Bán Tiên Dược Thiên Sầu Trong thâm sơn có một đạo quan, hương hỏa sớm đã điêu linh. Bỉ nhân bất tài, tuổi vừa mới mười chín, từ nhỏ đã là một gã đạo sĩ, phía trên có hơn mười vị sư huynh, phía dưới chỉ mình ta nhỏ nhất, tục xưng là Quan môn đệ tử. Sư môn quá nghèo, các sư huynh không chịu được kham khổ, may mắn chưởng môn sư tôn độ lượng, tùy ý chúng sư huynh giải tán rời đi. Về sau có ba vị sư huynh biết lạc đường mà quay lại, tuổi khá lớn, đều đã bốn mươi năm mươi. Nhờ được sư tôn ưu ái, trước khi mất truyền vị trí chưởng môn cho Tiểu đạo, nhưng mà vô luận là tuổi tác hay từng trải đều không thể phục chúng, ba vị sư huynh không phục. Sư môn bất hạnh, Tiểu đạo không phải trái hồng mềm, tuyệt không thoái nhượng, nội đấu cùng họ. Trong thôn dưới núi, có tân cử nhân, là bạn bè từ khi còn nhỏ, trước khi sư tôn mất cũng có dặn dò, hộ tống nó vào kinh đi thi. Nghĩa bất dung từ, vả lại cứ để Tiểu đạo dạo một vòng nhân gian, trở về sẽ đấu cùng chúng sư huynh! Chương 01: Đi thi 3127 tự -…
Chương 595: Lấy đây làm khởi đầu (2)
Bán TiênTác giả: Dược Thiên SầuTruyện Tiên Hiệp Bán Tiên Dược Thiên Sầu Trong thâm sơn có một đạo quan, hương hỏa sớm đã điêu linh. Bỉ nhân bất tài, tuổi vừa mới mười chín, từ nhỏ đã là một gã đạo sĩ, phía trên có hơn mười vị sư huynh, phía dưới chỉ mình ta nhỏ nhất, tục xưng là Quan môn đệ tử. Sư môn quá nghèo, các sư huynh không chịu được kham khổ, may mắn chưởng môn sư tôn độ lượng, tùy ý chúng sư huynh giải tán rời đi. Về sau có ba vị sư huynh biết lạc đường mà quay lại, tuổi khá lớn, đều đã bốn mươi năm mươi. Nhờ được sư tôn ưu ái, trước khi mất truyền vị trí chưởng môn cho Tiểu đạo, nhưng mà vô luận là tuổi tác hay từng trải đều không thể phục chúng, ba vị sư huynh không phục. Sư môn bất hạnh, Tiểu đạo không phải trái hồng mềm, tuyệt không thoái nhượng, nội đấu cùng họ. Trong thôn dưới núi, có tân cử nhân, là bạn bè từ khi còn nhỏ, trước khi sư tôn mất cũng có dặn dò, hộ tống nó vào kinh đi thi. Nghĩa bất dung từ, vả lại cứ để Tiểu đạo dạo một vòng nhân gian, trở về sẽ đấu cùng chúng sư huynh! Chương 01: Đi thi 3127 tự -… Dữu Khánh thấy hai người có vẻ nản chí, lập tức đến gần hạ thấp giọng nói:“Thực ra, vấn đề không có gì lớn, cho dù có vấn đề gì đó, đoán chừng đốiphương cũng không biết chúng ta muốn làm gì. Các ngươi ngẫm lại mà xem,nếu thật sự là một thế lực lớn đến mức có thể phiên vân phúc vũ tại trong CônLinh sơn, còn biết rõ chúng ta muốn làm gì, chính bản thân người ta tự làmchẳng phải thuận lợi hơn nhiều so với chúng ta sao?Hơn nữa, chúng ta chỉ là đến xem, ngay cả bản thân chúng ta còn không thể xácđịnh được Linh cốc có phải là địa điểm chúng ta muốn hay không, người kháclàm sao có thể xác định được? Theo ta thấy, chúng ta nhiều nhất là bị người nàođó theo dõi, nhiều nhất là có người muốn nhìn xem chúng ta đang làm gì.Ít nhất thì không giống như là thủ đoạn do độc thủ phía sau Tên mặt sắt làm ra.Chúng ta đều đã chứng kiến cách thức làm việc của phía bên đó, thủ pháp cựckỳ bí ẩn, hẳn là sẽ không để cho Kha Nhiên nghênh ngang tùy tiện như thế đưatới cửa. Độc thủ phía sau màn kia, không dám tiếp tục đụng tới cả Ninh TriêuẤt và Trầm Khuynh Thành, và cũng không dám hỏi thăm xem tốc cuộc đã xảyra chuyện gì trong đó, dường như rất sợ đụng vào, một kích không trúng, lập tứctriệt để mai danh ẩn tích, có thể thấy là kẻ cực kỳ cẩn thận.Lão Thất, lão Cửu, thực ra, ta cảm thấy, nếu như thực sự là bị người theo dõi, cólẽ chưa chắc đã là chuyện xấu. Thực sự, năng lực của chúng ta có hạn, muốnđược như ý tại trong đại phái Linh thực đệ nhất thiên hạ này, hoàn toàn làchuyện không có khả năng. Huống chi Linh cốc còn là cấm địa của tông mônngười ta, nếu là tự chúng ta tìm cách, thực sự là quá khó khăn.Nếu như quả thực có một đại năng ở sau lưng nhìn chằm chằm vào chúng ta,vậy thì tình huống sẽ khác hẳn. Dù sao cũng đã bị người ta theo dõi, có ngườihỗ trợ mở đường thì cứ làm như là kẻ ngốc trong mắt người ta cũng đã có saođâu? Đã có người chống lưng, chúng ta liền có thể thoải mái tản bộ trong đạiphái Linh thực đệ nhất thiên hạ, thỉnh thoảng xông bậy xông bạ có đượckhông?”Hai người Nam, Mục nhìn nhau, đại khái đã hiểu được ý của hắn.Nam Trúc trầm ngâm lẩm bẩm, “Làm kẻ ngốc sao? Ý của ngươi là, còn khôngbiết người nào đang lợi dụng người nào sao?”Dữu Khánh gật đầu, “Nếu như thật sự đã bị người theo dõi, chúng ta lại quá yếuớt, phản kháng là vô dụng, người ta có thể nghiền ép chúng ta trên mọi phươngdiện. Nếu đã không thể thắng được người ta, vậy thì dứt khoát một chút, chấpnhận thực tế và thừa nhận nó! Chỉ cần chính chúng ta sẵn sàng làm kẻ ngốc, đếncuối cùng chưa chắc ai mới là kẻ ngốc.”Mục Ngạo Thiết có vẻ lo lắng, “Tiếp theo phải làm thế nào?”Dữu Khánh: “Tại trước khi chưa thể xác nhận được có vấn đề gì hay không, cầnlàm gì thì cứ làm. Không cần quan tâm có người nào nhìn chằm chằm chúng tahay không, tiếp tục hành động theo nguyên tắc không để cho người ta phát hiệnmục đích. Nếu như quả thật chỉ là chúng ta lo lắng quá nhiều, vậy thì cũngkhông ảnh hưởng gì. Nói chung cẩn thận một chút là được.”Đối với lời này, Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết đều gật đầu thể hiện tán thành.Đã có nguyên tắc hành động, đã có phương hướng chỉ dẫn, đi lạc đường cũngkhông sợ, hai người xem như đã trút được nỗi lòng, ánh mắt nhìn Dữu Khánhcũng trở nên khác trước, phát hiện thấy hắn đã không phải là tên nhóc mặc tảtrong ấn tượng nữa rồi, có lẽ sư phụ lựa chọn lão Thập Ngũ làm chưởng mônđúng là lựa chọn tốt nhất.Ngày hôm sau, Kha Nhiên bỗng nhiên tới chơi, vẻ mặt tươi cười ôn hòa, dườngnhư có tin vui.Đám người Dữu Khánh tiến ra chào đón đang định dò hỏi có phải đã có tin tứcvề Linh cốc rồi hay không, nhưng ánh mắt chợt lần lượt nhìn ra phía ngoài, bọnhắn thấy ba người mặc trang phục đệ tử Côn Linh sơn đi lên núi, không phải aikhác, lại là Vũ Thiên bồi sư thúc Triển Vân Khí của gã cùng đi tới đây.Theo phương hướng họ đi, xem ra, lại là tới đây vì bọn họ.Lại chạy tới đây làm gì chứ? Sư huynh đệ ba người trong lòng thì thầm tự hỏi,nhưng vẫn lần lượt cất bước đi ra khỏi cửa nghênh tiếp, đồng thời chắp tay hànhlễ chào, “Triển tiên sinh.”Triển Vân Khí hơi chắp tay đáp lễ, lại đưa tay ra hiệu đi vào trong nhà, vì vậymột đám người tuân theo ý của ông ta, đi vào trong nhà để nói chuyện.Lần này, được bọn hắn mời ngồi, Triển Vân Khí chậm rãi ngồi xuống trongphòng khách, hành động rõ ràng có sự phân vân, do dự hơn lần trước rất nhiều,dường như đang suy tư về điều gì đó, và cũng có vẻ không tiện mở miệng.Cuối cùng, với tư cách là sư huynh của nhóm người Long Quang tông, NamTrúc mở miệng phá vỡ sự yên tĩnh, “Triển tiên sinh, chẳng lẽ lại là bởi vì LongQuang tông mà khiến cho việc chúng ta tham dự xuất hiện biến cố gì sao?”Đám người Dữu Khánh đều có sự lo lắng này, nghìn vạn lần đừng có lại vìLong Quang tông mà xảy ra chuyện vô nghĩa.Cũng may Triển Vân Khí khoát tay áo, “Không phải. Chuyện nằm trong quyđịnh, mọi người đều làm theo quy định, các ngươi dùng tư cách cá nhân đểtham dự, là hợp tình hợp lý, sẽ không có biến cố gì. Chỉ là…” Ông ta quả thựccó phần không biết nên mở miệng như thế nào.Sư huynh đệ ba người, kể cả Bách Lý Tâm, đều thoáng nhìn nhau.Nam Trúc lại nói: “Tiên sinh cứ nói đừng ngại.”Triển Vân Khí cười khổ, “Mấy vị có khả năng còn chưa biết tình hình. Đêmqua, trong toàn bộ khu chữ Đinh, có năm sáu mươi thí sinh tham dự, không biếttừ nơi nào biết được bốn vị là Đại tiễn sư, tụ tập lại tìm đến chất vấn Côn Linhsơn ta, nói rằng nếu trong lúc tỷ thí, tên của chư vị bay loạn, người dự thi trênđài và người xem thi đấu dưới đài e rằng sẽ có ưu lo cho tính mạng, đến lúc đósân thi đấu chắc chắn sẽ rối loạn, họ hỏi Côn Linh sơn phải làm sao?Nói thật, Côn Linh sơn đã từng tổ chức nhiều lần Triêu Dương đại hội, đây làlần đầu tiên có Đại tiễn sư tham gia dự thi.Các ngươi cũng biết, nói có vẻ bất kính, đầu tiên là Đại tiễn sư gần như đều tậptrung việc tu hành tại trên mũi tên, có khiếm khuyết trong việc tu hành khác.Thứ nhì là Đại tiễn sư các ngươi có cách thức so đấu riêng của Đại tiễn sư, cũngcó tiền đồ riêng, không cần phải thông qua việc tỷ thí Triêu Dương đại hội nàyđể dương danh. Cho nên Côn Linh sơn ta cũng có chút khó xử, để cho ta tới hỏichư vị xem quan điểm của chư vị như thế nào.”Ông ta vừa mới nói xong, Nam Trúc liền trừng mắt nói: “Ai nói Đại tiễn sưchúng ta chỉ biết tu hành tiễn thuật, ngoài ra chẳng biết gì? Lần này chúng takhông cần cung tiễn nữa, để cho đám ô hợp đó mở mang tầm mắt!”Triển Vân Khí lập tức đứng lên, có phần mừng rỡ vô cùng, nói: “Chu huynh đệ,lời này là thật sao? Nếu đúng là như vậy, vậy thì bắt đầu từ các ngươi mà lậpquy định mới rồi. Nếu các ngươi thật sự từ bỏ dùng cung tên tham gia tỷ thí,vậy thì trong tương lai, nếu Triêu Dương đại hội tiếp tục có Đại tiễn sư tới thamdự, tất cả đều phải tuân theo cái lệ này, đều phải từ bỏ cung tên, lấy đây làmkhởi đầu!”Nam Trúc dường như hào hùng vạn trượng, vỗ ngực rầm rầm, dõng dạc nói:“Làm như lời ta nói, nói ra không hối hận, cứ quyết định như thế đi!”
Bán TiênTác giả: Dược Thiên SầuTruyện Tiên Hiệp Bán Tiên Dược Thiên Sầu Trong thâm sơn có một đạo quan, hương hỏa sớm đã điêu linh. Bỉ nhân bất tài, tuổi vừa mới mười chín, từ nhỏ đã là một gã đạo sĩ, phía trên có hơn mười vị sư huynh, phía dưới chỉ mình ta nhỏ nhất, tục xưng là Quan môn đệ tử. Sư môn quá nghèo, các sư huynh không chịu được kham khổ, may mắn chưởng môn sư tôn độ lượng, tùy ý chúng sư huynh giải tán rời đi. Về sau có ba vị sư huynh biết lạc đường mà quay lại, tuổi khá lớn, đều đã bốn mươi năm mươi. Nhờ được sư tôn ưu ái, trước khi mất truyền vị trí chưởng môn cho Tiểu đạo, nhưng mà vô luận là tuổi tác hay từng trải đều không thể phục chúng, ba vị sư huynh không phục. Sư môn bất hạnh, Tiểu đạo không phải trái hồng mềm, tuyệt không thoái nhượng, nội đấu cùng họ. Trong thôn dưới núi, có tân cử nhân, là bạn bè từ khi còn nhỏ, trước khi sư tôn mất cũng có dặn dò, hộ tống nó vào kinh đi thi. Nghĩa bất dung từ, vả lại cứ để Tiểu đạo dạo một vòng nhân gian, trở về sẽ đấu cùng chúng sư huynh! Chương 01: Đi thi 3127 tự -… Dữu Khánh thấy hai người có vẻ nản chí, lập tức đến gần hạ thấp giọng nói:“Thực ra, vấn đề không có gì lớn, cho dù có vấn đề gì đó, đoán chừng đốiphương cũng không biết chúng ta muốn làm gì. Các ngươi ngẫm lại mà xem,nếu thật sự là một thế lực lớn đến mức có thể phiên vân phúc vũ tại trong CônLinh sơn, còn biết rõ chúng ta muốn làm gì, chính bản thân người ta tự làmchẳng phải thuận lợi hơn nhiều so với chúng ta sao?Hơn nữa, chúng ta chỉ là đến xem, ngay cả bản thân chúng ta còn không thể xácđịnh được Linh cốc có phải là địa điểm chúng ta muốn hay không, người kháclàm sao có thể xác định được? Theo ta thấy, chúng ta nhiều nhất là bị người nàođó theo dõi, nhiều nhất là có người muốn nhìn xem chúng ta đang làm gì.Ít nhất thì không giống như là thủ đoạn do độc thủ phía sau Tên mặt sắt làm ra.Chúng ta đều đã chứng kiến cách thức làm việc của phía bên đó, thủ pháp cựckỳ bí ẩn, hẳn là sẽ không để cho Kha Nhiên nghênh ngang tùy tiện như thế đưatới cửa. Độc thủ phía sau màn kia, không dám tiếp tục đụng tới cả Ninh TriêuẤt và Trầm Khuynh Thành, và cũng không dám hỏi thăm xem tốc cuộc đã xảyra chuyện gì trong đó, dường như rất sợ đụng vào, một kích không trúng, lập tứctriệt để mai danh ẩn tích, có thể thấy là kẻ cực kỳ cẩn thận.Lão Thất, lão Cửu, thực ra, ta cảm thấy, nếu như thực sự là bị người theo dõi, cólẽ chưa chắc đã là chuyện xấu. Thực sự, năng lực của chúng ta có hạn, muốnđược như ý tại trong đại phái Linh thực đệ nhất thiên hạ này, hoàn toàn làchuyện không có khả năng. Huống chi Linh cốc còn là cấm địa của tông mônngười ta, nếu là tự chúng ta tìm cách, thực sự là quá khó khăn.Nếu như quả thực có một đại năng ở sau lưng nhìn chằm chằm vào chúng ta,vậy thì tình huống sẽ khác hẳn. Dù sao cũng đã bị người ta theo dõi, có ngườihỗ trợ mở đường thì cứ làm như là kẻ ngốc trong mắt người ta cũng đã có saođâu? Đã có người chống lưng, chúng ta liền có thể thoải mái tản bộ trong đạiphái Linh thực đệ nhất thiên hạ, thỉnh thoảng xông bậy xông bạ có đượckhông?”Hai người Nam, Mục nhìn nhau, đại khái đã hiểu được ý của hắn.Nam Trúc trầm ngâm lẩm bẩm, “Làm kẻ ngốc sao? Ý của ngươi là, còn khôngbiết người nào đang lợi dụng người nào sao?”Dữu Khánh gật đầu, “Nếu như thật sự đã bị người theo dõi, chúng ta lại quá yếuớt, phản kháng là vô dụng, người ta có thể nghiền ép chúng ta trên mọi phươngdiện. Nếu đã không thể thắng được người ta, vậy thì dứt khoát một chút, chấpnhận thực tế và thừa nhận nó! Chỉ cần chính chúng ta sẵn sàng làm kẻ ngốc, đếncuối cùng chưa chắc ai mới là kẻ ngốc.”Mục Ngạo Thiết có vẻ lo lắng, “Tiếp theo phải làm thế nào?”Dữu Khánh: “Tại trước khi chưa thể xác nhận được có vấn đề gì hay không, cầnlàm gì thì cứ làm. Không cần quan tâm có người nào nhìn chằm chằm chúng tahay không, tiếp tục hành động theo nguyên tắc không để cho người ta phát hiệnmục đích. Nếu như quả thật chỉ là chúng ta lo lắng quá nhiều, vậy thì cũngkhông ảnh hưởng gì. Nói chung cẩn thận một chút là được.”Đối với lời này, Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết đều gật đầu thể hiện tán thành.Đã có nguyên tắc hành động, đã có phương hướng chỉ dẫn, đi lạc đường cũngkhông sợ, hai người xem như đã trút được nỗi lòng, ánh mắt nhìn Dữu Khánhcũng trở nên khác trước, phát hiện thấy hắn đã không phải là tên nhóc mặc tảtrong ấn tượng nữa rồi, có lẽ sư phụ lựa chọn lão Thập Ngũ làm chưởng mônđúng là lựa chọn tốt nhất.Ngày hôm sau, Kha Nhiên bỗng nhiên tới chơi, vẻ mặt tươi cười ôn hòa, dườngnhư có tin vui.Đám người Dữu Khánh tiến ra chào đón đang định dò hỏi có phải đã có tin tứcvề Linh cốc rồi hay không, nhưng ánh mắt chợt lần lượt nhìn ra phía ngoài, bọnhắn thấy ba người mặc trang phục đệ tử Côn Linh sơn đi lên núi, không phải aikhác, lại là Vũ Thiên bồi sư thúc Triển Vân Khí của gã cùng đi tới đây.Theo phương hướng họ đi, xem ra, lại là tới đây vì bọn họ.Lại chạy tới đây làm gì chứ? Sư huynh đệ ba người trong lòng thì thầm tự hỏi,nhưng vẫn lần lượt cất bước đi ra khỏi cửa nghênh tiếp, đồng thời chắp tay hànhlễ chào, “Triển tiên sinh.”Triển Vân Khí hơi chắp tay đáp lễ, lại đưa tay ra hiệu đi vào trong nhà, vì vậymột đám người tuân theo ý của ông ta, đi vào trong nhà để nói chuyện.Lần này, được bọn hắn mời ngồi, Triển Vân Khí chậm rãi ngồi xuống trongphòng khách, hành động rõ ràng có sự phân vân, do dự hơn lần trước rất nhiều,dường như đang suy tư về điều gì đó, và cũng có vẻ không tiện mở miệng.Cuối cùng, với tư cách là sư huynh của nhóm người Long Quang tông, NamTrúc mở miệng phá vỡ sự yên tĩnh, “Triển tiên sinh, chẳng lẽ lại là bởi vì LongQuang tông mà khiến cho việc chúng ta tham dự xuất hiện biến cố gì sao?”Đám người Dữu Khánh đều có sự lo lắng này, nghìn vạn lần đừng có lại vìLong Quang tông mà xảy ra chuyện vô nghĩa.Cũng may Triển Vân Khí khoát tay áo, “Không phải. Chuyện nằm trong quyđịnh, mọi người đều làm theo quy định, các ngươi dùng tư cách cá nhân đểtham dự, là hợp tình hợp lý, sẽ không có biến cố gì. Chỉ là…” Ông ta quả thựccó phần không biết nên mở miệng như thế nào.Sư huynh đệ ba người, kể cả Bách Lý Tâm, đều thoáng nhìn nhau.Nam Trúc lại nói: “Tiên sinh cứ nói đừng ngại.”Triển Vân Khí cười khổ, “Mấy vị có khả năng còn chưa biết tình hình. Đêmqua, trong toàn bộ khu chữ Đinh, có năm sáu mươi thí sinh tham dự, không biếttừ nơi nào biết được bốn vị là Đại tiễn sư, tụ tập lại tìm đến chất vấn Côn Linhsơn ta, nói rằng nếu trong lúc tỷ thí, tên của chư vị bay loạn, người dự thi trênđài và người xem thi đấu dưới đài e rằng sẽ có ưu lo cho tính mạng, đến lúc đósân thi đấu chắc chắn sẽ rối loạn, họ hỏi Côn Linh sơn phải làm sao?Nói thật, Côn Linh sơn đã từng tổ chức nhiều lần Triêu Dương đại hội, đây làlần đầu tiên có Đại tiễn sư tham gia dự thi.Các ngươi cũng biết, nói có vẻ bất kính, đầu tiên là Đại tiễn sư gần như đều tậptrung việc tu hành tại trên mũi tên, có khiếm khuyết trong việc tu hành khác.Thứ nhì là Đại tiễn sư các ngươi có cách thức so đấu riêng của Đại tiễn sư, cũngcó tiền đồ riêng, không cần phải thông qua việc tỷ thí Triêu Dương đại hội nàyđể dương danh. Cho nên Côn Linh sơn ta cũng có chút khó xử, để cho ta tới hỏichư vị xem quan điểm của chư vị như thế nào.”Ông ta vừa mới nói xong, Nam Trúc liền trừng mắt nói: “Ai nói Đại tiễn sưchúng ta chỉ biết tu hành tiễn thuật, ngoài ra chẳng biết gì? Lần này chúng takhông cần cung tiễn nữa, để cho đám ô hợp đó mở mang tầm mắt!”Triển Vân Khí lập tức đứng lên, có phần mừng rỡ vô cùng, nói: “Chu huynh đệ,lời này là thật sao? Nếu đúng là như vậy, vậy thì bắt đầu từ các ngươi mà lậpquy định mới rồi. Nếu các ngươi thật sự từ bỏ dùng cung tên tham gia tỷ thí,vậy thì trong tương lai, nếu Triêu Dương đại hội tiếp tục có Đại tiễn sư tới thamdự, tất cả đều phải tuân theo cái lệ này, đều phải từ bỏ cung tên, lấy đây làmkhởi đầu!”Nam Trúc dường như hào hùng vạn trượng, vỗ ngực rầm rầm, dõng dạc nói:“Làm như lời ta nói, nói ra không hối hận, cứ quyết định như thế đi!”
Bán TiênTác giả: Dược Thiên SầuTruyện Tiên Hiệp Bán Tiên Dược Thiên Sầu Trong thâm sơn có một đạo quan, hương hỏa sớm đã điêu linh. Bỉ nhân bất tài, tuổi vừa mới mười chín, từ nhỏ đã là một gã đạo sĩ, phía trên có hơn mười vị sư huynh, phía dưới chỉ mình ta nhỏ nhất, tục xưng là Quan môn đệ tử. Sư môn quá nghèo, các sư huynh không chịu được kham khổ, may mắn chưởng môn sư tôn độ lượng, tùy ý chúng sư huynh giải tán rời đi. Về sau có ba vị sư huynh biết lạc đường mà quay lại, tuổi khá lớn, đều đã bốn mươi năm mươi. Nhờ được sư tôn ưu ái, trước khi mất truyền vị trí chưởng môn cho Tiểu đạo, nhưng mà vô luận là tuổi tác hay từng trải đều không thể phục chúng, ba vị sư huynh không phục. Sư môn bất hạnh, Tiểu đạo không phải trái hồng mềm, tuyệt không thoái nhượng, nội đấu cùng họ. Trong thôn dưới núi, có tân cử nhân, là bạn bè từ khi còn nhỏ, trước khi sư tôn mất cũng có dặn dò, hộ tống nó vào kinh đi thi. Nghĩa bất dung từ, vả lại cứ để Tiểu đạo dạo một vòng nhân gian, trở về sẽ đấu cùng chúng sư huynh! Chương 01: Đi thi 3127 tự -… Dữu Khánh thấy hai người có vẻ nản chí, lập tức đến gần hạ thấp giọng nói:“Thực ra, vấn đề không có gì lớn, cho dù có vấn đề gì đó, đoán chừng đốiphương cũng không biết chúng ta muốn làm gì. Các ngươi ngẫm lại mà xem,nếu thật sự là một thế lực lớn đến mức có thể phiên vân phúc vũ tại trong CônLinh sơn, còn biết rõ chúng ta muốn làm gì, chính bản thân người ta tự làmchẳng phải thuận lợi hơn nhiều so với chúng ta sao?Hơn nữa, chúng ta chỉ là đến xem, ngay cả bản thân chúng ta còn không thể xácđịnh được Linh cốc có phải là địa điểm chúng ta muốn hay không, người kháclàm sao có thể xác định được? Theo ta thấy, chúng ta nhiều nhất là bị người nàođó theo dõi, nhiều nhất là có người muốn nhìn xem chúng ta đang làm gì.Ít nhất thì không giống như là thủ đoạn do độc thủ phía sau Tên mặt sắt làm ra.Chúng ta đều đã chứng kiến cách thức làm việc của phía bên đó, thủ pháp cựckỳ bí ẩn, hẳn là sẽ không để cho Kha Nhiên nghênh ngang tùy tiện như thế đưatới cửa. Độc thủ phía sau màn kia, không dám tiếp tục đụng tới cả Ninh TriêuẤt và Trầm Khuynh Thành, và cũng không dám hỏi thăm xem tốc cuộc đã xảyra chuyện gì trong đó, dường như rất sợ đụng vào, một kích không trúng, lập tứctriệt để mai danh ẩn tích, có thể thấy là kẻ cực kỳ cẩn thận.Lão Thất, lão Cửu, thực ra, ta cảm thấy, nếu như thực sự là bị người theo dõi, cólẽ chưa chắc đã là chuyện xấu. Thực sự, năng lực của chúng ta có hạn, muốnđược như ý tại trong đại phái Linh thực đệ nhất thiên hạ này, hoàn toàn làchuyện không có khả năng. Huống chi Linh cốc còn là cấm địa của tông mônngười ta, nếu là tự chúng ta tìm cách, thực sự là quá khó khăn.Nếu như quả thực có một đại năng ở sau lưng nhìn chằm chằm vào chúng ta,vậy thì tình huống sẽ khác hẳn. Dù sao cũng đã bị người ta theo dõi, có ngườihỗ trợ mở đường thì cứ làm như là kẻ ngốc trong mắt người ta cũng đã có saođâu? Đã có người chống lưng, chúng ta liền có thể thoải mái tản bộ trong đạiphái Linh thực đệ nhất thiên hạ, thỉnh thoảng xông bậy xông bạ có đượckhông?”Hai người Nam, Mục nhìn nhau, đại khái đã hiểu được ý của hắn.Nam Trúc trầm ngâm lẩm bẩm, “Làm kẻ ngốc sao? Ý của ngươi là, còn khôngbiết người nào đang lợi dụng người nào sao?”Dữu Khánh gật đầu, “Nếu như thật sự đã bị người theo dõi, chúng ta lại quá yếuớt, phản kháng là vô dụng, người ta có thể nghiền ép chúng ta trên mọi phươngdiện. Nếu đã không thể thắng được người ta, vậy thì dứt khoát một chút, chấpnhận thực tế và thừa nhận nó! Chỉ cần chính chúng ta sẵn sàng làm kẻ ngốc, đếncuối cùng chưa chắc ai mới là kẻ ngốc.”Mục Ngạo Thiết có vẻ lo lắng, “Tiếp theo phải làm thế nào?”Dữu Khánh: “Tại trước khi chưa thể xác nhận được có vấn đề gì hay không, cầnlàm gì thì cứ làm. Không cần quan tâm có người nào nhìn chằm chằm chúng tahay không, tiếp tục hành động theo nguyên tắc không để cho người ta phát hiệnmục đích. Nếu như quả thật chỉ là chúng ta lo lắng quá nhiều, vậy thì cũngkhông ảnh hưởng gì. Nói chung cẩn thận một chút là được.”Đối với lời này, Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết đều gật đầu thể hiện tán thành.Đã có nguyên tắc hành động, đã có phương hướng chỉ dẫn, đi lạc đường cũngkhông sợ, hai người xem như đã trút được nỗi lòng, ánh mắt nhìn Dữu Khánhcũng trở nên khác trước, phát hiện thấy hắn đã không phải là tên nhóc mặc tảtrong ấn tượng nữa rồi, có lẽ sư phụ lựa chọn lão Thập Ngũ làm chưởng mônđúng là lựa chọn tốt nhất.Ngày hôm sau, Kha Nhiên bỗng nhiên tới chơi, vẻ mặt tươi cười ôn hòa, dườngnhư có tin vui.Đám người Dữu Khánh tiến ra chào đón đang định dò hỏi có phải đã có tin tứcvề Linh cốc rồi hay không, nhưng ánh mắt chợt lần lượt nhìn ra phía ngoài, bọnhắn thấy ba người mặc trang phục đệ tử Côn Linh sơn đi lên núi, không phải aikhác, lại là Vũ Thiên bồi sư thúc Triển Vân Khí của gã cùng đi tới đây.Theo phương hướng họ đi, xem ra, lại là tới đây vì bọn họ.Lại chạy tới đây làm gì chứ? Sư huynh đệ ba người trong lòng thì thầm tự hỏi,nhưng vẫn lần lượt cất bước đi ra khỏi cửa nghênh tiếp, đồng thời chắp tay hànhlễ chào, “Triển tiên sinh.”Triển Vân Khí hơi chắp tay đáp lễ, lại đưa tay ra hiệu đi vào trong nhà, vì vậymột đám người tuân theo ý của ông ta, đi vào trong nhà để nói chuyện.Lần này, được bọn hắn mời ngồi, Triển Vân Khí chậm rãi ngồi xuống trongphòng khách, hành động rõ ràng có sự phân vân, do dự hơn lần trước rất nhiều,dường như đang suy tư về điều gì đó, và cũng có vẻ không tiện mở miệng.Cuối cùng, với tư cách là sư huynh của nhóm người Long Quang tông, NamTrúc mở miệng phá vỡ sự yên tĩnh, “Triển tiên sinh, chẳng lẽ lại là bởi vì LongQuang tông mà khiến cho việc chúng ta tham dự xuất hiện biến cố gì sao?”Đám người Dữu Khánh đều có sự lo lắng này, nghìn vạn lần đừng có lại vìLong Quang tông mà xảy ra chuyện vô nghĩa.Cũng may Triển Vân Khí khoát tay áo, “Không phải. Chuyện nằm trong quyđịnh, mọi người đều làm theo quy định, các ngươi dùng tư cách cá nhân đểtham dự, là hợp tình hợp lý, sẽ không có biến cố gì. Chỉ là…” Ông ta quả thựccó phần không biết nên mở miệng như thế nào.Sư huynh đệ ba người, kể cả Bách Lý Tâm, đều thoáng nhìn nhau.Nam Trúc lại nói: “Tiên sinh cứ nói đừng ngại.”Triển Vân Khí cười khổ, “Mấy vị có khả năng còn chưa biết tình hình. Đêmqua, trong toàn bộ khu chữ Đinh, có năm sáu mươi thí sinh tham dự, không biếttừ nơi nào biết được bốn vị là Đại tiễn sư, tụ tập lại tìm đến chất vấn Côn Linhsơn ta, nói rằng nếu trong lúc tỷ thí, tên của chư vị bay loạn, người dự thi trênđài và người xem thi đấu dưới đài e rằng sẽ có ưu lo cho tính mạng, đến lúc đósân thi đấu chắc chắn sẽ rối loạn, họ hỏi Côn Linh sơn phải làm sao?Nói thật, Côn Linh sơn đã từng tổ chức nhiều lần Triêu Dương đại hội, đây làlần đầu tiên có Đại tiễn sư tham gia dự thi.Các ngươi cũng biết, nói có vẻ bất kính, đầu tiên là Đại tiễn sư gần như đều tậptrung việc tu hành tại trên mũi tên, có khiếm khuyết trong việc tu hành khác.Thứ nhì là Đại tiễn sư các ngươi có cách thức so đấu riêng của Đại tiễn sư, cũngcó tiền đồ riêng, không cần phải thông qua việc tỷ thí Triêu Dương đại hội nàyđể dương danh. Cho nên Côn Linh sơn ta cũng có chút khó xử, để cho ta tới hỏichư vị xem quan điểm của chư vị như thế nào.”Ông ta vừa mới nói xong, Nam Trúc liền trừng mắt nói: “Ai nói Đại tiễn sưchúng ta chỉ biết tu hành tiễn thuật, ngoài ra chẳng biết gì? Lần này chúng takhông cần cung tiễn nữa, để cho đám ô hợp đó mở mang tầm mắt!”Triển Vân Khí lập tức đứng lên, có phần mừng rỡ vô cùng, nói: “Chu huynh đệ,lời này là thật sao? Nếu đúng là như vậy, vậy thì bắt đầu từ các ngươi mà lậpquy định mới rồi. Nếu các ngươi thật sự từ bỏ dùng cung tên tham gia tỷ thí,vậy thì trong tương lai, nếu Triêu Dương đại hội tiếp tục có Đại tiễn sư tới thamdự, tất cả đều phải tuân theo cái lệ này, đều phải từ bỏ cung tên, lấy đây làmkhởi đầu!”Nam Trúc dường như hào hùng vạn trượng, vỗ ngực rầm rầm, dõng dạc nói:“Làm như lời ta nói, nói ra không hối hận, cứ quyết định như thế đi!”