thôn dưới núi, có tân cử nhân, là bạn bè từ khi còn nhỏ, trước khi sư tôn mất cũng có dặn dò, hộ tống nó vào kinh đi thi. Nghĩa bất dung từ, vả lại cứ để Tiểu đạo dạo một vòng nhân gian, trở về sẽ đấu cùng chúng sư huynh! Chương 01: Đi thi 3127 tự -… Đợi cho bọn hắn kết thúc trao đổi, Hướng Lan Huyên quan tâm hỏi: “Đốc công,đã xảy ra chuyện gì rồi sao?”Mễ Vân Trung khách khí đưa tay, ra hiệu mọi người tiếp tục dạo bộ, vừa đi vừanói chuyện, chậm rãi kể lại việc bên này giăng lưới câu cá để bắt những kẻ có ýđồ trà trộn vào quấy phá “Triêu Dương đại hội”.Đây cũng là một trong những sự quan tâm của Hướng Lan Huyên khi tới đây,nàng ta nghe nói vậy thì khẽ gật đầu, “Quả thực là một biện pháp tốt, lúc trướccó bắt được không?”Thống lĩnh vội đáp lời, “Đã bắt được hơn mười tên, đang xác minh lai lịch.”Hướng Lan Huyên lại nói với Mễ Vân Trung: “Đốc công, để cho người của tathẩm vấn lại một lần được chứ?”Mễ Vân Trung cười nói: “Cẩn thận một chút cũng tốt. Nếu chúng ta có sơ sótchỗ nào, cũng có thể đúng lúc bù đắp.”Y đã nói như vậy rồi, Hướng Lan Huyên cũng không khách khí, dù sao tìnhhình hai bên nắm giữ được có khả năng vẫn là có chút khác nhau. Nàng ta lạihỏi thống lĩnh, “Biện pháp này của các ngươi cũng không tệ lắm, kế hoạch cũngchu đáo chặt chẽ, theo lý thuyết là sẽ không xảy ra sự cố, trong những lần câubắt trước có xảy ra chuyện gì bất ngờ không?”Thống lĩnh do dự một chút, “Không có, trước đây đều rất thuận lợi, lần nàykhông biết xảy ra chuyện gì, không biết tại sao lại xảy ra chuyện bất ngờ.”Hướng Lan Huyên vẻ mặt có chút suy tư, sau đó cười nói, “Chuyện bất ngờsao? Ta rất thích chuyện bất ngờ. Người có thể tạo ra chuyện bất ngờ, tất cónguyên nhân, hoặc là gặp phải kẻ giảo hoạt, hoặc là gặp phải người có năng lực,hoặc đơn thuần là tai nạn, và cũng có thể là chính nội bộ chúng ta xảy ra vấnđề.”Mễ Vân Trung chần chừ nói: “Đại hành tẩu hoài nghi nội bộ chúng ta có ngườiđể lộ tin tức sao?”Hướng Lan Huyên: “Ta chỉ nói là có khả năng. Giống như đốc công đã nói, bùđắp mà. Chuyện bất ngờ có thể phản ánh vấn đề một cách tốt nhất. Nội bộ cóvấn đề gì hay không, cứ bắt được người tự nhiên sẽ có thể tìm hiểu được. Nếuthật sự có vấn đề gì đó, bộc lộ ra đúng lúc là chuyện tốt, ngài thấy thế nào?”Mễ Vân Trung hơi gật đầu, biết rõ ý của đối phương, nếu thực sự nội bộ xuấthiện sơ hở hoặc nội gian, điều này mới thật sự dễ dàng gây ra vấn đề lớn, khôngđơn giản chỉ là chuyện mấy cái nghi phạm, vì vậy y lập tức dứt khoát nói: “Tathực sự muốn xem bọn chúng có thể chạy thoát khỏi tay thuộc hạ của ta haykhông!”Tới đây liền kết thúc đề tài này, ba người tiếp tục tản bộ tham quan cảnh đêmtrong doanh trại.Cũng không đợi quá lâu, tên phó tương kia lại vội vã chạy đến, cầm chân dungnghi phạm do họa sĩ vẽ lại theo miêu tả đưa cho thống lĩnh.Thống lĩnh mở ra, hướng về phía đống lửa lật xem từng tấm, sau khi xác nhậnhình vẽ rõ ràng không mờ nhòe, mới xếp lại một xấp, hai tay dâng tới cho MễVân Trung.Nào ngờ Hướng Lan Huyên ở bên cạnh lại nói: “Chậm đã.”Mễ Vân Trung đang định đưa tay nhận lấy bức họa, và thống lĩnh cầm bức họadâng tới, kể cả tên phó tướng kia, đều thoáng sửng sốt, rồi cùng nhau quay đầunhìn nàng ta, không biết nữ nhân này có ý gì.Mễ Vân Trung không hiểu ra sao, lúc này y bị làm cho không biết có nên nhậnlấy bức họa hay không, hỏi: “Có gì không ổn sao?”Trên mặt rõ ràng có sự nghi hoặc, Hướng Lan Huyên đưa tay cầm lấy xấp chândung, vừa mở ra vừa nói: “Vừa rồi đứng ở bên cạnh thoáng nhìn qua, khôngthấy được rõ ràng, để nhìn lại một chút.”Mấy người ở bên cạnh đều không nói nên lời, chỉ là không nhìn thấy rõ ràng cócần phải ngạc nhiên kêu to lên như thế sao? Thống lĩnh và phó tướng nhịnkhông được quay mặt thoáng nhìn nhau, cảm thấy hành vi của nữ nhân khônggiống như là biểu hiện của một đại nhân vật.Bức chân dung còn có thể là ai, tự nhiên chính là ba người Dữu Khánh, NamTrúc và Mục Ngạo Thiết. Bức vẽ cũng chỉ là phác họa đại khái hình dáng, vẽ lạitheo lời mô tả có thể giống được bao nhiêu chứ, vấn đề này rất khó nói.Hướng Lan Huyên nghiêng đầu nhìn chằm chằm một hồi, sau đó ngẩng đầunhìn chằm chằm tên phó tướng kia, “Hình dạng ba người này như thế nào?”Tên Phó tướng chần chừ nói: “Hình như nói là có mập có gầy, khuôn mặt béophì đó là của tên mập mạp.”Lời vô dụng! Hướng Lan Huyên thấy gã ta không nói được rõ ràng, “Ngườitừng gặp nghi phạm có ở đây không? Dẫn đến đây gặp ta.”Phó tướng nhìn nhìn dò hỏi ý kiến của thống lĩnh, sau đó mới chắp tay nhậnlệnh, nhanh chóng rời đi.Lúc này, Mễ Vân Trung đã nhận thấy có điểm không thích hợp, thử hỏi: “Chẳnglẽ Đại hành tẩu nhận biết ba người này?”Hướng Lan Huyên cũng có chút phân vân, “Ta cũng không dám xác định cóphải là người ta biết hay không. Theo lý thuyết, nếu thật sự là bọn hắn, hẳn phảilà co đầu rút cổ không chạy ra ngoài mới đúng, làm sao còn dám chạy đến‘Triêu Dương đại hội’ tham gia náo nhiệt chứ?”Mễ Vân Trung hỏi thêm một câu, “Ai vậy?”Nhưng không nhận được câu trả lời của đối phương, tuy vậy trong lòng y cũngđã có suy đoán, nhân vật có thể được vị đại hành tẩu Đại Nghiệp ty này nhớ kỹe rằng không phải kẻ đơn giản. Nếu là như vậy, xem ra không khó hiểu với việcmà bọn họ có thể thoát thân khỏi tấm lưới đã giăng ra.Không bao lâu sau, người giám sát ngầm trở về doanh trại để mô tả hình dạngnghi phạm được đưa đến nơi.Hướng Lan Huyên cũng không để ý tới những lễ nghi phiền phức, trực tiếp mởbức vẽ ra, trước tiên chỉ vào tấm thứ nhất vẽ Nam Trúc hỏi, “Có phải tên mậpmạp này cao cỡ thống lĩnh của các ngươi hay không?”Người đến quan sát thống lĩnh một chút, gật đầu nói: “Đúng vậy, không kháclắm.”Kéo bức vẽ thứ hai ra, Hướng Lan Huyên lại hỏi: “Tên này có phải là một kẻ tocon, luôn luôn không biểu hiện ra cảm xúc gì hay không?”Trên bức vẽ chỉ có khuôn mặt, không có vóc người.Người đến thoáng sửng sốt, rồi gật đầu đáp: “Đúng vậy, là một tên to con, nétmặt quả thực lạnh nhạt không có cảm xúc gì.”Hướng Lan Huyên lập tức lại kéo bức vẽ thứ ba ra, “Tên để ria mép này có phảithoạt nhìn trông rất hèn mọn hay không?”Loại chân dung phác họa này là không thể mô tả ra được cảm giác mà nàng tanói.Người đến lại liên tục gật đầu, “Không sai, thoạt nhìn còn rất trẻ tuổi, với tuổicủa hắn, ít người nào lại để ria mép kiểu này, thoạt nhìn là có điểm là lạ.”“Ha hả.” Hướng Lan Huyên nghe vậy cất tiếng cười sung sướng, cười đến runcả người, sau đó ngay tại trước mặt mọi người nàng ta cầm mấy bức hình xénát, vo thành một cục, trực tiếp ném vào trong đống lửa.Thấy tận mắt những bức vẽ khổ cực phác họa ra biến thành lửa sáng, mấy ngườitại đây đều kinh ngạc, Mễ Vân Trung chỉ vào mấy bức vẽ đang cháy, cau màyhỏi: “Đại hành tẩu, làm vậy là ý gì?”Hướng Lan Huyên đưa tay ấn ấn tay y xuống, than thở: “Ai, ta cũng không nghĩtới là ba tên gia hỏa vô lại này lại tới đây, bọn hắn có thể chạy thoát chẳng phảilà chuyện gì bất ngờ. Được rồi, ta cũng là giúp các ngươi bớt việc, mọi ngườiđều có thể đỡ chút phiền phức. Nói chung, không cần phải bắt ba người này.Ngươi có bắt về cũng không dám làm gì hắn, mời về vẫn phải thả ra, không cầnphải hưng sư động chúng. Được rồi, nếu ba người này đã tới đây rồi, giao chobên ta xử lý là được, ta sẽ chịu tất cả trách nhiệm.”

Bán TiênTác giả: Dược Thiên SầuTruyện Tiên Hiệp Bán Tiên Dược Thiên Sầu Trong thâm sơn có một đạo quan, hương hỏa sớm đã điêu linh. Bỉ nhân bất tài, tuổi vừa mới mười chín, từ nhỏ đã là một gã đạo sĩ, phía trên có hơn mười vị sư huynh, phía dưới chỉ mình ta nhỏ nhất, tục xưng là Quan môn đệ tử. Sư môn quá nghèo, các sư huynh không chịu được kham khổ, may mắn chưởng môn sư tôn độ lượng, tùy ý chúng sư huynh giải tán rời đi. Về sau có ba vị sư huynh biết lạc đường mà quay lại, tuổi khá lớn, đều đã bốn mươi năm mươi. Nhờ được sư tôn ưu ái, trước khi mất truyền vị trí chưởng môn cho Tiểu đạo, nhưng mà vô luận là tuổi tác hay từng trải đều không thể phục chúng, ba vị sư huynh không phục. Sư môn bất hạnh, Tiểu đạo không phải trái hồng mềm, tuyệt không thoái nhượng, nội đấu cùng họ. Trong thôn dưới núi, có tân cử nhân, là bạn bè từ khi còn nhỏ, trước khi sư tôn mất cũng có dặn dò, hộ tống nó vào kinh đi thi. Nghĩa bất dung từ, vả lại cứ để Tiểu đạo dạo một vòng nhân gian, trở về sẽ đấu cùng chúng sư huynh! Chương 01: Đi thi 3127 tự -… Đợi cho bọn hắn kết thúc trao đổi, Hướng Lan Huyên quan tâm hỏi: “Đốc công,đã xảy ra chuyện gì rồi sao?”Mễ Vân Trung khách khí đưa tay, ra hiệu mọi người tiếp tục dạo bộ, vừa đi vừanói chuyện, chậm rãi kể lại việc bên này giăng lưới câu cá để bắt những kẻ có ýđồ trà trộn vào quấy phá “Triêu Dương đại hội”.Đây cũng là một trong những sự quan tâm của Hướng Lan Huyên khi tới đây,nàng ta nghe nói vậy thì khẽ gật đầu, “Quả thực là một biện pháp tốt, lúc trướccó bắt được không?”Thống lĩnh vội đáp lời, “Đã bắt được hơn mười tên, đang xác minh lai lịch.”Hướng Lan Huyên lại nói với Mễ Vân Trung: “Đốc công, để cho người của tathẩm vấn lại một lần được chứ?”Mễ Vân Trung cười nói: “Cẩn thận một chút cũng tốt. Nếu chúng ta có sơ sótchỗ nào, cũng có thể đúng lúc bù đắp.”Y đã nói như vậy rồi, Hướng Lan Huyên cũng không khách khí, dù sao tìnhhình hai bên nắm giữ được có khả năng vẫn là có chút khác nhau. Nàng ta lạihỏi thống lĩnh, “Biện pháp này của các ngươi cũng không tệ lắm, kế hoạch cũngchu đáo chặt chẽ, theo lý thuyết là sẽ không xảy ra sự cố, trong những lần câubắt trước có xảy ra chuyện gì bất ngờ không?”Thống lĩnh do dự một chút, “Không có, trước đây đều rất thuận lợi, lần nàykhông biết xảy ra chuyện gì, không biết tại sao lại xảy ra chuyện bất ngờ.”Hướng Lan Huyên vẻ mặt có chút suy tư, sau đó cười nói, “Chuyện bất ngờsao? Ta rất thích chuyện bất ngờ. Người có thể tạo ra chuyện bất ngờ, tất cónguyên nhân, hoặc là gặp phải kẻ giảo hoạt, hoặc là gặp phải người có năng lực,hoặc đơn thuần là tai nạn, và cũng có thể là chính nội bộ chúng ta xảy ra vấnđề.”Mễ Vân Trung chần chừ nói: “Đại hành tẩu hoài nghi nội bộ chúng ta có ngườiđể lộ tin tức sao?”Hướng Lan Huyên: “Ta chỉ nói là có khả năng. Giống như đốc công đã nói, bùđắp mà. Chuyện bất ngờ có thể phản ánh vấn đề một cách tốt nhất. Nội bộ cóvấn đề gì hay không, cứ bắt được người tự nhiên sẽ có thể tìm hiểu được. Nếuthật sự có vấn đề gì đó, bộc lộ ra đúng lúc là chuyện tốt, ngài thấy thế nào?”Mễ Vân Trung hơi gật đầu, biết rõ ý của đối phương, nếu thực sự nội bộ xuấthiện sơ hở hoặc nội gian, điều này mới thật sự dễ dàng gây ra vấn đề lớn, khôngđơn giản chỉ là chuyện mấy cái nghi phạm, vì vậy y lập tức dứt khoát nói: “Tathực sự muốn xem bọn chúng có thể chạy thoát khỏi tay thuộc hạ của ta haykhông!”Tới đây liền kết thúc đề tài này, ba người tiếp tục tản bộ tham quan cảnh đêmtrong doanh trại.Cũng không đợi quá lâu, tên phó tương kia lại vội vã chạy đến, cầm chân dungnghi phạm do họa sĩ vẽ lại theo miêu tả đưa cho thống lĩnh.Thống lĩnh mở ra, hướng về phía đống lửa lật xem từng tấm, sau khi xác nhậnhình vẽ rõ ràng không mờ nhòe, mới xếp lại một xấp, hai tay dâng tới cho MễVân Trung.Nào ngờ Hướng Lan Huyên ở bên cạnh lại nói: “Chậm đã.”Mễ Vân Trung đang định đưa tay nhận lấy bức họa, và thống lĩnh cầm bức họadâng tới, kể cả tên phó tướng kia, đều thoáng sửng sốt, rồi cùng nhau quay đầunhìn nàng ta, không biết nữ nhân này có ý gì.Mễ Vân Trung không hiểu ra sao, lúc này y bị làm cho không biết có nên nhậnlấy bức họa hay không, hỏi: “Có gì không ổn sao?”Trên mặt rõ ràng có sự nghi hoặc, Hướng Lan Huyên đưa tay cầm lấy xấp chândung, vừa mở ra vừa nói: “Vừa rồi đứng ở bên cạnh thoáng nhìn qua, khôngthấy được rõ ràng, để nhìn lại một chút.”Mấy người ở bên cạnh đều không nói nên lời, chỉ là không nhìn thấy rõ ràng cócần phải ngạc nhiên kêu to lên như thế sao? Thống lĩnh và phó tướng nhịnkhông được quay mặt thoáng nhìn nhau, cảm thấy hành vi của nữ nhân khônggiống như là biểu hiện của một đại nhân vật.Bức chân dung còn có thể là ai, tự nhiên chính là ba người Dữu Khánh, NamTrúc và Mục Ngạo Thiết. Bức vẽ cũng chỉ là phác họa đại khái hình dáng, vẽ lạitheo lời mô tả có thể giống được bao nhiêu chứ, vấn đề này rất khó nói.Hướng Lan Huyên nghiêng đầu nhìn chằm chằm một hồi, sau đó ngẩng đầunhìn chằm chằm tên phó tướng kia, “Hình dạng ba người này như thế nào?”Tên Phó tướng chần chừ nói: “Hình như nói là có mập có gầy, khuôn mặt béophì đó là của tên mập mạp.”Lời vô dụng! Hướng Lan Huyên thấy gã ta không nói được rõ ràng, “Ngườitừng gặp nghi phạm có ở đây không? Dẫn đến đây gặp ta.”Phó tướng nhìn nhìn dò hỏi ý kiến của thống lĩnh, sau đó mới chắp tay nhậnlệnh, nhanh chóng rời đi.Lúc này, Mễ Vân Trung đã nhận thấy có điểm không thích hợp, thử hỏi: “Chẳnglẽ Đại hành tẩu nhận biết ba người này?”Hướng Lan Huyên cũng có chút phân vân, “Ta cũng không dám xác định cóphải là người ta biết hay không. Theo lý thuyết, nếu thật sự là bọn hắn, hẳn phảilà co đầu rút cổ không chạy ra ngoài mới đúng, làm sao còn dám chạy đến‘Triêu Dương đại hội’ tham gia náo nhiệt chứ?”Mễ Vân Trung hỏi thêm một câu, “Ai vậy?”Nhưng không nhận được câu trả lời của đối phương, tuy vậy trong lòng y cũngđã có suy đoán, nhân vật có thể được vị đại hành tẩu Đại Nghiệp ty này nhớ kỹe rằng không phải kẻ đơn giản. Nếu là như vậy, xem ra không khó hiểu với việcmà bọn họ có thể thoát thân khỏi tấm lưới đã giăng ra.Không bao lâu sau, người giám sát ngầm trở về doanh trại để mô tả hình dạngnghi phạm được đưa đến nơi.Hướng Lan Huyên cũng không để ý tới những lễ nghi phiền phức, trực tiếp mởbức vẽ ra, trước tiên chỉ vào tấm thứ nhất vẽ Nam Trúc hỏi, “Có phải tên mậpmạp này cao cỡ thống lĩnh của các ngươi hay không?”Người đến quan sát thống lĩnh một chút, gật đầu nói: “Đúng vậy, không kháclắm.”Kéo bức vẽ thứ hai ra, Hướng Lan Huyên lại hỏi: “Tên này có phải là một kẻ tocon, luôn luôn không biểu hiện ra cảm xúc gì hay không?”Trên bức vẽ chỉ có khuôn mặt, không có vóc người.Người đến thoáng sửng sốt, rồi gật đầu đáp: “Đúng vậy, là một tên to con, nétmặt quả thực lạnh nhạt không có cảm xúc gì.”Hướng Lan Huyên lập tức lại kéo bức vẽ thứ ba ra, “Tên để ria mép này có phảithoạt nhìn trông rất hèn mọn hay không?”Loại chân dung phác họa này là không thể mô tả ra được cảm giác mà nàng tanói.Người đến lại liên tục gật đầu, “Không sai, thoạt nhìn còn rất trẻ tuổi, với tuổicủa hắn, ít người nào lại để ria mép kiểu này, thoạt nhìn là có điểm là lạ.”“Ha hả.” Hướng Lan Huyên nghe vậy cất tiếng cười sung sướng, cười đến runcả người, sau đó ngay tại trước mặt mọi người nàng ta cầm mấy bức hình xénát, vo thành một cục, trực tiếp ném vào trong đống lửa.Thấy tận mắt những bức vẽ khổ cực phác họa ra biến thành lửa sáng, mấy ngườitại đây đều kinh ngạc, Mễ Vân Trung chỉ vào mấy bức vẽ đang cháy, cau màyhỏi: “Đại hành tẩu, làm vậy là ý gì?”Hướng Lan Huyên đưa tay ấn ấn tay y xuống, than thở: “Ai, ta cũng không nghĩtới là ba tên gia hỏa vô lại này lại tới đây, bọn hắn có thể chạy thoát chẳng phảilà chuyện gì bất ngờ. Được rồi, ta cũng là giúp các ngươi bớt việc, mọi ngườiđều có thể đỡ chút phiền phức. Nói chung, không cần phải bắt ba người này.Ngươi có bắt về cũng không dám làm gì hắn, mời về vẫn phải thả ra, không cầnphải hưng sư động chúng. Được rồi, nếu ba người này đã tới đây rồi, giao chobên ta xử lý là được, ta sẽ chịu tất cả trách nhiệm.”

Chương 581: Chân dung (2)