Mặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng…
Chương 380: Âm Dương Trận Tông lập Vô Đạo Tông làm tổ đình 2
Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… Nếu là vùng trung tâm Đông Châu, thậm chí là ở bản địa của Thái Nhất KiếmTông, không thể nghi ngờ số mệnh càng thêm khủng bố.Vân Châu và Đông Châu vẫn luôn không cùng một cấp bậc…Trương Hàn muốn khóc, vốn đang cảm thấy, cuối cùng hắn ta cũng có lúc thắngđược đại sư huynh nhà hắn ta.Không ngờ tới vả mặt nhanh như thế…Trương Hàn chỉ khó chịu một lát, lập tức kìm nén cảm xúc xuống.Hiện giờ hắn ta đang tiến hành đại điển kế thừa, tuyên cáo Thiên Địa.Trương Hàn bình tĩnh trở lại.Hiện giờ hắn ta có thể nhìn thấy số mệnh của Vân Châu.Kế tiếp là cần tuyên cáo Thiên Địa.“Thiên Địa ở trên! Bây giờ, Trương Hàn ở trên huyền tiên đảo trung bộ VânChâu, kế thừa Thánh Địa tu luyện! Chính thức trở thành tông chủ của ThánhĐịa Vân Châu.”“Đạo bản vi vô, tòng vô sinh nhất, thái nhất sinh nhị, nhị phân âm dương! Đâylà căn bản lập tông của Âm Dương Trận Tông! Đệ tử của Âm Dương Trận Tôngđều cần ghi nhớ căn bản này!”“Đồng thời, lúc này tuyên bố, từ hôm nay trở đi, tôn Vô Đạo Tông làm tổ đìnhcủa Âm Dương Trận Tông, cùng chung số mệnh với Âm Dương Trận Tông!Linh bảo thượng phẩm Thiên Địa Đồ trấn áp số mệnh!”“Hôm nay qua đi, trong khu vực Vân Châu, người có tư chất thượng giai đều cóthể gia nhập Âm Dương Trận Tông, tham gia khảo hạch, người qua kiểm tra, cóthể thành đệ tử của Âm Dương Trận Tông!”Giọng nói của Trương Hàn vang vọng tận mây xanh.Khi hắn ta nói chuyện, trực tiếp ném Thiên Địa Đồ ra.Chỉ thấy Thiên Địa Đồ duỗi thân mà ra, mặt trên giống như miêu tả Thánh Địamột phương sinh ra nghiền nát, sáng tạo hủy diệt, đủ loại dấu hiệu, vô cùnghuyền diệu.Khi Thiên Địa Đồ duỗi thân mở ra, số mệnh của Âm Dương Trận Tông bị trấntrụ, cho dù Trương Hàn rời khỏi Âm Dương Trận Tông, cũng hoàn toàn khôngcần lo lắng số mệnh của Âm Dương Trận Tông sẽ trôi đi.Rầm!Một tia sét lóe lên trong không trung, giống như đại biểu cho Thiên Địa đanghưởng ứng lời Trương Hàn nói.Vù vù vù…Từng đợt gió mát đột nhiên thổi qua.Từng cơn gió nhẹ thổi qua.Linh khí trên huyền không đảo trong vô hình trở nên nồng đậm hơn.Trương Hàn lại càng ở lúc này cảm nhận được số mệnh của Âm Dương TrậnTông tăng vọt.Như vậy có thể khiến số mệnh của Âm Dương Trận Tông tăng vọt sao?Chuyện này không khỏi quá đơn giản rồi.Bỗng nhiên Trương Hàn cảm thấy, kế thừa Thánh Địa một phương là chuyện tốtcỡ nào.Tự mình mở vô cùng phiền phức…Vẫn là kế thừa tốt hơn…Trong khu vực Vân Châu.Vào đêm, trên huyền không đảo, trong đại điện hội nghị.Trương Hàn ngồi lên ngai vàng, lẳng lặng chờ đợi.Đại điển đã kết thúc, những người tới tham dự bắt chuyện với hắn ta một látxong, thì nhao nhao rời đi, trong Âm Dương Trận Tông xem như trở nên yêntĩnh lại.Chẳng qua có tông môn cá biệt, sau khi kết thúc đại điển cũng không rời đi.Ví dụ như Thái Nhất Kiếm Tông.Lúc này, Trương Hàn ngồi trên ngai vàng, đang đợi Diệp Lạc đến tìm hắn ta.Tuy hai bên không câu thông khi nào gặp mặt, nhưng Trương Hàn cảm nhậnđược, đại sư huynh nhà hắn ta hiểu hắn ta, chắc chắn sẽ đến đây tìm hắn ta.Trương Hàn đang đợi.Hắn ta đợi một lúc, cuối cùng cũng có bóng người quen thuộc tiến vào trongphạm vi thần thức của hắn ta.Rõ ràng là đại sư huynh Diệp Lạc nhà hắn ta.“Ta biết đại sư huynh hiểu ý ta mà.”Trương Hàn lắc đầu cười, đứng dậy khỏi ngai vàng, chuẩn bị nghênh đón DiệpLạc.Rầm rầm…Một tiếng xé gió vang lên.Ngay sau đó, Diệp Lạc đi tới cửa đại điện.Vẫn mặc áo bào màu khói nhìn có vẻ giống thần tiên cao ngạo, mặt không chútthay đổi, khí chất lạnh nhạt của kiếm tiên được biểu hiện ra vô cùng nhuầnnhuyễn.“Đại sư huynh, huynh đã đến rồi? Mau vào đi, chúng ta nói chuyện cảnh giớiĐại Thừa là chuyện gì xảy ra.”Trương Hàn vội vàng mở miệng, hắn ta rất tò mò đối với cảnh giới Đại Thừa.Chỉ mong sao lập tức biết được tin tức về cảnh giới Đại Thừa.“Đợi một lát, không vội, lão nhị, đệ chắc chắn hiểu rõ toàn bộ Âm Dương TrậnTông như lòng bàn tay sao?”Diệp Lạc cười mà như không cười nhìn Trương Hàn, giọng nói hơi kỳ lạ.“Đó là chắc chắn, đại sư huynh, sư đệ ta đã kế thừa… Ừm, được rồi, không tínhlà rõ như lòng bàn tay, ta mới kế thừa không lâu, có rất nhiều thứ không kịpthăm dò xem.”Trương Hàn vốn định mở miệng nói rõ như lòng bàn tay, nhưng nghĩ lại, cảmthấy câu nói của đại sư huynh nhà mình có hàm ý khác.Kết quả là, chỉ có thể thay đổi giọng điệu, nói thật.Hắn ta kế thừa Âm Dương Trận Tông đúng là không lâu, mà biết vội vàng, đốivới toàn bộ trong Âm Dương Trận Tông cũng không hoàn toàn nắm giữ, quyềnlực và đa số mọi chuyện đều nằm trên tay đám trưởng lão, chưa kịp lấy đi.“Ừm, rất nhiều thứ không kịp đi thăm dò, không kịp đến mức có người ở gầnđệ, đệ cũng không cảm nhận được, trái lại bản lĩnh càng ngày càng lùi bước.”Diệp Lạc nhìn Trương Hàn, trợn tròn mắt.Hắn ta hơi quay đầu.Ánh mắt tập trung vào trong hư không bên ngoài đại điện.“Còn không ra?”Diệp Lạc lạnh lùng nói.
Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… Nếu là vùng trung tâm Đông Châu, thậm chí là ở bản địa của Thái Nhất KiếmTông, không thể nghi ngờ số mệnh càng thêm khủng bố.Vân Châu và Đông Châu vẫn luôn không cùng một cấp bậc…Trương Hàn muốn khóc, vốn đang cảm thấy, cuối cùng hắn ta cũng có lúc thắngđược đại sư huynh nhà hắn ta.Không ngờ tới vả mặt nhanh như thế…Trương Hàn chỉ khó chịu một lát, lập tức kìm nén cảm xúc xuống.Hiện giờ hắn ta đang tiến hành đại điển kế thừa, tuyên cáo Thiên Địa.Trương Hàn bình tĩnh trở lại.Hiện giờ hắn ta có thể nhìn thấy số mệnh của Vân Châu.Kế tiếp là cần tuyên cáo Thiên Địa.“Thiên Địa ở trên! Bây giờ, Trương Hàn ở trên huyền tiên đảo trung bộ VânChâu, kế thừa Thánh Địa tu luyện! Chính thức trở thành tông chủ của ThánhĐịa Vân Châu.”“Đạo bản vi vô, tòng vô sinh nhất, thái nhất sinh nhị, nhị phân âm dương! Đâylà căn bản lập tông của Âm Dương Trận Tông! Đệ tử của Âm Dương Trận Tôngđều cần ghi nhớ căn bản này!”“Đồng thời, lúc này tuyên bố, từ hôm nay trở đi, tôn Vô Đạo Tông làm tổ đìnhcủa Âm Dương Trận Tông, cùng chung số mệnh với Âm Dương Trận Tông!Linh bảo thượng phẩm Thiên Địa Đồ trấn áp số mệnh!”“Hôm nay qua đi, trong khu vực Vân Châu, người có tư chất thượng giai đều cóthể gia nhập Âm Dương Trận Tông, tham gia khảo hạch, người qua kiểm tra, cóthể thành đệ tử của Âm Dương Trận Tông!”Giọng nói của Trương Hàn vang vọng tận mây xanh.Khi hắn ta nói chuyện, trực tiếp ném Thiên Địa Đồ ra.Chỉ thấy Thiên Địa Đồ duỗi thân mà ra, mặt trên giống như miêu tả Thánh Địamột phương sinh ra nghiền nát, sáng tạo hủy diệt, đủ loại dấu hiệu, vô cùnghuyền diệu.Khi Thiên Địa Đồ duỗi thân mở ra, số mệnh của Âm Dương Trận Tông bị trấntrụ, cho dù Trương Hàn rời khỏi Âm Dương Trận Tông, cũng hoàn toàn khôngcần lo lắng số mệnh của Âm Dương Trận Tông sẽ trôi đi.Rầm!Một tia sét lóe lên trong không trung, giống như đại biểu cho Thiên Địa đanghưởng ứng lời Trương Hàn nói.Vù vù vù…Từng đợt gió mát đột nhiên thổi qua.Từng cơn gió nhẹ thổi qua.Linh khí trên huyền không đảo trong vô hình trở nên nồng đậm hơn.Trương Hàn lại càng ở lúc này cảm nhận được số mệnh của Âm Dương TrậnTông tăng vọt.Như vậy có thể khiến số mệnh của Âm Dương Trận Tông tăng vọt sao?Chuyện này không khỏi quá đơn giản rồi.Bỗng nhiên Trương Hàn cảm thấy, kế thừa Thánh Địa một phương là chuyện tốtcỡ nào.Tự mình mở vô cùng phiền phức…Vẫn là kế thừa tốt hơn…Trong khu vực Vân Châu.Vào đêm, trên huyền không đảo, trong đại điện hội nghị.Trương Hàn ngồi lên ngai vàng, lẳng lặng chờ đợi.Đại điển đã kết thúc, những người tới tham dự bắt chuyện với hắn ta một látxong, thì nhao nhao rời đi, trong Âm Dương Trận Tông xem như trở nên yêntĩnh lại.Chẳng qua có tông môn cá biệt, sau khi kết thúc đại điển cũng không rời đi.Ví dụ như Thái Nhất Kiếm Tông.Lúc này, Trương Hàn ngồi trên ngai vàng, đang đợi Diệp Lạc đến tìm hắn ta.Tuy hai bên không câu thông khi nào gặp mặt, nhưng Trương Hàn cảm nhậnđược, đại sư huynh nhà hắn ta hiểu hắn ta, chắc chắn sẽ đến đây tìm hắn ta.Trương Hàn đang đợi.Hắn ta đợi một lúc, cuối cùng cũng có bóng người quen thuộc tiến vào trongphạm vi thần thức của hắn ta.Rõ ràng là đại sư huynh Diệp Lạc nhà hắn ta.“Ta biết đại sư huynh hiểu ý ta mà.”Trương Hàn lắc đầu cười, đứng dậy khỏi ngai vàng, chuẩn bị nghênh đón DiệpLạc.Rầm rầm…Một tiếng xé gió vang lên.Ngay sau đó, Diệp Lạc đi tới cửa đại điện.Vẫn mặc áo bào màu khói nhìn có vẻ giống thần tiên cao ngạo, mặt không chútthay đổi, khí chất lạnh nhạt của kiếm tiên được biểu hiện ra vô cùng nhuầnnhuyễn.“Đại sư huynh, huynh đã đến rồi? Mau vào đi, chúng ta nói chuyện cảnh giớiĐại Thừa là chuyện gì xảy ra.”Trương Hàn vội vàng mở miệng, hắn ta rất tò mò đối với cảnh giới Đại Thừa.Chỉ mong sao lập tức biết được tin tức về cảnh giới Đại Thừa.“Đợi một lát, không vội, lão nhị, đệ chắc chắn hiểu rõ toàn bộ Âm Dương TrậnTông như lòng bàn tay sao?”Diệp Lạc cười mà như không cười nhìn Trương Hàn, giọng nói hơi kỳ lạ.“Đó là chắc chắn, đại sư huynh, sư đệ ta đã kế thừa… Ừm, được rồi, không tínhlà rõ như lòng bàn tay, ta mới kế thừa không lâu, có rất nhiều thứ không kịpthăm dò xem.”Trương Hàn vốn định mở miệng nói rõ như lòng bàn tay, nhưng nghĩ lại, cảmthấy câu nói của đại sư huynh nhà mình có hàm ý khác.Kết quả là, chỉ có thể thay đổi giọng điệu, nói thật.Hắn ta kế thừa Âm Dương Trận Tông đúng là không lâu, mà biết vội vàng, đốivới toàn bộ trong Âm Dương Trận Tông cũng không hoàn toàn nắm giữ, quyềnlực và đa số mọi chuyện đều nằm trên tay đám trưởng lão, chưa kịp lấy đi.“Ừm, rất nhiều thứ không kịp đi thăm dò, không kịp đến mức có người ở gầnđệ, đệ cũng không cảm nhận được, trái lại bản lĩnh càng ngày càng lùi bước.”Diệp Lạc nhìn Trương Hàn, trợn tròn mắt.Hắn ta hơi quay đầu.Ánh mắt tập trung vào trong hư không bên ngoài đại điện.“Còn không ra?”Diệp Lạc lạnh lùng nói.
Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… Nếu là vùng trung tâm Đông Châu, thậm chí là ở bản địa của Thái Nhất KiếmTông, không thể nghi ngờ số mệnh càng thêm khủng bố.Vân Châu và Đông Châu vẫn luôn không cùng một cấp bậc…Trương Hàn muốn khóc, vốn đang cảm thấy, cuối cùng hắn ta cũng có lúc thắngđược đại sư huynh nhà hắn ta.Không ngờ tới vả mặt nhanh như thế…Trương Hàn chỉ khó chịu một lát, lập tức kìm nén cảm xúc xuống.Hiện giờ hắn ta đang tiến hành đại điển kế thừa, tuyên cáo Thiên Địa.Trương Hàn bình tĩnh trở lại.Hiện giờ hắn ta có thể nhìn thấy số mệnh của Vân Châu.Kế tiếp là cần tuyên cáo Thiên Địa.“Thiên Địa ở trên! Bây giờ, Trương Hàn ở trên huyền tiên đảo trung bộ VânChâu, kế thừa Thánh Địa tu luyện! Chính thức trở thành tông chủ của ThánhĐịa Vân Châu.”“Đạo bản vi vô, tòng vô sinh nhất, thái nhất sinh nhị, nhị phân âm dương! Đâylà căn bản lập tông của Âm Dương Trận Tông! Đệ tử của Âm Dương Trận Tôngđều cần ghi nhớ căn bản này!”“Đồng thời, lúc này tuyên bố, từ hôm nay trở đi, tôn Vô Đạo Tông làm tổ đìnhcủa Âm Dương Trận Tông, cùng chung số mệnh với Âm Dương Trận Tông!Linh bảo thượng phẩm Thiên Địa Đồ trấn áp số mệnh!”“Hôm nay qua đi, trong khu vực Vân Châu, người có tư chất thượng giai đều cóthể gia nhập Âm Dương Trận Tông, tham gia khảo hạch, người qua kiểm tra, cóthể thành đệ tử của Âm Dương Trận Tông!”Giọng nói của Trương Hàn vang vọng tận mây xanh.Khi hắn ta nói chuyện, trực tiếp ném Thiên Địa Đồ ra.Chỉ thấy Thiên Địa Đồ duỗi thân mà ra, mặt trên giống như miêu tả Thánh Địamột phương sinh ra nghiền nát, sáng tạo hủy diệt, đủ loại dấu hiệu, vô cùnghuyền diệu.Khi Thiên Địa Đồ duỗi thân mở ra, số mệnh của Âm Dương Trận Tông bị trấntrụ, cho dù Trương Hàn rời khỏi Âm Dương Trận Tông, cũng hoàn toàn khôngcần lo lắng số mệnh của Âm Dương Trận Tông sẽ trôi đi.Rầm!Một tia sét lóe lên trong không trung, giống như đại biểu cho Thiên Địa đanghưởng ứng lời Trương Hàn nói.Vù vù vù…Từng đợt gió mát đột nhiên thổi qua.Từng cơn gió nhẹ thổi qua.Linh khí trên huyền không đảo trong vô hình trở nên nồng đậm hơn.Trương Hàn lại càng ở lúc này cảm nhận được số mệnh của Âm Dương TrậnTông tăng vọt.Như vậy có thể khiến số mệnh của Âm Dương Trận Tông tăng vọt sao?Chuyện này không khỏi quá đơn giản rồi.Bỗng nhiên Trương Hàn cảm thấy, kế thừa Thánh Địa một phương là chuyện tốtcỡ nào.Tự mình mở vô cùng phiền phức…Vẫn là kế thừa tốt hơn…Trong khu vực Vân Châu.Vào đêm, trên huyền không đảo, trong đại điện hội nghị.Trương Hàn ngồi lên ngai vàng, lẳng lặng chờ đợi.Đại điển đã kết thúc, những người tới tham dự bắt chuyện với hắn ta một látxong, thì nhao nhao rời đi, trong Âm Dương Trận Tông xem như trở nên yêntĩnh lại.Chẳng qua có tông môn cá biệt, sau khi kết thúc đại điển cũng không rời đi.Ví dụ như Thái Nhất Kiếm Tông.Lúc này, Trương Hàn ngồi trên ngai vàng, đang đợi Diệp Lạc đến tìm hắn ta.Tuy hai bên không câu thông khi nào gặp mặt, nhưng Trương Hàn cảm nhậnđược, đại sư huynh nhà hắn ta hiểu hắn ta, chắc chắn sẽ đến đây tìm hắn ta.Trương Hàn đang đợi.Hắn ta đợi một lúc, cuối cùng cũng có bóng người quen thuộc tiến vào trongphạm vi thần thức của hắn ta.Rõ ràng là đại sư huynh Diệp Lạc nhà hắn ta.“Ta biết đại sư huynh hiểu ý ta mà.”Trương Hàn lắc đầu cười, đứng dậy khỏi ngai vàng, chuẩn bị nghênh đón DiệpLạc.Rầm rầm…Một tiếng xé gió vang lên.Ngay sau đó, Diệp Lạc đi tới cửa đại điện.Vẫn mặc áo bào màu khói nhìn có vẻ giống thần tiên cao ngạo, mặt không chútthay đổi, khí chất lạnh nhạt của kiếm tiên được biểu hiện ra vô cùng nhuầnnhuyễn.“Đại sư huynh, huynh đã đến rồi? Mau vào đi, chúng ta nói chuyện cảnh giớiĐại Thừa là chuyện gì xảy ra.”Trương Hàn vội vàng mở miệng, hắn ta rất tò mò đối với cảnh giới Đại Thừa.Chỉ mong sao lập tức biết được tin tức về cảnh giới Đại Thừa.“Đợi một lát, không vội, lão nhị, đệ chắc chắn hiểu rõ toàn bộ Âm Dương TrậnTông như lòng bàn tay sao?”Diệp Lạc cười mà như không cười nhìn Trương Hàn, giọng nói hơi kỳ lạ.“Đó là chắc chắn, đại sư huynh, sư đệ ta đã kế thừa… Ừm, được rồi, không tínhlà rõ như lòng bàn tay, ta mới kế thừa không lâu, có rất nhiều thứ không kịpthăm dò xem.”Trương Hàn vốn định mở miệng nói rõ như lòng bàn tay, nhưng nghĩ lại, cảmthấy câu nói của đại sư huynh nhà mình có hàm ý khác.Kết quả là, chỉ có thể thay đổi giọng điệu, nói thật.Hắn ta kế thừa Âm Dương Trận Tông đúng là không lâu, mà biết vội vàng, đốivới toàn bộ trong Âm Dương Trận Tông cũng không hoàn toàn nắm giữ, quyềnlực và đa số mọi chuyện đều nằm trên tay đám trưởng lão, chưa kịp lấy đi.“Ừm, rất nhiều thứ không kịp đi thăm dò, không kịp đến mức có người ở gầnđệ, đệ cũng không cảm nhận được, trái lại bản lĩnh càng ngày càng lùi bước.”Diệp Lạc nhìn Trương Hàn, trợn tròn mắt.Hắn ta hơi quay đầu.Ánh mắt tập trung vào trong hư không bên ngoài đại điện.“Còn không ra?”Diệp Lạc lạnh lùng nói.