Bán Tiên Dược Thiên Sầu Trong thâm sơn có một đạo quan, hương hỏa sớm đã điêu linh. Bỉ nhân bất tài, tuổi vừa mới mười chín, từ nhỏ đã là một gã đạo sĩ, phía trên có hơn mười vị sư huynh, phía dưới chỉ mình ta nhỏ nhất, tục xưng là Quan môn đệ tử. Sư môn quá nghèo, các sư huynh không chịu được kham khổ, may mắn chưởng môn sư tôn độ lượng, tùy ý chúng sư huynh giải tán rời đi. Về sau có ba vị sư huynh biết lạc đường mà quay lại, tuổi khá lớn, đều đã bốn mươi năm mươi. Nhờ được sư tôn ưu ái, trước khi mất truyền vị trí chưởng môn cho Tiểu đạo, nhưng mà vô luận là tuổi tác hay từng trải đều không thể phục chúng, ba vị sư huynh không phục. Sư môn bất hạnh, Tiểu đạo không phải trái hồng mềm, tuyệt không thoái nhượng, nội đấu cùng họ. Trong thôn dưới núi, có tân cử nhân, là bạn bè từ khi còn nhỏ, trước khi sư tôn mất cũng có dặn dò, hộ tống nó vào kinh đi thi. Nghĩa bất dung từ, vả lại cứ để Tiểu đạo dạo một vòng nhân gian, trở về sẽ đấu cùng chúng sư huynh! Chương 01: Đi thi 3127 tự -…
Chương 591: Trục xuất sư môn (1)
Bán TiênTác giả: Dược Thiên SầuTruyện Tiên Hiệp Bán Tiên Dược Thiên Sầu Trong thâm sơn có một đạo quan, hương hỏa sớm đã điêu linh. Bỉ nhân bất tài, tuổi vừa mới mười chín, từ nhỏ đã là một gã đạo sĩ, phía trên có hơn mười vị sư huynh, phía dưới chỉ mình ta nhỏ nhất, tục xưng là Quan môn đệ tử. Sư môn quá nghèo, các sư huynh không chịu được kham khổ, may mắn chưởng môn sư tôn độ lượng, tùy ý chúng sư huynh giải tán rời đi. Về sau có ba vị sư huynh biết lạc đường mà quay lại, tuổi khá lớn, đều đã bốn mươi năm mươi. Nhờ được sư tôn ưu ái, trước khi mất truyền vị trí chưởng môn cho Tiểu đạo, nhưng mà vô luận là tuổi tác hay từng trải đều không thể phục chúng, ba vị sư huynh không phục. Sư môn bất hạnh, Tiểu đạo không phải trái hồng mềm, tuyệt không thoái nhượng, nội đấu cùng họ. Trong thôn dưới núi, có tân cử nhân, là bạn bè từ khi còn nhỏ, trước khi sư tôn mất cũng có dặn dò, hộ tống nó vào kinh đi thi. Nghĩa bất dung từ, vả lại cứ để Tiểu đạo dạo một vòng nhân gian, trở về sẽ đấu cùng chúng sư huynh! Chương 01: Đi thi 3127 tự -… Ngay cả Mục Ngạo Thiết cũng bị lời này của Dữu Khánh làm cho kinh ngạc,không phải nói là kín tiếng sao? Vì sao bây giờ lại công khai lấy danh nghĩa đệtử Long Quang tông để rêu rao rồi?Tiêu Trường Đạo và Ngô Dung Quý xuất hiện nơi cửa vào thì âm thầm có chútbất an, lúc trước, trong lúc nói chuyện phiếm với Thiện Thiếu Đình, bọn họ nóirằng đã giới thiệu Thiện Thiếu Đình cho đám người Dữu Khánh, nhưng mànhững người đó dường như cảm thấy mình là đệ tử Long Quang tông, thân phậnrất tốt, có phần không để Thiện Thiếu Đình vào mắt.Bọn họ nói ra như vậy, quả thực cũng là vì nhận thấy đám người Dữu Khánhkhông quá chú ý tới Thiện Thiếu Đình, chỉ là những lời nói ra khỏi miệng bọnhọ đã có chút biến đổi ý nghĩa.Hai người này thật sự không ngờ Dữu Khánh lại đột nhiên chủ động tới báiphỏng, họ có chút lo lắng sẽ lộ tẩy.Cũng may Thiện Thiếu Đình chỉ lộ mặt xem xét một chút, trong mắt ngay lậptức hiện lên vẻ chán ghét, ít nhiều vẫn là bị lời nói của hai người Tiêu, Ngô gâyảnh hưởng, y dựa vào lan can tại chỗ xoay người đi vào trong phòng, đồng thờira hiệu một cái ánh mắt cho Triệu Khuynh ở một bên.Vì vậy Triệu Khuynh lập tức hướng phía dưới hỏi to: “Tìm Thiện Thiếu củachúng ta có chuyện gì?”Dữu Khánh đang không biết ai trong hai vị trên lầu là Thiện Thiếu Đình, lúcnày mới biết được chính là người quay trở vào trong phòng, lập tức vui cườiđáp lại: “Ngưỡng mộ đại danh đã lâu, đến đây bái phỏng!”Triệu Khuynh không bị bộ dạng cửa hắn ảnh hưởng, lạnh nhạt nói: “ThiệnThiếu hiện tại đang bận việc, không rảnh.”Tiêu Trường Đạo và Ngô Dung Quý nhìn nhau, đều âm thầm thở phào nhẹnhõm.Dữu Khánh hơi chút sững sờ, vừa mới còn lộ mặt, tại sao lại không rảnh rồi,ngay cả một chữ cũng không nói, không khỏi cũng quá thô lỗ đi, quả thực làkhông coi ai ra gì.Hắn lập tức xếp Thiện Thiếu Đình vào loại người tương tự Long Hành Vân,cũng không biết có phải bởi kiến thức của mình hạn hẹp hay không, hắn pháthiện thấy đám con cháu nhà thế gia này dường như đều giống nhau, kẻ nào cũngđều biểu hiện ra rõ ràng thái độ yêu ghét cá nhân, giống như không cần phải chegiấu chút nào, hoặc là khinh thường tại che giấu, nhưng mà, Long Quang tôngrất yếu sao?Tiêu Trường Đạo bước xuống bậc cấp, cười cười khuyên một câu, “Trươnghuynh đệ, Thiện Thiếu có việc, còn là không nên quấy rầy mới tốt.”Dữu Khánh nhìn nhìn tình cảnh lúc này, nếu người ta đã không muốn gặp, hắncũng không thể miễn cưỡng, chỉ có thể tạm thời bỏ qua.Cho dù đụng phải một đống bụi, hắn vẫn lịch sự cất lời chào tạm biệt.Khi buổi tối đến gần, Nam Trúc và Bách Lý Tâm mới trở về.Theo lời Nam Trúc nói, bọn họ cũng chẳng thu hoạch được gì, diện tích CônLinh sơn quá rộng lớn, không thể nghe được thông tin gì liên quan đến tung tíchngười muốn tìm, chỉ có thể trước tiên tìm hiểu địa hình xung quanh, nếu có cơhội họ sẽ lặng lẽ lẻn ra điều tra.Vừa nghe nói muốn mạo hiểm lẻn ra khu vực này để tìm hiểu, Dữu Khánh lậptức thể hiện phản đối, “Thời kỳ này Côn Linh sơn canh phòng nghiêm ngặt, lénlút lẻn đi ra ngoài để điều tra rất khó tránh khỏi bị phát hiện, ta phản đối làmnhư vậy, bọn ta cũng không có khả năng mạo hiểm như thế.”Bách Lý Tâm lập tức trầm giọng hỏi: “Các ngươi đã đồng ý giúp ta tìm sưhuynh, muốn nuốt lời hay sao?”Dữu Khánh xua tay, “Nuốt lời thì không đến mức, chỉ là không tán thànhphương pháp của ngươi mà thôi. Vượt qua tầng phong tỏa chạy loạn trong CônLinh sơn này tuyệt đối không phải là chuyện thích hợp, với một phạm vi lớnnhư vậy, chỉ dựa vào mấy người chúng ta để tìm kiếm không phải là biện pháp,vẫn cần phải dùng một phương pháp khác.”Bách Lý Tâm truy hỏi: “Phương pháp gì?”Dữu Khánh: “Lợi dụng đệ tử Côn Linh sơn đệ tử! Bọn họ là người ở trong CônLinh sơn, có thể đi lại khắp nơi. Nghĩ cách tìm một đệ tử Côn Linh sơn thíchhợp để ‘Khơi thông’, đến lúc đó việc tìm hiểu sẽ thuận lợi hơn rất nhiều so vớichính chúng ta, tốt hơn vô số lần so với tự chúng ta mò mẫm tìm kiếm lungtung.”Nghe được lời này, Bách Lý Tâm trầm mặc một hồi, ánh mắt lại dừng tại trênngười Mục Ngạo Thiết một chút, hỏi: “Hai người các ngươi tìm hiểu đượcthông tin gì?”Hai người bọn hắn có thể tìm hiểu được cái gì? Đương nhiên cũng là khôngchút thu hoạch. Hắn cũng dùng cách nói tương tự Nam Trúc, kể lại đại khái mộtlần, tình huống giống nhau, không thể ra ngoài tìm hiệu, bất lực.Thừa dịp Bách Lý Tâm không chú ý tới, Dữu Khánh ra hiệu cho Nam Trúc đilên trên lầu, lén lút dặn dò, “Lão Thất, ngươi đừng mê muội đầu óc, nhớ kỹchúng ta tới đây để làm gì, chuyện của cô ta, bất kể là thật hay giả, ngươi phảinghĩ cách kéo dài.”Nam Trúc hiểu ý của hắn, chỉ có kéo dài chậm chạp không giải quyết được, bọnhắn mới có thể tiếp tục trà trộn tại Côn Linh sơn, mới có thời gian tiếp tục thựchiện ý đồ đến đây của mình, gã vui cười hớn hở vỗ vỗ cai Dữu Khánh, “Yêntâm, ta biết rõ hơn ngươi.”Sau đó, bốn người ra khỏi căn nhà, đi xuống nhà ăn ở chân núi, nơi đó có đồ ănthức uống miễn phí, một ngày cung cấp hai bữa ăn, cam đoan đầy đủ cơm LinhMễ, Côn Linh sơn không thiếu nhất chính là Linh Mễ.Đương nhiên, Dữu Khánh vẫn là muốn tìm một cơ hội danh chính ngôn thuậnngẫu nhiên gặp gỡ Thiện Thiếu Đình, kết quả hàng xóm nhà bên không có tới.Mấy người đành phải tự mình ăn no nê một bữa, rồi chậm rì rì lắc lư trở vềphòng trải qua một đêm đầu tiên tại Côn Linh sơn.Vào nửa buổi sáng ngày hôm sau, khi Dữu Khánh đang đứng tựa lan can trênlầu nhìn chằm chằm vào căn nhà bên cạnh suy nghĩ gì đó, hắn phát hiện thấydưới chân núi có ba gã đệ tử Côn Linh sơn đi lên đây, hắn chỉ nhận ra Vũ Thiênđi theo ở phía sau.Vũ Thiên rõ ràng là đang dẫn đường, tất cung tất kính đối với một nam tử trungniên thanh tú dẫn đầu, đi đến đỉnh núi gã chỉ chỉ về phía nơi ở của đám ngườiDữu Khánh.Thấy thế, đám người Dữu Khánh cũng nhanh chóng lộ mặt, chạm mặt với ngườiđến tại ngoài cửa.“Triển sư thúc, bọn họ chính là đệ tử Long Quang tông. Bốn vị, đây là TriểnVân Khí Triển sư thúc của chúng ta, phụng lệnh tông môn đến đây tìm cácngươi.”Vũ Thiên giới thiệu hai bên cho nhau, đám người Dữu Khánh tự nhiên là nhanhchóng chắp tay chào.Triển Vân Khí không chỉ ngoại hình thanh tú mà phong thái cũng rất hòa nhã,nhấc tay ra hiệu, “Ở bên ngoài không tiện nói chuyện, vào bên trong nói đi.”Vì vậy mọi người lần lượt đi vào, cũng không vào ngồi trong đại sảnh, TriểnVân Khí trực tiếp lấy ra một phong thư đưa cho Bách Lý Tâm, “Long Quangtông gửi tới hai bức thư, một bức là gửi cho Côn Linh sơn ta, một bức thì nhờchuyển giao cho ngươi, ngươi kiểm tra đi.”Ý là bào Bách Lý Tâm tự mình kiểm tra phong thư, thể hiện phía Côn Linh sơnmình cũng không có lén đọc.Sư huynh đệ ba người Dữu Khánh có phần ngạc nhiên, không biết Long Quangtông đột nhiên gửi thư cho Côn Linh sơn và Bách Lý Tâm là có ý gì?Bách Lý Tâm kiểm tra phòng bì, sau đó ngay tại chỗ mở ra đọc xem, rất nhanh,sắc mặt nàng ta thay đổi, tay cầm bức thư chán nản rũ xuống.Lúc này Triển Vân Khí mới đảo ánh mắt qua bốn người gọi là đệ tử LongQuang tông này, nói ra: “Tiền bối trong môn phái ta coi như là có chút giao tìnhcùng với Long Quang tông, khi các tiền bối nhận được thư, họ cũng không nghĩtới thái độ của quý phái lại kịch liệt như thế, mặc dù cảm thấy tiếc nuối, nhưngdù sao cũng là chuyện nội bộ của quý phái, chúng ta cũng không tiện nói thêmcái gì.Nhưng mà về sự việc này vẫn cần phải ngay mặt nói cho chư vị biết. Quý pháitruyền tin báo cho biết, nói là các ngươi chưa được sự cho phép đã tự ý tới thamgia Triêu Dương đại hội, vì lí do này, Long Quang tông đã trục xuất các ngươira khỏi môn phái. Sau này, bất kỳ điều gì xảy ra với các ngươi cũng không cóliên quan gì tới Long Quang tông.”
Bán TiênTác giả: Dược Thiên SầuTruyện Tiên Hiệp Bán Tiên Dược Thiên Sầu Trong thâm sơn có một đạo quan, hương hỏa sớm đã điêu linh. Bỉ nhân bất tài, tuổi vừa mới mười chín, từ nhỏ đã là một gã đạo sĩ, phía trên có hơn mười vị sư huynh, phía dưới chỉ mình ta nhỏ nhất, tục xưng là Quan môn đệ tử. Sư môn quá nghèo, các sư huynh không chịu được kham khổ, may mắn chưởng môn sư tôn độ lượng, tùy ý chúng sư huynh giải tán rời đi. Về sau có ba vị sư huynh biết lạc đường mà quay lại, tuổi khá lớn, đều đã bốn mươi năm mươi. Nhờ được sư tôn ưu ái, trước khi mất truyền vị trí chưởng môn cho Tiểu đạo, nhưng mà vô luận là tuổi tác hay từng trải đều không thể phục chúng, ba vị sư huynh không phục. Sư môn bất hạnh, Tiểu đạo không phải trái hồng mềm, tuyệt không thoái nhượng, nội đấu cùng họ. Trong thôn dưới núi, có tân cử nhân, là bạn bè từ khi còn nhỏ, trước khi sư tôn mất cũng có dặn dò, hộ tống nó vào kinh đi thi. Nghĩa bất dung từ, vả lại cứ để Tiểu đạo dạo một vòng nhân gian, trở về sẽ đấu cùng chúng sư huynh! Chương 01: Đi thi 3127 tự -… Ngay cả Mục Ngạo Thiết cũng bị lời này của Dữu Khánh làm cho kinh ngạc,không phải nói là kín tiếng sao? Vì sao bây giờ lại công khai lấy danh nghĩa đệtử Long Quang tông để rêu rao rồi?Tiêu Trường Đạo và Ngô Dung Quý xuất hiện nơi cửa vào thì âm thầm có chútbất an, lúc trước, trong lúc nói chuyện phiếm với Thiện Thiếu Đình, bọn họ nóirằng đã giới thiệu Thiện Thiếu Đình cho đám người Dữu Khánh, nhưng mànhững người đó dường như cảm thấy mình là đệ tử Long Quang tông, thân phậnrất tốt, có phần không để Thiện Thiếu Đình vào mắt.Bọn họ nói ra như vậy, quả thực cũng là vì nhận thấy đám người Dữu Khánhkhông quá chú ý tới Thiện Thiếu Đình, chỉ là những lời nói ra khỏi miệng bọnhọ đã có chút biến đổi ý nghĩa.Hai người này thật sự không ngờ Dữu Khánh lại đột nhiên chủ động tới báiphỏng, họ có chút lo lắng sẽ lộ tẩy.Cũng may Thiện Thiếu Đình chỉ lộ mặt xem xét một chút, trong mắt ngay lậptức hiện lên vẻ chán ghét, ít nhiều vẫn là bị lời nói của hai người Tiêu, Ngô gâyảnh hưởng, y dựa vào lan can tại chỗ xoay người đi vào trong phòng, đồng thờira hiệu một cái ánh mắt cho Triệu Khuynh ở một bên.Vì vậy Triệu Khuynh lập tức hướng phía dưới hỏi to: “Tìm Thiện Thiếu củachúng ta có chuyện gì?”Dữu Khánh đang không biết ai trong hai vị trên lầu là Thiện Thiếu Đình, lúcnày mới biết được chính là người quay trở vào trong phòng, lập tức vui cườiđáp lại: “Ngưỡng mộ đại danh đã lâu, đến đây bái phỏng!”Triệu Khuynh không bị bộ dạng cửa hắn ảnh hưởng, lạnh nhạt nói: “ThiệnThiếu hiện tại đang bận việc, không rảnh.”Tiêu Trường Đạo và Ngô Dung Quý nhìn nhau, đều âm thầm thở phào nhẹnhõm.Dữu Khánh hơi chút sững sờ, vừa mới còn lộ mặt, tại sao lại không rảnh rồi,ngay cả một chữ cũng không nói, không khỏi cũng quá thô lỗ đi, quả thực làkhông coi ai ra gì.Hắn lập tức xếp Thiện Thiếu Đình vào loại người tương tự Long Hành Vân,cũng không biết có phải bởi kiến thức của mình hạn hẹp hay không, hắn pháthiện thấy đám con cháu nhà thế gia này dường như đều giống nhau, kẻ nào cũngđều biểu hiện ra rõ ràng thái độ yêu ghét cá nhân, giống như không cần phải chegiấu chút nào, hoặc là khinh thường tại che giấu, nhưng mà, Long Quang tôngrất yếu sao?Tiêu Trường Đạo bước xuống bậc cấp, cười cười khuyên một câu, “Trươnghuynh đệ, Thiện Thiếu có việc, còn là không nên quấy rầy mới tốt.”Dữu Khánh nhìn nhìn tình cảnh lúc này, nếu người ta đã không muốn gặp, hắncũng không thể miễn cưỡng, chỉ có thể tạm thời bỏ qua.Cho dù đụng phải một đống bụi, hắn vẫn lịch sự cất lời chào tạm biệt.Khi buổi tối đến gần, Nam Trúc và Bách Lý Tâm mới trở về.Theo lời Nam Trúc nói, bọn họ cũng chẳng thu hoạch được gì, diện tích CônLinh sơn quá rộng lớn, không thể nghe được thông tin gì liên quan đến tung tíchngười muốn tìm, chỉ có thể trước tiên tìm hiểu địa hình xung quanh, nếu có cơhội họ sẽ lặng lẽ lẻn ra điều tra.Vừa nghe nói muốn mạo hiểm lẻn ra khu vực này để tìm hiểu, Dữu Khánh lậptức thể hiện phản đối, “Thời kỳ này Côn Linh sơn canh phòng nghiêm ngặt, lénlút lẻn đi ra ngoài để điều tra rất khó tránh khỏi bị phát hiện, ta phản đối làmnhư vậy, bọn ta cũng không có khả năng mạo hiểm như thế.”Bách Lý Tâm lập tức trầm giọng hỏi: “Các ngươi đã đồng ý giúp ta tìm sưhuynh, muốn nuốt lời hay sao?”Dữu Khánh xua tay, “Nuốt lời thì không đến mức, chỉ là không tán thànhphương pháp của ngươi mà thôi. Vượt qua tầng phong tỏa chạy loạn trong CônLinh sơn này tuyệt đối không phải là chuyện thích hợp, với một phạm vi lớnnhư vậy, chỉ dựa vào mấy người chúng ta để tìm kiếm không phải là biện pháp,vẫn cần phải dùng một phương pháp khác.”Bách Lý Tâm truy hỏi: “Phương pháp gì?”Dữu Khánh: “Lợi dụng đệ tử Côn Linh sơn đệ tử! Bọn họ là người ở trong CônLinh sơn, có thể đi lại khắp nơi. Nghĩ cách tìm một đệ tử Côn Linh sơn thíchhợp để ‘Khơi thông’, đến lúc đó việc tìm hiểu sẽ thuận lợi hơn rất nhiều so vớichính chúng ta, tốt hơn vô số lần so với tự chúng ta mò mẫm tìm kiếm lungtung.”Nghe được lời này, Bách Lý Tâm trầm mặc một hồi, ánh mắt lại dừng tại trênngười Mục Ngạo Thiết một chút, hỏi: “Hai người các ngươi tìm hiểu đượcthông tin gì?”Hai người bọn hắn có thể tìm hiểu được cái gì? Đương nhiên cũng là khôngchút thu hoạch. Hắn cũng dùng cách nói tương tự Nam Trúc, kể lại đại khái mộtlần, tình huống giống nhau, không thể ra ngoài tìm hiệu, bất lực.Thừa dịp Bách Lý Tâm không chú ý tới, Dữu Khánh ra hiệu cho Nam Trúc đilên trên lầu, lén lút dặn dò, “Lão Thất, ngươi đừng mê muội đầu óc, nhớ kỹchúng ta tới đây để làm gì, chuyện của cô ta, bất kể là thật hay giả, ngươi phảinghĩ cách kéo dài.”Nam Trúc hiểu ý của hắn, chỉ có kéo dài chậm chạp không giải quyết được, bọnhắn mới có thể tiếp tục trà trộn tại Côn Linh sơn, mới có thời gian tiếp tục thựchiện ý đồ đến đây của mình, gã vui cười hớn hở vỗ vỗ cai Dữu Khánh, “Yêntâm, ta biết rõ hơn ngươi.”Sau đó, bốn người ra khỏi căn nhà, đi xuống nhà ăn ở chân núi, nơi đó có đồ ănthức uống miễn phí, một ngày cung cấp hai bữa ăn, cam đoan đầy đủ cơm LinhMễ, Côn Linh sơn không thiếu nhất chính là Linh Mễ.Đương nhiên, Dữu Khánh vẫn là muốn tìm một cơ hội danh chính ngôn thuậnngẫu nhiên gặp gỡ Thiện Thiếu Đình, kết quả hàng xóm nhà bên không có tới.Mấy người đành phải tự mình ăn no nê một bữa, rồi chậm rì rì lắc lư trở vềphòng trải qua một đêm đầu tiên tại Côn Linh sơn.Vào nửa buổi sáng ngày hôm sau, khi Dữu Khánh đang đứng tựa lan can trênlầu nhìn chằm chằm vào căn nhà bên cạnh suy nghĩ gì đó, hắn phát hiện thấydưới chân núi có ba gã đệ tử Côn Linh sơn đi lên đây, hắn chỉ nhận ra Vũ Thiênđi theo ở phía sau.Vũ Thiên rõ ràng là đang dẫn đường, tất cung tất kính đối với một nam tử trungniên thanh tú dẫn đầu, đi đến đỉnh núi gã chỉ chỉ về phía nơi ở của đám ngườiDữu Khánh.Thấy thế, đám người Dữu Khánh cũng nhanh chóng lộ mặt, chạm mặt với ngườiđến tại ngoài cửa.“Triển sư thúc, bọn họ chính là đệ tử Long Quang tông. Bốn vị, đây là TriểnVân Khí Triển sư thúc của chúng ta, phụng lệnh tông môn đến đây tìm cácngươi.”Vũ Thiên giới thiệu hai bên cho nhau, đám người Dữu Khánh tự nhiên là nhanhchóng chắp tay chào.Triển Vân Khí không chỉ ngoại hình thanh tú mà phong thái cũng rất hòa nhã,nhấc tay ra hiệu, “Ở bên ngoài không tiện nói chuyện, vào bên trong nói đi.”Vì vậy mọi người lần lượt đi vào, cũng không vào ngồi trong đại sảnh, TriểnVân Khí trực tiếp lấy ra một phong thư đưa cho Bách Lý Tâm, “Long Quangtông gửi tới hai bức thư, một bức là gửi cho Côn Linh sơn ta, một bức thì nhờchuyển giao cho ngươi, ngươi kiểm tra đi.”Ý là bào Bách Lý Tâm tự mình kiểm tra phong thư, thể hiện phía Côn Linh sơnmình cũng không có lén đọc.Sư huynh đệ ba người Dữu Khánh có phần ngạc nhiên, không biết Long Quangtông đột nhiên gửi thư cho Côn Linh sơn và Bách Lý Tâm là có ý gì?Bách Lý Tâm kiểm tra phòng bì, sau đó ngay tại chỗ mở ra đọc xem, rất nhanh,sắc mặt nàng ta thay đổi, tay cầm bức thư chán nản rũ xuống.Lúc này Triển Vân Khí mới đảo ánh mắt qua bốn người gọi là đệ tử LongQuang tông này, nói ra: “Tiền bối trong môn phái ta coi như là có chút giao tìnhcùng với Long Quang tông, khi các tiền bối nhận được thư, họ cũng không nghĩtới thái độ của quý phái lại kịch liệt như thế, mặc dù cảm thấy tiếc nuối, nhưngdù sao cũng là chuyện nội bộ của quý phái, chúng ta cũng không tiện nói thêmcái gì.Nhưng mà về sự việc này vẫn cần phải ngay mặt nói cho chư vị biết. Quý pháitruyền tin báo cho biết, nói là các ngươi chưa được sự cho phép đã tự ý tới thamgia Triêu Dương đại hội, vì lí do này, Long Quang tông đã trục xuất các ngươira khỏi môn phái. Sau này, bất kỳ điều gì xảy ra với các ngươi cũng không cóliên quan gì tới Long Quang tông.”
Bán TiênTác giả: Dược Thiên SầuTruyện Tiên Hiệp Bán Tiên Dược Thiên Sầu Trong thâm sơn có một đạo quan, hương hỏa sớm đã điêu linh. Bỉ nhân bất tài, tuổi vừa mới mười chín, từ nhỏ đã là một gã đạo sĩ, phía trên có hơn mười vị sư huynh, phía dưới chỉ mình ta nhỏ nhất, tục xưng là Quan môn đệ tử. Sư môn quá nghèo, các sư huynh không chịu được kham khổ, may mắn chưởng môn sư tôn độ lượng, tùy ý chúng sư huynh giải tán rời đi. Về sau có ba vị sư huynh biết lạc đường mà quay lại, tuổi khá lớn, đều đã bốn mươi năm mươi. Nhờ được sư tôn ưu ái, trước khi mất truyền vị trí chưởng môn cho Tiểu đạo, nhưng mà vô luận là tuổi tác hay từng trải đều không thể phục chúng, ba vị sư huynh không phục. Sư môn bất hạnh, Tiểu đạo không phải trái hồng mềm, tuyệt không thoái nhượng, nội đấu cùng họ. Trong thôn dưới núi, có tân cử nhân, là bạn bè từ khi còn nhỏ, trước khi sư tôn mất cũng có dặn dò, hộ tống nó vào kinh đi thi. Nghĩa bất dung từ, vả lại cứ để Tiểu đạo dạo một vòng nhân gian, trở về sẽ đấu cùng chúng sư huynh! Chương 01: Đi thi 3127 tự -… Ngay cả Mục Ngạo Thiết cũng bị lời này của Dữu Khánh làm cho kinh ngạc,không phải nói là kín tiếng sao? Vì sao bây giờ lại công khai lấy danh nghĩa đệtử Long Quang tông để rêu rao rồi?Tiêu Trường Đạo và Ngô Dung Quý xuất hiện nơi cửa vào thì âm thầm có chútbất an, lúc trước, trong lúc nói chuyện phiếm với Thiện Thiếu Đình, bọn họ nóirằng đã giới thiệu Thiện Thiếu Đình cho đám người Dữu Khánh, nhưng mànhững người đó dường như cảm thấy mình là đệ tử Long Quang tông, thân phậnrất tốt, có phần không để Thiện Thiếu Đình vào mắt.Bọn họ nói ra như vậy, quả thực cũng là vì nhận thấy đám người Dữu Khánhkhông quá chú ý tới Thiện Thiếu Đình, chỉ là những lời nói ra khỏi miệng bọnhọ đã có chút biến đổi ý nghĩa.Hai người này thật sự không ngờ Dữu Khánh lại đột nhiên chủ động tới báiphỏng, họ có chút lo lắng sẽ lộ tẩy.Cũng may Thiện Thiếu Đình chỉ lộ mặt xem xét một chút, trong mắt ngay lậptức hiện lên vẻ chán ghét, ít nhiều vẫn là bị lời nói của hai người Tiêu, Ngô gâyảnh hưởng, y dựa vào lan can tại chỗ xoay người đi vào trong phòng, đồng thờira hiệu một cái ánh mắt cho Triệu Khuynh ở một bên.Vì vậy Triệu Khuynh lập tức hướng phía dưới hỏi to: “Tìm Thiện Thiếu củachúng ta có chuyện gì?”Dữu Khánh đang không biết ai trong hai vị trên lầu là Thiện Thiếu Đình, lúcnày mới biết được chính là người quay trở vào trong phòng, lập tức vui cườiđáp lại: “Ngưỡng mộ đại danh đã lâu, đến đây bái phỏng!”Triệu Khuynh không bị bộ dạng cửa hắn ảnh hưởng, lạnh nhạt nói: “ThiệnThiếu hiện tại đang bận việc, không rảnh.”Tiêu Trường Đạo và Ngô Dung Quý nhìn nhau, đều âm thầm thở phào nhẹnhõm.Dữu Khánh hơi chút sững sờ, vừa mới còn lộ mặt, tại sao lại không rảnh rồi,ngay cả một chữ cũng không nói, không khỏi cũng quá thô lỗ đi, quả thực làkhông coi ai ra gì.Hắn lập tức xếp Thiện Thiếu Đình vào loại người tương tự Long Hành Vân,cũng không biết có phải bởi kiến thức của mình hạn hẹp hay không, hắn pháthiện thấy đám con cháu nhà thế gia này dường như đều giống nhau, kẻ nào cũngđều biểu hiện ra rõ ràng thái độ yêu ghét cá nhân, giống như không cần phải chegiấu chút nào, hoặc là khinh thường tại che giấu, nhưng mà, Long Quang tôngrất yếu sao?Tiêu Trường Đạo bước xuống bậc cấp, cười cười khuyên một câu, “Trươnghuynh đệ, Thiện Thiếu có việc, còn là không nên quấy rầy mới tốt.”Dữu Khánh nhìn nhìn tình cảnh lúc này, nếu người ta đã không muốn gặp, hắncũng không thể miễn cưỡng, chỉ có thể tạm thời bỏ qua.Cho dù đụng phải một đống bụi, hắn vẫn lịch sự cất lời chào tạm biệt.Khi buổi tối đến gần, Nam Trúc và Bách Lý Tâm mới trở về.Theo lời Nam Trúc nói, bọn họ cũng chẳng thu hoạch được gì, diện tích CônLinh sơn quá rộng lớn, không thể nghe được thông tin gì liên quan đến tung tíchngười muốn tìm, chỉ có thể trước tiên tìm hiểu địa hình xung quanh, nếu có cơhội họ sẽ lặng lẽ lẻn ra điều tra.Vừa nghe nói muốn mạo hiểm lẻn ra khu vực này để tìm hiểu, Dữu Khánh lậptức thể hiện phản đối, “Thời kỳ này Côn Linh sơn canh phòng nghiêm ngặt, lénlút lẻn đi ra ngoài để điều tra rất khó tránh khỏi bị phát hiện, ta phản đối làmnhư vậy, bọn ta cũng không có khả năng mạo hiểm như thế.”Bách Lý Tâm lập tức trầm giọng hỏi: “Các ngươi đã đồng ý giúp ta tìm sưhuynh, muốn nuốt lời hay sao?”Dữu Khánh xua tay, “Nuốt lời thì không đến mức, chỉ là không tán thànhphương pháp của ngươi mà thôi. Vượt qua tầng phong tỏa chạy loạn trong CônLinh sơn này tuyệt đối không phải là chuyện thích hợp, với một phạm vi lớnnhư vậy, chỉ dựa vào mấy người chúng ta để tìm kiếm không phải là biện pháp,vẫn cần phải dùng một phương pháp khác.”Bách Lý Tâm truy hỏi: “Phương pháp gì?”Dữu Khánh: “Lợi dụng đệ tử Côn Linh sơn đệ tử! Bọn họ là người ở trong CônLinh sơn, có thể đi lại khắp nơi. Nghĩ cách tìm một đệ tử Côn Linh sơn thíchhợp để ‘Khơi thông’, đến lúc đó việc tìm hiểu sẽ thuận lợi hơn rất nhiều so vớichính chúng ta, tốt hơn vô số lần so với tự chúng ta mò mẫm tìm kiếm lungtung.”Nghe được lời này, Bách Lý Tâm trầm mặc một hồi, ánh mắt lại dừng tại trênngười Mục Ngạo Thiết một chút, hỏi: “Hai người các ngươi tìm hiểu đượcthông tin gì?”Hai người bọn hắn có thể tìm hiểu được cái gì? Đương nhiên cũng là khôngchút thu hoạch. Hắn cũng dùng cách nói tương tự Nam Trúc, kể lại đại khái mộtlần, tình huống giống nhau, không thể ra ngoài tìm hiệu, bất lực.Thừa dịp Bách Lý Tâm không chú ý tới, Dữu Khánh ra hiệu cho Nam Trúc đilên trên lầu, lén lút dặn dò, “Lão Thất, ngươi đừng mê muội đầu óc, nhớ kỹchúng ta tới đây để làm gì, chuyện của cô ta, bất kể là thật hay giả, ngươi phảinghĩ cách kéo dài.”Nam Trúc hiểu ý của hắn, chỉ có kéo dài chậm chạp không giải quyết được, bọnhắn mới có thể tiếp tục trà trộn tại Côn Linh sơn, mới có thời gian tiếp tục thựchiện ý đồ đến đây của mình, gã vui cười hớn hở vỗ vỗ cai Dữu Khánh, “Yêntâm, ta biết rõ hơn ngươi.”Sau đó, bốn người ra khỏi căn nhà, đi xuống nhà ăn ở chân núi, nơi đó có đồ ănthức uống miễn phí, một ngày cung cấp hai bữa ăn, cam đoan đầy đủ cơm LinhMễ, Côn Linh sơn không thiếu nhất chính là Linh Mễ.Đương nhiên, Dữu Khánh vẫn là muốn tìm một cơ hội danh chính ngôn thuậnngẫu nhiên gặp gỡ Thiện Thiếu Đình, kết quả hàng xóm nhà bên không có tới.Mấy người đành phải tự mình ăn no nê một bữa, rồi chậm rì rì lắc lư trở vềphòng trải qua một đêm đầu tiên tại Côn Linh sơn.Vào nửa buổi sáng ngày hôm sau, khi Dữu Khánh đang đứng tựa lan can trênlầu nhìn chằm chằm vào căn nhà bên cạnh suy nghĩ gì đó, hắn phát hiện thấydưới chân núi có ba gã đệ tử Côn Linh sơn đi lên đây, hắn chỉ nhận ra Vũ Thiênđi theo ở phía sau.Vũ Thiên rõ ràng là đang dẫn đường, tất cung tất kính đối với một nam tử trungniên thanh tú dẫn đầu, đi đến đỉnh núi gã chỉ chỉ về phía nơi ở của đám ngườiDữu Khánh.Thấy thế, đám người Dữu Khánh cũng nhanh chóng lộ mặt, chạm mặt với ngườiđến tại ngoài cửa.“Triển sư thúc, bọn họ chính là đệ tử Long Quang tông. Bốn vị, đây là TriểnVân Khí Triển sư thúc của chúng ta, phụng lệnh tông môn đến đây tìm cácngươi.”Vũ Thiên giới thiệu hai bên cho nhau, đám người Dữu Khánh tự nhiên là nhanhchóng chắp tay chào.Triển Vân Khí không chỉ ngoại hình thanh tú mà phong thái cũng rất hòa nhã,nhấc tay ra hiệu, “Ở bên ngoài không tiện nói chuyện, vào bên trong nói đi.”Vì vậy mọi người lần lượt đi vào, cũng không vào ngồi trong đại sảnh, TriểnVân Khí trực tiếp lấy ra một phong thư đưa cho Bách Lý Tâm, “Long Quangtông gửi tới hai bức thư, một bức là gửi cho Côn Linh sơn ta, một bức thì nhờchuyển giao cho ngươi, ngươi kiểm tra đi.”Ý là bào Bách Lý Tâm tự mình kiểm tra phong thư, thể hiện phía Côn Linh sơnmình cũng không có lén đọc.Sư huynh đệ ba người Dữu Khánh có phần ngạc nhiên, không biết Long Quangtông đột nhiên gửi thư cho Côn Linh sơn và Bách Lý Tâm là có ý gì?Bách Lý Tâm kiểm tra phòng bì, sau đó ngay tại chỗ mở ra đọc xem, rất nhanh,sắc mặt nàng ta thay đổi, tay cầm bức thư chán nản rũ xuống.Lúc này Triển Vân Khí mới đảo ánh mắt qua bốn người gọi là đệ tử LongQuang tông này, nói ra: “Tiền bối trong môn phái ta coi như là có chút giao tìnhcùng với Long Quang tông, khi các tiền bối nhận được thư, họ cũng không nghĩtới thái độ của quý phái lại kịch liệt như thế, mặc dù cảm thấy tiếc nuối, nhưngdù sao cũng là chuyện nội bộ của quý phái, chúng ta cũng không tiện nói thêmcái gì.Nhưng mà về sự việc này vẫn cần phải ngay mặt nói cho chư vị biết. Quý pháitruyền tin báo cho biết, nói là các ngươi chưa được sự cho phép đã tự ý tới thamgia Triêu Dương đại hội, vì lí do này, Long Quang tông đã trục xuất các ngươira khỏi môn phái. Sau này, bất kỳ điều gì xảy ra với các ngươi cũng không cóliên quan gì tới Long Quang tông.”