Bán Tiên Dược Thiên Sầu Trong thâm sơn có một đạo quan, hương hỏa sớm đã điêu linh. Bỉ nhân bất tài, tuổi vừa mới mười chín, từ nhỏ đã là một gã đạo sĩ, phía trên có hơn mười vị sư huynh, phía dưới chỉ mình ta nhỏ nhất, tục xưng là Quan môn đệ tử. Sư môn quá nghèo, các sư huynh không chịu được kham khổ, may mắn chưởng môn sư tôn độ lượng, tùy ý chúng sư huynh giải tán rời đi. Về sau có ba vị sư huynh biết lạc đường mà quay lại, tuổi khá lớn, đều đã bốn mươi năm mươi. Nhờ được sư tôn ưu ái, trước khi mất truyền vị trí chưởng môn cho Tiểu đạo, nhưng mà vô luận là tuổi tác hay từng trải đều không thể phục chúng, ba vị sư huynh không phục. Sư môn bất hạnh, Tiểu đạo không phải trái hồng mềm, tuyệt không thoái nhượng, nội đấu cùng họ. Trong thôn dưới núi, có tân cử nhân, là bạn bè từ khi còn nhỏ, trước khi sư tôn mất cũng có dặn dò, hộ tống nó vào kinh đi thi. Nghĩa bất dung từ, vả lại cứ để Tiểu đạo dạo một vòng nhân gian, trở về sẽ đấu cùng chúng sư huynh! Chương 01: Đi thi 3127 tự -…

Chương 602: Mưu đồ Trộm cắp (1)

Bán TiênTác giả: Dược Thiên SầuTruyện Tiên Hiệp Bán Tiên Dược Thiên Sầu Trong thâm sơn có một đạo quan, hương hỏa sớm đã điêu linh. Bỉ nhân bất tài, tuổi vừa mới mười chín, từ nhỏ đã là một gã đạo sĩ, phía trên có hơn mười vị sư huynh, phía dưới chỉ mình ta nhỏ nhất, tục xưng là Quan môn đệ tử. Sư môn quá nghèo, các sư huynh không chịu được kham khổ, may mắn chưởng môn sư tôn độ lượng, tùy ý chúng sư huynh giải tán rời đi. Về sau có ba vị sư huynh biết lạc đường mà quay lại, tuổi khá lớn, đều đã bốn mươi năm mươi. Nhờ được sư tôn ưu ái, trước khi mất truyền vị trí chưởng môn cho Tiểu đạo, nhưng mà vô luận là tuổi tác hay từng trải đều không thể phục chúng, ba vị sư huynh không phục. Sư môn bất hạnh, Tiểu đạo không phải trái hồng mềm, tuyệt không thoái nhượng, nội đấu cùng họ. Trong thôn dưới núi, có tân cử nhân, là bạn bè từ khi còn nhỏ, trước khi sư tôn mất cũng có dặn dò, hộ tống nó vào kinh đi thi. Nghĩa bất dung từ, vả lại cứ để Tiểu đạo dạo một vòng nhân gian, trở về sẽ đấu cùng chúng sư huynh! Chương 01: Đi thi 3127 tự -… Bách Lý Tâm đã hiểu được rồi, người ta muốn nói chuyện riêng, lập tức sảibước đi nhanh lên trước, kéo giãn khoảng cách với hai người.Dữu Khánh lại ra hiệu bằng ánh mắt cho Mục Ngạo Thiết. Mục Ngạo Thiết hiểuý lập tức tiến tới phía trước, đi theo phía sau đám người, và vểnh tai lên lắngnghe cẩn thận, để xem có thể nghe được lão Thất và lão Thập Ngũ nói chuyệnvới nhau hay không, nếu có thể nghe được thì sẽ lập tức ho khan để nhắc nhở.Dữu Khánh quét mắt nhìn xung quanh một cái, sau đó mới kề tai nói nhỏ vớiNam Trúc, “Trong phòng của lão già lôi thôi luộm thuộm kia có treo mấy bứctranh trên tường, trong đó, trên vách tường phía bên phải có một bức bản đồtoàn cảnh bên trong Côn Linh sơn, ta muốn mượn nó dùng một chút. Một chútnữa nhìn ánh mắt mà hành động, ngươi và lão Cửu yểm hộ cho ta.”Nói là “Mượn dùng”, kì thực chính là trộm lấy.Đôi mắt Nam Trúc từ từ trợn tròn lên, hàm răng cắn chặt phát ra tiếng, “Ngươivừa vểnh cái mông lên liền biết ngươi sắp ị ra loại cứt gì, lúc trước thấy ngươitán gẫu tại cửa vào đã biết ngươi không ôm chuyện gì tốt. Có bệnh sao, cũng đãvào được Linh cốc rồi, bây giờ còn ăn trộm bản đồ của người ta mà làm gì?”Dữu Khánh: “Lúc này không phải là thời điểm để giải thích, trước tiên cứ phốihợp đi đã, về sau sẽ chậm rãi nói chuyện.”Nam Trúc nhanh chóng đảo mắt liếc nhìn xung quanh, “Không phải không phốihợp với ngươi, mà là không có cách nào phối hợp, người ta trợn to mắt nhìnchằm chằm, ăn trộm đồ ngay tại trước mắt người ta sao, đầu óc ngươi nghĩ gìvậy, sợ người ta không nhìn thấy hay sao chứ? Vừa mới tới cấm địa tông môncủa người ta liền trộm cướp đồ của người ta, ngươi cho rằng đại phái Linh thựcđệ nhất thiên hạ là tượng đất hay sao?”Dữu Khánh:“Hiện tại, chúng ta dù sao cũng là ‘Đệ tử Long Quang tông’, tuy rằng đã bị trụcxuất khỏi môn phái, nhưng với tư cách là Đại tiễn sư, tiến vào quân đội là việcrất dễ dàng, núi không chuyển nước chuyển, về sau còn không biết ai tìm ai làmphiền chứ. Nếu bắt ta, ba người các ngươi đến xin tha. Chỉ là một tấm bản đồ, bịphát hiện thì tự có cách giải thích, cứ nói là lấy để xem, có thể làm gì chứ?”Nếu không phải là sợ lỡ như gây ra động tĩnh sẽ khiến người hoài nghi, hoặc làsợ người ta có liên tưởng không tốt, hắn thậm chí còn muốn trực tiếp mở miệngmượn bản đồ.Nghe nói như thế, Nam Trúc suy nghĩ một chút, dường như cũng đúng, chỉ cầndám da mặt dày thì xem ra sẽ không có vấn đề gì, nhưng gã vẫn cắn răng nói:“Ngươi nghe không hiểu tiếng người sao? Ngay trước mắt người ta, người tanhìn chằm chằm, làm sao trộm được?”Dữu Khánh bĩu bĩu môi về phía bóng dáng Nhan Dược ở trên núi, “Lúc trước,trên đường đi tới đây ngươi không nhìn thấy sao? Tại đó rất vắng vẻ, khôngngười nào coi trọng.”Nam Trúc: “Ngộ nhỡ bây giờ có người ở đó thì sao?”Dữu Khánh: “Ta cũng không ngốc, có người đương nhiên là từ bỏ.”Nam Trúc vẫn có lo lắng, “Tranh người ta treo trên tường, thiếu đi một bức, cóthể không phát hiện ra được sao?”Dữu Khánh: “Dựa vào đâu cho rằng là chúng ta lấy đi? Được rồi, không cóchuyện gì lớn hơn chuyện sống chết, không cần ngươi quan tâm tới việc này,ngươi đến với mỹ nhân của ngươi đi, nói lão Cửu tới đây.”“Ai.” Nam Trúc buông tiếng thở dài, nhưng mà vẫn nghe lời hắn nói, rời đi, đổiMục Ngạo Thiết tới đây.Mục Ngạo Thiết thì không có nhiều lời vô dụng như Nam Trúc, vừa nghe nóicần tùy cơ ứng biến để phối hợp với hắn, y lập tức gật đầu đồng ý, chỉ hỏi nênlàm như thế nào.Âm thầm sắp xếp thỏa đáng xong mọi việc, đang chuẩn bị hành động, DữuKhánh bỗng nhiên phát hiện thấy không ổn, phát hiện thấy trong kế hoạch có sơhở, nhận thấy không biết Bách Lý Tâm uống nhầm thuốc gì rồi, có cảm giácnhư cứ một mực nhắm mắt theo đuôi tại bên cạnh hắn, nói nàng ta lảng tránh đểnói chuyện riêng một chút thì được, nhưng hễ hắn đơn độc rời đi thì nữ nhânnày lại sẽ đuổi đi theo.Mấu chốt là sư huynh đệ ba người bọn hắn không quản được nàng ta, cũng phảiphải đề phòng nàng ta, lúc này mà hành động thì không biết phải giải thích nhưthế nào với nàng ta, không đáng gây ra sự hoài nghi không cần thiết.Không còn cách nào khác, Dữu Khánh đến gần Nam Trúc, kéo kéo tay áo NamTrúc, ra hiệu cho gã biết Bách Lý Tâm cứ bám theo rất phiền phức, sau đó ngóntay chọc chọc gã, chỉ chỉ về phía lối ra, nho nhỏ thì thầm hai chữ, “Ngươi đi.”Nam Trúc hiểu ý, quan sát Bách Lý Tâm đang lẽo đẽo đi theo ở phía sau, gãcũng có chút đau đầu, nhưng vẫn gật gật đầu.Dữu Khánh lập tức ho khan một tiếng rất đặc biệt, thu hút sự chú ý của mọingười, rồi đưa tay chỉ về phía mấy thân cây treo đây quả đỏ ở xa xa, hỏi: “Lộctiên sinh, đó là cây gì vậy, có thể đến đó xem không?”Hắn muốn kéo dài thời gian, không chậm như chiều đi, tốc độ mọi người quaytrở về tương đối nhanh, nếu tiếp tục như vậy, e rằng sẽ không đủ thời gian để ăntrộm.Trong lòng Lộc U Minh nghĩ như thế nào không biết, nhưng vẫn là cười gậtđầu, nhấc tay ra hiệu với mọi người, “Mời đi theo ta.”Mọi người vừa mới đi đến trước một sườn đồi nhỏ, Mục Ngạo Thiết đột nhiêncất bước nhanh hơn, chạy tới bên Triển Vân Khí vốn vẫn một mực đi theo tiếpkhách trên toàn bộ hành trình, nói với đệ tử đi theo ông ta: “Ta không muốn đidạo nữa, ngươi dẫn ta ra ngoài trước đi, chúng ta ở bên ngoài chờ bọn họ.”Mọi người lập tức nhìn chăm chú về phía vị này, nhưng cũng không cảm thấyngạc nhiên, mặt ngoài nhìn Mục Ngạo Thiết có vẻ là một người thanh cao, cóthể nói ra lời nói như vậy cũng là rất phù hợp với hình tượng của y.Vị đệ tử đó quay sang nhìn Triển Vân Khí xin ý kiến, gã không thể làm chủ.Triển Vân Khí cũng không tiện cưỡng ép khách nhân, hơi gật đầu, “Ngươi đưahắn đi đi.”Vị đệ tử tuân lệnh, lập tức dẫn Mục Ngạo Thiết rời đi, hai người rời đi trước.Nam Trúc chắp tay khom người xin lỗi mọi người, “Vị sư đệ này của ta đã quấynhiễu nhã hứng của chư vị, chư vị thứ lỗi a!”Mọi người phát hiện thấy tên mập này cũng khá là lễ phép.Tiêu Trường Đạo: “Chu huynh nói quá lời, không sao.”Nam Trúc lặp lui lặp tới mấy câu xin lỗi, đã được đám đông đồng tình thôngcảm, khóe mắt gã liếc nhìn bóng dáng hai người Mục Ngạo Thiết vòng qua bênkia sườn đồi nhỏ, lập tức lại chắp tay nói với Triển Vân Khí: “Không biết hômnay vị sư đệ này của ta xảy ra chuyện gì, để ta đi xem. Ta sẽ trở về với bọn họtrước, chư vị chậm rãi tham quan, không nên để chúng ta ảnh hưởng.”Không người nào tại đây cưỡng ép, lúc này Nam Trúc mới rút lui, xoay ngườichạy nhanh rời đi, đuổi theo hai vị kia, bóng dáng cũng nhanh chóng biến mấttại phái sau sườn đồi nhỏ.Lộc U Minh và Triển Vân Khí hơi nhìn theo, cũng không có suy nghĩ nhiều, dùsao cũng có đệ tử đi cùng, hai người xoay người lại tiếp tục đưa khách nhân dulãm.Không biết rằng Nam Trúc vừa mới vòng qua sườn đồi nhỏ thì lập tức dừng lại,đợi cho Mục Ngạo Thiết và vị đệ tử kia đã đi xa, gã mới đi đi dừng dừng ra vẻgiống như đang đi tham quan đi theo phái sau hai người kia, tay chắp sau lưngchậm rãi bước đi, thỉnh thoảng có đệ tử Côn Linh sơn làm việc trong thung lũngnhìn thấy thì cũng không coi gã là người xấu.Nhưng bản thân Nam Trúc thì âm thầm nín hơi, căng thẳng không dám thả lỏng,ngoài lỏng trong khẩn trương, nơm nớp lo sợ, gã còn phải tận lực mượn nhờ cácloại Linh thực để che chắn, tận lực tránh cho Nhan Dược ở trên núi đặc biệt chúý tới.

Bán TiênTác giả: Dược Thiên SầuTruyện Tiên Hiệp Bán Tiên Dược Thiên Sầu Trong thâm sơn có một đạo quan, hương hỏa sớm đã điêu linh. Bỉ nhân bất tài, tuổi vừa mới mười chín, từ nhỏ đã là một gã đạo sĩ, phía trên có hơn mười vị sư huynh, phía dưới chỉ mình ta nhỏ nhất, tục xưng là Quan môn đệ tử. Sư môn quá nghèo, các sư huynh không chịu được kham khổ, may mắn chưởng môn sư tôn độ lượng, tùy ý chúng sư huynh giải tán rời đi. Về sau có ba vị sư huynh biết lạc đường mà quay lại, tuổi khá lớn, đều đã bốn mươi năm mươi. Nhờ được sư tôn ưu ái, trước khi mất truyền vị trí chưởng môn cho Tiểu đạo, nhưng mà vô luận là tuổi tác hay từng trải đều không thể phục chúng, ba vị sư huynh không phục. Sư môn bất hạnh, Tiểu đạo không phải trái hồng mềm, tuyệt không thoái nhượng, nội đấu cùng họ. Trong thôn dưới núi, có tân cử nhân, là bạn bè từ khi còn nhỏ, trước khi sư tôn mất cũng có dặn dò, hộ tống nó vào kinh đi thi. Nghĩa bất dung từ, vả lại cứ để Tiểu đạo dạo một vòng nhân gian, trở về sẽ đấu cùng chúng sư huynh! Chương 01: Đi thi 3127 tự -… Bách Lý Tâm đã hiểu được rồi, người ta muốn nói chuyện riêng, lập tức sảibước đi nhanh lên trước, kéo giãn khoảng cách với hai người.Dữu Khánh lại ra hiệu bằng ánh mắt cho Mục Ngạo Thiết. Mục Ngạo Thiết hiểuý lập tức tiến tới phía trước, đi theo phía sau đám người, và vểnh tai lên lắngnghe cẩn thận, để xem có thể nghe được lão Thất và lão Thập Ngũ nói chuyệnvới nhau hay không, nếu có thể nghe được thì sẽ lập tức ho khan để nhắc nhở.Dữu Khánh quét mắt nhìn xung quanh một cái, sau đó mới kề tai nói nhỏ vớiNam Trúc, “Trong phòng của lão già lôi thôi luộm thuộm kia có treo mấy bứctranh trên tường, trong đó, trên vách tường phía bên phải có một bức bản đồtoàn cảnh bên trong Côn Linh sơn, ta muốn mượn nó dùng một chút. Một chútnữa nhìn ánh mắt mà hành động, ngươi và lão Cửu yểm hộ cho ta.”Nói là “Mượn dùng”, kì thực chính là trộm lấy.Đôi mắt Nam Trúc từ từ trợn tròn lên, hàm răng cắn chặt phát ra tiếng, “Ngươivừa vểnh cái mông lên liền biết ngươi sắp ị ra loại cứt gì, lúc trước thấy ngươitán gẫu tại cửa vào đã biết ngươi không ôm chuyện gì tốt. Có bệnh sao, cũng đãvào được Linh cốc rồi, bây giờ còn ăn trộm bản đồ của người ta mà làm gì?”Dữu Khánh: “Lúc này không phải là thời điểm để giải thích, trước tiên cứ phốihợp đi đã, về sau sẽ chậm rãi nói chuyện.”Nam Trúc nhanh chóng đảo mắt liếc nhìn xung quanh, “Không phải không phốihợp với ngươi, mà là không có cách nào phối hợp, người ta trợn to mắt nhìnchằm chằm, ăn trộm đồ ngay tại trước mắt người ta sao, đầu óc ngươi nghĩ gìvậy, sợ người ta không nhìn thấy hay sao chứ? Vừa mới tới cấm địa tông môncủa người ta liền trộm cướp đồ của người ta, ngươi cho rằng đại phái Linh thựcđệ nhất thiên hạ là tượng đất hay sao?”Dữu Khánh:“Hiện tại, chúng ta dù sao cũng là ‘Đệ tử Long Quang tông’, tuy rằng đã bị trụcxuất khỏi môn phái, nhưng với tư cách là Đại tiễn sư, tiến vào quân đội là việcrất dễ dàng, núi không chuyển nước chuyển, về sau còn không biết ai tìm ai làmphiền chứ. Nếu bắt ta, ba người các ngươi đến xin tha. Chỉ là một tấm bản đồ, bịphát hiện thì tự có cách giải thích, cứ nói là lấy để xem, có thể làm gì chứ?”Nếu không phải là sợ lỡ như gây ra động tĩnh sẽ khiến người hoài nghi, hoặc làsợ người ta có liên tưởng không tốt, hắn thậm chí còn muốn trực tiếp mở miệngmượn bản đồ.Nghe nói như thế, Nam Trúc suy nghĩ một chút, dường như cũng đúng, chỉ cầndám da mặt dày thì xem ra sẽ không có vấn đề gì, nhưng gã vẫn cắn răng nói:“Ngươi nghe không hiểu tiếng người sao? Ngay trước mắt người ta, người tanhìn chằm chằm, làm sao trộm được?”Dữu Khánh bĩu bĩu môi về phía bóng dáng Nhan Dược ở trên núi, “Lúc trước,trên đường đi tới đây ngươi không nhìn thấy sao? Tại đó rất vắng vẻ, khôngngười nào coi trọng.”Nam Trúc: “Ngộ nhỡ bây giờ có người ở đó thì sao?”Dữu Khánh: “Ta cũng không ngốc, có người đương nhiên là từ bỏ.”Nam Trúc vẫn có lo lắng, “Tranh người ta treo trên tường, thiếu đi một bức, cóthể không phát hiện ra được sao?”Dữu Khánh: “Dựa vào đâu cho rằng là chúng ta lấy đi? Được rồi, không cóchuyện gì lớn hơn chuyện sống chết, không cần ngươi quan tâm tới việc này,ngươi đến với mỹ nhân của ngươi đi, nói lão Cửu tới đây.”“Ai.” Nam Trúc buông tiếng thở dài, nhưng mà vẫn nghe lời hắn nói, rời đi, đổiMục Ngạo Thiết tới đây.Mục Ngạo Thiết thì không có nhiều lời vô dụng như Nam Trúc, vừa nghe nóicần tùy cơ ứng biến để phối hợp với hắn, y lập tức gật đầu đồng ý, chỉ hỏi nênlàm như thế nào.Âm thầm sắp xếp thỏa đáng xong mọi việc, đang chuẩn bị hành động, DữuKhánh bỗng nhiên phát hiện thấy không ổn, phát hiện thấy trong kế hoạch có sơhở, nhận thấy không biết Bách Lý Tâm uống nhầm thuốc gì rồi, có cảm giácnhư cứ một mực nhắm mắt theo đuôi tại bên cạnh hắn, nói nàng ta lảng tránh đểnói chuyện riêng một chút thì được, nhưng hễ hắn đơn độc rời đi thì nữ nhânnày lại sẽ đuổi đi theo.Mấu chốt là sư huynh đệ ba người bọn hắn không quản được nàng ta, cũng phảiphải đề phòng nàng ta, lúc này mà hành động thì không biết phải giải thích nhưthế nào với nàng ta, không đáng gây ra sự hoài nghi không cần thiết.Không còn cách nào khác, Dữu Khánh đến gần Nam Trúc, kéo kéo tay áo NamTrúc, ra hiệu cho gã biết Bách Lý Tâm cứ bám theo rất phiền phức, sau đó ngóntay chọc chọc gã, chỉ chỉ về phía lối ra, nho nhỏ thì thầm hai chữ, “Ngươi đi.”Nam Trúc hiểu ý, quan sát Bách Lý Tâm đang lẽo đẽo đi theo ở phía sau, gãcũng có chút đau đầu, nhưng vẫn gật gật đầu.Dữu Khánh lập tức ho khan một tiếng rất đặc biệt, thu hút sự chú ý của mọingười, rồi đưa tay chỉ về phía mấy thân cây treo đây quả đỏ ở xa xa, hỏi: “Lộctiên sinh, đó là cây gì vậy, có thể đến đó xem không?”Hắn muốn kéo dài thời gian, không chậm như chiều đi, tốc độ mọi người quaytrở về tương đối nhanh, nếu tiếp tục như vậy, e rằng sẽ không đủ thời gian để ăntrộm.Trong lòng Lộc U Minh nghĩ như thế nào không biết, nhưng vẫn là cười gậtđầu, nhấc tay ra hiệu với mọi người, “Mời đi theo ta.”Mọi người vừa mới đi đến trước một sườn đồi nhỏ, Mục Ngạo Thiết đột nhiêncất bước nhanh hơn, chạy tới bên Triển Vân Khí vốn vẫn một mực đi theo tiếpkhách trên toàn bộ hành trình, nói với đệ tử đi theo ông ta: “Ta không muốn đidạo nữa, ngươi dẫn ta ra ngoài trước đi, chúng ta ở bên ngoài chờ bọn họ.”Mọi người lập tức nhìn chăm chú về phía vị này, nhưng cũng không cảm thấyngạc nhiên, mặt ngoài nhìn Mục Ngạo Thiết có vẻ là một người thanh cao, cóthể nói ra lời nói như vậy cũng là rất phù hợp với hình tượng của y.Vị đệ tử đó quay sang nhìn Triển Vân Khí xin ý kiến, gã không thể làm chủ.Triển Vân Khí cũng không tiện cưỡng ép khách nhân, hơi gật đầu, “Ngươi đưahắn đi đi.”Vị đệ tử tuân lệnh, lập tức dẫn Mục Ngạo Thiết rời đi, hai người rời đi trước.Nam Trúc chắp tay khom người xin lỗi mọi người, “Vị sư đệ này của ta đã quấynhiễu nhã hứng của chư vị, chư vị thứ lỗi a!”Mọi người phát hiện thấy tên mập này cũng khá là lễ phép.Tiêu Trường Đạo: “Chu huynh nói quá lời, không sao.”Nam Trúc lặp lui lặp tới mấy câu xin lỗi, đã được đám đông đồng tình thôngcảm, khóe mắt gã liếc nhìn bóng dáng hai người Mục Ngạo Thiết vòng qua bênkia sườn đồi nhỏ, lập tức lại chắp tay nói với Triển Vân Khí: “Không biết hômnay vị sư đệ này của ta xảy ra chuyện gì, để ta đi xem. Ta sẽ trở về với bọn họtrước, chư vị chậm rãi tham quan, không nên để chúng ta ảnh hưởng.”Không người nào tại đây cưỡng ép, lúc này Nam Trúc mới rút lui, xoay ngườichạy nhanh rời đi, đuổi theo hai vị kia, bóng dáng cũng nhanh chóng biến mấttại phái sau sườn đồi nhỏ.Lộc U Minh và Triển Vân Khí hơi nhìn theo, cũng không có suy nghĩ nhiều, dùsao cũng có đệ tử đi cùng, hai người xoay người lại tiếp tục đưa khách nhân dulãm.Không biết rằng Nam Trúc vừa mới vòng qua sườn đồi nhỏ thì lập tức dừng lại,đợi cho Mục Ngạo Thiết và vị đệ tử kia đã đi xa, gã mới đi đi dừng dừng ra vẻgiống như đang đi tham quan đi theo phái sau hai người kia, tay chắp sau lưngchậm rãi bước đi, thỉnh thoảng có đệ tử Côn Linh sơn làm việc trong thung lũngnhìn thấy thì cũng không coi gã là người xấu.Nhưng bản thân Nam Trúc thì âm thầm nín hơi, căng thẳng không dám thả lỏng,ngoài lỏng trong khẩn trương, nơm nớp lo sợ, gã còn phải tận lực mượn nhờ cácloại Linh thực để che chắn, tận lực tránh cho Nhan Dược ở trên núi đặc biệt chúý tới.

Bán TiênTác giả: Dược Thiên SầuTruyện Tiên Hiệp Bán Tiên Dược Thiên Sầu Trong thâm sơn có một đạo quan, hương hỏa sớm đã điêu linh. Bỉ nhân bất tài, tuổi vừa mới mười chín, từ nhỏ đã là một gã đạo sĩ, phía trên có hơn mười vị sư huynh, phía dưới chỉ mình ta nhỏ nhất, tục xưng là Quan môn đệ tử. Sư môn quá nghèo, các sư huynh không chịu được kham khổ, may mắn chưởng môn sư tôn độ lượng, tùy ý chúng sư huynh giải tán rời đi. Về sau có ba vị sư huynh biết lạc đường mà quay lại, tuổi khá lớn, đều đã bốn mươi năm mươi. Nhờ được sư tôn ưu ái, trước khi mất truyền vị trí chưởng môn cho Tiểu đạo, nhưng mà vô luận là tuổi tác hay từng trải đều không thể phục chúng, ba vị sư huynh không phục. Sư môn bất hạnh, Tiểu đạo không phải trái hồng mềm, tuyệt không thoái nhượng, nội đấu cùng họ. Trong thôn dưới núi, có tân cử nhân, là bạn bè từ khi còn nhỏ, trước khi sư tôn mất cũng có dặn dò, hộ tống nó vào kinh đi thi. Nghĩa bất dung từ, vả lại cứ để Tiểu đạo dạo một vòng nhân gian, trở về sẽ đấu cùng chúng sư huynh! Chương 01: Đi thi 3127 tự -… Bách Lý Tâm đã hiểu được rồi, người ta muốn nói chuyện riêng, lập tức sảibước đi nhanh lên trước, kéo giãn khoảng cách với hai người.Dữu Khánh lại ra hiệu bằng ánh mắt cho Mục Ngạo Thiết. Mục Ngạo Thiết hiểuý lập tức tiến tới phía trước, đi theo phía sau đám người, và vểnh tai lên lắngnghe cẩn thận, để xem có thể nghe được lão Thất và lão Thập Ngũ nói chuyệnvới nhau hay không, nếu có thể nghe được thì sẽ lập tức ho khan để nhắc nhở.Dữu Khánh quét mắt nhìn xung quanh một cái, sau đó mới kề tai nói nhỏ vớiNam Trúc, “Trong phòng của lão già lôi thôi luộm thuộm kia có treo mấy bứctranh trên tường, trong đó, trên vách tường phía bên phải có một bức bản đồtoàn cảnh bên trong Côn Linh sơn, ta muốn mượn nó dùng một chút. Một chútnữa nhìn ánh mắt mà hành động, ngươi và lão Cửu yểm hộ cho ta.”Nói là “Mượn dùng”, kì thực chính là trộm lấy.Đôi mắt Nam Trúc từ từ trợn tròn lên, hàm răng cắn chặt phát ra tiếng, “Ngươivừa vểnh cái mông lên liền biết ngươi sắp ị ra loại cứt gì, lúc trước thấy ngươitán gẫu tại cửa vào đã biết ngươi không ôm chuyện gì tốt. Có bệnh sao, cũng đãvào được Linh cốc rồi, bây giờ còn ăn trộm bản đồ của người ta mà làm gì?”Dữu Khánh: “Lúc này không phải là thời điểm để giải thích, trước tiên cứ phốihợp đi đã, về sau sẽ chậm rãi nói chuyện.”Nam Trúc nhanh chóng đảo mắt liếc nhìn xung quanh, “Không phải không phốihợp với ngươi, mà là không có cách nào phối hợp, người ta trợn to mắt nhìnchằm chằm, ăn trộm đồ ngay tại trước mắt người ta sao, đầu óc ngươi nghĩ gìvậy, sợ người ta không nhìn thấy hay sao chứ? Vừa mới tới cấm địa tông môncủa người ta liền trộm cướp đồ của người ta, ngươi cho rằng đại phái Linh thựcđệ nhất thiên hạ là tượng đất hay sao?”Dữu Khánh:“Hiện tại, chúng ta dù sao cũng là ‘Đệ tử Long Quang tông’, tuy rằng đã bị trụcxuất khỏi môn phái, nhưng với tư cách là Đại tiễn sư, tiến vào quân đội là việcrất dễ dàng, núi không chuyển nước chuyển, về sau còn không biết ai tìm ai làmphiền chứ. Nếu bắt ta, ba người các ngươi đến xin tha. Chỉ là một tấm bản đồ, bịphát hiện thì tự có cách giải thích, cứ nói là lấy để xem, có thể làm gì chứ?”Nếu không phải là sợ lỡ như gây ra động tĩnh sẽ khiến người hoài nghi, hoặc làsợ người ta có liên tưởng không tốt, hắn thậm chí còn muốn trực tiếp mở miệngmượn bản đồ.Nghe nói như thế, Nam Trúc suy nghĩ một chút, dường như cũng đúng, chỉ cầndám da mặt dày thì xem ra sẽ không có vấn đề gì, nhưng gã vẫn cắn răng nói:“Ngươi nghe không hiểu tiếng người sao? Ngay trước mắt người ta, người tanhìn chằm chằm, làm sao trộm được?”Dữu Khánh bĩu bĩu môi về phía bóng dáng Nhan Dược ở trên núi, “Lúc trước,trên đường đi tới đây ngươi không nhìn thấy sao? Tại đó rất vắng vẻ, khôngngười nào coi trọng.”Nam Trúc: “Ngộ nhỡ bây giờ có người ở đó thì sao?”Dữu Khánh: “Ta cũng không ngốc, có người đương nhiên là từ bỏ.”Nam Trúc vẫn có lo lắng, “Tranh người ta treo trên tường, thiếu đi một bức, cóthể không phát hiện ra được sao?”Dữu Khánh: “Dựa vào đâu cho rằng là chúng ta lấy đi? Được rồi, không cóchuyện gì lớn hơn chuyện sống chết, không cần ngươi quan tâm tới việc này,ngươi đến với mỹ nhân của ngươi đi, nói lão Cửu tới đây.”“Ai.” Nam Trúc buông tiếng thở dài, nhưng mà vẫn nghe lời hắn nói, rời đi, đổiMục Ngạo Thiết tới đây.Mục Ngạo Thiết thì không có nhiều lời vô dụng như Nam Trúc, vừa nghe nóicần tùy cơ ứng biến để phối hợp với hắn, y lập tức gật đầu đồng ý, chỉ hỏi nênlàm như thế nào.Âm thầm sắp xếp thỏa đáng xong mọi việc, đang chuẩn bị hành động, DữuKhánh bỗng nhiên phát hiện thấy không ổn, phát hiện thấy trong kế hoạch có sơhở, nhận thấy không biết Bách Lý Tâm uống nhầm thuốc gì rồi, có cảm giácnhư cứ một mực nhắm mắt theo đuôi tại bên cạnh hắn, nói nàng ta lảng tránh đểnói chuyện riêng một chút thì được, nhưng hễ hắn đơn độc rời đi thì nữ nhânnày lại sẽ đuổi đi theo.Mấu chốt là sư huynh đệ ba người bọn hắn không quản được nàng ta, cũng phảiphải đề phòng nàng ta, lúc này mà hành động thì không biết phải giải thích nhưthế nào với nàng ta, không đáng gây ra sự hoài nghi không cần thiết.Không còn cách nào khác, Dữu Khánh đến gần Nam Trúc, kéo kéo tay áo NamTrúc, ra hiệu cho gã biết Bách Lý Tâm cứ bám theo rất phiền phức, sau đó ngóntay chọc chọc gã, chỉ chỉ về phía lối ra, nho nhỏ thì thầm hai chữ, “Ngươi đi.”Nam Trúc hiểu ý, quan sát Bách Lý Tâm đang lẽo đẽo đi theo ở phía sau, gãcũng có chút đau đầu, nhưng vẫn gật gật đầu.Dữu Khánh lập tức ho khan một tiếng rất đặc biệt, thu hút sự chú ý của mọingười, rồi đưa tay chỉ về phía mấy thân cây treo đây quả đỏ ở xa xa, hỏi: “Lộctiên sinh, đó là cây gì vậy, có thể đến đó xem không?”Hắn muốn kéo dài thời gian, không chậm như chiều đi, tốc độ mọi người quaytrở về tương đối nhanh, nếu tiếp tục như vậy, e rằng sẽ không đủ thời gian để ăntrộm.Trong lòng Lộc U Minh nghĩ như thế nào không biết, nhưng vẫn là cười gậtđầu, nhấc tay ra hiệu với mọi người, “Mời đi theo ta.”Mọi người vừa mới đi đến trước một sườn đồi nhỏ, Mục Ngạo Thiết đột nhiêncất bước nhanh hơn, chạy tới bên Triển Vân Khí vốn vẫn một mực đi theo tiếpkhách trên toàn bộ hành trình, nói với đệ tử đi theo ông ta: “Ta không muốn đidạo nữa, ngươi dẫn ta ra ngoài trước đi, chúng ta ở bên ngoài chờ bọn họ.”Mọi người lập tức nhìn chăm chú về phía vị này, nhưng cũng không cảm thấyngạc nhiên, mặt ngoài nhìn Mục Ngạo Thiết có vẻ là một người thanh cao, cóthể nói ra lời nói như vậy cũng là rất phù hợp với hình tượng của y.Vị đệ tử đó quay sang nhìn Triển Vân Khí xin ý kiến, gã không thể làm chủ.Triển Vân Khí cũng không tiện cưỡng ép khách nhân, hơi gật đầu, “Ngươi đưahắn đi đi.”Vị đệ tử tuân lệnh, lập tức dẫn Mục Ngạo Thiết rời đi, hai người rời đi trước.Nam Trúc chắp tay khom người xin lỗi mọi người, “Vị sư đệ này của ta đã quấynhiễu nhã hứng của chư vị, chư vị thứ lỗi a!”Mọi người phát hiện thấy tên mập này cũng khá là lễ phép.Tiêu Trường Đạo: “Chu huynh nói quá lời, không sao.”Nam Trúc lặp lui lặp tới mấy câu xin lỗi, đã được đám đông đồng tình thôngcảm, khóe mắt gã liếc nhìn bóng dáng hai người Mục Ngạo Thiết vòng qua bênkia sườn đồi nhỏ, lập tức lại chắp tay nói với Triển Vân Khí: “Không biết hômnay vị sư đệ này của ta xảy ra chuyện gì, để ta đi xem. Ta sẽ trở về với bọn họtrước, chư vị chậm rãi tham quan, không nên để chúng ta ảnh hưởng.”Không người nào tại đây cưỡng ép, lúc này Nam Trúc mới rút lui, xoay ngườichạy nhanh rời đi, đuổi theo hai vị kia, bóng dáng cũng nhanh chóng biến mấttại phái sau sườn đồi nhỏ.Lộc U Minh và Triển Vân Khí hơi nhìn theo, cũng không có suy nghĩ nhiều, dùsao cũng có đệ tử đi cùng, hai người xoay người lại tiếp tục đưa khách nhân dulãm.Không biết rằng Nam Trúc vừa mới vòng qua sườn đồi nhỏ thì lập tức dừng lại,đợi cho Mục Ngạo Thiết và vị đệ tử kia đã đi xa, gã mới đi đi dừng dừng ra vẻgiống như đang đi tham quan đi theo phái sau hai người kia, tay chắp sau lưngchậm rãi bước đi, thỉnh thoảng có đệ tử Côn Linh sơn làm việc trong thung lũngnhìn thấy thì cũng không coi gã là người xấu.Nhưng bản thân Nam Trúc thì âm thầm nín hơi, căng thẳng không dám thả lỏng,ngoài lỏng trong khẩn trương, nơm nớp lo sợ, gã còn phải tận lực mượn nhờ cácloại Linh thực để che chắn, tận lực tránh cho Nhan Dược ở trên núi đặc biệt chúý tới.

Chương 602: Mưu đồ Trộm cắp (1)