Bán Tiên Dược Thiên Sầu Trong thâm sơn có một đạo quan, hương hỏa sớm đã điêu linh. Bỉ nhân bất tài, tuổi vừa mới mười chín, từ nhỏ đã là một gã đạo sĩ, phía trên có hơn mười vị sư huynh, phía dưới chỉ mình ta nhỏ nhất, tục xưng là Quan môn đệ tử. Sư môn quá nghèo, các sư huynh không chịu được kham khổ, may mắn chưởng môn sư tôn độ lượng, tùy ý chúng sư huynh giải tán rời đi. Về sau có ba vị sư huynh biết lạc đường mà quay lại, tuổi khá lớn, đều đã bốn mươi năm mươi. Nhờ được sư tôn ưu ái, trước khi mất truyền vị trí chưởng môn cho Tiểu đạo, nhưng mà vô luận là tuổi tác hay từng trải đều không thể phục chúng, ba vị sư huynh không phục. Sư môn bất hạnh, Tiểu đạo không phải trái hồng mềm, tuyệt không thoái nhượng, nội đấu cùng họ. Trong thôn dưới núi, có tân cử nhân, là bạn bè từ khi còn nhỏ, trước khi sư tôn mất cũng có dặn dò, hộ tống nó vào kinh đi thi. Nghĩa bất dung từ, vả lại cứ để Tiểu đạo dạo một vòng nhân gian, trở về sẽ đấu cùng chúng sư huynh! Chương 01: Đi thi 3127 tự -…
Chương 588: Mất lý trí (2)
Bán TiênTác giả: Dược Thiên SầuTruyện Tiên Hiệp Bán Tiên Dược Thiên Sầu Trong thâm sơn có một đạo quan, hương hỏa sớm đã điêu linh. Bỉ nhân bất tài, tuổi vừa mới mười chín, từ nhỏ đã là một gã đạo sĩ, phía trên có hơn mười vị sư huynh, phía dưới chỉ mình ta nhỏ nhất, tục xưng là Quan môn đệ tử. Sư môn quá nghèo, các sư huynh không chịu được kham khổ, may mắn chưởng môn sư tôn độ lượng, tùy ý chúng sư huynh giải tán rời đi. Về sau có ba vị sư huynh biết lạc đường mà quay lại, tuổi khá lớn, đều đã bốn mươi năm mươi. Nhờ được sư tôn ưu ái, trước khi mất truyền vị trí chưởng môn cho Tiểu đạo, nhưng mà vô luận là tuổi tác hay từng trải đều không thể phục chúng, ba vị sư huynh không phục. Sư môn bất hạnh, Tiểu đạo không phải trái hồng mềm, tuyệt không thoái nhượng, nội đấu cùng họ. Trong thôn dưới núi, có tân cử nhân, là bạn bè từ khi còn nhỏ, trước khi sư tôn mất cũng có dặn dò, hộ tống nó vào kinh đi thi. Nghĩa bất dung từ, vả lại cứ để Tiểu đạo dạo một vòng nhân gian, trở về sẽ đấu cùng chúng sư huynh! Chương 01: Đi thi 3127 tự -… vTuy nhiên, Dữu Khánh vẫn cau mày hỏi: “Lão Thất, trong ba chúng ta, nàng talại nhìn trúng ngươi, ngươi không cảm thấy kỳ quái sao?”Nam Trúc trừng mắt, “Ngươi có ý gì?”Mục Ngạo Thiết: “Ý là hai chúng ta dễ nhìn hơn hẳn ngươi.”Dữu Khánh nhấc tay ra hiệu ngừng lại, “Ý của ta là, ta càng cảm thấy nữ nhânnày có vấn đề. Ngươi có lên được hay không là một chuyện khác. Thời gian tiếpxúc không dài, nàng ta hoàn toàn không quen biết ngươi, vì sao vừa gặp mặtliền có thể để mặc tùy ý ngươi được? Lẽ nào ngươi thật sự cảm thấy mình cósức hấp dẫn lớn như vậy sao?”Nam Trúc cũng chìm vào trầm mặc, cuối cùng gã lại vung tay lên, “Không quantrọng! Bây giờ tới hay lui đều giống nhau, có gì khác biệt sao? Không có gìkhác cả! Nếu đã đưa lên tới cửa rồi, bất kể nàng ta có vấn đề hay không, chỉ cầnlà một khối thịt thơm, vậy thì trước tiên cứ ăn đã rồi nói tiếp.”Mục Ngạo Thiết nhắc nhở, “Bốn vạn lượng bạc.”Nam Trúc là người không thiếu lời nói, lập tức lật lật ngón tay lẩm bẩm nhữnglời vô nghĩa: “Trên đời có rất nhiều Huyền cấp tu sĩ, nhưng Đại tiễn sư thì cóđược bao nhiêu? Nữ Đại tiễn sư lại càng ít, huống chi còn là nữ Huyền cấp Đạitiễn sư, đây quả thực là của quý hiếm có, hơn nữa nhìn còn rất đẹp. Nữ nhân cóđiều kiện như vậy nếu bằng lòng trao thân, các ngươi nói giá trị bao nhiêu tiền?Bốn vạn lượng chẳng là cái gì? Nếu có thể ăn được khối thịt này, năm vạnlượng cũng giá trị.”Gã vươn hai tay ra, vỗ vào đầu vai hai vị sư đệ, “Vạn nhất không có vấn đề thìsao chứ? Các huynh đệ, vậy thì kiếm lớn rồi, chúng ta cũng có thể được thêmmột trợ thủ đắc lực, đúng không.”Nhìn dáng vẻ không tiếc hi sinh ngoại hình của mình vì mọi người như vậy củagã, hai người Dữu, Mục đồng thời liếc mắt khinh bỉ, đều muốn nhổ nước miếngvào mặt gã.“Kiếm lớn sao?” Dữu Khánh đẩy tay gã ra, “Lão Thất, nào có lợi ích dễ kiếmnhư vậy chứ, nữ nhân có điều kiện tốt như vậy lại sẵn lòng cùng với ngươi,ngươi cảm thấy thực tế sao?”Nam Trúc lắc đầu không ngừng, “Ta biết các ngươi lo lắng điều gì, nhưng vớikinh nghiệm giang hồ của ta, đây chẳng phải là chuyện không thể, nguyên nhânchính là bởi vì điều kiện của nàng ta quá tốt, cho nên khiến cho hầu hết đàn ôngphải chùn bước. Nói không chừng nàng ta đang rất đói khát, và ta đúng lúcđụng vào nàng ta, nhân duyên tế hội, có khả năng vừa tiếp xúc đã hợp, đó chínhlà duyên phận!”Mục Ngạo Thiết nhìn gã chằm chằm, “Lão Thất, ngươi có phần mất lý trí rồi.”“Được rồi, ta không giải thích rõ ràng được với các ngươi. Nói chung, ta biếtđược nặng nhẹ, sẽ không làm lỡ chính sự.” Nam Trúc vung tay lên, không nóiviệc này nữa, sau đó duỗi tay về phía Dữu Khánh, “Lão Thập Ngũ, mượn chúttiền.”Dữu Khánh trừng mắt, “Làm gì? Không có.”Nam Trúc: “Trên người ta không có nhiều tiền, mượn chút tiền phòng thân, vạnnhất đụng phải lúc dùng tiền, cũng không thể để nữ nhân bỏ tiền ra nha? Đãbước một chân vào cửa rồi, đến lúc nện tiền cũng không thể nhẹ tay. Chỉ mượnmười vạn lượng! Ngươi yên tâm, có lão Cửu làm chứng, tuyệt đối trả lại chongươi. Ta bảo bối này, ngươi còn lo lắng ta không trả được tiền cho ngươi sao?”Gã chỉ chỉ cái hồ lô lớn nằm trên mặt đất.Dữu Khánh: “Ở đây ăn ở không cần tốn tiền, về sau nói tiếp.”Nói chung chính là không cho mượn.Nam Trúc suy nghĩ cũng phải, hơn nữa biết được rất khó móc tiền ra được tayvị này, gã liền không thèm tiếp tục hỏi mượn nữa, gã cúi người nhặt hồ lô lớnlên, rời đi. Trước khi ra khỏi cửa, gã còn không quên dặn dò hai người, “Haingười các ngươi phải chú ý một chút, lúc nào nên tránh thì lảng tránh một chút.”Nhìn theo bóng dáng gã vội vã đi xuống lầu, hai người chậm rãi ra khỏi phòngthực sự không nói nên lời, vẻ mặt có phần bất lực.Cho dù đều biết rõ việc lão Thất đang làm không thích hợp, nhưng hai ngườibọn hắn cũng có thể hiểu được hành vi của lão Thất.Với điều kiện của lão Thất, không tài năng, không ngoại hình cũng không cóđức, không có tiền bạc còn không có năng lực, bình thường khi gặp được mộtnữ nhân trông được thì gã lập tức thi triển ra “Tài hoa” của ba tấc miệng lưỡi đểmong chiếm được tâm hồn người ta, nhưng mà luôn luôn nhận lấy kết quả bị gạtsang bên, lúc này đột nhiên lại xuất hiện một cái “Duyên phận” như thế, còn làmột nữ nhân có điều kiện tốt như vậy, không mất lý trí mới là lạ.Cho nên hai người đặc biệt có thể hiểu được tâm tình của Nam mập.Nghe thấy dưới lầu văng vẳng vang lên tiếng nói chuyện của Nam Trúc và BáchLý Tâm, Dữu Khánh bỗng nhiên cất lời cảm khái, “Biết rõ có thể có độc, nhưngvẫn muốn đi nếm, nam nhân kỳ thực rất không có tương lai.”“Sống ở trên đời, mấy người có thể thoát được những chuyện trời ơi này?”Mục Ngạo Thiết nói ra một câu nói có vẻ rất triết lý, sau đó cũng đi về phía cănphòng đối diện, coi như lúc này đã xác định được căn phòng của từng người.Trên núi có bằng hữu mới vào ở, dang dùng trà trong đình dưới chân núi, NgôDung Quý và Tiêu Trường Đạo đề nghị mọi người đi bái phỏng một chút, đểlàm quen.Thiện Thiếu Đình không chút động lòng, nói thẳng ra, “Tại trong Tu Hành giới,địa vị giang hồ của Long Quang tông” không bằng “Quy Kiếm sơn trang”,không đáng để y chủ động chạy đến làm quen. Nếu người ta sẵn lòng tới gặpmặt, y đáp lại cũng không trễ.Hai người Ngô, Tiêu liền biết mặt mũi vị này lớn, cũng không nói thêm gì nữa,bọn họ tự ra khỏi đình, đi lên núi.Trên đường đi, nhìn nhìn xung quanh, Ngô Dung Quý cười khẽ một tiếng,“Huyền cấp Đại tiễn sư cũng tới đây, xem ra khu vực này lại xuất hiện một đốithủ cạnh tranh hữu lực.”Tiêu Trường Đạo hơi gật đầu, đăm chiêu nói: “Nếu như quy tắc thi đấu khôngcó thay đổi lớn, vẫn là như trước đây, mỗi tiểu khu chọn ra mười người tham dựthi đấu đại khu, sau đó mỗi một đại khu lại chọn ra mười người, rồi một trămngười này tiếp tục tham gia đợt thi đấu cuối cùng. Trong mười danh ngạch nơinày, giả như trong đình chiếm hai vị trí, bốn vị Đại tiễn sư lấy bốn vị trí, vậy thìchỉ còn lại có bốn vị trí. Về sau không biết còn có người nào vào đây, hai chúngta muốn chiếm lấy hai vị trí sẽ khó hơn rất nhiều.”Ngô Dung Quý: “Đúng vậy. Tiêu huynh, không thể coi thường việc thi đấu chọnra mười vị trí trong tiểu khu, nói ra cũng được công nhận là trong trăm có một,có thể tiến vào mười hạng đầu hay không, giá trị bản thân trong tương lai sẽ cókhác biệt rất lớn. Về phần tóp mười trong mười đại khu, đó đã là xếp vào trongmột trăm vị tân tú khắp thiên hạ rồi. Ta là không trông chờ vào việc tiến vàođược tóp một trăm, nhưng tóp mười trong tiểu khu này thì vẫn có thể tranhgiành được.”Tiêu Trường Đạo hài hước hỏi: “Ngươi đề nghị lên núi gặp mặt, không phải làcó ý này sao?”Ngô Dung Quý tức thì ngầm hiểu, cười nói: “Vẫn phải nhìn xem mặt mũi ThiệnThiếu có lớn hay không.”
Bán TiênTác giả: Dược Thiên SầuTruyện Tiên Hiệp Bán Tiên Dược Thiên Sầu Trong thâm sơn có một đạo quan, hương hỏa sớm đã điêu linh. Bỉ nhân bất tài, tuổi vừa mới mười chín, từ nhỏ đã là một gã đạo sĩ, phía trên có hơn mười vị sư huynh, phía dưới chỉ mình ta nhỏ nhất, tục xưng là Quan môn đệ tử. Sư môn quá nghèo, các sư huynh không chịu được kham khổ, may mắn chưởng môn sư tôn độ lượng, tùy ý chúng sư huynh giải tán rời đi. Về sau có ba vị sư huynh biết lạc đường mà quay lại, tuổi khá lớn, đều đã bốn mươi năm mươi. Nhờ được sư tôn ưu ái, trước khi mất truyền vị trí chưởng môn cho Tiểu đạo, nhưng mà vô luận là tuổi tác hay từng trải đều không thể phục chúng, ba vị sư huynh không phục. Sư môn bất hạnh, Tiểu đạo không phải trái hồng mềm, tuyệt không thoái nhượng, nội đấu cùng họ. Trong thôn dưới núi, có tân cử nhân, là bạn bè từ khi còn nhỏ, trước khi sư tôn mất cũng có dặn dò, hộ tống nó vào kinh đi thi. Nghĩa bất dung từ, vả lại cứ để Tiểu đạo dạo một vòng nhân gian, trở về sẽ đấu cùng chúng sư huynh! Chương 01: Đi thi 3127 tự -… vTuy nhiên, Dữu Khánh vẫn cau mày hỏi: “Lão Thất, trong ba chúng ta, nàng talại nhìn trúng ngươi, ngươi không cảm thấy kỳ quái sao?”Nam Trúc trừng mắt, “Ngươi có ý gì?”Mục Ngạo Thiết: “Ý là hai chúng ta dễ nhìn hơn hẳn ngươi.”Dữu Khánh nhấc tay ra hiệu ngừng lại, “Ý của ta là, ta càng cảm thấy nữ nhânnày có vấn đề. Ngươi có lên được hay không là một chuyện khác. Thời gian tiếpxúc không dài, nàng ta hoàn toàn không quen biết ngươi, vì sao vừa gặp mặtliền có thể để mặc tùy ý ngươi được? Lẽ nào ngươi thật sự cảm thấy mình cósức hấp dẫn lớn như vậy sao?”Nam Trúc cũng chìm vào trầm mặc, cuối cùng gã lại vung tay lên, “Không quantrọng! Bây giờ tới hay lui đều giống nhau, có gì khác biệt sao? Không có gìkhác cả! Nếu đã đưa lên tới cửa rồi, bất kể nàng ta có vấn đề hay không, chỉ cầnlà một khối thịt thơm, vậy thì trước tiên cứ ăn đã rồi nói tiếp.”Mục Ngạo Thiết nhắc nhở, “Bốn vạn lượng bạc.”Nam Trúc là người không thiếu lời nói, lập tức lật lật ngón tay lẩm bẩm nhữnglời vô nghĩa: “Trên đời có rất nhiều Huyền cấp tu sĩ, nhưng Đại tiễn sư thì cóđược bao nhiêu? Nữ Đại tiễn sư lại càng ít, huống chi còn là nữ Huyền cấp Đạitiễn sư, đây quả thực là của quý hiếm có, hơn nữa nhìn còn rất đẹp. Nữ nhân cóđiều kiện như vậy nếu bằng lòng trao thân, các ngươi nói giá trị bao nhiêu tiền?Bốn vạn lượng chẳng là cái gì? Nếu có thể ăn được khối thịt này, năm vạnlượng cũng giá trị.”Gã vươn hai tay ra, vỗ vào đầu vai hai vị sư đệ, “Vạn nhất không có vấn đề thìsao chứ? Các huynh đệ, vậy thì kiếm lớn rồi, chúng ta cũng có thể được thêmmột trợ thủ đắc lực, đúng không.”Nhìn dáng vẻ không tiếc hi sinh ngoại hình của mình vì mọi người như vậy củagã, hai người Dữu, Mục đồng thời liếc mắt khinh bỉ, đều muốn nhổ nước miếngvào mặt gã.“Kiếm lớn sao?” Dữu Khánh đẩy tay gã ra, “Lão Thất, nào có lợi ích dễ kiếmnhư vậy chứ, nữ nhân có điều kiện tốt như vậy lại sẵn lòng cùng với ngươi,ngươi cảm thấy thực tế sao?”Nam Trúc lắc đầu không ngừng, “Ta biết các ngươi lo lắng điều gì, nhưng vớikinh nghiệm giang hồ của ta, đây chẳng phải là chuyện không thể, nguyên nhânchính là bởi vì điều kiện của nàng ta quá tốt, cho nên khiến cho hầu hết đàn ôngphải chùn bước. Nói không chừng nàng ta đang rất đói khát, và ta đúng lúcđụng vào nàng ta, nhân duyên tế hội, có khả năng vừa tiếp xúc đã hợp, đó chínhlà duyên phận!”Mục Ngạo Thiết nhìn gã chằm chằm, “Lão Thất, ngươi có phần mất lý trí rồi.”“Được rồi, ta không giải thích rõ ràng được với các ngươi. Nói chung, ta biếtđược nặng nhẹ, sẽ không làm lỡ chính sự.” Nam Trúc vung tay lên, không nóiviệc này nữa, sau đó duỗi tay về phía Dữu Khánh, “Lão Thập Ngũ, mượn chúttiền.”Dữu Khánh trừng mắt, “Làm gì? Không có.”Nam Trúc: “Trên người ta không có nhiều tiền, mượn chút tiền phòng thân, vạnnhất đụng phải lúc dùng tiền, cũng không thể để nữ nhân bỏ tiền ra nha? Đãbước một chân vào cửa rồi, đến lúc nện tiền cũng không thể nhẹ tay. Chỉ mượnmười vạn lượng! Ngươi yên tâm, có lão Cửu làm chứng, tuyệt đối trả lại chongươi. Ta bảo bối này, ngươi còn lo lắng ta không trả được tiền cho ngươi sao?”Gã chỉ chỉ cái hồ lô lớn nằm trên mặt đất.Dữu Khánh: “Ở đây ăn ở không cần tốn tiền, về sau nói tiếp.”Nói chung chính là không cho mượn.Nam Trúc suy nghĩ cũng phải, hơn nữa biết được rất khó móc tiền ra được tayvị này, gã liền không thèm tiếp tục hỏi mượn nữa, gã cúi người nhặt hồ lô lớnlên, rời đi. Trước khi ra khỏi cửa, gã còn không quên dặn dò hai người, “Haingười các ngươi phải chú ý một chút, lúc nào nên tránh thì lảng tránh một chút.”Nhìn theo bóng dáng gã vội vã đi xuống lầu, hai người chậm rãi ra khỏi phòngthực sự không nói nên lời, vẻ mặt có phần bất lực.Cho dù đều biết rõ việc lão Thất đang làm không thích hợp, nhưng hai ngườibọn hắn cũng có thể hiểu được hành vi của lão Thất.Với điều kiện của lão Thất, không tài năng, không ngoại hình cũng không cóđức, không có tiền bạc còn không có năng lực, bình thường khi gặp được mộtnữ nhân trông được thì gã lập tức thi triển ra “Tài hoa” của ba tấc miệng lưỡi đểmong chiếm được tâm hồn người ta, nhưng mà luôn luôn nhận lấy kết quả bị gạtsang bên, lúc này đột nhiên lại xuất hiện một cái “Duyên phận” như thế, còn làmột nữ nhân có điều kiện tốt như vậy, không mất lý trí mới là lạ.Cho nên hai người đặc biệt có thể hiểu được tâm tình của Nam mập.Nghe thấy dưới lầu văng vẳng vang lên tiếng nói chuyện của Nam Trúc và BáchLý Tâm, Dữu Khánh bỗng nhiên cất lời cảm khái, “Biết rõ có thể có độc, nhưngvẫn muốn đi nếm, nam nhân kỳ thực rất không có tương lai.”“Sống ở trên đời, mấy người có thể thoát được những chuyện trời ơi này?”Mục Ngạo Thiết nói ra một câu nói có vẻ rất triết lý, sau đó cũng đi về phía cănphòng đối diện, coi như lúc này đã xác định được căn phòng của từng người.Trên núi có bằng hữu mới vào ở, dang dùng trà trong đình dưới chân núi, NgôDung Quý và Tiêu Trường Đạo đề nghị mọi người đi bái phỏng một chút, đểlàm quen.Thiện Thiếu Đình không chút động lòng, nói thẳng ra, “Tại trong Tu Hành giới,địa vị giang hồ của Long Quang tông” không bằng “Quy Kiếm sơn trang”,không đáng để y chủ động chạy đến làm quen. Nếu người ta sẵn lòng tới gặpmặt, y đáp lại cũng không trễ.Hai người Ngô, Tiêu liền biết mặt mũi vị này lớn, cũng không nói thêm gì nữa,bọn họ tự ra khỏi đình, đi lên núi.Trên đường đi, nhìn nhìn xung quanh, Ngô Dung Quý cười khẽ một tiếng,“Huyền cấp Đại tiễn sư cũng tới đây, xem ra khu vực này lại xuất hiện một đốithủ cạnh tranh hữu lực.”Tiêu Trường Đạo hơi gật đầu, đăm chiêu nói: “Nếu như quy tắc thi đấu khôngcó thay đổi lớn, vẫn là như trước đây, mỗi tiểu khu chọn ra mười người tham dựthi đấu đại khu, sau đó mỗi một đại khu lại chọn ra mười người, rồi một trămngười này tiếp tục tham gia đợt thi đấu cuối cùng. Trong mười danh ngạch nơinày, giả như trong đình chiếm hai vị trí, bốn vị Đại tiễn sư lấy bốn vị trí, vậy thìchỉ còn lại có bốn vị trí. Về sau không biết còn có người nào vào đây, hai chúngta muốn chiếm lấy hai vị trí sẽ khó hơn rất nhiều.”Ngô Dung Quý: “Đúng vậy. Tiêu huynh, không thể coi thường việc thi đấu chọnra mười vị trí trong tiểu khu, nói ra cũng được công nhận là trong trăm có một,có thể tiến vào mười hạng đầu hay không, giá trị bản thân trong tương lai sẽ cókhác biệt rất lớn. Về phần tóp mười trong mười đại khu, đó đã là xếp vào trongmột trăm vị tân tú khắp thiên hạ rồi. Ta là không trông chờ vào việc tiến vàođược tóp một trăm, nhưng tóp mười trong tiểu khu này thì vẫn có thể tranhgiành được.”Tiêu Trường Đạo hài hước hỏi: “Ngươi đề nghị lên núi gặp mặt, không phải làcó ý này sao?”Ngô Dung Quý tức thì ngầm hiểu, cười nói: “Vẫn phải nhìn xem mặt mũi ThiệnThiếu có lớn hay không.”
Bán TiênTác giả: Dược Thiên SầuTruyện Tiên Hiệp Bán Tiên Dược Thiên Sầu Trong thâm sơn có một đạo quan, hương hỏa sớm đã điêu linh. Bỉ nhân bất tài, tuổi vừa mới mười chín, từ nhỏ đã là một gã đạo sĩ, phía trên có hơn mười vị sư huynh, phía dưới chỉ mình ta nhỏ nhất, tục xưng là Quan môn đệ tử. Sư môn quá nghèo, các sư huynh không chịu được kham khổ, may mắn chưởng môn sư tôn độ lượng, tùy ý chúng sư huynh giải tán rời đi. Về sau có ba vị sư huynh biết lạc đường mà quay lại, tuổi khá lớn, đều đã bốn mươi năm mươi. Nhờ được sư tôn ưu ái, trước khi mất truyền vị trí chưởng môn cho Tiểu đạo, nhưng mà vô luận là tuổi tác hay từng trải đều không thể phục chúng, ba vị sư huynh không phục. Sư môn bất hạnh, Tiểu đạo không phải trái hồng mềm, tuyệt không thoái nhượng, nội đấu cùng họ. Trong thôn dưới núi, có tân cử nhân, là bạn bè từ khi còn nhỏ, trước khi sư tôn mất cũng có dặn dò, hộ tống nó vào kinh đi thi. Nghĩa bất dung từ, vả lại cứ để Tiểu đạo dạo một vòng nhân gian, trở về sẽ đấu cùng chúng sư huynh! Chương 01: Đi thi 3127 tự -… vTuy nhiên, Dữu Khánh vẫn cau mày hỏi: “Lão Thất, trong ba chúng ta, nàng talại nhìn trúng ngươi, ngươi không cảm thấy kỳ quái sao?”Nam Trúc trừng mắt, “Ngươi có ý gì?”Mục Ngạo Thiết: “Ý là hai chúng ta dễ nhìn hơn hẳn ngươi.”Dữu Khánh nhấc tay ra hiệu ngừng lại, “Ý của ta là, ta càng cảm thấy nữ nhânnày có vấn đề. Ngươi có lên được hay không là một chuyện khác. Thời gian tiếpxúc không dài, nàng ta hoàn toàn không quen biết ngươi, vì sao vừa gặp mặtliền có thể để mặc tùy ý ngươi được? Lẽ nào ngươi thật sự cảm thấy mình cósức hấp dẫn lớn như vậy sao?”Nam Trúc cũng chìm vào trầm mặc, cuối cùng gã lại vung tay lên, “Không quantrọng! Bây giờ tới hay lui đều giống nhau, có gì khác biệt sao? Không có gìkhác cả! Nếu đã đưa lên tới cửa rồi, bất kể nàng ta có vấn đề hay không, chỉ cầnlà một khối thịt thơm, vậy thì trước tiên cứ ăn đã rồi nói tiếp.”Mục Ngạo Thiết nhắc nhở, “Bốn vạn lượng bạc.”Nam Trúc là người không thiếu lời nói, lập tức lật lật ngón tay lẩm bẩm nhữnglời vô nghĩa: “Trên đời có rất nhiều Huyền cấp tu sĩ, nhưng Đại tiễn sư thì cóđược bao nhiêu? Nữ Đại tiễn sư lại càng ít, huống chi còn là nữ Huyền cấp Đạitiễn sư, đây quả thực là của quý hiếm có, hơn nữa nhìn còn rất đẹp. Nữ nhân cóđiều kiện như vậy nếu bằng lòng trao thân, các ngươi nói giá trị bao nhiêu tiền?Bốn vạn lượng chẳng là cái gì? Nếu có thể ăn được khối thịt này, năm vạnlượng cũng giá trị.”Gã vươn hai tay ra, vỗ vào đầu vai hai vị sư đệ, “Vạn nhất không có vấn đề thìsao chứ? Các huynh đệ, vậy thì kiếm lớn rồi, chúng ta cũng có thể được thêmmột trợ thủ đắc lực, đúng không.”Nhìn dáng vẻ không tiếc hi sinh ngoại hình của mình vì mọi người như vậy củagã, hai người Dữu, Mục đồng thời liếc mắt khinh bỉ, đều muốn nhổ nước miếngvào mặt gã.“Kiếm lớn sao?” Dữu Khánh đẩy tay gã ra, “Lão Thất, nào có lợi ích dễ kiếmnhư vậy chứ, nữ nhân có điều kiện tốt như vậy lại sẵn lòng cùng với ngươi,ngươi cảm thấy thực tế sao?”Nam Trúc lắc đầu không ngừng, “Ta biết các ngươi lo lắng điều gì, nhưng vớikinh nghiệm giang hồ của ta, đây chẳng phải là chuyện không thể, nguyên nhânchính là bởi vì điều kiện của nàng ta quá tốt, cho nên khiến cho hầu hết đàn ôngphải chùn bước. Nói không chừng nàng ta đang rất đói khát, và ta đúng lúcđụng vào nàng ta, nhân duyên tế hội, có khả năng vừa tiếp xúc đã hợp, đó chínhlà duyên phận!”Mục Ngạo Thiết nhìn gã chằm chằm, “Lão Thất, ngươi có phần mất lý trí rồi.”“Được rồi, ta không giải thích rõ ràng được với các ngươi. Nói chung, ta biếtđược nặng nhẹ, sẽ không làm lỡ chính sự.” Nam Trúc vung tay lên, không nóiviệc này nữa, sau đó duỗi tay về phía Dữu Khánh, “Lão Thập Ngũ, mượn chúttiền.”Dữu Khánh trừng mắt, “Làm gì? Không có.”Nam Trúc: “Trên người ta không có nhiều tiền, mượn chút tiền phòng thân, vạnnhất đụng phải lúc dùng tiền, cũng không thể để nữ nhân bỏ tiền ra nha? Đãbước một chân vào cửa rồi, đến lúc nện tiền cũng không thể nhẹ tay. Chỉ mượnmười vạn lượng! Ngươi yên tâm, có lão Cửu làm chứng, tuyệt đối trả lại chongươi. Ta bảo bối này, ngươi còn lo lắng ta không trả được tiền cho ngươi sao?”Gã chỉ chỉ cái hồ lô lớn nằm trên mặt đất.Dữu Khánh: “Ở đây ăn ở không cần tốn tiền, về sau nói tiếp.”Nói chung chính là không cho mượn.Nam Trúc suy nghĩ cũng phải, hơn nữa biết được rất khó móc tiền ra được tayvị này, gã liền không thèm tiếp tục hỏi mượn nữa, gã cúi người nhặt hồ lô lớnlên, rời đi. Trước khi ra khỏi cửa, gã còn không quên dặn dò hai người, “Haingười các ngươi phải chú ý một chút, lúc nào nên tránh thì lảng tránh một chút.”Nhìn theo bóng dáng gã vội vã đi xuống lầu, hai người chậm rãi ra khỏi phòngthực sự không nói nên lời, vẻ mặt có phần bất lực.Cho dù đều biết rõ việc lão Thất đang làm không thích hợp, nhưng hai ngườibọn hắn cũng có thể hiểu được hành vi của lão Thất.Với điều kiện của lão Thất, không tài năng, không ngoại hình cũng không cóđức, không có tiền bạc còn không có năng lực, bình thường khi gặp được mộtnữ nhân trông được thì gã lập tức thi triển ra “Tài hoa” của ba tấc miệng lưỡi đểmong chiếm được tâm hồn người ta, nhưng mà luôn luôn nhận lấy kết quả bị gạtsang bên, lúc này đột nhiên lại xuất hiện một cái “Duyên phận” như thế, còn làmột nữ nhân có điều kiện tốt như vậy, không mất lý trí mới là lạ.Cho nên hai người đặc biệt có thể hiểu được tâm tình của Nam mập.Nghe thấy dưới lầu văng vẳng vang lên tiếng nói chuyện của Nam Trúc và BáchLý Tâm, Dữu Khánh bỗng nhiên cất lời cảm khái, “Biết rõ có thể có độc, nhưngvẫn muốn đi nếm, nam nhân kỳ thực rất không có tương lai.”“Sống ở trên đời, mấy người có thể thoát được những chuyện trời ơi này?”Mục Ngạo Thiết nói ra một câu nói có vẻ rất triết lý, sau đó cũng đi về phía cănphòng đối diện, coi như lúc này đã xác định được căn phòng của từng người.Trên núi có bằng hữu mới vào ở, dang dùng trà trong đình dưới chân núi, NgôDung Quý và Tiêu Trường Đạo đề nghị mọi người đi bái phỏng một chút, đểlàm quen.Thiện Thiếu Đình không chút động lòng, nói thẳng ra, “Tại trong Tu Hành giới,địa vị giang hồ của Long Quang tông” không bằng “Quy Kiếm sơn trang”,không đáng để y chủ động chạy đến làm quen. Nếu người ta sẵn lòng tới gặpmặt, y đáp lại cũng không trễ.Hai người Ngô, Tiêu liền biết mặt mũi vị này lớn, cũng không nói thêm gì nữa,bọn họ tự ra khỏi đình, đi lên núi.Trên đường đi, nhìn nhìn xung quanh, Ngô Dung Quý cười khẽ một tiếng,“Huyền cấp Đại tiễn sư cũng tới đây, xem ra khu vực này lại xuất hiện một đốithủ cạnh tranh hữu lực.”Tiêu Trường Đạo hơi gật đầu, đăm chiêu nói: “Nếu như quy tắc thi đấu khôngcó thay đổi lớn, vẫn là như trước đây, mỗi tiểu khu chọn ra mười người tham dựthi đấu đại khu, sau đó mỗi một đại khu lại chọn ra mười người, rồi một trămngười này tiếp tục tham gia đợt thi đấu cuối cùng. Trong mười danh ngạch nơinày, giả như trong đình chiếm hai vị trí, bốn vị Đại tiễn sư lấy bốn vị trí, vậy thìchỉ còn lại có bốn vị trí. Về sau không biết còn có người nào vào đây, hai chúngta muốn chiếm lấy hai vị trí sẽ khó hơn rất nhiều.”Ngô Dung Quý: “Đúng vậy. Tiêu huynh, không thể coi thường việc thi đấu chọnra mười vị trí trong tiểu khu, nói ra cũng được công nhận là trong trăm có một,có thể tiến vào mười hạng đầu hay không, giá trị bản thân trong tương lai sẽ cókhác biệt rất lớn. Về phần tóp mười trong mười đại khu, đó đã là xếp vào trongmột trăm vị tân tú khắp thiên hạ rồi. Ta là không trông chờ vào việc tiến vàođược tóp một trăm, nhưng tóp mười trong tiểu khu này thì vẫn có thể tranhgiành được.”Tiêu Trường Đạo hài hước hỏi: “Ngươi đề nghị lên núi gặp mặt, không phải làcó ý này sao?”Ngô Dung Quý tức thì ngầm hiểu, cười nói: “Vẫn phải nhìn xem mặt mũi ThiệnThiếu có lớn hay không.”