Lúc mới có ý thức, Ôn Chỉ Văn cảm thấy chân tay mềm như bông, ngay cả nhấc tay lên cũng không có sức lực, khó chịu giống như cả người bị rót chì vậy. Cô rất ít khi có cảm giác như vậy. Ấn tượng duy nhất chắc là đã từng cảm nhận được ở trong mộng. Có lúc Ôn Chỉ Văn sẽ mơ thấy ác mộng như vậy, mơ thấy chính mình bởi vì các loại nguyên nhân mà không thể không chạy trốn, kết quả hai chân nặng nề không thể đi nhanh được, cả người cứng đờ, làm cho cô có thể ý thức được chính mình đang nằm mơ nhưng có làm thế nào cũng không thể tỉnh lại được. Giống như lúc này. Vậy thì hiện tại....chắc là cô cũng đang ở trong mộng? Ôn Chỉ Văn nhắm nghiền hai mắt, mơ mơ màng màng mà đưa ra một cái kết luận như vậy. Cũng không biết đây lại là giấc mộng gì. Nghĩ đến đây, Ôn Chỉ Văn giãy giụa mở to mắt. Ánh đèn có chút chói mắt, Ôn Chỉ Văn thích ứng vài giây mới miễn cưỡng mở mắt ra, khóe mắt cũng bởi vì ánh đèn kích thích mà phiếm ra vài giọt nước mắt. Cách bóng chồng mông lung, cô rốt cuộc cũng có thể nhìn rõ…
Chương 65: Dịu Dàng
Thập Niên 90: Tổ Đối Chiếu Trong Văn Niên Đại Lựa Chọn Nằm ThắngTác giả: Hòa ĐộTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng SinhLúc mới có ý thức, Ôn Chỉ Văn cảm thấy chân tay mềm như bông, ngay cả nhấc tay lên cũng không có sức lực, khó chịu giống như cả người bị rót chì vậy. Cô rất ít khi có cảm giác như vậy. Ấn tượng duy nhất chắc là đã từng cảm nhận được ở trong mộng. Có lúc Ôn Chỉ Văn sẽ mơ thấy ác mộng như vậy, mơ thấy chính mình bởi vì các loại nguyên nhân mà không thể không chạy trốn, kết quả hai chân nặng nề không thể đi nhanh được, cả người cứng đờ, làm cho cô có thể ý thức được chính mình đang nằm mơ nhưng có làm thế nào cũng không thể tỉnh lại được. Giống như lúc này. Vậy thì hiện tại....chắc là cô cũng đang ở trong mộng? Ôn Chỉ Văn nhắm nghiền hai mắt, mơ mơ màng màng mà đưa ra một cái kết luận như vậy. Cũng không biết đây lại là giấc mộng gì. Nghĩ đến đây, Ôn Chỉ Văn giãy giụa mở to mắt. Ánh đèn có chút chói mắt, Ôn Chỉ Văn thích ứng vài giây mới miễn cưỡng mở mắt ra, khóe mắt cũng bởi vì ánh đèn kích thích mà phiếm ra vài giọt nước mắt. Cách bóng chồng mông lung, cô rốt cuộc cũng có thể nhìn rõ… Bọn họ nghỉ ngơi một đêm, tới ngày hôm sau, Ôn Chỉ Văn và Vu Hoài Ngạn mới đi thăm Viên Lệ Lệ và cháu gái sắp đầy tháng.Cùng là ở cữ nhưng Viên Lệ Lệ nhìn tiều tụy hơn Thang Linh Na nhiều, cả người nhìn có vẻ buồn bực không vui, trên mặt không hay tươi cười.Hai chị em dâu lần đầu gặp mặt, Ôn Chỉ Văn cũng không tiện hỏi quá quá nhiều, chỉ quan tâm thân thể của cô ấy mấy câu thôi.Viên Lệ Lệ cũng chỉ nhàn nhạt mà trả lời vài câu.Ôn Chỉ Văn nhạy bén cảm giác được hình như người chị dâu Viên Lệ Lệ này không quá thích cô.Nhưng mà cô chỉ mỉm cười, cũng không quá để ý.Dù sao hai người họ, một người ở Bắc thị, một người ở Nam Thành, một năm đều không gặp được mấy lần.Chỉ cần giữ mặt mũi bên ngoài là được rồi.Cho nên Ôn Chỉ Văn cũng không lại chạy tới trước mặt Viên Lệ Lệ mà đi xem cháu gái. Làm thím ruột, lần này Ôn Chỉ Van liền không thể không ôm bé con.Nhưng cô thật sự không có kinh nghiệm ôm trẻ con, trong lúc nhất thời cả tay cả chân đều không biết phải đặt như thế nào.Vẫn là Vu Hoài Ngạn nhịn cười đứng bên cạnh chỉ dạy cho cô.Ôn Chỉ Văn ôm nhẹ một cái, liền muốn thả lại trong nôi.Nhưng mà Vu Hoài Ngạn lại đón nhận lấy cháu gái ôm trong lòng dỗ dành.Tư thế ôm trẻ của anh đặc biệt tiêu chuẩn, ánh mắt nhìn cháu gái cũng rất dịu dàng.Ôn Chỉ Văn đứng ở bên cạnh nhìn, lòng đột nhiên liền tram xuống.Mẹ nó, nhìn có vẻ người đàn ông này rất thích trẻ con.Chắc anh sẽ không bắt cô lập tức sinh con cho anh đâu nhỉ?Nếu không xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì thì Ôn Chỉ Văn có tính toán sẽ ở cả đời với Vu Hoài Ngạn, dù sao thì Vu Hoài Ngạn thật sự không có khuyết điểm gì quá lớn cả.Nếu muốn sống cả đời vậy thì đương nhiên là phải sinh con. Nhưng cô không muốn sinh sớm như vậy.Cô vẫn còn chưa chơi dulTrong lòng một khi có suy đoán này, Ôn Chỉ Văn liên nhịn không được liên tiếp nhìn về phía Vu Hoài Ngạn.Vu Hoài Ngạn phát hiện ra tâm mắt của cô: "Làm sao vậy?"Ôn Chỉ Văn lắc đầu, trường hợp hiện tại không thích hợp để nói.Tạ Thục Anh vấn luôn chú ý tới hai vợ chồng Ôn Chỉ Văn và Vu Hoài Ngạn.Đương nhiên Tạ Thục Anh cũng sẽ không bỏ qua sự tương tác của hai vợ chồng khi ôm bé con vừa rồi.Lần này Tạ Thục Anh thật sự cảm thấy kinh ngạc.Đây là lần đầu tiên bà nhìn thấy trên mặt con trai út xuất hiện biểu tình dịu dàng như thế.Ôn Chỉ Văn cảm thấy lúc Vu Hoài Ngạn ôm cháu gái nhìn dịu dàng, nhưng thật ra cô không xem rõ bằng Tạ Thục Anh. Lúc Vu Hoài Ngạn dạy Ôn Chỉ Văn cách ôm bé con thì càng dịu dàng hơn.Hiện tại Tạ Thục Anh đã thật sự tin tưởng quan hệ của hai người không tồi.Con dâu út thật sự không hề lừa bà!Tạ Thục Anh quả thực sắp mừng rỡ đến không khép miệng được.Ai có thể ngờ được đứa con trai út vẫn luôn lạnh nhạt với mọi chuyện lại có thể có ngày này chứt*Buổi tối, Ôn Chỉ Văn và Vu Hoài Ngạn trở lại khách sạn.Sau khi bọn họ đi ra khỏi chỗ của Vu Thành Hoành còn đi dạo ở bên ngoài nữa, lúc trở về vẫn có chút mỏi mệt.Ôn Chỉ Văn đi tắm trước.Lúc cô lau tóc thì Vu Hoài Ngạn đi vào phòng tắm.Khách sạn bọn họ đặt coi như một khách sạn mới mở của Nam Thành, điều kiện khá tốt.Đây đủ tiện nghi, thậm chí trong phòng còn có một chiếc TV.Ôn Chỉ Văn chăm sóc da xong liền ngồi ở trên giường xem TV.Không bao lâu Vu Hoài Ngạn cũng tắm rửa xong đi ra, dựa vào trên giường xem TV chung với cô. Nhưng mà cũng chỉ là trong chốc lát, sau đó anh liền trực tiếp kéo Ôn Chỉ Văn lại, bắt đầu đè nặng hôn lấy cổ của cô.
Bọn họ nghỉ ngơi một đêm, tới ngày hôm sau, Ôn Chỉ Văn và Vu Hoài Ngạn mới đi thăm Viên Lệ Lệ và cháu gái sắp đầy tháng.
Cùng là ở cữ nhưng Viên Lệ Lệ nhìn tiều tụy hơn Thang Linh Na nhiều, cả người nhìn có vẻ buồn bực không vui, trên mặt không hay tươi cười.
Hai chị em dâu lần đầu gặp mặt, Ôn Chỉ Văn cũng không tiện hỏi quá quá nhiều, chỉ quan tâm thân thể của cô ấy mấy câu thôi.
Viên Lệ Lệ cũng chỉ nhàn nhạt mà trả lời vài câu.
Ôn Chỉ Văn nhạy bén cảm giác được hình như người chị dâu Viên Lệ Lệ này không quá thích cô.
Nhưng mà cô chỉ mỉm cười, cũng không quá để ý.
Dù sao hai người họ, một người ở Bắc thị, một người ở Nam Thành, một năm đều không gặp được mấy lần.
Chỉ cần giữ mặt mũi bên ngoài là được rồi.
Cho nên Ôn Chỉ Văn cũng không lại chạy tới trước mặt Viên Lệ Lệ mà đi xem cháu gái. Làm thím ruột, lần này Ôn Chỉ Van liền không thể không ôm bé con.
Nhưng cô thật sự không có kinh nghiệm ôm trẻ con, trong lúc nhất thời cả tay cả chân đều không biết phải đặt như thế nào.
Vẫn là Vu Hoài Ngạn nhịn cười đứng bên cạnh chỉ dạy cho cô.
Ôn Chỉ Văn ôm nhẹ một cái, liền muốn thả lại trong nôi.
Nhưng mà Vu Hoài Ngạn lại đón nhận lấy cháu gái ôm trong lòng dỗ dành.
Tư thế ôm trẻ của anh đặc biệt tiêu chuẩn, ánh mắt nhìn cháu gái cũng rất dịu dàng.
Ôn Chỉ Văn đứng ở bên cạnh nhìn, lòng đột nhiên liền tram xuống.
Mẹ nó, nhìn có vẻ người đàn ông này rất thích trẻ con.
Chắc anh sẽ không bắt cô lập tức sinh con cho anh đâu nhỉ?
Nếu không xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì thì Ôn Chỉ Văn có tính toán sẽ ở cả đời với Vu Hoài Ngạn, dù sao thì Vu Hoài Ngạn thật sự không có khuyết điểm gì quá lớn cả.
Nếu muốn sống cả đời vậy thì đương nhiên là phải sinh con. Nhưng cô không muốn sinh sớm như vậy.
Cô vẫn còn chưa chơi dul
Trong lòng một khi có suy đoán này, Ôn Chỉ Văn liên nhịn không được liên tiếp nhìn về phía Vu Hoài Ngạn.
Vu Hoài Ngạn phát hiện ra tâm mắt của cô: "Làm sao vậy?"
Ôn Chỉ Văn lắc đầu, trường hợp hiện tại không thích hợp để nói.
Tạ Thục Anh vấn luôn chú ý tới hai vợ chồng Ôn Chỉ Văn và Vu Hoài Ngạn.
Đương nhiên Tạ Thục Anh cũng sẽ không bỏ qua sự tương tác của hai vợ chồng khi ôm bé con vừa rồi.
Lần này Tạ Thục Anh thật sự cảm thấy kinh ngạc.
Đây là lần đầu tiên bà nhìn thấy trên mặt con trai út xuất hiện biểu tình dịu dàng như thế.
Ôn Chỉ Văn cảm thấy lúc Vu Hoài Ngạn ôm cháu gái nhìn dịu dàng, nhưng thật ra cô không xem rõ bằng Tạ Thục Anh. Lúc Vu Hoài Ngạn dạy Ôn Chỉ Văn cách ôm bé con thì càng dịu dàng hơn.
Hiện tại Tạ Thục Anh đã thật sự tin tưởng quan hệ của hai người không tồi.
Con dâu út thật sự không hề lừa bà!
Tạ Thục Anh quả thực sắp mừng rỡ đến không khép miệng được.
Ai có thể ngờ được đứa con trai út vẫn luôn lạnh nhạt với mọi chuyện lại có thể có ngày này chứt
*
Buổi tối, Ôn Chỉ Văn và Vu Hoài Ngạn trở lại khách sạn.
Sau khi bọn họ đi ra khỏi chỗ của Vu Thành Hoành còn đi dạo ở bên ngoài nữa, lúc trở về vẫn có chút mỏi mệt.
Ôn Chỉ Văn đi tắm trước.
Lúc cô lau tóc thì Vu Hoài Ngạn đi vào phòng tắm.
Khách sạn bọn họ đặt coi như một khách sạn mới mở của Nam Thành, điều kiện khá tốt.
Đây đủ tiện nghi, thậm chí trong phòng còn có một chiếc TV.
Ôn Chỉ Văn chăm sóc da xong liền ngồi ở trên giường xem TV.
Không bao lâu Vu Hoài Ngạn cũng tắm rửa xong đi ra, dựa vào trên giường xem TV chung với cô. Nhưng mà cũng chỉ là trong chốc lát, sau đó anh liền trực tiếp kéo Ôn Chỉ Văn lại, bắt đầu đè nặng hôn lấy cổ của cô.
Thập Niên 90: Tổ Đối Chiếu Trong Văn Niên Đại Lựa Chọn Nằm ThắngTác giả: Hòa ĐộTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng SinhLúc mới có ý thức, Ôn Chỉ Văn cảm thấy chân tay mềm như bông, ngay cả nhấc tay lên cũng không có sức lực, khó chịu giống như cả người bị rót chì vậy. Cô rất ít khi có cảm giác như vậy. Ấn tượng duy nhất chắc là đã từng cảm nhận được ở trong mộng. Có lúc Ôn Chỉ Văn sẽ mơ thấy ác mộng như vậy, mơ thấy chính mình bởi vì các loại nguyên nhân mà không thể không chạy trốn, kết quả hai chân nặng nề không thể đi nhanh được, cả người cứng đờ, làm cho cô có thể ý thức được chính mình đang nằm mơ nhưng có làm thế nào cũng không thể tỉnh lại được. Giống như lúc này. Vậy thì hiện tại....chắc là cô cũng đang ở trong mộng? Ôn Chỉ Văn nhắm nghiền hai mắt, mơ mơ màng màng mà đưa ra một cái kết luận như vậy. Cũng không biết đây lại là giấc mộng gì. Nghĩ đến đây, Ôn Chỉ Văn giãy giụa mở to mắt. Ánh đèn có chút chói mắt, Ôn Chỉ Văn thích ứng vài giây mới miễn cưỡng mở mắt ra, khóe mắt cũng bởi vì ánh đèn kích thích mà phiếm ra vài giọt nước mắt. Cách bóng chồng mông lung, cô rốt cuộc cũng có thể nhìn rõ… Bọn họ nghỉ ngơi một đêm, tới ngày hôm sau, Ôn Chỉ Văn và Vu Hoài Ngạn mới đi thăm Viên Lệ Lệ và cháu gái sắp đầy tháng.Cùng là ở cữ nhưng Viên Lệ Lệ nhìn tiều tụy hơn Thang Linh Na nhiều, cả người nhìn có vẻ buồn bực không vui, trên mặt không hay tươi cười.Hai chị em dâu lần đầu gặp mặt, Ôn Chỉ Văn cũng không tiện hỏi quá quá nhiều, chỉ quan tâm thân thể của cô ấy mấy câu thôi.Viên Lệ Lệ cũng chỉ nhàn nhạt mà trả lời vài câu.Ôn Chỉ Văn nhạy bén cảm giác được hình như người chị dâu Viên Lệ Lệ này không quá thích cô.Nhưng mà cô chỉ mỉm cười, cũng không quá để ý.Dù sao hai người họ, một người ở Bắc thị, một người ở Nam Thành, một năm đều không gặp được mấy lần.Chỉ cần giữ mặt mũi bên ngoài là được rồi.Cho nên Ôn Chỉ Văn cũng không lại chạy tới trước mặt Viên Lệ Lệ mà đi xem cháu gái. Làm thím ruột, lần này Ôn Chỉ Van liền không thể không ôm bé con.Nhưng cô thật sự không có kinh nghiệm ôm trẻ con, trong lúc nhất thời cả tay cả chân đều không biết phải đặt như thế nào.Vẫn là Vu Hoài Ngạn nhịn cười đứng bên cạnh chỉ dạy cho cô.Ôn Chỉ Văn ôm nhẹ một cái, liền muốn thả lại trong nôi.Nhưng mà Vu Hoài Ngạn lại đón nhận lấy cháu gái ôm trong lòng dỗ dành.Tư thế ôm trẻ của anh đặc biệt tiêu chuẩn, ánh mắt nhìn cháu gái cũng rất dịu dàng.Ôn Chỉ Văn đứng ở bên cạnh nhìn, lòng đột nhiên liền tram xuống.Mẹ nó, nhìn có vẻ người đàn ông này rất thích trẻ con.Chắc anh sẽ không bắt cô lập tức sinh con cho anh đâu nhỉ?Nếu không xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì thì Ôn Chỉ Văn có tính toán sẽ ở cả đời với Vu Hoài Ngạn, dù sao thì Vu Hoài Ngạn thật sự không có khuyết điểm gì quá lớn cả.Nếu muốn sống cả đời vậy thì đương nhiên là phải sinh con. Nhưng cô không muốn sinh sớm như vậy.Cô vẫn còn chưa chơi dulTrong lòng một khi có suy đoán này, Ôn Chỉ Văn liên nhịn không được liên tiếp nhìn về phía Vu Hoài Ngạn.Vu Hoài Ngạn phát hiện ra tâm mắt của cô: "Làm sao vậy?"Ôn Chỉ Văn lắc đầu, trường hợp hiện tại không thích hợp để nói.Tạ Thục Anh vấn luôn chú ý tới hai vợ chồng Ôn Chỉ Văn và Vu Hoài Ngạn.Đương nhiên Tạ Thục Anh cũng sẽ không bỏ qua sự tương tác của hai vợ chồng khi ôm bé con vừa rồi.Lần này Tạ Thục Anh thật sự cảm thấy kinh ngạc.Đây là lần đầu tiên bà nhìn thấy trên mặt con trai út xuất hiện biểu tình dịu dàng như thế.Ôn Chỉ Văn cảm thấy lúc Vu Hoài Ngạn ôm cháu gái nhìn dịu dàng, nhưng thật ra cô không xem rõ bằng Tạ Thục Anh. Lúc Vu Hoài Ngạn dạy Ôn Chỉ Văn cách ôm bé con thì càng dịu dàng hơn.Hiện tại Tạ Thục Anh đã thật sự tin tưởng quan hệ của hai người không tồi.Con dâu út thật sự không hề lừa bà!Tạ Thục Anh quả thực sắp mừng rỡ đến không khép miệng được.Ai có thể ngờ được đứa con trai út vẫn luôn lạnh nhạt với mọi chuyện lại có thể có ngày này chứt*Buổi tối, Ôn Chỉ Văn và Vu Hoài Ngạn trở lại khách sạn.Sau khi bọn họ đi ra khỏi chỗ của Vu Thành Hoành còn đi dạo ở bên ngoài nữa, lúc trở về vẫn có chút mỏi mệt.Ôn Chỉ Văn đi tắm trước.Lúc cô lau tóc thì Vu Hoài Ngạn đi vào phòng tắm.Khách sạn bọn họ đặt coi như một khách sạn mới mở của Nam Thành, điều kiện khá tốt.Đây đủ tiện nghi, thậm chí trong phòng còn có một chiếc TV.Ôn Chỉ Văn chăm sóc da xong liền ngồi ở trên giường xem TV.Không bao lâu Vu Hoài Ngạn cũng tắm rửa xong đi ra, dựa vào trên giường xem TV chung với cô. Nhưng mà cũng chỉ là trong chốc lát, sau đó anh liền trực tiếp kéo Ôn Chỉ Văn lại, bắt đầu đè nặng hôn lấy cổ của cô.