Mặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng…

Chương 154: Ta dạy cái beep

Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… Hắn chuẩn bị cho Trương Hàn sáu bộ đối sách lừa gạt khác nhau.Chủ yếu là xem Trương Hàn trả lời như thế nào.Dù sao cho dù trả lời như thế nào, hắn đều đã chuẩn bị xong đối sách lừa gạt.Sở Duyên đang định đi ra ngoài tìm Trương Hàn.Đúng lúc này.Bên ngoài đại điện tông chủ, âm thanh khiến người ta cảm thấy như tẩm gióxuân vang lên.“Sư tôn! Đệ tử cầu kiến!”Đây là giọng Trương Hàn.Sở Duyên ngẩn người.Đúng là nhắc tới Tào Tháo, Tào Tháo tới ngay.“Vào đi.”Sở Duyên nhanh chóng hoàn hồn, mặt ngoài khôi phục dáng vẻ thản nhiên hờhững.Chỉ trong nháy mắt nhìn, hắn mặc trường bào trắng như tuyết, tóc dài như mực,khí chất xuất trần, mờ mịt hư ảo, giống như trích tiên.Lẳng lặng ngồi trên ngai vàng tông chủ.Giống như một tiên nhân hành tẩu hồng trận, uy nghiêm vô hình khiến người tacảm thấy sợ hãi.Nếu dựa vào bộ dạng này của Sở Duyên, có người nói Sở Duyên là cảnh giớiLuyện Khí, chỉ sợ không có ai tin tưởng.Thực sự là vì khí chất của Sở Duyên trời sinh đã xuất chúng.Bên kia, bên ngoài đại điện tông chủ.Trương Hàn cũng cất bước đi tới.Khi thấy Sở Duyên ngồi trên ngai vàng tông chủ, đôi mắt sáng lên.“Đệ tử Trương Hàn, bái kiến sư tôn! Chúc sư tôn vạn an!”Trương Hàn đi vào trong điện, nho nhã cúi người hành lễ.“Miễn lễ.”Sở Duyên mở miệng nói hai chữ, nhưng trong mắt hắn có thêm ý lạnh.Chính là đệ tử này đâm sau lưng hắn.Còn chơi giấu diếm, vào một phút cuối cùng là kiểm tra đo lường mới đâm saulưng hắn!Bên kia, Trương Hàn chậm rãi đứng thẳng.Còn chưa cảm nhận được có chỗ nào không thích hợp.Hắn ta chắp tay với sư tôn.“Sư tôn, đệ tử tới bái kiến sư tôn, là có chuyện muốn nói rõ với sư tôn.”Trương Hàn mở miệng nói.“Hả? Trùng hợp thế, vi sư cũng có chuyện muốn tìm con.”Sở Duyên thản nhiên nói.“Sư tôn là trưởng bối, nên để sư tôn nói trước, chuyện của đệ tử đương nhiênphải nói sau, mong sư tôn nói rõ mọi chuyện!”Trương Hàn chắp tay nói.Nghe thấy những lời này, Sở Duyên im lặng một lát, trong đầu bắt đầu sắp xếptừ ngữ.Sở Duyên im lặng tiếp.Trong điện trở nên yên tĩnh không có một tiếng động, châm rơi xuống có thểnghe thấy.Bầu không khí lập tức trở nên hơi ngưng kết.Chủ yếu là vì Sở Duyên không nói lời nào.Trương Hàn đâu dám mở miệng trước, chỉ có thể cúi đầu, đợi sư tôn mở miệngnói trước.Khoảng chừng một lúc lâu sau.Sở Duyên ngồi trên ngai vàng tông chủ mới mở miệng phá vỡ bầu không khíyên tĩnh này.“Hàn Nhi, chuyện của vi sư, trái lại cần con giúp đỡ một chút.”“Vi sư bởi vì tu hành, tự phong tu vi, không thể vận dụng tu vi, nhưng cầnxuống núi một chuyến, nếu không có tu vi, có khả năng sẽ có phiền phức, HànNhi con bằng lòng bảo vệ một chút không? Ồ… Đương nhiên, vi sư…”Sở Duyên còn chưa nói hết câu, đột nhiên bị cắt ngang.“Sư tôn, đệ tử nguyện ý!”Trương Hàn bất chợt ngẩng đầu, nói những lời này.Sở Duyên: “?”Vậy là nguyện ý rồi hả?Hắn nghĩ rất lâu sáu đối sách lừa gạt.Một bộ cũng không cần dùng tới, đã nguyện ý rồi hả?Chuyện này không thể nghi ngờ là khiến Sở Duyên có cảm giác như một quyềnđánh vào bông.“Hàn Nhi, con phải hiểu rõ, lần này xuống núi, có khả năng không trở về nhanhnhư vậy được?”Sở Duyên có chút không dám tin, hỏi một câu thăm dò.“Sư tôn, đệ tử hiểu rõ, bản lĩnh toàn thân này của đệ tử, toàn bộ do sư tôn dạybảo, sư tôn vì tu hành, cần đệ tử bảo vệ, đương nhiên là đệ tử nguyện ý bảo vệsư tôn!”Vẻ mặt Trương Hàn nghiêm túc nói.Những lời này vang lên, Sở Duyên cảm thấy hơi cảm động.Nhưng cẩn thận nghĩ lại, gương mặt lập tức âm trầm.Bản lĩnh toàn thân này, tất cả đều do ta dạy sao?Đây là ở trong tối cao giọng châm chọc ta sao?Ta dạy ngươi có được bản lĩnh như vậy sao?Ta dạy cái beep!Rõ ràng là đang ở trong tối châm chọc ta!Trương Hàn ngươi giỏi lắm!“Một khi đã như vậy, vậy đi thu dọn đồ đi, theo vi sư xuống núi.”Sở Duyên âm trầm nói xong những lời này, đi ra bên ngoài điện.Hắn muốn yên tĩnh một lát.…Vô Đạo Tông, bên ngoài sơn môn.Một bóng người đứng cách đó không xa.Người này đúng là Trương Hàn.Trương Hàn mặc nho bào, tóc đen dùng một cây trâm gõ cố định lại, mi thanhmục tú, trên gương mặt xuất hiện nụ cười theo quán tính, khiến người ta nhưtắm trong gió xuân, toàn thân tràn ngập hương vị nho sinh.Hắn ta đứng bên ngoài sơn môn, lẳng lặng chờ đợi.Nhưng mà thường liếc bên trong sơn môn, giống như đang đợi ai đó.Qua một lúc lâu sau, bên kia sơn môn, Sở Duyên thong thả đi ra.So với khí chất nho sinh của Trương Hàn, khí chất của Sở Duyên rõ ràng là quámức xuất trần, nếu muốn hình dung, vậy chỉ có thể nói quá “tiên”.Nói ra, bốn người của Vô Đạo Tông có khí chất khác biệt nhau.Khí chất của Sở Duyên như trích tiên, không ăn khói lửa nhân gian…Diệp Lạc có sắc bén của kiếm tiên, nhưng trong sắc bén ẩn chứa vô tình chi uycủa Thiên Đạo, hai thứ kết hợp…Đương nhiên là Trương Hàn thì không cần nhiều lời, nho nhã hiền hòa…Còn Tô Càn Nguyên, ngoại trừ cái đầu trọc, không có điểm sáng gì khác.Lúc này, Sở Duyên đi từ trong sơn môn ra.

Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… Hắn chuẩn bị cho Trương Hàn sáu bộ đối sách lừa gạt khác nhau.Chủ yếu là xem Trương Hàn trả lời như thế nào.Dù sao cho dù trả lời như thế nào, hắn đều đã chuẩn bị xong đối sách lừa gạt.Sở Duyên đang định đi ra ngoài tìm Trương Hàn.Đúng lúc này.Bên ngoài đại điện tông chủ, âm thanh khiến người ta cảm thấy như tẩm gióxuân vang lên.“Sư tôn! Đệ tử cầu kiến!”Đây là giọng Trương Hàn.Sở Duyên ngẩn người.Đúng là nhắc tới Tào Tháo, Tào Tháo tới ngay.“Vào đi.”Sở Duyên nhanh chóng hoàn hồn, mặt ngoài khôi phục dáng vẻ thản nhiên hờhững.Chỉ trong nháy mắt nhìn, hắn mặc trường bào trắng như tuyết, tóc dài như mực,khí chất xuất trần, mờ mịt hư ảo, giống như trích tiên.Lẳng lặng ngồi trên ngai vàng tông chủ.Giống như một tiên nhân hành tẩu hồng trận, uy nghiêm vô hình khiến người tacảm thấy sợ hãi.Nếu dựa vào bộ dạng này của Sở Duyên, có người nói Sở Duyên là cảnh giớiLuyện Khí, chỉ sợ không có ai tin tưởng.Thực sự là vì khí chất của Sở Duyên trời sinh đã xuất chúng.Bên kia, bên ngoài đại điện tông chủ.Trương Hàn cũng cất bước đi tới.Khi thấy Sở Duyên ngồi trên ngai vàng tông chủ, đôi mắt sáng lên.“Đệ tử Trương Hàn, bái kiến sư tôn! Chúc sư tôn vạn an!”Trương Hàn đi vào trong điện, nho nhã cúi người hành lễ.“Miễn lễ.”Sở Duyên mở miệng nói hai chữ, nhưng trong mắt hắn có thêm ý lạnh.Chính là đệ tử này đâm sau lưng hắn.Còn chơi giấu diếm, vào một phút cuối cùng là kiểm tra đo lường mới đâm saulưng hắn!Bên kia, Trương Hàn chậm rãi đứng thẳng.Còn chưa cảm nhận được có chỗ nào không thích hợp.Hắn ta chắp tay với sư tôn.“Sư tôn, đệ tử tới bái kiến sư tôn, là có chuyện muốn nói rõ với sư tôn.”Trương Hàn mở miệng nói.“Hả? Trùng hợp thế, vi sư cũng có chuyện muốn tìm con.”Sở Duyên thản nhiên nói.“Sư tôn là trưởng bối, nên để sư tôn nói trước, chuyện của đệ tử đương nhiênphải nói sau, mong sư tôn nói rõ mọi chuyện!”Trương Hàn chắp tay nói.Nghe thấy những lời này, Sở Duyên im lặng một lát, trong đầu bắt đầu sắp xếptừ ngữ.Sở Duyên im lặng tiếp.Trong điện trở nên yên tĩnh không có một tiếng động, châm rơi xuống có thểnghe thấy.Bầu không khí lập tức trở nên hơi ngưng kết.Chủ yếu là vì Sở Duyên không nói lời nào.Trương Hàn đâu dám mở miệng trước, chỉ có thể cúi đầu, đợi sư tôn mở miệngnói trước.Khoảng chừng một lúc lâu sau.Sở Duyên ngồi trên ngai vàng tông chủ mới mở miệng phá vỡ bầu không khíyên tĩnh này.“Hàn Nhi, chuyện của vi sư, trái lại cần con giúp đỡ một chút.”“Vi sư bởi vì tu hành, tự phong tu vi, không thể vận dụng tu vi, nhưng cầnxuống núi một chuyến, nếu không có tu vi, có khả năng sẽ có phiền phức, HànNhi con bằng lòng bảo vệ một chút không? Ồ… Đương nhiên, vi sư…”Sở Duyên còn chưa nói hết câu, đột nhiên bị cắt ngang.“Sư tôn, đệ tử nguyện ý!”Trương Hàn bất chợt ngẩng đầu, nói những lời này.Sở Duyên: “?”Vậy là nguyện ý rồi hả?Hắn nghĩ rất lâu sáu đối sách lừa gạt.Một bộ cũng không cần dùng tới, đã nguyện ý rồi hả?Chuyện này không thể nghi ngờ là khiến Sở Duyên có cảm giác như một quyềnđánh vào bông.“Hàn Nhi, con phải hiểu rõ, lần này xuống núi, có khả năng không trở về nhanhnhư vậy được?”Sở Duyên có chút không dám tin, hỏi một câu thăm dò.“Sư tôn, đệ tử hiểu rõ, bản lĩnh toàn thân này của đệ tử, toàn bộ do sư tôn dạybảo, sư tôn vì tu hành, cần đệ tử bảo vệ, đương nhiên là đệ tử nguyện ý bảo vệsư tôn!”Vẻ mặt Trương Hàn nghiêm túc nói.Những lời này vang lên, Sở Duyên cảm thấy hơi cảm động.Nhưng cẩn thận nghĩ lại, gương mặt lập tức âm trầm.Bản lĩnh toàn thân này, tất cả đều do ta dạy sao?Đây là ở trong tối cao giọng châm chọc ta sao?Ta dạy ngươi có được bản lĩnh như vậy sao?Ta dạy cái beep!Rõ ràng là đang ở trong tối châm chọc ta!Trương Hàn ngươi giỏi lắm!“Một khi đã như vậy, vậy đi thu dọn đồ đi, theo vi sư xuống núi.”Sở Duyên âm trầm nói xong những lời này, đi ra bên ngoài điện.Hắn muốn yên tĩnh một lát.…Vô Đạo Tông, bên ngoài sơn môn.Một bóng người đứng cách đó không xa.Người này đúng là Trương Hàn.Trương Hàn mặc nho bào, tóc đen dùng một cây trâm gõ cố định lại, mi thanhmục tú, trên gương mặt xuất hiện nụ cười theo quán tính, khiến người ta nhưtắm trong gió xuân, toàn thân tràn ngập hương vị nho sinh.Hắn ta đứng bên ngoài sơn môn, lẳng lặng chờ đợi.Nhưng mà thường liếc bên trong sơn môn, giống như đang đợi ai đó.Qua một lúc lâu sau, bên kia sơn môn, Sở Duyên thong thả đi ra.So với khí chất nho sinh của Trương Hàn, khí chất của Sở Duyên rõ ràng là quámức xuất trần, nếu muốn hình dung, vậy chỉ có thể nói quá “tiên”.Nói ra, bốn người của Vô Đạo Tông có khí chất khác biệt nhau.Khí chất của Sở Duyên như trích tiên, không ăn khói lửa nhân gian…Diệp Lạc có sắc bén của kiếm tiên, nhưng trong sắc bén ẩn chứa vô tình chi uycủa Thiên Đạo, hai thứ kết hợp…Đương nhiên là Trương Hàn thì không cần nhiều lời, nho nhã hiền hòa…Còn Tô Càn Nguyên, ngoại trừ cái đầu trọc, không có điểm sáng gì khác.Lúc này, Sở Duyên đi từ trong sơn môn ra.

Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… Hắn chuẩn bị cho Trương Hàn sáu bộ đối sách lừa gạt khác nhau.Chủ yếu là xem Trương Hàn trả lời như thế nào.Dù sao cho dù trả lời như thế nào, hắn đều đã chuẩn bị xong đối sách lừa gạt.Sở Duyên đang định đi ra ngoài tìm Trương Hàn.Đúng lúc này.Bên ngoài đại điện tông chủ, âm thanh khiến người ta cảm thấy như tẩm gióxuân vang lên.“Sư tôn! Đệ tử cầu kiến!”Đây là giọng Trương Hàn.Sở Duyên ngẩn người.Đúng là nhắc tới Tào Tháo, Tào Tháo tới ngay.“Vào đi.”Sở Duyên nhanh chóng hoàn hồn, mặt ngoài khôi phục dáng vẻ thản nhiên hờhững.Chỉ trong nháy mắt nhìn, hắn mặc trường bào trắng như tuyết, tóc dài như mực,khí chất xuất trần, mờ mịt hư ảo, giống như trích tiên.Lẳng lặng ngồi trên ngai vàng tông chủ.Giống như một tiên nhân hành tẩu hồng trận, uy nghiêm vô hình khiến người tacảm thấy sợ hãi.Nếu dựa vào bộ dạng này của Sở Duyên, có người nói Sở Duyên là cảnh giớiLuyện Khí, chỉ sợ không có ai tin tưởng.Thực sự là vì khí chất của Sở Duyên trời sinh đã xuất chúng.Bên kia, bên ngoài đại điện tông chủ.Trương Hàn cũng cất bước đi tới.Khi thấy Sở Duyên ngồi trên ngai vàng tông chủ, đôi mắt sáng lên.“Đệ tử Trương Hàn, bái kiến sư tôn! Chúc sư tôn vạn an!”Trương Hàn đi vào trong điện, nho nhã cúi người hành lễ.“Miễn lễ.”Sở Duyên mở miệng nói hai chữ, nhưng trong mắt hắn có thêm ý lạnh.Chính là đệ tử này đâm sau lưng hắn.Còn chơi giấu diếm, vào một phút cuối cùng là kiểm tra đo lường mới đâm saulưng hắn!Bên kia, Trương Hàn chậm rãi đứng thẳng.Còn chưa cảm nhận được có chỗ nào không thích hợp.Hắn ta chắp tay với sư tôn.“Sư tôn, đệ tử tới bái kiến sư tôn, là có chuyện muốn nói rõ với sư tôn.”Trương Hàn mở miệng nói.“Hả? Trùng hợp thế, vi sư cũng có chuyện muốn tìm con.”Sở Duyên thản nhiên nói.“Sư tôn là trưởng bối, nên để sư tôn nói trước, chuyện của đệ tử đương nhiênphải nói sau, mong sư tôn nói rõ mọi chuyện!”Trương Hàn chắp tay nói.Nghe thấy những lời này, Sở Duyên im lặng một lát, trong đầu bắt đầu sắp xếptừ ngữ.Sở Duyên im lặng tiếp.Trong điện trở nên yên tĩnh không có một tiếng động, châm rơi xuống có thểnghe thấy.Bầu không khí lập tức trở nên hơi ngưng kết.Chủ yếu là vì Sở Duyên không nói lời nào.Trương Hàn đâu dám mở miệng trước, chỉ có thể cúi đầu, đợi sư tôn mở miệngnói trước.Khoảng chừng một lúc lâu sau.Sở Duyên ngồi trên ngai vàng tông chủ mới mở miệng phá vỡ bầu không khíyên tĩnh này.“Hàn Nhi, chuyện của vi sư, trái lại cần con giúp đỡ một chút.”“Vi sư bởi vì tu hành, tự phong tu vi, không thể vận dụng tu vi, nhưng cầnxuống núi một chuyến, nếu không có tu vi, có khả năng sẽ có phiền phức, HànNhi con bằng lòng bảo vệ một chút không? Ồ… Đương nhiên, vi sư…”Sở Duyên còn chưa nói hết câu, đột nhiên bị cắt ngang.“Sư tôn, đệ tử nguyện ý!”Trương Hàn bất chợt ngẩng đầu, nói những lời này.Sở Duyên: “?”Vậy là nguyện ý rồi hả?Hắn nghĩ rất lâu sáu đối sách lừa gạt.Một bộ cũng không cần dùng tới, đã nguyện ý rồi hả?Chuyện này không thể nghi ngờ là khiến Sở Duyên có cảm giác như một quyềnđánh vào bông.“Hàn Nhi, con phải hiểu rõ, lần này xuống núi, có khả năng không trở về nhanhnhư vậy được?”Sở Duyên có chút không dám tin, hỏi một câu thăm dò.“Sư tôn, đệ tử hiểu rõ, bản lĩnh toàn thân này của đệ tử, toàn bộ do sư tôn dạybảo, sư tôn vì tu hành, cần đệ tử bảo vệ, đương nhiên là đệ tử nguyện ý bảo vệsư tôn!”Vẻ mặt Trương Hàn nghiêm túc nói.Những lời này vang lên, Sở Duyên cảm thấy hơi cảm động.Nhưng cẩn thận nghĩ lại, gương mặt lập tức âm trầm.Bản lĩnh toàn thân này, tất cả đều do ta dạy sao?Đây là ở trong tối cao giọng châm chọc ta sao?Ta dạy ngươi có được bản lĩnh như vậy sao?Ta dạy cái beep!Rõ ràng là đang ở trong tối châm chọc ta!Trương Hàn ngươi giỏi lắm!“Một khi đã như vậy, vậy đi thu dọn đồ đi, theo vi sư xuống núi.”Sở Duyên âm trầm nói xong những lời này, đi ra bên ngoài điện.Hắn muốn yên tĩnh một lát.…Vô Đạo Tông, bên ngoài sơn môn.Một bóng người đứng cách đó không xa.Người này đúng là Trương Hàn.Trương Hàn mặc nho bào, tóc đen dùng một cây trâm gõ cố định lại, mi thanhmục tú, trên gương mặt xuất hiện nụ cười theo quán tính, khiến người ta nhưtắm trong gió xuân, toàn thân tràn ngập hương vị nho sinh.Hắn ta đứng bên ngoài sơn môn, lẳng lặng chờ đợi.Nhưng mà thường liếc bên trong sơn môn, giống như đang đợi ai đó.Qua một lúc lâu sau, bên kia sơn môn, Sở Duyên thong thả đi ra.So với khí chất nho sinh của Trương Hàn, khí chất của Sở Duyên rõ ràng là quámức xuất trần, nếu muốn hình dung, vậy chỉ có thể nói quá “tiên”.Nói ra, bốn người của Vô Đạo Tông có khí chất khác biệt nhau.Khí chất của Sở Duyên như trích tiên, không ăn khói lửa nhân gian…Diệp Lạc có sắc bén của kiếm tiên, nhưng trong sắc bén ẩn chứa vô tình chi uycủa Thiên Đạo, hai thứ kết hợp…Đương nhiên là Trương Hàn thì không cần nhiều lời, nho nhã hiền hòa…Còn Tô Càn Nguyên, ngoại trừ cái đầu trọc, không có điểm sáng gì khác.Lúc này, Sở Duyên đi từ trong sơn môn ra.

Chương 154: Ta dạy cái beep