Mặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng…

Chương 467: Ai có thể trảm ta 1

Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… Vùng cực tây trong khu vực Tây Châu.Trong một vùng rừng rậm vô cùng bí ẩn.Lúc này, Yêu Vương hổ tộc đang đứng ở cửa rừng rậm.Hai tay lão ta nâng một tảng đá khổng lồ lên.Tảng đá này rất to, toàn thân đen xì, phía trên khắc họa vô số phù văn kỳ lạ.Rất rõ ràng, tảng đá này vô cùng thần kỳ.Cho dù là cường giả cảnh giới Độ Kiếp như Yêu Vương hổ tộc, di chuyển đềurất cật lực.Chỉ thấy Yêu Vương hổ tộc có chút cật lực di chuyển tảng đá to này đến cửavùng rừng rậm.Lão ta liên tục đẩy cự thạch tới cửa.Bùm!Cự thạch rơi xuống đất, chặn con đường duy nhất đi vào rừng rậm, bụi đất cuồncuộn dâng lên.Yêu Vương hổ tộc nhìn cự thạch rơi xuống đất, thở phào nhẹ nhõm một hơi, bấtchợt lão ta vươn móng vuốt ra, đặt lên trên cự thạch.Pháp lực cuồn cuộn từ trong cơ thể trào ra, rót vào trong cự thạch.Sau khi pháp lực rót vào trong cự thạch.Cự thạch lập tức tản ra quang mang kim sắc chói mắt.Ong ong…Ngay sau đó, quang mang của cự thạch phóng lên trời, nhanh chóng phủ kín cảvùng rừng rậm, hình thành thứ gì đó như vòng bảo hộ.Nhìn thấy cảnh tượng này, lúc này Yêu Vương hổ tộc mới yên tâm.“Cuối cùng cũng hoàn thành, có già thiên thạch ở đây, còn có 82 trận pháp bảohộ trong ngoài, cuối cùng có thể an tâm.”Yêu Vương hổ tộc nhỏ giọng lẩm bẩm một câu.Từ lần trước khi lão ta ở hội nghị bị vòng sáng thiếu chút nữa chém trúng, lão tasợ hãi trốn ở điện phủ của yêu tộc, mãi đến mấy ngày trước, lão ta không nhịnđược mới chạy về.Nhưng lão ta lo lắng sau khi chạy về, sẽ bị vị tông chủ của Vô Đạo Tông tínhsổ.Cho nên ngựa không dừng vó đuổi tới khu rừng hang ổ của mình, thêm vô sốphòng ngự cho khu rừng này, lại dùng già thiên thạch chặn cửa khu rừng, chechắn Thiên Cơ, khiến người nào cũng không biết lão ta đang ở đây.Sau khi làm xong mọi chuyện, trái tim thấp thỏm của Yêu Vương hổ tộc cũngthả lỏng.“Chậc chậc, tông chủ của Vô Đạo Tông gì đó, ta có già thiên thạch, ai cũngkhông làm được gì.”“Cuối cùng lần này cũng có thể an tâm tiếp tục tu hành, chỉ cần ta không đi ra,tông chủ của Vô Đạo Tông nghĩ giết ta kiểu gì, cũng không tìm thấy ta!”Yêu Vương hổ tộc vô cùng tự tin, lão ta nói xong, còn không quên trào phúngtông chủ của Vô Đạo Tông một câu, lẩm nhẩm nói.Sau khi phát tiết xong bực tức.Lão ta xoay người định tiếp tục bế quan tu luyện.Ngay khi lão ta định rời đi.Một yêu tướng chạy từ trong rừng rậm phía sau tới.“Hổ Vương! Hổ Vương! Ngươi đợi một lát! Ta còn muốn ra ngoài, ngươi để tarời đi trước!”Yêu tướng nhanh chóng chạy tới, lớn tiếng kêu lên.Yêu Vương hổ tộc quay đầu nhìn thoáng qua yêu tướng, nhíu mày.“Ngươi ra ngoài sao? Ngươi muốn đi đâu? Đợi ở chỗ này chăm chỉ tu hànhkhông được ư?”Yêu Vương hổ tộc trầm giọng nói.“Hổ Vương… Chuyện này, thiên phú bản mệnh của ta là am hiểu xu cát tị hung,gần đây ta cảm thấy nguy hiểm, muốn ra ngoài trốn.”Giọng nói của yêu tướng này hơi run lẩy bẩy nói.“Vớ vẩn! Vớ vẩn! Thiên hạ hoang vu đầy sai lầm! Ngươi nói nơi này có nguyhiểm ư? Nguy hiểm ở đâu ra? Ta bày nhiều thứ như thế, còn có nguy hiểm à?Buồn cười! Nếu chỗ của ta có nguy hiểm, vậy trên đời này không còn nơi nàoan toàn!”Yêu Vương hổ tộc nghe thấy yêu tướng nói chỗ lão ta không an toàn, lập tứcbùng nổ.“Nhưng… Nhưng mà, Hổ Vương, ta thực sự cảm nhận được, Hổ Vương ngươinên để ta đi trước đi!”Yêu tướng có chút bối rối nói.“Ngươi đi cái gì mà đi! Nơi này rất an toàn, có gì mà đi? Ta lập già thiên thạchkhông sai, cho dù là trời cũng không làm khó dễ được ta, những người khác lạicàng không tìm thấy nơi này! Có gì nguy hiểm.”Yêu Vương hổ tộc quyết không chịu để yêu tướng này rời đi.Nếu thực sự để yêu tướng này rời đi, vậy mặt mũi của lão ta để ở đâu?“Chuyện này, Hổ Vương, ta thực sự nhất định phải rời đi mới được, thiên phúcủa ta thực sự khiến ta cảm nhận được có nguy hiểm kề bên này!”Yêu tướng đã bắt đầu khẩn trương.“Không, nơi này là địa bàn của ta, ngươi nói nơi này có nguy hiểm, chẳng phảilà nói, có người ngoài có thể đi vào nơi này, chém ta, mới có thể tạo thành nguyhiểm đối với ngươi ư? Ai có thể trảm ta?”“Ta hỏi ngươi, ai có thể trảm ta? Ai có thể trảm ta hả!”Yêu Vương hổ tộc giống như bị yêu tướng không tin tưởng chọc giận, lớn tiếnggầm thét.Ngay khi lão ta vừa mới gầm thét xong.Đột nhiên trong lúc này, dị tượng xuất hiện.Bùm!Một tiếng bùng nổ trời đất.Một vòng sáng từ ngoài chém vào, dễ dàng chém già thiên thạch làm hai, vô sốtrận pháp hiển hiện ra, muốn ngăn cản vòng sáng này, nhưng căn bản khôngngăn được.Vô số trận pháp đụng tới vòng sáng, lập tức giống như bị bẻ gẫy nghiền nát,trực tiếp bị dập nát.

Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… Vùng cực tây trong khu vực Tây Châu.Trong một vùng rừng rậm vô cùng bí ẩn.Lúc này, Yêu Vương hổ tộc đang đứng ở cửa rừng rậm.Hai tay lão ta nâng một tảng đá khổng lồ lên.Tảng đá này rất to, toàn thân đen xì, phía trên khắc họa vô số phù văn kỳ lạ.Rất rõ ràng, tảng đá này vô cùng thần kỳ.Cho dù là cường giả cảnh giới Độ Kiếp như Yêu Vương hổ tộc, di chuyển đềurất cật lực.Chỉ thấy Yêu Vương hổ tộc có chút cật lực di chuyển tảng đá to này đến cửavùng rừng rậm.Lão ta liên tục đẩy cự thạch tới cửa.Bùm!Cự thạch rơi xuống đất, chặn con đường duy nhất đi vào rừng rậm, bụi đất cuồncuộn dâng lên.Yêu Vương hổ tộc nhìn cự thạch rơi xuống đất, thở phào nhẹ nhõm một hơi, bấtchợt lão ta vươn móng vuốt ra, đặt lên trên cự thạch.Pháp lực cuồn cuộn từ trong cơ thể trào ra, rót vào trong cự thạch.Sau khi pháp lực rót vào trong cự thạch.Cự thạch lập tức tản ra quang mang kim sắc chói mắt.Ong ong…Ngay sau đó, quang mang của cự thạch phóng lên trời, nhanh chóng phủ kín cảvùng rừng rậm, hình thành thứ gì đó như vòng bảo hộ.Nhìn thấy cảnh tượng này, lúc này Yêu Vương hổ tộc mới yên tâm.“Cuối cùng cũng hoàn thành, có già thiên thạch ở đây, còn có 82 trận pháp bảohộ trong ngoài, cuối cùng có thể an tâm.”Yêu Vương hổ tộc nhỏ giọng lẩm bẩm một câu.Từ lần trước khi lão ta ở hội nghị bị vòng sáng thiếu chút nữa chém trúng, lão tasợ hãi trốn ở điện phủ của yêu tộc, mãi đến mấy ngày trước, lão ta không nhịnđược mới chạy về.Nhưng lão ta lo lắng sau khi chạy về, sẽ bị vị tông chủ của Vô Đạo Tông tínhsổ.Cho nên ngựa không dừng vó đuổi tới khu rừng hang ổ của mình, thêm vô sốphòng ngự cho khu rừng này, lại dùng già thiên thạch chặn cửa khu rừng, chechắn Thiên Cơ, khiến người nào cũng không biết lão ta đang ở đây.Sau khi làm xong mọi chuyện, trái tim thấp thỏm của Yêu Vương hổ tộc cũngthả lỏng.“Chậc chậc, tông chủ của Vô Đạo Tông gì đó, ta có già thiên thạch, ai cũngkhông làm được gì.”“Cuối cùng lần này cũng có thể an tâm tiếp tục tu hành, chỉ cần ta không đi ra,tông chủ của Vô Đạo Tông nghĩ giết ta kiểu gì, cũng không tìm thấy ta!”Yêu Vương hổ tộc vô cùng tự tin, lão ta nói xong, còn không quên trào phúngtông chủ của Vô Đạo Tông một câu, lẩm nhẩm nói.Sau khi phát tiết xong bực tức.Lão ta xoay người định tiếp tục bế quan tu luyện.Ngay khi lão ta định rời đi.Một yêu tướng chạy từ trong rừng rậm phía sau tới.“Hổ Vương! Hổ Vương! Ngươi đợi một lát! Ta còn muốn ra ngoài, ngươi để tarời đi trước!”Yêu tướng nhanh chóng chạy tới, lớn tiếng kêu lên.Yêu Vương hổ tộc quay đầu nhìn thoáng qua yêu tướng, nhíu mày.“Ngươi ra ngoài sao? Ngươi muốn đi đâu? Đợi ở chỗ này chăm chỉ tu hànhkhông được ư?”Yêu Vương hổ tộc trầm giọng nói.“Hổ Vương… Chuyện này, thiên phú bản mệnh của ta là am hiểu xu cát tị hung,gần đây ta cảm thấy nguy hiểm, muốn ra ngoài trốn.”Giọng nói của yêu tướng này hơi run lẩy bẩy nói.“Vớ vẩn! Vớ vẩn! Thiên hạ hoang vu đầy sai lầm! Ngươi nói nơi này có nguyhiểm ư? Nguy hiểm ở đâu ra? Ta bày nhiều thứ như thế, còn có nguy hiểm à?Buồn cười! Nếu chỗ của ta có nguy hiểm, vậy trên đời này không còn nơi nàoan toàn!”Yêu Vương hổ tộc nghe thấy yêu tướng nói chỗ lão ta không an toàn, lập tứcbùng nổ.“Nhưng… Nhưng mà, Hổ Vương, ta thực sự cảm nhận được, Hổ Vương ngươinên để ta đi trước đi!”Yêu tướng có chút bối rối nói.“Ngươi đi cái gì mà đi! Nơi này rất an toàn, có gì mà đi? Ta lập già thiên thạchkhông sai, cho dù là trời cũng không làm khó dễ được ta, những người khác lạicàng không tìm thấy nơi này! Có gì nguy hiểm.”Yêu Vương hổ tộc quyết không chịu để yêu tướng này rời đi.Nếu thực sự để yêu tướng này rời đi, vậy mặt mũi của lão ta để ở đâu?“Chuyện này, Hổ Vương, ta thực sự nhất định phải rời đi mới được, thiên phúcủa ta thực sự khiến ta cảm nhận được có nguy hiểm kề bên này!”Yêu tướng đã bắt đầu khẩn trương.“Không, nơi này là địa bàn của ta, ngươi nói nơi này có nguy hiểm, chẳng phảilà nói, có người ngoài có thể đi vào nơi này, chém ta, mới có thể tạo thành nguyhiểm đối với ngươi ư? Ai có thể trảm ta?”“Ta hỏi ngươi, ai có thể trảm ta? Ai có thể trảm ta hả!”Yêu Vương hổ tộc giống như bị yêu tướng không tin tưởng chọc giận, lớn tiếnggầm thét.Ngay khi lão ta vừa mới gầm thét xong.Đột nhiên trong lúc này, dị tượng xuất hiện.Bùm!Một tiếng bùng nổ trời đất.Một vòng sáng từ ngoài chém vào, dễ dàng chém già thiên thạch làm hai, vô sốtrận pháp hiển hiện ra, muốn ngăn cản vòng sáng này, nhưng căn bản khôngngăn được.Vô số trận pháp đụng tới vòng sáng, lập tức giống như bị bẻ gẫy nghiền nát,trực tiếp bị dập nát.

Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… Vùng cực tây trong khu vực Tây Châu.Trong một vùng rừng rậm vô cùng bí ẩn.Lúc này, Yêu Vương hổ tộc đang đứng ở cửa rừng rậm.Hai tay lão ta nâng một tảng đá khổng lồ lên.Tảng đá này rất to, toàn thân đen xì, phía trên khắc họa vô số phù văn kỳ lạ.Rất rõ ràng, tảng đá này vô cùng thần kỳ.Cho dù là cường giả cảnh giới Độ Kiếp như Yêu Vương hổ tộc, di chuyển đềurất cật lực.Chỉ thấy Yêu Vương hổ tộc có chút cật lực di chuyển tảng đá to này đến cửavùng rừng rậm.Lão ta liên tục đẩy cự thạch tới cửa.Bùm!Cự thạch rơi xuống đất, chặn con đường duy nhất đi vào rừng rậm, bụi đất cuồncuộn dâng lên.Yêu Vương hổ tộc nhìn cự thạch rơi xuống đất, thở phào nhẹ nhõm một hơi, bấtchợt lão ta vươn móng vuốt ra, đặt lên trên cự thạch.Pháp lực cuồn cuộn từ trong cơ thể trào ra, rót vào trong cự thạch.Sau khi pháp lực rót vào trong cự thạch.Cự thạch lập tức tản ra quang mang kim sắc chói mắt.Ong ong…Ngay sau đó, quang mang của cự thạch phóng lên trời, nhanh chóng phủ kín cảvùng rừng rậm, hình thành thứ gì đó như vòng bảo hộ.Nhìn thấy cảnh tượng này, lúc này Yêu Vương hổ tộc mới yên tâm.“Cuối cùng cũng hoàn thành, có già thiên thạch ở đây, còn có 82 trận pháp bảohộ trong ngoài, cuối cùng có thể an tâm.”Yêu Vương hổ tộc nhỏ giọng lẩm bẩm một câu.Từ lần trước khi lão ta ở hội nghị bị vòng sáng thiếu chút nữa chém trúng, lão tasợ hãi trốn ở điện phủ của yêu tộc, mãi đến mấy ngày trước, lão ta không nhịnđược mới chạy về.Nhưng lão ta lo lắng sau khi chạy về, sẽ bị vị tông chủ của Vô Đạo Tông tínhsổ.Cho nên ngựa không dừng vó đuổi tới khu rừng hang ổ của mình, thêm vô sốphòng ngự cho khu rừng này, lại dùng già thiên thạch chặn cửa khu rừng, chechắn Thiên Cơ, khiến người nào cũng không biết lão ta đang ở đây.Sau khi làm xong mọi chuyện, trái tim thấp thỏm của Yêu Vương hổ tộc cũngthả lỏng.“Chậc chậc, tông chủ của Vô Đạo Tông gì đó, ta có già thiên thạch, ai cũngkhông làm được gì.”“Cuối cùng lần này cũng có thể an tâm tiếp tục tu hành, chỉ cần ta không đi ra,tông chủ của Vô Đạo Tông nghĩ giết ta kiểu gì, cũng không tìm thấy ta!”Yêu Vương hổ tộc vô cùng tự tin, lão ta nói xong, còn không quên trào phúngtông chủ của Vô Đạo Tông một câu, lẩm nhẩm nói.Sau khi phát tiết xong bực tức.Lão ta xoay người định tiếp tục bế quan tu luyện.Ngay khi lão ta định rời đi.Một yêu tướng chạy từ trong rừng rậm phía sau tới.“Hổ Vương! Hổ Vương! Ngươi đợi một lát! Ta còn muốn ra ngoài, ngươi để tarời đi trước!”Yêu tướng nhanh chóng chạy tới, lớn tiếng kêu lên.Yêu Vương hổ tộc quay đầu nhìn thoáng qua yêu tướng, nhíu mày.“Ngươi ra ngoài sao? Ngươi muốn đi đâu? Đợi ở chỗ này chăm chỉ tu hànhkhông được ư?”Yêu Vương hổ tộc trầm giọng nói.“Hổ Vương… Chuyện này, thiên phú bản mệnh của ta là am hiểu xu cát tị hung,gần đây ta cảm thấy nguy hiểm, muốn ra ngoài trốn.”Giọng nói của yêu tướng này hơi run lẩy bẩy nói.“Vớ vẩn! Vớ vẩn! Thiên hạ hoang vu đầy sai lầm! Ngươi nói nơi này có nguyhiểm ư? Nguy hiểm ở đâu ra? Ta bày nhiều thứ như thế, còn có nguy hiểm à?Buồn cười! Nếu chỗ của ta có nguy hiểm, vậy trên đời này không còn nơi nàoan toàn!”Yêu Vương hổ tộc nghe thấy yêu tướng nói chỗ lão ta không an toàn, lập tứcbùng nổ.“Nhưng… Nhưng mà, Hổ Vương, ta thực sự cảm nhận được, Hổ Vương ngươinên để ta đi trước đi!”Yêu tướng có chút bối rối nói.“Ngươi đi cái gì mà đi! Nơi này rất an toàn, có gì mà đi? Ta lập già thiên thạchkhông sai, cho dù là trời cũng không làm khó dễ được ta, những người khác lạicàng không tìm thấy nơi này! Có gì nguy hiểm.”Yêu Vương hổ tộc quyết không chịu để yêu tướng này rời đi.Nếu thực sự để yêu tướng này rời đi, vậy mặt mũi của lão ta để ở đâu?“Chuyện này, Hổ Vương, ta thực sự nhất định phải rời đi mới được, thiên phúcủa ta thực sự khiến ta cảm nhận được có nguy hiểm kề bên này!”Yêu tướng đã bắt đầu khẩn trương.“Không, nơi này là địa bàn của ta, ngươi nói nơi này có nguy hiểm, chẳng phảilà nói, có người ngoài có thể đi vào nơi này, chém ta, mới có thể tạo thành nguyhiểm đối với ngươi ư? Ai có thể trảm ta?”“Ta hỏi ngươi, ai có thể trảm ta? Ai có thể trảm ta hả!”Yêu Vương hổ tộc giống như bị yêu tướng không tin tưởng chọc giận, lớn tiếnggầm thét.Ngay khi lão ta vừa mới gầm thét xong.Đột nhiên trong lúc này, dị tượng xuất hiện.Bùm!Một tiếng bùng nổ trời đất.Một vòng sáng từ ngoài chém vào, dễ dàng chém già thiên thạch làm hai, vô sốtrận pháp hiển hiện ra, muốn ngăn cản vòng sáng này, nhưng căn bản khôngngăn được.Vô số trận pháp đụng tới vòng sáng, lập tức giống như bị bẻ gẫy nghiền nát,trực tiếp bị dập nát.

Chương 467: Ai có thể trảm ta 1