Mặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng…

Chương 363: Hư ảnh Hải Tinh 1

Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… Núi Thiên Vụ, trong Vô Đạo Tông.Từ khi đám Sở Duyên trở về, Vô Đạo Tông rơi vào náo nhiệt ngắn hạn.Chẳng qua náo nhiệt này không duy trì được lâu, thì bị dập tắt.Rất nhanh, Vô Đạo Tông lại rơi vào yên tĩnh.Diệp Lạc xuống núi, quay về Thái Nhất Kiếm Tông.Trương Hàn bày trận pháp xong, cũng xuống núi.Tô Càn Nguyên thì bắt cóc cái búa kia xong, trở lại bên sườn núi, giống nhưđang uy hiếp cái búa nhận chủ, cũng không có âm thanh.Đạm Đài Lạc Tuyết thì càng như trạch nữ, mỗi ngày ở trong cung điện củamình tham ngộ, thường bảo Lý Nhị Cương bưng một ít đồ ăn bổ dưỡng linh hồntới.Tô Hề mới vào cửa cũng học Đạm Đài Lạc Tuyết, ở yên trong cung điện thamngộ, bảo Lý Nhị Cương mang đồ ăn làm tới.Còn Sở Duyên…Con hàng này vẫn luôn điều tra thiệp mời kia, không biết nghiên cứu ra cái gì.Tính ra, cho dù trong tông vô cùng yên tĩnh, nhưng thực ra bên trong vẫn vôcùng bận rộn.Chỉ có một người duy nhất nhàn rỗi, chính là Bạch Trạch.Mỗi ngày Bạch Trạch đều cầm chổi, xuất hiện ở chỗ nào đấy trong Vô ĐạoTông, quét bụi.Ngày này.Bạch Trạch vẫn trước sau như một, cầm chổi trong tay, quét rác ở gần quảngtrường đại điện, cơ thể khom xuống.Động tác của lão ta rất chậm, nhưng mỗi hành động đều tràn ngập hàm súckhông hiểu, giống như lúc này lão ta làm việc, không phải là quét rác vô cùngđơn giản, mà đang hoàn thành nghệ thuật nào đó.Đại khái là quét một lúc xong.Bạch Trạch thong thả đứng thẳng lưng, đôi mắt kim sắc nhìn thoáng qua đạiđiện tông chủ.“Niên đại của tông môn này…”“Thực lâu đời.”Bạch Trạch nhỏ giọng lẩm bẩm.Mấy ngày nay lão ta quét rác ở khắp nơi trong Vô Đạo Tông, cũng đang quansát Vô Đạo Tông.Càng quan sát nghi ngờ trong lòng lão ta càng tăng lên.Bởi vì lão ta nhìn ra được, mỗi một kiến trúc trong tông môn đều vô cùng lâuđời.Lâu tới mức lão ta không nhìn ra được niên đại cụ thể!Điều này khiến Bạch Trạch vô cùng hoang mang, lão ta có thể chắc chắn, chodù là vị Sở đạo hữu kia, hay là cung điện này, đều cùng thời đại với lão ta.Nhưng mà lão ta hoàn toàn không biết gì về vị Sở đạo hữu này.Thậm chí cũng không biết gì về tông môn này.“Chẳng lẽ là Sở đạo hữu làm một số che dấu với tông môn này? Hay là nói, làtrùng tổ kiến trúc của những tông môn này?”Bạch Trạch nghĩ đi nghĩ lại, trong lúc này giật mình hiểu rõ.Lão ta nhìn ra được, trong những kiến trúc bị phong bế, bên trong đều trốngrỗng.Chỉ là kiến trúc có được niên đại lâu đời…Có lẽ là vị Sở đạo hữu đập nát mọi thứ bên trong, trùng tổ những kiến trúc này.Như vậy có thể tránh thoát khỏi bài xích của Thánh Địa, thành công bảo tồntiếp!Như thế, đời trước của Vô Đạo Tông, là thế lực nào?Điểm này Bạch Trạch không nghĩ ra.Trong tình huống Sở Duyên không nói, chỉ dựa vào lão ta, thực sự không đoánra được.“Thôi, không đoán ra thì thôi, đi theo bên cạnh Sở đạo hữu, sớm muộn gì cũngcó thể nhìn ra được, Sở đạo hữu đang bố cục cái gì.”Bạch Trạch lắc đầu, đang chuẩn bị tiếp tục quét rác.Đúng lúc này.Khí tức kỳ lạ diễn sinh mà ra.Bạch Trạch cảm nhận được khí tức này xong, chỉ trong nháy mắt nhìn về mộtphía.Phương hướng đó, chính là khu vực cư trú của đệ tử.Mà ánh mắt lão ta nhìn, chính là cung điện của Tô Hề.“Ta đã nói vì sao Sở đạo hữu nhận một phàm nhân làm đệ tử, cuối cùng vẫn làánh mắt ta hạn hẹp, chỉ là trong này có hai khí tức đặc biệt, một là thể chất đặcbiệt của tiểu cô nương kia, một cái là… Khí tức của sinh vật cùng loại với ngoạivực ư?”“Sở đạo hữu đối mặt với khí tức này mà thờ ơ như thế? Là tự tin về tiểu cônương kia, hay là cảm thấy dựa vào ta ra tay là được?”Bạch Trạch nhỏ giọng lẩm bẩm một câu, lập tức lắc đầu cười, trong mắt xuấthiện hào quang.Khí tức của lão ta bắt đầu lộ ra một chút, giống như chấn nhiếp thứ gì đó.…Cùng lúc đó.Trong cung điện của Tô Hề.Lúc này, Tô Hề đang ngồi trên một chiếc giường xa xỉ, tay của nàng nắm chặtHải Tinh kia, đôi mắt ngơ ngác nhìn Hải Tinh.Ở quanh người nàng, vô số ánh sáng kim sắc bồng bềnh.Dưới điểm sáng kim sắc này, Hải Tinh trên tay cũng tỏa ra hào quang hắc sắc.Hai bên giống như đối kháng nhau, dù sao Tô Hề hoàn toàn không kịp phảnứng.Dưới ánh mắt đờ đẫn của nàng, hào quang hắc sắc trên Hải Tinh chậm rãi diễnhóa thành một hư ảnh.Hư ảnh này sừng sững ở trước mặt nàng, thân thể giống như Hải Tinh, hai bêndài ra vô số xúc tua, gương mặt vô cùng xấu xí, toàn thân đều tỏa ra khí tứckhiến người ta chán ghét.“Thổ dân, còn dám thả bổn quân ra? Thực sự không sợ bổn quân huyết tẩy 82châu của các ngươi ư?”“Thổ dân, ngươi nhìn cái gì!”“Bổn quân đang nói chuyện với ngươi đấy, ngươi không biết lộ ra biểu cảm sợhãi sao? Ngươi như vậy bổn quân thực sự rất mất mặt!”Hư ảnh này mở miệng, giọng nói âm trầm, như sắt ma sát nhau, khiến lỗ taingười ta nghe thấy rất khó chịu

Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… Núi Thiên Vụ, trong Vô Đạo Tông.Từ khi đám Sở Duyên trở về, Vô Đạo Tông rơi vào náo nhiệt ngắn hạn.Chẳng qua náo nhiệt này không duy trì được lâu, thì bị dập tắt.Rất nhanh, Vô Đạo Tông lại rơi vào yên tĩnh.Diệp Lạc xuống núi, quay về Thái Nhất Kiếm Tông.Trương Hàn bày trận pháp xong, cũng xuống núi.Tô Càn Nguyên thì bắt cóc cái búa kia xong, trở lại bên sườn núi, giống nhưđang uy hiếp cái búa nhận chủ, cũng không có âm thanh.Đạm Đài Lạc Tuyết thì càng như trạch nữ, mỗi ngày ở trong cung điện củamình tham ngộ, thường bảo Lý Nhị Cương bưng một ít đồ ăn bổ dưỡng linh hồntới.Tô Hề mới vào cửa cũng học Đạm Đài Lạc Tuyết, ở yên trong cung điện thamngộ, bảo Lý Nhị Cương mang đồ ăn làm tới.Còn Sở Duyên…Con hàng này vẫn luôn điều tra thiệp mời kia, không biết nghiên cứu ra cái gì.Tính ra, cho dù trong tông vô cùng yên tĩnh, nhưng thực ra bên trong vẫn vôcùng bận rộn.Chỉ có một người duy nhất nhàn rỗi, chính là Bạch Trạch.Mỗi ngày Bạch Trạch đều cầm chổi, xuất hiện ở chỗ nào đấy trong Vô ĐạoTông, quét bụi.Ngày này.Bạch Trạch vẫn trước sau như một, cầm chổi trong tay, quét rác ở gần quảngtrường đại điện, cơ thể khom xuống.Động tác của lão ta rất chậm, nhưng mỗi hành động đều tràn ngập hàm súckhông hiểu, giống như lúc này lão ta làm việc, không phải là quét rác vô cùngđơn giản, mà đang hoàn thành nghệ thuật nào đó.Đại khái là quét một lúc xong.Bạch Trạch thong thả đứng thẳng lưng, đôi mắt kim sắc nhìn thoáng qua đạiđiện tông chủ.“Niên đại của tông môn này…”“Thực lâu đời.”Bạch Trạch nhỏ giọng lẩm bẩm.Mấy ngày nay lão ta quét rác ở khắp nơi trong Vô Đạo Tông, cũng đang quansát Vô Đạo Tông.Càng quan sát nghi ngờ trong lòng lão ta càng tăng lên.Bởi vì lão ta nhìn ra được, mỗi một kiến trúc trong tông môn đều vô cùng lâuđời.Lâu tới mức lão ta không nhìn ra được niên đại cụ thể!Điều này khiến Bạch Trạch vô cùng hoang mang, lão ta có thể chắc chắn, chodù là vị Sở đạo hữu kia, hay là cung điện này, đều cùng thời đại với lão ta.Nhưng mà lão ta hoàn toàn không biết gì về vị Sở đạo hữu này.Thậm chí cũng không biết gì về tông môn này.“Chẳng lẽ là Sở đạo hữu làm một số che dấu với tông môn này? Hay là nói, làtrùng tổ kiến trúc của những tông môn này?”Bạch Trạch nghĩ đi nghĩ lại, trong lúc này giật mình hiểu rõ.Lão ta nhìn ra được, trong những kiến trúc bị phong bế, bên trong đều trốngrỗng.Chỉ là kiến trúc có được niên đại lâu đời…Có lẽ là vị Sở đạo hữu đập nát mọi thứ bên trong, trùng tổ những kiến trúc này.Như vậy có thể tránh thoát khỏi bài xích của Thánh Địa, thành công bảo tồntiếp!Như thế, đời trước của Vô Đạo Tông, là thế lực nào?Điểm này Bạch Trạch không nghĩ ra.Trong tình huống Sở Duyên không nói, chỉ dựa vào lão ta, thực sự không đoánra được.“Thôi, không đoán ra thì thôi, đi theo bên cạnh Sở đạo hữu, sớm muộn gì cũngcó thể nhìn ra được, Sở đạo hữu đang bố cục cái gì.”Bạch Trạch lắc đầu, đang chuẩn bị tiếp tục quét rác.Đúng lúc này.Khí tức kỳ lạ diễn sinh mà ra.Bạch Trạch cảm nhận được khí tức này xong, chỉ trong nháy mắt nhìn về mộtphía.Phương hướng đó, chính là khu vực cư trú của đệ tử.Mà ánh mắt lão ta nhìn, chính là cung điện của Tô Hề.“Ta đã nói vì sao Sở đạo hữu nhận một phàm nhân làm đệ tử, cuối cùng vẫn làánh mắt ta hạn hẹp, chỉ là trong này có hai khí tức đặc biệt, một là thể chất đặcbiệt của tiểu cô nương kia, một cái là… Khí tức của sinh vật cùng loại với ngoạivực ư?”“Sở đạo hữu đối mặt với khí tức này mà thờ ơ như thế? Là tự tin về tiểu cônương kia, hay là cảm thấy dựa vào ta ra tay là được?”Bạch Trạch nhỏ giọng lẩm bẩm một câu, lập tức lắc đầu cười, trong mắt xuấthiện hào quang.Khí tức của lão ta bắt đầu lộ ra một chút, giống như chấn nhiếp thứ gì đó.…Cùng lúc đó.Trong cung điện của Tô Hề.Lúc này, Tô Hề đang ngồi trên một chiếc giường xa xỉ, tay của nàng nắm chặtHải Tinh kia, đôi mắt ngơ ngác nhìn Hải Tinh.Ở quanh người nàng, vô số ánh sáng kim sắc bồng bềnh.Dưới điểm sáng kim sắc này, Hải Tinh trên tay cũng tỏa ra hào quang hắc sắc.Hai bên giống như đối kháng nhau, dù sao Tô Hề hoàn toàn không kịp phảnứng.Dưới ánh mắt đờ đẫn của nàng, hào quang hắc sắc trên Hải Tinh chậm rãi diễnhóa thành một hư ảnh.Hư ảnh này sừng sững ở trước mặt nàng, thân thể giống như Hải Tinh, hai bêndài ra vô số xúc tua, gương mặt vô cùng xấu xí, toàn thân đều tỏa ra khí tứckhiến người ta chán ghét.“Thổ dân, còn dám thả bổn quân ra? Thực sự không sợ bổn quân huyết tẩy 82châu của các ngươi ư?”“Thổ dân, ngươi nhìn cái gì!”“Bổn quân đang nói chuyện với ngươi đấy, ngươi không biết lộ ra biểu cảm sợhãi sao? Ngươi như vậy bổn quân thực sự rất mất mặt!”Hư ảnh này mở miệng, giọng nói âm trầm, như sắt ma sát nhau, khiến lỗ taingười ta nghe thấy rất khó chịu

Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… Núi Thiên Vụ, trong Vô Đạo Tông.Từ khi đám Sở Duyên trở về, Vô Đạo Tông rơi vào náo nhiệt ngắn hạn.Chẳng qua náo nhiệt này không duy trì được lâu, thì bị dập tắt.Rất nhanh, Vô Đạo Tông lại rơi vào yên tĩnh.Diệp Lạc xuống núi, quay về Thái Nhất Kiếm Tông.Trương Hàn bày trận pháp xong, cũng xuống núi.Tô Càn Nguyên thì bắt cóc cái búa kia xong, trở lại bên sườn núi, giống nhưđang uy hiếp cái búa nhận chủ, cũng không có âm thanh.Đạm Đài Lạc Tuyết thì càng như trạch nữ, mỗi ngày ở trong cung điện củamình tham ngộ, thường bảo Lý Nhị Cương bưng một ít đồ ăn bổ dưỡng linh hồntới.Tô Hề mới vào cửa cũng học Đạm Đài Lạc Tuyết, ở yên trong cung điện thamngộ, bảo Lý Nhị Cương mang đồ ăn làm tới.Còn Sở Duyên…Con hàng này vẫn luôn điều tra thiệp mời kia, không biết nghiên cứu ra cái gì.Tính ra, cho dù trong tông vô cùng yên tĩnh, nhưng thực ra bên trong vẫn vôcùng bận rộn.Chỉ có một người duy nhất nhàn rỗi, chính là Bạch Trạch.Mỗi ngày Bạch Trạch đều cầm chổi, xuất hiện ở chỗ nào đấy trong Vô ĐạoTông, quét bụi.Ngày này.Bạch Trạch vẫn trước sau như một, cầm chổi trong tay, quét rác ở gần quảngtrường đại điện, cơ thể khom xuống.Động tác của lão ta rất chậm, nhưng mỗi hành động đều tràn ngập hàm súckhông hiểu, giống như lúc này lão ta làm việc, không phải là quét rác vô cùngđơn giản, mà đang hoàn thành nghệ thuật nào đó.Đại khái là quét một lúc xong.Bạch Trạch thong thả đứng thẳng lưng, đôi mắt kim sắc nhìn thoáng qua đạiđiện tông chủ.“Niên đại của tông môn này…”“Thực lâu đời.”Bạch Trạch nhỏ giọng lẩm bẩm.Mấy ngày nay lão ta quét rác ở khắp nơi trong Vô Đạo Tông, cũng đang quansát Vô Đạo Tông.Càng quan sát nghi ngờ trong lòng lão ta càng tăng lên.Bởi vì lão ta nhìn ra được, mỗi một kiến trúc trong tông môn đều vô cùng lâuđời.Lâu tới mức lão ta không nhìn ra được niên đại cụ thể!Điều này khiến Bạch Trạch vô cùng hoang mang, lão ta có thể chắc chắn, chodù là vị Sở đạo hữu kia, hay là cung điện này, đều cùng thời đại với lão ta.Nhưng mà lão ta hoàn toàn không biết gì về vị Sở đạo hữu này.Thậm chí cũng không biết gì về tông môn này.“Chẳng lẽ là Sở đạo hữu làm một số che dấu với tông môn này? Hay là nói, làtrùng tổ kiến trúc của những tông môn này?”Bạch Trạch nghĩ đi nghĩ lại, trong lúc này giật mình hiểu rõ.Lão ta nhìn ra được, trong những kiến trúc bị phong bế, bên trong đều trốngrỗng.Chỉ là kiến trúc có được niên đại lâu đời…Có lẽ là vị Sở đạo hữu đập nát mọi thứ bên trong, trùng tổ những kiến trúc này.Như vậy có thể tránh thoát khỏi bài xích của Thánh Địa, thành công bảo tồntiếp!Như thế, đời trước của Vô Đạo Tông, là thế lực nào?Điểm này Bạch Trạch không nghĩ ra.Trong tình huống Sở Duyên không nói, chỉ dựa vào lão ta, thực sự không đoánra được.“Thôi, không đoán ra thì thôi, đi theo bên cạnh Sở đạo hữu, sớm muộn gì cũngcó thể nhìn ra được, Sở đạo hữu đang bố cục cái gì.”Bạch Trạch lắc đầu, đang chuẩn bị tiếp tục quét rác.Đúng lúc này.Khí tức kỳ lạ diễn sinh mà ra.Bạch Trạch cảm nhận được khí tức này xong, chỉ trong nháy mắt nhìn về mộtphía.Phương hướng đó, chính là khu vực cư trú của đệ tử.Mà ánh mắt lão ta nhìn, chính là cung điện của Tô Hề.“Ta đã nói vì sao Sở đạo hữu nhận một phàm nhân làm đệ tử, cuối cùng vẫn làánh mắt ta hạn hẹp, chỉ là trong này có hai khí tức đặc biệt, một là thể chất đặcbiệt của tiểu cô nương kia, một cái là… Khí tức của sinh vật cùng loại với ngoạivực ư?”“Sở đạo hữu đối mặt với khí tức này mà thờ ơ như thế? Là tự tin về tiểu cônương kia, hay là cảm thấy dựa vào ta ra tay là được?”Bạch Trạch nhỏ giọng lẩm bẩm một câu, lập tức lắc đầu cười, trong mắt xuấthiện hào quang.Khí tức của lão ta bắt đầu lộ ra một chút, giống như chấn nhiếp thứ gì đó.…Cùng lúc đó.Trong cung điện của Tô Hề.Lúc này, Tô Hề đang ngồi trên một chiếc giường xa xỉ, tay của nàng nắm chặtHải Tinh kia, đôi mắt ngơ ngác nhìn Hải Tinh.Ở quanh người nàng, vô số ánh sáng kim sắc bồng bềnh.Dưới điểm sáng kim sắc này, Hải Tinh trên tay cũng tỏa ra hào quang hắc sắc.Hai bên giống như đối kháng nhau, dù sao Tô Hề hoàn toàn không kịp phảnứng.Dưới ánh mắt đờ đẫn của nàng, hào quang hắc sắc trên Hải Tinh chậm rãi diễnhóa thành một hư ảnh.Hư ảnh này sừng sững ở trước mặt nàng, thân thể giống như Hải Tinh, hai bêndài ra vô số xúc tua, gương mặt vô cùng xấu xí, toàn thân đều tỏa ra khí tứckhiến người ta chán ghét.“Thổ dân, còn dám thả bổn quân ra? Thực sự không sợ bổn quân huyết tẩy 82châu của các ngươi ư?”“Thổ dân, ngươi nhìn cái gì!”“Bổn quân đang nói chuyện với ngươi đấy, ngươi không biết lộ ra biểu cảm sợhãi sao? Ngươi như vậy bổn quân thực sự rất mất mặt!”Hư ảnh này mở miệng, giọng nói âm trầm, như sắt ma sát nhau, khiến lỗ taingười ta nghe thấy rất khó chịu

Chương 363: Hư ảnh Hải Tinh 1