Mặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng…

Chương 196: Giới Kỳ Bàn

Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… Khiến cho chỉ trong nháy mắt, linh hồn của Đạm Đài Lạc Tuyết cường đại hơn,phong lưu vô hình coi nàng làm trung tâm, thổi trang sức trong cung điện baytán loạn xung quanh.Khoảng chừng nửa canh giờ qua đi.Hỗn loạn trong cung điện mới dừng lại.Đạm Đài Lạc Tuyết ngồi khoanh chân trên sàn trong cung điện, mái tóc dàikhông ngừng bay bay, áo bào màu xanh nhạt không gió mà bay, bay phấp phới.Nàng mở mắt, trong mắt lóe lên quang mang màu lưu ly.Bất chợt vẻ mặt Đạm Đài Lạc Tuyết xán lạn cúi đầu nhìn chằm chằm bàn cờnày.Ngay vừa rồi, nàng chiếm được tin tức về bàn cờ.Bàn cờ tên là “Giới Kỳ Bàn”.Chính là một kiện chí bảo trên linh bảo, phẩm cấp cụ thể không nói rõ.Chỉ biết bàn cờ này có được công năng khiến Đạm Đài Lạc Tuyết nhanh chóngmạnh hơn.Chỉ cần Đạm Đài Lạc Tuyết có thể chiến thắng kỳ bàn chi linh trên kỳ đạo, thìcó thể đạt được khen thưởng.Hơn nữa số lần là vô hạn, hay là nói, mỗi lần chiến thắng, đều có thể đạt đượckhen thưởng.Những mỗi lần chiến thắng xong, độ khó lần sau sẽ tăng lên, độ khó tăng lên vôhạn.Ví dụ như lần này, Đạm Đài Lạc Tuyết chiến thắng kỳ bàn chi linh, thì đạt đượckhen thưởng, linh hồn trực tiếp tăng lên tới cảnh giới Trúc Cơ hậu kỳ đỉnhphong.Chỉ có một điểm, trái lại khiến Đạm Đài Lạc Tuyết hơi nghi ngờ.Rõ ràng dòng năng lượng do bàn cờ mới khen thưởng, giống như mới đầu vốnđịnh giúp nàng tăng pháp lực, nhưng sau khi tiếp xúc với Thiên Linh Căn củanàng xong, thì biến thành tăng linh hồn nàng.“Thôi, có lẽ đây là ý của bàn cờ.”Đạm Đài Lạc Tuyết nhẹ nhàng lắc đầu.Không để ý quá nhiều.Nàng chuẩn bị vươn tay ra lần nữa, đặt lên trên bàn cờ.Ngay khi ngón tay thon dài của nàng sắp chạm lên bàn cờ.Đột nhiên bị kìm hãm.Ngón tay dừng ở giữa không trung.Đạm Đài Lạc Tuyết nghĩ một lát, lại rút ngón tay trở về.Nếu chỉ là chơi cờ, nàng có thể trở nên mạnh hơn, vậy không khỏi quá đơn giảnrồi?Nàng thắng một lần, lực lượng linh hồn biến thành cảnh giới Trúc Cơ hậu kỳđỉnh phong.Nếu thắng lần nữa, chẳng phải mấy phút thành cảnh giới Nguyên Anh cảnh giớiHóa Thần sao?Chuyện này quá đơn giản.Đơn giản tới mức khó tin.Thậm chí có thể nói một câu, có tay là được.Nếu thực sự như vậy, sư tôn cần gì phải nói nhiều với nàng như thế? Rõ ràngtrực tiếp đưa bàn cờ này cho nàng là xong việc.Sư tôn từng nói với nàng, bàn cờ chỉ cho nàng manh mối.Dựa theo ý của sư tôn, giống như muốn tự nàng ngộ ra đạo của bản thân.Nếu nàng vẫn luôn dựa vào bàn cờ tăng thực lực, vậy chắc chắn không thể ngộra đạo của bản thân.“Thôi, chuyện tăng thực lực cứ để đấy đã, trước tiên có thể tiến hành ngộ đạo,nếu sư tôn nói có thể coi bàn cờ là manh mối, vậy thì dám chắc được.”“Huống hồ nói không chừng sư tôn cho ta bàn cờ này, là muốn xem ta có thểnhịn được tăng thực lực, lựa chọn tĩnh tâm ngộ đạo hay không?”Đạm Đài Lạc Tuyết nhỏ giọng lẩm bẩm hai câu.Nàng nghĩ, đôi mắt sáng lên.Cảm thấy rất có khả năng.Có lẽ sư tôn muốn thăm dò nàng, nhìn xem kiên nhẫn của nàng như thế nào?“Nếu thực sự là như vậy, vậy nàng không thể để sư tôn thất vọng.”Đạm Đài Lạc Tuyết nghĩ, cười một lát, lập tức nhìn bàn cờ trước mặt, bắt đầutrầm tư nên ngộ đạo từ đâu……Đêm khuya.Trong cung điện của Vô Đạo Tông.Lúc này, Đạm Đài Lạc Tuyết đang ngồi khoanh chân trên đất, hai tay đặt ngangtrước ngực.Ở trước mặt nàng, có đặt bàn cờ.Nàng đang ngộ đạo.Còn ngộ đã lâu.Chẳng qua đáng tiếc chính là, nàng không ngộ ra được gì.Tuy biết bàn cờ trước mặt bất phàm, nhưng phải ngộ ra cái gì.Trong đầu nàng vẫn trống rỗng.Đạm Đài Lạc Tuyết cũng không cảm thấy bực bội.Nhưng vẫn không ngộ được, dù ít dù nhiều sẽ có chút không thoải mái.“Kỳ đạo bàn cờ…”“Kỳ đạo và bàn cờ này chắc chắn có liên quan, cần làm thế nào mới ngộ ra đượcđây?”Đạm Đài Lạc Tuyết nhíu mày.Không có một chút manh mối.Không bằng chơi cờ tăng thực lực trước, tăng xong, nói không chừng ngộ rađược gì đó?Đạm Đài Lạc Tuyết sinh ra ý nghĩ này, đôi mắt nàng đột nhiên trợn to.Không đúng, sao nàng lại có loại ý nghĩ này…Đây rõ ràng hoàn toàn không phù hợp với những lời sư tôn nói với nàng, sư tônbảo nàng lấy bàn cờ coi làm manh mối, mà không phải trực tiếp dùng để tăngthực lực.Đạm Đài Lạc Tuyết thở sâu một hơi.Khiến tinh thần mình tỉnh táo hơn.Biết rõ bàn cờ này có thể nhanh chóng tăng thực lực, sao nàng có thể khôngđộng lòng.Trong tình huống không ngộ ra đạo.Ý nghĩ nhanh chóng tăng thực lực sẽ phóng đại vô hạn.Giống như tâm ma dụ dỗ nàng.“Đây vốn là khảo nghiệm của sư tôn cho ta, tất phải kìm nén loại ý nghĩ này,ngộ đạo trước, lại tăng thực lực!”Đạm Đài Lạc Tuyết nghĩ như vậy, nhìn bên ngoài cung điện.Giống như có thể thấy sư tôn đang ở phía xa nhìn chằm chằm nàng, xem nànglựa chọn thế nào.Nàng nhìn chằm chằm bên ngoài cung điện, nhìn rất lâu.Trên gương mặt tuyệt mỹ lộ ra ý cười.Sư tôn, đệ tử sẽ không khiến người thất vọng

Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… Khiến cho chỉ trong nháy mắt, linh hồn của Đạm Đài Lạc Tuyết cường đại hơn,phong lưu vô hình coi nàng làm trung tâm, thổi trang sức trong cung điện baytán loạn xung quanh.Khoảng chừng nửa canh giờ qua đi.Hỗn loạn trong cung điện mới dừng lại.Đạm Đài Lạc Tuyết ngồi khoanh chân trên sàn trong cung điện, mái tóc dàikhông ngừng bay bay, áo bào màu xanh nhạt không gió mà bay, bay phấp phới.Nàng mở mắt, trong mắt lóe lên quang mang màu lưu ly.Bất chợt vẻ mặt Đạm Đài Lạc Tuyết xán lạn cúi đầu nhìn chằm chằm bàn cờnày.Ngay vừa rồi, nàng chiếm được tin tức về bàn cờ.Bàn cờ tên là “Giới Kỳ Bàn”.Chính là một kiện chí bảo trên linh bảo, phẩm cấp cụ thể không nói rõ.Chỉ biết bàn cờ này có được công năng khiến Đạm Đài Lạc Tuyết nhanh chóngmạnh hơn.Chỉ cần Đạm Đài Lạc Tuyết có thể chiến thắng kỳ bàn chi linh trên kỳ đạo, thìcó thể đạt được khen thưởng.Hơn nữa số lần là vô hạn, hay là nói, mỗi lần chiến thắng, đều có thể đạt đượckhen thưởng.Những mỗi lần chiến thắng xong, độ khó lần sau sẽ tăng lên, độ khó tăng lên vôhạn.Ví dụ như lần này, Đạm Đài Lạc Tuyết chiến thắng kỳ bàn chi linh, thì đạt đượckhen thưởng, linh hồn trực tiếp tăng lên tới cảnh giới Trúc Cơ hậu kỳ đỉnhphong.Chỉ có một điểm, trái lại khiến Đạm Đài Lạc Tuyết hơi nghi ngờ.Rõ ràng dòng năng lượng do bàn cờ mới khen thưởng, giống như mới đầu vốnđịnh giúp nàng tăng pháp lực, nhưng sau khi tiếp xúc với Thiên Linh Căn củanàng xong, thì biến thành tăng linh hồn nàng.“Thôi, có lẽ đây là ý của bàn cờ.”Đạm Đài Lạc Tuyết nhẹ nhàng lắc đầu.Không để ý quá nhiều.Nàng chuẩn bị vươn tay ra lần nữa, đặt lên trên bàn cờ.Ngay khi ngón tay thon dài của nàng sắp chạm lên bàn cờ.Đột nhiên bị kìm hãm.Ngón tay dừng ở giữa không trung.Đạm Đài Lạc Tuyết nghĩ một lát, lại rút ngón tay trở về.Nếu chỉ là chơi cờ, nàng có thể trở nên mạnh hơn, vậy không khỏi quá đơn giảnrồi?Nàng thắng một lần, lực lượng linh hồn biến thành cảnh giới Trúc Cơ hậu kỳđỉnh phong.Nếu thắng lần nữa, chẳng phải mấy phút thành cảnh giới Nguyên Anh cảnh giớiHóa Thần sao?Chuyện này quá đơn giản.Đơn giản tới mức khó tin.Thậm chí có thể nói một câu, có tay là được.Nếu thực sự như vậy, sư tôn cần gì phải nói nhiều với nàng như thế? Rõ ràngtrực tiếp đưa bàn cờ này cho nàng là xong việc.Sư tôn từng nói với nàng, bàn cờ chỉ cho nàng manh mối.Dựa theo ý của sư tôn, giống như muốn tự nàng ngộ ra đạo của bản thân.Nếu nàng vẫn luôn dựa vào bàn cờ tăng thực lực, vậy chắc chắn không thể ngộra đạo của bản thân.“Thôi, chuyện tăng thực lực cứ để đấy đã, trước tiên có thể tiến hành ngộ đạo,nếu sư tôn nói có thể coi bàn cờ là manh mối, vậy thì dám chắc được.”“Huống hồ nói không chừng sư tôn cho ta bàn cờ này, là muốn xem ta có thểnhịn được tăng thực lực, lựa chọn tĩnh tâm ngộ đạo hay không?”Đạm Đài Lạc Tuyết nhỏ giọng lẩm bẩm hai câu.Nàng nghĩ, đôi mắt sáng lên.Cảm thấy rất có khả năng.Có lẽ sư tôn muốn thăm dò nàng, nhìn xem kiên nhẫn của nàng như thế nào?“Nếu thực sự là như vậy, vậy nàng không thể để sư tôn thất vọng.”Đạm Đài Lạc Tuyết nghĩ, cười một lát, lập tức nhìn bàn cờ trước mặt, bắt đầutrầm tư nên ngộ đạo từ đâu……Đêm khuya.Trong cung điện của Vô Đạo Tông.Lúc này, Đạm Đài Lạc Tuyết đang ngồi khoanh chân trên đất, hai tay đặt ngangtrước ngực.Ở trước mặt nàng, có đặt bàn cờ.Nàng đang ngộ đạo.Còn ngộ đã lâu.Chẳng qua đáng tiếc chính là, nàng không ngộ ra được gì.Tuy biết bàn cờ trước mặt bất phàm, nhưng phải ngộ ra cái gì.Trong đầu nàng vẫn trống rỗng.Đạm Đài Lạc Tuyết cũng không cảm thấy bực bội.Nhưng vẫn không ngộ được, dù ít dù nhiều sẽ có chút không thoải mái.“Kỳ đạo bàn cờ…”“Kỳ đạo và bàn cờ này chắc chắn có liên quan, cần làm thế nào mới ngộ ra đượcđây?”Đạm Đài Lạc Tuyết nhíu mày.Không có một chút manh mối.Không bằng chơi cờ tăng thực lực trước, tăng xong, nói không chừng ngộ rađược gì đó?Đạm Đài Lạc Tuyết sinh ra ý nghĩ này, đôi mắt nàng đột nhiên trợn to.Không đúng, sao nàng lại có loại ý nghĩ này…Đây rõ ràng hoàn toàn không phù hợp với những lời sư tôn nói với nàng, sư tônbảo nàng lấy bàn cờ coi làm manh mối, mà không phải trực tiếp dùng để tăngthực lực.Đạm Đài Lạc Tuyết thở sâu một hơi.Khiến tinh thần mình tỉnh táo hơn.Biết rõ bàn cờ này có thể nhanh chóng tăng thực lực, sao nàng có thể khôngđộng lòng.Trong tình huống không ngộ ra đạo.Ý nghĩ nhanh chóng tăng thực lực sẽ phóng đại vô hạn.Giống như tâm ma dụ dỗ nàng.“Đây vốn là khảo nghiệm của sư tôn cho ta, tất phải kìm nén loại ý nghĩ này,ngộ đạo trước, lại tăng thực lực!”Đạm Đài Lạc Tuyết nghĩ như vậy, nhìn bên ngoài cung điện.Giống như có thể thấy sư tôn đang ở phía xa nhìn chằm chằm nàng, xem nànglựa chọn thế nào.Nàng nhìn chằm chằm bên ngoài cung điện, nhìn rất lâu.Trên gương mặt tuyệt mỹ lộ ra ý cười.Sư tôn, đệ tử sẽ không khiến người thất vọng

Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… Khiến cho chỉ trong nháy mắt, linh hồn của Đạm Đài Lạc Tuyết cường đại hơn,phong lưu vô hình coi nàng làm trung tâm, thổi trang sức trong cung điện baytán loạn xung quanh.Khoảng chừng nửa canh giờ qua đi.Hỗn loạn trong cung điện mới dừng lại.Đạm Đài Lạc Tuyết ngồi khoanh chân trên sàn trong cung điện, mái tóc dàikhông ngừng bay bay, áo bào màu xanh nhạt không gió mà bay, bay phấp phới.Nàng mở mắt, trong mắt lóe lên quang mang màu lưu ly.Bất chợt vẻ mặt Đạm Đài Lạc Tuyết xán lạn cúi đầu nhìn chằm chằm bàn cờnày.Ngay vừa rồi, nàng chiếm được tin tức về bàn cờ.Bàn cờ tên là “Giới Kỳ Bàn”.Chính là một kiện chí bảo trên linh bảo, phẩm cấp cụ thể không nói rõ.Chỉ biết bàn cờ này có được công năng khiến Đạm Đài Lạc Tuyết nhanh chóngmạnh hơn.Chỉ cần Đạm Đài Lạc Tuyết có thể chiến thắng kỳ bàn chi linh trên kỳ đạo, thìcó thể đạt được khen thưởng.Hơn nữa số lần là vô hạn, hay là nói, mỗi lần chiến thắng, đều có thể đạt đượckhen thưởng.Những mỗi lần chiến thắng xong, độ khó lần sau sẽ tăng lên, độ khó tăng lên vôhạn.Ví dụ như lần này, Đạm Đài Lạc Tuyết chiến thắng kỳ bàn chi linh, thì đạt đượckhen thưởng, linh hồn trực tiếp tăng lên tới cảnh giới Trúc Cơ hậu kỳ đỉnhphong.Chỉ có một điểm, trái lại khiến Đạm Đài Lạc Tuyết hơi nghi ngờ.Rõ ràng dòng năng lượng do bàn cờ mới khen thưởng, giống như mới đầu vốnđịnh giúp nàng tăng pháp lực, nhưng sau khi tiếp xúc với Thiên Linh Căn củanàng xong, thì biến thành tăng linh hồn nàng.“Thôi, có lẽ đây là ý của bàn cờ.”Đạm Đài Lạc Tuyết nhẹ nhàng lắc đầu.Không để ý quá nhiều.Nàng chuẩn bị vươn tay ra lần nữa, đặt lên trên bàn cờ.Ngay khi ngón tay thon dài của nàng sắp chạm lên bàn cờ.Đột nhiên bị kìm hãm.Ngón tay dừng ở giữa không trung.Đạm Đài Lạc Tuyết nghĩ một lát, lại rút ngón tay trở về.Nếu chỉ là chơi cờ, nàng có thể trở nên mạnh hơn, vậy không khỏi quá đơn giảnrồi?Nàng thắng một lần, lực lượng linh hồn biến thành cảnh giới Trúc Cơ hậu kỳđỉnh phong.Nếu thắng lần nữa, chẳng phải mấy phút thành cảnh giới Nguyên Anh cảnh giớiHóa Thần sao?Chuyện này quá đơn giản.Đơn giản tới mức khó tin.Thậm chí có thể nói một câu, có tay là được.Nếu thực sự như vậy, sư tôn cần gì phải nói nhiều với nàng như thế? Rõ ràngtrực tiếp đưa bàn cờ này cho nàng là xong việc.Sư tôn từng nói với nàng, bàn cờ chỉ cho nàng manh mối.Dựa theo ý của sư tôn, giống như muốn tự nàng ngộ ra đạo của bản thân.Nếu nàng vẫn luôn dựa vào bàn cờ tăng thực lực, vậy chắc chắn không thể ngộra đạo của bản thân.“Thôi, chuyện tăng thực lực cứ để đấy đã, trước tiên có thể tiến hành ngộ đạo,nếu sư tôn nói có thể coi bàn cờ là manh mối, vậy thì dám chắc được.”“Huống hồ nói không chừng sư tôn cho ta bàn cờ này, là muốn xem ta có thểnhịn được tăng thực lực, lựa chọn tĩnh tâm ngộ đạo hay không?”Đạm Đài Lạc Tuyết nhỏ giọng lẩm bẩm hai câu.Nàng nghĩ, đôi mắt sáng lên.Cảm thấy rất có khả năng.Có lẽ sư tôn muốn thăm dò nàng, nhìn xem kiên nhẫn của nàng như thế nào?“Nếu thực sự là như vậy, vậy nàng không thể để sư tôn thất vọng.”Đạm Đài Lạc Tuyết nghĩ, cười một lát, lập tức nhìn bàn cờ trước mặt, bắt đầutrầm tư nên ngộ đạo từ đâu……Đêm khuya.Trong cung điện của Vô Đạo Tông.Lúc này, Đạm Đài Lạc Tuyết đang ngồi khoanh chân trên đất, hai tay đặt ngangtrước ngực.Ở trước mặt nàng, có đặt bàn cờ.Nàng đang ngộ đạo.Còn ngộ đã lâu.Chẳng qua đáng tiếc chính là, nàng không ngộ ra được gì.Tuy biết bàn cờ trước mặt bất phàm, nhưng phải ngộ ra cái gì.Trong đầu nàng vẫn trống rỗng.Đạm Đài Lạc Tuyết cũng không cảm thấy bực bội.Nhưng vẫn không ngộ được, dù ít dù nhiều sẽ có chút không thoải mái.“Kỳ đạo bàn cờ…”“Kỳ đạo và bàn cờ này chắc chắn có liên quan, cần làm thế nào mới ngộ ra đượcđây?”Đạm Đài Lạc Tuyết nhíu mày.Không có một chút manh mối.Không bằng chơi cờ tăng thực lực trước, tăng xong, nói không chừng ngộ rađược gì đó?Đạm Đài Lạc Tuyết sinh ra ý nghĩ này, đôi mắt nàng đột nhiên trợn to.Không đúng, sao nàng lại có loại ý nghĩ này…Đây rõ ràng hoàn toàn không phù hợp với những lời sư tôn nói với nàng, sư tônbảo nàng lấy bàn cờ coi làm manh mối, mà không phải trực tiếp dùng để tăngthực lực.Đạm Đài Lạc Tuyết thở sâu một hơi.Khiến tinh thần mình tỉnh táo hơn.Biết rõ bàn cờ này có thể nhanh chóng tăng thực lực, sao nàng có thể khôngđộng lòng.Trong tình huống không ngộ ra đạo.Ý nghĩ nhanh chóng tăng thực lực sẽ phóng đại vô hạn.Giống như tâm ma dụ dỗ nàng.“Đây vốn là khảo nghiệm của sư tôn cho ta, tất phải kìm nén loại ý nghĩ này,ngộ đạo trước, lại tăng thực lực!”Đạm Đài Lạc Tuyết nghĩ như vậy, nhìn bên ngoài cung điện.Giống như có thể thấy sư tôn đang ở phía xa nhìn chằm chằm nàng, xem nànglựa chọn thế nào.Nàng nhìn chằm chằm bên ngoài cung điện, nhìn rất lâu.Trên gương mặt tuyệt mỹ lộ ra ý cười.Sư tôn, đệ tử sẽ không khiến người thất vọng

Chương 196: Giới Kỳ Bàn