Mặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng…
Chương 466: Không hiểu sao xuất hiện cảm giác
Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… Lúc này, hắn ta thực sự muốn nắm chặt cổ đám đại yêu hỏi bọn họ, bất mãnsao? Bất mãn các ngươi tự mình đỡ lấy vòng sáng rồi hãy nói.“Ngươi đã yên tâm, vậy ngươi không còn chuyện gì nữa đúng không?”Sở Duyên đánh giá Thanh Dực Yêu Vương từ trên xuống dưới một lát, ý đã vôcùng rõ ràng.Nếu không còn chuyện gì, vậy ngươi có thể rời đi chưa?Đuổi người rõ ràng như thế.Thanh Dực Yêu Vương cũng hiểu rõ.“Không có việc gì, không có việc gì, vậy Sở tông chủ, ta đi trước đây?”Thanh Dực Yêu Vương luôn miệng nói.“Đi đi.”Sở Duyên xua tay nói.“Sở tông chủ, vậy ta cáo lui trước.”Sau khi Thanh Dực Yêu Vương nói xong câu đó, thật cẩn thận nhìn thoáng quaSở Duyên.Phát hiện vẻ mặt Sở Duyên bình thường xong, lão ta an tâm rời đi.Trong lòng im lặng khen ngợi mình.Quả nhiên, Sở tông chủ là muốn trảm Yêu Vương hổ tộc, cho nên mới viện cớ.Lão ta lấy cái cớ này, vừa vặn khiến Sở tông chủ hài lòng.May mắn!May mắn lão ta thông minh!Nếu không có khả năng bị trảm không phải là Yêu Vương hổ tộc, mà là ThanhDực Yêu Vương lão ta.Nghĩ tới đây, Thanh Dực Yêu Vương cảm thấy may mắn, nhảy chân sáo, vôcùng vui sướng rời đi.Sở Duyên đứng tại chỗ, lẳng lặng nhìn Thanh Dực Yêu Vương rời đi.Sau khi tận mắt thấy bóng dáng của Thanh Dực Yêu Vương biến mất ở phíachân trời.Lúc này Sở Duyên mới quay đầu nhìn về phía Ngao Ngự.“Yêu Vương của yêu tộc các ngươi, đều rất hiền lành, không tệ, thực sự khôngtệ.”Sở Duyên nhẹ giọng nói.Sau khi hắn nói xong, thì xoay người đi tới bên đường phố, dự định tìm xemcòn yêu tộc không.Ngao Ngự đứng tại chỗ ngây ngẩn cả người.Hắn ta trợn to hai mắt, nhìn bóng lưng tông chủ nhà mình.Nhìn một cái, nhìn một cái.Tông chủ đã trở nên khác biệt…Mở miệng chính là Yêu Vương hiền lành…Nếu Yêu Vương của yêu tộc hiền lành, đã sớm chết không biết bao nhiêu lần…Rõ ràng là sợ khí thể của tông chủ nhà mình, bất đắc dĩ hiền lành, đến miệngtông chủ nhà mình, biến thành Yêu Vương của yêu tộc hiền lành.Chậc chậc, tông chủ đúng là tông chủ, nói chuyện đều tràn ngập phong cáchlàm ra vẻ.Ngao Ngự lắc đầu, đứng dậy đuổi kịp tông chủ.…Hai người một đường đi trong thành trì cũ nát.Nói một cách chính xác, là Ngao Ngự đi theo Sở Duyên đi dạo lung tung khắpnơi.Sở Duyên vẫn luôn tìm kiếm yêu quái, mỗi khi tìm được một số yêu quái, hắnsẽ dùng hệ thống tra xét, tìm kiếm có đệ tử có thể dạy thành phế vật 100% haykhông.Nhưng tìm một lúc lâu, hắn không phát hiện ra bất cứ tên nào có thể dạy thànhphế vật 100%, mỗi người đều có khả năng thành công.Chuyện này khiến hắn đau cả đầu.Nếu không phải thực sự không được, hắn tuyệt đối không muốn tìm đệ tử cónguy hiểm làm đồ đệ, cho dù chỉ có một chút hắn cũng không muốn.Không phải nói hắn sợ có nguy hiểm gì đó.Mà hắn không thua nổi.Hắn thực sự lo lắng, dạy thêm một đệ tử phế vật, sẽ rơi đến cảnh giới gì.Phía dưới phàm nhân sẽ là cảnh giới gì? Hay là nói, phía dưới phàm nhân cócảnh giới gì?Có cái búa cảnh giới!Chẳng lẽ sau phàm nhân, còn nhảy ra cảnh giới mẫu thai ư?Hắn không thể thua nổi.Tuyệt đối không thể mạo hiểm một chút nào nữa.Sở Duyên đang không ngừng tìm kiếm.Cuối cùng, sau khi hắn tìm một lúc lâu.Tìm được một yêu có mức độ nguy hiểm thấp nhất.Sở Duyên đứng ở biên giới một con hẻm, nhìn một tên yêu bị đứt chân, ngườiđầu chó.Một màn ảnh màu lam chỉ hắn mới thấy được ngưng tụ ra.[Đối tượng tra xét: Cẩu Nhị Đản.][Chủng tộc: Yêu – Phàm khuyển.][Tu vi: Cảnh giới Trúc Cơ.][Thể chất: Phàm khuyển chi khu.][Đánh giá: Yêu này là loại khuyển bình thường nhất trong phàm tục, thích hợpgiữ nhà hộ viện, tư chất bình thường, cơ thể có được một chút huyết mạch củatổ tông đế vương liệt khuyển, vốn có tỷ lệ thành tài nhất định, nhưng vì đứt mộtchân, trúng trớ chú chi thuật, không thể dài ra lần nữa, tỷ lệ thành tài hạ thấpkhoảng lớn, chỉ có một phần vạn khả năng thành tài, mức độ nguy hiểm rấtthấp, ký chủ có thể nhận làm đồ đệ.]Tên này là Sở Duyên tìm được, yêu có nguy hiểm thấp nhất.Nhưng vẫn có một chút khả năng sẽ thành tài.Sở Duyên không muốn mạo hiểm, hắn phải cẩn thận một chút, nhưng ngoại trừyêu này, hắn không tìm được yêu nào có nguy hiểm thấp hơn.Đi khắp thành trì, cũng không tìm được tên yêu nào nguy hiểm thấp hơn nữa.Do dự một lát, Sở Duyên vừa định mở miệng nhận cẩu yêu này làm đồ đệ.Đột nhiên, hắn thấy được hai bóng dáng đi từ phía xa tới, hắn hơi sửng sốt mộtlát.Không biết vì sao, khi nhìn thấy hai bóng dáng này, trong lòng hắn có cảm giáckỳ lạ.Nhận hai người này làm đồ đệ, nhất định có thể dạy thành phế vật.Hắn không biết loại cảm giác này từ đâu mà tới…Chỉ không hiểu sao lại xuất hiện loại cảm giác này…
Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… Lúc này, hắn ta thực sự muốn nắm chặt cổ đám đại yêu hỏi bọn họ, bất mãnsao? Bất mãn các ngươi tự mình đỡ lấy vòng sáng rồi hãy nói.“Ngươi đã yên tâm, vậy ngươi không còn chuyện gì nữa đúng không?”Sở Duyên đánh giá Thanh Dực Yêu Vương từ trên xuống dưới một lát, ý đã vôcùng rõ ràng.Nếu không còn chuyện gì, vậy ngươi có thể rời đi chưa?Đuổi người rõ ràng như thế.Thanh Dực Yêu Vương cũng hiểu rõ.“Không có việc gì, không có việc gì, vậy Sở tông chủ, ta đi trước đây?”Thanh Dực Yêu Vương luôn miệng nói.“Đi đi.”Sở Duyên xua tay nói.“Sở tông chủ, vậy ta cáo lui trước.”Sau khi Thanh Dực Yêu Vương nói xong câu đó, thật cẩn thận nhìn thoáng quaSở Duyên.Phát hiện vẻ mặt Sở Duyên bình thường xong, lão ta an tâm rời đi.Trong lòng im lặng khen ngợi mình.Quả nhiên, Sở tông chủ là muốn trảm Yêu Vương hổ tộc, cho nên mới viện cớ.Lão ta lấy cái cớ này, vừa vặn khiến Sở tông chủ hài lòng.May mắn!May mắn lão ta thông minh!Nếu không có khả năng bị trảm không phải là Yêu Vương hổ tộc, mà là ThanhDực Yêu Vương lão ta.Nghĩ tới đây, Thanh Dực Yêu Vương cảm thấy may mắn, nhảy chân sáo, vôcùng vui sướng rời đi.Sở Duyên đứng tại chỗ, lẳng lặng nhìn Thanh Dực Yêu Vương rời đi.Sau khi tận mắt thấy bóng dáng của Thanh Dực Yêu Vương biến mất ở phíachân trời.Lúc này Sở Duyên mới quay đầu nhìn về phía Ngao Ngự.“Yêu Vương của yêu tộc các ngươi, đều rất hiền lành, không tệ, thực sự khôngtệ.”Sở Duyên nhẹ giọng nói.Sau khi hắn nói xong, thì xoay người đi tới bên đường phố, dự định tìm xemcòn yêu tộc không.Ngao Ngự đứng tại chỗ ngây ngẩn cả người.Hắn ta trợn to hai mắt, nhìn bóng lưng tông chủ nhà mình.Nhìn một cái, nhìn một cái.Tông chủ đã trở nên khác biệt…Mở miệng chính là Yêu Vương hiền lành…Nếu Yêu Vương của yêu tộc hiền lành, đã sớm chết không biết bao nhiêu lần…Rõ ràng là sợ khí thể của tông chủ nhà mình, bất đắc dĩ hiền lành, đến miệngtông chủ nhà mình, biến thành Yêu Vương của yêu tộc hiền lành.Chậc chậc, tông chủ đúng là tông chủ, nói chuyện đều tràn ngập phong cáchlàm ra vẻ.Ngao Ngự lắc đầu, đứng dậy đuổi kịp tông chủ.…Hai người một đường đi trong thành trì cũ nát.Nói một cách chính xác, là Ngao Ngự đi theo Sở Duyên đi dạo lung tung khắpnơi.Sở Duyên vẫn luôn tìm kiếm yêu quái, mỗi khi tìm được một số yêu quái, hắnsẽ dùng hệ thống tra xét, tìm kiếm có đệ tử có thể dạy thành phế vật 100% haykhông.Nhưng tìm một lúc lâu, hắn không phát hiện ra bất cứ tên nào có thể dạy thànhphế vật 100%, mỗi người đều có khả năng thành công.Chuyện này khiến hắn đau cả đầu.Nếu không phải thực sự không được, hắn tuyệt đối không muốn tìm đệ tử cónguy hiểm làm đồ đệ, cho dù chỉ có một chút hắn cũng không muốn.Không phải nói hắn sợ có nguy hiểm gì đó.Mà hắn không thua nổi.Hắn thực sự lo lắng, dạy thêm một đệ tử phế vật, sẽ rơi đến cảnh giới gì.Phía dưới phàm nhân sẽ là cảnh giới gì? Hay là nói, phía dưới phàm nhân cócảnh giới gì?Có cái búa cảnh giới!Chẳng lẽ sau phàm nhân, còn nhảy ra cảnh giới mẫu thai ư?Hắn không thể thua nổi.Tuyệt đối không thể mạo hiểm một chút nào nữa.Sở Duyên đang không ngừng tìm kiếm.Cuối cùng, sau khi hắn tìm một lúc lâu.Tìm được một yêu có mức độ nguy hiểm thấp nhất.Sở Duyên đứng ở biên giới một con hẻm, nhìn một tên yêu bị đứt chân, ngườiđầu chó.Một màn ảnh màu lam chỉ hắn mới thấy được ngưng tụ ra.[Đối tượng tra xét: Cẩu Nhị Đản.][Chủng tộc: Yêu – Phàm khuyển.][Tu vi: Cảnh giới Trúc Cơ.][Thể chất: Phàm khuyển chi khu.][Đánh giá: Yêu này là loại khuyển bình thường nhất trong phàm tục, thích hợpgiữ nhà hộ viện, tư chất bình thường, cơ thể có được một chút huyết mạch củatổ tông đế vương liệt khuyển, vốn có tỷ lệ thành tài nhất định, nhưng vì đứt mộtchân, trúng trớ chú chi thuật, không thể dài ra lần nữa, tỷ lệ thành tài hạ thấpkhoảng lớn, chỉ có một phần vạn khả năng thành tài, mức độ nguy hiểm rấtthấp, ký chủ có thể nhận làm đồ đệ.]Tên này là Sở Duyên tìm được, yêu có nguy hiểm thấp nhất.Nhưng vẫn có một chút khả năng sẽ thành tài.Sở Duyên không muốn mạo hiểm, hắn phải cẩn thận một chút, nhưng ngoại trừyêu này, hắn không tìm được yêu nào có nguy hiểm thấp hơn.Đi khắp thành trì, cũng không tìm được tên yêu nào nguy hiểm thấp hơn nữa.Do dự một lát, Sở Duyên vừa định mở miệng nhận cẩu yêu này làm đồ đệ.Đột nhiên, hắn thấy được hai bóng dáng đi từ phía xa tới, hắn hơi sửng sốt mộtlát.Không biết vì sao, khi nhìn thấy hai bóng dáng này, trong lòng hắn có cảm giáckỳ lạ.Nhận hai người này làm đồ đệ, nhất định có thể dạy thành phế vật.Hắn không biết loại cảm giác này từ đâu mà tới…Chỉ không hiểu sao lại xuất hiện loại cảm giác này…
Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… Lúc này, hắn ta thực sự muốn nắm chặt cổ đám đại yêu hỏi bọn họ, bất mãnsao? Bất mãn các ngươi tự mình đỡ lấy vòng sáng rồi hãy nói.“Ngươi đã yên tâm, vậy ngươi không còn chuyện gì nữa đúng không?”Sở Duyên đánh giá Thanh Dực Yêu Vương từ trên xuống dưới một lát, ý đã vôcùng rõ ràng.Nếu không còn chuyện gì, vậy ngươi có thể rời đi chưa?Đuổi người rõ ràng như thế.Thanh Dực Yêu Vương cũng hiểu rõ.“Không có việc gì, không có việc gì, vậy Sở tông chủ, ta đi trước đây?”Thanh Dực Yêu Vương luôn miệng nói.“Đi đi.”Sở Duyên xua tay nói.“Sở tông chủ, vậy ta cáo lui trước.”Sau khi Thanh Dực Yêu Vương nói xong câu đó, thật cẩn thận nhìn thoáng quaSở Duyên.Phát hiện vẻ mặt Sở Duyên bình thường xong, lão ta an tâm rời đi.Trong lòng im lặng khen ngợi mình.Quả nhiên, Sở tông chủ là muốn trảm Yêu Vương hổ tộc, cho nên mới viện cớ.Lão ta lấy cái cớ này, vừa vặn khiến Sở tông chủ hài lòng.May mắn!May mắn lão ta thông minh!Nếu không có khả năng bị trảm không phải là Yêu Vương hổ tộc, mà là ThanhDực Yêu Vương lão ta.Nghĩ tới đây, Thanh Dực Yêu Vương cảm thấy may mắn, nhảy chân sáo, vôcùng vui sướng rời đi.Sở Duyên đứng tại chỗ, lẳng lặng nhìn Thanh Dực Yêu Vương rời đi.Sau khi tận mắt thấy bóng dáng của Thanh Dực Yêu Vương biến mất ở phíachân trời.Lúc này Sở Duyên mới quay đầu nhìn về phía Ngao Ngự.“Yêu Vương của yêu tộc các ngươi, đều rất hiền lành, không tệ, thực sự khôngtệ.”Sở Duyên nhẹ giọng nói.Sau khi hắn nói xong, thì xoay người đi tới bên đường phố, dự định tìm xemcòn yêu tộc không.Ngao Ngự đứng tại chỗ ngây ngẩn cả người.Hắn ta trợn to hai mắt, nhìn bóng lưng tông chủ nhà mình.Nhìn một cái, nhìn một cái.Tông chủ đã trở nên khác biệt…Mở miệng chính là Yêu Vương hiền lành…Nếu Yêu Vương của yêu tộc hiền lành, đã sớm chết không biết bao nhiêu lần…Rõ ràng là sợ khí thể của tông chủ nhà mình, bất đắc dĩ hiền lành, đến miệngtông chủ nhà mình, biến thành Yêu Vương của yêu tộc hiền lành.Chậc chậc, tông chủ đúng là tông chủ, nói chuyện đều tràn ngập phong cáchlàm ra vẻ.Ngao Ngự lắc đầu, đứng dậy đuổi kịp tông chủ.…Hai người một đường đi trong thành trì cũ nát.Nói một cách chính xác, là Ngao Ngự đi theo Sở Duyên đi dạo lung tung khắpnơi.Sở Duyên vẫn luôn tìm kiếm yêu quái, mỗi khi tìm được một số yêu quái, hắnsẽ dùng hệ thống tra xét, tìm kiếm có đệ tử có thể dạy thành phế vật 100% haykhông.Nhưng tìm một lúc lâu, hắn không phát hiện ra bất cứ tên nào có thể dạy thànhphế vật 100%, mỗi người đều có khả năng thành công.Chuyện này khiến hắn đau cả đầu.Nếu không phải thực sự không được, hắn tuyệt đối không muốn tìm đệ tử cónguy hiểm làm đồ đệ, cho dù chỉ có một chút hắn cũng không muốn.Không phải nói hắn sợ có nguy hiểm gì đó.Mà hắn không thua nổi.Hắn thực sự lo lắng, dạy thêm một đệ tử phế vật, sẽ rơi đến cảnh giới gì.Phía dưới phàm nhân sẽ là cảnh giới gì? Hay là nói, phía dưới phàm nhân cócảnh giới gì?Có cái búa cảnh giới!Chẳng lẽ sau phàm nhân, còn nhảy ra cảnh giới mẫu thai ư?Hắn không thể thua nổi.Tuyệt đối không thể mạo hiểm một chút nào nữa.Sở Duyên đang không ngừng tìm kiếm.Cuối cùng, sau khi hắn tìm một lúc lâu.Tìm được một yêu có mức độ nguy hiểm thấp nhất.Sở Duyên đứng ở biên giới một con hẻm, nhìn một tên yêu bị đứt chân, ngườiđầu chó.Một màn ảnh màu lam chỉ hắn mới thấy được ngưng tụ ra.[Đối tượng tra xét: Cẩu Nhị Đản.][Chủng tộc: Yêu – Phàm khuyển.][Tu vi: Cảnh giới Trúc Cơ.][Thể chất: Phàm khuyển chi khu.][Đánh giá: Yêu này là loại khuyển bình thường nhất trong phàm tục, thích hợpgiữ nhà hộ viện, tư chất bình thường, cơ thể có được một chút huyết mạch củatổ tông đế vương liệt khuyển, vốn có tỷ lệ thành tài nhất định, nhưng vì đứt mộtchân, trúng trớ chú chi thuật, không thể dài ra lần nữa, tỷ lệ thành tài hạ thấpkhoảng lớn, chỉ có một phần vạn khả năng thành tài, mức độ nguy hiểm rấtthấp, ký chủ có thể nhận làm đồ đệ.]Tên này là Sở Duyên tìm được, yêu có nguy hiểm thấp nhất.Nhưng vẫn có một chút khả năng sẽ thành tài.Sở Duyên không muốn mạo hiểm, hắn phải cẩn thận một chút, nhưng ngoại trừyêu này, hắn không tìm được yêu nào có nguy hiểm thấp hơn.Đi khắp thành trì, cũng không tìm được tên yêu nào nguy hiểm thấp hơn nữa.Do dự một lát, Sở Duyên vừa định mở miệng nhận cẩu yêu này làm đồ đệ.Đột nhiên, hắn thấy được hai bóng dáng đi từ phía xa tới, hắn hơi sửng sốt mộtlát.Không biết vì sao, khi nhìn thấy hai bóng dáng này, trong lòng hắn có cảm giáckỳ lạ.Nhận hai người này làm đồ đệ, nhất định có thể dạy thành phế vật.Hắn không biết loại cảm giác này từ đâu mà tới…Chỉ không hiểu sao lại xuất hiện loại cảm giác này…