Bán Tiên Dược Thiên Sầu Trong thâm sơn có một đạo quan, hương hỏa sớm đã điêu linh. Bỉ nhân bất tài, tuổi vừa mới mười chín, từ nhỏ đã là một gã đạo sĩ, phía trên có hơn mười vị sư huynh, phía dưới chỉ mình ta nhỏ nhất, tục xưng là Quan môn đệ tử. Sư môn quá nghèo, các sư huynh không chịu được kham khổ, may mắn chưởng môn sư tôn độ lượng, tùy ý chúng sư huynh giải tán rời đi. Về sau có ba vị sư huynh biết lạc đường mà quay lại, tuổi khá lớn, đều đã bốn mươi năm mươi. Nhờ được sư tôn ưu ái, trước khi mất truyền vị trí chưởng môn cho Tiểu đạo, nhưng mà vô luận là tuổi tác hay từng trải đều không thể phục chúng, ba vị sư huynh không phục. Sư môn bất hạnh, Tiểu đạo không phải trái hồng mềm, tuyệt không thoái nhượng, nội đấu cùng họ. Trong thôn dưới núi, có tân cử nhân, là bạn bè từ khi còn nhỏ, trước khi sư tôn mất cũng có dặn dò, hộ tống nó vào kinh đi thi. Nghĩa bất dung từ, vả lại cứ để Tiểu đạo dạo một vòng nhân gian, trở về sẽ đấu cùng chúng sư huynh! Chương 01: Đi thi 3127 tự -…
Chương 590: Bái phỏng (2)
Bán TiênTác giả: Dược Thiên SầuTruyện Tiên Hiệp Bán Tiên Dược Thiên Sầu Trong thâm sơn có một đạo quan, hương hỏa sớm đã điêu linh. Bỉ nhân bất tài, tuổi vừa mới mười chín, từ nhỏ đã là một gã đạo sĩ, phía trên có hơn mười vị sư huynh, phía dưới chỉ mình ta nhỏ nhất, tục xưng là Quan môn đệ tử. Sư môn quá nghèo, các sư huynh không chịu được kham khổ, may mắn chưởng môn sư tôn độ lượng, tùy ý chúng sư huynh giải tán rời đi. Về sau có ba vị sư huynh biết lạc đường mà quay lại, tuổi khá lớn, đều đã bốn mươi năm mươi. Nhờ được sư tôn ưu ái, trước khi mất truyền vị trí chưởng môn cho Tiểu đạo, nhưng mà vô luận là tuổi tác hay từng trải đều không thể phục chúng, ba vị sư huynh không phục. Sư môn bất hạnh, Tiểu đạo không phải trái hồng mềm, tuyệt không thoái nhượng, nội đấu cùng họ. Trong thôn dưới núi, có tân cử nhân, là bạn bè từ khi còn nhỏ, trước khi sư tôn mất cũng có dặn dò, hộ tống nó vào kinh đi thi. Nghĩa bất dung từ, vả lại cứ để Tiểu đạo dạo một vòng nhân gian, trở về sẽ đấu cùng chúng sư huynh! Chương 01: Đi thi 3127 tự -… Dữu Khánh có chút không nói nên lời, cảm thấy phạm vi của Côn Linh sơn nàyquả thực không phải lớn một cách bình thường, ngồi xe ngựa đi vào đây lâu nhưvậy, cho rằng đã gần với vị trí trung tâm, không nghĩ tới còn đến mấy chục dặmđường, trong tình trạng chưa được cho phép, muốn lén lút tới gần quả thực cóphần khó khăn. Hắn a một tiếng, tiếp đó than thở: “Bây giờ còn đến hơn haimươi ngày nữa mới bắt đầu đại hội, nằm dí một chỗ thật sự buồn chán, muốnnhân cơ hội này mở mang tầm mắt một chút, không biết xin ý kiến quý phái thìcó thể dàn xếp được hay không?”Đệ tử quét dọn chống hai tay trên đầu cán chổi, hỏi ngược lại: “Dàn xếp thế nàobây giờ? Có đông người tham gia như vậy, ngươi muốn được dàn xếp, ngườikhác cũng muốn được dàn xếp, dàn xếp nổi sao? Nếu ngươi nói ngươi là trưởnglão hoặc là Chưởng môn Long Quang tông, có lẽ còn có thể dàn xếp, nhưng nếuchỉ là một đệ tử bình thường thì…”Gã hơi dừng lại một chút, rồi lắc đầu, “Nếu thật sự muốn đi xem phong cảnhLinh cốc, vậy thì hãy nỗ lực vượt lên trong thi đấu đi. Một trăm thí sinh hạngđầu, có lẽ có cơ hội tiến vào tham quan Linh cốc. Đương nhiên, đó chỉ là tại lầnđại hội trước, năm nay còn có làm như vậy hay không thì ta cũng không biết.”Đối với Dữu Khánh mà nói, tỷ thí là chuyện vô nghĩa, hắn chú ý điểm mấu chốttrong câu nói trước, vội vàng hỏi: “Ý của ngươi là, nếu như thân phận, địa vị đủtư cách, thì vẫn có thể dàn xếp được, có thể tiến vào tham quan Linh cốc?”Đệ tử quét dọn hơi nhún vai, “Điều này chẳng phải là chuyện rất bình thườngsao? Đến thời điềm cần đối nhân xử thế, nhà ai cũng khó tránh khỏi, khi thật sựcó quý khách muốn du lãm Linh cốc, tệ phái không có khả năng từ chối tất cả,có một số người cũng không thể từ chối.”Dữu Khánh trầm ngâm gật đầu.Một chiếc xe ngựa tiến lên theo đường núi, buộc bọn hắn phải nhanh chóng dạtsang một bênXe ngựa đi không bao xa, giảm tốc độ dừng tại phía trước một ngã ba. Xa phunhảy xuống càng xe, xách theo thùng nước đi xuống sườn núi, chồm xổm tạibên suối nhỏ múc nước. Đám người Dữu Khánh cũng chỉ liếc nhìn một chút,không có để tâm nhiều, tiếp tục câu chuyện của mình.Từ bên trong cửa sổ xe ngựa thò ra một ngón tay trắng nõn như búp măng, nhẹnhàng vén tấm màn che ra một cái khe hở, lộ ra một đôi mắt sáng ngời lấp lóebên trong.Ngồi trong xe là một nữ nhân xinh đẹp với bờ môi đỏ rực như lửa, không phảiai khác, chính là Hướng Lan Huyên, còn có hai gã tùy tùng một nam một nữ củanàng ta.Sau khi được biết ba người Dữu Khánh muốn trà trộn vào Côn Linh sơn, HướngLan Huyên liền hoài nghi Dữu Khánh có khả năng sẽ không dễ dàng bỏ qua, cókhả năng sẽ tiếp tục tìm cách trà trộn đi vào, nàng ta lập tức sắp xếp nhân thủtrông chừng tại các lối vào Côn Linh sơn. Nàng ta rất dễ dàng để sắp xếp, bố tríđược nhân thủ tại nơi này, việc Đại Nghiệp ty phái người giám sát lần “TriêuDương đại hội” này không có gì là không thích hợp, cho dù là người của triềuđình hay là Côn Linh sơn đều không có lí do để phản đối.Sau đó chính là bên này phát hiện thấy có ba người, một để ria mép, một tênmập mạp và một kẻ to con, trùng khớp với ba người cần phải chú ý, lập tức liềnphát phi điểu truyền thư cho nàng ta.Hướng Lan Huyên nhận tin liền chạy tới đây để xác nhận, bởi không muốn rêurao lộ mặt nên cố ý liếm một chiếc xe ngựa gần đây để che đậy.Lúc này, nàng ta hơi chút nhìn qua liền nhịn không được bật cười hài hước,“Đúng rồi, cũng không biết tên gia hỏa này lén lút chạy tới nơi này làm gì, lạicòn giả mạo đệ tử của ‘Long Quang tông’ nữa chứ.”Thấy Dữu Khánh, Mục Ngạo Thiết chắp tay chào tạm biệt với vị đệ tử quét dọnkia, sau đó đi về phía bên này, Hướng Lan Huyên rụt ngón tay lại, ngồi tĩnh tọabên trong xe.Khi hai người Dữu, Mục nghênh ngang đi ngang qua bên cạnh xe thì đưa mắtquan sát chiếc xe một chút, nhìn thấy xa phu nhấc thùng nước đi lên cho ngựauống nước, bọn hắn thoáng nhìn một chút, phát hiện thấy không phải mặc yphục của đệ tử Côn Linh sơn, nhưng bọn hắn cũng không suy nghĩ nhiều, cứnhư vậy đi vượt qua.Sau khi hai người vòng qua chân núi, không còn nhìn thấy bóng người, HướngLan Huyên lắng nghe động tĩnh một chút rồi nở nụ cười xinh đẹp, “Đi tìm đệ tửquét dọn kia, hỏi thăm xem bọn hắn đã nói cái gì.”“Vâng.” Nam nhân tháp tùng đáp, rồi lập tức nhảy xuống xe ngựa, bước nhanhrời đi.Nữ nhân tùy tùng đưa tay vạch mở rèm che nhìn theo, thấy khi nam nhân chạmmặt với đệ tử quét dọn, người sau dường như không muốn đáp lại, rõ ràng làkhông muốn dễ dàng thổ lộ nội dung nói chuyện cho người khác biết, vì vậynam nhân lấy ra lệnh bài Đại Nghiệp ty, đệ tử quét dọn nhìn thấy vẻ mặt lập tứcbiến đổi, sau đó liền thành thật giải thích.Chỉ chốc lát sau, nam nhân nhanh chóng trở về, chui vào bên trong xe ngựa,bẩm báo: “Đại hành tẩu, bọn họ hỏi thăm người quét dọn xem có cách nào để cóthể tiến vào Linh cốc, nói là nghe đại danh Linh cốc đã lâu, muốn đi vào nhìnphong cảnh.”“Vào Linh cốc?” Hướng Lan Huyên ngạc nhiên, hỏi: “Chỉ như vậy?”Nàng ta từng vào Linh cốc, đã du lãm trong đó từ lâu, hơn nữa còn không chỉ đivào một lần, không cho là trong đó có cái gì.Nam nhân: “Đúng vậy, không có gì khác, chì có việc này.”Hướng Lan Huyên suy tư lẩm bẩm: “Đi vào Côn Linh sơn, muốn tiến vào nhìnxem Linh cốc, cũng là chuyện rất bình thường, không dám bộc lộ thân phậnthực, giả mạo thân phận khác để trà trộn vào đây cũng có thể giải thích được,nhưng vẫn cảm thấy tên gia hỏa này đi đến đâu đều không có chuyện gì tốt…Giả mạo ai không giả, đi giả mạo Đại tiễn sư để báo danh tham gia có phải hơichút gây chú ý hay không chứ?”Lông mày nhướng lên, nàng ta dặn dò:“Xác minh xem lai lịch của nữ tiễn sư đi cùng bọn họ xem. Mặt khác, sắp xếpngười tới gần bọn họ để tìm hiểu thêm tình hình.”“Vâng.” Hai người nam nữ đều nhận lệnh.Dữu Khánh và Mục Ngạo Thiết hoàn toàn không có đi tìm hiểu về tung tích sưhuynh của Bách Lý Tâm, một chút hành động để lấy lệ cũng không có, đã sớmtrở về chỗ ở trên đỉnh núi.Bọn họ trở về quá sớm, đi vào tiểu lâu, phát hiện thấy Bách Lý Tâm và NamTrúc quả nhiên còn chưa có trở về, bọn hắn lập tức đi bái phỏng nhà hàng xómở sát bên.Nghe thấy có tiếng động liền biết bốn vị hàng xóm nhìn thấy trong sơn đình lúctrước cũng đã trở về, Dữu Khánh đứng ở ngoài nhà lớn tiếng gọi, “Thiện Thiếucó nhà hay không, Long Quang tông đệ tử đến đây bái phỏng!”Hắn cất giọng gọi to, lập tức làm cho cả bốn người trong phòng bị kinh động đira.Tiêu Trường Đạo và Ngô Dung Quý hiện thân tại cửa vào, Thiện Thiếu Đình vàTriệu Khuynh ở trên lầu đứng tựa lan can vươn đầu nhìn quanh phía dưới, tất cảđều hơi bất ngờ.
Bán TiênTác giả: Dược Thiên SầuTruyện Tiên Hiệp Bán Tiên Dược Thiên Sầu Trong thâm sơn có một đạo quan, hương hỏa sớm đã điêu linh. Bỉ nhân bất tài, tuổi vừa mới mười chín, từ nhỏ đã là một gã đạo sĩ, phía trên có hơn mười vị sư huynh, phía dưới chỉ mình ta nhỏ nhất, tục xưng là Quan môn đệ tử. Sư môn quá nghèo, các sư huynh không chịu được kham khổ, may mắn chưởng môn sư tôn độ lượng, tùy ý chúng sư huynh giải tán rời đi. Về sau có ba vị sư huynh biết lạc đường mà quay lại, tuổi khá lớn, đều đã bốn mươi năm mươi. Nhờ được sư tôn ưu ái, trước khi mất truyền vị trí chưởng môn cho Tiểu đạo, nhưng mà vô luận là tuổi tác hay từng trải đều không thể phục chúng, ba vị sư huynh không phục. Sư môn bất hạnh, Tiểu đạo không phải trái hồng mềm, tuyệt không thoái nhượng, nội đấu cùng họ. Trong thôn dưới núi, có tân cử nhân, là bạn bè từ khi còn nhỏ, trước khi sư tôn mất cũng có dặn dò, hộ tống nó vào kinh đi thi. Nghĩa bất dung từ, vả lại cứ để Tiểu đạo dạo một vòng nhân gian, trở về sẽ đấu cùng chúng sư huynh! Chương 01: Đi thi 3127 tự -… Dữu Khánh có chút không nói nên lời, cảm thấy phạm vi của Côn Linh sơn nàyquả thực không phải lớn một cách bình thường, ngồi xe ngựa đi vào đây lâu nhưvậy, cho rằng đã gần với vị trí trung tâm, không nghĩ tới còn đến mấy chục dặmđường, trong tình trạng chưa được cho phép, muốn lén lút tới gần quả thực cóphần khó khăn. Hắn a một tiếng, tiếp đó than thở: “Bây giờ còn đến hơn haimươi ngày nữa mới bắt đầu đại hội, nằm dí một chỗ thật sự buồn chán, muốnnhân cơ hội này mở mang tầm mắt một chút, không biết xin ý kiến quý phái thìcó thể dàn xếp được hay không?”Đệ tử quét dọn chống hai tay trên đầu cán chổi, hỏi ngược lại: “Dàn xếp thế nàobây giờ? Có đông người tham gia như vậy, ngươi muốn được dàn xếp, ngườikhác cũng muốn được dàn xếp, dàn xếp nổi sao? Nếu ngươi nói ngươi là trưởnglão hoặc là Chưởng môn Long Quang tông, có lẽ còn có thể dàn xếp, nhưng nếuchỉ là một đệ tử bình thường thì…”Gã hơi dừng lại một chút, rồi lắc đầu, “Nếu thật sự muốn đi xem phong cảnhLinh cốc, vậy thì hãy nỗ lực vượt lên trong thi đấu đi. Một trăm thí sinh hạngđầu, có lẽ có cơ hội tiến vào tham quan Linh cốc. Đương nhiên, đó chỉ là tại lầnđại hội trước, năm nay còn có làm như vậy hay không thì ta cũng không biết.”Đối với Dữu Khánh mà nói, tỷ thí là chuyện vô nghĩa, hắn chú ý điểm mấu chốttrong câu nói trước, vội vàng hỏi: “Ý của ngươi là, nếu như thân phận, địa vị đủtư cách, thì vẫn có thể dàn xếp được, có thể tiến vào tham quan Linh cốc?”Đệ tử quét dọn hơi nhún vai, “Điều này chẳng phải là chuyện rất bình thườngsao? Đến thời điềm cần đối nhân xử thế, nhà ai cũng khó tránh khỏi, khi thật sựcó quý khách muốn du lãm Linh cốc, tệ phái không có khả năng từ chối tất cả,có một số người cũng không thể từ chối.”Dữu Khánh trầm ngâm gật đầu.Một chiếc xe ngựa tiến lên theo đường núi, buộc bọn hắn phải nhanh chóng dạtsang một bênXe ngựa đi không bao xa, giảm tốc độ dừng tại phía trước một ngã ba. Xa phunhảy xuống càng xe, xách theo thùng nước đi xuống sườn núi, chồm xổm tạibên suối nhỏ múc nước. Đám người Dữu Khánh cũng chỉ liếc nhìn một chút,không có để tâm nhiều, tiếp tục câu chuyện của mình.Từ bên trong cửa sổ xe ngựa thò ra một ngón tay trắng nõn như búp măng, nhẹnhàng vén tấm màn che ra một cái khe hở, lộ ra một đôi mắt sáng ngời lấp lóebên trong.Ngồi trong xe là một nữ nhân xinh đẹp với bờ môi đỏ rực như lửa, không phảiai khác, chính là Hướng Lan Huyên, còn có hai gã tùy tùng một nam một nữ củanàng ta.Sau khi được biết ba người Dữu Khánh muốn trà trộn vào Côn Linh sơn, HướngLan Huyên liền hoài nghi Dữu Khánh có khả năng sẽ không dễ dàng bỏ qua, cókhả năng sẽ tiếp tục tìm cách trà trộn đi vào, nàng ta lập tức sắp xếp nhân thủtrông chừng tại các lối vào Côn Linh sơn. Nàng ta rất dễ dàng để sắp xếp, bố tríđược nhân thủ tại nơi này, việc Đại Nghiệp ty phái người giám sát lần “TriêuDương đại hội” này không có gì là không thích hợp, cho dù là người của triềuđình hay là Côn Linh sơn đều không có lí do để phản đối.Sau đó chính là bên này phát hiện thấy có ba người, một để ria mép, một tênmập mạp và một kẻ to con, trùng khớp với ba người cần phải chú ý, lập tức liềnphát phi điểu truyền thư cho nàng ta.Hướng Lan Huyên nhận tin liền chạy tới đây để xác nhận, bởi không muốn rêurao lộ mặt nên cố ý liếm một chiếc xe ngựa gần đây để che đậy.Lúc này, nàng ta hơi chút nhìn qua liền nhịn không được bật cười hài hước,“Đúng rồi, cũng không biết tên gia hỏa này lén lút chạy tới nơi này làm gì, lạicòn giả mạo đệ tử của ‘Long Quang tông’ nữa chứ.”Thấy Dữu Khánh, Mục Ngạo Thiết chắp tay chào tạm biệt với vị đệ tử quét dọnkia, sau đó đi về phía bên này, Hướng Lan Huyên rụt ngón tay lại, ngồi tĩnh tọabên trong xe.Khi hai người Dữu, Mục nghênh ngang đi ngang qua bên cạnh xe thì đưa mắtquan sát chiếc xe một chút, nhìn thấy xa phu nhấc thùng nước đi lên cho ngựauống nước, bọn hắn thoáng nhìn một chút, phát hiện thấy không phải mặc yphục của đệ tử Côn Linh sơn, nhưng bọn hắn cũng không suy nghĩ nhiều, cứnhư vậy đi vượt qua.Sau khi hai người vòng qua chân núi, không còn nhìn thấy bóng người, HướngLan Huyên lắng nghe động tĩnh một chút rồi nở nụ cười xinh đẹp, “Đi tìm đệ tửquét dọn kia, hỏi thăm xem bọn hắn đã nói cái gì.”“Vâng.” Nam nhân tháp tùng đáp, rồi lập tức nhảy xuống xe ngựa, bước nhanhrời đi.Nữ nhân tùy tùng đưa tay vạch mở rèm che nhìn theo, thấy khi nam nhân chạmmặt với đệ tử quét dọn, người sau dường như không muốn đáp lại, rõ ràng làkhông muốn dễ dàng thổ lộ nội dung nói chuyện cho người khác biết, vì vậynam nhân lấy ra lệnh bài Đại Nghiệp ty, đệ tử quét dọn nhìn thấy vẻ mặt lập tứcbiến đổi, sau đó liền thành thật giải thích.Chỉ chốc lát sau, nam nhân nhanh chóng trở về, chui vào bên trong xe ngựa,bẩm báo: “Đại hành tẩu, bọn họ hỏi thăm người quét dọn xem có cách nào để cóthể tiến vào Linh cốc, nói là nghe đại danh Linh cốc đã lâu, muốn đi vào nhìnphong cảnh.”“Vào Linh cốc?” Hướng Lan Huyên ngạc nhiên, hỏi: “Chỉ như vậy?”Nàng ta từng vào Linh cốc, đã du lãm trong đó từ lâu, hơn nữa còn không chỉ đivào một lần, không cho là trong đó có cái gì.Nam nhân: “Đúng vậy, không có gì khác, chì có việc này.”Hướng Lan Huyên suy tư lẩm bẩm: “Đi vào Côn Linh sơn, muốn tiến vào nhìnxem Linh cốc, cũng là chuyện rất bình thường, không dám bộc lộ thân phậnthực, giả mạo thân phận khác để trà trộn vào đây cũng có thể giải thích được,nhưng vẫn cảm thấy tên gia hỏa này đi đến đâu đều không có chuyện gì tốt…Giả mạo ai không giả, đi giả mạo Đại tiễn sư để báo danh tham gia có phải hơichút gây chú ý hay không chứ?”Lông mày nhướng lên, nàng ta dặn dò:“Xác minh xem lai lịch của nữ tiễn sư đi cùng bọn họ xem. Mặt khác, sắp xếpngười tới gần bọn họ để tìm hiểu thêm tình hình.”“Vâng.” Hai người nam nữ đều nhận lệnh.Dữu Khánh và Mục Ngạo Thiết hoàn toàn không có đi tìm hiểu về tung tích sưhuynh của Bách Lý Tâm, một chút hành động để lấy lệ cũng không có, đã sớmtrở về chỗ ở trên đỉnh núi.Bọn họ trở về quá sớm, đi vào tiểu lâu, phát hiện thấy Bách Lý Tâm và NamTrúc quả nhiên còn chưa có trở về, bọn hắn lập tức đi bái phỏng nhà hàng xómở sát bên.Nghe thấy có tiếng động liền biết bốn vị hàng xóm nhìn thấy trong sơn đình lúctrước cũng đã trở về, Dữu Khánh đứng ở ngoài nhà lớn tiếng gọi, “Thiện Thiếucó nhà hay không, Long Quang tông đệ tử đến đây bái phỏng!”Hắn cất giọng gọi to, lập tức làm cho cả bốn người trong phòng bị kinh động đira.Tiêu Trường Đạo và Ngô Dung Quý hiện thân tại cửa vào, Thiện Thiếu Đình vàTriệu Khuynh ở trên lầu đứng tựa lan can vươn đầu nhìn quanh phía dưới, tất cảđều hơi bất ngờ.
Bán TiênTác giả: Dược Thiên SầuTruyện Tiên Hiệp Bán Tiên Dược Thiên Sầu Trong thâm sơn có một đạo quan, hương hỏa sớm đã điêu linh. Bỉ nhân bất tài, tuổi vừa mới mười chín, từ nhỏ đã là một gã đạo sĩ, phía trên có hơn mười vị sư huynh, phía dưới chỉ mình ta nhỏ nhất, tục xưng là Quan môn đệ tử. Sư môn quá nghèo, các sư huynh không chịu được kham khổ, may mắn chưởng môn sư tôn độ lượng, tùy ý chúng sư huynh giải tán rời đi. Về sau có ba vị sư huynh biết lạc đường mà quay lại, tuổi khá lớn, đều đã bốn mươi năm mươi. Nhờ được sư tôn ưu ái, trước khi mất truyền vị trí chưởng môn cho Tiểu đạo, nhưng mà vô luận là tuổi tác hay từng trải đều không thể phục chúng, ba vị sư huynh không phục. Sư môn bất hạnh, Tiểu đạo không phải trái hồng mềm, tuyệt không thoái nhượng, nội đấu cùng họ. Trong thôn dưới núi, có tân cử nhân, là bạn bè từ khi còn nhỏ, trước khi sư tôn mất cũng có dặn dò, hộ tống nó vào kinh đi thi. Nghĩa bất dung từ, vả lại cứ để Tiểu đạo dạo một vòng nhân gian, trở về sẽ đấu cùng chúng sư huynh! Chương 01: Đi thi 3127 tự -… Dữu Khánh có chút không nói nên lời, cảm thấy phạm vi của Côn Linh sơn nàyquả thực không phải lớn một cách bình thường, ngồi xe ngựa đi vào đây lâu nhưvậy, cho rằng đã gần với vị trí trung tâm, không nghĩ tới còn đến mấy chục dặmđường, trong tình trạng chưa được cho phép, muốn lén lút tới gần quả thực cóphần khó khăn. Hắn a một tiếng, tiếp đó than thở: “Bây giờ còn đến hơn haimươi ngày nữa mới bắt đầu đại hội, nằm dí một chỗ thật sự buồn chán, muốnnhân cơ hội này mở mang tầm mắt một chút, không biết xin ý kiến quý phái thìcó thể dàn xếp được hay không?”Đệ tử quét dọn chống hai tay trên đầu cán chổi, hỏi ngược lại: “Dàn xếp thế nàobây giờ? Có đông người tham gia như vậy, ngươi muốn được dàn xếp, ngườikhác cũng muốn được dàn xếp, dàn xếp nổi sao? Nếu ngươi nói ngươi là trưởnglão hoặc là Chưởng môn Long Quang tông, có lẽ còn có thể dàn xếp, nhưng nếuchỉ là một đệ tử bình thường thì…”Gã hơi dừng lại một chút, rồi lắc đầu, “Nếu thật sự muốn đi xem phong cảnhLinh cốc, vậy thì hãy nỗ lực vượt lên trong thi đấu đi. Một trăm thí sinh hạngđầu, có lẽ có cơ hội tiến vào tham quan Linh cốc. Đương nhiên, đó chỉ là tại lầnđại hội trước, năm nay còn có làm như vậy hay không thì ta cũng không biết.”Đối với Dữu Khánh mà nói, tỷ thí là chuyện vô nghĩa, hắn chú ý điểm mấu chốttrong câu nói trước, vội vàng hỏi: “Ý của ngươi là, nếu như thân phận, địa vị đủtư cách, thì vẫn có thể dàn xếp được, có thể tiến vào tham quan Linh cốc?”Đệ tử quét dọn hơi nhún vai, “Điều này chẳng phải là chuyện rất bình thườngsao? Đến thời điềm cần đối nhân xử thế, nhà ai cũng khó tránh khỏi, khi thật sựcó quý khách muốn du lãm Linh cốc, tệ phái không có khả năng từ chối tất cả,có một số người cũng không thể từ chối.”Dữu Khánh trầm ngâm gật đầu.Một chiếc xe ngựa tiến lên theo đường núi, buộc bọn hắn phải nhanh chóng dạtsang một bênXe ngựa đi không bao xa, giảm tốc độ dừng tại phía trước một ngã ba. Xa phunhảy xuống càng xe, xách theo thùng nước đi xuống sườn núi, chồm xổm tạibên suối nhỏ múc nước. Đám người Dữu Khánh cũng chỉ liếc nhìn một chút,không có để tâm nhiều, tiếp tục câu chuyện của mình.Từ bên trong cửa sổ xe ngựa thò ra một ngón tay trắng nõn như búp măng, nhẹnhàng vén tấm màn che ra một cái khe hở, lộ ra một đôi mắt sáng ngời lấp lóebên trong.Ngồi trong xe là một nữ nhân xinh đẹp với bờ môi đỏ rực như lửa, không phảiai khác, chính là Hướng Lan Huyên, còn có hai gã tùy tùng một nam một nữ củanàng ta.Sau khi được biết ba người Dữu Khánh muốn trà trộn vào Côn Linh sơn, HướngLan Huyên liền hoài nghi Dữu Khánh có khả năng sẽ không dễ dàng bỏ qua, cókhả năng sẽ tiếp tục tìm cách trà trộn đi vào, nàng ta lập tức sắp xếp nhân thủtrông chừng tại các lối vào Côn Linh sơn. Nàng ta rất dễ dàng để sắp xếp, bố tríđược nhân thủ tại nơi này, việc Đại Nghiệp ty phái người giám sát lần “TriêuDương đại hội” này không có gì là không thích hợp, cho dù là người của triềuđình hay là Côn Linh sơn đều không có lí do để phản đối.Sau đó chính là bên này phát hiện thấy có ba người, một để ria mép, một tênmập mạp và một kẻ to con, trùng khớp với ba người cần phải chú ý, lập tức liềnphát phi điểu truyền thư cho nàng ta.Hướng Lan Huyên nhận tin liền chạy tới đây để xác nhận, bởi không muốn rêurao lộ mặt nên cố ý liếm một chiếc xe ngựa gần đây để che đậy.Lúc này, nàng ta hơi chút nhìn qua liền nhịn không được bật cười hài hước,“Đúng rồi, cũng không biết tên gia hỏa này lén lút chạy tới nơi này làm gì, lạicòn giả mạo đệ tử của ‘Long Quang tông’ nữa chứ.”Thấy Dữu Khánh, Mục Ngạo Thiết chắp tay chào tạm biệt với vị đệ tử quét dọnkia, sau đó đi về phía bên này, Hướng Lan Huyên rụt ngón tay lại, ngồi tĩnh tọabên trong xe.Khi hai người Dữu, Mục nghênh ngang đi ngang qua bên cạnh xe thì đưa mắtquan sát chiếc xe một chút, nhìn thấy xa phu nhấc thùng nước đi lên cho ngựauống nước, bọn hắn thoáng nhìn một chút, phát hiện thấy không phải mặc yphục của đệ tử Côn Linh sơn, nhưng bọn hắn cũng không suy nghĩ nhiều, cứnhư vậy đi vượt qua.Sau khi hai người vòng qua chân núi, không còn nhìn thấy bóng người, HướngLan Huyên lắng nghe động tĩnh một chút rồi nở nụ cười xinh đẹp, “Đi tìm đệ tửquét dọn kia, hỏi thăm xem bọn hắn đã nói cái gì.”“Vâng.” Nam nhân tháp tùng đáp, rồi lập tức nhảy xuống xe ngựa, bước nhanhrời đi.Nữ nhân tùy tùng đưa tay vạch mở rèm che nhìn theo, thấy khi nam nhân chạmmặt với đệ tử quét dọn, người sau dường như không muốn đáp lại, rõ ràng làkhông muốn dễ dàng thổ lộ nội dung nói chuyện cho người khác biết, vì vậynam nhân lấy ra lệnh bài Đại Nghiệp ty, đệ tử quét dọn nhìn thấy vẻ mặt lập tứcbiến đổi, sau đó liền thành thật giải thích.Chỉ chốc lát sau, nam nhân nhanh chóng trở về, chui vào bên trong xe ngựa,bẩm báo: “Đại hành tẩu, bọn họ hỏi thăm người quét dọn xem có cách nào để cóthể tiến vào Linh cốc, nói là nghe đại danh Linh cốc đã lâu, muốn đi vào nhìnphong cảnh.”“Vào Linh cốc?” Hướng Lan Huyên ngạc nhiên, hỏi: “Chỉ như vậy?”Nàng ta từng vào Linh cốc, đã du lãm trong đó từ lâu, hơn nữa còn không chỉ đivào một lần, không cho là trong đó có cái gì.Nam nhân: “Đúng vậy, không có gì khác, chì có việc này.”Hướng Lan Huyên suy tư lẩm bẩm: “Đi vào Côn Linh sơn, muốn tiến vào nhìnxem Linh cốc, cũng là chuyện rất bình thường, không dám bộc lộ thân phậnthực, giả mạo thân phận khác để trà trộn vào đây cũng có thể giải thích được,nhưng vẫn cảm thấy tên gia hỏa này đi đến đâu đều không có chuyện gì tốt…Giả mạo ai không giả, đi giả mạo Đại tiễn sư để báo danh tham gia có phải hơichút gây chú ý hay không chứ?”Lông mày nhướng lên, nàng ta dặn dò:“Xác minh xem lai lịch của nữ tiễn sư đi cùng bọn họ xem. Mặt khác, sắp xếpngười tới gần bọn họ để tìm hiểu thêm tình hình.”“Vâng.” Hai người nam nữ đều nhận lệnh.Dữu Khánh và Mục Ngạo Thiết hoàn toàn không có đi tìm hiểu về tung tích sưhuynh của Bách Lý Tâm, một chút hành động để lấy lệ cũng không có, đã sớmtrở về chỗ ở trên đỉnh núi.Bọn họ trở về quá sớm, đi vào tiểu lâu, phát hiện thấy Bách Lý Tâm và NamTrúc quả nhiên còn chưa có trở về, bọn hắn lập tức đi bái phỏng nhà hàng xómở sát bên.Nghe thấy có tiếng động liền biết bốn vị hàng xóm nhìn thấy trong sơn đình lúctrước cũng đã trở về, Dữu Khánh đứng ở ngoài nhà lớn tiếng gọi, “Thiện Thiếucó nhà hay không, Long Quang tông đệ tử đến đây bái phỏng!”Hắn cất giọng gọi to, lập tức làm cho cả bốn người trong phòng bị kinh động đira.Tiêu Trường Đạo và Ngô Dung Quý hiện thân tại cửa vào, Thiện Thiếu Đình vàTriệu Khuynh ở trên lầu đứng tựa lan can vươn đầu nhìn quanh phía dưới, tất cảđều hơi bất ngờ.