Mặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng…

Chương 155: Ta không có tay sao 1

Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… “Hàn Nhi, chuẩn bị xong chưa?”Hai tay của Sở Duyên để ở sau lưng, đi tới trước mặt Trương Hàn.“Sư tôn, đệ tử đã chuẩn bị xong.”Trương Hàn cúi người thi lễ với sư tôn.Sở Duyên ở phía đối diện nghe thấy thế, lập tức sửng sốt.Chuẩn bị xong rồi à?Thứ gì cũng không mang theo, là chuẩn bị xong rồi hả?“Hàn Nhi, con không mang theo thứ gì sao?”Sở Duyên nhìn hai tay trống trơn của Trương Hàn.Chẳng lẽ cảnh giới Hóa Thần ngang tàng như vậy, xuống núi đều không cầnmang theo thứ gì?Tuy hắn không phải thứ gì cũng mang, nhưng hắn có mang theo thần kiếm củamình, đang để ở sau người.Vậy mà Trương Hàn không mang theo gì, hai tay trống trơn.“Sư tôn, đệ tử mang theo vài cuốn sách, trên đường có thể đọc.”Trương Hàn lắc đầu nói.“Vậy sách của con đâu?”Sở Duyên nhìn toàn thân Trương Hàn, đâu có sách gì.Những lời này vừa nói ra, Trương Hàn nghi ngờ nhìn sư tôn trước mặt.Sư tôn ngay cả thủ đoạn của hắn ta cũng không biết sao.Nhưng hắn ta chỉ nghĩ một lát, mặt ngoài vẫn ngoan ngoãn trả lời.“Ở trong trận pháp không gian.”Sau khi nói xong, năm ngón tay của Trương Hàn mở ra.Từng Trận Văn tự nhiên xuất hiện, đan vào thành trận hình trong tay hắn ta.Hào quang lóe lên.Ngay sau đó, một quyển bí tịch xuất hiện trên tay hắn ta.Sở Duyên đứng bên cạnh thấy thế đôi mắt sắp lồi ra.Đây là thứ đồ chơi gì thế?Tự nhiên tạo vật à?Trâu thật!Chỉ trong nháy mắt, trong đầu Sở Duyên có một ý nghĩ lớn mật.Lấy thủ đoạn này của Trương Hàn.Nếu hắn có loại thủ đoạn này, khi lừa gạt người khác, chẳng phải càng giốngnhư thật sao?“Hàn Nhi, trận pháp này của con, cụ thể bố trí như thế nào? Nói ra, vi sư có thểchỉ điểm cho con một chút.”Đôi mắt Sở Duyên tỏa sáng, mặt ngoài thản nhiên, chậm rãi mở miệng hỏi.“Hả? Sư tôn, trận pháp này đâu cần sư tôn chỉ điểm, trận pháp không gian này,có tay là được.”Trương Hàn mê mang nói.Nghe thấy những lời này, Sở Duyên đang hưng phấn lập tức im lặng.Có tay là được sao?Cúi đầu nhìn bàn tay mình một lát.Ta đây chẳng lẽ không có tay?Ta là người tàn tật sao?Không hiểu sao Sở Duyên lại sinh ra hoài nghi.Chẳng lẽ thế giới này thực sự ngoại trừ hắn ra, những người khác đều có vòngsáng nhân vật chính, số mệnh thêm trên người, thiên mệnh chi tử?Người ta có tay là được, hắn dùng cả tay chân đều không được?Không có khả năng!Hắn cũng nhất định có thể làm được.Càng đừng nói hắn còn có hệ thống!Chỉ cần có thể dạy đồ đệ phế vật, vậy thì cảnh giới của hắn sẽ tăng vô hạn!Sở Duyên ngầm nghiến răng.“Nếu không cần chỉ điểm, vậy thì đi thôi, lên đường đi.”Sở Duyên hít sâu một hơi, nói.“Dạ, sư tôn, tu vi của sư tôn không thể vận dụng, không bằng để đệ tử dẫn theosư tôn tiến hành bay, như vậy tốc độ có thể nhanh hơn một chút?”Trương Hàn chắp tay dò hỏi.“Có thể.”Sở Duyên gật đầu.Thấy thế, Trương Hàn cúi người hành lễ với sư tôn một lần nữa, mỗi lời nóihành động, đều vô cùng tôn kính với Sở Duyên.“Xin nghe theo lệnh của sư tôn, mong sư tôn thứ cho sự vô lễ của đệ tử.”Giọng nói của Trương Hàn vừa ngừng.Tay vươn ra, năm ngón tay khép lại, hướng lên trên.Ong!Trận pháp lấp lóe ánh sáng mà lên, từng Trận Văn từ trong hư không diễn sinhmà ra.Dưới chân Sở Duyên xuất hiện pháp trận đột nhiên bay lên.Pháp trận mang theo Sở Duyên bay lên, chỉ trong nháy mắt hóa thành điểm đen,biến mất ngay tại chỗ.Trương Hàn nhìn bóng dáng sư tôn biến mất, môi mở ra, có chút cảm khái.“Sư tôn đúng là sư tôn, vậy mà không có hành động gì, không có bất cứ phảnứng gì, giống như hoàn toàn không biết hiệu lực của pháp trận.”“Tâm tính của sư tôn quá cường đại.”“Giống như bất cứ lúc nào, đều có thể lạnh nhạt.”Trương Hàn lắc đầu.Bóng dáng cử động, phóng lên trời, hóa thành quang mang đuổi theo phía sưtôn biến mất.…Sau khi Sở Duyên và Trương Hàn biến mất hai canh giờ.Ở trên bầu trời phía đông núi Thiên Vụ, từng dòng khí cường đại xuất hiện.Từng dòng khí này đan xen vào nhau, bao phủ vùng đất rộng bên ngoài núiThiên Vụ.Vô số dã thú đều phát ra tiếng kêu rên, quỳ rạp trên mặt đất run lẩy bẩy, sợ chủnhân của khí tức này giết chết.Bên ngoài núi Thiên Vụ, trong bầu trời phía xa.Diệp Lạc giẫm lên phi kiếm, áo bào bay phấp phới, ở phía xa ngắm nhìn mảnglớn mây mù bên ngoài núi Thiên Vụ.Sau lưng hắn ta, hàng loạt cường giả đi theo.Khí tức của đám người này yếu nhất là cảnh giới Nguyên Anh.“Sư tôn, con đã trở về.”Diệp Lạc đứng trên phi kiếm, để mặc gió mát thổi sợi tóc trên mặt hắn ta lên,nhỏ giọng lẩm bẩm một câu.Hắn ta đã thành lập Thánh Địa, chuyện ở nơi đó cũng được xử lý xong xuôi.Với thực lực của hắn ta hiện giờ, ngoại trừ tất cả tông môn ở Đông Châu liênhợp lại, nếu không hắn là một nhà độc đại.Còn lại, chính là chuyện xây dựng tông môn.Những chuyện này đều cần thời gian xử lý.Cho nên Diệp Lạc mới dành thời gian, tới bái kiến sư tôn một lát.Đồng thời cũng là vì giải quyết một chuyện khác.Còn chuyện này…Diệp Lạc hơi quay đầu nhìn thoáng qua đại trưởng lão ngự không bên cạnh.Haizz.Hắn ta cũng không biết nên nói thế nào.

Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… “Hàn Nhi, chuẩn bị xong chưa?”Hai tay của Sở Duyên để ở sau lưng, đi tới trước mặt Trương Hàn.“Sư tôn, đệ tử đã chuẩn bị xong.”Trương Hàn cúi người thi lễ với sư tôn.Sở Duyên ở phía đối diện nghe thấy thế, lập tức sửng sốt.Chuẩn bị xong rồi à?Thứ gì cũng không mang theo, là chuẩn bị xong rồi hả?“Hàn Nhi, con không mang theo thứ gì sao?”Sở Duyên nhìn hai tay trống trơn của Trương Hàn.Chẳng lẽ cảnh giới Hóa Thần ngang tàng như vậy, xuống núi đều không cầnmang theo thứ gì?Tuy hắn không phải thứ gì cũng mang, nhưng hắn có mang theo thần kiếm củamình, đang để ở sau người.Vậy mà Trương Hàn không mang theo gì, hai tay trống trơn.“Sư tôn, đệ tử mang theo vài cuốn sách, trên đường có thể đọc.”Trương Hàn lắc đầu nói.“Vậy sách của con đâu?”Sở Duyên nhìn toàn thân Trương Hàn, đâu có sách gì.Những lời này vừa nói ra, Trương Hàn nghi ngờ nhìn sư tôn trước mặt.Sư tôn ngay cả thủ đoạn của hắn ta cũng không biết sao.Nhưng hắn ta chỉ nghĩ một lát, mặt ngoài vẫn ngoan ngoãn trả lời.“Ở trong trận pháp không gian.”Sau khi nói xong, năm ngón tay của Trương Hàn mở ra.Từng Trận Văn tự nhiên xuất hiện, đan vào thành trận hình trong tay hắn ta.Hào quang lóe lên.Ngay sau đó, một quyển bí tịch xuất hiện trên tay hắn ta.Sở Duyên đứng bên cạnh thấy thế đôi mắt sắp lồi ra.Đây là thứ đồ chơi gì thế?Tự nhiên tạo vật à?Trâu thật!Chỉ trong nháy mắt, trong đầu Sở Duyên có một ý nghĩ lớn mật.Lấy thủ đoạn này của Trương Hàn.Nếu hắn có loại thủ đoạn này, khi lừa gạt người khác, chẳng phải càng giốngnhư thật sao?“Hàn Nhi, trận pháp này của con, cụ thể bố trí như thế nào? Nói ra, vi sư có thểchỉ điểm cho con một chút.”Đôi mắt Sở Duyên tỏa sáng, mặt ngoài thản nhiên, chậm rãi mở miệng hỏi.“Hả? Sư tôn, trận pháp này đâu cần sư tôn chỉ điểm, trận pháp không gian này,có tay là được.”Trương Hàn mê mang nói.Nghe thấy những lời này, Sở Duyên đang hưng phấn lập tức im lặng.Có tay là được sao?Cúi đầu nhìn bàn tay mình một lát.Ta đây chẳng lẽ không có tay?Ta là người tàn tật sao?Không hiểu sao Sở Duyên lại sinh ra hoài nghi.Chẳng lẽ thế giới này thực sự ngoại trừ hắn ra, những người khác đều có vòngsáng nhân vật chính, số mệnh thêm trên người, thiên mệnh chi tử?Người ta có tay là được, hắn dùng cả tay chân đều không được?Không có khả năng!Hắn cũng nhất định có thể làm được.Càng đừng nói hắn còn có hệ thống!Chỉ cần có thể dạy đồ đệ phế vật, vậy thì cảnh giới của hắn sẽ tăng vô hạn!Sở Duyên ngầm nghiến răng.“Nếu không cần chỉ điểm, vậy thì đi thôi, lên đường đi.”Sở Duyên hít sâu một hơi, nói.“Dạ, sư tôn, tu vi của sư tôn không thể vận dụng, không bằng để đệ tử dẫn theosư tôn tiến hành bay, như vậy tốc độ có thể nhanh hơn một chút?”Trương Hàn chắp tay dò hỏi.“Có thể.”Sở Duyên gật đầu.Thấy thế, Trương Hàn cúi người hành lễ với sư tôn một lần nữa, mỗi lời nóihành động, đều vô cùng tôn kính với Sở Duyên.“Xin nghe theo lệnh của sư tôn, mong sư tôn thứ cho sự vô lễ của đệ tử.”Giọng nói của Trương Hàn vừa ngừng.Tay vươn ra, năm ngón tay khép lại, hướng lên trên.Ong!Trận pháp lấp lóe ánh sáng mà lên, từng Trận Văn từ trong hư không diễn sinhmà ra.Dưới chân Sở Duyên xuất hiện pháp trận đột nhiên bay lên.Pháp trận mang theo Sở Duyên bay lên, chỉ trong nháy mắt hóa thành điểm đen,biến mất ngay tại chỗ.Trương Hàn nhìn bóng dáng sư tôn biến mất, môi mở ra, có chút cảm khái.“Sư tôn đúng là sư tôn, vậy mà không có hành động gì, không có bất cứ phảnứng gì, giống như hoàn toàn không biết hiệu lực của pháp trận.”“Tâm tính của sư tôn quá cường đại.”“Giống như bất cứ lúc nào, đều có thể lạnh nhạt.”Trương Hàn lắc đầu.Bóng dáng cử động, phóng lên trời, hóa thành quang mang đuổi theo phía sưtôn biến mất.…Sau khi Sở Duyên và Trương Hàn biến mất hai canh giờ.Ở trên bầu trời phía đông núi Thiên Vụ, từng dòng khí cường đại xuất hiện.Từng dòng khí này đan xen vào nhau, bao phủ vùng đất rộng bên ngoài núiThiên Vụ.Vô số dã thú đều phát ra tiếng kêu rên, quỳ rạp trên mặt đất run lẩy bẩy, sợ chủnhân của khí tức này giết chết.Bên ngoài núi Thiên Vụ, trong bầu trời phía xa.Diệp Lạc giẫm lên phi kiếm, áo bào bay phấp phới, ở phía xa ngắm nhìn mảnglớn mây mù bên ngoài núi Thiên Vụ.Sau lưng hắn ta, hàng loạt cường giả đi theo.Khí tức của đám người này yếu nhất là cảnh giới Nguyên Anh.“Sư tôn, con đã trở về.”Diệp Lạc đứng trên phi kiếm, để mặc gió mát thổi sợi tóc trên mặt hắn ta lên,nhỏ giọng lẩm bẩm một câu.Hắn ta đã thành lập Thánh Địa, chuyện ở nơi đó cũng được xử lý xong xuôi.Với thực lực của hắn ta hiện giờ, ngoại trừ tất cả tông môn ở Đông Châu liênhợp lại, nếu không hắn là một nhà độc đại.Còn lại, chính là chuyện xây dựng tông môn.Những chuyện này đều cần thời gian xử lý.Cho nên Diệp Lạc mới dành thời gian, tới bái kiến sư tôn một lát.Đồng thời cũng là vì giải quyết một chuyện khác.Còn chuyện này…Diệp Lạc hơi quay đầu nhìn thoáng qua đại trưởng lão ngự không bên cạnh.Haizz.Hắn ta cũng không biết nên nói thế nào.

Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… “Hàn Nhi, chuẩn bị xong chưa?”Hai tay của Sở Duyên để ở sau lưng, đi tới trước mặt Trương Hàn.“Sư tôn, đệ tử đã chuẩn bị xong.”Trương Hàn cúi người thi lễ với sư tôn.Sở Duyên ở phía đối diện nghe thấy thế, lập tức sửng sốt.Chuẩn bị xong rồi à?Thứ gì cũng không mang theo, là chuẩn bị xong rồi hả?“Hàn Nhi, con không mang theo thứ gì sao?”Sở Duyên nhìn hai tay trống trơn của Trương Hàn.Chẳng lẽ cảnh giới Hóa Thần ngang tàng như vậy, xuống núi đều không cầnmang theo thứ gì?Tuy hắn không phải thứ gì cũng mang, nhưng hắn có mang theo thần kiếm củamình, đang để ở sau người.Vậy mà Trương Hàn không mang theo gì, hai tay trống trơn.“Sư tôn, đệ tử mang theo vài cuốn sách, trên đường có thể đọc.”Trương Hàn lắc đầu nói.“Vậy sách của con đâu?”Sở Duyên nhìn toàn thân Trương Hàn, đâu có sách gì.Những lời này vừa nói ra, Trương Hàn nghi ngờ nhìn sư tôn trước mặt.Sư tôn ngay cả thủ đoạn của hắn ta cũng không biết sao.Nhưng hắn ta chỉ nghĩ một lát, mặt ngoài vẫn ngoan ngoãn trả lời.“Ở trong trận pháp không gian.”Sau khi nói xong, năm ngón tay của Trương Hàn mở ra.Từng Trận Văn tự nhiên xuất hiện, đan vào thành trận hình trong tay hắn ta.Hào quang lóe lên.Ngay sau đó, một quyển bí tịch xuất hiện trên tay hắn ta.Sở Duyên đứng bên cạnh thấy thế đôi mắt sắp lồi ra.Đây là thứ đồ chơi gì thế?Tự nhiên tạo vật à?Trâu thật!Chỉ trong nháy mắt, trong đầu Sở Duyên có một ý nghĩ lớn mật.Lấy thủ đoạn này của Trương Hàn.Nếu hắn có loại thủ đoạn này, khi lừa gạt người khác, chẳng phải càng giốngnhư thật sao?“Hàn Nhi, trận pháp này của con, cụ thể bố trí như thế nào? Nói ra, vi sư có thểchỉ điểm cho con một chút.”Đôi mắt Sở Duyên tỏa sáng, mặt ngoài thản nhiên, chậm rãi mở miệng hỏi.“Hả? Sư tôn, trận pháp này đâu cần sư tôn chỉ điểm, trận pháp không gian này,có tay là được.”Trương Hàn mê mang nói.Nghe thấy những lời này, Sở Duyên đang hưng phấn lập tức im lặng.Có tay là được sao?Cúi đầu nhìn bàn tay mình một lát.Ta đây chẳng lẽ không có tay?Ta là người tàn tật sao?Không hiểu sao Sở Duyên lại sinh ra hoài nghi.Chẳng lẽ thế giới này thực sự ngoại trừ hắn ra, những người khác đều có vòngsáng nhân vật chính, số mệnh thêm trên người, thiên mệnh chi tử?Người ta có tay là được, hắn dùng cả tay chân đều không được?Không có khả năng!Hắn cũng nhất định có thể làm được.Càng đừng nói hắn còn có hệ thống!Chỉ cần có thể dạy đồ đệ phế vật, vậy thì cảnh giới của hắn sẽ tăng vô hạn!Sở Duyên ngầm nghiến răng.“Nếu không cần chỉ điểm, vậy thì đi thôi, lên đường đi.”Sở Duyên hít sâu một hơi, nói.“Dạ, sư tôn, tu vi của sư tôn không thể vận dụng, không bằng để đệ tử dẫn theosư tôn tiến hành bay, như vậy tốc độ có thể nhanh hơn một chút?”Trương Hàn chắp tay dò hỏi.“Có thể.”Sở Duyên gật đầu.Thấy thế, Trương Hàn cúi người hành lễ với sư tôn một lần nữa, mỗi lời nóihành động, đều vô cùng tôn kính với Sở Duyên.“Xin nghe theo lệnh của sư tôn, mong sư tôn thứ cho sự vô lễ của đệ tử.”Giọng nói của Trương Hàn vừa ngừng.Tay vươn ra, năm ngón tay khép lại, hướng lên trên.Ong!Trận pháp lấp lóe ánh sáng mà lên, từng Trận Văn từ trong hư không diễn sinhmà ra.Dưới chân Sở Duyên xuất hiện pháp trận đột nhiên bay lên.Pháp trận mang theo Sở Duyên bay lên, chỉ trong nháy mắt hóa thành điểm đen,biến mất ngay tại chỗ.Trương Hàn nhìn bóng dáng sư tôn biến mất, môi mở ra, có chút cảm khái.“Sư tôn đúng là sư tôn, vậy mà không có hành động gì, không có bất cứ phảnứng gì, giống như hoàn toàn không biết hiệu lực của pháp trận.”“Tâm tính của sư tôn quá cường đại.”“Giống như bất cứ lúc nào, đều có thể lạnh nhạt.”Trương Hàn lắc đầu.Bóng dáng cử động, phóng lên trời, hóa thành quang mang đuổi theo phía sưtôn biến mất.…Sau khi Sở Duyên và Trương Hàn biến mất hai canh giờ.Ở trên bầu trời phía đông núi Thiên Vụ, từng dòng khí cường đại xuất hiện.Từng dòng khí này đan xen vào nhau, bao phủ vùng đất rộng bên ngoài núiThiên Vụ.Vô số dã thú đều phát ra tiếng kêu rên, quỳ rạp trên mặt đất run lẩy bẩy, sợ chủnhân của khí tức này giết chết.Bên ngoài núi Thiên Vụ, trong bầu trời phía xa.Diệp Lạc giẫm lên phi kiếm, áo bào bay phấp phới, ở phía xa ngắm nhìn mảnglớn mây mù bên ngoài núi Thiên Vụ.Sau lưng hắn ta, hàng loạt cường giả đi theo.Khí tức của đám người này yếu nhất là cảnh giới Nguyên Anh.“Sư tôn, con đã trở về.”Diệp Lạc đứng trên phi kiếm, để mặc gió mát thổi sợi tóc trên mặt hắn ta lên,nhỏ giọng lẩm bẩm một câu.Hắn ta đã thành lập Thánh Địa, chuyện ở nơi đó cũng được xử lý xong xuôi.Với thực lực của hắn ta hiện giờ, ngoại trừ tất cả tông môn ở Đông Châu liênhợp lại, nếu không hắn là một nhà độc đại.Còn lại, chính là chuyện xây dựng tông môn.Những chuyện này đều cần thời gian xử lý.Cho nên Diệp Lạc mới dành thời gian, tới bái kiến sư tôn một lát.Đồng thời cũng là vì giải quyết một chuyện khác.Còn chuyện này…Diệp Lạc hơi quay đầu nhìn thoáng qua đại trưởng lão ngự không bên cạnh.Haizz.Hắn ta cũng không biết nên nói thế nào.

Chương 155: Ta không có tay sao 1