Lúc mới có ý thức, Ôn Chỉ Văn cảm thấy chân tay mềm như bông, ngay cả nhấc tay lên cũng không có sức lực, khó chịu giống như cả người bị rót chì vậy. Cô rất ít khi có cảm giác như vậy. Ấn tượng duy nhất chắc là đã từng cảm nhận được ở trong mộng. Có lúc Ôn Chỉ Văn sẽ mơ thấy ác mộng như vậy, mơ thấy chính mình bởi vì các loại nguyên nhân mà không thể không chạy trốn, kết quả hai chân nặng nề không thể đi nhanh được, cả người cứng đờ, làm cho cô có thể ý thức được chính mình đang nằm mơ nhưng có làm thế nào cũng không thể tỉnh lại được. Giống như lúc này. Vậy thì hiện tại....chắc là cô cũng đang ở trong mộng? Ôn Chỉ Văn nhắm nghiền hai mắt, mơ mơ màng màng mà đưa ra một cái kết luận như vậy. Cũng không biết đây lại là giấc mộng gì. Nghĩ đến đây, Ôn Chỉ Văn giãy giụa mở to mắt. Ánh đèn có chút chói mắt, Ôn Chỉ Văn thích ứng vài giây mới miễn cưỡng mở mắt ra, khóe mắt cũng bởi vì ánh đèn kích thích mà phiếm ra vài giọt nước mắt. Cách bóng chồng mông lung, cô rốt cuộc cũng có thể nhìn rõ…
Chương 66: Trầm Cảm Sau Sinh
Thập Niên 90: Tổ Đối Chiếu Trong Văn Niên Đại Lựa Chọn Nằm ThắngTác giả: Hòa ĐộTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng SinhLúc mới có ý thức, Ôn Chỉ Văn cảm thấy chân tay mềm như bông, ngay cả nhấc tay lên cũng không có sức lực, khó chịu giống như cả người bị rót chì vậy. Cô rất ít khi có cảm giác như vậy. Ấn tượng duy nhất chắc là đã từng cảm nhận được ở trong mộng. Có lúc Ôn Chỉ Văn sẽ mơ thấy ác mộng như vậy, mơ thấy chính mình bởi vì các loại nguyên nhân mà không thể không chạy trốn, kết quả hai chân nặng nề không thể đi nhanh được, cả người cứng đờ, làm cho cô có thể ý thức được chính mình đang nằm mơ nhưng có làm thế nào cũng không thể tỉnh lại được. Giống như lúc này. Vậy thì hiện tại....chắc là cô cũng đang ở trong mộng? Ôn Chỉ Văn nhắm nghiền hai mắt, mơ mơ màng màng mà đưa ra một cái kết luận như vậy. Cũng không biết đây lại là giấc mộng gì. Nghĩ đến đây, Ôn Chỉ Văn giãy giụa mở to mắt. Ánh đèn có chút chói mắt, Ôn Chỉ Văn thích ứng vài giây mới miễn cưỡng mở mắt ra, khóe mắt cũng bởi vì ánh đèn kích thích mà phiếm ra vài giọt nước mắt. Cách bóng chồng mông lung, cô rốt cuộc cũng có thể nhìn rõ… Ôn Chỉ Văn cũng không xa lạ với cái bắt đầu này.Nhưng rất nhanh cô đã nghĩ tới chuyện khác.Khách sạn này sẽ không cung cấp áo mưa.Không có biện pháp tránh thai, nhỡ may trúng thưởng thì phải làm sao bây giờ?Hay là người đàn ông này thật sự muốn có con vào lúc này?!Ôn Chỉ Văn lập tức tỉnh táo lại, duỗi tay đẩy anh ra.Vu Hoài Ngạn bị đẩy ra thì sắc mặt hơi có chút không vui, nhưng vẫn rất có phong độ hỏi một câu: "Em không muốn?”Hiện tại không phải là vấn đề có muốn hay không!Ôn Chỉ Văn kéo lại cổ áo ngủ, nghiêm túc nói: "Em còn không muốn sinh con sớm như vậy.Vu Hoài Ngạn nhìn thấy cô bày ra bộ dáng như vậy, thật sự đã cho rằng có chuyện gì.Không nghĩ tới lại là chuyện này. Vừa lúc, anh cũng có suy nghĩ như vậy."Ừ, chuyện con cái không vội". Anh đồng ý ngay.Ôn Chỉ Văn không nghĩ tới anh lại đồng ý nhanh như thế.Rõ ràng ban ngày nhìn thấy anh rất là yêu thích cháu gái mà, cô còn nghĩ là anh muốn sinh con chứtÔn Chỉ Văn đang nghĩ ngợi thì lại bị anh kéo tới hôn.Nhìn tư thế này rõ ràng là muốn tiếp tục làm chuyện bị bỏ dở vừa rồi!Ôn Chỉ Văn phẫn nộ.Thì ra là vừa rồi tên cẩu nam nhân này đang trêu đùa cô?Ôn Chỉ Văn tức giận đẩy anh ra.Vu Hoài Ngạn ấn lại tay cô: "Lại làm sao vậy?""Không phải vừa rồi anh đã đồng ý với em là tạm thời không sinh con hay sao? Hiện tại lại... nhỡ may mang thai thì phải làm sao bây giờ?"Nếu như cẩu nam nhân này dám nói cái gì mà cẩn thận một chút sẽ không mang thai thì cô tuyệt đối sẽ đập vỡ đầu chó của anh!Ôn Chỉ Văn căm giận mà ngHĩ. Không ngờ Vu Hoài Ngạn lại khế cười một tiếng, cái tay lướt qua người cô kéo ngăn kéo ở mép giường ra: "Yên tâm, anh có mang theo".Ôn Chỉ Văn khiếp sợ mà xoay đầu lại xem.Anh chuẩn bị lúc nào? Sao cô lại không biết!Qua năm mới được mấy ngày, Vu Hoài Ngạn lại phải xử lý rất nhiều công việc.Hai vợ chồng chuẩn bị trở về Bắc thị.Thật ra, Ôn Chỉ Văn cảm thấy cô có thể ở đây thêm mấy ngày để đi chơi quanh thành thị và bồi Tạ Thục Anh thêm một thời gian nữa.Nhưng Vu Hoài Ngạn lại dọa cô, nói một mình cô ở đây không an toàn, nếu anh đi rồi thì cô phải ở khách sạn một mình, Tạ Thục Anh phải chăm sóc cháu gái, cũng không rảnh để bồi cô.Ôn Chỉ Văn nhớ tới mấy sự kiện đua xe, lừa bán cướp bóc khắp nơi.Trời xa đất lạ, mà cô lại là một cô gái trẻ đẹp có tiên, gây sự chú ý quá lớn.Ôn Chỉ Văn vẫn là cảm thấy nên về cùng với Vu Hoài Ngạn thì hơn.Khi chia tay, Ôn Chỉ Văn ôm Tạ Thục Anh, cười nói: "Mẹ, chờ Điềm Điêm lớn hơn một chút, mẹ tới Bắc thị ở cùng con mấy ngày nhé!"Điềm Điềm là nhũ danh của cháu gái nhỏ, đại danh còn chưa có lấy.Con dâu nói như vậy, chứng tỏ cô rất thích người mẹ chồng này.Trong lòng Tạ Thục Anh rất vui vẻ, lập tức đồng ý: "Vậy đến lúc đó con đừng có chê mẹ đấy!""Sao con lại chê được chứ? Mẹ, sao mẹ không lo lắng đến lúc đó con lại giữ mẹ lại không cho mẹ đi!" Cái miệng nhỏ của Ôn Chỉ Văn nhưng rót mật vào tai vậy.Tạ Thục Anh được cô dỗ đến mức cười tươi như hoa.Viên Lệ Lệ thấy một màn như vậy, sắc mặt có chút khó coi.Trong lúc vô tình, Ôn Chỉ Văn nhìn được vẻ mặt của cô ta, nhịn không được nhíu mày.Cô cảm thấy cảm xúc của Viên Lệ Lệ không được bình thường.Cái gì mà trầm cảm sau sản, không phải Viên Lệ Lệ bị chứng này chứ?Nếu thật sự cô ấy bị trầm cảm sau sản, đó chính là một chuyện nghiêm trọng, Ôn Chỉ Văn nhìn không được, lôi kéo Tạ Thục Anh đi sang một bên, nói với ba việc này.Tạ Thục Anh cũng là lần đầu tiên nghe được còn có chứng bệnh trầm cảm sau sinh này, tỏ vẻ bản thân sẽ coi trọng chuyện này.
Ôn Chỉ Văn cũng không xa lạ với cái bắt đầu này.
Nhưng rất nhanh cô đã nghĩ tới chuyện khác.
Khách sạn này sẽ không cung cấp áo mưa.
Không có biện pháp tránh thai, nhỡ may trúng thưởng thì phải làm sao bây giờ?
Hay là người đàn ông này thật sự muốn có con vào lúc này?!
Ôn Chỉ Văn lập tức tỉnh táo lại, duỗi tay đẩy anh ra.
Vu Hoài Ngạn bị đẩy ra thì sắc mặt hơi có chút không vui, nhưng vẫn rất có phong độ hỏi một câu: "Em không muốn?”
Hiện tại không phải là vấn đề có muốn hay không!
Ôn Chỉ Văn kéo lại cổ áo ngủ, nghiêm túc nói: "Em còn không muốn sinh con sớm như vậy.
Vu Hoài Ngạn nhìn thấy cô bày ra bộ dáng như vậy, thật sự đã cho rằng có chuyện gì.
Không nghĩ tới lại là chuyện này. Vừa lúc, anh cũng có suy nghĩ như vậy.
"Ừ, chuyện con cái không vội". Anh đồng ý ngay.
Ôn Chỉ Văn không nghĩ tới anh lại đồng ý nhanh như thế.
Rõ ràng ban ngày nhìn thấy anh rất là yêu thích cháu gái mà, cô còn nghĩ là anh muốn sinh con chứt
Ôn Chỉ Văn đang nghĩ ngợi thì lại bị anh kéo tới hôn.
Nhìn tư thế này rõ ràng là muốn tiếp tục làm chuyện bị bỏ dở vừa rồi!
Ôn Chỉ Văn phẫn nộ.
Thì ra là vừa rồi tên cẩu nam nhân này đang trêu đùa cô?
Ôn Chỉ Văn tức giận đẩy anh ra.
Vu Hoài Ngạn ấn lại tay cô: "Lại làm sao vậy?"
"Không phải vừa rồi anh đã đồng ý với em là tạm thời không sinh con hay sao? Hiện tại lại... nhỡ may mang thai thì phải làm sao bây giờ?"
Nếu như cẩu nam nhân này dám nói cái gì mà cẩn thận một chút sẽ không mang thai thì cô tuyệt đối sẽ đập vỡ đầu chó của anh!
Ôn Chỉ Văn căm giận mà ngHĩ. Không ngờ Vu Hoài Ngạn lại khế cười một tiếng, cái tay lướt qua người cô kéo ngăn kéo ở mép giường ra: "Yên tâm, anh có mang theo".
Ôn Chỉ Văn khiếp sợ mà xoay đầu lại xem.
Anh chuẩn bị lúc nào? Sao cô lại không biết!
Qua năm mới được mấy ngày, Vu Hoài Ngạn lại phải xử lý rất nhiều công việc.
Hai vợ chồng chuẩn bị trở về Bắc thị.
Thật ra, Ôn Chỉ Văn cảm thấy cô có thể ở đây thêm mấy ngày để đi chơi quanh thành thị và bồi Tạ Thục Anh thêm một thời gian nữa.
Nhưng Vu Hoài Ngạn lại dọa cô, nói một mình cô ở đây không an toàn, nếu anh đi rồi thì cô phải ở khách sạn một mình, Tạ Thục Anh phải chăm sóc cháu gái, cũng không rảnh để bồi cô.
Ôn Chỉ Văn nhớ tới mấy sự kiện đua xe, lừa bán cướp bóc khắp nơi.
Trời xa đất lạ, mà cô lại là một cô gái trẻ đẹp có tiên, gây sự chú ý quá lớn.
Ôn Chỉ Văn vẫn là cảm thấy nên về cùng với Vu Hoài Ngạn thì hơn.
Khi chia tay, Ôn Chỉ Văn ôm Tạ Thục Anh, cười nói: "Mẹ, chờ Điềm Điêm lớn hơn một chút, mẹ tới Bắc thị ở cùng con mấy ngày nhé!"
Điềm Điềm là nhũ danh của cháu gái nhỏ, đại danh còn chưa có lấy.
Con dâu nói như vậy, chứng tỏ cô rất thích người mẹ chồng này.
Trong lòng Tạ Thục Anh rất vui vẻ, lập tức đồng ý: "Vậy đến lúc đó con đừng có chê mẹ đấy!"
"Sao con lại chê được chứ? Mẹ, sao mẹ không lo lắng đến lúc đó con lại giữ mẹ lại không cho mẹ đi!" Cái miệng nhỏ của Ôn Chỉ Văn nhưng rót mật vào tai vậy.
Tạ Thục Anh được cô dỗ đến mức cười tươi như hoa.
Viên Lệ Lệ thấy một màn như vậy, sắc mặt có chút khó coi.
Trong lúc vô tình, Ôn Chỉ Văn nhìn được vẻ mặt của cô ta, nhịn không được nhíu mày.
Cô cảm thấy cảm xúc của Viên Lệ Lệ không được bình thường.
Cái gì mà trầm cảm sau sản, không phải Viên Lệ Lệ bị chứng này chứ?
Nếu thật sự cô ấy bị trầm cảm sau sản, đó chính là một chuyện nghiêm trọng, Ôn Chỉ Văn nhìn không được, lôi kéo Tạ Thục Anh đi sang một bên, nói với ba việc này.
Tạ Thục Anh cũng là lần đầu tiên nghe được còn có chứng bệnh trầm cảm sau sinh này, tỏ vẻ bản thân sẽ coi trọng chuyện này.
Thập Niên 90: Tổ Đối Chiếu Trong Văn Niên Đại Lựa Chọn Nằm ThắngTác giả: Hòa ĐộTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng SinhLúc mới có ý thức, Ôn Chỉ Văn cảm thấy chân tay mềm như bông, ngay cả nhấc tay lên cũng không có sức lực, khó chịu giống như cả người bị rót chì vậy. Cô rất ít khi có cảm giác như vậy. Ấn tượng duy nhất chắc là đã từng cảm nhận được ở trong mộng. Có lúc Ôn Chỉ Văn sẽ mơ thấy ác mộng như vậy, mơ thấy chính mình bởi vì các loại nguyên nhân mà không thể không chạy trốn, kết quả hai chân nặng nề không thể đi nhanh được, cả người cứng đờ, làm cho cô có thể ý thức được chính mình đang nằm mơ nhưng có làm thế nào cũng không thể tỉnh lại được. Giống như lúc này. Vậy thì hiện tại....chắc là cô cũng đang ở trong mộng? Ôn Chỉ Văn nhắm nghiền hai mắt, mơ mơ màng màng mà đưa ra một cái kết luận như vậy. Cũng không biết đây lại là giấc mộng gì. Nghĩ đến đây, Ôn Chỉ Văn giãy giụa mở to mắt. Ánh đèn có chút chói mắt, Ôn Chỉ Văn thích ứng vài giây mới miễn cưỡng mở mắt ra, khóe mắt cũng bởi vì ánh đèn kích thích mà phiếm ra vài giọt nước mắt. Cách bóng chồng mông lung, cô rốt cuộc cũng có thể nhìn rõ… Ôn Chỉ Văn cũng không xa lạ với cái bắt đầu này.Nhưng rất nhanh cô đã nghĩ tới chuyện khác.Khách sạn này sẽ không cung cấp áo mưa.Không có biện pháp tránh thai, nhỡ may trúng thưởng thì phải làm sao bây giờ?Hay là người đàn ông này thật sự muốn có con vào lúc này?!Ôn Chỉ Văn lập tức tỉnh táo lại, duỗi tay đẩy anh ra.Vu Hoài Ngạn bị đẩy ra thì sắc mặt hơi có chút không vui, nhưng vẫn rất có phong độ hỏi một câu: "Em không muốn?”Hiện tại không phải là vấn đề có muốn hay không!Ôn Chỉ Văn kéo lại cổ áo ngủ, nghiêm túc nói: "Em còn không muốn sinh con sớm như vậy.Vu Hoài Ngạn nhìn thấy cô bày ra bộ dáng như vậy, thật sự đã cho rằng có chuyện gì.Không nghĩ tới lại là chuyện này. Vừa lúc, anh cũng có suy nghĩ như vậy."Ừ, chuyện con cái không vội". Anh đồng ý ngay.Ôn Chỉ Văn không nghĩ tới anh lại đồng ý nhanh như thế.Rõ ràng ban ngày nhìn thấy anh rất là yêu thích cháu gái mà, cô còn nghĩ là anh muốn sinh con chứtÔn Chỉ Văn đang nghĩ ngợi thì lại bị anh kéo tới hôn.Nhìn tư thế này rõ ràng là muốn tiếp tục làm chuyện bị bỏ dở vừa rồi!Ôn Chỉ Văn phẫn nộ.Thì ra là vừa rồi tên cẩu nam nhân này đang trêu đùa cô?Ôn Chỉ Văn tức giận đẩy anh ra.Vu Hoài Ngạn ấn lại tay cô: "Lại làm sao vậy?""Không phải vừa rồi anh đã đồng ý với em là tạm thời không sinh con hay sao? Hiện tại lại... nhỡ may mang thai thì phải làm sao bây giờ?"Nếu như cẩu nam nhân này dám nói cái gì mà cẩn thận một chút sẽ không mang thai thì cô tuyệt đối sẽ đập vỡ đầu chó của anh!Ôn Chỉ Văn căm giận mà ngHĩ. Không ngờ Vu Hoài Ngạn lại khế cười một tiếng, cái tay lướt qua người cô kéo ngăn kéo ở mép giường ra: "Yên tâm, anh có mang theo".Ôn Chỉ Văn khiếp sợ mà xoay đầu lại xem.Anh chuẩn bị lúc nào? Sao cô lại không biết!Qua năm mới được mấy ngày, Vu Hoài Ngạn lại phải xử lý rất nhiều công việc.Hai vợ chồng chuẩn bị trở về Bắc thị.Thật ra, Ôn Chỉ Văn cảm thấy cô có thể ở đây thêm mấy ngày để đi chơi quanh thành thị và bồi Tạ Thục Anh thêm một thời gian nữa.Nhưng Vu Hoài Ngạn lại dọa cô, nói một mình cô ở đây không an toàn, nếu anh đi rồi thì cô phải ở khách sạn một mình, Tạ Thục Anh phải chăm sóc cháu gái, cũng không rảnh để bồi cô.Ôn Chỉ Văn nhớ tới mấy sự kiện đua xe, lừa bán cướp bóc khắp nơi.Trời xa đất lạ, mà cô lại là một cô gái trẻ đẹp có tiên, gây sự chú ý quá lớn.Ôn Chỉ Văn vẫn là cảm thấy nên về cùng với Vu Hoài Ngạn thì hơn.Khi chia tay, Ôn Chỉ Văn ôm Tạ Thục Anh, cười nói: "Mẹ, chờ Điềm Điêm lớn hơn một chút, mẹ tới Bắc thị ở cùng con mấy ngày nhé!"Điềm Điềm là nhũ danh của cháu gái nhỏ, đại danh còn chưa có lấy.Con dâu nói như vậy, chứng tỏ cô rất thích người mẹ chồng này.Trong lòng Tạ Thục Anh rất vui vẻ, lập tức đồng ý: "Vậy đến lúc đó con đừng có chê mẹ đấy!""Sao con lại chê được chứ? Mẹ, sao mẹ không lo lắng đến lúc đó con lại giữ mẹ lại không cho mẹ đi!" Cái miệng nhỏ của Ôn Chỉ Văn nhưng rót mật vào tai vậy.Tạ Thục Anh được cô dỗ đến mức cười tươi như hoa.Viên Lệ Lệ thấy một màn như vậy, sắc mặt có chút khó coi.Trong lúc vô tình, Ôn Chỉ Văn nhìn được vẻ mặt của cô ta, nhịn không được nhíu mày.Cô cảm thấy cảm xúc của Viên Lệ Lệ không được bình thường.Cái gì mà trầm cảm sau sản, không phải Viên Lệ Lệ bị chứng này chứ?Nếu thật sự cô ấy bị trầm cảm sau sản, đó chính là một chuyện nghiêm trọng, Ôn Chỉ Văn nhìn không được, lôi kéo Tạ Thục Anh đi sang một bên, nói với ba việc này.Tạ Thục Anh cũng là lần đầu tiên nghe được còn có chứng bệnh trầm cảm sau sinh này, tỏ vẻ bản thân sẽ coi trọng chuyện này.