Mặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng…
Chương 95: Tô Càn Nguyên cũng đã hiểu 2
Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… Trương Hàn cười khẽ một tiếng, mở miệng hỏi.“Vì sao?”Tô Càn Nguyên cảm thấy khó hiểu.“Thực ra từ đầu tới cuối sư tôn đều biết rõ về chúng ta, hay là nói, mỗi mộthành động việc làm của chúng ta, thực ra đều nằm dưới mí mắt sư tôn, cho dù làta ngộ đạo, hay là đại sư huynh ngộ đạo, hoặc là sư đệ ngộ đạo thành công, sưtôn đều chưa từng xuất hiện, sư đệ đệ hiểu không?”Trương Hàn nho nhã xua tay nói.Tô Càn Nguyên nghe giống như đã hiểu.Lập tức rơi vào trong ngượng ngùng.Nhìn thấy cảnh tượng này.Trương Hàn cũng không để ý, chỉ cười khẽ.Hắn ta đi về trước mấy bước, quay mặt về phía bầu trời, trong mắt lóe lên ánhsáng trí tuệ.“Sư tôn không tới, là muốn chúng ta khống chế tâm trạng của bản thân, khiếnchúng ta không vì chút chuyện này mà sinh ra lòng kiêu ngạo.”“Ý đại khái trong đó là tôi luyện tâm trạng của chúng ta, không kiêu ngạokhông nóng nảy, thượng thiên nhược thủy, mới là tâm trạng tối cao.”“Mà sư đệ lại đi nói rõ với sư tôn, sư tôn sẽ nhìn đệ thế nào? Cảm thấy tâm tínhcủa đệ không được? Sư huynh ta khuyên đệ, là vì tốt cho đệ, đã nói đến thế màđệ vẫn không hiểu, vậy sư huynh ta chỉ có thể để đệ tiếp tục đi tìm sư tôn.”Trương Hàn lắc đầu, thở dài một hơi nói.Nghe thấy những lời này.Mê mang trên mặt Tô Càn Nguyên dần tản đi.Thay vào đó là hiểu ra.Thì ra là thế!Đây là phương thức dạy bảo của tông môn ẩn thế sao?Tự lực cánh sinh, khiến đệ tử tự hoàn thành phương diện tu luyện mọi thứ trongtu hành của bản thân!Chẳng trách chẳng trách.Chẳng trách tông môn ẩn thế sẽ cường đại như vậy!“Nhị sư huynh! Sư đệ đã hiểu!”Tô Càn Nguyên cúi người thật sâu hành lễ với Trương Hàn.Trương Hàn thản nhiên tiếp nhận, trên mặt lộ ra nụ cười.Hắn ta, lại giải quyết một chuyện phiền phức cho sư tôn.Sư tôn lại có thể bình yên nghỉ ngơi!…Vô Đạo Tông, trong Thần Binh Các.Lúc này, trong Thần Binh Các yên tĩnh đột nhiên bắt đầu chuyển động.Từng kiếm phong sắc bén đột nhiên gợi lên.Diệp Lạc ngồi trước lầu các đường bị kiếm phong thổi qua, áo bào bay phấpphới, mái tóc đen bị gió thổi bay lên.Nhưng Diệp Lạc không nhúc nhích chút nào, nhắm chặt mắt lại.Giống như đến điểm mấu chốt nhất nào đó.Theo thời gian chậm rãi trôi qua.Kiếm phong trong lầu các lại càng tăng lên.Vù vù vù…Kiếm phong sắc bén giống như muốn hủy diệt mọi thứ.May mà vũ khí trên đài đá đều tỏa ra hào quang nhu hòa, bảo vệ cả tòa lầu cáckhông bị kiếm phong tàn phá.Chỉ trong chớp mắt, nửa canh giờ đã trôi qua.Kiếm phong gào rít càng lúc càng khủng bố.May mà vẫn luôn bị hạn chế trong lầu các này, người bên ngoài không cảmnhận được.Đúng lúc này.Diệp Lạc vốn đang nhắm chặt mắt đột nhiên tỉnh lại.Hai mắt mở ra, lóe lên quang mang sắc bén.Ngay sau đó, Diệp Lạc đứng bật dậy, đón kiếm phong vô cùng vô tận, vươncánh tay về phía trước.“Tới!”Giọng nói vừa ngừng.Kiếm phong gào rít trong lầu các chỉ trong nháy mắt biến mất không còn bóngdáng tăm hơi.Một cái hồ lô màu lam ngang trời bay tới, rơi lên trên tay Diệp Lạc.Diệp Lạc nắm cái hồ lô kia, trong mắt có kích động.Thông qua khảo nghiệm huyễn cảnh.Hắn ta đã được thần binh này nhận chủ.Đối với toàn bộ về thần binh này, hắn ta cũng rõ như lòng bàn tay!Thần binh này không phải pháp bảo gì đó, mà là trên pháp bảo.Linh bảo!Còn là một kiện linh bảo thượng phẩm!Linh bảo này có tên là Vô Tẫn Kiếm Hồ, chủ yếu có được hai loại năng lực vôcùng kỳ diệu.Thứ nhất là dẫn động muôn vàn kiếm khí ra khỏi hồ lô diệt địch, điển hình củacông kích tính phạm vi.Thứ hai là lấy pháp lực của bản thân, mời một số cấm chế chi kiếm niêm phongở trong Vô Tẫn Kiếm Hồ ra, tăng sức chiến đấu của bản thân.Những năng lực nhỏ khác, lại càng vô số kể.Được bảo vật này.Sức chiến đấu của Diệp Lạc gần như là chiếm được lột xác.Nếu như là hắn ta trước đây, cùng lắm chỉ có thể so được với cảnh giới HóaThần hậu kỳ.Còn hắn ta lúc này, dưới sự trợ giúp của Vô Tẫn Kiếm Hồ, đủ tranh đấu vớicảnh giới Độ Kiếp!“Thử xem năng lực của Vô Tẫn Kiếm Hồ trước đã!”Diệp Lạc rất ngứa tay, sốt ruột muốn thử uy năng của linh bảo một chút.Ngay cả bận tâm hiện giờ ở trong tông đều chẳng bận tâm nữa.Chỉ thấy Diệp Lạc tay cầm hồ lô màu lam.Đạo vận toàn thân bắt đầu khởi động, liên tục không ngừng rót vào trong hồ lô.Cái hồ lô vốn rất nhỏ, sau khi Diệp Lạc thêm đạo vận vào, thì hóa thành hồ lô tolớn hơn nữa.Miệng hồ lô được mở ra.Ong ong ong…Từng phi kiếm bay từ trong miệng hồ lô ra.Kiếm phong khủng bố lại gào rít mà lên.Diệp Lạc thân ở trong kiếm phong cúi đầu nhìn thoáng qua những thần binh ởbên cạnh.
Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… Trương Hàn cười khẽ một tiếng, mở miệng hỏi.“Vì sao?”Tô Càn Nguyên cảm thấy khó hiểu.“Thực ra từ đầu tới cuối sư tôn đều biết rõ về chúng ta, hay là nói, mỗi mộthành động việc làm của chúng ta, thực ra đều nằm dưới mí mắt sư tôn, cho dù làta ngộ đạo, hay là đại sư huynh ngộ đạo, hoặc là sư đệ ngộ đạo thành công, sưtôn đều chưa từng xuất hiện, sư đệ đệ hiểu không?”Trương Hàn nho nhã xua tay nói.Tô Càn Nguyên nghe giống như đã hiểu.Lập tức rơi vào trong ngượng ngùng.Nhìn thấy cảnh tượng này.Trương Hàn cũng không để ý, chỉ cười khẽ.Hắn ta đi về trước mấy bước, quay mặt về phía bầu trời, trong mắt lóe lên ánhsáng trí tuệ.“Sư tôn không tới, là muốn chúng ta khống chế tâm trạng của bản thân, khiếnchúng ta không vì chút chuyện này mà sinh ra lòng kiêu ngạo.”“Ý đại khái trong đó là tôi luyện tâm trạng của chúng ta, không kiêu ngạokhông nóng nảy, thượng thiên nhược thủy, mới là tâm trạng tối cao.”“Mà sư đệ lại đi nói rõ với sư tôn, sư tôn sẽ nhìn đệ thế nào? Cảm thấy tâm tínhcủa đệ không được? Sư huynh ta khuyên đệ, là vì tốt cho đệ, đã nói đến thế màđệ vẫn không hiểu, vậy sư huynh ta chỉ có thể để đệ tiếp tục đi tìm sư tôn.”Trương Hàn lắc đầu, thở dài một hơi nói.Nghe thấy những lời này.Mê mang trên mặt Tô Càn Nguyên dần tản đi.Thay vào đó là hiểu ra.Thì ra là thế!Đây là phương thức dạy bảo của tông môn ẩn thế sao?Tự lực cánh sinh, khiến đệ tử tự hoàn thành phương diện tu luyện mọi thứ trongtu hành của bản thân!Chẳng trách chẳng trách.Chẳng trách tông môn ẩn thế sẽ cường đại như vậy!“Nhị sư huynh! Sư đệ đã hiểu!”Tô Càn Nguyên cúi người thật sâu hành lễ với Trương Hàn.Trương Hàn thản nhiên tiếp nhận, trên mặt lộ ra nụ cười.Hắn ta, lại giải quyết một chuyện phiền phức cho sư tôn.Sư tôn lại có thể bình yên nghỉ ngơi!…Vô Đạo Tông, trong Thần Binh Các.Lúc này, trong Thần Binh Các yên tĩnh đột nhiên bắt đầu chuyển động.Từng kiếm phong sắc bén đột nhiên gợi lên.Diệp Lạc ngồi trước lầu các đường bị kiếm phong thổi qua, áo bào bay phấpphới, mái tóc đen bị gió thổi bay lên.Nhưng Diệp Lạc không nhúc nhích chút nào, nhắm chặt mắt lại.Giống như đến điểm mấu chốt nhất nào đó.Theo thời gian chậm rãi trôi qua.Kiếm phong trong lầu các lại càng tăng lên.Vù vù vù…Kiếm phong sắc bén giống như muốn hủy diệt mọi thứ.May mà vũ khí trên đài đá đều tỏa ra hào quang nhu hòa, bảo vệ cả tòa lầu cáckhông bị kiếm phong tàn phá.Chỉ trong chớp mắt, nửa canh giờ đã trôi qua.Kiếm phong gào rít càng lúc càng khủng bố.May mà vẫn luôn bị hạn chế trong lầu các này, người bên ngoài không cảmnhận được.Đúng lúc này.Diệp Lạc vốn đang nhắm chặt mắt đột nhiên tỉnh lại.Hai mắt mở ra, lóe lên quang mang sắc bén.Ngay sau đó, Diệp Lạc đứng bật dậy, đón kiếm phong vô cùng vô tận, vươncánh tay về phía trước.“Tới!”Giọng nói vừa ngừng.Kiếm phong gào rít trong lầu các chỉ trong nháy mắt biến mất không còn bóngdáng tăm hơi.Một cái hồ lô màu lam ngang trời bay tới, rơi lên trên tay Diệp Lạc.Diệp Lạc nắm cái hồ lô kia, trong mắt có kích động.Thông qua khảo nghiệm huyễn cảnh.Hắn ta đã được thần binh này nhận chủ.Đối với toàn bộ về thần binh này, hắn ta cũng rõ như lòng bàn tay!Thần binh này không phải pháp bảo gì đó, mà là trên pháp bảo.Linh bảo!Còn là một kiện linh bảo thượng phẩm!Linh bảo này có tên là Vô Tẫn Kiếm Hồ, chủ yếu có được hai loại năng lực vôcùng kỳ diệu.Thứ nhất là dẫn động muôn vàn kiếm khí ra khỏi hồ lô diệt địch, điển hình củacông kích tính phạm vi.Thứ hai là lấy pháp lực của bản thân, mời một số cấm chế chi kiếm niêm phongở trong Vô Tẫn Kiếm Hồ ra, tăng sức chiến đấu của bản thân.Những năng lực nhỏ khác, lại càng vô số kể.Được bảo vật này.Sức chiến đấu của Diệp Lạc gần như là chiếm được lột xác.Nếu như là hắn ta trước đây, cùng lắm chỉ có thể so được với cảnh giới HóaThần hậu kỳ.Còn hắn ta lúc này, dưới sự trợ giúp của Vô Tẫn Kiếm Hồ, đủ tranh đấu vớicảnh giới Độ Kiếp!“Thử xem năng lực của Vô Tẫn Kiếm Hồ trước đã!”Diệp Lạc rất ngứa tay, sốt ruột muốn thử uy năng của linh bảo một chút.Ngay cả bận tâm hiện giờ ở trong tông đều chẳng bận tâm nữa.Chỉ thấy Diệp Lạc tay cầm hồ lô màu lam.Đạo vận toàn thân bắt đầu khởi động, liên tục không ngừng rót vào trong hồ lô.Cái hồ lô vốn rất nhỏ, sau khi Diệp Lạc thêm đạo vận vào, thì hóa thành hồ lô tolớn hơn nữa.Miệng hồ lô được mở ra.Ong ong ong…Từng phi kiếm bay từ trong miệng hồ lô ra.Kiếm phong khủng bố lại gào rít mà lên.Diệp Lạc thân ở trong kiếm phong cúi đầu nhìn thoáng qua những thần binh ởbên cạnh.
Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… Trương Hàn cười khẽ một tiếng, mở miệng hỏi.“Vì sao?”Tô Càn Nguyên cảm thấy khó hiểu.“Thực ra từ đầu tới cuối sư tôn đều biết rõ về chúng ta, hay là nói, mỗi mộthành động việc làm của chúng ta, thực ra đều nằm dưới mí mắt sư tôn, cho dù làta ngộ đạo, hay là đại sư huynh ngộ đạo, hoặc là sư đệ ngộ đạo thành công, sưtôn đều chưa từng xuất hiện, sư đệ đệ hiểu không?”Trương Hàn nho nhã xua tay nói.Tô Càn Nguyên nghe giống như đã hiểu.Lập tức rơi vào trong ngượng ngùng.Nhìn thấy cảnh tượng này.Trương Hàn cũng không để ý, chỉ cười khẽ.Hắn ta đi về trước mấy bước, quay mặt về phía bầu trời, trong mắt lóe lên ánhsáng trí tuệ.“Sư tôn không tới, là muốn chúng ta khống chế tâm trạng của bản thân, khiếnchúng ta không vì chút chuyện này mà sinh ra lòng kiêu ngạo.”“Ý đại khái trong đó là tôi luyện tâm trạng của chúng ta, không kiêu ngạokhông nóng nảy, thượng thiên nhược thủy, mới là tâm trạng tối cao.”“Mà sư đệ lại đi nói rõ với sư tôn, sư tôn sẽ nhìn đệ thế nào? Cảm thấy tâm tínhcủa đệ không được? Sư huynh ta khuyên đệ, là vì tốt cho đệ, đã nói đến thế màđệ vẫn không hiểu, vậy sư huynh ta chỉ có thể để đệ tiếp tục đi tìm sư tôn.”Trương Hàn lắc đầu, thở dài một hơi nói.Nghe thấy những lời này.Mê mang trên mặt Tô Càn Nguyên dần tản đi.Thay vào đó là hiểu ra.Thì ra là thế!Đây là phương thức dạy bảo của tông môn ẩn thế sao?Tự lực cánh sinh, khiến đệ tử tự hoàn thành phương diện tu luyện mọi thứ trongtu hành của bản thân!Chẳng trách chẳng trách.Chẳng trách tông môn ẩn thế sẽ cường đại như vậy!“Nhị sư huynh! Sư đệ đã hiểu!”Tô Càn Nguyên cúi người thật sâu hành lễ với Trương Hàn.Trương Hàn thản nhiên tiếp nhận, trên mặt lộ ra nụ cười.Hắn ta, lại giải quyết một chuyện phiền phức cho sư tôn.Sư tôn lại có thể bình yên nghỉ ngơi!…Vô Đạo Tông, trong Thần Binh Các.Lúc này, trong Thần Binh Các yên tĩnh đột nhiên bắt đầu chuyển động.Từng kiếm phong sắc bén đột nhiên gợi lên.Diệp Lạc ngồi trước lầu các đường bị kiếm phong thổi qua, áo bào bay phấpphới, mái tóc đen bị gió thổi bay lên.Nhưng Diệp Lạc không nhúc nhích chút nào, nhắm chặt mắt lại.Giống như đến điểm mấu chốt nhất nào đó.Theo thời gian chậm rãi trôi qua.Kiếm phong trong lầu các lại càng tăng lên.Vù vù vù…Kiếm phong sắc bén giống như muốn hủy diệt mọi thứ.May mà vũ khí trên đài đá đều tỏa ra hào quang nhu hòa, bảo vệ cả tòa lầu cáckhông bị kiếm phong tàn phá.Chỉ trong chớp mắt, nửa canh giờ đã trôi qua.Kiếm phong gào rít càng lúc càng khủng bố.May mà vẫn luôn bị hạn chế trong lầu các này, người bên ngoài không cảmnhận được.Đúng lúc này.Diệp Lạc vốn đang nhắm chặt mắt đột nhiên tỉnh lại.Hai mắt mở ra, lóe lên quang mang sắc bén.Ngay sau đó, Diệp Lạc đứng bật dậy, đón kiếm phong vô cùng vô tận, vươncánh tay về phía trước.“Tới!”Giọng nói vừa ngừng.Kiếm phong gào rít trong lầu các chỉ trong nháy mắt biến mất không còn bóngdáng tăm hơi.Một cái hồ lô màu lam ngang trời bay tới, rơi lên trên tay Diệp Lạc.Diệp Lạc nắm cái hồ lô kia, trong mắt có kích động.Thông qua khảo nghiệm huyễn cảnh.Hắn ta đã được thần binh này nhận chủ.Đối với toàn bộ về thần binh này, hắn ta cũng rõ như lòng bàn tay!Thần binh này không phải pháp bảo gì đó, mà là trên pháp bảo.Linh bảo!Còn là một kiện linh bảo thượng phẩm!Linh bảo này có tên là Vô Tẫn Kiếm Hồ, chủ yếu có được hai loại năng lực vôcùng kỳ diệu.Thứ nhất là dẫn động muôn vàn kiếm khí ra khỏi hồ lô diệt địch, điển hình củacông kích tính phạm vi.Thứ hai là lấy pháp lực của bản thân, mời một số cấm chế chi kiếm niêm phongở trong Vô Tẫn Kiếm Hồ ra, tăng sức chiến đấu của bản thân.Những năng lực nhỏ khác, lại càng vô số kể.Được bảo vật này.Sức chiến đấu của Diệp Lạc gần như là chiếm được lột xác.Nếu như là hắn ta trước đây, cùng lắm chỉ có thể so được với cảnh giới HóaThần hậu kỳ.Còn hắn ta lúc này, dưới sự trợ giúp của Vô Tẫn Kiếm Hồ, đủ tranh đấu vớicảnh giới Độ Kiếp!“Thử xem năng lực của Vô Tẫn Kiếm Hồ trước đã!”Diệp Lạc rất ngứa tay, sốt ruột muốn thử uy năng của linh bảo một chút.Ngay cả bận tâm hiện giờ ở trong tông đều chẳng bận tâm nữa.Chỉ thấy Diệp Lạc tay cầm hồ lô màu lam.Đạo vận toàn thân bắt đầu khởi động, liên tục không ngừng rót vào trong hồ lô.Cái hồ lô vốn rất nhỏ, sau khi Diệp Lạc thêm đạo vận vào, thì hóa thành hồ lô tolớn hơn nữa.Miệng hồ lô được mở ra.Ong ong ong…Từng phi kiếm bay từ trong miệng hồ lô ra.Kiếm phong khủng bố lại gào rít mà lên.Diệp Lạc thân ở trong kiếm phong cúi đầu nhìn thoáng qua những thần binh ởbên cạnh.