Mặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng…
Chương 382: Đại Thừa tức là viên mãn
Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… Trương Hàn nhìn thoáng qua phương hướng Sở Thiên Ngân rời đi, đi theo DiệpLạc vào trong đại điện.Khi đi vào đại điện, hắn ta thuận tay bày ra trận pháp đoạn tuyệt, phòng ngừangộ nhỡ.Sau khi tiến vào đại điện, Diệp Lạc trực tiếp ngồi xuống ngai vàng của TrươngHàn, hoàn toàn không bận tâm nơi này là địa bàn của Trương Hàn, có vẻ tựquen thuộc.Trương Hàn nhìn khóe miệng giật giật, không tiện nói thêm câu gì, dù sao DiệpLạc là đại sư huynh của hắn ta.“Đại sư huynh.”Trương Hàn đứng ở đó, cúi người thi lễ, bày tỏ tôn trọng.“Ừm, tu vi của đệ thực sự phải để tâm chút, ngay cả bị người ta nhìn trộm cũngkhông biết, nếu lát nữa ta rời đi, người nọ trở về lần nữa, đệ làm sao bây giờ? Erằng đệ ngay cả phát hiện cũng không phát hiện ra được.”Diệp Lạc nhíu mày nhìn thoáng qua Trương Hàn, nói.“Đại sư huynh, ta đã biết, lát nữa ta sẽ làm quen tông môn một chút, sau đó bàyđại trận trong tông, giam cầm hư không, như vậy sẽ không còn ai có thể nhìntrộm.”Trương Hàn không phản bác những lời này.Hắn ta cũng biết lần này không phải đại sư huynh trêu chọc hắn ta, mà lần nàyhắn ta thực sự rất mất mặt.Bị người ta nhìn trộm, còn hoàn toàn không phát hiện.“Đã biết thì tốt, được rồi, đừng bày ra gương mặt nghiêm túc như thế, đệ trởthành tông chủ của Thánh Địa một phương, đây là chuyện tốt, nên vui vẻ.”Diệp Lạc lắc đầu nói.Trương Hàn: “…”Đại sư huynh ngươi không đúng rồi.Chuyện này ta còn phải vui sướng sao?Trong lý tưởng của ta, ta là tông chủ tương lai của Vô Đạo Tông.Kết quả lại biến thành tông chủ của Thánh Địa, như vậy mà ta còn có thể vuisướng?Trương Hàn cảm thấy nhức đầu, vội vàng muốn đổi đề tài.“Đại sư huynh, cảnh giới Đại Thừa mà huynh nói, rốt cuộc là gì thế? Chẳng lẽđại sư huynh thực sự ngộ ra cảnh giới đó sao?”Trương Hàn dò hỏi.“Xem như hiểu rõ mấy thứ, chỉ là chưa hoàn toàn mở ra cảnh giới kia, xem nhưđụng tới cánh cửa đi.”Diệp Lạc không níu chặt đề tài này không rời, mà theo lời Trương Hàn nói, nóitới “cảnh giới Đại Thừa”.Hắn ta thực sự có chút hiểu ra về cảnh giới Đại Thừa, từ đó khiến thực lực củahắn ta tăng thêm một bước.Hắn ta có loại cảm giác, một khi hắn ta chân chính mở cảnh giới Đại Thừa, nhấtđịnh thực lực của hắn ta sẽ sinh ra lột xác.“Cho nên đại sư huynh, cảnh giới Đại Thừa là gì?”Trương Hàn truy hỏi.“Ta chỉ hiểu rõ một chút mà thôi, không phải hoàn toàn đạt tới cảnh giới ĐạiThừa, có khả năng những lời ta nói chỉ là một số suy đoán mà thôi, sư đệ nghemột chút là được.”Diệp Lạc trầm ngâm một lát, không trực tiếp lựa chọn trả lời, mà nói như vậy.“Đại sư huynh huynh cứ nói đi, sư đệ tự có chừng mực.”Trương Hàn trợn tròn mắt, hắn ta không phải loại người không biết tốt xấu, chodù thực sự nói cho hắn ta nghe mở cảnh giới thế nào, hắn ta đều suy xét mình tuhành có tốt hay không.“Được rồi, cái gọi là cảnh giới Đại Thừa, ta cảm thấy giống như phân chia cả cơthể ra.”Diệp Lạc chậm rãi nói.“Cái gì? Phân chia? Đại sư huynh, chẳng lẽ chúng ta phải móc hết lục phủ ngũtạng trong cơ thể ra sao? Tách nhau ra?”Trương Hàn có chút sững sờ, không rõ chân tướng.“Lý giải này của đệ… Ta muốn nói là, phân chia linh hồn, cơ thể, đạo tâm ra,mỗi một thứ đều tu luyện tới cảnh giới viên mãn không thiếu sót, đương nhiên,lục phủ ngũ tạng mà đệ nói, nói tới cơ thể thì cũng cần, lục phủ ngũ tạng viênmãn thì cơ thể ở giai đoạn viên mãn.”Diệp Lạc giải thích tường tận.Nghe thấy những lời này.Trương Hàn nhíu mày trầm tư.Phân chia cơ thể làm ba phương diện linh hồn, cơ thể, đạo tâm, tu luyện baphương diện này tới viên mãn không thiếu sót, chính là cảnh giới Đại Thừa?Những lời này hẳn là dành cho tu sĩ bình thường, đối với bọn họ mà nói, có lẽkhác biệt.Ví dụ như lão tam Tô Càn Nguyên, không có linh hồn, vậy thì viên mãn kiểugì?Nghĩ tới điểm này, lúc này Trương Hàn mở miệng hỏi.“Đại sư huynh, vậy tam sư đệ như thế, đạt tới Đại Thừa kiểu gì?”Trương Hàn bày tỏ, không hiểu thì hỏi.“Vừa rồi ta đã nói, nghe một chút thì được, hơn nữa ta nói chỉ là một cách khác,mỗi chúng ta tu hành khác nhau, cho nên cần mỗi người tự mình ngộ ra ĐạiThừa, cái gọi là Đại Thừa chính là ý viên mãn không thiếu sót, ví dụ như ta, cơthể của ta muốn Đại Thừa, không phải luyện thể như tam sư đệ, mà cần lấy thânhóa kiếm, đạt tới hạn mức kia, đương nhiên sẽ viên mãn.”Giọng nói của Diệp Lạc hơi bất đắc dĩ giảng giải với Trương Hàn.“Cho nên nói, ý cảnh giới Đại Thừa, chính là viên mãn sao?”Trương Hàn có vẻ đăm chiêu, giống như lĩnh ngộ được chút gì đó.“Không sai, ý cảnh giới Đại Thừa, chính là viên mãn!”Diệp Lạc vô cùng quả quyết gật đầu nói.
Trương Hàn nhìn thoáng qua phương hướng Sở Thiên Ngân rời đi, đi theo Diệp
Lạc vào trong đại điện.
Khi đi vào đại điện, hắn ta thuận tay bày ra trận pháp đoạn tuyệt, phòng ngừa
ngộ nhỡ.
Sau khi tiến vào đại điện, Diệp Lạc trực tiếp ngồi xuống ngai vàng của Trương
Hàn, hoàn toàn không bận tâm nơi này là địa bàn của Trương Hàn, có vẻ tự
quen thuộc.
Trương Hàn nhìn khóe miệng giật giật, không tiện nói thêm câu gì, dù sao Diệp
Lạc là đại sư huynh của hắn ta.
“Đại sư huynh.”
Trương Hàn đứng ở đó, cúi người thi lễ, bày tỏ tôn trọng.
“Ừm, tu vi của đệ thực sự phải để tâm chút, ngay cả bị người ta nhìn trộm cũng
không biết, nếu lát nữa ta rời đi, người nọ trở về lần nữa, đệ làm sao bây giờ? E
rằng đệ ngay cả phát hiện cũng không phát hiện ra được.”
Diệp Lạc nhíu mày nhìn thoáng qua Trương Hàn, nói.
“Đại sư huynh, ta đã biết, lát nữa ta sẽ làm quen tông môn một chút, sau đó bày
đại trận trong tông, giam cầm hư không, như vậy sẽ không còn ai có thể nhìn
trộm.”
Trương Hàn không phản bác những lời này.
Hắn ta cũng biết lần này không phải đại sư huynh trêu chọc hắn ta, mà lần này
hắn ta thực sự rất mất mặt.
Bị người ta nhìn trộm, còn hoàn toàn không phát hiện.
“Đã biết thì tốt, được rồi, đừng bày ra gương mặt nghiêm túc như thế, đệ trở
thành tông chủ của Thánh Địa một phương, đây là chuyện tốt, nên vui vẻ.”
Diệp Lạc lắc đầu nói.
Trương Hàn: “…”
Đại sư huynh ngươi không đúng rồi.
Chuyện này ta còn phải vui sướng sao?
Trong lý tưởng của ta, ta là tông chủ tương lai của Vô Đạo Tông.
Kết quả lại biến thành tông chủ của Thánh Địa, như vậy mà ta còn có thể vui
sướng?
Trương Hàn cảm thấy nhức đầu, vội vàng muốn đổi đề tài.
“Đại sư huynh, cảnh giới Đại Thừa mà huynh nói, rốt cuộc là gì thế? Chẳng lẽ
đại sư huynh thực sự ngộ ra cảnh giới đó sao?”
Trương Hàn dò hỏi.
“Xem như hiểu rõ mấy thứ, chỉ là chưa hoàn toàn mở ra cảnh giới kia, xem như
đụng tới cánh cửa đi.”
Diệp Lạc không níu chặt đề tài này không rời, mà theo lời Trương Hàn nói, nói
tới “cảnh giới Đại Thừa”.
Hắn ta thực sự có chút hiểu ra về cảnh giới Đại Thừa, từ đó khiến thực lực của
hắn ta tăng thêm một bước.
Hắn ta có loại cảm giác, một khi hắn ta chân chính mở cảnh giới Đại Thừa, nhất
định thực lực của hắn ta sẽ sinh ra lột xác.
“Cho nên đại sư huynh, cảnh giới Đại Thừa là gì?”
Trương Hàn truy hỏi.
“Ta chỉ hiểu rõ một chút mà thôi, không phải hoàn toàn đạt tới cảnh giới Đại
Thừa, có khả năng những lời ta nói chỉ là một số suy đoán mà thôi, sư đệ nghe
một chút là được.”
Diệp Lạc trầm ngâm một lát, không trực tiếp lựa chọn trả lời, mà nói như vậy.
“Đại sư huynh huynh cứ nói đi, sư đệ tự có chừng mực.”
Trương Hàn trợn tròn mắt, hắn ta không phải loại người không biết tốt xấu, cho
dù thực sự nói cho hắn ta nghe mở cảnh giới thế nào, hắn ta đều suy xét mình tu
hành có tốt hay không.
“Được rồi, cái gọi là cảnh giới Đại Thừa, ta cảm thấy giống như phân chia cả cơ
thể ra.”
Diệp Lạc chậm rãi nói.
“Cái gì? Phân chia? Đại sư huynh, chẳng lẽ chúng ta phải móc hết lục phủ ngũ
tạng trong cơ thể ra sao? Tách nhau ra?”
Trương Hàn có chút sững sờ, không rõ chân tướng.
“Lý giải này của đệ… Ta muốn nói là, phân chia linh hồn, cơ thể, đạo tâm ra,
mỗi một thứ đều tu luyện tới cảnh giới viên mãn không thiếu sót, đương nhiên,
lục phủ ngũ tạng mà đệ nói, nói tới cơ thể thì cũng cần, lục phủ ngũ tạng viên
mãn thì cơ thể ở giai đoạn viên mãn.”
Diệp Lạc giải thích tường tận.
Nghe thấy những lời này.
Trương Hàn nhíu mày trầm tư.
Phân chia cơ thể làm ba phương diện linh hồn, cơ thể, đạo tâm, tu luyện ba
phương diện này tới viên mãn không thiếu sót, chính là cảnh giới Đại Thừa?
Những lời này hẳn là dành cho tu sĩ bình thường, đối với bọn họ mà nói, có lẽ
khác biệt.
Ví dụ như lão tam Tô Càn Nguyên, không có linh hồn, vậy thì viên mãn kiểu
gì?
Nghĩ tới điểm này, lúc này Trương Hàn mở miệng hỏi.
“Đại sư huynh, vậy tam sư đệ như thế, đạt tới Đại Thừa kiểu gì?”
Trương Hàn bày tỏ, không hiểu thì hỏi.
“Vừa rồi ta đã nói, nghe một chút thì được, hơn nữa ta nói chỉ là một cách khác,
mỗi chúng ta tu hành khác nhau, cho nên cần mỗi người tự mình ngộ ra Đại
Thừa, cái gọi là Đại Thừa chính là ý viên mãn không thiếu sót, ví dụ như ta, cơ
thể của ta muốn Đại Thừa, không phải luyện thể như tam sư đệ, mà cần lấy thân
hóa kiếm, đạt tới hạn mức kia, đương nhiên sẽ viên mãn.”
Giọng nói của Diệp Lạc hơi bất đắc dĩ giảng giải với Trương Hàn.
“Cho nên nói, ý cảnh giới Đại Thừa, chính là viên mãn sao?”
Trương Hàn có vẻ đăm chiêu, giống như lĩnh ngộ được chút gì đó.
“Không sai, ý cảnh giới Đại Thừa, chính là viên mãn!”
Diệp Lạc vô cùng quả quyết gật đầu nói.
Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… Trương Hàn nhìn thoáng qua phương hướng Sở Thiên Ngân rời đi, đi theo DiệpLạc vào trong đại điện.Khi đi vào đại điện, hắn ta thuận tay bày ra trận pháp đoạn tuyệt, phòng ngừangộ nhỡ.Sau khi tiến vào đại điện, Diệp Lạc trực tiếp ngồi xuống ngai vàng của TrươngHàn, hoàn toàn không bận tâm nơi này là địa bàn của Trương Hàn, có vẻ tựquen thuộc.Trương Hàn nhìn khóe miệng giật giật, không tiện nói thêm câu gì, dù sao DiệpLạc là đại sư huynh của hắn ta.“Đại sư huynh.”Trương Hàn đứng ở đó, cúi người thi lễ, bày tỏ tôn trọng.“Ừm, tu vi của đệ thực sự phải để tâm chút, ngay cả bị người ta nhìn trộm cũngkhông biết, nếu lát nữa ta rời đi, người nọ trở về lần nữa, đệ làm sao bây giờ? Erằng đệ ngay cả phát hiện cũng không phát hiện ra được.”Diệp Lạc nhíu mày nhìn thoáng qua Trương Hàn, nói.“Đại sư huynh, ta đã biết, lát nữa ta sẽ làm quen tông môn một chút, sau đó bàyđại trận trong tông, giam cầm hư không, như vậy sẽ không còn ai có thể nhìntrộm.”Trương Hàn không phản bác những lời này.Hắn ta cũng biết lần này không phải đại sư huynh trêu chọc hắn ta, mà lần nàyhắn ta thực sự rất mất mặt.Bị người ta nhìn trộm, còn hoàn toàn không phát hiện.“Đã biết thì tốt, được rồi, đừng bày ra gương mặt nghiêm túc như thế, đệ trởthành tông chủ của Thánh Địa một phương, đây là chuyện tốt, nên vui vẻ.”Diệp Lạc lắc đầu nói.Trương Hàn: “…”Đại sư huynh ngươi không đúng rồi.Chuyện này ta còn phải vui sướng sao?Trong lý tưởng của ta, ta là tông chủ tương lai của Vô Đạo Tông.Kết quả lại biến thành tông chủ của Thánh Địa, như vậy mà ta còn có thể vuisướng?Trương Hàn cảm thấy nhức đầu, vội vàng muốn đổi đề tài.“Đại sư huynh, cảnh giới Đại Thừa mà huynh nói, rốt cuộc là gì thế? Chẳng lẽđại sư huynh thực sự ngộ ra cảnh giới đó sao?”Trương Hàn dò hỏi.“Xem như hiểu rõ mấy thứ, chỉ là chưa hoàn toàn mở ra cảnh giới kia, xem nhưđụng tới cánh cửa đi.”Diệp Lạc không níu chặt đề tài này không rời, mà theo lời Trương Hàn nói, nóitới “cảnh giới Đại Thừa”.Hắn ta thực sự có chút hiểu ra về cảnh giới Đại Thừa, từ đó khiến thực lực củahắn ta tăng thêm một bước.Hắn ta có loại cảm giác, một khi hắn ta chân chính mở cảnh giới Đại Thừa, nhấtđịnh thực lực của hắn ta sẽ sinh ra lột xác.“Cho nên đại sư huynh, cảnh giới Đại Thừa là gì?”Trương Hàn truy hỏi.“Ta chỉ hiểu rõ một chút mà thôi, không phải hoàn toàn đạt tới cảnh giới ĐạiThừa, có khả năng những lời ta nói chỉ là một số suy đoán mà thôi, sư đệ nghemột chút là được.”Diệp Lạc trầm ngâm một lát, không trực tiếp lựa chọn trả lời, mà nói như vậy.“Đại sư huynh huynh cứ nói đi, sư đệ tự có chừng mực.”Trương Hàn trợn tròn mắt, hắn ta không phải loại người không biết tốt xấu, chodù thực sự nói cho hắn ta nghe mở cảnh giới thế nào, hắn ta đều suy xét mình tuhành có tốt hay không.“Được rồi, cái gọi là cảnh giới Đại Thừa, ta cảm thấy giống như phân chia cả cơthể ra.”Diệp Lạc chậm rãi nói.“Cái gì? Phân chia? Đại sư huynh, chẳng lẽ chúng ta phải móc hết lục phủ ngũtạng trong cơ thể ra sao? Tách nhau ra?”Trương Hàn có chút sững sờ, không rõ chân tướng.“Lý giải này của đệ… Ta muốn nói là, phân chia linh hồn, cơ thể, đạo tâm ra,mỗi một thứ đều tu luyện tới cảnh giới viên mãn không thiếu sót, đương nhiên,lục phủ ngũ tạng mà đệ nói, nói tới cơ thể thì cũng cần, lục phủ ngũ tạng viênmãn thì cơ thể ở giai đoạn viên mãn.”Diệp Lạc giải thích tường tận.Nghe thấy những lời này.Trương Hàn nhíu mày trầm tư.Phân chia cơ thể làm ba phương diện linh hồn, cơ thể, đạo tâm, tu luyện baphương diện này tới viên mãn không thiếu sót, chính là cảnh giới Đại Thừa?Những lời này hẳn là dành cho tu sĩ bình thường, đối với bọn họ mà nói, có lẽkhác biệt.Ví dụ như lão tam Tô Càn Nguyên, không có linh hồn, vậy thì viên mãn kiểugì?Nghĩ tới điểm này, lúc này Trương Hàn mở miệng hỏi.“Đại sư huynh, vậy tam sư đệ như thế, đạt tới Đại Thừa kiểu gì?”Trương Hàn bày tỏ, không hiểu thì hỏi.“Vừa rồi ta đã nói, nghe một chút thì được, hơn nữa ta nói chỉ là một cách khác,mỗi chúng ta tu hành khác nhau, cho nên cần mỗi người tự mình ngộ ra ĐạiThừa, cái gọi là Đại Thừa chính là ý viên mãn không thiếu sót, ví dụ như ta, cơthể của ta muốn Đại Thừa, không phải luyện thể như tam sư đệ, mà cần lấy thânhóa kiếm, đạt tới hạn mức kia, đương nhiên sẽ viên mãn.”Giọng nói của Diệp Lạc hơi bất đắc dĩ giảng giải với Trương Hàn.“Cho nên nói, ý cảnh giới Đại Thừa, chính là viên mãn sao?”Trương Hàn có vẻ đăm chiêu, giống như lĩnh ngộ được chút gì đó.“Không sai, ý cảnh giới Đại Thừa, chính là viên mãn!”Diệp Lạc vô cùng quả quyết gật đầu nói.