Mặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng…
Chương 268: Vô Đạo Tông chắc chắn là tông môn ẩn thế
Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… Sở Duyên chậm rãi nói xong.Trong đầu giống như biến thành đài cơ khí, nhanh chóng vận chuyển.Dựa theo hiện thực, tùy tiện mò mẫm ra một đống đồ vật.Dù sao chính hắn cảm thấy hắn không tính là lừa gạt.Hắn thực sự là mù quáng làm ra vẻ một đống bị ba đệ tử đâm sau lưng, sau đóba đệ tử kia tự mình ngộ ra.Hắn truyền đạo chính là khiến đệ tử tự mình ngộ ra đạo pháp của mình.Chuyện này hoàn toàn không phải nói láo.Lời nói của hắn truyền vào tai mỗi đại biểu của tông môn ẩn thế Trung Châu.Sắc mặt mấy người trở nên kỳ lạ.Bọn họ cảm thấy vị trước mặt đang trào phúng bọn họ.Ý chính là, bọn họ truyền đều là phương pháp của cổ nhân, Vô Đạo Tông thìtheo chủ trương để đệ tử tự mình ngộ ra đạo pháp?Nói tóm lại, nói đúng ra là tông môn ẩn thế bọn họ không bằng Vô Đạo Tông?Bọn họ há miệng thở dốc, nhưng không biết nên phản bác thế nào.Bọn họ chỉ là một số đại biểu.Phản bác đạo pháp với Sở tông chủ trước mặt, hình như có chút không tôn trọngvị này.Mấy người suy nghĩ, tắt tâm tư này, cũng ghi nhớ lời Sở Duyên nói, sau khi trởvề thuật lại cho tông môn mình biết.Một người trong đó nghĩ một lát, cất bước đi ra, quay mặt về phía Sở Duyên cúingười thi lễ.“Tiền bối, xin hỏi Vô Đạo Tông có thực sự truyền thừa 300 vạn năm như lờiđồn hay không? Hay là nói, truyền thừa càng lâu hơn? Bên ngoài có lời đồn, vôvi thiên địa chi thủy, có phải Vô Đạo Tông có trước Thiên Địa hay không?”Đôi mắt người này sáng rực nhìn Sở Duyên, muốn đạt được câu trả lời của SởDuyên.Những lời này vừa vang lên.Gương mặt Sở Duyên cứng ngắc, ngay sau đó vẻ mặt không chút thay đổi, thảnnhiên hờ hững, không mở miệng trả lời, chỉ khẽ lắc đầu.Trong lòng hắn điên cuồng châm chọc.Mẹ nó nói Vô Đạo Tông kia, e rằng là tông môn ẩn thế Đông Châu chân chínhđúng không?Ông đây chỉ kéo da hổ, ngươi hỏi ta, ta nói với ngươi kiểu gì!Còn Vô Đạo Tông, vô vi thiên địa chi thủy? Ngươi nói lời vô nghĩa nhỉ, ý củaVô Đạo Tông chính là không có đạo có thể truyền thừa, tông môn phế vật nhấttrong lịch sử hiểu không?”Nhưng Sở Duyên không dám nói như vậy, chỉ có thể vẻ mặt không chút thayđổi, cũng không trả lời.Người nọ thấy Sở Duyên không chịu trả lời, giống như đang suy nghĩ gì đó,hành lễ với Sở Duyên, sau đó lùi xuống.Mấy người khác thấy cảnh này, có lòng muốn hỏi gì đó, nhưng không biết hỏigì, chỉ có thể im lặng.Sở Duyên thấy đám người này không tiếp tục truy hỏi, trong lòng nhẹ nhàng thởra.Trái lại Ngô Việt thấy cảnh tượng yên tĩnh một lần nữa, có lòng muốn khiến bầukhông khí hòa hợp, vì thế lại đứng ra.“Vậy xin hỏi Sở tông chủ, quý tông lập đạo cơ bản của tông là gì? Đương nhiênchỉ là ta tò mò mà thôi, Sở tông chủ có thể… Tùy tiện nói hai câu về đạo cơ bảnhay không?”Ngô Việt mở miệng nói.“Đạo cơ bản sao? Bổn tọa sợ ngươi nghe không hiểu.”Sở Duyên nghĩ một lát, có chút không muốn nói nhiều lời, nói nhiều nhất địnhsẽ bị lộ sơ hở.Nghe thấy những lời này.Mấy đại biểu của tông môn ẩn thế Trung Châu vốn im lặng đôi mắt sáng lên.Nhiệm vụ của bọn họ là thu thập tin tức cụ thể về tông môn ẩn thế Đông Châu,thu thập càng nhiều đương nhiên càng tốt.Nếu có thể có được đạo cơ bản của tông môn ẩn thế Đông Châu này, đươngnhiên không còn gì tốt hơn.“Tiền bối, bọn ta nghe không hiểu, nhưng không cản trở việc bọn ta chiêmngưỡng đạo của quý tông.”“Đúng vậy, tiền bối, ngươi nói một chút đi.”“Đúng vậy, tiền bối, những lời bọn ta mới nói, đều là đạo cơ bản trong tông, tiềnbối cũng nên giảng giải một chút.”Mấy người đều bắt đầu cổ động bầu không khí.“Thôi, một khi đã như vậy, vậy bổn tọa nói hai câu, hi vọng các ngươi có thểnghe hiểu.”“Đạo khả đạo, phi thường đạo, danh khả danh, phi thường danh…”Sở Duyên thấy thế, lấy hai câu “Đạo Đức Kinh” mà mình nhớ rõ nhất nói.Sau khi nói xong, hắn ngẩng đầu nhìn mấy người, sợ mấy người này nghe rađược chỗ nào không thích hợp.Nhưng Sở Duyên nhìn mọi người xong, lập tức ngây ngẩn cả người.Mấy người này bao gồm Ngô Việt đều lộ ra vẻ mặt đờ đẫn, giống như ngộ đượccái gì.Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?Sở Duyên ngây ngẩn cả người.Có chút hoảng sợ.Hắn chỉ có thể cố gắng duy trì vẻ mặt thản nhiên, lẳng lặng đợi đám người nàyhoàn hồn.Trên bậc thềm tiến vào yên tĩnh.Mãi đến khi qua hai canh giờ.Trên người một người trong đó lộ ra khí tức huyễn hoặc khó hiểu.Người này giống như là một kíp nổ.Chỉ trong nháy mắt dẫn phát phản ứng dây chuyền, mấy người khác bao gồmNgô Việt, trên người đều lộ ra khí tức huyễn hoặc khó hiểu.Giống như chiếm được đột phá nào đó.“Đa tạ truyền pháp tiền bối! Đám vãn bối đã ngộ ra!”Mấy người nhao nhao đứng dậy, vẻ mặt cảm kích hành đại lễ với Sở Duyên.Lễ vãn bối đúng tiêu chuẩn.
Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… Sở Duyên chậm rãi nói xong.Trong đầu giống như biến thành đài cơ khí, nhanh chóng vận chuyển.Dựa theo hiện thực, tùy tiện mò mẫm ra một đống đồ vật.Dù sao chính hắn cảm thấy hắn không tính là lừa gạt.Hắn thực sự là mù quáng làm ra vẻ một đống bị ba đệ tử đâm sau lưng, sau đóba đệ tử kia tự mình ngộ ra.Hắn truyền đạo chính là khiến đệ tử tự mình ngộ ra đạo pháp của mình.Chuyện này hoàn toàn không phải nói láo.Lời nói của hắn truyền vào tai mỗi đại biểu của tông môn ẩn thế Trung Châu.Sắc mặt mấy người trở nên kỳ lạ.Bọn họ cảm thấy vị trước mặt đang trào phúng bọn họ.Ý chính là, bọn họ truyền đều là phương pháp của cổ nhân, Vô Đạo Tông thìtheo chủ trương để đệ tử tự mình ngộ ra đạo pháp?Nói tóm lại, nói đúng ra là tông môn ẩn thế bọn họ không bằng Vô Đạo Tông?Bọn họ há miệng thở dốc, nhưng không biết nên phản bác thế nào.Bọn họ chỉ là một số đại biểu.Phản bác đạo pháp với Sở tông chủ trước mặt, hình như có chút không tôn trọngvị này.Mấy người suy nghĩ, tắt tâm tư này, cũng ghi nhớ lời Sở Duyên nói, sau khi trởvề thuật lại cho tông môn mình biết.Một người trong đó nghĩ một lát, cất bước đi ra, quay mặt về phía Sở Duyên cúingười thi lễ.“Tiền bối, xin hỏi Vô Đạo Tông có thực sự truyền thừa 300 vạn năm như lờiđồn hay không? Hay là nói, truyền thừa càng lâu hơn? Bên ngoài có lời đồn, vôvi thiên địa chi thủy, có phải Vô Đạo Tông có trước Thiên Địa hay không?”Đôi mắt người này sáng rực nhìn Sở Duyên, muốn đạt được câu trả lời của SởDuyên.Những lời này vừa vang lên.Gương mặt Sở Duyên cứng ngắc, ngay sau đó vẻ mặt không chút thay đổi, thảnnhiên hờ hững, không mở miệng trả lời, chỉ khẽ lắc đầu.Trong lòng hắn điên cuồng châm chọc.Mẹ nó nói Vô Đạo Tông kia, e rằng là tông môn ẩn thế Đông Châu chân chínhđúng không?Ông đây chỉ kéo da hổ, ngươi hỏi ta, ta nói với ngươi kiểu gì!Còn Vô Đạo Tông, vô vi thiên địa chi thủy? Ngươi nói lời vô nghĩa nhỉ, ý củaVô Đạo Tông chính là không có đạo có thể truyền thừa, tông môn phế vật nhấttrong lịch sử hiểu không?”Nhưng Sở Duyên không dám nói như vậy, chỉ có thể vẻ mặt không chút thayđổi, cũng không trả lời.Người nọ thấy Sở Duyên không chịu trả lời, giống như đang suy nghĩ gì đó,hành lễ với Sở Duyên, sau đó lùi xuống.Mấy người khác thấy cảnh này, có lòng muốn hỏi gì đó, nhưng không biết hỏigì, chỉ có thể im lặng.Sở Duyên thấy đám người này không tiếp tục truy hỏi, trong lòng nhẹ nhàng thởra.Trái lại Ngô Việt thấy cảnh tượng yên tĩnh một lần nữa, có lòng muốn khiến bầukhông khí hòa hợp, vì thế lại đứng ra.“Vậy xin hỏi Sở tông chủ, quý tông lập đạo cơ bản của tông là gì? Đương nhiênchỉ là ta tò mò mà thôi, Sở tông chủ có thể… Tùy tiện nói hai câu về đạo cơ bảnhay không?”Ngô Việt mở miệng nói.“Đạo cơ bản sao? Bổn tọa sợ ngươi nghe không hiểu.”Sở Duyên nghĩ một lát, có chút không muốn nói nhiều lời, nói nhiều nhất địnhsẽ bị lộ sơ hở.Nghe thấy những lời này.Mấy đại biểu của tông môn ẩn thế Trung Châu vốn im lặng đôi mắt sáng lên.Nhiệm vụ của bọn họ là thu thập tin tức cụ thể về tông môn ẩn thế Đông Châu,thu thập càng nhiều đương nhiên càng tốt.Nếu có thể có được đạo cơ bản của tông môn ẩn thế Đông Châu này, đươngnhiên không còn gì tốt hơn.“Tiền bối, bọn ta nghe không hiểu, nhưng không cản trở việc bọn ta chiêmngưỡng đạo của quý tông.”“Đúng vậy, tiền bối, ngươi nói một chút đi.”“Đúng vậy, tiền bối, những lời bọn ta mới nói, đều là đạo cơ bản trong tông, tiềnbối cũng nên giảng giải một chút.”Mấy người đều bắt đầu cổ động bầu không khí.“Thôi, một khi đã như vậy, vậy bổn tọa nói hai câu, hi vọng các ngươi có thểnghe hiểu.”“Đạo khả đạo, phi thường đạo, danh khả danh, phi thường danh…”Sở Duyên thấy thế, lấy hai câu “Đạo Đức Kinh” mà mình nhớ rõ nhất nói.Sau khi nói xong, hắn ngẩng đầu nhìn mấy người, sợ mấy người này nghe rađược chỗ nào không thích hợp.Nhưng Sở Duyên nhìn mọi người xong, lập tức ngây ngẩn cả người.Mấy người này bao gồm Ngô Việt đều lộ ra vẻ mặt đờ đẫn, giống như ngộ đượccái gì.Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?Sở Duyên ngây ngẩn cả người.Có chút hoảng sợ.Hắn chỉ có thể cố gắng duy trì vẻ mặt thản nhiên, lẳng lặng đợi đám người nàyhoàn hồn.Trên bậc thềm tiến vào yên tĩnh.Mãi đến khi qua hai canh giờ.Trên người một người trong đó lộ ra khí tức huyễn hoặc khó hiểu.Người này giống như là một kíp nổ.Chỉ trong nháy mắt dẫn phát phản ứng dây chuyền, mấy người khác bao gồmNgô Việt, trên người đều lộ ra khí tức huyễn hoặc khó hiểu.Giống như chiếm được đột phá nào đó.“Đa tạ truyền pháp tiền bối! Đám vãn bối đã ngộ ra!”Mấy người nhao nhao đứng dậy, vẻ mặt cảm kích hành đại lễ với Sở Duyên.Lễ vãn bối đúng tiêu chuẩn.
Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… Sở Duyên chậm rãi nói xong.Trong đầu giống như biến thành đài cơ khí, nhanh chóng vận chuyển.Dựa theo hiện thực, tùy tiện mò mẫm ra một đống đồ vật.Dù sao chính hắn cảm thấy hắn không tính là lừa gạt.Hắn thực sự là mù quáng làm ra vẻ một đống bị ba đệ tử đâm sau lưng, sau đóba đệ tử kia tự mình ngộ ra.Hắn truyền đạo chính là khiến đệ tử tự mình ngộ ra đạo pháp của mình.Chuyện này hoàn toàn không phải nói láo.Lời nói của hắn truyền vào tai mỗi đại biểu của tông môn ẩn thế Trung Châu.Sắc mặt mấy người trở nên kỳ lạ.Bọn họ cảm thấy vị trước mặt đang trào phúng bọn họ.Ý chính là, bọn họ truyền đều là phương pháp của cổ nhân, Vô Đạo Tông thìtheo chủ trương để đệ tử tự mình ngộ ra đạo pháp?Nói tóm lại, nói đúng ra là tông môn ẩn thế bọn họ không bằng Vô Đạo Tông?Bọn họ há miệng thở dốc, nhưng không biết nên phản bác thế nào.Bọn họ chỉ là một số đại biểu.Phản bác đạo pháp với Sở tông chủ trước mặt, hình như có chút không tôn trọngvị này.Mấy người suy nghĩ, tắt tâm tư này, cũng ghi nhớ lời Sở Duyên nói, sau khi trởvề thuật lại cho tông môn mình biết.Một người trong đó nghĩ một lát, cất bước đi ra, quay mặt về phía Sở Duyên cúingười thi lễ.“Tiền bối, xin hỏi Vô Đạo Tông có thực sự truyền thừa 300 vạn năm như lờiđồn hay không? Hay là nói, truyền thừa càng lâu hơn? Bên ngoài có lời đồn, vôvi thiên địa chi thủy, có phải Vô Đạo Tông có trước Thiên Địa hay không?”Đôi mắt người này sáng rực nhìn Sở Duyên, muốn đạt được câu trả lời của SởDuyên.Những lời này vừa vang lên.Gương mặt Sở Duyên cứng ngắc, ngay sau đó vẻ mặt không chút thay đổi, thảnnhiên hờ hững, không mở miệng trả lời, chỉ khẽ lắc đầu.Trong lòng hắn điên cuồng châm chọc.Mẹ nó nói Vô Đạo Tông kia, e rằng là tông môn ẩn thế Đông Châu chân chínhđúng không?Ông đây chỉ kéo da hổ, ngươi hỏi ta, ta nói với ngươi kiểu gì!Còn Vô Đạo Tông, vô vi thiên địa chi thủy? Ngươi nói lời vô nghĩa nhỉ, ý củaVô Đạo Tông chính là không có đạo có thể truyền thừa, tông môn phế vật nhấttrong lịch sử hiểu không?”Nhưng Sở Duyên không dám nói như vậy, chỉ có thể vẻ mặt không chút thayđổi, cũng không trả lời.Người nọ thấy Sở Duyên không chịu trả lời, giống như đang suy nghĩ gì đó,hành lễ với Sở Duyên, sau đó lùi xuống.Mấy người khác thấy cảnh này, có lòng muốn hỏi gì đó, nhưng không biết hỏigì, chỉ có thể im lặng.Sở Duyên thấy đám người này không tiếp tục truy hỏi, trong lòng nhẹ nhàng thởra.Trái lại Ngô Việt thấy cảnh tượng yên tĩnh một lần nữa, có lòng muốn khiến bầukhông khí hòa hợp, vì thế lại đứng ra.“Vậy xin hỏi Sở tông chủ, quý tông lập đạo cơ bản của tông là gì? Đương nhiênchỉ là ta tò mò mà thôi, Sở tông chủ có thể… Tùy tiện nói hai câu về đạo cơ bảnhay không?”Ngô Việt mở miệng nói.“Đạo cơ bản sao? Bổn tọa sợ ngươi nghe không hiểu.”Sở Duyên nghĩ một lát, có chút không muốn nói nhiều lời, nói nhiều nhất địnhsẽ bị lộ sơ hở.Nghe thấy những lời này.Mấy đại biểu của tông môn ẩn thế Trung Châu vốn im lặng đôi mắt sáng lên.Nhiệm vụ của bọn họ là thu thập tin tức cụ thể về tông môn ẩn thế Đông Châu,thu thập càng nhiều đương nhiên càng tốt.Nếu có thể có được đạo cơ bản của tông môn ẩn thế Đông Châu này, đươngnhiên không còn gì tốt hơn.“Tiền bối, bọn ta nghe không hiểu, nhưng không cản trở việc bọn ta chiêmngưỡng đạo của quý tông.”“Đúng vậy, tiền bối, ngươi nói một chút đi.”“Đúng vậy, tiền bối, những lời bọn ta mới nói, đều là đạo cơ bản trong tông, tiềnbối cũng nên giảng giải một chút.”Mấy người đều bắt đầu cổ động bầu không khí.“Thôi, một khi đã như vậy, vậy bổn tọa nói hai câu, hi vọng các ngươi có thểnghe hiểu.”“Đạo khả đạo, phi thường đạo, danh khả danh, phi thường danh…”Sở Duyên thấy thế, lấy hai câu “Đạo Đức Kinh” mà mình nhớ rõ nhất nói.Sau khi nói xong, hắn ngẩng đầu nhìn mấy người, sợ mấy người này nghe rađược chỗ nào không thích hợp.Nhưng Sở Duyên nhìn mọi người xong, lập tức ngây ngẩn cả người.Mấy người này bao gồm Ngô Việt đều lộ ra vẻ mặt đờ đẫn, giống như ngộ đượccái gì.Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?Sở Duyên ngây ngẩn cả người.Có chút hoảng sợ.Hắn chỉ có thể cố gắng duy trì vẻ mặt thản nhiên, lẳng lặng đợi đám người nàyhoàn hồn.Trên bậc thềm tiến vào yên tĩnh.Mãi đến khi qua hai canh giờ.Trên người một người trong đó lộ ra khí tức huyễn hoặc khó hiểu.Người này giống như là một kíp nổ.Chỉ trong nháy mắt dẫn phát phản ứng dây chuyền, mấy người khác bao gồmNgô Việt, trên người đều lộ ra khí tức huyễn hoặc khó hiểu.Giống như chiếm được đột phá nào đó.“Đa tạ truyền pháp tiền bối! Đám vãn bối đã ngộ ra!”Mấy người nhao nhao đứng dậy, vẻ mặt cảm kích hành đại lễ với Sở Duyên.Lễ vãn bối đúng tiêu chuẩn.