Mặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng…

Chương 176: Ta chăn heo ở tông môn ẩn thế 2

Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… Ta chăn heo ở tông môn ẩn thế sao?Đường đường là tông môn ẩn thế, ngươi lại dùng để chăn heo, nuôi gà, làm đồăn sao?Nếu chuyện này truyền ra ngoài, e rằng bảng Phong Vân Đông Châu đều phảiđổi chỗ một người.Chơi những thứ này ở tông môn ẩn thế…Đây không phải là lãng phí sao?Khóe miệng Trương Hàn điên cuồng giật giật, gương mặt đen xì, im lặng đi rangoài.Trên lòng bàn tay hắn ta ngưng tụ quang mang trận pháp.Lý Nhị Cương đang cầm khay to cho heo ăn đương nhiên cũng phát hiện raTrương Hàn.Lý Nhị Cương cười hì hì xoay người, đi ra khỏi chuồng heo.“Đại nhân, ngươi đã trở về? Ta nói với ngươi nha, chuyện này… Đợi một lát,đại nhân, trong tay ngươi là ánh sáng gì thế, ngươi đừng xằng bậy, ta và tôngchủ rất thân đấy!”“Đại nhân, dừng lại dừng lại ngay, đừng tới gần, chuyện này thực sự khôngđược, ta không đỡ được! Ngươi đừng lại đây…”Ong…Quang mang của trận pháp chiếu rọi.Trương Hàn vô cùng tri kỷ mở trận pháp che chắn, che chắn toàn bộ nơi này……Núi Thiên Vụ, sườn dốc sau Vô Đạo Tông.Nhìn Lý Nhị Cương mặt mũi bầm dập trước mặt, Trương Hàn ho khan haitiếng, có chút xấu hổ.Hắn ta đã đánh xong rồi, vậy mà Lý Nhị Cương này mới nói với hắn ta.Những con heo con gà con vịt này, đều là các loại linh vật, dùng mấy thứ nàylàm đồ ăn, sẽ có trợ giúp đối với tu hành.Hơn nữa sư tôn nhà hắn ta đều thích ăn đồ ăn Lý Nhị Cương làm.Suy nghĩ vì tông môn, Lý Nhị Cương mới tìm một mảnh đất ở sườn dốc phíasau, tiến hành nuôi dưỡng.Nhưng Trương Hàn mới tới đây, đã đánh hắn ta một trận.Lần này Trương Hàn không xấu hổ mới lạ.“Chuyện đó… Ừm… Chuyện này…”Trương Hàn thực sự không biết nên nói như thế nào.“Yên tâm đi đại nhân, ta sẽ không tốc áo với tông chủ.”Lý Nhị Cương mặt mũi bầm dập nhìn Trương Hàn với ánh mắt sâu xa, khôngquan tâm thân phận của đối phương, hắn ta đã mang thù.“Ngươi ấy à, chuyện này ta cũng không có biện pháp mà, ta mới trở về khôngbiết tình hình cụ thể, ngươi đừng gọi đại nhân gì đó nữa, gọi ta là Trương Hànđược rồi, lại đây, ta dùng trận pháp chữa trị cho ngươi.”Trương Hàn cười bất đắc dĩ, mở tay ra.Mượn lực lượng của Thái Âm Tinh, bố trí trận pháp chữa trị ở dưới chân LýNhị Cương.Trận pháp mới thành lập, vết thương của Lý Nhị Cương lập tức chuyển biến tốthơn.Hắn ta cúi đầu nhìn cơ thể mập mạp của mình, cảm thấy ấm áp dễ chịu, khôngkhỏi kinh hãi.“Trương Hàn đại nhân, đây là… Đây là thủ đoạn gì thế?”“Trận pháp đấy.”“Trương Hàn đại nhân, không bằng ngươi giao phương pháp bày trận này chota, chuyện bị đánh này xí xóa, ngươi xem như thế được không?”“Chuyện này chỉ sợ không được.”“Vì sao? Chẳng lẽ là bí mật bất truyền của tông môn?”“Không phải.”“Vậy vì sao?”“Ngươi không có đầu óc, không học được.”Lý Nhị Cương: “…”Hắn ta rất muốn mắng chửi người.Có người như vậy sao?Đánh hắn ta một trận, còn nói hắn ta không có đầu óc…“Khụ khụ, ta không có ý châm chọc ngươi, ta chỉ nói thật thôi, ngươi thực sựkhông có đầu óc.”Trương Hàn ho khan hai tiếng, muốn giải thích hai câu.“Ta… Trương Hàn đại nhân, ngươi mặt ngoài có dáng vẻ của người đọc sách,ôn hòa nhã nhặn, không ngờ tới mắng chửi người tàn nhẫn như thế.”Lý Nhị Cương kìm nén đã lâu, kìm nén ra một đoạn như vậy.Trương Hàn ở bên cạnh cũng rất bất đắc dĩ.Hắn ta như vậy thực sự không phải mắng chửi người.Trận pháp tu hành của hắn ta, đầu tiên là cần trí nhớ cường đại hơn để ghi nhớ.Dẫn tới cộng minh với Thiên Địa Vạn Vật.Sau đó còn cần một Trận Tâm.Cộng thêm đủ loại nguyên nhân nữa.Mới có thể khiến hắn ta đi tới bước này.Không phải hắn ta ăn nói lung tung, đây là chuyện thực sự khó làm được.Lý Nhị Cương ngay cả đầu óc đều không được.“Ta thực sự không phải chửi, được rồi, không nói chuyện này nữa, đúng rồi, tatới tìm ngươi là có chuyện.”“Nhưng mà nói trước, ta rất tò mò những con linh trư linh kê này, đều từ đâu rathế? Chẳng lẽ ngươi giàu như vậy sao?”Trương Hàn tò mò hỏi.“Ta không có tiền mua, sau khi Trương Hàn đại nhân và tông chủ xuống núi, vịđại sư huynh kia của Vô Đạo Tông trở về, gặp mặt ta một lần, ta nói nhữngchuyện này với hắn, sau đó hắn phái người đi mua.”Lý Nhị Cương ngồi xổm trên mặt đất, vừa cảm nhận trận pháp chữa trị, vừa nói.Nghe thấy những lời này, Trương Hàn vốn ngẩn ra, sau đó lộ ra vẻ mặt thì ra lànhư thế.Hóa ra là đại sư huynh trở lại.Vậy hắn ta đã rõ.Nhưng mà dấu vết chiến đấu kia.Là đại sư huynh đánh tam sư đệ sao?Trương Hàn ôm tâm tư vui vẻ vì tai họa, đặt câu hỏi một lần nữa.“Vậy đại sư huynh có phải chỉ điểm cho tam sư đệ ở bên quảng trường đại điệnhay không?”Trương Hàn cười nói.“Chỉ điểm sao? Không có.”Lý Nhị Cương suy nghĩ, lắc đầu.“Vậy vì sao bên quảng trường đại điện lại có dấu vết chiến đấu?”Trương Hàn nhíu mày hỏi.

Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… Ta chăn heo ở tông môn ẩn thế sao?Đường đường là tông môn ẩn thế, ngươi lại dùng để chăn heo, nuôi gà, làm đồăn sao?Nếu chuyện này truyền ra ngoài, e rằng bảng Phong Vân Đông Châu đều phảiđổi chỗ một người.Chơi những thứ này ở tông môn ẩn thế…Đây không phải là lãng phí sao?Khóe miệng Trương Hàn điên cuồng giật giật, gương mặt đen xì, im lặng đi rangoài.Trên lòng bàn tay hắn ta ngưng tụ quang mang trận pháp.Lý Nhị Cương đang cầm khay to cho heo ăn đương nhiên cũng phát hiện raTrương Hàn.Lý Nhị Cương cười hì hì xoay người, đi ra khỏi chuồng heo.“Đại nhân, ngươi đã trở về? Ta nói với ngươi nha, chuyện này… Đợi một lát,đại nhân, trong tay ngươi là ánh sáng gì thế, ngươi đừng xằng bậy, ta và tôngchủ rất thân đấy!”“Đại nhân, dừng lại dừng lại ngay, đừng tới gần, chuyện này thực sự khôngđược, ta không đỡ được! Ngươi đừng lại đây…”Ong…Quang mang của trận pháp chiếu rọi.Trương Hàn vô cùng tri kỷ mở trận pháp che chắn, che chắn toàn bộ nơi này……Núi Thiên Vụ, sườn dốc sau Vô Đạo Tông.Nhìn Lý Nhị Cương mặt mũi bầm dập trước mặt, Trương Hàn ho khan haitiếng, có chút xấu hổ.Hắn ta đã đánh xong rồi, vậy mà Lý Nhị Cương này mới nói với hắn ta.Những con heo con gà con vịt này, đều là các loại linh vật, dùng mấy thứ nàylàm đồ ăn, sẽ có trợ giúp đối với tu hành.Hơn nữa sư tôn nhà hắn ta đều thích ăn đồ ăn Lý Nhị Cương làm.Suy nghĩ vì tông môn, Lý Nhị Cương mới tìm một mảnh đất ở sườn dốc phíasau, tiến hành nuôi dưỡng.Nhưng Trương Hàn mới tới đây, đã đánh hắn ta một trận.Lần này Trương Hàn không xấu hổ mới lạ.“Chuyện đó… Ừm… Chuyện này…”Trương Hàn thực sự không biết nên nói như thế nào.“Yên tâm đi đại nhân, ta sẽ không tốc áo với tông chủ.”Lý Nhị Cương mặt mũi bầm dập nhìn Trương Hàn với ánh mắt sâu xa, khôngquan tâm thân phận của đối phương, hắn ta đã mang thù.“Ngươi ấy à, chuyện này ta cũng không có biện pháp mà, ta mới trở về khôngbiết tình hình cụ thể, ngươi đừng gọi đại nhân gì đó nữa, gọi ta là Trương Hànđược rồi, lại đây, ta dùng trận pháp chữa trị cho ngươi.”Trương Hàn cười bất đắc dĩ, mở tay ra.Mượn lực lượng của Thái Âm Tinh, bố trí trận pháp chữa trị ở dưới chân LýNhị Cương.Trận pháp mới thành lập, vết thương của Lý Nhị Cương lập tức chuyển biến tốthơn.Hắn ta cúi đầu nhìn cơ thể mập mạp của mình, cảm thấy ấm áp dễ chịu, khôngkhỏi kinh hãi.“Trương Hàn đại nhân, đây là… Đây là thủ đoạn gì thế?”“Trận pháp đấy.”“Trương Hàn đại nhân, không bằng ngươi giao phương pháp bày trận này chota, chuyện bị đánh này xí xóa, ngươi xem như thế được không?”“Chuyện này chỉ sợ không được.”“Vì sao? Chẳng lẽ là bí mật bất truyền của tông môn?”“Không phải.”“Vậy vì sao?”“Ngươi không có đầu óc, không học được.”Lý Nhị Cương: “…”Hắn ta rất muốn mắng chửi người.Có người như vậy sao?Đánh hắn ta một trận, còn nói hắn ta không có đầu óc…“Khụ khụ, ta không có ý châm chọc ngươi, ta chỉ nói thật thôi, ngươi thực sựkhông có đầu óc.”Trương Hàn ho khan hai tiếng, muốn giải thích hai câu.“Ta… Trương Hàn đại nhân, ngươi mặt ngoài có dáng vẻ của người đọc sách,ôn hòa nhã nhặn, không ngờ tới mắng chửi người tàn nhẫn như thế.”Lý Nhị Cương kìm nén đã lâu, kìm nén ra một đoạn như vậy.Trương Hàn ở bên cạnh cũng rất bất đắc dĩ.Hắn ta như vậy thực sự không phải mắng chửi người.Trận pháp tu hành của hắn ta, đầu tiên là cần trí nhớ cường đại hơn để ghi nhớ.Dẫn tới cộng minh với Thiên Địa Vạn Vật.Sau đó còn cần một Trận Tâm.Cộng thêm đủ loại nguyên nhân nữa.Mới có thể khiến hắn ta đi tới bước này.Không phải hắn ta ăn nói lung tung, đây là chuyện thực sự khó làm được.Lý Nhị Cương ngay cả đầu óc đều không được.“Ta thực sự không phải chửi, được rồi, không nói chuyện này nữa, đúng rồi, tatới tìm ngươi là có chuyện.”“Nhưng mà nói trước, ta rất tò mò những con linh trư linh kê này, đều từ đâu rathế? Chẳng lẽ ngươi giàu như vậy sao?”Trương Hàn tò mò hỏi.“Ta không có tiền mua, sau khi Trương Hàn đại nhân và tông chủ xuống núi, vịđại sư huynh kia của Vô Đạo Tông trở về, gặp mặt ta một lần, ta nói nhữngchuyện này với hắn, sau đó hắn phái người đi mua.”Lý Nhị Cương ngồi xổm trên mặt đất, vừa cảm nhận trận pháp chữa trị, vừa nói.Nghe thấy những lời này, Trương Hàn vốn ngẩn ra, sau đó lộ ra vẻ mặt thì ra lànhư thế.Hóa ra là đại sư huynh trở lại.Vậy hắn ta đã rõ.Nhưng mà dấu vết chiến đấu kia.Là đại sư huynh đánh tam sư đệ sao?Trương Hàn ôm tâm tư vui vẻ vì tai họa, đặt câu hỏi một lần nữa.“Vậy đại sư huynh có phải chỉ điểm cho tam sư đệ ở bên quảng trường đại điệnhay không?”Trương Hàn cười nói.“Chỉ điểm sao? Không có.”Lý Nhị Cương suy nghĩ, lắc đầu.“Vậy vì sao bên quảng trường đại điện lại có dấu vết chiến đấu?”Trương Hàn nhíu mày hỏi.

Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… Ta chăn heo ở tông môn ẩn thế sao?Đường đường là tông môn ẩn thế, ngươi lại dùng để chăn heo, nuôi gà, làm đồăn sao?Nếu chuyện này truyền ra ngoài, e rằng bảng Phong Vân Đông Châu đều phảiđổi chỗ một người.Chơi những thứ này ở tông môn ẩn thế…Đây không phải là lãng phí sao?Khóe miệng Trương Hàn điên cuồng giật giật, gương mặt đen xì, im lặng đi rangoài.Trên lòng bàn tay hắn ta ngưng tụ quang mang trận pháp.Lý Nhị Cương đang cầm khay to cho heo ăn đương nhiên cũng phát hiện raTrương Hàn.Lý Nhị Cương cười hì hì xoay người, đi ra khỏi chuồng heo.“Đại nhân, ngươi đã trở về? Ta nói với ngươi nha, chuyện này… Đợi một lát,đại nhân, trong tay ngươi là ánh sáng gì thế, ngươi đừng xằng bậy, ta và tôngchủ rất thân đấy!”“Đại nhân, dừng lại dừng lại ngay, đừng tới gần, chuyện này thực sự khôngđược, ta không đỡ được! Ngươi đừng lại đây…”Ong…Quang mang của trận pháp chiếu rọi.Trương Hàn vô cùng tri kỷ mở trận pháp che chắn, che chắn toàn bộ nơi này……Núi Thiên Vụ, sườn dốc sau Vô Đạo Tông.Nhìn Lý Nhị Cương mặt mũi bầm dập trước mặt, Trương Hàn ho khan haitiếng, có chút xấu hổ.Hắn ta đã đánh xong rồi, vậy mà Lý Nhị Cương này mới nói với hắn ta.Những con heo con gà con vịt này, đều là các loại linh vật, dùng mấy thứ nàylàm đồ ăn, sẽ có trợ giúp đối với tu hành.Hơn nữa sư tôn nhà hắn ta đều thích ăn đồ ăn Lý Nhị Cương làm.Suy nghĩ vì tông môn, Lý Nhị Cương mới tìm một mảnh đất ở sườn dốc phíasau, tiến hành nuôi dưỡng.Nhưng Trương Hàn mới tới đây, đã đánh hắn ta một trận.Lần này Trương Hàn không xấu hổ mới lạ.“Chuyện đó… Ừm… Chuyện này…”Trương Hàn thực sự không biết nên nói như thế nào.“Yên tâm đi đại nhân, ta sẽ không tốc áo với tông chủ.”Lý Nhị Cương mặt mũi bầm dập nhìn Trương Hàn với ánh mắt sâu xa, khôngquan tâm thân phận của đối phương, hắn ta đã mang thù.“Ngươi ấy à, chuyện này ta cũng không có biện pháp mà, ta mới trở về khôngbiết tình hình cụ thể, ngươi đừng gọi đại nhân gì đó nữa, gọi ta là Trương Hànđược rồi, lại đây, ta dùng trận pháp chữa trị cho ngươi.”Trương Hàn cười bất đắc dĩ, mở tay ra.Mượn lực lượng của Thái Âm Tinh, bố trí trận pháp chữa trị ở dưới chân LýNhị Cương.Trận pháp mới thành lập, vết thương của Lý Nhị Cương lập tức chuyển biến tốthơn.Hắn ta cúi đầu nhìn cơ thể mập mạp của mình, cảm thấy ấm áp dễ chịu, khôngkhỏi kinh hãi.“Trương Hàn đại nhân, đây là… Đây là thủ đoạn gì thế?”“Trận pháp đấy.”“Trương Hàn đại nhân, không bằng ngươi giao phương pháp bày trận này chota, chuyện bị đánh này xí xóa, ngươi xem như thế được không?”“Chuyện này chỉ sợ không được.”“Vì sao? Chẳng lẽ là bí mật bất truyền của tông môn?”“Không phải.”“Vậy vì sao?”“Ngươi không có đầu óc, không học được.”Lý Nhị Cương: “…”Hắn ta rất muốn mắng chửi người.Có người như vậy sao?Đánh hắn ta một trận, còn nói hắn ta không có đầu óc…“Khụ khụ, ta không có ý châm chọc ngươi, ta chỉ nói thật thôi, ngươi thực sựkhông có đầu óc.”Trương Hàn ho khan hai tiếng, muốn giải thích hai câu.“Ta… Trương Hàn đại nhân, ngươi mặt ngoài có dáng vẻ của người đọc sách,ôn hòa nhã nhặn, không ngờ tới mắng chửi người tàn nhẫn như thế.”Lý Nhị Cương kìm nén đã lâu, kìm nén ra một đoạn như vậy.Trương Hàn ở bên cạnh cũng rất bất đắc dĩ.Hắn ta như vậy thực sự không phải mắng chửi người.Trận pháp tu hành của hắn ta, đầu tiên là cần trí nhớ cường đại hơn để ghi nhớ.Dẫn tới cộng minh với Thiên Địa Vạn Vật.Sau đó còn cần một Trận Tâm.Cộng thêm đủ loại nguyên nhân nữa.Mới có thể khiến hắn ta đi tới bước này.Không phải hắn ta ăn nói lung tung, đây là chuyện thực sự khó làm được.Lý Nhị Cương ngay cả đầu óc đều không được.“Ta thực sự không phải chửi, được rồi, không nói chuyện này nữa, đúng rồi, tatới tìm ngươi là có chuyện.”“Nhưng mà nói trước, ta rất tò mò những con linh trư linh kê này, đều từ đâu rathế? Chẳng lẽ ngươi giàu như vậy sao?”Trương Hàn tò mò hỏi.“Ta không có tiền mua, sau khi Trương Hàn đại nhân và tông chủ xuống núi, vịđại sư huynh kia của Vô Đạo Tông trở về, gặp mặt ta một lần, ta nói nhữngchuyện này với hắn, sau đó hắn phái người đi mua.”Lý Nhị Cương ngồi xổm trên mặt đất, vừa cảm nhận trận pháp chữa trị, vừa nói.Nghe thấy những lời này, Trương Hàn vốn ngẩn ra, sau đó lộ ra vẻ mặt thì ra lànhư thế.Hóa ra là đại sư huynh trở lại.Vậy hắn ta đã rõ.Nhưng mà dấu vết chiến đấu kia.Là đại sư huynh đánh tam sư đệ sao?Trương Hàn ôm tâm tư vui vẻ vì tai họa, đặt câu hỏi một lần nữa.“Vậy đại sư huynh có phải chỉ điểm cho tam sư đệ ở bên quảng trường đại điệnhay không?”Trương Hàn cười nói.“Chỉ điểm sao? Không có.”Lý Nhị Cương suy nghĩ, lắc đầu.“Vậy vì sao bên quảng trường đại điện lại có dấu vết chiến đấu?”Trương Hàn nhíu mày hỏi.

Chương 176: Ta chăn heo ở tông môn ẩn thế 2