Mặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng…
Chương 410: Vi sư dự định cho ngươi xuống núi
Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… Sau khi Hoa Thần Y này kích phát thiên phú, lực lượng thực sự quá mạnh.Thấy giãy dụa không thoát được.Bạch Trạch từ bỏ, đôi mắt lão ta nhìn Hoa Thần Y với vẻ sâu xa, giống như cuốicùng cũng hiểu rõ, vì sao Sở Duyên không nói tin tức về tông môn cho HoaThần Y biết.Có lẽ Sở đạo hữu đã sớm biết chuyện này…Chỉ đợi lão ta nói, khiến lão ta bị kéo lắc lư…Sở đạo hữu tính kế thật siêu!“Tiểu bối, ngươi bình tĩnh một chút, Diệp Lạc mà ngươi nói đã sớm xuống núi,lúc này trên núi chỉ có Tô Càn Nguyên, Đạm Đài Lạc Tuyết và Tô Hề!”Bạch Trạch thở dài một hơi, chậm rãi mở miệng nói.“Vậy sao? Vậy hiện giờ bọn họ ở đâu?”Hoa Thần Y như hóa thành một fan cuồng nhiệt sốt ruột gặp thần tượng củamình, liên tục truy hỏi.“Một người ở sơn động chỗ sườn núi, hai đệ tử thì ở khu vực cư trú!”Bạch Trạch chỉ có thể lựa chọn trả lời.Chiếm được tin tức này, Hoa Thần Y lập tức chẳng muốn dây dưa với BạchTrạch, chạy tung tăng ra ngoài.Bạch Trạch được thả ra, chậm rãi xoay người nhìn bóng lưng Hoa Thần Y rờiđi, bất đắc dĩ lắc đầu, dời mắt nhìn bên Sở Duyên.“Sở đạo hữu à Sở đạo hữu, ngươi đúng là đỡ lo, ném hết mọi việc cho ta xử lý,còn không nói chuyện về tông môn cho đệ tử này, cuối cùng vẫn là ngươi tínhkế sâu…”Bạch Trạch chậm rãi nói xong.Đứng dậy đi ra ngoài đại điện tông chủ, nhặt cái chổi của lão ta lên, lập tức đivào trong điện lần nữa, quét sạch những thứ do Hoa Thần Y kích phát thiên phúdẫn tới rung chuyển.…Bên kia.Bên trong cung điện của Sở Duyên.Sở Duyên không biết nhiều chuyện như vậy.Hắn vừa đóng cửa điện lại, thì không thể nghe thấy được gì.Hiệu quả “tĩnh âm” chỗ cung điện hắn rất mạnh.Mạnh tới mức ngay cả Sở Duyên cũng cảm thấy hơi kinh ngạc.Nhưng mà Sở Duyên không cảm thấy có gì, chỉ cảm khái cung điện mà hệthống tặng quá tốt.Lúc này Sở Duyên đã bắt đầu “thanh lý” Đạm Đài Lạc Tuyết.Dựa theo suy tính của Sở Duyên, cách kiểm tra đo lường không còn nhiều thờigian.Đạm Đài Lạc Tuyết này thành tài hắn còn không đá ra khỏi tông môn, nếu bắtđầu kiểm tra đo lường tông môn.Vậy hắn trăm cay nghìn đắng dạy hai đệ tử thành phế vật, Tô Hề và Hoa ThầnY, e rằng không đủ cho mình Đạm Đài Lạc Tuyết trừ.Đệ tử Đạm Đài Lạc Tuyết này, nhất định phải đuổi khỏi tông môn.Kết quả là, Sở Duyên gọi Đạm Đài Lạc Tuyết vào cung điện của mình, chuẩn bịkhuyên Đạm Đài Lạc Tuyết rời đi.Trong cung điện.Sở Duyên ngồi khoanh chân trên đệm hương bồ, hắn rơi rủ mắt xuống, nhìnĐạm Đài Lạc Tuyết quỳ thỉnh an trước người mình.“Lạc Tuyết, đứng dậy đi, không cần làm đại lễ.”Sở Duyên giơ một tay ra, bảo Đạm Đài Lạc Tuyết đứng dậy.Đạm Đài Lạc Tuyết rất kiên định làm đủ lễ nghi xong, lúc này mới chậm rãiđứng dậy, khẽ hất một cái, hất tóc đuôi ngựa ra phía sau.“Sư tôn, lễ nghi là cần phải làm, sư tôn có thể không thích lễ nghi, nhưng đệ tửnhất định phải tuân thủ lễ nghi, đây là quy củ.”Đạm Đài Lạc Tuyết vô cùng cung kính nói, không dám tiếp tục cười khẽ nữa.“Ngươi đã kiên trì, vậy vi sư cũng không tiện nói thêm gì, Lạc Tuyết, ngươi gianhập làm môn hạ của vi sư, đã bao lâu? Hiện giờ tu vi thế nào?”Sở Duyên nhẹ giọng mở miệng dò hỏi.“Sư tôn, đệ tử đã gia nhập tông môn hơn mấy tháng, hiện giờ đã là cảnh giớiHóa Thần hậu kỳ đỉnh phong, chiến lực không kém cảnh giới Độ Kiếp! Toàn bộđều do sư tôn dạy bảo!”Đạm Đài Lạc Tuyết trả lời câu hỏi của sư tôn nhà mình.Những lời này vừa nói ra.Khiến Sở Duyên vốn định trực tiếp bảo Đạm Đài Lạc Tuyết rời khỏi tông mônnghẹn họng.Gia nhập tông môn hơn mấy tháng, đã là cảnh giới Hóa Thần đỉnh phong?Chiến lực không kém cảnh giới Độ Kiếp?Vậy hắn xem như là thứ gì?Hắn tu mấy tháng, ngay cả cảnh giới Trúc Cơ đều không đột phá được…Sở Duyên không thể không thừa nhận, chênh lệch giữa hắn và những đệ tử nàyhơi lớn.Hắn tu mấy tháng, cái gì cũng không tu được, đổi thành… Đám đệ tử này, mấytháng đã treo cảnh giới Độ Kiếp lên đánh…Chênh lệch.Đây chính là chênh lệch.Ưu thế duy nhất của hắn, chính là hạn mức cao nhất!Chỉ cần dạy đệ tử thành phế vật, vậy thì trên lý luận cảnh giới của hắn có thểtăng vô hạn.Nhưng mà hắn muốn dạy đệ tử thành phế vật có chút lao lực.Tóm lại, trước mắt hắn thiếu kinh nghiệm dạy đệ tử thành phế vật.Hắn dạy đệ tử thành phế vật một lần, vậy hắn có thể dùng phương pháp này dạyđệ tử thành phế vật vô hạn, đương nhiên cảnh giới cũng sẽ tăng lên vô hạn.Cho nên, hạn mức cao nhất mạnh dần của hắn, không kém những đệ tử này!Nghĩ thông suốt điểm này, tâm trạng của Sở Duyên lập tức ổn định lại.“Ừm…”“Coi như không tệ.”“Lạc Tuyết ngươi cũng có thể nhìn ra được, với tu vi của ngươi hiện giờ, trênđời này, hẳn là không có nhiều người là đối thủ của ngươi, từ Đại Bỉ vạn tôngcó thể nhìn ra được điểm ấy.”“Cho nên, vi sư định để ngươi xuống núi.”Sở Duyên thản nhiên nói xong những lời này
Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… Sau khi Hoa Thần Y này kích phát thiên phú, lực lượng thực sự quá mạnh.Thấy giãy dụa không thoát được.Bạch Trạch từ bỏ, đôi mắt lão ta nhìn Hoa Thần Y với vẻ sâu xa, giống như cuốicùng cũng hiểu rõ, vì sao Sở Duyên không nói tin tức về tông môn cho HoaThần Y biết.Có lẽ Sở đạo hữu đã sớm biết chuyện này…Chỉ đợi lão ta nói, khiến lão ta bị kéo lắc lư…Sở đạo hữu tính kế thật siêu!“Tiểu bối, ngươi bình tĩnh một chút, Diệp Lạc mà ngươi nói đã sớm xuống núi,lúc này trên núi chỉ có Tô Càn Nguyên, Đạm Đài Lạc Tuyết và Tô Hề!”Bạch Trạch thở dài một hơi, chậm rãi mở miệng nói.“Vậy sao? Vậy hiện giờ bọn họ ở đâu?”Hoa Thần Y như hóa thành một fan cuồng nhiệt sốt ruột gặp thần tượng củamình, liên tục truy hỏi.“Một người ở sơn động chỗ sườn núi, hai đệ tử thì ở khu vực cư trú!”Bạch Trạch chỉ có thể lựa chọn trả lời.Chiếm được tin tức này, Hoa Thần Y lập tức chẳng muốn dây dưa với BạchTrạch, chạy tung tăng ra ngoài.Bạch Trạch được thả ra, chậm rãi xoay người nhìn bóng lưng Hoa Thần Y rờiđi, bất đắc dĩ lắc đầu, dời mắt nhìn bên Sở Duyên.“Sở đạo hữu à Sở đạo hữu, ngươi đúng là đỡ lo, ném hết mọi việc cho ta xử lý,còn không nói chuyện về tông môn cho đệ tử này, cuối cùng vẫn là ngươi tínhkế sâu…”Bạch Trạch chậm rãi nói xong.Đứng dậy đi ra ngoài đại điện tông chủ, nhặt cái chổi của lão ta lên, lập tức đivào trong điện lần nữa, quét sạch những thứ do Hoa Thần Y kích phát thiên phúdẫn tới rung chuyển.…Bên kia.Bên trong cung điện của Sở Duyên.Sở Duyên không biết nhiều chuyện như vậy.Hắn vừa đóng cửa điện lại, thì không thể nghe thấy được gì.Hiệu quả “tĩnh âm” chỗ cung điện hắn rất mạnh.Mạnh tới mức ngay cả Sở Duyên cũng cảm thấy hơi kinh ngạc.Nhưng mà Sở Duyên không cảm thấy có gì, chỉ cảm khái cung điện mà hệthống tặng quá tốt.Lúc này Sở Duyên đã bắt đầu “thanh lý” Đạm Đài Lạc Tuyết.Dựa theo suy tính của Sở Duyên, cách kiểm tra đo lường không còn nhiều thờigian.Đạm Đài Lạc Tuyết này thành tài hắn còn không đá ra khỏi tông môn, nếu bắtđầu kiểm tra đo lường tông môn.Vậy hắn trăm cay nghìn đắng dạy hai đệ tử thành phế vật, Tô Hề và Hoa ThầnY, e rằng không đủ cho mình Đạm Đài Lạc Tuyết trừ.Đệ tử Đạm Đài Lạc Tuyết này, nhất định phải đuổi khỏi tông môn.Kết quả là, Sở Duyên gọi Đạm Đài Lạc Tuyết vào cung điện của mình, chuẩn bịkhuyên Đạm Đài Lạc Tuyết rời đi.Trong cung điện.Sở Duyên ngồi khoanh chân trên đệm hương bồ, hắn rơi rủ mắt xuống, nhìnĐạm Đài Lạc Tuyết quỳ thỉnh an trước người mình.“Lạc Tuyết, đứng dậy đi, không cần làm đại lễ.”Sở Duyên giơ một tay ra, bảo Đạm Đài Lạc Tuyết đứng dậy.Đạm Đài Lạc Tuyết rất kiên định làm đủ lễ nghi xong, lúc này mới chậm rãiđứng dậy, khẽ hất một cái, hất tóc đuôi ngựa ra phía sau.“Sư tôn, lễ nghi là cần phải làm, sư tôn có thể không thích lễ nghi, nhưng đệ tửnhất định phải tuân thủ lễ nghi, đây là quy củ.”Đạm Đài Lạc Tuyết vô cùng cung kính nói, không dám tiếp tục cười khẽ nữa.“Ngươi đã kiên trì, vậy vi sư cũng không tiện nói thêm gì, Lạc Tuyết, ngươi gianhập làm môn hạ của vi sư, đã bao lâu? Hiện giờ tu vi thế nào?”Sở Duyên nhẹ giọng mở miệng dò hỏi.“Sư tôn, đệ tử đã gia nhập tông môn hơn mấy tháng, hiện giờ đã là cảnh giớiHóa Thần hậu kỳ đỉnh phong, chiến lực không kém cảnh giới Độ Kiếp! Toàn bộđều do sư tôn dạy bảo!”Đạm Đài Lạc Tuyết trả lời câu hỏi của sư tôn nhà mình.Những lời này vừa nói ra.Khiến Sở Duyên vốn định trực tiếp bảo Đạm Đài Lạc Tuyết rời khỏi tông mônnghẹn họng.Gia nhập tông môn hơn mấy tháng, đã là cảnh giới Hóa Thần đỉnh phong?Chiến lực không kém cảnh giới Độ Kiếp?Vậy hắn xem như là thứ gì?Hắn tu mấy tháng, ngay cả cảnh giới Trúc Cơ đều không đột phá được…Sở Duyên không thể không thừa nhận, chênh lệch giữa hắn và những đệ tử nàyhơi lớn.Hắn tu mấy tháng, cái gì cũng không tu được, đổi thành… Đám đệ tử này, mấytháng đã treo cảnh giới Độ Kiếp lên đánh…Chênh lệch.Đây chính là chênh lệch.Ưu thế duy nhất của hắn, chính là hạn mức cao nhất!Chỉ cần dạy đệ tử thành phế vật, vậy thì trên lý luận cảnh giới của hắn có thểtăng vô hạn.Nhưng mà hắn muốn dạy đệ tử thành phế vật có chút lao lực.Tóm lại, trước mắt hắn thiếu kinh nghiệm dạy đệ tử thành phế vật.Hắn dạy đệ tử thành phế vật một lần, vậy hắn có thể dùng phương pháp này dạyđệ tử thành phế vật vô hạn, đương nhiên cảnh giới cũng sẽ tăng lên vô hạn.Cho nên, hạn mức cao nhất mạnh dần của hắn, không kém những đệ tử này!Nghĩ thông suốt điểm này, tâm trạng của Sở Duyên lập tức ổn định lại.“Ừm…”“Coi như không tệ.”“Lạc Tuyết ngươi cũng có thể nhìn ra được, với tu vi của ngươi hiện giờ, trênđời này, hẳn là không có nhiều người là đối thủ của ngươi, từ Đại Bỉ vạn tôngcó thể nhìn ra được điểm ấy.”“Cho nên, vi sư định để ngươi xuống núi.”Sở Duyên thản nhiên nói xong những lời này
Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… Sau khi Hoa Thần Y này kích phát thiên phú, lực lượng thực sự quá mạnh.Thấy giãy dụa không thoát được.Bạch Trạch từ bỏ, đôi mắt lão ta nhìn Hoa Thần Y với vẻ sâu xa, giống như cuốicùng cũng hiểu rõ, vì sao Sở Duyên không nói tin tức về tông môn cho HoaThần Y biết.Có lẽ Sở đạo hữu đã sớm biết chuyện này…Chỉ đợi lão ta nói, khiến lão ta bị kéo lắc lư…Sở đạo hữu tính kế thật siêu!“Tiểu bối, ngươi bình tĩnh một chút, Diệp Lạc mà ngươi nói đã sớm xuống núi,lúc này trên núi chỉ có Tô Càn Nguyên, Đạm Đài Lạc Tuyết và Tô Hề!”Bạch Trạch thở dài một hơi, chậm rãi mở miệng nói.“Vậy sao? Vậy hiện giờ bọn họ ở đâu?”Hoa Thần Y như hóa thành một fan cuồng nhiệt sốt ruột gặp thần tượng củamình, liên tục truy hỏi.“Một người ở sơn động chỗ sườn núi, hai đệ tử thì ở khu vực cư trú!”Bạch Trạch chỉ có thể lựa chọn trả lời.Chiếm được tin tức này, Hoa Thần Y lập tức chẳng muốn dây dưa với BạchTrạch, chạy tung tăng ra ngoài.Bạch Trạch được thả ra, chậm rãi xoay người nhìn bóng lưng Hoa Thần Y rờiđi, bất đắc dĩ lắc đầu, dời mắt nhìn bên Sở Duyên.“Sở đạo hữu à Sở đạo hữu, ngươi đúng là đỡ lo, ném hết mọi việc cho ta xử lý,còn không nói chuyện về tông môn cho đệ tử này, cuối cùng vẫn là ngươi tínhkế sâu…”Bạch Trạch chậm rãi nói xong.Đứng dậy đi ra ngoài đại điện tông chủ, nhặt cái chổi của lão ta lên, lập tức đivào trong điện lần nữa, quét sạch những thứ do Hoa Thần Y kích phát thiên phúdẫn tới rung chuyển.…Bên kia.Bên trong cung điện của Sở Duyên.Sở Duyên không biết nhiều chuyện như vậy.Hắn vừa đóng cửa điện lại, thì không thể nghe thấy được gì.Hiệu quả “tĩnh âm” chỗ cung điện hắn rất mạnh.Mạnh tới mức ngay cả Sở Duyên cũng cảm thấy hơi kinh ngạc.Nhưng mà Sở Duyên không cảm thấy có gì, chỉ cảm khái cung điện mà hệthống tặng quá tốt.Lúc này Sở Duyên đã bắt đầu “thanh lý” Đạm Đài Lạc Tuyết.Dựa theo suy tính của Sở Duyên, cách kiểm tra đo lường không còn nhiều thờigian.Đạm Đài Lạc Tuyết này thành tài hắn còn không đá ra khỏi tông môn, nếu bắtđầu kiểm tra đo lường tông môn.Vậy hắn trăm cay nghìn đắng dạy hai đệ tử thành phế vật, Tô Hề và Hoa ThầnY, e rằng không đủ cho mình Đạm Đài Lạc Tuyết trừ.Đệ tử Đạm Đài Lạc Tuyết này, nhất định phải đuổi khỏi tông môn.Kết quả là, Sở Duyên gọi Đạm Đài Lạc Tuyết vào cung điện của mình, chuẩn bịkhuyên Đạm Đài Lạc Tuyết rời đi.Trong cung điện.Sở Duyên ngồi khoanh chân trên đệm hương bồ, hắn rơi rủ mắt xuống, nhìnĐạm Đài Lạc Tuyết quỳ thỉnh an trước người mình.“Lạc Tuyết, đứng dậy đi, không cần làm đại lễ.”Sở Duyên giơ một tay ra, bảo Đạm Đài Lạc Tuyết đứng dậy.Đạm Đài Lạc Tuyết rất kiên định làm đủ lễ nghi xong, lúc này mới chậm rãiđứng dậy, khẽ hất một cái, hất tóc đuôi ngựa ra phía sau.“Sư tôn, lễ nghi là cần phải làm, sư tôn có thể không thích lễ nghi, nhưng đệ tửnhất định phải tuân thủ lễ nghi, đây là quy củ.”Đạm Đài Lạc Tuyết vô cùng cung kính nói, không dám tiếp tục cười khẽ nữa.“Ngươi đã kiên trì, vậy vi sư cũng không tiện nói thêm gì, Lạc Tuyết, ngươi gianhập làm môn hạ của vi sư, đã bao lâu? Hiện giờ tu vi thế nào?”Sở Duyên nhẹ giọng mở miệng dò hỏi.“Sư tôn, đệ tử đã gia nhập tông môn hơn mấy tháng, hiện giờ đã là cảnh giớiHóa Thần hậu kỳ đỉnh phong, chiến lực không kém cảnh giới Độ Kiếp! Toàn bộđều do sư tôn dạy bảo!”Đạm Đài Lạc Tuyết trả lời câu hỏi của sư tôn nhà mình.Những lời này vừa nói ra.Khiến Sở Duyên vốn định trực tiếp bảo Đạm Đài Lạc Tuyết rời khỏi tông mônnghẹn họng.Gia nhập tông môn hơn mấy tháng, đã là cảnh giới Hóa Thần đỉnh phong?Chiến lực không kém cảnh giới Độ Kiếp?Vậy hắn xem như là thứ gì?Hắn tu mấy tháng, ngay cả cảnh giới Trúc Cơ đều không đột phá được…Sở Duyên không thể không thừa nhận, chênh lệch giữa hắn và những đệ tử nàyhơi lớn.Hắn tu mấy tháng, cái gì cũng không tu được, đổi thành… Đám đệ tử này, mấytháng đã treo cảnh giới Độ Kiếp lên đánh…Chênh lệch.Đây chính là chênh lệch.Ưu thế duy nhất của hắn, chính là hạn mức cao nhất!Chỉ cần dạy đệ tử thành phế vật, vậy thì trên lý luận cảnh giới của hắn có thểtăng vô hạn.Nhưng mà hắn muốn dạy đệ tử thành phế vật có chút lao lực.Tóm lại, trước mắt hắn thiếu kinh nghiệm dạy đệ tử thành phế vật.Hắn dạy đệ tử thành phế vật một lần, vậy hắn có thể dùng phương pháp này dạyđệ tử thành phế vật vô hạn, đương nhiên cảnh giới cũng sẽ tăng lên vô hạn.Cho nên, hạn mức cao nhất mạnh dần của hắn, không kém những đệ tử này!Nghĩ thông suốt điểm này, tâm trạng của Sở Duyên lập tức ổn định lại.“Ừm…”“Coi như không tệ.”“Lạc Tuyết ngươi cũng có thể nhìn ra được, với tu vi của ngươi hiện giờ, trênđời này, hẳn là không có nhiều người là đối thủ của ngươi, từ Đại Bỉ vạn tôngcó thể nhìn ra được điểm ấy.”“Cho nên, vi sư định để ngươi xuống núi.”Sở Duyên thản nhiên nói xong những lời này