Mặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng…

Chương 94: Tô Càn Nguyên cũng đã hiểu 1

Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… Ở thế giới bên ngoài, tư chất của lão ta gần như là cấp bậc đứng đầu, nếu khôngsao có thể trở thành tông chủ tiền nhiệm của Càn Đế Đạo Tông.Nhưng mà đến Vô Đạo Tông, vậy mà nhỏ yếu như thế…Cuối cùng vẫn là thời đại khác nhau.Có lẽ tư chất của lão ta, đến thời Thượng Cổ là rất nhỏ bé.Phù…Tô Càn Nguyên nghĩ tới điểm này, liên tục thở dài một hơi, trong mắt có chútsuy sụp.Rõ ràng có được cơ duyên trời cho là gia nhập Vô Đạo Tông.Nhưng vì tư chất của bản thân không đủ, lãng phí vô ích phần cơ duyên này.Lão ta thực sự không cam lòng.Rầm!Tô Càn Nguyên không cam lòng, giống như đang phát tiết, một quyền đánh lêntrên sàn nhà phát ra âm thanh rầm.Đau đớn kịch liệt từ trong lòng trào lên.Tô Càn Nguyên không quan tâm, cúi đầu nhìn quả đấm của mình.Tư chất à tư chất…Vì sao tư chất của lão ta lại kém tới mức này.Nếu tư chất của lão ta tốt hơn một chút… Hả?Tô Càn Nguyên vốn đang cảm thấy bi ai vì tư chất của mình, đột nhiên cảmnhận được gì đó, sửng sốt một lát, ánh mắt ngơ ngác nhìn quả đấm của mình.Không thích hợp.Vì sao quả đấm của lão ta…Đau đớn tiêu tán nhanh như thế?Tô Càn Nguyên có chút hoang mang.Vừa rồi lão ta đánh mạnh một quyền xuống sàn nhà, nhưng cảm giác đau đớnnhanh chóng biến mất.Giống như là…Cơ thể của lão ta trở nên mạnh hơn?Tô Càn Nguyên vội vàng xoa bóp trái, xoa bóp phải, lăn qua lăn lại một lúc lâu,lão ta mới xác nhận được.Cơ thể của lão ta thực sự trở nên mạnh hơn!Hơn nữa không phải mạnh hơn một chút, mà là mạnh hơn một mảng lớn, có thểcảm nhận được rất rõ.Nhưng Tô Càn Nguyên cũng không biết cơ thể lão ta mạnh hơn như thế nào.“Từ đêm qua tới bây giờ, ta vẫn luôn ngộ đạo, kết quả ngộ rất buồn tẻ, căn bảnkhông ngộ ra được gì, sao cơ thể ta lại mạnh hơn được?”“Không đúng, tối qua ta và nhị sư huynh đến dưới chân núi thử trận pháp, bịhàn nộ khí nhập vào cơ thể, hàn nộ khí! Nhập vào cơ thể!”“Sư tôn, con đã hiểu!”“Ngộ đạo mà người nói, không phải thực sự bảo con ngơ ngác ở đó ngộ, mà làmuốn con hiểu rõ, nên tu thân thể như thế nào!”“Con đường luyện thể, quan trọng là… Thể, mà không phải đạo tâm NguyênThần gì đó! Tu thân thể mới là chuyện quan trọng nhất!”Trong đầu Tô Càn Nguyên chấn động.Chỉ trong nháy mắt.Hắn ta đã ngộ ra.Ngay từ đầu sư tôn đã nói với lão ta, vu tộc chỉ tu cơ thể, thực ra là muốn nóivới lão ta, con đường luyện thể quan trọng nhất chính là tu thân thể.Mà lão ta cái gì cũng không biết, ngây ngốc ngồi ở đây ngộ không khí.Cho dù thế nào vẫn là ngộ tính của lão ta không đủ!Vậy mà bây giờ mới hiểu được ý của sư tôn.Còn vi sao sư tôn không trực tiếp truyền phương pháp luyện thể của vu tộc cholão ta.Lúc này Tô Càn Nguyên lại càng hiểu rõ.Cơ thể mỗi người đều khác biệt, cho dù có điểm tương đồng, nhưng cụ thể rấtnhỏ, chắc chắn có nhiều chỗ khác biệt.Trên thế giới chưa bao giờ có hai đóa hoa tương đồng nhau…Giống như vậy, trên thế giới cũng không có khả năng có hai người giống nhaunhư đúc.Sư tôn bảo lão ta tự mình ngộ, là muốn lão ta rèn luyện ra phương pháp luyệnthể thuộc về chính mình.Vậy mà lúc trước lão ta còn hoài nghi sư tôn!Lão ta đúng là không phải người!Trong lòng Tô Càn Nguyên tràn ngập áy náy.Lão ta đứng dậy theo bản năng, muốn đi tìm sư tôn, nói rõ mọi chuyện cho sưtôn nghe.Tô Càn Nguyên đi được mấy bước.Chỉ thấy Trương Hàn đi tới quảng trường đại điện.Hai người chạm mặt nhau.“Nhị sư huynh!”Lúc này Tô Càn Nguyên hành lễ với Trương Hàn.Trương Hàn đi tới xua tay, vẻ mặt có chút tùy ý.Ngày hôm qua hắn ta bày trận xong trở về.Cẩn thận suy nghĩ.Hắn ta thân là sư huynh của người ta, sư đệ mới nhập môn, hắn ta chỉ dẫn sư đệđi quan sát mình bày trận, không tiến hành chiếu cố gì khác, có chút không thểnói nổi.Cho nên mới sáng tinh mơ, Trương Hàn đã muốn tới đây, dẫn sư đệ đi dạo ởtrong tông môn.Làm tròn chức trách của sư huynh.“Sư đệ không cần đa lễ, thế nào, ở đây ngộ đạo à, ngộ đạo cả đêm sao? Đã cóthu hoạch gì chưa?”Trương Hàn nhẹ giọng nói.“Sư đệ ngu dốt, vừa mới lĩnh ngộ được ý của sư tôn, muốn đi nói rõ với sưtôn!”Tô Càn Nguyên chắp tay, giọng nói mang theo vẻ kích động nói.Trương Hàn lập tức hiểu rõ.Tiểu tử này.Hóa ra giống y như hắn ta khi mới vào tông, hiểu được ý của sư tôn.Trong lòng xuất hiện ý nghĩ đi nói với tư tôn mình đã ngộ ra.Chứng minh ngộ tính của mình.Nhìn Tô Càn Nguyên.Trương Hàn giống như thấy được mình trước đây, không khỏi nở nụ cười, lắcđầu.“Nếu là như vậy, vậy ta xin khuyên sư đệ, đừng nên đi quấy rầy sư tôn thì hơn.”“Trước đây ta và đại sư huynh lúc mới ngộ đạo, đều có tâm trạng không khác gìđệ lúc này, nhưng bọn ta đều không đi quấy rầy sư tôn, đệ biết vì sao không?”

Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… Ở thế giới bên ngoài, tư chất của lão ta gần như là cấp bậc đứng đầu, nếu khôngsao có thể trở thành tông chủ tiền nhiệm của Càn Đế Đạo Tông.Nhưng mà đến Vô Đạo Tông, vậy mà nhỏ yếu như thế…Cuối cùng vẫn là thời đại khác nhau.Có lẽ tư chất của lão ta, đến thời Thượng Cổ là rất nhỏ bé.Phù…Tô Càn Nguyên nghĩ tới điểm này, liên tục thở dài một hơi, trong mắt có chútsuy sụp.Rõ ràng có được cơ duyên trời cho là gia nhập Vô Đạo Tông.Nhưng vì tư chất của bản thân không đủ, lãng phí vô ích phần cơ duyên này.Lão ta thực sự không cam lòng.Rầm!Tô Càn Nguyên không cam lòng, giống như đang phát tiết, một quyền đánh lêntrên sàn nhà phát ra âm thanh rầm.Đau đớn kịch liệt từ trong lòng trào lên.Tô Càn Nguyên không quan tâm, cúi đầu nhìn quả đấm của mình.Tư chất à tư chất…Vì sao tư chất của lão ta lại kém tới mức này.Nếu tư chất của lão ta tốt hơn một chút… Hả?Tô Càn Nguyên vốn đang cảm thấy bi ai vì tư chất của mình, đột nhiên cảmnhận được gì đó, sửng sốt một lát, ánh mắt ngơ ngác nhìn quả đấm của mình.Không thích hợp.Vì sao quả đấm của lão ta…Đau đớn tiêu tán nhanh như thế?Tô Càn Nguyên có chút hoang mang.Vừa rồi lão ta đánh mạnh một quyền xuống sàn nhà, nhưng cảm giác đau đớnnhanh chóng biến mất.Giống như là…Cơ thể của lão ta trở nên mạnh hơn?Tô Càn Nguyên vội vàng xoa bóp trái, xoa bóp phải, lăn qua lăn lại một lúc lâu,lão ta mới xác nhận được.Cơ thể của lão ta thực sự trở nên mạnh hơn!Hơn nữa không phải mạnh hơn một chút, mà là mạnh hơn một mảng lớn, có thểcảm nhận được rất rõ.Nhưng Tô Càn Nguyên cũng không biết cơ thể lão ta mạnh hơn như thế nào.“Từ đêm qua tới bây giờ, ta vẫn luôn ngộ đạo, kết quả ngộ rất buồn tẻ, căn bảnkhông ngộ ra được gì, sao cơ thể ta lại mạnh hơn được?”“Không đúng, tối qua ta và nhị sư huynh đến dưới chân núi thử trận pháp, bịhàn nộ khí nhập vào cơ thể, hàn nộ khí! Nhập vào cơ thể!”“Sư tôn, con đã hiểu!”“Ngộ đạo mà người nói, không phải thực sự bảo con ngơ ngác ở đó ngộ, mà làmuốn con hiểu rõ, nên tu thân thể như thế nào!”“Con đường luyện thể, quan trọng là… Thể, mà không phải đạo tâm NguyênThần gì đó! Tu thân thể mới là chuyện quan trọng nhất!”Trong đầu Tô Càn Nguyên chấn động.Chỉ trong nháy mắt.Hắn ta đã ngộ ra.Ngay từ đầu sư tôn đã nói với lão ta, vu tộc chỉ tu cơ thể, thực ra là muốn nóivới lão ta, con đường luyện thể quan trọng nhất chính là tu thân thể.Mà lão ta cái gì cũng không biết, ngây ngốc ngồi ở đây ngộ không khí.Cho dù thế nào vẫn là ngộ tính của lão ta không đủ!Vậy mà bây giờ mới hiểu được ý của sư tôn.Còn vi sao sư tôn không trực tiếp truyền phương pháp luyện thể của vu tộc cholão ta.Lúc này Tô Càn Nguyên lại càng hiểu rõ.Cơ thể mỗi người đều khác biệt, cho dù có điểm tương đồng, nhưng cụ thể rấtnhỏ, chắc chắn có nhiều chỗ khác biệt.Trên thế giới chưa bao giờ có hai đóa hoa tương đồng nhau…Giống như vậy, trên thế giới cũng không có khả năng có hai người giống nhaunhư đúc.Sư tôn bảo lão ta tự mình ngộ, là muốn lão ta rèn luyện ra phương pháp luyệnthể thuộc về chính mình.Vậy mà lúc trước lão ta còn hoài nghi sư tôn!Lão ta đúng là không phải người!Trong lòng Tô Càn Nguyên tràn ngập áy náy.Lão ta đứng dậy theo bản năng, muốn đi tìm sư tôn, nói rõ mọi chuyện cho sưtôn nghe.Tô Càn Nguyên đi được mấy bước.Chỉ thấy Trương Hàn đi tới quảng trường đại điện.Hai người chạm mặt nhau.“Nhị sư huynh!”Lúc này Tô Càn Nguyên hành lễ với Trương Hàn.Trương Hàn đi tới xua tay, vẻ mặt có chút tùy ý.Ngày hôm qua hắn ta bày trận xong trở về.Cẩn thận suy nghĩ.Hắn ta thân là sư huynh của người ta, sư đệ mới nhập môn, hắn ta chỉ dẫn sư đệđi quan sát mình bày trận, không tiến hành chiếu cố gì khác, có chút không thểnói nổi.Cho nên mới sáng tinh mơ, Trương Hàn đã muốn tới đây, dẫn sư đệ đi dạo ởtrong tông môn.Làm tròn chức trách của sư huynh.“Sư đệ không cần đa lễ, thế nào, ở đây ngộ đạo à, ngộ đạo cả đêm sao? Đã cóthu hoạch gì chưa?”Trương Hàn nhẹ giọng nói.“Sư đệ ngu dốt, vừa mới lĩnh ngộ được ý của sư tôn, muốn đi nói rõ với sưtôn!”Tô Càn Nguyên chắp tay, giọng nói mang theo vẻ kích động nói.Trương Hàn lập tức hiểu rõ.Tiểu tử này.Hóa ra giống y như hắn ta khi mới vào tông, hiểu được ý của sư tôn.Trong lòng xuất hiện ý nghĩ đi nói với tư tôn mình đã ngộ ra.Chứng minh ngộ tính của mình.Nhìn Tô Càn Nguyên.Trương Hàn giống như thấy được mình trước đây, không khỏi nở nụ cười, lắcđầu.“Nếu là như vậy, vậy ta xin khuyên sư đệ, đừng nên đi quấy rầy sư tôn thì hơn.”“Trước đây ta và đại sư huynh lúc mới ngộ đạo, đều có tâm trạng không khác gìđệ lúc này, nhưng bọn ta đều không đi quấy rầy sư tôn, đệ biết vì sao không?”

Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… Ở thế giới bên ngoài, tư chất của lão ta gần như là cấp bậc đứng đầu, nếu khôngsao có thể trở thành tông chủ tiền nhiệm của Càn Đế Đạo Tông.Nhưng mà đến Vô Đạo Tông, vậy mà nhỏ yếu như thế…Cuối cùng vẫn là thời đại khác nhau.Có lẽ tư chất của lão ta, đến thời Thượng Cổ là rất nhỏ bé.Phù…Tô Càn Nguyên nghĩ tới điểm này, liên tục thở dài một hơi, trong mắt có chútsuy sụp.Rõ ràng có được cơ duyên trời cho là gia nhập Vô Đạo Tông.Nhưng vì tư chất của bản thân không đủ, lãng phí vô ích phần cơ duyên này.Lão ta thực sự không cam lòng.Rầm!Tô Càn Nguyên không cam lòng, giống như đang phát tiết, một quyền đánh lêntrên sàn nhà phát ra âm thanh rầm.Đau đớn kịch liệt từ trong lòng trào lên.Tô Càn Nguyên không quan tâm, cúi đầu nhìn quả đấm của mình.Tư chất à tư chất…Vì sao tư chất của lão ta lại kém tới mức này.Nếu tư chất của lão ta tốt hơn một chút… Hả?Tô Càn Nguyên vốn đang cảm thấy bi ai vì tư chất của mình, đột nhiên cảmnhận được gì đó, sửng sốt một lát, ánh mắt ngơ ngác nhìn quả đấm của mình.Không thích hợp.Vì sao quả đấm của lão ta…Đau đớn tiêu tán nhanh như thế?Tô Càn Nguyên có chút hoang mang.Vừa rồi lão ta đánh mạnh một quyền xuống sàn nhà, nhưng cảm giác đau đớnnhanh chóng biến mất.Giống như là…Cơ thể của lão ta trở nên mạnh hơn?Tô Càn Nguyên vội vàng xoa bóp trái, xoa bóp phải, lăn qua lăn lại một lúc lâu,lão ta mới xác nhận được.Cơ thể của lão ta thực sự trở nên mạnh hơn!Hơn nữa không phải mạnh hơn một chút, mà là mạnh hơn một mảng lớn, có thểcảm nhận được rất rõ.Nhưng Tô Càn Nguyên cũng không biết cơ thể lão ta mạnh hơn như thế nào.“Từ đêm qua tới bây giờ, ta vẫn luôn ngộ đạo, kết quả ngộ rất buồn tẻ, căn bảnkhông ngộ ra được gì, sao cơ thể ta lại mạnh hơn được?”“Không đúng, tối qua ta và nhị sư huynh đến dưới chân núi thử trận pháp, bịhàn nộ khí nhập vào cơ thể, hàn nộ khí! Nhập vào cơ thể!”“Sư tôn, con đã hiểu!”“Ngộ đạo mà người nói, không phải thực sự bảo con ngơ ngác ở đó ngộ, mà làmuốn con hiểu rõ, nên tu thân thể như thế nào!”“Con đường luyện thể, quan trọng là… Thể, mà không phải đạo tâm NguyênThần gì đó! Tu thân thể mới là chuyện quan trọng nhất!”Trong đầu Tô Càn Nguyên chấn động.Chỉ trong nháy mắt.Hắn ta đã ngộ ra.Ngay từ đầu sư tôn đã nói với lão ta, vu tộc chỉ tu cơ thể, thực ra là muốn nóivới lão ta, con đường luyện thể quan trọng nhất chính là tu thân thể.Mà lão ta cái gì cũng không biết, ngây ngốc ngồi ở đây ngộ không khí.Cho dù thế nào vẫn là ngộ tính của lão ta không đủ!Vậy mà bây giờ mới hiểu được ý của sư tôn.Còn vi sao sư tôn không trực tiếp truyền phương pháp luyện thể của vu tộc cholão ta.Lúc này Tô Càn Nguyên lại càng hiểu rõ.Cơ thể mỗi người đều khác biệt, cho dù có điểm tương đồng, nhưng cụ thể rấtnhỏ, chắc chắn có nhiều chỗ khác biệt.Trên thế giới chưa bao giờ có hai đóa hoa tương đồng nhau…Giống như vậy, trên thế giới cũng không có khả năng có hai người giống nhaunhư đúc.Sư tôn bảo lão ta tự mình ngộ, là muốn lão ta rèn luyện ra phương pháp luyệnthể thuộc về chính mình.Vậy mà lúc trước lão ta còn hoài nghi sư tôn!Lão ta đúng là không phải người!Trong lòng Tô Càn Nguyên tràn ngập áy náy.Lão ta đứng dậy theo bản năng, muốn đi tìm sư tôn, nói rõ mọi chuyện cho sưtôn nghe.Tô Càn Nguyên đi được mấy bước.Chỉ thấy Trương Hàn đi tới quảng trường đại điện.Hai người chạm mặt nhau.“Nhị sư huynh!”Lúc này Tô Càn Nguyên hành lễ với Trương Hàn.Trương Hàn đi tới xua tay, vẻ mặt có chút tùy ý.Ngày hôm qua hắn ta bày trận xong trở về.Cẩn thận suy nghĩ.Hắn ta thân là sư huynh của người ta, sư đệ mới nhập môn, hắn ta chỉ dẫn sư đệđi quan sát mình bày trận, không tiến hành chiếu cố gì khác, có chút không thểnói nổi.Cho nên mới sáng tinh mơ, Trương Hàn đã muốn tới đây, dẫn sư đệ đi dạo ởtrong tông môn.Làm tròn chức trách của sư huynh.“Sư đệ không cần đa lễ, thế nào, ở đây ngộ đạo à, ngộ đạo cả đêm sao? Đã cóthu hoạch gì chưa?”Trương Hàn nhẹ giọng nói.“Sư đệ ngu dốt, vừa mới lĩnh ngộ được ý của sư tôn, muốn đi nói rõ với sưtôn!”Tô Càn Nguyên chắp tay, giọng nói mang theo vẻ kích động nói.Trương Hàn lập tức hiểu rõ.Tiểu tử này.Hóa ra giống y như hắn ta khi mới vào tông, hiểu được ý của sư tôn.Trong lòng xuất hiện ý nghĩ đi nói với tư tôn mình đã ngộ ra.Chứng minh ngộ tính của mình.Nhìn Tô Càn Nguyên.Trương Hàn giống như thấy được mình trước đây, không khỏi nở nụ cười, lắcđầu.“Nếu là như vậy, vậy ta xin khuyên sư đệ, đừng nên đi quấy rầy sư tôn thì hơn.”“Trước đây ta và đại sư huynh lúc mới ngộ đạo, đều có tâm trạng không khác gìđệ lúc này, nhưng bọn ta đều không đi quấy rầy sư tôn, đệ biết vì sao không?”

Chương 94: Tô Càn Nguyên cũng đã hiểu 1