Mặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng…

Chương 75: Sư tôn, con đã hiểu 1

Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… Hiện giờ ở mặt ngoài hắn ta vẫn là một phàm nhân.Đến lúc đó nhất cổ tác khí đột phá đến cảnh giới Nguyên Anh cảnh giới HóaThần, thậm chí là cảnh giới Độ Kiếp!Hắn ta tin tưởng đến lúc đó sư tôn nhất định sẽ cảm thấy vui mừng!Trương Hàn nghĩ đến ngày đó, đôi mắt không có bận tâm xuất hiện chút chờmong.Đúng lúc này.Ngoài điện một giọng nói hư ảo mờ mịt, như xa như gần truyền tới.“Hàn Nhi.”Nghe thấy giọng nói này.Cơ thể Trương Hàn run lên, lấy lại tinh thần, cẩn thận đặt quyển sách trên tayxuống.Sau khi cất kỹ.Lúc này Trương Hàn mới đứng dậy, nhìn bên ngoài điện.Chỉ thấy Sở Duyên bước trên mây mà đến, áo bào bay phấp phới, tóc đen tungbay, gương mặt lạnh lùng, giống như một pho tượng tiên giáng trần vô thượngchậm rãi đi tới.“Đệ tử Trương Hàn bái kiến sư tôn!”Trương Hàn tràn ngập nhiệt huyết, ôm tâm tư mênh mông cúi đầu thật sâu vớiSở Duyên, hoàn thành đại lễ.Nếu như không có sư tôn, đã không có hắn ta ngày hôm nay.Có khả năng bây giờ hắn ta còn đang ở trong gia tộc phàm tục, làm một nhânvật “phế vật”.Sau đó gia tộc còn có thể bàn bạc, có nên loại tên hắn ta ra khỏi gia phả, tránhkhiến gia tộc mất danh dự….Hắn ta có thể có được như ngày hôm nay đều do sư phụ ban tặng!Bàn về cảm kích, không thể nghi ngờ sư tôn đứng hạng nhất!Trương Hàn bày tỏ, đời này kiếp này phải báo đáp sư tôn thật tốt!Sở Duyên đi vào trong điện không biết trong lòng nhị đồ đệ của hắn nhiều diễntrò như vậy, tư thái tùy ý đi vào.“Hàn Nhi không cần đa lễ, vi sư thấy con ngày đêm ở điện Truyền Pháp, đặcbiệt tới nhắc nhở con một tiếng, cho dù đọc sách tốt, nhưng trăm ngàn lần phảilấy cơ thể làm trọng.”“Nếu như vì đọc sách mà xao nhãng cơ thể, chuyện này không đáng.”“Hàn Nhi, con hiểu rõ không?”Sở Duyên để hai tay ở sau lưng, đi tới trước mặt đệ tử này nói lời thấm thía.Những lời này vừa nói ra.Trương Hàn càng cảm động.Nhìn xem, nhìn xem.Cái gì gọi là sư tôn?Đây gọi là sư tôn!Đặc biệt tới tìm hắn ta, chỉ vì bảo hắn ta chú ý tới cơ thể.Được sư tôn như vậy cuộc đời này sống không uổng!“Sư tôn! Đệ tử đã rõ! Nhưng mà sách trong điện Truyền Pháp đều tối nghĩa khóhiểu, đệ tử muốn lý giải, chỉ có thể phí nhiều tâm tư đọc.”“Sư tôn quan tâm đệ tử, đệ tử hiểu được, đệ tử cảm ơn sư tôn đã quan tâm!”Trương Hàn kìm nén nỗi lòng mênh mông, cúi người hành lễ, nho nhã nói.Sở Duyên đứng ở chỗ kia nghe thấy thế, sửng sốt một lát.Sách trong điện Truyền Pháp đều tối nghĩa khó hiểu sao?Ha ha.Một lượng một cân, ngươi nói xem có tối nghĩa khó hiểu không?Nhưng mà cũng đúng.Sách viết linh tinh, tất cả đều là giả, có thể hiểu được mới lạ.Nói tối nghĩa khó hiểu, thật ra cũng bình thường.Nhưng mà Sở Duyên quan tâm, không phải có thể xem hiểu hay không, mà hắnsợ đồ đệ thành thật này đọc nhiều sách giả, đọc tới mức ngốc luôn.Sở Duyên trái lo phải nghĩ, lấy một quyển sách trong ngực ra đưa cho TrươngHàn.“Quyển sách này con cầm lấy, trong ngày thường rảnh rỗi thì nghiên cứu nhiềuquyển sách này.”Quyển sách mà Sở Duyên đưa cho Trương Hàn, đối với Sở Duyên mà nói đúnglà bảo bối.Đúng là bản “giảng giải pháp quyết tu luyện cơ sở giai đoạn đầu cảnh giớiLuyện Khí”.Không có biện pháp.Sở Duyên thực sự lo lắng đồ đệ thành thật này đọc nhiều “sách giả”, đọc tớimức ngốc luôn.Chỉ có thể đưa quyển sách mình trân quý nhất cho đồ đệ thành thật này.Dù sao đồ đệ thành thật này không có linh căn, không thể tu luyện.Để đồ đệ thành thật này nghiên cứu nhiều quyển sách này cũng không cóchuyện gì.Trương Hàn thành thật nhận lấy quyển sách, cầm lên nhìn thoáng qua.Nhất thời, hắn ta u mê.Cái, cái gì thế này.Giảng giải pháp quyết tu luyện cơ sở giai đoạn đầu cảnh giới Luyện Khí?Nhiều sách trâu bò đặt ở đây như vậy không xem, sư tôn lại bảo hắn ta xemsách này?Trương Hàn còn định hỏi gì đó.Sở Duyên lại trực tiếp xua tay, ý bảo Trương Hàn đừng nhiều lời.“Quyển sách này, bảo con đọc nhiều, con đọc nhiều là được.”“Ngoài ra Thần Binh Các của tông ta đã mở, nếu con rảnh rỗi, có thể tới ThầnBinh Các đánh giá, trong Thần Binh Các này đều là một số thần binh có mộtkhông hai do Vô Đạo Tông truyền thừa tới nay.”“Nếu như con có duyên được một kiện thần binh trong đó tán thành, như vậy rấtcó lợi đối với con đường tu tiên của con.”Sở Duyên chậm rãi mở miệng nói.Sau khi nói xong, hắn xoay người đi ra ngoài điện Truyền Pháp.Tới cũng vội mà đi cũng nhanh.Chẳng qua khi vào thì sung sướng, khi rời đi tâm trạng không được tốt lắm.Đến đây một chuyến, mất đi một bản bí tịch hắn bỏ tiền mua.Mắc bệnh thiếu máu mất.Sở Duyên buồn bực, dự định đến sau núi nằm một lát, phơi nắng giảm bớt tâmtrạng.

Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… Hiện giờ ở mặt ngoài hắn ta vẫn là một phàm nhân.Đến lúc đó nhất cổ tác khí đột phá đến cảnh giới Nguyên Anh cảnh giới HóaThần, thậm chí là cảnh giới Độ Kiếp!Hắn ta tin tưởng đến lúc đó sư tôn nhất định sẽ cảm thấy vui mừng!Trương Hàn nghĩ đến ngày đó, đôi mắt không có bận tâm xuất hiện chút chờmong.Đúng lúc này.Ngoài điện một giọng nói hư ảo mờ mịt, như xa như gần truyền tới.“Hàn Nhi.”Nghe thấy giọng nói này.Cơ thể Trương Hàn run lên, lấy lại tinh thần, cẩn thận đặt quyển sách trên tayxuống.Sau khi cất kỹ.Lúc này Trương Hàn mới đứng dậy, nhìn bên ngoài điện.Chỉ thấy Sở Duyên bước trên mây mà đến, áo bào bay phấp phới, tóc đen tungbay, gương mặt lạnh lùng, giống như một pho tượng tiên giáng trần vô thượngchậm rãi đi tới.“Đệ tử Trương Hàn bái kiến sư tôn!”Trương Hàn tràn ngập nhiệt huyết, ôm tâm tư mênh mông cúi đầu thật sâu vớiSở Duyên, hoàn thành đại lễ.Nếu như không có sư tôn, đã không có hắn ta ngày hôm nay.Có khả năng bây giờ hắn ta còn đang ở trong gia tộc phàm tục, làm một nhânvật “phế vật”.Sau đó gia tộc còn có thể bàn bạc, có nên loại tên hắn ta ra khỏi gia phả, tránhkhiến gia tộc mất danh dự….Hắn ta có thể có được như ngày hôm nay đều do sư phụ ban tặng!Bàn về cảm kích, không thể nghi ngờ sư tôn đứng hạng nhất!Trương Hàn bày tỏ, đời này kiếp này phải báo đáp sư tôn thật tốt!Sở Duyên đi vào trong điện không biết trong lòng nhị đồ đệ của hắn nhiều diễntrò như vậy, tư thái tùy ý đi vào.“Hàn Nhi không cần đa lễ, vi sư thấy con ngày đêm ở điện Truyền Pháp, đặcbiệt tới nhắc nhở con một tiếng, cho dù đọc sách tốt, nhưng trăm ngàn lần phảilấy cơ thể làm trọng.”“Nếu như vì đọc sách mà xao nhãng cơ thể, chuyện này không đáng.”“Hàn Nhi, con hiểu rõ không?”Sở Duyên để hai tay ở sau lưng, đi tới trước mặt đệ tử này nói lời thấm thía.Những lời này vừa nói ra.Trương Hàn càng cảm động.Nhìn xem, nhìn xem.Cái gì gọi là sư tôn?Đây gọi là sư tôn!Đặc biệt tới tìm hắn ta, chỉ vì bảo hắn ta chú ý tới cơ thể.Được sư tôn như vậy cuộc đời này sống không uổng!“Sư tôn! Đệ tử đã rõ! Nhưng mà sách trong điện Truyền Pháp đều tối nghĩa khóhiểu, đệ tử muốn lý giải, chỉ có thể phí nhiều tâm tư đọc.”“Sư tôn quan tâm đệ tử, đệ tử hiểu được, đệ tử cảm ơn sư tôn đã quan tâm!”Trương Hàn kìm nén nỗi lòng mênh mông, cúi người hành lễ, nho nhã nói.Sở Duyên đứng ở chỗ kia nghe thấy thế, sửng sốt một lát.Sách trong điện Truyền Pháp đều tối nghĩa khó hiểu sao?Ha ha.Một lượng một cân, ngươi nói xem có tối nghĩa khó hiểu không?Nhưng mà cũng đúng.Sách viết linh tinh, tất cả đều là giả, có thể hiểu được mới lạ.Nói tối nghĩa khó hiểu, thật ra cũng bình thường.Nhưng mà Sở Duyên quan tâm, không phải có thể xem hiểu hay không, mà hắnsợ đồ đệ thành thật này đọc nhiều sách giả, đọc tới mức ngốc luôn.Sở Duyên trái lo phải nghĩ, lấy một quyển sách trong ngực ra đưa cho TrươngHàn.“Quyển sách này con cầm lấy, trong ngày thường rảnh rỗi thì nghiên cứu nhiềuquyển sách này.”Quyển sách mà Sở Duyên đưa cho Trương Hàn, đối với Sở Duyên mà nói đúnglà bảo bối.Đúng là bản “giảng giải pháp quyết tu luyện cơ sở giai đoạn đầu cảnh giớiLuyện Khí”.Không có biện pháp.Sở Duyên thực sự lo lắng đồ đệ thành thật này đọc nhiều “sách giả”, đọc tớimức ngốc luôn.Chỉ có thể đưa quyển sách mình trân quý nhất cho đồ đệ thành thật này.Dù sao đồ đệ thành thật này không có linh căn, không thể tu luyện.Để đồ đệ thành thật này nghiên cứu nhiều quyển sách này cũng không cóchuyện gì.Trương Hàn thành thật nhận lấy quyển sách, cầm lên nhìn thoáng qua.Nhất thời, hắn ta u mê.Cái, cái gì thế này.Giảng giải pháp quyết tu luyện cơ sở giai đoạn đầu cảnh giới Luyện Khí?Nhiều sách trâu bò đặt ở đây như vậy không xem, sư tôn lại bảo hắn ta xemsách này?Trương Hàn còn định hỏi gì đó.Sở Duyên lại trực tiếp xua tay, ý bảo Trương Hàn đừng nhiều lời.“Quyển sách này, bảo con đọc nhiều, con đọc nhiều là được.”“Ngoài ra Thần Binh Các của tông ta đã mở, nếu con rảnh rỗi, có thể tới ThầnBinh Các đánh giá, trong Thần Binh Các này đều là một số thần binh có mộtkhông hai do Vô Đạo Tông truyền thừa tới nay.”“Nếu như con có duyên được một kiện thần binh trong đó tán thành, như vậy rấtcó lợi đối với con đường tu tiên của con.”Sở Duyên chậm rãi mở miệng nói.Sau khi nói xong, hắn xoay người đi ra ngoài điện Truyền Pháp.Tới cũng vội mà đi cũng nhanh.Chẳng qua khi vào thì sung sướng, khi rời đi tâm trạng không được tốt lắm.Đến đây một chuyến, mất đi một bản bí tịch hắn bỏ tiền mua.Mắc bệnh thiếu máu mất.Sở Duyên buồn bực, dự định đến sau núi nằm một lát, phơi nắng giảm bớt tâmtrạng.

Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… Hiện giờ ở mặt ngoài hắn ta vẫn là một phàm nhân.Đến lúc đó nhất cổ tác khí đột phá đến cảnh giới Nguyên Anh cảnh giới HóaThần, thậm chí là cảnh giới Độ Kiếp!Hắn ta tin tưởng đến lúc đó sư tôn nhất định sẽ cảm thấy vui mừng!Trương Hàn nghĩ đến ngày đó, đôi mắt không có bận tâm xuất hiện chút chờmong.Đúng lúc này.Ngoài điện một giọng nói hư ảo mờ mịt, như xa như gần truyền tới.“Hàn Nhi.”Nghe thấy giọng nói này.Cơ thể Trương Hàn run lên, lấy lại tinh thần, cẩn thận đặt quyển sách trên tayxuống.Sau khi cất kỹ.Lúc này Trương Hàn mới đứng dậy, nhìn bên ngoài điện.Chỉ thấy Sở Duyên bước trên mây mà đến, áo bào bay phấp phới, tóc đen tungbay, gương mặt lạnh lùng, giống như một pho tượng tiên giáng trần vô thượngchậm rãi đi tới.“Đệ tử Trương Hàn bái kiến sư tôn!”Trương Hàn tràn ngập nhiệt huyết, ôm tâm tư mênh mông cúi đầu thật sâu vớiSở Duyên, hoàn thành đại lễ.Nếu như không có sư tôn, đã không có hắn ta ngày hôm nay.Có khả năng bây giờ hắn ta còn đang ở trong gia tộc phàm tục, làm một nhânvật “phế vật”.Sau đó gia tộc còn có thể bàn bạc, có nên loại tên hắn ta ra khỏi gia phả, tránhkhiến gia tộc mất danh dự….Hắn ta có thể có được như ngày hôm nay đều do sư phụ ban tặng!Bàn về cảm kích, không thể nghi ngờ sư tôn đứng hạng nhất!Trương Hàn bày tỏ, đời này kiếp này phải báo đáp sư tôn thật tốt!Sở Duyên đi vào trong điện không biết trong lòng nhị đồ đệ của hắn nhiều diễntrò như vậy, tư thái tùy ý đi vào.“Hàn Nhi không cần đa lễ, vi sư thấy con ngày đêm ở điện Truyền Pháp, đặcbiệt tới nhắc nhở con một tiếng, cho dù đọc sách tốt, nhưng trăm ngàn lần phảilấy cơ thể làm trọng.”“Nếu như vì đọc sách mà xao nhãng cơ thể, chuyện này không đáng.”“Hàn Nhi, con hiểu rõ không?”Sở Duyên để hai tay ở sau lưng, đi tới trước mặt đệ tử này nói lời thấm thía.Những lời này vừa nói ra.Trương Hàn càng cảm động.Nhìn xem, nhìn xem.Cái gì gọi là sư tôn?Đây gọi là sư tôn!Đặc biệt tới tìm hắn ta, chỉ vì bảo hắn ta chú ý tới cơ thể.Được sư tôn như vậy cuộc đời này sống không uổng!“Sư tôn! Đệ tử đã rõ! Nhưng mà sách trong điện Truyền Pháp đều tối nghĩa khóhiểu, đệ tử muốn lý giải, chỉ có thể phí nhiều tâm tư đọc.”“Sư tôn quan tâm đệ tử, đệ tử hiểu được, đệ tử cảm ơn sư tôn đã quan tâm!”Trương Hàn kìm nén nỗi lòng mênh mông, cúi người hành lễ, nho nhã nói.Sở Duyên đứng ở chỗ kia nghe thấy thế, sửng sốt một lát.Sách trong điện Truyền Pháp đều tối nghĩa khó hiểu sao?Ha ha.Một lượng một cân, ngươi nói xem có tối nghĩa khó hiểu không?Nhưng mà cũng đúng.Sách viết linh tinh, tất cả đều là giả, có thể hiểu được mới lạ.Nói tối nghĩa khó hiểu, thật ra cũng bình thường.Nhưng mà Sở Duyên quan tâm, không phải có thể xem hiểu hay không, mà hắnsợ đồ đệ thành thật này đọc nhiều sách giả, đọc tới mức ngốc luôn.Sở Duyên trái lo phải nghĩ, lấy một quyển sách trong ngực ra đưa cho TrươngHàn.“Quyển sách này con cầm lấy, trong ngày thường rảnh rỗi thì nghiên cứu nhiềuquyển sách này.”Quyển sách mà Sở Duyên đưa cho Trương Hàn, đối với Sở Duyên mà nói đúnglà bảo bối.Đúng là bản “giảng giải pháp quyết tu luyện cơ sở giai đoạn đầu cảnh giớiLuyện Khí”.Không có biện pháp.Sở Duyên thực sự lo lắng đồ đệ thành thật này đọc nhiều “sách giả”, đọc tớimức ngốc luôn.Chỉ có thể đưa quyển sách mình trân quý nhất cho đồ đệ thành thật này.Dù sao đồ đệ thành thật này không có linh căn, không thể tu luyện.Để đồ đệ thành thật này nghiên cứu nhiều quyển sách này cũng không cóchuyện gì.Trương Hàn thành thật nhận lấy quyển sách, cầm lên nhìn thoáng qua.Nhất thời, hắn ta u mê.Cái, cái gì thế này.Giảng giải pháp quyết tu luyện cơ sở giai đoạn đầu cảnh giới Luyện Khí?Nhiều sách trâu bò đặt ở đây như vậy không xem, sư tôn lại bảo hắn ta xemsách này?Trương Hàn còn định hỏi gì đó.Sở Duyên lại trực tiếp xua tay, ý bảo Trương Hàn đừng nhiều lời.“Quyển sách này, bảo con đọc nhiều, con đọc nhiều là được.”“Ngoài ra Thần Binh Các của tông ta đã mở, nếu con rảnh rỗi, có thể tới ThầnBinh Các đánh giá, trong Thần Binh Các này đều là một số thần binh có mộtkhông hai do Vô Đạo Tông truyền thừa tới nay.”“Nếu như con có duyên được một kiện thần binh trong đó tán thành, như vậy rấtcó lợi đối với con đường tu tiên của con.”Sở Duyên chậm rãi mở miệng nói.Sau khi nói xong, hắn xoay người đi ra ngoài điện Truyền Pháp.Tới cũng vội mà đi cũng nhanh.Chẳng qua khi vào thì sung sướng, khi rời đi tâm trạng không được tốt lắm.Đến đây một chuyến, mất đi một bản bí tịch hắn bỏ tiền mua.Mắc bệnh thiếu máu mất.Sở Duyên buồn bực, dự định đến sau núi nằm một lát, phơi nắng giảm bớt tâmtrạng.

Chương 75: Sư tôn, con đã hiểu 1