Bán Tiên Dược Thiên Sầu Trong thâm sơn có một đạo quan, hương hỏa sớm đã điêu linh. Bỉ nhân bất tài, tuổi vừa mới mười chín, từ nhỏ đã là một gã đạo sĩ, phía trên có hơn mười vị sư huynh, phía dưới chỉ mình ta nhỏ nhất, tục xưng là Quan môn đệ tử. Sư môn quá nghèo, các sư huynh không chịu được kham khổ, may mắn chưởng môn sư tôn độ lượng, tùy ý chúng sư huynh giải tán rời đi. Về sau có ba vị sư huynh biết lạc đường mà quay lại, tuổi khá lớn, đều đã bốn mươi năm mươi. Nhờ được sư tôn ưu ái, trước khi mất truyền vị trí chưởng môn cho Tiểu đạo, nhưng mà vô luận là tuổi tác hay từng trải đều không thể phục chúng, ba vị sư huynh không phục. Sư môn bất hạnh, Tiểu đạo không phải trái hồng mềm, tuyệt không thoái nhượng, nội đấu cùng họ. Trong thôn dưới núi, có tân cử nhân, là bạn bè từ khi còn nhỏ, trước khi sư tôn mất cũng có dặn dò, hộ tống nó vào kinh đi thi. Nghĩa bất dung từ, vả lại cứ để Tiểu đạo dạo một vòng nhân gian, trở về sẽ đấu cùng chúng sư huynh! Chương 01: Đi thi 3127 tự -…

Chương 601: Tinh quái (2)

Bán TiênTác giả: Dược Thiên SầuTruyện Tiên Hiệp Bán Tiên Dược Thiên Sầu Trong thâm sơn có một đạo quan, hương hỏa sớm đã điêu linh. Bỉ nhân bất tài, tuổi vừa mới mười chín, từ nhỏ đã là một gã đạo sĩ, phía trên có hơn mười vị sư huynh, phía dưới chỉ mình ta nhỏ nhất, tục xưng là Quan môn đệ tử. Sư môn quá nghèo, các sư huynh không chịu được kham khổ, may mắn chưởng môn sư tôn độ lượng, tùy ý chúng sư huynh giải tán rời đi. Về sau có ba vị sư huynh biết lạc đường mà quay lại, tuổi khá lớn, đều đã bốn mươi năm mươi. Nhờ được sư tôn ưu ái, trước khi mất truyền vị trí chưởng môn cho Tiểu đạo, nhưng mà vô luận là tuổi tác hay từng trải đều không thể phục chúng, ba vị sư huynh không phục. Sư môn bất hạnh, Tiểu đạo không phải trái hồng mềm, tuyệt không thoái nhượng, nội đấu cùng họ. Trong thôn dưới núi, có tân cử nhân, là bạn bè từ khi còn nhỏ, trước khi sư tôn mất cũng có dặn dò, hộ tống nó vào kinh đi thi. Nghĩa bất dung từ, vả lại cứ để Tiểu đạo dạo một vòng nhân gian, trở về sẽ đấu cùng chúng sư huynh! Chương 01: Đi thi 3127 tự -… Mọi người vốn tưởng rằng lối đi hẹp này là một cửa ra vào khác, nào ngờ cuốicùng là thực sự cuối cùng, một con đường cụt, bị một hẻm núi chặn ngang, linhkhí lượn lờ, nhất là phía dưới hẻm núi không phân biệt rõ được đó là linh khíhay là sương mù, khiến người không thấy rõ phía dưới sâu cỡ nào, có một loạicảm giác thần bí khó lường, giống như là vực sâu vô tận.Một đám người đứng ở bên cạnh mép vách núi nhìn ra xa xuống dưới. Sưhuynh đệ ba người Dữu Khánh không chỉ không có lòng dạ nhìn xem cảnh này,trái lại thỉnh thoảng quay mặt nhìn nhau, bọn họ nhận thấy được một số điểmkhác.Bọn họ phát hiện thấy khu vực hẻm núi này mọc rất nhiều phong lan, hoặc trênmặt đất, hoặc hai bên sườn núi, đung đưa theo gió nhẹ, có một số đã nở hoa,cũng có nụ hoa chớm nở, phần nhiều là đang trong thời kỳ ra hoa. Và từ nhữngloại hoa tươi đã khoe sắc, có thể nhận ra được, phong lan nơi này rất nhiềuchủng loại, không phải dùng từ sặc sỡ là có thể hình dung hết, tập trung thànhmột khung cảnh rực rỡ, thật sự không biết khi tất cả nở rộ ra thì sẽ đẹp đẽ đếnnhường nào. Khu vực này quả thực là thế giới của phong lan.Sư huynh đệ ba người tự nhiên liền vô thức nghĩ đến manh mối do Lệ Nươngcung cấp. Sau khi quan sát tỉ mỉ khu vực đầy phong lan này, ánh mắt bọn hắncũng dần dần nhìn xuống vực sâu, cũng chậm rãi bước dần đến, vừa đi vừa cẩnthận quan sát xung quanh, rất sợ bỏ sót bất kỳ một chút manh mối nào.Chính vào lúc này, Thiện Thiếu Đình đứng bên mép vách núi chỉ vào những sợixích to lớn neo trên vách đá phía dưới, hỏi: “Những xích sắt thả xuống đáy cốclà có chuyện gì vậy?”Vừa mới hỏi xong, dưới vách đá dường như có phản ứng đáp lại câu hỏi của y,những sợi xích sắt to lớn đó đột nhiên lắc lư loảng xoảng ầm ầm, nghe tiếngđộng, phía bên vách núi đối diện rõ ràng cũng có âm thanh tương tự truyền đến,phía dưới vực sâu hình như có thứ gì đó khổng lồ muốn vùng vẫy thoát ra khỏidự trói buộc của xích sắt.Sư huynh đệ ba người nhanh chóng nhảy đến vách đá nhìn xuống dưới, bởi vìsương mù che lấp, chỉ nhìn thấy được xích sắt lắc lư, mà không nhìn rõ được làthứ gì dưới đó.Dữu Khánh dùng Quan Tự quyết để điều tra, nhưng cũng không thể nhận rõđược đó là thứ gì, cảm thấy đó là một thứ khổng lồ và cũng cảm thấy là do rấtnhiều vật sống tụ tập lại một chỗ.Hắn lập tức quay đầu lại hỏi Lộc U Minh, “Lộc tiên sinh, phía dưới có chuyệngì vậy?”Mọi người cũng dồn dập nhìn về phía Lộc U Minh.Lộc U Minh nhíu mày nhìn chằm chằm phía dưới vực sâu, sau đó mới ngướcmắt nhìn về phía mọi người, trả lời: “Một gốc lão đằng đã có linh tính mà thôi.Nói đến việc này cũng là bởi vì được Linh cốc đại trận tụ tập đông đảo linh khítẩm bổ, trải qua năm tháng dài dằng dặc rồi biến thành tinh, đã có linh tính.”Nghe được lời này, các vị khách nhân đều kinh ngạc, cần phải biết rằng thực vậtthành tinh là cực kỳ hiếm thấy, mấu chốt là rất khó dựng dục ra linh tính khaikhiếu, giống như là bình thường khi mắng chửi người thì sẽ mắng là “Đầu gỗ”vậy, hình dung không khai khiếu. Trong núi có không ít cây nghìn năm, nhưngkhai khiếu, có thể thành tinh lại là cực kỳ hiếm thấy, khó khăn hơn vô số lần sovới động vật có huyết nhục thân thể thành tinh, huống hồ loại sau còn có“Nghiệt Linh đan” tương trợ.Lộc U Minh cũng nói dạng như vậy, “Niệm tình Linh vật mộc thuộc tính khôngdễ xuất hiện, tệ phái liền không có diệt trừ nó, cho nó một cơ hội để hóa hình.Nhưng dã tính của nó rất khó thuần hóa, cực dễ khiến người tổn thương, đã cókhông ít người lỡ lạc vào dưới đáy hẻm núi rồi bị nó gây tổn thương, thậm chícòn duỗi xúc tu của mình ra phá hoại Linh cốc. Vì vậy mới dùng xích sắt vây nólại dưới đáy hẻm núi, vừa tránh để nó làm loạn, cũng có thể coi như một tấmchắn trấn thủ đáy hẻm núi, ngăn cản có người từ dưới hẻm núi lẻn vào Linhcốc.”Thì ra là thế, mọi người thổn thức cảm khái không thôi.Dữu Khánh coi như đã biết được là chuyện gì xảy ra, thì ra là một gốc dây leogià, thảo nào không phân biệt được rõ đó là thứ gì. Nhưng căn cứ vào Quan Tựquyết của hắn quan sát, quy mô của cây lão đằng dưới hẻm núi này e rằngkhông phải khổng lồ một cách bình thường, chỉ dựa vào kích thước những sợixích sắt đó liền biết được.Tiêu Trường Đạo cất lời khen, “Không nghĩ tới Côn Linh sơn đã dựng dục rađược Mộc linh, thật không hổ là đại phái Linh thực đệ nhất thiên hạ!”Lộc U Minh khiêm tốn nói: “Để thành tựu Mộc linh, không phải đơn giản chỉdựng dục là được, cơ duyên và tạo hóa cũng rất quan trọng.”Gió nhẹ phất qua, hương lan thoang thoảng, tắm mình trong linh khí dồi dào,trong lúc cười nói trò chuyện đều có kiến thức, tầm mắt được mở mang, tâmtình mọi người có phần vui vẻ.Ở dưới vách núi, xích sắt đung đưa lắc lư một lúc, rồi cũng dần dần khôi phụcbình tĩnh.Mọi người cũng đã tham quan xong nơi đây, Lộc U Minh kêu gọi mọi ngườiquay trở lại, mọi người gần như đều đã cất rồi, duy độc Dữu Khánh đứng ở bêncạnh mép vách núi, không biết đang thất thần vì việc gì, hắn lẳng lặng nhìnchằm chằm Linh khí hoặc sương mù lơ lửng bồng bềnh trên mặt vực sâu.Không người nào nhìn thấy trong mắt hắn lóe lên vẻ kinh nghi.Hắn dùng Quan Tự quyết nhận thấy được gì đó mà người khác không nhìn thấyđược.Theo người khác, những Linh khí hoặc là sương mù đó là bị gió thổi mà bồngbềnh trôi nổi, trên thực tế, chủ yếu quả thực cũng là như thế, là bị gió tự nhiênthổi trôi đi, nhưng cũng không phải là tất cả.Căn cứ vào sương mù dao động, hắn nhìn ra được có lực lượng khác chi phối,trong không trung giống như có những cái khe nhìn không thấy, trong khe hìnhnhư cũng có gió tràn ra, không có nguồn gốc, các phay gió đứt gãy đó dườngnhư là xuất hiện từ vô hình.Loại lực lượng vô hình này, cho dù là với thị lực của Bách Lý Tâm cũng khôngnhìn ra được, nhưng hắn thì có thể nhìn ra.Nói thật, nếu không phải đến đây có ý đồ, nếu không phải đến với mục đíchquan sát tỉ mỉ, chính hắn cũng không dám bảo đảm mình nhất định có thể chú ýđến điều này.Gió xuất hiện trong không trung một cách khó giải thích, lại tạo ra sóng gió thậtlớn trong lòng hắn, khiến cho trong lòng hắn nhấc lên sóng dữ cuộn trào, hắnâm thầm hỏi chính mình, lẽ nào thật sự là nơi này sao? Lẽ nào thật sự dễ dàngnhư vậy liền tìm được rồi sao?Cho dù là lúc trước đi tìm Tiểu Vân gian hay là Kim Khư, hoặc là đi Minh Hảitìm Lệ Nương, đều chưa từng có dễ dàng như vậy, hắn có phần không thể tinnổi.Quả thực cũng là không thể xác định.Một bàn tay đột nhiên vỗ vào vai Dữu Khánh, là Nam Trúc, “Sững sờ ra đó làmgì? Đi thôi.”Dữu Khánh trầm mặc xoay người lại, không biết đang im lặng suy tư điều gì,ánh mắt lấp lóe không ngừng, lẳng lặng đi ở phía sau đoàn người, khi định thầnlại, đột nhiên ngước mắt nhìn lên trên núi, lần nữa tìm kiếm bóng dáng củaNhan Dược, phát hiện thấy người vẫn còn ở tại đó, hắn lập tức đưa tay móc cổNam Trúc kéo tới, cũng quay đầu lại cười hắc hắc với Bách Lý Tâm luôn đitheo như hình với bóng, ra hiệu cho nàng ta lảng tránh một chút.

Bán TiênTác giả: Dược Thiên SầuTruyện Tiên Hiệp Bán Tiên Dược Thiên Sầu Trong thâm sơn có một đạo quan, hương hỏa sớm đã điêu linh. Bỉ nhân bất tài, tuổi vừa mới mười chín, từ nhỏ đã là một gã đạo sĩ, phía trên có hơn mười vị sư huynh, phía dưới chỉ mình ta nhỏ nhất, tục xưng là Quan môn đệ tử. Sư môn quá nghèo, các sư huynh không chịu được kham khổ, may mắn chưởng môn sư tôn độ lượng, tùy ý chúng sư huynh giải tán rời đi. Về sau có ba vị sư huynh biết lạc đường mà quay lại, tuổi khá lớn, đều đã bốn mươi năm mươi. Nhờ được sư tôn ưu ái, trước khi mất truyền vị trí chưởng môn cho Tiểu đạo, nhưng mà vô luận là tuổi tác hay từng trải đều không thể phục chúng, ba vị sư huynh không phục. Sư môn bất hạnh, Tiểu đạo không phải trái hồng mềm, tuyệt không thoái nhượng, nội đấu cùng họ. Trong thôn dưới núi, có tân cử nhân, là bạn bè từ khi còn nhỏ, trước khi sư tôn mất cũng có dặn dò, hộ tống nó vào kinh đi thi. Nghĩa bất dung từ, vả lại cứ để Tiểu đạo dạo một vòng nhân gian, trở về sẽ đấu cùng chúng sư huynh! Chương 01: Đi thi 3127 tự -… Mọi người vốn tưởng rằng lối đi hẹp này là một cửa ra vào khác, nào ngờ cuốicùng là thực sự cuối cùng, một con đường cụt, bị một hẻm núi chặn ngang, linhkhí lượn lờ, nhất là phía dưới hẻm núi không phân biệt rõ được đó là linh khíhay là sương mù, khiến người không thấy rõ phía dưới sâu cỡ nào, có một loạicảm giác thần bí khó lường, giống như là vực sâu vô tận.Một đám người đứng ở bên cạnh mép vách núi nhìn ra xa xuống dưới. Sưhuynh đệ ba người Dữu Khánh không chỉ không có lòng dạ nhìn xem cảnh này,trái lại thỉnh thoảng quay mặt nhìn nhau, bọn họ nhận thấy được một số điểmkhác.Bọn họ phát hiện thấy khu vực hẻm núi này mọc rất nhiều phong lan, hoặc trênmặt đất, hoặc hai bên sườn núi, đung đưa theo gió nhẹ, có một số đã nở hoa,cũng có nụ hoa chớm nở, phần nhiều là đang trong thời kỳ ra hoa. Và từ nhữngloại hoa tươi đã khoe sắc, có thể nhận ra được, phong lan nơi này rất nhiềuchủng loại, không phải dùng từ sặc sỡ là có thể hình dung hết, tập trung thànhmột khung cảnh rực rỡ, thật sự không biết khi tất cả nở rộ ra thì sẽ đẹp đẽ đếnnhường nào. Khu vực này quả thực là thế giới của phong lan.Sư huynh đệ ba người tự nhiên liền vô thức nghĩ đến manh mối do Lệ Nươngcung cấp. Sau khi quan sát tỉ mỉ khu vực đầy phong lan này, ánh mắt bọn hắncũng dần dần nhìn xuống vực sâu, cũng chậm rãi bước dần đến, vừa đi vừa cẩnthận quan sát xung quanh, rất sợ bỏ sót bất kỳ một chút manh mối nào.Chính vào lúc này, Thiện Thiếu Đình đứng bên mép vách núi chỉ vào những sợixích to lớn neo trên vách đá phía dưới, hỏi: “Những xích sắt thả xuống đáy cốclà có chuyện gì vậy?”Vừa mới hỏi xong, dưới vách đá dường như có phản ứng đáp lại câu hỏi của y,những sợi xích sắt to lớn đó đột nhiên lắc lư loảng xoảng ầm ầm, nghe tiếngđộng, phía bên vách núi đối diện rõ ràng cũng có âm thanh tương tự truyền đến,phía dưới vực sâu hình như có thứ gì đó khổng lồ muốn vùng vẫy thoát ra khỏidự trói buộc của xích sắt.Sư huynh đệ ba người nhanh chóng nhảy đến vách đá nhìn xuống dưới, bởi vìsương mù che lấp, chỉ nhìn thấy được xích sắt lắc lư, mà không nhìn rõ được làthứ gì dưới đó.Dữu Khánh dùng Quan Tự quyết để điều tra, nhưng cũng không thể nhận rõđược đó là thứ gì, cảm thấy đó là một thứ khổng lồ và cũng cảm thấy là do rấtnhiều vật sống tụ tập lại một chỗ.Hắn lập tức quay đầu lại hỏi Lộc U Minh, “Lộc tiên sinh, phía dưới có chuyệngì vậy?”Mọi người cũng dồn dập nhìn về phía Lộc U Minh.Lộc U Minh nhíu mày nhìn chằm chằm phía dưới vực sâu, sau đó mới ngướcmắt nhìn về phía mọi người, trả lời: “Một gốc lão đằng đã có linh tính mà thôi.Nói đến việc này cũng là bởi vì được Linh cốc đại trận tụ tập đông đảo linh khítẩm bổ, trải qua năm tháng dài dằng dặc rồi biến thành tinh, đã có linh tính.”Nghe được lời này, các vị khách nhân đều kinh ngạc, cần phải biết rằng thực vậtthành tinh là cực kỳ hiếm thấy, mấu chốt là rất khó dựng dục ra linh tính khaikhiếu, giống như là bình thường khi mắng chửi người thì sẽ mắng là “Đầu gỗ”vậy, hình dung không khai khiếu. Trong núi có không ít cây nghìn năm, nhưngkhai khiếu, có thể thành tinh lại là cực kỳ hiếm thấy, khó khăn hơn vô số lần sovới động vật có huyết nhục thân thể thành tinh, huống hồ loại sau còn có“Nghiệt Linh đan” tương trợ.Lộc U Minh cũng nói dạng như vậy, “Niệm tình Linh vật mộc thuộc tính khôngdễ xuất hiện, tệ phái liền không có diệt trừ nó, cho nó một cơ hội để hóa hình.Nhưng dã tính của nó rất khó thuần hóa, cực dễ khiến người tổn thương, đã cókhông ít người lỡ lạc vào dưới đáy hẻm núi rồi bị nó gây tổn thương, thậm chícòn duỗi xúc tu của mình ra phá hoại Linh cốc. Vì vậy mới dùng xích sắt vây nólại dưới đáy hẻm núi, vừa tránh để nó làm loạn, cũng có thể coi như một tấmchắn trấn thủ đáy hẻm núi, ngăn cản có người từ dưới hẻm núi lẻn vào Linhcốc.”Thì ra là thế, mọi người thổn thức cảm khái không thôi.Dữu Khánh coi như đã biết được là chuyện gì xảy ra, thì ra là một gốc dây leogià, thảo nào không phân biệt được rõ đó là thứ gì. Nhưng căn cứ vào Quan Tựquyết của hắn quan sát, quy mô của cây lão đằng dưới hẻm núi này e rằngkhông phải khổng lồ một cách bình thường, chỉ dựa vào kích thước những sợixích sắt đó liền biết được.Tiêu Trường Đạo cất lời khen, “Không nghĩ tới Côn Linh sơn đã dựng dục rađược Mộc linh, thật không hổ là đại phái Linh thực đệ nhất thiên hạ!”Lộc U Minh khiêm tốn nói: “Để thành tựu Mộc linh, không phải đơn giản chỉdựng dục là được, cơ duyên và tạo hóa cũng rất quan trọng.”Gió nhẹ phất qua, hương lan thoang thoảng, tắm mình trong linh khí dồi dào,trong lúc cười nói trò chuyện đều có kiến thức, tầm mắt được mở mang, tâmtình mọi người có phần vui vẻ.Ở dưới vách núi, xích sắt đung đưa lắc lư một lúc, rồi cũng dần dần khôi phụcbình tĩnh.Mọi người cũng đã tham quan xong nơi đây, Lộc U Minh kêu gọi mọi ngườiquay trở lại, mọi người gần như đều đã cất rồi, duy độc Dữu Khánh đứng ở bêncạnh mép vách núi, không biết đang thất thần vì việc gì, hắn lẳng lặng nhìnchằm chằm Linh khí hoặc sương mù lơ lửng bồng bềnh trên mặt vực sâu.Không người nào nhìn thấy trong mắt hắn lóe lên vẻ kinh nghi.Hắn dùng Quan Tự quyết nhận thấy được gì đó mà người khác không nhìn thấyđược.Theo người khác, những Linh khí hoặc là sương mù đó là bị gió thổi mà bồngbềnh trôi nổi, trên thực tế, chủ yếu quả thực cũng là như thế, là bị gió tự nhiênthổi trôi đi, nhưng cũng không phải là tất cả.Căn cứ vào sương mù dao động, hắn nhìn ra được có lực lượng khác chi phối,trong không trung giống như có những cái khe nhìn không thấy, trong khe hìnhnhư cũng có gió tràn ra, không có nguồn gốc, các phay gió đứt gãy đó dườngnhư là xuất hiện từ vô hình.Loại lực lượng vô hình này, cho dù là với thị lực của Bách Lý Tâm cũng khôngnhìn ra được, nhưng hắn thì có thể nhìn ra.Nói thật, nếu không phải đến đây có ý đồ, nếu không phải đến với mục đíchquan sát tỉ mỉ, chính hắn cũng không dám bảo đảm mình nhất định có thể chú ýđến điều này.Gió xuất hiện trong không trung một cách khó giải thích, lại tạo ra sóng gió thậtlớn trong lòng hắn, khiến cho trong lòng hắn nhấc lên sóng dữ cuộn trào, hắnâm thầm hỏi chính mình, lẽ nào thật sự là nơi này sao? Lẽ nào thật sự dễ dàngnhư vậy liền tìm được rồi sao?Cho dù là lúc trước đi tìm Tiểu Vân gian hay là Kim Khư, hoặc là đi Minh Hảitìm Lệ Nương, đều chưa từng có dễ dàng như vậy, hắn có phần không thể tinnổi.Quả thực cũng là không thể xác định.Một bàn tay đột nhiên vỗ vào vai Dữu Khánh, là Nam Trúc, “Sững sờ ra đó làmgì? Đi thôi.”Dữu Khánh trầm mặc xoay người lại, không biết đang im lặng suy tư điều gì,ánh mắt lấp lóe không ngừng, lẳng lặng đi ở phía sau đoàn người, khi định thầnlại, đột nhiên ngước mắt nhìn lên trên núi, lần nữa tìm kiếm bóng dáng củaNhan Dược, phát hiện thấy người vẫn còn ở tại đó, hắn lập tức đưa tay móc cổNam Trúc kéo tới, cũng quay đầu lại cười hắc hắc với Bách Lý Tâm luôn đitheo như hình với bóng, ra hiệu cho nàng ta lảng tránh một chút.

Bán TiênTác giả: Dược Thiên SầuTruyện Tiên Hiệp Bán Tiên Dược Thiên Sầu Trong thâm sơn có một đạo quan, hương hỏa sớm đã điêu linh. Bỉ nhân bất tài, tuổi vừa mới mười chín, từ nhỏ đã là một gã đạo sĩ, phía trên có hơn mười vị sư huynh, phía dưới chỉ mình ta nhỏ nhất, tục xưng là Quan môn đệ tử. Sư môn quá nghèo, các sư huynh không chịu được kham khổ, may mắn chưởng môn sư tôn độ lượng, tùy ý chúng sư huynh giải tán rời đi. Về sau có ba vị sư huynh biết lạc đường mà quay lại, tuổi khá lớn, đều đã bốn mươi năm mươi. Nhờ được sư tôn ưu ái, trước khi mất truyền vị trí chưởng môn cho Tiểu đạo, nhưng mà vô luận là tuổi tác hay từng trải đều không thể phục chúng, ba vị sư huynh không phục. Sư môn bất hạnh, Tiểu đạo không phải trái hồng mềm, tuyệt không thoái nhượng, nội đấu cùng họ. Trong thôn dưới núi, có tân cử nhân, là bạn bè từ khi còn nhỏ, trước khi sư tôn mất cũng có dặn dò, hộ tống nó vào kinh đi thi. Nghĩa bất dung từ, vả lại cứ để Tiểu đạo dạo một vòng nhân gian, trở về sẽ đấu cùng chúng sư huynh! Chương 01: Đi thi 3127 tự -… Mọi người vốn tưởng rằng lối đi hẹp này là một cửa ra vào khác, nào ngờ cuốicùng là thực sự cuối cùng, một con đường cụt, bị một hẻm núi chặn ngang, linhkhí lượn lờ, nhất là phía dưới hẻm núi không phân biệt rõ được đó là linh khíhay là sương mù, khiến người không thấy rõ phía dưới sâu cỡ nào, có một loạicảm giác thần bí khó lường, giống như là vực sâu vô tận.Một đám người đứng ở bên cạnh mép vách núi nhìn ra xa xuống dưới. Sưhuynh đệ ba người Dữu Khánh không chỉ không có lòng dạ nhìn xem cảnh này,trái lại thỉnh thoảng quay mặt nhìn nhau, bọn họ nhận thấy được một số điểmkhác.Bọn họ phát hiện thấy khu vực hẻm núi này mọc rất nhiều phong lan, hoặc trênmặt đất, hoặc hai bên sườn núi, đung đưa theo gió nhẹ, có một số đã nở hoa,cũng có nụ hoa chớm nở, phần nhiều là đang trong thời kỳ ra hoa. Và từ nhữngloại hoa tươi đã khoe sắc, có thể nhận ra được, phong lan nơi này rất nhiềuchủng loại, không phải dùng từ sặc sỡ là có thể hình dung hết, tập trung thànhmột khung cảnh rực rỡ, thật sự không biết khi tất cả nở rộ ra thì sẽ đẹp đẽ đếnnhường nào. Khu vực này quả thực là thế giới của phong lan.Sư huynh đệ ba người tự nhiên liền vô thức nghĩ đến manh mối do Lệ Nươngcung cấp. Sau khi quan sát tỉ mỉ khu vực đầy phong lan này, ánh mắt bọn hắncũng dần dần nhìn xuống vực sâu, cũng chậm rãi bước dần đến, vừa đi vừa cẩnthận quan sát xung quanh, rất sợ bỏ sót bất kỳ một chút manh mối nào.Chính vào lúc này, Thiện Thiếu Đình đứng bên mép vách núi chỉ vào những sợixích to lớn neo trên vách đá phía dưới, hỏi: “Những xích sắt thả xuống đáy cốclà có chuyện gì vậy?”Vừa mới hỏi xong, dưới vách đá dường như có phản ứng đáp lại câu hỏi của y,những sợi xích sắt to lớn đó đột nhiên lắc lư loảng xoảng ầm ầm, nghe tiếngđộng, phía bên vách núi đối diện rõ ràng cũng có âm thanh tương tự truyền đến,phía dưới vực sâu hình như có thứ gì đó khổng lồ muốn vùng vẫy thoát ra khỏidự trói buộc của xích sắt.Sư huynh đệ ba người nhanh chóng nhảy đến vách đá nhìn xuống dưới, bởi vìsương mù che lấp, chỉ nhìn thấy được xích sắt lắc lư, mà không nhìn rõ được làthứ gì dưới đó.Dữu Khánh dùng Quan Tự quyết để điều tra, nhưng cũng không thể nhận rõđược đó là thứ gì, cảm thấy đó là một thứ khổng lồ và cũng cảm thấy là do rấtnhiều vật sống tụ tập lại một chỗ.Hắn lập tức quay đầu lại hỏi Lộc U Minh, “Lộc tiên sinh, phía dưới có chuyệngì vậy?”Mọi người cũng dồn dập nhìn về phía Lộc U Minh.Lộc U Minh nhíu mày nhìn chằm chằm phía dưới vực sâu, sau đó mới ngướcmắt nhìn về phía mọi người, trả lời: “Một gốc lão đằng đã có linh tính mà thôi.Nói đến việc này cũng là bởi vì được Linh cốc đại trận tụ tập đông đảo linh khítẩm bổ, trải qua năm tháng dài dằng dặc rồi biến thành tinh, đã có linh tính.”Nghe được lời này, các vị khách nhân đều kinh ngạc, cần phải biết rằng thực vậtthành tinh là cực kỳ hiếm thấy, mấu chốt là rất khó dựng dục ra linh tính khaikhiếu, giống như là bình thường khi mắng chửi người thì sẽ mắng là “Đầu gỗ”vậy, hình dung không khai khiếu. Trong núi có không ít cây nghìn năm, nhưngkhai khiếu, có thể thành tinh lại là cực kỳ hiếm thấy, khó khăn hơn vô số lần sovới động vật có huyết nhục thân thể thành tinh, huống hồ loại sau còn có“Nghiệt Linh đan” tương trợ.Lộc U Minh cũng nói dạng như vậy, “Niệm tình Linh vật mộc thuộc tính khôngdễ xuất hiện, tệ phái liền không có diệt trừ nó, cho nó một cơ hội để hóa hình.Nhưng dã tính của nó rất khó thuần hóa, cực dễ khiến người tổn thương, đã cókhông ít người lỡ lạc vào dưới đáy hẻm núi rồi bị nó gây tổn thương, thậm chícòn duỗi xúc tu của mình ra phá hoại Linh cốc. Vì vậy mới dùng xích sắt vây nólại dưới đáy hẻm núi, vừa tránh để nó làm loạn, cũng có thể coi như một tấmchắn trấn thủ đáy hẻm núi, ngăn cản có người từ dưới hẻm núi lẻn vào Linhcốc.”Thì ra là thế, mọi người thổn thức cảm khái không thôi.Dữu Khánh coi như đã biết được là chuyện gì xảy ra, thì ra là một gốc dây leogià, thảo nào không phân biệt được rõ đó là thứ gì. Nhưng căn cứ vào Quan Tựquyết của hắn quan sát, quy mô của cây lão đằng dưới hẻm núi này e rằngkhông phải khổng lồ một cách bình thường, chỉ dựa vào kích thước những sợixích sắt đó liền biết được.Tiêu Trường Đạo cất lời khen, “Không nghĩ tới Côn Linh sơn đã dựng dục rađược Mộc linh, thật không hổ là đại phái Linh thực đệ nhất thiên hạ!”Lộc U Minh khiêm tốn nói: “Để thành tựu Mộc linh, không phải đơn giản chỉdựng dục là được, cơ duyên và tạo hóa cũng rất quan trọng.”Gió nhẹ phất qua, hương lan thoang thoảng, tắm mình trong linh khí dồi dào,trong lúc cười nói trò chuyện đều có kiến thức, tầm mắt được mở mang, tâmtình mọi người có phần vui vẻ.Ở dưới vách núi, xích sắt đung đưa lắc lư một lúc, rồi cũng dần dần khôi phụcbình tĩnh.Mọi người cũng đã tham quan xong nơi đây, Lộc U Minh kêu gọi mọi ngườiquay trở lại, mọi người gần như đều đã cất rồi, duy độc Dữu Khánh đứng ở bêncạnh mép vách núi, không biết đang thất thần vì việc gì, hắn lẳng lặng nhìnchằm chằm Linh khí hoặc sương mù lơ lửng bồng bềnh trên mặt vực sâu.Không người nào nhìn thấy trong mắt hắn lóe lên vẻ kinh nghi.Hắn dùng Quan Tự quyết nhận thấy được gì đó mà người khác không nhìn thấyđược.Theo người khác, những Linh khí hoặc là sương mù đó là bị gió thổi mà bồngbềnh trôi nổi, trên thực tế, chủ yếu quả thực cũng là như thế, là bị gió tự nhiênthổi trôi đi, nhưng cũng không phải là tất cả.Căn cứ vào sương mù dao động, hắn nhìn ra được có lực lượng khác chi phối,trong không trung giống như có những cái khe nhìn không thấy, trong khe hìnhnhư cũng có gió tràn ra, không có nguồn gốc, các phay gió đứt gãy đó dườngnhư là xuất hiện từ vô hình.Loại lực lượng vô hình này, cho dù là với thị lực của Bách Lý Tâm cũng khôngnhìn ra được, nhưng hắn thì có thể nhìn ra.Nói thật, nếu không phải đến đây có ý đồ, nếu không phải đến với mục đíchquan sát tỉ mỉ, chính hắn cũng không dám bảo đảm mình nhất định có thể chú ýđến điều này.Gió xuất hiện trong không trung một cách khó giải thích, lại tạo ra sóng gió thậtlớn trong lòng hắn, khiến cho trong lòng hắn nhấc lên sóng dữ cuộn trào, hắnâm thầm hỏi chính mình, lẽ nào thật sự là nơi này sao? Lẽ nào thật sự dễ dàngnhư vậy liền tìm được rồi sao?Cho dù là lúc trước đi tìm Tiểu Vân gian hay là Kim Khư, hoặc là đi Minh Hảitìm Lệ Nương, đều chưa từng có dễ dàng như vậy, hắn có phần không thể tinnổi.Quả thực cũng là không thể xác định.Một bàn tay đột nhiên vỗ vào vai Dữu Khánh, là Nam Trúc, “Sững sờ ra đó làmgì? Đi thôi.”Dữu Khánh trầm mặc xoay người lại, không biết đang im lặng suy tư điều gì,ánh mắt lấp lóe không ngừng, lẳng lặng đi ở phía sau đoàn người, khi định thầnlại, đột nhiên ngước mắt nhìn lên trên núi, lần nữa tìm kiếm bóng dáng củaNhan Dược, phát hiện thấy người vẫn còn ở tại đó, hắn lập tức đưa tay móc cổNam Trúc kéo tới, cũng quay đầu lại cười hắc hắc với Bách Lý Tâm luôn đitheo như hình với bóng, ra hiệu cho nàng ta lảng tránh một chút.

Chương 601: Tinh quái (2)