Mặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng…
Chương 195: Sự kỳ diệu của bàn cờ 2
Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… Đạm Đài Lạc Tuyết đánh cờ xong, còn chưa kịp phản ứng.Ở cách xa nàng, bóng người mông lung cũng đánh cờ.Đánh chính là quân trắng.Quân trắng đánh xuống, ở ngay bên cạnh quân đen của Đạm Đài Lạc Tuyết.Đạm Đài Lạc Tuyết cũng nhận được tin tức.Ở vùng đất kia, một đại yêu tuyết thế sinh ra…“Thì ra là thế sao? Quân đen là người, quân trắng là yêu, tấn công giết lẫnnhau?”Đạm Đài Lạc Tuyết có vẻ đăm chiêu.Tuy nàng không biết thắng thua sẽ có hậu quả và khen thưởng gì.Nhưng mà…Từ nhỏ tới lớn, chơi cờ, chưa có người nào có thể thắng nàng!Trong đôi mắt của Đạm Đài Lạc Tuyết tràn ngập tự tin, trên kiếm chỉ, quân đenlại ngưng tụ thành hình.Tay ngọc của nàng vươn ra.Rất tự tin đặt quân đen lên vị trí “Thiên Nguyên”.Quân cờ hạ xuống.Lại có tin tức truyền tới, ở phía giữa khu đất, lại có một cường giả nhân tộc quậtkhởi…Bóng người mông lung ở phía xa không có hành động, rất nhanh lại đặt mộtquân cờ trắng xuống.Đại yêu xuất thế…Đạm Đài Lạc Tuyết nhanh chóng đánh tiếp.Hai bên đều đang đánh cờ, không ai khởi xướng tấn công trước, giống như đangchuẩn bị gì đó…Trong bàn cờ, trong Thiên Địa một phương.Đạm Đài Lạc Tuyết và bóng người mông lung kia đều đang đánh cờ.Trong vùng đất rộng phía dưới, khắp nơi đều có quân cờ của bọn họ, từng ThiênKiêu tuyệt thế, đại yêu cái thế ngang trời xuất thế.Hai người đều đang đánh cờ.Không người nào khởi xướng tấn công trước, giống như đang làm chuẩn bị nàođó.Tranh giành đại thế!Cuối cùng, sau khi chuẩn bị vô số lần.Đạm Đài Lạc Tuyết dẫn đầu khởi xướng tấn công, một quân đen rơi xuống giữaquân trắng đang xếp hàng dài, muốn chặn đứt quân trắng tạo thành hàng dài.Trên đại địa.Theo quân đen của Đạm Đài Lạc Tuyết hạ xuống.Một cường giả tuyệt thế giống như nhìn ra được cơ hội nào đó, dẫn dắt vô số tusĩ tấn công một tòa yêu sơn, khởi xướng tấn công mãnh liệt.Mà trong bầu trời, bóng người mông lung đánh cờ với Đạm Đài Lạc Tuyết biểuhiện ra vẻ hờ hững đối với tấn công này, vươn tay để một quân cờ trắng xuống.Muốn lấy đuôi rồng quân trắng đánh về bên Đạm Đài Lạc Tuyết.Đồng thời vô số đại yêu phóng ra, muốn giết mọi người.Đạm Đài Lạc Tuyết giống như đã sớm dự liệu, mỉm cười, cũng không để ý,giống như từ bỏ một số quân cờ, không nhanh không chậm tiếp tục đánh cờ.Hai bên đánh cờ lần nữa, tốc độ rất nhanh.Nhưng không thận trọng giống như lúc trước, dốc toàn lực chuẩn bị.Lúc này, mỗi quân cờ của hai bên đều tràn ngập tính công kích, muốn đánh bạiđối phương.Cảnh tượng trên đất đai cũng xảy ra thay đổi, chém giết khủng bố đang mởmàn.Nhưng bên Đạm Đài Lạc Tuyết nhanh chóng rơi vào hoàn cảnh xấu, bị bóngngười mông lung tạo thành hàng dài quân trắng quét ngang, giết đánh tơi bời.Nhưng Đạm Đài Lạc Tuyết vẫn thản nhiên đánh cờ, giống như không để ý hoàncảnh bên ta xấu đi.Bóng người mông lung giống như người máy, không quan tâm, nhìn thấy ưu thếthì điên cuồng xông lên, muốn một lần giải quyết Đạm Đài Lạc Tuyết.Đạm Đài Lạc Tuyết coi như không thấy, tiếp tục đánh cờ.Tốc độ đánh cờ của hai bên càng lúc càng nhanh.Không mang bất cứ chần chừ nào, giống như hoàn toàn không cần suy nghĩ.Sau thời gian uống cạn chén trà, bóng người mông lung kia đột nhiên dừngđộng tác đánh cờ, tay cầm một viên cờ trắng dừng lại.Chỉ thấy trên bàn cờ đất đai phía dưới, xung quanh hàng dài quân trắng thế tấncông dũng mãnh, không biết từ lúc nào đã bị quân đen phân tán vây quanh.Cùng lúc đó, cường giả nhân tộc cũng vây quanh tất cả đại yêu của yêu tộc, làmđợt tấn công cuối cùng, cũng là phản công.Quân trắng đã thua, yêu tộc bị đánh bại…Bóng người mông lung đúng là nhìn ra được điểm này, không lựa chọn đánh cờnữa.Ngay sau đó, bóng người mông lung hóa thành kim quang biến mất không thấy.Một giọng nói bất nam bất nữ truyền vào trong tai Đạm Đài Lạc Tuyết.“Ngươi đã thắng.”Đạm Đài Lạc Tuyết cười rất nhạt nhẽo.Nàng cúi đầu, muốn thấy rõ cảnh tượng trên đất đai phía dưới.Nhưng nàng căn bản không có cơ hội cúi đầu quan sát vô số cường giả trênvùng đất được mình coi là quân cờ.Trong đầu chấn động.Đạm Đài Lạc Tuyết chỉ cảm thấy trời đất xoay chuyển, cảnh sắc trước mắt lạixảy ra thay đổi.Nàng lại quay về trong cung điện.Bàn cờ đá kia đang im lặng đặt trước mặt nàng, không có bất cứ động tác gì,toàn bộ đều trở về yên bình.“Vừa rồi…”Trong đôi mắt của Đạm Đài Lạc Tuyết hiện lên hoang mang, đó không phảihuyễn cảnh gì đó, lấy Thiên Địa làm bàn cờ, chúng sinh làm quân cờ, khắc sâutrong ấn tượng của nàng.Nàng cúi đầu nhìn bàn cờ.Xòe bàn tay ra muốn đụng vào một lần nữa.Một tia kim quang bay từ trong bàn cờ ra, trốn vào trong trán Đạm Đài LạcTuyết.Năng lượng tinh thuần rót vào trong linh hồn Đạm Đài Lạc Tuyết.
Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… Đạm Đài Lạc Tuyết đánh cờ xong, còn chưa kịp phản ứng.Ở cách xa nàng, bóng người mông lung cũng đánh cờ.Đánh chính là quân trắng.Quân trắng đánh xuống, ở ngay bên cạnh quân đen của Đạm Đài Lạc Tuyết.Đạm Đài Lạc Tuyết cũng nhận được tin tức.Ở vùng đất kia, một đại yêu tuyết thế sinh ra…“Thì ra là thế sao? Quân đen là người, quân trắng là yêu, tấn công giết lẫnnhau?”Đạm Đài Lạc Tuyết có vẻ đăm chiêu.Tuy nàng không biết thắng thua sẽ có hậu quả và khen thưởng gì.Nhưng mà…Từ nhỏ tới lớn, chơi cờ, chưa có người nào có thể thắng nàng!Trong đôi mắt của Đạm Đài Lạc Tuyết tràn ngập tự tin, trên kiếm chỉ, quân đenlại ngưng tụ thành hình.Tay ngọc của nàng vươn ra.Rất tự tin đặt quân đen lên vị trí “Thiên Nguyên”.Quân cờ hạ xuống.Lại có tin tức truyền tới, ở phía giữa khu đất, lại có một cường giả nhân tộc quậtkhởi…Bóng người mông lung ở phía xa không có hành động, rất nhanh lại đặt mộtquân cờ trắng xuống.Đại yêu xuất thế…Đạm Đài Lạc Tuyết nhanh chóng đánh tiếp.Hai bên đều đang đánh cờ, không ai khởi xướng tấn công trước, giống như đangchuẩn bị gì đó…Trong bàn cờ, trong Thiên Địa một phương.Đạm Đài Lạc Tuyết và bóng người mông lung kia đều đang đánh cờ.Trong vùng đất rộng phía dưới, khắp nơi đều có quân cờ của bọn họ, từng ThiênKiêu tuyệt thế, đại yêu cái thế ngang trời xuất thế.Hai người đều đang đánh cờ.Không người nào khởi xướng tấn công trước, giống như đang làm chuẩn bị nàođó.Tranh giành đại thế!Cuối cùng, sau khi chuẩn bị vô số lần.Đạm Đài Lạc Tuyết dẫn đầu khởi xướng tấn công, một quân đen rơi xuống giữaquân trắng đang xếp hàng dài, muốn chặn đứt quân trắng tạo thành hàng dài.Trên đại địa.Theo quân đen của Đạm Đài Lạc Tuyết hạ xuống.Một cường giả tuyệt thế giống như nhìn ra được cơ hội nào đó, dẫn dắt vô số tusĩ tấn công một tòa yêu sơn, khởi xướng tấn công mãnh liệt.Mà trong bầu trời, bóng người mông lung đánh cờ với Đạm Đài Lạc Tuyết biểuhiện ra vẻ hờ hững đối với tấn công này, vươn tay để một quân cờ trắng xuống.Muốn lấy đuôi rồng quân trắng đánh về bên Đạm Đài Lạc Tuyết.Đồng thời vô số đại yêu phóng ra, muốn giết mọi người.Đạm Đài Lạc Tuyết giống như đã sớm dự liệu, mỉm cười, cũng không để ý,giống như từ bỏ một số quân cờ, không nhanh không chậm tiếp tục đánh cờ.Hai bên đánh cờ lần nữa, tốc độ rất nhanh.Nhưng không thận trọng giống như lúc trước, dốc toàn lực chuẩn bị.Lúc này, mỗi quân cờ của hai bên đều tràn ngập tính công kích, muốn đánh bạiđối phương.Cảnh tượng trên đất đai cũng xảy ra thay đổi, chém giết khủng bố đang mởmàn.Nhưng bên Đạm Đài Lạc Tuyết nhanh chóng rơi vào hoàn cảnh xấu, bị bóngngười mông lung tạo thành hàng dài quân trắng quét ngang, giết đánh tơi bời.Nhưng Đạm Đài Lạc Tuyết vẫn thản nhiên đánh cờ, giống như không để ý hoàncảnh bên ta xấu đi.Bóng người mông lung giống như người máy, không quan tâm, nhìn thấy ưu thếthì điên cuồng xông lên, muốn một lần giải quyết Đạm Đài Lạc Tuyết.Đạm Đài Lạc Tuyết coi như không thấy, tiếp tục đánh cờ.Tốc độ đánh cờ của hai bên càng lúc càng nhanh.Không mang bất cứ chần chừ nào, giống như hoàn toàn không cần suy nghĩ.Sau thời gian uống cạn chén trà, bóng người mông lung kia đột nhiên dừngđộng tác đánh cờ, tay cầm một viên cờ trắng dừng lại.Chỉ thấy trên bàn cờ đất đai phía dưới, xung quanh hàng dài quân trắng thế tấncông dũng mãnh, không biết từ lúc nào đã bị quân đen phân tán vây quanh.Cùng lúc đó, cường giả nhân tộc cũng vây quanh tất cả đại yêu của yêu tộc, làmđợt tấn công cuối cùng, cũng là phản công.Quân trắng đã thua, yêu tộc bị đánh bại…Bóng người mông lung đúng là nhìn ra được điểm này, không lựa chọn đánh cờnữa.Ngay sau đó, bóng người mông lung hóa thành kim quang biến mất không thấy.Một giọng nói bất nam bất nữ truyền vào trong tai Đạm Đài Lạc Tuyết.“Ngươi đã thắng.”Đạm Đài Lạc Tuyết cười rất nhạt nhẽo.Nàng cúi đầu, muốn thấy rõ cảnh tượng trên đất đai phía dưới.Nhưng nàng căn bản không có cơ hội cúi đầu quan sát vô số cường giả trênvùng đất được mình coi là quân cờ.Trong đầu chấn động.Đạm Đài Lạc Tuyết chỉ cảm thấy trời đất xoay chuyển, cảnh sắc trước mắt lạixảy ra thay đổi.Nàng lại quay về trong cung điện.Bàn cờ đá kia đang im lặng đặt trước mặt nàng, không có bất cứ động tác gì,toàn bộ đều trở về yên bình.“Vừa rồi…”Trong đôi mắt của Đạm Đài Lạc Tuyết hiện lên hoang mang, đó không phảihuyễn cảnh gì đó, lấy Thiên Địa làm bàn cờ, chúng sinh làm quân cờ, khắc sâutrong ấn tượng của nàng.Nàng cúi đầu nhìn bàn cờ.Xòe bàn tay ra muốn đụng vào một lần nữa.Một tia kim quang bay từ trong bàn cờ ra, trốn vào trong trán Đạm Đài LạcTuyết.Năng lượng tinh thuần rót vào trong linh hồn Đạm Đài Lạc Tuyết.
Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… Đạm Đài Lạc Tuyết đánh cờ xong, còn chưa kịp phản ứng.Ở cách xa nàng, bóng người mông lung cũng đánh cờ.Đánh chính là quân trắng.Quân trắng đánh xuống, ở ngay bên cạnh quân đen của Đạm Đài Lạc Tuyết.Đạm Đài Lạc Tuyết cũng nhận được tin tức.Ở vùng đất kia, một đại yêu tuyết thế sinh ra…“Thì ra là thế sao? Quân đen là người, quân trắng là yêu, tấn công giết lẫnnhau?”Đạm Đài Lạc Tuyết có vẻ đăm chiêu.Tuy nàng không biết thắng thua sẽ có hậu quả và khen thưởng gì.Nhưng mà…Từ nhỏ tới lớn, chơi cờ, chưa có người nào có thể thắng nàng!Trong đôi mắt của Đạm Đài Lạc Tuyết tràn ngập tự tin, trên kiếm chỉ, quân đenlại ngưng tụ thành hình.Tay ngọc của nàng vươn ra.Rất tự tin đặt quân đen lên vị trí “Thiên Nguyên”.Quân cờ hạ xuống.Lại có tin tức truyền tới, ở phía giữa khu đất, lại có một cường giả nhân tộc quậtkhởi…Bóng người mông lung ở phía xa không có hành động, rất nhanh lại đặt mộtquân cờ trắng xuống.Đại yêu xuất thế…Đạm Đài Lạc Tuyết nhanh chóng đánh tiếp.Hai bên đều đang đánh cờ, không ai khởi xướng tấn công trước, giống như đangchuẩn bị gì đó…Trong bàn cờ, trong Thiên Địa một phương.Đạm Đài Lạc Tuyết và bóng người mông lung kia đều đang đánh cờ.Trong vùng đất rộng phía dưới, khắp nơi đều có quân cờ của bọn họ, từng ThiênKiêu tuyệt thế, đại yêu cái thế ngang trời xuất thế.Hai người đều đang đánh cờ.Không người nào khởi xướng tấn công trước, giống như đang làm chuẩn bị nàođó.Tranh giành đại thế!Cuối cùng, sau khi chuẩn bị vô số lần.Đạm Đài Lạc Tuyết dẫn đầu khởi xướng tấn công, một quân đen rơi xuống giữaquân trắng đang xếp hàng dài, muốn chặn đứt quân trắng tạo thành hàng dài.Trên đại địa.Theo quân đen của Đạm Đài Lạc Tuyết hạ xuống.Một cường giả tuyệt thế giống như nhìn ra được cơ hội nào đó, dẫn dắt vô số tusĩ tấn công một tòa yêu sơn, khởi xướng tấn công mãnh liệt.Mà trong bầu trời, bóng người mông lung đánh cờ với Đạm Đài Lạc Tuyết biểuhiện ra vẻ hờ hững đối với tấn công này, vươn tay để một quân cờ trắng xuống.Muốn lấy đuôi rồng quân trắng đánh về bên Đạm Đài Lạc Tuyết.Đồng thời vô số đại yêu phóng ra, muốn giết mọi người.Đạm Đài Lạc Tuyết giống như đã sớm dự liệu, mỉm cười, cũng không để ý,giống như từ bỏ một số quân cờ, không nhanh không chậm tiếp tục đánh cờ.Hai bên đánh cờ lần nữa, tốc độ rất nhanh.Nhưng không thận trọng giống như lúc trước, dốc toàn lực chuẩn bị.Lúc này, mỗi quân cờ của hai bên đều tràn ngập tính công kích, muốn đánh bạiđối phương.Cảnh tượng trên đất đai cũng xảy ra thay đổi, chém giết khủng bố đang mởmàn.Nhưng bên Đạm Đài Lạc Tuyết nhanh chóng rơi vào hoàn cảnh xấu, bị bóngngười mông lung tạo thành hàng dài quân trắng quét ngang, giết đánh tơi bời.Nhưng Đạm Đài Lạc Tuyết vẫn thản nhiên đánh cờ, giống như không để ý hoàncảnh bên ta xấu đi.Bóng người mông lung giống như người máy, không quan tâm, nhìn thấy ưu thếthì điên cuồng xông lên, muốn một lần giải quyết Đạm Đài Lạc Tuyết.Đạm Đài Lạc Tuyết coi như không thấy, tiếp tục đánh cờ.Tốc độ đánh cờ của hai bên càng lúc càng nhanh.Không mang bất cứ chần chừ nào, giống như hoàn toàn không cần suy nghĩ.Sau thời gian uống cạn chén trà, bóng người mông lung kia đột nhiên dừngđộng tác đánh cờ, tay cầm một viên cờ trắng dừng lại.Chỉ thấy trên bàn cờ đất đai phía dưới, xung quanh hàng dài quân trắng thế tấncông dũng mãnh, không biết từ lúc nào đã bị quân đen phân tán vây quanh.Cùng lúc đó, cường giả nhân tộc cũng vây quanh tất cả đại yêu của yêu tộc, làmđợt tấn công cuối cùng, cũng là phản công.Quân trắng đã thua, yêu tộc bị đánh bại…Bóng người mông lung đúng là nhìn ra được điểm này, không lựa chọn đánh cờnữa.Ngay sau đó, bóng người mông lung hóa thành kim quang biến mất không thấy.Một giọng nói bất nam bất nữ truyền vào trong tai Đạm Đài Lạc Tuyết.“Ngươi đã thắng.”Đạm Đài Lạc Tuyết cười rất nhạt nhẽo.Nàng cúi đầu, muốn thấy rõ cảnh tượng trên đất đai phía dưới.Nhưng nàng căn bản không có cơ hội cúi đầu quan sát vô số cường giả trênvùng đất được mình coi là quân cờ.Trong đầu chấn động.Đạm Đài Lạc Tuyết chỉ cảm thấy trời đất xoay chuyển, cảnh sắc trước mắt lạixảy ra thay đổi.Nàng lại quay về trong cung điện.Bàn cờ đá kia đang im lặng đặt trước mặt nàng, không có bất cứ động tác gì,toàn bộ đều trở về yên bình.“Vừa rồi…”Trong đôi mắt của Đạm Đài Lạc Tuyết hiện lên hoang mang, đó không phảihuyễn cảnh gì đó, lấy Thiên Địa làm bàn cờ, chúng sinh làm quân cờ, khắc sâutrong ấn tượng của nàng.Nàng cúi đầu nhìn bàn cờ.Xòe bàn tay ra muốn đụng vào một lần nữa.Một tia kim quang bay từ trong bàn cờ ra, trốn vào trong trán Đạm Đài LạcTuyết.Năng lượng tinh thuần rót vào trong linh hồn Đạm Đài Lạc Tuyết.