Mặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng…
Chương 76: Sư tôn, con đã hiểu 2
Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… Còn Trương Hàn thì đang đứng tại chỗ, tay cầm “giảng giải pháp quyết tu luyệncơ sở giai đoạn đầu cảnh giới Luyện Khí” ngẩn người.Sư tôn…Sư tôn đây là có ý gì.Trong điện Truyền Pháp có một đống bí tịch pháp điển đứng đầu, thậm chí còncó những cuốn sách cấp bậc bí mật bất truyền.Sư tôn không bảo hắn ta đọc nhiều những cuốn sách này, trái lại bảo hắn ta đọcnhiều “giảng giải pháp quyết tu luyện cơ sở giai đoạn đầu cảnh giới LuyệnKhí”, đó là có ý gì.Ôm tâm tính mê mang.Trương Hàn mở quyển sách ra, đọc một lần.Đối với hắn ta mà nói, loại sách cấp bậc này không có bất cứ áp lực gì, chỉ cầnmột nén nhang là hắn ta đọc xong hết.Nhưng mà Trương Hàn vẫn không hiểu.Rốt cuộc sư tôn có ý gì?Quyển sách này không có bất cứ chỗ nào kỳ lạ.Ồ… Chỗ kỳ lạ duy nhất chính là loại sách như pháp quyết tu luyện cơ sở giaiđoạn đầu cảnh giới Luyện Khí, vậy mà còn có bản giảng giải.Đọc loại sách này, không phải có mắt là được sao?Dùng bản giảng giải à?Có thể dùng bản giảng giải, là phế vật cỡ nào.Trương Hàn mê mang một lát, ánh mắt nhìn mấy chữ trên bìa sách.Giảng giải pháp quyết tu luyện cơ sở giai đoạn đầu cảnh giới Luyện Khí…Cơ sở…Cơ sở…Bùm!Đột nhiên trong đầu Trương Hàn lóe lên ánh sáng, vỗ đất đứng dậy.“Sư tôn! Con đã hiểu!”…Vô Đạo Tông, trong điện Truyền Pháp.Đôi mắt Trương Hàn lóe lên ánh sáng, trong đầu vô cùng tỉnh táo.Hắn ta đã hiểu!Hắn ta đã hiểu ý của sư tôn!Giảng giải pháp quyết tu luyện cơ sở giai đoạn đầu cảnh giới Luyện Khí…Tu luyện cơ sở…Sư tôn muốn bảo hắn ta chú trọng tu luyện cơ sở!Mấy ngày nay hắn ta vẫn luôn nghiên cứu các loại trận pháp cao cấp phức tạp,dùng thứ này để đạt được nhiều năng lượng.Trong những trận pháp hắn ta nghiên cứu, có không ít trận pháp thời ThượngCổ.Nhưng đối với trận pháp cơ sở thời Thượng Cổ, hắn ta không học một chút nào.Vẫn luôn nghiên cứu học tập trận pháp cao cấp.Sư tôn đây là lo lắng cơ sở của hắn ta không vững chắc, tương lai sẽ đi khôngđược lâu!Cho nên lúc này mới đưa cho hắn ta quyển sách như vậy, nhắc nhở hắn ta phảichú ý tu luyện cơ sở.Nếu không không có khả năng là sư tôn muốn hắn ta đọc nhiều, học giảng giảipháp quyết tu luyện cơ sở giai đoạn đầu cảnh giới Luyện Khí đúng không?Chẳng lẽ thực sự có người cảm thấy như vậy đấy chứ?Không thể nào, không thể nào.Sao có thể có chuyện này được.Rõ ràng chuyện này hoàn toàn không có khả năng.Trương Hàn hít sâu một hơi, để quyển “giảng giải pháp quyết tu luyện cơ sởgiai đoạn đầu cảnh giới Luyện Khí” này xuống.Hắn ta xoay người tìm kiếm trong bộ sách.Rất nhanh, hắn ta tìm được quyển sách tu luyện cơ sở trận pháp thời ThượngCổ.Trương Hàn không nghĩ nhiều như vậy, chui đầu vào trong đống sách.Còn Thần Binh Các gì đó mà sư tôn nói sao?Trương Hàn ngay từ đầu đã không muốn đi.Thần Binh Các đó có thể so được với sách sao?Trương Hàn không muốn dành tâm tư vào pháp bảo thần binh!Ừm, hắn ta tuyệt đối không nhìn ra được thần binh gì đó.Hắn ta chỉ thích đọc sách ở điện Truyền Pháp.Hắn ta tuyệt đối không đến Thần Binh Các gì đó!Nếu hắn ta đi thì sao?Không có khả năng!Nếu hắn ta đi, vậy hắn ta sẽ ăn sạch sàn nhà trong điện Truyền Pháp luôn!Trương Hàn im lặng cắm lên lá cờ, cầm lấy cuốn sách, lại say đắm bên trong.…Cùng lúc đó, trong khách điếm ở thành trì nào đó thuộc Đông Châu.Diệp Lạc và tông chủ Càn Nguyên đang nghỉ tạm ở đó.Diệp Lạc vẫn ăn mặc như kiểu cũ, áo bào màu xanh hình con hạc, ôm trườngkiếm, mấy sợi tóc ở giữa trán che đi đôi mắt hắn ta, khiến người ta không thấyrõ đôi mắt hắn ta, khí chất tràn ngập thần bí và lạnh nhạt.Giống như một pho tượng kiếm tiên trên trời, đứng ngạo nghễ trong thế gian.So với Diệp Lạc, tông chủ Càn Nguyên ở bên cạnh thảm hơn.Áo bào ở trên người rách nát, không ít lông chim còn cắm trên áo bào.Trên mặt bẩn thỉu dơ dáy.Giống như vừa trải qua một trận đại chiến.Diệp Lạc nhìn tông chủ Càn Nguyên ngồi bên cạnh, không dấu vết rời xa mộtđoạn, trong mắt tràn ngập ghét bỏ.“Ta nói này tông chủ Càn Nguyên, rốt cuộc ngươi và tọa kỵ của ngươi đã trảiqua chuyện gì?”“Sao tọa kỵ của ngươi biết ngươi mất sạch tu vi, thì điên cuồng phản kháng nhưthế?”Diệp Lạc thoáng bất đắc dĩ mở miệng hỏi.Hắn ta và tông chủ Càn Nguyên vốn đang cưỡi một tiên hạc rất to.Dự định đến biên cảnh Đông Châu xem trước.Kết quả trên đường đi, hai người nói chuyện với nhau về chuyện tông chủ CànNguyên mất sạch tu vi, bị con tiên hạc kia nghe thấy.Tọa kỵ tiên hạc kia lập tức trở mặt, giống như có thù lớn với tông chủ CànNguyên, điên cuồng tấn công tông chủ Càn Nguyên, còn cưỡi tông chủ CànNguyên nữa
Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… Còn Trương Hàn thì đang đứng tại chỗ, tay cầm “giảng giải pháp quyết tu luyệncơ sở giai đoạn đầu cảnh giới Luyện Khí” ngẩn người.Sư tôn…Sư tôn đây là có ý gì.Trong điện Truyền Pháp có một đống bí tịch pháp điển đứng đầu, thậm chí còncó những cuốn sách cấp bậc bí mật bất truyền.Sư tôn không bảo hắn ta đọc nhiều những cuốn sách này, trái lại bảo hắn ta đọcnhiều “giảng giải pháp quyết tu luyện cơ sở giai đoạn đầu cảnh giới LuyệnKhí”, đó là có ý gì.Ôm tâm tính mê mang.Trương Hàn mở quyển sách ra, đọc một lần.Đối với hắn ta mà nói, loại sách cấp bậc này không có bất cứ áp lực gì, chỉ cầnmột nén nhang là hắn ta đọc xong hết.Nhưng mà Trương Hàn vẫn không hiểu.Rốt cuộc sư tôn có ý gì?Quyển sách này không có bất cứ chỗ nào kỳ lạ.Ồ… Chỗ kỳ lạ duy nhất chính là loại sách như pháp quyết tu luyện cơ sở giaiđoạn đầu cảnh giới Luyện Khí, vậy mà còn có bản giảng giải.Đọc loại sách này, không phải có mắt là được sao?Dùng bản giảng giải à?Có thể dùng bản giảng giải, là phế vật cỡ nào.Trương Hàn mê mang một lát, ánh mắt nhìn mấy chữ trên bìa sách.Giảng giải pháp quyết tu luyện cơ sở giai đoạn đầu cảnh giới Luyện Khí…Cơ sở…Cơ sở…Bùm!Đột nhiên trong đầu Trương Hàn lóe lên ánh sáng, vỗ đất đứng dậy.“Sư tôn! Con đã hiểu!”…Vô Đạo Tông, trong điện Truyền Pháp.Đôi mắt Trương Hàn lóe lên ánh sáng, trong đầu vô cùng tỉnh táo.Hắn ta đã hiểu!Hắn ta đã hiểu ý của sư tôn!Giảng giải pháp quyết tu luyện cơ sở giai đoạn đầu cảnh giới Luyện Khí…Tu luyện cơ sở…Sư tôn muốn bảo hắn ta chú trọng tu luyện cơ sở!Mấy ngày nay hắn ta vẫn luôn nghiên cứu các loại trận pháp cao cấp phức tạp,dùng thứ này để đạt được nhiều năng lượng.Trong những trận pháp hắn ta nghiên cứu, có không ít trận pháp thời ThượngCổ.Nhưng đối với trận pháp cơ sở thời Thượng Cổ, hắn ta không học một chút nào.Vẫn luôn nghiên cứu học tập trận pháp cao cấp.Sư tôn đây là lo lắng cơ sở của hắn ta không vững chắc, tương lai sẽ đi khôngđược lâu!Cho nên lúc này mới đưa cho hắn ta quyển sách như vậy, nhắc nhở hắn ta phảichú ý tu luyện cơ sở.Nếu không không có khả năng là sư tôn muốn hắn ta đọc nhiều, học giảng giảipháp quyết tu luyện cơ sở giai đoạn đầu cảnh giới Luyện Khí đúng không?Chẳng lẽ thực sự có người cảm thấy như vậy đấy chứ?Không thể nào, không thể nào.Sao có thể có chuyện này được.Rõ ràng chuyện này hoàn toàn không có khả năng.Trương Hàn hít sâu một hơi, để quyển “giảng giải pháp quyết tu luyện cơ sởgiai đoạn đầu cảnh giới Luyện Khí” này xuống.Hắn ta xoay người tìm kiếm trong bộ sách.Rất nhanh, hắn ta tìm được quyển sách tu luyện cơ sở trận pháp thời ThượngCổ.Trương Hàn không nghĩ nhiều như vậy, chui đầu vào trong đống sách.Còn Thần Binh Các gì đó mà sư tôn nói sao?Trương Hàn ngay từ đầu đã không muốn đi.Thần Binh Các đó có thể so được với sách sao?Trương Hàn không muốn dành tâm tư vào pháp bảo thần binh!Ừm, hắn ta tuyệt đối không nhìn ra được thần binh gì đó.Hắn ta chỉ thích đọc sách ở điện Truyền Pháp.Hắn ta tuyệt đối không đến Thần Binh Các gì đó!Nếu hắn ta đi thì sao?Không có khả năng!Nếu hắn ta đi, vậy hắn ta sẽ ăn sạch sàn nhà trong điện Truyền Pháp luôn!Trương Hàn im lặng cắm lên lá cờ, cầm lấy cuốn sách, lại say đắm bên trong.…Cùng lúc đó, trong khách điếm ở thành trì nào đó thuộc Đông Châu.Diệp Lạc và tông chủ Càn Nguyên đang nghỉ tạm ở đó.Diệp Lạc vẫn ăn mặc như kiểu cũ, áo bào màu xanh hình con hạc, ôm trườngkiếm, mấy sợi tóc ở giữa trán che đi đôi mắt hắn ta, khiến người ta không thấyrõ đôi mắt hắn ta, khí chất tràn ngập thần bí và lạnh nhạt.Giống như một pho tượng kiếm tiên trên trời, đứng ngạo nghễ trong thế gian.So với Diệp Lạc, tông chủ Càn Nguyên ở bên cạnh thảm hơn.Áo bào ở trên người rách nát, không ít lông chim còn cắm trên áo bào.Trên mặt bẩn thỉu dơ dáy.Giống như vừa trải qua một trận đại chiến.Diệp Lạc nhìn tông chủ Càn Nguyên ngồi bên cạnh, không dấu vết rời xa mộtđoạn, trong mắt tràn ngập ghét bỏ.“Ta nói này tông chủ Càn Nguyên, rốt cuộc ngươi và tọa kỵ của ngươi đã trảiqua chuyện gì?”“Sao tọa kỵ của ngươi biết ngươi mất sạch tu vi, thì điên cuồng phản kháng nhưthế?”Diệp Lạc thoáng bất đắc dĩ mở miệng hỏi.Hắn ta và tông chủ Càn Nguyên vốn đang cưỡi một tiên hạc rất to.Dự định đến biên cảnh Đông Châu xem trước.Kết quả trên đường đi, hai người nói chuyện với nhau về chuyện tông chủ CànNguyên mất sạch tu vi, bị con tiên hạc kia nghe thấy.Tọa kỵ tiên hạc kia lập tức trở mặt, giống như có thù lớn với tông chủ CànNguyên, điên cuồng tấn công tông chủ Càn Nguyên, còn cưỡi tông chủ CànNguyên nữa
Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… Còn Trương Hàn thì đang đứng tại chỗ, tay cầm “giảng giải pháp quyết tu luyệncơ sở giai đoạn đầu cảnh giới Luyện Khí” ngẩn người.Sư tôn…Sư tôn đây là có ý gì.Trong điện Truyền Pháp có một đống bí tịch pháp điển đứng đầu, thậm chí còncó những cuốn sách cấp bậc bí mật bất truyền.Sư tôn không bảo hắn ta đọc nhiều những cuốn sách này, trái lại bảo hắn ta đọcnhiều “giảng giải pháp quyết tu luyện cơ sở giai đoạn đầu cảnh giới LuyệnKhí”, đó là có ý gì.Ôm tâm tính mê mang.Trương Hàn mở quyển sách ra, đọc một lần.Đối với hắn ta mà nói, loại sách cấp bậc này không có bất cứ áp lực gì, chỉ cầnmột nén nhang là hắn ta đọc xong hết.Nhưng mà Trương Hàn vẫn không hiểu.Rốt cuộc sư tôn có ý gì?Quyển sách này không có bất cứ chỗ nào kỳ lạ.Ồ… Chỗ kỳ lạ duy nhất chính là loại sách như pháp quyết tu luyện cơ sở giaiđoạn đầu cảnh giới Luyện Khí, vậy mà còn có bản giảng giải.Đọc loại sách này, không phải có mắt là được sao?Dùng bản giảng giải à?Có thể dùng bản giảng giải, là phế vật cỡ nào.Trương Hàn mê mang một lát, ánh mắt nhìn mấy chữ trên bìa sách.Giảng giải pháp quyết tu luyện cơ sở giai đoạn đầu cảnh giới Luyện Khí…Cơ sở…Cơ sở…Bùm!Đột nhiên trong đầu Trương Hàn lóe lên ánh sáng, vỗ đất đứng dậy.“Sư tôn! Con đã hiểu!”…Vô Đạo Tông, trong điện Truyền Pháp.Đôi mắt Trương Hàn lóe lên ánh sáng, trong đầu vô cùng tỉnh táo.Hắn ta đã hiểu!Hắn ta đã hiểu ý của sư tôn!Giảng giải pháp quyết tu luyện cơ sở giai đoạn đầu cảnh giới Luyện Khí…Tu luyện cơ sở…Sư tôn muốn bảo hắn ta chú trọng tu luyện cơ sở!Mấy ngày nay hắn ta vẫn luôn nghiên cứu các loại trận pháp cao cấp phức tạp,dùng thứ này để đạt được nhiều năng lượng.Trong những trận pháp hắn ta nghiên cứu, có không ít trận pháp thời ThượngCổ.Nhưng đối với trận pháp cơ sở thời Thượng Cổ, hắn ta không học một chút nào.Vẫn luôn nghiên cứu học tập trận pháp cao cấp.Sư tôn đây là lo lắng cơ sở của hắn ta không vững chắc, tương lai sẽ đi khôngđược lâu!Cho nên lúc này mới đưa cho hắn ta quyển sách như vậy, nhắc nhở hắn ta phảichú ý tu luyện cơ sở.Nếu không không có khả năng là sư tôn muốn hắn ta đọc nhiều, học giảng giảipháp quyết tu luyện cơ sở giai đoạn đầu cảnh giới Luyện Khí đúng không?Chẳng lẽ thực sự có người cảm thấy như vậy đấy chứ?Không thể nào, không thể nào.Sao có thể có chuyện này được.Rõ ràng chuyện này hoàn toàn không có khả năng.Trương Hàn hít sâu một hơi, để quyển “giảng giải pháp quyết tu luyện cơ sởgiai đoạn đầu cảnh giới Luyện Khí” này xuống.Hắn ta xoay người tìm kiếm trong bộ sách.Rất nhanh, hắn ta tìm được quyển sách tu luyện cơ sở trận pháp thời ThượngCổ.Trương Hàn không nghĩ nhiều như vậy, chui đầu vào trong đống sách.Còn Thần Binh Các gì đó mà sư tôn nói sao?Trương Hàn ngay từ đầu đã không muốn đi.Thần Binh Các đó có thể so được với sách sao?Trương Hàn không muốn dành tâm tư vào pháp bảo thần binh!Ừm, hắn ta tuyệt đối không nhìn ra được thần binh gì đó.Hắn ta chỉ thích đọc sách ở điện Truyền Pháp.Hắn ta tuyệt đối không đến Thần Binh Các gì đó!Nếu hắn ta đi thì sao?Không có khả năng!Nếu hắn ta đi, vậy hắn ta sẽ ăn sạch sàn nhà trong điện Truyền Pháp luôn!Trương Hàn im lặng cắm lên lá cờ, cầm lấy cuốn sách, lại say đắm bên trong.…Cùng lúc đó, trong khách điếm ở thành trì nào đó thuộc Đông Châu.Diệp Lạc và tông chủ Càn Nguyên đang nghỉ tạm ở đó.Diệp Lạc vẫn ăn mặc như kiểu cũ, áo bào màu xanh hình con hạc, ôm trườngkiếm, mấy sợi tóc ở giữa trán che đi đôi mắt hắn ta, khiến người ta không thấyrõ đôi mắt hắn ta, khí chất tràn ngập thần bí và lạnh nhạt.Giống như một pho tượng kiếm tiên trên trời, đứng ngạo nghễ trong thế gian.So với Diệp Lạc, tông chủ Càn Nguyên ở bên cạnh thảm hơn.Áo bào ở trên người rách nát, không ít lông chim còn cắm trên áo bào.Trên mặt bẩn thỉu dơ dáy.Giống như vừa trải qua một trận đại chiến.Diệp Lạc nhìn tông chủ Càn Nguyên ngồi bên cạnh, không dấu vết rời xa mộtđoạn, trong mắt tràn ngập ghét bỏ.“Ta nói này tông chủ Càn Nguyên, rốt cuộc ngươi và tọa kỵ của ngươi đã trảiqua chuyện gì?”“Sao tọa kỵ của ngươi biết ngươi mất sạch tu vi, thì điên cuồng phản kháng nhưthế?”Diệp Lạc thoáng bất đắc dĩ mở miệng hỏi.Hắn ta và tông chủ Càn Nguyên vốn đang cưỡi một tiên hạc rất to.Dự định đến biên cảnh Đông Châu xem trước.Kết quả trên đường đi, hai người nói chuyện với nhau về chuyện tông chủ CànNguyên mất sạch tu vi, bị con tiên hạc kia nghe thấy.Tọa kỵ tiên hạc kia lập tức trở mặt, giống như có thù lớn với tông chủ CànNguyên, điên cuồng tấn công tông chủ Càn Nguyên, còn cưỡi tông chủ CànNguyên nữa