Bán Tiên Dược Thiên Sầu Trong thâm sơn có một đạo quan, hương hỏa sớm đã điêu linh. Bỉ nhân bất tài, tuổi vừa mới mười chín, từ nhỏ đã là một gã đạo sĩ, phía trên có hơn mười vị sư huynh, phía dưới chỉ mình ta nhỏ nhất, tục xưng là Quan môn đệ tử. Sư môn quá nghèo, các sư huynh không chịu được kham khổ, may mắn chưởng môn sư tôn độ lượng, tùy ý chúng sư huynh giải tán rời đi. Về sau có ba vị sư huynh biết lạc đường mà quay lại, tuổi khá lớn, đều đã bốn mươi năm mươi. Nhờ được sư tôn ưu ái, trước khi mất truyền vị trí chưởng môn cho Tiểu đạo, nhưng mà vô luận là tuổi tác hay từng trải đều không thể phục chúng, ba vị sư huynh không phục. Sư môn bất hạnh, Tiểu đạo không phải trái hồng mềm, tuyệt không thoái nhượng, nội đấu cùng họ. Trong thôn dưới núi, có tân cử nhân, là bạn bè từ khi còn nhỏ, trước khi sư tôn mất cũng có dặn dò, hộ tống nó vào kinh đi thi. Nghĩa bất dung từ, vả lại cứ để Tiểu đạo dạo một vòng nhân gian, trở về sẽ đấu cùng chúng sư huynh! Chương 01: Đi thi 3127 tự -…
Chương 589: Bái phỏng (1)
Bán TiênTác giả: Dược Thiên SầuTruyện Tiên Hiệp Bán Tiên Dược Thiên Sầu Trong thâm sơn có một đạo quan, hương hỏa sớm đã điêu linh. Bỉ nhân bất tài, tuổi vừa mới mười chín, từ nhỏ đã là một gã đạo sĩ, phía trên có hơn mười vị sư huynh, phía dưới chỉ mình ta nhỏ nhất, tục xưng là Quan môn đệ tử. Sư môn quá nghèo, các sư huynh không chịu được kham khổ, may mắn chưởng môn sư tôn độ lượng, tùy ý chúng sư huynh giải tán rời đi. Về sau có ba vị sư huynh biết lạc đường mà quay lại, tuổi khá lớn, đều đã bốn mươi năm mươi. Nhờ được sư tôn ưu ái, trước khi mất truyền vị trí chưởng môn cho Tiểu đạo, nhưng mà vô luận là tuổi tác hay từng trải đều không thể phục chúng, ba vị sư huynh không phục. Sư môn bất hạnh, Tiểu đạo không phải trái hồng mềm, tuyệt không thoái nhượng, nội đấu cùng họ. Trong thôn dưới núi, có tân cử nhân, là bạn bè từ khi còn nhỏ, trước khi sư tôn mất cũng có dặn dò, hộ tống nó vào kinh đi thi. Nghĩa bất dung từ, vả lại cứ để Tiểu đạo dạo một vòng nhân gian, trở về sẽ đấu cùng chúng sư huynh! Chương 01: Đi thi 3127 tự -… Không bao lâu sau, hai người lên tới đỉnh núi.Trên đỉnh núi, đám người Dữu Khánh cũng đã đi ra khỏi nhà, đang ngắm nhìncảnh vật xung quanh. Bọn hắn cũng nhìn thấy hai người đi lên núi.Sở dĩ hắn chọn căn nhà trên đỉnh núi cũng là bởi vì có ý đồ, vì để dễ dàng quansát tình huống xung quanh.Mặc dù bọn hắn không nhận biết hai người đang tới, nhưng cũng nhận ra đượclà người ở trong sơn đình lúc trước.Đang lúc suy nghĩ ý đồ đối phương đến đây thì Tiêu Trường Đạo vừa lên tới nơiđã cất tiếng cười ha hả, chắp tay chào: “Chào hàng xóm mới tới, hạnh ngộ hạnhngộ.”Nam Trúc liếc mắt nhìn Bách Lý Tâm ở bên cạnh, rồi lập tức rất có đảm đươngmà đứng ra, chắp tay cười nói: “Thì ra là hàng xóm, hạnh ngộ hạnh ngộ, dámhỏi tôn tính đại danh nhị vị?”“Ngô Dung Quý.”“Tiêu Trường Đạo.”“Tại hạ Chu Chi Hải, là đệ tử Long Quang tông, vị này chính là sư muội của ta,Bách Lý Tâm. Đây là hai vị sư đệ Trương Chi Thần và Đậu Quan.”Song phương giới thiệu cho nhau, một mình Nam Trúc mở miệng một lần giớithiệu toàn bộ người phía bên mình, làm cho mấy người Dữu Khánh không có cơhội thể hiện.Lẫn nhau lại là một tràng ‘hạnh ngộ’ khách sáo với nhau xong, sau đó TiêuTrường Đạo nói cho bên này biết, bọn họ là ở tại căn nhà nghiêng chếch đốidiện, cùng ở chung trong căn nhà đó còn có Thiện Thiếu Đình và Triệu Khuynh.Nam Trúc hỏi một câu, “Là hai vị ở trong đình lúc trước sao?”Tiêu Trường Đạo lập tức thuận lời, đáp: “Đúng vậy. Mấy vị có biết Thiền huynhvà Triệu huynh là người nào không?”Nam Trúc ngạc nhiên hỏi, “Có lai lịch gì hay sao?”Tiêu Trường Đạo: “Cháu ruột của Trang chủ Quy Kiếm sơn trang.”Vừa nghe giới thiệu như vậy, đám người Dữu Khánh đều âm thầm rùng mình,bọn hắn đương nhiên từng có nghe nói tới Quy Kiếm sơn trang đại danh đỉnhđỉnh, đó thế nhưng là một trong những kiếm tông đỉnh cấp thiên hạ. Loại mônphái như Linh Lung quan so sánh với người ta, quả thực giống như hạt bụi.Loại tiểu nhân vật như bọn hắn thực sự là rất kỳ quái, ngay cả một số môn pháibên trong khu vực có môn phái mình thì không biết rõ ràng lắm, nhưng đối vớimột ít đại môn phái trong thiên hạ thì lại thuộc như lòng bàn tay.Đương nhiên, Nam Trúc cũng chỉ cất lên một câu cảm khái mà thôi, “Xuất thânthực sự rất tốt.”Phát hiện thấy đám người này cũng không có phản ứng gì chứng tỏ rất kính nể,hai người Tiêu, Ngô không khỏi nhìn nhau, cũng không quá nhiều khách sáo,xem như đã quen biết rồi, hai người liền cất tiếng cáo từ, lại quay trở xuốngchân núi.Đối với vị Thiện Thiếu đó, đám người Dữu Khánh quả thực cũng không có baonhiêu kính nể, nhiều nhất chỉ là ngưỡng mộ với xuất thân của người ta. Mặc dùbản thân bọn hắn xuất thân chẳng ra gì, nhưng sau khi đã trải qua một ít sự việcmơ mơ màng màng kia, bọn hắn xác thực đã gặp được một số đại nhân vật,ngay cả Minh tăng cũng từng có tiếp xúc, vì vậy, đẳng cấp của Thiếu trang chủQuy Kiếm sơn trang quả thực có hơi non một chút, khó thể làm cho bọn hắnsinh ra bao nhiêu cảm giác phải ngước nhìn ngưỡng vọng.Cũng thực sự là không còn cách nào, vừa rời núi đã đi sai đường, đoán chừnghiện tại ít có người nào dám làm bằng hữu cùng bọn hắn, cho dù bọn hắn cómuốn bám vào người ta cũng vô dụng, về sau, một khi đã biết rõ được thânphận của bọn hắn, chỉ sợ họ sẽ lập tức tránh xa.Dám xưng huynh gọi đệ với bọn hắn là cần phải có can đảm, không phải thế giađệ tử gì đó là có thể chịu đựng được, nhà lớn nghiệp lớn e rằng càng có nhiều lolắng.Nếu đã kết giao cũng vô dụng, còn không bằng tiết kiệm chút công sức chochuyện này.Huống hồ, bọn hắn tới đây cũng không phải để kết giao bằng hữu, cũng khôngmuốn có quá nhiều người nhận biết bọn hắn.Vì vậy, vừa quay đầu lại bọn hắn liền quan tâm tới việc của mình, đi giúp BáchLý Tâm tìm sư huynh.Về việc này, bề ngoài vẫn phải biểu hiện ra là muốn giúp, không giúp khôngđược, thật vất vả mới trà trộn vào được Côn Linh sơn, còn phải mượn thân phậnLong Quang tông của người ta để tiếp tục lang thang trong Côn Linh sơn này,trở mặt với người ta thì chính mình cũng không chịu nổi.Trong quá trình tìm kiếm, có đối tác bầu bạn thì mới thích hợp hơn, tất cả tụ tậpcùng một chỗ để tìm hiểu tình huống không có hiệu suất tốt, vì vậy bọn hắnquyết định chia ra làm hai nhóm, nhưng mà người nào đi với người nào thì xảyra tranh chấp.Nam Trúc muốn cùng với Bách Lý Tâm làm một tổ, Bách Lý Tâm lại kiên trìmuốn cùng với Dữu Khánh làm một tổ, điều này khiến cho nụ cười trên gươngmặt Nam Trúc rất gượng ép, ánh mắt nhìn Dữu Khánh trở nên không thích hợp.Cũng may, Dữu Khánh không muốn đi cùng với Bách Lý Tâm, hắn muốn đicùng Mục Ngạo Thiết, bởi vì hắn chẳng muốn giúp Bách Lý Tâm tìm sư huynhgì đó, hắn muốn đi tìm hiểu tình hình Linh cốc.Duy độc chỉ có Mục Ngạo Thiết là không quan tâm đi cùng với ai.Xét theo ý kiến của đa số người, Bách Lý Tâm cũng không thể nói ra lí do gìthích hợp, đành phải miễn cưỡng cùng với Nam Trúc thành một nhóm.Bốn người hai nhóm, xuống núi theo hai con đường khác nhau, mỗi bên hướngvề một mục đích.Người tham gia dự thi mặc dù không đến mức bị giữ kỹ như ngồi tù, nhưngphạm vi cho phép hoạt động thực ra cũng không lớn, chỉ giới hạn tại bên trongkhu chữ “Đinh”, vượt qua phạm vi này chính là tự tiện xâm phạm, nhẹ thì đượcngười nhắc nhở quay lại, nặng thì nhìn tình huống mà định.Không gian hoạt động của mười ngọn núi cũng không nhỏ, cũng đủ để mọingười hoạt động gân cốt hoặc đi lại giải sầu.Dữu Khánh và Mục Ngạo Thiết chính là định vượt ra khỏi phạm vi này, hơichút thăm dò thì đã bị thủ vệ xuất hiện cản lại thuyết phục trở về.Hai người không rõ ràng lắm tình huống bên trong, cũng không dám lén lút chuiloạn, đành phải quay đầu trở về. Tại trên đường đi, hắn tìm một đệ tử Côn Linhsơn đang quét dọn để tám chuyện.Đầu tiên là tâng bốc một hồi, sau đó bộc lộ thân phận đệ tử Long Quang tôngcủa mình, cho thấy mình là Đại tiễn sư, khiến cho vị đệ tử Côn Linh sơn vừahưởng thụ khen ngợi vừa coi trọng bọn hắn, Dữu Khánh liền không e dè nữa,hỏi: “Nghe đồn Côn Linh sơn có một tòa Linh cốc, phong cảnh không tệ, bọn tamuốn đến đó nhìn xem, không biết có xa hay không?”Kỳ thực chính là không rõ ràng địa hình, muốn biết rõ vị trí Linh cốc ở đâu.Đệ tử quét dọn nghe vậy cười ha hả, quay đầu chỉ tới ngọn núi cao nhất giữavùng núi non phía xa, “Có nhìn thấy hay không, đại điện tông môn ở tại trênngọn núi cao nhất đó, tại phía sau núi có một cái sơn cốc, chính là Linh cốc,cách nơi này khoảng chừng ba mươi dặm đường. Ngươi nói xem, như vậy có xahay không?”Quay đầu lại, gã lại nói đùa: “Các ngươi cũng không đến đó được, chỉ có thể đilại trong Đinh khu. Không có ai nói cho các ngươi biết sao?”
Bán TiênTác giả: Dược Thiên SầuTruyện Tiên Hiệp Bán Tiên Dược Thiên Sầu Trong thâm sơn có một đạo quan, hương hỏa sớm đã điêu linh. Bỉ nhân bất tài, tuổi vừa mới mười chín, từ nhỏ đã là một gã đạo sĩ, phía trên có hơn mười vị sư huynh, phía dưới chỉ mình ta nhỏ nhất, tục xưng là Quan môn đệ tử. Sư môn quá nghèo, các sư huynh không chịu được kham khổ, may mắn chưởng môn sư tôn độ lượng, tùy ý chúng sư huynh giải tán rời đi. Về sau có ba vị sư huynh biết lạc đường mà quay lại, tuổi khá lớn, đều đã bốn mươi năm mươi. Nhờ được sư tôn ưu ái, trước khi mất truyền vị trí chưởng môn cho Tiểu đạo, nhưng mà vô luận là tuổi tác hay từng trải đều không thể phục chúng, ba vị sư huynh không phục. Sư môn bất hạnh, Tiểu đạo không phải trái hồng mềm, tuyệt không thoái nhượng, nội đấu cùng họ. Trong thôn dưới núi, có tân cử nhân, là bạn bè từ khi còn nhỏ, trước khi sư tôn mất cũng có dặn dò, hộ tống nó vào kinh đi thi. Nghĩa bất dung từ, vả lại cứ để Tiểu đạo dạo một vòng nhân gian, trở về sẽ đấu cùng chúng sư huynh! Chương 01: Đi thi 3127 tự -… Không bao lâu sau, hai người lên tới đỉnh núi.Trên đỉnh núi, đám người Dữu Khánh cũng đã đi ra khỏi nhà, đang ngắm nhìncảnh vật xung quanh. Bọn hắn cũng nhìn thấy hai người đi lên núi.Sở dĩ hắn chọn căn nhà trên đỉnh núi cũng là bởi vì có ý đồ, vì để dễ dàng quansát tình huống xung quanh.Mặc dù bọn hắn không nhận biết hai người đang tới, nhưng cũng nhận ra đượclà người ở trong sơn đình lúc trước.Đang lúc suy nghĩ ý đồ đối phương đến đây thì Tiêu Trường Đạo vừa lên tới nơiđã cất tiếng cười ha hả, chắp tay chào: “Chào hàng xóm mới tới, hạnh ngộ hạnhngộ.”Nam Trúc liếc mắt nhìn Bách Lý Tâm ở bên cạnh, rồi lập tức rất có đảm đươngmà đứng ra, chắp tay cười nói: “Thì ra là hàng xóm, hạnh ngộ hạnh ngộ, dámhỏi tôn tính đại danh nhị vị?”“Ngô Dung Quý.”“Tiêu Trường Đạo.”“Tại hạ Chu Chi Hải, là đệ tử Long Quang tông, vị này chính là sư muội của ta,Bách Lý Tâm. Đây là hai vị sư đệ Trương Chi Thần và Đậu Quan.”Song phương giới thiệu cho nhau, một mình Nam Trúc mở miệng một lần giớithiệu toàn bộ người phía bên mình, làm cho mấy người Dữu Khánh không có cơhội thể hiện.Lẫn nhau lại là một tràng ‘hạnh ngộ’ khách sáo với nhau xong, sau đó TiêuTrường Đạo nói cho bên này biết, bọn họ là ở tại căn nhà nghiêng chếch đốidiện, cùng ở chung trong căn nhà đó còn có Thiện Thiếu Đình và Triệu Khuynh.Nam Trúc hỏi một câu, “Là hai vị ở trong đình lúc trước sao?”Tiêu Trường Đạo lập tức thuận lời, đáp: “Đúng vậy. Mấy vị có biết Thiền huynhvà Triệu huynh là người nào không?”Nam Trúc ngạc nhiên hỏi, “Có lai lịch gì hay sao?”Tiêu Trường Đạo: “Cháu ruột của Trang chủ Quy Kiếm sơn trang.”Vừa nghe giới thiệu như vậy, đám người Dữu Khánh đều âm thầm rùng mình,bọn hắn đương nhiên từng có nghe nói tới Quy Kiếm sơn trang đại danh đỉnhđỉnh, đó thế nhưng là một trong những kiếm tông đỉnh cấp thiên hạ. Loại mônphái như Linh Lung quan so sánh với người ta, quả thực giống như hạt bụi.Loại tiểu nhân vật như bọn hắn thực sự là rất kỳ quái, ngay cả một số môn pháibên trong khu vực có môn phái mình thì không biết rõ ràng lắm, nhưng đối vớimột ít đại môn phái trong thiên hạ thì lại thuộc như lòng bàn tay.Đương nhiên, Nam Trúc cũng chỉ cất lên một câu cảm khái mà thôi, “Xuất thânthực sự rất tốt.”Phát hiện thấy đám người này cũng không có phản ứng gì chứng tỏ rất kính nể,hai người Tiêu, Ngô không khỏi nhìn nhau, cũng không quá nhiều khách sáo,xem như đã quen biết rồi, hai người liền cất tiếng cáo từ, lại quay trở xuốngchân núi.Đối với vị Thiện Thiếu đó, đám người Dữu Khánh quả thực cũng không có baonhiêu kính nể, nhiều nhất chỉ là ngưỡng mộ với xuất thân của người ta. Mặc dùbản thân bọn hắn xuất thân chẳng ra gì, nhưng sau khi đã trải qua một ít sự việcmơ mơ màng màng kia, bọn hắn xác thực đã gặp được một số đại nhân vật,ngay cả Minh tăng cũng từng có tiếp xúc, vì vậy, đẳng cấp của Thiếu trang chủQuy Kiếm sơn trang quả thực có hơi non một chút, khó thể làm cho bọn hắnsinh ra bao nhiêu cảm giác phải ngước nhìn ngưỡng vọng.Cũng thực sự là không còn cách nào, vừa rời núi đã đi sai đường, đoán chừnghiện tại ít có người nào dám làm bằng hữu cùng bọn hắn, cho dù bọn hắn cómuốn bám vào người ta cũng vô dụng, về sau, một khi đã biết rõ được thânphận của bọn hắn, chỉ sợ họ sẽ lập tức tránh xa.Dám xưng huynh gọi đệ với bọn hắn là cần phải có can đảm, không phải thế giađệ tử gì đó là có thể chịu đựng được, nhà lớn nghiệp lớn e rằng càng có nhiều lolắng.Nếu đã kết giao cũng vô dụng, còn không bằng tiết kiệm chút công sức chochuyện này.Huống hồ, bọn hắn tới đây cũng không phải để kết giao bằng hữu, cũng khôngmuốn có quá nhiều người nhận biết bọn hắn.Vì vậy, vừa quay đầu lại bọn hắn liền quan tâm tới việc của mình, đi giúp BáchLý Tâm tìm sư huynh.Về việc này, bề ngoài vẫn phải biểu hiện ra là muốn giúp, không giúp khôngđược, thật vất vả mới trà trộn vào được Côn Linh sơn, còn phải mượn thân phậnLong Quang tông của người ta để tiếp tục lang thang trong Côn Linh sơn này,trở mặt với người ta thì chính mình cũng không chịu nổi.Trong quá trình tìm kiếm, có đối tác bầu bạn thì mới thích hợp hơn, tất cả tụ tậpcùng một chỗ để tìm hiểu tình huống không có hiệu suất tốt, vì vậy bọn hắnquyết định chia ra làm hai nhóm, nhưng mà người nào đi với người nào thì xảyra tranh chấp.Nam Trúc muốn cùng với Bách Lý Tâm làm một tổ, Bách Lý Tâm lại kiên trìmuốn cùng với Dữu Khánh làm một tổ, điều này khiến cho nụ cười trên gươngmặt Nam Trúc rất gượng ép, ánh mắt nhìn Dữu Khánh trở nên không thích hợp.Cũng may, Dữu Khánh không muốn đi cùng với Bách Lý Tâm, hắn muốn đicùng Mục Ngạo Thiết, bởi vì hắn chẳng muốn giúp Bách Lý Tâm tìm sư huynhgì đó, hắn muốn đi tìm hiểu tình hình Linh cốc.Duy độc chỉ có Mục Ngạo Thiết là không quan tâm đi cùng với ai.Xét theo ý kiến của đa số người, Bách Lý Tâm cũng không thể nói ra lí do gìthích hợp, đành phải miễn cưỡng cùng với Nam Trúc thành một nhóm.Bốn người hai nhóm, xuống núi theo hai con đường khác nhau, mỗi bên hướngvề một mục đích.Người tham gia dự thi mặc dù không đến mức bị giữ kỹ như ngồi tù, nhưngphạm vi cho phép hoạt động thực ra cũng không lớn, chỉ giới hạn tại bên trongkhu chữ “Đinh”, vượt qua phạm vi này chính là tự tiện xâm phạm, nhẹ thì đượcngười nhắc nhở quay lại, nặng thì nhìn tình huống mà định.Không gian hoạt động của mười ngọn núi cũng không nhỏ, cũng đủ để mọingười hoạt động gân cốt hoặc đi lại giải sầu.Dữu Khánh và Mục Ngạo Thiết chính là định vượt ra khỏi phạm vi này, hơichút thăm dò thì đã bị thủ vệ xuất hiện cản lại thuyết phục trở về.Hai người không rõ ràng lắm tình huống bên trong, cũng không dám lén lút chuiloạn, đành phải quay đầu trở về. Tại trên đường đi, hắn tìm một đệ tử Côn Linhsơn đang quét dọn để tám chuyện.Đầu tiên là tâng bốc một hồi, sau đó bộc lộ thân phận đệ tử Long Quang tôngcủa mình, cho thấy mình là Đại tiễn sư, khiến cho vị đệ tử Côn Linh sơn vừahưởng thụ khen ngợi vừa coi trọng bọn hắn, Dữu Khánh liền không e dè nữa,hỏi: “Nghe đồn Côn Linh sơn có một tòa Linh cốc, phong cảnh không tệ, bọn tamuốn đến đó nhìn xem, không biết có xa hay không?”Kỳ thực chính là không rõ ràng địa hình, muốn biết rõ vị trí Linh cốc ở đâu.Đệ tử quét dọn nghe vậy cười ha hả, quay đầu chỉ tới ngọn núi cao nhất giữavùng núi non phía xa, “Có nhìn thấy hay không, đại điện tông môn ở tại trênngọn núi cao nhất đó, tại phía sau núi có một cái sơn cốc, chính là Linh cốc,cách nơi này khoảng chừng ba mươi dặm đường. Ngươi nói xem, như vậy có xahay không?”Quay đầu lại, gã lại nói đùa: “Các ngươi cũng không đến đó được, chỉ có thể đilại trong Đinh khu. Không có ai nói cho các ngươi biết sao?”
Bán TiênTác giả: Dược Thiên SầuTruyện Tiên Hiệp Bán Tiên Dược Thiên Sầu Trong thâm sơn có một đạo quan, hương hỏa sớm đã điêu linh. Bỉ nhân bất tài, tuổi vừa mới mười chín, từ nhỏ đã là một gã đạo sĩ, phía trên có hơn mười vị sư huynh, phía dưới chỉ mình ta nhỏ nhất, tục xưng là Quan môn đệ tử. Sư môn quá nghèo, các sư huynh không chịu được kham khổ, may mắn chưởng môn sư tôn độ lượng, tùy ý chúng sư huynh giải tán rời đi. Về sau có ba vị sư huynh biết lạc đường mà quay lại, tuổi khá lớn, đều đã bốn mươi năm mươi. Nhờ được sư tôn ưu ái, trước khi mất truyền vị trí chưởng môn cho Tiểu đạo, nhưng mà vô luận là tuổi tác hay từng trải đều không thể phục chúng, ba vị sư huynh không phục. Sư môn bất hạnh, Tiểu đạo không phải trái hồng mềm, tuyệt không thoái nhượng, nội đấu cùng họ. Trong thôn dưới núi, có tân cử nhân, là bạn bè từ khi còn nhỏ, trước khi sư tôn mất cũng có dặn dò, hộ tống nó vào kinh đi thi. Nghĩa bất dung từ, vả lại cứ để Tiểu đạo dạo một vòng nhân gian, trở về sẽ đấu cùng chúng sư huynh! Chương 01: Đi thi 3127 tự -… Không bao lâu sau, hai người lên tới đỉnh núi.Trên đỉnh núi, đám người Dữu Khánh cũng đã đi ra khỏi nhà, đang ngắm nhìncảnh vật xung quanh. Bọn hắn cũng nhìn thấy hai người đi lên núi.Sở dĩ hắn chọn căn nhà trên đỉnh núi cũng là bởi vì có ý đồ, vì để dễ dàng quansát tình huống xung quanh.Mặc dù bọn hắn không nhận biết hai người đang tới, nhưng cũng nhận ra đượclà người ở trong sơn đình lúc trước.Đang lúc suy nghĩ ý đồ đối phương đến đây thì Tiêu Trường Đạo vừa lên tới nơiđã cất tiếng cười ha hả, chắp tay chào: “Chào hàng xóm mới tới, hạnh ngộ hạnhngộ.”Nam Trúc liếc mắt nhìn Bách Lý Tâm ở bên cạnh, rồi lập tức rất có đảm đươngmà đứng ra, chắp tay cười nói: “Thì ra là hàng xóm, hạnh ngộ hạnh ngộ, dámhỏi tôn tính đại danh nhị vị?”“Ngô Dung Quý.”“Tiêu Trường Đạo.”“Tại hạ Chu Chi Hải, là đệ tử Long Quang tông, vị này chính là sư muội của ta,Bách Lý Tâm. Đây là hai vị sư đệ Trương Chi Thần và Đậu Quan.”Song phương giới thiệu cho nhau, một mình Nam Trúc mở miệng một lần giớithiệu toàn bộ người phía bên mình, làm cho mấy người Dữu Khánh không có cơhội thể hiện.Lẫn nhau lại là một tràng ‘hạnh ngộ’ khách sáo với nhau xong, sau đó TiêuTrường Đạo nói cho bên này biết, bọn họ là ở tại căn nhà nghiêng chếch đốidiện, cùng ở chung trong căn nhà đó còn có Thiện Thiếu Đình và Triệu Khuynh.Nam Trúc hỏi một câu, “Là hai vị ở trong đình lúc trước sao?”Tiêu Trường Đạo lập tức thuận lời, đáp: “Đúng vậy. Mấy vị có biết Thiền huynhvà Triệu huynh là người nào không?”Nam Trúc ngạc nhiên hỏi, “Có lai lịch gì hay sao?”Tiêu Trường Đạo: “Cháu ruột của Trang chủ Quy Kiếm sơn trang.”Vừa nghe giới thiệu như vậy, đám người Dữu Khánh đều âm thầm rùng mình,bọn hắn đương nhiên từng có nghe nói tới Quy Kiếm sơn trang đại danh đỉnhđỉnh, đó thế nhưng là một trong những kiếm tông đỉnh cấp thiên hạ. Loại mônphái như Linh Lung quan so sánh với người ta, quả thực giống như hạt bụi.Loại tiểu nhân vật như bọn hắn thực sự là rất kỳ quái, ngay cả một số môn pháibên trong khu vực có môn phái mình thì không biết rõ ràng lắm, nhưng đối vớimột ít đại môn phái trong thiên hạ thì lại thuộc như lòng bàn tay.Đương nhiên, Nam Trúc cũng chỉ cất lên một câu cảm khái mà thôi, “Xuất thânthực sự rất tốt.”Phát hiện thấy đám người này cũng không có phản ứng gì chứng tỏ rất kính nể,hai người Tiêu, Ngô không khỏi nhìn nhau, cũng không quá nhiều khách sáo,xem như đã quen biết rồi, hai người liền cất tiếng cáo từ, lại quay trở xuốngchân núi.Đối với vị Thiện Thiếu đó, đám người Dữu Khánh quả thực cũng không có baonhiêu kính nể, nhiều nhất chỉ là ngưỡng mộ với xuất thân của người ta. Mặc dùbản thân bọn hắn xuất thân chẳng ra gì, nhưng sau khi đã trải qua một ít sự việcmơ mơ màng màng kia, bọn hắn xác thực đã gặp được một số đại nhân vật,ngay cả Minh tăng cũng từng có tiếp xúc, vì vậy, đẳng cấp của Thiếu trang chủQuy Kiếm sơn trang quả thực có hơi non một chút, khó thể làm cho bọn hắnsinh ra bao nhiêu cảm giác phải ngước nhìn ngưỡng vọng.Cũng thực sự là không còn cách nào, vừa rời núi đã đi sai đường, đoán chừnghiện tại ít có người nào dám làm bằng hữu cùng bọn hắn, cho dù bọn hắn cómuốn bám vào người ta cũng vô dụng, về sau, một khi đã biết rõ được thânphận của bọn hắn, chỉ sợ họ sẽ lập tức tránh xa.Dám xưng huynh gọi đệ với bọn hắn là cần phải có can đảm, không phải thế giađệ tử gì đó là có thể chịu đựng được, nhà lớn nghiệp lớn e rằng càng có nhiều lolắng.Nếu đã kết giao cũng vô dụng, còn không bằng tiết kiệm chút công sức chochuyện này.Huống hồ, bọn hắn tới đây cũng không phải để kết giao bằng hữu, cũng khôngmuốn có quá nhiều người nhận biết bọn hắn.Vì vậy, vừa quay đầu lại bọn hắn liền quan tâm tới việc của mình, đi giúp BáchLý Tâm tìm sư huynh.Về việc này, bề ngoài vẫn phải biểu hiện ra là muốn giúp, không giúp khôngđược, thật vất vả mới trà trộn vào được Côn Linh sơn, còn phải mượn thân phậnLong Quang tông của người ta để tiếp tục lang thang trong Côn Linh sơn này,trở mặt với người ta thì chính mình cũng không chịu nổi.Trong quá trình tìm kiếm, có đối tác bầu bạn thì mới thích hợp hơn, tất cả tụ tậpcùng một chỗ để tìm hiểu tình huống không có hiệu suất tốt, vì vậy bọn hắnquyết định chia ra làm hai nhóm, nhưng mà người nào đi với người nào thì xảyra tranh chấp.Nam Trúc muốn cùng với Bách Lý Tâm làm một tổ, Bách Lý Tâm lại kiên trìmuốn cùng với Dữu Khánh làm một tổ, điều này khiến cho nụ cười trên gươngmặt Nam Trúc rất gượng ép, ánh mắt nhìn Dữu Khánh trở nên không thích hợp.Cũng may, Dữu Khánh không muốn đi cùng với Bách Lý Tâm, hắn muốn đicùng Mục Ngạo Thiết, bởi vì hắn chẳng muốn giúp Bách Lý Tâm tìm sư huynhgì đó, hắn muốn đi tìm hiểu tình hình Linh cốc.Duy độc chỉ có Mục Ngạo Thiết là không quan tâm đi cùng với ai.Xét theo ý kiến của đa số người, Bách Lý Tâm cũng không thể nói ra lí do gìthích hợp, đành phải miễn cưỡng cùng với Nam Trúc thành một nhóm.Bốn người hai nhóm, xuống núi theo hai con đường khác nhau, mỗi bên hướngvề một mục đích.Người tham gia dự thi mặc dù không đến mức bị giữ kỹ như ngồi tù, nhưngphạm vi cho phép hoạt động thực ra cũng không lớn, chỉ giới hạn tại bên trongkhu chữ “Đinh”, vượt qua phạm vi này chính là tự tiện xâm phạm, nhẹ thì đượcngười nhắc nhở quay lại, nặng thì nhìn tình huống mà định.Không gian hoạt động của mười ngọn núi cũng không nhỏ, cũng đủ để mọingười hoạt động gân cốt hoặc đi lại giải sầu.Dữu Khánh và Mục Ngạo Thiết chính là định vượt ra khỏi phạm vi này, hơichút thăm dò thì đã bị thủ vệ xuất hiện cản lại thuyết phục trở về.Hai người không rõ ràng lắm tình huống bên trong, cũng không dám lén lút chuiloạn, đành phải quay đầu trở về. Tại trên đường đi, hắn tìm một đệ tử Côn Linhsơn đang quét dọn để tám chuyện.Đầu tiên là tâng bốc một hồi, sau đó bộc lộ thân phận đệ tử Long Quang tôngcủa mình, cho thấy mình là Đại tiễn sư, khiến cho vị đệ tử Côn Linh sơn vừahưởng thụ khen ngợi vừa coi trọng bọn hắn, Dữu Khánh liền không e dè nữa,hỏi: “Nghe đồn Côn Linh sơn có một tòa Linh cốc, phong cảnh không tệ, bọn tamuốn đến đó nhìn xem, không biết có xa hay không?”Kỳ thực chính là không rõ ràng địa hình, muốn biết rõ vị trí Linh cốc ở đâu.Đệ tử quét dọn nghe vậy cười ha hả, quay đầu chỉ tới ngọn núi cao nhất giữavùng núi non phía xa, “Có nhìn thấy hay không, đại điện tông môn ở tại trênngọn núi cao nhất đó, tại phía sau núi có một cái sơn cốc, chính là Linh cốc,cách nơi này khoảng chừng ba mươi dặm đường. Ngươi nói xem, như vậy có xahay không?”Quay đầu lại, gã lại nói đùa: “Các ngươi cũng không đến đó được, chỉ có thể đilại trong Đinh khu. Không có ai nói cho các ngươi biết sao?”